1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Quân hôn: Cô vợ nhỏ cố bám - Nhất Sinh Mạc Ly (c75)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      001: ĐẸP TRAI, MÀ CÓ THỂ QUANG MINH CHÍNH ĐẠI ĐÙA BỠN ĐÓ LÀ BIẾN THÁI





      Hai năm sau, tại bệnh viện 9789 thuộc bộ quân đội.

      Rèm cửa nặng nề được kéo xuống, căn phòng được chiếu sáng với loạt bóng đèn chân , ánh sáng tỏ như ban ngày.

      "Cởi xuống." Sau bàn làm việc, bác sĩ nữ tiện tay ghi cái gì đó tài liệu, sau đó lạnh lùng ra lệnh cho trước mặt.

      Ngải Tiểu Tiểu biết đây là lần kiểm tra sức khỏe quan trọng nhất của lính đặc chủng, vì vậy chần chờ, giơ tay lên lột tất cả quần áo người xuống, chỉ còn dư lại chiếc áo ngực mỏng manh và cái quần lót cùng màu, dưới ánh sáng của bóng đèn dáng dấp thiếu nữ tỏa ra hương thơm ngào ngạt. . . . . .

      "Tiếp tục cởi ra. . . . . ." Người bác sĩ nữ ngẩng đầu, giọng vẫn lạnh lẽo như cũ, "Đều là phụ nữ với nhau, sợ cái gì?"

      "Nhưng. . . . . ." Có cần thiết ? Lại cho dù cùng là phụ nữ, nhưng bắt lộ toàn bộ thân thể trước mắt người khác, cũng có chút khó chịu. Đối với cái chỉ thị này, Ngải Tiểu Tiểu hơi chần chờ rồi.

      "Cởi!"

      có bất kỳ thương lượng nào, Ngải Tiểu Tiểu bất đắc dĩ, giơ tay lên đưa cởi cút áo ngực xuống. . . . . . Két, cùng lúc này cửa đột nhiên bị mở ra, lướt mắt nhìn bóng dáng mặc bộ quân phục màu xanh lá. Cơ hồ suy tính, Ngải Tiểu Tiểu nhanh nhẹn nhảy mấy bước đến bên cửa sổ, bứt rèm cửa sổ xuống, bọc lấy thân thể của mình.

      Bóng dáng xinh đẹp trong tấm vải thướt tha, phác hoạ ra đường cong tuyệt mỹ, cánh tay trắng như tuyết lộ ra bên ngoài, dưới màu xám cứng cáp của rèm cửa, càng động lòng người hơn.

      Người tới mang vóc dáng cao lớn, quanh cơ thể tỏa ra cỗ khí nam mạnh mẽ. Ngũ quan thâm thúy, tóc đen tựa cánh gió, diện mạo rất xuất chúng, vẻ mặt lạnh như băng. ta vào phòng, tầm mắt nhìn lướt qua Ngải Tiểu Tiểu mấy giây, ánh mắt thâm u khiến cho người ta nhìn thấu.

      Sau đó cúi người bắt đầu chuyện với người bác sĩ nữ.

      "Choáng nha, thấy đây là phòng kiểm tra của nữ sao?" Ngải Tiểu Tiểu nhịn được hô lên tiếng, nếu như phải là mặc quần áo, nhất định xông ra, hung hăng đạp vào chân .

      Người đàn ông ném cho ánh mắt lạnh, thanh trầm thấp, "Tư cách quan trọng nhất của lính đặc chủng là - lâm nguy loạn!"

      Ngải Tiểu Tiểu nháy mắt mấy cái, rồi lại nháy mắt mấy, ý tứ của như khảo nghiệm kiến thức của sao? Lửa giận lập tức nổi lên, sư , ghi danh làm lính chứ phải làm kỹ nữ. "Đây là đâu, ai nghĩ ra cái kiểm tra biến thái này?"

      "A. . . . . . Lưu manh!" Chợt từ vách căn phòng truyền đến tiếng thét, Ngải Tiểu Tiểu lập tức ý thức được có người cùng cảnh ngộ với .

      "Cái vấn đề này cần phải tự mình điều tra." Người đàn ông nhàn nhạt trả lời, nhìn vào ánh mắt của , thoáng qua tia hứng thú, chỉ trong nháy mắt rồi lại biến mất, sau đó gật đầu với người bác sĩ cái nữa, rời khỏi phòng.

      "Này, còn chưa xin lỗi tôi!"

      Thân thể của người đàn ông kia khẽ dừng lại, cả người phát ra ngọn lửa, sau lưng tỏa ra cổ ám khí nhàn nhạt khiến cho Ngải Tiểu Tiểu nghĩ đến những ác ma Phương Tây.

      lát sau, khẽ quay đầu lại, gương mặt tuấn tú cười như cười. "Có bản lãnh, tiến vào căn cứ huấn luyện, có lẽ, tôi suy tính."

      " có lễ phép, liều lĩnh, chờ , tôi nhất định trở thành lính đặc chủng, để cho phải đứng trước mặt các binh lính khác, cúi đầu nhận lỗi với tôi." thỏa thân đứng bên rèm cửa sổ, miệng lưỡi Ngải Tiểu Tiểu cứng ngắc, sau đó hung hăng nhìn chằm chằm vào bóng lưng người đàn ông kia, lòng câm hận. Nếu như ánh mắt có thể giết người, tin tưởng người đàn ông kia chết rất nhiều lần.

      " có thể được rồi." Người bác sĩ nữ xem thường nhìn cái .

      Ngải Tiểu Tiểu vội vàng nhặt quần áo của mình lên mặc vào người, sau đó tới trước bàn làm việc của nữ bác sĩ hỏi, "Báo cáo sức khỏe của tôi như thế nào?"

      Nữ bác sĩ cười cười, để cây viết trong tay xuống, ánh mắt có chút cổ quái nhìn , " có biết người đàn ông mới vừa rồi là ai ?"

      " tên biến thái!" Ngải Tiểu Tiểu thèm suy nghĩ, thốt ra .

      Nữ bác sĩ lắc đầu cái, " ấy chính là lữ đoàn trưởng Kỳ Tuấn, ấy cũng là chủ đoàn tuyển binh lính đó, các người có vào được hay , rất cần câu của ta."

      "Vậy thế nào, tôi tin trong cuộc tuyển lính cũng có sử dụng nguyên tắc ngầm." Ngải Tiểu Tiểu lời thẳng thắng, khí thế hùng hồn, nhưng là trong lòng vẫn là có chút lo lắng, với khí thế tại, mọi người đều cố vươn lên, gà trống cũng có thể đẻ trứng. Quân đội muốn có quy tắc ngầm, có cái gì ly kỳ.

      Lần này người bác sĩ nữ lấy ánh mắt của người ngoài hành tinh nhìn cái, sau đó làm dấu tay, ý bảo có thể ra ngoài.

      Ra khỏi phòng kiểm tra sức khỏe, Ngải Tiểu Tiểu có chút buồn bực, thiếu chút nữa bản thân bị người ta xem sạch bách, cũng thể kháng nghị rồi. Chỉ là, nếu như vì nguyên nhân mà rời khỏi đây, lính đặc chủng cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa.

      "Tiểu Tiểu, như thế nào?" Lâm Hi Lôi thấy ra ngoài, lập tức cười chạy tới. đôi mắt tròn trịa híp lại thành đường dài, bên má là hai lúm đồng tiền , điển hình của Lolita.

      Nhưng nên nhìn bên ngoài mà đánh giá người, Lâm Hi Lôi thế mà là thiên tài máy tính, là nhân tài trong quân đội.

      " có gì cả." Ngải Tiểu Tiểu liếc xéo cái hành lang dần dần mang bóng dáng cao lớn mất, vẫn cố gắng đưa đôi mắt xinh đẹp đốt cháy cái lưng cao lớn kia.

      Lâm Hi Lôi nhìn theo ánh mắt của , cười hì hì tiếng, "Cậu cũng chú ý đến ấy à, rất tuấn có phải ?"

      "Hừ, " Ngải Tiểu Tiểu khinh thường hừ lạnh, "Đẹp trai? Đẹp trai mà có thể quang minh chính đại đùa bỡn đó là biến thái?" Giọng của lớn, nhưng trong hành lang tĩnh lặng giúp nó truyền rất xa.

      "Tiểu Tiều, cậu chút, tớ nghe ấy chính là người đứng đầu trong cuộc tuyển lính lần này đó." Lâm Hi Lôi lắc lắc cánh tay , lời nhắc nhở với .

      "Người đứng đầu nếu như đủ công chính, cũng đáng được chúng ta tôn kính." tại Ngải Tiểu Tiểu bất chấp tất cả, dù sao mới vừa rồi cũng mắng ta biến thái rồi, lời ra thu lại được, bằng cứ để lòng thoải mái có rời cũng hối tiếc.

      Kỳ Tuấn sắp tới khúc quanh, nghe được câu kia dừng bước, quay đầu lại nhìn Ngải Tiểu Tiểu cái, khóe môi cong lên, cười như cười.

      Gò má của Ngải Tiểu Tiểu chợt có cảm giác như bị thiên lôi đánh, bởi vì đường cong lạnh lùng, tóc đen nhàng khoan thai lại nhớ về chuỗi hình ảnh hai năm trước.

      Choáng nha! Người đàn kia cũng có gò má dài như thế. Ngải Tiểu Tiểu càng cảm thấy ghét ta hơn!

      "Chị Nhã Kỳ cũng ra, dù sao danh sách trúng tuyển ngày mai mới có, Tiểu Tiểu, chúng ta dạo phố thôi." Lâm Hi Lôi lôi kéo Ngải Tiểu Tiểu, cùng đón khác cũng bước ra từ phòng khám sức khỏe, ấy có đầu tóc ngắn khỏe mạnh, mặt mày cũng lộ ra khôn khéo, rất ra dáng đàn chị của nhóm.

      Từ ngày bước vào nơi huấn luyện lính đặc chủng, Ngải Tiểu Tiểu và hai người kia đến báo danh cùng ngày, lại hợp tính cách, vì thế họ trở thành bạn bè thân thiết.

      Trời nhuộm sắc chiều ….

      Giữa thành phố phồn hoa có chiếc Land Rover lặng lẽ dừng lại.

      Trong xe, Lữ Thiên Minh vuốt cằm nhìn ba nhoi nhoi bên ngoài

      "Ba này, Nhã Kỳ khôn khéo trầm ổn, điển hình của khí phách và phong độ; Lâm Hi Lôi khéo léo đáng , vừa nhìn liền biết mang phong cách Laury; còn Ngải Tiểu Tiểu có chút phức tạp, bề ngoài chính là thôn nữ yếu đuối, nhưng trong mắt lại chứa tan thương hiểu nổi, mới đầu tớ cho là thế. . . . . ."

      Chỗ ở ghế phía sau, Kỳ Tuấn trả lời những phân tích nhàm chán của Lữ Thiên Minh, chỉ nâng cổ tay nhìn thời gian, "Thông báo bọn họ chuẩn bị bước vào cửa kiểm tra cuối cùng, kịch hay bắt đầu. . . . . ." Sau đó tròng mắt thâm thúy ngó ra ngoài cửa sổ, nhìn theo bóng dáng mảnh khảnh, khóe môi nụ cười mang theo chút tà mị.

      "Dạ," Lữ Thiên Minh là thuộc hạ của hơn năm, Lữ Thiên Minh rất ăn ý thu hồi vẻ mặt đùa giỡn, nhấn vào dụng cụ kết nối.


      ------ lời ngoài mặt ------


      Trịnh trọng nhắc nhở: câu truyện tiểu bạch trong sáng, phải là NP.

      + Nam chính cường thế lãnh khốc, duy chỉ có đối với nữ chính có chút mềm lòng.

      + Nữ chính kiên cường lạc quan, thỉnh thoảng rối rắm. . . . . .

      Hai người đến với nhau bởi chân tình; chuyện xưa được nhắn đến ở những chương sau, trước xem chút PK, dây dưa và mập mờ nhé. . . . . .

      【 càng ngày càng phát nhiều nàng thích xx khẩu vị nặng chút, có lẽ này ta cũng nên đổi khẩu vị cho hợp trào lưu. . . . . . Truyện này là mặn - chay phối hợp, món ăn ngon cho mùa hè này】
      thuytNyanko129 thích bài này.

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      002: NHẤT ĐỊNH LÀ CỐ Ý CHỈNH




      "Các người muốn làm gì? cần. . . . . . Cứu mạng. . . . . ." Ba người Ngải Tiểu Tiểu vui vẻ cười , nghe được tiếng thét nho của truyền ra từ con hẻm cuối con hẻm.

      "Các cậu ở chỗ này chờ tớ." Đem túi giấy cầm trong tay đưa cho Lâm Hi Lôi, Ngải Tiểu Tiểu xoay người lại, lấy tốc độ chạy nước rút trăm mét để chạy vào hẻm . Nhã Kỳ và Lâm Hi Lôi nhìn nhau cái, sau đó cũng vào trong hẻm

      Bầu trời ngã bóng hoàng hôn, trong hẻm hiu hắc ánh sáng mong manh

      "Em , dáng dấp em rất xinh đẹp, để cho hôn cái nhé."

      "Đừng. . . . . . Các người tránh ra. . . . . ."

      Ngải Tiểu Tiểu nhìn thấy, bị ba người đàn ông xấu bao vây, lập tức lên cơn giận dữ, gầm lên tiếng "Dừng tay!". xem thường nhất là những người đàn ông nghĩ mình là phái mạnh rồi ức hiếp các yếu đuổi hơn!

      "Ơ, là ai đó? Lại có thêm vài em đến kia, so với này còn xinh đẹp hơn nhiều." Người đàn ông cầm đầu xoay người lại, bước tới trước mặt Ngải Tiểu Tiểu, còn cười dâm đảng đưa tay ra sờ soạng mặt của Ngải Tiểu Tiểu, "Cho sờ. . . . . ."

      "Đem móng vuốt của ông ra chỗ khác!" Mắt Ngải Tiểu Tiểu rét căm, lạnh lùng .

      Người đàn ông kia bị khí thế cường đại của làm cho hơi hoảng sợ, do dự trong giây lát, nhưng rất nhanh, gả ta lại khôi phục nguyên hình, phải chỉ là thôi sao, cũng chẳng có bản lĩnh gì cả?

      Mắt nhìn thấy bàn tay muốn quấy rối da thịt mình, Ngải Tiểu Tiểu cũng nhảm, nắm tay lại, dùng sức đem tay người đàn ông kia bẻ ra sau, gã đàn ông tựa như con heo bị thiến kêu lên tiếng, lập tức bị lưu loát dâng tặng gã thêm cước, trực tiếp đạp cho gã ta hôn mê bất tỉnh

      "A, đại ca. . . . . ." Hai người đàn ông khác nhìn thấy cảnh đó lập tức bước tới trước mặt Ngải Tiểu Tiểu, móc trong túi ra hai cây dao sáng loáng.

      Ngải Tiểu Tiểu chỉ mỉm cười, xem bọn họ vọt tới, lúc này mới nhanh chóng tung ra những cú đá liên hoàn, hai người đàn ông kia lập tức ngã nhào xuống đất, hai cây dao cũng văng ra góc xa.

      "Tốt! Tiểu Tiểu tuyệt vời, quả thực là thần tượng của tớ!" Lâm Hi Lôi hưng phấn vỗ tay.

      Nhã Kỳ đẹp trai nhướng mí mắt."Ra tay đủ lưu loát."

      Lữ Thiên Minh qua óng nhòm cũng được trực tiếp xem màn hành động vừa rồi, lưu manh huýt sáo, " ngờ kia lại giỏi võ nghệ như thế, Ngải Tiểu Tiểu, hay, phản ứng đủ nhạy cảm, ra tay ngoan độc!"

      "Câu mượn ở đâu nhóm người kia vậy." Tư thế ưu nhã như ngồi cắt cải thảo, dáng quật cường hơn vài phần. Kỳ Tuấn nhíu mày đứng lên, đừng cho , mấy người đó đều là lính đặc chủng của đào tạo nha!

      "Tớ nhờ em trong quân đội, cũng có chút tài năng." Lữ Thiên Minh vội vàng giải thích, "Tớ sợ mấy em trong bang, chân tay vụng về, dùng lực quá nhiều, khiến họ bị thương, dù sao cũng là con cả mà. . . . . ."

      "Lữ Thiên Minh, làm sao tớ lại chưa biết cậu là người thương qua tiếc ngọc nhỉ?"

      Căn cứ vào kinh nghiệm nhiều năm, giọng càng nhàng là điềm báo bão tố càng lớn. Lữ Thiên Minh vội vàng cười theo, "Ha ha, đâu có, làm sao tớ lại nhân từ như thế, tớ cũng ngờ mấy tay bộ đội này lại làm ra món ăn thế? Lại , khi nhìn ở góc độ khác, điều này cho ta nhận thấy thực lực mạnh mẽ của nhóm lính đặc chủng do chúng ta đào tạo kia mà."

      Kỳ Tuấn lên tiếng, chỉ đưa đôi mắt lạnh lẽo như băng nhìn về phía Lữ Thiên Minh.

      Nhiệt độ bên trong xe lập tức hạ xuống, Lữ Thiên Minh cảm giác như mình sống trong vịnh Bắc Cực.

      ‘tít, tít’. . . . . . chuông điện thoại đột nhiên vang lên, giải cứu cậu, cậu lập tức ấn nút nghe.

      Ba mươi giây sau, mặt Lữ Thiên Minh lộ ra nụ cười, "Dạ, tin tức tốt, phát hành tung ‘Phúc Xà’, trưa nay ta cùng với đám thuộc hạ lẻn vào cảnh nội, theo người mật báo , có lẽ tham gia buổi tiệc. . . . . ."

      ‘Phúc Xà’ là người đứng đầu tổ chức khủng bố TM, là đối thủ lớn của bọn , vô cùng gian xảo, hành tung như quỷ. Chỉ cần có tin tức của ta, chuyện lớn đều phải dẹp sang bên.

      "Địa điểm, thời gian." Lời ít mà ý nhiều, cũng lãng phí thêm nữa, giây đối với Kỳ Tuấn mà cũng giúp làm được vô số việc.

      "Địa điểm khu mua sắm cao cấp mới của hai công tử Sử Thị Trường là tổng giám đốc của công ti Trường Sinh, thời gian là tám giờ tối, chúng ta còn thời gian nửa tiếng để chuẩn bị."

      "Nghĩ cách có được thư mời." Đây phải là lần đầu tiên đấu với ‘Phúc Xà’, biết tính cách đa nghi và cẩn thận của ta, làm sao ta lại dám công khai xuất trong tiệc mừng của giám đốc tập đoàn Trường Sinh? Chỉ là, mật báo chính xác sao, bọn họ lại thể dễ dàng bỏ bất cứ tin tức nào, cho nên biện pháp ổn thỏa chính là xâm nhập vào party, tìm hiểu tình huống.

      "Vâng" Lữ Thiên Minh nhanh chóng mở Laptop ra, phút đồng hồ sau, cậu nhìn chằm chằm vào máy tính, "Báo, xem ra phải tìm người cùng, bởi vì đây là party đôi."

      Kỳ Tuấn vừa nghe khẽ nhíu mày, theo bản năng nhìn về phía ngoài cửa xe, trong hẻm , Ngải Tiểu Tiểu và Lâm Hi Lôi vẫn an ủi kia. Cơ hồ do dự, lên tiếng, vào loa, "Ngải Tiểu Tiểu, bây giờ nghe chỉ thị, chạy về phía trước trăm mét, tìm được chiếc Land Rover rồi lên xe, tôi cho hai mươi giây."

      Choáng nha, hai mươi giây, làm cái gì! ?

      Ngải Tiểu Tiểu nghe được câu lệnh trong máy bộ đàm, cũng kịp suy nghĩ nhiều, lập tức phi thân lao ra khỏi hẻm , sau đó thấy chiếc Land Rover dừng ở phố đối diện.

      Cái này là cố tình nha, đường phố, rất nhiều xe cộ, qua lại dứt quãng.

      Thời gian giây cũng qua giây, Ngải Tiểu Tiểu để ý nhiều như vậy, đứng dậy xông vào trong.

      Nhìn thân thể thoát trận vây cách khéo léo và linh hoạt, khi Ngải Tiểu Tiểu đến gần chiếc xe Land Rover. Kỳ Tuấn đưa ánh mắt tuy lạnh lùng nhưng cũng đầy vẻ tán thưởng dành cho .

      "Hai mươi mốt giây."

      Khi Ngải Tiểu Tiểu thở hồng hộc kéo cửa xe Land Rover, nhào vào trong xe, liền nghe được câu tính là dễ nghe, còn có mười phần vô tình trong đó.

      Làm sao lại thế, cảm giác chỉ chừng hai mươi giây thôi mà! Ngải Tiểu Tiểu ngẩng đầu, nhìn vào đôi mắt đen thâm thúy, con ngươi tĩnh mịch như cái hố sâu đáy, nhưng mà vẫn để cho thấy được trong đó chứa tia hả hê. ra là – người đội trưởng biến thái tên Kỳ Tuấn! Hừ, nhất định là cố chỉnh

      "Tôi tin!" ngồi dựng đứng lên, kéo tay Kỳ Tuấn qua, đẩy ống tay áo lên, "Cho tôi xem thời gian ghi chép." biết đặc tính lạ nhất của người lính đặc chủng đó là luôn mang theo đồng hồ đeo tay, có thể tính giờ, có thể lưu giữ phút.

      " muốn thua, dậy nổi!" Kỳ Tuấn rút cánh tay của mình về, Ngải Tiểu Tiểu có phòng bị, bị dùng lực đẩy ra, cả người liền nằm úp người Kỳ Tuấn, đúng là người đàn ông vô lương tâm, biết giúp gì cả, Ngải Tiểu Tiểu thiếu chút nữa té xuống xe, thể làm gì khác hơn là liều mạng ôm lấy bắp đùi người khác, sau đó, vừa đúng lúc khuôn mặt trở nên nhảy cảm khi đụng vào vật giữa đùi của .

      Trong nháy mắt, khí bên trong xe trở nên yên tĩnh, Ngải Tiểu Tiểu nháy mắt cái, lại nháy mắt cái, rốt cuộc ý thức được thực tế. Vụt cái đứng lên, quên đây là bên trong xe. Liền phanh tiếng, đầu hung hăng đụng vào mui xe.

      thanh rất lớn, Lữ Thiên Minh hết sức chuyên chú lục soát máy tính, cậu nhịn được lên tiếng, "Đau lắm hả?"

      " đau!"

      ra … rất đau! Nhưng Ngải Tiểu Tiểu cắn răng để cho mình rên rỉ ra tiếng, mới cần làm trò cười cho cái người đàn ông biến thái kia.

      "Ngồi xuống!" Khóe môi Kỳ Tuấn nâng lên nụ cười, Ngải Tiểu Tiểu muốn bỏ rơi những đau đớn, chỉ biết quét mắt nhìn ra cửa xe.
      thuyt, dungggTôm Thỏ thích bài này.

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      003: CHOÁNG NHA, TA MUỐN LÀM CÁI GÌ?




      "Ngồi xuống! cơ hội." Kỳ Tuấn nhàn nhạt ra, khóe môi ra nụ cười, Ngải Tiểu Tiểu muốn bỏ cũng khó khăn, đưa mắt nhìn về phía cửa xe, lựa chọn đối mặt với .

      "Đúng, nếu như hoàn thành nhiệm vụ xinh đẹp lần này, có thể trực tiếp trúng tuyển vào đội Đặc Chiến." Lữ Thiên Minh tranh thủ lúc rảnh rỗi, thay Kỳ Tuấn bổ sung câu. Hết cách rồi, ai bảo ta cứ "tiết kiệm lời " đến giờ này cũng "tiết kiệm lời ".

      "Lập tức lên đường, giữa đường tìm cửa hàng bán quần áo rồi dừng lại." Kỳ Tuấn nhàn nhạt mở miệng, ánh mắt quét qua Ngải Tiểu Tiểu mặt chiếc áo T-shirt và chiếc quần Jean đơn điệu.

      Xe lập tức khởi động, mấy phút sau, dừng lại trước cửa hàng bán trang phục dạ hội.

      "Xuống xe." Kỳ Tuấn ra lệnh. Sau đó lập tức xuống xe, Ngải Tiểu Tiểu ngoan ngoãn theo phía sau . Người đàn ông này cao ghê, cao mét sáu hai, vóc người đủ tiêu chuẩn, nhưng vẫn cảm thấy thấp bé khi đứng cạnh người đàn ông này.

      vào tiệm quần áo, Ngải Tiểu Tiểu kinh hãi nhìn hàng quần áo trang trọng mà Kỳ Tuấn lựa ra, sau đó đưa cho cái màu tím mỏng, "Thủ trưởng, nhất định tôi phải mặc cái này thi hành nhiệm vụ sao?" Mặc chiếc váy thục nữ như thế này, là muốn khiến tử trận còn bị bêu xấu sao? Mặc kệ như thế nào, người đàn ông này cũng đủ hiểm ác.

      " cần lãng phí thời gian, nhanh mặc vào." Kỳ Tuấn tạo ra vẻ mặt nghiêm túc, nhìn ra chút ý tứ đùa giỡn nào.

      "Làm ơn, phải là tôi lãng phí thời gian, mà là thủ trưởng thể giải thích chút gì cho tôi hiểu sao." Ngải Tiểu Tiểu phục, phản bác.

      "Quân nhân lấy phục tùng mệnh lệnh làm thiên chức, Ngải Tiểu Tiểu, lựa chọn mặc." Kỳ Tuấn liếc cái, gương mặt tuấn tú có bất cứ tia tình cảm nào, đưa tay muốn kéo y phục của xuống.

      "Tôi mặc." Ngải Tiểu Tiểu đoạt lấy quần áo trong tay . Mặc kệ là cố ý chỉnh , đây là đợt kiểm tra của , thể dễ dàng nhận thua như vậy

      Ngải Tiểu Tiểu cầm bộ quần kia lên, hiên ngang xoay người về phía phòng thử quần áo.

      "Chờ chút" Kỳ Tuấn chợt gọi lại.

      "Thủ trưởng còn có gì phân phó?" Ngải Tiểu Tiểu quay đầu lại tạo ra nụ cười nhưng ai cũng biết trong lòng chẳng cười nổi.

      "Đem đôi giày này thử chung ."

      Dứt lời, đôi thêm đôi giày da sáng bóng xuất trước mặt Ngải Tiểu Tiểu.

      Khóe miệng Ngải Tiểu Tiểu co giật, cung kính , "Báo cáo thủ trưởng, đôi giày này quá ảnh hưởng đến lực chiến đấu, có thể mang được ?"

      Kỳ Tuấn híp con mắt lại, "Có thể, nếu như muốn đem cơ hội lần này tặng cho người khác!"

      "Báo cáo thủ trưởng, tôi làm theo, có cơ hội phải tạo cơ hội, có cơ hội tuyệt bỏ qua!"

      "Rất tốt, còn bảy mươi giây." Kỳ Tuấn nâng khóe mắt lên, nhìn xuống đồng hồ đeo tay, chầm chậm .

      giây sau, Ngải Tiểu Tiểu lau vào phòng thử quần áo. . . . . .

      phút đồng hồ sau, lại phá cửa ra, chưa từng giày cao gót, bước chân có chút kỳ quái. Quét nhìn vòng xung quanh, phát chẳng còn người nhân viên nào quanh mình cả, lảo đảo vài bước, thiếu chút ngã xuống mặt đất, may là kịp thời vịn lấy giá quần áo bên cạnh, nếu , lại bị bêu xấu.

      " còn thời gian năm giây, năm, bốn. . . . . ." Kỳ Tuấn vừa nhìn đồng hồ đeo tay, nhanh chậm, lên tiếng đếm ngược.

      Ngải Tiểu Tiểu lập tức mấy bước dài đến trước mặt , sau đó nhanh chóng làm lễ, "Báo cáo thủ trưởng, gặp phải chút vấn đề ," xong quay người qua, "Khóa kéo mắc kẹt, cần giúp đỡ của ."

      mảng lưng trắng như tuyết ra trước tầm mắt của , đôi mắt đen của Kỳ Tuấn trở nên u ám.

      "Thủ trưởng, cầu xin đừng làm trễ nãi thời gian." Ngải Tiểu Tiểu nghiêng đầu sang chỗ khác nhắc nhở, phải biết, nếu phải thời gian cho rất ngắn, đánh chết cũng chẳng muốn dính vào chuyện này.

      Kỳ Tuấn lên tiếng, giơ tay lên, sau đó để tay rơi xuống khóa kéo lưng của Ngải Tiểu Tiểu, vài sợi tóc dính đó, sau đó ra sức kéo.

      "Tóc của tôi. . . . . ." Ngải Tiểu Tiểu đau lòng oán trách, đây chính là những gì phải cố gắng để có được, thế mà lại thô lỗ kéo nó đứt .

      " thôi." Kỳ Tuấn nhàn nhạt liếc nhìn , dẫn đầu cất bước rời , chỉ là bước có chút gấp gáp. Vừa mới nhìn tấm lưng như như của tiểu nha đầu kia, lại khiến cho thích thôi. Đáng chết! Từ khi nào trở nên kém cõi như thế.

      Mười phút sau ….

      "Khụ khụ, thủ trưởng, xác định chúng ta cần đến đây để thi hành nhiệm vụ sao?" đường XX, vườn hoa XX, làm thế nào Ngải Tiểu Tiểu cũng hình dung được cảnh tượng này, cùng Kỳ Tuấn tạo thành đôi thi hành nhiệm vụ.

      "Xuống xe." Kỳ Tuấn có ý định giải thích, chỉ mở cửa xe xuống.

      Ngải Tiểu Tiểu xuống xe, níu chặt túi xách trong tay, nhìn tòa nhà lớn đến rêu rao phách lối, nuốt nước bọt cái.

      Thỉnh thoảng có vài chiếc xe hơi cao cấp vào, những xinh đẹp mặc những bộ trang phục hoa lệ, những công tử cao quý cũng vào. Những người bảo vệ thân thể cao lớn đứng hai bên đường.

      Trước khi được phục vụ nghênh đón đều phải qua nhận dạng khuôn mặt.

      "Chúng ta. . . . . . chúng ta đúng chỗ sao?" Ngải Tiểu Tiểu bày tỏ hoài nghi như cũ.

      Kỳ Tuấn chuyển cho ánh mắt rét lạnh, ý bảo câm miệng, khẽ đem cánh tay trái của nâng lên, Ngải Tiểu Tiểu lập tức im lặng, học các khác kéo cánh tay của

      Cửa được canh giữ vô cùng nghiêm, có thư mời tuyệt đối cho phép vào bên trong, nhưng trong phòng lại có bóng dáng của người bảo an nào.

      Hội trường lớn, nhạc phong phú, ánh đèn mờ ảo mê ly. Đây là hội trường của buổi party khiêu dâm.

      Vừa tiến vào hội trường, Ngải Tiểu Tiểu liền bị màn trước mắt làm cho rung động, ánh đèn mê ly, ánh sáng mờ ảo, hai người tạo thành đôi, đôi khi ba người tạo thành đôi, tán tỉnh triền miên, cơ thể cọ sát lẫn nhau. . . . . .

      Choáng nha, ta muốn làm cái gì? Tự nhiên mang đến đây là sao!

      Kỳ Tuấn khẽ nhăn lại mày, cái gì là party tình ? Nơi này ràng là hội tụ tập ăn chơi. Chỉ là, về phương diện này "Phúc Xà" có chút cố chấp, loại party này, ngược lại càng có khả năng ông ta đến.

      "Thủ trưởng, đừng với tôi là lính đặc chủng cũng phải càng quét các động đĩ nhé." Ngải Tiểu Tiểu cắn răng bên tai Kỳ Tuấn.

      Kỳ Tuấn lên tiếng, nhìn , đưa đôi mắt mập mờ nhìn đôi mắt hốt hoảng của Ngải Tiểu Tiểu. Chỉ thấy sau đó đưa tai lên, vén vài sợi tóc rũ xuống gương mặt , sau đó đôi tay khách khí chạy dọc theo cơ thể , cuối cùng nắm ở cái eo thon tinh tế của .

      Thân thể Ngải Tiểu Tiểu bỗng nhiên cứng đờ, kể từ hai năm trước, mắc chứng bệnh chán ghét đàn ông, chỉ cần người đàn ông nào đó dán chặt lên người , nhịn được mà phát điên. Nhớ có lần ngồi xe buýt, có người đàn ông bỉ ổi thừa dịp nhiều người sàm sở , bị xoay người cho ông ta quyền, đánh cho mặt mũi sưng vù lên; còn tháng trước nữa, ở đạo quán Thái Huyền có học viên lưu manh, làm chuyện đánh lén, ôm lấy hông , bị ném qua vai, ngã xuống thiếu chút nữa chấn thương sọ não.

      Còn cái tên xù này, ỷ là lãnh đạo cao cấp trong quân đội có thể tùy ý chấm mút giở trò lưu manh sao? Mới vừa rồi, thiếu chút nữa bị bộ dáng của làm cho mê hoặc, suy nghĩ chút tức giận, phải là đẹp trai thôi sao, sao phải khiến hồn bay phách lạc?

      tại, lộ ra diện mạo của , bảo làm quy tắc ngầm, mắt mù rồi sao.

      Nghĩ tới, Ngải Tiểu Tiểu trở tay bắt được cánh tay ôm lấy eo , cúi người, dùng sức, tưởng tượng giống như bình thường đem người đàn ông này đá cho ngã bốn chân lên trời. ngờ, chân người đàn ông phía sau chứ dính mặt đất, mặc cho dùng lực thế nào cũng nhúc nhích. Ngược lại khiến cho hơi sững sờ, càng ôm chặt hơn, dùng sức quay người lại, phanh tiếng, thân thể bị áp vách tường.

      "Đừng động!" cúi người ra lệnh bên tai . . . . . .
      thuytdunggg thích bài này.

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      004: NÀY LÀ CỬ CHỈ ÔM ẤP THƯƠNG QUÁ RÀNG




      "Đừng động!" Kỳ Tuấn hơi cúi đầu, khẽ bên tai Ngải Tiểu Tiểu.

      Giờ phút này, người đàn ông cao lớn, cánh tay có xăm cái hình đầu lâu oai dũng, toàn thân là áo đen và kính đen, thân thể vạm vỡ hơn người. . . . . . Tạo hình này bỗng nhiên khiến Ngải Tiểu Tiểu nghĩ đến thành phần xã hội đen, " ta là đại ca xã hội đen?" Đây chính là mục tiêu nhiệm vụ hôm nay, bọn họ là tới càn quét băng đảng hay sao? Mới vừa rồi những động tác thân mật mà Kỳ Tuấn làm với , chỉ là vì để đối phương phát ?

      Ngải Tiểu Tiểu nhanh chóng hiểu mọi chuyện, bắt đầu cảm thấy có chút may mắn vì khi nãy đánh cho Kỳ Tuấn ngã. Nếu quả chỉ vì hiểu lầm của mà phá hư cả nhiệm vụ, đoán chừng đời này vô duyên với ba chữ ‘lính đặc chủng’ rồi. may là, bây giờ còn có cơ hội làm lại.

      Huống chi cái người đàn ông này tâm nhen như thế, chỉ vì mấy câu của mà tính toán với đến thế. Nếu quả khiến té ngã, về sau chẳng phải cả đời với là nước với lửa sao

      "Bọn họ còn hơn cả xã hội đen nữa, kế tiếp mỗi phút mỗi giây, đều phải cẩn thận." Giọng trầm thấp, nội dung tuyệt đối nghiêm chỉnh, lần đầu tiên Ngải Tiểu Tiểu cảm thấy giọng của người đàn ông này rất dễ nghe.

      "Vâng!" chẳng còn cảm giác sợ hãi ban đầu, ngược lại có chút nóng máu mênh mông.

      Chờ người đàn ông kia xa, Kỳ Tuấn vừa buông vai Ngải Tiểu Tiểu ra, "Về sau, trước khi làm việc đều phải dùng óc để nghĩ." Mặc dù bộ dáng nóng giận của vô cùng đáng ghét, nhưng xem lại những sai phạm vừa rồi của , bị khiển trách chút cũng có gì, Ngải Tiểu Tiểu quyết định chấp nhặt với .

      "Thủ trưởng, người đàn ông đó là người đứng đầu tổ chức đen nào sao?" Nếu được so lợi hại với giới Hắc đạo? Ngải Tiểu Tiểu tò mò, chẳng thể nào đoán ra thân phận của bọn họ, liền dùng tư cách "kẻ dưới ngại học hỏi" để nhờ Kỳ Tuấn dạy dỗ.

      "Phần tử khủng bố." Kỳ Tuấn thận trọng ôm hông vào trong đám người đó, nhìn trước nhìn sau câu lời ít ý nhiều. Bởi vì cảm thấy dù sao cũng là phải dạy tân binh, tất yếu phải để cho Ngải Tiểu Tiểu hiểu tình thế trước mắt. Nếu , đoán chừng chữ cũng thèm .

      Xác thực, Ngải Tiểu Tiểu khó có được tán thành của Kỳ Tuấn, người hắc đạo rất coi trọng nội quy, nhưng căn bản phần tử khủng bố đến đạo lý, mạng người trong mắt bọn họ là chuyện vặt.

      "Ngải Tiểu Tiểu?" Chợt giọng đầy thăm dò truyền đến.

      Nơi này lại có người biết sao? Ngải Tiểu Tiểu hồ nghi nghiêng đầu nhìn qua nơi phát ra giọng , liền nhìn người đàn ông dáng dấp tuấn, trong tay ôm bước tới. " sao, hay là tôi nhìn lầm rồi."

      Sử Trường Khánh! hai của Sử Kỳ Vân. Kể từ sau lần bị hãm hại, còn liên lạc với Sử Kỳ Vân, tự nhiên cũng chưa từng thấy gặp qua hai của ta. ngờ hôm nay, lại gặp lại ta.

      " Sử." Ngải Tiểu Tiểu lễ phép lên tiếng chào hỏi, muốn tán gẫu nhiều.

      Sử Trường Khánh lại tính toán để cho chạy như thế, quét mắt nhìn qua Kỳ Tuấn, thoáng qua trong mắt tia ghen tỵ, "Thế nào, chẳng phải mê luyến Lục Du Hành sao? thay bạn trai mới rồi hả." Ban đầu, đối với Ngải Tiểu Tiểu bày tỏ chút tình cảm, nhưng trong lòng chỉ có Lục Du Hành mà thôi, hoàn toàn để ý đến tồn tại của , đến bây giờ vẫn còn canh cánh trong lòng.

      Ngải Tiểu Tiểu lười phản ứng lại câu , mặc dù Sử Trường Khánh phải là người đàn ông xấu, nhưng là trời sanh tướng ẻo lả, lại cậy xinh đẹp của mình, mà xin ra tâm đào hoa. Ban đầu mặt dày theo đuổi , chỉ là dùng những câu ngắn gọn để trả lời dứt khoát, sau cũng buông tha .

      "Nghĩ biện pháp dẫn ra ngoài, là chủ nhân của nơi này." Ngải Tiểu Tiểu vừa định rời , Kỳ Tuấn lại giọng lời phân phó bên tai . hơi sững sờ, ngay sau đó lập tức hiểu ra vấn đề, nếu như nơi này có phần tử khủng bố, dù sao Sử Trường Khánh cũng phát chút dấu vết, hoặc là căn bản là đồng mưu.

      Nghĩ tới đây, Ngải Tiểu Tiểu giơ tay lên bắt được cổ tay Sử Trường Khánh " Sử, chúng ta lâu gặp, cũng nên ôn lại chuyện cũ chút."

      Nhìn Sử Trường Khánh cùng Ngải Tiểu Tiểu rời , bạn tức giận uốn éo người, " Khánh. . . . . ."

      "Ngoan, lập tức trở lại." Sử Trường Khánh phất tay cái.

      kia bĩu môi nhìn rời , cho đến khi còn thấy bóng dáng của , nghiêng đầu sang chỗ của Kỳ Tuấn, nở nụ cười tà mị, " đẹp trai, bọn họ đáng ghét nha." xong, liền đến trước mặt của Kỳ Tuấn, nâng cánh tay thon dài lên đặt trước ngực của Kỳ Tuấn.

      Kỳ Tuấn đưa cho đôi mắt lạnh nhạt, xoay người về phía bàn rượu, nâng cốc rượu lên, khiến kia loáng thoáng hiểu rằng mình thất bại.

      Lại về việc Ngải Tiểu Tiểu dẫn Sử Trường Khánh đến phía sau bụi cây, còn chưa kịp mở miệng, liền bị con gấu nhào tới. "Tiểu Tiểu, biết ngay, trong lòng em có đúng ?"

      "Có á …. á..., Sử Trường Khánh, nếu như muốn chết, hãy buông tay tôi ra." Ngải Tiểu Tiểu chịu đựng cú đánh hung hăng đầy kích động của , hung hăng hất tay ra khỏi người .

      "Tiểu Tiểu. . . . . ." Sử Trường Khánh uất ức giống như vợ .

      Ngải Tiểu Tiểu trợn mắt cái, hai năm rồi, người đàn ông này vẫn như thế. "Tôi hỏi , tôi thấy người đàn ông xăm đầu lâu, ngang ngược, có phải là liên quan đến xã hội đen hay ?"

      "Người xăm đầu lâu. . . . . . A!" Sử Trường Khánh bỗng nhiên che miệng lại, kinh hãi liếc nhìn Ngải Tiểu Tiểu, sau đó dùng sức đẩy ra, "Tiểu Tiểu, em mau, cần sống ở chỗ này. . . . . ."

      "Thế nào? cho tôi biết nhanh lên." Ngải Tiểu Tiểu bắt lấy cánh tay , chấp vấn.

      Ánh mắt Sử Trường Khánh là những tia kinh sợ, ấp úng : "Là được. . . . . . Dù sao cũng cần ở đây nữa. . . . . . mau. . . . . ."

      Ngải Tiểu Tiểu nóng nảy, giơ cánh tay lên, " tin tôi dùng chưởng giết chết ngay ! Mau, chuyện gì xảy ra?"

      "Ồ ồ. . . . . ." Sử Trường Khánh chợt ngồi xổm người xuống, giống như đứa trẻ ôm đầu khóc thút thít, "Vốn là dự tính mở party vui vẻ cho những đôi nam nữ, cung cấp gian thoải mái cho họ chuyện đương. Nhiều lắm là có thể hôn môi, giai điệu tình làm chút mập mờ. . . . . . Ai biết sáng sớm hôm nay đột nhiên có mấy người áo đen xông vào, bọn họ buộc tổ chức buổi party tình dục. . . . . . ồ ồ. . . . . . đồng ý, bọn họ liền lấy súng chỉa vào đầu của . . . . . ."

      "Cho nên đây? điểm chính!" trong lòng Ngải Tiểu Tiểu mơ hồ có dự cảm tốt, lo lắng nhìn về phía buổi party.

      "Cho nên. . . . . . Cho nên. . . . . . . . . . . . , . . . . . . chỉ có thể đồng ý cung cấp cho bọn họ thức ăn đồ uống, rượu và thuốc kích dục. . . . . ."

      "Sử Trường Khánh, cũng chơi với những kia nữa sao, tôi biết ngay dính vào chuyện phiền toái mà." Ngải Tiểu Tiểu hung hăng trừng mắt nhìn , xoay người xông vào trong buổi party, nhất định phải nghĩ cách ngăn cản, thể để cho tình thế lan tràn.

      Nếu như party này mười mấy đôi nam nữ uống rượu và thuốc mê, hậu quả kia là khiến người ta chấn động.

      Chạy vào party, Ngải Tiểu Tiểu nhìn thấy Kỳ Tuấn đừng ở phía xa, thân thể uy dũng, bóng dáng to lớn và cao ngạo, vô luận đến đâu cũng là tiêu điểm chú ý của mọi người.

      Đối diện với ban nãy đứng bên cạnh Sử Trường Khánh, biết sao, chỉ thấy kia lảo đảo cái, nhào đầu về phía trước, thấy cự ly vừa đúng nên nhào vào trong ngực của Kỳ Tuấn.

      Ngải Tiểu Tiểu dừng bước chút, này là cử chỉ ôm ấp thương quá ràng. Choáng nha, Kỳ Tuấn là xù quân tử đem con sưu tập thành đội tình báo sao, cũng nhàn nhã , tự nhiên ở chỗ này cùng kia liếc mắt đưa tình. . . . . .
      thuytdunggg thích bài này.

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      005: CHO LÀ MÌNH CÓ BA ĐẦU SÁU TAY SAO?





      Choáng nha, Kỳ Tuấn lại là tên ngụy quân tử, thích đem nữ tình báo sưu tập, cũng nhàn nhã , cư nhiên đến chỗ này liếc mắt đưa tình với phụ nữ. Ngải Tiểu Tiểu oán thầm.

      Chỉ là điều ngờ chính là Kỳ Tuấn lại có ý định hưởng thụ nhuyễn ngọc ôn hương, thậm chí căn bản chẳng tính toán đến việc đỡ kia, chỉ thấy giống như lơ đãng khẽ xê dịch ra hai bước.

      Liền nghe "rầm" tiếng, kia té xuống đất.

      Ngải Tiểu Tiểu cười hì hì ra tiếng, rốt cuộc cũng xuất xui xẻo hơn rất nhiều. Nhìn cái nhếch nhác kia, trong lòng của chợt sung sướng lạ kỳ. . . . . .

      Nhưng đột nhiên ngắm thấy Kỳ Tuấn nâng ly rượu lên, Ngải Tiểu Tiểu lại cười được.

      "Kỳ Tuấn, mau để ly rượu xuống." thét lên tiếng.

      Kỳ Tuấn vừa nghe được giọng , lập tức đưa mắt nhìn về phía .

      "Ai nha. . . . . ." Vì Ngải Tiểu Tiểu quá nhanh, gót giày dẫm lên hòn đá , cả người lập tức ngửa ra sau. Xem ra nên hả hê cười nổi đau của người khác, bi ai nhắm mắt lại.

      Chỉ là, thân thể mất khống chế cũng đụng đến mặt đất, giữa trung cảm thấy cánh tay ôm lấy người , nhanh chóng lao vào bộ ngực ấm áp đó.

      Kỳ Tuấn làm loạt động tác ấy, tay trái cứu Ngải Tiểu Tiểu, tay phải giữ chặt cốc rượu, để cho nó rơi giọt nào cả.

      "Xinh đẹp!" Mấy đôi tình nhân bên cạnh nhìn thấy được, nhịn được vỗ tay ủng hộ.

      Chỉ có kia nhếch nhác bò dậy, đưa cho cái nhìn phẫn hận. ta thầm nghĩ, ta có chỗ nào thua kia chứ, cư nhiên lại vô tình với như thế!

      " đường sao mà nhìn thế, em tính toán để cho vừa làm nhiệm vụ vừa thưởng thức phụ nữ hả?" Ngải Tiểu Tiểu nghe được giọng của người đàn phía đỉnh đầu mình, vẫn là giọng trầm thấp nhưng ra toàn lời độc ác.

      Chẳng lẽ người đàn ông này quý chữ như vàng sao? Làm gì cứ như nhiều là lãng phí vậy. giận dữ tránh khỏi lồng ngực của , hất giày cao gót ra, chân đứng đất."Tôi vật này ảnh hưởng đến lực chiến đấu!"

      Kỳ Tuấn lên tiếng, ánh mắt lại lạc vào đôi chân trắng noãn và những ngón chân đầy gân xanh của .

      Ngải Tiểu Tiểu chú ý đến bàn tay vẫn còn nắm chặt lấy ly rượu của Kỳ Tuấn, "Rượu này thể uống". xong, đưa tay hất đổ ly rượu.

      Kỳ Tuấn nghiêng đầu trầm tĩnh nhìn , hiển nhiên chờ lời giải thích của Ngải Tiểu Tiểu.

      "Bên trong có thuốc kích dục á!" Ngải Tiểu Tiểu hạ thấp giọng . Nhìn vẻ mặt nhanh chậm vô cùng bình tĩnh của , khiến cảm nhận rất muốn ăn đòn, nếu như phải là tình trước mắt rất quan trọng, ngược lại rất có hứng thú thưởng thức bộ dáng bị hạ dược của , nhất định rất hấp dẫn.

      Lúc này, vừa vặn có đôi nam nữ đến bàn rượu định lấy hai ly rượu .

      "Này, mau buông xuống, rượu kia thể uống." Ngải Tiểu Tiểu lập tức chạy tới, đoạt lấy ly rượu kia.

      "Bệnh thần kinh!" Đôi nam nữ kia trợn mắt nhìn Ngải Tiểu Tiểu cái, xoay người rời .

      Kỳ Tuấn nhìn mảnh thủy tinh bể vụn mặt đất lại nhìn gương mặt trắng như tuyết của Ngải Tiểu Tiểu, khẽ nhíu mày. Nha đầu này làm chuyện gì thế, thể suy tính chu toàn sao? làm như thế là định biến nơi đây thành biển máu sao?

      Rất muốn thờ ơ lạnh nhạt sau đó cho buổi huấn luyện nghiêm khắc, nhưng nhìn gót giày dưới đất, chân trắng nõn quá chói mắt. Hơn nữa chủ nhân của nó biết thích nó, cư nhiên chạy vào trong bụi cỏ, làm sao biết trong đó có thể có mảnh vỡ thủy tinh hay vật nhọn gì .

      Cuối cùng nhịn được nữa, Kỳ Tuấn khẽ nguyền rủa tiếng, bước lên trước, lấy tay ôm ngang người của Ngải Tiểu Tiểu.

      "Thủ. . . . . . Thủ trưởng, ... làm gì?" Ngải Tiểu Tiểu chống lại con ngươi thâm thúy của , lại có chút cà lăm.

      "Lời này nên để tôi hỏi ." Kỳ Tuấn vui híp đôi mắt lại " làm gì thế?"

      "Tôi... tôi muốn đem tất cả các đồ uống ở đây tiêu hủy. Còn phải nhanh tìm biện pháp sơ tán mọi người , nếu khi xuân dược phát tán, vậy rất phiền toái."

      Hình như để nghiệm chứng lời của Ngải Tiểu Tiểu, đôi nam nữ cách bọn họ hai mét, ở bên cánh tay trái, kích tình đến khó đè nén, bắt đầu cởi quần áo của đối phương. đôi nam nữ khác lăn nhào đất. . . . . .

      " xem, xem, có người nhịn được rồi." Lần đầu tiên thấy hai người làm tình sống động như thế, Ngải Tiểu Tiểu nhịn được tò mò mà chăm chú nhìn.

      "Phi lễ chớ nhìn!" Kỳ Tuấn đặt Ngải Tiểu Tiểu ngồi ghế salon, bàn tay duỗi qua cái đầu của . Sau đó khom lưng giúp nhặt giày lên. "Đem giày mang vào!"

      "Thủ trưởng, chuyện rất nghiêm trọng." Ngải Tiểu Tiểu gấp gáp , vì sao lại thong thả và ung dung như thế, quân nhân phải là nên mạnh mẽ vang dội sao?

      Lúc này, Sử Trường Khánh ảo não tới.

      Kỳ Tuấn liền ôm Ngải Tiểu Tiểu lên, về phía cậu ta, "Coi chừng những loại rượu này, cho phép bất luận kẻ nào uống nó." nhàng ra lệnh, lại đem đến cho người ta uy nghiêm thể kháng cự. Cảm nhận được cơ thể tỏa ra khí lạnh bức người, Sử Trường Khánh đột nhiên ý thức được phải là người bình thường, liền vội vàng gật đầu: "Vâng . . . . ."

      "Người của bọn họ ở phòng nào?" Kỳ Tuấn liếc nhìn căn phòng lớn với lối kiến trúc Châu Âu, ba tầng tách biệt rồi hỏi. Mới vừa rồi nhìn thấy người đàn ông có xăm cái đầu lâu đó chính là hộ vệ Thổ Lang của ‘Phúc Xà’, vòng quanh buổi tiệc thử dò xét rồi trở về báo cáo cho đại ca của mình.

      Sử Trường Khánh sửng sốt chút, rồi lại nhìn qua Ngải Tiểu Tiểu, "Ở đây. . . . . . Lầu ba. . . . . . Nhưng mà bọn họ có vũ khí."

      "Duy trì trạng, nên đánh lung tung kinh động bọn chúng." Kỳ Tuấn trầm giọng ra lệnh, sau đó thân mật ôm lấy Ngải Tiểu Tiểu từ từ dời bước đến giữa hội trường party, rồi cố gắng nhập vào khí buổi tiệc.

      "Thủ trưởng, có muốn tìm trợ thủ hay ?" phải Ngải Tiểu Tiểu nhát gan, mà là bọn họ có vụ khí, đối mặt với đám người cầm súng liều mạng, thực lực của hai phe khá xa.

      "Tôi thể đánh rắn động cỏ." Kỳ Tuấn lạnh lẽo bác bỏ đề nghị của .

      thế giới này có ai hiểu ‘Phúc Xà’ bằng . Lấy quỷ quyệt của ta mà , tuyệt đối lần vui đùa mà hoảng hốt như thế.

      Chắc chắn trong phòng party này có mấy cái Camera, nhưng nó được thiết kế và bố trí cực kỳ bí , Sử Trường Khánh có can đảm đó, cũng có kỹ thuật kia.

      Rất dễ nhận thấy, ‘Phúc Xà’ là muốn đem party biến thành nơi để ta dò xét tình hình, hơn nữa lưu lại chứng cớ. Những người tham gia party phần lớn là những người buôn bán lớn ở thành phố A, nếu như tin tức này bước ra ánh sáng, có phải cuốn thành phố A vào tâm bão rồi .

      biết, ‘Phúc Xà’ chủ yếu là ghim , bởi vì, là người đứng đầu thành phố A!

      Cho nên, thể để cho mưu của ‘Phúc Xà’ được như ý, mà tỷ như để Lữ Thiên Minh và bộ đội đặc chiến xông tới trước, bị đưa ngay vào hang hổ, ít nhất phải bảo đảm những thứ phim kiêu dâm kia được đưa ra ngoài trước, rồi mới tính bước tiếp theo. Dĩ nhiên quan trọng hơn là để cho ‘Phúc Xà’ có cơ hội chạy trốn.

      " canh giữ ở cửa lầu." Ngắn gọn ra lệnh, Kỳ Tuấn uốn người lên lầu.

      "Này, sao tự mình vậy." cho là mình có ba đầu sáu tay sao?" Ngải Tiểu Tiểu kéo lấy tay áo của , mắt to thoáng qua tia lo lắng. Thấy chỉ quay đầu liếc xéo cái, Ngải Tiểu Tiểu cắn môi, "Tôi cùng ."

      Tròng mắt Kỳ Tuấn lướt qua tia cảm xúc, chớp mắt vài cái. Sau đó, quả quyết vạch tay Ngải Tiểu Tiểu ra, "Tôi muốn mang theo gánh nặng."

      "Kỳ Tuấn!" Ngải Tiểu Tiểu gầm .

      Nhưng bóng dáng tráng kiện của Kỳ Tuấn biến mất phía sau cầu thang xa hoa . . . . .
      thuyt thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :