1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Quân hôn ngọt ngào: Kiều thê thần y của Lục Thiếu - Thanh Phong Mạc Vãn (Update C88)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. trang.bella

      trang.bella Well-Known Member

      Bài viết:
      66
      Được thích:
      1,330
      Chương 2: Sạt lở đất

      Chân bước nhanh gần như chạy, bị Ôn Tuyết Tuệ lôi kéo như thế, Giang Dao suýt nữa té ngã, nhưng lung lay hai cái, cuối cùng cũng đứng vững vàng.

      “Tớ xin lỗi, có chút thất thần.” Giang Dao thấp giọng , “ biết vì vái gì, tớ đột nhiên cảm thấy tâm bất an, bằng , chúng ta mau chút, chạy nhanh .”

      Ôn Tuyết Tuệ gật gật đầu, nắm tay Giang Dao cất bước chạy, sau lưng hai người lính cũng chạy theo, cũng mở miệng gì.


      Đêm mưa tầm tã, tiếng sấm rung lên từng trận, ràng nhiệt độ giữa mùa hè, vào ban đêm, lại lạnh đến người nhịn được run bần bật.

      Bên tai Giang Dao là tiếng mắng chửi thời tiết của Ôn Tuyết Tuệ, còn có tiếng đứt đoạn của cành khô bị chân giẫm lên.

      Ban đêm trong thôn, có ánh trăng chiếu xuống, đen đặc đáng sợ, tiếng sấm, tia chớp, đêm tối như vậy làm cho gian thêm vài phần thâm sâu u.


      Nếu phải sau lưng có hai quân nhân theo, Giang Dao cũng dám khẳng định, cùng Ôn Tuyết Tuệ hai người con chỉ sợ dám vào lúc này chạy ở đường .

      “Chạy mau!”

      Đột nhiên, sau lưng tiếng gầm kêu lên, thanh bên tai xa lạ quá mức chấn vang, Giang Dao khiếp sợ quay đầu lại, chỉ thấy đôi tay tức khắc đem cùng Ôn Tuyết Tuệ đẩy ra ngoài, trong đêm đen, thấy được khuôn mặt…


      khuôn mặt vừa quen thuộc lại xa lạ.

      Núi bị nước mưa rửa trôi vài ngày, còn vững chãi như trước, sau chấn động lớn, núi phải núi, biến thành đống đất lớn sau trận sạt lở.

      Khuôn mặt kia, đem nó gắt gao chôn ở đáy lòng.

      “Lục…” Giang Dao nhìn đống đất trước mắt, hoảng loạn vô thố muốn quay lại.

      “Giang Dao, đừng qua, nguy hiểm.” Ôn Tuyết Tuệ vội vàng túm chặt Giang Dao, trong lòng ngàn vạn thống khổ lên lời, "Người lính này vào thời điểm nguy hiểm màng tính mạng đem chúng ta đẩy ra, làm chúng ta né tránh được sụt lún, chính lại bị chôn bên trong…”


      “Đội trưởng!” Người lính ở cạnh vừa thấy, đột nhiên giống như phát điên muốn về phía trước.

      Ôn Tuyết Tuệ thấy núi sạt lở vẫn bị chấn động như cũ, liền trực tiếp ôm lấy hông người lính muốn về phía đó, “ mau, thể qua đó, xem ngọn núi kia, lại , chúng ta cũng bị chôn ở chỗ này. Vì như vậy, nếu chúng ta đều chết ở chỗ này, đội trưởng của hy sinh lớn như vậy được cái gì?”

      bậy, có hy sinh, đội trưởng hy sinh, tôi muốn đem đội trưởng cứu ra!” người lính phát điên còn lý trí, “Trách tôi, đều do tôi, nghe thấy tiếng vang còn ngây ngốc dừng lại quay đầu nhìn, là đội trưởng đúng lúc đem tôi kéo ra, bởi vì tôi, ấy có thời gian chạy, đều do tôi!”

      “Giang Dao, cậu ngớ ngẩn ở kia làm gì? Mau tới đây hỗ trợ đem cái nhóc con ngu ngốc này kéo !” Ôn Tuyết Tuệ hướng về phía Giang Dao đứng dường như cũng muốn về phía trước liền rống giận, “Cậu đừng vào lúc này ngớ ngẩn cho tớ, bốn người chết cùng người chết, bài toán đơn giản như thế, cậu còn làm được?”

      Đây phải bài toán đơn giản, bởi vì, người bị chôn ở trong đất kia là chồng , người cùng kết hôn mười năm Lục Hành Tung.

      Người có khả năng nhất xuất ở chỗ này, nhưng tại sao, ta lại xuất .


      Cho dù kháng cự hôn nhân với , nhưng trơ mắt nhìn bị chôn vùi ở đây Giang Dao thể mình chạy trước được.

      “Cứu , nhất định phải cứu .” Trong lòng Giang Dao, chỉ có cái ý niệm này, hướng về phía đống đất sụt lún còn lưu lại, màng đất ở sườn dốc vẫn tiếp tục lăn xuống, ra sức dùng đôi tay đào đất, “Hẳn là nơi này, hẳn là nơi này.”

    2. trang.bella

      trang.bella Well-Known Member

      Bài viết:
      66
      Được thích:
      1,330
      Chương 3: hy sinh

      “Giang Dao, con mẹ nó, cậu điên rồi!” Ôn Tuyết Tuệ sốt ruột há mồm nó mắng lời thô tục, phải nhẫn tâm cứu , chỉ là, nhìn đất đá lăn xuống ngày càng nhiều, thể nhẫn tâm để mệnh ba người bọn họ lưu lại chỗ này cùng người lính lòng cứu bọn họ.

      “Tuyết Tuệ, là Lục Hành Tung, là Lục Hành Tung, là chồng tớ, là chồng tớ!” Nước mắt Giang Dao giống như chiếc vòng đứt dây rơi xuống, “Lục Hành Tung! Lục Hành Tung! có thể nghe thấy tiếng tôi kêu ! nghe thấy tiếng tôi ? Cầu hãy sống.”

      Giờ khắc này, Giang Dao rốt cuộc cảm giác được cái gì gọi là sợ hãi, sợ hãi Lục Hành Tung ngay tại khắc này kết thúc sống, sợ hãi mất chồng mình, người trốn trong nhiều năm.

      Bạn bao giờ nghĩ về sống? Sinh mệnh người, rốt cuộc có bao nhiêu kiên cường?

      có chân có thể sống, có tay có thể sống, nửa dạ dày và gan cũng có thể sống.

      Vậy bạn bao giờ nhận ra, sinh mệnh người có bao nhiêu yếu ớt?

      Trong đêm, trong nháy mắt, thậm chí chỉ trong ngón tay, người sống, liền biến thành khung di ảnh đen trắng.

      Cứ như vậy, chết.

      Đây là mỏng manh của sống, yếu đến chỉ kích thôi tổn thương.

      “Giang Dao, nén bi thương, rồi, trở lại.” Ôn Tuyết Tuệ mở miệng chuyện với Giang Dao, đau lòng biết an ủi thế nào mới tốt.


      Ngày hôm đó, nghe Giang Dao khóc la người bị chôn là chồng, vô cùng khiếp sợ, khiếp sợ đến mức cũng mất lý trí, cùng Giang Dao và người lính tay đào đất, nếu phải những chiến sĩ đến sau lôi kéo họ , như vậy ba người bọn họ vài giây sau liền bị chôn dưới hố đất sụt lún.

      Sau khi trời ngừng mưa, bộ đội đem đất lún đào lên, cũng đem thi thể chồng Giang Dao tìm được, đêm đó đoạt sinh mạng của hai hai chiến sĩ bộ đội, mang sinh mạng của hai đứa ông lão trong thôn.


      Ôn Tuyết Tuệ nghĩ, cả đời này cũng dám nhớ lại đêm hôm đó, sấm sét ầm ầm, xe tràn ngập tiếng khóc bi thương, xoay người nhìn lại, còn có Giang Dao sắc mặt trắng bệch.

      “Chị dâu, đây là đồ vật của đội trưởng.” Người lính hồng đôi mắt đem đồ vật thuộc về Lục Hành Tung đưa qua, “Bên trong hộp đều là huân chương lớn cùng ít giấy chứng nhận, bộ quần áo là quân phục của đội trưởng, tẩu tử, thực xin lỗi…”

      Giang Dao nhìn đồ vật trước mắt thuộc về Lục Hành Tung, giờ bị gọi là di vật, giơ tay lên đầu ngón tay khẽ run mở hộp gỗ đầu có vẻ xưa cũ, “ thời điểm nào đến đơn vị đồng chí?”


      hai năm.” Người lính đáp, “Chính là lúc chị dâu vừa đến thôn làm bác sĩ tình nguyện bao lâu đội trưởng được điều về đây.”

      “Thời điểm tôi bộ đội giúp đỡ quân y ở đó, mọi người hẳn biết quan hệ của chúng tôi?” Giang Dao nắm chặt ngực nơi nhói đau từng đợt, loại đau này, nên lời cảm giác là gì, giống như loại virus dần dần xói mòn ăn xâm chiếm cơ thể, “Khó trách khi đó mọi người nhìn thấy tôi đều kêu chị dâu.”

      Khi đó, nàng nghĩ đơn giản rằng, xưng hô chị dâu này chỉ là các chiến sĩ gọi chung phụ nữ kết hôn.

      ra, lúc ấy Lục Hành Tung cách gần như vậy, ở bộ đội hỗ trợ , mà , lại trốn tránh .

      biết, nhất định sợ phát tới nơi này, lại lần né tránh , tiếp tục từ thôn núi rời .

    3. trang.bella

      trang.bella Well-Known Member

      Bài viết:
      66
      Được thích:
      1,330
      Chương 4: Di thư

      “Đội trưởng rất chị dâu, lúc bộ đội có việc gì, ấy luôn vào thôn để gặp chị.”

      Người lính chỉ phong thư trong hộp gỗ , “Đây là di thư của đội trưởng, đội trưởng thường xuyên làm nhiệm vụ nguy hiểm, nên di thư của ấy được viết từ lâu, khi đó chúng em đều nghĩ, di thư của đội trưởng nhất định phải chờ đến lúc ấy chết già mới được lấy ra.”

      Sau khi xong, người lính nhịn được lại khóc tiếp, “Đội trưởng tốt như vậy, đều tại em, chị đánh em , là em hại đội trưởng…”

      “Người hại phải là cậu, là tôi.” Giang Dao cắn môi xé bao di thư, dùng hết sức vào đôi tay, chỉ là phong thư như thế nào đều mở được.

      trốn đến nơi này, cho nên, mới đuổi tới nơi này, nếu phải vì , như thế nào tới đơn vị bộ đội này? tới nơi này, chuyện đêm qua tất cả đều xảy ra.

      Cho nên, hại chết Lục Hành Tung phải người khác, là xứng chức người vợ.

      Giang Dao tay run rẩy lấy lá thư bên trong ra, cẩn thận, từ từ mở.

      Ngay khi mở ra nhìn thấy chữ viết của , điều mà ngưỡng mộ nhất của Lục Hành Tung là kỹ năng viết chữ. Giống như nước chảy mây trôi nhưng giờ biết vì cái gì nhìn đến lại làm hết sức khổ sở.

      Giang Dao biết, có lẽ, đây là ngày sau khi huấn luyện xong trộm vùi đầu bàn nghiêm túc đặt từng nét bút xuống.

      ***
      Gửi vợ của !

      Khi em nhận được lá thư này chắn rằng mình còn tồn tại, tham gia quân ngũ nhiều năm như thế, mỗi lần làm nhiệm quan trọng bọn đều được cầu viết di thư. viết nhưng cũng biết khi nào tới trong tay em. Nhưng, hy vọng, tốt nhất là cả đời này nó đến được tay em.

      Vợ à, tính ra chúng ta kết hôn bảy năm rồi? biết, em kết hôn với , em cũng vui, em thích , nếu phải mạnh mẽ chen vào cuộc sống của em giờ có lẽ em giống như bao sinh viên đại học khác. Có cuộc sống tươi sáng thú vị.

      Nhưng có thể cưới được em, rất hạnh phúc, vẫn nhớ cái ngày chúng ta kết hôn, cười cả ngày khép được miệng, bị nhiều người giễu cợt là ngu ngốc. Nhưng chút cũng tức giận, ai bảo có thể cưới được em làm vợ, bị họ giễu cợt cũng sao.

      Kỳ cũng trách , biết em thích , còn hai phải cưới em. luôn tự an ủi , quan hệ, kết hôn rồi đối em tốt chút, rồi em nhận ra tốt, và em sống với nhau hoà thuận cũng hy vọng xa vời em thích . Nhưng có thể cưới được em, được chăm sóc em, cảm thấy thoả mãn.

      nhớ lần đầu tiên nhìn thấy em, em mới mười sáu mười bảy tuổi, học năm nhất cấp ba, bện hai cái sừng dê. Ở trường học luôn cùng hai em tranh luận đến tận lúc về nhà, làm hai em tức giận đến im lặng câu gì, khi đó suy nghĩ, bé này thú vị.

      Có lẽ là ngay từ cái nhìn đầu tiên, sau đó thường xuyên nghĩ về em.

      Lần thứ hai nhìn thấy em vào thời điểm trước vài tháng chúng ta kết hôn, em cùng bạn học tay kéo tay đường hát mấy bài hát phổ biến. Lúc em vừa cất tiếng hát làm bạn học đều chạy nhưng vẫn như cũ hát vui vẻ còn để ý những người khác cười. Khi đó nghĩ, nếu em có thể hát cho nghe dù bị điếc đều nguyện ý.

      Cho nên, kết hôn với em, là tâm nguyện lớn nhất của , để cưới được em, cũng phí ít tâm tư, cuối cùng, cũng được như ý nguyện.
      Last edited: 18/1/18
      BigCute→_→, Phương Lăng, SiAm28 others thích bài này.

    4. trang.bella

      trang.bella Well-Known Member

      Bài viết:
      66
      Được thích:
      1,330
      Chương 5: Tình của

      Vợ à, nhiều năm như thế, vẫn luôn ngừng viết thư cho em, chẳng để ý trong bảy năm qua chỉ thu được hai lá thư hồi . Dù vậy cũng rất hạnh phúc, hai lá thư kia là lúc em vào đại học gửi cho . Đến giờ vẫn còn cất giấu, thường xuyên lấy ra đọc.

      Vợ à, rồi, từ nay về sau em phải sợ mặt dày mặt dạn theo em. Em hướng Nam nam, em trốn huướng Bắc truy Bắc, từ nay về sau trời Nam đất Bắc, em nơi nào đều có thể , thực xin lỗi, bởi vì làm em trốn vào trong núi.

      Vợ à, chờ em nhận được lá thư này biết lúc nào, cũng biết em bao nhiêu tuổi, nếu em còn trẻ, vậy tìm người đàn ông em gả cho , đừng lo lắng, trời chúc phúc cho em cũng giúp đỡ em nhìn cho bắt nạt em. Nếu làm em buồn, bắt nạt em, em đến trước mộ cho , biến thành quỷ cũng muốn giết chết !

      Nếu em già rồi, nếu chúng ta có con, vậy làm con của chúng ta chăm sóc em tốt. Nếu có con, em hãy tìm người đối với em tốt chiếu cố em lúc già. Hoặc là về nhà , các trai đều thương em, làm trai chăm sóc em, càng yên tâm hơn.

      Vợ à, kỳ , nghĩ đến ngày nào đó chết , được nhìn em, rất sợ hãi, dù biết đây là trách nhiệm của người lính, chính là đặc biệt bỏ được em.

      Làm sao bây giờ vợ ơi, rất thích rất em! Nhìn vào cái chết của , có thể hay cho chơi xấu lần, đời người nếu thực có kiếp sau, kiếp sau, em có thể lại làm vợ được ? Kiếp sau, chúng ta cùng sống với nhau? cần lại tách ra xa vậy, lá thư phải gửi trong thời dài, dài.

      Mặc kệ như thế nào, em đều phải sống tốt, tự chăm sóc bản thân, làm những điều khiến em hạnh phúc.

      Thân gửi, chồng vợ, Lục Hành Tung.
      ***
      Xem xong thư, Giang Dao bật khóc, những giọt nước mắt từng viên rơi lá thư, rơi mu bàn tay, trái tim bóp chặt đau đớn, cảm xúc dựng lên trong lòng tức khắc sụp đổ.

      “Lục Hành Tung, thực xin lỗi, em đều biết em đối với quan trọng như vậy, em vẫn luôn cho rằng, và em đều giống nhau, đều là người bị hại bị ép duyên, đoạn hôn nhân này, danh xưng vợ chồng đối với chúng ta mà đều là gông xiềng, đều là gấp chờ nổi muốn thoát khỏi nó.”

      chống lại cha mẹ quan tâm đến nguyện vọng an bài cuộc hôn nhân này. Những gì kháng cự chính là cuộc hôn nhân sắp đặt, lại phải kháng cự Lục Hành Tung!

      Dòng chữ kia, chồng vợ, Lục Hành Tung, giống như con dao đâm vào ngực .

      Giang Dao ơi Giang Dao, mày có biết, mày mất , điều mày quý trọng rốt cuộc là cái gì ?

      Là tình của , là chăm sóc và chiều của !

      Lục Hành Tung ở trong lòng , trước sau là người đàn ông trầm mặc nặng nề ít lời quá mức. Trước lúc gả cho , gặp qua chỉ liếc mắt lần, dùng phương thức của kháng cự họ, chống cự cho cha mẹ nhìn, để họ thấy, hạnh phúc trong miệng bọn họ là cái gì, như thế nào là hạnh phúc.

      Nhưng sai rồi, sai mười phần rồi!

      nghĩ, đời này thể gặp gỡ người đàn ông nào , quý trọng , sủng ái , chưa từng nghĩ, người đàn ông này sớm thuộc về , là , ngu ngốc chạỵ, ngu ngốc trốn, ngu ngốc bỏ qua.

      Phong di thư này được Lục Hành Tung viết cách đây bốn năm, Giang Dao khóc thành tiếng, vì cái gì, làm ràng nhưng lại phải dùng phương thức thống khổ đau đớn như thế.

      cho rằng chỉ là cuộc hôn nhân sắp đặt có tình , ra là hao hết tâm tư có được , đoạn hôn nhân này, người có tâm nhất chính là .

      Nếu, đời người có kiếp sau, chỉ bằng đời mười năm tình cảm này, cũng nguyện ý thử lần, đáp lại tình của .
      Last edited: 18/1/18
      BigCute→_→, SiAm, buithuyngan29 others thích bài này.

    5. Hiểu Mộng Hồ Điệp

      Hiểu Mộng Hồ Điệp Active Member

      Bài viết:
      117
      Được thích:
      109
      Người phụ nữ ngốc nghếch, mong là happy ending cho 2 người.
      trang.bella thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :