1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Quân hôn: Cô vợ nhỏ cố bám - Nhất Sinh Mạc Ly (c75)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      011 NHƯ THẾ, NGUY HIỂM ĐẾN GẦN








      có tiến lên bước, bày tỏ cảm xúc, phụ nữ cứ mãi khiêu gợi trước mặt quân nhân chỉ có con đường.

      "A. . . . . . Vòng tay của tôi." cố ý đưa tay lên nhưng lập tức bị ném xuống mặt đất, biết tâm trạng của người đàn ông trước mặt, nhưng người đàn ông nào mà háo sắc? Sắc đẹp đưa đến miệng chỉ có kẻ ngu dại mới ăn.

      chân thành khẽ cong eo, dưới váy là cảnh xuân khiến lòng người còn khó nhịn! Nhưng lại chẳng biết người đàn ông trước mặt phải là người đàn ông bình thường, kinh ngạc thấy có ý tốt chia sẻ "Xuân sắc" Kỳ Tuấn cười lạnh tiếng, đối với ý tốt kèm khuyến mãi của gì.

      ngắm nơi dương vật của , xác định đối phương " chút cử động" "cũng phải cố làm ra vẻ”. Biết rằng biện pháp trêu đùa là đúng, khiến phải rơi vào kết cuộc càng lúng túng, đỏ mặt, vội vã ngồi dậy, mở cửa chạy ra ngoài.

      Kỳ Tuấn vẫn nở nụ cười lạnh, cũng phải là Liễu Hạ Huệ, chỉ là chẳng có cảm giác với những được sạch .

      vừa chạy trốn kia quên đóng cửa, ngoài cửa lại xuất bóng dáng mảnh khảnh.

      Kỳ Tuấn vừa ngẩng đầu, khóe môi nở ra nụ cười, cười đến có chút tà mị, bởi vì biết đến.

      Ngải Tiểu Tiểu đứng ở ngoài cửa, xoa xoa tay, chần chờ chịu vào. "Huấn luyện viên Kỳ, làm phiền ra ngoài chút được ." Cảnh tưởng mới vừa rồi có thấy, bình thản nhìn xinh đẹp ra sức quyến rũ, trước kia còn tưởng rằng là hình tượng của người đàn ông trong sạch, nhưng khi nhìn thấy bộ dáng lạnh nhạt ban nãy của , ấn tượng của Ngải Tiểu Tiểu dành cho có phần nghiêng ngã, quân tử liền thay đổi thành sắc lang. . . . . . Cho nên chẳng muốn vào chỗ kia.

      "Chuyện gì?"

      "... ngày mai có rãnh ?" Bởi vì đột ngột thi thành nhiệm vụ, bỏ lỡ cuộc kiểm tra của , bình thường huấn luyện rất ít, ngày mai là ngày nghỉ, muốn nhờ dạy dỗ thêm.

      "Tôi thích hỏi đằng, trả lời nẻo."

      Vừa đúng lúc cũng muốn quanh co lòng vòng, Ngải Tiểu Tiểu giọng : "Tôi muốn nhờ dạy thêm, xin hỏi có rãnh ?"

      "Cầu người khác chuyện gì đó, cần đứng xa thế sao? Vào ." Giọng của thủy chung nhanh chậm mang theo nhàn nhã.

      "Huấn luyện viên, có thể cho tôi biết ngày mai có rãnh hay. . . . . . A. . . . . ."

      Ngải Tiểu Tiểu còn chưa kịp phản ứng việc xảy ra chuyện gì, thân thể bị ai đó kéo vào, sau lưng nặng nề bị ném qua vách cửa.

      Sau đó, cửa phòng bị "Phanh" cái liền đóng lại.

      Ngải Tiểu Tiểu kinh hãi phát Kỳ Tuấn dùng hai tay ôm lấy , cỗ khí lạnh từ bốn phía đánh tới.

      "Dạ. . . . . . Huấn luyện viên?" Ngải Tiểu Tiểu cà lăm hô tiếng. Người đàn ông trước mặt cứ như con sói lang cực đói.

      "Ngải Tiểu Tiểu, làm nữ đội viên được huấn luyện đặc biệt, lại phải là dịu dàng, cũng phải cố gắng quyến rũ huấn luyện viên đó chứ, toàn thân cũng chỉ là cây xương rồng khô." Kỳ Tuấn trầm thấp mở miệng, bởi vì nhiều ngày ngao chiến, giọng có chút khàn khàn, nhưng hơi thở lại là mùi rượu ấm áp.

      "Báo cáo huấn luyện viên, đây là thượng bất chánh hạ tắc loạn(*)." Ngải Tiểu Tiểu đứng thẳng người .

      * (Dịch: nghiêm dưới loạn)

      "Ngải Tiểu Tiểu, dạy tôi đó hả?" Gương mặt Kỳ Tuấn trở nên khó coi, vốn là còn muốn cho con đường sống, xem ra buột phải ra tay rồi. Bởi vì tay săn thú giỏi, thấy con mồi có tính khiêu chiến, bản năng muốn đem nuốt vào bụng ngay lập tức.

      "Báo cáo, là huấn luyện viên, tôi là tiểu đội viên, tôi làm sao dám." Ngải Tiểu Tiểu quả quyết phủ nhận. Hôm nay hơi nhiều lời, vẻ mặt cũng như mọi ngày, đoán chừng là uống quá nhiều. tốt nhất nên cùng đánh nhau với con quỷ say.

      "Chưa? Hả?" Giọng tương đối nguy hiểm, đôi mắt híp lại, cố gắng nhìn , cái mũi thẳng tắp cơ hồ chạm vào da thịt .

      "Huấn luyện viên, đừng dựa gần như thế có được hay ? Tôi thể hít thở được!" Ngải Tiểu Tiểu nhẫn , thế nào lại càng ngày càng có cảm giác mình thất lễ thế.

      "Vậy cần hô hấp nữa!"

      "À? Ưmh. . . . . ."

      Kỳ Tuấn cứng rắn cúi đầu xuống, hung tợn hôn lên cái miệng nhắn của . . . . . .

      Kỳ Tuấn xách bàn tay giãy giụa của lên, chống đỡ trước ngực mình; cái tay khác bắt chéo lấy tay , đặt xuống trước ván cửa.

      vì tức giận mà điên cuồng mút mát. Cắn môi của , mới đầu chỉ dùng sức hút cánh môi ấy. Mút ma sát, dần dần, cảm thấy chưa đủ rồi bắt đầu xâm nhập vào bên trong.

      Bởi vì hề chuẩn bị tâm lý, hàm răng Ngải Tiểu Tiểu căn bản tia phòng bị, dễ dàng bị người ta cạy ra, mặc cho tiến quân thần tốc.

      Môi cực nóng, lưỡi biết tiết chế mà ngang nhiên công thành đoạt đất, tùy ý càn quét và cuống lấy .

      Môi lưỡi xâm nhập, toàn thân bọn họ cơ hồ dán chặt lấy nhau. Ngải Tiểu Tiểu khiếp sợ sau đó mới nhớ tới việc cần phản kháng, rồi bi ai phát , thân thể bị giam cầm đến cơn gió cũng chẳng lọt qua, hơn nữa tứ chi cũng vô lực phản kháng.

      Nhưng Kỳ Tuấn vẫn cảm thấy chưa đủ, càng thêm đè ép .

      Hơi thở của giống như thông qua khoang miệng truyền khắp cơ thể, rút sức lực toàn thân của , như , hoàn toàn chẳng có cách nào kháng cự.

      Đây coi là cái gì? Tại sao lại hôn ?

      Ngải Tiểu Tiểu cố gắng khiến đầu óc tỉnh táo, trong tiểu thuyết tình thường viết đàn ông thất tình hay uống rượu say, sau đó đem khác ngộ nhận là bạn của . . . . . . Chẳng lẽ Kỳ Tuấn ngộ nhân khác sao? , biết, mới vừa rồi ràng là kêu tên . . . . . .

      Nhưng mặc kệ như thế nào, đều thể tùy tiện để cho người khác khi dễ như thế!

      Ngải Tiểu Tiểu suy nghĩ đến chuyện đó, lập tức hung hăng cắn môi Kỳ Tuấn.

      Kỳ Tuấn rên lên tiếng, chợt đẩy ra, cánh môi tràn ra tia máu. "Lại cắn, muốn đánh cho cái răng của gãy ."

      "Lại cắn? Choáng nha, tôi cắn khi nào?! Kỳ Tuấn, uống rượu đến biết phương hướng rồi phải , mở mắt ra, nhìn cho ai là người đứng trước mặt mình nè?" Ngải Tiểu Tiểu nổi giận đùng đùng chống nạnh, cánh tay còn chỉ vào lỗ mũi của Kỳ Tuấn.

      " phải là cái hôn sao?" Kỳ Tuấn bằng giọng như nước chảy, tròng mắt đen trở nên sâu thăm thẳm, "Đừng với tôi, lớn như thế rồi mà chưa từng hôn môi nhé, nếu như đây là nụ hôn đầu của , tôi có thể chịu trách nhiệm. . . . . ."

      " là Đại Đầu Quỷ!" Câu này giống như từng nghe qua, nên khiến cho Ngải Tiểu Tiểu phát điên, khuất tất liền hung dữ mà đưa cho Kỳ Tuấn đoàn chí mạng. May nhờ Kỳ Tuấn vẫn còn chút tỉnh táo, chợt lách người tránh nơi khác, nếu khiến cho tuyệt tự tuyệt tôn rồi.

      Ngải Tiểu Tiểu có công kích thắng lợi, rất tức giận. chút nghĩ ngợi mà dùng chân ngọc phóng ra những cú đá liên hoàn. ngờ tới chẳng những Kỳ Tuấn chẳng trúng cú đá nào, mà còn giữ được mắt cá chân .

      "Buông ra!" Ngải Tiểu Tiểu cắn răng.

      " thả!" Khóe môi Kỳ Tuấn nhếch lên, xem ra trong mắt của Ngải Tiểu Tiểu chỉ là tên nghiệt mà thôi.

      "Kỳ Tuấn, cẩn thận, coi chừng tôi kiện tội quấy rối tình dục đó!"

      "Quấy rối tình dục?" Nụ cười khóe môi Kỳ Tuấn càng lúc càng lớn, tròng mắt đen rơi vào mắt cá chân trắng noãn của , hai khóm hoa đỏ loét lên trong mắt .

      Ngải Tiểu Tiểu bỗng nhiên cảm giác thấy lạnh cả người. như thế, chứng tỏ là nguy hiểm đến gần. . . . . .
      thuyt thích bài này.

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      012: THAY TÌM CHỨNG CỨ PHẠM TỘI!








      Ngải Tiểu Tiểu cảm thấy khí lạnh vây lấy toàn thân mình. cảm thấy nguy hiểm đến từ người Kỳ Tuấn. . . . . .

      Theo bản năng muốn dùng sức thu hồi chân của mình, sau đó thoát .

      Nhưng sau khắc lại chẳng có hành động tiếp theo, Kỳ Tuấn vừa hôn xong liền thu tay lại. Rồi thừa dịp thân thể Ngải Tiểu Tiểu nghiêng về phía trước, thuận tay ôm hông của . Cả động tác như nước chảy mây trôi, giống như dòng nước đẹp đẽ, cả người Ngải Tiểu Tiểu liền rơi vào trong ngực của .

      Sau đó là hồi trời đất quay cuồng, Ngải Tiểu Tiểu bị vật ngã chiếc ghế salon đôi to lớn, thân thể Kỳ Tuấn với sức khỏe đầy đủ, đè ép người . Đem hai tay của giam cầm lên đỉnh đầu, hai chân thon dài bị gắt gao ngăn chặn. . . . . .

      "... làm gì?" Gương mặt tuấn tú và tà mị gần trong gang tấc, khiến Ngải Tiểu Tiểu nhịn được mà cà lăm. Bây giờ dường như Kỳ Tuấn còn là Kỳ Tuấn nữa. Ngải Tiểu Tiểu biết bản tính của như thế nào, có phải cồn rượu khiến cho trở nên tà ác hơn hay

      " phải muốn kiện tôi tội quấy nhiễu tình dục sao?" lại cúi người, nhàng ngậm lấy vành tai trắng noãn của , mập mờ liếm hôn, "Vậy tôi liền thay tìm chứng cứ phạm tôi, ngồi vững!" Dứt lời, môi của trượt khắp khuôn mặt mềm mại của Ngại Tiểu Tiểu.

      "Cút ngay!" Ngải Tiểu Tiểu liều mạng lắc đầu né tránh. "Kỳ Tuấn, phải là người. . . . . . Ưmh. . . . . ."

      Cái miệng nhắn om sòm ngay sau đó bị đôi môi đặt lên, nên chẳng thể lời nào nữa. . . . . .

      lặp lại chiêu cũ, há miệng, lại cắn. . . . . .

      Nhưng lần này sớm chuẩn bị, trơn trượt né tránh, sau đó lại công kích. Hoàn toàn là dùng chiến lược địch lui ta tiến, địch cắn ta chạy.

      Quả Ngải Tiểu Tiểu muốn điên rồi, "Kỳ Tuấn, cái tên đại bại hoại này. . . . . . Ưmh. . . . . . Tôi nghĩ người đàn ông tốt . . . . . Thế mà uống rượu vào lại đánh mất lý trí. . . . . . ra là, cũng như mấy thằng đàn ông khác. . . . . . Uống mấy ly rượu, liền nhúng tay vào muốn ăn chơi rồi. . . . . . bị tinh trùng xông lên não rồi hả, định phạm tội sao? Đó phải là tác phong của quân nhân, . . . . . ."

      Cái miệng mắng người của bị che đẩy, có chút kích thích đến dây thần kinh của Kỳ Tuấn, bỗng nhiên dừng động tác của mình, chỉ hung hăng nhìn chằm chằm Ngải Tiểu Tiểu. Sau đó khẽ nguyền rủa tiếng rồi buông ra, thân thể cao lớn đứng lên.

      làm cái gì thế? Vì sao lại đói khát với như thế, đói khát đến suýt xảy ra chuyện lớn? Còn chỉ bởi vì là chính ?

      Tròng mắt đen thâm thúy bị dục vọng làm mờ đục nay dần thối lui, nhìn Ngải Tiểu Tiểu hốt hoảng sửa sang lại quần áo chỉnh chu rồi lại cố gắng muốn chạy trốn, nhàn nhạt mở miệng, "Ngày mai hai giờ, tôi chờ ở bãi tập bắn."

      Bóng dáng mảnh khảnh chạy đến cửa rồi đột nhiên dừng lại, sau đó nhanh chóng biến mất. Lúc này, ngoài phòng mưa hình như có chút lớn.

      Trước cửa nhi viên Dục Vinh, Ngải Tiểu Tiểu cố chải lại mái tóc ướt, sửa sang lại quần áo xốc xếch người, khuôn mặt nhắn nở ra nụ cười vui vẻ. Lúc này, trừ bỏ quần áo ướt nhẹp, cho dù ai cũng nhìn ra mới vừa để hồn phách tán loạn trong mưa.

      "Ôn Di, con trở về." Vừa đứng trước tòa nhà rực rỡ ánh đèn, Ngải Tiểu Tiểu liền vui sướng thét lên.

      Vì vậy, cửa mở ra, người ra đón người phụ nữ chừng bốn mươi tuổi. "Tiểu Tiểu, là con... đứa này sao trở về mà chịu báo trước tiếng, con xem quần áo con này, đều ướt hết cả rồi, mau vào trong nhà. . . . . ."

      mặt Ôn Di tràn đầy vẻ ấm áp và bao dung, khiến lỗ mũi Ngải Tiểu Tiểu nhịn được mà có chút ê ẩm. Từ được nuôi nấng trong nhi viên, người chăm sóc nhiều nhất chính là dì Ôn Di, hai năm trước khi tất cả mọi người bởi vì nghĩ là tội phạm giết người mà xa lánh , chỉ có Ôn Di tin tưởng . . . . . .

      đối với ân tình của Ôn Di, có thể là cả đời cũng quên! Ngải Tiểu Tiểu dùng sức lau nước mắt, đưa đến cho dì Ôn Di quá nhiều phiền toán, muốn để cho dì lo lắng thêm cho .

      Cho nên chỉ sợ dì Ôn Di phát ra có điều bất ổn, nhận lấy khăn lông trong tay dì, vừa lau khô người vừa cố ý nhìn chung quanh, "Ngải Bảo đâu?"

      "Nó ngủ rồi."

      "Con thăm nó." xong, người chạy về phía phòng ngủ.

      "Nhớ tắm nước nóng, chớ bị cảm, còn ăn cơm , dì nấu con no bát mì nóng. . . . . ."

      "Ôn Di, tốt nhất." Ngải Tiểu Tiểu quay đầu lại, cười đến mắt, lỗ mũi, miệng cũng nhăn

      "Nghịch ngợm." Ôn Di cười xoay người về phía phòng bếp.

      Ánh mắt của Ngải Tiểu Tiểu cũng chợt trở nên đau thương, nghiêng đầu, chậm rãi bước về phòng ngủ.

      Nằm giường là bé trai da dẻ trắng như phấn, thoạt nhìn cũng chỉ hơn tuổi. Khuôn mặt còn thơm sữa, khẽ mân mê cái miệng nhắn, bé ngủ an ổn như thiên sứ.

      "Bảo bối. . . . . ." Ngải Tiểu Tiểu nằm ở trước giường, nhìn khuôn mặt nhắn và đáng của con trai. Tâm tình suy sụp trong nháy mắt tốt hơn nhiều, người cũng có tinh thần lại.

      Ngải Tiểu Tiểu tự nhũ, “mày vẫn còn dì Ôn Di, mày vẫn còn con trai, mày phải là người chỉ có hai bàn tay trắng, cho nên mày có quyền được buông tay, được từ bỏ. . . . . . Cố gắng lên, Ngải Tiểu Tiểu!”

      đứng lên, trong tay nắm chặt quả đấm. Sau đó cởi quần áo ướt nhẹp người xuống, vào phòng tắm.

      Ngày thứ hai, sau khi Ngải Tiểu Tiểu ăn điểm tâm xong, đầu óc hơi rối rắm, rốt cuộc có nên trở về căn cứ hay ?

      Lúc này, Ngải Bảo đạp chân đến bàn ăn, bàn tay lắc lắc người , "A. . . . . . A. . . . . ." Khiến Ngải Tiểu Tiểu há mồm, Ngải Tiểu Tiểu chỉ lo nghĩ tới tâm tư của mình, cũng nhìn đút cho ăn cái gì, sau đó đôi mắt đen của cục cưng xuất trước mặt , "Ăn. . . . . . Ăn. . . . . ."

      Bởi vì mới vừa rồi Ngải Bảo chơi đùa cùng rồi lại được đút, nên bé ăn khá nhanh, bây giờ lại đến món bánh quy bé thích mà cứ chết trân cho bé ăn nên bé để miếng vào miệng . Lần này, Ngải Tiểu Tiểu cũng nghe vài tiếng cọt kẹt trong miệng, sau đó, thiếu chút nữa đem răng hàm bỏ .

      Ngải Tiểu Tiểu liền tranh thủ hoàn hồn, phun thứ trong miệng ra, mới phát Ngải Bảo cư nhiên bỏ hòn đá vào miệng , "Ngải Bảo!" tức giận kêu to.

      Ngải Nảo vỗ vỗ hai cánh tay béo mập của bé, cười khanh khách. Rất dễ nhận thấy, tiểu tử kia là cố ý.

      Dáng dấp đáng như vậy, lại là đứa bé biết chuyện, chỉ có điều tiểu như thế biết giở trò quỷ sứ. Ngải Tiểu Tiểu ôm lấy thân thể của con trai, tức giận đánh vào cái mông của bé, bé giãy dụa, non nớt : "Bảo bảo. . . . . . Ai ya. . . . . ."

      biết tại sao, Ngải Tiểu Tiểu chợt nhớ tới Kỳ Tuấn. Hình tượng cùng nội tâm nghiêm trọng hợp, ta giống như con trai bảo bối của , nếu có thể thu phục con trai bảo bối của mình, tại sao phải sợ cơ chứ? Mao chủ tịch phải , "Tất cả ác thế lực đều là con cọp giấy!"

      Vì vậy, trong lòng Ngải Tiểu Tiểu lập tức quyết định.

      Buổi huấn luyện đặc biệt bãi cỏ vô cùng yên tĩnh, Ngải Tiểu Tiểu phải trải qua bài kiểm tra lần thứ nhất đó chính là bắn trúng mười viên đạn vào bia xa nhất ở gần biển, từ bên trái chạy , bên phải trở lại.

      Chỉ là Kỳ Tuấn vừa , thể vì mà phải làm huấn luyện thêm, cố ý liền tăng thêm tấm bia cố định, cho nên lại cố ý lắp thêm dãy đạn. Từ đầu đến cuối, vẻ mặt Kỳ Tuấn vẫn là bình thản có sóng, giống như đêm qua bọn họ chẳng xảy ra chuyện gì cả, lại khôi phục vẻ mặt của huấn luyện viên lạnh lẽo.

      Ngải Tiểu Tiểu nhặt những viên đạn lên, bước chân vội vàng, trong lòng cũng oán thầm, là biết giả bộ, rất giống con trai của

      Năm mươi phút sau ——

      Ngải Tiểu Tiểu lao ra khỏi bờ biển, dã chiến vừa dơ vừa thúi, tiêu hao thể lực nghiêm trọng, hai đầu gối của mềm nhũn như thế sắp ngã xuống, đầu đầy mồ hôi. Gió bãi biển chợt thổi mạnh, nơi phương nam đầy đủ nước, bầu trời lại bắt đầu những hạt mưa tí tách
      thuyt thích bài này.

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      013: NGƯỜI NÀO MUỐN GIỞ TRÒ LƯU MANH VỚI ?








      Bầu trời bắt đầu rơi những hạt mưa tí tách.

      Ngải Tiểu Tiểu thở gấp gáp, ngửa gò má đỏ ửng lên, từ trời giáng xuống những hạt mưa khiến mệt mỏi và phải rùng mình cái.

      có thời gian rồi, phải mau định vị ra chỗ đặt bia. . . . . . Hai chân xuất vài trận co rút, Ngải Tiểu Tiểu nhắm mắt hơi nghỉ ngơi, mênh mông tận tiếng đồng hồ khiến cơ thể trở nên lạnh lẽo. Sau đó bắt đầu chạy lên bờ biển tìm tòi.

      Kỳ Tuấn vừa nghe thấy tiếng bước chân truyền tới từ phía sau, lập tức phát huy sắc mặt lạnh lẽo của huấn luyện viên, giễu cợt : " phải là con voi, bước chân cần nặng nề như thế, định bắt cả thành phố A thức giấc vì sao."

      Tóc xốc xếch, Ngải Tiểu Tiểu thở hổn hển đem búi tóc xé ra, mặc cho tóc rối bời giống như ngọn lửa khiêu vũ trong gió.

      Mưa rơi lớn dần, Kỳ Tuấn lỗi lạc đứng thẳng vách đá cạnh bờ biển, thái độ bình tĩnh, chút nào vì thời tiết mà đánh mất uy nghiêm. ác miệng, dường như xem thường sinh mạng con người, nó khiến cho lửa giận trong lòng Ngải Tiểu Tiểu cháy bùng bùng!

      Ánh mắt khóa chặt người đàn ông đáng giận kia, tế bào toàn thân của bắt đầu hoạt động, chỉ cần nắm được bia di động thôi phải ? tại dõi theo bia căn cứ, hình như cảm nhận được nó sống!

      Tâm nhảy cẫng lên, tháo băng đạn ra, quả nhiên là ra sức luyện tập! Ở căn cứ Kỳ Tuấn nổi danh nghiêm khắc, luyện tập bắn bia luôn là điều bị xem thường. Như vậy, tại. . . . . . hiển nhiên sợ người khác bị thương!

      " còn dư lại hai phút." Kỳ Tuấn hờ hững tính giờ, đồng thời xoay người.

      Mưa to trút xuống, tạo thành thác bạc chảy dài hai người bọn họ.

      Tiến vào giai đoạn đếm ngược, Kỳ Tuấn nhìn thấy Ngải Tiểu Tiểu cụp đôi mắt xinh đẹp xuống rồi đột nhiên mở to, trong mắt lóe lên hai dòng ánh sáng tinh xảo, giống như nắm chắc phần thắng, thích thú và vui vẻ, khiến cho phải ngẩn người.

      Chỉ thấy sau đó Ngải Tiểu Tiểu bước bước dài lấn người tiến lên, tay kéo lấy cánh tay của !

      Thẳng thắn, thẳng thắn, thẳng thắn. . . . . . Hai mắt sáng chói, gò má đỏ hồng, Ngải Tiểu Tiểu nghe tiếng tim mình đập cuồn cuộn như sóng biển, vì sắp tới là thắng lợi hoặc khó có cơ hội báo thù nên hưng phấn cuồng loạn. Máu nghịch tuôn trào, a-đrê-na-lin điên cuồng tăng vọt, sinh mạng tận tình vung vẫy, cảm giác tinh tế nhét đầy toàn thân của .

      Hôm nay bị dạy đến mệt mỏi, nhưng nhiều cảm giác phong phú!

      Mưa tuyết rơi khắp nơi, đông lạnh cả ý chí chiến đấu trong tròng mắt Ngải Tiểu Tiểu, cũng ức chế cho nội tâm được vui vẻ!

      " còn dư lại mười giây."

      "Báo cáo huấn luyện viên, mục tiêu toàn thành!" Cẩn thận báo cáo cho Kỳ Tuấn, nương tay mà tiêu diệt kẻ địch. Ngải Tiểu Tiểu giơ súng lên miệng, chống đỡ trứơc ngực Kỳ Tuấn, đem viên đạn cuối cùng đặt vào vị trí và rồi bóp cò.

      Bằng! Tiếng súng kinh thiên động địa nổ ra, thế giới chỉ còn dư lại tiếng nước mưa ào ào.

      Kỳ Tuấn hờ hững quan sát cơ thể bị dính nước mưa của Ngải Tiểu Tiểu, thân nhếch nhác, khuôn mặt nhắn lại xinh đẹp làm cho người ta hít thở thông. ngửa mặt, đưa ánh mắt căm thù nhìn , ngược lại với , nhìn chằm chằm những hạt mưa ăn mòn cát.

      tại, muốn trở về phòng rồi ngủ giấc ngon, tối hôm qua bởi vì những hành động của Kỳ Tuấn mà mơ mơ hồ hồ trằn trọc cả đêm ngủ được, hôm nay lại bị màn hao tổn tâm trí, tiêu hao rất nhiều thể lực, tại mệt chết rồi. Nhưng hai bước, đầu gối phát run, cả người trở nên mềm nhũn!

      Kỳ Tuấn phản ứng nhanh, kịp thời ôm lấy sắp ngất .

      Kỳ Tuấn biết số phòng của . Trầm tư chút, quay đầu nhìn các huấn luyện viên khác bước thong thả trở về phòng mình.

      Tạm thời đem ngủ như chết này an bài tấm phảng cứng, rồi mò lên giường tìm vài cái gối xếp cho hơi cao lên, sau đó đắp cái chăn mềm mại lên cơ thể bẩn thỉu, xoay người xuống giường, vừa vừa cởi quần áo chiến đấu ướt sũng của mình ra, ngón tay ôm quần xi-líp kéo xuống!

      Lúc này, bỗng nhiên nhớ lại cái gì đó, chiếc lưng hơi cong khẽ dừng lại, rồi quay đầu nhìn Ngải Tiểu Tiểu nằm giường mình.

      muốn vì người nào mà thay đổi tập quán sinh hoạt, vẫn kéo quần lót xuống, đá đống quần áo dơ vào góc, rồi bước vào phòng tắm.

      Hai ba ca nước chiến đấu hoàn hảo, chiếc gương phòng tắm chiếu rọi cặp ngực cường tráng được tu luyện theo năm tháng, đó cũng có vô số những vết thương lớn , vết đao vết đạn mệt mỏi, mới vừa rồi lại bị thương. Ngón trỏ đè lên chỗ vết thương, dẫu bị trúng đạn đau đớn cũng chẳng thể rời bỏ khuôn mặt quật cường và ý chí kiên định.

      đấu chí càng áp chế càng dũng khí, làm càng phải nghiêng người bắt phải ra quyết định. đủ lỗ mãng rồi, cần kiểm tra người có phải là tấm bia hay . Đúng là mượn cơ hội báo thù?

      Nhưng vui mừng quá sớm rồi. Dám coi là bia sống, chính là cố ý để cho đắc thắng, trừ phi có bản lãnh để mặt biến sắc khi đến gần lưng . Cái bia kia nằm sau vai , nhưng những người có ý đồ dùng cách này đều thành công.

      Kỳ Tuấn mặc cái quần cụt đen vào, hơi nước mờ mịt khiến cơ thể thoải mái hơn, rồi bước ra bên ngoài.

      Bước thong thả đến bên giường, bàn tay thon dài chống đỡ người Ngải Tiểu Tiểu, ngủ rất ngon, Kỳ Tuấn nghiêng nửa người , cố gắng kéo thân đến tủ quần áo để chọn bộ quần áo, người mang theo mùi xà phòng thơm mát tiến vào giấc mộng đẹp của Ngải Tiểu Tiểu.

      "Ưmh ừ. . . . . ." Ngải Tiểu Tiểu rên rỉ lên tiếng khoanh tròn thân thể, sau đó vô thức mở mắt ra. Cảm giác trước mắt có thân thể đung đưa, vô cùng khỏe mạnh. Bình thản, còn có cơ bụng sáu múi trong truyền thuyết. . . . . . Ngải Tiểu Tiểu bỗng nhiên mở to hai mắt, trước mắt là người đàn ông! Hơn nữa còn là người đàn ông ở trong trạng thái lõa lồ! Đại não hỗn độn lập tức tỉnh táo, theo bản năng liền cong chân lên, hung hăng đạp cái.

      Nếu ở bình thường nhất định là đạp trúng Kỳ Tuấn, nhưng lúc này, Kỳ Tuấn ở trong phòng của mình, nên cả người được buông lỏng, hơn nữa toàn bộ lực chú ý đều nằm đống quần của .

      Vì vậy, lần thứ hai bị phụ nữ đạp cho té ngã, phanh tiếng thân hình cao lớn nằm dưới đất.

      "Kỳ Tuấn, tên súc sinh! Dám thừa dịp tôi ngủ mà giở trò lưu manh." là càng ngày càng càn rỡ! Ngải Tiểu Tiểu tức giận giơ đầu gối lên đá vào người .

      Kỳ Tuấn vung tay lên đầu gối, thong thả và ung dung đứng lên, khinh thường hừ lạnh, "Người nào giở trò lưu manh mà la hoảng?"

      "Đừng quên tối hôm qua bộc phát thú tính nhé !" Ngải Tiểu Tiểu rất tức giận, cái tên xú đàn ông này dám làm trò xấu hổ ở đây, còn là bộ dạng vô cùng rắm thúi. Càng nghĩ càng giận, nhảy xuống giường mang giày vào, hận được đem giày pia đập vào mặt Kỳ Tuấn.

      Đôi mắt sâu thẳm của Kỳ Tuấn khẽ động, "Tối hôm qua, tôi uống quá nhiều rồi." người đàn ông cao ngạo giống như , vài chữ này cũng xem như cho người khác mặt mũi rồi.

      "Uống nhiều quá." Ngải Tiểu Tiểu khom lưng nhìn đôi ủng của quân nhân, nhịn được mà hung hăng lườm cái, "Vậy hôm nay sao? Kỳ Tuấn, tôi cho biết, đừng có khi dễ tôi, chọc tôi, tôi tiễn ra tòa án quân đó!" Đáng chết, giày này mang như thế nào, càng mang càng thấy sai.

      " nhất định cho rằng, tại mình đẹp như tiên. Tôi khuyên , nên xoay người lại, năm bước nữa thấy gương, tự mình thưởng thức mình ."

      có ý tứ gì? Mặc dù Ngải Tiểu Tiểu đẹp như tiên, nhưng coi như là. . . . . . Ngải Tiểu Tiểu nhìn đôi tay và ống quần của mình rồi đột nhiên sững sờ, đứng lên ngắm quần áo đầy sình bùn, xác định là bộ dáng của bây giờ. . . . . . Chẳng lẽ vừa rồi hiểu lầm Kỳ Tuấn sao? "Này, vậy sao mới vừa rồi nằm người tôi?"
      thuyt thích bài này.

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      014: LÀM DÂU CỦA !








      Chẳng lẽ mới vừa rồi hiểu lầm ý của Kỳ Tuấn? "Này, vậy sao vừa rồi nằm người của tôi?" Ngải Tiểu Tiểu hỏi.

      Kỳ Tuấn liếc nửa con mắt nhìn Ngải Tiểu Tiểu, giơ tay lấy chiếc áo đặt bên cạnh giường rồi mặc vào.

      Mới vừa rồi chỉ lấy quần áo thôi sao? Ngải Tiểu Tiểu quay đầu lại nhìn chiếc tủ quần áo treo ở đầu giường, sắc mặt trở nên ửng hồng, dường như lần này trách lầm . Chỉ là, như thế sao? Ngày hôm qua khi dễ , còn chưa lời xin lỗi.

      "Chúng ta huề nhau." Ngải Tiểu Tiểu bỏ lại những lời này, cũng kịp buột dây giày, xoay người rời .

      ngờ Kỳ Tuấn lại dùng động tác mau lẹ kéo lại, duỗi bàn tay ra, chói lại vách tường, sau khi nắm được bàn tay của , đem hai tay khóa đỉnh đầu, cố gắng ngăn chặn giãy giũa của

      Tất cả động tác chỉ làm trong phút.

      Cái tên tiểu tử thối này, sao cứ đùa giỡn với vậy!

      "Kỳ Tuấn, đừng có được voi đòi tiên!" ta muốn làm gì, lần đầu tiên xem như biết, lần thứ hai tuyệt đối thể nào làm ngơ

      "Mới vừa rồi là đá tôi, câu ‘huề nhau’ xem như xong? Hả?" Đôi mắt Kỳ Tuấn sáng quắc, phả hơi nóng vào cổ , có mùi rượu, nhưng vẫn khiến cho người ta say mê.

      " nghĩ như thế nào?"

      "Tôi muốn như thế nào, phải biết rồi sao?"

      biết xấu hổ, khiến Ngải Tiểu Tiểu nổi giận, giùng giằng, cố gắng đem hết toàn lực đá cái với hy vọng làm tuyệt tử tuyệt tôn

      Tiếc rằng với tài nghệ thua nhiều người, hơn nữa trời cao công bằng khi cho Kỳ Tuấn sức mạnh phi thường. Ngải Tiểu Tiểu chỉ có thể trơ mắt nhìn Kỳ Tuấn đưa tay lau vết bẩn người mình, sau đó cúi người. . . . . .

      "Kỳ Tuấn, là kẻ biến thái, bộ dáng của làm tôi có hứng thú!" Trong tình thế cấp bách, Ngải Tiểu Tiểu bật thốt lên, tiếc tự hủy hình tượng.

      "Vốn là có hứng thú." Kỳ Tuấn nở nụ cười nhạt nhòa, ánh mắt trầm như là hận được đem nuốt vào bụng. "Nhưng bởi vì đá tôi, nếu xem tôi là kẻ giở trò lưu manh, bằng tôi nên làm thực, như thế xem như chịu thua thiệt!"

      cũng giống như , vốn là quyết đóan, do dự, mới rồi vừa nghĩ đến bắt ra tay bắt lại. biết như những khác, vừa dính vào chính là cả đời phải dây dưa, nhưng mọi chuyện đơn giản thế, liền đưa ra quyết định, nguyện cho vị trí bên cạnh , đó là làm dâu của !

      " thể, chú ý thân phận của . . . . . . Ưmh. . . . . ." Ngải Tiểu Tiểu lại bị cưỡng hôn. Nụ hôn nóng bỏng và mãnh liệt, hai tay cũng thôi trói tay , mà choàng tay qua ôm lấy hông của .

      Cánh tay Ngải Tiểu Tiểu vừa được tự do lập tức muốn đẩy ra.

      Tròng mắt Kỳ Tuấn trở nên đen huyền, duỗi bàn tay ra ngăn chiến đầu của . " làm gì đó?" Ngải Tiểu Tiểu kinh hãi, cứ thuận theo bản năng mà bảo vệ ngực của mình, chỉ thấy hai tay bắt được cổ áo của , dùng sức mạnh ra phía sau, ngắt cái, nửa nút áo đứt ra, cái xiềng xích bên ngoài xem như còn nữa, bên trong Ngải Tiểu Tiểu chỉ mặc chiếc áo đen gò bó, lúc này, đôi núi trắng noãn nà lộ ra trong khí. . . . . .

      thế giới khác bị Kỳ Tuấn mở ra. Sau đó kịp chuẩn bị, đặt thêm nụ hôn nữa lên môi Ngải Tiểu Tiểu

      "Ưmh. . . . . . súc sinh. . . . . ."

      Tay chân đều thể cử động, Ngải Tiểu Tiểu chỉ có thể cắn răng chửi rủa. muốn lặp lại chiêu cũ, cắn môi của Kỳ Tuấn bàn tay to lớn nắm chặt cằm của

      Kỳ Tuấn giương đôi mắt lạnh lẽo lên, uy hiếp, "Tiểu nha đầu, có tin hay , nếu dám căn cái nữa, tôi bẻ sạch răng của !"

      Ồ Ồ. . . . . . Ngải Tiểu Tiểu chỉ còn biết rên rỉ trong lòng. Im im gì, người này rất đạo mạo thế mà cũng là kẻ mê sắc? Đây là kẻ thề non hẹn biển bảo vệ Quốc gia sao?. ràng chính là tên lưu manh, còn cái gì trong biểu của quân nhân!

      Có thể lừa gạt mọi người qua đôi mắt, kỹ năng diễn suất của người đàn ông này có thể là bậc nhất thiên hạ.

      Chẳng lẽ bi kịch hai năm trước lại tái diễn lần nữa, cho dù bị ăn sạch rồi, cũng nơi để kêu oan! Hận à! Chỉ là Ngải Tiểu Tiểu hận chính mình nhất, khi Kỳ Tuấn bắt đầu di chuyển nụ hôn xuống dưới, ràng là bị ép buộc, nhưng cái thân thể đáng chết của lại rung động, tay chân lại ra sức nghênh đón . . . . . .

      thể để cho chuyện này cứ như vậy, hỏng bét, tất cả hỏng bét, Ngải Tiểu Tiểu đảo mắt nhìn xung quanh, trước mắt là thời gian đánh nhau hiệu quả nhất, xem ra phải ra tay rồi.

      Nghĩ tới đây liền nhắm mắt, hóa thân thành con mèo lười biếng, giãy giụa nữa mà tựa vào ngực , còn thử đưa lưỡi đáp lại nụ hôn của , chợt dịu dàng, trêu đùa thần kinh mạnh mẽ của . . . . . .

      gầm , hiển nhiên bị chủ động của lấy lòng, bàn tay cũng còn giam cầm nữa, kìm hãm được mà mơn trớn lên da thịt của .

      Ngải Tiểu Tiểu len lén nâng môi lên, ra người đàn ông dù thông minh đến đâu cũng thể kiểm soát được lý trí khi nó bị tình dục ép buộc, được người đối diện đáp lại, rất dễ rơi vào trầm luân!

      Sau phút, bỗng nhiên mở mắt, nâng đầu gối lên, hung hăng đá vào miệng , thừa dịp lắc mình, tung thẳng cước. . . . . . Sau đó nhanh chóng chạy ra khỏi phòng.

      Đây gọi là lần hiếm có khi tất cả các động tác của vô cùng trôi chảy, liền mạch.

      Chỉ là, thời điểm chạy khỏi nhà trọ, trùng hợp đụng vào Vương Hiểu Kiện.

      " sao chứ." Cậu ta thấy bộ dạng hốt hoảng của Ngải Tiểu Tiểu, khỏi lo lắng hỏi thăm.

      " có việc gì." Ngải Tiểu Tiểu lắc đầu cái, phất tay, rồi lại bỏ .

      "Vậy là sao?" Vương Hiểu Kiện nhìn bóng lưng của , vẻ mặt vô cùng nghi ngờ.

      "Người em, cậu vui sao?." Chẳng biết lúc nào, lại xuất hai đội viên cùng tổ với bọn họ, trong đó có đội viên vỗ vai Vương Hiểu Kiện, "Cậu thấy em Ngải chạy ra từ phòng huấn luyện viên sao? Nhìn dáng vẻ, giống như lau súng cướp cò rồi. . . . . ."

      " thể nào, huấn luyện viên giữ mình trong sạch cho tới bây giờ, chưa bao giờ làm bậy với nữ học viên." Vương Hiểu Kiện phản bác.

      "Là do Ngải Tiểu Tiểu chủ động quyến rũ đó chứ, nhưng , đàn ông ưu tú như huấn luyện viên, nếu như mà tôi là nữ. . . . . .haizzz, Vương Hiểu Kiện, cậu làm gì đấy?" Đôi viên lắm mồn nhìn thấy cổ áo mình bị nắm lên kêu to.

      "Tôi cho cậu biết, Ngải Tiểu Tiểu phải người như vậy, cậu thêm câu nữa, có tin tôi đánh cậu gãy răng hay !"

      "Thôi, thôi, mọi người là em, vì phụ nữ mà trở mặt là đáng rồi." đội viên khác vội vàng tiến lên khuyên giải.

      "Hừ, " Vương Hiểu Kiện thu hồi quả đấm, "Đừng làm cho tôi nghe đến những lời nhục mã ấy nữa!"

      . . . . . .

      Ngày thứ hai, tin tức Ngải Tiểu Tiểu quần áo chỉnh tề chảy ra từ phòng của Kỳ Tuấn được truyền khắp nơi, có tin có tin là giả được mọi người thêu dệt.

      Lần này, Ngải Tiểu Tiểu bị chú ý rồi. Toàn bộ căn cứ, bất luận tới đâu, đều trở thành tâm điểm. Kỳ Tuấn vốn là quân nhân bậc ba, thường hay thi hành nhiệm vụ, dẫu có khuôn mặt thiên sứ, dáng người ma quỷ cởi hết quần áo, mặt hề đổi sắc, khiến cho ít đối thủ nghĩ có vấn đề.

      người đàn ông quen gần phụ nữ như , lại thích ăn thỏ ở trong hang, nên ai cũng đem lòng hiếu kỳ.
      thuyt thích bài này.

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      015: ÔNG BÀ XƯA : THỂ NHỊN ĐƯỢC NỮA ĐỪNG NHỊN

      Trong phòng ăn ——

      Ngải Tiểu Tiểu cúi đầu ăn cơm, chợt phát những người ngồi bên cạnh lục đục đứng lên, bưng thức ăn rời . nghi ngờ ngẩng đầu, nhìn thấy Kỳ Tuấn nhàn nhã cất bước tới.

      Được rồi, là huấn luyện viên, được xem như lớn nhất! Ngải Tiểu Tiểu cũng bưng phần cơm và món ăn của mình lên chuẩn bị nhường chỗ ngồi. Nhưng vừa mới dịch chuyển thân hình liền nghe có người gọi tên "Ngải Tiểu Tiểu."

      "Dạ." đứng thẳng lưng.

      "Bây giờ nghe chỉ thị, di chuyển về phía sau!"

      "Vâng" Biết có nhiều người nhìn chằm chằm mình, Ngải Tiểu Tiểu đành phải xoay người đúng theo tiểu chuẩn người lính, thức ăn trong tay hề rơi ra ngoài. Trong lòng cũng oán thầm, choáng nha, vì sao đến ăn cơm cũng được yên ổn

      "Ngồi xuống!"

      Bỏ thức ăn xuống bàn, Ngải Tiểu Tiểu ngồi nghiêm chỉnh: "Huấn luyện viên, có gì phân phó?"

      "Ăn cơm!"

      Ách. . . . . . Mặt của Ngải Tiểu Tiểu trở nên xám xịt, làm sao có thể ngồi ăn bên cạnh ? Kỳ Tuấn quan tâm đến khó khăn của , cầm đũa lên, nhanh chóng ăn. . . . . . bộ dáng ưu nhã. Mặc dù Ngải Tiểu Tiểu muốn thừa nhận, nhưng tìm ra từ nào tốt hơn để hình dung về . Dù sao, đây cũng là lần đầu tiên nhìn người đàn ông ăn cơm, cũng cảm thấy lòng mấy chán ghét.

      Kỳ Tuấn liếc xéo cái, thấy vẫn thèm nhúc nhích chiếc đũa, liền tự mình gắp miếng thịt bỏ vào chén của . "Ăn."

      Ngải Tiểu Tiểu hơi sững sờ, làm sao biết thèm thịt kho?

      Bởi vì cường độ huấn luyện rất mạnh, thức ăn của đội viên đều được các chuyên gia dinh dưỡng nấu, mặc kệ những học viên ở đây có thích hay , đều phải ăn hết, nhưng huấn luyện viên được thư thả hơn chút.

      Cho nên đây cũng là nguyên nhân Ngải Tiểu Tiểu ăn nổi chỗ thức ăn trong dĩa của mình, lại đem món ăn thích đặt vào chén , quả chính là cố ý khiến trở thành kẻ tham lam… Tức à.

      "Sao lại ăn?" Kỳ Tuấn thấy vẫn động đũa, nghiêng đầu nhìn , sau đó, khẽ mỉm cười để đũa xuống, đem khay thức ăn của chính mình đặt trước mặt , "Tất cả những thức này đều cho ."

      Ngải Tiểu Tiểu cảnh giác nhìn Kỳ Tuấn cái, làm gì vậy? Cho là dùng mấy cục thịt này để đền bù sai lầm hôm qua hay sao? Hừ, Ngải Tiểu Tiểu là dễ bị lừa gạt như thế. " cần." cự tuyệt làm kẻ ăn xin, xong gắp chút thức ăn trong dĩa đặt vào trong chén của mình, cúi đầu bắt đầu ăn phần cơm gạo tẻ.

      Kỳ Tuấn cũng gì, duỗi bàn tay đem đĩa của hai người đổi lại.

      " làm gì đấy?" Ngải Tiểu Tiểu trừng mắt chất vấn. chấp nhận, dám ép người ta mua bán sao?!

      "Những thức ăn này đều căn cứ theo sức khỏe của đội viên nam, thích hợp với nữ." Kỳ Tuấn chợt nhíu mày , giọng như gió thổi nước chảy. ra những đội viên nữ cũng lên tiếng kháng nghị, chỉ có nha đầu ngu ngốc này là lên tiếng, cứ ngoan ngoãn ăn hết phần cơm của mình!

      "Vậy cũng cần, tôi. . . . . ." Ngải Tiểu Tiểu vươn tay nghĩ bưng đĩa của mình trở về, nhưng bỗng nhiên cảm giác vô số ánh mắt từ khắp bốn phía len lén liếc nhìn bàn , tay của liền cứng ngắt ở trung.

      Khụ khụ. . . . . ."Thôi." Ngải Tiểu Tiểu thu tay lại, tiếp tục ăn cơm. tại thích hợp để đối đầu với . Nhưng biết còn có câu, gọi là cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng.

      Kỳ Tuấn ăn no và uống đủ cũng , nhàn nhã khoanh tay thưởng thức dáng vẻ ăn cơm của Ngải Tiểu Tiểu.

      Sau đó xuất màn quỷ quyệt còn gọi là tiêu điểm của mọi người tại phòng ăn.

      Các đội viên nam kinh ngạc.
      Trời ạ, lời đồn đãi quả nhiên là , huấn luyện viên vừa đẹp trai vừa giỏi võ của bọn họ ở cùng chỗ với kia.

      Các đội viên nữ cắn răng, tại sao lại thế? Họ có điểm nào bằng Ngải Tiểu Tiểu?

      Ngải Tiểu Tiểu nhìn thấu ý định của bọn họ, nhưng cảm thấy được khí của phòng ăn rất quỷ dị. nhanh chóng đem thức ăn nuốt vào trong bụng, rồi đứng dậy, hướng về Kỳ Tuấn hành lễ rồi báo cáo: “Báo cáo huấn luyện viên, tôi ăn no rồi.” Sau đó cũng đợi đồng ý, quay đầu lao ra khỏi phòng ăn.

      Trước kia, cảm thấy ở phòng ăn, ngồi bên cạnh các đội viên nữ, cùng nhau trò chuyện là địa điểm tuyệt vời nhất ở nơi đây, nhưng bây giờ cảm thấy nơi này là đầm rồng hang hổ.

      Vào đêm, Ngải Tiểu Tiểu kéo thân thể mệt mỏi trở về khu trọ của nữ, vừa xông vào nhà liền chạy vào phòng tắm, sau đó chui vào trong chăn định gặp Chu Công, liền nghe thấy tiếng cửa phòng bị người ta đá văng ra, Lâm Hi Lôi nổi giận đùng đùng xông tới.

      “Ngải Tiểu Tiểu, tôi muốn quyết chiến với !” Dứt lời, liền bày ra bộ dáng chuẩn bị chiến đấu, xuất ra quyền. may là, vốn tinh mắt nên né tránh kịp.

      Ngải Tiểu Tiểu ra tay chế địch, đè ép xuống giường, “Lôi Lôi, làm ơn. Tớ rất mệt mỏi, đừng làm rộn.”

      “Người nào làm náo loạn với .” Mặt Lâm Hi Lôi đỏ lên vì tức giận, “Tôi xem như bạn bè tốt, ngờ lại dám trêu chọc tôi.”

      là oan uổng, cả ngày nay tớ bận đến sứt đầu bể trán, nào có thời gian đùa giỡn với cậu.”

      “Hừ, ràng rất thương Kỳ Tuấn kia mà, thế mà cũng , còn để cho tôi như đứa ngu ngốc theo đuổi ta, đây phải là trêu chọc tôi là cái gì?”

      “Nào có… Tớ…” Ngải Tiểu Tiểu theo trực giác muốn giải thích, chợt dừng lại, trừng mắt, “Người nào… Người nào theo đuổi Kỳ Tuấn?” Cái này lạ à nha!

      , chính là …”

      Lúc này, cửa bị đẩy ra, Miya Kỳ vừa tắm rửa xong trở vào.

      “Các người ở đây làm gì vậy?” vừa lau tóc còn ướt vừa .

      “Chị Nhã Kỳ, chị về tốt rồi. Chị phân xử giúp em với, có phải là Tiểu Tiểu qua lại với Huấn luyện viên Kỳ , thế mà còn thừa nhận, đáng giận hay ?” Lâm Hi Lôi vội vàng tìm viện binh.

      “Cái này có cái gì đáng giận. Mỗi người đều có việc riêng tư của mình. Tiểu Tiểu muốn , chúng ta cũng thể ép buộc ấy.” Ý ở ngoài lời, Miya Kỳ cũng chắc chắn và Kỳ Tuấn kết giao rồi! trách được mấy ngày nay Nhã Kỳ có chút lạnh nhạt với . Ngải Tiểu Tiểu ngửa mặt lên trời thở dài, hận hai chữ riêng tư! ràng coi chuyện này là chuyện riêng tư!

      Đột nhiên, hiểu ra tại sao hai ba ngày nay Kỳ Tuấn lại đối xử tốt với như thế, mỗi lần đều đem thức ăn của mình tặng cho . Khiến các đội viên nam cũng dám đến gần , khiến chị em tốt hiểu lầm , đây chính là mục đích của .

      người đàn ông nguy hiểm! Đây phải là lần đầu tiên mắng biến thái, tại sao vậy, sao mang thù đến tận ngày nay? ăn đậu hũ của hai lần rồi, còn chưa tính sổ với

      Trước kia chỉ cho là diễn kỳ, ngụy trang, giống mấy lão già vài trăm tuổi. Bây giờ còn đơn giản như thế, chính là nhân cách phân liệt, là kẻ cực phẩm!

      Kỳ Tuấn! khinh người quá đáng! Ông bà xưa có thể nhịn được nữa đừng nhịn. tại Ngải Tiểu Tiểu thể nhịn nữa! Buông Lâm Hi Lôi ra, đứng thẳng dậy, ánh mắt quét qua Miya Kỳ cũng Lâm Hi Lôi “Mặc kệ các người có tin hay , tôi và Kỳ Tuấn có gì cả.” Dứt lời xoay người mở cửa ra ngoài, hôm nay, nhất định phải tìm Kỳ Tuấn cho ràng.

      Gió đêm se lạnh, Ngải Tiểu Tiểu tới khu nhà ở dành cho huấn luyện viên, mang theo bụng lửa giận. Đứng ở trước cửa phòng, có chút do dự, buổi tối tự mình chạy tới đây, nếu để cho người ta nhìn thấy, càng được, lại tự mình vào, biết bị chất vấn thế nào? ra Kỳ Tuấn chẳng hề làm gì cả, chỉ đổi món ăn của mình với mà thoi. Huống chi bị khi dễ hai lần, cẩn thận chút chính là tự mình tìm đến lần thứ ba…

      Ngải Tiểu Tiểu qua lại hai vòng trước cửa phòng của Kỳ Tuấn, sau đó lại quyết định trở về. Nhưng vừa mới chuyển thân, liền nghe thấy tiếng mở cửa, cửa phòng bị kéo ra.

      “Chuyện gì?” Mùi xà phòng thơm ngát nương theo cánh cửa kim loại truyền ra ngoài, khắp nơi, có khi còn tràn vào phòng bên kia, thấm vào lòng Ngải Tiểu Tiểu khiến vô cùng hoảng hốt…
      Last edited by a moderator: 31/10/14
      thuyt thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :