1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Quân hôn: Tổng giám đốc thô bạo của tôi - Nam Mịch (Chương 221) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 194: Cục cưng trong bụng (8 )
      Edit: Tiểu Du
      Nhìn thấy sắc mặt bỗng nhiên khó coi, lòng hơi kinh ngạc.

      cẩn thận nhìn , lặp lại, "Ngay tại nơi này, đừng trở về nhà, có được ?"

      Bỗng nhiên nhớ tới trong nhà còn đống bừa bãi ở phòng ngủ chính, còn có việc lúc nãy tại cầu thang làm sợ đến gần chết. . . Trong lúc nhất thời, mềm lòng.

      đem thân thể mình xê dịch đến trước người , lại chủ động ôm lấy , đầu cho vào bờ vai , thấp giọng hỏi, " và em nghỉ lại đây lúc rồi trở về nhà, được ?"

      Cơ thể mềm mại ấm áp của dán vào cơ thể . Cơ thể vốn dĩ động tình trong nháy mắt lại cuộn trào mãnh liệt hơn. chỉ nghe giọng của mình khàn khàn, lộn xộn, "Được. Vậy ngay tại nơi này."

      Sau đó, liền điên cuồng đem ôm vào trong ngực mà hôn.

      Kiềm chế dục vọng trong vòng tháng, khi đụng vào hoàn toàn khống chế được. đem đặt ở dưới thân, kịch liệt hôn, vuốt ve. Nhưng trong lúc mấu chốt, vì nhớ đến đứa trẻ trong bụng Tân Hoành, bỗng nhiên dừng lại.

      lại cực nhanh vươn cánh tay vòng qua , kéo lại gần , "Đừng ngại, chút, đứa bé yếu ớt đến như vậy."

      xong, chân liền tự động quấn lên hông của .

      Thoáng chốc, chỉ cảm thấy toàn thân máu huyết sôi sục, thần trí nóng rực trong chớp mắt.

      nhìn , khàn giọng gầm , "Đây là do em muốn!"

      xong, cử động thân thể, trong tích tắc, nơi nào đó của hai người kết hợp với nhau.

      Lại lần nữa bị khát vọng bao vây, trong nháy mắt, đều cúi đầu thở gấp ra tiếng. Sau đó, vốn dĩ cái gọi là kiêng dè, khi gặp tâm linh và dục vọng kết hợp khoái cảm, liền biến mất trong nháy mắt. còn chần chừ nữa, chỉ nghe theo khát vọng sâu trong nội tâm, ngay lúc này dùng chính mình toàn bộ xúc tu có thể đụng người nọ.

      Nhất là Tân Hoành lần này, từ lúc ở cùng đến nay chưa lần nhiệt tình khi cùng hoan ái. Những lúc như vậy luôn luôn là do chủ đạo, vốn dĩ nhiệt tình, còn ứng phó chút ăn tiêu. Ở giường, luôn luôn ở thế bị động. Lúc này, lại như là sâu trong đáy lòng bị xúc động. chủ động với , nhiệt tình với , làm triệt để khống chế được, sau đó cùng lăn qua lăn lại.

      lại biết sống chết, chút sợ hãi, trái lại như là cổ vũ hơn, lần lại lần kích thích , sau đó, hai người cùng nhau trầm luân, mất lý trí.

      Khi kích tình qua , màn đêm buông xuống.

      lúc này mới có chút thỏa mãn, bằng lòng buông ra, để nằm nghiêng bên cạnh, đem ôm vào trong ngực. Thấy sắc mặt của ửng hồng, tóc ướt mèm, dính ở mặt, đáy lòng trong sâu thẳm nhịn được mà vui thích và tự hào, nhìn , cười, " xong rồi, nãy giờ quên mất đứa bé. . ."

      , tay lại chậm rãi mò đến bụng dưới của .

      hơi mở mắt ra, liếc , " ràng là cố ý lờ nó , nó đều biết!"

      Ánh mắt thoáng chốc lóe lên, giọng khàn khàn, "Nó thực đều biết? Nó biết nó ba nó mẹ nó như thế nào?"

      Toàn thân nóng lên, mặt đỏ ngượng ngùng, dời đầu chỗ khác, né tránh tầm mắt của , "Cái này nó biết!"

      xong, mặt mũi căng thẳng, nhưng bị giữ lại.

      giãy giụa, tránh được, rốt cuộc quay đầu trừng mắt với . Thấy con ngươi của tràn đầy cưng chiều, lòng mền nhũn, nhân tiện , "Nó biết, nó về sau ngủ."

      cười, lúc này mới buông ra, sửa lại thành tư thế ôm , "Ừ, nó rất biết điều, biết nên ngủ thời gian phải ngủ."

      Đôi mắt Tân Hoành híp lại thành đường thẳng. Lại chủ động tựa sát , thấp giọng, "Em mệt rồi, ôm em ngủ."

      Vốn dĩ trong lòng vẫn còn lưu lại thứ bóng mờ như là bóng ma, đột nhiên bị cái gì phất cái, như là có ánh sáng chiếu vào, trong nháy mắt bóng ma ấy còn nữa. chỉ cảm thấy ánh nắng tươi đẹp mà thỏa mãn.

      "Được." ôm điều chỉnh tư thế ngủ thoải mái nhất.

      tựa ở trước ngực , nhắm mắt lại.

      lúc lâu, lại đột nhiên , "Sáng sớm ngày mai, em nghĩ em ăn cháo đậu đỏ."

      Nghe , nhịn được ánh mắt có ý cười cười. Cúi đầu hôn vào trán , ôn nhu , "Được, sáng sớm ngày mai, giúp em làm cháo đậu đỏ."

      nghe xong, tay buộc chặt vào hông của . Trước khi ngủ, thiếp , rốt cuộc cũng an tâm ngủ.

      Cho đến khi hô hấp của dần dần bình ổn, mới ngủ theo.

      Ngày hôm sau, mặt trời còn chưa nhô lên. Từ bên ngoài, cánh cửa nhàng bị kéo ra, giường bỗng nhiên mở mắt.

      Sau đó, lại chăm chú nhìn . Rốt cuộc hạ quyết tâm, rời giường, nhanh chóng mặc quần áo vào.

      Bây giờ còn quá sớm, hành lang bệnh viện cơ hồ thấy bóng người. Tân Hoành bộ, dùng thang máy xuống, thẳng ra khỏi bệnh viện.

      đường, lúc này chỉ có loáng thoáng ít ánh sáng. Tân Hoành tùy ý bắt chiếc taxi ngồi lên, "Tài xế, cho tôi đến sân bay, dừng lại ở trạm số ba, cảm ơn!"

      Tài xế là người trung niên mập mạp, thấy đến sân bay sớm như vậy, cười , " nương đuổi máy bay à?"

      Tân Hoành cười, ", tôi gặp người bạn. ấy nơi khác sống, mười năm rồi thấy trở về, tôi tìm ấy."

      Tài xế gật đầu, cười gì đó.

      Tân Hoành lại đột nhiên cả kinh, "Chết rồi, tôi quên mang theo đồ đạc!"

      Tài xế cuống quít lái chậm tốc độ, vội hỏi, " muốn lại trở lại lấy sao?"

      " được, máy bay sắp bay lên, bây giờ trở về kịp." Tân Hoành trầm ngâm, lại quyết đoán hỏi tài xế, "Tài xế, có thể cho tôi mượn di động của ông được ? Tôi liên lạc với bạn tôi. ấy cũng muốn tiễn tôi, tôi cho ấy đến, lúc đó ấy giúp tôi trả phí taxi."

      Tân Hoành hề ngần ngại về hướng về phía kính chiếu hậu nhìn gương mặt cười của người tài xế.

      Tài xế kia vừa nghĩ thông suốt, liền tăng nhanh tốc độ, đem điện thoại di động của mình đưa cho Tân Hoành, “Được. đừng lo lắng, lúc này kẹt xe, chắc chắn theo kịp ."

      Tân Hoành cảm kích cười, lại cấp tốc bấm chuỗi dãy số.

      Điện thoại đầu dây bên kia có người bắt mát, Tân Hoành chỉ bình tĩnh , "Điền tỷ, qua đây , ở phòng dành cho khách của sân bay chờ tớ."

      "Được rồi." Bên kia xong, lập tức cúp điện thoại. Hẳn là đợi lâu, chỉ chờ lúc này nhận được tin tức liền cấp tốc xuất phát.
      Last edited: 3/5/16
      Chris thích bài này.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 195: Cục cưng trong bụng (9)
      Edit: Tiểu Du


      Dịch Tân lái xe trở về biệt thự, khóe môi còn mang theo nụ cười thỏa mãn. Đêm qua Tân Hoành mị hoặc đến nỗi nên lời, vô số lần làm suýt nữa khống chế được.

      Nhớ tới những chi tiết ấy, trong lòng nhịn được mà cảm thấy như có dòng nước ấm tràn đầy.

      Có lẽ, bị dọa rồi.

      muốn uống cháo, liền tại trở về nhà mang cháo về, chờ tỉnh lại là có thể uống được.

      Nghĩ tới đây, tâm trạng khẽ lay động, bỗng nhiên có tia khác thường, khóe môi mang ý cười, ánh mắt cứng đờ.

      cấp tốc đè xuống phím điện thoại.

      "Nguyên Thâm, cậu bây giờ lập tức bệnh viện, đợi ở ngoài phòng bệnh."

      Đầu kia lại , "Tân thiếu gia, tra được người lần thứ hai tung ra bưu kiện là ai."

      Dịch Tân nghe xong, tâm tình nãy giờ luôn luôn trầm ổn nhưng giờ lại nhịn được hung hăng chút, cũng vì sao, đột nhiên hạ phanh lại, đem xe dừng ở ven đường. Giọng trở nên lạnh lẽo, "."

      "Điền Tĩnh."

      Sắc trời vẫn còn mờ tối, chiếc Bugatti uy nghiêm thoáng chốc gọn gàng quay đầu lại, như mũi tên nằm dây cung được kéo căng, mới sáng sớm đường phố lóe lên ánh đèn xe.

      Tân Hoành, em tốt nhất đừng để bị tôi bắt được!

      Tân Hoành đến đó, Điền Tĩnh mặc áo khoác ngoài màu đen, sáng sớm đứng chời trong gió, trong tay cầm cái giỏ đồ. Tân Hoành kêu tài xế xe taxi dừng ở trước mặt Điền Tĩnh, lúc này mới xuống xe.

      Điền Tĩnh cấp tốc thanh toán tiền xe cho Tân Hoành. Lúc này mới nhìn về phía , cầm giỏ đồ đưa cho , "Những gì cậu cần đều ở trong giỏ đồ này."

      Tân Hoành gật đầu, giọng thành khẩn, "Cảm ơn."

      Đồ vật bên trong, chứng minh thư, hộ chiếu, giấy tờ, cần, bất quá đều là giả .

      Điền Tĩnh hơi do dự, nhưng cuối cùng vẫn hỏi, "Tớ biết bây giờ những lời này quá muộn, chỉ là, tớ còn là muốn hỏi cậu câu, cậu thực phải làm như vậy sao?"

      Gió thổi lạnh. Tân Hoành cười, gật đầu. có bất kì lời nào dư thừa để , chỉ có kiên quyết.

      Điền Tĩnh thấy bộ dáng lúc này của Tân Hoành, nhịn được hai mắt chua xót khổ sở. Điền Tĩnh hung hăng chớp mắt, mới miễn cưỡng cười, lấy từ trong túi tiền ra cái thẻ, đặt vào tay Tân Hoành, "Đây là tớ tặng con nuôi quà gặp mặt."

      Tân Hoành từ chối nhận, lắc đầu, "Yên tâm, bà ngoại cũng để lại cho tớ ít tiền. Ở nước ngoài cũng túng quẫn, có thể an tâm sinh hạ đứa ."

      Điền Tĩnh đột nhiên dùng tay còn lại nắm tay , cho từ chối, "Tân Hoành, nếu như cậu còn xem là Điền tỷ là bằng hữu hãy nhận . Cậu là nữ nhân, lại còn mang theo đứa , sau này còn phải dùng tiền nhiều mà, cứ cầm lấy. Vốn dĩ cũng là bởi vì cậu, Điền tỷ hôm nay mới có thể lấy số tiền này ra mang đến."

      Điền Tĩnh xong, viền mắt đỏ, hai mắt ướt sũng .

      Tân Hoành thấy tình trạng đó, rốt cuộc từ chối nữa, "Vậy tớ nhận, cảm ơn."

      Tân Hoành chủ động ôm Điền Tĩnh, lại bên tai , "Điền tỷ, lần này, là nhờ có cậu."

      Điền Tĩnh trong lòng đau xót, cười khổ, "Tớ chỉ hi vọng, tớ làm vậy phải là hại cậu."

      Tân Hoành cứng đờ.

      Điền Tĩnh buông ra, cố gắng cười cười, "Vào , tớ tiễn cậu. Cậu nhớ bảo trọng."

      Tân Hoành nhìn ấy, gật đầu. Sau đó, xoay người tiến vào phòng khách.

      Điền Tĩnh nhìn bóng lưng Tân Hoành, khẽ thở dài.

      Khuya ngày hôm trước, Tân Hoành đột nhiên gọi cho , có chuyện gấp cần giúp. Trong lòng Điền Tĩnh lập tức có dự cảm lành, nhưng cũng nghĩ rằng, Tân Hoành muốn giúp ấy tuyên bố có người phụ nữ khác mang thai, thậm chí muốn ám chỉ cha của đứa bé kia là chồng Tân Hoành, Dịch Tân . Đồng thời, giúp trong thời gian ngắn nhất làm ra bộ giấy chứng nhận, sau đó chờ tin tức của .

      Điền Tĩnh trong lòng bất an, hỏi lại lần nữa ấy tại sao muốn làm như vậy, Tân Hoành lại khóc.

      Quen biết hơn hai năm, theo như Điền Tĩnh biết, Tân Hoành chưa bao giờ lộ vẻ yếu đuối trước mặt người ngoài. Cho nên, Tân Hoành vừa khóc, triệt để thuyết phục được . Sau đó, Điền Tĩnh thậm chí cần biết chuyện này liên lụy đến mình như thế nào liền đáp ứng Tân Hoành. Điều duy nhất Điền Tĩnh để ý đến là, Tân Hoành mang thai, lại rất thống khổ, ấy muốn rời .

      Điền Tĩnh biết Tân Hoành thân phận đặc biệt, cho nên việc này, thậm chí với chồng của mình, chính là vì tránh làm cho Tân Hoành rơi vào tình thế nguy hiểm.

      Điền Tĩnh nhìn đường về phía trước thậm chí chút do dự nào nhìn bóng lưng Tân Hoành, khẽ thở dài cái.

      Tân Hoành, tớ thực hi vọng lần này lựa chọn của cậu là đúng.

      Tân Hoành hỏi thời gian chuyến bay xuất ngoại gần nhất, kết quả lại làm thất vọng.

      Chính là nhanh nhất cũng phải nửa giờ sau mới có thể bắt đầu đăng ký thủ tục.

      Trong lòng lo lắng, nhưng cũng thể tránh được, chỉ có thể ở trong đại sảnh sân bay bất an chờ đợi. Tay tự chủ được mà xoa bụng của mình.

      Con , mẹ nhanh chóng cùng con rời khỏi đây.

      Ách. . . Con phải là long phượng thai ? Tân Hoành nghĩ đến liền bật cười, sau đó lại bỗng nhiên buồn.

      Nếu như con là long phượng thai, vậy có phải là mẹ phải nỗ lực làm việc hơn nữa ? Ừ, mẹ cảm thấy khi nào máy bay đáp xuống là mẹ có thể tìm công việc nào đó. . .

      nghĩ ngợi lung tung, phía sau lại đột nhiên vang lên thanh ôn hòa, trầm ổn, "Vị tiểu thư này, xin hỏi muốn giải quyết thủ tục lên máy bay châu Âu ở quầy nào?”

      Tân Hoành giật mình, xoay người lại, nhìn thấy gương mặt của cụ già, ánh mắt ôn hòa, mỉm cười nhìn .

      Tân Hoành rất ít nhìn thấy cụ già nào dung mạo vẫn còn khôi ngô như vậy, trừ Dịch Lam. Thế nhưng Dịch Lam người nhiều hơn là loại khí thế, mà trước mắt vị này, bản thân ngũ quan rất tuấn, lúc này tuy có nếp nhăn, đường nét vẫn rất tuấn tú. Bộ âu phục khoác lên người thế này, là nhiều người trẻ tuổi mặc bộ âu phục này cũng đẹp được như thế.

      Hơn nữa cụ nhìn Tân Hoành cách hòa nhã, trong lòng Tân Hoành nhịn được liền nảy sinh hảo cảm với cụ. cười, , " châu Âu còn phải chờ chút." , giơ đồng hồ lên nhìn nhìn, rồi với cụ, "Hai mươi phút sau mới có thể làm thủ tục châu Âu, lúc này vẫn còn chưa mở cửa bán vé."

      Cụ nghe xong, nhìn nàng cảm kích cười, lại hỏi, "Cháu cũng châu Âu sao?"

      Tân Hành cười gật đầu, "Đúng vậy."

      " đến nơi nào?"
      Last edited: 3/5/16
      Chris thích bài này.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 196: Cục cưng trong bụng (10)
      Edit: Tiểu Du

      Tân Hoành cứng đờ. Đúng vậy, chỉ sốt ruột hỏi thời gian của chuyến bay gần nhất, thế nhưng hỏi là đâu . . .

      Lão nhân thấy như vậy, vội ngượng ngùng cười, , " có gì đâu, ta chỉ tùy tiện hỏi thế thôi."

      Đôi môi Tân Hoành khẽ nhếch, "Ông chờ chút, cháu phải xem lại mới có thể trả lời ông được."

      xong, mở bao ra, lấy tấm vé máy bay Điền Tĩnh mua cho ra rồi nhìn vào, sau đó trả lời, "A, Paris."

      cúi đầu tập trung nhìn vào tấm vé máy bay nên để ý thấy ánh mắt của lão nhân bỗng nhiên ngưng lại, nhìn cách trìu mến, như là đột nhiên nhớ lại hồi ức nào đó. Ông lão cố gắng làm cho giọng quá kích động, "Paris a. hay. Cháu cũng đến Paris"

      Tân Hoành ngẩng đầu, cười, "Ông mình, có mang theo đồ đạc gì sao?" vừa , vừa nhìn xung quanh ông. Lão nhân này lại có mang theo hành lí, làm có phần kinh ngạc.

      "Ta. . ." Lão nhân cười gượng, "Chỉ là đột nhiên nghĩ nên Paris chuyến."

      Tân Hoành suy nghĩ chút, kịp phản ứng, "A, Ông có thân nhân ở Paris sao?"

      "Đúng vậy. Cháu ngoại của ta ở Paris. Ta muốn tìm con bé." Lão nhân chậm rãi , con ngươi vẫn chăm chú nhìn gương mặt Tân Hoành.

      Tân Hoành gật đầu, tỏ vẻ hiểu.

      Lão nhân lại hỏi, "Còn cháu? Cháu qua Paris chơi sao? Hiếm có nào chơi lại mang ít hành lí như cháu nha."

      Tân Hoành nghe xong, mới hốt hoảng nhớ ra tại bây giờ bản thân mình chỉ mang theo duy nhất cái bao. Người ở bên ngoài nhìn vào, xuất ngoại nhưng chỉ mang duy nhất cái túi, đúng có chút lạ lùng.

      phải chỉ mang theo cái túi, còn dẫn theo đứa . . .

      mềm lòng, cười , "Đây là tất cả những vật dụng cần thiết của cháu rồi. Có muốn nhiều hơn cũng được."

      Khi nghĩ đến đứa trong bụng, bản thân lại cảm thấy rất vui. Nhưng những cảm giác này lại thể nên lời, lại cảm thấy có chút thê lương.

      Sắc mặt của lão nhân có chút trầm xuống. Thế nhưng, chẳng mấy chốc lại như cũ. Ông vừa muốn gì đó, lại nghe chuông điện thoại di động trong túi vang lớn. Chân mày ông lập tức nhíu lại, thể vui.

      Tân Hoành thấy tình trạng đó, chỉ cười, , "Ông cứ tự nhiên." Liền chỗ khác.

      Lão nhân thấy vậy, sắc mặt càng trầm hơn. Vậy mà tiếng chuông vang mãi chịu ngưng, ông có chút bực bội lấy ra. Thấy màn hình là "Cố Khanh" hai chữ, sắc mặt lúc này mới nguôi giận mà bắt điện thoại, , "Chuyện gì?"

      "Ba à, tra được thông tin rồi."

      Lão nhân này, chính là ba của Cố Khanh, Cố Viễn Chi.

      Cố Viễn Chi nghe xong lời này, liền nhìn về phía Tân Hoành. Thấy khẽ cúi đầu, ông khẽ vào điện thoại, "Chờ chút." Rồi đến trước mặt Tân Hoành, ôn hòa cười, , "Ta trước để tiếp điện thoại, nếu như cháu chê, lát đường, chúng ta cùng nhau làm bạn."

      Tân Hoành thấy vẻ mặt ấm áp của ông, cuống quít , "Vậy cháu phải làm thế nào? Ông nghe điện thoại, cháu ở đây chờ ông cùng làm thủ tục lên máy bay?"

      Cố Viễn Chi gật gật đầu, lúc này mới bước nhanh. Lúc này, nét cười mặt bỗng nhiên còn nữa, vào điện thoại, "Tình hình thế nào?"

      Đầu kia hơi do dự, cuối cùng đáp, "Ba, Tân Hoành ấy. . . phải là con ruột của Tiểu Nghi."

      Lão nhân vốn dĩ khỏe mạnh, lúc này thân thể lại khẽ run lên. Trong nháy mắt, ông xoay người. Xa xa, nhìn thấy Tân Hoành ngồi ghế, bộ dáng hơi gục đầu xuống, thực cực kỳ giống người nọ trong lòng ông. Còn có dáng vẻ lơ đãng pha chút mơ hồ, sao có thể phải?

      Ông hít sâu hơi, ra xa hơn, "Tin này có chính xác ?"

      Lúc này, giọng ông trở nên lạnh lẽo.

      " tra xét bệnh viện Tiểu Nghi sinh sản, còn có người hầu năm đó của Tân gia. Khi đó Tiểu Nghi mang thai chưa đủ bảy tháng, bởi vì Hạ Noãn Tâm, Tân Hạo xảy ra xung đột lớn, đến nỗi quá kích động, bị tống bệnh viện lúc, đứa có. Tân Hoành, là Tân Hạo ôm đứa khác thay thế. Cha mẹ của Tân Hoành tại vẫn khỏe mạnh, là nông dân, bởi vì sợ nuôi nổi, lúc này mới đem đứa đưa cho Tân gia."

      Vừa dứt lời, gian yên tĩnh bao trùm.

      Chỉ là, ràng thân hình của ông sớm còn run rẩy nữa, ngược lại trầm ổn đến mức đáng sợ. Con ngươi ông hơi híp lại, yên lặng lời nào, cũng để điện thoại xuống, ánh mắt biết nhìn vào nơi đâu.

      Người ở đầu kia lại như là sớm quen với tình huống như vậy, lúc này chỉ cung kính chờ.

      lúc lâu, Cố Viễn Chi trầm giọng hỏi, "Vậy đứa kia ở đâu? Con có biết ?"

      Cố Viễn Chi cũng lời nào "Đứa ", tức khắc quá ràng, "Mẹ nàng biết, chúng ta tìm được nàng sinh tiền hảo hữu trầm nữ sĩ, nàng chính miệng chứng thực, mẹ từng với nàng quá, Tân Hành cũng phải là Tiểu Nghi đích thân sinh ra."

      Trong nháy mắt, con ngươi ông chậm rãi nhắm lại.

      phải sao? Thận Khanh, tại sao em lại cho tôi niềm hi vọng ấy? Chẳng lẽ em hận tôi như vậy?

      Năm đó, em sinh hạ Cố Khanh, Cố Nghi, tôi nhất thời tức giận với em, "Em có tôi lo cho em tất cả, em còn muốn đâu?"

      Em trước giờ thông minh sáng suốt, sao có thể hiểu, người tôi muốn giữ lại, ra là em?

      Là em thực hiểu ra, vẫn dùng trái tim sắt đá đối xử với tôi. Cuối cùng chỉ để lại Cố Khanh, "Ngươi ta hảo tụ hảo tán, tôi để lại cho đứa , sau này hai ta thiếu nợ nhau."

      Ha ha. Thứ tôi muốn đâu phải là đứa ! Tôi nhiều năm như vậy thương nó, cũng là bởi vì nó là con của em.

      Tại sao em lại chịu hiểu ra? Tôi mực chờ em nhiều năm như vậy, nhưng em sắp chết cũng chịu gặp tôi.

      Tân Hoành. . . này và em rất giống nhau. Nhìn thoáng qua, tôi thậm chí còn cho rằng đó chính là em, là em đến tìm ta .

      Nghĩ tới đây, ông quyết định xong. Con ngươi sắc bén đột nhiên mở ra, "Ta tại muốn Paris, đến lúc đó con đem tư liệu cho ta."

      "Ba à, Tân Hoành phải. . ."

      "Ta Paris trước, những chuyện khác con cần lo. Cũng cần hành động thiếu suy nghĩ, nghe lời dặn của ta." mấy câu, trong lòng có quyết định. Cố Viễn Chi xong, xoay người, "Tân Hoành. . ."

      Ông đến đây, thân hình cao lớn trong nháy mắt chấn động nhanh, được nửa lời, bỗng nhiên dừng lại.

      Tân Hoành đâu? !

      --- ----
      Last edited: 3/5/16
      Chris thích bài này.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 197: Cục cưng trong bụng (11)
      Edit: ori

      Con mắt sắc bén híp lại, nhanh chóng ở trong đại sảnh của sân bay qua lại quét mắt hai vòng, lại thấy được bóng dáng thanh nhã cười yếu ớt. Đại não đột nhiên trống rỗng, khẽ lảo đảo.

      "Ba?"

      tiếng khẽ gọi, Cố Viễn Chi mới vừa phục hồi tinh thần lại, hơi ngừng lại, thanh trầm ngưng đến mức tận cùng, "Tra! nên tra bệnh viện, cũng cần thăm dò người giúp việc, thăm dò Hạ Noãn Tâm, tra Tân Giác, mặc kệ dùng thủ đoạn gì, ta chỉ muốn kết quả ta mong muốn." *

      Cố Khanh nghe được giọng này, trầm ngưng trung mang theo tức giận, giống như là thích gì đó bị người nào cướp , trong lòng rét, vội , "Dạ, ba."

      Cố Viễn Chi ngoan độc hung ác cúp điện thoại.

      Dịch Tân, ngươi được!

      Trong đại sảnh sân bay, chốc lát trước còn là ông lão hòa ái lúc này cả người bén nhọn tàn nhẫn, lưu luyến chút nào liền sải bước ra ngoài, nơi nào còn giống như là người muốn European?

      Cũng trong lúc đó, Tân Hoành bị Dịch Tân nắm lên xe, xe cấp tốc lái hướng về Dịch gia.

      Tân Hoành chỉ cảm thấy toàn thân da đều co rút nhanh, tay chân lạnh lẽo. theo bản năng ôm lấy bụng, núp ở góc, phòng bị nhìn tới chỗ Dịch Tân.

      Dịch Tân, cho dù chỉ là bị nhìn, cũng cảm thấy cả người nhiệt lượng đều biến mất, tiếp tục như vậy nữa, hình như bị tức kiệt mà chết.

      Dịch Tân khẽ híp con mắt, trong mắt mang theo ý cười, nụ cười kia cùng ánh sáng rực rỡ trong mắt cùng chỗ xen lẫn, giao dung thành tàn nhẫn. từ khi thấy lên, liền vẫn nhìn chằm chằm như vậy. kéo tay của , mạnh mẽ mang ra khỏi đại sảnh sân bay xong chính là nhìn chằm chằm như vậy; sau khi lên xe, tự động trốn cách xa nhất, cũng chỗ nào, chỉ là nhìn chằm chằm như vậy.

      Như vậy, mang theo ý cười, cười đến tàn nhẫn.

      " muốn làm cái gì?"

      Tân Hoành rốt cuộc lại chịu đựng được hơi thở hàn như vậy, lấy dũng khí hỏi, thanh cũng khẽ phát run.

      Dịch Tân dịu dàng nhưng ánh mắt như hủy diệt nhìn , cười, " nghĩ muốn làm cái gì? vốn chỉ là muốn về nhà vì em chịu đựng nấu bát cháo, như vậy lúc em rời giường là có thể uống được."

      Tân Hoành nghe trong lòng hung hăng thắt lại, ánh mắt tự chủ chuyển, có chút áy náy, dám nhìn .

      Cằm lại chợt bị người nắm được, dùng lực, lại bị vội vã nhìn thẳng bị buộc cùng dây dưa ánh mắt dịu dàng à hủy diệt.

      , "Nhìn , em phải nhìn , em là muốn sau lưng làm cái gì? Muốn mưu đồ cái gì?"

      Lời lạnh lẽo, lại bị dùng tư thái dịu dàng ra, Tân Hoành chỉ cảm thấy tê dại da đầu, theo bản năng quẩy người cái, tay nắm của lập tức nắm chặt.

      đau kêu thành tiếng.

      "Đau ?" Dịch Tân tàn nhẫn nhìn , cười lạnh, "Làm sao em biết biết cái gì goih là đau! Phụ nữ như em vậy, chỉ biết là bỏ rơi, chà đạp, làm sao em biết đau? , nên hỏi em, em có tim sao!"

      Trong lòng Tân Hoành vốn có chút áy náy đối với , lúc này bị thô bạo như vậy liền mất sạch, " có tim sao? Nếu như cũng có, tại sao cầu tôi có?"

      xong, chỉ cảm thấy cằm đau ngừng lại, trong lòng buông lỏng, lại chỉ cảm giác má trái có lức rất lớn chèn ép. nghiêng đầu, kinh hãi.

      Trước mắt, Dịch Tân nâng cánh xinh đẹp lên, cách mặt của chỉ có vài phân.

      thể tin nhìn về phía Dịch Tân, khống chế được, còn là lộ ra đau lòng cùng tuyệt vọng, thầm " muốn đánh tôi?"

      Vốn là bàn tay hung ác cuối cùng có rơi xuống, chỉ là dừng lại ở trong khí. Thấy phát run thầm, mạnh mẽ để xuống, lạnh nhạt , "Đánh em? Em xứng à?"

      Tân Hoành chậm rãi nhắm mắt, "Tôi xứng vậy tại sao còn phải tới tìm tôi? Tại sao để tôi chết!"

      "Em chết?" Dịch Tân cười ngừng hướng tới chỗ , "Em quá ngây thơ rồi, làm sao có thể cho phép em mang theo đứa bé của lưu lạc bên ngoài? Em phải xứng, em có đứa bé cũng xứng phải có!"

      Lời của , giống như là dịu dàng nhất của ma quỷ trong nháy mắt, tay ưu nhã đưa lên, liền đem tâm của nắm chặt, để cho hô hấp cũng thể. Ánh mắt khống chế được mà kinh ngạc , "Đứa bé là của tôi, muốn làm cái gì?"

      "Em?" Dịch Tân giống như là nghe chuyện cười lớn, liếc mắt về hướng , "Lúc em cố ý từ lầu té xuống, em có nghĩ qua đứa bé là của em?"

      "Tân Hoành, em cần giả bộ nữa!" Sắc mặt của Dịch Tân đột nhiên biến đổi, tay nắm cổ tay của nàng, lạnh lùng , "Em căn bản thương nó, em từ đầu tới đuôi đều ở đây dối! Em chỉ là vì chạy trốn, em vì chạy trốn, thậm chí có thể làm bộ từ lầu té xuống!"

      Mỗi chữ Dịch Tân , lực đạo tay liền tăng thêm phần, Tân Hoành chỉ cảm thấy xương cổ tay giống như sau khắc bị vỡ vụn, sắc mặt bởi vì đau đớn mà trắng bệch, đau đến chỉ có thể hấp khí, lại nên lời.

      Dịch Tân cũng tính toán để cho chuyện, tiếp tục cười, cái tay khác xoa bụng .

      Tân Hoành kinh hãi, gắt gao lui về phía sau. Chỉ là sau lưng, chính là cửa xe, thể lui nữa. Bụng của bị tay dịu dàng vuốt ve, lại chỉ cảm giác toàn thân đều giống như bị cái gì tỉ mỉ gai gai gì đó quấn chặt lấy đau nhói nhưng cũng biết rốt cuộc khắc nào, đau đớn này đâm thẳng vào trái tim, rồi sau đó, liền chỉ còn lại mảnh máu thịt be bét.

      đóng chặt mắt, bởi vì sợ, toàn thân phát run.

      Giọng Dịch Tân lại tự nhiên, mang theo cười khẽ, "Từ cầu thang té xuống, nó cũng chỉ còn lại có vũng máu ."

      xong, tay rời bụng của .

      Tân Hoành thả lỏng thở ra hơi, chỉ là như cũ dám mở mắt.

      Rồi lại nghe được đột nhiên bình tĩnh , "Là có hiểu ý của em, ngu ngốc cứu em ngăn cản con đường của em. như vậy, vậy theo ý em , em cũng muốn để lại nó, cũng vậy cảm thấy em xứng giữ nó, vậy nó, cũng cần giữ lại nữa."

      Tân Hoành cả người chấn động thậm chí kịp phản ứng, liền chỉ nghe mình thê lương kêu tiếng, "Dịch Tân, thể đối với tôi như vậy!"
      Last edited: 3/5/16
      Chrisxixon thích bài này.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 198: Cục cưng trong bụng (12)
      Edit: ori

      Dịch Tân chỉ nhìn khóe môi nâng lên nụ cười nhạt cực hạn diêm dúa lẳng lơ.

      Thậm chí gì, đáy lòng Tân Hoành mảnh lạnh lẽo.

      Khi Dịch Tân tay chặt kéo Tân Hoành từ xe bước xuống, đường tiến vào biệt thự Dịch gia quản gia cùng người giúp việc đều cả kinh.

      Quản gia còn nhớ , cuộc điện thoại gần đây vào sáng sớm, Dịch Tân điện thoại cho nhà, để cho mau sớm chuẩn bị xong thực đơn thiếu phu nhân muốn ăn cháo Jeimmy Hồng Đậu, trở lại tự mình làm cho . *

      Vậy mà, Dịch Tân chậm chạp chưa có trở về, quản gia trong lòng còn tưởng rằng là Tân Hoành bỏ được Dịch Tân, quấn , phân thân ra được, lúc này mới làm trễ nãi. Nhưng nghĩ, khi nghe phía bên ngoài xe hơi động cơ tắt thanh mở cửa, đập vào mắt cũng là trường hợp như vậy.

      Tay bị Dịch Tân kéo chặt, Dịch Tân chút nào thương tiếc, hình như dùng lực rất lớn, Tân Hoành đau đến sắc mặt trắng bệch. Dịch Tân vẫn còn cực nhanh về phía trước, Tân Hoành gần như là bị kéo về phía trước .

      Quản gia nhìn thấy Tân Hoành đau thành ra như vậy, tay có bị Dịch Tân lôi kéo bảo hộ ở bụng, trong lòng ông cả kinh, hồi tưởng lại tình huống bây giờ của Tân Hoành, vội vàng tiến lên khuyên nhủ, "Thiếu gia, cậu như vậy làm bị thương đến thiếu phu nhân."

      "Cút ngay!" Dịch Tân chút lưu tình, con mắt nhíu lại, hung hăng nhìn quản gia cái, cái nhìn kia, khí phách cùng hung tàn, còn hơn nhiều khi nhìn Tân Hoành.

      Quản gia bị sợ đến sững sờ kinh hãi tại chỗ, Dịch Tân sải bước vòng qua ông. Lôi kéo Tân Hoành, trực tiếp lên lầu.

      Tân Hoành đường lảo đảo, cố gắng ổn định thân thể. Nhiều lần ở cầu thang thiếu chút nữa té xuống. kinh hồn bạt vía, cuối cùng tới lầu hai.



      nghĩ, vừa đứng lại, lại chỉ cảm thấy thân thể bị người đẩy, hướng xuống lầu dưới.

      "A!"

      kinh hãi, tay phải ý thức cầm ngược tay kéo tay chặt.

      Chỉ là, vô dụng.

      Cả thân thể rơi xuống cầu thang bên ngoài, cái tay căn bản chống đỡ được, thân thể của vững vàng, tùy ngã xuống.

      Trái tim, chớp mắt nhảy đến cổ họng.

      "Đừng!"

      hô to, lúc thân thể của muốn hung hăng đụng vào nền đá cẩm thạch cứng rắn, vai trái dưới cánh tay đột nhiên căng thẳng. Thời khắc mấu chốt, cánh tay có lực đem thân thể ổn định.

      Tân Hoành chưa tỉnh hồn, cũng thấy tình huống bây giờ càng thêm thê lương kêu lên tiếng, "!"

      Ngay cả lầu dưới quản gia nghe được tiếng này cũng theo, ông lảo đảo vào cửa, cũng thấy trường hợp lầu chân mềm nhũn, đứng vững, may mắn được sau lưng hai người làm kịp thời đỡ, ông mới có ngã xuống.

      Chỉ là, ngay cả hai người người làm đỡ ông, cũng sợ đến run lẩy bẩy.

      Đầu cửa cầu thang lầu hai, Dịch Tân đứng dọc theo bậc thang, tay phải của đỡ vai trái Tân Hoành, tay trái kéo qua tay phải của , tư thái của bọn giống như là giờ phút này nhảy bản Waltz.

      Nếu như nhìn thân thể Tân Hoành ngả hẳn ra ngoài bậc thang, bọn họ giữ tư thái như vậy rất đẹp. Nhất là giờ phút này, Dịch Tân nhìn Tân Hoành ánh mắt càng giống như là ở ***.

      mặt Tân Hoành sớm rơi đầy nước mắt, chính cũng biết đó là bởi vì sợ hãi hay là bởi vì đau lòng. gắt gao cắn môi, nước mắt trong cơn mông lung nhìn người đàn ông trước mắt, ánh mắt sớm yếu ớt chịu nổi kích, trừ cầu xin cùng xót thương, cái gì cũng mực hướng về phía lắc đầu, " cần, tôi cầu xin ... nên như vậy, nó chết, tôi van ."

      Thân thể của tay , thậm chí có ý định trêu chọc , thả chân của chạm đất. Chỉ là, cũng chỉ là mũi chân, cũng chỉ là có thể chạm đến bậc thang chút.

      khi tay nắm tay phải của buông ra, nhất định từ cầu thang té xuống, chút đường sống cũng có.

      Đầu óc của sớm thể suy tư vùng tăm tối, theo bản năng hướng về phía cầu xin, lắc đầu, "Van cầu ... bỏ qua cho nó, bỏ qua cho nó , nó cũng là con của ."

      Mà người đàn ông kia, bên môi vẫn treo nụ cười xinh đẹp cười, dùng tư thế đa tình nhìn , nhìn thân thể tay , vừa buông tay, liền rơi xuống. Nhìn bởi vì sợ lệ rơi đầy mặt, bởi vì sợ ở tay phát run, cầu xin.

      cười, "Có cảm thấy hình tượng này rất quen thuộc hay ?"

      sớm thể suy tư, nhìn lắc đầu, cầu xin , " hãy thả nó, van ."

      Hai người bọn họ lúc này giống như là ở vào thời gian gian khác nhau, cười , cầu xin .

      "Ngày hôm qua, chính là em muốn té xuống như vậy. Quá nhanh, có thể em nhớ , cho nên, đây nhắc nhở em, giúp em nhớ lại." nhàng chuyện với , mang theo tiếng cười dịu dàng.

      "Ừ, em rất thông minh, ngay cả cũng có thể bị lừa."

      "Đầu tiên là ở trong phòng ăn cùng chút chuyện em phải ôm đứa bé tìm cái chết, để cho trong lòng khẩn trương, thấp thỏm, từ tâm lý liền làm chuẩn bị tốt." Dịch tân cười, dịu dàng nhìn , "Tân Hoành, em là gan lớn lại thận trọng, liền lòng để ý cửa hàng cũng nghĩ chu đáo như vậy."

      "Trở lại phòng ngủ tiếp theo em gọi cho Điền Tĩnh. Bởi vì có em ở đây phòng ăn bày ra, luôn luôn nhẫn Tân Hoành trong lúc bất chợt điên cuồng tức giận cũng có thể trở nên tình hữu khả nguyên. Em đập đồ, em thất hồn lạc phách, em làm làm ra bộ dạng em rất quan tâm cùng đứa bé, em đem lừa đến tâm đều đau rồi." (Mạn phép để nguyên convert đoạn đầu ==!)

      Dịch Tân tới chỗ này, trong mắt lộ ra tán thưởng cười, " em rất lợi hại, em ở đây chờ khi đau lòng nhất mang theo đứa bé mà ngã. Tân Hoành, làm sao em lại ác như vậy? Là xem thường em, hay là cho tới bây giờ cũng hiểu em?"

      Nước mắt đem chặn ra lời chỉ có thể kịch liệt mà lắc đầu với .

      "Nếu đây là của kế hoạch của em, ngày hôm qua bởi vì hồ đồ, bị ngăn trở, vậy hôm nay thành toàn cho em khỏe! Hơn nữa, hôm nay cũng nóng nảy như vậy chúng ta có đủ thời gian từ từ diễn."

      Giọng êm ái chưa dứt, tay của liền buông lỏng.

      "A!"

      Cực nhanh, thân thể rơi xuống. Lại nhanh hơn, chỉ là hai ba tấc, cánh tay kia lại chống đỡ thân thể , thân thể của lại bị lần nữa nhấc lên.

      Cái cảm giác cái chết đến gần thời khắc mấu chốt để cho ngươi có cảm giác chết nữa hành hạ Tân Hoành sắp hỏng mất, khóc lớn ra tiếng, khóc đến thê lương, tiếng khóc đau lòng, tuyệt vọng chưa bao giờ có.

      " giết tôi !" thê thảm khóc, lại lắc đầu, "Tôi phải cố ý té xuống, tin tức Nghê tranh mang thai là tôi bảo Điền Tĩnh tung ra ngoài , điện thơ cũng là tôi khiến Điền Tĩnh phát, lời trong phòng ăn cũng là tôi cố ý cho nghe. Nhưng tôi cố ý té xuống, tôi cố ý té xuống, chỉ là dưới chân trơn."

      "Tôi buông tha nó, nếu như ngày hôm qua tôi đem nó té mà mất, tôi cùng nó, tôi nhất định muốn cùng nó!"

      đến phần sau, giọng thành khóc thút thít, như mặt của nước mắt từ lâu thấy .

      Cho nên, cũng nhìn thấy khuân mặt người đàn ông trước mắt khẽ trầm ngưng.

      Nhưng thoáng qua, lại tiếp tục nở nụ cười, "Vậy là em cầu xin ."

      "Em còn nhớ ngày hôm qua emthế nào hấp dẫn sao?"

      " thích cực kỳ, em làm tiếp lần, phục vụ cho vui vẻ, liền bỏ qua cho nó."

      thể tin xuyên thấu qua nước mắt trước mắt tấm này Mỹ Lệ đến mức tận cùng nhưng cũng tàn nhẫn đến mức tận cùng mặt của, mất hồn, ngây ngẩn cả người, giống như là có mạng sống.

      Cho đến thân thể lại lần nữa xuống.

      sợ hãi kêu.

      Chưa kêu xong, thân thể lại bị xốc lên.

      rốt cuộc thỏa hiệp.

      tránh thoát bị nắm tay phải, tay nào ra đòn, vẫn dùng được lực, nhưng mà là vì giữ chặt .

      Lúc này, biết ý của , cũng liền để cho tránh thoát.

      Tay phải của được tự do, liền nhàng vòng qua lưng của , đem lấy chính mình đưa lên, đến gần . ngẩng đầu, nước mắt cái chớp mắt càng thêm mãnh liệt, nhưng mà rốt cuộc, vẫn là là hôn lên đôi môi lạnh lẽo của .

      Vừa chạm vào, suy nghĩ trong lòng lúc chua xót kịch liệt dâng trào, nước mắt, vừa lớp ngập đầu.

      khóc, hôn . Cũng cố nén bi thống trong lòng, bởi vì cố nén, thân thể rung động gay gắt.

      Thân thể run rẩy ở trong nước mắt, hôn .

      tay nâng , cười, hôn trả lại .

      Nếu như nhìn oán trước kia, nhìn hậu mênh mông lạnh bạc, giờ khắc này, bọn họ cũng được tính là ân ái.

      Dịch Tân trực tiếp đem Tân Hoành ôm trở về phòng ngủ, vội vàng lại kịch liệt tiến vào thân thể của , dùng sức ở trong thân thể của luật động, liên quan tình , chỉ giống như là phát tiết.

      Tân Hiành nằm ở dưới người , cười đến lệ rơi đầy mặt.

      Sau đó, Dịch Tân lưu luyến chút nào, rời , nhanh chóng ra cửa. Thanh đóng cửa quá vang dội, thân thể Tân Hoành giường cũng chấn động cái.

      Dịch tân xuống lầu, quanh thân cỗ tàn lệ. Làm quyết định, có số việc, muốn lần thứ nhất phải giải quyết.

      Cũng nhìn thấy Phong Dương trong đại sảnh chờ trong bụng trầm xuống.

      Lướt mắt liếc qua, khay trà, giấy hồ sơ. ra là có, đúng là Phong Dương mang tới.

      Phong Dương nhìn thấy đứng dậy, muốn lại thôi.

      Dịch Tân mệt mỏi nhắm lại mắt, lạnh nhạt , "."

      Phong Dương than thở, "Đứa bé, đề nghị nên bỏ."

      khoảng thời gian, Dịch Tân có phản ứng. Tựa như, cái người đàn ông tuấn trong đoạn thời gian, linh hồn cũng ở chỗ này.

      Phong Dương trong lòng khổ sở. Trong lòng biết đứa bé này đối với Dịch Tân cùng Tân Hoành quan trọng, chỉ là, phôi thai lúc này phân hóa bình thường. Lúc này còn là sơ kỳ, liền sai quỹ tích, càng về phía sau, như thế nào?

      Phong Dương dám tưởng tượng, vào lúc tới nghĩ kỹ, bất luận Dịch Tân có nhiều bá đạo nhiều tàn nhẫn cũng nhất định phải thuyết phục Dịch Tân, thể lưu lại đứa bé này. Coi như Tân Hoành thấy được, nhưng sinh ra được, đối với nó, quá tàn nhẫn.

      Nhưng nghĩ, Dịch Tân trầm mặc hồi lâu, lại gật đầu.

      Phong Dương cả kinh, nhớ tới cũng chỉ là sáng sớm hôm qua, người đàn ông này còn bá đạo như vậy mà với , đây chỉ là kết quả. Ngụ ý là, định quyết tâm, mặc kệ đứa bé của Tân Hoành đầy đủ hoàn chỉnh, cũng muốn thành toàn , cho dù là đoạt đứa bé của người khác.

      Vậy mà, lúc này, người đàn ông này lại gật đầu.

      Phong Dương thở phào nhõm đồng thời, nhưng trong lòng có cảm giác ổn. nhìn kỹ Dịch Tân, muốn mở miệng, Dịch Tân cũng hướng nhàng phất tay, "Cậu trước thôi!"

      Phong Dương còn muốn nữa, dịch tân nhịn được, lạnh nhạt , ", mang đồ cậu mang tới cùng !"

      Phong Dương bất đắc dĩ cười khổ, chỉ có thể rời .

      Lúc Phong Dương , Nguyên Thâm từ bên ngoài trở lại, hai người gặp thoáng qua, Nguyên Thâm nhàn nhạt gật đầu.

      Dịch Tân ngồi ở sô pha, mệt mỏi nhắm hai mắt, ngắt mi tâm, nghe được thanh Nguyên Thâm, miễn cưỡng mở miệng, "."

      Nguyên Thâm : "Chuyện ở sân bay, Cố Viễn Chi chỉ nhanh chúng ta bước, Cố Gia cũng có tra được cái gì."

      ghế sa lon người đàn ông hơi ngừng lại, lại chậm rãi , " nhanh hơn bước kia?"

      "Cố gia tra thân thế thiếu phu nhân đồng thời, vẫn có buông lỏng đối với scandal. Cái scandal thứ ba vừa mới lên báo giờ, Cố Gia kinh tay, cho nên, Cố Gia rất nhanh biết nguồn gốc scandal cùng lần thứ , hai cũng cùng, thậm chí Điền Tĩnh có thể ở trong thời gian ngắn như vậy bắt chước ra thiếu phu nhân phải cần chứng kiện, cũng là bởi vì thế lực Cố Viễn Chi động."

      "Cố gia mực giám thị Điền Tĩnh, khi thiếu phu nhân thông báo Điền Tĩnh Cố Viễn Chi liền lập tức theo đuôi Điền Tĩnh đến phi trường." Nguyên Thâm tới đây, khẽ dừng lại, mới tiếp tục , "Cho nên, chúng ta đến lúc đó nhìn thấy Cố Viễn Chi cùng thiếu phu nhân ở chung chỗ, ra Cố Viễn Chi cũng chẳng qua so với chúng ta nhanh bước mà thôi."

      Nguyên Thâm châm chước liên tục, có thể ra câu an ủi, là cực hạn.

      nghĩ, vĩnh viễn nhớ, khi Dịch Tân điên cuồng chạy tới sân bay, đến lại thấy Tân Hoành cùng Cố Viễn Chi hai người vừa vừa cười mặt nháy mắt liền trắng bệch.

      Sắc mặt trắng bệch, dịch tân cả đời này, là lần đầu tiên, đến nay, duy nhất lần.

      Dịch tân người đàn ông như vậy, cho tới bây giờ sát phạt quả quyết, Phiên Thủ Vi Vân, Phúc Thủ Vi Vũ, khi nào gặp qua đổi sắc mặt? Hơn nữa, là sắc mặt như vậy.

      Sắc mặt trắng bệch, chỉ vì, trong lòng sợ hãi.
      Last edited: 3/5/16
      Chrisxixon thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :