Chương 38 : Ghi lại số liệu Edit : Mẹ Mìn Tuy rằng đây chỉ là con đường đầy cây cối rậm rạp, giống như trường , các con đường đều được trải nhựa. Cây cối ở đây đều là huệ tây thơm ngát. Có thể che chắn cho Tô Khả bị Tô Cẩm Niên. Dù là như thế, Tô Khả vẫn cẩn thận, sợ bị Tô Cẩm Niên phát . lén lút tới, Cái đầu của Tô Cẩm Niên ra trong tầm mắt Tô Khả, từ sườn mặt chậm rãi biến thành cái gáy, Tô Khả nhếch miệng, mục tiêu càng ngày càng tiếp cận . khẩn trương thôi, trống ngực đập bùm bùm, trong lòng bàn tay sớm ướt mồ hôi, dù sao loại chuyện này, vẫn là lần đầu tiên làm nha. thở hơi dài, sau đó hai tay đem cây gậy tử cầm quá chặt chẽ, điều chỉnh tốt vị trí, để tìm được địa điểm tốt đánh bất ngờ. khẩn trương nhịn được, bàn tay với vào túi tiền, trong túi tiền còn có ống thuốc mê, có thể dùng đến nó là tốt nhất. Thở mấy hơi, Tô Khả mới nơm nớp lo sợ bắt đầu tới gần Tô Cẩm Niên. Chân dẫm đường nhựa vẫn phát ra thanh . Tô Khả vừa định vươn tay đem cây gậy hướng tới bả vai Tô Cẩm Niên đánh xuống, nhưng Tô Cẩm Niên như phát cái gì, nháy mắt quay đầu lại. Tô Khả kịp phanh lại, lúc cây gậy hướng tới Tô Cẩm Niên đánh xuống, ánh mắt Tô Cẩm Niên trợn to, bàn tay giơ lên chặn đứng tay Tô Khả, sau đó sang trái đánh cái, Tô Khả bị đau, cây gậy rơi xuống, phát ra tiếng "Đát". Đại khái là Tô Khả dùng lực quá mạnh quan, theo quán tính, Tô Khả có xu thế ngã sấp xuống đất, nhưng là hướng về phía Tô Cẩm Niên, cho nên Tô Cẩm Niên đương nhiên thành đệm thịt người cho Tô Khả . "Phanh —— " Hai người song song té lăn đất. Chóp mũi Tô Khả chạm vào chóp mũi Tô Cẩm Niên, tròng mắt tối như mực liền như vậy nhìn Tô Cẩm Niên. Tô Khả kêu rên tiếng: xong rồi. Tô Cẩm Niên đáy mắt mờ mịt tức giận. Tô Khả làm thôi, làm làm đến cùng, bàn tay đụng đến ống thuốc mê, liền lấy ra, tiêm luôn lên đùi Tô Cẩm Niên. Phòng thí nghiệm dùng thuốc mê, dược tính thấp hơn so với bệnh viện, nhưng lại phát tác rất nhanh, tuy rằng tiêm người có tác dụng phụ, nhưng mà Tô Khả vẫn đau lòng cho Tô Cẩm Niên, như thế nào thuốc tây đều có ba phần độc tính. Haizz, nhưng vì lòng ích kỷ, cho nên Bạch Liên Hoa, em chỉ có thể xin lỗi thôi. Tô Cẩm Niên nháy mắt cảm thấy đùi mình tê rần, trừng mắt nhìn Tô Khả, nghiến răng nghiến lợi : "Tô, Khả! tiêm cho tôi cái gì!" "Ai da, dù sao cũng phải thuốc phiện ." Tô Khả từ người Tô Cẩm Niên đứng lên. Tô Cẩm Niên muốn đứng dậy, nhưng cảm thấy đùi mình hơi hơi run rẩy, có phần khó nhúc nhích, "Thuốc, này, , phải, ma, túy?" Tô Khả cười "Ha ha". Tô Cẩm Niên muốn giết chết Tô Khả, nâng tay lên đặt cổ Tô Khả: " có biết làm gì ?" Tô Khả nhìn Tô Cẩm Niên như vậy, giống như lần đầu tiên nhìn thấy , cũng tức giận như thế, chợt cảm thấy hối hận, nhưng mà, làm cũng làm rồi, còn có thể làm sao bây giờ? Tô Khả : "Cẩm Niên, xin lỗi." biết tại Tô Cẩm Niên có khí lực, quả nhiên, tay dần dần hạ xuống, ánh mắt trừng Tô Khả, cuối cùng chậm rãi nhắm lại mê man. Tô Khả nhìn Tô Cẩm Niên rốt cục bởi vì thuốc mê mà mê man, chột dạ thôi, nhìn quanh bốn phía, trong lúc nhất thời biết đem đưa nơi nào, nếu là ở trường học của , nhưng ra có kho hàng , nhưng mà nơi này, biết nên đem Tô Cẩm Niên đến đâu, sau đó cón lấy số liệu nữa. Nhưng mà nhìn bên này nơi nơi đều là cây xanh, xanh um tươi tốt, coi như là ít ai lui tới, ngược lại là bức bình phong rất tôt. ╮(╯_╰)╭ kỳ cũng bình thường, đây là thư viện trường quân giáo, người vốn nhiều, huống chi hôm nay lại là ngày nghỉ, huấn luyện tuần, học viên sớm ra ngoài dạo chơi, cho nên người qua con đường này càng thiếu. Dù là như thế, Tô Khả vẫn cong Tô Cẩm Niên lưng, đứng lên, tính đến khu rừng sau thư viện. Nặng , nhìn thân thể Tô Cẩm Niên gầy yếu, nhưng laị rất rắn chắc, Tô Khả chưa được mấy bước mệt thở hồng hộc, nhưng vì nghiệp to lớn, Tô Khả phải bàng bất cứ giá nào, cắn chặt răng cố gắng về phía trước. vất vả cõng Tô Cẩm Niên đến thư viện, Tô Khả phát đằng sau thư viện cũng có phòng học , Tô Khả nhất thời có cảm giác "Xe đến trước núi ắt có đường, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng"! Trời ơi, ngay cả Ngọc Hoàng đại đế đều đến giúp , nhưng cũng có thể làm cho lấy được số liệu nghiên cứu từ Bạch Liên Hoa, liền rất thực lòng xin lỗi thiên thời địa lợi nhân hoà . Vào trong phòng học , việc đầu tiên của Tô Khả là đem cửa khóa lại, chuyện thứ hai là nhìn xem có ai nhìn thấy hay , có biện pháp, cũng muốn ai nhìn thấy thân mình Bạch Liên Hoa nhà . Kiểm tra xong, Tô Khả tỏ vẻ vô cùng hài lòng. Quyết đoán đem Tô Cẩm Niên đưa đến bàn, bắt đầu "Kế hoạch lớn đại kế" của . Nhìn Tô Cẩm Niên nhắm hai mắt ngủ say, mặt nộ ra nét thản nhiên, da thịt trơn bóng giống như châu ngọc, lông mi dài, dưới ánh mặt trời như hai rẻ quạt. Khi ngủ, vẻ mặt nhu hòa, trán còn có lông măng, ở dưới ánh mặt trời tạo thành vầng sáng vàng óng ánh. đẹp. Tô Khả có chút ngây ngốc, nhịn được ghé sát vào tinh tế nhìn. Dáng ngủ của Tô Cẩm Niên giống như thần tiên công tử trong bức họa cổ. Hơi thở điềm đạm, khiến lòng người bình yên. Tô Khả cúi xuống, vụng trộm hôn cái. Hôn xong, tâm tình chấn động thôi, như là chịu khống chế, muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. cũng phải chưa từng hôn Tô Cẩm Niên, nhưng rung động tại đặc biệt mãnh liệt, được rồi, càng ngày càng biết , hãm sâu lối thoát rồi. Tô Cẩm Niên, Tô Cẩm Niên, quả nhiên làm rm có cử chỉ điên rồ, bởi vì , em từ sắc nữ biến thành sắc ma rồi. Nhưng mà, em hối hận! Vì thế, Tô Khả giơ tay, bắt đầu cởi quần Tô Cẩm Niên. Trong lòng mặc niệm: "Bạn học Tô Cẩm Niên, em chỉ cần số liệu mà thôi. chính là cần số liệu mà thôi." Lúc cởi quần , tay Tô Khả vẫn run run, ánh mắt nhìn sang vở bài tập bên cạnh, Tô Khả trấn định lại với chính mình: là bạn của , tìm nghiên cứu chẳng lẽ tìm người khác? Lặp lại trăm lần, Tô Khả xuống tay cũng liền thong dong . chỉ mặc chiếc áo sơmi hưu nhàn cùng với chiếc quần tây bình thường mà thôi, cho nên hết 10 phút, thân mình đẹp đẽ của Tô Cẩm Niên đập vào mắt Tô Khả. Vùng ngực trắng nõn, dưới ánh mặt trời, phiếm hồng như mỹ ngọc, làm nước miếng Tô Khả chảy ra mãnh liệt, nhưng mà chảy nước miếng cũng vô dụng, ngủ, ăn được. Thở dài, bài tập quan trọng hơn. Ánh mắt Tô Khả nhịn được nhìn về tiểu **, sau đó e thẹn che mặt. Nóng quá! Mặt hẳn là sung huyết rồi. Bạch Liên Hoa của , quả nhiên là chiến đấu cơ trong chiến đấu cơ! Về sau ai dám ở trước mặt , đẹp trai tiểu ** trông như kim châm, liền chém chết các ! Cắn răng, lấy ra công cụ, bắt đầu các loại đo lường. Lòng bàn tay của có độ ấm của , ràng chỉ là nhiệt độ bình thường của cơ thể, lại làm cho khó khăn thôi. Quả nhiên, thẳng thắn thành khẩn tiếp xúc cùng cách lớp vải dệt tiếp xúc, xúc cảm quả thực khác biệt! "Ư —— " bên Tô Khả vụng trộm ngắm nhìn chiến đấu cơ của Bạch Liên Hoa nhà , bên ghi chép lại số liệu vào vở bài tập của mình, đột nhiên, tiếng than rất của Tô Cẩm Niên truyền vào tai .
Chương 39 : Cẩm Niên tỉnh lại Edit : Mẹ Mìn Tiếng rên rất , nhưng đủ để dọa Tô Khả sợ tới mức cúc hoa căng thẳng, bút trong tay cũng bị rơi xuống đất, phát ra tiếng "Lạch cạch". Tô Khả quay đầu, nhìn Tô Cẩm Niên nhíu mày, Tô Khả nín thở im hơi lặng tiếng? Nhanh như vậy liền tỉnh? Phải biết rằng, tuy rằng thuốc mê có hiệu quả ít, nhưng cũng có thể làm Tô Cẩm Niên mê man đến mấy giờ . Nhưng sao mới khoảng nửa giờ, liền tỉnh lại? Tô Khả có cảm giác muốn khóc. Nhiều lần nhíu mày Tô Cẩm Niên rốt cục cũng chậm rãi mở mắt ra. Đầu tiên nhìn thấy là trần nhà trắng toát, sau đó nghiêng đầu, nhìn thấy vẻ mặt hoảng sợ của Tô Khả. "Tô, Khả!" Ánh mắt của nháy mắt tràn đầy tức giận, chỉ hai chữ, như muốn đem Tô Khả bóp chết. "Cẩm Niên ~ tỉnh rồi ~ ha ha ~" ngoài mặt là cười tươi nhưng trong lòng Tô Khả lo muốn chết. Tô Cẩm Niên muốn ngồi dậy, nhưng thân mình còn là có chút tê rần, còn rất khó khăn để nhúc nhích. Nhưng muốn làm bộ đội đặc chủng, chút tê rần ấy tính là gì. Cho nên khẽ cắn môi, chống tay lên bàn, chậm rãi ngồi dậy. Lúc ngồi dậy, ánh mắt lướt qua, cư nhiên là... đứng bất động tại chỗ, trong nháy mắt mặt đỏ lên, rồi đến vành tai cũng đỏ, dưới ánh mặt trời trông hết sức mê người. Gân xanh trán nhảy liên hồi. Hai tay nắm chặt thành quyền, khí xung quanh đều ngưng trệ . Trong lòng Tô Khả kêu rên tiếng, sợ hãi gọi "Cẩm Niên ~ " "Cút!" Tô Cẩm Niên ngẩng đầu, lạnh lùng nhìn quét qua Tô Khả, "Vĩnh viễn cần xuất ở trước mặt tôi, bằng tôi cho sống bằng chết!" Nếu , mấy lần trước nhìn Tô Cẩm Niên muốn thực khủng bố, giờ đây Tô Cẩm Niên làm cho thấy sợ hãi, cũng chuyện mình làmcó chút hoang đường, nhưng mà trẻ chơi, già hối hận. cũng biết, cùng lời xin lỗi khẳng định vô dụng, nhưng ngày sau, nếu nghe lời , rời xa , như vậy đời này được ở bên nữa rồi. Tô Khả nhìn Tô Cẩm Niên, hình như vẫn ngồi dậy, biết, thuốc mê trong người còn chút tác dụng. Tô Khả lên trước, cắn răng cắn lợi, với Tô Cẩm Niên: "Em chỉ là ghi lại mà thôi..." Tô Khả thấy Tô Cẩm Niên gì, lại : "Bài tập của em chính là nghiên cứu tiểu **, em nghiên cứu của , chẳng lẽ nghiên cứu người con trai khác! là bạn trai của em mà!" Tô Cẩm Niên ngẩng đầu, phun ra chữ: "Cút!" Tô Khả nghĩ, dù sao như vậy, có tệ cũng thể tệ hơn nữa. Với lại Tô Cẩm Niên cũng là quân nhân, có khả năng làm ra chuyện trái pháp luật, khẳng định sinh mệnh của vẫn an toàn, vì thế gan lại càng lớn, đối với Tô Cẩm Niên cười : "Em muốn!" Hai tay Tô Cẩm Niên nắm quá chặt chẽ, Tô Khả thầm nghĩ, rốt cuộc có biện pháp nào có thể làm cho quan hệ hai người tốt hơn được . Dù sao tình huống trước mắt này,quan hệ của bọn họ là tồi tệ nhất rồi. Tay Tô Khả nắm chặt vật, đó là điện thoại của . Ánh mắt Tô Khả sáng lên, tệ rồi lại tốt lên! Vì thế, Tô Khả trực tiếp nhào vào người Tô Cẩm Niên. Tô Cẩm Niên cơ bản có khí lực, nháy mắt bị Tô Khả đẩy ngã, nằm ở bàn. Nhìn hai mắt Tô Cẩm Niên tràn ngập tức giận, Tô Khả chột dạ, nhưng mà Tô Khả phải làm bằng bất cứ giá nào, nhanh chóng cởi áo khoác của mình ra. "Tô Khả!" Ánh mắt Tô Cẩm Niên nếu có thể phun lửa, nhất định có thể đem Tô Khả thiêu đốt thành tro cũng chừng. Tô Khả cởi áo khoác ra, lộ ra chiếc áo sơmi trắng, bởi vì áo sơmi bảo thủ, hơn nữa Tô Khả khi cởi áo khoác ra phải ưỡn lên, cho nên mơ hồ có thể thấy được bara màu trắng . Tô Khả nhìn ánh mắt trở nên trợn to của Tô Cẩm Niên, cúi người, với Tô Cẩm Niên, "Cẩm Niên, đừng khẩn trương, lấy tình huống trước mắt, chúng ta trong lúc đó muốn XXOO, có vẻ khó khăn, nhưng nếu muốn, em khẳng định vô cùng phối hợp." Tô Cẩm Niên trong ngực phập phồng rất lớn. Tô Khả nhìn vùng ngực trắng nõn của Tô Cẩm Niên, bàn tay xẹt qua trước ngực , bên này xoa bóp bên kia chơi đùa, ý đồ khiêu khích rất : "Cẩm Niên, dáng người của tốt, làn da còn mịn hơn da con nữa, làm sao bây giờ, nhìn , em bao giờ muốn nhìn người khác nữa... Haizz, luôn muốn em , nếu em đem cường bạo? Ít nhất thể làm cho chính em hối hận?" "Tô Khả, hối hận !" "Chết dưới hoa mẫu đơn, thành quỷ cũng phong lưu! Có thể ngum ăn hết , có chết cũng tiếc. đúng hay ?" xong, Tô Khả chậm rì rì lấy điện thoại ra, mở chức năng chụp ảnh, lại đem cổ áo mình mở rộng ra, làm cho khi lên hình, trông giống như mặc quần áo, lại tay ôm cổ Tô Cẩm Niên, tưạ đầu vào cổ Tô Cẩm Niên, thoạt nhìn ái muội vô cùng. Cuối cùng Tô Cẩm Niên hiểu được Tô Khả làm như vậy có dụng ý: " dám chụp!" "Như thế nào dám!" Tô Khả : " chỉ có chụp hình chúng ta, em còn phải chụp cả người lõa thể! dám uy hiếp em phải tránh xa , em liền phát tán nó mạng!" "Tôi cho hối hận!" giọng của vô cùng lạnh lẽo, ánh mắt lợi hại. "Chết còn sợ, còn sợ uy hiếp!" Tô Khả muốn là lợn chết sợ nước sôi, "Tách tách", chụp liền mấy cái, sau đó đứng dậy cười, đem quần áo mình sửa sang lại cho ngay ngắn, lại tính chụp tấm ảnh Tô Cẩm Niên lõa thể. Tô Cẩm Niên trợn mắt nhìn, tay đem toàn lực che chắn bộ vị quan trọng, tay nâng lên đều có chút cố sức, tê tê, khó chịu muốn chết. Tô Khả huýt sáo: "Em vừa mới sờ soạng để lấy số liệu xong, che lại cũng vô dụng!" Vừa , vừa chụp ít ảnh. Sắc mặt Tô Cẩm Niên trầm, trong lòng thề, nếu cho Tô Khả chịu chút đau khổ, là Tô Cẩm Niên nữa! "Thùng thùng —— " Bên ngoài truyền đến tiếng đập cửa, Tô Khả cùng Tô Cẩm Niên đều cả người cứng đờ. "Lạ , sao lại khóa trái ?" Ngoài cửa truyền đến tiếng của người trung niên, sau đó lại có thanh truyền đến "Lạch cạch" . Chẳng lẽ là dùng cái chìa khóa mở cửa? Trong đầu Tô Khả lên ý niệm trong đầu, liền trận hoảng hốt, sau đó trực tiếp lấy quần áo của Tô Cẩm Niên lại đây. Nam nhân của chỉ có thể để xem, người khác muốn xem đều được. Tô Cẩm Niên mắt lạnh nhìn quét qua Tô Khả, Tô Khả tránh né ánh mắt của . Trước tiên Tô Khả lấy quần lót, trực tiếp xỏ vào hai chân của , nhìn Tô Cẩm Niên bàn tay còn che chắn, Tô Khả sốt ruột : "Đừng che, em sớm xem hết rồi!" tại mặc quần quan trọng hơn nha! "Tô, Khả!" "Đừng kêu tên của em, lỗ tai em sắp điếc rồi!" Tô Khả vội vàng , "Nhanh bỏ tay ra, em mặc cho !"
Chương 40: Bị phát Edit : Mẹ Mìn Tô Cẩm Niên quay đầu, nhắm mắt lại. Lúc Tô Khả mặc quần áo cho Tô Cẩm Niên, hai tay run run, tay của thỉnh thoảng đụng phải tiểu Cẩm Niên, mặt ửng đỏ, mặt Tô Cẩm Niên còn đỏ hơn cả . Mặc cái quần lót mà Tô Khả phải bỏ ra nhiều công sức cuối cùng cũng mặc xong. Thở ra hơi, lấy thêm quần áo mặc vào cho Tô Cẩm Niên, thời gian chầm chậm trôi qua, trong phòng yên tĩnh tới nỗi thanh của hạt bụi rơi xuống đất cũng có thể nghe được ràng. Ngoài cửa lại truyền tới tiếng của người trung niên kia: "Chết, mình quên mất, cái chìa khóa vẫn để ở chỗ ông Vương, thôi để ngày mai lấy chìa khóa ." Tô Khả vỗ vỗ ngực, là vô cùng nguy hiểm nha. Cuối cùng Tô Khả cũng mặc xong toàn bộ áo quần cho Tô Cẩm Niên, chỉ là được ngay ngắn chỉnh tề mà thôi, nỗi lo lắng của Tô Khả, lúc này mới tạm dừng lại. Tô Khả nghi hoặc, lặng lẽ tới cửa, ghé tai vào cánh cửa nghe ngóng, bên ngoài có động tĩnh. Tô Khả cẩn thận mở cửa, trông như ăn trộm, Tô Khả thầm khinh bỉ chính mình. Nhưng sao xoay mãi mà cánh cửa vẫn nhúc nhích thế này? Trong nháy mắt, đôi mắt Tô Khả trợn tròn, tiếp tục kéo, ngoại trừ tiếng "Lách cách" phát ra, còn lại cái gì cũng có. Lúc này Tô Khả mới phản ứng kịp, hình như cửa bị khóa, đây là cái tình huống gì? Tô Khả buồn bực xoay người với Tô Cẩm Niên: "Cẩm Niên, chúng ta bị nhốt trong này rồi." Tô Cẩm Niên nghe vậy, muốn đứng lên xem, nhưng vì hai chân vẫn có lực, lại ngã ngồi bàn. Tô Cẩm Niên tiếp tục mắt lạnh nhìn Tô Khả, Tô Khả "Ha ha" cười, trông cực kỳ giống tiểu nhân. Nhìn bộ dáng kia của Tô Cẩm Niên, Tô Khả lại lần nữa lên trước, động vaò người Tô Cẩm Niên: "Ha ha, thuốc mê hình như có tác dụng với lắm, ha ha. . .” tay Tô Cẩm Niên bóp cổ của Tô Khả, "Tô Khả, tôi rất muốn giết chết ." Tô Khả : "Đừng nha, Cẩm Niên, thế nào em cũng là bạn , cứ coi như hai chúng ta ở chỗ này thẳng thắn hẹn hò , chuyện bình thường mà, cần lộ ra vẻ mặt con nhà lành bị lưu manh cưỡng bức như vậy đâu." Nhìn mặt Tô Cẩm Niên xanh mét, Tô Khả chỉ có thể cười xấu hổ: "Em luôn tuân thủ pháp luật, là thanh niên tốt nha, ha ha. . . . . ." " cũng biết tuân theo luật pháp sao?" thanh lạnh ngắt của Tô Cẩm Niên lọt vào tai Tô Khả, làm cho cứng đờ. Dù sao sau này trở thành bác sĩ, dĩ nhiên biết, chưa được người bệnh hay người nhà bệnh nhân ký tên chấp nhận, dùng thuốc mê hay bất kỳ điều gì khác đều trái với pháp luật đều là phạm pháp, nhưng. . . "Em sai rồi. . . Cẩm Niên. . ." Tô Cẩm Niên để ý tới Tô Khả nữa. Tô Khả : " Em sai rồi. Em vì quá nên mới làm ra chuyện sai trái này, là em có tội với . . . Nhưng mà nếu cho em lấy số liệu của , em cũng có thể lấy số liệu của người con trai khác…..Nhưng mà nếu em tìm người con trai khác, đó chính là "hồng hạnh vượt tường", em xin lỗi nha. . . Cẩm Niên, phải biết rằng, thân thể cùng với trái tim của em đều vì mà sống, cho nên, Cẩm Niên à, em xin tha lỗi cho em . . ." Gân xanh trán Tô Cẩm Niên ngừng nhẩy nhẩy, tức giận trong người càng ngày càng tăng, nếu bộc phát, khẳng định bị nghẹn đến chết. Chưa từng có nào dám làm ra loại chuyện xấu xa như thế này, hơn nữa còn thẳngthắn thừa nhận, lý do! "Cẩm Niên, những gì em đều là lòng . . . . . .Dù sao tiểu ** của cũng đẹp, em…” " im miệng!" Ánh mắt Tô Cẩm Niên lạnh lùng nhìn . Trong nháy mắt, Tô Khả ngậm miệng, dám thêm gì nữa. Tô Cẩm Niên nghĩ, nếu như hồi phục lại sức lực của mình, việc đầu tiên cần làm là đánh cho trận đến bất tỉnh nhân , sau đó đưa càng xa càng tốt! Tô Khả nhìn sắc mặt Tô Cẩm Niên vẫn tức giận, lại dè dặt với Tô Cẩm Niên: “ vẫn chưa có sức sao? Nếu nằm xuống nghỉ ngơi ?" Tô Cẩm Niên muốn tục lần đầu tiên trong đời: nằm cái đầu ấy! Nhưng mà nhờ được giáo dục rất tốt, nên ra và cũng nhìn nữa. Tô Khả buồn bực về phía cửa, thử mở cửa lại lần nữa, vẫn mở được. Trời ạ, bây giờ phải chỉ mới hai giờ chiều thôi sao, sớm như vậy khóa cửa, Bác thủ thư này phải là cố tình đấy chứ! "Cẩm Niên, chắc chúng ta bị nhốt ở đây cả đêm rồi." Tô Cẩm Niên lời nào, thân thể của từ từ linh hoạt trở lại, tại giơ tay lên, còn tê tê như lúc trước nữa. Tô Khả nghe Tô Cẩm Niên trả lời, trong lúc nhất thời cũng lâm vào trầm mặc. Haizz, cũng may da mặt dày, nếu ở trong bầu khí ngột ngạt này cũng chỉ có thể lựa chọn ngậm miệng. Ráng chiều dần buông xuống, ánh chiều tà vàng óng ánh cũng từ từ biến mất, Tô Cẩm Niên cảm thấy cơ thể mình khôi phục vài phần sức lực, chậm rãi đứng dậy, thân hình cao lớn của kéo theo chiếc bóng dài. Tô Khả nhìn thấy Tô Cẩm Niên về phía mình, trong lòng thấp thỏm chẳng những có giảm bớt, ngược lại lại tăng lên: "Cẩm Niên. . . . . ." Mắt Tô Cẩm Niên cũng nhìn Tô Khả, trực tiếp lướt qua . Tô Khả cảm thấy khó chịu muốn chết, nhưng mà hối hận, nếu cho lựa chọn lần nữa, cũng làm như vậy, chỉ là nhìn thấy để ý tới , lòng của đau đớn vô cùng. Đặt mình vào hoàn cảnh như Tô Cẩm Niên mà suy nghĩ, cũng có thái độ như vậy. Tô Khả theo phía sau : "Cẩm Niên. . . . . ." Tô Cẩm Niên đột nhiên đá cái mạnh vào cánh cửa kia: "Phanh ——" Trong nháy mắt cánh cửa bị phá hư, bụi bặm bay mù mịt trong khí. Nhìn cảnh này, Tô Khả giật mình, tim đập nhanh. Tô Khả biết, tại Tô Cẩm Niên rất tức giận, nhưng vẫn dè dặt theo . Còn chưa được mấy bước, Tô Cẩm Niên đứng lại, xoay người nhìn chằm chằm Tô Khả. Lần này mắt Tô Khả mở to, cho nên có nhào vào ngực Tô Cẩm Niên nữa. "Điện thoại." lạnh lùng phun ra hai chữ. Tô Khả nghĩ đến những bức hình trong máy, liều mạng lắc đầu. Tô Cẩm Niên tiến lên, lấy tay bóp cổ Tô Khả, trong nháy mắt Tô Khả thở nổi. Mới vừa rồi Tô Cẩm Niên cũng bóp cổ , nhưng mà khi đó chưa có sức lực, cho nên có cảm giác gì, nhưng mà bây giờ Tô Cẩm Niên hồi phục như trước, với lại rất tức giận, rất muốn phát tiết người , cho nên hành động của chút lưu tình. "Điện thoại di động!" "Em đưa!" Tô Khả biết, nếu như có vật đảm bảo này, sau này và chia hai ngả rồi. Tô Cẩm Niên ép Tô Khả từng bước lui về phía sau, tựa vào tường, sau đó tay hướng tới túi áo của Tô Khả, Tô Khả nhanh tay lẹ mắt, móc điện thoại trong túi ra nhét vào bra của mình.. Mặt Tô Cẩm Niên đen xì: " cho rằng tôi dám lấy sao?" Tô Khả cắn răng: "Vậy lấy , ngược lại em còn có thể hưởng thụ chút." Tô Cẩm Niên chưa từng gặp ai hạ lưu vô sỉ như Tô Khả, tức giận dâng trào, trực tiếp đem áo khoác của Tô Khả kéo xuống. Mấy tấm ảnh này đối với chính là quả bom hẹn giờ, cho nên hôm nay nhất định phải lấy được nó. "Các người làm gì?" thanh của bác thủ thư trung niên lúc nãy vang lên. Tô Khả cùng Tô Cẩm Niên quay đầu nhìn, chỉ thấy miệng bác thủ thư há hốc! Tô Cẩm Niên vui quét mắt nhìn bác thủ thư cái. Bác ấy ngượng ngùng cười tiếng, gương mặt đỏ bừng: "Hắc, chuyện này vẫn nên ra ngoài thuê phòng tốt hơn, nơi này tuy ít người chút. . . Nhưng… Ai da! Cửa của tôi!" Lời còn chưa dứt, ánh mắt nhìn thấy cánh cửa bị đạp đổ, vội vàng chạy tới.