1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Quân hôn: Tổng giám đốc thô bạo của tôi - Nam Mịch (Chương 221) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 99: Vòng tay Dương Chi Ngọc (6)
      ôm thân thể của hồi lâu, đợi dần dần bình phục lại mới thả ra, động tác nhàng, xuống giường mặc quần áo. Đến ban công, vừa tỉ mỉ đem cung phòng ngủ ở giữa kéo lên, lúc này mới mình châm điếu thuốc. Bọn họ như thế phen giày vò, lúc này sắp trời sáng.
      Trời sáng, phải hơn xử lý ít chuyện. Tân hạo, xem ra là nghe hiểu cảnh cáo của rồi. Tân Hoành, có lúc mình cho là mình có tí khôn vặt, trong lòng có chuyện liền giấu được liền giấu chặt, cùng , mặt là có chút trêu tức , chỉ là đối với , bỏ được, cuối cùng thể làm gì, nhưng mà đối với để cho trong lòng có chuyện, cũng có cái gì cố kỵ.
      Trước đó, ông nội tùy tiện hỏi đôi câu quan hệ của với liền vội vàng muốn chứng minh những thứ gì, thậm chí còn muốn đem giấy đăng ký kết hôn đưa ra. Rất ràng, đó là trước ông nội có người khác chất vấn , người kia còn là người làm rất chú ý. Tân Hoành người này, có lúc nhìn nhu nhược, khi ở nơi này lại giống như luôn là lúc nào cũng chịu chút uất ức, ra , nội tâm của là cực kỳ mạnh mẽ.
      Chính trong lòng có chút kiên định tín niệm, hơn nữa bất luận bên ngoài hoàn cảnh rung chuyển như thế nào, như thế nào chất vấn với , đều có thể giữ vững. Tựa như lúc ban đầu, giải thích được ép cùng kết hôn, rồi lại giấu , phải bí , để cho người ngoài biết , đối với người phụ nữ mà , bao nhiêu là uất ức.
      Tân Hoành lại chưa từng đem việc này coi là quan trọng, nhịn được hỏi , ngược lại giải thích được đem nhìn, " cùng em kết hôn, quan trọng là thừa nhận em... em nếu muốn thừa nhận rồi sao?"
      Hơn hai năm qua từ nhận thức đối với ý định của , ràng. Tân Hoành đời này, chỉ có người quan tâm mới có thể thương tổn được , mà quan tâm có người nhiều, chỉ là Du Thận Khanh, Du Tiểu Nghi, bây giờ là Dịch Tân. Còn có , chính muốn thừa nhận, đáy lòng cũng thầm quan tâm đến cực hạn tới người này, Tân Hạo. Mà nay tổng cộng chỉ còn lại hai người, kể từ đó, liền có thể dễ dàng đẩy, là ép khó chịu quẫn bách.
      sớm biết có người biết tự lượng sức mình tra hành tung của , cũng mơ hồ đoán được vài phần người nọ là ai, lúc này nghĩ đến ứng thị Tân hạo thấy vội vãng chạy tới H thị, liền cho rằng đem Tân Hoành ở lại B thị, muốn tìm ra ngoài. Tân Hoành dĩ nhiên là thể cùng gặp mặt , cũng chỉ có thể ở trong điện thoại cùng đôi lời. đôi lời, gì? cần nghe đại khái cũng đoán ra.
      Trong lòng nhân sĩ đối với Dịch gia phần nhiều là vừa tôn kính vừa sợ, nếu có ngày, đột nhiên phát con của mình cùng nay Dịch gia gia chủ tới chỗ, có vài người là biết vui mừng, về phần Tân Hạo nha, chỉ sợ là hoài nghi chiếm đa số. Hoài nghi Tân Hoành và Dịch Tân rốt cuộc là quan hệ gì, là cái gì đem cùng với ở cạnh nhau, là đơn thuần vui vẻ thân thể tính toán?
      Dịch Tân trong lòng biết, Tân Hoành mặc dù , nhưng mà đối với hôn nhân chân chính cùng ôm rất nhiều mong đợi, mà nay lại gặp phải hoài nghi chịu đươc như thế, trong lòng chỉ sợ là chịu nổi. Chỉ là ấy là người mặt cứng rắn cực kỳ, khẳng định bộ dáng "Tùy ngươi thế nào ta chính là để ý tới ngươi", cũng chỉ là trong lòng chính mình khó chịu. , thế nào chịu điểm khó chịu?
      Ngay cả ông ngoại của , cũng đồng ý. Mới rồi, lên lầu, ông ngoại của gọi lại "Cháu là cố ý cho ta xem vòng tay tay Tân Hoành chứ gì?"
      cười đến thẳng thắn, "Đúng vậy a, cháu làm ràng, ông ngoại nên hiểu ý tứ của cháu."
      "Cháu là muốn cho ta biết, Tân Hoành là cháu ngoại của Cố gia, ta cùng Cố gia có giao tình, đối với tốt hơn chút. Nhưng cháu cũng có thể biết, coi như ta phải là cháu ngoại của Cố gia, chỉ cần ta là người phụ nữ của cháu, ta đối với ta làm điều gì."
      Dịch Tân hướng về phía ông ngoại cười tiếng, "Cháu tự nhiên biết. Chỉ là, cháu hi vọng ông có thể đối với ấy tốt hơn, tốt đến cực hạn của người, bởi vì người ánh mắt nghiêm nghị khiến áy lo lắng, mà cháu, hy vọng ấy trôi qua có chút gò bó, chịu, uất ức nào,"
      Last edited by a moderator: 26/10/14
      xixondunggg thích bài này.

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 100: Vòng tay Dương Chi Ngọc (7)


      Trời sáng dần dần sáng lên, xung quanh cảnh sắc bắt đầu có hình dáng, gió mang theo lạnh lẽo thổi tới người , da lạnh lùng. Thân thể lại bỗng nhiên ấm áp, sau lưng dán vào thân thể mềm mại, mặt dán lưng của , tay bé từ sau đưa qua hông của . Khóe môi liền vô cùng tự nhiên nhuộm ý cười cưng chiều, tay đưa tới eo lưng, đặt lên tay .

      “Thế nào ngủ được, ở chỗ này hóng mát?” hơi trách cứ trong tiếng chút đau lòng. Tay của lúc này bị gió lạnh thổi lạnh, chạm vào bàn tay ấm mềm nhũn bé của , lòng rung động, rồi lại lập tức cầm ngược tay , chặt, hình như muốn cho mau mau ấm. cười xoay người lại, ôm chầm hông của , đối mặt với , lại thấy lúc này toàn thân cao thấp cũng chẳng qua chỉ mặc áo sơ mi của , cổ áo rộng lộ ra mảng lớn da thịt trắng noãn, gió vừa thổi liền có thể đem lạnh . nhịn được, nhíu chặt lông mày, thanh cũng khỏi nghiêm khắc, “ theo ra ngoài làm gì?”

      Thế nhưng lại đợi chuyện, liền đem ôm chặt ở ngực mình, nhanh chóng trở lại phòng ngủ, trong phòng ngủ nhiệt độ vừa đúng.

      nghiêng đầu nhìn cười. “ ở bên cạnh em, em ngủ ngon, tuy có chút mệt mỏi, cũng dễ dàng tỉnh.”

      nghe xong, liền nhịn được vẻ mặt nghiêm nghị, ôm chầm lấy , đến bên giường. “Lại ngủ lát, ngủ cùng em.”

      lại kéo , nhìn nhàng lắc đầu, “Em muốn ngủ nữa rồi.”

      Lại ngửa đầu hỏi , “ mới vừa rồi suy nghĩ gì? Sắc mặt nghiêm túc như vậy, rất ít có vẻ nghiêm túc như vậy.”

      Đại đa số thời điểm, Dịch Tân cũng luôn là bộ vui đùa tư thái. Dịch Tân nghe, nhíu mày, ánh mắt ý vị du trường, “Rất ít nghiêm túc như vậy sao? Tân Hoàng, đối với em, sợ là rất ít nghiêm túc như vậy thôi.”

      vừa nghe, liền vui vẻ, hướng về phía cười, “Cho nên, là thừa nhận mới vừa đnag suy nghĩ tới em.”

      đáp, chỉ lấy lưu quang sáng chói trong tròng mắt hướng mặt của nhìn lại, hồi lâu, lại tà khí cười tiếng, “ vừa mới từ chỗ của em ra ngoài, em chút, đây suy nghĩ đến nơi nào của em?”

      Lời của , che giấu chút nào ám hiệu như vậy, mang theo trêu chọc trắng trợn… Tân Hoành cùng , từng cùng nhau chia qua nhiều vui thích, lúc này vừa nghe, liền có thể nghĩ đến… nhịn được, mặt như quét đất đỏ. Cúi đầu, giọng , “Em muốn ngủ.”

      Tránh ra , xoay người. Tay lại bị người nọ từ sau kéo lại, vùng vẫy, lại cầm chặt thêm. quýnh lên, quay đầu lại nhìn , ánh mắt mang theo chút tức giận. Lại chỉ còn cách nhìn , nhìn , mang theo thương tiếc cưng chiều, có tà khí, có ám hiệu, có thâm ý. Cũng chỉ có loại nghiêm túc, tha phương mới nhìn đến thân mình ở trong gió rét kia… Nghiêm túc. , “ mới suy nghĩ chuyện của chúng ta.”

      xong, đẹp mắt tròng mắt liền hướng bên cạnh bàn trang điểm, nơi đó, trước khi tắm vội vã lấy xuống để lên vòng Dương Chi Ngọc.
      xixon thích bài này.

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Nơi này Trương Hòe hai tay nắm lại, hung tợn trừng mắt nhìn Hoa bà tử, vẻ mặt kia đúng là chưa bao giờ từng có, dữ tợn đáng sợ, nhất thời sợ tới mức Hoa bà tử quay đầu bước . Vừa mới chuyển đầu, chỉ thấy lão nhân nhà nàng – Lí lão đại trầm đen mặt đứng ở phía sau của bà, bà ta đề phòng, kém chút nữa là đụng đầu vào.

      Bà ta liếc trắng mắt : “Đứng chỗ này làm chi? Về nhà !”

      Lí lão đại phá lệ có nghe lời Hoa bà tử nhích người trở về nhà, ngược lại giơ lên cánh tay, hung hăng đánh bà ta bạt tai, bên miệng còn mắng:

      “Ta đánh ngươi, cái phá sản lão nương này, cả ngày mặc kệ việc nhà với mấy đứa mà tụ tập với nhóm xú nữ nhân đàm tiếu thị phi, nhà này sớm hay muộn cũng lụn bại trong tay ngươi!”

      Hoa bà tử bị đánh cho choáng váng đầu, trướng cả não, tại chỗ vòng vo vòng, vất vả mới đứng yên. Bà ta ngẩng đầu, bên trái ràng cái dấu tay, dòng máu mũi đỏ au theo môi chảy xuống dưới.

      mặt bà ta ra vẻ mặt thể tin -- lão già đáng chết này, dám đánh nàng ư?

      Trong nháy mắt, Hoa bà tử nổi điên, hướng phía Lí lão đại bổ nhào qua, phen nhéo xiêm y trước ngực , miệng kêu lên: “Ngươi dám đánh lão nương ư? Lão nương mới mấy câu ngươi liền đánh lão nương.”

      Nhưng mà chiêu này bà ta thường dùng mỗi ngày, hôm nay tựa hồ hữu hiệu, Lí lão đại hùng gió đại chấn (ý là suy suyễn gì), cánh tay nàng nhéo dùng sức vung, bỗng chốc đem bà ta quăng ra ngoài, ngã cái rầm cắm đầu ngồi xuống đất.

      Cái này cũng chưa tính, Lí lão đại còn chỉ vào mũi bà mắng:

      “Ngươi lại náo (làm ầm ĩ)? Lại náo nữa liền hưu ngươi, người phụ nữ này, ngươi tin hay tin? Đem nương ngươi tha về nhà , nhốt tại trong phòng, được ta cho phép cho nàng ra khỏi cửa phòng!” Lí lão đại uy nghiêm nhìn phía dưới con lớn nhất – Lí Trường Minh từ trong nhà đuổi theo đến, mệnh lệnh .

      Lí Trường Minh – thân cao to, mặt cứng ngắc, thần kỳ phối hợp, vừa lôi vừa kéo túm lấy nương thần tình hoang mang tha về nhà. Nơi này Lí lão đại chắp tay sau lưng, nhìn láng giềng người xem náo nhiệt, ngoan trừng liếc mắt cái, cũng hướng trong nhà .

      sống vài thập niên, chịu đủ tính khí của người đàn bà này. Hôm kia còn bị Chu Ải Tử cùng Lí Canh Địa trào phúng, ngay cả thôn trưởng cũng phu cương phấn chấn, phụ nữ của dễ chọc thị phi, khiến cho trong thôn chướng khí mù mịt -- chủ yếu là chỉ việc lúc trước kiện Cúc Hoa nhảy hồ tự sát kia.

      làm sao còn chịu đựng được, muốn tìm cái cớ thu thập người phụ nữ này, nàng ta lại khen ngược, tự bản thân coi vào đâu cùng người ngoài thôn thầm đàm tiếu thị phi của người trong thôn. Nếu lại thu thập người phụ nữ này, quay đầu lỡ Cúc Hoa này có chuyện gì, đôi phu thê Trịnh Trường Hà kia chắc chắc tới cửa liều mạng với , Trương Hòe vừa rồi phải là bộ dạng muốn đánh người sao!

      Tự người phụ nữ bản thân việc thôi là tương đối tốt, làm cho người khác phụ nữ nhà mình nhiều chuyện thị phi, mặt mũi có dễ nhìn !

      Dọc theo đường chợt nghe Hoa bà tử khẽ khóc lên, vào cửa nhà, sau lại biến thành thanh nức nức nở nở, rồi tiếp theo có thanh , đại môn nhà cũng “Phanh” đóng lại, chặn ánh mắt tìm kiếm cùng lỗ tai dựng lên nghe ngóng của mọi người.

      Trương Hòe tức giận đến muốn tiến lên mắng chửi lão nương to mồm này trận, bị Lí lão đại làm loạn, cũng là hoảng sợ rớt cằm -- vạn vạn thể ngờ Lí lão đại này uất ức vài thập niên, hôm nay rốt cục kiên cường hồi.

      Hà thị hừ tiếng xoay người vào nhà, bên còn giải hận :

      sớm nên thu thập người phụ nữ này. Cả ngày lời hay nào!”

      Cha Trương Hòe – Trương Đại Xuyên ngồi ở trước bàn cơm, vừa rồi cũng dựng thẳng lỗ tai nghe động tĩnh bên ngoài -- nhưng vì là đại nam nhân, tốt xuất đầu được. Nhưng rồi chút mặt trầm :

      “Ta bảo, thể đánh chết nàng ta. Hừ, ta coi Lí lão đại lúc này rốt cuộc có thể cứng rắn hay , chỉ sợ lại là “Con lừa thải -- đầu cứng rắn”, cuối cùng vẫn là lay chuyển được cái lão nương già mồm kia!”

      Tiểu nhi tử Trương Dương của ông ghé vào cái bàn tứ phương cũ kỹ, vùi đầu ăn cơm, đem đậu đũa ngâm chua ăn “ca băng” phát ra tiếng vang, nghe xong lời cha cho là đúng, thầm trợn trừng mắt. Nương Hòe Tử, bên đem ché món ăn mặn duy nhất bàn -- rau hẹ xào trứng gắp cho tiểu nhi tử, bên thở dài :

      “Ai! Lúc này Trinh tẩu tử như vậy. Nàng là rất đau lòng Cúc Hoa. Đáng thương oa nhi này bị người như vậy đạp hư!”

      Trương Đại Xuyên cầm đũa đảo bát lớn tiếng :

      quan tâm người ta thế nào, chỉ cần phu thê Trường Hà mở miệng, còn có thể đem Cúc Hoa gả sao? Những người này đều là “ăn mặn cơm thao đạm tâm!” (ý là nhiều chuyện)

      Nương Hòe Tử oán trách :

      “Ngươi dễ dàng như vậy, việc này nếu xảy ra người ta, tức chết ta rồi. Nhà Lưu gia kia cũng bao chuyện rắc rối, việc ca ca cưới vợ cùng muội muội có quan hệ gì? Ngươi nếu vui vui, làm chi khuê nữ nhà người ta vướng bận? Lại thêm, cho dù Cúc Hoa gả được, còn có thể ăn ngồi rồi sao? Nàng có khả năng như vậy, còn làm cho bản thân có ngụm cơm ăn sao?”

      Trương Đại Xuyên hầm hù :

      “Tất cả đều chút cũng có mắt nhìn. Nhà sớm hay muộn cũng phải hối hận -- Thanh Mộc, oa tử kia tương lai có tiền đồ to lớn.”

      Hòe Tử nương :

      đúng sao, nghe bây giờ muốn lập tức đến trường đọc sách đấy! Trinh tẩu tử chính là có mắt nhìn xa, Thanh Mộc lớn như vậy còn để cho đến trường biết chữ!”

      Trương Đại Xuyên “Phách” đem chiếc đũa hướng bàn vỗ, :

      “Phu thể Trường Hà làm đúng đắn, Hòe Tử, ngươi cũng đến trường, hảo hảo mà học hai năm, tương lai cũng có thể hiểu biết chữ nghĩa. Ta cũng cần làm mai, gấp rút như vậy làm gì? Lí lão đại kia hai con hơn hai mươi, cũng chưa đến chuyện kết thân? Biết nhiều chữ chút, cũng thêm nhiều chút kiến thức, chúng ta tổng thể luôn luôn nghèo như vậy. Ngày sau tốt lên, còn sợ cưới được nàng dâu ư? Chỉ sợ đến lúc đó người ta muốn lên cửa cầu đó!”

      Hòe Tử nương kích động :

      “Ai! Ta tiết kiệm chút, cho hai huynh đệ ngươi đều đến trường, Hòe Tử cũng đừng vội vã làm mai, đến hai mươi lại sau. Trễ liền tối nay hỏi, ta cũng chịu thua nhà người ta đâu!”

      Trương Đại Xuyên nặng nề mà vỗ cái bàn :

      “Chuyện này cứ quyết định như vậy định !”
      Last edited by a moderator: 27/10/14

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 102 : Vòng tay Dương Chi Ngọc (9)


      Tân Hoành từ đến lớn, luôn đứng ở bên cạnh Du Thận Khanh cùng Du Tiểu Nghi, cũng công nhận Thiên Phú, tài hoa hơn người, khi nào chịu phạt như vậy mà hề có lý do? Huống chi, từ có được ca ngợi cũng làm tâm khí rất cao, đến lúc đó, mặc dù mặt coi như bình tĩnh được, nhưng trong lòng đúng là sinh rất nhiều chán ghét. *


      Thậm chí có chút tự giận mình, nghĩ, nếu bọn họ cũng muốn để cho công việc, cũng nhận công việc lắm.


      Nhưng nếu như vậy liền ép cúi đầu, là thể nào. Du Thận Khanh trước khi chết có lập di chúc, bà về tài sản giao cho Tân Hoành, ngay cả Du Tiểu Nghi, trước kia cũng là đem tất cả tài sản cho Tân Hoành. Du Thận Khanh cùng Du Tiểu Nghi mặc dù so sánh lại bằng Tân gia phú giáp phương, thế nhưng chút tiền nhưng cũng đủ Tân Hoành cả đời an ổn sống tiếp.


      Cho nên, về sau khoảng thời gian dài ngắn, Tân Hoành ở chỗ Du Thận Khanh khi còn sống ở B thị có ít bất động sản. mỗi ngày cái gì đều cần làm, chỉ là mỗi ngày trải qua buồn tẻ thôi. thậm chí dám ra cửa.


      Công việc thường ngày cũng có chút nhạy cảm, hơn nữa khi liên quan đến an toàn của bản thân này nhạy cảm càng thêm ràng. Trước đây Tân Hoành liền mơ hồ cảm giác có người theo dõi , chỉ là ra là bất đắc dĩ, phải ra cửa, còn nữa, quá
      khứ ra vào vẫn là coi như là những nơi tương đối cao cấp, trong lòng cuối cùng vẫn là an ổn.


      nay, có cần thiết phải ra cửa, tự nhiên cũng liền có thể ngoan ngoãn núp ở trong chung cư cao cấp rồi.


      Nhưng, bất luận là người cỡ nào tĩnh lặng, gặp tránh chữ dù sao vẫn là tránh được có chút bài xích cùng cam lòng. Vì vậy, khi đó, liền ở trong gian , Tân Hoành có đầy đủ thời gian cùng tâm tình mặc cho trong lòng đối với Tân gia oán cùng hận càng nhiều. Tiểu thuyết Internet cũng nhiều đặc sắc hơn tiểu thuyết thường
      Tân Hoành từng cho là, có lẽ khi trong lòng oán ngày càng lớn đủ để đem lấy cả người cũng làm cho vặn vẹo liền có thể ra cửa.

      Chỉ là về sau lại chứng minh, cần lâu như vậy. Cũng chính là hai tháng, kinh nguyệt của tới, lại chợt hiểu phát trong nhà hoàn toàn có có băng vệ sinh. Mấy ngày nay vội vàng bài xích cùng cam lòng, lại đem căn bản chuyện gì cũng
      có làm.

      cười khổ, máu nhuộm cả ga giường lại bị người vây đuổi trong lúc nguy hiểm, dứt khoát lựa chọn bận tâm người kia trước.


      ra phải cả gan làm loạn, chỉ là chung cư cao cấp này bên trong liền có cả siêu thị, ngày thường tất cả đều làm ở nơi này trong siêu thị mua thức ăn cùng chút đồ dùng. Chẳng qua là có thể đúng là có
      chút thuận, cả chung cư bên trong từ trước đến giờ lấy đồ cao cấp cùng giá đắt nổi danh 24 giờ luôn mở, siêu thị thế nhưng cũng tạm thời đóng cửa. Tân Hoành lúc này liền hướng về phía cửa chính siêu thị đứng sững ước chừng ba phút.

      Tiếp theo, xoay người bước nhanh hướng chung cư bên ngoài . Chung cư cửa ra cách đó xa cũng có cửa hàng tiện lợi 24 giờ! Kết quả có chút ngờ, nhưng cũng là hợp tình lý. chỉ là vừa đem băng vệ sinh mua xong, cũng chính là vừa ra khỏi cửa siêu thị, liền bị người vây lại.

      Xem ra, những người này là có chút nào được thư giãn! Tân Hoành cắn răng, lạnh giọng hỏi, “Các ngươi là người của Trầm Ngôn, hay là người của Tân Hạo?”

      Người đến là người đàn ông ngoại hình bình thường lại mơ hồ có cỗ lực lượng rất lớn, nghe giọng của Tân Hoành, chỉ cười nhạo, cười đủ rồi, người đàn ông cầm đầu kia mới noi, “Tiểu thư, chúng ta hôm nay chỉ vì cướp tiền, phải nghĩ liền thân thể cũng đáp luôn , vậy ngoan ngoãn đem vòng tay tay kia giao cho chúng ta!”

      Tân Hoành nghe, trong lòng bỗng nhiên run lên, khẽ run giơ ngón tay lên, từng ngón tay hướng tên đàn ông cầm đầu kia, thăm dò tiếng, lại mang theo đủ mười phần khẳng định, “Các người là người của Hạ Noãn Tâm!”

      Người tới nghe lời của , mặt đều là u ám, trong mắt lập tức liền chút ác độc sắc bén, chỉ là người đàn ông kia phản ứng kịp mới áp trầm , “ hiểu ở đây gì! chính là cần vọng tưởng nhăng cuội trì hoãn thời gian, mau giao ra đây, nếu thân da mịn thịt mềm cao quý của , chúng ta để ý…”

      sau lời còn chưa dứt, năm người kia cũng cực kỳ hiểu ý mà hướng toàn thân cao thấp bắt đầu đánh giá, mang theo bỉ ổi cùng dâm tà.

      Lòng dạ ác độc trầm xuống, lại lần nữa hung hăng nhảy được cao, Tân Hoành chỉ cảm thấy cả người thân thể thần kinh chỉ thoáng liền buộc chặt. theo bản năng đem tay trái của chính mình hướng sau lưng giấu , cơ thể hơi lui về phía sau, chỉ là sau lưng cũng chặn người.

      hít sâu hơi, nỗ lực duy trì bình tĩnh mặt, tên cầm đầu kia làm cho chán ghét rồi lại thể đối mặt , “Vòng tay này người thường vừa nhìn chỉ cho là trong phố vẫn thường gặp tính là quý giá, nếu chỉ vì cướp tiền, các người thể nào vừa liếc mắt liền nhìn trúng nó được, Chỉ là mặt mơ ước vật này rất nhiều năm, tôi hiểu biết là bà ta, bà ta cho các người bao nhiêu tiền, tôi chi gấp đôi!”

      Người đó nghe xong, mặt phát biểu ra do dự, nghĩ là có chút động lòng.

      Tân Hoành ổn ổn tâm tình, vừa trầm giọng , “Các người cũng nên biết, tôi vừa mang được vòng tay này, tự nhiên cũng cần phải có chút ít tiền này.”

      Trong đêm tối, ánh đèn chiếu tới 1 góc, Tân Hoành bị năm người đàn ông vây quanh.

      Nhịp tim đập nhanh, móng tay gắt gao ngắt vào thịt, mặt lại có lộ phần e sợ.

      Nhất thời, an tĩnh. Những người đó động lòng. Bọn họ ước định, là Tân Hoành có tiền, còn Hạ Noãn Tâm cũng có tiền.

      ra căn bản cần ước định, Tân Hoành trước đây cần cùng Hạ Noãn Tâm.

      Mà nay, nhưng mà cũng chỉ là nghĩ may mắn mượn được những người này biết chuyện, tránh được kiếp.

      Cho nên, mặt, càng thể có tia yếu thế. Cái vòng tay đó, biết, đối với bà ngoại rất quan trọng, cho nên, có thể sử dụng tất cả tài sản bảo vệ vòng tay này.

      Chỉ là cũng biết, Hạ Noãn Tâm bỏ qua nó! Thậm chí là !

      ra là, Hạ Noãn Tâm thích vật này, chỉ là vật này là của Du Thận Khanh, phải của Du Tiểu Nghi, bà thể giống như từ trong tay Du Tiểu Nghi tùy ý đoạt lấy như vật bình thường mà cướp . Hạ Noãn Tâm trong lòng nhớ, từng quấn Tân Hạo giúp bà tìm vòng tay so này vòng tay tốt hơn, chỉ là đừng bảo là tốt hơn, chính là so này vòng tay này bằng phần mười, cũng có!

      Đây là đồ cất giữ Trân Phẩm. Có tiền, cũng nhất định mua được, huống chi, Tân Hạo vẫn tính là có tiền nhất.

      Hạ Noãn Tâm sớm nhìn chòng chọc rồi, lúc này, Tân Hoành biết, Hạ Noãn Tâm nhất định đoạt vòng tay, đoạt xong, cũng nhất định bỏ qua !

      Trong lòng mặt cảm giác mình thê lương, là thê thảm, mặt, lại oán hận!

      Liền tại bị những thứ người này vây quanh là những thứ kia bị áp chế hận ý, cuồn cuộn mà đến.

      Những người đó trao đổi ánh mắt lâu, tên cầm đầu kia khóe miệng liền lộ khinh thường cười.

      Tân Hoành chậm rãi nhắm mắt lại, có hi vọng rồi.

      “Tân tiểu thư, bị Tân gia người truy sát, có tài sản gấp đôi Tân gia sao!” Hừ lạnh, rốt cuộc lộ sát ý, “Giao ra đây!”
      Last edited by a moderator: 31/10/14

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 103 : Vòng tay Dương Chi
      Ngọc (10)


      Tay, nắm chặt thành quyền, mặc cho móng tay cắt rách da thịt làm đau .


      Tân Hoành, làm sao ngươi lại rơi vào hoàn cảnh như vậy? Bị chính cha ruột của mình dung túng người đuổi giết!


      Tân Hạo, làm sao ông có thể đối với tôi như vậy?! Đối với mẹ tôi cùng bà ngoại như vậy?!


      Trong mắt nhẫn bình tĩnh, giờ khắc này, có chút nào cất giữ, chỉ liền mặc cho trong lòng oán, giận cùng hận mãnh liệt trào ra, hung hăng đối với những người vây
      quanh bỉ ổi kia, mệt mỏi " nên tới! Nếu , tôi lập tức đem nó ném vụn! Các người phân tiền đều lấy được!"


      Mắt của hồng, bên môi nhất nụ cười lạnh vô cùng, tay cầm lấy vòng tay, nhấc cao, cánh tay duỗi ra, như là sau khắc phải đem vòng tay ném .

      Những người đó thấy trận thế này, quả nhiên trong nháy mắt động tác liền cứng nhắc, cuối cùng có chút kiêng kỵ.


      Tân Hoành lại đột nhiên nở nụ cười, cười đến tùy ý, cười đến liều lĩnh, "Hạ Noãn Tâm nghĩ muốn lấy vòng tay này hơn nửa đời người, vậy tôi để cho bà ta vĩnh viễn chỉ có thể nghĩ, chiếm được, để cho bà ta nghĩ cả đời tốt lắm!"

      Lời của ..., vừa ngoan lại tà ác.


      Những người kia vây đuổi lúc đầu đều là ngạc nhiên, có chút sợ hãi dám tiến lên, nhưng cũng có quá lâu lâu, người cầm đầu kia liền phản ứng lại, cười lạnh, chỉ huy những người còn lại, "Mọi người lên, nàng này bỏ được té! Còn nữa, chính là té, có Hoạt Sắc Sinh Hương mỹ nhân này
      cùng chúng ta đêm, cũng chống được chút tiền này!"


      Còn lại bốn người vừa nghe, lập tức đều cười dâm, loạt hướng phía trước, hướng Tân Hoành , hoặc hướng vòng tay trong tay .

      Lòng của Tân Hoành, đến thời khắc này, rốt cuộc hung hăng chìm xuống, vô ích.


      Cắn răng, dùng sức lực bình sônh có, đem vật cầm trong tay vòng tay ném ra. Mặc nó bay ra khỏi
      những người bẩn thỉu này...

      Bể thôi. Thà làm ngọc vỡ, làm ngói lành.

      ném rất ngoan tuyệt, chỉ là mặt dài ướt quán tính trượt vào cổ.

      nghĩ, cũng bỏ, bất đắc dĩ, bị buộc đến loại tình cảnh tuyệt vọng này, có lối thoát.

      Bà ngoại, xin lỗi.

      Vốn là hướng năm người cứ như vậy ném , năm người cả kinh, liền cùng nhau theo bản năng cực nhanh xoay người, ánh mắt truy tìm vòng tay, thân thể vội vàng đến hốt hoảng, muốn vùng vẫy tìm.

      Vật báu vô giá, ai thích? Hạ Noãn Tâm thích, những người này, sợ cũng thể so với
      bà ta ít chút nào!

      Chỉ là, bọn họ cũng đuổi kịp rồi.

      Mau hơn nữa, cũng chỉ là ngọc vỡ.

      Tân Hoành nhắm mắt lại, lẳng lặng chờ đợi nghe tiếng rơi xuống đất thanh thúy kia. Hồi lâu, nhưng có.

      Trong lòng hoảng hốt, đột nhiên mở mắt ra.Lại chỉ nhìn thấy, trong đêm tối, quang ảnh mờ mờ, thân hình người đàn ông cao lớn, bàn tay phải hai ngón tay tuyệt thế vô song cầm vòng ngọc, đứng ở phía trước gần xa, bên môi ý lên cười, ánh mắt hướng nhìn.

      Giữa bọn họ, là năm con ngươi đen tối, quanh thân che dầy ***, đối với tiền bạc ***, mà mất tính người.

      Bọn họ lúc này, ánh mắt liền giống như ruồi bọ, hận thể trở lại quá khứ, gắt gao đem vòng ngọc trong tay người đàn ông dính chặt.

      "Đồ tốt như vậy, nên được cất giữ tốt, cần gì vì vài tên cặn bã mà bể nát?"

      thanh của người đàn ông cực kỳ dễ nghe, thanh dễ nghe này so với thanh dơ dáy bẩn thỉu hợp nhau. Năm người kia gần như điên cuồng, chỉ có chút sững sờ đứng ở nơi đó nhìn và Tân Hoành. Tân Hoành vốn ôm ngọc cùng tâm đều vỡ, lúc này lại xuất người, trong lúc nhất thời, vốn là tuyệt vọng trong vực sâu quay trở lại, chỉ có thể đứng ở nơi đó, có chút hoảng hốt nhìn người nọ. Còn lại năm người phản ứng cũng nhanh, những người này, ở trong thế giới đen tối mò mẫm lăn lộn, khi bọn có ích lợi bị trở ngại luôn là có thể có cảm giác tốc độ nhanh nhất cảm giác.


      Lúc này, bọn họ liền cũng bằng mới vừa cùng Tân Hoành làm loạn, thậm chí lời, chỉ năm người rất là ăn ý cùng nhau hướng người đàn ông kia đánh tới.

      Cho dù đánh lẫn nhau, cho dù tàn sát lẫn nhau, vốn là vật này thuộc về bọn họ.


      Người vì tài mà chết. Tài này, phải nghĩa tài sản. Chỉ là, có ít thứ, phải ngươi, cho dù ngươi có thể vì nó chết, cuối cùng cũng chiếm được.

      biết khi nào xuất người đàn ông thân phận như thế, lướt mắt liếc qua, khóe môi tia cười nhạo, trong mắt loé lên tia ngoan tuyệt, thân hình lẩn tránh. Nữa nghiêng người, ra quyền, hung dữ, gọn gàng, cái tiếp theo, đâu vào đấy, nhanh, chính xác, hung ác.

      Trong khí, từng mùi máu liên tiếp, ngừng, lại còn có chút tiết tấu.

      Sau đó, kêu thảm thiết, thân thể đụng vào nhau. Liên tiếp, năm tiếng, vừa lúc. Chỉ là giây lát, tất cả, tất cả đều kết thúc.

      đất, năm người, vốn là bởi vì *** mặt vặn vẹo, lúc này vẫn như cũ vặn vẹo, chỉ khác, là bởi vì đau đớn. Bọn họ mọi người ôm thân thể mặt đất, bởi vì đau đớn, lăn lộn.


      bên, người đàn ông cao ngất kia bản lĩnh, trong thoáng chốc, lại nửa phần nhiễm chút bụi bậm nào.
      Đôi mắt xinh đẹp khinh thường liếc qua, liền nhấc chân hướng Tân Hoành .


      Tiến gần, hình dáng càng thêm ràng, là người đàn ông xinh đẹp (nguyên văn luôn đấy ^^) đến kinh ngạc.

      mặt, hình như là theo thói quen cười, hướng về phía .

      Tân Hoành lạnh giọng hỏi, " là ai?"

      Người đàn ông vốn hướng đưa tay ra liền cứ như vậy cứng đờ trong khí, tay, là chiếc vòng tay.

      Vốn là, là muốn đưa cho . Cứng ngắc cái chút, liền vòng vo thu hồi.

      Tân Hoành trong lòng hung hăng vừa động, ánh mắt hốt hoảng, chỉ nhìn chằm chằm tay của , hoặc là , tay là đồ của .

      , cười, hình như thành thói quen, còn là cười, chỉ là lúc này thêm chút khí lạnh, "Dịch Tân."


      Tân Hoành có chút phòng bị quan sát .

      Tốt lắm nhìn người đàn ông liền , "Nhớ sao? Nhất định phải nhớ kỹ rồi. Bởi vì, Dịch Tân người này, nếu như xảy ra ngoài ý muốn, chính là chồng của ."

      đến đây, xong tự tin, dường như bầu trời trải qua thiên kinh địa nghĩa.

      Lời giống vậy, nghe được cũng là toàn thân chấn động, trong phút chốc, toàn thân cứng ngắc, thể tin càng thể tiếp nhận ngẩng lên đầu nhìn gương mặt tuấn mỹ.

      Người nọ cũng ngừng, lưu thời gian để cho phản ứng, chỉ lại : "Nếu như xảy ra ngoài ý muốn, là chỉ, nếu như còn sống."

      Tối nay, tổng cộng tới 40 phút, tánh mạng của lần lượt bị kinh sợ, lần lượt tuyệt vọng, lại lần gặp phải khó khăn quấn quanh.

      Tân Hoành hung hăng trừng mắt nhìn, chỉ cảm giác, trước mắt đều xoay chuyển quá nhanh. , tình nguyện là ở nằm mơ.

      Tư thái của rất có ràng trốn tránh ám hiệu, nhìn thấy rồi, hiểu. Môi nhếch lên, cả người nhất thời trở nên tà ác, quyết định giúp !


      " phải biết, mà nay, có ít nhất ba người bỏ qua cho . cũng có thể ràng, ba người này, phải là người bình thường ứng phó được. Tối nay xảy ra chuyện như vậy, ngày sau, còn có thể nối gót trình diễn, liền mới xem có thể hay chịu được rồi."


      "Trước mắt nha, ước chừng chỉ có hai cái lựa chọn, gả cho tôi, hoặc là vọng tưởng tuyệt phùng sinh."
      xixon thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :