1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Quân hôn: Tổng giám đốc thô bạo của tôi - Nam Mịch (Chương 221) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 109 : Tâm tình tốt, vận số luôn kém đến kỳ lạ!


      Tân Hoành cảm thấy, có nhiều câu rất đúng. —— tâm tình tốt, vận số kém.
      Như vậy ngược lại, tâm tình tốt, vận số luôn là kém đến kỳ lạ!


      Tân Hoành tổng kết, khi tâm tình tốt, vận khí của luôn đặc biệt kém! Cái này đặc biệt biểu phương thức rất kỳ lạ, lúc trước tâm tình tốt bị bắt cóc. *


      Lần trước, cùng Dịch Tân chiến tranh lạnh, mặt dù bình tĩnh, trong lòng sớm biết mất mát khổ sở biết bao nhiêu, vì vậy, bị Hạ Tiểu Đông bắt cóc.

      Lần này, nhìn thấy Dịch Tân đưa đồ cho lại lần nữa bị người nọ sao chép, tâm tình hoảng hốt cùng Tang Nhuế đường, vì vậy, lại bị bắt cóc.


      Chỉ là lần này, phải nhân vật chính, cũng chỉ là nhân tiện mà bị bắt.


      Tay Tân Hoành bị trói, bị đưa vào trong góc kho hàng hoang, phía trước của , trái phải, hai người đàn ông cao lớn đưa lưng về phía đứng, ánh mắt nhìn thẳng phía trước. Tân Hoành té xuống đất, từ giữa 2 người đàn ông nhìn về phía Tang Nhuế. Gắt gao cắn chặt răng, cố kềm chế, có lên tiếng.


      Đây là kho hàng cũ nát, kho hàng trung ương, có cái ghế, Tang Nhuế đôi tay bị vòng qua sai ghế, trói lại.

      Mà phía trước của , mặt mũi ác độc đến vặn vẹo của người đàn ông hung hăng nhìn chằm chằm . Người đàn ông kia, má phải có vết dao ràng từ xuống, thẳng tắp xẹt qua nửa gương mặt, đến khoé miệng, xấu xí dữ tợn, chỉ là vết sẹo này mang theo huyết sắc, nhìn đỏ lên càng dữ tợn.


      Người đàn ông kia, từ trong lúc bọn họ mới vừa tranh chấp, Tân Hoành mới biết, gọi là Phương Vũ, là lão nhị của Phương gia.


      "Bốp!"


      "Bốp!"


      Trong khí, liên tiếp hai tiếng tát thanh thuý điếc tai vang lên, là Phương Vũ cắn răng nghiến lợi, lực tay cực kì hung ác, hai bàn tay tát đến mức Tang Nhuế đủ sức để nhúc nhích.


      "Kỹ nữ thối!"


      Phương Vũ vừa mạnh mẽ đánh vừa mắng, thanh kia, lại giống như là từ trong kẽ răng rít ra, thù hận đến cực hạn.


      Tang Nhuế gương mặt vốn mỹ diễm, lúc này là vừa đỏ vừa sưng, nơi khoé miệng, thậm chí có máu tràn ra. Chỉ là, trong mắt vẫn là giễu cợt cười, liếc xéo Phương Vũ, cười lạnh, "Phương Vũ, ngươi trừ có chút bản lĩnh đem tay ta trói chặt, ngươi còn có thể làm gì? Ngươi xứng là đàn ông, làm cho ta nhìn ngươi đều nhịn được ghê tởm!"


      "Bốp."


      Lại thêm cái tát nặng nề, Tang Nhuế bị tát lực quá lớn mặt lệch sang bên, lại khống chế được đụng phải ghế nhựa, cái trán đụng phải thanh gỗ, "ầm" tiếng, vang đến kinh người.


      Tân Hoành gắt gao cắn môi, mới khống chế được, có lên tiếng.


      biết, lúc này, thể hấp dẫn lực chú ý của người đàn ông kia, nếu , và Tang Nhuế chỉ biết chắc chắn thảm hại hơn.


      bị lần thiệt thòi, cũng làm liên luỵ tới Tang Nhuế, lúc này nhất định phải nhớ lần dạy dỗ này.


      Răng cắn quá chặt, đem đôi môi cắn ra máu. Nếu như phải vì , Tang Nhuế dễ dàng bị những người này bắt được.


      Tang Nhuế có chút thân thủ lúc những người này vây quanh, Tang Nhuế chỉ xoay người, liền lẩn tránh cách gọn gàng linh hoạt, lực ứng phó có thừa. Tân Hoành, ở bên nhìn, thấy người đàn ông trong đó cầm dao găm ra công kích Tang Nhuế, nhất thời run sợ, nhịn được, lên tiếng nhắc nhở Tang Nhuế.


      ra , tiếng nhắc nhở, những dư thừa mà ngược lại làm trở ngại tới Tang Nhuế.


      Vốn là, Tang Nhuế rất tinh, lướt mắt liếc qua bên cạnh có người cầm dao găm sắc bén, là có thể tránh ra, mà thực tế, cũng đúng là tránh được.


      Chỉ là, tiếng nhắc nhở kia của Tân Hoành, nhưng cũng đồng thời nhắc nhở Phương Vũ ở bên lạnh lùng nhìn.


      Phương Vũ cười nhạt tiếng, Tân Hoành chỉ cảm thấy đầu đột nhiên bị thứ cứng rắn lạnh lẽo đặt lên, trong lòng nặng nề trầm xuống, liền nghe thấy thanh cay độc, "Tang Nhuế, có muốn thử chút hay , là quả đấm của nhanh, hay là đạn của ta mau?"


      Sau đó, Tang Nhuế ngay cả tia phản kháng cũng có, khoanh tay chịu trói. Phương Vũ nhìn thấy Tân Hoành quan trọng, cũng có bỏ qua cho Tân Hoành, nhân tiện đem bắt lại.


      "Tiện nhân, phải là rất biết đánh sao? Đánh a, thế nào lại đánh?!" Phương Vũ cặp mắt đỏ bừng, từng chữ từng chữ vừa tức giận vừa ngoan độc, phối hợp với động tác, cước, vừa nhanh vừa mạnh hướng bụng Tang Nhuế đá vào. Lực quá lớn, Tang Nhuế và ngay cả cái ghế cùng nhau đẩy bật về phía sau, mặt đất lôi ra xa khoảng, mới dừng lại.


      Trước mắt Tân Hoành chỉ cảm thấy hoàn toàn mơ hồ, mặt đợt buốt lạnh, răng giống như có quán tính, môi bị cắn phá, răng nhọn sắc bén liền dính vào trong vết thương, đầu lưỡi, máu tanh nồng hậu.


      Chỉ là, mặc dù như vậy, vẫn nhịn được: "Đừng!"


      Hơi nước trong cơn mông lung, điên cuồng làm mất để ý trí khi người đàn ông lấy ra lưỡi dao sáng loáng mang theo tàn nhẫn, nhắm ngay mặt của Tang Nhuế, khắc kia, Tân Hoành rốt cuộc nghe được thanh thê lương của chính mình. kêu to ra tiếng. Rồi say đó, ánh mắt Phương Vũ rốt cuộc chuyển đến chỗ của , lưỡi dao tay, cách mặt của Tang Nhuế lúc này chỉ có chút.


      khắc kia, Tân Hoành may mắn nhắm mắt lại, mặc cho trong mắt sớm chứa đầy nước mắt chảy ra. Chỉ là giờ khắc này, Tân Hoành biết, đau lòng, ngược lại, rất may mắn, may mắn chính rốt cuộc tránh thoát nguy hiểm này, có thể ra tiếng, khắc sau cùng dời lực chú ý của người đàn ông.


      Cho dù, tiếp đó, cũng biết nên làm cái gì, nên làm như thế nào. Nên làm như thế nào, mới có thể cứu được mình và Tang Nhuế.


      Phương Vũ ác độc mặt có chút vặn vẹo mà cười tàn nhẫn, hướng về phía Tân Hoành, cười đến đáng sợ, "Hả? có ý kiến? Là ta lạnh nhạt với sao?"


      tới chỗ này, mặt lại khoa trương bày ra ảo não dối trá, thanh, cùng mang theo lỗ mãng, ánh mắt hướng xung quanh ước chừng mười mấy người đàn ông quét vòng.
      Last edited by a moderator: 21/11/14
      xixon thích bài này.

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      sory m.n hôm nay mới đăng được chương mới!

      Chương 110 : Tam đại gia tộc (1)

      tới chỗ này, mặt lại khoa trương bày ra dối trá ảo não, thanh, cũng mang theo lỗ mãng, lướt mắt chậm chạp hướng xung quanh mười mấy người đàn ông quét vòng, "Vậy các ngươi an ủi tốt vị tiểu thư đơn này . A, chỉ là nhớ, thương hoa tiếc ngọc chút, các ngươi nhìn ta bộ dạng nhu nhu nhược nhược, chừng đời này còn chưa có hưởng qua tư vị với đàn ông đâu, các ngươi từng người từng người, cũng cần cùng nhau lên." *


      Phương Vũ lời vừa dứt, trong kho hàng ra là những người đàn ông, lúc này liền cùng nhau hướng Tân Hoành nhìn lại, ánh mắt ở người đảo tới đảo lui càn rỡ quan sát, trắng trợn mang theo dâm dục.


      Tân Hoành căng lớn con ngươi, chỉ thoáng, liền cảm thấy có đầy những dây gai gì đó tỉ mỉ quấn đầy toàn thân, để cho cả người theo phản xạ co rút nhanh, lui về phía sau. Chỉ là, phía sau là góc tường, , còn đường có thể lui.


      "Ngươi dám!"


      Sau lưng Phương Vũ, đất truyền đến tiếng cắn răng nghiến lợi, mang theo tức giận, thù hận, cùng uy hiếp. Chỉ là, ràng là suy yếu, lực bất tòng tâm.


      Tang Nhuế cả người vẫn bị trói ở ghế, cái ghế ngã ngửa mặt đất, cả người liền đổ theo, nhưng mạnh chống lên nửa người , hung hăng nhìn chằm chằm Phương Vũ, cặp mắt đỏ ngầu, "Phương Vũ, ngươi phải tin tưởng ta, ngươi phải dám động ấy, nếu , Dịch Tân làm ngươi cảm nhận được cái gì gọi là địa ngục nhân gian, sống bằng chết!"


      Phương Vũ nghe, cả khuôn mặt lập tức khoa trương vặn vẹo ra hoảng sợ, chợt lại suồng sã cười lên, cười đến giễu cợt, "Dịch Tân? Lão tử sợ Dịch Tân?! Ta cho biết, tại chỉ xứng nằm ở trước mặt của ta liếm đầu ngón chân cho lão tử!"


      Tang Nhuế nghe, ngẩn ra, chợt lại nhàng cười, "Phương Vũ, Dịch Tân khêu khêu đầu ngón tay cũng có thể diệt Phương gia tổ tông mười tám đời của ngươi, ngươi bây giờ là đầu óc tỉnh táo hay là tìm chết?"


      "Tìm chết? Dịch Tân có cái khả năng này sao?!" Phương Vũ nụ cười mặt, ngông cuồng lại dữ tợn,

      “Hai mươi mấy năm trước, Mạc Thích Thanh đường hoàng chơi mẹ Dịch Tân, chơi đến mọi người đều biết, chơi đến mẹ thân bại danh liệt, cuối cùng lão già Dịch Lam kia còn phải là làm theo, rắm cũng dám, phát ra cái! Ta cho biết, tại cũng là như vậy, tiểu tử Dịch Tân Na công khai đối với Mạc gia khiêu khích, coi như nàng này là người phụ nữ của Dịch Tân, lão tử cũng làm theo, đem ta chơi nát, ta ngược lại muốn nhìn, Dịch gia có thể đem Phương gia cùng Mạc gia làm như thế nào!”

      Tang Nhuế nghe, cả người nặng nề chấn động, cặp mắt vẫn như cũ hung hăng nhìn chằm chằm Phương Vũ, thù hận càng nhiêu, chỉ là trong đó che giấu được suy yếu cùng còn sức lực.

      Phương Vũ thấy mặt Tang Nhuế ràng ra vẻ thất bại, cười đến so với lúc nãy đối với vừa đánh vừa mắng lại còn hài lòng hơn. “Tang Nhuế, ta sớm liền qua cho , làm người nên quá phách lối, Tang Gia ra là có Dịch gia che chở, liền cho rằng có thể tay che trời, xem chút”, xong, tay run rẩy chỉ vào vết dao mặt mình, “Lúc rạch mặt ta, cú điện thoại của Dịch Tân Nhất liền đem bình yên vô rồi, liền bày tỏ mặt ta đáng đời bị hủy rồi!”

      “Nhưng, phong thủy luân chuyển, Phương gia ta có Mạc gia ở phía sau, chống lưng, ta ngược lại muốn nhìn, ta hôm nay chính là đem bọn ngươi, hai tiện nữ nhân chơi hư, Dịch Tân có thể làm gì ta?”

      Phương Vũ bởi vì kích động, lúc này, cả khuôn mặt sớm đỏ bừng, cặp mắt kích động cuồng loạn, sớm mất lý trí, ngón tay lại chỉ xung quanh mười mấy người đàn ông, “Các ngươi, còn mau lên, hung hăng mà lên!”

      “Phương Vũ, Dịch gia thể làm gì ngươi, như vậy Cố gia sao, hoặc là Cố gia cùng Dịch gia liên hiệp sao, có đủ hay để diệt Mạc gia, cũng đủ tiêu diệt Phương gia tổ tông mười tám đời của ngươi?”

      Thanh này cùng với thanh của Phương Vũ ràng điên cuồng nóng giận chênh lệch ràng, trong góc kho hàng, thanh kia ôn hòa trong trẻo, chỉ là, năng có khí phách hơn.

      Phương Vũ vốn là điên cuồng nhưng thân thể đều run rẩy ràng cứng ngắc, hồi lâu, mới chậm rãi quay người lại, hơi híp mắt lại nhìn về phía góc tường có người phụ nữ vẫn cảm giác có tồn tại.

      Tân Hoành hướng về phía cười tiếng, “Tôi là cháu ngoại Cố gia!”

      Phương Vũ nghe, vốn là mặt cứng ngắc, ngược lại biến thái mà cười lên, hướng về phía Tân Hoành kiên định lắc đầu: “, phải, lừa được tôi. Cố gia đời này chỉ có cháu, Cố Khanh. Từ đâu tới cháu ngoại cái gì!”

      Tân Hoành cũng nghe cái tên “Cố Khanh” này trong đầu trong nháy mắt thoáng qua cái gì, vội thu lại tinh thần, hướng về phía Phương Vũ cười đến trấn định. “Cố gia có cháu ngoại, đó là chuyện Cố gia ta, còn chưa tới phiên ngươi tới hỏi. Mà có tin hay ,cũng tùy ngươi. Chẳng qua ta ngược lại có thể cho ngươi nhìn vật, cũng biết ngươi có cái ánh mắt đó hay nhìn ra giá trị của nó rồi.”

      Phương Vũ vốn là mắt đỏ thắm, lúc này rốt cuộc hoàn toàn khôi phục yên tĩnh, thanh cũng trầm xuống. “Thứ gì?”

      Ánh mắt Tân Hoành nhàng liếc qua Tang Nhuế đất, lại rơi vào người Phương Vũ. “Biết vì sao ấy che chở ta như vậy ? Vốn là, rất ít người biết thân phận của ta, ta cũng chỉ là Dịch gia ăn bữa tối, Dịch Lam liếc mắt thấy ra vật kia là từ đâu tới, cho nên Dịch gia dám cho chính ta tại địa bàn của bọn bị chút xíu thua thiệt. Lúc này a, ngươi cũng có thể tới xem chút, tay của ta bị trói, ở tay trái của ta, cổ tay, còn vòng tay Dương Chi Ngọc.”

      Tiếng của Tân Hoành vừa dứt, trước mắt chỉ cảm thấy bóng người đung đưa, thân thể bị người di chuyển. Phía sau , vốn là bị trói hai tay, lúc này cũng bị vội vàng tách ra, thậm chí có thể cảm thấy Phương Vũ phải Dịch lão, có bản lĩnh liếc nhìn là thấu, lúc này, ở sau lưng hồi lâu, trong khí, vẫn là có động tĩnh, nhưng căng thẳng đến bức người.

      Ánh mắt của Tang Nhuế từ mặt đất chống lại , mang theo kinh nghi.

      Tân Hoành chỉ là nhàn nhạt, chống lại tầm mắt của , có bất kỳ đáp lại, cho dù, trong lòng sớm như đánh trống, mặt, lại nhất định thể có chút biểu nào.

      đánh cuộc, đánh cuộc là mạng của và Tang Nhuế. Hơn nữa, cũng đánh cuộc, còn là đánh cuộc ở cái lời dối hư vô . thể nghiêm túc, thể toàn lực ứng phó!
      Last edited by a moderator: 29/11/14
      xixon thích bài này.

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 112 : Tam đại gia tộc (3).

      Editor : Orikun

      Chỉ là, có thể lừa gạt đến bước này, cũng là ngàn khó khăn vạn nguy hiểm rồi. tại, đường ra duy nhất của và Tang Nhuế, chính là rời trước rồi bao vây người trong kho hàng. Ánh mắt chống lại cặp mắt đất vẫn chưa từng từ người dời cái kia, ở trong đó có kinh nghi, cũng có cam lòng, còn có tức giận.* Tang Nhuế, cậu có phải hối hận hay vì tớ mà khoanh tay chịu trói? Mà nay, đổi được tớ lòng lang dạ sói đưa cậu mình vứt bỏ ở chỗ này? Hung hăng đè xuống lo lắng trong lòng cùng khẩn trương, Tân Hoành hướng về phía Phương Vũ lễ phép cười tiếng, "Như vậy Phương nhị thiếu gia, gặp lại sau."


      Phương Vũ hơi gật đầu, trở về lấy cười tiếng, "Gặp lại còn hi vọng Du tiểu thư có thể quên hôm nay chút ít này hiểu lầm."


      Tân Hoành cũng đáp lời, chỉ thoáng gật đầu. Xoay người, theo người đàn ông bên cạnh, rời . Mắt thấy phía trước cửa cuốn vốn là đóng chặt lúc này chậm rãi nâng lên, mang theo vang động thấp, ánh sáng bên ngoài sáng dần dần chiếu vào, Tân Hoành cơ hồ muốn chạy, lập tức thoát , liền từ trong khe hở chạy . Lại vẫn hung hăng cố đè xuống chú ý, trong đầu lo lắng cùng hốt hoảng, từng bước từng bước đem bước dẫm đến ổn định, theo sau lưng người đàn ông kia, nhanh chậm, như bộ tính trước. Kho hàng hơi lớn, vốn là bị trói ở bên trong cùng góc kho hàng, lúc này cách cửa khoảng cách hơi xa. Lúc này, Tân Hoành chỉ cảm giác chính mình mỗi bước, đều là chú ý miệng, bước tâm kịch liệt co rút lại, lại bắn ngược tựa như hung hăng nhảy lên đến miệng nuốt xuống. Tay gắt gao nắm thành quyền, ổn định thân thể, rốt cuộc, rốt cuộc tới cửa, tâm, mới rốt cuộc thoáng chậm xuống. Ngẩng đầu, cái, rồi lại lần nữa nhảy lên kịch liệt, cơ hồ đến cơn sốc. Chạm mặt, thân âu phục màu xám tro người đàn ông hướng nơi này tới.


      Người nọ, Tân Hoành biết, cũng chưa từng thấy qua. Chỉ là mặt xanh mét, thân lệ khí, bước nhanh tới quanh thân mang theo sát khí bén nhọn, khiến trong lòng Tân Hoành nhịn được sinh ra dự cảm xấu, mang theo kinh hoàng làm người ta hít thở thông. Người đối diện cực kỳ tức giận, lúc này cũng nhìn thấy Tân Hoành, bỗng nhiên chậm lại bước chân, hướng về phía , mắt híp lại. Tân Hoành vội vàng cúi đầu, muốn làm bộ thấy theo người đàn ông trước mặt dẫn đường rời . Chỉ là người phía trước lúc này nhưng cũng dừng bước, hướng người đàn ông kia cung kính kêu tiếng, "Mạc thiếu gia."


      Tân Hoành nghe, tâm, nặng nề chấn động. Mạc thiếu gia? Mạc gia thiếu gia? Vội vàng đem đầu cúi thấp hơn, như vậy đối với người đàn ông trước mặt lại giống như sớm chú ý tới , lúc này, có thể ràng cảm thấy ánh mắt ác độc rơi vào đỉnh đầu . Tâm, nhảy thình thịch, như muốn vỡ toang.


      " ta là người nào?"

      thanh kia thấp chậm rãi, rồi lại có loại hiểm trầm trầm. Tân Hoành da đầu tê dại.


      "Tương Đằng, sao cậu lại tới đây?" Bên tai, thanh của Phương Vũ vang lên, ràng thể mang tâm tình tốt nổi. Phương Vũ bước chân của tiến gần, đến bên cạnh , lại lướt qua , đến phía trước người thân tây trang màu xám tro "Mạc thiếu gia".


      "Tôi tới tìm cậu, nghe cậu bắt người Dịch gia, tới đây xem chút, xem xem cậu có nương tay hay ."

      thanh kia, dù cười , lại che giấu chút nào ác độc bên trong. Tân Hoành lần nữa cảm thấy cái loại toàn thân bị dây gai gai kim châm rậm rạp chằng chịt co rút nhanh.


      " ta là người nào?" Ánh mắt, mang theo suy nghĩ lại cùng nguy hiểm rơi vào phương hướng của , Tân Hoành biết, thể thấp hơn đầu. hôm nay là cháu ngoại của Cố gia, thể thấy người Mạc gia lại cúi đầu. Nắm chặt nắm tay, Tân Hoành chậm rãi ngẩng đầu, thầm cắn răng, cưỡng ép mình, thẳng tắp chống lại cặp mắt hơi hơi híp lại thâm trầm kia. Ánh mắt kia, nguy hiểm, lại tàn nhẫn cùng chiếm đoạt, Tân Hoành đè xuống tim đập nhanh, bên môi, bật ra tiếng cười, "Mạc thiếu.gia."


      "Tương Đằng, là cuộc hiểu lầm, tôi bắt nha đầu Tang Gia kia lúc cẩn thận bắt theo ấy, lúc này muốn đưa ấy đến chỗ ông cụ." Phương Vũ nhìn qua Tân Hoành, lại , " ấy, là cháu ngoại của Cố lão."

      Phương Vũ vừa dứt lờ, Mạc Tương Đằng lại bỗng nhiên cúi đầu bật cười, "Chuyện cười, Mạc gia Cố Gia tương giao nhiều năm, ta chưa từng nghe qua Cố Gia có cháu ngoại cái gì, chính là Cố khanh, nay cũng chỉ có đứa con trai, nơi nào có cháu !"


      "Chuyện cười, chuyện nhà Cố gia ta đến lượt người ngoài tới chỉ điểm bình luận!"

      tiếng quát, Tân Hoành chút nào yếu thế, cơ hồ là lập tức là bác bỏ, chút do dự, như đinh chém sắt.


      Mạc Tương Đằng nghe, cặp kia vốn là thâm trầm mắt giờ phút này híp lại càng thêm nguy hiểm, ánh mắt mang theo cường thế hướng người Tân Hoành từ xuống dưới nhìn. mặt Tân Hoành cũng chút nào hèn nhát, Mạc Tương Đằng nhìn , liền cũng liền nhìn thẳng lại . Trong lúc nhất thời, giữa hai người khí giằng co.


      bên Phương Vũ cuống quít , "Tương Đằng, thôi, cũng chỉ là chuyện , nha đầu Tang Gia kia vẫn còn ở bên trong, chúng ta vào thôi."


      Phương Vũ đại khái là lúc trước bị Tân Hoành lần lừa dối bị sợ chút, lúc này cho dù Mạc Tương Đằng tự mình đến, đối với Tân Hoành cũng như cũ mang kính sợ (kính trọng, sợ hãi), vội nhìn người lúc trước đưa Tân Hoành , lạnh lùng , "Còn mau đưa Du tiểu thư đến phi trường?!"


      "Dạ!" Bên tai, là tiếng đáp cung kính vang dội trả lời, lòng của Tân Hoành, lúc này mới an tâm chút. Xoay người, lại nghe được phía sau, giọng , mang theo hung dữ, "Chờ chút!"

      Tâm, lần nữa hung hăng giật mình. Tân Hoành quay đầu lại, như cũ đưa lưng về phía Phương Vũ cùng Mạc Tương Đằng, có thể lý giải vì rảnh, chỉ là, chỉ có chính biết, là vô lực. Nhưng ngắn ngủn canh giờ, bao nhiêu lần, nhịp tim chìm
      xuống hoảng hốt, lúc này, có hơi sức gì.


      "Cố gia ngày hôm trước ràng đến H thị, ta người ngoài cũng biết, là cháu ngoại của , làm sao ngươi cũng biết đây?"
      xixon thích bài này.

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 113 : Tam đại gia tộc (4)

      Edit: Ori kun


      Bugatti Veyron xa hoa tiếng động cơ chạy qua cửa hàng châu báu, kít tiếng, dừng lại gọn gàng dứt khoát.
      Trong cửa hàng, quản lý mang theo cả đám nhân viên phục vụ lập tức đường đường ra cửa đón, thấy trước mặt người đàn ông từ chỗ tài xế xuống, lập tức nhất trí tiến lên cung kính cười.

      "Tân Thiếu" *
      Người đàn ông vẫn hào hứng như cũ, tròng mắt nhàn nhạt liếc qua, liền dẫn đầu vào tiệm châu báu.

      Quản lý cứng đờ, cuống quít tiến lên phía trước bước, run rẩy đưa tay vì người đàn ông của mở cửa xe. Chỗ ngồi kế bên là mỹ nhân, bảy phần tuyệt sắc mang theo ba phần phong cách, quanh thân lộ ra vẻ đẹp nhã ý. Hướng mở cửa cho , Char¬lie khẽ vuốt cằm, nhàng cười tiếng. Trong lúc nhất thời, Char¬lie liền chỉ cảm thấy trong đầu trống rỗng, lại cứ như vậy ngơ ngác nhìn mỹ nhân kia, ánh mắt cứng ngắc.


      Bên cạnh nữ nhân viên phục vụ giọng nhắc nhở, Char¬ilie mới ho tiếng, vội nghiêng người sang, tay đỡ cửa xe, để bạn Tân thiếu xuống xe.

      Dịch Tân ngồi ở sô pha, mặt có vẻ mặt dư thừa, cũng chỉ là nhìn Char¬lie mang theo yểu điệu khẽ mỉm cười hướng tới, ánh mắt của cũng là nhạt cũng sâu.


      kia cũng lúng túng, vẫn như cũ cười đến phong tình, tự mình tới bên cạnh Dịch Tân, giọng mang theo Nhu Tình, "Cám ơn ."


      Dịch tân có trả lời, chỉ là hướng Char¬lie thoáng nhìn, Char¬lie lập tức liền hiểu ý bảo nữ nhân viên phục vụ xuống cầm. Lại hướng Dịch Tân khẽ vuốt cằm, "Tân thiếu, xin chờ chút."


      Dịch tân vẫn có đáp lời, thậm chí đem ánh mắt cũng dời , vẫn là xinh đẹp bên cạnh thỏa đáng cười , "Cám ơn."


      Char¬lie nhất thời thụ sủng nhược kinh, cuống quít trả lời, " cần cảm ơn, cần cảm ơn."


      kia lúc này mới nhìn về phía người đàn ông bên người gò má, mặc dù chỉ là nhìn gò má, cũng như cũ mặt là nụ cười hoàn mỹ, hỏi, " , có thể lần nữa làm thành bộ dáng năm đó ?"


      Người đàn ông lại giống như nhúc nhích chút nào, thậm chí ngay cả mắt cũng thèm nhìn tới, chỉ nhàn nhạt : " lát mang lên chính nhìn, thích liền mang , thích cần là được."


      Thanh thanh đạm đạm câu , mỹ nhân trong mắt nhất thởi lúng túng, chín phần uất ức.


      Char¬lie tâm cũng lộp bộp giật mình. Này thích, đương nhiên được; nhưng ngàn vạn lần được thích a...


      , nhân viên phục vụ đưa tới, Char¬lie cuống quít nhận lấy, vẫn như cũ nửa ngồi hạ thân, tự mình vì tiểu thư xinh đẹp mở ra.


      Ôm mong đợi, mặt mũi tràn đầy tươi cười, nhìn lúc này lại hơi nhíu lông mày, trong ánh mắt mờ mịt mang theo chút tình cảm, chỉ là tình cảm này, cũng thích hoặc là vui mừng.


      Char¬lie trong lòng cảm giác nặng nề, sinh chút gấp gáp. kia vẫn còn chậm chạp tỏ vẻ gì, chỉ như trước khẽ nhíu mày thẳng tắp nhìn chằm chằm bộ ngọc lục bảo đặc cấp định chế đồ trang sức kia. Tuy mỹ nhân cau mày cũng là loại thị giác hưởng thụ, chỉ là làm ăn, vạn vạn chịu nổi loại hưởng thụ giá cao này.


      "Có muốn ?" Như cũ là thanh lạnh nhạt sắp nhịn được, Dịch Tân nhàng hướng này đồ trang sức quét qua cái, cái nhìn kia, thậm chí hề dừng lại chút nào, lại đem Char¬lie ép nóng nảy, cuống quít bật thốt lên, "Tiểu thư, thích sao? Mới vừa Tang tiểu thư mang theo vị tiểu thư khác tới đây, nhân viên phục vụ biết là tân thiếu đặt vì ngài định mà cầm tới, vị tiểu thư kia rất thích, chỉ là, đây là Tân thiếu vì ngài đặt, ấy dù thích..."


      "Ngươi cái gì?!"


      Char¬lie vốn là còn cười nịnh đối với mỹ nữ qua lời khen tặng, thậm chí đem Tang Nhuế cũng kéo ra ngoài phụ, chính là vì nhấc cao giá trị con người của mỹ nữ kia, nhưng nghĩ, lời còn chưa hết, thanh lạnh lùng liền hướng phía .


      Trong thanh kia, khí nhiệt độ quá thấp, Char¬lie chỉ cảm thấy quanh thân run lên, run lên, cuống quít quay đầu, cũng chống lại tầm mắt Dịch Tân trong chớp mắt ấy, cả người tự chủ được tê dại.

      Dịch Tân lúc này, cả người đứng lên, ánh mắt đe dọa nhìn Char¬lie, nguy hiểm híp lại, mang theo tức giận cùng... Tàn nhẫn.


      "Dịch Tân, làm sao vậy?" Mỹ nữ hiểu, chớp chớp đôi mắt đẹp, nghi ngờ.

      " câm miệng!"

      ***


      "Cố gia ngày hôm trước ràng đến H thị, ta người ngoài cũng biết, là cháu ngoại của , làm sao ngươi cũng biết đây?"


      Trong lời che giấu chút nào mà giễu cợt cùng chất vấn. Sau lưng, Tang Nhuế còn duy trì tư thế bị ngã mặt đất cứng ngắc, mặt của bị sưng, phía trước, là mười mấy người tàn nhẫn tay đầy máu tanh, tùy thời chuẩn bị tại ngay sau khắc liền đối với tiến hành hề có nguyên tắc hành hạ; trước mắt, là có đường rộng rãi bằng phẳng, nhưng bên cạnh, Phương Vũ điên cuồng, Mạc Tương Đằng tàn nhẫn, xắn tay áo lên, tùy thời chuẩn bị vươn tay, đem nắm được, hơi dùng sức, là có thể để cho tan xương nát thịt. cùng Tang Nhuế, hôm nay liền giống như là hai con nai ở trong bầy sói. phản kháng được, trốn, cũng khó khăn. Nhắm chặt mắt lại, cẩn thận hít sâu hơi. Nữa mở ra quay đầu lại, chống lại Mạc Tương Đằng, trong mắt mang theo ý cười, "Mạc thiếu gia, ngài là từ nơi nào nghe được những tin đồn này, Cố gia mà nay ràng có ở đây H thị, là ai có mắt có thể đem. Cố lão cũng nhận sai đây?"


      Lại thanh hừ lạnh, " phí cho cặp mắt!"


      Tân Hoành xong, chống lại ánh mắt Mạc Tương Đằng, cười đến tàn nhẫn tà ác, gợn sóng.


      Cặp mắt Mạc Tương Đằng đột nhiên nhíu lại, nhưng vẫn là nhịn được tiết lộ kinh hãi trong mắt, thất bại mà... cam lòng.
      Lòng vẫn nhảy loạn lúc này mới dám liều lĩnh. Tân Hoành biết, đồng nhất đánh cuộc, đánh cuộc thắng.


      Cố gia căn bản có ở H thị, mới vừa rồi Mạc Tương Đằng là thử dò xét !
      xixon thích bài này.

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 114 : Tam đại gia tộc (5)

      Edit: Ori kun


      may là, có bị rối loạn bị thế cục ép mất mà mất tỉnh táo, còn có thể liên tưởng được hai ngày nay mực cùng Dịch lão nhìn vật sưu tập. Lại bàn về Cố gia là có hay tới H thị, nếu là Mạc Tương Đằng có thể có tin tức Cố gia đến H thị, như vậy, đồng dạng là trong tam đại gia tộc Dịch gia thể nào biết, mà bằng Dịch lão cùng giao tình với Cố gia, thể nào Cố gia về quê, Dịch Lam cũng
      cùng Cố gia gặp mặt, ngược lại cả ngày nhàn nhã ở nhà cùng các tiểu bối này chỗ.*


      Như thế, đáp án cũng chỉ có , Cố gia chưa có tới H thị! Nhưng ngoại trừ họ quả tới, chỉ là người ngoài biết tình huống. Vậy mà, bất luận là loại tình huống nào, Mạc Tương Đằng cũng vạn lần có được tin tức Cố gia tới H thị. Nhịp tim dần dần gần như vững vàng, Tân Hoành hướng Mạc Tương Đằng cười tiếng, "Như vậy Mạc thiếu gia, ta liền trước, ngươi từ từ giáo giáo người phía dưới, Cố gia chuyện, cũng phải là người nào cũng có thể loạn truyền đấy!"



      Lướt mắt nhàng liếc qua Phương Vũ ở bên, vẻ mặt giật mình Phương Vũ lúc này mới phản ứng được, vội phất tay hướng người bên cạnh, "Còn mau đưa Du tiểu thư phi trường!"


      Tân Hoành thản nhiên nhìn Mạc Tương Đằng cái, lúc này mới xoay người. Mới vừa bước ra bước, phía sau lưng lại vang lên thanh , "Chờ chút!"



      Tâm, hề sức chống cự, lại lần nữa nhấc lên cao vút. Dùng sức ổn tâm tình, Tân Hoành đưa lưng về phía Mạc Tương Đằng, vụng trộm hít sâu hơi, khiến giọng có thể nghe vẫn cẩn thận như trước, "Mạc thiếu gia, còn có việc?"



      Cười khẽ tiếng, tiếng bước chân của người đàn ông vững vàng tiến tới gần, người đến trước người Tân Hoành. Chỉ là lúc này, mặt lại hoàn toàn còn lo lắng hung dữ, ngược lại đổi lại nụ cười nhõm. Mạc Tương Đằng vốn là dáng dấp cũng tốt, lúc này cười lên, người biết, vẫn là rất dễ dàng bị .


      "Du tiểu thư, ta tại có số việc còn cần tự mình xử lý, phân thân ra được. Chỉ có ngày khác, tự mình tới cửa, vì hôm nay lỗ mãng bày tỏ áy náy."



      Lời này, lại cũng còn mang tới mấy phần thân sĩ. Tân Hoành cũng hào phóng cười, "Áy náy cũng phải cần phải như vậy, chỉ là Mạc thiếu gia tới cửa, Cố Gia hoan nghênh vô cùng."


      xong, hơi gật đầu, liền tránh qua trước người đàn ông cao lớn, theo người dẫn đường rời . Mạc Tương Đằng đứng tại chỗ, duy trì tư thế cũ, trong mắt vẻ hứng thú, khóe môi nhàng nâng lên.



      Tân Hoành đường, rốt cuộc sắp đến gần xe chờ. Hung hăng nhẫn nại hạ muốn bước nhanh thoát , cách xe còn cách đoạn dừng bước lại, cố làm vẻ trấn định đứng lại, hề có động tác nữa. Người giám thị liền giật mình, vội hỏi, "Du tiểu thư?"



      Lúc này Tân Hoành mới nhanh chậm quay về phía sau, nhìn về phía người kia, "Điện thoại di động của ta thấy, mới vừa giãy giụa rơi vào trong kho hàng, ngươi có thể trở về giúp ta lấy tới sao?" Đối phương mặt do dự. Tân Hoành lại , " để cho tài xế chờ thêm chút nữa , được ?"



      , kì thực là nhắc nhở , coi như ở nơi này, tài xế ở đây, cũng làm được chuyện gì. Quả nhiên, đối phương vừa nghe, trong nháy mắt liền hiểu, vội , "Dạ, Du tiểu thư." Dứt lời, liền sải bước trở về.



      Tân Hoành nắm chặt quả đấm, như cũ nhanh chậm về phía xe, bước chân của dẫm đến vững vàng lại vang dội. Sắp tới tài xế tẫn từ ghế lái ra ngoài, khẽ khom người, mở cửa xe cho .


      Tân Hoành đứng ở trước cửa xe nhìn tài xế khẽ mỉm cười, liền muốn trực tiếp lên xe, lại nhất thời có chú ý tới dưới chân, giày cao gót đạp xuống, mắt cá chân bị đâu. Tân Hoành hô tiếng, thân thể yên, cả người phải nhếch nhác ngã xuống mặt đất .


      Tài xế phản ứng cực nhanh, nhìn dáng dấp, cũng có thể là có chút bản lĩnh, tiến lên bước, liền vững vàng đem Tân Hoành đỡ lấy.



      Phương Vũ nhìn Mạc Tương Đằng đứng ở chỗ cũ, mặt mang ý cười, giống như là tinh thần có ở đây, nhịn được mở miệng nhắc nhở, "Tương Đằng?"


      Mạc Tương Đằng nhàn nhạt liếc qua , trong phút chốc, nụ cười, thu hồi, "Chuyện gì?"


      " ta... là người Cố gia?" Mạc Tương Đằng nghe, trong mắt thoáng chốc trở nên tà tứ, mang theo vài phần ngoan ý.

      tốt nhất là như vậy!

      Cũng lúc này, từ kho hàng bên kia bước lên tới người, tay người kia cầm cái điện thoại di động, chuông điện thoại di động giờ phút này vang lên. Người tới sắc mặt của ràng mang theo chút sợ hãi rụt rè, giống như là muốn trình đồ vật lên cũng đủ dùng hết can đảm bình sinh. Lại, lại thể .



      Phương Vũ nhìn đầy tớ nhát gan lại sợ phiền phức, lúc này nhìn xa xa người tới, tức giận muốn phát tác. Lại chỉ cảm giác bên cạnh đạo bóng người thoảng qua, định thần nhìn lại, Mạc Tương Đằng bước nhanh tiến lên, đoạt lấy điện thoại di động. Trong phút chốc, sắc mặt tái xanh, quanh thân tỏa vẻ giết chóc.



      Phương Vũ trong bụng thất kinh, cuống quít tiến lên, đứng ở bên cạnh Mạc Tương Đằng, Mạc Tương Đằng hung hăng cầm điện thoại di động tay, giờ phút này là gân xanh nổi lên, màn hình điện thoại di động tấm hình nhanh chóng lên phách lối chói mắt.


      Trong hình, mỹ nữ kinh ngạc nhìn người đàn ông, người đàn ông con mắt sắc mị hướng về phía ống kính. Khuỷu tay vòng người phụ nữ, người phụ nữ kia hình như cũng phát mình bị nhìn trộm, ửng đỏ hai gò má, chủ động hướng môi hôn lên.

      Hai người trong hình là Dịch Tân cùng Tân Hoành. Lúc trước, hai người chơi đùa
      Dịch Tân lắp máy phía trước.


      "Bộp!"

      tiếng chói tai, là kim loại bị người dùng hung ác ném đất thanh, sau đó, biến thành từng mảnh , chỉ để lại vẩy ra ra mấy mảnh vụn, mặt đất bắn lên lại lần nữa rơi xuống.


      "Bắt ta cho tôi!"


      tiếng kia cơ hồ từ trong kẽ răng ra ngoài tàn nhẫn ra lệnh, trong thời gian ngắn buổi sáng cuồng phong sóng lớn liền nổi lên, thẳng hướng phía Tân Hoành.



      Phương gia bên trong, lúc này, Mạc Tương Đằng ra lệnh tiếng, Phương gia từ xuống dưới lập tức dốc toàn bộ lực lượng, tìm Tân Hoành.
      xixon thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :