1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Quân hôn: Cô vợ nhỏ cố bám - Nhất Sinh Mạc Ly (c75)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 35: Vì , nhẫn nại lâu

      Kể từ khi Ngải Tiểu Tiểu bị Kỳ Tuấn mạnh mẽ xách đến phía sau phòng ăn vẫn trốn đằng sau Kỳ Tuấn. Nhưng mà căn cứ lớn như vậy, mà lại cùng nhóm với Kỳ Tuấn, làm sao có thể trốn tránh được chứ? Đáp án hiển nhiên là .


      dựa vào địa thế hiểm trở chống cự lại, kết quả chính là Kỳ Tuấn lại tuyên bố, cho nửa tháng suy nghĩ, về phần kết quả ? Chính là hai người vẫn tiếp tục dây dưa minh bạch.

      Ngải Tiểu Tiểu bi ai phát , Kỳ Tuấn là cây to, xa cách căn cứ kia là cả rừng cây lớn.

      Trong lúc nước sôi lửa bỏng, rốt cuộc nhịn đến ngày ba mươi tháng mười hai. Ba ngày nghỉ đầu Tết Nguyên Đán, rốt cuộc có thể tránh xa quấy rầy của Kỳ Tuấn, yên lặng nghỉ ngơi mấy ngày.

      Vốn là Ngải Tiểu Tiểu thu thập đồ đạc xong cùng nhóm Miya ngồi tuyến xe đầu tiên về, nhưng tới trạm xe mới đột nhiên nhớ ra mình có quà tặng cho Ngảo Bảo- quên mang theo đống hòn đá nhiều màu sắc khác nhau nhặt được bên bờ biển.

      đành bảo nhóm Miya trước, còn mình trở về kí túc xá lấy.

      Đợi từ kí túc xá ra ngoài, bao xa liền đụng phải Tạ Nham. Tạ Nham thấy cõng túi lớn như vậy, hai lời giúp ôm lấy. Hai người cười cười đoạn, bỗng nhiên thanh Tạ Nham câm như hến, lúc này mới phát ra Kỳ Tuấn đứng nghiêm nghị như loài báo sắc bén lạnh lẽo, hai đến thể mở hai mắt, dưới ánh mặt trời phát ra cỗ khí lạnh.: “Ngải Tiểu Tiểu, lập tức chạy bộ tới đây”.

      mở miệng, thanh trời sinh thể kháng cự.

      “Đến”. Ngải Tiểu Tiểu đáp gọn gàng, tốc độ nhanh như rùa di chuyển đến trước mặt Kỳ Tuấn, “Huấn luyện viên, có chỉ thị gì?”

      “Nếu như tôi nhớ nhầm, chỉ có 3 ngày nghỉ…” Ánh mắt của rơi vào sau lưng Ngải Tiểu Tiểu, mới vừa lấy từ vai Tạ Nham chiếc túi lớn màu đen khoác sau lưng.

      “hắc hắc…” Ngải Tiểu Tiểu liền hiểu ý tứ của là ám hiệu cái túi đeo sau lưng quá lớn, theo bản năng đem túi đeo giấu giấu, ra bên trong có mấy bộ quần áo cùng ít cục đá. Lại , nhặt mấy cục đá, tính là trộm tài sản quốc gia.

      “Lệnh kiểm tra” Bàn tay to chụp tới, tay Kỳ Tuấn cướp được chiếc túi đeo lưng cướp đến tay mình, nhìn nhìn có chút nặng, giơ tay muốn mở khóa ra tra xét.

      “Này, làm gì đấy?” Ngải Tiểu Tiểu nhanh chóng kéo lại dây túi đeo lưng, người đàn ông xấu xa này hiểu sao? Đồ phụ nữ làm sao có thể tùy tiện nhìn.

      Bộ dáng khẩn trương khiến Kỳ Tuấn nhíu mày, gương mặt tuấn tú cực kì nghiêm túc : “Đây là lệnh kiểm tra nội bộ”. Sau đó mắt sắc quét về phía Tạ Nham cách mấy bước: “Cậu có thể được rồi”.

      Ngải Tiểu Tiểu toát mồ hôi, huấn luyện viên thối, có thể hay mỗi lần đều giở trò lưu manh cách đường hoàng như vậy. Lệnh kiểm tra nội bộ! Đây là ngày nghỉ, lại kiểm tra đồ dùng riêng tư của .

      “Bất đắc dĩ như vậy” Kỳ Tuấn lạnh lẽo liếc cái, “Chẳng lẽ bên trong có cái gì nên cầm?”

      Ý của là tên trộm sao?... Ngải Tiểu Tiểu giận dữ, tại sao có thể vũ nhục người khác như vậy “ mới là đồ ăn trộm? Cả nhà đều là ăn trộm”.

      “Ngải Tiểu Tiểu” Kỳ Tuấn nhếch đầu lông mày đông lạnh, nha đầu này càng ngày càng có quy củ. Chỉ là, đáng chết, nhìn bộ dáng tức giận đáng !

      “Là năng lỗ mãng trước”.

      Huấn luyện viên thối, có cơ hội liến lấy đùa bỡn, nhìn dễ khi dễ sao?

      Ngải Tiểu Tiểu chu miệng lên, đoạt lấy túi đeo lưng khoác vai cất bước rời .

      Nhưng mới bước liền nhúc nhích được. Quay đầu lại, bàn tay to của liền kéo lấy dây túi.

      “Buông tay”.

      “Trong túi đeo là cái gì?” Nha đầu này làm ra chuyện gì chứ, nghe khi còn bé cuộc sống rất khó khăn, cho nên dưỡng thành tính nết cực kỳ tiết kiệm.

      “Huấn luyện viên Kỳ, xâm phạm đời sống riêng tư, tôi có thể kiện …A, làm gì đấy?”

      “Ở trước mặt tôi, em có riêng tư” Kỳ Tuấn mực kéo giữ chặt trong ngực, tay khác vừa đưa tới kéo khóa ra.

      “Đừng” Ngải Tiểu Tiểu ra sức nhào tới ngăn cản, chú ý tới lời mập mờ của . Nhưng là khóa kéo bị mở ra, đồ cá nhân của cứ thế phơi bày trước mặt .

      Bên trong là bọc cục đá, cùng vài món quần áo, phía cùng là áo ngực cùng quần lót của , màu hồng giặt đến trắng bệch, vừa nhìn biết là chất liệu loại giá rẻ.

      Con ngươi Kỳ Tuấn lạnh lùng lóe lóe.

      Ngải Tiểu Tiểu quẫn đỏ mặt, tức giận đoạt lấy túi đeo: “ tại hài lòng chưa?”

      “Tại sao lại cõng nhiều đá như vậy?” Lông mày Kỳ Tuấn nhăn lại, vẫn như cũ ôm lấy eo của , buông tay.

      cần quan tâm” Ngải Tiểu Tiểu hung hăng trừng mắt nhìn , lần nữa nghĩ muốn kéo lại túi, túi đeo lưng trung liền bị đoạt lấy. Sau khắc liền rơi vào vai rộng lớn của Kỳ Tuấn.

      thôi” nhàn nhạt liếc Ngải Tiểu Tiểu cái, rốt cuộc buông ra, lập tức đưa tay dắt .

      Người này sau khi nhục nhã phen, còn muốn làm chuyện gì xảy ra sao? Đáng ghét “Cầu xin trả lại túi cho tôi” đứng bất động tại chỗ, kiên trì quật cường.

      Thế nhưng Kỳ Tuấn chỉ đưa tay đặt đỉnh đầu vỗ vỗ, khinh bỉ : “Miễn cưỡng cũng chỉ 1m6, lưng đè cái túi chỉ còn 1m5, em liến sống yên ổn”.

      Đây là ý gì? Ngải Tiểu Tiểu tức đến xụ mặt lại. Huấn luyện viên thối lại bị hỏi đằng, trả lời nẻo.

      Nhưng nhớ lại cảm thấy thực phục, khuôn mặt nhắn phản bác: “Huấn luyện viên Kỳ, nghe qua sao? Đổng Tồn Thụy tuy giỏi, nhưng vào thời khắc mấu chốt dám cùng đồng đội mình đánh thuốc nổ, tinh thần của truyền khắp thiên hạ. Thực tế chứng minh rằng phàm là người thô tục đều là tinh hoa. giống như người nào, đầu óc đơn giản, tứ chi phát triển, thuần túy vẫn chỉ là vượn người”.

      Vèo, ánh mắt lạnh lẽo của Kỳ Tuấn liếc tới. Ngải Tiểu Tiểu cảm giác lạnh từ đầu đến chân, vội vàng lùi về phía sau bước, giữ khoảng cách an toàn.

      Trầm mặc, làm người ta hít thở thông, hồi, Ngải Tiểu Tiểu cách nào nhịn được loại khí này. Quyết định thay đổi sách lược, vào bước, tiến tới gần Kỳ Tuấn, vừa cười vừa : “Huấn luyện viên, đem túi trả cho tôi , như vậy dễ dàng làm người ta hiểu lầm”.

      Ánh mắt Kỳ Tuấn thoáng qua tia ranh mãnh: “Hiểu lầm? Hiểu lầm cái gì?”

      Biết còn hỏi.

      “Chính là chúng ta… Cái đó…” Ngải Tiểu Tiểu lẩm bẩm, đem ánh mắt liếc về phía khác.

      Huấn luyện viên thối đúng là làm khó người ta, biết ý của , chính là hiểu lầm bọn họ quan hệ mập mờ chứ sao. Nhưng là, bị con mắt tĩnh mịch của nhìn chằm chằm như vậy, bên tai còn nghe được tiếng tim đập bình bịch.

      Rống, lại cảnh tượng quen thuộc, những ngày qua bọ trêu chọc út.

      “Thôi”. Trước khí thế hừng hực, nhưng lời lại được, Ngải Tiểu Tiểu lựa chọn trốn tránh lần nữa.

      Lúc này, căn cứ trống trải, bốn bề vắng lặng, gió thổi lành lạnh càng tôn lên chiếc áo mềm của , phác họa thân hình mảnh khảnh mà uyển chuyển thư thái.

      Bước chân Kỳ Tuấn luôn dõi theo đôi chân thon dài mê người của , lẳng lặng theo phía sau . yếu xa cách, đáng chết lại mê người như vậy, bóng dáng chiếu vào tròng mắt đen từ từ dấy lên ngọn lửa….
      sanone2112dunggg thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Editor: Hoathuytienisme

      Chương 36: Trong rừng cây

      Tròng mắt đen của Kỳ Tuấn từ từ dấy lên ngọn lửa giận dữ…

      Sau đó, rốt cuộc cam lòng bị bỏ lại phía sau, sải bước hướng về phía trước, dừng lại trước khuôn mặt nhắn kháng cự của Ngải Tiểu Tiểu, đứng tư thế khiêu khích, gắt gao nhìn chằm như muốn đem người phụ nữ này nhét vào trong lòng mình.

      Ngải Tiểu Tiểu bắt đầu cảm thấy tức giận với người đàn ông này. Vì vậy cố ý giận .

      Dám trêu tức , hại rơi vào thế tiến được mà lùi cũng xong, tình cảnh rất khó xử! Đáng giận hơn nữa, tại trong kì nghỉ, còn cho yên ổn.

      “Tôi thích lời ra chưa hết”. Giọng điệu Kỳ Tuấn chút thương lượng, thái độ rất cứng rắn, cảm thấy giữa bọn họ có nhiều chuyện cần ràng. từ trước đến giờ ghét nhất minh bạch, đáng ghét hơn là dám cùng người đàn ông khác cười vui vẻ, duy nhất đối với trừng mắt lạnh lẽo. Vì , nhẫn nại lâu.

      Ngải Tiểu Tiểu mím chặt môi, thèm để ý tới .

      Chân dài hơi gấp xuống, gương mặt tuấn tú của Kỳ Tuấn tiến tới khuôn mặt nhắn tức giận, ánh mắt nguy hiểm, nhìn kỹ: “Chúng ta nên nơi khác chuyện?”

      “Nơi nào cũng , tôi và có gì đáng ”. Nhịn tới cực điểm, Ngải Tiểu Tiểu tức giận nhảy dựng lên, xoay người muốn lại bị Kỳ Tuấn mực kéo đến góc rừng, đè lên gốc cây khô to lớn, động tác của phản kháng lịch liệt: “Tôi đối với có hứng thú, nên tìm người khác”.

      Trong lòng thầm bị làm cho đau nhói, Kỳ Tuấn mực chống môi lạnh miệng , giọng êm ái: “Tôi vừa đúng lúc ngược lại, hơn nữa cho phép cự tuyệt, cho nên em thảm rồi”. Nếu nhẫn nại có kết quả, cũng ngại học theo người vô lương tâm, đem “Gạo nấu thành cơm”!

      Ngải Tiểu Tiểu nghiêng mặt nhưng lại tránh được đôi môi dây dưa của , liều mạng nghĩ muốn đẩy ra, càng giãy giụa càng hỏng bét.

      Hai người tay chân kịch liệt lôi kéo, so với hình thể, so với sức lực, giống như hai người đấu võ, Ngải Tiểu Tiểu cũng bằng thân hình bách chiến tuyệt vời của huấn luyện viên, đương nhiên là bại trận. Cánh tay chống người Kỳ Tuấn kịch liệt thở dốc, cũng thèm nhìn từ đầu tới cuối có ánh mắt của người đàn ông chăm chú nhìn .

      “Lúc bắt đầu, tôi cho đáp án”.

      “Tôi cũng cảnh cáo em, đáp án của em tôi hài lòng, suy nghĩ lần nữa”. thanh Kỳ Tuấn tràn đầy uy nghiêm thể kháng cự.

      Cái gì gọi là đáp án hài lòng phải suy nghĩ lại? đời này chỉ có bá đạo phải trái! Ngải Tiểu Tiểu tức giận, cắn môi quay đầu nhìn .

      “Nha đầu, đừng lần nữa khiêu khích tôi, đời này em cũng đừng mong từ bên cạnh tôi né ra, em đừng mơ tưởng”. Ánh mắt Kỳ Tuấn thâm trầm, chớp cũng chớp chăm chú nhìn khuôn mặt tròn của giận xị. “Tôi cho em cơ hội cuối cùng ? Hay là làm?”

      “Chúng ta cái gì cũng có, tôi cần nghe lời ” Nhất thời hiểu hàm nghĩa trong lời của , ngoan cố giãy giụa.

      “Nếu vấn đề nhiều như vậy, hôm nay chúng ta đem lần giải quyết hết. Làm hay là do em lựa chọn, tôi tôn trọng em”.

      Kỳ Tuấn lạnh nhạt xong, bàn tay trực tiếp đặt lưng quần Ngải Tiểu Tiểu. Ngải Tiểu Tiểu vẻ mặt lạnh lẽo lập tức sụp đổ, sững sờ phát hạ thân đột nhiên chợt lạnh, quần thể thao bị kéo xuống, quần lót cũng bị Kỳ Tuấn thô bạo dùng lực nháy mắt kéo hạ xuống.

      muốn làm gì?” Sắc mặt Ngải Tiểu Tiểu lúc xanh lúc tím, hai tay bị nắm chặt, thể nào giãy giụa, sắp bị ép điên rồi.

      “Em cho là thế nào?”

      căm hận quan hệ của bọn họ, lâu như vậy vẫn còn dậm chân tại chỗ!

      nhập ngũ mười năm nay chiến tích chưa bao giờ thất bại. Có lẽ nên sớm thay đổi chiến thuật, đem tiểu nha đầu này giam lại rồi .

      Ánh mắt màu đen trong nháy mắt ngưng kết tầng lạnh như băng, lạnh lùng nhìn chăm chú khuôn mặt hoảng hốt của , tay nhàng xoa khuôn mặt tròn của , hấp dẫn ánh mắt , sau đó đột nhiên xuống, bắt đầu kéo khóa quần dài màu đen.

      Cuối cùng Ngải Tiểu Tiểu cũng nhận ra ý đồ xấu xa khi cố ý hành động bên dưới , lòng loạn lên, liều mạng giãy giụa, đưa mắt nhìn quanh ngoài rừng xem có ai ngang qua hay . tin huấn luyện viên thối có đủ can đảm làm như vậy!

      tay Kỳ Tuấn vòng quanh eo nắm chặt, hai người dính gần nhau, gió thổi cũng lọt. Đối với rống giận của mực mắt điếc tai ngơ, khuôn mặt lạnh lẽo nhúc nhích, đôi môi cuồng loạn hôn lên gương mặt đỏ của . So với Ngải Tiểu Tiểu tay chân luống cuống, động tác Kỳ Tuấn thủy chung nhanh chậm, có thể rất thong dong tự nhiên.

      Ngải Tiểu Tiểu rốt cuộc biết tại sao tất cả mọi người lại e ngại người đàn ông này, muốn chọc mất hứng.

      Bộ dáng bây giờ, đáng sợ.

      Cảm giác hơi thở nguy hiểm vây quanh mặc dù mang theo mùi thuốc phiện cũng làm người ta hít thở thông, Ngải Tiểu Tiểu nhắm mắt, mở ra, hít thở sâu. Rốt cuộc ổn định nhịp tim cuồng loạn, rống giận:

      “Um, Huấn luyện viên thối, đừng khinh người quá đáng”

      Nhưng động tác của vì vậy mà chậm lại, Ngải Tiểu Tiểu vừa giận vừa sợ, nhịn được lấy ra đòn sát thủ- hàm răng trắng, hung hăng cắn bả vai người đàn ông lạnh lùng này.

      muốn cầu xin , chỉ có thể liều mạng.

      Nhưng là, hôm nay huấn luyện viên thối kinh khủng, bị cắn cũng rên tiếng. Những trò đùa trước kia, vào lúc này hoàn toàn chút tác dụng.

      thể rạch ròi, vậy phải tiến đánh thành trì…

      trận đánh tơi bời, suýt nữa cửa thành thất thủ….

      Khóe môi xuất tia máu, Ngải Tiểu Tiểu rốt cuộc vẫn phải nhả ra: “ cần tiếp tục, Kỳ Tuấn, coi như tôi van cầu …”

      Đây là lần đầu tiên khẩn cầu , thanh Ngải Tiểu Tiểu phát ra phi thường mềm yếu.

      “Van cầu , dừng lại…”

      Tâm, bị vật nặng đè lên! Kỳ Tuấn đột nhiên dừng lại động tác, gương mặt buộc chặt màu đỏ, hơi thở nồng đậm lại rừng rực, chạm vào da thịt mềm mại của ! Đáng chết! Đối với , cuối cùng cũng thể mạnh tay lần thứ hai được.

      đem trán chống đỡ trán , cảm giác có chút kinh hãi, mắt đen đóng chặt khẽ vén lên, môi lạnh bật ra nụ cười .

      Chỉ là, lần này cũng biết sợ sao?

      Lúc này, ánh mắt Ngải Tiểu Tiểu sợ hãi, toàn thân bị dọa đến cứng đờ, lẳng lặng rúc vào trong ngực dám lộn xộn, thỉnh thoảng sợ hãi nâng mắt lên nhìn Kỳ Tuấn, giống như tính toán xem có thể bắt lấy ánh mắt lạnh lẽo thâm sâu của .

      khắc kia vẻ mặt còn lạnh lẽo dọa người, Kỳ Tuấn vừa nhìn bộ dáng đáng thương của chợt cười.

      “Đừng động, trừ phi em định dùng phương pháp này giúp tôi giải quyết, nếu chớ lộn xộn”. Thân thể mềm mại trong ngực thoáng chốc cương thành pho tượng sống, phản ứng của rất vũ nhục sức quyến rũ phái nam của . Nhưng, Kỳ Tuấn muốn truy cứu, càng muốn biết là---- ---

      “ Tại sao em dám đối mặt với tôi?” Chỉ bởi vì đêm của 2 năm trước, hay đối với thờ ơ? Mặc dù mong muốn là do nguyên nhân nào, đều buông tay, nhưng phải luôn luôn hiểu tình hình của địch, mới hành động, sau đó hoàn toàn thu phục.

      thanh của tràn đầy hơi thở ái dục thô mà lại hấp dẫn, trầm thấp quanh quẩn bên tai Ngải Tiểu Tiểu.

      Hai chân Ngải Tiểu Tiểu bị đôi tay mạnh mẽ của chế, tư thế của quá mê người, sắc mặt đỏ rực, vội vàng sửa lại quần thể thao thê thảm của mình để tránh bị lộ.


      Editor: Hoathuytienisme

      Chương 37: phản bội, chỉ có tình thân.

      Hai chân Ngải Tiểu Tiểu bị đôi tay mạnh mẽ của khống chế, tư thế của quá mê người, sắc mặt đỏ rực, vội vàng sửa lại quần thể thao thê thảm của mình để tránh bị lộ.

      Vào giờ phút này, căn bản vô tâm để ý đến vấn đề phiền chết người của .

      “Tại sao dám đối mặt với tôi?” thanh Kỳ Tuấn làm người ta rợn tóc gáy, vang ở bên tai lần nữa.

      “Bây giờ tôi còn muốn chuyện với

      Thâm trầm chăm chú nhìn khuôn mặt nhắn cố chấp của lâu, thẳng đến khi rốt cuộc nhịn được ngước mắt nhìn .

      “Được, em mở miệng, tôi chờ đến khi nào em muốn chuyện cùng tôi”. Ánh mắt Kỳ Tuấn ý vị sâu xa nhìn .

      Sửa lại quần áo ngay ngắn, Kỳ Tuấn nhìn vào hai mắt xấu hổ của Ngải Tiểu Tiểu, mặt tràn đầy hứng thú, tiếp theo nhìn hướng rễ cây đoàn vải vụn màu trắng.

      Dường như vừa rồi có hơi dùng quá lực! khom lưng nhặt lên quần , nhíu mày hỏi ý kiến của Ngải Tiểu Tiểu: “Tôi bồi thường cho em chiếc”

      cần” Ngải Tiểu Tiểu có khí thế gì hung ác trừng mắt nhìn , xốc lại túi của mình hướng cánh rừng ra ngoài.

      vài bước lại dừng lại, cứ như vậy bên trong mặc quần lót gì rất kỳ quái. chần chừ đem túi ôm vào trong ngực, trong túi xách có quần áo để thay, nhưng mà, huấn luyện viên thối còn ở đó, làm sao thay được?

      lát sau, rốt cuộc nhịn được nhìn về hướng người đàn ông cười khẽ nổi giận, “ cười cái gì mà cười! Quay đầu á”

      Chạy ra ngoài rừng cây lẳng lặng chờ Ngải Tiểu Tiểu thay quần áo xong, Kỳ Tuấn sợ cũng vội vàng tiến nhanh tới, kéo tay Ngải Tiểu Tiểu. Ngải Tiểu Tiểu ngẩn ra, trực giác hất ra. lại cầm lấy tay bé của cầm vào lòng bàn tay mình, sau đó lại bị thản nhiên hất ra.

      Kỳ Tuấn thoáng liếc , vẻ mặt bình tĩnh, tính nhẫn nại mười phần bắt lại nắm đấm tức giận của .

      Lực nắm của hơi dùng lực, tay đại khái gắt gao nắm giữ, làm cách nào bỏ ra được, thế nhưng người đàn ông này cố tình buông! cố ý thuận theo bỏ ra, sau đó lần nữa rảnh rỗi bắt trở lại, hơi nắm lỏng, chờ đợi hất ra lần nữa, dường như thời gian của còn nhiều, bên ngoài rừng cây tiến hành cuộc thi kéo co so tài ý chí, cuối cùng thua trận dĩ nhiên là người nọ có tính nhẫn nại hơi kém.

      Ngải Tiểu Tiểu tức điên bán sống bán chết nghĩ muốn hất ra, lại bị nhõm giam cầm trong ngực, sau đó còn nhàng dắt tay , Ngải Tiểu Tiểu biết người đàn ông này cố chấp, bỏ qua kiên trì của .

      Nếu thể kháng cự vậy thuận theo tự nhiên , quản khỉ gió gì tâm linh, thân thể, bẩn thỉu, hay là ngây thơ quan hệ theo , những năm tháng này mình trôi qua có chút mệt mỏi, rất mệt mỏi.

      Cho nên cần khiêu khích lần nữa, để cho mình sống càng mệt mỏi hơn! phải biết rằng ở quân đội dựa vào ngọn núi lớn là Kỳ Tuấn, cuộc sống của nhõm hơn nhiều…

      Kỳ Tuấn nắm chặt tay Ngải Tiểu Tiểu vào trạm xe.

      Dòng người xe ngừng thoáng chốc yên lặng như tờ, tất cả động tác ồn ào náo nhiệt nháy mắt dừng lại.

      Mọi người nghẹn họng nhìn trân trối, hơi giật mình nhìn huấn luyện viên nổi danh khốc liệt ở căn cứ ôm chặt nữ tân binh bất đắc dĩ đánh thẳng vào ánh mắt của bọn họ.

      Đây là Kỳ Tuấn tuyên bố công khai quyền sở hữu, cùng quá khứ bất đồng, lần này bén nhọn lại trực tiếp, tất cả đội viên trạm xe cũng hiểu chuyện này…

      Sau này bất luận kẻ nào có tư tưởng với người phụ nữ này, cũng thể có ý đồ với nữa, bởi vì Ngải Tiểu Tiểu chính là người phụ nữ của Kỳ Tuấn.

      Ngải Tiểu Tiểu cắn cắn môi, bị Kỳ Tuấn kèm hai bên, từng bước tới chỗ ngồi của ngồi xuống.

      đường im lặng, Ngải Tiểu Tiểu nhìn chằm chằm gò má trầm mặc của Kỳ Tuấn.

      ngờ có thể khơi lên kích động của . Xe lái đến thành phố lâu, Kỳ Tuấn xuống xe. Trước khi , chỉ nhìn khuôn mặt nhắn của , nhàn nhạt phân phó: “Hai ngày này phải ngoan ngoãn”. Giống như dặn dò vật sở hữu của mình.

      Ngải Tiểu Tiểu nhíu lông mày nhìn thấu qua cửa sổ xe, từ chỗ dừng xe phía đối diện có chiếc xe sang trọng lập tức bước ra người phụ nữ tóc dài, tao nhã hướng bên này phất phất tay. Sau đó Kỳ Tuấn cất bước tới, trước xe người phụ nữ kia vươn tay ôm lấy Kỳ Tuấn…

      Người phụ nữ kia hẳn là bạn của ?

      Ngải Tiểu Tiểu cảm giác cơn tức giận trong lồng ngực nhảy vọt lên, đáng chết, Kỳ Tuấn kia, ràng có bạn vẫn cùng mình dây dưa. Nhìn ra vẫn xấu xa như thế!

      Thời điểm Ngải Tiểu Tiểu chạy về phía nhi viện Dục Vinh, trời tối đen. Ôn Di cho Ngải Bảo ăn cơm tối. Bé con thấy Ngải Tiểu Tiểu bắt đầu có chút xa lạ, chỉ chớp chớp mắt tò mò nhìn. Nhưng dù sao cũng huyết mạch liên thông, chơi lát, thằng bé bắt đầu dính lấy Ngải Tiểu Tiểu.

      Khi Ngải Tiểu Tiểu lấy cục đá trong tay con trai, nó liền đưa bàn tay bé mập mạp tới, non nớt : “Mẹ, con muốn…”. tiếng mẹ này, thiếu chút nữa khiến Ngải Ngải lệ nóng tràn mi, thế giới này nhất định có người phản bội , chỉ có tình thân….

      Ngày thứ hai ăn qua bữa sáng, Ôn Di thần thần bí bí đưa mẹ con Ngải Tiểu Tiểu ra cửa…

      Trước mắt Ngải Tiểu Tiểu nhìn qua có thể là trang sức hào hoa, quan trọng nhất là thoạt nhìn sản phẩm tinh tế ở cửa hàng quần áo, nghi ngờ nhìn về phía dì Ôn quý : “Ôn Di, dì làm gì vậy?”

      Ôn Di cười tiếng, đẩy đẩy , “ vào biết”.

      “Đẹp đẹp, đẹp đẹp…” Vừa vào trong cửa hàng Ngải Bảo khoa chân múa tay chỉ vào những thứ quần áo hoa lệ la hét.

      Ôn Di đón lấy Ngải Bảo, với Ngải Tiểu Tiểu: “Con xem có thích bộ quần áo nào ?”

      cần, Ôn Di, con vẫn có quần áo mặc”.

      “Đứa này, cho con chọn con liền chọn ”. Ôn Di cáu giận. “Con xem người mặc trang phục này mấy năm”.

      Ngải Tiểu Tiểu thể làm gì khác hơn là tiện tay chọn lấy chiếc áo khoác , vừa nhìn giá tiền lập tức líu lưỡi, nguyên 2988, gần bằng với tháng tiền trợ cấp của rồi.

      Đặt trang phục xuống, Ngải Tiểu Tiểu kéo lấy cánh tay dì Ôn hướng bên ngoài , “Ôn Di, cửa hàng này đắt. cái áo khoác tầm thường cũng 2988, con thấy chúng ta nên nhanh thôi”.

      Cách đó xa nhân viên phục vụ khinh bỉ quét qua cái: “Đồ nghèo”

      sợ tôi có tiền sao? Ôn Di mang theo đấy” Dì Ôn trừng mắt nhìn , bổ sung: “Hôm qua con cho dì trợ cấp, Ôn Di còn có xấp…”

      phải, Ôn Di, con cấp tiền cho dì là phí sinh hoạt của Ngải Bảo”. Ngải Tiểu Tiểu nghiêm mặt .

      “Về vấn đề tiền, dì Ôn có thể gánh vác được rất tốt. Ngược lại con tuổi còn , nên mua trang phục đẹp cho mình”

      được”.

      Thời điểm hai người tranh chấp, phía cửa tinh xảo bị đẩy ra, đôi nam nữ trẻ tuổi vào. Người đàn ông cao lớn tuấn, cả người tràn đầy khí chất quý tộc, người phụ nữ nhắn kiều, khí chất đó có thể so sánh với trong Hồng Lâu Mộng.

      “Lục Vũ, chúng bên kia…” Ánh mắt Sử Kỳ Vân quét qua khu vực của Ngải Tiểu Tiểu, bỗng nhiên ngừng lại lời , ánh mắt thoáng qua tia tăm tối.

      Chương 38: Kỹ thuật diễn của càng ngày càng cao minh

      Ánh mắt Sử Kỳ Vân quét qua khu vực của Ngải Tiểu Tiểu, lời bỗng nhiên ngừng lại.
      Lục Vũ nhìn theo ánh mắt của , cũng lập tức sững sờ.

      Ngải Tiểu Tiểu ngẩng đầu, nhạy cảm phát tia khác thường, ánh mắt vừa đúng lúc cùng hai người gặp lại nhau. Khuôn mặt Ngải Tiểu Tiểu lập tức trầm xuống, kéo lấy tay dì Ôn: “Ôn Di, chúng ta ”.

      “Tiểu Tiểu…” Bộ dáng Sử Kỳ Vân điềm đạm đáng đến gần Tiểu Tiểu.

      Ngải Tiểu Tiểu lại giống như nghe thấy, khuôn mặt nhắn lạnh lùng giống như người xa lạ từ bên người ta qua.

      “Tiểu Tiểu”, bàn tay cầm lấy cánh tay Ngải Tiểu Tiểu, Lục Vũ nhìn về phía ánh mắt của có mấy phần phức tạp. “Lần trước tại sao ra về từ biệt? Sau đó nghe xe của hai người nổ tung, sao chứ?”

      “À…” Ngải Tiểu Tiểu cười lạnh, “Nếu ta có chuyện gì còn có thể đầy đủ đứng trước mặt của hai người sao?”

      “Tiểu Tiểu, tôi chỉ là lo lắng cho , cần bởi vì hận tôi, liền cùng Kỳ Tuấn có quan hệ cấp , ta rất nguy hiểm”.

      “Tôi cùng ai có quan hệ liên quan gì đến ”. Nghe vậy, Ngải Tiểu Tiểu lạnh lùng hất tay Lục Vũ, cố ý rời . Đối với bọn họ còn chút tình cảm nào để lãng phí, chỉ có nhìn là thích hợp nhất.

      “Tiểu Tiểu, chuyện trước kia đều là tôi sai lầm, cần hiểu lầm Lục Vũ, muốn hận liền hận tôi thôi…” Sử Kỳ Vân bộ nhu nhược xương, mặt chân thành, bộ dạng lã chã chực khóc.

      Khuôn mặt nhắn của Ngải Tiểu Tiểu gắng gượng vô tâm quan sát kỹ thuật diễn tinh xảo của ta, Ngải Tiểu Tiểu ôm Ngải Bảo từ trong ngực của Ôn Di, “Ôn Di, chúng ta thôi”.

      “Tiểu Tiểu” Lục Vũ tiến lên ngăn ở trước mặt , “Lưu lại số điên thoại , lúc rảnh rỗi có thể liên lạc. Chúng ta dù sao cũng là bạn bè…”

      cần”, Ngải Tiểu Tiểu cố gắng coi thường , tròng mắt đen tia nhu tình, nếu như là trước đây nhất định vì thế mà cảm động thôi, nhưng tại, chỉ cảm thấy buồn cười. Lục Vũ thông minh đời lại nhất thời hồ đồ, nghĩ tới, khi thân mật cùng vị hôn thê trước mặt lại có thể lấy được chú ý của như thế, chỉ kích thích sâu hơn ghen ghét của , trả thù lại quay trở về người . Thủ đoạn của ta, sợ, nhưng cùng bọn họ dây dưa, thấy phiền.

      Quả nhiên, Sử Kỳ Vân thấy thế trong mắt thoáng qua tia căm hận, chỉ là, vẻ mặt của vẫn dịu dàng như cũ : “Tiểu Tiểu, tôi cùng Lục Vũ vẫn luôn lo lắng cho , nếu như bởi vì tôi cùng Lục Vũ ở chung chỗ, mà hiểu lầm chúng tôi, tôi…Tôi có thể cùng Lục Vũ chia tay…”

      Ngải Tiểu Tiểu cười lạnh, hai năm trước ta từng làm cái gì, phải biết gì cả.

      từng là bạn tốt, người phụ nữ đối với giậu đổ bìm leo, cho tới bây giờ vẫn còn ở trước mặt ngụy trang như thế, làm cho cảm thấy buồn nôn.

      *giậu đổ bìm leo: thấy người gặp nguy, thừa cơ hãm hại.

      Ngải Tiểu Tiểu biết, những thứ đùa giỡn này đều là Sử Kỳ Vân diễn cho Lục Vũ xem---vì người đàn ông này mà ta dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào.

      Tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục, bản tính hiền thục phải . Được, ta thích diễn như vậy, liền theo cùng.

      Nghĩ tới đây, mặt Ngải Tiểu Tiểu lạnh lùng lập tức nở nụ cười, “Ôn Di, dì mang Ngải Bảo ra bên ngoài chờ con”.

      Ôn Di gật đầu cái, ôm Ngải Bảo rời , ngoài cửa Kỳ Tuấn vội vã vào sượt vai mà qua.

      “Chú chú…” Ngải Bảo chợt đung đưa cánh tay bé phấn nộn, hướng Kỳ Tuấn cười khanh khách.

      Kỳ Tuấn cảm giác trong lòng mình chấn động, ngoái đầu nhìn lại dò xét cẩn thận cậu bé kia. Là cậu! Tròng mắt cứ như vậy khó có thể di chuyển, đứng ở cửa vẫn nhìn Ngải Bảo, cho đến khi cậu bị Ôn Di ôm xa…

      “Sử Kỳ Vân, nếu như muốn chia tay cũng nên dính lấy Lục Vũ nữa, tối thiểu, cho tôi xem chút thành ý của . tại, lập tức từ bên cạnh ta cút ngay. Có lẽ, tôi tin tưởng !” Bỗng nhiên thanh quen thuộc truyền đến, cắt đứt hồi trầm tư của Kỳ Tuấn, vừa nghiêng đầu, chỉ thấy Ngải Tiểu Tiểu thô lỗ đem Lục Vũ từ bên Sử Kỳ Vân kéo ra.

      Đáng chết, dạy dỗ đôi nam nữ này phản đối, nhưng nên ở trước công chúng trình diễn tiết mục hai người phụ nữ bắt gian phu chứ. Kỳ Tuấn vui nhăn lại mày.

      “Tiểu Tiểu….Lục Vũ…”

      Sử Kỳ Vân đáng thương làm vẻ mặt dịu dàng u oán. biết đây là đòn sát thủ để đối phó với đàn ông, nhưng đối với Ngải Tiểu Tiểu hiển nhiên mất tác dụng. Tay trái giữ lấy túi xách, sống chết cắn môi, mình vất vả mới lấy được Lục Vũ, tuyệt để cho Ngải Tiểu Tiểu dính vào lần nữa.

      Kỳ Tuấn vừa nghĩ vừa tới, dừng bước, phụ nữ lúc chiến tranh, tốt nhất cần tham dự. Lại , nhìn bộ dáng của tiểu nha đầu này cũng chịu thua.

      “Thế nào? bỏ được? bỏ được có thể , tôi cứng rắn tranh đoạt.” Ngải Tiểu Tiểu cười khẽ, tròng mắt chút nào che giấu khinh bỉ.

      “Tiểu Tiểu” thanh Lục Vũ có chút trách cứ, bất đắc dĩ lại càng nhiều hơn. Nếu như, vẫn quan tâm như thế, tội gì kiên trì ở trước mặt Sử Kỳ Vân để cho để lại phương thức liên lạc.

      Mắt thấy trong con ngươi Lục Vũ nhìn Ngải Tiểu Tiểu khó nén chân tình, Sử Kỳ hận đến cơ hồ cắn nát hàm răng trắng. Là lòng dạ quá mềm yếu rồi, lần trước nên bảo Peter nổ chết ta. Tay lặng lẽ đưa vào trong túi xách, nhớ bên trong có đồ tốt. Mong đợi sờ đến cái túi mềm, khóe miệng Sử Kỳ Vân vẽ ra nụ cười hiểm. ngắm nhìn bốn phía, tại thời gian vẫn còn sớm, trong cửa hàng quần áo có khách hàng khác. Chỉ có phục vụ làm chứng là đủ rồi.

      “Tiểu Tiểu”. cơ hồ than thở khóc lóc đánh về phía Ngải Tiểu Tiểu, thành công hấp dẫn được ánh mắt của mấy phục vụ đến người của . “Tôi cùng Lục Vũ là tâm nhau… Lục Vũ đối với vẫn rất áy náy, nhưng mà thể bởi vì áy náy của ấy mà vẫn dây dưa…

      Sử Kỳ Vân diễn rất tốt, tình ái dào dạt làm những người bên cạnh nghe được cũng hồi thổn thức đồng tình. Có người còn bắt đầu đối với Ngải Tiểu Tiểu khuyên bảo:

      “Tiểu thư, thả tay , phải là tình của , sống chết dây dưa cũng có được”.

      “Đúng vậy, tuổi còn quá trẻ, cần gì cố chấp như vậy…”

      Ngải Tiểu Tiểu cười lạnh. “Sử Kỳ Vân, kỹ thuật diễn của là càng lúc càng cao minh rồi”.

      Khóe miệng Sử Kỳ Vân mơ hồ lộ ra hài lòng, chỉ là hai mắt vẫn đẫm lệ, “Tiểu Tiểu, tôi những lời này đều là lòng, Lục Vũ nhớ , là chúng tôi đúng, nhưng là, muốn trách chỉ có thể trách tình quá tuyệt đẹp, là làm cho chúng tôi kìm nén được…”

      hối hận. Ngải Tiểu Tiểu nhắm mắt lại mở ra lần nữa, trước mắt vẫn như cũ là khuôn mặt đáng ghét của Sử Kỳ Vân. làm gì cùng người phụ nữ này đánh nhau, nếu nhìn nên hoàn toàn nhìn.

      Cơ hồ hề nghĩ ngợi phen hất ta ra, “Hừ, Sử Kỳ Vân, lập tức mang theo tình của , cút”.
      dunggg thích bài này.

    3. Amelia

      Amelia Well-Known Member

      Bài viết:
      484
      Được thích:
      1,158
      Chương 39: Sử Kỳ Vân, gạt người chơi rất vui sao?

      Editor: Hoathuytienisme

      cơ hồ hề nghĩ ngợi gì, phen hất ta ra, “Hừ, Sử Kỳ Vân, lập tức mang theo tình của , cút”.

      “Tiểu Tiểu…A”

      Lúc Ngải Tiểu Tiểu hất Sử Kỳ Vân ra, thoáng liền nhìn đến đáy mắt của ta lóe lên nhất mực xảo trá, tiếp theo thấy Sử Kỳ Vân vọt thẳng tắp tới cái giá quần áo cao lớn bằng sắt, đầu bịch tiếng dập đầu đến phía . Nội tâm lập tức rét lạnh, lui bước.

      Quả nhiên, Sử Kỳ Vân đụng vào giá quần áo, thân thể quơ quơ, ngồi chồm hổm mặt đất, trở lại đầu, che trán của mình, mặt đau thương buồn bã chọc người, “Tiểu Tiểu, nếu như điều này có thể làm lòng dễ chịu hơn, tôi trách ...”

      chuyện, máu tươi theo ngón tay của ta giọt lại giọt chảy xuống.

      “Kỳ Vân, Kỳ Vân, em chảy máu”. Lục Vũ thấy thế vội vã tiến lên đỡ dậy, nhìn về Ngải Tiểu Tiểu tròng mắt đen lộ ra tia oán giận, “Tiểu Tiểu, làm sao có thể thô lỗ thế này”.

      Ngải Tiểu Tiểu nhìn chằm chằm cái trán Sử Kỳ Vân chảy máu, im lặng. dùng lực thế nào rất ràng, đủ để hất ra Sử Kỳ Vân, làm cho ta bị thương nặng như vậy, người phụ nữ này vì hãm hại , thế nhưng tiếc chính mình tự đụng đầu. Nhưng mà, ra chân tướng này, ai tin?

      “Lục Vũ, đừng trách Tiểu Tiểu, là tự em cẩn thận”. Sử Kỳ Vân khiêu khích nhìn Ngải Tiểu Tiểu, sau đó mặt yếu ớt đối với Lục Vũ .

      “Kỳ Vân, em đừng , lập tức đưa em bệnh viện”. Dứt lời, Lục Vũ ôm lấy Sử Kỳ Vân ra ngoài.

      “Tiểu thư, đừng sợ, thiện lương như vậy có việc gì”. Có người tốt bụng an ủi.

      “Haiz, còn đứng ở đó làm gì? Đánh thương người ta định chịu trách nhiệm sao?” Có người nhìn chằm chằm Ngải Tiểu Tiểu lòng đầy căm phẫn.

      Trăm miệng cũng thể bào chữa! Ngải Tiểu Tiểu cười lạnh, thế gian này…

      Ba ba…. Đột ngột mấy tiếng vỗ tay truyền đến, cửa, bóng dáng Kỳ Tuấn cao lớn ngăn trở đường của Lục Vũ.

      “ Họ Kỳ, phiền toái để cho tôi ”. Lục Vũ hướng bên cạnh nghiêng người .

      Thân hình Kỳ Tuấn lại nhúc nhích, ngoắc ngoắc môi cười đến tự nhiên: “Sử tiểu thư diễn tuồng rất đặc sắc, có lời cảm ơn rời , chẳng phải rất đáng tiếc”.

      Nghe vậy, Sử Kỳ Vân trong mắt thoáng qua tia kinh hãi, sau khắc che cái trán bị thương của mình rên rỉ, “Lục Vũ, em…. Đầu em choáng váng….”

      “Được, lập tức đưa em bệnh viện”.

      “Bệnh viện? Sử Kỳ Vân. Tôi thấy cần đâu”. Kỳ Tuấn vẫn như cũ cười nhạt nhẽo, lại làm cho Sử Kỳ Vân cảm giác sởn gai ốc.

      “Tôi, tôi biết gì? Lục Vũ, em kiên trì nổi…”

      Nghe vậy, Lục Vũ cũng dám trì hoãn, vừa định cất bước , bả vai lại bị bàn tay Kỳ Tuấn nắm chặt lấy, “Đừng hoảng hốt, Sử tiểu thư bị thương, tôi nghĩ tôi có thể trị, bảo đảm có thuốc chữa”.

      “Họ Kỳ, bây giờ phải lúc giỡn”. Lục Vũ lo lắng , biết Sử Kỳ Vân bị thương đối với Ngải Tiểu Tiểu càng bất lợi.

      “Tôi đùa”. Dứt lời, Kỳ Tuấn vươn tay. Lục Vũ thấy thế vội vàng xoay người tránh thoát. Khóe môi Kỳ Tuấn mang theo tiếng cười trong trẻo lạnh lùng, giơ tay lên nắm chặt lấy bả vai Lục Vũ, tay khác nắm lấy cổ tay Sử Kỳ Vân, dùng sức kéo ra.

      Kéo Lục Vũ che chở ta ra.

      làm gì đấy?” Lục Vũ sợ hãi kêu lên, muốn xông lên, liền nhìn thấy túi máu đỏ rớt ra từ trong lòng bàn tay của Sử Kỳ Vân, lập tức dừng bước cau mày,

      “Đây là…?”

      Sử Kỳ Vân thấy tình bị bại lộ, lập tức ôm đầu, giả bộ muốn bất tỉnh: “Lục Vũ, nhanh, mau đưa em bệnh viện…”

      Kỳ Tuấn khẽ cong eo, ưu nhã đem túi nilon xách lên, xách tới trước mắt Sử Kỳ Vân “

      Túi máu, Sử Kỳ Vân diễn giống như , đạo cụ này cũng giống như đúc”. xong, Kỳ Tuấn nhàn nhạt liếc về Sử Kỳ Vân cái, cái nhìn mang theo cảnh cáo, nguy hiểm đến lạnh sống lưng.

      Nhưng là, chuyện đến nỗi này chỉ có thể gắng gượng chống cự, dù sao, là thiên kim thị trưởng, bọn họ có thể làm gì được ?

      linh tinh cái gì?” Sử Kỳ Vân xong liếc trộm Lục Vũ, nhìn gương mặt trầm tuấn tú của , nghĩ có phải muốn ngất hay .

      “Xem ra lời đồn thiên kim thị trưởng cùng Peter Phan tuổi trẻ rất thân, cũng phải là tin đồn vô cớ. Sử Kỳ Vân mới từ chỗ tổ trinh thám của trở lại ”. Kỳ Tuấn mực cười đến vô hại, nhưng mỗi câu đều là vô hình giết người.

      “ Bắt giam, mắc mớ gì tới ?” Lúc này, cả người Sử Kỳ Vân nhịn được run rẩy cảm giác như rơi vào động Cực Bắc vô vọng. ta tại sao lại biết, và Peter quan hệ, thậm chí nguồn gốc của túi nilon này. đến đùa giỡn tổ trinh thám của Peter, thấy cái túi máu này chơi rất khá, liền lấy .

      Trong lúc này mới giật mình tỉnh ngộ, mình chọc tới người nên dây vào. cam lòng, tại sao nha đầu Ngải Tiểu Tiểu này luôn gặp phải người đàn ông tốt như vậy.

      “Lục Vũ…” điềm đạm đáng , hướng vị hôn phu của mình cầu cứu.

      Hai hàng lông mày của Lục Vũ khóa chặt, chưa bao giờ cảm thấy tức giận như thế. tiến lên đoạt lấy túi xách Sử Kỳ Vân, lôi ra mảnh khăn giấy, thô lỗ lau qua cái trán của , lộ ra da thịt vẫn bóng loáng như cũ. Lập tức có người bên cạnh hít khí,

      ra là giả! Người phụ nữ này thế nào lại gian trá như vậy?”

      Lục Vũ nghe vậy, cắn răng đem khăn giấy còn dư lại ném tới hướng : “Sử Kỳ Vân, coi người khác làm như kẻ ngu dốt để đùa bỡn, chơi rất vui đúng ?”

      có, Lục Vũ…Em làm như vậy đều bởi vì, em …”. ngờ cũng có thời điểm Lục Vũ đối với nể tình.

      đúng là để cho tôi chịu nổi”. Lục Vũ đẩy sống chết nắm chặt hai tay của mình, tròng mắt đen chỉ có ghét.

      “Lục Vũ, vẫn thích ta chứ?” Sử Kỳ Vân khẽ cắn răng nhịn xuống tất cả lửa giận, lúng túng vì mình tìm cái bậc thang xuống, “Em biết ngay mà…”.

      “Lục Vũ, nếu như đây là điều muốn, em chúc phúc cho hai người”. Dứt lời, Sử Kỳ Vân buồn bã liếc nhìn Lục Vũ, mắt đẫm lệ chạy ra khỏi cửa hàng xa hoa. Đây là lưu lại cho mình chút mặt mũi cuối cùng, mượn cái bậc thang này xuống, mới cần quá nhếch nhác. Nhưng là, người đàn bà Ngải Tiểu Tiểu kia làm cho nhục nhã, cả đời quên.

      cảm thấy mình nên duy trì chút mặt mũi cuối cùng, trong lòng thậm chí còn có tia hi vọng xa vời, là Lục Vũ đuổi theo, nhưng từ đầu tới cuối Lục Vũ chỉ yên lặng đứng yên tại nơi đó, thậm chí tiếp tục liếc cái…
      Thanh Hằngdunggg thích bài này.

    4. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 40: Tôi hi vọng người phụ nữ đứng bên cạnh thay đổi

      Ngải Tiểu Tiểu mắt lạnh nhìn kịch vui này kết thúc, sau đó ánh mắt cùng Kỳ Tuấn cùng giao nhau tại chỗ. “Cảm ơn”. nhàn nhạt ra, nếu như hôm nay xuất của , đúng là biết xử lý tình huống này như thế nào.

      Thời điểm bất lực nhất lại bị người ta hãm hại, có trăm miệng cũng thể bào chữa.

      Kỳ Tuấn nhướng mí mắt ý vị, khóe môi mang theo nụ cười nhàn nhạt. Bộ dáng của tà mị mê người, Ngải Tiểu Tiểu theo bản năng tránh ánh mắt của , nhìn về Lục Vũ.

      “Còn nhanh đuổi theo vị hôn phu của ?” Bốn mắt giao nhau, Ngải Tiểu Tiểu cảm thấy chỉ xót lại những lời khách sáo này.

      Lục Vũ nghe vậy, tròng mắt đen bình tĩnh nhìn . “Tiểu Tiểu, mặc kệ em có tin hay , giữa cùng Kỳ Vân giống như em đâu”.

      Ngải Tiểu Tiểu ngờ như vậy, hơi ngẩn ra, ngay sau đó khuôn mặt nhắn lạnh .

      “Đại thư ký Lục, tại cảm thấy những thứ này với tôi, quá buồn cười sao?”

      biết em hận ”. mặt Lục Vũ khôi phục trước sau như vẻ mặt ung dung: “Nhưng cũng biết có hận”.

      Ngải Tiểu Tiểu xem thường, đây chính là Lục Vũ! Vô luận gặp nhiều chuyện xấu hổ, chuyện hoang mang cỡ nào, nháy mắt ta cũng có thể khôi phục bộ dáng thong dong ưu nhã. Chỉ tiếc cũng có lúc làm ra chuyện vô lại, làm cho người ta biết nên khóc hay nên cười. Mười bảy tuổi làm ở quán Taekwondo, lần đầu tiên nhìn thấy Ngải Tiểu Tiểu liền si mê, sau đó trẻ người non dạ mà điên cuồng theo đuổi.

      Nhưng bây giờ vật và người cũng còn. Ngải Tiểu Tiểu thầm thở dài, .

      Trong cửa hàng bán quần áo, trong góc ba người nam nữ, khí hết sức quỷ dị.

      Kỳ Tuấn vừa nhíu vừa cau mày, chậm rãi phá vỡ yên lặng, “Nha đầu, tôi kẹt xe hồi nên đến chậm, hai người cho tôi đây là diễn kịch gì?” thanh của trầm thấp, bước chân nhàng chậm chạp. Mỗi bước làm cho Ngải Tiểu Tiểu mấy phần cuồng loạn, khiến Lục Vũ mất mác mấy phần.

      Ngải Tiểu Tiểu đọc hiểu tròng mắt đen của thổ lộ hàm nghĩa gì, chịu đựng của có hạn, nhanh chóng đem Lục Vũ này đuổi , nếu tự chịu hậu quả. cam lòng, nhưng cũng bất đắc dĩ khoác cánh tay của Kỳ Tuấn, Ngải Tiểu Tiểu cười : “ phải đều thấy rồi sao?” Giữa hai hàng lông mày mang theo vẻ nũng nịu, tự chủ đâm vào mắt Lục Vũ.

      Che lại đáy mắt mất mác, Lục Vũ khôi phục rất nhanh trước sau như thong dong trấn định, ánh mắt quét qua bàn tay lớn ngang hông Ngải Tiểu Tiểu kia, có chút bí hiểm nhìn về Kỳ Tuấn: “Họ Kỳ, tối mai gặp biết…”.

      “Hẹn gặp lại”. Kỳ Tuấn vừa kéo vừa ôm vai Ngải Tiểu Tiểu, khóe miệng nâng lên, cười đến thâm trầm.

      “Vậy tốt, tôi cáo từ trước”.

      Lục Vũ ưu nhã gật đầu cái, xoay người rời .

      “Tối mai, tôi muốn nhìn thấy vị hôn thê của cậu”. Kỳ Tuấn lạnh lẽo đối với người sau lưng mở miệng. xoay người lại gật đầu cái, ngụ ý: “Tối mai, tôi hi vọng thấy người phụ nữ đứng bên cạnh thay đổi”.

      “Dĩ nhiên”. Kỳ Tuấn lạnh nhạt cười tiếng. Bọn họ lại có bí hiểm gì? Ngải Tiểu Tiểu nhăn đầu lông mày, hình như , mà hình như cũng phải?

      Kỳ Tuấn đảo mắt qua bộ dáng đáng của , bàn tay xoa xoa tóc của , “Nha đầu, chớ đem lời của tôi như gió thoảng bên tai, lần sau nhớ để cho tôi thấy em bị người phụ nữ khi dễ thảm như vậy”. đau lòng, lòng đau hậu quả rất nghiêm trọng.

      Huấn luyện viên thối. Ngải Tiểu Tiểu tức giận trừng mắt nhìn chằm chằm tự nhiên xoay bóng lưng rắn chắc, thầm tốn hơi thừa lời, cũng biết trong miệng kia mọc ra ngà voi gì! nguyện ý bị khi dễ sao?

      “Tiểu Tiểu, bạn của con hả?” Ôn Di thấy Sử Kỳ Vân cùng Lục Vũ lần lượt ra cửa hàng xa hoa, mới ôm Ngải Bảo vào. Chuyện rối rắm của Ngải Tiểu Tiểu cùng hai người bọn họ, đại khái hiểu chút. tin tưởng Tiểu Tiểu có thể xử lý tốt, cho nên tham dự. Chỉ là chuyện lớn cả đời của Ngải Tiểu Tiểu, nhất định phải tham dự.

      “Vậy chọn trang phục nhanh lên”. phân phó: “Mấy ngày trước thím Vương giới thiệu cho dì đối tượng, là kỹ sư kiến trúc, người dì gặp, tệ. Dì hẹn người ta 12 giờ trưa mai gặp mặt, con phải ăn mặc đẹp…

      “Ôn Di, dì tiền trảm hậu tấu”. Ngải Tiểu Tiểu chu miệng lên oán trách.

      “Dì có tiền trảm hậu tấu được ? Lần đó con phải mực từ chối ta”.

      “Vậy chúng ta nhà khác…”

      được, ta cùng ông chủ cửa hàng này là bạn tốt, lại giảm giá, có thể tiết kiệm ít tiền”.

      “Ôn Di…”.

      Vốn là Kỳ Tuấn về phòng làm việc, vừa nghe thấy bọn họ chuyện, bước chân dừng lại. Người phụ nữ này mới vừa cùng Lục Vũ, tại gấp gáp xem mắt, đúng là đem lời của để trong lòng.

      Tròng mắt đen lạnh lùng thoáng qua chút lo lắng, phất phất tay cái gọi nhân viên phục vụ đến….

      Ngải Tiểu Tiểu ở trong cửa hàng quần áo băn khoăn, lật xem giá tiền mỗi món, nhìn có ba con số trở lại .

      “Tiểu thư, cái này rất thích hợp với ”. Nhân viên phục vụ tươi cười rạng rỡ, cầm chiếc đầm màu trắng đưa cho .

      Phản ứng đầu tiên của Ngải Tiểu Tiểu là lật xem giá tiền.

      Nguyên 4286. Quá đắt, hề trong phạm vi lựa chọn của .

      được, tôi thích”.

      phải lo lắng giá tiền, có người giúp quẹt thẻ rồi”. Nhân viên phục vụ mỉm cười, đáy lòng tận lực lộ ra ghen tị.

      Có người giúp quẹt thẻ? có nghe lầm hay . Hoài nghi ngẩng đầu nhìn cách đó xa, Kỳ Tuấn khoanh tay, mỉm cười nhìn , tròng mắt đen lóe lên tia thâm trầm khó lường.

      “Tiểu Tiểu, vị này là…?” Ôn Di quan sát Kỳ Tuấn, tiểu tử này thoạt nhìn tệ, thân thể thẳng đứng, gương mặt xuất chúng, lớn tuổi như vậy nhìn còn thích, Tiểu Tiểu có đối tượng tốt như thế, tại sao lại gạt ?

      ta là của con….”

      “Tôi theo đuổi Tiểu Tiểu?”.

      Ngải Tiểu Tiểu nghe vậy thiếu chút nữa té xỉu, vội vàng kéo Kỳ Tuấn đến góc, cắn răng : “Đừng đùa giỡn, đó là dì của tôi, phải Lục Vũ”.

      “Em rất muốn xem mắt?” Giọng trầm thấp của tên con trai lộ ra nguy hiểm.

      muốn”, Ngải Tiểu Tiểu lắc lắc đầu cái, “Chỉ là, như vậy cũng liên quan đến ”.

      “Chuyện liên quan đến tôi?” Giọng điệu của tương nguy hiểm.

      “Lỡ miệng, lỡ miệng”. Ngải Tiểu Tiểu đành tạm thời nhẫn nại, cũng thể để cho ở trước mặt Ôn Di làm ra chuyện tình gì.

      “Vậy ngoan ngoãn mặc quần áo vào, ngày mai theo tôi gặp mặt”.

      “Tại sao bảo tôi , tôi liền phải sao…”. Tham dự tiệc chính là chuyện của , có quan hệ gì. Cho nên Ngải Tiểu Tiểu chút suy nghĩ liền cự tuyệt.

    5. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 41: Mặc quần áo này hạ thấp phong cách của tôi

      Editor: Hoathuytienisme

      Nghe được Ngải Tiểu Tiểu cự tuyệt, Kỳ Tuấn liền tỏ vẻ nguy hiểm: “Hoặc là em muốn Ôn Di thấy quan hệ thân mật hơn của chúng ta?”

      đừng có đe dọa”. Ngải Tiểu Tiểu liếc cái. Dù gì bây giờ là ban ngày ban mặt, có thể giở trò lưu manh trước mặt mọi người hay sao?

      “Nha đầu, bằng em đối với tôi rất hiểu , em nên biết tôi nhất định làm được”. Kỳ Tuấn nhàn nhạt nhíu mày nhìn , tròng mắt đen chút nào che giấu tia tà mị.

      Trí nhớ hôm qua, bỗng nhiên xông vào đại não, “Ách…. Được rồi….”. Bằng đối với huấn luyện viên thối đại khái hiểu chuyện gì cũng có thể làm ra được. Thôi, phải là ra ngoài tham gia bữa tiệc, thôi, dù sao cũng mất ít thịt nào.

      “Chỉ là, tại sao lại cùng Lục Vũ thân thiết như vậy?” Trong lòng nhịn được hỏi ra nghi vấn.

      Kỳ Tuấn nhăn lại chân mày tà tà nâng lên nhìn , có thể khôi phục cảm xúc rất nhanh, nghiễm nhiên tiếp nhận. Nhưng, mỗi lần nhắc tới Lục Vũ, trong lòng khó chịu.

      Ngải Tiểu Tiểu lườm cái: “Hẹp hòi, chịu chuyện sao?”

      “Chúng tôi là bạn chiến”.

      “À”. Thế nào mà lại nghe được Lục Vũ nhiều từng lính? Cuối cùng bọn họ cũng thân thiết, đáy lòng nhịn được có chút đơn, “Đúng rồi, bộ y phục kia lấy lại , tôi thể lấy của lễ vật quan trọng kia được”.

      “Em cho rằng đó là đưa cho em?”

      “……..” Ngải Tiểu Tiểu nháy mắt mấy cái, quẹt thẻ để cho mặc thử, phải đưa cho sao?

      “Bữa tiệc tối mai đều là bạn thân của tôi, tôi sợ em mặc quần áo này hạ thấp phong cách của tôi”.

      Người đàn ông đáng ghét. Miệng lưỡi độc như vậy chết sao.

      “Kỳ Tuấn, tôi cho biết……….”.

      muốn nổi giận, lại thấy sàn nhà Ngải Bảo chơi đùa, hai cái chân nhắn đung đưa hướng bên này tới, cậu dừng lại trước thân hình Kỳ Tuấn, túm túm ống quần của , thấy có phản ứng, định mở hai cánh tay ra, ôm lấy bắp chân Kỳ Tuấn.

      Thấy Kỳ Tuấn vừa cúi đầu nhìn cậu, lập tức cười khanh khách, “Chú, chú, bế bế”.

      Kỳ Tuấn khẽ cong eo ôm cậu vào trong ngực, cậu lập tức chỉ vách tường cách đó xa, “Cầu cầu, cầu cầu, Bảo Bảo muốn…”.

      Ngải Tiểu Tiểu nhìn theo ngón tay bé của cậu, chỉ thấy trang sức vách tường có để Cầu Thủy Tinh trong suốt, bên trong khắc cảnh tuyết mộng ảo. Độ cao kia, cũng chỉ có Kỳ Tuấn có thể lấy được.

      Trong lòng nhịn được đắc ý chút, nhìn con trai của , từ tinh mắt.

      Chỉ thấy Kỳ Tuấn tới, gỡ xuống Cầu Thủy Tinh kia thoạt nhìn vô cùng đắt giá, đưa cho Ngải Bảo món đồ chơi chơi, chỉ có thể trợn tròn mắt.

      “Này, Ngải Bảo, được cầm loạn đồ của người ta, nhanh lên đưa cho chú trả về”.

      được”. Hai cánh tay bé của Ngải Bảo ôm chặt lấy Cầu Thủy Tinh, đầu còn tức giận nghĩ uốn éo qua bên.

      “Con còn ngoan, cẩn thận mẹ…. mẹ đánh cái mông con”. Thân thế Ngải Bảo mấy người biết, dĩ nhiên Ngải Tiểu Tiểu còn tính khiến cho Kỳ Tuấn biết, cho nên vội vàng sửa lại.

      Chỉ là, ánh mắt Kỳ Tuấn như tia X-quang, làm trong lòng run lên.

      “Ngải bảo, mau đưa cầu cho ta”.

      cho”.

      phải chỉ là cái Cầu Thủy Tinh thôi sao? Tôi nghĩ cứ để cậu bé chơi ”.

      “Thứ quý giá như thế có thể tùy tiện chơi sao? Để nhân viên phục vụ qua mắng chửi tôi rồi”.

      biết”. lần nữa, Kỳ Tuấn nóng lạnh đáp.

      Ngải Tiểu Tiểu nhìn chút mấy nhân viên phục vụ, từ góc độ kia có thể nhìn thấy Ngải Bảo lấy Cầu Thủy Tinh chơi, thế nào cũng phản ứng? Quay đầu lại nhìn gương mặt tuấn tú bình tĩnh của Kỳ Tuấn.

      Ách…

      Chẳng lẽ vóc dáng của Kỳ Tuấn có thể coi như cơm ăn?

      Ngải Bảo thấy còn ai có bản lĩnh tranh giành Cầu Thủy Tinh rồi, miệng phát ra tiếng vui mừng, uốn éo người, hai tay bé ôm Cầu Thủy Tinh dùng sức lay.

      “Ai, cẩn thận….”. Lời của Ngải Tiểu Tiểu còn chưa rơi xuống đất, liền nghe Cầu Thủy Tinh bộp tiếng rơi xuống đất, liền theo đó mà vỡ.

      Yên lặng chốc lát, sau đó----

      “Ngải Bảo…” thanh Ngải Tiểu Tiểu sánh ngang tiếng rống của sư tử Hà Đông, ra càng muốn rống Kỳ Tuấn, hoài nghi nghiêm trọng, là cố ý muốn cho phá sản sao?

      Oa tiếng Ngải Bảo lớn tiếng khóc.

      Kỳ Tuấn vỗ vỗ cậu, “Đừng khóc, nam tử hán tại sao có thể bị người phụ nữ hù dọa mà khóc”. “Ô ô……Mẹ……Xấu xa………..Bảo Bảo…………Sợ………….”. Ngải Bảo ôm lấy cổ Kỳ Tuấn thút tha thút thít.

      ngờ lúc này Ngải Bảo lại kêu mẹ, Ngải Tiểu Tiểu bỗng nhiên cứng đờ, biết nên phản ứng ra sao, theo bản năng liếc nhìn Kỳ Tuấn cái, suy đoán bí mật của mình có ở trước mặt lộ ánh sáng ?

      Ngược lại Ôn Di cười tiến lên đón lấy Ngải Bảo, làm như lơ đãng : “Đứa này, từ đối tốt với con, liền đem Tiểu Tiểu làm mẹ rồi”.

      Ánh mắt Kỳ Tuấn bén nhọn quét qua Ngải Tiểu Tiểu gì.

      Ngải Tiểu Tiểu thoáng thở phào nhõm. Nhưng bỗng nhiên lại nghĩ tới, ở bữa tiệc của Lục Vũ có cùng Kỳ Tuấn qua, tư liệu của bị đội Đặc Chiến điều tra ràng. Thân phận Ngải Bảo đây? Tự nhiên cũng gạt được.

      Chỉ là, nếu như Kỳ Tuấn biết chưa cưới làm mẹ, tại sao còn đối với dây dưa ngớt. Dù sao, xuất thân của có vài phần cố kỵ.

      Ai da, Ngải Tiểu Tiểu nhớ cái gì? cho rằng huấn luyện viên thối theo đuổi sao? chỉ là trêu , hoặc chính là mở rộng thêm chưa kết hôn mà có con, có thể chút kiêng kị cùng duy trì quan hệ lêu lổng ai nhận ra. Nghĩ tới đây, Ngải Tiểu Tiểu nhịn được ác liệt đối với Kỳ Tuấn, huấn luyện viên thối, quả nhiên xấu xa.

      Lúc này, nghe được thanh nhân viên phục vụ tới, “Kỳ tiên sinh….”.

      “Xem dọn sạch ở đây”. Kỳ Tuấn phân phó.

      Lập tức có người lấy ra dụng cụ, hai người cúi đầu dọn dẹp, ai trách cứ. Lần này, Ngải Tiểu Tiểu ngu lần nữa, người ta lớn lên thanh tú có thể coi như cơm ăn, đây phải vấn đề sức quyến rũ, mà phải là vấn đề thực lực, chẳng lẽ…. tiến tới trước mặt Kỳ Tuấn hạ thấp giọng, “Kỳ Tuấn, đừng là, cửa hàng này là do mở?”

      Kỳ Tuấn lạnh lùng liếc cái, giơ tay đem bộ đầm màu trắng nhét vào trong ngực , thanh cho kháng cự ra lệnh “Nhanh thử quần áo”.

      Ngải Tiểu Tiểu nhìn chút Ôn Di, lại nhìn Kỳ Tuấn lần nữa, suy nghĩ đến lời ác độc của vừa nãy, xoay người về phía phòng thử quần áo.

      Nhân viên phục vụ đứng ở cửa phòng thử quần áo đưa cho túi giấy tuyệt đẹp

      “Tiểu thư, đây là áo lót tặng kèm theo bộ đầm, có thể thay cùng nhau”.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :