1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Quân hôn: Tổng giám đốc thô bạo của tôi - Nam Mịch (Chương 221) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Băng Phong

      Băng Phong ╯ε╰ ( . ) ( . ) °∀°

      Bài viết:
      1,904
      Được thích:
      6,000
      Chương 180: Tình mỏng manh (14)
      Edit: Ori


      "Làm sao vậy?" Ở bên cạnh Tang Nhuế bị giọng của người đàn ông đánh thức, xoa xoa mắt, mơ mơ màng màng hỏi .

      Phong Dương cầm điện thoại nhìn cười khổ, "Bên kia hình như xảy ra việc gấp, bạo quân kia trong vòng mười phút phải đến."


      Tang Nhuế nghe xong, cả người trong nháy mắt thanh tỉnh lại, lập tức đứng dậy, xuống giường liền bắt đầu mặc quần áo. bên mặc, còn bên quay đầu lại dục Phong Dương, " còn lải nhà lải nhải cái gì!" *

      Phong Dương thấy bộ dáng hấp tấp của , bật cười.


      Hai người tới Dịch gia, đều tự chủ được bắt đầu cẩn thận. Nghĩ Dịch Tân, Tân Hành, người giống như thanh hàn kiếm, người đoàn thịt tuyết nộn non mềm, đôi này, việc phá hoại tất nhiên là cần cũng biết, duy nhất có thể chờ mong là hi vọng vết thương kia có thể càng càng tốt.


      Nhất là nhìn ở trong phòng ngủ thấy Tân Hành nhắm hai mắt, gương mặt trắng bệch nằm ở giường, hai người tâm trạng càng trầm xuống.

      Cũng nên náo tai nạn chết người đến mới tốt chứ.

      Dịch Tân gương mặt trầm, "Cậu mau nhìn ấy chút, ấy đau dạ dày, bởi vì ăn nhiều."

      Phong Dương và Tang Nhuế vừa nghe, trong nháy mắt thân thể liền cứng ngắc.


      Phong Dương nhìn Tân Hành đơn giản khám chút, lại hỏi cảm giác của , Phong Dương phải tự tay hướng dạ dày Tân Hành ấn, tay vừa vươn , lại bỗng nhiên bị người nắm lấy.

      "Cậu muốn làm gì?" Dịch Tân mặt rét lạnh.


      Phong Dương nhíu mày, "Cậu muốn muốn làm gì? Tôi là thầy thuốc, tôi kiểm tra cho ấy!"
      Dịch Tân bị lời của Phong Dương ngăn chặn, lại thấy Tân Hành lúc này nửa mở con mắt ra nhìn , chân mày cau lại, lúc này mới có chút cam lòng buông Phong Dương ra, lại lạnh nhạt , "Tôi chỉ là trước tiên cảnh cáo cậu, kiểm tra là được, tay nên để loạn!"


      Phong Dương nhìn cái như nhìn quái vật, lười nhiều lời với .

      Tang Nhuế ở bên vỗ trán.

      Phong Dương thử đè chỗ, hỏi Tân Hành, "Đau ?"

      Tân Hành lắc đầu.


      Dịch Tân nhìn thấy lắc đầu, lạnh lùng với Phong Dương, "Cậu tốt nhất lần tìm liền đúng!"

      Phong Dương lập tức cảm thấy áp lực lớn.

      suy nghĩ chút, ngón tay hạ xuống, đè xuống.

      Tân Hành thoáng chốc cắn môi, "Chính là chỗ này."

      Phong Dương gật đầu.


      Tân Hành suy nghĩ chút, cẩn thận nhìn về phía Phong Dương, " phải dạ dày cấp tính. .trào ngược ?"


      Phong Dương nhìn , bật cười, "Yên tâm, viêm dạ dày mà thôi, có dạ dày cấp tính. . . trào ngược."

      Tân Hành lúc này mới thở phào nhõm, phải biết, từ lúc Dịch Tân hù dọa , vẫn lo lắng mình bị dạ dày cấp tính. . trào ngược .


      Phong Dương suy nghĩ chút, lại , "Nhưng mà, nếu lại ăn nhiều chút liền thực bị dạ dày cấp tính. . trào ngược, ăn đồ ăn thôi, hay là nên tiết chế chút"

      Tân Hành bị xong mặt nóng lên.


      Phong Dương lúc này mới lại nhìn về phía Dịch Tân, "Cậu chiếu cố ấy, tôi hiệu thuốc gần nhà cậu lấy cho ấy ít thuốc."


      Trong biệt thự Dịch gia có gian hiệu thuốc chuyên môn, trước kia Tân Hành thường hay sinh bệnh, lại thích bệnh viện, Dịch Tân liền ở trong nhà mình mở ra gian hiệu thuốc, đem thuốc có thể dùng được bảo quản ở bên trong.

      Thế nhưng kỳ thực, từ nơi này gian hiệu thuốc này lấy được lợi ích lớn nhất vẫn là Phong Dương. Tân Hành lại là thể chất yếu, cũng chỉ là người, dùng được nhiều thuốc như vậy, trái lại Phong Dương, vì vì mình là thầy thuốc, mà Dịch gia có nhiều thuốc cả bệnh viện lớn cũng có trân phẩm như vậy, cho nên, từ khi có phòng thuốc này, Phong Dương tần suất bình thường đến Dịch gia thoáng cái tăng gấp 10 lần có thừa. Dù sao thuốc dùng hết rồi, cũng là do phụ trách mua, cuối cùng giấy tờ báo cáo này chính là tài thần. Mà Dịch Tân đối việc này cũng keo kiệt, Phong Dương cái gì liền là cái đó.


      Vì, chính là dự phòng loại tình huống như hôm nay.

      Dịch Tân gật đầu, hướng phất tay, "Nhanh ."

      Phong Dương xuống lầu, Tang Nhuế đứng ở bên quấn quýt, nên lưu lại chăm sóc Tân Hành hay là nên theo Phong Dương rời , làm bóng đèn của hai người này.


      thấy Dịch Tân ngồi ở bên giường, cẩn thận cầm lấy khăn tay vì Tân Hành lau mồ hôi mặt, lại thấp giọng dụ dỗ , "Nhịn chút, uống thuốc có chuyện."


      Tân Hành nhàng "Ừhm" tiếng.

      Trong nháy mắt, Tang Nhuế đột nhiên cảm thấy, hai người này ra là có thể hòa giải. Mặc dù, chính cũng cảm thấy rất thể tưởng tượng ra.


      thường đặt mình vào hoàn cảnh người khác nghĩ, nếu hôm nay là tới tình cảnh của Tân Hành, Phong Dương có người phụ nữ khác, còn ở bên ngoài với thiên hạ người phụ nữ kia mới là vợ của , thế nào?

      Tang Nhuế biết, bởi vì mỗi khi nghĩ tới đây, cũng dám nghĩ tiếp nữa.

      Tình cảnh như vậy, quá khủng bố, quá tuyệt vọng!

      Mà Tân Hành, làm thế nào chống được lúc này?

      Chẳng qua là ăn nhiều, mà phải là vung dao cùng Dịch Tân cùng đến chỗ chết, Tang Nhuế cảm thấy đây cơ hồ là kỳ tích.


      Phong Dương bao lâu liền lấy được thuốc, lại mang theo nước tiến vào. Dịch Tân đem Tân Hành ôm vào lòng, dỗ uống thuốc, lúc này mới đem đặt lại giường, vì dịch góc chăn, "Ngủ giấc, tỉnh lại khó chịu."


      Ba người ra phòng ngủ chính, rất ăn ý tới đại sảnh ngồi vào chỗ của mình.

      Phong Dương hỏi, "Cậu bây giờ có tính toán gì ?"

      Con ngươi xinh đẹp của Dịch Tân nhìn về phía Phong Dương, bên môi câu ra ý như có như , "Tại sao tôi muốn tính toán? ấy còn là của tôi, tôi muốn tính cái gì đây?"


      Phong Dương nhíu mày. Trong lòng lập tức có dự cảm tốt, Dịch Tân như vậy, kiêu ngạo, tự tin, cường đại, nhưng lại tàn nhẫn, cho dù thực người phụ nữ kia, thế nhưng người phụ nữ kia, có thể hưởng thụ được hay ?


      có thể nhận được hay , Dịch Tân liều lĩnh như vậy thậm chí làm cho đến dám thở dốc?

      Phong Dương ưu thương, nhưng cũng biết lúc này cái gì người đàn ông này cũng nghe lọt, chỉ than , , "Vậy đối với ấy tốt là được rồi. Sủng ấy, dỗ ấy, nên lại kích thích ấy, ấy nhất định thể lại thừa nhận lần kích thích nào nữa."


      Trong lời Phong Dương rất nghiêm túc, Dịch Tân lời nào, chỉ là nhìn sâu, con ngươi sắc bén xinh đẹp như trước, cũng chút cảm động.
      Last edited by a moderator: 16/11/15
      xixonChris thích bài này.

    2. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Chương 181: Hoan tình mỏng (15)
      Editor: Gia Mẫn
      Tân Hoành cảm thấy, rốt cuộc tại có thể thở cái .
      tại, có thể cả ngày nằm ở giường, bất luận Dịch Tân ở nơi nào, đều ở trong này. Như vậy, và Dịch Tân cần cùng tồn tại thời gian lại đạt tới trước nay chưa có phong trị.
      Quản gia và người làm vẫn chưa về, Dịch Tân thể tự mình chiếu cố ăn được, nấu ăn mặc dù hề khó ăn nhưng chung quy là đủ thành thạo. Mỗi ngày có hơn phân nửa thời gian đều là ở phòng bếp, đối chiếu thực đơn vì hết nấu cháo lại nấu canh.
      Tân Hoành bị viêm dạ dày, Phong Dương dặn chỉ có thể uống cháo, nấu cháo tốn nhiều thời gian, trong lòng Tân Hoành mừng thầm, lại giả vờ bình tĩnh cho Dịch Tân, trừ ăn cháo, còn muốn uống canh nữa.
      Dịch Tân khó xử chút, cuối cùng hỏi muốn uống canh gì.
      Tân Hoành suy nghĩ cẩn thận hồi rồi là muốn uống canh hoa đại thời gian (k biết là món chi T.T)
      Thế là tại kết quả liền có, Dịch Tân hơn phân nửa thời gian của ngày đều ở tại phòng bếp.
      Tân Hoành nằm ở giường nhiều giờ lại rất thanh tỉnh. Vốn cũng phải là bệnh nặng, chẳng qua chỉ là ăn nhiều, lúc này lại nằm giường suốt ngày, ngay cả cũng thầm mắng bản thân mình làm biếng.
      Nếu như là mấy năm trước ở Tân gia, Hạ Noãn Tâm ra lệnh tiếng muốn ăn gì là làm đó, còn phải chống buồn nôn nấu cho nữ chủ nhân bàn thức ăn Mãn Hán đầy đủ. Sau đó, Hạ Noãn Tâm cảm thấy vui liền ăn lại liên tiếp mấy ngày nhìn thấy cơm nước liền buồn nôn, cả người gầy gò, ốm yếu .
      tại, ít nhất là cần phải ở bên buồn nôn bên nấu cơm.
      Tâm tình dù tốt, còn có thể ăn đông tây chỉ cần người nọ làm khó ăn, ăn vô là được! Sau đó, người nọ bên nịnh nọt, coi chân mày lên án xoi mói, bên lại trở về phòng bếp nấu lại.
      Kỳ thực, Dịch Tân người này là người rất khôn khéo, lại vừa vặn biết được thích bới lông tìm vết, lúc này tay nghề được rèn luyện, có thể là tới đến hoàn thiện thôi.
      Thế cho nên, tại cũng phải là biết xấu hổ, lương tâm biết hổ thẹn mà với làm đồ khó ăn.
      thực tế, càng có ý tứ là ràng khỏe rồi, lại còn muốn nằm ở trong này giả bệnh. Bắt Dịch Tân hồi hầu hạ uống thuốc, hồi hầu hạ ăn cơm, vây quanh bận đến bận , ngày xưa trong lòng là tượng thần địa vị cao thượng tại thượng, bây giờ bị phá hủy triệt để.
      Bỗng cửa phòng bị người mở ra, Dịch Tân đứng ở cửa, nhíu mày nhìn .
      cũng giả bộ ngủ nữa, thẳng tắp nhìn lại .
      , "Vừa rồi Phong Dương điện thoại tới."
      Tân Hoành nhìn , "Có việc gì sao?
      "Phong Dương , những thuốc kia có phải làm ấy bị ngốc ."
      Tân Hoành lộp bộp trong lòng chút, biết.
      mới , Dịch Tân là người khôn khéo như thế, sao có thể nhìn ra bây giờ là giả bộ bệnh! Nhưng cuối cùng cũng để lại cho chút mặt mũi, mượn miệng Phong Dương cho biết, có việc gì phải uống thuốc nữa, uống nữa ngốc mất.
      cũng khác người, theo bước từng bậc thềm xuống dưới, "à, như vậy a, dù sao qua nhiều ngày như vậy, em cảm thấy tốt hơn sai biệt lắm, thuốc kia uống nữa."
      cười, "Được rồi, em muốn nằm ở giường nữa, ở đó, em rất buồn chán ."
      vừa kéo thái dương.
      ở đó, em rất buồn chán . . . thề, lời này của tuyệt đối có ý ám chỉ gì đó!
      híp con mắt nhìn , mang theo lời cảnh cáo
      còn , "Xuống theo ."
      ở trong lòng yên lặng thở dài hơi, liền biết, có trốn cũng xong! Mấy ngày nay nằm chỗ, lại trộm nghĩ tới hạnh phúc.
      xuống giường, tùy ý mặc vào bộ quần áo ở nhà, Dịch Tân lúc này mới nhìn , hài lòng cười.
      tới phòng khách, lại nhìn thấy ở bàn trà có đống thực đơn, ở trong gió thoáng chốc mất trật tự vốn có.
      tiện tay cầm nhìn chút, này. . .
      Đàn ông tốt cần thiết có vốn tính cách riêng, người chồng tốt cần biết nấu ăn, trăm món ăn tốt cho dạ dày, các món cháo, hai trăm tám mươi bốn loại canh. . .
      nhìn kéo kéo khóe môi, "Người này. . ."
      nhìn lại coi, mặt tự hào.
      , "Phí tiền, lãng phí!"
      Sau đó, mặt co quắp lại.
      , "Những sách này có nhiều chỗ lặp lại, là đối việc này cảm thấy hứng thú , em ở chỗ đó có bản, vạn năng , xem cái kia là đủ rồi."
      nhìn , ánh mắt bỗng nhiên u ám, " đối đọc sách có hứng thú, có hứng thú chính là em, em cho xem cái là đủ?"
      Lời của nhìn những thứ vốn bị hung hăng áp chế ở dưới cùng thành ý trong nháy mắt thoát ra. cảm thấy được tự nhiên, có chút cứng ngắc tránh ánh mắt của , chính mình ngồi xuống sô pha.
      khí có chút bình thường, khiến cảm thấy khó chịu, cầm lấy điều khiển từ xa, mở ti vi. Ti vi truyền ra thanh , rốt cuộc chua chát trong lòng cũng giảm bớt.
      Dịch Tân nhìn , trong ánh mắt nghiêng trời lệch đất có đau đớn có hỗn loạn lại có bất đắc dĩ. Chung quy là vẫn khống chế chính mình, ép mình xoay người , hề nhìn .
      "Em ở nơi này chờ , xem canh của em."
      Canh. . .
      Tân Hành vừa kéo, cũng biết tại sao, vô ý thức gọi lại, "Em có thể uống canh."
      nghe tiếng ở phía sau , gọi, cấp tốc liền xoay người , tròng mắt chớp mắt tinh lượng, nhìn .
      lúng ta lúng túng , " làm hai thái ." (Chả biết là món gì luôn ==!)
      Mấy ngày nay, ăn cháo uống canh, liền cũng cùng ăn cháo uống canh, mỗi ngày nằm chỗ cần tiêu hao thể lực tự nhiên có vấn đề, thế nhưng với , đúng là vẫn còn có chút đành lòng.
      nhíu mày, con ngươi lại mang theo ý cười ràng.
      thái dương , chỗ đó, mấy ngày hôm trước bị dùng di động đập, vết thương lúc này bắt đầu vảy kết. Mặt của vốn hoàn mỹ, lúc này. . .
      Mấy ngày nay phải là có nhìn thấy, thấy được, trong lòng phải là có khác thường, chỉ là ép mình nghĩ tới, dám nhìn.
      Lúc này, rốt cuộc nhịn được mà than , "Nhớ, nên cho giấm và tương, em thấy màu đậm gì đó có thể buồn nôn."
      hoàn liền quay đầu , có thấy trong mắt của cái chớp chớp mắt tràn đầy thần thái tựa như đêm đó, châm yên hoa.
      Last edited by a moderator: 14/2/16
      xixonChris thích bài này.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 182: Tình mỏng manh (16)


      Editor: Gia Mẫn



      quan tâm nhưng lại mạnh miệng.

      Đâu phải là muốn buồn nôn? ràng là nhớ kỹ vết thương ở mặt , được ăn tương là bởi vì màu đậm gì đó làm cho vết thương để lại dấu vết.



      Tân Hoành, em phải, em cho là hận như vậy.

      Em cứ xa xa như vậy, em là càng quan tâm .
      Tâm tình trong nháy mắt tốt hơn, như yên hoa trong cái chớp mắt, liền óng ánh.


      ở trong phòng bếp tùy ý điều hòa lửa, liền trở lại, ngồi xuống ở bên cạnh . Lúc đó, cầm điều khiển từ xa tùy ý đổi lại đài, cả người thoạt nhìn có chút yên lòng.


      khắc chế đem xúc động vào trong lòng, chỉ nhìn nghiêng mặt của , hỏi, "Buổi trưa em muốn ăn cái gì? Em , làm cho em ăn."


      nghe như vậy, trong lòng khẽ động, lại đột nhiên nghĩ đến vấn đề khác, quay đầu, hỏi , "Em đặc biệt nhớ đến cần hỏi vấn đề, chúng ta mấy ngày nay, đồ ăn là từ đâu tới đây?"


      xong, ôm vào lòng, rồi lập tức tiếp, " lấy nguyên liệu nấu ăn ở đâu. cho em ăn cháo rau dưa, rau dưa ràng rất tươi, giống như là quản gia đưa cho chúng ta, thế nhưng cùng em cũng có ra khỏi cửa nhà nha."


      nhìn , cười, "Đúng, em cũng biết có ra khỏi nhà? Cho nên, em là thừa nhận em ở lúc nào cũng chú ý tới động tĩnh của ?"


      cười lạnh, "Ai chú ý chứ? Đó chẳng qua là suy nghĩ đơn giản nhất, em nghĩ, chắc chắn để mình em ở chỗ này, mà chính mình ra ngoài."


      Vốn là vô ý thức thốt ra, cũng có suy nghĩ nhiều nhưng lại cứ cứ như vậy tự nhiên ra đến.
      Trong nháy mắt, , đều gì.


      nhìn , ngẩn ra, vì lời của mình, có chút kinh sợ. như thế nào khẳng định tới như vậy? Mà câu như vậy, lại có phải là do giọng của hoặc là lỗi sử dụng từ hay , nếu vì sao xong, trái tim bỗng nhiên ấm áp lạ thường? Bỗng nhiên ngày đông ấm áp hơn, tuy chưa đủ nóng rực, nhưng loại nhiệt độ có khác cái tên, gọi là tươi đẹp.


      , biết, bỏ lại mình. nơi nào, ở đâu cũng đem mang theo bên người.


      Chính cũng biết vì sao, nếu là để dễ tìm kiếm, cũng nên lời lý do, tìm được chứng cớ gì. Thế nhưng, chính biết, trong tiềm thức có loại chắc chắc, sau đó, ở trong lúc lơ đãng, thốt ra.


      nhìn , con ngươi mang theo thần sắc phức tạp, lại bọc sâu bên trong đó mềm mại.
      ở trong đôi mắt của thấy được chính mình. biết, rốt cuộc mềm mại chính là hay là .



      nghe thấy thanh của mình khàn khàn mà cẩn thận, có chút run rẩy, "Tân Hoành, em đúng, để em lại mình. Tựa như người bất luận đâu cũng mang theo tim của mình vậy."


      nghe xong, thân thể thoáng chốc run rẩy, nhìn trong ánh mắt , trong nháy mắt, triệt để lui xuống tất cả phòng bị, thậm chí là sắc bén.
      Tựa như người bất luận đâu cũng mang theo tim của mình vậy, Dịch Tân, là muốn cho biết cái gì?


      Có chút đau, xẹt ngang qua đáy lòng, dấu vết nhưng lại ràng.

      Tân Hoành cười khẽ, " là muốn cho em biết, em ở trong lòng giống như tim sao?"


      lại nhìn , thong thả mà trịnh trọng lắc đầu, " phải. Tâm của luôn ở chỗ của em."
      Thân thể sớm thể nhúc nhích, lại càng biết nên phản ứng như thế nào, ngơ ngẩn nhìn .


      Trong lòng cứng lại, vẫn như cũ cười khẽ, "Kỳ thực, em vừa , cũng hiểu. Lại muốn hỏi lần nữa, là bởi vì thể làm cho em tín nhiệm sao? quan hệ, cho em biết. Em muốn biết gì, hoặc là biết gì, hay là xác định được, đều chính miệng cho em biết, dần dần lại từ từ đạt được tín nhiệm của em, có được ?"


      có phản ứng, nhưng trong giọng của , những thứ ấy bị kiềm chế chậm rãi chuyển động đau lòng cùng với bất đắc dĩ, nghe đều hiểu được. Chỉ là . . .


      Chỉ là, thể phản ứng, hoặc có thể muốn phản ứng.


      biết, kỳ thực, hận được, thế nhưng, nghĩ, cũng nổi.

      Hai người tới cùng chỗ, hoàn cảnh, tiến thoái lưỡng nan, có thể làm cái gì?


      Đột nhiên nghĩ đến cái kia suy nghĩ đột nhiên thay đổi —— cầu, trước có sói, sau có hổ, nên như thế nào với quá khứ?


      Đáp án : bất tỉnh.


      cho rằng do dự, kỳ thực, biết, nhìn ánh mắt của sớm bán đứng . , có lẽ, trong ánh mắt của thực chỉ có do dự, thế nhưng đối với Dịch Tân như vậy - người đàn ông cường thế mà , là vừa lòng.


      do dự, theo lúc ban đầu nhìn trong mắt của ràng có ý hận như vậy, chuyển biến trong cái chớp mắt thành ôn nhu. Theo lúc ban đầu khi nghe thấy chuyện, ánh mắt liền nhịn được chán ghét, như là từng giây từng phút thể chịu đựng, đến bây giờ, nhìn là do dự.


      là vừa lòng nhưng Dịch Tân lại kiêng nể.
      dùng cánh tay cường tráng kéo Tân Hoành vào trong lòng mình, lại vội vàng cúi đầu hướng trán, mặt mày hôn lên.


      Đến lúc kịp phản ứng, bắt đầu giãy giụa, thế nhưng chính cũng biết, chống cự sớm còn quyết tuyệt như trước nữa. Nhưng mấy cái, liền buông tha, mặc ôm hôn.


      , "Xin lỗi, tha thứ cho , chúng ta cùng nhau tốt, có được ?"


      " đối với em rất tốt, chỉ có người là em thôi."

      bên hôn bên giọng .

      ở trong lòng , thân thể sớm vô lực, nước mắt lại lưu thành cuộn trào mãnh liệt.


      hôn lên.


      cũng biết mình lúc này vì sao lại khóc, chẳng biết tại sao, cho nên biết nên từ nơi nào để khống chế.


      ôm chặt, hôn , cùng thân thiết.
      Ti vi vốn mở lại dừng kênh, lúc này điều khiển thông báo thời gian. Trong ti vi, nữ phát thanh viên giọng trong trẻo, tự ổn lại thanh: "Danh đàn cello, Dịch thị thiếu phu nhân nữ nghệ sĩ Nghê Tranh mấy ngày gần đây theo Viên về nước, ở sảnh nhạc quốc gia tổ chức bản độc tấu. . ."



      Thân thể của người đàn ông bỗng nhiên cứng ngắc.
      Trong lòng thân thể vốn kiều mềm ấm áp của , cái chớp mắt, lạnh.
      Last edited: 14/2/16
      Chrisxixon thích bài này.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương:183 Hoan tình mỏng (17)


      Editor: Gia Mẫn

      biết là bởi vì thu lực, hay là bởi vì dùng lực, cuối cùng, đem đẩy ra.

      Đẩy như vậy cho nên chút vãn hồi dư lại cũng có. Chỉ có thể thẳng tắp nhìn , nhìn mang nước mắt mặt lại cười đến gai mắt.

      cười với nhưng mà, cũng chỉ là thoáng nhìn.

      Cho dù chán ghét và căm hận, cũng hề dừng lại lâu.

      Sau đó, cầm lên bên người, vốn phải vì muốn ôm mà là bị đoạt được điều khiển từ xa, nhắm ngay phía trước màn hình lớn, để phát tiết mà ném .

      "Ba!"

      Trong màn hình tức thanh quang thoáng qua, tiện đà triệt để thành màu đen. Dấu vết vỡ vụn ở giữa bắn ra ngoài, đem lại toàn bộ tổn hại.

      cười lạnh, chợt nhìn màn hình đen.

      Sau đó, chậm rãi nhìn cái, cười nhạo, " gọi Tân Hạo bồi thường ."

      xong, xoay người, rời .

      Mau đến mức ngay cả vạt áo đều bắt được. Chỉ khi tinh tường nhìn thấy, xoay người rời , mặt là nụ cười chế nhạo đến mức tận cùng thậm chí biến thành nụ cười đau khổ.

      Tay nắm chặt thành quyền. Trong nháy mắt, trong lòng hận thù mang theo tức giận.

      Bước đến trước tivi, con ngươi híp lại, liền nhắc chiếc ti vi đem vào trong tay, giơ lên, lại hướng mặt đất hung hăng đập xuống.

      "Cách cách choang. . ."

      Tiếng kim loại và cẩm thạch đánh vào nhau liên tục tạo ra thanh chói tai, lâu dứt. Đập nát ra thành từng mảnh , mơ hồ còn mảnh. Sớm phân được, nhưng ti vi vẫn ở sàn nhà.

      Chỉ là, những thứ ấy như cũ thể làm cho người đàn ông hết giận và hận.

      xoay người, liền đem thủy tinh bàn trà đẩy xuống, sau đó, lại là đồ cổ đồ sứ, đồ bày biện vô giá. . .

      Tất cả có thể đập có thể vỡ, cái gì cũng thể trốn thoát.

      Chớp mắt, phòng khách vốn trong trẻo cùng sạch liền bừa bãi, vô cùng thê thảm.

      Tân Hoành dựa lưng vào cửa, ôm đầu gối ngồi dưới đất, nghe dưới lầu động tĩnh vô cùng thê thảm, lệ rơi đầy mặt.

      Kỳ thực, nghĩ là tha thứ cho , cũng nghĩ ở cùng chỗ với tốt nghĩ cùng sủng .

      Thế nhưng. . .

      Khép chặt mắt che miệng lại, vẫn ô ô khóc thành tiếng.

      Dịch Tân, vì sao thể cho em yên lòng, em tha thứ cho , và ở cùng chỗ với , lý do cùng sủng bị ?

      Ngày đó, Tân Hoành và Dịch Tân trong nháy mắt từng có tha thứ và , quay lại vội vội vàng vàng, nháy mắt đình trệ, là phù dung sớm nở tối tàn.

      Sau đó, cùng với tình cảm của càng đông lạnh tới mức trước nay chưa có.

      Tân Hoành tựa hồ triệt để buông tha cho liền tức giận đối với , với oán giận cũng hết tức giận. Nhìn thấy thậm chí hề né tránh, chẳng qua là triệt để làm như thấy mà thôi.

      Dịch Tân cũng hôn lại tự động buông tay để cho nấu ăn, bởi vì, thức ăn khi qua tay liền ăn.

      Mỗi ngày, sắc mặt yên lặng, gợn sóng, chỉ là khi Dịch Tân nhìn kỹ, con ngươi còn ánh sáng như trước. như vậy tiến vào phòng bếp, dao cũng có thể kiêu ngạo cắt tay đường, vết thương đáng sợ, máu chảy hơn phân nửa.


      Dịch Tân đau lòng ngớt, nếu để cho mình, có thể dùng đồ đạc làm tổn thương chính mình, lập tức mệnh lệnh quản gia và người hầu qua đây.

      Vốn qua ngày mười lăm, bọn họ sớm nên trở về. Chỉ là trong tâm tư Dịch Tân muốn cùng đơn độc ở cùng chỗ, cho bản thân càng có nhiều cơ hội để tha thứ cho .

      Lúc này, rốt cuộc thấy ràng , có cơ hội nào nữa.

      Lại biết bởi vì là trùng hợp, hay là như báo ứng Tân Hành thường lại bị tiết mục ti vi phá hư triệt để.

      Mỗi buổi tối, muốn ôm chỉ có thể đợi ngủ say, mới có thể theo phía sau len lén ôm chầm lấy , lại cũng dám dùng sức, sợ đem giật mình tỉnh giấc. Sau khi tỉnh lại đờ đẫn nhìn ánh mắt cười như cười, như là đối với nể mặt tuyên án.


      Lúc hai người ở chung cũng chuyện với , với , cũng chỉ làm như trong phòng cũng có người này. rất nhớ tiếng của muốn gặp tư thái đàm tiếu của , liền chỉ có thể đem hai người Phong Dương và Tang Nhuế kêu đến. Bốn người cùng chỗ, mới có thể mấy câu, lộ chút mỉm cười.

      Nhưng cũng phải là với .

      Dường như tự động đưa đẩy ra ngoài.

      Mỗi khi bị thái độ ôn hòa của bức cho nóng nảy, khống chế được, mạnh mẽ ôm hoặc là hôn , cũng giãy giụa, mặc động tác của chỉ là yên lặng rơi nước mắt. nhìn mặt nước mắt trong suốt, sau đó, liền lại ngoan dưới tâm.

      dùng trầm mặc im lặng kháng nghị phụ lòng. cùng hao tổn, biết ý của , nghĩ cứ như vậy hao tổn, để nguyện ý buông tha .

      Thế nhưng, tựa như thương , thuyết phục được chính mình, buông tha lại càng thuyết phục được chính mình.

      Phong Dương và Tang Nhuế nhìn thấy tình huống của hai người, cũng chỉ có thể thầm sốt ruột trong lòng. Khi biết được tình huống ngày đó, hai người vừa lộ ra chút hòa hảo lại bị tiết mục ti vi phá hư lúc, hai người líu lưỡi lại là theo chân đau khổ.

      Tang Nhuế lén cùng với Phong Dương cảm khái, "Em nghĩ, hẳn là ông trời cũng muốn Hoành Hoành và Dịch Tân ở cùng chỗ ."

      Phong Dương hung hăng dùng ánh mắt cảnh cáo nhìn cái, "Sau chuyện này Dịch Tân cơ hồ đem nhà radio kia phá hủy, em lời này, là cũng muốn chứng kiến thủ đoạn của người kia à?"

      Tang Nhuế lúc này lại dường như cũng sợ hãi, chân mày như cũ nhăn lại, , "Nếu cho em biết, vì sao lại đúng lúc như vậy? Nhiều kênh như vậy, thế nào mà lại ở lại bật trúng kênh kia chứ? Được rồi, coi như là tại cái kênh kia nhưng tại sao lại có thể đúng lúc gặp cái tin tức tiêu khiển như vậy? Còn là tin tức của Nghê Tranh nữa chứ."

      lắc lắc đầu , "Việc này, chỉ có thể , phải Dịch Tân quá xui xẻo, liền là ông trời muốn nhìn thấy bọn họ ở cùng chỗ!"

      Phong Dương nghe thế chân mày nhíu chặt, trong lòng biết vợ của chính mình đối với Dịch Tân cũng có cảm tình gì, lúc này lời này có nhiều chút ý tứ châm chọc cùng với khiêu khích. Nhưng là đàn ông, biết người đàn ông thương sâu sắc người phụ nữ nhưng người phụ nữ này lại hiểu được thống khổ nhất là người đàn ông kia cũng chính là Dịch Tân.

      Dịch Tân - người đàn ông như vậy, với người có bao nhiêu lực sát thương, đối với mình, liền có bấy nhiêu.

      thương Tân Hoành sâu đậm như vậy, Dịch Tân đau cũng chỉ biết giữ ở trong lòng mà thôi
      Last edited: 14/2/16
      Chrisxixon thích bài này.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 184: Tình mỏng manh (18-)




      Bóng đêm buông xuống.
      Mặc quần áo thời trang tinh diệu danh gia ôm sát vòng quanh đường cong quyến rũ của thân thể, gió thổi qua, tóc dài khẽ vuốt quá mặt, sợi tóc bay trong khí, lộ vẻ phong tình.
      người Nghê Tranh nhiễm chút men say, ở bên trong nhà hàng ra, hai má ửng đỏ. Bên người, người đàn ông tuấn dật nhã nhặn đỡ , thấy bộ dáng của lúc này, ở chỗ sâu trong đáy lòng hơi dập dờn, chân mày nhăn lại thấp giọng , "Uống rượu gì đâu? Em giao cho đó chẳng qua là mấy hoạt động tuyên truyền, cần gì phải bán mạng như thế?"
      Nghê Tranh nghe xong, chỉ là cười khẽ.
      Giao cho liền đẩy được sao? với giới truyền thông tôi là Dịch thiếu phu nhân, tôi liền là sao? Dịch thiếu phu nhân chân chính đâu phải tới mấy loại hoạt động này, cùng thương nhân ở bàn rượu, lá phải lá trái? Chỉ có thể tranh thủ đến càng nhiều hơn nữa để tuyên truyền.
      Sinh dễ, sống dễ, cuộc sống dễ dàng.
      phải người phụ nữ nào cũng có thể có số mệnh tốt như Tân Hoành, có thể được người đàn ông kia thịnh sủng cả đời, sau đó, cuộc sống hề có ưu phiền.
      Chính mình ngủ lại ở phụ cận nhà hàng, Nghê Tranh khẽ đẩy đẩy người đàn ông bên cạnh, "Yến Thanh, về trước , em sắp đến nơi rồi, em muốn mình lúc."
      Yến Thanh nhíu mày, lại thấy kiên trì, trong nháy mắt, trong lòng có cường liệt cảm xúc xẹt qua, lạnh giọng, "Em còn muốn khăng khăng mực như thế?"
      Nghê Tranh khẽ cười, ngưng mắt nhìn về phương xa những ngôi nhà cao tầng san sát nối tiếp nhau, "Em chỉ là, muốn dễ nổi giận như thế. Cuộc sống của ta bây giờ, vốn là thuộc về em, tại em lại muốn buông tha hết thảy, em, thuyết phục được tim của mình. Yến Thanh, có cuộc sống của chính nên ở người em tiêu hao nhiều thời gian. Em đây là hồi hào đổ, nếu là thắng, sau này tự nhiên thiên thiên vạn vạn tốt, có lẽ ngày sau còn có thể giúp đỡ . Nếu là thua, gặp đem chính mình chuyển , cái gì cũng để lại, khi đó, lại còn có thể báo đáp cái gì?"
      Yến Thanh lành lạnh cười, "Em cho là, em có thể giúp ang cái gì? Em cho là, muốn em báo đáp sao?"
      Khuôn mặt tinh xảo của Nghê Tranh hướng về phương xa, cũng nhìn , chỉ khẽ lắc đầu, " về trước , chính em chút."
      với , ràng đạm mạc, phảng phất là muốn tiêu hao tia khí lực.
      Yến Thanh tự giễu, đúng vậy, tại tất cả sinh mệnh của đều trút xuống ở tại người đàn ông kia.
      Thế nhưng vốn phải như thế. Quá khứ, tuy với cũng phải toàn tâm toàn ý, nhưng ít ra biết, ở trong lòng chiếm cứ góc rất lớn. Chỉ cần còn có tâm, liền nhất định lờ , cũng lờ được.
      Trong thân thể Yến Thanh, cay đắng cuồn cuộn nổi lên, lần lại lần luân hồi, hối hận, lại cùng bất đắc dĩ.
      Nếu như, ngày đó, có mang ra cửa. . .
      Nếu như, Nghê Tranh có nhìn thấy Dịch Tân, đó là phủ, đến nay vẫn là của trước kia, vẫn là bạn Yến Thanh ?
      cùng từ lớn lên cùng nhau, cho biết thế nào là tình , kết quả là, chống lại cùng Dịch Tân gặp lại mà chỉ bằng thời gian của buổi trà chiều
      hận sao?
      Hận ai?
      Hận Dịch Tân đoạt người ? , hận được. Ngày đó, người đàn ông kia với , quang minh chính đại đến làm cho người ta sinh ra cảm giác hối hận, tự giác thể lý.
      Dịch Tân khi đó cho biết, "Nếu như ấy nguyện ý, để ấy cùng tôi ."
      Bá đạo, cường thế, mà lại bằng trắng trợn làm cho người ta hận đứng dậy.
      Nếu như ấy nguyện ý. . .
      khi đó đều chưa từng nghĩ tới những lời này, liền cũng có mang lại bao nhiêu cảm tình. Chẳng qua là, có thể có, cũng có.
      Tới nhiều; đến, cũng ít.
      Chính là như vậy.
      Như vậy sao? luôn luôn mẫn cảm thông tuệ, cũng quả bình thường như , là chưa từng nghĩ những lời này càng hàm nghĩa sâu xa? Liền cứ như vậy. . . Nguyện ý. Từ đó, Nghê Tranh và Dịch Tân cùng chỗ, Yến Thanh chỉ có thể đứng ở phía sau bọn họ, liền dũng khí hận cũng có.
      cười khổ, nếu như ngay cả khi đó cũng có thể buông tha , câu tôn trọng của , như vậy lúc này, còn lập trường gì đến can thiệp chuyện của chứ?
      Tự giễu lắc đầu, buông tay ra. Xoay người, bóng dáng ôn hòa bọc dày thất lạc buồn bã, vào trong bóng đêm.
      Nghê Tranh vẫn như cũ nhìn về phương xa, nhiệt độ người đột nhiên thấp, cũng quay đầu lại, dường như căn bản chưa từng chú ý.
      Sau đó, mình ở đêm hạ trong gió lạnh mà , mình giấu đầy bụng tâm và. . . tính toán.
      Gió thổi vào người, có chút lạnh. lại sớm biết mình bây giờ là thương thương hay là tìm cách.
      Bước chậm, bên người lại đột nhiên có chiếc xe màu đen chậm rãi đến phía trước rồi dừng lại.
      Trong lòng khẽ động, cước bộ ngừng, tới, đứng lại ở bên cạnh xe.
      Cửa sổ xe chưa từng hạ xuống, lại cũng rời .
      Nghê Tranh tâm trạng trầm xuống, khỏi lạnh giọng , " làm sao dám to gan như vậy, lại đến nơi đây! Bị phát . . ."
      Cách cửa thủy tinh, bên trong truyền đến giọng nam mang theo tia cười chế nhạo, "Nghê tiểu thư cần phải lo lắng, người nọ tại ốc còn mang nổi mình ốc, sao có thể để ý tới ? Tôi qua đây chẳng qua là nhắc nhở tiếng, an tâm chút. Tất cả dựa theo lời dặn của tôi nếu tự ý hành động phá hủy việc, như vậy hậu quả do mình gánh chịu."
      nghe xong, trong lòng nhịn được tức giận, liền cười lạnh, " cho là lúc này vẫn có thể tiêu sái toàn thân trở ra như vậy? Nếu là bị người nọ tra ra là phát bưu kiện, người chết cũng chỉ mình tôi!"
      tức giận xuống xong, trong xe lại cũng có tiếng đáp lại. lát, chỉ là bật ra tiếng cười khẽ.
      , cũng đủ, tiếng cười chế nhạo.
      Nỗi bất an ở trong thân thể lan tràn. Xác thực, phát bưu kiện chính là ; nhưng mà, lại là ở trong thời gian ước định dùng gọi điện thoại dẫn dắt Dịch Tân rời .

      Sau đó, thúc xe chạy, đường chạy nhanh như bay, như hòa vào dòng xe cộ. Quanh mình, tất cả lại khôi phục như thường. Tựa như vừa rồi dừng lại và ngắn đối thoại, chẳng qua là thời gian ở đột nhiên trong nháy mắt tạm dừng, trừ hai người đương , ai cũng phát ra.
      Last edited: 14/2/16
      xixonChris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :