1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Quân hôn: Cô vợ nhỏ cố bám - Nhất Sinh Mạc Ly (c75)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      016: SỢ HÃI KHI BỊ BỎ RƠI

      Editor: tiểu gianggiang
      Beta-er: Tịnh Yên

      hành lang thanh vắng, dưới ánh đèn vàng vọt, Kỳ Tuấn để lộ phần da thịt màu đồng rắn chắc, loáng thoáng tầng nước mỏng.

      Ngải Tiểu Tiểu ngờ ra ngoài với bộ dạng này, nên có chút ngây người, quên cả mục đích mình đến đây.

      Mái tóc ngắn đen tuyền vẫn còn ướt nước, đôi mắt đen láy bình thản đến lạnh lùng, thường xuyên vô ý để lộ ra nụ cười nhếch mép gợi cảm. Đầu Kỳ Tuấn chạm khung cửa, dáng người cao lớn, mạnh mẽ kiên cường, hành động nhanh nhẹn như loài mèo. ràng là mang nét mặt của người phương Đông, ngũ quan đường nét ràng, ở trong bóng đèn nhạt nhòa lại lên vẻ tuấn khác thường

      Thấy Ngải Tiểu Tiểu lên tiếng, chỉ đưa cặp mắt ngơ ngác nhìn mình, Kỳ Tuấn lên tiếng kéo hồn về: “Vào .”. Sau đó, xoay người, hai bước, ngoảnh đầu lại vẫn thấy Ngải Tiểu Tiểu đứng bên cạnh cửa, cắn môi do dự.

      “Nếu như sợ, có thể đứng ngoài cửa vào”. Kỳ Tuấn liếc cái, mang theo chút ngạo mạn.

      Ngải Tiểu Tiểu hung hăng trừng mắt với , nhấc chân vào. Khuôn mặt nhắn biến sắc. Đùng - cái đứng nghiêm, chào theo nghi thức quân nhân: “Báo cáo huấn huyện viên, hôm nay tôi tới là muốn sau này đừng nhường phần ăn của mình cho tôi nữa.”

      “Ừ, bắt đầu từ ngày mai, các chuyên gia dinh dưỡng căn cứ vào sức khỏe của các binh lính nữ đề ra những món ăn riêng, cho nên tôi mà đặc biệt phối hợp món ăn.” Kỳ Tuấn cầm chiếc khắn lông trắng vắt ở cần cổ, lau mái tóc ướt của mình, giọng của mang theo mấy phần khiêu gợi, dáng vẻ như thể thèm quan tâm tới.

      Ách… trán Ngải Tiểu Tiểu xuất rất nhiều vạch đen. Chẳng lẽ hiểu lầm, chỉ có lòng tốt mà thôi? Trong chốc lát Ngải Tiểu Tiểu nghĩ ra gì nữa, nhưng biết mình phải nhanh chóng rời khỏi cái nơi thị phi này. , quả nhiên là kẻ mê ‘sắc’, nhìn bộ dáng đẹp trai lại cởi trần của , tròng mắt sáng ngời nhìn đến cơ bụng sáu múi, khiến vô cùng lo lắng đến việc thú tính của mình bộc phát, củi khô bắt lửa, hùa theo nhau, muốn nghĩ cũng dám nghĩ.

      “Cảm ơn huấn luyện viên.” chào đúng theo nghi thức quân đội xong lập tức xoay người , muốn đứng đây thêm giây nào nữa.

      “Chờ chút.” Vừa dứt lời, Kỳ Tuấn chặn trước mặt Tiểu Ngải Ngải.

      “Huấn huyện viên có gì phân phó ạ?” Ngải Tiểu Tiểu cố gắng đứng thẳng lưng, biểu rất bình tĩnh, mắt cũng chăm chú nhìn vào mặt của Kỳ Tuấn, dám nhìn lung tung

      “Chỉ vì việc ăn uống ba ngày nay của mà lãng phí ít thời gian của tôi, định bồi thường tôi kiểu gì đây hả?” Kỳ Tuấn nhếch môi, cười đến quỷ diệt.

      Trong lòng Ngải Tiểu Tiểu mãnh liệt run lên, tốt, nhân cách của huấn luyện viên thối tha lại bắt đầu rồi

      Ngay lập tức, lễ phép cúi đầu: “Khiến huấn luyện viên phải hao tâm tổn sức, thành cám ơn .” Sau đó xoay chuyển gót chân, muốn vòng qua người Kỳ Tuấn, sau đó muốn chạy trốn.

      ngờ chạy được nửa đường liền bị níu lại, ầm tiếng, cả người tựa vào vách tường.

      Mẹ!, động tác này, những ngày qua thường xuyên xảy ra với tần số cực cao. Chỉ là lần trước hai người còn mặc đủ quần áo, tại lại trần nửa thân . Kỳ Tuấn, nơi này là căn cứ huấn luyện đặc biệt, đứng làm loạn! Ngải Tiểu Tiểu vừa định như vậy chợt im lặng. Tại sao mỗi lần như thế lại có cảm giác như mình là dâu bị khi dễ?

      Bị người khác ức hiếp hai lần, tại sao được ức hiếp ngược lại? Ai bảo ăn mặc như thế? Ai bảo sắc đẹp thay cơm? Nghĩ tới đây, đầu óc Ngải Tiểu Tiểu nóng lên, nhón chân lên, đặt nụ hôn lên môi Kỳ Tuấn. Khuôn mặt nhắn ửng hồng, cố gắng nghĩ lại cách Kỳ Tuấn vuốt ve môi .

      Kỳ Tuấn vô cùng sợ hãi; ban đầu Ngải Tiểu Tiểu ngại ngùng nhưng sau đó
      tất cả biến sạch bách, thậm chí còn phách lối đưa chiếc lưỡi đinh hương ra, vòng qua hai cánh môi , sau đó lén lút chạy vào trong khoang miệng...


      Ngây ngô trêu đùa khiến cho đôi mắt Kỳ Tuấn bùng lên ngọn lửa mãnh liệt, cúi đầu, chủ động trao cho nụ hôn sâu.


      Nhưng Ngải Tiểu Tiểu cho cơ hội. Thuận theo vách tường, ngồi xổm xuống, chỉ lách người cái, chui ra khỏi cánh tay của , chạy như làn khói.


      Nha đầu đáng chết, tự nhiên lại thông minh như thế! Chỉ là rồi ai thắng, hãy đợi đấy.


      Kỳ Tuấn nhếch môi, ánh mắt tà mị lên chút lửa nóng.


      Tiết Thi Nhã từ phòng cấp cứu ra, nhịn được mà oán trách: " là truyền có chút nước biển mà đến tận bây giờ, trước đây nghĩ quân đội là nơi đầy nhiệt huyết tuổi trẻ, nhưng bây giờ ngẫm lại, toàn bộ đều phải là như vậy, mỗi ngày trừ huấn luyện cũng chỉ là huấn luyện..."


      Nếu phải bởi vì ở chỗ này, cũng sớm bảo cha đưa ra khỏi cái đảo hoang này rồi. Nghĩ tới đây, ánh mắt Tiết Thi Nhã tự chủ được mà dừng lại trước căn phòng của huấn luyện viên, căn phòng ấy là căn phòng duy nhất vẫn còn sáng đèn.


      Chợt, cửa phòng mở ra, bóng người vụt ra.


      Mặc dù động tác của người kia rất nhanh nhưng dưới ánh đèn yết ớt nơi hành lang, vẫn nhìn thấy ràng dáng vẻ của đó.


      khỏi nhíu lông mày lại, ánh mắt trở nên u. suy nghĩ nhiều liền sải bước đuổi theo...


      Hôm sau, Kỳ Tuấn thực đổi món ăn cho Ngải Tiểu Tiểu nữa, theo thói quen, có ai ngồi ăn cơm cùng bàn Ngải Tiểu Tiểu. Chính vì vậy mà Kỳ Tuấn vẫn thong thả tới, ngồi xuống bên cạnh Ngải Tiểu Tiểu.


      Ngải Tiểu Tiểu vội vàng đứng lên, ngồi sang chỗ bên cạnh, hai người liền cách nhau chỗ trống.


      "Ngải Tiểu Tiểu" Kỳ Tuấn vui nhíu mày.


      "Huấn luyện viên, có gì phân phó sao ạ?" Ngải Tiểu Tiểu cố ý nâng cao thanh trong câu hỏi, giống như thể bọn họ quen thuộc. Mặc kệ là vô tình hay cố ý khiến hai người tạo ra xì-căng-đan, bây giờ chính là thời điểm Ngải Tiểu Tiểu diệt trừ đống tin tức kia.


      "Ngồi xuống chỗ này." Kỳ Tuấn trầm giọng ra lệnh.


      "Huấn luyện viên, như thế này mới thoải mái, mát mẻ." Ngải Tiểu Tiểu khẽ cười.


      Kỳ Tuấn cười tiếng, nụ cười còn đẹp hơn cả : "Em muốn tôi chuyển qua hả? Sao thẳng?"


      Vừa dứt lời, ưu nhã đứng dậy, ngồi vào ghế trống bên cạnh Ngải Tiểu Tiểu, còn cố ý kéo chiếc ghế lại gần Ngải Tiểu Tiểu.


      Địch tiến ta lùi! Ngải Tiểu Tiểu vừa định đứng dậy, liền nghe thấy chuỗi thanh truyền đến: "Ngải Tiểu Tiểu, em cứ thử đứng lên xem."


      Ngải Tiểu Tiểu rất muốn liều mạng, nhưng Kỳ Tuấn nhìn bằng ánh mắt quá nguy hiểm. Dù chuyện đó để cho suy nghĩ nhiều, nhưng sợ dưới ánh nhìn của rất nhiều người, mà Kỳ Tuấn lại có hành động vượt quá giới hạn, khiến quan hệ của bọn họ càng mơ hồ ràng.


      Bất đắc dĩ, ngoan ngoãn ngồi im chỗ, yên lặng vùi đầu ăn cơm.


      khổ mà, rốt cuộc người đàn ông này muốn như thế nào? phải là vì ngày đầu tiên gặp mắng biến thái mà ghi thù chứ...


      Hôm nay là ngày huấn luyện trong rừng, học về cách mưu sinh. Các đội viên được trang bị bình nước, túi bánh bích quy rút hết khí và hai mươi băng đạn. Nhiệm vụ của bọn họ là tiêu diệt những người lạ, bảo toàn chính mình, sau đó đấu tranh với đói và khát.


      Toàn bộ phải ở đây năm ngày năm đêm, mười tổ viên, có sáu người bị giết, bốn người hết sạch bánh và đạn, chịu được đói khát hành hạ, phát ra tín hiệu cầu cứu Kỳ Tuấn, xin trợ giúp. Chỉ có Ngải Tiểu Tiểu là có động tĩnh gì.


      Ngày thứ sáu, mặt trời ngả về Tây.


      "Huấn luyện viên, có phải đội viên Ngải Tiểu Tiểu xảy ra chuyện gì rồi ?" Vương Hiểu Kiện áp chế được nỗi lo nên lên tiếng hỏi.


      "Đúng vậy, huấn luyện viên, ở trong rừng rất nguy hiểm."


      ---


      " chiến trường phân biệt giới tính." Kỳ Tuấn nhàn nhạt xong, xoay người tựa vào chiếc xe dã chiến, đốt điếu thuốc. cũng cái nha đầu kia là ngất xỉu trong rừng hay kiên trì tới tận bây giờ.


      Trước khi xuất phát, là phải phát tín hiệu trước khi té xỉu, nếu coi như là tử trận. Có lẽ nha đầu kia nhất thời cậy mạnh, liền... Bình thường Kỳ Tuấn bình tĩnh như nước, tự nhiên đáy lòng nổi lên gợn sóng, thậm chí còn có chút cảm giác lạ xuất trong lòng , cảm giác đó là sợ hãi khi bị bỏ rơi.


      Chương 82: nàng giả nai


      em có thể yên tâm, coi như nó quậy lật trời, cũng để cho nó đụng đến người bạn tốt của em."


      "Còn bà nội, ngàn vạn lần đừng khiến cho bà vì chuyện của em mà tức giận nhé."


      Nhị Nhị nửa cười nửa an ủi: "Bà nội mạnh mẽ lắm, bới lớp da của em ba ra cũng thành vấn đề."


      "Vậy em cũng còn nhớ thương gì thêm nữa rồi." Tôi thở dài, cười khổ, than thở: "Tên khốn kia, ràng làm chuyện sau, còn khiến cho tất cả mọi người sống yên ổn."


      "Từ đến lớn, luôn làm cho người ta hoài nghi." Nhị Nhi than : " bảo chớ nuông chiều nó, đáng tiếc ai nghe ."


      Tôi bỗng nhiên nhớ lại nhiều năm trước Hạng Thiên cho tôi lời khuyên, có vài người thể nuông chiều.


      Có thể thấy được người này tự giác!


      Sau khi cúp điện thoại, Nhị Nhi đưa cho tôi hộp mail, ý bảo tôi cách đoạn thời gian, phải báo cáo bình an cho . Liếc nhìn chuỗi con số kia, tôi chỉ biết cười khổ.


      Cho tới hôm nay, tôm mới hoàn toàn hiểu, đoạn cảm tình của tôi và Hạng Thiên ra là vì cái gì!


      phải hạnh phúc, cũng phải là đau khổ, mà là trưởng thành.


      Đổi lại ba năm trước, tôi căn bản cách nào tiếp nhận được loại thay đổi này, càng cách nào chấp nhận thua thiệt trong thời gian ngắn như thế, làm ra quyết định mang đến lợi ích cho mọi người!


      Đây là đau đớn tôi phải mang theo để lớn lên! Có thể nhường nhịn khiến cho tôi trưởng thành chính là cái chết của người đàn ông giác ngọ, nghẹn chết tôi!


      Tôi bỗng đứng lên, 'thịch... thịch...'. Chạy ra khỏi phòng, đối với màn đêm yên tĩnh, đem hết tâm tư của mình rống to: " Tam Nhi, là tên khốn kiếp! Tôi nguyền rủa bất lực ba năm!"


      Tôi và dây dưa ba năm, nguyền rủa như vậy cũng tính là quá đáng phải ?


      Ngực hớp ngụm khí to để tất cả bay ra khỏi cơ thể, tôi chợt cảm thấy vui vẻ lên ít, kế tiếp trở về phòng, ăn hai cái bánh dẹp, ngủ, gặp công chúa giả bị rủi ro muốn nơi khác nghỉ dưỡng.


      Mặt trời vừa sáng, tôi rời giường, lần trước tới Đại Liên, dì Lưu đưa cho tôi bốn gương hành lý.


      Tôi dọn dẹp chút vật dụng cần thiết của mình, cùng ít quần áo gọn cất vào trong rương, thế mà cũng chất đầy hai túi xách, hộ chiếu, thẻ căn cước, cùng số đồ lộn xộn tôi nhét cả vào ba lô.


      Sau khi thu xếp mọi thứ xong, cả người tôi đổ tầng mồ hôi mỏng, tắm nước nóng, thay quần áo cũng là lúc "bánh bao" bắt đầu rầm rì, kêu tôi mang nó xuống lầu chơi.


      Tôi ném cho nó món đồ chơi , lúc này nó mới an phận. Tôi thừa dịp kiểm tra các chậu hoa cỏ.


      Tất cả được giải quyết xong, mới dắt "Bánh bao" trông mong ngóng chờ xuống lầu.


      Đúng lúc người giúp việc của bà chủ nhà mua thức ăn trở về, oán trách về lát thịt heo vừa cân xong, bà chủ nhà lại hoài nghi bà giúp việc ăn xén phần thức ăn của mình.


      Tôi cởi dây buộc cổ "bánh bao" ra, nó kịp chờ đợi chui vào trong đám cây xanh, tôi ngồi xuống tại ghế đá ven đường. lâu lắm, "Bánh bao" mang theo tinh thần sảng khoái chạy ra, chạy thẳng tới chiếc xe hơi màu đen lao đường.


      Gương mặt tôi cứng lại, muốn lao ra cản chiếc xe. chiếc xe chậm rãi dừng lại, Ninh Vũ xuống xe, mang nhiệt tình như lửa đạp lên chân "Bánh Bao", sau đó tới trước mặt tôi.


      "Học trưởng, ăn sáng sao?"


      Ninh Vũ đưa lưng về phía ánh mặt trời lắc đầu cái, sắc mặt chuyển động, tóc ngắn bay bay, nhìn qua rất thần tiên, nhưng ánh mắt của quá u buồn, tựa như khi Vương Kiệt hát bài "Những cuộc chơi chỉ là giấc mộng."


      "Chúng ta ăn sáng thôi." Tôi đứng lên, khoác cánh tay của , vui vẻ mỉm cười như mọi người.


      lắc đầu lần nữa: "Ở lại!"


      "Lần sau !" Nụ cười trôi , tôi nhàng áp mình vào ngực : "Tớ hẹn cậu kiếp sau, kiếp sau tớ coi chừng cậu, đâu cả."


      "Đừng cầm tay tớ dụ dỗ như đứa bé." kích động .


      " phải dụ dỗ cậu, phải mà! Đời sau, tớ chạy loạn, cậu cần giấu tình cảm của mình quá sâu, như vậy, chúng ta cũng để mất nhau!"


      Ninh Vũ nhắm mắt lại, che giấu bi thương của , để cho tôi thấy.


      "Đóng dấu, ai cũng cho đổi ý!" Tôi ngẩng đầu lên nhìn , nâng ngón chân lên, khẽ hôn lên môi , môi chạm môi, giúp tôi nếm ra vị mặn đắng.


      Ninh Vũ khóc! giúp tôi chiến đấu hết mình, nhường khoản nợ lại tôi tự gánh. Nếu có kiếp sau tôi hứa xa rời người đàn ông mà tôi vô cùng quý trọng, giờ phút này rơi nước mắt vì tôi.


      Trái tim của tôi co rút những trận đau...


      xin lỗi, kiếp sau tôi chạy mất!


      xin lỗi, kiếp sau, ta con sói!


      xin lỗi, kiếp sau tôi ngoan ngoãn đợi đến bên cạnh tôi!


      xin lỗi, tại, tôi phải rời !


      Nghiệt duyên!
      Last edited by a moderator: 1/11/14
      thuyt thích bài này.

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      017: HUẤN LUYỆN VIÊN, NÊN NGHĨ KỸ RỒI HẢ LÀM

      .
      Trước giờ đáy lòng Kỳ Tuấn luôn bình yên nên nay lại trở nên gợn sóng, rất lo lắng, thậm chí còn có tia sợ hãi mơ hồ nữa.

      Hung hăng dập tắt tàn thuốc, thể đợi thêm nữa. Vì phá hư quy tắc của mình!

      lúc này, bỗng nhiên có làn khói xẹt qua bầu trời.

      "Là Tiểu Tiểu!" Vương Hiểu Kiện vui mừng kêu to.

      Kỳ Tuấn vừa ngẩng đầu nhìn tín hiệu cầu cứu giữa trung, lập tức nhấc chân bước ra khỏi xe dã chiến, về phía máy bay trực thăng.

      "Xác định vị trí của Ngải Tiểu Tiểu" trầm giọng phân phó với phụ tá.

      "Vâng" Huấn luyện viên phụ tá lập tức lấy thiết bị định vị ra.

      Giờ phút này, Kỳ Tuấn leo lên máy bay

      "Huấn luyện viên, tôi cùng ." Vương Hiểu Kiện đuổi theo.

      "Ở chỗ này đợi lệnh!" Kỳ Tuấn đưa ánh mắt lạnh lẽo liếc nhìn cậu ta.

      "Nhưng huấn luyện viên. . . . . ." Kỳ Tuấn để ý tới cậu ta nữa, phát động tính hiệu cho máy bay trực thăng lên thẳng

      Huấn luyện viên phụ tá lên vỗ vỗ bả vai Vương Hiểu Kiện, ý bảo nhìn hãy nhìn lại chỗ chiếc xe dã chiến kia , nơi đó có hơn mười tàn thuốc bay tán loạn "Từ trước đến nay, huấn luyện viên Kỳ hút thuốc lá."

      Nên . . . . . . Ngải Tiểu Tiểu tựa vào cây khô, đầu ngón tay giật giật cứng ngắc, liều chết nghĩ mở mắt ra, lại mệt mỏi thể lết được.

      phải cố gắng để cho bọn họ tìm thấy .

      Kỳ Tuấn đáng chết, nhất định là cố ý nhắm vào , muốn cho bị loại bỏ. Biết rất ràng muốn tiến hành cầu sinh huấn luyện, còn để cho ôm bụng đói đường, trong túi đeo lưng chỉ có bình nước và chút bánh Biscuit.

      Hơn nữa trong rừng rậm to lớn như vậy, thế mà chẳng có bất kỳ con thỏ hoang nào, chỉ có thể cố gắng tiết kiệm chút bánh và nước của mình mà thôi, muốn đào thải , để cho được như ý.

      Nhưng bây giờ, thân thể của rất nặng nề. Cả người nóng ran. . . . . . , phải . . . . . Lạnh quá. . . . . . thể ngủ ở chỗ này được, thể ngủ. . . . . . , đứng lên! Ngải Tiểu Tiểu!

      ngừng giãy giụa, Ngải Tiểu Tiểu nghe được tiếng máy bay trực thăng. ngừng vui mừng, đỡ cành cây khô, run rẩy đứng lên.

      Nghĩ vài bước nhưng đôi chân nặng ngàn cân, thể làm gì khác hơn là tựa vào thân cây khô, nhìn về ngoài rừng.

      Rốt cuộc, bóng dáng to lớn, khỏe mạnh và rắn rỏi đập vào đôi mắt của .

      "A. . . . . ." Ngải Tiểu Tiểu tươi cười, "Tôi đợi được đến lúc tới rồi." kiêu ngạo mà , sau đó thân thể lắc lư cái, như thể sắp ngã .

      " phải năng lực của rất lớn sao? Sao tự đứng vững." Kỳ Tuấn vừa đỡ hông của , nhìn bộ dáng yếu đuối tựa như sắp ngất của , tròng mắt đen dấy lên ngọn lửa phẫn nộ.

      Cách chuyện này làm cho người ta rất chán ghét, còn lạnh lẽo hơn cả Bắc cực - nơi đóng băng ngàn năm tan. Ngải Tiểu Tiểu nhíu lông mày nhắn lại, nhìn người đàn ông đáng ghét, vừa mở miệng liền đả thương người khác, lại cứ đáng ghét mà. . . . . .

      tại muốn nghe những câu của , cũng cần đến gần , tránh ra. . . . . .

      " kiên quyết quật cường, đem mình làm thành cái bộ dáng thế này, là muốn làm trò cười cho tôi thưởng thức sao?" vẫn thưởng thức bộ dáng quật cường của , đây là lần đầu tiên bởi vì quật cường mà tức giận, lần này rất tức giận.

      "Tránh ra!" Ngải Tiểu Tiểu dùng toàn bộ sức lực rống giận.

      " xác định!" Giọng trong trẻo lạnh lùng làm cho người ta phát điên.

      ". . . . . ." Ngải Tiểu Tiểu mím môi trừng mắt nhìn người đàn ông tuấn trước mặt. Mặc dù tự mình đến cứu , nhưng có chút cảm kích nào, ràng là xem là chuyện cười mà, đáng ghét!

      È hèm, cũng tệ lắm, khuyến khích có đủ. Nhưng có biết hay chỉ vì lần huấn luyện này mà khiến cho mình trở nên thê thảm như vậy, còn để cho thu tâm phế võ như thế đáng giá chút nào! nhịn được mà muốn dọa . Tiểu nha đầu này sợ trời sợ đất, sợ nhất. . . . . . là nhếch môi, cười đến mê hoặc.

      Ngải Tiểu Tiểu đề phòng, " tại tôi vừa đau vừa thối, huấn luyện viên, nên nghĩ kỹ rồi mới làm!"

      Kỳ Tuấn vươn cánh tay dài ra, câu liền đem Ngải Tiểu Tiểu vây ở giữa cành cây khô và ngực mình. Sau đó cúi người, tiến đến gần khuôn mặt nhắn của " có biết hay , bộ dáng vừa yếu đuối vừa kiên cường của tại, dễ dàng khiến cho đàn ông kích động muốn ăn lắm."

      "Kỳ Tuấn. . . . . ." Ngải Tiểu Tiểu cắn răng. Nếu như lúc này cùng chơi phân biệt nhân cách, khẳng định mình chính là người đảm nhiệm vai con cừu non bị giết. Hối hận, xem ra vô luận lúc nào cũng cần phải giữ thể lực ổn định, nếu đánh đến cuối cùng rồi người bị thương là mình.

      Lần trước, là bị ức hiếp, lần này càng tệ hại hơn, dám trả thù ? Làm thế nào? Làm thế nào? Đầu óc Ngải Tiểu Tiểu ngừng chuyển động nghĩ biện pháp. Người ta , trong rừng rậm gặp phải kẻ xấu, biện pháp tốt nhất chính là giả chết. biết chiêu này có thể áp dụng với Kỳ Tuấn hay ?

      "Báo cáo huấn luyện viên, ở rất gần, xin đừng ngăn cản việc hít thở khí của tôi. . . . . ." Ngải Tiểu Tiểu suy ớt , sau đó, thân thể trượt xuống thân cây khô, "Tôi... tôi được, tôi. . . . . ." Sau đó, ngẹo đầu, "ngất" .

      "Ngải Tiểu Tiểu!" Kỳ Tuấn quá lo lắng ôm hông của , vỗ mặt của vài cái, lên tiếng gọi tên .

      Gò má bị đánh đau, Ngải Tiểu Tiểu dùng sức chịu đựng, choáng nha, phải người đàn ông kia cố ý đó chứ

      Tròng mắt đen lộ ra chút nóng nảy, nhưng nhìn hàng lông mày nhíu lại thành tòa núi của , trong ánh mắt chậm rãi thoáng qua tia tức giận, tự nhiên dám giả chết với !

      nghiêng người lấy trong chiếc balo đeo sau lưng ra vậy đó, đỡ Ngải Tiểu Tiểu dậy uống mấy ngụm rượu vào miệng, sau đó rưới vào trong miệng . Vào cổ, mùi rượu cay nồng, Ngải Tiểu Tiểu như người sắp chết chìm được cứu trợ nên phát ra mấy tiếng thở dài, môi mỏng khẽ mím chặt, giả bộ được nữa, đột nhiên "Sặc tỉnh".

      "... làm gì?"

      " ngất , nhưng mà tôi cầu phải tỉnh táo cùng tôi trở về căn cứ." Kỳ Tuấn nhàn nhạt xong, cất bình rượu vào. Nhìn sắc trời còn sớm nữa, cũng muốn trì hoãn thời gian, khom lưng bế Ngải Tiểu Tiểu lên.

      Bị ôm vào trong ngực, Ngải Tiểu Tiểu hoàn toàn có cảm giác tự tại, đây phải là biến tướng sao? "Buông tôi ra, tôi có thể tự mình."

      " chắc chắn chứ?" Kỳ Tuấn đưa ánh mắt khinh miệt liếc nhìn

      Đàn ông thúi, khách khí chút là chết à! Ngải Tiểu Tiểu oán thầm, buồn buồn "ừ" tiếng

      Kỳ Tuấn do dự chút nào, buông tay, Ngải Tiểu Tiểu bị thả lại mặt đất. Nhưng dám cậy mạnh nữa, sáu ngày qua ngủ trong rừng cơ hồ chưa có hạt gạo nào vào bụng, chân sớm có chút hơi sức nào. Phịch tiếng, Ngải Tiểu Tiểu trực tiếp nằm đất.

      Lần này, Kỳ Tuấn cũng thèm đưa tay ra giúp , mà quay đầu lại nhìn : " xác định là mình trở về, phải bò trở về?"

      "Báo cáo huấn luyện viên, vết thương người tôi , trọng thương rời chiến trường! Ngải Tiểu Tiểu phải thứ hèn nhát." Cho dù nhếch nhác ngã sấp xuống đất, Ngải Tiểu Tiểu vẫn thân ngông nghênh. Trong lòng, cũng đem Kỳ Tuấn mắng trận sảng khoái! Là ai cái tên khốn kiếp này đoan chính ngay thẳng còn là quân nhân gương mẫu, là ai cái tên khốn kiếp này lãnh khốc vô tình! Tất cả người ta đều là thối… thối… thối.

      Má nó! Dám khi dễ tiểu nương kiệt sức sao, chính là tên ác ôn, Đại Ác Ma!

      "Cho mười giây để suy nghĩ, là bò trở về hay để tôi ôm trở về, hoặc là lựa chọn tiếp tục qua đêm tại cánh rừng này?" Bướng bỉnh như thế! Ừ, xem ra trước khi lấy về, phải dạy dỗ phen.

      Đôi tay Ngải Tiểu Tiểu dùng sức xé rách những cây cỏ bên cạnh, bướng bỉnh cắn môi. tình nguyện ở lại cả đêm trong rừng, cũng cần cầu xin cái người đàn ông khốn khiếp kia thương tình.
      thuyt thích bài này.

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      018: Huấn luyện viên, có thể cõng tôi ?


      Editor: Tiểu Gianggiang
      Beta-er: Tịnh Yên


      Tay Ngải Tiểu Tiểu dùng sức kéo những cây cỏ lên, cắn môi chặt. thà ở rừng thêm đêm nữa chứ cần đến trợ giúp của cái tên đàn ông biến thái kia. Lại , tuy người đàn ông này có rất nhiều khuyết điểm, lãnh khốc vô tình. Nhưng mà đối với đồng đội, vẫn được xem như có tính người. cũng tin bỏ thực .

      “Mười, chín, tám,…, hai…” Kỳ Tuấn nằm xuống đếm ngược thời gian, nhìn thấy Ngải Tiểu Tiểu nằm mặt đất nhúc nhích, trong lòng chợt thấy căng thẳng. Nha đầu này, chẳng lẽ quyết định qua đêm ở cánh rừng này hả?.

      …” Tính giờ xong, Ngải Tiểu Tiểu vẫn chịu nhúc nhích, là…. nha đầu đáng chết! Trong lòng Kỳ Tuấn dâng lên cơn lửa giận. Dù binh lính bướng bỉnh, nghe lời cũng đều có thể thuần phục được, tin mình thuần phục được người phụ nữ bướng bỉnh này.

      Xem ra phải dồn tới chân tường mới giác ngộ. Nghĩ tới đây, lạnh lùng ném ra câu: “Ngủ ngon!” Sau đó quay người rời .

      ta ! Ngải Tiểu Tiểu nghe thấy tiếng bước chân càng ngày càng . Nghĩ muốn mở miệng tự ái trong lòng lại ào ào chạy tới, thành công đem tất cả lời muốn chặn lại ở cổ họng.

      Cứ như vậy, nhìn bóng lưng mỗi lúc dần của , trái tim bỗng trở nên lạnh lẽo. ghét Kỳ Tuấn! Đáng ghét hơn chính là cảm giác mình bị vứt bỏ ở nơi xa lạ.

      Ngải Tiểu Tiểu bứt hết đám cỏ con trong tầm tay cho hả giận, chỉ chốc lát sau, đất trước mặt trống trơn. ứa nước mắt, tay cầm cọng cỏ xanh, lẩm bẩm : “Muốn tôi ăn cỏ sao? Nhưng tôi phải là thỏ…. Kỳ Tuấn đáng chết, có thể rộng lượng chút, mà cứ so đo thiệt hơn với con , coi như trước kia chúng ta từng có khúc mắc, tại, cũng nên lợi dụng việc công trả thù tư, bỏ lại tôi….”

      Ồ ồ, cọng cỏ trước mặt chợt biến thành banh bao, Ngải Tiểu Tiểu đói bụng ăn quàng, há miệng cắn…

      “Phì, phì…” lập tức phun toàn bộ ra, mùi vị đó, là của cỏ mà.

      Ba, mẹ, con rất đói,… Ý thức của lại bắt đầu lơ lửng, lần này thậm chí có thể thấy thân thể cũng muốn bay lên rồi…

      Đạp đạp… Tiếng bước chân trầm ổn lần nữa truyền đến, sau đó, đôi giày da đen xâm chiếm vào trong tầm mắt mơ hồ của Ngải Tiểu Tiểu. “Đây là nước và bánh mì.” xong, Kỳ Tuấn nhét nước và đồ ăn vào trong lòng Ngải Tiểu Tiểu, thấy bộ dáng yếu ớt của . Kỳ Tuấn thở ra tiếng dài mới có thể giúp cho nội tâm của bình tĩnh lại

      “Ồ ồ….. Kỳ Tuấn…” Ngải Tiểu Tiểu nhịn được khóc thành tiếng, cũng may, ta có độc ác để cho chết đói ở nơi này như vậy. Muốn ôm lấy bình nước uống ừng ực, nhưng hai tay lại vô lực, thậm chí đến nắp bình cũng vặn mở được.

      “Báo cáo huấn luyện viên, tôi cần trợ giúp.” liếc mắt nhìn Kỳ Tuấn đứng bên cạnh, trong ánh hoàng hôn ảm đạm, nét mặt của .

      Nghe được lời của , cũng lên tiếng, chỉ cúi người xuống, dịu dàng nắm tay , kéo nghiêng người dựa vào thân cây khô, sau đó giúp mở nắp bình nước, xé túi banh bao, trực tiếp đưa vào trong tay của .

      Đói đến bất tỉnh, Ngải Tiểu Tiểu cũng kịp nghĩ nhiều như vậy, há miệng ăn như hổ đói.

      “Chậm chút!” Kỳ Tuấn nhíu mi, chẳng nhẽ nha đầu này biết, bụng rỗng thể ăn nhiều, nếu gây ra tổn thương dạ dày.

      Nhưng Ngải Tiểu Tiểu có để ý đến câu của , chỉ cắn hai ba cái đem nguyên chiếc bánh bao nuốt vào trong bụng, sau đó đưa vẻ mặt đáng thương nhìn Kỳ Tuấn: “Còn nữa ?”

      “Muốn ăn trở về đơn vị ăn tiếp, thôi.” Kỳ Tuấn với , cơ thể cao lớn vẫn đứng yên tại chỗ, cũng có tiến lến giúp .

      Ngải Tiểu Tiểu vịn vào thân cây khô đứng lên, thức ăn đâu có chuyển hóa thành sức lực nhanh như vậy, đôi chân mềm nhũn, nhìn Kỳ Tuấn vẫn đứng thẳng như cây cột điện cao áp, Ngải Tiểu Tiểu trề môi.

      Vừa rồi, bỏ lại, dọa sợ. còn chưa muốn chết, đứa con đáng Ngải Bảo còn chưa lớn lên, giấc mộng của cũng chưa thực , còn rất nhiều chuyện chưa làm…

      Cho nên lần này quật cường để mình bị thương nữa, ngoan ngoãn để cho ôm trở về hoặc cố bò trở về, như vậy quá mất mặt rồi.

      Đôi mắt to chớp vài cái rồi đảo vài vòng, Ngải Tiểu Tiểu có chủ ý.

      “Huấn luyện viên, có thể….cõng tôi được ?” nghiêng người dựa vào gốc cây khô, tròng mắt đen mông lung liếc Kỳ Tuấn nhắm mắt, nghía thêm cái nữa, giọng yểu điệu khiến lòng người run sợ.

      Liếc thấy tâm tư của , nhưng nếu cự tuyệt sợ rằng lại bướng bỉnh theo. Nhíu mày, Kỳ Tuấn cúi người hơi ngồi xổm xuống: “Tới đây.”

      Dạ! Ngải Tiểu Tiểu lén lút đưa tay làm dấu V, sau đó leo lên lưng Kỳ Tuấn.

      Lưng của rất rộng, làm cho người ta cảm giác rất an tâm.

      Ngải Tiểu Tiểu kìm được suy nghĩ trong lòng mình, ra người đàn ông này cũng xấu cho lắm.

      Kỳ Tuấn cảm thấy ổn, liền thẳng về phía máy bay trực thăng, sau đó máy bay cất cánh trở về căn cứ.

      Dọc đường , Kỳ Tuấn mở miệng, Ngải Tiểu Tiểu cũng nguyện ý chuyện. Chỉ là thỉnh thoảng ánh mắt vô ý lướt qua Kỳ Tuấn ngồi phía sau.

      Hai người rơi vào cảm giác trầm mặc, khí tĩnh mịch từ từ lan rộng, quấn chặt thân thể hai người.

      Máy bay dừng hẳn, Kỳ Tuấn bước bước nhảy xuống dưới, đỡ Ngải Tiểu Tiểu xuống theo, sau đó quay người lại, trầm giọng ra lệnh: “ lên.”

      , cần.” Ngải Tiểu Tiểu vội vàng khoát tay : “Huấn luyện viên, tại tôi có thể tự mình .” Nơi này là căn cứ, bí mật khó giữ, nếu nhiều người biết để cho cõng về, dẫu có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng khó giữ được trong sạch trong quan hệ của bọn họ.

      Kỳ Tuấn quay người tiến tới thêm bước, trong lúc vô tình đem Ngải Tiểu Tiểu vây lại giữa và trực thăng.

      Ngải Tiểu Tiểu ngửi thấy hơi thở mạnh mẽ mà nguy hiểm của . Đúng là huấn luyện viên thối, càng ngày càng thích chơi trò thân mật. Nhưng tại thực chưa hồi phục thể lực, căn bản cũng có sức đấu lại , thể làm gì khác ngoài yếu ớt chào cái theo nghi thức quân đội: “Báo cáo huấn luyện viên, nam nữ thụ thụ bất thân.”

      “Lúc này mới nhớ tới? Ngải Tiểu Tiểu, cảm thấy quá muộn rồi sao?” Kỳ Tuấn nhìn bộ dáng đề phòng và có chút bất đắc dĩ của , tại giống như con thú săn bị con linh dương kẹp lấy, mạnh mẽ gợi lên thích thú cho người thợ săn.

      muốn, người xưa biết sai có thể thay đổi, như thế mới tốt lên được.”

      “Được, trẻ dễ dạy.” Kỳ Tuấn gật đầu: “Cho nên tôi cho cơ hội sửa sai, Ngải Tiểu Tiểu, để cho tôi cõng về hay ôm trở về, chọn cái .”

      Ách… Ngải Tiểu Tiểu tức xám mặt. trách vừa rồi Kỳ Tuấn thỏa hiệp nhanh như vậy, ra sớm tính toán tốt, ở đây chờ .

      “Báo cáo huấn luyện viên, cái đó… Tôi có thể lựa chọn phương án thứ ba … ” Lần này Ngải Tiểu Tiểu chẳng thèm dùng đến lễ nghĩa quân nhân luôn.

      “Có thể, còn có đường, bò trở về!”

      Ngải Tiểu Tiểu nhíu mày nhìn thẳng vào đôi mắt thâm thúy, sắc bén của Kỳ Tuấn, cuối cùng tu hành còn chưa xong, thua trận.

      “Được rồi, thỉnh quan tòa xoay người lại, ngồi xổm xuống!” phát ra mệnh lệnh của mình.

      Kỳ Tuấn trừng lớn đôi mắt u nhìn , nhưng vẫn xoay người lại, ngồi xuống.

      Ngải Tiểu Tiểu nằm tấm lưng vững chắc của Kỳ Tuấn, lão đại vui. Chỉ là nhìn về đoạn đường phía trước, thấy bóng người nào cả, tâm tình của dần dần buông xuống. Lúc này, sắc trời tối, chỉ sợ là trong thời gian dùng bữa, tất cả các đội viên đều ở phòng ăn.

      Thỉnh thoảng gian kế của cũng đạt được… Ngải Tiểu Tiểu thực nhịn được muốn hát vang khúc!

      Nhưng ở trước ngã ba, Kỳ Tuấn lựa chọn vào con đường bên trái, suýt bị nước miếng của mình làm sặc chết: “Huấn luyện viên, chúng ta đâu vậy?”
      thuyt thích bài này.

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      019: NHIỀU NGƯỜI NHÌN, CHÚT MỆT MỎI

      "Dạ, huấn luyện viên, chúng ta đây là đâu?" Ngải Tiểu Tiểu lắp bắp hỏi.

      Kỳ Tuấn quay đầu lại ném cho ánh mắt biểu ý nghĩa: đói mà còn ngu nữa, sau đó mới chậm rãi mở miệng, "Phòng ăn."

      Ngải Tiểu Tiểu lập tức giãy giụa, "Thả tôi xuống!"

      Kỳ Tuấn vừa quay đầu lại lạnh lùng cảnh cáo , "Ngải Tiểu Tiểu, em nên cẩn thận chút, chọc tới tôi, hậu quả rất nghiêm trọng."

      "Tôi chỉ biết, tại nếu nghe lệnh , xuống, hậu quả mới rất nghiêm trọng!" Ngải Tiểu Tiểu tiếp tục uốn éo người, dùng hơi sức yếu ớt mà .

      Tiểu nha đầu này nghe lời! Kỳ Tuấn nhíu nâng lông mày thành ngọn núi, cúi người đặt xuống dưới đất, sau đó choàng tay qua ôm lấy hông của , tay giữ chặt ót

      "Đây chính là hậu quả của việc chọc giận tôi. . . . . ." Dứt lời, môi mạnh mẽ của đặt lên môi Ngải Tiểu Tiểu, dẫn thế tiến công mà cùng nhau trằn trọc chiếm đoạt tha cho cơ hội kháng cự.

      "Ưmh ưmh. . . . . . Buông ra. . . . . ." Nơi này cách phòng ăn xa, rất dễ dàng có người ngang qua.

      "Ngoan ngoãn nghe lời, hả?" Kỳ Tuấn tạm thời thả ra, trán đối trán, lời uy hiếp.

      Ngải Tiểu Tiểu rất muốn lắc đầu, tại sao phải nghe lời của . Nhưng thấy ánh mắt rét lạnh của , môi lại vừa bị hôn, Ngải Tiểu Tiểu khách khí mà gật đầu cái. Địch mạnh ta yếu, chỉ có thể lựa chọn chiến lược gật đầu nghe theo.

      Kỳ Tuấn mãn nguyện khi thấy gật đầu cái, lần này cũng trưng cầu ý kiến của , trực tiếp bồng lên.

      Ưmh, mặt mũi để gặp người khác, Ngải Tiểu Tiểu định vùi đầu vào trong ngực của .

      "Báo cáo huấn luyện viên, cả người tôi vừa thối vừa đau nên thể tiến vào phòng ăn, ảnh hưởng các đội viên khác." vô lực cuối cùng cũng giãy giụa.

      "Yên tâm, tôi để cho vào phòng ăn!"

      "Hả." sớm , Ngải Tiểu Tiểu thoáng yên tâm.

      Nhưng ——

      Cuối cùng, Ngải Tiểu Tiểu có tiến vào phòng ăn. Chỉ là lại bị tên con trai trực tiếp ôm đến cửa phòng ăn trình diện, sau đó thả đứng ở cửa. Ở vị trí này, mỗi góc của phòng ăn đều có thể nhìn thấy được. . . . . .

      Ngải Tiểu Tiểu nhận thấy có vô số ánh mắt sâu xa quét qua , lúng túng lui về phía sau, co rút thân thể lại, phía sau là bức tường lạnh lẽo. Chỉ là, che giấu như thế có phải giống như chột dạ hay ?. nhíu mày, lại đứng ngay thẳng, mặt nhìn thẳng ra ngoài, đưa lưng về phía phòng ăn, nhưng như có gai ở sau lưng, cảm giác dễ chịu. lại muốn thừa cơ hội này mà lập tức trở về ký túc xa, mới vừa hai bước, liền nhớ đến việc Kỳ Tuấn thay lấy cơm, thế mà lại bỏ , có thể ăn cơm cả đời . sáu ngày ăn gì rồi. Đừng!

      Vì vậy, Ngải Tiểu Tiểu chỉ có thể đứng ở trước cửa nhà ăn, sắp điên mất rồi. may là trước lúc phát điên, Kỳ Tuấn xách túi đồ ăn ra. đưa túi đồ ăn vào trong tay Ngải Tiểu Tiểu, sau đó ôm lấy rời .

      Nhìn bá đạo và phách lối như thế, Ngải Tiểu Tiểu chỉ có thể nhận lệnh. Nhiều người trừng mắt nhìn như thế, lại chút

      dè dặt nào, nếu như dám kháng cự, chừng còn làm chuyện quá quắt hơn nữa, vẫn là nên để cho mình chịu thêm nguy hiểm nào.

      Kỳ Tuấn vẫn nhận nhiệm vụ ôm Ngải Tiểu Tiểu trở về nhà trọ, sau đó móc từ trong túi ra hộp cơm, mùi thơm thức ăn lập tức xông vào mũi. Ngải Tiểu Tiểu vừa định nhào tới, liền bị ánh mắt lạnh lẽo của Kỳ Tuấn nhìn làm cho cả người đông cứng, “ tắm rửa trước.”

      “Nhưng, bụng rỗng tắm choáng váng mặt mày.” Ngải Tiểu Tiểu đáng thương liếc nhìn thức ăn, có thể ngửi thấy mùi thịt gà thơm phức bên trong chiếc hộp.

      Kỳ Tuấn đảo mắt qua nhìn tinh thần uể oải của , gật đầu cái, “Tôi cùng !”

      Ngải Tiểu Tiểu lập tức hoảng sợ, níu lấy cổ áo của mình. “Dạ, huấn luyện viên, nam nữ thụ thụ bất thân!”

      Chỉ là, Kỳ Tuấn trực tiếp bỏ rơi câu của , duỗi bàn tay mò vào đến cửa phòng tắm, “Nhanh lên, tắm nhanh, đánh nhanh thắng nhanh, tôi ở ngoài coi chừng cho.”

      Ngải Tiểu Tiểu ngoan ngoãn vào phòng tắm, người có mùi chua ảnh hưởng đến việc ăn uống.

      Khóa cửa lại, cởi bộ trang phục dã chiến bụi bẩn người xuống, lấy nước xối từ đầu đến chân, Ngải Tiểu Tiểu mới phát vấn đề rất nghiêm trọng – có mang quần áo theo.

      Mặc quần áo vào ra lấy quần áo? Dám chắc được bởi vì tại đầu óc của choáng váng rồi. Mặc dù lúc ở máy bay có ăn chút đồ, nhưng những thứ vào bụng của , căn bản là muối bỏ biển…

      Do dự chút, mở miệng với người ngoài cửa “Huấn luyện viên, có thể ấy cho tôi bộ quần áo hay ? Tôi cần tắm rửa…”

      Nghe bước chân của Kỳ Tuấn rời , Ngải Tiểu Tiểu vội vàng đứng xối nước tắm rửa, muốn mau tắm xong để cho ăn no, sau đó ngủ ngon giấc.

      bao lâu, Kỳ Tuấn cầm lấy bộ quần áo đến gõ cửa phòng , Ngải Tiểu Tiểu tới cửa, mới vừa kéo khóa ra, ngờ tới chân mất thăng bằng, tay trơn nên mất điểm nâng đỡ, cả người ngã xuống đất. “Bạch” tiếng, đầu của đụng vào vách tường, đau đến phải “A” lên tiếng.

      Ở ngoài cửa Kỳ Tuấn nghe thấy tiếng té ngã bên trong, theo phản xạ lập tức mở cửa vào, vừa nhìn thấy té ở trong phòng tắm, sải bước xông tới đỡ dậy. “Sao thế? Tắm chút cũng ngã, bản lãnh của ở đâu cả rồi?”

      Trời ạ, tại sao lại xui xẻo như thế! Chỉ tắm chút cũng ngã, toàn thân bị người ta trắng trợn xem hết trơn, còn bị cười nhạo. Ngải Tiểu Tiểu khóc ra nước mắt, đẩy ra, quay lưng lại, “Làm ơn, huấn luyện viên, ra ngoài trước !”

      Kỳ Tuấn nhất thời tỉnh ngộ, nhìn giờ phút này mảnh vải che thân, cơ thể trắng như tuyết, cả người như trét bơ, kèm theo mùi hương xà bông chính thức khiêu chiến lực định của . Hình ảnh trước mắt dùng từ “cảnh xuân” hình dung mới thích hợp.

      “Có gì để nhìn.” hắng giọng, cố làm trấn định lại bổ sung câu, “Có muốn tôi giúp tay hay ?”

      cần…” Ngải Tiểu Tiểu vội vàng cự tuyệt. Chỉ hy vọng rời nhanh chút, trong bụng rỗng tuếch, lại gặp đả kích liên tiếp, sớm rơi vào chóng mặt.

      Nhìn bộ dáng xiêu vẹo sắp đổ của , Kỳ Tuấn nheo lông mày lại, vịn cánh tay của , “Tôi nhắm mắt lại, tắm nhanh .” ra lệnh, giọng nguội lạnh, nếu , sợ rằng lộ chuyện máu nóng lên của mình.

      Ngải Tiểu Tiểu lặng lẽ quay đầu, phát nhắm mắt lại rất quân tử. để ý nhiều như vậy, nhanh lên đến cột nước kỳ cọ thân thể.

      Tắm rửa sạch , vừa muốn cầm khăn lên bọc mình lại, ai ngờ trước mắt đột nhiên tối sầm, cũng nhịn được nữa, lập tức ngã xuống đất.

      Kỳ Tuấn vừa nghe đến thanh đó, vội vàng mở mắt ra, ôm lấy thân thể của , vội la lên. “Ngải Tiểu Tiểu, dám ngất thử lần nữa xem.”

      Huấn luyện viên thối, cho rằng tôi muốn ngất? Ngải Tiểu Tiểu oán thầm. cảm thấy khó chịu, câu cũng thể nên lời.

      khép chặt đôi mắt lại, định ôm ra khỏi phòng tắm, tay cầm lấy khăn tắm, để cho đứng ở bên giường, dựa vào , giúp lau khô cơ thể.

      “Chờ chút, mặc quần áo vào, ăn cơm, ngủ, cái gì cũng đừng chậm chạp.” ôm lấy tứ chi vô lực của .

      gật đầu thuận theo, còn hơi sức để tranh chấp với nữa.

      Tay cầm lấy khăn tắm lau từ đầu xuống, nên có phản ứng, thân thể lại khảo nghiệm nghiêm khắc. Thân thể mềm mại, cả người tản ra mùi hương phái nữ, gần sát đường cong mượt mà và đầy đặn, cho dù cách lớp quần áo vẫn có thể cảm nhận được thâm tâm mình.

      Vật bên dưới bỗng khẩn trương nên giương cung lên, chỉ sợ vừa lơi lỏng chút nó điên cuồng xông ra…
      Last edited by a moderator: 21/11/14
      thuyt thích bài này.

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      020: Chúng tôi là quan hệ nam nữ bình thường.




      Editor: Song Song
      Beta-er: Tịch Yên

      Bỗng chốc cơ thể của trở nên khẩn trương giống như cây cung bị kéo căng, chỉ sợ nhất thời lơi lỏng làm ra những hành động điên cuồng.

      Đáng chết! Nha đầu này lại dễ dàng phá tan phòng tuyến vững chắc nhất của . Có phải đánh giá quá cao năng lực tự chủ của mình hay ?.

      Kỳ Tuấn dùng tay giữ khăn bông, biết rơi xuống từ lúc nào, để ý lấy dùng tay còn lại lấy chiếc khăn bông khác, vỗ vào tầm lưng trắng noãn tỳ vết của .

      Ngải Tiểu Tiểu hơi kinh hãi, đưa đôi mắt sương mù nhìn , vừa đúng lúc bắt gặp ánh mắt của ngắn nhìn .

      Hầu kết hoạt động theo lý trí của hỏng mất, tay của từ từ đưa tới mặt , giống như loại thuốc độc mê hoặc lý trí con người, cũng thể chống lại tiếng từ đáy lòng, cúi đầu hôn cánh môi mềm mại của ….

      Ngải Tiểu Tiểu cảm thấy nụ hôn lúc này khác hoàn toàn với nụ hôn trong quá khứ, cực kì dịu dàng, cực kì tuyệt vời. Nhiệt độ trong cơ thể ngừng tăng lên, liên tục thở gấp, thừa nhận tiếp xúc thân mật của , hai chân càng mềm yếu vô lực.

      Giờ phút này, giống như ở trong gió xuân, nhàng, giống như muốn hòa tan….

      Vừa đúng lúc này….

      “Chị Nhã Kỳ, chờ em chút…” Ngoài cửa truyền đến giọng vui vẻ của Lâm Hi Lôi.


      Ngải Tiểu Tiểu từ trong cõi thần tiên từ từ tỉnh lại. Trời ạ! làm gì thế? Cư nhiên lại bị huấn huyện viên thối hôn đến thất điên bát đảo. Con mắt lạnh lẽo của Kỳ Tuấn quét qua thân thể trần truồng của , lập tức ôm lấy , đặt lên giường, đắp thêm tắm chăn mỏng, bao phủ cả cơ thể , chỉ còn ló ra cái đầu , gió thổi cũng lọt.

      Mà quần áo bên dưới giường còn chưa kịp dọn, dùng chân đá hết vào gầm giường, tất cả động tác đều rất lưu loát.

      Dĩ nhiên Ngải Tiểu Tiểu hiểu ý tứ của , bây giờ bọn họ giống như bị bắt gian tại giường! Lại nghĩ đến việc tại trần truồng như nhuộng, chỉ có thể bóp chết hy vọng mong manh của mình. Haizzz, là đói đến bất tỉnh rồi, đói đến mức ăn bậy mất rồi. Ngay cả huấn luyện viên cũng dám ăn… Ngải Tiểu Tiểu càng nghĩ mặt càng hồng, chỉ trong chốc lát sánh ngang với mông khỉ. Theo bản năng co rút hết cả cơ thể vào trong chăn, chỉ lộ ra ngoài đôi mắt.

      Lúc này cửa bị đẩy phịch tiếng: “Huấn luyện viên Kỳ?”. Lâm Hi Lôi lôi kéo Miya Kỳ, vui mừng thét chói tai.

      Miya Kỳ gật đầu cái coi như chào hỏi Kỳ Tuấn, nhìn Ngải Tiểu Tiểu giường: “Tiểu Tiểu như thế nào?”

      “Tiểu Tiểu…” Lâm Hi Lôi kêu lên liền nhao tới, lại bị Kỳ Tuấn duỗi cánh tay ra ngăn lại: “ ấy mệt rồi, đừng tới quấy rầy.”

      bắt đầu che chở cho nhau rồi à?” Lâm Hi Lôi bĩu môi.

      Miya Kỳ quét mắt qua thức ăn bàn còn chưa được đụng đến, mày chau lại, hai mắt hiểu . tay nắm vai Lâm Hi Lôi: “Lôi Lôi, phải em có chuyện tìm chị sao? , chúng ta qua phòng khác chuyện .”

      “Này, em…” Lâm Hi Lôi muốn giãy giụa nhưng lại chống được lực từ cánh tay Miya Kỳ.

      Nhìn cửa phòng khép lại lần nữa, Ngải Tiểu Tiểu càng cảm kích Miya Kỳ, suýt chút nữa rơi nước mắt rồi. Nếu Lôi Lôi lỗ mãng thực chạy tới vén chăn của lên, hậu quả thể tượng tưởng được!

      “Cái đó… huấn luyên viên, cũng có thể trở về rồi.” Ngải Tiểu Tiểu nhìn Kỳ Tuấn đứng trước giường cười khẽ tiếng rồi , biết tình cảnh bây giờ của mình, chỉ có thể khúm núm, có chút tiền đồ mà lấy lòng người khác.

      “Tôi còn chưa ăn cơm tối.” Kỳ Tuấn đảo mắt quá bữa ăn tối để bàn, bữa ăn của hai người bọn họ đều trong đó.

      “Mỗi người túi, huấn luyện viên có thể về phòng mình tự ăn.” rất có tính nhẫn nại.

      Kỳ Tuấn chỉ nghiêng người, mắt liếc nhìn cái, ngồi ở mép giường mở ra hộp cơm: “Ừ, tệ, đói bụng.”

      Mùi thơm của thức bay ra, cảm giác đói đến mức dời núi lấp biển lại hướng tới Ngải Tiểu Tiểu. Liếc mắt thấy người đàn ông xấu xa nào đó đánh , nhưng cũng chọc được vào được. chỉ còn bước: “Huấn luyện viên, nếu muốn ăn cơm ở đây tôi cũng có ý kiến, nhưng có thể ra ngoài kia ngồi ăn cơm ?” Để cho tôi mặc quần áo vào đó, ngu ngốc!

      “Khách khí như vậy?” Kỳ Tuấn liếc mắt nhìn cái, lười biếng đứng lên về phía trước mấy bước: “Mau mặc quần áo vào , tôi về đâu. Xem tình trạng của bây giờ , để cho hai phut…”


      Choáng nha! Ngải Tiểu Tiểu quýnh lên, đầu có chút choang váng, vội vã lầm bầm tự khuyên chính mình: “ nhịn hỏng việc lớn.”

      Hai phút sau, Kỳ Tuấn quay đầu lại, Ngải Tiểu Tiểu vừa kéo xong khóa quần…

      Vì vậy kế tiếp chính là gió cuốn mây trôi vui vẻ ăn bữa tối.

      Ăn uống no đủ, Ngải Tiểu Tiểu hài lòng ngã xuống giường, Kỳ Tuấn giống “hiền thê” đem cơm thừa canh cặn trút vào trong cái túi. Trước khi với Ngải Tiểu Tiểu: “Ngày mai nghỉ ngơi hồi phục chút, ngày kia em có thể trở về kí túc xã nghỉ ngơi.”

      Dứt lời cũng chút lưu luyến, xoay người thẳng.

      Ngải Tiểu Tiểu ợ cái, nghiêm túc : “Kỳ Tuấn, cuối cùng cũng được câu có tính người.”

      Ngải Tiểu Tiểu được đặc biệt cho phép, ngày thứ hai ngủ thẳng tới mười hai giờ trưa mới rời giường. Nhưng khi ăn cơm trưa xong, bắt đầu oán trách: “ nhàm chán…”

      Ở kí túc xã vòng vo mấy vòng, giương mắt nhìn thấy khẩu súng lục của mình liền có chủ ý. Lúc này, ở sân bắn có người…

      ******

      Cách sân bắn xa, ở căn cứ leo núi.

      “Đầu…” Lữ Thiên Minh tìm được Kỳ Tuấn muốn lại thôi.

      “Có gì cứ .” Kỳ Tuấn nhíu mày đưa mắt nhìn , lúc nào ta cũng lề mề như thế rồi?

      “Cái này, về chuyện của Ngải Tiểu Tiểu, tôi cảm thấy… hai người thích hợp.” Lữ Thiên Minh khống chế ngữ điệu, vừa vừa quan sát sắc mặt của Kỳ Tuấn.

      “Chuyện tình với Ngải Tiểu Tiểu, tôi cần hỏi ý kiến của .” Kỳ Tuấn câu mang theo chút tức giận, ánh mắt thoáng qua tia lạnh lẽo. tự biết nếu mình lựa chọn Ngải Tiểu Tiểu có người nhảy ra chút phản đối, cho nên quyết định phách lối giống Trương Dương, mục đích là làm cho hoài nghi của bọn họ bay , giải quyết lần hết tất cả. Chuyện liên quan đến hạnh phúc của mình, cũng muốn dài dòng dây dưa.

      “Khụ khụ…. Tôi cũng muốn thế, chỉ là chuyện này có chút tình, xem cái này chút .” Lữ Thiên Minh đưa tới hai túi giấy.

      Kỳ Tuấn nhíu mi nhận lấy túi giấy, mở ra, ở bên trong có vài trang giấy cùng mấy tấm hình.

      “Mặc dù hai năm trước Ngải Tiểu Tiểu bị dính án kiện nhưng chính xác là án oan.” Lữ Thiên Minh nghiêng nhìn tập tài liệu, mở miệng giải thích: “Nhưng mà giống như vì kiện kia mà tinh thần có chút uất ức, thời gian thường xuyên xuất ở khoa tâm thần của bệnh viện, lúc này mang thai…”

      Lúc này, mở tờ giấy ghi đơn thuốc của bác sĩ ra, cột họ tên người bệnh ghi tên Ngải Tiểu Tiểu, nhìn chút thuốc được kê đều là thuốc thần kinh. Mà ở cột ghi chú chú thích ràng người bệnh có thai dễ bị phản ứng phụ, cẩn thận khi dùng thuốc.

      nhìn mấy tấm hình này , đứa bé kia là con trai ruột của Ngải Tiểu Tiểu…”

      “Vậy thế nào?” Kỳ Tuấn vừa thu tư liệu hỏi ngược lại, gương mặt tuấn tú nhìn ra có gì bất thường, chỉ là ánh mắt thoáng qua chút cưng chiều khi nhìn đứa bé trong tấm ảnh.

      “Vậy lại như thế nào? ” Lữ Thiên Minh kinh ngạc: “Chẳng nhẽ bị người trong lòng lừa gạt, ấy cũng phải là băng thanh ngọc khiết, để ý chút nào sao?”

      ấy là nữ, tôi là nam, chúng tôi là quan hệ nam nữ bình thường, như vậy là đủ rồi.” Kỳ Tuấn câu lạnh nhạt, lại mang chút hài hước.
      thuyt thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :