1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Quân hôn: Cô vợ nhỏ cố bám - Nhất Sinh Mạc Ly (c75)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      021: NẰM XUỐNG HAY BỊ ĐÈ ÉP


      " là nữ, tôi là nam, chúng ta là quan hệ nam nữ bình thường, như vậy là đủ rồi." Kỳ Tuấn rất khó có được giọng hài hước như thế.

      "Ôi!, Ôi trời ơi!!!" Lữ Thiên Minh vỗ trán kêu rên, đây phải là người đàn ông được nhiều người kỳ vọng sao?" Huấn luyện viên trưởng à, tôi biết từ trước đến giờ rất ít khi để ý đến phụ nữ vào trong bang, kia cũng được gọi là siêu phàm thoát tục, nhưng dầu gì cũng nên ban thưởng cho tôi vẻ mặt kinh ngạc chứ. . . . . . Haizzzz, chẳng lẽ, điều tra Ngải Tiểu Tiểu rồi sao?" Cậu ta nhìn trước nhìn sau . Nếu là như vậy, nên bàn giao với ông cụ kia thế nào? Nhưng Kỳ Tuấn là người khoe khoang khoác lác, với lại tại tình cảm của Ngải Tiểu Tiểu và Kỳ Tuấn sâu, chỉ cần đem cuộc sống của Ngải Tiểu Tiểu cho Kỳ Tuấn biết lần, nhất định chọn cách buông tha. Cái thế giới này có mấy người đàn ông nguyện ý nuôi con của người khác, huống chi còn là người cao cao tại thượng như Kỳ Tuấn. Nhưng ai mà ngờ được? Vào lúc này Kỳ Tuấn lại phát ra tia kiên quyết như thế.

      Kỳ Tuấn quét đôi mắt lạnh lẽo nhìn vẻ mặt khó hiểu của Lữ Thiên Minh, cười lạnh, " tại, biết nên làm sao khai báo với ông ta?"

      "Đúng vậy, tôi. . . . . ." Lữ Thiên Minh tiến lên nhìn vào ánh mắt sắc bén như đao của Kỳ Tuấn, bỗng nhiên cứng đờ, cười gượng mấy tiếng, nhanh chóng lui về phía sau hơn hai mét, "Chú của tôi vì muốn tốt cho cậu, muốn để cậu bị người ta lừa."

      "Cậu cho rằng thế giới này có người dám lừa gạt tôi sao? " Kỳ Tuấn đưa đôi mắt nguy hiểm nhìn Lữ Thiên Minh.

      "Ha ha. . . . . . Dĩ nhiên có. . . . . ." Lữ Thiên Minh để nụ cười ngưng mặt, để lại dấu vết lại lui về phía sau bước, ai bảo mình rút súng tốc độ nhưng cũng chưa bằng người kia.

      "Chỉ là, cậu nên chỉ vì như Ngải Tiểu Tiểu mà vứt bỏ xinh đẹp như Mạnh Yên Nhiên."

      "Cậu có ý kiến gì sao?" Kỳ Tuấn nhíu đôi mày chặt lại, lên tiếng hỏi.

      " có" Lữ Thiên Minh vội vàng lắc đầu.

      " , đám thỏ chết bầm kia đứng ở cửa chờ huấn luyện viên là tôi trở về, tôi đến đây chỉ muốn cho biết, ông cụ nhà đến chính ủy chào hỏi, nếu như còn tiếp tục ở căn cứ làm chuyện hồ đồ nữa, bọn họ có thể ra tay với Ngải Tiểu Tiểu, chính nên biết mình nên làm gì." Phất tay cái, Lữ Thiên Minh đem đôi tay cắm vào túi quần rời khỏi núi, trước khi nhịn được tự lẩm bẩm, " hiểu nổi, tại sao lại thích giống như Ngải Tiểu Tiểu?"

      Kỳ Tuấn vừa nghe , có chút dừng lại. Trong đầu lập tức lên khuôn mặt nhắn với dáng vẻ quật cường.

      Đó là đôi mắt sáng gương mặt thanh lệ, dáng vẻ chịu thua bất cứ ai, bộ dáng ngạo nghễ, chút xúc động trước tính cách lạnh lùng của . . . . . . Chợt, giờ khắc này, rất muốn nhìn thấy .

      Trong sân bắn, Ngải Tiểu Tiểu rất nghiêm túc giơ súng lên, nhắm ngay, xạ kích. . . . . .

      "Haizzz, lại bắn trúng hồng tâm nữa rồi." lắc đầu cái, cong môi đỏ mọng lên. Mặc dù, trước khi tiến vào căn cứ huấn đặc biệt, chú Cố phái người đặc biệt chỉ dạy cách bắn cho . Nhưng để trở thành tay thiện xạ phải là chuyện ngày đêm có thể luyện thành.

      Tiến vào căn cứ, từng quấn quít muốn bái tay súng thiện xạ Tạ Nham làm thầy, chỉ là bị huấn luyện viên thối lấy việc ảnh hưởng tới thời gian nghỉ ngơi của người khác ra ngăn lại, cho phép bọn họ tập luyện ban đêm. Ảnh hướng đến việc nghỉ ngơi của người ta khi nào chứ? Bãi tập bắn rất xa khu ký túc xá mọi người ở cũng xa luôn khu tập thể của huấn luyện viên kia mà? ràng ta cố ý gây khó khăn cho đó.

      Cho nên, chỉ có thể tự mình len lén chạy đến đây vào ban đêm, nhưng Tạ Nham dám tới.

      Ngải Tiểu Tiểu tin tưởng kẻ có chí, làm chuyện gì cũng thành công! Hít sâu hơi, lần nữa giơ súng lên, ‘bằng’ tiếng, trúng hồng tâm, trở lại!

      phải cổ nhân : "Dây cưa gỗ đứt, Nước chảy đá mòn!" A, bắn súng cũng như thế, bằng, bằng mấy phát liên tiếp, thất bại là mẹ thành công! Tiếp tục, luyện được thành tay thiện xạ, bỏ cuộc.

      Quả nhiên, có công mài sắt, có ngày nên kim, sau N lần Ngải Tiểu Tiểu thất bại, rốt cuộc cũng phát trúng hồng tâm

      Ư! lập tức nắm chặt quả đấm trong tay, như đứa con nít nhảy về phía trước, giữa trưa ánh mặt trời vẩy vào cơ thể , khiến cho dát thêm tầng ánh sáng. Để cho cơ thể càng thêm linh động và xinh đẹp

      Kỳ Tuấn vừa vào sân bắn, thấy tình cảnh như vậy. Chưa từng gặp hưng phấn ngây thơ đến thế, môi mỏng nhịn được mà nâng lên nụ cười, tâm tình của dường như cũng bị vui vẻ của lây sang

      Nhưng kế tiếp những lần súng của Ngải Tiểu Tiểu bắt đầu mất chuẩn, hiển nhiên mới vừa rồi chỉ là do may mắn. nhíu chặt đầu lông mày, theo bản năng cắn môi dưới của mình. . . . . . phát, hai phát, đạn cũng cách hồng tâm càng ngày càng xa.

      Môi đỏ mọng cơ hồ bị cắn đến tia máu, xem được nữa, Kỳ Tuấn tiến bước dài lên phía trước, tay cầm lấy tay Ngải Tiểu Tiểu.

      "A. . . . . ." chuẩn bị bắn lần nữa, Ngải Tiểu Tiểu đưa vẻ mặt kinh sợ ngẩng đầu lên, "Dạ. . . . . . Huấn luyện viên. . . . . ."

      "Bắn súng, tối kỵ là lồng ngực phập phồng yên." xong, đưa cánh tay khác ra chỉnh tư thế lại cho , vừa vặn đem thân thể nhắn của Ngải Tiểu Tiểu đặt trong lồng ngực rộng lớn của mình.

      "Như vậy, nín thở, tập trung tư tưởng. . . . . ." giọng nhàn nhạt vang lên bên tai, hơi thở phái nam ấm áp phảng phất quanh vành tai Ngải Tiểu Tiểu, lòng của lập tức nhảy loạn mất tự nhiên, cái màn mập mờ đêm qua bất ngờ xông vào trong đầu, Ngải Tiểu Tiểu cảm giác mặt mình sắp nổ tung.

      Lặng lẽ di chuyển thân thể, nghĩ thoát khỏi nắm tay của . . . . . .

      "Đừng động, giữ vững tư thế này!" tên con trai nào đó cất giọng uy nghiêm ra dáng huấn luyện viên.

      Ngải Tiểu Tiểu bĩu môi, cái tư thế này, bắn trúng bia, mới là lạ!

      " cần để nhân tố bên ngoài quấy nhiễu. . . . . ."

      Ngải Tiểu Tiểu nháy mắt mấy cái, sao? phiền nhiễu lớn, uy lực còn mạnh hơn cả hệ thống sưởi ấm!

      "Nín thở, tập trung tư tưởng."

      Ngải Tiểu Tiểu trợn mắt cái, làm ơn, đại ca, dán gần như vậy, làm sao tôi có thể nín thở và tập trung tư tưởng chứ?

      " tại bắn!"

      Ngải Tiểu Tiểu rất nghe lời, chỉ nghe ‘bằng’ tiếng súng vang, đạn trong nòng súng hoa lệ bay ra ngoài, đến cái bia bên cạnh cũng vụt qua.

      "Ngải Tiểu Tiểu, là người ngốc sao!" Kỳ Tuấn cắn răng cái khiển trách.

      Tức giận trong nháy mắt cuốn hết lúng túng của Ngải Tiểu Tiểu, choáng nha, tên thối này ràng chính là muốn xem truyện cười của . Nghĩ tới đây, eo đứng thẳng, cung kính hành lễ theo nghi thức."Báo cáo huấn luyện viên, đây là điển hình của gần mực thi đen, gần đèn sáng!" Ý ở ngoài lời, tôi ngu ngốc cũng bởi vì chọc.

      "Ba hoa! Kỷ luật quân phải tuân theo, Sit-Ups trăm cái, tôi địch thân chấp hành." Kỳ Tuấn nhíu mi, thanh rất nghiêm túc. Tiểu nha đầu này càng ngày càng vô pháp vô thiên.

      "Báo cáo huấn luyện viên, hôm nay tôi được huấn luyện viên đặc biệt cho phép nghỉ ngơi, có quyền xử tôi theo quân pháp!" Ngải Tiểu Tiểu ngẩng mặt lên, sợ hãi chút nào đạo lý để bảo vệ quyền lợi của mình.

      " có quyền? Tôi có quyền xử lý hai bốn giờ trong ngày!" Kỳ Tuấn trừng mắt nhìn , "Là tự nằm xuống hay muốn bị đè ép, cho năm giây để lựa chọn."

      Cái gì là chấp hành kỷ luật quân đội, còn muốn ăn đậu hũ của . Tối hôm qua sai lầm thuần túy là ý loạn tình mê ngoài ý muốn, hôm nay, tuyệt cho phép mình tiếp tục. Choáng nha, huấn luyện viên thối, nổi nóng liền cho là hellokitty à?. " thấy có gì đáng xử phạt cả, tôi kiên quyết thi hành!" Ngải Tiểu Tiểu gỡ gỡ tay áo, kiên quyết thỏa hiệp.

      Kỳ Tuấn liếc xéo bằng ánh mắt khinh miệt, động tác thần tốc —chen chân vào bên trong tay của Ngải Tiểu Tiểu để giải quyết, ép đến ở thảm cỏ.

      Ngải Tiểu Tiểu nhìn người đàn ông đè ép đầu mình, vừa định mở miệng mắng to: "Kỳ Tuấn, anhgiở trò lưu manh!" Bỗng nhiên lại khép chặt miệng, bởi vì biết người đàn ông này nhất định "Giở trò lưu manh? Được, , tôi nhất định làm thực."

      lần thua thiệt, hai lần bị lừa, lần thứ ba, mới để cho có cơ hội để đùa giỡn! Như vậy tại. . . . . . đảo mắt nhìn xung quanh, cái có thể làm chỉ là đùa giỡn lại!
      thuyt thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      022: LẦN NÀY CHỌC PHẢI TỔ ONG VÒ VẼ LỚN
      Editor: Song Giang
      Beta-er: Tịnh Yên


      Ngải Tiểu Tiểu loanh quanh xem xét, chỉ có thể để cho mình tự chơi đùa! Bị người đàn ông này bắt nạt nhiều lần, ít cũng học được chút kinh nghiệm. Chỉ là vẫn phát ra, đốt mặt với Kỳ Tuấn, chứng bệnh ghét đàn ông của trị mà khỏi!

      Nghĩ tới đây, khuôn mặt nhắn thản nhiên cười, Ngải Tiểu Tiểu lên tiếng : “Huấn luyện viên, muốn thân thiết với tôi cứ thẳng , làm gì mà mang kỷ luật quân đội ra để làm tôi sợ….” Biết đây là đầy quỷ kế, nhưng Kỳ Tuấn lại hoảng hồn vì nụ cười xinh đẹp của , chỉ trong nháy mắt, Ngải Tiểu Tiểu đảo ngược tình thế. dùng chút sức liền đem thân thể cao to của Kỳ Tuấn đặt dưới thân mình.

      Ngải Tiểu Tiểu nhìn , giỡn nụ cười xấu xa: “Huấn luyện viên Kỳ, dựa vào câu sắc đẹp thay cơm của , chị đây cũng cự tuyệt em, lại đây, để chị hôn cái!”

      Kỳ Tuấn nhíu mi, chỉ là nghĩ đến đôi môi đỏ mọng kia chủ động tiếp cận lại chọn lựa cách nhẫn nại chịu đựng. Dù sao mọi thứ mình cũng nắm trong lòng bàn tay, chắc chắn này thể làm trò gì.

      Môi và môi còn cách có mấy cm, bỗng nhiên Ngải Tiểu Tiểu dừng lại, vỗ vỗ vào gương mặt Kỳ Tuấn: “Ngoan, nhắm mắt lại, cần mở lớn như thế, chị xấu hổ! Ngoan nào…, nhắm mắt lại, ngoan nào…”

      Tròng mắt đen thoáng qua tia láu cá.

      Ngải Tiểu Tiểu cắn cắn môi, thay đổi chiến lược, cúi người xuống nằm ở bên lỗ tai , phả ra hơi thở thơm như hoa Lan: “ nhìn người ta như vậy, người ta có ý tốt hôn …” Sau đó hai má đỏ hồng.

      Kỳ Tuấn lại bị đầu độc rồi, chẫm rãi nhắm mắt lại, lúc này hơi thở của Ngải Tiểu Tiểu phảng phất trước mặt ….

      Ngải Tiểu Tiểu thấy ngoan ngoan nhắm mắt lại, lập tức lộ ra vẻ mặt tàn ác. Lặng lẽ cong đùi phải lên, chuẩn bị cho đòn trí mạng. Nhưng cúi đầu xuống chợt phát ra lông mi của dài, rất mê người, nhịn được bèn nhìn bằng cả hai mắt. Tự nhiên phát khi huấn luyện viên thối nhắm mắt lại, vẻ mặt của đáng , làm nhớ tơi dáng vẻ của Ngải Bảo khi ngủ say.

      Vì vậy khuôn mạt nhắn tự chủ được lại gần chút, chút, chút nữa…

      “Báo… Báo cáo…” tiếng kêu kiếp sợ tràn đầy vị xấu hổ phá vỡ tất cả quỷ dị lúc này.

      Kỳ Tuấn mở mắt ra.

      Ngải Tiểu Tiểu nhảy vọt ra khỏi người .

      “Cái đó, huấn luyện viên Kỳ… ủy viên chính trị Phó mời hai người qua đó…” Người linh trẻ chuyên truyền tin tức mắc cỡ đỏ mặt, nghiêng người nhìn mặt đất.

      Xong rồi, xong rồi, gương mặt Ngải Tiểu Tiểu nhăn lại thành trái khổ qua. Sớm biết ủy viên chính trsẽ đến, liền ngoan ngoan hít đất trăm cái rồi, tuyệt đối tự biến mình thành tinh. Lần này gặp phải tổ ong vò vẽ lớn rồi.

      thôi” Kỳ Tuấn đứng lên vỗ bỏ cỏ vụn người, nắm tay , dáng vẻ rất tự nhiên.

      Ngải Tiểu Tiểu
      [​IMG]
      thuyt thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      022: LẦN NÀY CHỌC PHẢI TỔ ONG VÒ VẼ LỚN
      Editor: Song Giang
      Beta-er: Tịnh Yên


      Ngải Tiểu Tiểu loanh quanh xem xét, chỉ có thể để cho mình tự chơi đùa! Bị người đàn ông này bắt nạt nhiều lần, ít cũng học được chút kinh nghiệm. Chỉ là vẫn phát ra, đốt mặt với Kỳ Tuấn, chứng bệnh ghét đàn ông của trị mà khỏi!

      Nghĩ tới đây, khuôn mặt nhắn thản nhiên cười, Ngải Tiểu Tiểu lên tiếng : “Huấn luyện viên, muốn thân thiết với tôi cứ thẳng , làm gì mà mang kỷ luật quân đội ra để làm tôi sợ….” Biết đây là đầy quỷ kế, nhưng Kỳ Tuấn lại hoảng hồn vì nụ cười xinh đẹp của , chỉ trong nháy mắt, Ngải Tiểu Tiểu đảo ngược tình thế. dùng chút sức liền đem thân thể cao to của Kỳ Tuấn đặt dưới thân mình.

      Ngải Tiểu Tiểu nhìn , giỡn nụ cười xấu xa: “Huấn luyện viên Kỳ, dựa vào câu sắc đẹp thay cơm của , chị đây cũng cự tuyệt em, lại đây, để chị hôn cái!”

      Kỳ Tuấn nhíu mi, chỉ là nghĩ đến đôi môi đỏ mọng kia chủ động tiếp cận lại chọn lựa cách nhẫn nại chịu đựng. Dù sao mọi thứ mình cũng nắm trong lòng bàn tay, chắc chắn này thể làm trò gì.

      Môi và môi còn cách có mấy cm, bỗng nhiên Ngải Tiểu Tiểu dừng lại, vỗ vỗ vào gương mặt Kỳ Tuấn: “Ngoan, nhắm mắt lại, cần mở lớn như thế, chị xấu hổ! Ngoan nào…, nhắm mắt lại, ngoan nào…”

      Tròng mắt đen thoáng qua tia láu cá.

      Ngải Tiểu Tiểu cắn cắn môi, thay đổi chiến lược, cúi người xuống nằm ở bên lỗ tai , phả ra hơi thở thơm như hoa Lan: “ nhìn người ta như vậy, người ta có ý tốt hôn …” Sau đó hai má đỏ hồng.

      Kỳ Tuấn lại bị đầu độc rồi, chẫm rãi nhắm mắt lại, lúc này hơi thở của Ngải Tiểu Tiểu phảng phất trước mặt ….

      Ngải Tiểu Tiểu thấy ngoan ngoan nhắm mắt lại, lập tức lộ ra vẻ mặt tàn ác. Lặng lẽ cong đùi phải lên, chuẩn bị cho đòn trí mạng. Nhưng cúi đầu xuống chợt phát ra lông mi của dài, rất mê người, nhịn được bèn nhìn bằng cả hai mắt. Tự nhiên phát khi huấn luyện viên thối nhắm mắt lại, vẻ mặt của đáng , làm nhớ tơi dáng vẻ của Ngải Bảo khi ngủ say.

      Vì vậy khuôn mạt nhắn tự chủ được lại gần chút, chút, chút nữa…

      “Báo… Báo cáo…” tiếng kêu kiếp sợ tràn đầy vị xấu hổ phá vỡ tất cả quỷ dị lúc này.

      Kỳ Tuấn mở mắt ra.

      Ngải Tiểu Tiểu nhảy vọt ra khỏi người .

      “Cái đó, huấn luyện viên Kỳ… ủy viên chính trị Phó mời hai người qua đó…” Người linh trẻ chuyên truyền tin tức mắc cỡ đỏ mặt, nghiêng người nhìn mặt đất.

      Xong rồi, xong rồi, gương mặt Ngải Tiểu Tiểu nhăn lại thành trái khổ qua. Sớm biết ủy viên chính trsẽ đến, liền ngoan ngoan hít đất trăm cái rồi, tuyệt đối tự biến mình thành tinh. Lần này gặp phải tổ ong vò vẽ lớn rồi.

      thôi” Kỳ Tuấn đứng lên vỗ bỏ cỏ vụn người, nắm tay , dáng vẻ rất tự nhiên.

      Ngải Tiểu Tiểu
      hất tay ra, ảo não trừng mắt cái: “Huấn luyện viên Kỳ, chúng ta quen.”

      “Kỳ Tuấn, cho tôi biết vừa mới làm gì?” Vừa tới bên xe jeep, Ngải Tiểu Tiểu bị tiếng rống giận dữ của Phó Lâm Học dọa cho run rẩy.

      Thấy kiện rất nghiêm trọng, Ngải Tiểu Tiểu rủ đôi lông mày xuống, an tĩnh quan sát diễn biến tiếp theo của việc.

      “Báo cáo ủy viên, chúng tôi tiến hành huấn luyện.” Kỳ Tuấn mặt đổi sắc . Ngải Tiểu Tiểu rất bội phục năng lực mò của , ràng hai người bị bắt gian tại trận.

      “Huấn luyện? Huấn luyện mà cần nam huấn luyện viên ôm ấp nữ đội viên, mặt dán vào nhau sao? cho tôi là người mù à” Ủy viên chính trị Giao tiếp tục gầm thét. đúng là người trách mắng, Kỳ Tuấn là tấm gương sáng của đội B, là người đàn ông mẫu mực điển hình trong căn cứ, sao có thể làm trò càn rỡ. Nam nữ cùng nhau tìm đối tượng, quân đội còn có cái gì gọi là lực chiến đấu nữa!

      Khóe miệng Ngải Tiểu Tiểu co giật, oan uổng cho quá, cũng phải như bọn họ thấy… Nhưng muốn giải thích lại được, có trăm cái miệng cũng thể giải thích hết, thể làm gì khác hơn là bình tĩnh chờ giúp đỡ của Kỳ Tuấn.

      ngờ, Kỳ Tuấn lại ra câu kinh người, câu đem quan hệ của bọn họ xác định.

      “Ủy viên chính trị, là do chúng tôi kiềm chế được.”

      tự kiềm chế? Khóe miệng Ngải Tiểu Tiểu co giật, hung dữ trừng mắt với , người nào kiềm chế được giống . Xem ra phải vì thanh bạch của mình mà giải thích rồi, Ngải Tiểu Tiểu vừa định mở miệng, liền nghe…

      kiềm chế?” Các người quên đây là nơi nào rồi sao? Đây là trụ sở huấn luyện bộ đội đặc chiến, khi tự kiềm chế được tự mình xin ra khỏi quân đội.

      tiếng thét kinh thiên động địa khiến nội tâm của Ngải Tiểu Tiểu run lên, hiển nhiên là ủy viên chính trị Phó nổi nóng, tiếp tục lựa chọn cách cúi đầu.

      Trong căn cứ, sợ rằng chỉ có mình Kỳ Tuấn đứng trước tiếng thét rống giận của Ủy viên Phó mà vẫn lạnh nhạt và vênh váo được mà thôi, thậm chí giọng điệu trong trẻo lạnh lùng của cũng thay đổi: “Ủy viên Phó à, trong quân đội hình như có quy định chiến sĩ được phép đương. Chúng tôi là nam chưa lập gia đình, nữ chưa gả, tất cả đều là nhu cầu bình thường!”

      “Kỳ Tuấn…” Phó Lâm Học chỉ tay vào Kỳ Tuấn, ngón tay run run, nhưng nhất thời ông lại biết nên thế nào, liền đem lửa giận chuyển tới Ngải Tiểu Tiểu: “, là tân binh mới nhập ngũ lâu, sao lại đem trái tim đặt ở việc tập luyện, nâng cao khả năng mà lại quan hệ nam nữ bừa bãi.”

      Ngải Tiểu Tiểu rất uất ức, làm người quản lý ở đây, tại sao ông ta đem chuyện này làm mà cứ như vậy mà cứ chỉ trích . nhịn được, chào theo quân lễ, : “Báo cáo, tôi và huấn luyện viên có quan hệ nam nữ bừa bãi. Xin Ủy viên Phó thu lại lời vừa !”

      “Còn dám mạnh miệng!” dám làm gì Kỳ Tuấn nhưng Phó Lâm Học đặt tân binh Ngải Tiểu Tiểu vào trong mắt, “Tôi hỏi , mấy ngày trước trong đêm khuya chạy đến phòng huấn luyện viên làm gì? À, hôm nay, lại công khai đè huấn luyện viên xuống phía dưới, người con có còn biết xấu hổ hay . Có tin , chỉ bằng hai điều này, tại tôi có thể khai trừ ra khỏi căn cứ.”

      “Tôi…” Ngải Tiểu Tiểu nhất thời tức giận, đôi tay nắm chặt. ngờ chứng cớ tội danh lại gán lên đầu , tức giận lên đến trời, dùng hết sức nhẫn nại để cho tâm tư bộc phát, ra từng câu từng chữ : “Ủy viên Phó, ngài có thể khai trừ tôi khỏi căn cứ nhưng mà người thể cậy vào cấp bậc của mình mà tùy tiện vũ nhục tôi! Tôi - Ngải Tiểu Tiểu đường đường chính chính làm người trong sạch, nhân cách thấp hơn bất cứ ai khác!”

      “Nhân cách?” Ủy viên Phó khinh miệt liếc , xoay người tới bên cạnh chú lính truyền tin, quát: “, lập tức bắt này cho tôi, sau hai mươi tư tiếng lại mang ta tới gặp tôi chuyện nhân cách.”

      “Vâng” Chú lính truyền tin lên phía trước, lại bị Kỳ Tuấn tách ra, nắm chặt lấy tay Ngải Tiểu Tiểu, giương mắt nhìn Phó Lâm Học, trong đôi mắt là tia lạnh lùng: “Ủy viên Phó, mấy đêm trước là tôi mang ấy đến phòng của mình. Hôm nay, chuyện này cũng là vì tôi mà ra, nếu phải bắt giam phải bắt giam cả hai chúng tôi.”

      “Kỳ Tuấn cho rằng mình là huấn luyện viên tôi dám xử phạt sao.” Phó Lâm Học vốn định buông tha cho Kỳ Tuấn nhưng ngờ tới lại chủ động đem mọi chuyện đổ lên vai mình, sắc mặt ông xanh mét lên tiếng cảnh cáo.

      “Cảm ơn ủy viên.” Kỳ Tuấn chỉ nhàn nhạt phun ra bốn chữ, sau đó đối mặt với lính truyền tin : “ thôi.”
      Last edited: 11/1/15
      thuyt thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      023: NGƯỜI, LÀM SAO CÓ THỂ ĐẤU LẠI NGHIỆT
      Editor: Tịnh Yên


      "Kỳ Tuấn, tôi cần người đồng minh!" Ngải Tiểu Tiểu có chút thể đón nhận tình cảm của , hung hăng gạt tay ra, "Tôi chỉ là tên lính quèn, có bị giam cũng sao, nhưng là huấn luyện viên, thể ném đội viên của mình qua bên." xong có nhìn , xoay người rời . Người lính của đội truyền tin vội vàng chạy mấy bước đuổi theo .

      Còn Kỳ Tuấn, lại cất bước theo sau. Ngải Tiểu Tiểu đúng, còn là huấn luyện viên, nhưng để chịu phạt mình. Sau khi sắp xếp xong các đội viên khác, theo .

      Đêm tối, tĩnh lặng giống như cái chết.

      Lan can sắt lạnh lẽo, ánh sáng cứng rắn, phòng tạm giam cùng giống như ngục giam.

      Ngải Tiểu Tiểu ngủ được, ôm hai chân của mình, co rúc ở góc tường. Gió đêm lạnh, cõi lòng của cũng lạnh.

      Thực tế tàn khốc như vậy, cái thế giới này vốn là cá lớn nuốt cá bé, cho dù trại lính cũng ngoại lệ.

      Trong lòng Ủy viên Phó hiểu , bằng Ngải Tiểu Tiểu làm sao có thể cưỡng lại được cái người đàn ông mạnh mẽ đó! Nhưng giữa , nếu có người chịu phạt, nhất định , bởi vì là người có bối cảnh, cũng có chiến tích, chỉ là tân binh có gì cả.

      Kỳ Tuấn, đây chính là kết quả muốn sao? Từng bước ép sát, hại bị giam, sau đó bị đuổi khỏi căn cứ. . . . . .

      “Cụp” tiếng khẽ, khóa cửa mở ra, trong đêm an tĩnh có thể nghe thấy
      thanh đó ràng.

      Ngải Tiểu Tiểu ngẩng đầu nhìn lên bóng dáng nhanh nhẹn tiến đến, “Kỳ Tuấn”. kinh ngạc, sau đó cúi đầu để ý đến nữa. Tình huống của bây giờ là do hại, mới vừa rồi còn ngừng oán hận tại sao chớp mắt nhìn thấy , trái tim thoáng qua tia vui mừng, khờ!

      “Làm sao lại giống như con chuột đồng núp ở góc, sợ hãi vậy?” cởi giày lên giường, nghiêng người, dựa vào vách tường. Khóe môi mang theo nụ cười hài hước.

      cũng biết đến xem chuyện cười của , Ngải Tiểu Tiểu lườm cái, lên tiếng.

      “Tới đây.” nhìn về phía , dang hai cánh tay ra.

      Ngải Tiểu Tiểu di chuyển thân thể hướng ngược lại, cách xa chút.

      “A…” Tiếng cười trầm thấp vang lên khắp căn phòng tĩnh lặng, như tơ lụa chạy qua tim của Ngải Tiểu Tiểu, để cho nhịn được quay đầu lại nhìn .

      Phòng tạm giam mở đèn rất tối, trong căn phòng cơ thể cao ráo của lên chút lười biếng, ám ảnh vòng quay đường cong hoàn mỹ. Ngũ quan thâm thúy càng thêm gợi cảm như pho tượng Hy Lạp…

      “Sợ tôi sao?” Giọng trầm thấp mang theo quyến rũ bức lấy khối óc Ngải Tiểu Tiểu. Hôm nay rất khác thường, khóe môi mang theo nụ cười tà mị, tựa như con nghiệt đặc biệt hấp dẫn loài người phạm sai lầm. Ngải Tiểu Tiểu theo bản năng lại xê dịch thân thể ra xa hơn, ho tiếng, để cho giọng của mình mang theo tia tình cảm nào, “ đến đây làm gì?”

      “Tôi cho là em biết.” cho là tất cả những chuyện làm trong lòng đều biết, đó là việc làm của người đàn ông theo đuổi con , ràng là vậy.

      ngờ, bọn họ hoàn toàn là sói cố ý, em vô tình. Hoặc nên gọi là ông gà bà vịt.

      “Cười nhạo tôi sao? Cái này khiến cho thất vọng rồi.” xong, Ngải Tiểu Tiểu dùng tay vỗ xuống nệm. “ có thể rồi, tôi muốn ngủ.”

      “Vậy tốt, chúng ta ngủ chung.” tên con trai rất hiểu địch lui ta tiến, tuyệt khách khí.

      “Kỳ Tuấn, lại giở trò lưu manh nữa rồi! Có phải nhất định bức tôi bị khai trừ khỏi quân đội mới chịu !” Ngải Tiểu Tiểu hung hăng nổi đóa.

      Mặt tên con trai nào đó vẫn thản nhiên. “ rồi, chuyện của chúng ta toàn bộ đều là do gây nên, phải nhốt giam, chúng ta nên chịu tội cùng nhau.”

      …” Ngải Tiểu Tiểu vô cùng tức giận! Bởi vì bộ dạng vô lại của , hơn nữa bốn phía đều tỏa ra hơi thở mập mờ. chỉ vào sau lưng, rống giận. “Cút ra ngoài cho tôi!”

      “Tôi , từ trước đến giờ tôi là người lời giữ lời!” xong, Kỳ Tuấn còn duỗi người cái, giống như mới phát , : “A, nơi này chỉ có cái giường, tôi ngại chia cho em nửa, nếu , em ngủ sàn nhà được chứ?”

      Đáng ghét! Ngải Tiểu Tiểu lui lui thân thể về phía sau, ghét bỏ tựa như tinh, hai mắt lại vô ý liếc về phía cửa.

      “Được rồi, giường tặng cho .” giống như bất đắc dĩ nhượng bộ, sau đó nhanh chóng xông ra ngoài cửa, trong tư tưởng nhanh chóng đóng cửa, rời khỏi. Nhưng tốc độ của kẻ biến thái rất nhanh, tay của mới vừa mò đến khóa cửa, cơ thể bị cánh tay sắt ôm lấy, “bạch” tiếng vung ra vách tường, ngay sau đó thân thể bị ngăn cản lại.

      “Này, Kỳ Tuấn, chơi trò gì mới đó chứ?” Ngải Tiểu Tiểu trợn mắt cái, là xui xẻo, suýt chút nữa chạy được rồi. Huấn luyện viên thối mang thù nhiều vậy, hôm nay bị như thế còn bị trêu đùa, lần này xong rồi.

      Kỳ Tuấn khí định thần nhàn nhìn Ngải Tiểu Tiểu, tròng mắt thâm u lóe sáng, gương mặt tuấn nở nụ cười như cười, khiến cho tâm phiền ý loạn, cộng thêm miệng đắng lưỡi khô: “… Đến tột cùng muốn cái gì?” xong, liền hối hận cắn đứt đầu lưỡi của mình, nam quả nữ, tối lửa tắt đèn đè nhau còn biết gì nữa?

      hết sức hài lòng nghiên cứu vẻ mặt ngừng thay đổi của , sau đó cúi đầu, đôi mắt sáng quắc dần mở ra.

      “A… Này, huấn luyện viên, ban ngày là tôi đùa giỡn với , thể đùa …” Ngải Tiểu Tiểu rất ràng, dáng vẻ tại của là dáng vẻ của nghiệt, căn bản có năng lực chống cự lại, cho nên gửi hy vọng ngừng tay.

      Nhưng, đôi mắt kia cũng do dự, rốt cuộc vẫn phải dùng sức bóp lấy cằm , bắt ngẩng đầu lên, hơi nghi ngờ, nụ hôn đói khát đặt lên môi , ánh sáng hoàng hôn, trong gian mập mờ cuối cùng Ngải Tiểu Tiểu lắp ba lắp bắp suy tính có năng lực gánh vác nổi hay ko6ng, hoàn toàn bị nụ hôn của Kỳ Tuấn cắt đứt.

      Đầu óc trống rỗng… Người, làm sao có thể đấu thắng nghiệt!
      Last edited: 13/1/15
      thuyt thích bài này.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      024: Mộng xuân chút dấu vết
      Editor: Song Giang

      Đầu óc Ngải Tiểu Tiểu trống rỗng. . . . . . Người, làm sao có thể đấu thắng nghiệt!

      nhàng lấy lòng . Đây cũng là lần đầu tiên ở trước mặt trầm luân, tự chủ được bản thân, đầu lưỡi mê hoặc của trượt xuống mang theo cảm giác mê người, tìm kiếm những điểm mẫn cảm người , đồng thời mười ngón tay thon dài di chuyển ở thân thể lung linh nóng bỏng của

      Oanh tiếng, kích tình ở giữa hai người nhiệt liệt nổ tung!

      Ở nam nữ tình dục lên, Ngải tiểu tiểu quá non, khi vượt qua mô nghĩ chiến lằn ranh kia, thể nào cũng kịp chống cự, như nước thủy triều vọt tới cảm giác tê tê dại dại điện giật nàng, giác quan ở tình dục dưới hướng dẫn vô hạn khuếch trương, đáng sợ dọc theo người, sau đó, bộ dạng này nhạy cảm quá yếu ớt khu xác liền còn là nàng, hoàn toàn bị nghiệt thu phục, nhịn được liền cùng nghiệt cùng nhau trầm luân. . . . . .

      Khi tình dục xuất ở nam và nữ, Ngải Tiểu Tiểu quả còn quá non nớt, khi vượt qua ranh giới thể chống lại, giống như nước thủy triều vọt tới, cảm giác tê dại giống điện giật xuất , giác quan tình dục ở dưới hướng dẫn của khuếch trương tới vô hạn theo dọc người , sau đó, bộ dạng nhảy cảm, yếu ớt, đây còn là nữa rồi, hoàn toàn bị nghiệt chinh phục, hoàn toàn trầm luân cùng nghiệt.

      Từ năm đó tới nay Kỳ Tuấn tạo thành thói quen, bất luận làm chuyện gì mình cũng phải chủ động khống chế, nhưng mà, trong ngực tiểu nha đầu giống như con rối mặc định đoạt đột nhiên quay lại phản công, xoay người cái liền đẩy vào tường, như con báo sắp chết đói nhào vào hôn tới thể động đậy, rốt cuộc có thể hiểu, ra là quy tắc của có thể thay đổi được.
      Lòng của nóng lên, cũng bị hơn tới thể cử động được.

      Tiểu nha đầu hôn mãnh liệt có chút lưu loát, nhưng lại mang theo vẻ theo chút mê người, có phương pháp cũng có kỹ xảo nhưng lại khiến động tâm. bình thản hô hấp dồn dập bên vành tai đỏ của , hai năm trước mắc nợ , tính toàn đòi lại từ từ, trải qua quá trình phá rối tại chỉ sợ làm được.

      thực tế, khi chủ động ôm , thời điểm hôn , thậm chí biết từ dừng lại viết như thế nào.

      Thế giới của Ngải Tiểu Tiểu bây giờ nghiêng, ngừng ngừng nghiêng, nghiêng, tất cả đều hỗn loạn…

      Kỳ Tuấn lấy sức mạnh đáng kinh ngạc đem áp đảo dưới tấm phản, Ngải Tiểu Tiểu đầu óc mơ màng đột nhiên tỉnh lại.

      trán nhàng chau lại, mồ hôi thấm ướt lông mi, giật mình mở mắt ra, trong tầm mắt chính là cái hầu kết lên lên xuống xuống, nhìn chút
      nữa, chính là vài giọt mồ hôi kiên nghị bám cằm, nhìn trở lại là làn da khỏe mạnh cùng xương quai xanh kiên nghị, hai bắp thịt hai bên cánh tay chia hai bên xương quai xanh ở trước mắt .

      Bất luận ánh mắt dao động như thế nào, đều ở trong vòng tay của . Này là bộ xương thon dài vừa đẹp, dưới ánh đèn mờ mờ chiếu vào càng làm vẻ đẹp của thêm cuồng dã, hơn nữa là cường tráng. Tựa như hai năm trước, cái đêm cuồng loạn…

      Ngải Tiểu Tiểu thấy trong lòng đau đến co rút!

      Kỳ Tuấn nhìn khuôn mặt nhắn của cau chặt, hình như thoải mái. thở hổn hển dừng lại động tác, giơ tay muốn lau mồ hôi … Là quá nhanh? căng thẳng, kinh ngạc vì mình có thể chịu đựng lâu vậy

      “Đừng đụng tôi!’ Ngải Tiểu Tiểu bỗng nhiên cậy tay ra, đẩy cơ thể ra, ánh mắt chứa chán ghét, sợ hãi, hốt hoảng, chỉ để cho thoáng nhìn thấy, cũng động đến.

      Ngải Tiểu Tiểu nhìn lại , mở thẳng cửa phòng tạm giam Môn Trùng để ra ngoài.

      “Vật !” Kỳ Tuấn muốn đuổi theo, cuối cùng thầm tiếng chán nản nằm ngửa tấm phản cứng. Con mắt đen càng thêm tối tăm:” kiện hai năm trước đối với em tổn thương lớn vậy sao?”

      Thở dài, nhắm mắt. Trong lòng rất nhanh đem cái cảm giác đó bỏ ra, Ngải Tiểu Tiểu, biết em có yếu ớt như vậy, bởi vì có lúc chúng ta rất giống nhau!

      Ngải Tiểu Tiểu chạy ra khỏi phòng tạm giam ở căn cứ, khí thoáng mát, gió đêm mát mẻ dần dần thổi tan mờ mịt trong lòng, lý trí trở lại như trước. lại thong thả bước về phòng tạm giam. Nhưng, ngờ Kỳ Tuấn vẫn ở bên trong, nằm tấm thảm cứng, ngủ rất an ổn.

      chán chường ngồi đến ê đít trong phòng tạm giam, vùi mặt giữa hai chân. Lúc nãy hai người ý loạn tình mê, có trách trách bóng đêm gây tai họa thôi.

      Nhưng bây giờ có dũng khí đánh thức , đối mặt với .

      Kỳ Tuấn mở mắt, đem đôi tay vòng qua ót, biết trở lại, nghe được tiếng chân của . khôi phục bản lanh còn nhanh hơn nghĩ.

      Lẳng lặng lắng nghe lúc, bên ngoài có động tĩnh gì.

      bước xuống giường, sau đó nhìn thấy Ngải Tiểu Tiểu nghiêng đầu dựa vào vách tường ngủ thiếp !

      Đầu Kỳ Tuấn nổi đầy vạch đen, biết nên khen ý chí kiên cường hay vẫn là có tâm có phổi rồi. Lắc đầu cái, cúi người, nhàng bế lên, vào phòng tạm giam, sau đó cẩn thận đặt lên giường.

      “Em cần chăm sóc, vậy tự làm được rồi”. Kỳ Tuấn tối sầm con mắt thuận thuận nhìn chằm chằm , mang theo nụ cười bí . Sau đó toàn thân là bộ đồng phục huấn luyện viên, sải bước rời .
      Lúc này Ngải Tiểu Tiểu chợt mở hai mắt, nhìn bóng lưng tuấn lãng của , khe khẽ thở dài…

      Ngải Tiểu Tiểu ngồi bật dậy. Mặt của vẫn lạnh như cũ, chút sóng nào. Rống, chuyện tối qua có quyền quên sao? Chỉ xem như giấc mộng xuân, chút cũng còn sao?

      Trố mắt, Kỳ Tuấn vừa đẩy cửa ra vào. Nhìn Ngải Tiểu Tiểu lạnh nhạt :” thôi, dùng bữa sáng xong phải huấn luyện”

      Ngải Tiểu Tiểu thần kinh bình thường trở lại, kinh ngạc há hốc mồm:” Huấn…huấn luyện? Nhưng chính ủy muốn em cấm túc trong hai mươi bốn giờ”

      “Hôm nay là đợt huấn luyện quan trọng, đừng nghĩ lười biếng”. Kỳ Tuấn liếc xéo cái chân nhanh bước.

      Ngải Tiểu Tiểu tránh được cái nắm tay của , thể làm gì khác là chạy chậm đuổi theo:” Tôi biết, dù sao cũng là chính ủy giao phó”. Dù sao người ta cũng là người lãng đạo, người ở dưới mái hiên, thể cúi đầu, hiểu.

      cần cùng ông ta chuyện, bất luận là ai chăng nữa cũng có quyền quấy nhiễu việc huấn luyện của tôi!”

      Ách… huấn luyện viên thối! Ngải Tiểu Tiểu nghe lời của , bĩu môi thèm cãi cọ nữa, dù sao trời sập cũng có quan to chống.

      Chốc lát sau, bọn họ tới phòng ăn, chính là dùng bữa sáng trong giờ cao điểm, đông người lại ngừng.

      Ngải Tiểu Tiểu cảm thấy mỗi người qua đều nhìn họ với mắt sâu xa. Ngày hôm qua, chuyện của nhất định gây náo loạn, xôn xao, càng chạy càng thấy chột dạ, theo bản năng hất tay Kỳ Tuấn ra.

      “Thế nào?” Kỳ Tuấn quay đầu nhìn :” Mỗi thế này mà chịu được sao?”

      phải vấn đề áp lực”. Ngải Tiểu Tiểu cắn môi, chỉ là thích cuộc sống yên lặng, đột nhiên bị mọi người chú ý, quen cũng thích.

      muốn ăn ở phòng dùng cơm” Kỳ Tuấn quét con mắt sắc bén qua người .

      “Ừ” Ngải Tiểu Tiểu gật đầu, có lúc những người con trai sắc bén cũng có thể chuyển thành khéo léo hiểu lòng người.

      chờ ở đây” Kỳ Tuấn nhàn nhạt phân phó câu, xong bèn vào phòng ăn. Năm phút sau, xách theo hai túi thức ăn ra.
      Last edited by a moderator: 18/2/15
      thuyt thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :