1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Quân hôn: Tổng giám đốc thô bạo của tôi - Nam Mịch (Chương 221) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 199: Cục cưng trong bụng (13)

      Ở huyệt thái dương có cảm giác đau đớn mờ mờ ảo ảo, Dịch Tân dùng sức xoa, nhưng đau đớn cũng giảm bớt.

      Tân Hoành, em muốn phải làm sao?

      Tại sao em phải ? dùng tất cả của thích em... em lại thể tiếp nhận? Thậm chí thể chịu được? Nhất định rời ?!

      Rời . *

      Cũng chỉ là nghĩ đến cái này từ, thân thể từ trước đến giờ cứng rắn trầm ổn cũng nhịn được run rẩy.

      Thiếu chút nữa, chỉ kém chút, liền mất !

      Thậm chí thể tưởng tượng, sinh mạng về sau , tiếp như thế nào?

      ràng buổi tối trước còn vui mừng, chân như vậy, tin thương ! Cơ thể giao triền tình ràng, làm giả được, thân thể mềm mại ở trong lòng ở bên trong, nguyện ý buông tha tất cả! Vì vậy, cũng buông lỏng cảnh giác đối với .

      muốn về nhà, trong lời của ám hiệu rời , ràng như vậy, lại cũng có cảnh giác.

      có cảnh giác sao?

      trào phúng cười tiếng, phải là có, từ trước đến giờ luôn nhạy cảm. Chỉ là muốn hướng ý này suy nghĩ, thể chịu đựng thoát ý nghĩ của .

      Người sâu đậm, cũng tìm cách rời . Cho dù chỉ là muốn, cũng làm cho chịu nổi.

      khi nào đến bước này?

      Là loại nào trong tình , có bày ra thoát cùng phòng bị thoát ?

      lắc lắc đầu, , hình như rất thất bại.

      Chỉ là may là, ở lúc mấu chốt nhất cảnh tỉnh.

      Buồn bực

      có người biết, biết được người phát điện thư là Điền Tĩnh, tiếp theo đoán ra là ở phía sau màn bày ra, đường chạy như bay tới phi trường tay giữ tay lái run rẩy có bao nhiêu lợi hại. đường đều phát run, thế nào cũng dừng lại được.

      khắc kia chính , vừa sợ hãi, lại điên cuồng. nghĩ, nếu như cuối cùng còn kịp nữa lưu lại như vậy, bất luận tới chỗ nào, đều muốn đem tìm trở về! Lui về phía sau, cho dù là nhốt, cũng nhất định buông lỏng với , dù là chút!

      Đến đại sảnh sân bay, lướt mắt quét qua, liền vào mắt của .

      điên cuồng xao động đến cơ hồ hủy diệt, lúc này mới rốt cuộc hơi an tĩnh laih. Nhưng nghĩ tới ngay sau đó lại thấy được người cùng chuyện với nhau, thân thể cao lớn đột nhiên chấn động.

      Cố Viễn Chi.

      Tại sao ông ta ở chỗ này? Ông ta ở nơi đó bao lâu? Tân Hoành có biết hay . . .

      khắc kia, trong đầu sợ hãi liên tiếp, ở trong thân thể lan ra dây dưa, bành trướng, hành hạ đến đầu đau muốn nứt.

      nhìn thấy Tân Hoành cười, nhàn nhạt nhàn nhạt ôn ôn nhu nhu cùng Cố Viễn Chi cười, mà Cố Viễn Chi nhìn ánh mắt của hoàn toàn là thương , rồi lại vượt quá xa thương , cảm tình kia, giống như là trân bảo mất lâu rốt cuộc. . . Mất mà được lại.

      Lấy lại được?

      Nếu như Cố Viễn Chi lấy lại được, vậy Dịch Tân phải làm sao? trừ mất , còn có thể còn dư lại cái gì?

      có Tân Hiành, phải làm thế nào?

      Chính cái ý niệm này, ép trong nháy mắt tỉnh táo. hướng chỗ Tân Hoành bước ra bước lập tức thu hồi, xoay người, đứng ở nhìn ở chỗ nhìn đến, nhanh chóng nhấn chuỗi số.

      Bạn Du Thận Khanh khi còn sống, Thẩm nữ sĩ.

      Dịch Tân chậm rãi nhắm mắt lại, lần nữa mở ra ánh mắt vốn là thâm trầm trong nháy mắt tỉnh táo lại, càng thấy đáng sợ. lạnh lùng chỉ thị Thẩm nữ sĩ mấy câu.

      lâu sau, Cố Viễn Chi liền nhận được điện thoại.

      Lúc đó, Dịch Tân đứng ở chỗ tối, thấy sắc mặt ông thay đổi. Liền biết, Thẩm nữ sĩ rốt cuộc ở mức "Chần chừ chừng" sau hướng Cố Khanh thừa nhận.

      Cố Viễn Chi xa, Dịch Tân chút nào dừng lại, nhanh chóng liền đem Tân Hoành mang .

      ra , Tân Hoành biết, gặp lại được khắc kia, chỉ muốn ôm , ôm chặt lấy .

      Nhưng là, thể, cho nên, liền đem tất cả sức lực chuyển đến tay, cầm chặt cổ tay của đem tay cầm làm đau.

      phải là dám cùng Cố Viễn Chi Chính Diện Giao Phong, chẳng qua là lúc đó thể xác định Tân Hoành có phải biết hay . Nếu như biết, thế nhưng lại tiến lên cùng Cố Viễn Chi Chính Diện Giao Phong, hậu quả khống chế được. Cho nên, trong nháy mắt liền quyết định, đem Cố Viễn Chi dẫn ra.

      Vạn hạnh, phản ứng của Tân Hoành cho biết, còn biết!

      biết. . . Là tốt rồi.

      Cho dù, em cũng biết, ra ôm em ở cầu thang tay của đưa em có được nhiều chặt.

      Sợ hãi của em sâu như vậy, là bởi vì em biết, tuyệt buông tay.

      Tân Hoành quấn ở trong chăn, tuyệt vọng suy nghĩ ý muốn được tìm chết.

      Tay gắt gao đặt tại bụng, thân thể của đến giờ còn khẽ phát run.

      chạy trốn, thất bại, thiếu chút nữa hại nó. . .

      Nhưng bết bát hơn hình như là, lấy tất cả làm hư rồi.

      Chăn mơ hồ qua đầu, trước mắt mảnh mờ mờ, tựa như giữa , biết nên làm sao đây, trời đất u ám, nhìn thấy chút ánh sáng, hay là, có sức để ôm hi vọng?

      cho là, diễn trò, đều gạt . Nhưng đối với , nước mắt, khổ sở thậm chí là đau lòng, bên nào là giả hay sao?

      Phát tiết, là . dẫn theo người phụ nữ khác đến trước mặt , cũng khổ sở, cũng nghĩ ném đồ vật phát tiết? Nếu như phải là , đả thương tâm đến liền đường cũng thấy , thiếu chút nữa từ cầu thang té xuống.

      khắc kia cứu , dùng thân thể đệm ở dưới người , mềm lòng, đau lòng đều là . Chỉ là, nhìn , cũng dám bắt chốc lát dịu dàng đánh cuộc mạng của đứa bé. Đứa bé này cùng , rất giống như, còn có ra đời, số mạng cũng tương liên.

      Bảo bảo, vốn là muốn vì con tranh thủ số mệng tốt hơn, chỉ là, hình như càng hỏng bét rồi, bị mẹ làm hư rồi.

      Đầu hỗn loạn biết bao lâu, cửa lần nữa bị người mở ra, mặc kệ, chỉ tiếp tục đem thân thể núp ở dưới chăn, thấy được, dù sao cũng hơn thấy được điều muốn thấy.

      Vậy mà, tiếng bước chân quả quyết đến gần, rồi sau đó, liền duy nhất lá chắn cũng bị dùng sức vén lên.

      " theo !"
      Last edited: 3/5/16
      Chris thích bài này.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 200: Cục cưng trong bụng (14)

      Từ bả vai xuống, cả người cũng bị người giữ lại chặt. Tân Hoành dùng tất cả sức lực giãy giụa, nhưng cuối cùng nhưng ngay cả hoạt động cũng làm được.

      cỗ lực mang theo rung chuyển quyết tuyệt lôi kéo hướng phía trước .

      Phía trước, phòng giải phẩu. Ba chữ, ép điên cuồng lại tuyệt vọng.

      Mệt mỏi

      biết bộ dáng của mình bây giờ thế nào, nhưng chắc hẳn nhất định là rất dữ tợn rồi. vừa khóc vừa gào, tiếng khóc hỗn tạp thanh cầu khẩn, ở trong hành lang bệnh viện vọng về.

      "Dịch Tân, tôi van cầu , tôi cầu xin cần như vậy. . ."

      " bỏ qua cho nó có được hay ? Là lỗi của tôi, là tôi làm thương tổn ... đối với tôi thế nào cũng có thể, nhưng mà tôi cầu xin , cầu xin bỏ qua cho nó, nó là vô tội. . ."

      " cho nó cơ hội lớn lên có được hay . . ."

      Tân Hoành biết mình làm như thế nào, ở bên ngoài, ở nơi công cộng lại khóc lớn lên như vậy. Mặc dù, tầng này từ lâu sớm bị Thanh Trường, trừ dịch tân, Phong Dương cùng hai vị bác sĩ nữ khoa phụ sản, có người khác. Chỉ là, cho dù là như vậy, quá khứ, cũng chưa bao giờ đem bi ai của mình có chút nào cất giữ đem ra cho người khác quan sát như vậy.

      Nhưng, những thứ này, bây giờ sớm có thời gian bận tâm.

      Dịch Tân đem từ giường kéo lên sau, mạnh mẽ giúp mặc y phục, liền nhanh chóng túm rời . biết muốn mang nơi nào, còn vẫn đắm chìm trong khắc trước bi ai cùng trầm thống, thậm chí chưa kịp chậm hơi. Sao có thể đủ nghĩ đến, lại cứ lưu tình như vậy, ngay cả cơ hội thở tức cũng cho , liền đem dẫn tới bệnh viện.


      hiểu, lúc này vào phòng giải phẫu là có ý như thế nào.

      Bào thai tháng, vào phòng giải phẩu, cũng chỉ có có thể hóa thành vũng máu.

      nháy mắt, trong đầu của vùng tăm tối, nhìn , chỉ có thể cảm thấy có tỉ mỉ gai gai gì đó ở trong đầu điên cuồng uốn lượn, quy cản tán loạn, trong đầu đau muốn nứt. phát điên giãy giụa, lại hoàn toàn là phí công.

      Người đàn ông trước mắt này, mặt nguội lạnh chút nào bởi vì cầu xin mà thay đổi, cho dù là chút bé nhất.

      lạnh lùng nhìn , cũng chỉ là nhìn nước mắt mặt , nhìn hướng về phía tự tự huyết lệ cầu khẩn, thờ ơ ơ hờ.

      Toàn thân mềm nhũn, đối với quỳ xuống.

      Thế nhưng lại nhanh hơn chống đỡ thân thể , liền mềm xuống cũng được.

      xuyên qua nước mắt nhìn , "Tôi cầu xin ."

      Sau đó, nhìn thấy người đàn ông nguội lạnh hướng về phía lắc đầu, "Nó thuộc về em."

      Tân Hoành kịch liệt giãy giụa, ", nó tới, nó là của tôi, thể cướp nó!"

      nhìn , cứng rắn lại chậm rãi ôm vào ngực, ở bên tai rất thấp tiếng, " ra chính em ràng nhất, làm như thế nào đối với nó mới tốt nhất."

      câu , bỗng nhiên ngừng giãy giụa, cả người cứng ngắc, thậm chí là nước mắt mặt, cũng trong nháy mắt, chợt dừng lại.

      sững sờ tại nơi đó, giống như là nháy mắt linh hồn bị rút .

      ôm , làm như người chồng đau lòng vợ.

      Hai người lấy tư thế đứng yên này giữ lẫn nhau.

      Hồi lâu, chỉ nghe trong khí, tiếng bạt tai thanh thúy.

      "Ba!"

      Tân Hoành tỉnh táo hất Dịch Tân ra, tỉnh táo cho cái tát. cái tát kia, cũng là dùng tất cả lực, tay thậm chí làm thân thể thể đứng yên, nghiêng sang bên.

      Dịch Tân lại như cũ bất động đứng tại chỗ, má trái lập tức ra năm dấu tay đỏ thắm. Ánh mắt cũng gợn sóng, chỉ bình tĩnh nhìn .

      Tân Hoành hung hăng lau nước mắt mặt, hướng về phía Dịch Tân, rốt cuộc bật cười, "Dịch Tân, gặp báo ứng!"

      xong câu đó, nước mắt mới vừa lau , lại nổi lên. lại vẫn như cũ cười, sau đó lướt qua , tự mình vào phòng giải phẩu. Giày cao gót dẫm đất, vững vàng phải giống như mới vừa rồi cuộc điên cuồng cũng chỉ là ảo giác là giấc mộng.

      Dịch Tân đưa lưng về phía , sau lưng, thanh cửa phòng giải phẩu nặng nề khép lại làm cả kinh thân thể hung hăng run lên.

      Tân Hoành, hận , dùng tất cả tính mạng em tới hận .

      Nó. . . thuộc về em, đáng giá em vì nó hao phí bất luận cảm tình gì, bất luận là , hay là tiếc hận, bi ai. . .

      Nếu như hận có thể để cho em quên mất nó, vậy em cứ hận thôi.



      *****



      Khi Lạc Tiểu Xuyên dưới thúc giục của quản gia đường gấp chạy tới phòng ngủ chính gặp người đàn ông gần như mỵ lúc này đứng ở trong phòng, khắp khuôn mặt là tàn lệ, thân thể nhu nhược thanh thuần của Lâm Tử cơ hồ muốn xụi lơ rơi xuống đất.

      Trong lòng Lạc Tiểu Xuyên cả kinh, cuống quít tiến lên từ sau đỡ .

      "Cút! Cút ngay lập tức ra khỏi B thị! Tốt nhất để cho tôi phải nhìn thấy nữa!"

      Người đàn ông thốt ra mấy chữ cuối cùng, rốt cuộc Lâm Tử ô ô khóc chạy ra ngoài.

      Lạc Tiểu Xuyên theo bản năng muốn đuổi theo, sau lưng tiếng lạnh lùng vang lên, "Nhận đồ thập được, canh thuốc của thiếu phu nhân lần nữa chịu đựng qua!"

      Mới vừa bước ra bước đành cứng ở trong khí, Lạc Tiểu Xuyên nhanh chóng phản ứng kịp, cuống quít hướng bên giường tới.

      Cái người đàn ông trước đó khắc còn cả người sát khí, lúc này ngồi ở mép giường, Lạc Tiểu Xuyên lặng lẽ nhìn sang, chỉ thấy cúi đầu, ngón tay xinh đẹp trắng noãn rơi vào môi người phụ nữ giữa giường, tới tới lui lui vuốt ve. Giờ khắc này, nhu hòa tựa như người chồng thâm tình nhất.

      Lạc Tiểu Xuyên nhanh chóng cúi đầu, thấy mép giường miếng thảm lớn, lúc này bị màu đen của nước canh nhiễm làm dơ bẩn.

      Mà vốn là chén sứ thịnh canh tinh xảo lại bị méo mó ném ở góc, bên trong chỉ chừa chút tàn nước.

      cuống quít ngồi xổm người xuống dọn dẹp, tay cũng đụng phải chén khỏi run lên.

      Nóng. . .

      Vị thiếu gia này phát giận phòng bếp, đường chạy tới, lại mắt thấy quẳng xuống lời ngang tàn, trong đó thời gian rất dài, canh từ lâu như vậy, chén lúc này vẫn còn nóng. . .

      Trong lòng Lạc Tiểu Xuyên trầm xuống, Lâm Tử này ta thế nhưng dám dùng nước canh nóng bỏng thử người phụ nữ nằm ở giường có tri giác hay !

      là ác độc.
      Last edited: 3/5/16
      Chrisxixon thích bài này.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 201: Nơi tình thâm(1)

      Khi Lạc Tiểu Xuyên nhanh chóng đem mấy thứ cất xong, lướt mắt liếc qua, người đàn ông xinh đẹp nghiêng người hôn mặt người phụ nữ giường.

      Cả khuôn mặt người phụ nữ trừ môi và chỗ vừa nãy bị phỏng phải đỏ lên môi, những địa phương khác, lộ ra ngoài, đều là hoàn toàn trắng bệch, thấy được huyết sắc. Hình như nửa tháng này, họ mỗi ngày tỉ mỉ chế biến thuốc căn bản chưa từng vào miệng của nàng. *

      Thậm chí như chưa từng mở mắt.

      Nhưng Lạc Tiểu Xuyên biết, người phụ nữ nằm ở giường hoàn toàn tỉnh táo, chỉ là nguyện ý mở mắt mà thôi.

      Mánh khoé bị người nhàng kéo hạ xuống, Lạc Tiểu Xuyên cả kinh ngẩng đầu, thấy quản gia đối diện nháy mắt với . Lúc này mới hồi tỉnh, cuống quít theo quản gia rời .

      Ra cửa, quản gia giảm thấp xuống thanh liền cảnh cáo, " được để cho thiếu gia nhìn thấy thiếu phu nhân như vậy!"

      Lạc Tiểu Xuyên liền vội vàng gật đầu.

      ", vội vàng lần nữa chịu đựng."

      Lạc Tiểu Xuyên lập tức rời , mới vừa hai bước, lại bị người gọi lại, "Sao đó."

      Lạc Tiểu Xuyên đứng lại, quản gia theo kịp, lại ý vị sâu xa , "Phục vụ thiếu phu nhân cần để tâm, nhưng là nên quá để ý. Đây chính là cảnh cáo, kết quả của cũng giống nghe đơn giản như vậy, đây chẳng qua là cho thiếu phu nhân nghe."

      Lạc Tiểu Xuyên thấy quản gia tang thương mặt khó có vẻ nghiêm nghị cùng cảnh báo, trong bụng rét lạnh, vội vàng gật đầu.

      Đến phòng bếp, nhắc tới tâm rốt cuộc mới thoáng để xuống.

      Cẩn thận phối tốt dược liệu, đem lửa điều chỉnh vừa đủ, đứng ở bên, mới hơi rảnh rỗi.

      Buồn bực

      và Lâm Tử đồng thời tiến vào Dịch gia. Cùng ngày tới phỏng vấn, lại đồng thời bị người đàn ông kia chọn trúng.

      Lạc Tiểu Xuyên biết tình huống của Lâm Tử này là như thế nào, chính là người đứng đầu Trung y viện trong nước mới vừa tốt nghiệp nghiên cứu sinh, ở bệnh viện thực tập được bệnh viện bác sĩ Phong cần người nên đề cử tới.

      Đề cử tới đây làm hộ công. . .

      Chăm sóc người phụ nữ nằm giường kia.

      Công việc hàng ngày chỉ là dựa theo cầu của bác sĩ Phong vì ấy nấu thuốc, thỉnh thoảng lúc người đàn ông đó có ở đây lúc đút uống.

      phải là có cảm thấy đại tài tiểu dụng qua, chỉ là, cần tiền, mà người đàn ông kia ra tay hào phóng, tháng tiền lương so với năm còn nhiều hơn.

      Còn có nguyên nhân, nghĩ muốn nhìn người phụ nữ này trông như thế nào chút.

      Lâm Tử này mục đích tới nơi này cũng đơn thuần, trừ tiền ở ngoài, ta còn coi trọng cái người đàn ông mỵ kia.

      Nghĩ tới đây, Lạc Tiểu Xuyên bật cười.

      Lâm Tử này có chút tự lượng sức, mặc dù ta diện mạo thanh thuần dịu dàng, rất có khả năng hấp dẫn nam sinh cầu ái, nhưng so với người phụ nữ giường kia luôn là thiếu chút gì đó. ràng là hình thái giống nhau, người phụ nữ nằm ở giường thậm chí có mở mắt ra. . .

      Hơn nữa, nhìn ra được, Dịch gia thiếu gia, trừ vợ ra, nhìn những người phụ nữ khác ánh mắt đều là giống nhau . —— khó nghe chút chính là, nhìn là người.

      Nhìn người luôn là có tình cảm, mà người đàn ông kia, có.

      Trong lòng phải là có tức giận bất bình, chỉ là, tìm được lý do tức giận. Lạc Tiểu Xuyên nghĩ, lột vỏ ngoài vinh quang dối trá, cái thế giới này đúng là cần đàn ông như vậy, trừ ít phụ nữ, lấy thêm chút tình cảm nào đối với người khác.

      Nghĩ như thế, lạc Tiểu Xuyên cũng liền nghĩ thông suốt.

      Nhưng Lâm Tử này có, ta cùng với cùng nhau chuẩn bị thuốc, có người khác Lâm Tử này thường thường lộ ra ý cười khinh thường, trong khinh thường còn có quá nhiều xem thường. Lạc Tiểu Xuyên biết, Lâm Tử này xem thường người phụ nữ nằm ở giường.

      " là tại sao!"

      Đúng vậy a, là vì tại sao đây? Hôm nay nếu như nhìn gần, thậm chí bị hiểu lầm người có hô hấp.

      "Hôn ta cũng là cần dũng khí chứ?" Lâm Tử này thường lộ ra nét mặt ghét bỏ.

      "Cậu ta rốt cuộc là bệnh hay là giả bệnh? Dù là bệnh, mỗi ngày như vậy điều chế nhiều dược liệu, sơn trân hải vị cho ăn, nửa tháng cũng nên xong, ta mỗi ngày đốt tiền nhưng mặt cũng hồng lên được a."

      " bằng tớ nhìn thử ta chút, nhìn tớ đem thuốc nóng đút cho ta, ta còn có thể dậy hay !"

      Lạc Tiểu Xuyên lúc đầu nghe được, cũng có để ở trong lòng, chỉ cười , "Cậu cũng có cơ hội a, hai ta khó nghe chút, chính là người đưa thuốc, cậu ngay cả đến gần thân thể người ta cũng được."

      Thường là, họ đem thuốc đưa đến cửa, người đàn ông kia nhận lấy tự mình đút.

      Lâm Tử cười lạnh, "Người đàn ông của ta luôn có thời điểm bận rộn , nếu người nào làm ra tiền để cho ta đốt hả?"

      Lạc Tiểu Xuyên chỉ coi Lâm Tử là nhất thời trong lòng thăng bằng, buồn cười lắc đầu cái, cũng có suy nghĩ nhiều.

      nghĩ, cho dù ai cũng nhìn ra được, người đàn ông kia dễ chọc, mà khi chạm đến người phụ nữ của , càng thêm thể chọc. nghĩ, cố tình có người như vậy biết tự lượng sức mình, muốn tìm chết!

      Quản gia , những lời đó chỉ là cho người phụ nữ kia nghe. Cho nên, người đàn ông kia cũng biết, ra ấy tỉnh táo?

      Tại sao ấy muốn mở mắt ra đây? Nhắm hai mắt như vậy, cả người xem ra rất tuyệt vọng, tựa như muốn nếu ngủ như vậy quá khứ chết .

      giống với Lâm Tử này, Lạc Tiểu Xuyên cảm giác hứng thú hơn nhưng ra người phụ nữ đó gọi Tân Hoành.

      Khi thuốc lại lần nữa chế xong, Lạc Tiểu Xuyên bưng ra quản gia dẫn vợ chồng bác sĩ Phong vào cửa.

      Phong Dương cùng Tang Nhuế mỗi ngày đều đến nhìn Tân Hoành, nhưng Tân Hoành cũng để ý đến bọn họ, hình như phàm là có liên quan cùng người đàn ông kia đều muốn để ý.

      Phong Dương nhìn thấy Lạc Tiểu Xuyên, cau mày, ràng vui.

      Lạc Tiểu Xuyên tiếp thu được tin tức này, cuống quít đem thuốc cầm trong tay đưa cho quản gia, "Làm phiền ngài đưa lên trước."

      Quản gia gật đầu nhận lấy.

      Phong Dương cười lạnh, " ra có chút tự giác!"

      "Lâm Tử là chuyện gì xảy ra? là mù hay là cố ý để cho ta uốn tóc Tân Hoành như vậy hay sao?"

      Lạc Tiểu Xuyên cúi đầu, " xin lỗi. Chỉ là hoàn toàn ngờ tới."

      Người bình thường, tinh thần hơi bình thường chút , cũng làm chuyện như vậy chứ?

      Vậy là cái gì để cho ta bình thường? Là tình sao? Hay muốn tiền bạc cùng địa vị?
      Last edited: 3/5/16
      Chris thích bài này.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 202: Nơi tình thâm (2)

      Phong Dương như cũ vì Tân Hoành kiểm tra lần rồi, cuối cùng, tránh, trực tiếp liền đối với Tân Hoành : "Em cần rời giường vận động, thân thể mới có thể tốt."

      Dịch Tân đứng ở bên, tu sửa hành khẽ đem đầu nghiêng . liền nhắm hai mắt đều nguyện hướng phương hướng của bọn .

      Tay gắt gao nắm thành quyền, lại sớm phân đó là giận còn là đau. *

      Phong Dương khẽ thở dài hơi, lần nữa đứng dậy.

      Tang Nhuế lúc này cũng chỉ có thể sững sờ đứng ở bên, cũng biết nên làm cái gì, lời , cũng biết nên cái gì.

      Ánh mắt Dịch Tân rơi vào giường, đưa lưng về phía Phong Dương Tang Nhuế phất tay cái, trong lòng hai người bất đắc dĩ, chỉ có thể rời .

      Dịch Tân ngồi ở trước giường Tân Hoành tay khẽ vuốt vuốt mặt của , thán, " phải hận sao? Bộ dáng như vậy, cũng chỉ có thể mặc khi dễ."

      cho là, hận . Lúc ở bệnh viện, cho là như vậy, cho là dùng tất cả tính mạng hận . thậm chí nghĩ, bất luận lửa giận của sâu đậm bao nhiêu, đều có thể chịu đựng.

      Chỉ là, nghĩ sai rồi.

      Bây giờ Tân Hoành, cả người giống như là tiến vào trạng thái hôn mê. Hơi thở của bắt đầu yếu nằm ở giường, nằm cái chính là ngày, nhúc nhích. Phong Dương tới đây kiểm tra, càng ngày càng chậm chạp.

      Sau đó, hoàn toàn bó tay hết cách. Lần đầu tiên, Dịch Tân biết nên làm sao làm sao đây.

      Trừ trong mỗi ngày dùng thuốc tốt nhất dưỡng thân thể của , mỗi ngày vì theo sát bên người, khác, biết còn có thể làm cái gì.

      Nửa tháng này, mỗi ngày đối mặt với , cảm giác vô lực hành hạ đến như muốn điên cuồng.

      liền nằm ở nơi đó, nhắm mắt lại, trong lòng sáng như tuyết mặc điên cuồng.

      đem lấy nửa người ôm vào trong ngực, cúi đầu, dùng mặt của mình vuốt ve , “Em hành hạ chính em hay là hành hạ ?”

      “Em là hành hạ chỉ là em luôn là quá đần, mỗi lần tính toán người khác đều muốn thương tổn tới mình trước.”

      “Lần này, em phải lại làm thương tổn tới mình rồi, giúp em, thành toàn cho em, có được hay ?”

      Phong Dương ở dưới lầu rồi hướng Lạc Tiểu Xuyên dặn dò phen lượng thuốc cùng độ lửa, lúc này mới dắt Tang Nhuế rời . trước khi lại lần nữa nhắc lại, “Đem ấy chăm sóc tốt.”

      Lạc Tiểu Xuyên gật đầu. ra , bọn họ cũng biết, nhất định đem lấy ấy chăm sóc tốt.

      Lạc Tiểu Xuyên ở trong phòng bếp lát, tính toán thời gian, nên xoa bóp cho Tân Hoành, liền lên lầu lần nữa. Mới vừa đến gần phòng ngủ chính, bên trong truyền tới tiếng vang lại làm cho toàn thân chấn động.

      “Em chỉ cần nhúc nhích ngón tay, cả đời cũng lại xuất trước mặt em, có người hành hạ em!”

      “Động thủ a! Tại sao giết ?”

      “Có phải em còn bỏ được hay ? Hai đứa bé, có phải hay cảm giác còn chưa đủ nhiều?”

      thanh kia, xao động, cuồng loạn, thậm chí càng ngày càng kịch liệt, càng ngày càng tàn nhẫn. Tiểu Xuyên kinh hãi, bất chấp gì khác, trực tiếp đẩy cửa vào.

      Trường hợp bên trong lại cơ hồ đem dọa sợ đến hồn bay phách tán.

      Cái người đàn ông tà mị chính lúc này quý gối trước giường Tân Hoành, tay của nắm chặt tay của , mà trong tay của khẩu súng lục tinh sảo, họng súng. . . Đối diện đầu người đàn ông.

      Trong nháy mắt, đại não “Ong” tiếng, Lạc Tiểu Xuyên cả người căng thẳng, bật thốt lên, “Đừng!”

      Hành động hơn trước về lý trí, Lạc Tiểu Xuyên muốn sống nhào tới người của Tân Hoành, thậm chí biết mình làm gì, nghe được giọng run rẩy của mình, “Tân Hoành, nên động thủ!”

      khắc kia, Lạc Tiểu Xuyên biết tại sao muốn xông lên, vừa vì người nào.

      lâu về sau, khi lại lần nữa nhìn thấy Tân Hoành, mới rốt cuộc hiểu, bất luận là vì cái gì, Lạc Tiểu Xuyên đối với Tân Hoành chung quy là thầm chúc phúc tâm tình, muốn làm cho hối hận.

      “Ai cho tiến vào, cút ra ngoài!”

      Bị người đánh nhiễu, Dịch Tân giận dữ. Giờ khắc này càng dọa người hơn nữa trong hốc mắt tất cả đều là tia máu, khẽ mị con mắt nhìn chằm chằm Lạc Tiểu Xuyên bộ dáng giống như là sau khắc đem chặt làm trăm mảnh.

      Kỳ quái là giờ khắc này Lạc Tiểu Xuyên thế nhưng biết sợ. , sợ, chăm chú nhìn tay người đàn ông, cầm trong tay bàn tay tái nhợt gầy yếu khác chặt như vậy, mà tay ra đòn, ngón trỏ cài nút cò súng.

      sợ, cò súng cuối cùng bị đè xuống.

      Thậm chí giữa lúc hoảng hốt nghe được tiếng “Phanh” súng vang, sau, trước mắt mảnh huyết quang.

      Lạc Tiểu Xuyên hung hăng hít hơi, cố gắng lau trong đầu cảnh tượng huyền ảo, cho dù, bất luận cố gắng thế nào, thân thể của cũng run rẩy, ràng như vậy.

      nghĩ, người phụ nữ nằm ở giường nhất định cảm thấy, mà người đàn ông ở trước mắt, cũng nhìn thấy.

      chỉ là người ngoài, như thế, thế nhưng hai người, lại bình tĩnh đến đáng sợ.

      Lạc Tiểu Xuyên cắn chặt răng, cố gắng ổn tiếng, “Tôi có biện pháp khiến thiếu phu nhân tỉnh lại.”

      nhìn mắt Dịch Tân, ánh mắt lại lần nữa rơi vào tay hai người dây dưa, dây dưa ở giữa là bom hẹn giờ.

      Lạc Tiểu Xuyên tiếp tục , “Thiếu gia, cậu là muốn tận mắt thấy thiếu phu nhân tỉnh lại, đúng ?”

      Hồi lâu, trong phòng tiếng thở nữa, Lạc Tiểu Xuyên chỉ cảm thấy được đỉnh đầu rơi xuống áp lực nặng nề áp bức.

      Yên tĩnh quá bình thường, bức người ta muốn hỏng mất. Trong nháy mắt, Lạc Tiểu Xuyên thậm chí suy nghĩ, có lẽ, người đàn ông này là suy tính có muốn nhất thương trước hết giết cản đường?

      Cái ý nghĩ này để cho nhịn được run càng lợi hại, cũng lúc này, nghe được trong phòng tia cười khẽ, mang theo giễu cợt.

      Rồi sau đó, nhìn thấy người đàn ông kia tay rốt cuộc buông ra.

      Ít Dịch Tân giữ súng tay Tân Hoành lập tức liền rơi theo xuống đất.

      ------ Tân Hoành dùng được lực, cho dù súng mực trong tay của .

      Cái nhận thức này khiến Lạc Tiểu Xuyên vụng trộm thở phào nhõm to.

      Dịch Tân đứng dậy, hướng vế phía Lạc Tiểu Xuyên cao nhìn xuống cười tiếng. Cười tiếng, trong nháy mắt, khôi phục bộ dáng xưa nay của .
      Last edited by a moderator: 9/3/16
      Chris thích bài này.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 203: Nơi tình thâm (3)
      Edit: ori


      Lạc Tiểu Xuyên bị Dịch Tân mang tới thư phòng trong lòng bàn tay tất cả đều là mồ hôi lạnh. Mới vừa rồi, cũng chỉ là dưới tình thế cấp bách bật thốt lên, lúc này, hoàn toàn thân bị người đàn ông này cường đại áp bức, tha phương mới phát giác được sợ hãi.

      ", biện pháp gì?"

      thanh kia sớm bình phục, hề thô bạo, lòng Lạc Tiểu Xuyên cũng vẫn như cũ là nặng nề nhảy cái. *

      nắm chặt quả đấm, cắn răng, nhắm mắt , "Thiếu phu nhân phải là bị uất ức rất lớn, vừa có có thể với người, nhất thời tuyệt vọng bị phong bế ở trong lòng, mới có thể muốn mở mắt."

      Lạc Tiểu Xuyên xong, liếc người đàn ông ngay trước mắt thấy vẻ mặt coi như bình thường, mới tiếp tục , " nếu như để cho gặp người nhà lần?"

      Lời này xong, người đàn ông ở trước mắt sắc mặt liền lạnh xuống.

      Lạc Tiểu Xuyên trong lòng cả kinh, hoảng hốt vội , "Cho dù có người thân, thân mật bằng hữu cũng có thể gặp lần, để cho ấy giao uất ức cùng khổ sở khóc lên, ấy cũng tự mình phong bế thương thân nữa rồi."

      Lạc Tiểu Xuyên xong, khuôn mặt người đàn ông lúc này mới hơi hòa hoãn, nhưng cũng đáp lời. biết trong lòng nghĩ như thế nào, chỉ là, lại tất cả đều là ý tưởng lòng.

      Nghe , người phụ nữ kia từ bệnh viện ra ngoài cũng chưa có chảy qua giọt lệ, thẩn thờ về tới đây nằm xuống, từ đó nguyện mở mắt ra. Nửa tháng, ai kêu đều vô dụng. Mỗi ngày sơn hào hải vị cho ăn thân thể lại càng ngày càng hơn suy yếu.

      Lạc Tiểu Xuyên thường thường nghĩ, ấy là bởi vì sinh thể rồi sao?

      biết ân oán giữa Tân Hoành và Dịch Tân chỉ là từng vụng trộm đứng ở góc độ của Tân Hoành nghĩ, bây giờ Tân Hoành trừ Dịch Tân cùng đứa bé, cái gì cũng có. Nếu như Dịch Tân làm thương tổn , lần nữa mất đứa bé. . .


      Lúc Tân Hoành cần nhất là cái gì?

      Hẳn phải là sơn hào hải vị, chỉ là người có thể cho an ủi ôm trong ngực.

      Nếu như có mẹ. . . Hoặc là bà của vẫn còn ở đó. . .

      Nghĩ như vậy, ý nghĩ trong lòng lại hơn chắc chắn hơn chút.

      nghĩ, trầm tĩnh hồi lâu, lại đột nhiên nghe được người đàn ông kia thanh thanh đạm đạm câu trong nháy mắt cả kinh cả người đứng thẳng bất động, lại nửa điểm thể động đậy.

      Người đàn ông kia đạm hỏi, "Là ai phái tới? Mục đích của là cái gì?"

      cứng ngắc, trong ánh mắt của người đàn ông, cả người có loại bị dây gì đó rậm rạp chằng chịt bò đầy cảm giác rợn cả tóc gáy. Lạc Tiểu Xuyên cố gắng ổn định tâm thần, khiến thanh nghe đến nỗi quá mức hốt hoảng, : "Là bác sĩ Phong để cho tôi tới, tôi cũng cần tiền. . ."

      Lời của thậm chí kịp xong, bị cắt đứt.

      "Phong Dương thể nào cho biết Tân Hoành có người thân!"

      Đầu óc trong nháy mắt tỉnh mộng, Lạc Tiểu Xuyên rốt cuộc phản ứng kịp trong lời của có chỗ sơ hở.

      Cho dù có người thân. . .

      Nàng theo bản năng dùng từ "Cho dù", từ trong giọng chính là khẳng định. Vốn là đây chẳng qua là từ "Nếu như" có người thân. . .

      Lạc Tiểu Xuyên trong lòng thầm kêu hỏng bét, người đàn ông này quá sắc bén rồi, chữ chữ câu câu cũng nhạy cảm như vậy.

      đúng là bởi vì trong lòng sớm ràng, cho nên trong giọng tự chủ liền lộ ra ngoài, mà lộ ra cũng cũng chỉ có hai chữ mà thôi, liền bị người đàn ông kia phát .

      Sống lưng mảnh ẩm thấp thanh lương, Lạc Tiểu Xuyên ngoan độc : "Tôi xác thực là biết mẹ Tân Hoành rất nhiều năm trước qua đời, bà ngoại cũng mất, hai năm trước, lại bị đuổi ra khỏi Tân gia. Cho nên, ấy cũng coi là có người thân rồi. Tôi hiểu biết những thứ này, là bởi vì trước kia tôi nghe qua Tân Hoành, trẻ tuổi lại có tài hoa đồng thanh truyền dịch, cháu ngoại nhà ngữ ngôn học Du Thận Khanh, con nhà phiên dịch Du Tiểu Nghi."

      "Khi tôi vừa tới nơi này nhìn thấy thiếu phu nhân, liền nhận ra ấy là Tân Hoành, nhưng bây giờ thảm như vậy. . ." Lạc Tiểu Xuyên tới chỗ này, dừng lại, cẩn thận nhìn Dịch Tân, thấy có dấu hiệu nổi giận mới tiếp tục , "Cho nên, thầm lại khó hiểu chút, mới biết ra là bị đuổi ra khỏi nhà."

      xong, trong phòng trận trầm mặc.

      Rồi sau đó, người đàn ông , " trước xuống ."

      tuy là câu như thế nhưng trong lòng Lạc Tiểu Xuyên có chút nào buông lỏng, nhưng trừ rời , quả biết nên gì nên làm cái gì, liền cũng chỉ có thể nghe lời rời .

      Ra đến trước cửa, cắn răng, rốt cuộc xoay người lại, nhìn cái đó lúc này mặt ngó ngoài cửa sổ đưa lưng về phía người đàn ông, "Thiếu phu nhân, ấy. . ."

      " ra ngoài !" Người đàn ông phất phất tay, mới , "Đề nghị của tôi suy tính."

      Lạc Tiểu Xuyên nữa từ thư phòng rời .

      Vừa ra cửa, mặt rốt cuộc nhịn được giễu cợt cười. như vậy, Tân Hoành rất đáng thương.

      Hai người thân nhất lần lượt qua đời, mình lại bị em hãm hại, tiếp theo bị cha đẻ đuổi ra khỏi nhà. Đều lập gia đình là lần thứ hai đầu thai của người phụ nữ, gả cho người đàn ông, lại đem lấy hành hạ đến mức này.

      Tân Hoành a Tân Hoành, là kiếp trước tạo cái nghiệt gì?

      Lạc Tiểu Xuyên lắc đầu cái, cười tiếng.

      Hay là, kiếp trước tích cái phúc gì?

      Dịch Tân suy tính đề nghị của , Lạc Tiểu Xuyên lại ngày thấy động tĩnh, tự nhiên, động tĩnh chỉ là Tân Hoành. Tận tới đêm khuya, Dịch gia tới người.

      Người đến là người phụ nữ vóc dáng thon dài tóc ngắn, thân áo khoác màu đen, làm cho người ta có cảm giác lão luyện thành thục. Là quản gia dẫn ấy vào cửa, Lạc Tiểu Xuyên nghĩ, giống như Tang Nhuế và bác sĩ Phong, bạn Tân Hoành đến xem ấy.

      "Phương phu nhân, mời tới bên này."

      Quản gia mang theo người phụ nữ tới phòng ngủ chính ngoài cửa, nhàng gõ cái cửa, : "Thiếu gia, Phương phu nhân đến."

      hồi lâu, cửa từ trong mở ra, Dịch Tân đối người tới cười tiếng, "Phương phu nhân đoạn thời gian trước giúp Tân Hoành, Dịch Tân còn chưa kịp tiếng cảm tạ."

      Người tới lại cười lạnh, "Tân thiếu cần lần nữa nhắc nhở thân phận của tôi, Điền Tĩnh tôi người làm việc, tội gì dính líu tới Phương gia."

      Người tới chính là Điền Tĩnh, gả cho Phương gia đại thiếu, xưng hô tiếng Phương phu nhân quả có sai. Chỉ là lúc này, trong lòng đối với Dịch Tân rất giận, trong lòng chứa thành kiến, theo bản năng coi như Dịch Tân dùng Phương gia uy hiếp .
      Last edited: 3/5/16
      Chris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :