1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Quân hôn: Tổng giám đốc thô bạo của tôi - Nam Mịch (Chương 221) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 129 : Tâm ý sai lầm (4)
      Edit: Ori
      Beta: Meomeo

      Điện thoại di động kêu lên, lướt mắt nhàn nhạt liếc qua rồi cầm lên. Nhưng cũng chuyện.

      Đầu kia lập tức cung kính , “Tân thiếu, ngoài dự đoán của ngài, người Cố gia quả ở thành phố H.”

      nhàng khép mắt lại, khi lần nữa mở ra bên trong vẫn như cũ thâm trầm như đầm nước, “Giúp tôi đặt vé máy bay trở về, vào ngày hôm sau.”
      Mệt mỏi.

      “Chuyện này…” Đầu kia có chút do dự, “Có gấp quá ? Ông cụ bên kia…”
      Cười lạnh, “Cứ làm theo lời tôi.”

      Quá nhanh? Nguyên Thâm biết cái gì gọi là gấp!

      Nếu gấp tại mang theo người phụ nữ kia trở về thành phố B từ lâu rồi.

      “Vâng” Đầu kia hơi ngừng lại rồi , “Tân thiếu, hôm nay Phong thiếu gia bệnh viện.”

      “Hả?” Con mắt híp lại, bên môi gợn lên nụ cười hứng thú, “Phong Dương muốn gặp Phương Vũ hay Mạc Tương Đằng?”

      “Phương Vũ. Mạc Tương Đằng được Mạc Thích Thanh bảo vệ rất nghiêm mật, tạm thời Phong thiếu gia còn đến gần được.”

      Trầm ngâm hồi lâu, nụ cười lạnh lùng bên môi lại nhếch lên xinh đẹp, “Để cậu ta , đừng cản. Mạng của Phương Vũ, vốn chính là nhặt được. Phong Dương muốn nhìn mặt , vậy chỉ có thể mạng hết.”

      “Vâng”

      Khi cúp điện thoại trong mắt lại thấy mệt mỏi, thay vào đó là quả quyết tranh đấu vốn có xưa nay. Đó là trạng thái bình thường nhất của người có thân phận như .

      ngày kia, cuối cùng bỏ qua cho Mạc Tương Đằng và Phương Vũ. Bởi có người mở lời tới .

      Mạc Thích Thanh.

      Người đàn ông mà mẹ nhất.
      Phát súng bắn của Tang Nhuế, vốn nhắm ngay chính trái tim Mạc Tương Đằng. Nguyên Thâm có chút kiêng kỵ, thậm chí đồng ý của tự ý đẩy Mạc Tương Đằng ra. Vì vậy, phát súng kia mặc dù nhắm trúng, nhưng cũng phải trí mạng.

      Cũng chính vừa lúc qua phát súng đó, Dịch Tân liền nhận được cú điện thoại. Ở trong cái khí gươm súng sẵn sàng, tiếng điện thoại đột ngột đến gần như có thể phá vỡ căng thẳng trong lòng mọi người.
      Điện thoại tới chính là của Mạc Thích Thanh.

      Dịch Tân nghe xong có chút kinh ngạc, lại cười đến nguy hiểm. Cú điện thoại lúc này, nếu như phải thời khắc sinh tử cha con liên tâm, như vậy chỉ có thể là quá trùng hợp!
      Mạc Thích Thanh xin Dịch Tân bỏ qua cho Mạc Tương Đằng.

      Dịch tân cười lạnh, “Nếu người Mạc gia có thể nhanh hơn cây súng tay tôi, như vậy Mạc Tương Đằng có thể được cứu.”

      Lời đó chứng tỏ cho Mạc Tương Đằng được sống. Bởi vì, cho dù ở nơi khác thế lực của Mạc gia và Dịch gia quả thực ngang nhau, nhưng đường xa chạy tới cũng thể nào nhanh hơn súng tay Dịch Tân.

      Mạc Thích Thanh ràng biết ý trong lời đó, vì vậy, ông ta mở miệng cầu xin Dịch Tân. tệ, là cầu xin, bỏ tôn nghiêm, cầu xin Dịch Tân bỏ qua cho Mạc Tương Đằng.

      Mạc Tương Đằng là người thừa kế duy nhất của Mạc gia, thể chết được. Dịch Tân rất ràng, sóng mắt mị lướt qua máu tươi ào ạt mặt đất của Mạc Tương Đằng, sắc môi diễm lệ, “Mạc Tiên sinh là muốn tôi nể mặt mũi của Dịch Ngưng sao?”

      Dịch Ngưng, mẹ của Dịch Tân.
      Đầu bên kia trong phút chốc tiếng động, hồi lâu sau giọng vang lên lại đè nén trầm thấp, “Đúng, xin Tân thiếu nể mặt Dịch Ngưng, bỏ qua cho khuyển tử.”

      Bên môi tà mị cười lạnh cái. Dịch Tân ra lệnh tiếng, Mạc Tương Đằng có thể phải chết.

      Dĩ nhiên, Phương Vũ coi như là tiện thể được lợi, cùng được người cứu .
      Hai kẻ này dọa tới người phụ nữ nhất, sao có thể dễ dàng bỏ qua? Cuối cùng lại có thể cho người dẫn chúng , cũng chỉ là còn có phần tự tin với kĩ thuật bắn của mình.
      Phương Vũ bị bắn hai phát đầu gối, đủ để cho sau này chỉ có thể sống dựa vào xe lăn, đến phát súng gần trái tim kia, cẩn thận, chừng xe lăn cũng cần dùng, trực tiếp sống đời thực vật.
      Mà Mạc Tương Đằng, phát súng thẳng trúng kinh mạch tay phải của kia, sau này, cái tay phải đó coi như hoàn toàn bị phế.

      Đối với người kiêu ngạo như Mạc Tương Đằng mà , khiến tàn phế so với chết còn khổ sở hơn!

      Tân Hành, em xem, báo thù cho em. ai có thể tổn thương em, bọn họ dọa đến em, những thứ này là để họ trả lại cho em. ngày đó em lái xe chạy trốn, khuôn mặt trắng bệch, bộ dạng sợ đến nỗi ngay cả hai mắt cũng dám chớp cái, khiến đau lòng.

      Luôn như vậy, mỗi lần nghĩ đến Tân Hành, Dịch Tân mềm lòng. Cho nên, lúc có cảnh sát giao thông tới gõ cửa sổ xe, muốn mở giấy phạt lại cũng xử lí.

      “Tiên sinh, nơi này thể dừng xe.”
      Dịch Tân biếng nhác cười tiếng, “Lần sau chú ý.”

      Thái độ tốt đến độ giống . Mở giấy phạt ra, suy nghĩ chút, lại lái xe đến cửa hàng đá quý.

      Tân Hành tựa ghế sa lon trong căn phòng, mơ mơ màng màng ngủ mất, lại bị tiếng điện thoại đánh thức. còn hơi sức cầm lên, vừa nhìn liền nhất thời vui mừng, cả người thoáng chốc chấn phấn ít.

      “Điền Tĩnh, lâu gặp.”
      Cảm xúc vốn mệt mỏi mà bởi cuộc điện thoại của bạn tốt nhiều năm, trong nháy mắt liền tan hơn phân nửa.

      Đầu kia sang sảng cười tiếng, “Tân Hành, tớ rất cảm động, cậu lại nhớ số của tớ.”

      Tân Hoành vừa nghe vậy, trong lòng đột nhiên trầm xuống, vốn đột nhiên phấn chấn tựa như phù dung sớm nở tối tàn, tới cũng nhanh mà cũng nhanh.

      Điền Tĩnh sai, Tân Hành nhìn điện thoại, nhận biết được dãy số này.
      Vốn chiếc điện thoại kia rơi trong kho hàng của Phương gia, còn chiếc điện thoại này là cái mới, sim điện thoại cũng mới bổ sung. Bây giờ trong điện thoại cũng có tên người liên lạc nào. Lúc này, Điền Tĩnh gọi tới, màn hình phải “Điền Tĩnh”, mà chỉ là chuỗi chữ số.
      Tân Hành nhiều bạn lắm, tự nhiên nhớ số này thuộc về Điền Tĩnh, nhưng điều này đủ lạ.
      Chính là, tại sao Điền Tĩnh biết số điện thoại tại của ?
      Chương 130: Lỗi lầm tâm ý (5)
      Edit: ori
      Beta: meomeo


      Buổi sáng lúc Dịch Tân ra cửa tiễn Nghê Tranh, đến trưa cũng trở về nữa, Phong Dương cũng cả ngày thấy bóng dáng. Cho đến bữa ăn tối, bàn ăn Dịch gia cũng chỉ có ba người Dịch lão và Tang Nhuế, Tân Hành.

      Hôm nay Tân Hành cảm thấy mệt mỏi, sau bữa ăn tối cũng cùng Dịch lão xem thi họa hạ kì làm tiêu khiển, chỉ bảo Tang Nhuế ở lại đại sảnh bồi Dịch lão, mình liền lên lầu.*

      Lại ghế sa lon ôm đầu gối giật mình phát lâu mà Dịch Tân vẫn chưa về, liền vào phòng tắm tắm rửa.

      Khi sửa sang bản thân xong ra ngoài, thời gian trôi qua vẫn thấy Dịch Tân. Trong lòng có chút mất mát, miễn cưỡng mở tủ quần áo, định tìm bộ trang phục ăn mặc chỉnh tề chút.

      Lại thấy trong tủ quần áo, quần áo của và của quấn quít cùng chỗ, dường như có bộ dạng thân mật.

      Đối với việc bố trí trong phòng, Tân Hành và Dịch Tân là hai người hoàn toàn khác biệt. Dịch Tân mặt nhìn lười biếng, ra người này gần như ưa sạch ; mà Tân Hành, mặt nhìn bình thản lịch tao nhã, ra về việc nhà cực kì bừa bộn, thường hay vứt bừa bãi, lại thường hay cầm đồ lung tung.

      Trước đây, nếu Tân Hành cầm đồ để lại chỗ cũ, làm xáo trộn bày trí sắp xếp, Dịch Tân luôn nhíu mày, sau đó yên lặng đặt đồ lại, dùng hành động bày tỏ lên án . Duy chỉ có ở tủ quần áo, cái tính thích sạch đến bình thường người đàn ông này lại tha thứ cực kì, để tùy theo tính , thích để đâu để ở đó.

      Vì vậy, tủ quần áo của họ chính là bộ dạng này, thiếu sắp xếp của người đàn ông, quần áo của và của trộn lẫn chung chỗ, nếu muốn tách từng cái từng cái ra, đúng là phải phí rất nhiều công sức.

      Trong miệng khô khốc, Tân Hành vịn vào cửa tủ quần áo, nhìn chút liền sợ sệt.

      Nếu lần này vẫn chọn rời khỏi như trước, như vậy liền giống như những bộ quần áo này quấn quít, giữa hoàn toàn tách ra. Chỉ là đến lúc đó, , bỏ được ra từ trong sinh mạng mình sao?

      “Em nghĩ gì thế?” Bên tai vang lên tiếng , làm Tân Hành sợ hết hồn, theo thanh, cuống quít quay đầu.

      Người đàn ông kia lại tới gần , lại hơi cúi đầu về phía . Lúc này cuống quít vừa quay đầu, da mặt liền vừa lúc chạm qua môi .

      Từ trong phòng tắm ra, thân thể còn lưu lại nước ấm, khá cao, cùng chạm vào nhau, liền ra lạnh lẽo môi .

      Lòng gắt gao nhảy lên, tai nóng lên, lui lại sau lưng, muốn cách xa chút.

      Chỉ là chân lui về phía sau, eo vẫn khỏi phía trước, căng thẳng. vươn tay ôm qua, cả kinh, vì sợ, lại lui ra, liền dùng lực, hạ xuống, liền ôm dán người .

      Môi khẽ giơ lên, tâm tình hình như tệ, ánh mắt kia lại có quá nhiều tà khí, “Vừa rồi, là cố ý sao?”

      Tân Hành nghĩ, mặt lúc này nhất định đỏ hết lên, kinh ngạc rối loạn mở to con ngươi, hướng về phía người đàn ông cười hài lòng lại tà tứ, lắc đầu, “, phải, em… cẩn thận.”

      vừa mới xong, lại chỉ cảm giác trước mắt tối sầm lại, môi, xúc cảm lạnh lẽo lại lần nữa dán lên. chỉ cảm giác toàn thân cứng đờ, thân thể có chút phản ứng kịp, chỉ có thể trợn to mắt nhìn người nọ động tình hôn trước mắt.

      Người đàn ông phát chuyên tâm, cũng triền miên hơn, liền buông ra. Cúi đầu, môi còn mang theo chút nước, diễm lệ dưới ánh đèn.

      “Ừ, cố ý.”

      câu, vô cùng lẽ thẳng khí hùng. Tân Hoành khóe môi hung hăng co rút.

      Thế nhưng lại để ý tới , trực tiếp cúi đầu hít hơi sâu giữa cổ , tư thái là mê say, cuối cùng còn thở dài , “Ừ, là thơm.”

      Lại nhìn áo choàng tắm người , cảm khái, khỏi tiếc hận, “Ừ, tắm rửa rồi hả? đáng tiếc.”

      xong, mắt nhàng liếc qua đồng hồ bàn. Mười hai giờ.

      nghĩ, em chờ đến muộn như vậy, thuận tiện chờ tắm cùng em luôn.”

      Khuôn mặt tiếc hận, lại giống như là . xong, còn ôm cánh tay của mạnh hơn, đem hông áp lên thân thể của . Tân Hoành bị buộc khẽ động, chỉ cảm thấy chỗ mẫn cảm vừa vặn bị áp đến nơi nào đó dưới người . Sau đó, tinh tường cảm thấy chỗ đó của cọ sát với lúc xảy ra biến hóa.

      Tai như bị phỏng, thân thể lại bỗng nhiên mềm nhũn, bị trêu chọc như thế, tự chủ được liền cũng động tình theo .

      nhìn bộ dáng đỏ mặt, chỉ cảm thấy tâm tình tốt, tay càng tăng thêm lực, thân thể càng cọ sát sít sao hơn với , động tác đó ám chỉ dục vọng ràng.

      chỉ cảm giác thân thể nóng lên, luồng nhiệt lưu xuống. thẹn thùng, thân thể miễn cưỡng dùng lực, đẩy . “ đừng, đừng như vậy, nhanh tắm!”

      nhíu mày nhìn , trêu chọc, “Tắm em cho tiếp tục?”

      ngẩn ra, biết nên trả lời thế nào.

      Trong mắt nhất thời lướt qua tia bén nhọn, chợt lóe lên, trong nháy mắt tay liền có động tác. Ngón tay vừa động, đai áo choàng tắm liền rơi ra, ôm hông , thuận thế xoay người cái, hai người liền cùng nhau nằm lên giường.

      Mà trong quá trình đó, áo choàng tắm rơi xuống đất, lúc ở giường, toàn thân trần truồng ở trong lòng .

      lật người, đè ở phía dưới. Động tác của tới quá nhanh, nhất thời phản ứng. Cho đến khi chỗ phía dưới nóng lên, đột nhiên bừng tỉnh lại, nhìn người mình, hai mắt đen tối rơi thân thể trần truồng của , đáy mắt sâu kín có đốm lửa.

      nhất thời kinh hãi.

      tay dùng lực liền đẩy , “Đừng như vậy!”

      Đáy mắt cực kì kinh hoảng và khước từ ràng rốt cuộc chọc giận tới , ánh mắt mãnh liệt, thanh rốt cuộc phát lạnh, “Đừng như vậy? Em chờ muộn như vậy phải vì để như vậy với em?”

      cố ý tâm tư theo hướng này, còn đến như vậy… khiến khó chịu. Trong lòng đau xót, bật thốt lên, “ phải.”
      Chrisxixon thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 131 : Tâm ý sai lầm (6)

      Edit: Ori
      Beta: meomeo

      Động tác người đàn ông bỗng nhiên dừng lại, nhìn chằm chằm. *** trong mắt trong nháy mắt còn thấy đâu nữa, thay vào đó là tỉnh táo. Chỉ là lúc này, đè người , áo khoác bỏ , áo sơ mi xộc xệch, bàn tay xinh đẹp còn vuốt ve thân thể trần truồng của .

      Tư thái như vậy càng giống như yên tĩnh trước cơn bão táp.*

      nhìn , nụ cười bên môi tạo cho người ta loại ảo giác dịu dàng, “Đây là cái gì?”

      nhìn dáng vẻ đó của , trong lòng rét lạnh, cả người cứng lại.

      Thế nhưng lại cho thời gian, ngay sau đó lại hỏi, “Em chờ lâu như vậy, phải đợi trở lại ** * cùng em, vậy là cái gì?”

      Ánh mắt của tà nịnh, lời lạnh lẽo. chỉ cảm giác trong lòng đau, trong đau khổ nghĩ đến điều gì khác, liền ở dưới người thản nhiên nhìn , thẳng, “Hãy bỏ qua cho Phương Vũ.”

      Dứt lời, trong nháy mắt khí trầm xuống, gần như sụp đổ.

      Con ngươi xinh đẹp của người đàn ông nguy hiểm nheo lại, nhìn chằm chằm người phụ nữ phía dưới, lời nào mà chỉ dùng khí thế cường đại của buộc . Khiến cảm giác thân thể giống như bị giữ chặt trong tay ai, đôi tay kia còn ngừng thu lại, thân thể của liền bị bức bách co rút nhanh, đến đau đớn.

      Lại thể làm gì, chỉ có thể chịu đựng.

      lúc sau, môi mỏng của khẽ mở, “Ai?”

      Chỉ có chữ lại chân cho thấy quyền sống chết trong tay .
      hiểu ý . Chỉ là lúc này, thân mảnh vải ở trong tay có chút xấu hổ, tay dùng sức khước từ .

      bất động.
      lại dùng sức.

      cười lạnh, tay vốn đặt ngực liền đường xuống, tách hai chân của ra, xâm nhập vào chỗ kín của . Ngón tay hơi cong, đâm vào trong.

      kêu lên lại cuống quít cắn môi, con mắt híp lại, giọng mềm nhũn, “ để em mặc quần áo vào trước .”

      Thấy bất động, lại vội bổ sung : “Em lạnh.”

      mị con mắt nhìn chằm chằm , hồi lâu mới rời khỏi thân thể , nhặt áo choàng tắm bị cởi ra đất, ném cho .

      vội mặc vào, chỉ là dưới mắt , động tác gần như hoảng loạn. Vội vàng buộc đai lưng lại, Tân Hành mới ngẩng đầu trả lời , “Điền Tĩnh.”

      Dịch Tân nhíu mày, lời nào. Tư thái này ràng cho thấy đợi .

      , “Chồng Điền Tĩnh là Phương Tuấn, là trai Phương Vũ. Ngày đó, ấy cùng Phương Tuấnra ngoài, lúc trở lại vừa vặn nhìn thấy gặp phải….. Khi đó, cũng là Phương Tuấn thông báo cho Mạc gia.”

      Dịch Tân cười lạnh, “Bọn họ trở lại cũng vừa khéo, lúc em bị bắt vào Phương gia trở lại. Lúc em trở lại chỗ , bọn họ về đến!”

      Tân Hành nghe được châm chọc trong lời của , cắn môi, “Lúc xế chiều Điền Tĩnh liên lạc với em tại Phương Vũ còn ở phòng chăm sóc đặc biệt, sống chết còn chưa . Dù lần này nhặt về cái mạng, nhưng nửa đời sau cũng chỉ có thể ở xe lăn mà sống. Còn nữa, mặt ta cũng bị Tang Nhuế hủy dung. Chỉ là, Phong Dương… hình như chịu bỏ qua, cho nên Điền Tĩnh hi vọng có thể để Phương Vũ con đường sống.”

      Tân Hành xong, khí liền trở nên yên tĩnh lần nữa. Người đàn ông trước mắt chỉ nhìn , ánh mắt căng lên nhưng cũng chuyện.

      chờ hồi lâu, thế nhưng vẫn như cũ chỉ chăm chú nhìn , thậm chí ánh mắt kia làm cho cảm thấy trong lòng rất buồn bực, dường như khó có thể hô hấp.

      lại nhịn được, liền can đảm thử dò xét hỏi, “Có thể ?”

      Đáy mắt dần dần lạnh lùng, dầy cộm nặng nề, “Em cảm thấy có thể ? Người bắt là em, cũng phải là tôi. Nếu ngay cả em cũng cảm thấy có thể bỏ qua cho , vậy tôi còn có thể gì?”

      Giọng điệu của ràng vui, Tân Hành cũng nghĩ sâu, chỉ , “Em nghĩ, mặc dù em và Tang Nhuế phải chịu chút khổ cực, nhưng cũng may Hữu Kinh Vô Hiểm*. Mà Phương Vũ, cũng phải trả giá rất cao.
      Khuyên người phải có lòng khoan dung, như vậy, chúng ta cần phải ép sát từng bước.”

      thẳng thắn ra ý nghĩ trong lòng, nhưng ngờ vừa mới xong, cảm giác cằm đột nhiên đau nhói, mặt bị người đàn ông kia hung hăng nắm vào trong tay. Nhất thời, luồng khí tức giận cường đại cuốn tới.

      “Tân Hành, em muốn cho tôi biết, hơn nửa đêm em nhiều như thế với tôi, chỉ là để tôi bỏ qua cho người thiếu chút nữa hại chết em?!”

      Khuôn mặt Dịch Tân chậm rãi đến gần , cách quá gần, liền có thể tinh tường thấy đáy mắt tà mang theo huyết lệ sâu nặng của .

      Trong lòng rét lạnh. biết, tức giận.

      “Nhưng, …” cố gắng giãy giụa trong tay , nhưng chút sức cũng có.

      “Tôi cái gì?” cười tà, “Tôi chỉ hỏi em, em có nguyện ý bỏ qua cho hay , cũng tỏ thái độ ràng rằng tôi muốn bỏ qua cho !”

      “Tân tiểu thư, em nhân từ, tôi vốn còn muốn đuổi tận giết tuyệt, chỉ là lần này, là Phương gia đụng phải họng súng! Là Điền Tĩnh mở miệng cầu em sao? Vậy tốt, tôi liền khiến ta về sau vĩnh viễn khỏi cần chuyện, tránh khỏi kích động em, làm hỏng tâm trạng của tôi!”

      Đầu óc thoáng chốc “Đùng” tiếng tỉnh ra, Tân Hành bỗng nhiên trợn to mắt, hoảng sợ nhìn người đàn ông gần trong gang tấc, thể khống chế mà lắc đầu, “, thể như vậy!”

      thể?” Dịch Tân cười lạnh, “Tân Hành, xem ra đến tại em vẫn học được cách tin tưởng tôi!”

      “Tôi liền để em xem chút, tôi có thể hay thể!”

      Dịch Tân xong, tay dùng sức hung hăng hất ra vật cầm trong tay .

      Tân Hoành bị lực đẩy ra liền té giường. Trong lòng vừa sợ vừa đau lại vừa giận, nhưng vẫn cuống quít chống thân thể lên như trước, miễn cưỡng cười , “ đừng tức giận, nếu muốn bỏ qua cho Phương Vũ, vậy coi như em . Điền Tĩnh ấy cũng dễ dàng gì, cần gì phải làm khó ấy?”

      “Làm khó?” Trong mắt của người đàn ông rốt cuộc nổi gió dữ dội, “Tân Hành, em biết cái gì gọi là làm khó!”

      Tân Hành ngẩn ra.
      “Tôi cho rằng em đợi tôi, bao lâu em cũng đợi tôi? Kết quả, ngay cả để tôi đụng vào em em cũng tình nguyện như vậy, làm sao em là em làm khó tôi?!”
      Trong mắt của tức giận và lên án ràng chói mắt, tất cả ném về phía . Tân Hành chỉ cảm thấy nhất thời uất ức và khổ sở trào lên trong tim. Tim, hung hăng đau xót, bật thốt lên phản bác, “ có Nghê Tranh rồi, còn cần em sao?”
      Quên t đổi tên nữ chính là Tân Hành giống bản convert lúc trước dịch là Tân Hoành vì Bonie dịch thế trước nên phải theo!

      Chương 132 : Tâm ý sai lầm (7)

      Edit: ori
      Beta: meomeo

      Chỉ là lời cãi lại theo bản năng suy nghĩ. Lời ra khỏi miệng, Tân Hành mới đột nhiên tỉnh táo lại, lời của lúc này nghe u oán, hèn mọn… đến cỡ nào.

      Giống như thừa nhận toàn tâm mong mỏi rủ lòng thương xót, chờ ở đây, thế nhưng lại chẳng thèm ngó tới.

      Khí lạnh cả người Dịch Tân nhất thời liền giảm hơn phân nửa, dừng ở trước mắt , nhìn .*

      Lúc này trong lòng Tân Hành chỉ cảm thấy khuất nhục, còn có khinh bỉ… chính mình. cười lạnh, “Vậy chính là có lòng tham như vậy? Em cũng chỉ là vật thay thế, cho dù bây giờ đạt được như muốn muốn, vẫn buông em ra như trước?”

      cố ý tàn nhẫn lại chịu nổi, trong nội tâm, ra cũng là cho chính mình nghe. hung hăng ném về phía mình, hi vọng bản thân có thể tỉnh táo chút.

      Người đàn ông này, quả thực có đầy đủ tư cách khiến khăng khăng mực, thể tự kềm chế. Chỉ là tình cũng cần cân xứng.

      “Vật thay thế?” Trong nháy mắt, mặt vốn bình tĩnh hơn phân nửa, nhất thời lại nổi lên nụ cười xinh đẹp đến cực hạn. nhìn bằng tư thái dịu dàng, thậm chí ngón tay nhàng nâng cằm của , môi mỏng hé mở, “Tân Hành, em biết vật thay thế là gì ?”

      thanh của , khiến thân thể bỗng nhiên run lên. Tim, ngừng co rút nhanh.

      Ý thức được ràng cỗ nguy hiểm trước nay chưa từng có, quan tâm đến thương cảm nữa, theo bản năng liền đẩy ra, lăn qua giường, từ bên kia rơi xuống đất, muốn rời .
      loại dự cảm, tới vừa nhanh vừa ràng. biết, tại muốn lập tức né tránh người đàn ông này.
      Bước nhanh chạy ra ngoài.

      Khi tay mới vừa chạm vào tay nắm cửa bị cánh tay khác giữ lại.

      vùng vẫy, thân thể ngược lại bị cánh tay ôm chầm lấy, thân thể bị ôm lại, đối diện .

      có thể nhìn thấy ràng cặp mắt đỏ lên của , cùng nụ cười nhạt bên môi phối hợp làm cho người ta toàn thân tê dại mà dịu dàng.

      Trong lòng run lên, thân thể bị cơ thể đè cửa. Hai chân bị đầu gối của mạnh mẽ đẩy ra.

      “Em rời khỏi tôi, chuẩn bị muốn đâu?”

      Giọng của , dịu dàng lại thương tiếc, chỉ là lực nắm tay lớn đến nảy sinh ác độc.

      chỉ cảm giác tay đau nhức, đau đến mức cau mày chặt. bất giác muốn tránh thoát khỏi tay cầm của .

      Chỉ là vừa động liền chọc cho càng dùng sức bắt ép.

      thề, thậm chí còn nghe được tiếng xương cốt của muốn vỡ ra.
      giọng kêu lên, “ buông em ra!”

      Câu sau cùng của rốt cuộc hoàn toàn buộc mất phần thương tiếc cuối cùng với .

      “Thả em ra?” Nụ cười bên môi Dịch Tân vừa lạnh lại tàn nhẫn, “Thả em rời khỏi tôi? Tân Hành, phải là em tôi tìm em làm vật thay thế sao? Vậy tốt, tại tôi nghiêm túc cho em biết, em làm cho tôi rất hài lòng, thân thể của em khiến tôi rất thoải mái. Cho nên, tôi có ý định thả em ra!”

      vô tình xong, tay khác mạnh mẽ giật áo choàng tắm của và trói buộc phía dưới của mình ra. Lúc chưa kịp phản ứng lại, đỉnh đầu hạ thân liền mạnh mẽ chen vào thân thể của .

      Thân thể lâu hoan ái, lúc này lại bỗng nhiên bị người khác cường ngạnh đẩy ra, cơn đau đớn lan tới. Tân Hành đau mức đến kêu lên.

      vốn nắm tay , tay khác lúc này cũng buông ra, thay đổi giữ chặt hông và mông của . Dưới người liền dùng lực, tay phối hợp động tác lấy thân thể áp lên người mình.
      rất đau, lại khuất nhục. Tay mới vừa được tự do liền bất chấp đau đớn vỗ lên lưng , “Đừng! Sao có thể như vậy với em!”

      giãy giụa, ngược lại lại khơi dậy bản tính chinh phục của . giữ hông càng chặt, thân thể va chạm cũng càng nhanh, nhưng mặt lại cười đến tàn nhẫn, “ thể? ra tôi quá tốt với em. Hôm nay tôi muốn cho em xem chút cái gì gọi là vật thay thế!”

      xong, ôm hơi lui ra cạnh cửa. tay dùng sức, lại đem thân thể của quay ngược ra, đưa lưng về phía . Mà trong quá trình đó, và thân thể của luôn duy trì giao hợp.

      chỉ cảm giác phía dưới cơn kích thích mãnh liệt ập đến, còn chưa tỉnh táo, người bị đặt tường lạnh lẽo. Người đàn ông kia liền từ sau lưng chút lưu tình tiến vào trong cơ thể .

      đụng từng cái, chút lưu tình, liền bị từng cái đụng vào tường, đụng đến đau đớn.

      Trong lòng khuất nhục lớn, chỉ cảm thấy thứ đụng vào tường là lòng . Cơ thể đau và đau lòng, gắt gao cắn môi.

      “Vật thay thế? Vậy em biết tại sao tôi chọn em ?”
      Người đàn ông kia vẫn còn bỏ qua, nhục nhã thân thể đủ, miệng từng chữ từng câu càng giống như cái bạt tai hung dữ, hướng thẳng mặt mà đánh. “Thân thể em đây, tôi rất . Dung mạo em trong sạch, thân thể này lại vô cùng có tiềm chất lay động.”

      Đầu lưỡi có máu tanh quét qua, chỉ cảm giác tâm lúc này đau đến chết lặng, thân thể đến này dường như cũng dần dần thích ứng .

      muốn nhục nhã sao? để nhục nhã lần là đủ!

      cười, “Như vậy Tân thiếu, là thân thể tôi khiến thích, hay là thân thể của Nghê tiểu thư làm cho muốn ngừng hơn?”

      xong, chỉ cảm thấy đầu bị người dùng lực vặn qua, hướng ra sau lưng chống lại ánh mắt cuồng loạn của .
      Phía dưới, lại lần nữa dùng lực đâm vào.

      gắt gao cắn môi, mới dừng lại rên rỉ.
      Trong mắt mị của mang theo tàn nhẫn, “Bây giờ tôi trong thân thể em, đương nhiên phải trả lời là em làm cho tôi thích hơn rồi. Ngày khác, tôi cùng ấy làm, chính là ấy khiến tôi muốn thể ngừng hơn."

      mang theo tư thái phong lưu, từng chữ từng câu hung hăng hướng về phía , mang theo sức lực bén nhọn nhất.
      chậm rãi nhắm mắt lại, muốn nhìn thấy nữa.
      thua.
      Cho dù có đê tiện nhất, cũng đánh lại tới lạnh.
      Môi lại bị dùng sức hôn, bị cạy mở, bức bách và chiếm đoạt quấn quít cùng . Trong nháy mắt, trong lưỡi, mùi máu tanh sực ra nặng nề.
      Động tác lại dừng lại.
      cái lại cái, vốn có tình, bắt đầu chỉ là đau, lúc này, lại có vui thích.
      Cỡ nào châm chọc!
      Chương 133: Tâm ý sai lầm(8-)

      Edit: ori
      Beta: meomeo

      Đêm nay thực tức giận với . Cho nên ngay cả chia sẻ thân mật nhất cũng nhất định lấy tư thế của trừng phạt, làm cho cảm thấy khuất nhục, cố ý làm bị đau.

      Đè mặt đất, nhìn ở phía dưới vừa khổ sở lại vui thích, môi mỏng nhàng nhả ra lời tàn nhẫn, “Biết tôi thích em nhất ở đâu ?” *

      vừa mãnh liệt đụng chạm trong cơ thể , lại vừa dùng tay nhàng dọc theo thắt lưng lưu luyến vuốt ve, ràng hãm sâu vào dục vọng, trong mắt lại duy trì cường ngạnh tia lành lạnh cuối cùng, “Eo của em. Tôi thích nhất giữ chặt eo thon của em dưới thân như vậy, tùy ý rong ruổi trong cơ thể em.”

      xong, đôi tay bỗng nhiên cầm chặt vòng eo mảnh khảnh của , liền làm như vậy, thậm chí còn đột ngột cố ý dùng sức. Tân Hành chỉ cảm thấy cơn đau mang theo khoái cảm đánh tới, trong nháy mắt thần chí còn ràng.

      Gắt gao nhắm mắt lại, đợi cảm giác đau đớn bớt , mới chậm rãi khẽ mở mắt, nhìn người thân mình, cười, “Như vậy Nghê tiểu thư sao? Đối với ta, thích lấy tư thế gì? Có muốn thử chút người tôi luôn ? Xem xem là tôi khiến hài lòng hay là ta làm cho hài lòng hơn?”

      xong, liền chỉ cảm thấy ngang hông bỗng nhiên bị nắm chặt đến phát đau, thân thể bẫng, ôm lấy , phía dưới như cũ gắn liền với chỗ. miễn cưỡng duy trì tia lý trí cuối cùng, híp mắt nhìn .

      Lại thấy khóe môi là nụ cười tà mị mà tàn lạnh, ôm từng bước lớn đến bên giường, “ ấy xấu hổ, tôi và ấy đều ở giường, tôi. . . nỡ khiền ấy cảm thấy khuất nhục.”
      “Vừa như vậy, em và ấy giống nhau, hình như tôi cũng có thể đối với em tốt chút.” xong, áp lên giường mềm mại, lần nữa mãnh liệt tiến vào chiếm giữ.

      Tân Hành quay đầu , mặc cho nước mắt theo khóe mắt chảy xuống. biết thân thể và trái tim bị hành hạ kéo dài bao lâu, cũng biết chịu đựng hay sớm chết lặng, cho đến khi trời sáng, trong thân thể cuối cùng lớp sóng nóng bỏng qua, người đàn ông mới chậm rãi từ trong cơ thể ra ngoài.

      Rời khỏi , mình vào phòng tắm, thậm chí ngay cả liếc nhìn cái cũng có. khẽ trở mình, quấn mình vào trong chăn, gắt gao bao lấy thân thể tràn đầy dấu vết kích tình.
      Phía dưới dinh dính đến kinh người, để ý tới, chỉ bao mình trong chăn chặt hơn, nhắm hai mắt, làm bộ ngủ. Đầu óc lại cứ tỉnh táo đến mức khiến người ta tuyệt vọng. Nghe tiếng nước chảy trong phòng tắm, cho đến tất cả lại an tĩnh như cũ, tiếng người đàn ông từ trong phòng tắm ra ngoài, tiếng mặc quần áo.

      Đôi tay nắm chăn chặt, che phủ bản thân kỹ, đưa lưng về phía . Chỉ là có lẽ từ giỏi về ngụy trang, nhìn có thể dễ dàng thấu , lúc này cũng giống vậy.

      đứng ở bên giường, từ cao nhìn xuống , “Tối qua em làm tôi hết hứng, cho nên em cầu xin tôi, tôi liền đồng ý. Phương Vũ có thể chết. Lần sau, nếu như em còn muốn dựa dẫm vào tôi, cũng có thể trao đổi như vậy.”

      ở phía sau , thanh vẫn dịu dàng đa tình như vậy. . . Tim lại đau, thân thể giống như nhất thời bị cái gì đó vừa ướt vừa lạnh bao phủ, hô hấp cũng thể, sắc mặt vốn ửng hồng trong nháy mắt bởi vì hít thở thông mà trắng bệch. Cho đến khi “Xoẹt” tiếng tiếng cửa đóng lại, thân thể hung hăng run lên, mới rốt cuộc có thể hít thở từng hơi từng hơi ở bên trong.

      Dịch Tân ra ngoài phòng, đường xuống lầu, khuôn mặt lạnh lẽo, đến đại sảnh.

      Sáng sớm người giúp việc quét dọn thấy thế, cũng nhịn được run sợ, chỉ co ro cúm rúm hướng về phía gọi tiếng, “Thiếu gia Chào buổi sáng.”

      Bước chân Dịch Tân thoáng chốc dừng lại, quay đầu, hướng về phía người giúp việc trầm giọng , “ cho thiếu phu nhân rời nửa bước.”

      Người hầu kia hiểu đầu đuôi chỉ vừa gật đầu vừa lúng ta lúng túng : “Vâng.”

      Lúc này Dịch Tân mới tiếp tục tới cửa chính, rồi lại đúng lúc gặp Phong Dương mới từ bên ngoài vào.
      Phong Dương ràng là cả đêm về, lúc này mới từ bên ngoài trở lại. Nhìn thấy Dịch Tân kinh ngạc.

      Dịch Tân mắt híp lại, nhìn lạnh nhạt , “Chuyện Phương Vũ, đến đây chấm dứt.”

      Phong Dương cả kinh, trong nháy mắt sắc mặt trở nên cam lòng, nhìn Dịch Tân lại đột nhiên đảo mắt cười tiếng, “Tân Hành ở đó chịu ít tội, chịu được?”

      Phong Dương vừa mới xong chỉ cảm thấy cổ căng thẳng, bị người ta hung hăng níu lấy cổ áo kéo phía trước. Liền giật mình, lại thấy cặp mắt người đàn ông trước mắt phát hồng, “Tôi , bỏ qua cho , nghe hiểu sao?”

      Sau khi lạnh lùng cảnh cáo xong liền hất người trong tay ra.

      Phong Dương lui hai bước mới ổn định thân thể, hơi suy nghĩ chút, hỏi, “Ý của Tân Hành?”

      Dịch Tân nghe thấy hai chữ Tân Hành, cả người khỏi cứng đờ, cũng đáp lời, chỉ sải bước ra ngoài cửa.

      Phong Dương ngẩn ra, rồi lập tức phản ứng kịp, tiến lên mấy bước ngăn lại, “ muốn đâu?”

      Dịch Tân mắt lạnh liếc qua , “Uống rượu.”

      Tân Hành nằm ở giường nhắm hai mắt, nhưng cứ nhắm mắt lại là hình ảnh Dịch Tân đè người , ở trong cơ thể mạnh mẽ ra vào. Dứt khoát mở mắt ra, nhưng ánh mắt có chút đờ đẫn.

      Hồi lâu sau, cả người chợt chấn động, trong mắt thoáng chốc lên hoảng sợ, lập tức ngồi dậy vội vàng xuống giường.

      Dưới chân chạm đất, chân vẫn khỏi mềm nhũn, cuống quít lấy tay chống đỡ thân thể. Bên đùi lúc này, dòng tinh dịch ướt át chậm rãi chảy xuống.

      cúi đầu xem xét, cắn răng rồi bước nhanh vào trong phòng tắm.

      Nhanh chóng rửa ráy sạch , rồi tìm bộ quần áo trong tủ, ăn mặc nghiêm chỉnh, lúc này mới bước nhanh xuống lầu.

      Nghĩ thừa dịp tất cả mọi người còn chưa dậy mặt biến sắc ra ngoài, trong đại sảnh đụng phải quản gia giọng chuyện cùng người giúp việc. Quản gia nhìn thấy , cả kinh, rồi lập tức khôi phục vững vàng, cười tiếng với Tân Hành, “Thiếu phu nhân, sớm như vậy ngài muốn đâu?”
      Trong lòng Tân Hành cảm giác nặng nề, mặt miễn cưỡng cười tiếng, “Tôi ra ngoài mua vài món đồ.” xong, vội vàng tránh qua quản gia, ra ngoài cửa.
      Chrisxixon thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 134 : Tâm ý sai lầm (9)
      Edit: ori
      Beta: meomeo

      Quản gia lại lập tức mạch chạy chậm tới trước mặt Tân Hành, chuẩn xác sai lầm ngăn lại.

      Tân Hành bị chặn, nhất thời sắc mặt đông lạnh.

      Quản gia thấy thế, cuống quít cười tiếng, “Thiếu phu nhân, ngài cần gì phân phó tiếng là được rồi, cần tự mình ra ngoài.”

      Tân Hành lẳng lặng nhìn ông, từng lời thanh minh, “Tôi muốn tự .”*

      Sắc mặt quản gia nhất thời lúng túng, nhìn Tân Hành, cẩn thận, “Thiếu phu nhân, xin ngài đừng làm khó chúng tôi.”
      Tân Hành trong bụng hung hăng trầm xuống, thẳng tắp nhìn chằm chằm quản gia, hồi lâu sau mới hỏi, “Là ý của ấy?”

      Quản gia do dự phen, rốt cuộc nhàng gật đầu với Tân Hành, “Thiếu gia muốn thiếu phu nhân quá mệt nhọc, phân phó chúng tôi nhất định chăm sóc thiếu phu nhân tốt.”

      Quản gia này ở Dịch gia mấy chục năm, làm việc ở Đại Gia Tộc hai đời gia chủ như vậy, là người quá khôn khéo. Tân Hành hiển nhiên biết, lời này cũng chỉ là quản gia để an ủi .
      Lần này Dịch Tân hẳn là quyết tâm bỏ qua cho .

      Tân Hành liếc nhìn cửa trước mặt, lại nhìn quản gia cùng mấy người giúp việc ngăn trước mặt chút, hít sâu hơi, hề gì nữa, xoay người trở về.

      Trở về phòng, mới vừa đẩy cửa ra, luồng khí nam nữ hoan ái thoáng chốc xông vào mũi, lại thấy cả phòng xốc xếch, trong lòng Tân Hành chỉ cảm thấy buồn nôn. Cuống quít kéo mạnh cửa lại.

      “Rập” tiếng, vào sáng sớm ở đại trạch, quá mức vang dội. Lại đem sợ đến toàn thân chấn động.

      xoay người bỏ chạy, chỉ muốn cách nơi này xa.

      Chỉ là dưới lầu cũng có người cản.
      Trong lòng khốn khổ, cũng kịp nghĩ bây giờ là lúc nào, có thích hợp hay , liền tới phòng Tang Nhuế.

      Cũng may, Phong Dương có ở đây.

      Tang Nhuế nửa mê nửa tỉnh cho vào , Tân Hành áy náy cười tiếng với .

      Tang Nhuế nửa hí mắt, hỏi , “ xảy ra chuyện gì?”

      Tân Hành cũng nhìn thẳng vào mắt , ánh mắt chỉ tùy ý rơi vào nơi khác, “Tớ mơ thấy cơn ác mộng, ngủ được. Tớ có thể ngủ cùng cậu ?”

      Tân Hành xong, mới đưa mắt đối diện với Tang Nhuế.

      Lúc này Tang Nhuế cũng gần như hoàn toàn tỉnh táo, hỏi ngược lại, “Cơn ác mộng? Dịch Tân đâu?”

      Tang Nhuế chỉ hai chữ “Dịch Tân”, Tân Hành liền cảm thấy trái tim bị người ta hung hăng bấm cái, trong nháy mắt, như bị gai đâm vô cùng đau đớn.

      Cười, “ ấy có ở đây.”

      Lại đột nhiên nhớ lại nguyên nhân trước đó gấp gáp chạy ra ngoài, cẩn thận nhìn Tang Nhuế, hỏi, “Cậu có thuốc tránh thai ?”

      Tối hôm qua nhiều lần như vậy, mỗi lần Dịch Tân cũng buông thả trong cơ thể . lên tiếng nhắc nhở đừng như vậy, thế nhưng lại cười lạnh, ngược lại càng chút kiêng kỵ. chính là cố ý hành hạ , ban đầu chỉ cần muốn, cho vào trong cơ thể .

      Tang Nhuế híp mắt lại, hỏi ngược lại, “Thuốc tránh thai? Phòng trước hay là sau?”

      Ánh mắt của Tang Nhuế có chút sắc bén, Tân Hành lần nữa nhìn chỗ khác, , “Sau.”

      “Dịch Tân muốn đứa bé, cậu muốn?”

      Đứa bé? Tân Hành cười, “, ấy muốn đứa bé.”

      ấy chỉ là trừng phạt tớ.

      xảy ra chuyện gì?” Tang Nhuế hỏi tới, “Tại sao sáng sớm cậu tới tìm tớ xin thuốc tránh thai, Dịch Tân cũng ở đây?”

      Tân Hành nhìn Tang Nhuế, thấy ánh mắt lúc này hoàn toàn tỉnh táo, lại là người cực kì cứng rắn, lúc này nổi lên nghi ngờ, sợ là hỏi ra đến tột cùng, dừng. Mà thực tế, lúc này cũng chỉ có Tang Nhuế mới có thể giúp , nên Tân Hành cũng giấu giếm nữa, thẳng, “Tớ chọc giận Dịch Tân, bây giờ ấy giận tớ, cho nên sáng sớm liền ra ngoài.”

      Tân Hành đúng là vẫn ra Dịch Tân dùng sức mạnh với , quá trình đủ khuất nhục rồi, tại, càng tuyệt đối thể ra.

      Tang Nhuế híp con mắt lại, nhìn chòng chọc , hồi lâu mới , “Chúng ta đều tới gấp, những thuốc này chuẩn bị. lát tớ ra ngoài mua cho cậu thôi.”

      Trong nội tâm Tân Hành khẽ động, gật đầu cái, “Cám ơn.”

      Tang Nhuế lại đột nhiên đưa tay kéo qua, lại thuận thế nâng dậy, hướng về bên giường tới, “Ngủ tiếp lát , có lúc mơ thấy ác mộng, lại ngủ giấc cảm giác liền qua .”

      Tân Hành nghe vậy, đột nhiên nghiêng đầu nhìn về phía Tang Nhuế, thấy vẻ mặt lúc này thư thái thấu đáo, trong lòng cả kinh, lại bỗng nhiên đau xót.
      Tang Nhuế, hẳn là đoán được mà.
      ra chính là muốn giúp cất giữ chút tự ái cuối cùng.

      Tân Hành gật đầu cái, mặc cho Tang Nhuế đỡ lên giường, lại đắp chăn cho . nhắm mắt lại, chịu đựng đau đớn trong lòng mình, để cho nó lộ ra chút nào nữa.

      Tân Hành, ra cũng kém cỏi như vậy, hai năm qua, cũng chỉ có người nọ cường thế ép thành nhu nhược như vậy. tại, tất cả đều là quá khứ, cũng có lý do gì chịu nổi kích nữa.
      Khách sạn năm sao ‘phòng cho tổng thống’.

      Phong Dương gác hai chân, ưu nhã ngồi ghế sa lon, mắt lạnh nhìn người đàn ông bên cạnh rót rượu chai lại mộ chai, ánh mắt lại trấn tĩnh trước sau như . nhịn được cảm khái, có đôi khi “ngàn chén say” cũng rất làm cho người khác nhức đầu.

      Liền thí dụ như người này, muốn say cũng say hay sao? Đó là XO, có thể uống nó như bia… cũng biết là bản lĩnh hay thất bại rồi.

      “Bộp” tiếng, lại bình rỗng đặt bàn trà. Cặp tay ưu nhã trắng nõn kia hề dừng lại, lập tức cầm lấy bình tiếp theo.

      Phong Dương rốt cuộc nhịn được, đưa tay ngăn lại, “ uống nữa, tôi chỉ có thể gọi Tân Hành tới nhặt xác.”

      Dịch Tân nghe được tên Tân Hành, ánh mắt trong nháy mắt mềm lại, nhưng dừng lại quá lâu, thoáng qua rồi biến mất, lại khôi phục vẻ lành lạnh giễu cợt, cười lạnh, “Tân Hành? ấy tại hẳn là ước nhặt xác tôi.”
      “Ừm, , ấy là người, nên ngay cả nhìn cũng lười phải nhìn tôi cái. Có lẽ tôi chết ở chỗ này, ấy liền lập tức phất tay cái rời .”
      Phong Dương nhìn , cau mày, “Cho nên, xác định muốn chết sao? Cho Tân Hành cơ hội rời ?”
      Chương 135: Tâm ý sai lầm (10)
      Edit: ori
      Beta: meomeo

      Ngón tay thon dài nhất thời cứng lại chai rượu.

      Dịch Tân liếc mắt nhìn Phong Dương cái, thu tay lại, cả người tựa vào ghế sa lon phía sau, mệt mỏi nhắm mắt lại. giơ tay lên, dụi dụi khóe mắt. “Phong Dương, tôi cho cậu biết, đó là chuyện thể. Đời này ấy thể rời tôi . Tôi cũng vậy, tuyệt đối cho ấy cơ hội rời khỏi tôi. Coi như ấy hận tôi oán trách tôi, ấy cũng phải ở cùng tôi.” *

      Phong Dương nghe xong, nhất thời trong tim rét lạnh. Lại thấy người đàn ông kia lười biếng tựa vào ghế salon như cũ, còn nhắm hai mắt lại. của lúc này, nửa phần khí phách cũng thấy, nhưng cho dù chỉ là giọng tùy ý cũng rất cường thế. giữ lại đường lui… như vậy.

      giữ cho Tân Hành đường lui, cũng giữu lại đường lui cho chính .

      Trong lòng dao động, hồi lâu sau Phong Dương mới hỏi, “ ấy… đáng để như vậy sao?”

      Lúc này Dịch Tân mới mở mắt, nhìn Phong Dương cười tiếng, trong mắt lại ràng có thất bại cực kỳ hiếm thấy, “Tôi biết ấy có đáng giá hay , chỉ là… Nếu như ấy vui, ngay cả cùng ấy tôi cũng đau lòng.”

      Dịch tân tới đây, mắt khẽ híp, cười giễu cợt lại có chút thê lương, “Có lẽ hơn nửa đời Dịch Tân tôi có quá nhiều tội ác, cho nên tại mớ icó Tân Hành. ấy cũng cần làm gì lại có thể ép tôi đến thảm bại. Chỉ là, hình như ấy cũng quan tâm.”

      biết ấy quan tâm ?” Phong Dương hỏi ngược lại. Theo thấy, mặc dù bình thường Tân Hành mặt biến sắc, sợ là cũng giống như lời Dịch Tân, quan tâm .

      Dịch Tân cười, “Coi như trước kia có quan tâm, trải qua tối hôm qua, sợ là ấy hận chết tôi.”

      Phong Dương cau mày, nhất thời trong tim có cảm giác tốt xẹt qua, còn chưa gì, người đàn ông kia mở miệng trước.

      “Tôi cưỡng bức ấy rồi.”

      Phong Dương chỉ cảm thấy tâm thoáng chốc nặng nề trầm xuống.

      Dịch Tân chỉ cười, cười đến đẹp đẽ lại giễu cợt, “Cậu có thể tưởng tượng , Dịch Tân lại phải dùng sức mạnh để chiếm lấy người phụ nữ!”

      Phong Dương khẽ mị con mắt, nhìn Dịch Tân, nhìn hồi lâu mới gằn từng chữ , “ nên làm như vậy.”

      Dịch Tân liếc qua , “Ừ, mặc dù ấy cho tới bây giờ vẫn luôn kém hơn những người đứng ở nơi cao như chúng ta, nhưng trong lòng ấy có kiêu ngạo của mình. Tôi đối vớ ấy như vậy, hình như vũ nhục này có chút sâu.”

      “Vậy phải làm sao cho phải đây?” xong, tay dùng sức day day thái dương, dường như rất khổ não.

      Phong Dương nhìn , gương mặt vốn cởi mở lúc này lại nghiêm túc hiếm thấy, “, tôi ấy, tôi . làm như vậy, đau.”

      xong, trong căn phòng sang trọng nhất thời yên tĩnh lại.

      Dịch Tân tựa vào ghế salon, nhắm hai mắt, dường như nghe thấy lời Phong Dương .

      Phong Dương nhìn , cũng tiếp tục.

      Trong khí, nhất thời trầm xuống.
      Hồi lâu sau Dịch Tân lạnh nhạt , “Giúp tôi gọi điện thoại cho Nguyên Thâm, cậu trước .”

      Phong Dương nhìn , cũng tâm tư người đàn ông này. Chỉ theo lời làm theo.

      Đem điện thoại đưa cho , người nọ hướng phất phất tay, Phong Dương liền ở lại nữa liền ra bên ngoài, chuẩn bị rời .

      Gần tới cửa, lại nghe được sau lưng giọng lạnh lùng của người đàn ông kia với người trong điện thoại, “Giúp tôi gọi Nghê Tranh đến.”

      Thân hình cao lớn bỗng nhiên dừng lại, xoay người, cau mày, nhìn bóng lưng ghế salon kia, “ điên rồi!”

      “Nghê Tranh phải Tân Hành!”

      Nhưng ghế sa lon người nọ cũng để ý đến , giống như nghe được.

      Phong Dương tới đây, đến ranh giới cuối cùng giữa người với người, lúc này cũng chỉ có thể lắc đầu cái, can thiệp nữa xoay người .

      Cho nên, thấy ghế salon, ánh mắt người đàn ông kia lúc này chứa đầy quyến rũ, cùng tàn nhẫn dã, bên môi cười nhạt, biết là chính hay tà.

      phải sao? luôn có biện pháp để có được ấy.”

      Nghê Tranh tới đây rất nhanh, đến lúc đó, nụ cười mặt giấu nổi có phần thụ sủng nhược kinh. Nhìn thấy người đànông ghế salon, cũng dè dặt, chủ động ngồi vào bên cạnh , lại thấy tay cầm ly rượu, liền vươn tay đoạt lấy.

      Lúc này người đàn ông kia lại chỉ híp nửa con mắt, mực nhìn ta, mặc đoạt lấy ly rượu, lần nữa đặt bàn trà.

      Nghê Tranh hướng về phía cười tiếng, dịu dàng , “Sao thế? Cứ nhìn em vậy?”

      Dịch Tân : “ tại tôi cần phụ nữ, chính có thể chọn rờiđi hoặc ở lại.” câu che giấu chút nào, trực tiếp đưa dục vọng trần trụi của ném tới trước mặt , để cho tự mình quyết định.

      Trái tim Nghê Tranh nặng nề cả kinh.
      Trong quá khứ, ở cùng với nửa năm, cho dù biết người này xưa nay để buông thả kềm chế được, nhưng đối với , tóm lại còn mang theo thương tiếc, cho tới bây giờ chút kiên nhẫn, dịu dàng làm khó chịu nổi. Nhưng lần này trở về, biết, tất cả đều thay đổi.

      Vốn cho là mình có hi vọng, ngày ấy ở xe , đối với chút lưu tình, lạnh lẽo ngâm trong nước lạnh đến tâm lạnh thấu đáo. nghĩ tới hôm nay lại vẫn có thể nhận được điện thoại của Nguyên Thâm lần nữa.

      Khi đó, ở phía sau sân khấu chuẩn bị ra sân. Hôm nay là cuộc độc tấu nhạc của . Đây là món quà Yến Thanh tặng sau khi về nước, tổ chức show nhạc cho , giúp bước liền tới đỉnh cao ở trong nước.

      Nhưng, người đàn ông này điện thoại tới, bảo khách sạn tìm .

      Nghê Tranh phải là người chưa từng trải qua những chuyện này, tự nhiên vừa nghe là biết ý tứ trong lời kia. Gần như chút do dự, lập tức thay lễ phục, nhanh chóng rời hội trường.

      Người đàn ông này, . Hơn nữa, tin chắc nếu có được, về sau tất cả những thứ khác thích, đều có thể tự nhiên mà đến. Lấy được Dịch Tân, chính là lấy được tất cả. tới, biết sau đó có chuyện xảy ra, chỉ là nghĩ đến, trực tiếp như vậy.

      Phương thức trực tiếp như vậy, càng giống như loại. . . vũ nhục.
      mặt Nghê Tranh khẽ lên lúng túng, Dịch Tân chuyển mắt, nhìn nữa, lạnh lùng mở miệng, “ .”
      Nghê Tranh nghe vậy, trong lòng quýnh lên, cuống quít đưa tay cầm tay , lời đến khóe miệng, rồi cuối cùng lại cưỡng lại trong dè dặt. Chỉ buông tay ra, chậm rãi đứng dậy. Giơ ngón tay lên, cầm quần áo cởi ra. Từng cái từng cái, xốc xếch rơi xuống đất, cho đến ở trước mặt , thẳng thắn, còn che giấu.
      Chương 136: Tâm ý sai lầm
      Edit: Mẫn Viên
      Beta: Meomeo

      Thân hình có lồi có lõm, làn da trắng nõn tinh tế, đường cong gợi lên dục vọng của người khác. thể phủ nhận, Nghê Tranh là người đẹp hiếm thấy, có lẽ còn là dạng mĩ nữ xinh đẹp nhất. cũng rất tự tin với thân hình này, lúc đứng trước mặt cởi áo, tháo dây lưng, trong lòng cũng có kiêu ngạo mơ hồ.

      Nhưng mà, người đàn ông ngồi sô pha chỉ miễn cưỡng dựa đầu nghiêng qua, ánh mắt dao động vòng người vẫn gợn lên làn sóng nào, hắc ám thâm trầm.

      Trong lòng Nghê Tranh rất buồn bực lại chợt nghĩ người đàn ông như Dịch Tân chắc chắn nhìn thấy rất nhiều cảnh xuân, từng có bao nhiêu người đẹp đứng trước mặt cởi quần áo cơ chứ? Rồi lại có bao nhiêu người đẹp vì mà dùng toàn thân toàn lực cơ chứ?

      Thậm chí viên ngọc mới tay là Thanh Thanh để lấy được thích của , biết ở giường sử dụng bao nhiêu thủ đoạn quyến rũ.
      Lúc này, chẳng qua chỉ lõa thể trước mặt muốn giống những người đàn ông khác khẩn cấp chạy đến ôm , vội vàng giữ lấy hay sao? Dường như có hơi đơn giản quá.

      Nghĩ như vậy, hung hăng đè nén chút rụt rè trong lòng, cười, đôi chân trần đến trước mặt . Ít nhất thấy được ánh mắt khóa thân thể , trong lòng vui vẻ, thành thạo mở chân ngồi lên đùi . Thậm chí còn cố ý ma sát thân dưới của .
      Đáng buồn.

      Người này vẫn phản ứng như cũ, chỉ dùng đôi mắt đen thâm trầm nhìn vào mặt .

      Mặt bị nhìn đến mức nóng lên, cuối cùng chậm chạp đưa tay, ôm lấy cổ của , kéo xuống rồi lại đưa môi mình lên.

      Cùng lúc đó, tại sảnh hội trường nhạc.

      Ở đó, mọi người gần như vào chỗ ngồi, từ phía sau khán đài nhìn ra ngoài chỉ thấy toàn màu đen, khí xuất rất nhiều vội vàng, náo động.

      Mày của người đàn ông tuấn gắt gao nhíu lại, lạnh giọng hỏi người trợ lí phía sau: “Điện thoại của ấy vẫn liên lạc được sao?”

      Trợ lí là người phụ nữ xinh đẹp, giỏi giang, vẻ mặt lúc này cũng nhịn được lên lo lắng: “Phải, vẫn tắt máy.”

      “Hừ!” Người đàn ông hừ lạnh tiếng, muốn ra ngoài từ phía sau khán đài.

      “Yến Thanh.” Phía sau, trợ lí vội vàng đuổi theo: “ muốn đâu? Tình trạng nay thể bỏ mặc được.”

      Tay của người tên Yến Thanh bị giữ chặt, kiên nhẫn quay đầu, khuôn mặt tuấn dật tràn ngập oán hận, nhìn tới điện thoại di động của trợ lí ánh mắt lại tối phần, tay giật lấy nhanh chóng nhấn dãy số.
      Lập tức điện thoại được kết nổi, nhưng mà người nghe phải người đàn ông kia.

      vẫn lạnh giọng hỏi: “ ấy ở đâu?”
      câu đầu đuôi, người kia lại biết là ai, muốn cái gì, nhàn nhạt : “Tân thiếu gia tìm ấy.”

      Lòng Yến Thanh giận sôi, giọng cũng tự giác cất cao: “Các người có biết ngày hôm nay đối với ấy quan trọng bao nhiêu ?”

      Đầu dây bên kia vẫn bình tĩnh, nhàng : “ biết, nhưng mà Nghê tiểu thư muốn làm gì, muốn nhận được cái gì ấy tự biết . Tân thiếu gia ép ấy, có lẽ đồng ý gặp ấy với ấy mà là muốn còn được.”

      câu thờ ơ của đối phương đâm Yến Thanh nhát, trong lòng giận dữ, rất hận nhưng đúng là đủ lập trường. chỉ có thể bộc lộ ngoan cố bằng cách dùng sức quăng cái điện thoại ra xa.

      Trợ lí đứng bên cạnh nhìn thấy liền kinh ngạc. Người đàn ông ôn hòa, nho nhã này bình thường luôn giữ bình tĩnh, bây giờ biết xảy ra chuyện gì lại khiến giận dữ như vậy. kinh hãi đứng bên cạnh nhìn, biết nên mở miệng làm sao.

      Yến Thanh nhanh chóng lướt qua , vừa mở cúc áo của mình, vừa kiên định : “Thay quần áo xong, để tôi lên.”

      Vì thế, ngày hội nhạc đó, ban đầu tuyên truyền là người mới chưa có danh tiếng vừa từ nước ngoài trở về, cuối cùng lại thành ngày hội độc tấu của hoàng tử Piano Yến Thanh. Đối với những người ở hội trường mà niềm vui lớn, chiếm được món lời, tất cả mọi người chìm trong xúc động, tất nhiên ai nhớ người con tên Nghê Tranh, cũng ai quan tâm vì sao đến giờ mở màn nhưng vẫn xuất .

      Nhưng mà, có loại người nhạy cảm cực kì, bọn họ chỉ tạm thời để qua bên, đến khi gặp được kiện có liên quan liền mang chi tiết xâu lại thành chuỗi, viết ra bài kém so với là bao.


      Tòa soạn báo giải trí.

      Vào ban đêm, Dạ Lan có phóng viên chụp được ở nhà hàng cao cấp năm sao, Thiếu gia nhà họ Dịch ôm người poster tuyên truyền đàn violon từ khách sạn ra, hai người có dáng vẻ mờ ám, sau đó xe thẳng đường đến cửa hàng trang sức cao cấp nhất trong nước.
      Đương nhiên, đó là chuyện của tương lai.

      Trong nhà lớn của nhà họ Dịch.
      Bữa sáng được dọn lên bàn, Dịch lão gia chỉ chẳng nhìn thấy Dịch Tân, Phong Dương mà ngay cả bóng người của Tân Hành cũng thấy, ông nhíu mày nhìn về phía Tang Nhuế.
      Tang Nhuế vội vàng giải thích: “Cơ thể Hành Hành được khỏe… cháu để ấy nghỉ ngơi lát.”

      Dịch lão gia híp mắt lại: “Sao lại gọi bác sĩ đến khám?”

      Trong lòng Tang Nhuế sợ hãi: “Chỉ là cảm thôi, nhưng mà cơ thể của Tân Hành luôn tốt, rất nhiều thuốc chưa từng uống, Phong Dương xem qua, cho ấy ít thuốc, chỉ là lần trở về này khá vội vàng nên mang tới, lát nữa cháu ra ngoài mua cho ấy ít là được rồi.”

      Lúc này, Dịch lão gia nhàng gật đầu.
      Sau bữa sáng, Tang Nhuế lập tức ra ngoài. ra cũng chỉ là việc , bình tĩnh nuốt viên thuốc là được rồi, cuối cùng kết thúc tất cả, nhưng ngờ, thời gian lệch chút, va chạm dâng lên sóng to gió lớn ở nhà họ Dịch, thậm chí còn ảnh hưởng trực tiếp đến những ngày ở thành phố H của Tân Hành, kích giết chết hôn nhân của cùng với Dịch Tân.
      Chương 137: Tâm ý sai lầm
      Edit: Mẫn Viên
      Beta: Meomeo
      Tang Nhuế mua thuốc cho Tân Hành, trở về nhà họ Dịch gặp được hai người khách mời mà đến ở phòng khách, trong lòng lập tức giật mình, hồi hộp.

      Hai người kia là Tang Nhân và Mạc Thích Thanh.

      Tang Nhuế biết tại sao hai người này lại có thể xuất cùng nhau, nhưng mà dự cảm tốt tự nhiên nảy sinh trong lòng .

      Tang Nhân nhìn thấy , đứng lên trước gọi: “Em .”

      Lập tức, Tang Nhuế thấy da đầu run lên, trả lời được tự nhiên: “ cả.” Rồi đưa mắt qua Mạc Thích Thanh gọi tiếng: “Mạc tiên sinh.”

      Lúc đầu Dịch lão gia ngồi đưa lưng về phía , lúc nghe thấy giọng của quay đầu với : “A, Tang Nhuế về rồi sao, mau đến đây ngồi.”

      Dịch lão gia ra lệnh, cho dù trong lòng Tang Nhuế muốn cũng phải qua. giấu hộp thuốc vừa mua vào trong ống tay áo.

      Lúc đầu vội vàng ra ngoài, lái xe từ nhà lớn của nhà họ Dịch đoạn là có tiệm thuốc nên gói lại. chú ý áo khoác này có túi tiền, dù sao ống tay áo mùa đông cũng lớn, thuốc chỉ là cái hộp , thuận tiện co rụt vào trong tay áo là được.

      Nhưng ngờ là Tang Nhân đến. Nếu chỉ có Mạc Thích Thanh việc này liên quan gì đến , hoàn toàn có thể bỏ qua để lên lầu nhưng Tang Nhân là trai , ràng là đến thăm , về tình về lí nên ở đây cùng với lúc.

      Tang Nhuế đến ngồi bên cạnh Dịch lão gia. Dịch lão gia nhìn từ xuống dưới thấy tay trống liền hỏi: “ phải con mua thuốc cho Tân Hành sao? Thế nào rồi, thuốc đâu?”

      Tang Nhuế : “Tiệm thuốc có thuốc này, con chờ chút nữa Phong Dương về hỏi ấy.”

      Dịch lão gia nhíu mày: “Sao lại có? Gọi điện thoại cho bác sĩ, ông ta tới đây ngay. Con dâu nhà họ Dịch bị bệnh lại mua được thuốc, đây phải là chuyện cười cho mọi người hay sao?”

      Tang Nhuế vội vã đứng dậy : “Vâng, con gọi điện thoại ngay lập tức.”

      xong định chạy nhanh ra khỏi chỗ thị phi này.

      Dịch lão gia giữ lại: “ cần con . trai con đến đây thăm con, con ở đây chuyện với cậu ta .”

      Dịch lão gia vừa xong, quản gia đứng bên cạnh hiểu được ánh mắt làm.

      Ánh mắt sắc bén nhìn về Mạc Thích Thanh: “Thích Thanh, lên phòng sách chuyện với tôi ?”

      Tuổi Mạc Thích Thanh gần năm mươi nhưng tinh thần khỏe mạnh, bộ dạng tuấn gần như nhìn ra tuổi , cười với Dịch Lam: “ cần, tôi chỉ đến đây để gặp ông, ngờ gặp được đại thiếu gia nhà họ Tang, lúc này mọi người ngồi cùng với nhau cũng tệ.”

      Tang Nhuế nhịn được thầm oán: “Ông cũng nên hỏi chúng tôi có muốn hay chứ! biết xấu hổ!” Vẻ mặt vẫn bình tĩnh như cũ, chỉ ngoan ngoãn ngồi xuống bên cạnh Dịch lão gia.

      Vừa mới ngồi xuống lại nghe thấy Mạc Thích Thanh hỏi: “Sao vậy, thiếu phu nhân nhà họ Dịch bị bệnh à? Cũng phải, gần đây liên tục xảy ra nhiều chuyện như vậy, tâm đè nén dễ ảnh hưởng đến cơ thể.”

      Tang Nhuế cắn răng, muốn chuyện lại nghe thấy Dịch lão gia mở miệng: “Con bé là phụ nữ, có Dịch Tân ở bên cạnh sao lại để nó quan tâm đến nhiều chuyện như vậy? Chẳng qua là con bé ngồi uống trà trong vườn hoa nhiều gió, bị lạnh thôi. Thích Thanh ông mỗi ngày đều bận rộn nhiều việc, bản thân vẫn chưa lo xong, tạm thời đừng quan tâm đến con bé.”

      Trong lời Dịch lão gia có mềm có cứng, đẩy Dịch Tân ra cản châm chọc người kia phen.

      Vậy mà Mạc Thích Thanh nghe hiểu, vẫn tự mình tiếp: “Ngày ấy, bởi vì thằng nhóc của nhà họ Phương, Tương Đằng với thiếu phu nhân nhà họ Dịch có chút hiểu lầm, vô lễ với thiếu phu nhân. Sau đó nó luôn với tôi, thiếu phu nhân nhà họ Dịch dũng cảm mà thận trọng, đa mưu túc trí cùng với trí thông minh và khuôn mặt xinh đẹp, tại, hiếm khi dặn tôi phải tự mình tiếng xin lỗi với thiếu phu nhân nhà họ Dịch.”

      Mạc Thích Thanh lời này với vẻ mặt nghiêm túc nhưng lại giống như lời bên ngoài, thậm chí còn nhìn chăm chú vào Dịch lão gia, trong ánh mắt có kiên định.

      Dịch lão gia cười: “Sao lại vậy, người trẻ bọn họ náo loạn chút vậy mà muốn người lớn như ông đến xin lỗi với con bé? Vậy còn ra thể thống gì!”

      Rồi trầm ngâm: “Nếu hôm nay con bé bị bệnh ở giường, tôi nhất định phải kêu nó xuống nhận tội với ông, nhưng mà đúng lúc này con bé bị lạnh, may trúng gió, việc này, Thích Thanh ông muốn nhắc lại. Người trẻ tuổi thôi, ai lại có lúc xúc động, tóm lại ảnh hưởng đến giao tình của hai nhà tôi với ông là tốt rồi.”

      Tang Nhuế nghe lời của Dịch lão gia mới yên lòng.

      có cảm giác, cảm thấy hôm nay Mạc Thích Thanh tới phải chuyện tốt. ràng ông ta muốn gặp Tân Hành mà lại chọn lúc Dịch Tân ở nhà, cuối cùng có ý đồ gì?

      Đúng rồi, hôm đó Tân Hành giả dạng cháu ngoại của Cố Viễn Chi, lúc đó lời ám chỉ việc riêng nhà họ Cố rất phức tạp…

      Trong chốc lát Tang Nhuế cảm thấy nặng trĩu, nếu việc này truyền tới tai Cố Viễn Chi, vậy hậu quả thể đoán trước được.

      Cố Viễn Chi rất xem trong danh tiếng, cực kì quý trọng. Nghe khi còn trẻ từng có phóng viên giải trí đưa tin tình sử của ông với người phụ nữ, tin tức còn chưa đăng lên, người phóng viên kia làm liên lụy đến tòa soạn, thậm chí cả tập đoàn lớn phía sau tòa soạn báo đó cũng biến mất trong đêm.

      Lúc đó việc này gây ra sóng gió rất lớn, mọi người cực kì oán giận với thủ đoạn tàn nhẫn của Cố Viễn Chi nhưng dù tức giận cũng dám . Sau đó còn ai dám lấy việc trong nhà của Cố Viễn Chi để viết nữa.

      Mà lúc ấy Tân Hành có thể lừa được Tương Đằng ngoài dũng cảm, cẩn thận của còn có nguyên nhân này.

      Cố Viễn Chi cực kì nhạy bén với những chuyện như thế này, nếu như Tân Hành dối cẩn thận có thể liên lụy nhà họ Dịch với nhà họ Cố trở thành kẻ thù.

      Lúc này, nghe tay phải Tương Đằng bị tàn phế. Chắc chắn Mạc Thích Thanh chịu để yên, vậy lúc này ông ta muốn mượn chuyện của Tân Hành châm ngòi nổ quan hệ giữa nhà họ Dịch với nhà họ Cố, có thể kết hợp với nhà họ Cố thuận tiện báo thù cùng lúc hay sao?
      Nghĩ đến đây liền thấy hoảng sợ, đột nhiên Tang Nhuế nhận ra thể để Mạc Thích Thanh nhìn thấy Tân Hành!
      Chrisxixon thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 138: Dịch thiếu phu nhân (1)

      Editor: Tiểu Ma Bạc Hà
      Beta: meomeo


      Hôm nay, Mạc Thích Thanh muốn gặp Tân Hành chắc là để chứng thực chuyện kia là dối. khi xác nhận xong truyền tới tai Cố Viễn Chi, Cố Viễn Chi chắc chắn tạo áp lực cho nhà họ Dịch mà bên kia nhà họ Mạc như hổ rình mồi, vậy là nhà họ Dịch phải cùng lúc ngang nhiên giằng co với hai nhà họ Cố và họ Mạc, hai là giao ra Tân Hành.

      Mà cho dù nhà họ Dịch quyết định thế nào Mạc Thích Thanh giúp con trai ông ta là Mạc Tương Đằng hả giận.

      Lão hồ ly này, vì báo thù nghĩ rất chu đáo!

      Tang Nhuế thầm oán nhưng cũng nhịn được có chút an ủi. Nếu ngay cả cũng thấy vậy lão gia thể nào biết.

      Có lão gia ở đây vật trang trí như Mạc Thích Thanh chẳng là cái gì!

      ngờ, Mạc Thính Thanh bị từ chối khéo léo chẳng những bỏ cuộc mà còn quyết tâm hơn. nữa cũng như lại thành ra giả dối khôn khéo, giọng lạnh lùng: “Lão gia, vậy là ông đúng rồi. Tôi Mạc Thích Thanh đích thân tới đây chỉ muốn hai chữ xin lỗi với cháu dâu của ông, ngay cả mặt ông cũng cho tôi gặp. Chẳng lẽ cháu ngoại cao quý của Cố Viễn Chi Mạc Thích Thanh tôi cũng thể gặp hay sao, cần có Cố Viễn Chi đích thân tới đây ta mới chịu lộ mặt sao?”

      Từng chữ thúc ép, trong bông có kim.

      Tang Nhuế cắn răng. Mạc Thích Thanh lấy Cố Viễn Chi ra lúc này chính là để uy hiếp!

      Dịch lão gia cười lạnh tiếng, đứng dậy: “Tôi chưa bao giờ nghe cháu dâu của tôi có liên quan gì đến Cố Viễn Chi. Lão Mạc, tin tức này ông nghe được ở đâu ông cứ hỏi người đó, bỏ qua cho tôi tiếp.”

      Sau đó quay đầu về phía Tang Nhuế đứng dậy theo: “Tang Nhuế, giúp tôi tiễn lão Mạc ra ngoài.”

      xong tự mình chống gậy chậm rãi rời .

      Tang Nhuế cười thầm trong lòng, mặt bình tĩnh đến trước mặt Mạc Thích Thanh lạnh nhạt : “Ông Mạc, mời ông .”

      xong đưa tay chỉ đường cho Mạc Thích Thanh.

      Mạc Thích Thanh ngờ lão đầu Dịch Lam sớm mặc kệ mọi chuyện, lại cứng rắn như vậy, cứng mềm đều chịu mà ngay cả lời ám chỉ hai nhà Cố, Mạc có thể liên kết ông ta cũng để vào mắt.

      Chẳng lẽ, vợ của Dịch Tân là người của nhà họ Cố? Ông ta mới dám lo ngại như vậy?

      , thể nào. Nếu vợ cậu ta là người nhà họ Cố tiểu tử Dịch Tân kia sao dám dây dưa với Nghê Tranh kia? Sao Cố Viễn Chi có thể nuốt xuống cơn giận này?

      Đến lúc này, trong lòng tính kế đầy đủ, Mạc Thích Thanh giương mắt nhìn Tang Nhuế, môi lên tia cười lạnh lùng tàn nhẫn.

      Đưa tay, đòn, đúng lúc Tang Nhuế dám vươn cánh tay ra trước mặt ông ta.

      Ông ta nhìn rất chướng mắt!

      Tang Nhuế ngàn lần ngờ ông ta lại ngang nhiên động thủ, kịp đánh trả cánh tay bị hung hăng đánh trúng. bị đau, trong lòng nổi lên phẫn nộ, theo bản năng xuất lực chân, ngăn lại Mạc Thích Thanh muốn rời khỏi, tay kia theo sau đánh lên mặt ông ta. Giơ tay cái khống chế chặt chẽ hai tay của Tang Nhuế.

      Nhưng mà trong nháy mắt, Tang Nhuế công kích bị khống chế gắt gao nhưng Mạc Thích Thanh cũng chiếm được chút lợi ích nào.

      Tang Nhân ở bên thấy thế, đứng dậy, cất cao giọng : “Ông Mạc, ông là người lớn sao lại làm khó người trẻ tuổi như thế?”

      tiếng nhắc nhở của để cho lão gia mới vừa rời nghe thấy .

      Dịch lão gia nghe thấy quay đầu lại, mắt nhanh chóng liếc nhìn Mạc Thích Thanh cùng với Tang Nhuế bị chế, ánh mắt bỗng nhiên long lên, cười: “Thích Thanh, ông đến nhà họ Dịch để xin chỉ dạy võ thuật đấy à? Chắc chắn Tang Nhuế thể làm ông vừa lòng, chỗ của tôi còn rất nhiều người, hay là để bọn họ chơi với ông?”

      Mạc Thích Thanh nghe xong hừ lạnh, lúc này mới hung hăng ném tay Tang Nhuế ra.

      Trong lòng ông ta vốn giận nhà họ Dịch cùng Tang Nhuế, cú hất này tất nhiên kiềm lực. Tức giận ném Tang Nhuế ra xa vài bước, cơ thể Tang Nhuế vững, liên tục lùi về phía sau, cuối cùng Tang Nhân tới đỡ .

      Nhưng mà ngờ, bị lực xô này làm cho thuốc được giấu trong tay áo văng ra ngoài. may, đúng lúc rơi xuống dưới chân Dịch lão gia.

      Trong lòng Tang Nhuế khẩn trương, lập tức đẩy Tang Nhân ra, nhanh tới chỗ Dịch lão gia.

      Nhưng mà vẫn chậm. Hành động của quản gia cực nhanh, nhặt hộp thuốc lên đưa cho Dịch lão gia.

      Tang Nhuế đến gần cũng chỉ kịp nhìn thấy Dịch lão gia nhìn chằm chằm vào chữ phía , đôi mắt sắc bén nheo lại.

      Trong nháy mắt giọng lạnh đến thấu xương: “Ông Mạc, tiễn!”

      Mạc Thích Thanh cũng nhìn thấy nhà họ Dịch có chuyện lộn xộn, cười lạnh tiếng rời .

      (Ma: Cười lạnh có vui đâu mà cứ thích làm thế nhỉ?)

      Chờ Mạc Thích Thanh rồi, Dịch lão gia mới đưa hộp thuốc trong tay mạnh mẽ ném lên người Tang Nhuế: “ cho tôi biết Tân Hành bị bệnh, con bé bị bệnh này hả?”

      Ngay cả cơ hội dối thuốc là của Tang Nhuế cũng có. Có đôi lúc Dịch lão gia rất lợi hại. chỉ đối với Mạc Thích Thanh, còn đối với bọn họ.

      Trong nháy mắt, toàn bộ lòng Tang Nhuế lạnh lẽo.

      Ở trong mắt Dịch lão gia, hộp thuốc này chứng minh Tân Hành muốn sinh con vì nhà họ Dịch. Mà ở nhà họ Dịch có tôn ti trật tự nghiêm ngặt đó là tội lớn khó có thể tha thứ.

      Thậm chí Tang Nhuế còn chưa biết phải khuyên ngăn lão gia như thế nào lão gia giận dữ xoay người.

      Giọng có nghiêm khắc và trầm giận: “Quản gia, gọi điện thoại cho Dịch Tân, vợ của nó, để cho nó quyết định!”

      cần.” Theo bản năng, Tang Nhuế ngăn cản lại bị Tang Nhân giữ chặt phía sau, Tang Nhân cau mày, nghiêm túc lắc đầu với .

      Lão gia nhanh chóng bỏ , quản gia đứng trước mặt Tang Nhuế khẽ thở dài hơi, bất đắc dĩ lắc đầu.

      Quản gia gọi điện thoại cho Dịch Tân, Tang Nhuế đứng bên hồi hộp nghe, nghe thấy trong điện thoại người đàn ông kia dường như nghiến răng , lòng thắt chặt lại.

      Giọng kia trầm thấp nghe như ma quỷ.

      “Nếu ấy uống thuốc, tôi mạng của các người!”
      Chrisxixon thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 139: Dịch thiếu phu nhân (2)

      Editor: Tiểu Ma Bạc Hà
      Beta: Meomeo

      Vườn hoa nhà họ Dịch, hai người giúp việc nhìn xung quanh có ai liền giọng với nhau.

      “Lần này lão gia nổi giận . Tôi ở nhà họ Dịch vài năm chưa từng thấy ông ấy tái mặt như vậy. Lần này thiếu phu nhân… Aiz, tôi nghĩ ngày tháng sau này của ấy dễ chịu lắm đâu. Nhưng mà ấy ỷ vào thích của thiếu gia, ngay cả lão gia phát hỏa lớn như vậy ấy cũng biết mình sai, giờ này vẫn còn ngủ.”

      có, tôi vừa sang phòng thiếu gia quét dọn, ôi này, biết đâu ở cái phòng kia giường, dưới đất rối tinh rối mù.” người nữ giúp việc khác tới đây, chớp mắt với người kia cười ái muội: “Thiếu gia tinh lực tràn trề, lúc này lại vui vẻ với thiếu phu nhân, chuyện vợ chồng khỏi kịch liệt chút. Nhưng mà thiếu phu nhân hình như muốn.”

      “Ừ, đúng vậy. nghĩ xem nhiều ngày nay tuy là thiếu phu nhân cười nhưng giọng điệu lại thờ ơ, dường như khơi gợi nổi hứng thú. Lúc này, ngay cả phòng của mình cũng đợi lại dọn vào ở trong phòng ngủ của Phong phu nhân.”

      “Sao lại có chút thích thú nào được chứ? Có thể bước chân vào nhà họ Dịch, gả cho người đàn ông như thiếu gia, bao nhiêu người phụ nữ nằm mơ cũng cười đến lúc tỉnh đó!” kia thong thả , ánh mắt lộ ra vẻ xem thường: “Hay là ta dùng chiêu lạt mềm chuộc chặt. Tôi thấy tin tức tạp chí, gần đây cả ngày thiếu gia luôn ra vào với Nghê, ngày hôm qua Nghê còn tìm đến đây, phụ nữ ấy mà, nhất là lòng đố kị của phụ nữ thường thích tranh giành tình nhân, chỉ sợ lúc này bị chọc đến tức lên rồi.

      “Ai, vừa tới nên biết, Nghê vốn là… Còn sớm hơn thiếu phu nhân. Đúng rồi, tôi còn nghe nữ giúp việc tinh mắt , thuốc trong tay quản gia là thuốc tránh thai.”

      “Gì? Tránh thai?! ta bị điên rồi! Bao nhiêu người phụ nữ gả vào nhà giàu đều muốn mang long thai, ta là… Bị tức đến điên rồi!”

      “Tôi lại nghĩ như vậy.” Người nữ giúp việc lắc lắc đầu: “: “Người phụ nữ có người đàn ông kia hay phải xem ta có muốn sinh con cho người đó hay , theo tôi thấy, thiếu phu nhân làm vậy giống như là… muốn tiếp tục với thiếu gia.

      Người kia chậm rãi đến đoạn cuối cố ý hạ giọng xuống, vẻ mặt cẩn thận càng tăng thêm tính xác thực và vài phần tin tưởng, nghe thấy nữ giúp việc kia kinh hãi.

      ngờ, ngờ lúc này tiếng trách cứ vang lên từ phía sau.

      “Các người ở đây bậy bạ cái gì!”

      Trong nháy mắt, hai nữ giúp việc bàn tán sợ tới mức toàn thân run lên, run rẩy quay đầu liền thấy quản gia đứng bên, mày nhíu lại, vẻ mặt nghiêm khắc.

      Hai người này ngang nhiên bàn tán chuyện riêng tư của ông chủ ở ngay trong nhà họ Dịch lại vừa vặn bị bắt, trong chốc lát sợ hãi chột dạ nhưng lại thể chối.

      Quản gia hừ lạnh: “Lời như thế, nếu để cho thiếu gia nghe thấy có mười cái mạng các người cũng thể sống!”

      “Thành thành làm việc, nhất là với thiếu phu nhân lầu, chăm sóc cẩn thận, con bé phải là người các người có thể đối xử bình thường!”

      Hai nữ giúp việc cúi đầu xuống, cuống quít đáp: “Dạ, dạ, chúng tôi nhớ kỹ.”

      Quản gia lạnh mặt xong mới quay người về phòng khách.

      Người làm bây giờ phải trông coi cẩn thận. Lời nới vừa rồi, thiếu phu nhân muốn tiếp tục với thiếu gia…

      Nếu để người khác nghe thấy, chưa hai người kia bị mất mạng, chừng đến cả mạng già của ông cũng bị tính đến.

      Ông sống ở nhà họ Dịch được vài chục năm nhìn thấy cậu ấy lớn lên, tuy tâm tư của thiếu gia ông đoán ra nhưng về mặt này ông có thể chắc chắn. ——- thiếu gia rất quan tâm thiếu phu nhân.

      Tuy thiếu phu nhân là người đến sau Nghê Tranh còn giống Nghê Tranh vài phần, trách được người khác hiểu sai nhưng ông cảm thấy việc này còn chưa biết được là ai giống ai.

      Người phụ nữ có người đàn ông hay phải xem ta có muốn sinh con cho người kia hay .

      Tương tự, người đàn ông có người phụ nữ kia hay phải xem ta có nóng lòng muốn người phụ nữ kia sinh con cho mình hay .

      Nhưng mà chỉ có hộp thuốc hung dữ như vậy, nếu như chỉ vì khoái hoạt giường có liên quan gì đến đứa con?

      Trừ khi ta quan tâm người kia, quan tâm người phụ nữ đó có muốn sinh con cho ta hay !

      Nghĩ đến đây, quản gia nhịn được than hơi, lắc đầu. Vừa mới tới hành lang dã thấy Tang Nhuế sốt ruột bước từng bước.

      Tiếp tục nhìn lên lầu rồi nhìn ngoài cửa hoàn toàn yên tĩnh ông liền biết Dịch Tân còn chưa về.

      Quản gia đến phía trước, : “Phong phu nhân, ngồi xuống nghỉ chút .”
      Chương 140: Dịch thiếu phu nhân (3)

      Editor: Tiểu Du
      Beta: Meomai

      Lúc Nghê Hồng mới lên nơi đô thị lớn này, những ánh đèn rực rỡ óng ánh cách mỹ lệ mang theo vẻ kiêu xa, cũng có loại cấm kỵ. Trái lại cấm kỵ đó càng làm cho con người thêm mê say.

      Sâu trong thâm tâm con người, ai cũng có những dục vọng và nhu cầu thiết yếu. Ban ngày luôn luôn tinh tế giấu những ham muốn ấy. Nếu cẩn thận bộc lộ ra, kẻ đó là kẻ thất bại. Thế nhưng ban đêm, khi được che lấp dưới màn đêm, dù công khai những thứ ấy, nó cũng có thể biến thành thứ cực kì mê hoặc dưới bóng đêm mỹ lệ sáng bóng.

      “Nếu ta em, ngày đó nhất định lấy người khác. Bây giờ ta có vợ, nhưng vẫn đến với em, cùng em dây dưa. Nghê Tranh, em xác định đây là điều em muốn?”

      Di động màn hình sáng lên, loạt chữ với nội dung ràng ra.

      Bỗng nhiên, ngón tay mảnh khảnh nhàng di chuyển. Cuối cùng ấn hai phím liên tiếp.

      Xóa bỏ.

      Lại lần tắt máy.

      Màn hình chợt tắt. Bên cạnh, khí bỗng nhiên căng thẳng. ngẩng đầu, ánh mắt của người nọ như chim ưng, mà ánh mắt ấy nhìn chằm chằm gương mặt , như suy đoán .

      cười hỏi, “ trở về rồi sao?”

      Người nọ giọng, lại tiếp tục chăm chú nhìn gương mặt của lúc lâu. .

      Trong lòng cả kinh. Vừa rồi ra cửa chuyện điện thoại, thừa dịp có ở đây liền khởi động máy. Sáng sớm bỏ lại show nhạc kia, cuối cùng trong lòng có chút áy náy, muốn biết rốt cuộc tình hình thế nào. Khi khởi động máy lại chỉ có loạt tin nhắn kia, trừ cái đó ra còn gì khác.

      Lại biết khi nào người nọ quay lại, có thấy hay .

      Trong lòng chần chừ phải mở miệng như thế nào, người đàn ông kia thu hồi ánh mắt nhìn mặt , quay đầu, yên lặng đứng chờ Charlie bên cạnh, giọng câu, “Mang lên .”

      “Vâng, Tân thiếu gia.” Charlie lập tức cùng nữ nhân viên phục vụ xuống.

      Nghê Tranh trong lòng cả kinh. Lúc này hiểu tại sao lại đến chỗ , tâm tư của lại được che đậy quá thâm sâu nên cũng hiểu là có ý gì. Đến nơi này, nhưng lại nhìn chằm chằm vào , chậm chạp lời nào, sau lại phớt lờ , mình ra ngoài chuyện điện thoại, cho tới bây giờ mới gọi Charlie lấy đồ.

      nhịn được mà tò mò, nở nụ cười gương mặt, hỏi, “Lấy cái gì? Cất cẩn thận như vậy, dường như rất luyến tiếc món đồ ấy.”

      Dịch Tân nhàn nhạt liếc mắt nhìn , chỉ , “Nếu nỡ, cũng kêu đến đây.”

      Nghê Tranh thấy thần sắc lạnh lùng của , trong lòng nghi hoặc bất an. Lại nghe những lời này của , trong lòng lại nhịn được mà vui vẻ.

      Lúc này, hai tay Charlie cầm chiếc hộp đen sẫm lên. Trong lòng thực nhịn được hiếu kỳ, liền tự mình lên cầm lấy.

      Mở chiếc hộp ra. Trong nháy mắt, não lập tức có chút hỗn loạn. thứ gì đó rất dài, uốn lượn cách tinh tế, cũng , những đường cong trông rất thích, quấn chặt chẽ với nhau. Sau đó, đầu óc liền trở nên đục ngầu.

      Nhìn chằm chằm chiếc vòng tay sang trọng đơn độc kia, ánh mắt hoàn toàn cứng ngắc.

      thể di chuyển được, trong lòng lại có cảm giác khó chịu. hao tổn rất nhiều sức lực rốt cuộc mới có thể chuyển động cái cổ sớm cứng ngắc nhìn về phía người đàn ông kia.

      Nhưng cuối cùng, con ngươi xinh đẹp của người đàn ông kia cũng nhìn , chỉ hơi híp lại rồi nhìn sang món đồ tay . thậm chí còn lười biếng ngồi sô pha, cũng cầm lấy nhìn kỹ món đồ, ngay cả dịch chuyển thân thể cũng . Chỉ dựa vào sô pha, híp con ngươi nhìn từ xa.

      Tựa như đối với thứ này sớm quá quen thuộc. Nhưng mà, liếc mắt cái là có thể biết được toàn bộ.

      Thâm tâm lập tức như bị gai đâm vào, càng trở nên chua xót hơn. Đúng, thứ này, hẳn rất quen thuộc rồi!

      thấy qua lần. Khi đó, ở cổ tay Tân Hành.

      Đây chính là vòng tay của Tân Hành!

      Ý nghĩ trong lòng kia quá mức xác định. xinh đẹp rốt cuộc nhịn được, lần đầu tiên khẩu khí dấy lên chất vấn đối với người đàn ông này, “ muốn đem chiếc vòng tay của Tân Hành tặng cho em?”

      Dịch Tân nghe thấy giọng của , lúc này mới đưa mắt nhìn về phía chiếc vòng, như cười lại như mà đáp lại , “Thích nó sao?”

      nhàng , trong nháy mắt lại khiến bối rối.

      Đây là bản sao của món đồ ấy? biết nên trả lời như thế nào.

      Lại có người thay đáp.

      “Tân thiếu gia, thời gian gấp gáp, lường trước được việc tìm thấy món đồ giống y như đúc theo lời ngài. Các thợ giỏi nhất dốc hết sức lực để làm ra món đồ này rồi.”

      Charlie đứng bên, hơi khom người giải thích, trong ánh mắt mang theo chút thấp thỏm. Vị Tân thiếu gia này, hôm qua qua đây phân phó, rằng muốn cái vòng tay ngọc bích, lại cụ thể, cuối cùng chỉ bỏ lại câu: càng nhanh càng tốt.

      Charlie đương nhiên dám chậm trễ, lập tức liền gọi điện thoại liên hệ nhà xưởng, cấp tốc tìm nguyên liệu, lại suốt đêm chế tạo gấp gáp nên hôm nay, ngay lúc này mới có thể đưa đến đây. Nào biết, vòng tay vừa tới, vị thiếu gia này lại gọi điện hỏi có làm thỏa đáng hay . ta kinh ngạc, thân mồ hôi lạnh, may mắn mới có thể trả lời suông sẻ, “ làm thỏa đáng, Tân thiếu gia. Ngài muốn tôi mang đến nhà của ngài ?”

      Nhưng ta lại ngờ rằng, vị thiếu gia kia lại đích thân tới lấy. Càng ngờ rằng, lại vẫn mang theo vị mĩ nhân lẳng lơ này như lần trước.

      Chỉ là, ánh mắt mỹ nhân này dường như rất thâm độc. Hai lần nhìn thấy đều là bộ dạng khoác lên mình những loại châu báu tốt nhất, làm Charlie nhịn được nơm nớp lo sợ.

      ngờ rằng, vị đàn ông biếng nhác kia lại cười với ta, “Rất tốt, cậu làm rất khá.”

      Liên tiếp hai tiếng “Rất tốt”, làm Charlie nhất thời vừa mừng lại vừa lo, cũng mang theo khó hiểu.

      Vị thiếu gia này, lúc vào cửa gương mặt vẫn còn u ám, ràng là tâm tình tốt, lúc này lại chút tiếc rẻ nào khen . Trong lòng kinh ngạc nhất thời lại cuống quít , “Có thể khiến Tân thiếu gia hài lòng là tốt rồi.”

      Dịch Tân cười, đưa tay cầm chiếc vòng tay trong hộp, ngón tay vuốt ve ở nơi ngọc thạch tinh tế, trong suốt, trơn bóng. Cuối cùng lại cầm lấy cánh tay mỹ lễ bên cạnh, hướng về phía cánh tay ấy.

      Nghê Tranh hơi giãy giụa, nhìn , giọng có chút bất ổn, “Vì sao lại muốn đưa cho em vật này?”

      Người đàn ông thấy bỗng nhiên giãy giụa, cười, “Bởi vì Tân Hành cái, thể tặng cho , nên chỉ có thể làm tiếp cái khác tặng .”

      “Vốn dĩ biết rất em hỏi gì mà.” Nghê Tranh , giọng cũng tự chủ, cao vút, “Tại sao lại đem đồ của ấy làm cái khác y hệt rồi đưa cho em?”

      hỏi như vậy, như chọc giận tới . Động tác của Dịch Tân hơi ngừng lại, cái chớp mắt liền đem vòng tay ném trở lại trong hộp. Ném cách chuẩn xác, động tác ràng mang theo giận dữ.

      “Đồ của ấy, phải rất muốn có sao? Trước kia bộ trang sức ngọc lục bảo, phải cũng năn nỉ tôi làm tiếp bộ cho ?” Giọng vô tình, lạnh nhạt, “ tại, tôi chủ động cho , lại muốn?”

      Con ngươi mỹ lệ híp lại, mang theo mấy phần kích động, lại có vài tia tàn khốc, “Nghê Tranh, tôi rất thích những người phụ nữ già mồm.”

      Vừa xong, kiên nhẫn đứng lên, sửa lại quần áo, “Có muốn lấy hay là tùy .”

      Dứt lời, chân cất bước chuẩn bị rời .

      Trong lòng Nghê Tranh quýnh lên, đưa tay ra vội vàng kéo tay , “Ý của em phải như vậy.”

      Thân hình tuấn dừng lại, trong lòng mới nhõm. đứng lên tới bên cạnh , mềm mại cười, “ có tâm tư tặng em thứ này thứ kia, em đương nhiên là thích còn kịp. Trang sức ngọc lục bảo kia vốn dĩ chính là hai năm trước muốn tặng cho em, em đương nhiên cảm thấy có vấn đề gì. Chỉ là lúc này, vòng tay này là của Tân Hành, nếu em đeo vào, ấy nhìn thấy, em chỉ sợ. . .”

      Người đàn ông nghe xong, khoảnh khắc trước gương mặt còn rất lạnh lùng, lúc này lại ôn nhu cười với , “Cứ mang , trang sức này. . . Vốn dĩ là tôi muốn cho ấy nhìn thấy.”

      Nghê Tranh ngẩn người khi nghe những lời Dịch Tân ra.

      Muốn cho nhìn thấy? Là cho Tân Hành nhìn sao? Nếu là vì Tân Hành, vậy có phải rằng kỳ thực trong lòng vẫn có Tân Hành hay ?

      Đúng vậy, Dịch Tân có thể lấy ấy, chẳng lẽ còn đủ để chứng tỏ rằng trong lòng ấy sao? Chỉ là, nếu như trong lòng có ấy, nhưng lúc này lại đến đây, vậy có phải cũng có thể , kỳ thực tâm của có phải dao động rồi hay ?

      Nghê Tranh nghĩ như vậy. Vậy đây cũng là cơ hội của , cần phải nắm chắc.

      Cười cách lẳng lơ, chăm chú nhìn người đàn ông kia, đôi môi kiều diễm mềm mại khẽ mở, “Tân thiếu gia, giúp em đeo vào .”

      **

      “Em sơ suất quá! Tại sao em có thể lấy loại thuốc này cho ấy dùng chứ?!” Phong Dương đứng ngoài hành lang, giọng, trong giọng có chút trách mắng Tang Nhuế.

      Tang Nhuế thấy Phong Dương biểu tình nghiêm túc, lại giống như chỉ đơn thuần chỉ trích, nhất thời nhịn được trong lòng rùng mình, cẩn thận hỏi, “Ý của là gì?”

      Phong Dương khẽ thở dài hơi, “Tân Hành vốn sinh ra ốm yếu, thân thẻ vốn dĩ yếu ớt, hơn nữa lần trước sanh non, lúc này, bất kể như thế nào cũng thể dùng bậy, nếu cẩn thận, cả đời này thể sinh con được nữa.”

      Tang Nhuế nghe được trong lòng liền trầm xuống, nhất thời nghĩ lại mà sợ. Cũng tệ…

      Lại bỗng nhiên ôm cánh tay Phong Dương, vội hỏi, “Dịch Tân có biết ?”

      “Cậu ấy sao có thể biết?” Phong Dương nhìn chằm chằm Tang Nhuế, “May là Tân Hành có việc gì, nếu chỉ sợ có chạy trốn tới chân trời góc biển với em, nhất định cũng thể tránh được truy sát của Dịch Tân.”

      Tang Nhuế nghe những lời , vốn dĩ tâm tình căng thẳng lúc này mới rốt cuộc buông lỏng, đấm lên vai , cười.

      Phong Dương lại nắm tay , nghiêm mặt , “Em mau đánh thức Tân Hành, lát nữa Dịch Tân trở lại ngay, nhất định thể để cho ấy nhìn thấy Tân Hành ở trong phòng em.”

      vừa mới xong, liền nghe được tiếng từ phía sau truyền đến, mang theo chút tà ác, “Tân Hành ở đâu?”
      Chrisxixon thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :