1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Quân hôn: Tổng giám đốc thô bạo của tôi - Nam Mịch (Chương 221) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 115 : Tam đại gia tộc (6)

      Edit: Ori kun


      mắt cá chân truyền đến đau rát, chân mỗi phần lực khiến cho cái đau càng thêm . Tân Hoành như cũ liều mạng, cước đạp xuống, thẳng tắp đạp ga. Tay cầm tay lái khỏi toát mồ hôi lạnh, hàm răng cắn chặt môi, ánh mắt từ trong kính chiếu hậu nhìn tình huống ở phía sau, vẫn là phải cẩn thận chú ý phía trước, ánh mắt tới tới lui lui, lặp lại mấy lần, bởi vì lực bất tòng tâm mà sinh hốt hoảng. * Phía sau, có bốn chiếc xe đuổi theo . Cự ly càng ngày càng gần.


      Ở Phương gia, phải rất cố gắng, mới có thể lừa tài xế kia, để cho giúp lấy chút dầu hồng hoa. Tài xế kia là rất cẩn thận rồi, nửa ngồi hạ thân, cẩn thận kiểm tra mắt cá chân Tân Hoành, thấy kia đúng là ràng sưng đỏ đau đến xuýt xoa, lúc này mới
      đỡ đến xe hơi chỗ ngồi phía sau, chính mình là đường chạy chậm trở về đại trạch giúp lấy thuốc.


      Tài xế vừa , chốc lát Tân Hoành dừng lại, cố nén đau, xuống xe, bước nhanh vào ghế lái. Cũng chính là nhanh như vậy, Tân Hoành mở xe, mới vừa ra khỏi cửa chính Phương gia, liền nghe đến hồi ồn ào la hét ầm ĩ, từ trong kính chiếu hậu, nhìn thấy gương mặt hung ác của Mạc Tương Đằng, ánh mắt hung hăng nhìn chằm chằm phương hướng của

      , hình như có thể hóa thành thanh đao nhọn, trực tiếp đem đâm chết. Sau lưng Mạc Tương Đằng, là đám nam nhân mặc tây trang, mọi người chà sát tay.

      Tân Hoành nhất thời liền sinh ra loại may mắn khẩn trương cùng sợ, quýnh lên, hung hăng đạp lút cần ga. Nhưng, người của Phương gia quả cũng là nghiêm chỉnh huấn luyện, lâu lắm, cũng lái xe nhanh đuổi theo. ra khỏi cửa Phương gia, lúc này những người này lại như cũ chút kiêng kỵ truy kích … Lòng của nặng nề giật mình, biết Mạc Tương Đằng và Phương Vũ tuyệt đối thả ! Chỉ là, vẫn còn có chút may mắn, ít nhất, những người này đuổi theo như vậy, hẳn tạm thời tổn thương Tang Nhuế. Hít hơi sâu, rảnh suy nghĩ nhiều, chỉ có thể hết sức chăm chú, dùng hết hơi sức của chính mình chạy trốn.

      ****

      Trong cửa hàng, Char¬lie ngã ngồi mặt đất, đỏ bừng cả khuôn mặt, chừng hai người nhân viên phục vụ đỡ , dùng sức hít thở mấy hơi sâu, mới chậm rãi tìm về hô hấp. mặt, lại vẫn như cũ là hồi hộp. Mới vừa rồi, Char¬lie chịu nổi ánh mắt tàn nhẫn của Dịch Tân, run rẩy ra Tang Nhuế mang tới vị tiểu thư kia họ “Tân” Dịch Tân giống như trong nháy mắt liền bị cái gì kích thích, cả người còn là tàn nhẫn, mà là triệt triệt để để tức giận. Thân phận như Dịch Tân, nhúc nhích đầu ngón tay, là có thể quyết định vô số sống chết của người người người khác, người có địa vị như , có lúc tâm tình tốt, căn bản cần phải ràng bày tỏ, tùy ý ánh mắt tàn nhẫn cũng đủ. Nổi giận, dùng được, khinh thường dùng, cũng cần dùng. Mà khắc kia, Dịch Tân cũng là xác rất tức giận rồi, tức giận ràng. tiến lên bước, tay liền nắm cổ của Char¬lie, Char¬lie thậm chí ngay cả thời gian phản ứng cũng đủ, cũng chỉ cảm giác cả người hô hấp khó khăn, thần chí hoảng hốt. Còn Nghê tiểu thư bên cạnh Dịch Tân phản ứng nhanh hơn, vội bước lên trước khuyên.

      Nhưng nghĩ, Dịch Tân chẳng những có tức giận hòa hoãn, ngược lại tay dùng sức, hung hăng vung liền đem Char¬lie ngã xuống mặt đất. Mà trống tay liền từng ngón tay hướng phía Nghê tiểu thư diện mạo dịu dàng, , “Nghê Tranh, hôm nay vô liền thôi, nếu có chuyện, tôi khiến ràng hiểu thủ đoạn của tôi!” Dịch Tân xong, cả người liền sải bước ra cửa, động tác nhanh giống như mang theo bí mật.

      Char¬lie do nhân viên phục vụ đỡ đứng dậy, nhìn ghế sa lon sau khi Dịch Tân rời vẫn lụn bại mặt, cuối cùng có chút nhịn được, cẩn thận hỏi, “Nghê tiểu thư, muốn phái người đưa ngài trở về sao?”

      ghế sa lon mỹ nhân gương mặt trắng bệch, nghe được có người gọi , mới giống như rốt cuộc phục hồi tinh thần, chỉ là trong mắt như cũ có bao nhiêu thần thái, chỉ nhìn hướng Char¬lie, nhàng gật đầu, “Ừ, cám ơn.” người khác nhân viên phục vụ thấy thế, lập tức tiến lên muốn đỡ.

      Nghê Tranh nhưng chỉ là nhàng giơ tay lên, tỏ vẻ ngăn lại, ánh mắt rơi vào mặt bàn bộ đồ trang sức khiêm tốn xa hoa, giọng phân phó, “Giúp ta đưa nó gói kỹ. ấy tặng cho ta đồ, ta làm sao cần đấy.” câu tiếp theo, càng giống như là ở lầm bầm lầu bầu.

      ****

      Lúc này trong lòng Tân Hoành ai oán, oán biệt thự Phương gia làm sao lại cố tình chân núi, đường lái xe lâu như vậy, chung quanh thế nhưng như cũ vắng người. nguyên tưởng rằng, người phía sau đuổi theo cần gấp gáp, chỉ cần có thể đường chống đỡ đến phố xá sầm uất, tin tưởng người phía sau cũng dám làm gì . Chỉ là lúc này, mắt thấy chiếc xe đầu tiên càng ngày càng gần, lại mơ hồ chạy song song với , đường trước mắt, lại vẫn như cũ là trong núi trống trải lối… Lòng của liền nhịn được lạnh được co lại. lâu như vậy, chưa bao giờ từng lái xe, lúc này có thể chống đỡ tới đây, hình như cũng là cực hạn rồi. Cũng nghĩ tới hướng Dịch Tân cầu cứu, chỉ có tay tìm điện thoại di động mới phát điện thoại di động quả thấy, cũng mới chợt hiểu tỉnh ngộ, tại sao những người đó có thể nhanh như vậy liền phản ứng kịp đuổi theo .

      Trong nháy mắt nhất thời trong tim liền sinh dự cảm xấu. Nếu trốn, trốn thoát, dĩ nhiên là sống; nếu lại bị tóm lại, chỉ sợ, vạn kiếp bất phục. Nghĩ đến ở trong nhà kho, những người đó hướng người nhìn mang theo ánh mắt dâm uế, thậm chí nghĩ cứ như vậy mặc cho xe vọt tới chân núi. Chỉ là, như vậy, Tang Nhuế phải làm sao? Dịch Tân…Lại muốn làm thế nào? Hoặc là, phải làm sao? còn chưa kịp hỏi , tại sao muốn đem đồ đưa cho người phụ nữ khác?
      Last edited by a moderator: 6/12/14
      xixon thích bài này.

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 116 : Tam đại gia tộc (7)

      Edit: Ori kun


      Trong núi đường xe , bánh xe ma sát qua xi măng mặt đất, người nghe thấy cũng nhịn được kinh hãi. Trong núi đường rẽ nhiều, liên tiếp năm chiếc xe vùn vụt lao , đường theo, thoáng cái qua, lại mơ hồ có hướng . Tốc độ xe dưới, sườn xe sớm ổn, chỉ điểm may, liền đủ làm xe hư người chết.* Nhưng chiếc kia màu đen Rolls-Royce chút nào có khuynh hướng. muốn chậm lại, ngược lại càng mở càng điên cuồng, như muốn sống mà gia tốc. Mà sau đó bốn chiếc xe cũng đường ép sát, liền đường ác ý như ngũ trảo của Trương Khai, nhắm ngay , nhất định phải bắt được. Mắt thấy chiếc Rolls-Royce lúc này cơ hồ có lẽ đến cực hạn, phải rơi vào ma chưởng, nhưng ngờ, chỗ đường rẽ qua, phía trước lại đột nhiên xuất chiếc xe, chạm mặt lái tới.



      Bugatti Veyron mang theo xa hoa tiếng động cơ đường thua năm chiếc kia chút nào, bất kỳ chiếc nào khí thế như muốn đâm đầu xông lên, chỗ tài xế ngồi, mặt người đàn ông trầm, khẽ híp con mắt, con mắt chăm chú đe dọa nhìn phía trước. Nhìn thấy bị đuổi sát ở phía trước Rolls-Royce tay lái hơi đổi, chủ động vì nhường đường. Mới vừa cùng với lướt qua nhau, ngón tay tay phải hơi đổi, trong tay súng lục khéo léo tinh sảo họng súng liền tại trong nháy mắt nhắm ngay ngoài cửa sổ.


      "Pằng, ầm!"



      Trong khí, liên tiếp

      hai tiếng súng vang lên, chính xác, có sai, trúng thẳng lúc này cùng ang lướt qua nhau trước sau hai con bánh xe. Chiếc Rolls - Royce vốn là đuổi theo chiếc xe đầu tiên trong nháy mắt liền đột nhiên dừng lại, bánh xe bị buộc mặt đất xẹt qua thanh gai nhọn, cọ sát ra đường tia lửa, vẩy ra. Mà sau đó ba chiếc, vốn là tốc độ cũng đạt tới cực hạn, lúc này mắt thấy phía trước xuất tình trạng bất ngờ, đạp gấp thắng xe, nhưng cũng vẫn như cũ là kịp.

      “Ầm, ầm, ầm.”

      Liên tiếp ba tiếng kim loại va chạm vang dội vang lên, tông vào đuôi xe ba chiếc xe nhất thời liền bị đụng ra khỏi hủy diệt thương vong. Chiếc xe đầu tiên trực tiếp bị đụng đến dưới chân núi, đường lăn xuống, biết sống chết. Chiếc xe thứ hai bị đụng bắn ngược, lui về phía sau, thay vì sau hai chiếc vừa vòng đụng. Xe hơi nhịn được như thế ma sát, thanh vang dội, nổ tung. Trong khí, ánh lửa nhất thời, làm hồi bụi mù cùng mùi xăng. Mà Bugatti Veyron sớm ở khoảng cách an toàn ở ngoài ngừng lại, ở chỗ ngồi người đàn ông mắt lạnh nhìn trận chết này, khóe môi xẹt qua tia tà ác mà cười tàn nhẫn, xe thậm chí lịch quay về hướng khác, liền gọn gàng trở về lui . Thối lui khỏi khoảng cách, quay vòng, hướng xe Rolls- Royce đuổi theo, lưu lại sau lưng đầy hài cốt chết. Như có quan hệ gì với .

      Trong kính chiếu hậu nhìn thấy An Hòa, Tân Hoành mới rốt cuộc run rẩy đạp chặt chân ga, nhịp tim, lúc này mới bắt đầu thể khống chế. Mới vừa rồi, trận kinh hồn trải qua nguy hiểm, thậm chí có thời gian dư thừa tới bận tâm nhịp tim, cả người, cả sinh mạng cũng rót vào dưới chân, tất cả ý chí cũng bị dùng để chạy trốn. Lúc này, hơi thoát khỏi hiểm, trong thân thể vốn là bị gắt gao áp chế sợ hãi cùng hốt hoảng lại trong nháy mắt phun trào ra, đem làm gần như hỏng mất.

      chỉ cảm giác thân thể xụi lơ, có lực nữa. Dừng xe ở bên đường, thân thể chống đỡ nổi, nằm ở tay lái. biết, mới vừa rồi người nọ là Dịch Tân. Cho dù, mới vừa dưới loại tình huống đó, tất cả năng lượng đều dùng tới ổn định sườn xe, sớm có sinh mạng dư thừa chú ý chạm mặt người lái tới là ai. Nhưng đối phương cùng với lướt qua nhau nháy mắt kia, lại mang theo hủy diệt dịu dàng, cảm thấy. sai, đó là Dịch Tân! tới. Cũng may, đến rồi! Cũng là bởi vì biết, chỉ là bởi vì tới, mới dám sợ, mới dám đậu ở chỗ này, cả người hề phòng vệ gục tay lái. Cho dù, sau lưng lại có tiếng động cơ bén nhọn truyền đến.

      thậm chí nghĩ bao giờ nữa ngẩng đầu, nhìn kính chiếu hậu. Có lẽ, là bị làm hư rồi, hề nguyên tắc mà tin, nơi này, cũng bị thương. Xe phía sau đột nhiên dừng lại, nằm ở tay lái, tinh tường nghe được bước chân xuống xe, đường gấp gáp, hướng phía . Cửa xe bị người dùng lực mở ra, thậm chí còn chưa kịp quay đầu, liền chỉ cảm thấy thân thể căng thẳng, bị ôm chặt vào ôm quen thuộc ấm áp trong ngực. Quanh mình, hơi thở của , mang theo vô tận an toàn cùng an lòng.

      “Tân Hoành, Tân Hoành.”

      thanh của vẫn run rẩy, vội vàng cúi đầu kêu, nụ hôn rơi vào trán , mặt mày môi mềm mại lại lạnh lẽo, mang theo vội vàng yên.

      “Tân Hoành, Tân Hoành.”

      Lại đến qua lại trở về, chỉ là gọi tên của . Hình như, cũng có hơi sức ra lời thừa thãi. Cảm nhận vội vàng mang theo sợ hãi, rốt cuộc mới tìm trở về chút sinh mạng, ngẩng đầu, nhìn ; nước mắt, rốt cuộc chảy ra.

      Dịch Tân thấy thế, chỉ cảm thấy cả trái tim bỗng nhiên buộc chặt, chặt đến phát đau. Ôm cánh tay của cơ hồ đem khảm vào thân thể của mình, lại vẫn là đủ. vội vàng cúi đầu, hôn lông mày , mắt của , nước mắt . Lại thấp giọng dụ dỗ , “Ngoan, đừng khóc, phải sợ, ở nơi này.”

      lúc này, mới rốt cuộc hướng về phía , nức nức nở nở khóc ra tiếng, khóc thê thảm, mặt đầy nước mắt, thấy chút hình tượng, “Dịch Tân, em là sợ! Em rất sợ, em biết em làm thế nào sống tới đây.”

      Dịch Tân nghe, chỉ cảm thấy cả trái tim trong nháy mắt liền bể thành từng mảnh từng mảnh. chưa bao giờ biết sợ người, chỉ là lúc này, lại vì khóc thầm trong sợ hãi toàn thân căng lên. Chỉ có lại đem vòng càng chặt hơn, để cho thân thể dán lên , dùng thân thể của mình cảm thụ huyết mạch ấm áp có lực nhảy lên.

      xin lỗi, xin lỗi, xảy ra nữa, bảo đảm, bảo đảm.”

      xong, lại cấp thiết cúi thấp đầu, hôn môi .
      Last edited by a moderator: 7/12/14
      xixon thích bài này.

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 117 : Tam đại gia tộc (8-)

      Edit: Ori kun



      Môi của , sớm bị chính mình cắn, lúc này, đầu lưỡi liếm qua, dòng máu tanh nồng đậm chảy ra. Đáy lòng, cỗ ngoan ý mang theo tức giận. Động tác môi cũng là cẩn thận dịu dàng đến cực hạn, tỉ mỉ liếm láp môi người trong ngực, đem máu tanh môi toàn bộ hút hết, lại mang theo thương tiếc cùng với triền miên.* Cả người , lúc này mới rốt cuộc vì dịu dàng mà dần dần khôi phục tâm tình. Ngẩng đầu, nhìn trong mắt của mang theo yếu ớt, "Tang Nhuế, Tang Nhuế, chúng ta nhanh lên chút trở về cứu ấy..."



      "Ngoan, đừng sợ, Nguyên Thâm lập tức đến. Tang Nhuế có việc gì, tin , có được hay ?" bên tai thấp giọng , mang theo dịu dàng, cơ hồ chưa bao giờ như vậy, giống như là đem nâng lên, chắc chắn cả đời cẩn thận trân quý.



      nhìn , lông mi mơ hồ run rẩy đầy nước mắt, rốt cuộc, xác nhận trong mắt chắc chắn xong, mới nhàng gật đầu cái. Dịch Tân dìu xuống xe, lại đem ôm đến trong xe của mình, nhìn thấy mắt cá chân của sưng lên cao trong mắt lóe qua tia ngoan tuyệt sắc bén.



      Nguyên Thâm động tác cực nhanh, lâu sau liền dẫn theo người đến cùng bọn họ hợp lại, đồng thời đến, còn có Phong Dương mang thân lệ khí. Phong Dương lúc này mắt phát hồng, cả người cả người sát khí dầy cộm nặng nề, Tân Hoành thậm chí có thể nhìn thấy quả đấm nắm chặt của , tay nổi gân xanh.



      Dịch Yân vốn là muốn cho Nguyên Thâm đưa Tân Hoành trở về trước, chính cùng Phong Dương dẫn người tới đem Tang Nhuế cứu ra. Tân Hoành lại lôi kéo tay của , đối với lắc đầu, trong mắt mang theo cầu xin, "Để cho em tự mình cứu ấy, có được ? Lúc em rời liền thề, nhất định em ở trong thời gian ngắn nhất trở về cứu ấy."



      Dịch Tân trong mắt có chút đau lòng thoáng qua, đưa tay ôm chặt , ở bên tai , "Được, để cho em tự mình cứu ấy." Chỉ cần là em muốn, đều cho.



      Dịch Tân chính là Dịch Tân, mang theo quyết đoán, đến Phương gia,

      tia do dự, trực tiếp liền lệnh người xông vào mà vào. biết là người của Phương gia thấy người tới là Dịch Tân khiếp đảm, còn là Dịch gia quả cứ như vậy thể đỡ, hai bên thậm chí có giao phong kịch liệt, người Phương gia cũng liên tục bại lui, Dịch Tân lúc này mới đem Tân Hoành, ôm ra. sải bước vào Phương gia. Khí thế kia, rất có tướng lãnh đất chinh phục lại ngạo nghễ.

      Tân Hoành được Dịch Tân ôm vào trong ngực, hồi tưởng trước đây lâu, cũng ở nơi như vậy,trong lòng có phần lo lắng đề phòng, nơm nớp lo sợ, lúc này sợ hãi liền cứ như vậy nét vừa vội vàng mà hướng ép trở lại. nhịn được, đem chính mình hướng trong ngực dựa vào. Người đàn ông như cữ sải bước, ánh mắt bén nhọn nhìn về phía trước, chỉ là cánh tay ôm đem lấy hướng ngực mình thu chặt hơn.

      Bọn họ đường xâm nhập vào đại sảnh Phương gia, Phương Vũ cùng Mạc Tương Đằng nhìn thấy bọn họ mặt là đều là kinh hãi giật mình, chỉ là lại nháy mắt sau đó đổi lại hung dữ cùng nguy hiểm. Nhất là Mạc Tương Đằng, ánh mắt của hung hăng quét qua Tân Hoành, trong ngực Dịch Tân, đại khái cũng có nghĩ đến, phái nhiều người như vậy ra ngoài bắt Tân Hoành, lại vẫn có thể ởdưới tình huống như vậy chạy , thành công tìm được Dịch Tân. Đối với lệnh truy kích người của , thểbảo là thất bại, thể bảo là bị bại thảm. Hơnnữa trước đối mặt với Mặc Phương hai người trêu... Mạc Tương Đằng cùng Phương vũ cùng Tân Hoành giao chiến ở bên trong, có thể là đến đây, bại hoàn toàn.

      Tròng mắt híp lại, Mạc Tương Đằng thay đổi đưa mắt rơi vào Dịch Tân, cười lạnh, “Tân thiếu, ngươi định làm cái gì, như vậy là có ý gì hả?”

      Dịch Tân cười khẽ. Lại lần nữa nhìn Tân Hoành, Dịch Tân bên môi cười nhạt, xinh đẹp lại tàn nhẫn,“Mạng của Ngươi và Phương Vũ, liền đủ để ta nghịch hả hê. Mạc thiếu gia, ngươi , phải làm sao cho phải đây?”

      Tuyên chiến trắng trợn hề trở ngại như thế, câu , liền đem hai đại gia tộc hung hăng đẩy tới đối lập cao nhất, trong phút chốc, gió lửa tràn ngập. Trong nháy mắt Mạc Tương Đằng ngẩn ra, rất ràng, nằm mơ cũng có nghĩ đến, Dịch Tân thế nhưng lại như vậy chút kiêng kỵnhư vậy, tùy tiện đối với tuyên chiến như vậy. Cho dù,Mạc gia cùng Dịch gia nhiều năm trước tới nay, quan hệ vẫn khẩn trương cùng cẩn thận, nhưng là, cũng ai có can đảm đó, dám trắng trợn tuyên chiến. Bởi vì, cũng có ai nắm chắc bảo đảm trận chiến này cái chết phải là mình. Đạo lý này, Mạc Tương Đằng cho là, Dịch Tân phải biết. Lướt mắt lếc qua người phụ nữ trong ngực Dịch Tân, trong mắt Mạc Tương Đằng lại nhất thời sinh phong lưu, trêu chọc, “Chẳng lẽ là, nếu giận đỏ cả mặt vì hồng nhan? Cũng tốt, ta và ngươi đánh trận, nếu như ngươi chết trước rồi, ta cũng vừa lúc có thể tận đưa người phụ nữ của ngươi tiếp thu. Hơn nữa ta bây giờ nhìn người trong ngực ngươi kia, lòng cũng ngứa ngáy rồi.”

      “Vậy bằng ta liền móc tim ngươi ra ngoài tốt lắm.” tiếng tà tứ, mặc dù như cũ lười biếng, Tân Hoành cũng cảm giác được cách ràng Dịch Tân chơi liều. Hơn nữa, khi Mạc Tương Đằng mang theo lỗ mãng nhìn cái kia cái. Mạc Tương Đằng lại giống như chưa tỉnh, cười đến phong lưu, ánh mắt mập mờ rơi vào người Dịch Tân, “Ta vốn là trong lòng mời ngươi là , cho nên liền khi ngươi hỏi ta muốn Nghê Tranh thân phong tình mỹ nhân ta cũng hai lời để cho ngươi. Lúc này, cái người này làm trai rồi lại biết mến em trai? Cũng chỉ là người phụ nữ, làm em trai cũng chịu rồi, cái người này làm trai vẫn còn keo kiệt như vậy?”

      Tân Hoành nghe, trong bỗng nhiên nhất trọng. Có cái gì, lập tức theo từ trong đáy lòng tản ra ngoài, đem trọn tráitim vừa trầm vừa đau.

      Nghê Tranh.

      Có chút cứng đờ nghiêng đầu nhìn gò má người bên cạnh, thế nhưng lại đột nhiên đối mặt tầm mắt của . Chỉ là nhìn , lại có thể thản nhiên như chẳng có cái gì, hướng về phía côcười khẽ. vốn là do ôm tựa vào trong ngực , lúc này, chỉ nhàng đem giao cho Nguyên Thâm sau lưng. Còn nghi hoặc, chỉ nghephòng ngoài hồi la hét ầm ĩ, thanh hơi hỗn loạn chém giết. Tân Hoành vội đè xuống tâm tình chốc lát lại khỏi quay đầu lại, chỉ thấy Phong Dương hai mắt đỏ hồng, trong ngực ôm Tang Nhuế xụi lơ, đường mang theo sát khí cuốn lấy mà qua. Tang Nhuế tóc lúc này hoàn toàn xốc xếch, bị Phong Dương ôm , chặt đè ở trong ngực, Tân Hoành, thấy mặt , chỉ là, người của Tang Nhuế, phi đắp áo khoác của Phong Dương.
      Last edited by a moderator: 8/12/14
      xixon thích bài này.

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 118 : Tam đại gia tộc (9)


      Tân Hoành nhất thời trong tim vừa loạn vừa hoảng hốt, hận được lập tức xông tới xem. Chỉ là dưới chân lại nặng nề như treo ngàn cân, lại liền đứng ngay tại chỗ, cử động cũng được, chỉ có thể thẳng tắp nhìn người suy nhược trong ngực Phong Dương, mắt chua sót. ... Chậm sao? Nếu như đúng là vẫn còn kịp nữa, như vậy đánh cược mạng chạy trốn là vì cái gì? * Lúc bọn họ gặp lại ở Phương gia, liền chia làm hai lối, Dịch Tân dẫn theo vào thẳng đại sảnh, nhắm thẳng vào hai người Mạc Phương; mà Phong Dương, còn lại là dẫn theo càng nhiều người đường hướng kho hàng , cứu Tang Nhuế. Lúc này, vốn là trong kho hàng mấy người kia bị thất bại, mới để cho Phong Dương cứu người . Chỉ là, lại giống như là sợ phiền phức lại bị trách phạt, đều mang thương tích đường miễn cưỡng đuổi tới đại sảnh.



      Lúc này, liền ở sau lưng Phong Dương, đường hoàng cùng người Dịch gia động thủ. Trong lúc nhất thời, trong đại sảnh, đều là tiếng chém giết cùng la hét ầm ĩ. Chỉ là, rất ràng, thế cục sớm thiên về bên. Thấy Mạc Tương Đằng, trong mắt nhất thời bởi vì bị thua mà sinh hung ác, thanh thấp đủ khiếp người,ngón tay chỉ Dịch Tân, cắn răng nghiến lợi, "Ngươi đây là ý tứ gì?"



      " nên gấp, ta lập tức để cho ngươi biết ta là có ý gì!" Dịch Tân lạnh giọng chưa dứt, sau lưng, người của Phương gia toàn bộ bị khống chế. Đại cục, cái chớp mắt liền xác định. Dịch Tân liếc qua sau lưng- Phong Dương cùng Tang Nhuế trong ngực , mắt híp lại, con mắt sắc lạnh lẽo. Trong nháy mắt, tay phải gọn gàng vừa nhấc. Mọi người chỉ cảm thấy thấy hoa mắt, thậm chí còn thấy động tác tay của Dịch Tân, liền chỉ nghe bên trong đại sảnh liên tiếp ba tiếng súng vang lên.



      "Pằng, Pằng, Pằng."



      Toàn bộ rơi vào người

      Phương Vũ. Phát súng đầu tiên, ở ngực trái, hình như ở gần trái tim. Chỉ là nhìn kết quả, giống như lại cách tim còn có chút hơi cự ly. chí tử. Phát súng thứ hai, ngay giữa đầu gối hăn, lúc này, cả người Phương Vũ liền lập tức hướng Dịch Tân mà quỳ mặt đất. Trong mắt đau đớn, thù hận lại mang biểu thể tin. tin, Phương Vũ tin, thậm chí ngay cả Dịch Tân ra sao lúc ra tay đều nhìn . Chỉ là, thời gian quỳ xuống đất lâu, bộ ngực đau đớn sớm làm cho chống đỡ nổi, lúc này, cả người liền hung hăng hướng về sau ngã xuống đất. Ngửa mặt, mặt đất đau đớn co quắp. Bên người Phương Vũ, chính là Mạc Tương Đằng.

      Mạc Tương Đằng phản ứng cũng là cực nhanh, tiếng súng thứ nhất vang lên, lấy ra súng lục, liền muốn hướng Dịch Tân mà bắn, chỉ là động tác của hăn còn chưa đủ nhan, ít nhất, nhanh bằng Nguyễn Thâm. có ai thấy Nguyên Thâm như thế nào từ sau lưng Dịch Tân đến đứng cách 3 mét bên Mạc Tương Đằng, nhưng Mạc Tương Đằng chỉ là mới vừa lấy súng lục ra, thậm chí còn kịp nhắm ngay. Nguyên Thâm cũng đem họng súng lạnh lẽo nguội lạnh nhắm ngay đầu Mạc Tương Đằng. Dịch Tân bên môi cười lạnh tàn nhẫn lại đẹp đẽ nhìn Mạc Tương Đằng, "Biết ta có ý tứ gì rồi."

      "Ngươi dám!" Mạc Tương Đằng cắn răng nghiến lợi.

      "Ngươi nên biết, thế giới của chúng ta cũng sớm có gì có dám hay rồi, tất cả, chỉ là ở có thể hay thể." Dịch Tân giễu cợt, ánh mắt mang theo tà khí rơi vào người Mạc Tương Đằng, "Chỉ trách, ngươi có đảm lược khiêu chiến ta, rồi lại biết phải làm sao cho tốt vạn toàn phòng bị. tại a, chỉ bằng ngươi mang tới mấy người kia? Liền mạng của ngươi cũng gánh nổi! Là ai mượn người cẩu đảm kia, dám can đảm đụng đến ta người của!"

      Dịch Tân sóng nước chẳng xao động thanh trong lại chân chân lộ ra nụ cười rét lạnh, tiếng vừa dứt, tiếng súng vang lên.

      "Pằng."

      "Cạch."

      tiếng, liên tiếp mà vang lên. Tiếng thứ nhất, là súng tay Dịch Tân nhắm ngay Mạc Tương Đằng đứng thẳng bất động ở dưới xương sườn tay phải. Cái tay kia vốn là muốn rút súng ra ngoài nhắm thẳng vào Dịch Tân, chỉ là đầu bị họng súng lạnh lẽo khác nhanh hơn chống lại, cái tay kia liền duy trì tư thế rút súng ra, cứng ở dưới sườn phải. Lúc này, Dịch Tân thương pháp vô cùng chính xác, đạn chính xác có lầm đưa vào cổ tay phải Mạc Tương Đằng.

      cổ tay Mạc Tương Đằng đau nhức, tay buông lỏng, súng trong tay "cạch" tiếng liền rơi xuống sàn nhà đá cẩm thạch, vừa trơn rơi liền xa. Chỉ là tiếng súng vang lên, Dịch Tân liền triệt để khiến Mạc Tương Đằng khiếp sợ. Khiến Mạc Tương Đằng biết, tính mạng của , chỉ cần Dịch Tân nguyện ý, lập tức liền có thể lấy. Ai cũng ngăn được, Dịch Tân sợ ai. Tâm, nặng nề trầm xuống, ánh mắt Mạc Tương Đằng mang theo thù hận hung ác nhìn chòng chọc Dịch Tân, tay bị thương nắm thành quyền, "Ngươi lợi hại! Dịch Tân, ngươi điên rồi! Hôm nay rơi vào tay ngươi, ngươi có giỏi liền đập chết ta! Có gan ngươi liền quang minh chính đại hướng Mạc gia tuyên chiến thử chút, nhìn cuối cùng bị diệt đến cuối là ai!"

      Giờ phút này mắt thấy đại thế qua Mạc Tương Đằng ngược lại chơi liều, hướng về phía Dịch Tân, hồi khiêu chiến điên cuồng hét lên, khí thế kia, còn hơi sợ ai. Chỉ là, trả lời , là tiếng súng vang lên, "Pằng."

      Phát súng kia, phải Dịch Tân bắn.

      Là Tang Nhuế. Nhắm thẳng vào vai trái Mạc Tương Đằng. Tang Nhuế vốn là do Phong Dương ôm, lúc này giãy giụa đến mặt đất. Mặt của lúc này sưng thành máu ứ động, khóe môi thậm chí có máu. Tóc tai rối bời, thân nhếch nhác. Chỉ là tư thái bắn súng, lại làm cho người ở chỗ này trong lòng cũng nhịn được rét lạnh. Tay phải Mạc Tương Đằng vốn bị thương, lúc này chỉ có thể dung tay trái chặt che vai trái, chỉ là, máu tươi chế được, từ giữa hai kẽ tay của chảy ra. Nhưng vẫn miễn cưỡng chống thân thể, đứng thẳng, cho dù, đứng nhưng mà cũng chỉ là đứng ở dưới họng súng Nguyên Thâm.

      Tang Nhuế hướng về phía , cười lạnh, "Dịch gia có hay đối Mạc gia tuyên chiến, chẳng quan hệ tới ta, hôm nay, ta Tang Nhuế người phải mạng chó của ngươi!"

      Tan Nhuế lúc chuyện, trong mắt, còn có loại.... Ngọc đá cùng vỡ quyết tuyệt. Trong lòng Tân Hoành cả kinh, đau xót. Chưa kịp suy nghĩ, kéo chân bị thương, vội vàng hướng Tang Nhuế bên cạnh , "Tang Nhuế...."

      Chỉ là, khi đến gần bên người , Tang Nhuế lại đem hung hăng đẩy. Tân Hoành vốn là giữa mắt cá chân đau đến kịch liệt, cũng chỉ là mạnh chống giữ thân thể tới bên người , lúc này Tang Nhuế dùng lực đẩy, liền hề chống đỡ được, thẳng tắp bật về phía sau.
      Last edited by a moderator: 10/12/14
      xixon thích bài này.

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 119 : bị thương, cự tuyệt (1).

      Edit: Ori kun


      Bị đụng đất đau đớn cũng xảy ra, thân thể rơi vào vòng ôm quen thuộc trong ngực. Chỉ là, tâm cũng rất thương. Tang Nhuế thậm chí mắt nhìn thẳng , chỉ ném gò má lãnh tuyệt cho . Tân Hoành ngơ ngác nhìn, chỉ cảm thấy trong mắt hơi nước dần dần lên, cả người Tang Nhuế trong tầm mắt liền bắt đầu mơ hồ.



      Trong khí, lại càng thêm căng thẳng.* Vốn là, là hai nhà Mạc Phương cùng Dịch gia giằng co. tại, Dịch Tân thân lạnh lẽo, đối mặt với dứt khoát của Tang Nhuế. Trong khí căng thẳng, ngưng trệ bức người.



      "Ha ha ha."



      Trong phòng, lại có giọng cười nhạo, Mạc Tương Đằng nhìn Tân Hoành, cười đến giả dối lại giễu cợt, "Du tiểu thư, , Dịch thiếu phu nhân, uổng cho ta còn tưởng rằng can đảm hơn người, từ trong tay của ta chạy trốn, lúc dối có thể là can đảm lại cẩn trọng. Chỉ là lúc này, lại dám làm dám chịu rồi hả ? mình chạy trốn đem nha đầu Tang Gia kia vứt bỏ rất dứt khoát, lúc này vẫn còn muốn trở về làm bộ làm tịch, cũng ghét bỏ lòng người?"



      Mạc Tương Đằng phen Lửa Đỏ Thêm Dầu, xong nhất thời trong tim Tân Hoành vừa khổ vừa đau, phản ứng khó khăn, lại nghe được tiếng súng vang len, tâm, bỗng nhiên nặng nề giật mình. tiếng súng kia, gần ở bên tai.



      "Đừng!"


      theo bản năng huơ tay ra, tay cũng ở trong khí, bị
      bàn tay ấm áp thậy chặt bao lấy.

      “Đừng sợ, đây là em nằm mơ, ởnơinày.” Bên tai, là âmthanh đàn ông khàn khàn lại thương tiếc, thân thể bị người khác ôm lấy, lọt vào trong vòng ôm an toàn quen thuộc, cái trán, mặt, liên tiếp rơi xuống những nụ hôn, xen lẫn dịu dàng dụ dỗ, “Ngoan, có việc gì, sao.”

      Lúc này Tân Hoành mới ở trong ngực người đàn ông chậm rãi mở mắt ra, thấy trong phòng, chiếc chao đèn bằng vải lụa mờ mờ, lúc này cũng còn là buổi tối.

      “Dịch Tân, làm thế nào Tang Nhuế tha thứ cho em.” vô dụng nhìn , ở trong lòng tuyệt vọng lắc đầu, “Anhkhông nhìn thấy ấy lúc hướng về phía Mạc Tương Đằng nổ súng ánh mắt tuyệt vọng như vậy, quyết tuyệt như vậy, lại khổ sở như vậy, em liền hiểu ấy hận, ấy hận Phương Vũ, hận Mạc Tương Đằng, ấy cũng hận... em!”

      việc qua hơn tuầnn lễ rồi, nhưng Tang Nhuế lúc ấy hướng về phía Mạc Tương Đằng nổsúng, ánh mắt lại như khắc vào trong đầu Tân Hoành, chỉ cần vừa nhắm mắt, là có thể nhìn thấy. Hàng đêm trong mơ, tất cả đều là những suy nghĩ khổ sở, ý muốn ngọc đá cùng vỡ.

      Phát súng kia, đúng là bắn Mạc Tương Đằng, nhưng Tân Hoành có cảm giác, phát súng kia đồng thời cũng nhắm ngay Tang Nhuế và .

      “Dịch Tân, em nên bỏ ấy ấy chạy 1 mình...”

      bậy!” Vốn là người đàn ông dịu dàng ôm trongnháy mắt liền lạnh lùng, lạnh đến gần như tàn nhẫn, trách cứ,“Nếu như có em trì hoãn thời gian, có em dời lực chú ý, em và ấy đều chết!”

      Dịch Tân tới chỗ này, thanh lại vừa lạnh vừa ngoan, chỉ là chỉ có chính biết, lúc này trái tim của có bao nhiêu yếu ớt, thậm chí yếu ớt liên tục vượt qua mọi chấn động cũng vô lực.Chỉ cần vừa nghĩ tới...Vừa nghĩ tới nếu như có chạy trốn, vừa nghĩ tới có thể bị thương, cũng cảm giác tâm như là bị người cầm răng cưa ở hung hăng mài lần lại lần, đau đến máu thịt be bét, lại muốn sống được, muốn chết xong. Vội vàng đem hướng thân thể của mình vòng càng gần, nụ hôn, lần nữa rơi vào mặt của . Lại đường tìm được môi của , gần như hốt hoảng ngậm, mút. Cuốn lấy lưỡi của , cùng với triền miên.

      “Emkhông có sai, là em cứu ấy.”

      bên vội vàng hôn , vừa hàm hàm hồ hồ khuyên an lòng, “ có em, ấy chết.”

      may là, Tân Hoành, Tân Hoành, may là em chạy...”

      với ,nhưng cũng là với mình. khôngbiết, chuyện mặc dù qua, chỉ làlúc nào cũng hồi tưởng bỏ được cũng chỉ mình , thậm chí còn có ngườiđàn ông nhìn như sấm vang chớp giật, lạnh lùng cứng rắn như vậy, người đàn ông thôbạo như vậy, cũng thường thường nhịn được trong mắt lóe lên... Hình ảnh bịthương, thậm chí hình ảnh chịu nhục. Sau đó, tâm, liền co rút lại, ép cả người cơ hồ điêncuồng, điên cuồng ôm , hôn , . Chỉ có dùng thân thể của mình cảm giác nhiệtđộ của , tim của , mới có thể an ổn.

      điên cuồng vừa nóng bỏng hôn , khẽ híp mắt, có chút hoảng hốt chịu đựng. Ngón tay đẩy ra sợi tơ quần ngủ bên hông của , bàn tay dán thân thể của tỉ mỉ vuốt ve, ở da thịt của dao động, nghe được hơi rên rỉ. cúi đầu, lại đem thanh ngâm nga toàn bộ nuốt vào trongmiệng. Động tác tay xuống, tới chỗ kín của . Cách lớp vải tinh tế, vuốt ve qua lại, hài lòng cảm giác thân thể của khẽ phát run, đầu ngón tay dính vào ướt át ấm áp. nhàng cười tiếng, đưa tay kéo xuống quần . Tay lại bỗng nhiên bị gắp gao kẹp ở giữa hai chân , thân thể của run rẩy knh người. Trong lòng anhhung hăng trầm xuống, giươngmắt quả thấy khẽ hoảng hốt rồi tại chân chân thậtthật khước từ ánh mắt của . hướng về phía , cẩn thận gần như cầu xin lắc đầu.

      Đau lòng, nhất thời tột đỉnh.

      cúi đầu, nhàng hôn qua trán của , “Được, làm.” Chịu đựng thân thể nóng rực cơ hồ nổ tung bành trướng, chỉ tay ôm , cái tay khác đem quần kéo về, lại đem quần mặc lại cẩn thận. Đem lần nữa kéo vào trong ngực, vuốt ve mặt , “Ngoan, ngủ , ôm em.’

      Cả người Tân Hoành ở trong lòng có phảnứng, chỉ là chậm rãi đem mắt nhắm lại. lâu sau, liền ở trong lòng an tâm ngủ. Để lại hạ thân nóng rực cứng rắn như cũ, khổ sở, nhưng cố nhịn xuống. Cúi đầu, lần nữa cẩn thậnở môi của trằn trọc phen, lúc này mới xuống giường, hướng phòng tắm . Mở ra nước lạnh, trực tiếp hướng người mình xả, bị khơi hỏa.

      cự tuyệt .

      Trong quá khứ, Tân Hoành chưa từng cự tuyệt Dịch Tân.
      Last edited by a moderator: 13/12/14
      xixon thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :