1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Quân hôn: Tổng giám đốc thô bạo của tôi - Nam Mịch (Chương 221) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 209: Nơi tình thâm (9)

      "Nếu như tâm hồn có ở đây, cũng cần miễn cưỡng nữa."

      Tân Hoành gật đầu cái, rồi hướng lão Tôn : " xin lỗi."

      Lão Tôn thở dài , "Về nhà nghỉ ngơi chút , đem chính mình suy nghĩ ràng, muốn dựa vào công việc dời cái gì, cuối cùng chỉ biết sai lầm."

      Tân Hoành giọng trả lời câu, "Ừ." *

      tới đường cái, bây giờ còn sớm, cách giờ ăn cơm trưa quá sớm. định ở đường hoảng đãng.

      từng nghĩ rời , cơn ác mộng của tản , chỉ là, kể từ khi rời , trở lại phòng bà ngoại để lại, lại càng suy nghĩ nhiều, nghĩ đến so với ở bên người còn nhiều hơn. Cơ hồ có cách nào sống được, đúng là muốn dựa vào công việc dời , giúp thích ứng đoạn ngày này. nghĩ, qua đoạn thời gian này, tất cả đều tốt.

      Cho nên gọi điện thoại cho lão Tôn, để cho mau chóng giúp an bài công việc. Đây là công việc đầu tiên của sau khi rời khỏi .

      Ha ha, phiên dịch? Kết quả lại thành thuật lại.

      Lúc này mới nghĩ đến, lúc ấy người nên ở chỗ này. . .

      A, là mất hết cả mặt mũi rồi. trách được mặt lão Tôn đen như vậy.

      Nhưng là, làm việc, có thể làm cái gì?

      Lúc này mới phát , ngay cả bạn để có thể gọi ra cùng nhau dạo phố lêu lổng cũng có. Cùng với , ở Tân gia là Ảnh, trừ Trầm Ngôn, có bằng hữu.

      Sau khi ở cùng , cuộc sống của đều là chuyển quanh , bằng hữu chỉ có Điền Tĩnh, Tang Nhuế.

      Lúc này, thể tìm Tang Nhuế rồi.


      Điền Tĩnh? Cũng muốn.

      tới tiệm bán báo, ánh mắt ở tờ báo chằng chịt cùng tạp chí lướt vòng, biết nên mua cái gì. Có chút mờ mịt, mấy ngày này, cả người vẫn luôn là loại trạng thái này.

      " , muốn tìm công việc?"

      Tìm việc làm? Tân Hoành suy nghĩ chút, có lẽ tại trong lòng yên lòng đúng là thích hợp làm phiên dịch rồi.

      gật đầu.

      "A, nhìn cái này thôi."

      Bà chủ tiệm bán báo đưa cho Tân Hoành tờ báo.

      ****

      Biệt thự Dịch gia

      Phong Dương từ phòng ngủ chính ra ngoài, Nguyên Thâm lập tức tiến lên giọng , "Tân thiếu ra sao?"

      Phong Dương muốn chuyện, bên trong cửa lại đột nhiên truyền đến tiếng trầm thấp, "Nguyên Thâm, vào."

      Nguyên Thâm nhìn Phong Dương cái, Phong Dương gật đầu.

      Nguyên Thâm lúc này mới đẩy cửa vào, giường, vốn là người đàn ông tuấn mỹ bởi vì say rượu, mặt lộ vẻ trắng bệch. tay cắm kim tiêm, nhìn thấy Nguyên Thâm, miễn cưỡng hỏi, "Cậu tìm tôi có chuyện gì?"

      Dịch Tân đem người giúp việc đuổi , đem quản gia đưa về H thị, Dịch gia ăn năn hối lỗi sau khi Tân Hoành , cũng chỉ còn lại có Dịch Tân. Là nguyên Thâm tìm đến Dịch Tân, mới phát cả phòng đầy vỏ chai rượu cùng Dịch Tân bất tỉnh nhân . Nguyên Thâm lập tức đem Phong Dương kêu đến, may là Phong Dương kiến thức rộng rãi, thấy Dịch Tân khi đó cũng lộ kinh hoảng.

      Lúc này mới vừa tỉnh lại, lại nghĩ tới muốn chỉ trích Nguyên Thâm.

      Lời kia ý là, tôi cho phép cậu xuất tại trước mặt của tôi, cậu lại xuất , cậu tốt nhất đưa cho tôi cái lý do tha cho cậu!

      Nguyên Thâm : "Mạc Tương Đằng về nước."

      Dịch Tân liếc cái.

      Nguyên Thâm theo kinh nghiệm, quả nhiên cái gì cũng thể gạt được cặp mắt kia, Nguyên Thâm cúi đầu.

      Tin tức này, cũng tính là lớn, đúng là cố ý sang đây xem Dịch Tân, cũng may là tới kịp thời. Tân thiếu Dịch gia, ở trong lòng giống như thần vậy, nếu quả như vì phụ nữ chán chường đến mạng cũng bị mất, đúng là Nguyên Thâm đều vì đáng giá.

      Lại nghe được Dịch Tân cười lạnh, "Cái tay tàn phế kia, chữa khỏi?"

      " thể nào khỏi hẳn." Nguyên Thâm cung kính , "Tân thiếu ra tay, trừ phi là ngài có lòng bỏ qua cho , nếu trốn thoát."

      Nguyên Thâm vừa trầm ngâm, "Chỉ là, tin tức , tới B thị."

      "Cậu là sợ tìm Tân Hoành trả thù?" Dịch Tân mỵ con ngươi liếc qua Nguyên Thâm, lại cười, "Vậy cậu muốn mượn cơ hội này để cho tôi đem Tân Hoành tìm trở về?"

      Nguyên Thâm run sợ, nhìn về phía Dịch Tân, rồi lại dời mở ánh mắt xuống.

      Cặp mắt kia, là cái gì cũng thể gạt được.

      Dịch Tân : "Nguyên Thâm, chỉ lần này là lần thứ nhất, lần sau thể chiếu theo lệ này nữa. cần ở trước mặt của tôi việc của ấy, cũng cho tìm ấy. Tôi để cho ấy rời , cũng để cho ấy bị khốn nhiễu."

      "Cậu ra ngoài ."

      Dịch Tân ra lệnh khác nào thánh chỉ, Nguyên Thâm còn lời nào để , chỉ có thể rời .

      Trước khi đột nhiên nghĩ cái gì, lại quay đầu lại , "Tân thiếu, sáng sớm ngày mai có ngài và xa Thịnh tổng giám đốc dự ước."

      Dịch Tân khẽ nhíu mày, liền , "Gọi điện thoại cho , hẹn tại gặp mặt."

      "Chuyện này. . ."

      Dịch Tân nhịn được, "Cậu cho biết, hôm nay gặp, hoặc là vĩnh viễn cần hẹn gặp lại."


      === ====== ====== =========

      Nửa đêm, Venus quầy rượu.

      Tiếng huyên náo, ánh đèn, ly rượu, liệt vũ, lóe lên đan vào thành làm cho người ta kịp, trong sàn nhảy, điên cuồng xao động. Áo sơ mi, mở ba nút cài ra vóc người hoàn mỹ cùng mặt theo tiết tấu vũ động, trong nháy mắt liền hấp dẫn những phụ nữ xung quanh, đám theo hưởng ứng.

      Tận tình nhảy nhót, tứ chi hề cấm kỵ đụng vào, dây dưa, ánh đèn cấp tốc lóe lên kỹ thuật nhảy điêu luyện. Trong mắt, liền chỉ còn lại những hình ảnh hoàn mỹ, mặt tuấn, vóc người rắn chắc, xung quanh, mỹ nữ trang điểm đậm, vũ động mập mờ.

      Người đàn ông khẽ híp mắt, nhếch môi, hưởng thụ cũng trầm mê, nhưng cho dù là như vậy, cũng đủ khiến người xung quanh điên cuồng mê luyến.

      Cửa quán rượu lần nữa mở ra, người đàn ông xinh đẹp vào cửa, chỉ nhìn cái, chính xác xác định người đàn ông trong sàn nhảy. Bên môi, thoáng chốc cười khẽ.

      Trong sàn nhảy người đàn ông cũng nhìn thấy , cười tiếng, điệu vũ liền dừng. Chính sao cả, chỉ là những người hưởng ứng xung quanh mặt vẻ thất vọng.

      Xuống sàn nhảy, hướng đối phương tới, mị hoặc cười tiếng, "Tân thiếu có người cho cậu biết hay , gần đây cậu quá nóng tính rồi?"
      Last edited: 3/5/16
      Chris thích bài này.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 210: Nơi tình thâm (10)

      Người tới chính là Dịch Tân, vẫn là thân lười biếng, cười, "Dịch Phong Nghiêu, có người cho cậu biết hay , lúc nhờ vả người dễ tìm nhất là vừa vặn gặp phải trường hợp trùng hợp?"

      Người đàn ông vừa trong sàn nhảy tận tình buông thả, chính là Dịch Tân trong miệng Dịch Phong Nghiêu, Dịch Phong Nghiêu là trai ruột của Phong Dương. Lúc này nghe khẽ nhún vai, "Tôi nhớ được, đối với Tân thiếu mà , hộp đêm chính là chỗ chính thức nhất thế giới rồi. Thế nào, nghe hai năm trước cậu kết hôn, chẳng lẽ kết hôn còn có thể sửa đổi tính tình?" *

      Dịch Tân gì, con mắt xinh đẹp từ người người đàn ông đối diện lướt qua, trực tiếp vào trong góc.

      Dịch Phong Nghiêu đứng tại chỗ, vẻ mặt đột nhiên trầm, lại ngay sau đó cười tiếng, cùng theo qua, đến ghế sofa ngồi xuống.

      Dịch Tân liếc , " , tìm tôi có chuyện gì."

      Dịch Phong Nghiêu cười tiếng, "Cậu xác định lúc này là tôi tìm cậu, mà phải cậu quá đơn ai bồi mới có thể buổi tối khuya bắt tôi tới gặp cậu?"

      " sao cả, tùy cậu thích nghĩ thế nào." Dịch Tân nhún nhún vai.

      "Ơ, tâm tình tốt?" Dịch Phong Nghiêu cố làm cả kinh, búng tay, đối với người bán rượu : "Chivas!"

      Mới vừa xong, Nguyên Thâm liền từ phía sau Dịch Tân ra ngoài, ngăn cản , "Nghiêu thiếu, Tân thiếu thể uống nữa."

      Dịch Phong Nghiêu nghe, cười to, "Cậu cho tôi biết Tân thiếu thể uống rượu? Vậy ngươi muốn cho thế giới này còn dư lại 60 triệu tỷ nhân tình làm sao chịu nổi à?"

      "Tôi nhớ được năm năm trước chúng ta cùng nhau, toàn trường từng người đấu với cậu ta, cuối cùng trong phòng người ngã đầy đất, giống như trại tập trung, mình cậu ta còn ưu nhã mở xe trở về nhà." Dịch Phong Nghiêu ràng tin.


      Ngón tay Dịch Tân nhàng gõ mặt bàn, cười .

      Dịch Phong Nghiêu lại nhìn Nguyên Thâm cái, lần nữa thử dò xét vừa hỏi, " có thể uống?"

      Nguyên Thâm trịnh trọng gật đầu.

      "Vậy. . . Lên lầu , phòng chuyện." Dịch Phong Nghiêu xong, đứng dậy sửa sang lại y phục.

      Mới vừa đứng dậy, ánh mắt quét sàn nhảy người phụ nữ tóc dài xõa vai, định thần nhìn lại, Dịch Phong Nghiêu hướng về phía Dịch Tân cười khẽ tiếng, " trách được uống rượu? ra là dẫn theo bà xã!"

      vừa mới vừa xong, người đàn ông trước mắt vốn là còn ý hưng lan san đột nhiên liền đứng dậy, xoay người, theo ánh mắt của liền vội vàng nhìn lại.

      Cũng thấy sàn nhảy bên ngoài này mình người phụ nữ uống rượu trong mắt chốc lát thần thái bỗng nhiên ảm đạm xuống.

      Dịch Phong Nghiêu là loại người nào, thấy Dịch Tân vội vàng cùng kích động, lúc chán nản, trong lòng liền biết đại khái. Nghĩ đến, qua báo chí vị Dịch thiếu phu nhân báo cáo a.

      tiếp tục nhiều, trực tiếp Dịch Tân lên lầu.

      Dịch Phong Nghiêu ở phía sau, lại liếc nhìn cái người phụ nữ tóc dài xõa vai thân phong tình.

      Nhìn người bán rượu, giọng dặn dò đôi câu. xong, mới đuổi theo Dịch Tân.

      Người bán rượu nhận lấy tiền mặt, liền nhanh chóng đến trước mặt người phụ nữ mình uống rượu.

      "Tiểu thư."

      " là Nghê tiểu thư!" Người phụ nữ kia hình như uống hơi nhiều, lúc này nghe được có người gọi , mặt vốn là ôn hòa tràn đầy tức giận, hung hăng trợn mắt nhìn người tới cái, "Cút!"

      Người bán rượu động, chỉ , "Tân thiếu mời qua."

      " cái gì?!" khắc trước còn uống đến thân mùi rượu oán khí, trong nháy mắt, liền giống như biến thành người khác, vội vàng bắt được tay người bán rượu, hỏi, " là, Dịch Tân?"


      >>>>>>>>>>>====<<<<<<<<<<<

      Bên trong phòng, Dịch Tân từ khi vào ngồi xuống liền đối với Nguyên Thâm : "Bảo người đưa rượu lên."

      Nguyên Thâm chần chờ, "Tân thiếu . ."

      "!"

      Nguyên Thâm sau khi rời , Dịch Tân tựa vào sô pha vì vậy lâm vào trầm mặc.

      Dịch Phong Nghiêu cười, "Tôi Tân thiếu, cậu và tôi mặc dù thân cận giống như cậu và Phong Dương, nhưng ít ra chúng ta cũng nhiều năm như vậy gặp , cậu lại thể nhiệt tình chút? Hơn nữa, cũng là người buổi tối khuya muốn gặp tôi, nếu như phải là cậu, tôi đây lúc này nên ôm mỹ nhân hưởng thụ. Lời như vậy, gọi Nguyên Thâm thuận tiện tìm mấy mỹ nhân lên?"

      Dịch Tân chợt mở mắt ra, lạnh lùng liếc cái.

      Dịch Phong Nghiêu thu hồi nụ cười, hỏi, "Thế nào, thất tình?"

      Vừa trầm ngâm, "Là dạng phụ nữ gì có thể đem Tân thiếu tung hoành phong nguyệt trường đánh cho thành thất tình?"

      "Chị dâu cậu."

      Ngoài dự liệu của Dịch Phong Nghiêu, Dịch Tân ngược lại đáp nhanh sảng khoái, quá sảng khoái rồi, cho tới khiến Dịch Phong Nghiêu sững sờ, "Cậu là Tân Hoành hay là Nghê tranh?"

      Dịch Tân liếc cái, "Trước khi gặp tôi, cậu nên hiểu quy tắc —— cần ở trước mặt tôi giả bộ."

      Dịch Phong Nghiêu buông buông tay, "myapologies*."
      *: lời xin lỗi của tôi

      Dịch Tân hừ lạnh.

      "Chỉ là cậu cũng có thể tỉnh lại, này biết, a, giống loại người biết chuyện như tôi, dĩ nhiên biết chị dâu là Tân Hoành rồi. Vậy nếu là đổi thành người khác? Nghê Tranh nhưng trải qua ông cụ cùng truyền thông công nhận. Mà trọng điểm còn là, cõi đời này có mấy người thông minh giống tôi biết chuyện như vậy?"

      "Vậy cậu , nên làm cái gì?"

      Dịch Phong Nghiêu nghe, đột nhiên bật cười, chỉ vào Dịch Tân liền , "Tôi biết ngay, Dịch Tân cũng phải là dễ dàng như vậy. Thấy mặt, giá cao lại lớn như vậy, muốn làm chuyện gì, tôi xa thịnh có phải còn phải thanh chiếm giữ tiến cống hay à?"

      Dịch Tân thâm trầm cười tiếng, "Chỉ cần xử lý việc này tốt, điều kiện tùy cậu."

      "Được, chờ cái câu này lâu rồi!"

      Hai người đàn ông thâm tàng bất lộ, ở buổi tối hôm ấy, hoàn cảnh ồn ào huyên náo nhìn như tùy ý mấy câu , cũng đạt thành hiệp định nào đó, đều là người lợi hại thâm trầm, cần phải quá , chính bọn ngầm hiểu lẫn nhau.

      Rượu đưa lên, Dịch Tân trực tiếp nhận lấy, cũng cần ly, cầm chai rượu liền hướng về phía Dịch Phong Nghiêu, "Cả cjai, coi như là tẩy trần."

      Dịch Phong Nghiêu cả kinh, XO 700ml. Nhưng cũng phải người là nhăn nhó, cười tiếng, liền cầm chai khác.

      Ly rượu đụng nhau, hai người đàn ông uống xong của mình.

      Rượu đếm số lượng, Dịch Phong Nghiêu đột nhiên đứng dậy, sửa sang lại y phục, "Cậu tiếp tục uống, tôi còn có hẹn."
      Last edited: 3/5/16
      Chris thích bài này.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 211: Sau biệt ly (1)

      Rượu mạnh chậm rãi tác dụng, trong thân thể như dòng nước ấm tán loạn, thân thể hơi nóng, giày cao gót dẫm đất bắt đầu vưng. Người phụ nữ cố gắng ổn định thân hình, lại dùng tay sửa tóc, lúc này mới gõ cửa.

      Cửa nhanh chóng bị người từ trong mở ra.

      còn còn kịp nữa thấy , thân thể căng thẳng, bị người dùng sức dẫn kéo vào lồng ngực rắn chắc, ngay sau đó nghe được "Phanh" tiếng đóng cửa, môi, bị ấm áp chặn lại. *

      Mùi rượu thoáng chốc tràn ngập, thân thể mềm nhũn, lưỡi đối phương nạy ra, đẩy hàm răng cắn chặt của ra, đầu lưỡi linh hoạt ngay sau đó suồng sã tứ phía hơi thở mùi đàn hương tràn vào trong miệng, mang theo đầy trêu chọc cùng tà tứ cùng với dây dưa. Giống như là bởi vì uống rượu, động tác của sóng cuồng tận xương, đầu lưỡi ở trong miệng xâm nhập sâu, vừa cạn thối lui mang theo ám hiệu nào đó.

      Thân thể người phụ nữ xụi lơ, tay gắt gao vịn bả vai bền chắc, trong bụng luồng nhiệt lưu tràn qua, có chút khó nhịn lại đem thân thể của mình đưa lên, chủ động ma sát vật cứng rắn nóng rực thân thể người đàn ông.

      Cặp mắt người đàn ông đột nhiên mở ra, trong mắt nhàng cười, ngay sau đó mang theo rơi vào ghế sa lon mềm mại.

      Người phụ nữ lúc này mê say, khẽ híp mắt, sắc mặt đỏ hồng, nằm ghế sa lon, liền hướng về phía thân thể của bắt đầu vuốt ve.

      giọng cười tiếng, đặt mình trong ở giữa hai chân của , người phụ nữ liền tự động dùng chân đem hông của vòng chặt.

      Đến thời điểm cuối cùng, trong mắt tà tứ của người đàn ông vẫn như cũ trầm tĩnh, đối với người phụ nữ phía dưới cười hỏi, "Thế nào, muốn?"

      Bốn chữ, người phụ nữ vốn động tình như bị người dìm đầu xuống bồn nước lạnh lẽo, tình dục trong nháy mắt rút hơn phân nửa, đột nhiên mở mắt ra, khi nhìn người đàn ông người mình trong mắt cỗ tức giận hung hăng xẹt qua, ngay sau đó liền dang tay.


      cổ tay lại đau xót, bị người đàn ông cầm chặt, "Thế nào? Chưa từng thử qua làm sao biết hài lòng? Giận dữ này, nên có sớm chút chứ? Nghê tiểu thư."

      Người phụ nữ nằm ghế sa lon, chính là Nghê tranh.

      tâm tình thuận, mình tới quầy rượu mua say, người bán rượu thời gian cho biết để cho tới phòng tìm Dịch Tân. nghĩ, người nào dám giả mạo người nọ, cũng nghi có khác, liền lên. Tâm tình kích động lại kích động, vậy mà, vừa mở cửa cứ như vậy nhiệt tình vội vàng.

      lấy được tin tức, biết Tân Hoành rời . cho là, bây giờ có phụ nữ, cho nên. . .

      cũng tiếp thu rồi, vậy mà, ham muốn dâng cao, lại đột nhiên nghe được giọng xa lạ.

      giận dữ, hung hăng nhìn chằm chằm người tới, " biết thân phận của tôi, còn dám vô lễ với tôi?!"

      Người đàn ông nghe, cười tiếng, lại vẫn buông tay của ra.

      Nghê Tranh như cởi được gông cùm xiềng xiếc, nhanh chóng lui về phía sau, ngồi dậy, lại cực nhanh sửa sang lại y phục.

      Người đàn ông nâng lên nụ cười tà ác, "Thân phận gì? Dịch thiếu phu nhân?"

      Nghê tranh hừ lạnh.

      "Nếu như là Dịch thiếu phu nhân, nhận ra chồng của mình?"

      Nghê tranh bị chặn, hung hăng trừng .

      "Tôi đây là cố ý bỏ qua , nếu , chỉ sợ hôm nay chính là tôi cùng , còn biết người đàn ông vào là người nào."

      "!" Nghê tranh nghe lời càn rỡ của , khỏi giận dữ, giơ tay lên định hướng mặt đánh.

      Tay lại lần nữa bị người cầm, lần này, đối phương hình như nhịn được, hung hăng vung, đem tay cũng vung ra. thanh đông lạnh, " cần tại thời điểm mình muốn cầu xin bất mãn ở trước mặt tôi giả bộ thánh khiết. Dịch Tân thích người giả bộ, tôi thích, nếu như coi trọng là người đàn ông bình thường, vậy phải làm chút bài tập cho mình, nên nghĩ dùng quyến rũ đàn ông bình thường tới quyến rũ chúng ta."

      " biết Dịch Tân, còn dám đối với tôi như vậy!" Nghê Tranh cả giận .

      Người đàn ông cười tiếng, đưa ngón tay xinh đẹp nâng cằm của , hung hăng mở tay của ra, lại nghe , "Tôi là Dịch Phong Nghiêu."

      Tay trong trung trong nháy mắt cứng ngắc, thoáng qua, vẫn là rơi xuống tay của .

      cười tiếng, buông ra, "Tôi nhìn trúng ."

      Nghê Tranh nghiêng đầu, lạnh nhạt , "Nghiêu thiếu, cười giỡn lần thứ nhất trong buổi tối là đủ rồi."

      Dịch Phong Nghiêu nhún nhún vai, chỉ , "Tôi cùng Dịch Tân cùng tới đây, vào cửa liền nhìn thấy mỹ nữ mua say, gợi lên hứng thú của tôi. Dịch Tân , sao."

      " ấy như vậy ?" Giọng của Nghê Tranh tự chủ nóng nảy.

      Dịch Phong Nghiêu cười tiếng, " cảm thấy, nếu như ta đối với còn có cái ý gì, tôi dám đối với như vậy sao?"

      Lúc đó, Dịch Tân đem rượu toàn bộ uống sạch, cùng Nguyên Thâm ra khỏi quầy rượu, Nguyên Thâm : "Tân thiếu, chờ, tôi lấy xe."

      Lời Nguyên Thâm vừa dứt, trước mắt bóng dáng thoáng cái, vốn là người phản ứng cực nhanh, lúc này nhanh chóng đưa tay, vừa lúc đem tiếp được thân thể của Dịch Tân ngã xuống.

      Dịch Tân nhắm hai mắt, bất tỉnh.

      Nguyên Thâm liền gấp gáp, "Tân thiếu, Tân thiếu!"

      Tân Hoành nhìn tờ báo xong, chọn phen, trong đầu lướt qua lý lịch sơ lược, ngày thứ hai có hai phỏng vấn.

      Bản thân tư lịch cực tốt, cầu cũng cao, cầu duy nhất chỉ là đối phương sáng chín chiều năm, để cho ngày có thời gian làm việc cố định, ngồi ở trong phòng làm việc. Có thể cần có nhiều thời giờ để suy nghĩ lung tung như vậy.

      Đại diện xuất sớm chút, đầu tiên, là công ty mậu dịch mô hình , văn chức phiên dịch.

      Tuyển quản lý trực tiếp là quản, nhìn lý lịch sơ lược của , hỏi, "Tân tiểu thư điều kiện tốt như vậy, tại sao làm tuyên truyền?"

      Tân Hoành nghiêm túc suy nghĩ chút, : "Bởi vì muốn làm."

      mặt quản lý cương lại, lại hỏi, "Kết hôn sao?"

      Tân Hoành lại nghĩ chút, nhìn quản lý, : "Có ông xã rồi."

      Quản lý mặt khẽ thất vọng, "Vậy dạng này cũng tốt quá." Lại hỏi, "Có đứa bé sao?"

      Tân Hoành lắc đầu.

      "Ừ, cuối cùng là vạn hạnh trong bất hạnh." Quản lý gật đầu, "Như vậy có nhiều thời gian hơn chuyên chú làm việc."

      Tân Hoành đột nhiên đứng dậy, giọng , "Tôi đột nhiên cảm thấy công việc này thích hợp với tôi, xin lỗi, quấy rầy."

      Vì vậy, buổi phỏng vấn đầu tiên, Tân Hoành đem công ty pass rồi.
      Last edited: 3/5/16
      Chris thích bài này.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 212: Sau biệt ly (2)

      Phỏng vấn là tập đoàn lớn, vào chức phụ tá hành chính.

      Tân Hoành ra cửa trước còn cố ý tra Google qua, nên tập đoàn Tổng Công Ty ở nước , mới qua hai năm liền tiến vào chiếm giữ B thị. Xác định cùng người kia có quan hệ, lúc này mới yên lòng tới đây phỏng vấn.

      Chỉ là gần đến giờ nhìn hình thức long trọng trong sảnh lại làm kinh ngạc phen.*

      Ngoài phòng phỏng vấn, kiểu , nam thanh nữ tú, nữ trang điểm lại, nam luyện cười, mọi người bộ dáng hăng he khiến cho Tân Hoành lần hoài nghi mình tới đây là tới nộp đơn làm quan to của đất nước.

      Ở trong ấn tượng của , phụ tá chính là làm việc vặt , đến chính là phụ tá thứ hai. Lúc nộp lý lịch sơ lược cũng chú ý tới rồi, chức vị tốt, như cái gì mà chủ quản Tổng giám a công việc béo bở như loại đó vừa nhìn là biết có rất nhiều người cạnh tranh, yên lặng đường vòng. nghĩ, chọn chỗ này vẫn có nhiều như vậy người.

      có chút bất đắc dĩ ngồi xuống.

      Đợi ước chừng hơn nửa canh giờ mới đến lượt , người phỏng vấn thậm chí có năm vị, trường hợp rất là chính thức.

      Giữa bọn họ là phụ nữ, tóc búi sơ thành búi tóc lão luyện, trang dung tinh xảo, nhìn ra bất kỳ tỳ vết nào, cũng nhìn ra tuổi, thế nhưng ánh mắt, Tân Hoành suy đoán chút, chắc là cùng tuổi với Điền Tĩnh.

      Tân Hoành ngồi xuống, hướng về phía mấy người phỏng vấn khẽ mỉm cười.

      Người phụ nữ ở giữa nhìn lý lịch sơ lược của Tân Hoành, hỏi, "Tân tiểu thư tư lịch tệ, tốt nghiệp đại học B chỉ là hai năm, cũng làm ba năm làm, tôi có thể hỏi tại sao đột nhiên muốn tới hưởng ứng lệnh triệu tập chức vị này sao?"

      Buồn bực

      Lại là cái vấn đề này. . . Bọn họ rốt cuộc hoài nghi cái gì? Sợ là bởi vì tiếng xấu ràng bị đá lên đường nghiệp hay sao?

      Tân Hoành : "Bởi vì muốn làm công việc chính thức chút."

      "Ý của là, quốc tế hội nghị đủ chính thức?" Bên cạnh người phụ nữ ấy người đàn ông trung niên mang mắt kiếng hỏi.

      Tân Hoành lắc đầu, ", ý của tôi là, muốn sáng chín chiều năm, mỗi ngày trong thời gian cố định đều có công việc."

      Người phụ nữ hỏi, " biết chức vị này, tiền lương cũng phải là cao sao? tháng tiền lương cũng bằng qua cuộc hội nghị."

      "Tôi hiểu ."

      "Vậy biết chức vị này trong công việc làm gì sao?"

      Tân Hoành suy nghĩ chút, mặc dù ở mạng xem qua các loại miêu tả, trí nhớ cũng rất tốt, cũng nhớ, nhưng lúc này mở được cánh cửa kia đem lời đường hoàng ra ngoài.

      Cuối cùng, định bỏ qua, trực tiếp trả lời, "Tôi hiểu , làm việc vặt."

      Thứ nhất phụ tá có lẽ còn có thể làm bên kỹ thuật, nhưng phụ tá thứ hai. Ở trong ấn tượng của Tân Hoành, phụ tá thứ hai chính là người mua cà phê, phát tài liệu thôi.

      Mặc dù là như vậy, nhưng giọng điệu cứng rắn vừa ra khỏi miệng, liền thấy năm vị trước mắt mặt đều cứng ngắc.

      Trong lòng Tân Hoành thở dài, xem ra phải trở về chờ báo cáo rồi.

      Nhưng ngờ, đối phương còn chưa kịp để cho mở miệng, ngược lại điện thoại của lại vang lên. rất ít khi có điện thoại, kể từ khi rời khỏi người nọ, rất nhiều ngày, trừ để cho phỏng vấn, có người nào liên lạc với . Cho nên cũng có phí tâm tắt máy trước khi vào.

      Lúc này lại vang lên, lúng túng cực kỳ.

      Cuống quít lấy ra, vốn tính nhấn tắt, lại thấy số màn ảnh thân thể cứng đờ, sững sờ tại chỗ, ngón tay nhúc nhích được.

      Chuông điện thoại di động ở trong phòng phỏng vấn vang dội, năm người phỏng vấn sắc mặt được tốt, người phụ nữ ở trung tâm nhướng mày, vẻ bên ngoài cười nhưng trong lòng cười : "Tân tiểu thư, cần chúng tôi ra ngoài sao?"

      Lúc này Tân Hoành mới cả kinh hồi hồn, quay đầu, nhìn thấy năm vẻ mặt khinh bỉ, vội , " xin lỗi xin lỗi, tại tôi liền rời ."

      xong, như chạy trốn chạy ra ngoài.

      Chỉ là ra cửa, điện thoại di động của cũng vẫn vang lên như cũ, lại rước lấy hoặc kinh ngạc hoặc đồng tình hoặc ánh mắt khinh thường của người phỏng vấn khác.
      Tân Hoành thầm cười khổ, nhanh chóng hướng thang máy tới. Lúc này chung quanh có ai, tha phương mới vừa độc ác, đem điện thoại theo như đoạn.

      Đó là số di động cá nhân.

      Nội tâm vốn an tĩnh lại càng thêm địa chấn kịch liệt.

      Tân Hoành tự giễu cười tiếng, bấm thang máy xuống lầu.

      Mới ra khỏi cao ốc, liền nhìn thấy người ở phía trước canh chừng lòng lại chìm xuống.

      né tránh, trực tiếp lên phía trước, lạnh nhạt , " ta thế nhưng phái cậu theo dõi tôi!"

      Người đàn ông chờ Tân Hoành ở cao ốc ra, thân nghiêm cẩn, là Nguyên Thâm.

      hướng về phía Tân Hoành khẽ vuốt cằm, : "Thiếu phu nhân hiểu lầm, Tân thiếu cũng để cho tôi tới quấy rầy ngài, là tôi tự mình tới. Cậu ấy cũng biết, bởi vì này lúc cậu ấy ở bệnh viện, mới vừa rồi gọi điện thoại cho ngài cũng là tôi."

      Tân Hoành nghe được Nguyên Thâm hai chữ bệnh viện, trong lòng quýnh lên, gần như hỏi ra khỏi miệng, ấy thế nào? Lại như cũ chỉ nắm chặt quả đấm, tránh qua người đàn ông ở trước mắt, thẳng tránh ra.

      Lại nhanh chóng bị người cản trở.

      Động tác của Nguyên Thâm cực nhanh, ngăn Tân Hoành lại liền , "Thiếu phu nhân, xem cậu ấy chút thôi. Cậu ấy uống quá nhiều rượu, xuất huyết dạ dày."

      được tại sao, vốn tưởng rằng đối với , cái ý niệm gì cũng để lại rồi, nhưng nghe bị xuất huyết dạ dày tâm lại co rút rất đau.

      "Xuất huyết dạ dày." cố ý lại lần nữa, cố ý để mình giọng, biết là vì cho Nguyên Thâm nghe, hay là cho mình nghe, " tìm Phong Dương , phải là bệnh nặng gì, cũng khó giải quyết. Nếu khó giải quyết, tôi cũng phải bác sỹ, có tôi có thể giúp tay."

      Tân Hoành mặt thay đổi muốn ra, rồi lại lần nữa bị Nguyên Thâm ngăn trở.

      Lần đầu tiên, Nguyên Thâm đem tất cả chán ghét với Tân Hoành thể ra, hung ác , "Tân Hoành, có tim hay ! Tân thiếu đối với như vậy, những biết quý trọng, còn lần lại lần cảm kích, tại cậu ấy chỉ vì uống đến xuất huyết dạ dày, dám ra lời như thế, là vô tình vô nghĩa!"

      Tân Hoành cười lạnh, liếc về hướng Nguyên Thâm, "Là tôi làm cho ta có lòng với tôi sao? Tôi có được lựa chọn sao? Từ khi vừa mới bắt đầu, chính là ta buộc tôi đấy! Tâm ý của Tân thiếu quá cao quý rồi, Tân Hoành với cao nổi, cậu để cho ta sớm ngày lấy lại !"

      "!"

      Tân Hoành lẳng lặng nhìn Nguyên Thâm trán ra gân xanh cùng phẫn nộ trong mắt, khắc kia, cũng sợ, ngược lại rất nhàn hạ thoải mái suy nghĩ, ra tay. Nếu quả ra tay, nên yên lặng hay là nên tìm người nọ đòi công đạo?

      nghĩ như vậy, liền bật cười. Lại chọc cho người đàn ông trước mắt vốn giận dữ càng thêm phát điên, thậm chí Tân Hoành có thể nghe được tiếng khớp xương vang dội.

      lại bình tĩnh đứng tại chỗ, nhìn Nguyên Thâm.

      Cũng may Nguyên Thâm làm việc còn đúng mực, có ra tay với , chỉ là mù quáng, hung hăng cảnh cáo , "Tốt nhất đời này cũng đừng muốn lại trêu chọc cậu ấy!"

      xong, để lại dùng ánh mắt căm hận, liền nóng nảy xoay người rời .

      Tân Hoành đứng tại chỗ, nhìn bóng lưng tức giận của Nguyên Thâm, trong mắt hoàn toàn mất thần thái.

      Đời này. . .

      rất gian nan sao?

      >>>>>>>>>>>>... ...<<<<<<<<<<<<

      Bệnh viện.

      Nguyên Thâm rón rén tiến vào phòng bệnh, giường bệnh người đàn ông vốn là nhắm hai mắt lúc này đột nhiên mở mắt ra, nhìn cái. Lòng Nguyên Thâm trong nhất thời như có cảm giác bị nhìn người nhìn thấu.

      Lại nghe cho hỏi, "Thế nào, ấy chịu tới?"

      Nguyên Thâm lòng lạnh lẽo. ràng là thừa dịp lúc ngủ thời để ra, cũng rất cẩn thận có lộ ra bất kỳ đầu mối, người này thế nhưng vẫn có thể liếc cái liền nhìn thấu .

      "Tôi nhớ là trước lần thứ nhất liền cho cậu, lần sau thể chiếu theo lệ này nữa. Là cậu chưa từng đem lời của tôi để ở trong lòng, sao?"

      Nguyên Thâm vội , " xin lỗi, Tân thiếu, tôi cũng làm khó thiếu phu nhân, tôi chỉ cho ấy biết, cậu bị bệnh."

      Nguyên Thâm xong, hồi lâu, trong khí thanh gì. Trong phòng lúc này có ba người, Dịch Tân, Nguyên Thâm, vì Phong Dương kiểm tra cho Dịch Tân, cũng có ai chuyện.

      Hồi lâu, chỉ nghe Dịch Tân nhàn nhạt hỏi, " ấy gì rồi hả?"

      Nguyên Thâm do dự nhìn Phong Dương cái, Phong Dương nhíu mày chặt.

      Nguyên Thâm lòng lạnh lẽo, giống như trả lời Dịch Tân.

      Lời vô tình kia Nguyên Thâm đành lòng. Nhưng Nguyên Thâm cũng mâu thuẫn hi vọng Dịch Tân có thể sớm ngày nhận vô tình của người phụ nữ kia, trong lòng có chuẩn bị, liền uổng lòng bỏ ra.

      Nhất là Tân Hoành, ta đáng giá!

      Nhưng ngờ, Dịch Tân nghe cũng có tức giận, ngược lại nhàng cười tiếng, phất phất tay, "Các cậu ra ngoài trước ."

      Nguyên Thâm muốn lại thôi, Phong Dương thản nhiên nhìn cái, ý bảo rời .

      Cửa đóng lại, trong phòng chỉ còn lại mình . Quả đấm nắm quá chặt, ống tiêm cắm mu bàn tay dồn lại đoạn máu lớn.

      Nụ cười khuôn mặt tuấn mỹ của người đàn ông cơ hồ vặn vẹo. Trong nụ cười đó, hỗn tạp quá nhiều, tuyệt vọng, đau lòng, vô lực, còn có cuồng loạn.

      biết Nguyên Thâm tìm , có ngăn cản, trong lòng riêng, phải là mơ hồ mong đợi đau lòng như trước? Hi vọng có thể cho gặp lại lần. cam kết với , trừ phi chủ động tới nhìn , nếu , tuyệt đối quấy rầy .

      Nhưng mới vừa ra khỏi tầm mắt của , liền hối hận. Hối hận phát điên, muốn gặp , muôn ôm . Mỗi lần muốn , mỗi phần nhớ nhung, đều đem hành hạ đến gần như hỏng mất, muốn , nhưng làm gì được, mâu thuẫn xé rách thần kinh, làm cho đau đớn thể chịu được.

      Uống rượu, say chết, vì . Mà lại hình như sớm thôi nhớ nhung đối với .

      Cuối cùng thả , cũng có nguyên nhân khác, chỉ là bởi vì . đúng, nếu quả như đến cực hạn, nguyện ý dùng tính mạng , như vậy, liền keo kiệt cho tự do.

      Hay là tại ngồi ở trong tuyết, khi hôn Tuyết Điêu khắc kia, đột nhiên hiểu.

      Đối với người phụ nữ dùng sinh mạng để , nguyện ý cho tất cả, bao gồm tự do.

      để cho rời , là bởi vì ; nhưng hình như, rời cũng là bởi vì đối với còn nữa.

      Kết luận làm đau lòng người cỡ nào!

      Giơ tay lên che mệt mỏi mặt.

      Tân Hoành, em đúng, đây chính là báo ứng của .

      nhắm hai mắt lại trong ống tiêm, tất cả đều là máu tươi, đoạn dài, đẩy vào trong lọ thuốc.

      ****

      Tương tự thất bại của ngày thứ nhất phỏng vấn, liên tiếp hai ngày, Tân Hoành tiếp tục ra khỏi cửa. Có điện thoại tới thông báo phỏng vấn, vừa bắt đầu đối phương lễ phép hỏi , "Mới tiểu thư ngày XX có rảnh hay tới XX phỏng vấn?" Tân Hoành đáp, "Xin lỗi, ngày đó tôi có rảnh."

      Sau đó, hai bên tự mình cúp điện thoại.

      Sau đó Tân Hoành phiền, liền trực tiếp tắt điện thoại di động, chỉ là vừa mới vừa tắt máy, lại nhanh chóng mở lên lần nữa. Chính cũng biết là vì cái gì, điện thoại di động liên quan, với gần như khác biệt, có điện thoại gọi, cũng là trực tiếp nhấn tắt. Lại mở điện thoại di động như cũ, biết, vì chờ cái gì.

      Chỉ là, ước chừng biết nguyên nhân mình muốn ra khỏi cửa. Mặc dù có chút hoang đường, nhưng đúng là sợ, yên lòng như vậy cẩn thận liền tới bệnh viện.

      Cứ như vậy qua hai ngày, chuông cửa lại đột nhiên vang lên.

      thanh kia, bởi vì quá mức xa lạ, lại làm sợ hết hồn.

      Nơi này, là nơi ở trước đây, từ xưa tới nay chưa từng có ai tới. Bất luận là hai năm trước, còn là hai năm sau.

      do dự mà đến cạnh cửa, thông qua mắt mèo, khi nhìn người ngoài cửa càng thêm kinh ngạc.

      Mở cửa ra, người tới hướng về phía dịu dàng và từ ái cười tiếng.

      Trong lòng nghi ngờ, hỏi, "Ngài phải Paris rồi sao? Đúng rồi, ngài làm sao biết nơi này?"

      Ông lão đứng ngoài cửa, chính là người tháng trước ở phi trường từng gặp mặt lần Cố Viễn Chi.

      Lúc này mặt ông cũng hơi kinh ngạc, chỉ là lại có nụ cười nhiều hơn nụ nhìn Tân Hoành, "Lời này ta nên hỏi con, làm sao con có thể ở nơi này?"
      Last edited: 3/5/16
      Chris thích bài này.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 213: Biệt ly sau (3)

      "Ngày đó ở phi trường, ta nghe điện thoại xong cháu thấy tăm hơi, có chuyện gì chứ?"

      Sau khi vào nhà, Cố Viễn Chi thuận miệng mà hỏi.

      Trong giây lát, trí nhớ có chút ảm đạm thoáng chốc lại lần nữa ràng nét, tâm lại lần nữa đau đớn chịu nổi. Tân Hoành cầm quả đấm, nhàng cười , " có việc gì, mời ngồi." *

      Cố Viễn Chi ngồi xuống ghế sofa, Tân Hoành khẽ cười hỏi, "Uống chút gì ?"

      Cố Viễn Chi vội vươn tay ra , ngăn cản , " cần làm phiền, vốn chính là tới thăm bạn cũ chút, ngờ gặp lại được cháu."

      Tân Hoành cười tiếng, " có việc gì, mình cháu, nơi này cũng chỉ có nước suối, chính là cháu nghĩ phiền toái cũng lực bất tòng tâm."

      xong, mở ra tủ lạnh, cầm hai chai nước ra ngoài.

      Cố Viễn Chi nhận lấy, lại ngưng sắc mặt, thở dài , " ngờ lâu như vậy chưa có trở về, bà ấy có ở đây. Vốn là cũng chỉ là tùy ý chút, ngờ, còn có thể có người mở cửa, cũng coi là an ủi rồi."

      Trong nội tâm Tân Hoành khẽ động, hỏi, "Ngài là bạn của bà ngoại Du Thận Khanh cháu sao?"

      Cố Viễn Chi khẽ mỉm cười gật đầu, "Đúng, cháu là gì của Thận Khanh . . ."

      Tân Hoành cười tiếng, "Cháu là cháu ngoại của bà, cháu tên là Tân Hoành."

      Cố Viễn Chi nghe, cười, "Ta là bạn lâu năm của Thận Khanh, Cố Viễn Chi."

      Tân Hoành nghe, cặp mắt trong nháy mắt sững sờ. Kinh ngạc, ràng, "Cố Viễn Chi?"

      Thấy đối phương khẽ mỉm cười đối với gật đầu, sắc mặt ôn ái, Tân Hoành lúc này mới phản ứng được , lại hoảng hốt vội , "Xin lỗi, ý của cháu là. . . Ngài là cái đó có tên đặc biệt giống Cố gia ở nước Mĩ . . ."

      Đột nhiên nghe được ba chữ này, Tân Hoành chỉ cảm thấy kinh ngạc đến thể tin, trong lúc nhất thời, tới lui lại có chút bừa bãi.

      Cố Viễn Chi lại ràng cũng để ở trong lòng, bật cười, đôi mắt thâm thúy lúc này tràn đầy từ ái, nhìn Tân Hoành, "Đúng, ta chính là Cố gia đặc biệt có tên Cố Viễn Chi, mười mấy năm qua ta đều ở nước Mĩ, cháu cũng nên biết ta , trước đây lâu, cháu còn mượn tên của ta, ở Phương gia."

      Tân Hoành nghe như thế, nhất thời mặt nóng lên, có chút ngượng ngùng : "Xin lỗi, Cố lão, khi đó tình huống nguy cấp, cháu cùng bằng hữu của cháu. . ."

      "Cháu cần khẩn trương, "Cố Viễn Chi khẽ giơ tay lên ngăn cản giải thích, hòa ái : "Ta hiểu. Lòng người Mạc gia ngoan độc, mình cháu nhu nhu nhược nhược lại có thể ở trong lúc nguy cấp từ trong đống chó dữ chạy khỏi, trong lòng lão già ta bội phục cháu. Đứa bé Thận Khanh nuôi tốt a, trí khôn và can đảm cũng vô cùng hơn người thường."

      Mới hành nghe lời này của ông, ngược lại co quắp. Cố Viễn Chi mặc dù ông thèm để ý, nhưng Tân Hoành cũng nghe qua tích của vị lão nhân này, nghe là đối với danh dự cực kỳ coi trọng, lúc ấy hưu vượn, ông có thể nào tức giận?

      Lúc này còn có thể cùng nàng cười , có dạy dỗ dừng lại, Tân Hoành nghĩ, chắc ông phải là bạn rất thân của bà ngoại. . .

      Nghĩ tới đây, Tân Hoành vội thành khẩn , "Ông cụ, xin lỗi, lúc ấy cháu liền chỉ muốn tự cứu, tất cả đều là vì lừa gạt Mạc Tương Đằng cùng Phương Vũ, cũng muốn cố ý truyền nhầm cái gì, nếu như đối với ngài cùng người nhà tạo thành hiểu lầm, cháu vô cùng xin lỗi."

      "Cháu cần như vậy, có thể đến giúp cháu, trong lòng ta có phần rất vui mừng." Cố Viễn Chi nhìn , ánh mắt vừa động, lại , "Lại , cháu cũng sai.."

      "À?" Tân Hoành kinh hãi, con ngươi tự chủ phóng đại, chặt nhìn ông lão trước mắt.
      Cố Viễn Chi nhìn chăm chú vào , có trong nháy mắt ngưng trệ, tâm cuối cùng mềm nhũn, thầm thở dài hơi, mới , "Ta thực cháu ngoại, người ngoài cũng biết."

      Tâm Tân Hoành lúc này mới hơi để xuống.

      Mới vừa rồi câu kia của ông "Cháu cũng sai" là làm giật mình, trong nháy mắt đó, trước mắt đột nhiên liền ra bà ngoại của mình cùng chỉ điểm giang sơn Cố Viễn Chi trong truyền thuyết hình ảnh đứng chung chỗ. . . Hình ảnh kia, làm sợ đến thiếu chút nữa hồn bay phách tán.

      Lúc này, nghe xong, mới hơi yên lòng chút, lại nhịn được cười ra tiếng, mình đúng là dễ dàng nghĩ quá nhiều.

      và mẹ của , bà ngoại, tất cả bọn họ đều là người bình thường, làm sao có thể cùng nhân vật giống như thần có quan hệ?

      đến nhân vật giống như thần. . . Người nọ cũng thế. Chỉ là giữa , chẳng qua là số mệnh nhất thời thác loạn, cho cuộc hôn nhân chính cũng chia là bi nhiều hơn chút còn là mộng ảo nhiều hơn chút. Nhưng là, lỗi chính là lỗi, luôn có ngày lặp lại trật tự. Cho nên, giữa , cuối cùng quy về người lạ.

      "Cháu nhớ cái gì?" Cố Viễn Chi ý kiến Tân Hoành đột nhiên bật cười, nhưng mà mặt lại cố tình tất cả đều là bi thương cùng đau đớn, tinh thần hình như bay xa. Ông nhịn được trong lòng căng thẳng, mở miệng hỏi ra.

      Lúc này Tân Hoành mới phục hồi tinh thần lại, nhìn về phía bộ mặt quan tâm của lão nhân trước mắt, miễn cưỡng cười tiếng, thuận miệng tìm lý do, : "Chính cháu nghĩ, ngày đó ngài ở phi trường Paris nhìn cháu ngoại, chính là ấy chứ?"

      Lão nhân canh chừng ánh mắt hơi ngừng lại, rồi sau đó, cười gật đầu, "Đúng, ngày ấy, ta chính là vì xem nó."

      "Nó. . . Cũng bằng tổi cháu, cũng rất giống cháu, dung mạo rất giống như bà ngoại nó. Lúc ta nhìn nó, liền giống như thấy được bà ngoại nó lúc còn trẻ."

      Trong lòng Tân Hoành khẽ nhúc nhích, hỏi, "Vậy tại sao ngài ở Paris lâu ngày thêm chút ngày, để bồi ấy đây?"

      Cố Viễn Chi nhìn về phía , trong mắt, trong nháy mắt đầy nặng nề, cười khổ, "Cháu cảm thấy nó nguyện ý để cho ta theo nó sao?"

      Tim Tân Hoành hơi chậm lại, vì thân lão nhân bỗng nhiên tràn ngập sầu bi. Trong chớp nhoáng này, chợt nghĩ, có lẽ, Cố Viễn Chi cũng toàn bộ như người ngoài truyền lại cái dạng người kia, lòng dạ độc ác, tay che trời.

      Có lẽ, là mỗi người đều có mặt người ngoài thấy được. Tựa như theo lời Điền Tĩnh thấy được, chỉ là bởi vì người kia, mình muốn khiến người khác thấy.

      Nghĩ tới đây, Tân Hoành cũng tiện cái gì nữa.

      Ngược lại Cố Viễn Chi vừa tiếp tục , "Cuộc đời nó qua hơn hai mươi năm, cũng biết ta. Nghe , nó là người quả rất khổ cực, gặp qua rất nhiều khó khăn. Mà ta, vừa có lỗi với bà ngoại nó, cũng chuea từng có trách nhiệm của người ông ngoại, thậm chí chưa từng bảo vệ nó. Cháu cảm thấy, như vậy, nó còn có thể nguyện ý tiếp nhận ta sao?"

      Tân Hoành nhất thời sững sờ, cứ như vậy nhìn Cố Viễn Chi, quên phản ứng.

      Cố Viễn Chi tự giễu cười tiếng, "Cháu cần để ý, ta chỉ là xem cháu cùng cháu ngoại của ta rất giống , tuổi cũng khác lắm, ta cho là, những người tuổi trẻ các cháu ý định có lẽ tương đối giống nhau."

      Tân Hoành khẽ cau mày, cái ông cụ này, đúng là ném vấn đề khó khăn cho . Cho dù chỉ là giả thiết, cũng biết nên trả lời như thế nào, nếu như thực là gặp được, nhất định rối rắm chết.

      Trong lòng nghĩ như vậy, lại thấy lão gia tử kia nhìn chăm chú vào như cũ, hình như cực kỳ mong đợi đáp án của "Người trẻ tuổi" này, trong lòng cười khổ, chỉ có thể nhắm mắt giả thiết ra cái đáp án, "Cháu cảm thấy, có lý do chấp nhận chứ."

      "Cháu cho là như vậy?!"

      Đột nhiên Cố Viễn Chi cất cao giọng tiếng, trong thanh mang theo cấp bách, trái tim Tân Hoành hung hăng nhảy cái, lại thấy lúc này mặt ông lộ vẻ vui mừng, mong đợi cùng ước mơ ràng như vậy, Tân Hoành chỉ cảm thấy vừa bực mình vừa buồn cười, "Ông vừa có làm cái chuyện gì có lỗi với ấy, xấu nhất cũng chính là có tình cảm mà thôi, còn tới mức thể tiếp nhận này."

      "Chỉ là" Tân Hoành do dự chút, lại , "Đây dù sao cũng là chuyện nhà của ông, cháu biết tình huống, cũng thể đại biểu ý kiến của cháu ngoại của ngài. Nếu như quả có cái gì hiểu lầm hoặc là nỗi khổ tâm, nhất là việc của ngài và bà ngoại ấy, hay ngài cùng ấy , để cho hiểu ."

      "Cháu có ý tứ là, ở giữa hai cá nhân cùng trao đổi tình cảm, phải là chắc hẳn phải vậy, cũng phải toàn bộ đem lời nghe từ người khác cho thành toàn bộ, giữa người với người trực tiếp trao đổi mới là quan trọng nhất."

      Cố Viễn Chi sâu xa nhìn , đợi xong, ông cũng , cũng chỉ là nhìn , trong lòng Tân Hoành hơi kinh ngạc, thế nhưng ông lại đột nhiên cười , "Tân Hoành, cám ơn cháu. Cháu và Thận Khanh, rất giống."

      Tân Hoành cười tiếng, "Cháu gần như là bà nuôi lớn đấy. Đúng rồi, ngài và bà ngoại cháu quen biết lúc nào?"

      "Ta. . ."

      Cố Viễn Chi mở nổi miệng, trong phòng, lại lần nữa vang lên tiếng chuông cửa.

      Trong lòng Tân Hoành càng thêm kinh ngạc, tự giễu cười , "Phòng này, hơn hai năm qua chưa từng có khách tới bao giờ, hôm nay vừa tới là có thể tới hai! Là cái ngày tốt gì a!"

      Lòng Cố Viễn Chi trầm xuống, mặt lại cười, đứng dậy, : " xem chút , ta cũng vừa đúng còn có việc, trước hết cáo từ. Hôm nào còn có thể tới nữa cùng cháu trò chuyện sao? Lão già như ta bây giờ là cả ngày nhàn rỗi, Lão Bằng Hữu cũng có rồi, ngược lại cùng cháu trò chuyện tận hứng, chê lão già ta phiền chứ?"

      Tân Hoành cười tiếng, "Làm sao biết chứ? Vừa lúc, tại cháu cũng chỉ là cả ngày nhàn rỗi, Lão Bằng Hữu vẫn còn, chính là thể tìm, hai ta vừa lúc có thể làm bạn, lần sau ngài và cháu chuyện của bà ngoại cháu chút?"

      "Vậy tốt, lời định!"

      Tân Hoành cười đưa Cố Viễn Chi ra ngoài, cửa mở ra nháy mắt, trong cửa ngoài cửa ba người vừa đối mặt cùng giật mình.

      Cố Viễn Chi thoáng cười tiếng, hướng người đàn ông tuấn lãng ngoài cửa , "Phong Dương, rất lâu có có gặp lại cậu rồi."

      Ngoài cửa người vừa tới chính là Phong Dương, lúc này nghe được giọng của Cố Viễn Chi mới vừa đem miệng há to bất nhã dùng sức khép lại, cố gắng ổn định giọng , "Cố lão, ngài cũng ở đây?"

      Cố Viễn Chi nhìn Tân Hoành chút, cười tiếng, "Ta tới thăm bạn cũ, lại gặp cháu ngoại của bạn cũ."

      Phong Dương thể tin nhìn về phía Tân Hoành, trong ánh mắt có ý tứ là "Bà ngoại của cùng Cố Viễn Chi là bạn cũ! ! !"

      Tân Hoành cười khổ, chính cũng là vừa mới biết, quả là có loại cảm giác quý nhân từ trời giáng xuống, thiếu chút nữa mất nhận. . .

      "Tốt lắm, các cháu từ từ tán gẫu, mới hành, ngày khác gặp lại!" Cố Viễn Chi cùng Tân Hoành tạm biệt liền rời .

      Tân Hoành cười tiễn ông rời .

      Xoay người lại, nhìn Phong Dương, vẫn khỏi khẽ trầm mặt. Đối với Phong Dương, vốn có cái gì, chỉ là thấy Phong Dương đến, cho dù người nọ ở nơi này, cảm giác kia cũng trở lại. Cảm giác kia, làm cho khó chịu, thậm chí là khó thừa nhận.

      Phong Dương biết tâm tình lúc này, trong lòng than , chỉ , " mời tôi vào ngồi chút sao?"

      Tân Hoành hít sâu hơi, gật đầu cái, ý bảo vào.

      Phong Dương sau khi ngồi xuống, gì, chỉ đem túi hồ sơ da trâu mình mang tới đưa cho Tân Hoành.

      ****

      Lúc Nghê Tranh đến phòng bệnh, Dịch Tân còn ngủ, vừa vào cửa, liền mở mắt ra. chớp mắt cực nhanh, Nghê Tranh chỉ là biết tốc độ là bởi vì phòng bị hay là bởi vì mong đợi.

      Nếu như là mong đợi, vậy cũng phải mong đợi thôi.

      cười khổ, nhìn người đàn ông giường, "Nghe nhập viện rồi, để em xem chút."

      Người đàn ông khẽ híp con mắt, "Nguyên Thâm cho vào hay sao?"

      Trong lòng Nghê Tranh khổ sở, "Em bảo Yến Thanh mang em tới ."

      Người đàn ông cười khẽ, ràng giễu cợt. Con mắt sắc thâm trầm, hình như sớm nhìn thấu.

      Nếu như người đến là Yến Thanh, Nguyên Thâm còn biết nể mặt của .

      Nghê Tranh đến gần, ngồi ở ghế cạnh mép giường, hơi dừng lại, rốt cuộc , "Dịch Tân, có lẽ vẫn thiếu em cơ hội chuyện."

      "Tôi cho là, hai năm trước, giữa tôi và cũng đem cho hết lời. Cho dù còn nữa, cũng ở sau lần đường đem tôi lừa gạt Áo, ra cũng cần thiết nữa."

      "Nhưng lần kia, đúng là vẫn tới." Nghê Tranh cười khổ, trong ánh mắt quá nhiều tình cảm.

      Dịch Tân đột nhiên cười tiếng, vốn là nhàn nhạt rơi vào mặt Nghê Tranh ánh mắt cũng bỗng nhiên sâu lại, "Nghê Tranh, nên cảm thấy may mắn tính mạng của có Yến Thanh bảo vệ. Nếu , có cơ hội thể hoàn hảo ở trước mặt tôi cùng tôi chuyện Áo. , phải , nếu như có Yến Thanh, người phụ nữ tên Nghê Tranh từ rất sớm trước kia cũng có chuyện xưa."

      Dứt lời, tàn nhẫn, tuyệt tình, thân thể Nghê Tranh hung hăng chấn động, sợ hãi lại bi thống, mà này bi thương cùng đau đớn càng nhiều hơn. run rẩy thân thể, ra sớm thê lương, vẫn còn có mơ hồ điên cuồng, "Vậy quá khứ của chúng ta? Em và , quá khứ của Nghê Tranh và Dịch Tân? Rốt cuộc tính là gì!"
      Last edited: 3/5/16
      Chris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :