1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Quân hôn: Cô vợ nhỏ cố bám - Nhất Sinh Mạc Ly (c75)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 50 (tiếp)

      " a. . . . . . hai người ngủ ở cùng chỗ, xem ra, tôi phải cho cha, tôi cùng Kỳ Tuấn thể ở chung chỗ." Mạnh Yên Nhiên xong lập tức móc điện thoại di động ra.

      " có, có. . . . . ."Ngải Tiểu Tiểu vội vàng cầm tay của để ngăn cản, " Tôi với Kỳ Tuấn có gì cả, và Kỳ Tuấn vẫn nên ở chung với nhau, có Kỳ. . . . . ."

      Kỳ Tuấn vừa mặc quần áo xong ra ngoài, thấy Ngải Tiểu Tiểu liều mạng giải thích mối quan hệ của mình với Mạnh Yên Nhiên. Chân mày nhíu rất sâu, lạnh lùng hỏi Mạnh Yên Nhiên:

      "Em có thẻ mở cửa phòng hay , tôi đưa em trở về."

      Mạnh Yên Nhiên sờ sờ túi của mình, lắc đầu: " có, thẻ mở cửa phòng chắc ở chỗ Vân Giai rồi."

      Kỳ Tuấn nhíu chặt mày, bỗng nhiên ý thức được chuyện gì, " vừa rồi tự em xuống?"

      " phải, là Vân Giai đưa em xuống, ấy đặt em ở cửa ra vào, a? Tại sao em lại vào phòng của nhỉ?"

      Hiển nhiên chuyện này có người giở trò sau lưng, dám tính toán , đúng là có dũng khí. Kỳ Tuấn nhếch môi, kéo Mạnh Yên Nhiên cái, "Thiên Minh từng qua, phòng của em là 1812, thôi, tôi đưa em qua đó."

      Mạnh Yên Nhiên đứng lên, thân thể vẫn còn lảo đảo, Kỳ Tuấn vội vàng vươn tay vịn , quay đầu ra lệnh cho Ngải Tiểu Tiểu: " em chờ ở đây."

      "ừ." Ngải Tiểu Tiểu gật đầu, nhìn hai người rời , xem ra bọn họ rất xứng đôi, trong lòng của tràn lên nỗi buồn bực khó hiểu, muốn ở lại chỗ này. Vì vậy, rón ra rón rén chạy đến cạnh cửa, nhìn qua khe hở thấy Kỳ Tuấn vừa đỡ Mạnh Yên Nhiên vào phòng cách đó xa. Nghĩ thầm hai người thế nào cũng phải ôn chuyện, lúc này chạy đợi đến bao giờ.

      Ngải Tiểu Tiểu dám trì hoãn dù chỉ giây, nhanh chóng kéo cửa ra rồi lập tức chạy nhanh về phía thang máy.

      Chuẩn bị sờ tới chốt mở thang máy nghe thấy thanh lạnh lẽo truyền đến, " Ngải Tiểu Tiểu."

      " ha ha, huấn luyện viên. . . . . ."Ngải Tiểu Tiểu thấy Kỳ Tuấn nghiêm trang từng bước tới gần, trái tim vẫn còn cầu nguyện may mắn xuất lập tức bấm chốt mở thang máy rồi vọt vào thang máy, chỉ cần thang máy đóng, an toàn.

      Nhưng mà, chỉ thấy bóng người chợt lóe lên Kỳ Tuấn vọt tới trước thang máy khép lại, xách lên giống như xách con gà con, ra khỏi thang máy.

      "này, Kỳ Tuấn. . . . . ."

      " muốn bị cường bạo đừng gọi!" thanh trầm, gương mặt tuấn tú cứng rắn làm người khác nổi da gà, hiển nhiên Kỳ Tuấn rất vui mừng, khi ở dưới khí thế cường hãn áp bức của , Ngải Tiểu Tiểu thức thời ngậm miệng.

      Cứ như vậy, Ngải Tiểu Tiểu lại lần nữa bị ném lên giường như túi vải, bị tên đàn ông ôm trọn trong lòng như ôm gối
      .

      Ngải Tiểu Tiểu rất AQ* mà nghĩ: ôm liền ôm , dù sao cũng mất miếng thịt. Chỉ là phải cho Ôn di gọi điện thoại. . . . . . Vì vậy, trầm mặc chốc lát, sợ hãi đưa tay mượn điện thoại di động.

      *AQ: tinh thần AQ. Lấy từ tác phẩm “AQ chính truyện” của nhà văn Lỗ Tấn. Câu chuyện kể lại cuộc phiêu lưu của A Q, chàng thuộc tầng lớp bần nông ít học và có nghề nghiệp ổn định. A Q nổi tiếng vì phương pháp thắng lợi tinh thần. Ví dụ như mỗi khi bị đánh lại cứ nghĩ "chúng đánh bố của chúng". AQ có nhiều tình huống lý luận đến "điên khùng". A Q hay bắt nạt kẻ kém may mắn hơn mình nhưng lại sợ hãi trước những kẻ hơn mình về địa vị, quyền lực hoặc sức mạnh. ta tự thuyết phục bản thân rằng mình có tinh thần cao cả so với những kẻ áp bức mình ngay trong khi ta phải chịu đựng bạo ngược và áp bức của chúng.

      Kỳ Tuấn kéo qua, nghĩ thầm qua tối nay xác định ràng quan hệ của bọn họ, mặc dù " ngủ cả đêm" này phải " ngủ cả đêm” kia. . . . . . Sau đó, nhất tâm lưỡng dụng*, lấy điện thoại di động ra đưa cho Ngải Tiểu Tiểu.

      *nhất tâm lưỡng dụng: lúc chú ý vào 2 việc.

      Chờ Ngải Tiểu Tiểu chuyện điện thoại xong, mới phát ra rằng, "Em có điện thoại di động."

      "Ừ, tôi chưa dùng tới."

      Người phụ nữ này chẳng lẽ sống ở thời viễn cổ sao? Kỳ Tuấn nhăn lông mày lại, quyết định, ngày mai cho mua chiếc điện thoại, hơn nữa mang hệ thống định vị, để đề phòng khi muốn tìm lại tìm được . . . . . . Muốn , Kỳ Tuấn bị ý tưởng của chính mình làm cho kinh sợ, vẫn luôn cho là đời này nhớ thương người phụ nữ nào. Nhưng mà bây giờ, lại bị nhóc quấn lấy trái tim. Hơn nữa, loại cảm giác đó cũng hề bài xích. . . . . .

      "Ngải Tiểu Tiểu, gả cho ." Câu giấu ở trong lòng bấy lâu thể kiềm chế được ra miệng.

      Ngải Tiểu Tiểu rất kinh ngạc đưa ra tay bé sờ sờ trán của , "Kỳ Tuấn, phát sốt chứ."

      Gương mặt tuấn tú của Kỳ Tuấn tối sầm lại, lập tức bắt được tay bé của , " rất bình thường, ngày mai chúng ta hay làm thủ tục."

      Người đàn ông bá đạo! Kết hôn là chuyện cá nhân của hai người, làm sao lại có thể tự tiện chủ trương. Lại cũng có ý định gả cho , Ngải Tiểu Tiểu lườm cái, biết đối phó người đàn ông theo lẽ thường này càng thể dùng lẽ thường! Vì vậy, lười biếng ngáp cái, "Còn chờ đến mai làm gì? Bây giờ, chứng ta lập túc làm thủ tục. Nếu như bởi vì quá bận rộn, quá kỳ đợi nha."

      "Bây giờ? " Tròng mắt đen của Kỳ Tuấn thoáng qua tia ác ma.

      Chỉ tiếc, Ngải Tiểu Tiểu thấy, còn ngây ngốc gật đầu cái. cho là đêm hôm khuya khoắt thế này khẳng định có cách làm thủ tục kết hôn. Những lời đó chỉ là cố ý gây khó khăn cho Kỳ Tuấn. Lại cũng cho là Kỳ Tuấn lấy , có lẽ cũng chỉ là nghĩ dọa chút, trêu chọc chơi.

      cần người đẹp như Mạnh Yên Nhiên mà cưới ? Trừ khi ngu.

      "Vậy tốt, chúng ta bây giờ xuất phát." lường được, Kỳ Tuấn xoay người, thuận tiện kéo tay cái.

      "Làm gì?" Ngải Tiểu Tiểu nghi ngờ, Minna? dien?dan'lqd phải là muốn đến cục dân chính lúc hơn nửa đêm đấy chứ.

      " làm thủ tục, đừng với là em đổi ý rồi." Khí phách trời sinh của Kỳ Tuấn lộ ra hơi thở lãnh ngạo (lạnh lùng+ ngạo mạn) khiến Ngải Tiểu Tiểu rét lạnh trong lòng, cảm giác mình đùa giỡn thành chuyện lớn mất rồi. muốn đổi ý, nhưng mà đối với tròng mắt sắc bén như chim ưng kia, tất cả những gì muốn cũng nuốt vào trong bụng.

      Nhìn thấu tâm tư Ngải Tiểu Tiểu, Kỳ Tuấn buông lời cảnh cáo lạnh lẽo ở bên tai , "Em nhớ ở trước mặt giữ lời, hậu quả rất nghiêm trọng."

      Ngải Tiểu Tiểu nghe vậy tự chủ được mà rùng mình cái, dù thế nào vẫn cảm thấy mình giống như rơi vào trong cạm bẫy người khác sớm bố trí xong.

      Kỳ Tuấn nhìn ngoan ngoãn đứng dậy xuống giường mang giày cao gót, khóe môi khẽ nở ra nụ cười hài lòng yếu ớt. xoay người cầm điện thoại di động lên ấn xuống số của Lã Thiên Minh.

      "Alo?" thanh bên kia rất huyên náo, hiển nhiên bọn Lã Thiên Minh còn chưa có chơi đến cao trào.

      "Tôi mặc kệ cậu dùng biện pháp gì, cậu phải khiến cho người ở chỗ ghi danh kết hôn của cục dân chính lập tức mở cửa cho tôi làm." Kỳ Tuấn lạnh lẽo ra lệnh.

      "Này, cậu đùa gì thế, bây giờ cũng sắp nửa đêm rồi, người ta còn làm sao."

      "Cho nên, tôi mới tìm cậu, tôi tin tưởng cậu có biện pháp. Lã Thiên Minh đừng làm cho tôi thất vọng."

      " phải, này, cậu muốn cục dân chính mở cửa làm gì?"

      "Kết hôn!"

      "A! dien dan???le'quy/don Hôm nay phải ngày cá tháng tư chuyện đùa này tuyệt đối buồn cười."

      Kỳ Tuấn nhìn nhìn đồng hồ đeo tay, hiển nhiên có ý định tán gẫu cùng nữa, "Tôi cho cậu 30 phút giải quyết chuyện này." thanh trầm thấp lộ ra sức lực thể kháng cự, cho đối phương biết phải tôi giỡn.

      "Này,. . . . . ."

      Kỳ Tuấn quả quyết kết thúc cuộc trò chuyện cùng Lã Thiên Minh. Sau đó, dắt tay Ngải Tiểu Tiểu, "Chúng ta ."

      "Nhưng. . . . . ." Ngải Tiểu Tiểu vẫn suy nghĩ muốn khuyên nên kích thích, dù sao hôn nhân cũng phải là trò đùa.

      "Lấy thẻ căn cước ra!" Kỳ Tuấn muốn cho cơ hội, trực tiếp lấy thẻ căn cước từ người , còn cảnh cáo lần nữa: " qua cho em biết hậu quả của việc giữ lời với rất nghiêm trọng, trước khi đổi ý em tốt nhất hiểu ràng!"

      vậy mà lại muốn gả cho ! Còn băn khoăn về Lục Vũ Hàng sao?

      Kỳ Tuấn nghĩ tới đây lập tức suy nghĩ dứt. Mặt tràn đầy lo lắng liếc nhìn Ngải Tiểu Tiểu, bóng dáng lồng vào dưới ánh đèn lờ mờ, làm cho Ngải Tiểu Tiểu bỗng nhiên nhớ lại cảm giác lần đầu tiên thấy , giống như ác ma trong thần thoại Phương Tây.

      thức thời ngậm miệng, theo Kỳ Tuấn ra khỏi khách sạn, lên xe. Nhưng mà vẫn hi vọng, có lẽ đây chỉ là trò đùa dai của Kỳ Tuấn.

      Đến trước cửa hàng quần áo thời trang cao cấp, Kỳ Tuấn dừng xe lại, sau đó ôm Ngải Tiểu Tiểu xuống xe.

      Lúc này, đêm khuya tiệm bán quần áo sớm đóng cửa. Chỉ thấy Kỳ Tuấn vừa xuống xe loay hoay mấy cái ở cửa ra vào, cửa bị mở ra.

      Ngải Tiểu Tiểu hoàn toàn là thấy móc chìa khóa ra. Khi kết thúc ngày bị giam giữ hôm đó, nghi ngờ người đàn ông này có thể tay mở khóa, hôm nay xem ra là vậy. Trời, may mà người đàn ông này vẫn tính là chính đạo, nếu chính là tên trộm siêu đẳng rồi. Min/na d/d'le?quy?don Kết quả, Ngải Tiểu Tiểu chỉ lo suy nghĩ chuyện này, bỏ lỡ cơ hội chạy trốn tốt.

      "Còn đứng ngây đó làm gì? vào." Kỳ Tuấn kéo tay của vào trong tiệm, mở đèn.

      Ngải Tiểu Tiểu quét mắt trong tiệm vắng vẻ, "Như vậy tốt đâu, mặc dù đây là của tiệm của mẹ , nhưng cũng nên đêm khuya. . . . . ."

      "Ngải Tiểu Tiểu, em đồng ý kết hôn thẳng thắn chút, cần cố gắng vô dụng." Kỳ Tuấn xong liếc cái, dắt tay của vào trong tiệm, "Chọn nhanh lên, nhìn xem bộ nào thích hợp mặc đăng kí kết hôn."

      "Kỳ huấn luyện viên, phải nghĩ kỹ rồi mới làm, chúng ta phải đứa trẻ ba tuổi, kết hôn phải trò đùa. . . . . ." Nhìn trận chiến này, hình như Kỳ Tuấn là đùa . Ngải Tiểu Tiểu suy nghĩ rồi quyết định ngoại giao trước, quan sau, cố gắng được khuyên bảo tận tình.

      Kỳ Tuấn lại trực tiếp coi lời của khí, lôi đến trước đống trong quần áo, cuối cùng rút ra cái váy màu đen, kết hợp với cái áo khoác màu đỏ đưa cho , ra lệnh: "Lập tức đổi."

      "Đổi cái đầu á!" Bộ dạng ngạo mạn của khiến tức giận đè nén trong lòng Ngải Tiểu Tiểu nổi lên trong nháy mắt, hung hăng cầm quần áo vứt qua bên, quát: "Tôi , tôi muốn kết hôn!"

      "Em có thời gian sáu mươi giây suy nghĩ, lập tức đổi." Kỳ Tuấn vẫn định thần như cũ, nhìn qua rồi .

      "Tôi muốn đổi bộ váy chết tiệt này, cũng chơi nhàm chán trò chơi này với ." Ngải Tiểu Tiểu trừng mắt nhìn , xoay người ra cửa. cũng tin đây là xã hội pháp trị thế kỷ hai mươi mốt, còn dám bức hôn hay sao ?

      Chỉ là, mới vừa hai bước bị người níu lại cánh tay, kéo về chỗ cũ.

      " cảnh cáo m, cần ra vẻ với !" Kỳ Tuấn nhét bộ váy vừa mới chọn vào trong ngực Ngải Tiểu Tiểu, cúi đầu rảnh rang ở bên tai : "Ngoan ngoãn chính mình tự đổi, hoặc là tự mình đổi cho em."

      " đừng khinh người quá đáng. . . . . ." Ngải Tiểu Tiểu tức giận duỗi ngón tay chỉ vào chóp mũi tuấn cảnh cáo.

      Gương mặt tuấn tú của Kỳ Tuấn vẫn gợn sóng như cũ, giơ tay lên nhàng đẩy ngón tay bé của ra, lạnh nhạt , Minna....dien?d'le?quy'don " chỉ giục em giữ lời hứa thôi." xong, nhìn nhìn đồng hồ, "Em còn có ba mươi giây."

      "A. . . . . ." Ngải Tiểu Tiểu nhìn hỏa khí vọt lên tới sau ót, dù vô cùng giận nhưng lại chỉ cười, "Được, phải là kết hôn sao? Chị theo cùng, chỉ là đừng trách chị đánh tỉnh cậu, đến lúc đó hối hận muốn ly hôn với chị dễ dàng như vậy đâu !"
      Last edited: 23/11/15
      thuytdunggg thích bài này.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 50 (tiếp)

      xong, xoay người vào phòng thử quần áo, đóng cửa ầm tiếng. Tại sao thản nhiên bình tĩnh như vậy, mà lại muốn gấp đến mức giậm chân. có thể lấy hôn nhân ra đùa giỡn, chuyện đùa giỡn này cũng đủ khả năng theo được.

      chỉ là nhi trừ con trai Ngải Bảo ra hai bàn tay trắng, nhưng giống vậy, có tuổi trẻ đầy hứa hẹn, tiền đồ rộng thênh thang. Mặc dù nghe bối cảnh của thần bí, biết xuất thân như thế nào. Nhưng mà hôm nay nhìn những bằng hữu kia của giàu cũng quý lại kính cẩn khác thường với , cần phải cũng khẳng định được phải là người dân bình thường.

      Gả cho người đàn ông như vậy, có tổn thất gì chứ?

      Lại phải nghi ngờ Kỳ Tuấn là người đàn ông đêm ấy sao? Đến gần mới có cơ hội tìm ra chân tướng.

      Cho nên nên tức giận, tiếp tục trò đùa này là được rồi. chừng đến cuối cùng người muốn kết thúc trước là Kỳ Tuấn.

      Nghĩ đến đây, Ngải Tiểu Tiểu hề giậm chân phản đối nữa. Ngoan ngoãn mặc quần áo tử tế, ngồi lên xe, theo Kỳ Tuấn đến Cục Dân chính.

      Tòa nhà cao lớn vốn nên tối đen như mực, lúc này có cửa sổ hắt ra ánh đèn sáng ngời.

      Xe của bọn họ mới vừa dừng hẳn thấy Lã Thiên Minh nóng nảy xông đến mở cửa xe. nhìn thấy Ngải Tiểu Tiểu ngồi chỗ cạnh tài xế, lập tức kéo Kỳ Tuấn đến bên.

      "Này, người này là làm gì vậy? phải là muốn kết hôn cùng Ngải Tiểu Tiểu chứ?" Ở trong ấn tượng của Lã Thiên Minh, Kỳ Tuấn luôn luôn trầm ổn kín kẽ, làm việc có chừng mực, là người đàn ông rất có trách nhiệm, nhưng bây giờ sao, quả thực là hồ đồ, hơn nữa còn là lấy chuyện lớn cả đời của chính mình ra làm trò đùa. Nếu như phải là Kỳ Tuấn nhất thời mê muội, chỉ có thể người phụ nữ Ngải Tiểu Tiểu kia cớ mưa tính quá cao tay!

      Ngải Tiểu Tiểu cũng vội vã xuống xe, ngồi ở trong xe nhìn trong bóng đen của hai người đàn ông chuyện với nhau. Lã Thiên Minh phải là cố gắng khuyên can Kỳ Tuấn, nhất định cũng cho là Kỳ Tuấn điên khùng.

      Huấn luyện viên thối là làm cho người ta nhìn thấu, rốt cuộc tại sao muốn kiên trì cưới như vậy, chẳng lẽ có liên quan đến Ngải Bảo? là người đàn ông khi dễ hai năm trước sao?

      Trong lòng Ngải Tiểu Tiểu vừa động lập tức đẩy cửa xe ra, xuống xe.

      Ở trong bóng tối, hai người đàn ông này cao lớn cao ngạo, khí thế bức người giống nhau. Chuyển đổi góc độ, nhìn thấy gò má cương quyết của Kỳ Tuấn hình dáng thanh thoải cùng mái tóc đen. rất giống! lại lặng lẽ đến gần chút.

      ". . . . . . Chúng ta tạm thời đến thân phận Ngải Tiểu Tiểu, chỉ việc ấy chưa cưới làm mẹ, điều này khẳng định ông cụ thể tiếp nhận." Lã Thiên Minh tận tình khuyên Kỳ Tuấn.

      "Ông ấy có chấp nhận hay là chuyện của bản thân ông ấy." Câu đầy tức giận của Kỳ Tuấn lạnh lẽo ràng cực kỳ phản đối ông cụ trong miệng .

      "Vậy cậu thể vì cùng phản kháng ông cụ mà làm ảnh hưởng đến hạnh phúc cả đời của mình được."

      Kỳ Tuấn lạnh lùng cười ra tiếng, ném cho Lã Thiên Minh ánh mắt ý tứ.

      "Trời, phải thích Ngải Tiểu Tiểu như vậy chứ? Cho dù đưa theo con riêng cậu cũng chút quan tâm!" Lã Thiên Minh kích động nắm chặt lấy bả vai Kỳ Tuấn.

      Ngải Tiểu Tiểu lập tức cảm giác thấy thứ gì lên trong mắt.

      Cái đó đúng. . . . . . nút áo ống tay áo của Lã Thiên Minh, cho dù dưới ánh sáng yếu ớt hơn nữa vẫn lấp lánh như cũ.

      Nút áo! Trong đầu của Ngải Tiểu Tiểu bỗng nhiên lên mặt bên người đàn ông hai năm trước kia, còn có Kim cài lóe sáng tay ống áo , vậy mà lại giống nhau như đúc với cái ống tay áo Lã Thiên Minh!

      từng điều tra, Kim cài áo kia là hạt bo bo bản số lượng có hạn của nhãn hiệu Đát Kỷ, toàn Trung Quốc chỉ có vài chiếc. từng tìm nhãn hiệu kia điều tra, nhưng mà bọn họ đó là buôn bán cơ mật chịu để lộ cho lộ thông tin của khách hàng.

      từng bước đến gần, nhìn kỹ. Ngải Tiểu Tiểu phát từ mặt bên nhìn Thiên Minh luôn luôn dịu dàng dễ thân thiết lại cũng có đường cong lạnh lùng cương nghị mặt, còn có mái tóc ngắn nhàng khoan khoái sạch .

      nắm chặt tay thành quả đấm, móng tay dường như bấm sâu vào trong thịt. Giống như trong đôi mắt, trong đầu chỉ có áo khoác đó cùng mấy nút áo này lóe sáng.

      "Đầu, cậu câu lòng . . . . . ." Lời lo lắng của Lã Thiên Minh bỗng dưng im bặt lời khi thấy Ngải Tiểu Tiểu giống như quỷ mị xuất ở trước mặt ."Này, . . . . . ."

      Ánh mắt của Ngải Tiểu Tiểu u ám dọa người, hình như cũng có thấy Lã Thiên Minh, trực tiếp tay túm lấy cổ áo của , giọng trầm: "Bộ trang phục này rẻ ."

      "Dĩ nhiên, đây chính là bản số lượng có hạn thế giới." Lã Thiên Minh cau mày muốn vạch tay của ra, tiếc rằng túm rất chặt, chỉ có thể hơi gập thân thể xuống phối hợp với chiều cao của .

      "Mới mua?"

      " phải, hơn hai năm rồi, nhãn hiệu gì đó ngay cả có bảo vệ. . . . . ." Lã Thiên Minh bỗng nhiên câm mồm, rất kinh ngạc, làm sao mình lại phối hợp với nhóc như vậy trong vấn đề giải thích được thế này.

      "Quả nhiên là !" Ngải Tiểu Tiểu cắn răng, dùng sức đem cổ áo xuống kéo, hung hăng đánh về phía bụng Lã Thiên Minh. Lã Thiên Minh vội vàng ngăn hai tay của lui về phía sau, tránh được đòn đánh lén của .

      "Ngải Tiểu Tiểu, làm cái gì. . . . . ." Chữ điên khùng còn chưa ra miệng, Ngải Tiểu Tiểu nhấc chân hung ác đạp đến. Động tác rất mạnh mà bén nhọn, hình như dùng hết sức lực toàn thân.

      Lã Thiên Minh né tránh kịp, ngã xuống đất.

      Đáng ghét! Năm đó bỏ rơi , hôm nay còn Ngải Bảo của là con riêng, Ngải Tiểu Tiểu hung hăng đạp đạp vẫn hả giận, khom lưng muốn cởi giày cao gót ra làm vũ khí.

      "Được rồi, " Kỳ Tuấn vẫn khoanh tay đứng nhìn vội vàng ôm lấy từ phía sau, cúi đầu ở bên tai nhàn nhạt mà ra: "Mặc dù ta phản đối chúng ta kết hôn là rất đáng ghét, nhưng là tội đáng chết."

      " buông tôi ra, tôi thể đánh chết tên súc sinh này!" Nây giờ Ngải Tiểu Tiểu định nghe cái gì hết, chỉ là quơ giày cao gót trong tay đánh về phía Lã Thiên Minh. Bị Kỳ Tuấn ngăn lại, cự ly quá xa với tới, định nện giày cao gót vào người Lã Thiên Minh.

      Lã Thiên Minh sờ sờ đầu đứng lên, trêu ai ghẹo ai chứ! ? Nhìn Ngải Tiểu Tiểu vẫn còn uốn éo trái phải trong ngực Kỳ Tuấn hoàn toàn tính toán bỏ qua cho chút, lắc đầu cái để cho mình tỉnh táo chút. Nếu như nhìn lầm, trong hai tròng mắt của Ngải Tiểu Tiểu ràng có khắc hai chữ —— thù hận!

      "Ngải Tiểu Tiểu, người phụ nữ ác độc, tôi chỉ mấy câu , phản đối các ngươi kết hôn thôi, sao lại làm như vậy." Lã Thiên Minh duy trì phong độ cuối cùng, cắn răng nghiến lợi .

      " cần cho rằng tôi bậy, hai năm trước mình làm chuyện gì tốt, mình nhớ sao? Được, hôm nay tôi nhắc nhở chút. . . . . ." Ngải Tiểu Tiểu càng càng tức giận, nện chiếc giày khác vào người Lã Thiên Minh.

      "Hai năm trước? Hai năm trước tôi làm cái gì?" Lã Thiên Minh hiểu ra sao.

      Cái bộ dáng kia ở trong mắt Ngải Tiểu Tiểu hoàn toàn là giả bộ vô tội, "Được, nhớ rồi." Ngải Tiểu Tiểu cười lạnh, "Vậy tôi nhắc nhở lần, cái hẻm ở phố Ngọc Long, có nhớ hay !"

      "Cái gì hẻm , cái gì phố Ngọc Long. Tôi chính là thấy sợ tôi ngăn cản các người ghi danh kết hôn, bịa chuyện xưa bẩn thỉu cho tôi."

      Vậy mà ta lại trả đũa! Ngải Tiểu Tiểu quả giận điên lên."Người nào quan tâm ghi danh kết hôn cái chó má gì, hôm nay tôi thay trời hành đạo, đánh chết cái người này. . . . . ."

      Người duy nhất hiểu ngọn nguồn tình ở trường là Kỳ Tuấn, vừa nghe tròng mắt đen tối sầm lại, bỗng nhiên ra tay che miệng Ngải Tiểu Tiểu. Nếu để cho tiếp, sợ rằng chẳng những hôm nay kết hôn kế hoạch phải hoàn thành được, bí mật của năm đó cũng bị lộ ra ánh sáng.

      "Ưmh. . . . . . Ưmh. . . . . . Buông ra. . . . . ." Ngải Tiểu Tiểu giãy giụa, điên cuồng giống như con thú bị thương.

      Kỳ Tuấn vừa dùng lực vặn thân thể của lại, tròng mắt đen sâu nhìn ánh mắt của chăm chú, " hiểu uất ức của em, nhưng mà những chuyện kia qua rồi. Hôm nay là những ngày an nhàn của chúng ta, nên vì chuyện quan trọng quấy rối tâm tình của chúng ta." Giọng điệu nhàng của mang theo chút cảm xúc, lại vô tình khiến cho lửa giận điên cuồng trong trái tim Ngải Tiểu Tiểu tắt bớt, lý trí bình tĩnh lại.

      " phải biết, kiện kia đối với tôi rất quan trọng!" nhịn được, Ngải Tiểu Tiểu có chút nghẹn ngào.

      " hiểu ." an ủi, vỗ vỗ lưng của , "Cho nên, bắt đầu từ hôm nay để cho em chịu bất kỳ uất ức gì."

      Ngải Tiểu Tiểu trợn to cặp mắt mờ mịt, ngẩng đầu nhìn Kỳ Tuấn. Từ xưa tới nay chưa từng có ai với những lời này, mình lớn lên, cho nên nhẫn nhịn chịu uất ức vẫn là chuyện phải làm. có ai biết khát vọng có người với lời như vậy đến thế nào, lời này cảm động bất kỳ lời tâm tình nào thế gian. Nhưng mà hôm nay những lời này được ra từ miệng huấn luyện viên thối, ngoài cảm động, trong long càng thêm rối bời.

      "Kỳ Tuấn. . . . . ." lẩm bẩm , " biết Ngải Bảo là ruột thịt của tôi, tôi là. . . . . ."

      " hiểu ." Kỳ Tuấn nghiêng đầu, khóe môi mang theo nụ cười nhàn nhạt mê người.

      "Vậy còn kiên trì muốn ghi danh kết hôn với tôi sao?" Ngải Tiểu Tiểu ngửa mặt nhìn Kỳ Tuấn, khoảnh khác kia lại cảm giác mình khẩn trương đến mức quên hô hấp.

      " kiên trì." Ba chữ nhàn nhạt bên tai Ngải Tiểu Tiểu nổ thành pháo hoa sáng chói.

      "Được, tôi gả cho !" Ngải Tiểu Tiểu quay đầu lại trừng mắt liếc người cặn bã con trai của mình là con riêng cái, nhào vào trong ngực Kỳ Tuấn.

      【 rất nhiều năm sau, Ngải Tiểu Tiểu mỗi lần đến đoạn này đều khỏi thổn thức. : lúc ấy cảm giác của thấy Kỳ Tuấn là hoàng tử cưỡi bạch mã cứu vớt , nhưng ai mà biết, nhiều năm sau mới phát , người hoàng tử kia là ác ma ngụy trang. 】

      "Này, các người có muốn làm thủ tục hay ?" Người của cục Dân chính kia bị buộc làm thêm giờ nóng nảy, đứng thúc giục ở cửa ra vào.

      " cần. . . . . ." Lã Thiên Minh khoát tay, Ngải Tiểu Tiểu này cũng quá xảo trá rồi, đối với là cay cú ác độc, đối đầu khóc lóc đáng thương. Làm sao người phụ nữ như vậy có thể làm cho đầu cưới vào cửa, nhất định phải khuyên đầu nghĩ kỹ rồi mới làm.

      Nhưng mà Kỳ Tuấn vốn cũng hỏi , kéo thẳng Ngải Tiểu Tiểu vào đại sảnh cục Dan chính ghi danh kết hôn.

      "Này, đầu. . . . . ." Lã Thiên Minh vội vàng tiến lên bắt được cánh tay Kỳ Tuấn, "Tôi thấy cậu vẫn nên suy nghĩ kỹ rồi hãy ."

      Nhưng mà Kỳ Tuấn gì cả, nhàng đẩy tay của ra, ném cho ánh mắt lạnh lẽo.

      Ánh mắt kia khiến Lã Thiên Minh chịu được rùng mình cái, đầu ràng ——"Ai cản ta phải chết"! Ai! lắc đầu cái lầm bầm, "Thấy sắc quên nghĩa."

      Chỉ là, nội tâm còn chết , lại cả gan hướng về phía bóng lưng hô Kỳ Tuấn: "Đầu, Yên Nhiên đâu rồi, chẳng lẽ phải cậu nên cho cho Yên Nhiên trước sao!"

      Hết chương 50!!!!!
      Last edited: 23/11/15
      thuytdunggg thích bài này.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 51: Đạp xuống dưới!

      Lã Thiên Minh đánh bạo hướng về phía bóng lưng Kỳ Tuấn hô to: "Còn Yên Nhiên sao? Chẳng lẽ cậu định cho Yên Nhiên công bằng?"


      Bóng dáng cao lớn ở cửa cục dân chính dừng lại, nhưng chỉ là cái chớp mắt, Kỳ Tuấn hề quay đầu chỉ lạnh lùng : "Lã Thiên Minh, chuyện tôi quyết định ai có thể ngăn cản."


      Ngải Tiểu Tiểu nghiêng đầu nhìn Kỳ Tuấn, chợt phát lúc này còn đáng ghét nữa mà bỗng trở nên đặc biệt cao lớn đặc biệt đẹp trai!


      vào bên trong, hai người cùng nhau điền những giấy tờ cần thiết, người của cục dân chính lấy ra hộp mực để hai người lấy dấu vân tay.


      Ngải Tiểu Tiểu nhìn ngón tay mang dấu mực đỏ chót bỗng chốc nhớ tới vài chuyện quan trọng. giật ống tay áo Kỳ Tuấn.


      Kỳ Tuấn nghi hoặc liếc nhìn rồi xoay người lại.



      "Cái đó. . . . . ." Ngải Tiểu Tiểu vặn vẹo ngón tay ngập ngừng : "Mặc dù chỉ là kết hôn đơn giản nhưng em cảm thấy có vài lời nhất định phải ràng với ."


      " ." tại muốn lãng phí dù chỉ giây.



      "Muốn em lấy được thôi, nhưng trước hết phải đồng ý với em ba điều, nếu như làm được mọi chuyện coi như chấm dứt ở đây." Ngải Tiểu Tiểu lấy hết can đảm liền hơi.


      "Được, đồng ý." xong Kỳ Tuấn kéo tay , quay người bước tiếp: " làm thủ tục trước ."


      " được, em còn chưa điều kiện." Ngải Tiểu Tiểu kéo tay lại kiên quyết nghe lệnh.


      Đôi mày Kỳ Tuấn nhíu lại: “Tiểu Tiểu lại cứng đầu rồi! Giờ còn điều kiện gì? Lấy , tất cả của đều là của . Nhưng nếu kiên trì, cũng còn biện pháp." Sợ bướng bỉnh thà chết nghe, Kỳ Tuấn đành tạm thời thỏa hiệp: "Được rồi, em ."


      "Thứ nhất. . . . . ." Ngải Tiểu Tiểu khẽ khuôn mặt của có chút ửng hồng: "Chính là sau khi kết hôn…. thể ép buộc em làm…..làm cái chuyện kia."


      "Được." Kỳ Tuấn gật đầu, ép buộc nhưng quyến rũ.


      "Thứ hai, phải thương Ngải Bảo như con ruột mình." Lần này, Ngải Tiểu Tiểu trôi chảy hơn trước rất nhiều.


      "Được." Ngải Bảo chính là con trai , điều này căn bản thành vấn đề.


      "Thứ ba, quan hệ của chúng ta tạm thời phải giữ bí mật, được cho bất kỳ người nào biết."

      Lần này chân mày Kỳ Tuấn nhíu lại: "Em cảm thấy chúng ta thể công khai ở bên nhau?"


      " phải." Ngải tiểu tiểu vội vàng khoát tay, "Chỉ là ở căn cứ là huấn luyện viên, còn em là học viên, nếu để mọi người biết có ảnh hưởng tốt."


      Kỳ Tuấn liếc xéo cái rồi miễn cưỡng gật đầu chấp nhận.

      "Thứ tư. . . . . ."


      " phải chỉ có ba điều thôi sao?"


      "Thế nào? đổi ý rồi phải ?"


      " có…. có….em tiếp tục ."


      "Thứ tư em có tùy ý tăng thêm thời gian của các điều khoản."


      Người của cục dân chính loáng thoáng nghe được cuộc chuyện của hai người, toét miệng cười, hai người này đúng là kì lạ.


      "In dấu tay." xong điều kiện, Kỳ Tuấn quyết đoán nắm lấy ngón tay của ấn vào tờ đăng kí, mực đỏ ngón tay Ngải Tiểu Tiểu cũng theo đó in lên trang giấy. Cứ như vậy Ngải Tiểu Tiểu thành công đem chính mình gả ra ngoài.


      Cầm lấy tờ giấy đăng kí kết hôn ngồi vào chiếc Land Rover, vẫn còn có chút thất thần.


      Gần nửa đêm mới có thể trở về nhi viện, Tiểu Tiểu sợ làm Ôn di cùng Ngải Bảo thức giấc. Mà Kỳ Tuấn cũng buồn bã lên án : đêm tân hôn mà lại để ở lại mình trong phòng cho nên Ngải Tiểu Tiểu đành mình theo Kỳ Tuấn vào khách sạn.


      "Tiểu Tiểu chờ ." Kỳ Tuấn nhìn Ngải Tiểu Tiểu cười cười rồi vào phòng tắm.


      Mặc dù lúc kết hôn có thỏa thuận ba điều, trong đó có qua thể ép buộc làm chuyện kia nhưng giờ núp trong chăn Ngải Tiểu Tiểu lại có chút hối hận. Kí ức cùng Kỳ Tuấn đêm mười tám tuổi ấy lại trở về, đàn ông động tình, đúng là phải người……..


      suy nghĩ xem liệu có nên nhân lúc có ở đây lấy giày rồi trốn ra ngoài hay Kỳ Tuấn từ trong phòng tắm ra, rất phong độ : "Tắt đèn, ngủ!"


      Ngải Tiểu Tiểu thở phào. Nhưng ngờ, ngay sau đó lại bị vật nặng đè lên người.



      " phải …..tắt đèn ngủ sao?" thanh sợ hãi vang lên trong đêm.


      "Đúng vậy nha, tắt đèn…..ngủ.." Giọng tiếp theo vô cùng mập mờ, thanh ấy vừa nghe đủ thấy nghiệt.


      Ngải Tiểu Tiểu có chút kích động, lập tức vươn tay ra bật đèn ngủ lên: "Kỳ Tuấn, em cho biết, đồng ép buộc em làm chuyện kia. Nếu như dám động tay chân lung tung, em lập tức li hôn!"


      Khuôn mặt Kỳ Tuấn đầy oan uổng: "....tay động, chân cũng động, chỉ muốn ôm bà xã của mình ngủ, như vậy mà cũng được sao?"


      Ngải Tiểu Tiểu lập tức đen mặt: tại sao ban đầu mình lại đem điều khoản cho ràng?


      "Chính đấy nhé, tay được nhúc nhích, chân cũng được động." Ngải Tiểu Tiểu tức giận đáp, chỉ chốc lát sau liền chìm vào mộng đẹp. Hôm nay ngày quá mệt mỏi.


      Tuy nhiên lại có người nào đó thể lực dư thừa đến ngủ được.... ...
      thuytdunggg thích bài này.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 51 (tiếp)
      Thấy ngủ thiếp , Kỳ Tuấn cười tiếng, khóe môi nhếch lên , bàn tay chuyển qua trước ngực nàng nhàng cởi từng nút áo.


      "Tiểu Tiểu, tại, em phản đối và em làm chuyện kia chứ?"


      Ba giây sau: "Em có phản đối, chính là đồng ý sao?" Người nọ phúc hắc .


      Sau đó, bàn tay từ vạt áo của thăm dò từ sau lưng, đem thân thể ôm sát trong lồng ngực mình, đầu chôn ở cổ bắt đầu nhàng hôn.


      Được ôm chân thực như thế, vui sướng như điên. Đây là cảm giác lần đầu tiên được trải qua trong đời. Cũng là lần đầu tiên có suy nghĩ muốn ôm chặt, quyết định vĩnh viễn bao giờ buông ra.


      Lúc này, Ngải Tiểu Tiểu lại đột nhiên mở mắt, nhìn chằm chằm vào , lúc sau trong mắt dần dần bao phủ lớp sương mờ. Sau đó nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống mặt Kỳ Tuấn.


      Kỳ Tuấn hoảng hốt: "Tiểu Tiểu, em sao thế?"


      Nước mắt Ngải Tiểu Tiểu rơi càng lúc càng thêm mãnh liệt.


      "Đừng khóc, ….." Chỉ là nước mắt mà cũng khiến cảm thấy vô cùng đau lòng. Kỳ Tuấn luống cuống biết phải làm gì. phải vẫn luôn là người có ý chí sắt đá hay sao?

      "Khốn kiếp…khốn kiếp…" Hai tay nắm chặt, Ngải Tiểu Tiểu liều mạng đấm vào ngực Kỳ Tuấn.


      thút thít từng câu đứt quãng: "Tại sao? Tại sao lại muốn khi dễ tôi? Tôi....Tôi cắn chết …." Dứt lời hung hăng cắn lên vai Kỳ Tuấn cái.


      ". . . . . ." khóc như mưa khiến Kỳ Tuấn cảm thấy mình như vừa làm chuyện vô cùng độc ác trời đất thể dung tha. đành vươn thẳng sống lưng dám kêu lên tiếng. Cuối cùng trong đêm tân hôn được in tặng loạt dấu răng vai.


      Nhưng sao vẫn là tiếp tục khóc, khóc vô cùng đau khổ, rồi tay níu lấy áo : "Đáng ghét, cường bạo tôi, tôi đưa đến Cục Công An…."


      Sau đó, Ngải Tiểu Tiểu ngủ gục trong ngực Kỳ Tuấn, còn nghe thấy thanh gì nữa.


      vừa mới gặp ác mộng. Ánh mắt Kỳ Tuấn tối sầm lại, ảo não vuốt mi tâm.


      Rốt cuộc đêm đó để lại cho bao nhiêu tổn thương? Tổn thương ấy phải sâu đến mức nào mới có thể khiến liên tiếp gặp ác mộng cho đến ngày hôm nay? làm gì vậy? Cưới là muốn bảo vệ . Nhưng tại sao lúc này lại làm tổn thương ?


      "Tiểu Tiểu, xin lỗi. . . . . ." Kỳ Tuấn dịu dàng cài lại từng cúc áo sơ mi, sau đó kéo chăn đắp lên người , hôn lên trán thầm: "Tiểu Tiểu, dùng cả đời để cưng chiều em, để em quên hết mọi đau đớn trước đây, tin tưởng , theo ....."


      "Ngủ ngon."


      Kỳ Tuấn xong liền xuống giường, vào phòng tắm dùng nước lạnh dập lửa.


      Sáng hôm sau, Ngải Tiểu Tiểu nửa mê nửa tỉnh, trở mình muốn lật người, lại phát ra eo bị người nào đó ôm thể nhúc nhích, tay chân cũng bị đè lại thể cử động.


      xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ bị bóng đè sao?


      Thử tiếp tục cử động…..


      Kết quả là cả người được ôm trọn vào lồng ngực ấm áp.


      Kỳ Tuấn mê man nỉ non: "Tiểu Tiểu….ngoan….vẫn sớm…đừng lộn xộn…ngủ tiếp …."


      Ngải Tiểu Tiểu dụi dụi mấy cái rồi mở mắt, trước mắt lên vòm ngực màu đồng sau chiếc áo ba lỗ màu trắng.


      Đây là…..Đây là tình huống gì?

      nhàng ngọ nguậy cơ thể, vất vả lắm mới dịch chuyển ra xa chút để nhìn mặt đối phương.


      Giật mình!


      Thấy gương mặt người đàn ông, Ngải Tiểu Tiểu lập tức lấy tay che miệng, hít vào ngụm khí lạnh.


      Chính là. . . . . . Huấn luyện viên thối! Đại não chậm chạp hoạt động, lúc sau mới nhớ ra chuyện xảy ra ngày hôm qua. Như vậy vô cùng dễ dàng đem mình gả cho !


      Nhưng may giờ bọn họ vẫn mặc quần áo nghiêm chỉnh.


      Cúi đầu nhìn Kỳ Tuấn ngủ say cảm thấy hình như cũng bị thua thiệt.


      Người đàn ông trước mặt giờ quả rất đẹp. Hàng lông mi dài cong vút như được khảm lên, sống mũi thẳng tắp dường như so với điêu khắc còn tinh tế hơn, đôi môi mỏng sắc bén. Nắng sớm rọi vào khiến cả khuôn mặt càng trở nên tuấn mĩ*.
      *tuấn mĩ: khôi ngô, tuấn tú


      Mạnh Yên Nhiên dáng người vô cùng tốt. Tầm mắt nhịn được dời xuống, chỉ thấy lồng ngực vạm vỡ như như sau lớp áo ba lố, lên lời.....cảm giác lúc này vô cùng hấp dẫn, gợi cảm. . . . . .


      Trời ơi nếu như là hai năm trước có lẽ ngại ngùng mà nhào tới rồi. Ngải Tiểu Tiểu vỗ hai má lẩm bẩm khuyên chính mình: "Bình tĩnh, phải bình tĩnh, nên háo sắc như vậy……"


      Nhìn đồng hồ thấy vẫn sớm, Ngải Tiểu Tiểu quyết định nằm thêm lúc nữa. nhàng đặt tay lên trái tim đập loạn......
      thuytdunggg thích bài này.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 51 (tiếp)
      Ngải Tiểu Tiểu lén lút mở mắt lần nữa.



      Lần đầu tiên nhìn ở khoảng cách gần như vậy, huấn luyện viên thối đúng là phải đẹp bình thường, nhịn được liền vươn tay chạm vào mắt, mũi, miệng, yết hầu….. do dự có nên tiếp tục hay …..


      "Nhìn đủ chưa?" Kỳ Tuấn hơi hé mắt, Ngải Tiểu Tiểu bị dọa, tim thiếu chút nữa nhảy ra ngoài.


      "Nhìn….nhìn đủ rồi….." Nhưng là…..còn chưa sờ đủ.


      Ngải Tiểu Tiểu hoàn toàn trả lời là theo bản năng, nửa câu sau thiếu chút nữa từ trong miệng chạy ra ngoài, may mắn dừng lại kịp thời.


      "Tiểu Tiểu à, sao ngủ mà em cũng có thể nghịch ngợm như vậy?" Kỳ Tuấn nắm chặt lấy đôi tay quấy rối của , mệt mỏi nhắm mắt lại, cằm đặt ở đỉnh đầu của thầm: "Nằm yên đấy, được ồn ào….."


      "Vẫn còn sớm, ngủ tiếp lát ….."


      Ngải Tiểu Tiểu ngây ngốc để mặc ôm mình lần nữa ngủ tiếp, gương mặt nhắn giờ lại hoàn toàn tỉnh táo, cố gắng thế nào cũng ngủ lại được.


      "Đừng cứng ngắc như vậy, cứ như ôm phải khúc gỗ vậy, thả lỏng cơ thể chút!" Kỳ Tuấn thầm kèm theo đó là hơi thở nóng rực từ đỉnh đầu truyền đến.


      "À….ừ…..!"


      là rất khẩn trương! Dù sao hôm nay cũng coi như ngày tân hôn của bọn họ.


      " ngủ được sao bà xã?" Kỳ Tuấn vẫn nhắm mắt như cũ, đưa tay xoa xoa đầu Tiểu Tiểu.


      " gọi em là gì thế?"


      "Bà xã, hôm qua chúng ta kết hôn rồi mà, phải em quên đấy chứ?" Kỳ Tuấn mở to đôi mắt, tròng mắt đen đẹp mê người mang theo chút mê hoặc.


      "Em quên……"


      Nhưng cũng đáng ghét! có thể nóng nảy chút, bá đạo chút hoặc là tà ác chút ? Bộ dạng này của khiến quen! sắp điên rồi!


      Hơi thở của , nhịp đập trái tim , nhiệt độ của , tất cả tất cả đều khiến Ngải Tiểu Tiểu càng ngày càng cảm thấy khẩn trương. vô thức nắm chặt chăn trong tay.


      Kỳ Tuấn than tiếng rồi mở mắt, từ từ gỡ tay Ngải Tiểu Tiểu ra.


      Gương mặt Ngải Tiểu Tiểu mê mang có chút hiểu ngẩng lên đầu nhìn .


      "Quần áo sắp bị em xé rách rồi, tối hôm qua giằng co tới hơn nửa đêm, em thể yên tĩnh lúc sao?"


      Lúc này Ngải Tiểu Tiểu mới phát ra vừa rồi mình nắm chặt quần áo của , mà câu của có phần mập mờ khiến gương mặt lập tức ửng đỏ.


      "Đúng ….đúng…. xin lỗi……"


      Kỳ Tuấn gian ác cong cong khóe miệng, .....***************.... gương mặt tuấn tú đột nhiên tiến đến sát gần .


      Ngải Tiểu Tiểu chớp chớp mắt: "…. định làm cái gì? đồng ý ép buộc em rồi đấy…."

      "Ngải Tiểu Tiểu……."


      "Có mặt!" Thẳng tắp sống lưng dõng dạc trả lời, chợt thấy chán nản thôi.


      "Mặt của em là đỏ….."


      ra là muốn cái này? Là hoàn toàn hiểu sai ý . Nghĩ tới đây…ầm….mặt Ngải Tiểu Tiểu càng trở nên đỏ hơn.


      Kéo chăn chùm kín từ đầu đến chân giọng: “Em…em ngủ.”


      "Ngủ sao? Hay là em xấu hổ?" Kỳ Tuấn càng tiến đến gần hơn.


      "Em cho biết, em…em mới có xấu hổ!" Ngải Tiểu Tiểu đem mình cuộn thành cái kén, tuy giọng có vẻ buồn buồn nhưng vẫn mạnh miệng.


      "Ngải Tiểu Tiểu, ngờ em lại là người thế này! Em xem mình có giống con rùa đen rụt cổ hay ?"


      " đừng có mà vu khống! mới là rùa đen!" Ngải Tiểu Tiểu ghét nhất bị người ta là rùa đen gụt đầu.


      "Vu khống? Vừa rồi ai là người động tay động chân với ?"


      Động tay đông chân sao? ghét nhất là cái từ này cho nên liều chết phủ nhận.


      " dối, em căn bản có động tay đông chân với !"


      Ông trời ơi, nhất định cứ phải thừa nhận sao?


      Người ta vẫn bảo nếu sáng hôm sau cùng trai đẹp thức dậy giường cả hai cùng xấu hổ và có chút ngọt ngào sao? Tại sao đến nó lại trở nên kinh thiên động địa thế này?


      "Đối với ông xã động tay đông chân sao phải xấu hổ? Em mau ra đây. Em sợ thiếu khí mà chết sao?" Kỳ Tuấn kéo góc chăn để lộ ra khuôn mặt nhắn của Ngải Tiểu Tiểu.


      Ông….Ông xã! Ngải Tiểu Tiểu lại rụt vào, sau đó đem chính mình cuộn chặt hơn.


      Nhìn bộ dáng Ngải Tiểu Tiểu lúc này, Kỳ Tuấn có chút buồn cười. đưa tay lên vuốt mái tóc .


      cảm thấy vô cùng vui vẻ. Dường như từ trước tới nay chưa bao giờ vui như thế.


      Hai mươi mấy năm qua, mỗi sáng đều tỉnh lại trong khẩn trương và mệt mỏi nhưng bây giờ thấy rất vui vẻ. Nghĩ tới cuộc sống sau này cũng có thể vui vẻ như vậy, cả người Kỳ Tuấn trở nên vô cùng sáng lạng.


      "A! Đau!" Ngẩng đầu lên Ngải Tiểu Tiểu đột nhiên hét lên tiếng , lập tức đụng phải trán Kỳ Tuấn.


      Khoảnh khắc ấy mọi thứ bỗng trở nên vô cùng mập mờ.


      "Bà xã, em cố ý phải ?"


      "A! phải đâu.... xin lỗi…. sao chứ?" Ngải Tiểu Tiểu luống cuống vội xoa chỗ vừa bị đụng trúng.


      "Lực từ đầu em tác dụng lại thôi mà bà xã!" Kỳ Tuấn cảm thấy cách gọi này càng ngày càng trở nên thuận miệng.


      " sao đâu, đầu em rất cứng mà! Ha ha. . . . . ." Ngải Tiểu Tiểu cười khan.


      "Kỳ Tuấn, hôm qua em đồng ý với dì Ôn hôm nay trở về sớm . Hôm nay nhi viện có chương trình quyên góp, em phải tới giúp tay thuận tiện có thể chăm sóc Ngải Bảo."


      Kỳ Tuấn nhìn chằm chằm lúc rồi đáp: “Để đưa em về, đúng lúc có chuyện cần làm."


      "Ừ." gật đầu, đôi mắt trong suốt khiến trái tim rung lên. Nếu như có thể tại chỉ muốn đem ra ăn sạch!


      vốn rất tự tin về khả năng tự chủ của bản thân. Nhưng rốt cuộc hôm nay khi chứng kiến Ngải Tiểu Tiểu chân trần bước về phía tủ quần áo của mình mọi thứ trở nên thể kiểm soát. thô bạo đè dựa vào tường.


      " đồng ý với em……."


      "Chỉ là hôn chào buổi sáng thôi mà." nhàn nhạt giải thích, đè nén dục vọng hôn lên mi tâm rồi chậm rãi hôn xuống bờ vai trơn nhẵn. Cuối cùng dừng lại ở đôi mắt đen láy ngây ngốc của . Kỳ Tuấn hề nhận ra nét mặt chưa bao giờ dịu dàng ấm áp như lúc này.


      Quả phụ nữ quyến rũ khiến đàn ông mất hết nhân tính! Ít nhất kĩ thuật của Kỳ Tuấn trở nên vô cùngthuần thục.


      Động tác chậm rãi khiến gương mặt Ngải Tiểu Tiểu càng trở nên ửng đỏ. gian vang lên tiếng thở dốc.


      Sau đó, vui vẻ hôn lên môi lần nữa, dịu dàng tới lui bờ môi . Hương vị cơ thể khiến lưu luyến nỡ rời . Lúc này, mười ngón tay thon dài cũng nhàn rỗi, nhàng ôm thân thể giam cầm trong ngực. Dường như muốn đem hòa làm với chính mình.


      Ngải Tiểu Tiểu thể thừa nhận kỹ thuật của Kỳ Tuấn càng ngày càng trở nên thành thục, năm ngón tay cũng thêm linh hoạt, hơn nữa còn rất biết dùng lực vừa đủ…..


      Ầm….Dường như có cái gì đó vừa mới được kích thích giữa hai người.



      Ngải Tiểu Tiểu cảm thấy như có dòng điện mạnh mẽ chạy qua khiến tê dại. hiểu nổi cảm giác lớn dần lên mình lúc này.


      Cộc cộc…..Tiếng gõ cửa đột ngột vang lên.... ....

      Chương 51 (tiếp)
      Tâm trí Ngải Tiểu Tiểu bừng tỉnh. may thiếu chút nữa là bị hấp dẫn rồi. Xem ra bình tĩnh của cần phải rèn luyện thêm nhiều hơn.


      Lã Thiên Minh đẩy cửa bước vào. Trải qua đêm suy nghĩ có lẽ ta chấp nhận . Bước qua Ngải Tiểu Tiểu, ta khẽ gật đầu cái rồi quay lại gọi Kỳ Tuấn ra ngoài. lát sau, Kỳ Tuấn vội vã trở về phòng, thấy Ngải Tiểu Tiểu thay quần áo trong phòng tắm vọng vào: "Bà xã, có chút việc gấp thể đưa em , tiền để bàn lát nữa em tự gọi xe nhé!"


      "Kỳ Tuấn……" Ngải Tiểu Tiểu ngay cả dép cũng kịp vội lao ra khỏi phòng tắm. Trực giác của mách bảo chắc chắn Kỳ Tuấn gặp phải chuyện gì vô cùng khẩn cấp nếu cũng vội vàng như vậy? Chẳng lẽ có liên quan đến “Phúc xà”? Nhìn cánh cửa đóng sầm lại, lòng dâng lên nỗi lo lắng mơ hồ.


      Ngoái đầu nhìn lại thấy bàn để xấp tiền mặt cùng tấm thẻ.


      Mới nhìn qua chỗ tiền kia cũng đủ để hoang phí trong mấy tháng rồi chứ chưa gì đến tấm thẻ vàng kia.


      thầm gào thét trong lòng: quả nhiên được gả cho “rùa vàng”. Ngải Tiểu Tiểu khẽ nhếch môi, nhưng nụ cười dường như mang theo lo lắng.



      Cầm xấp tiền mặt cùng tấm thẻ vàng Ngải Tiểu Tiểu rất muốn hào phóng lần gọi taxi để về nhi viện nhưng cuối cùng đôi chân vẫn theo quán tính, chầm chậm bước về phía trạm xe buýt.


      nhi viện, dì Ôn cùng Ngải Bảo vệ sinh cá nhân cho bọn , mọi người cũng bận rộn quyét dọn. nhi viện dường như rực rỡ hẳn lên.



      "Dì Ôn, rốt cuộc là ai đến vậy? Là người rất quan trọng sao?" Vừa ôm lấy Ngải Bảo, Ngải Tiểu Tiểu vừa hỏi.



      "Là tổng giám đốc tập đoàn Trường Sinh, ta tài trợ cho nhi viện chúng ta ít. Hôm nay, ta muốn dẫn người ở đài truyền hình đến đây quay phim." Dì Ôn vừa cắt móng tay cho bạn vừa trả lời.



      "Sử Trường Khánh? Cái con người vô sỉ như ta mà cũng biết quyên góp sao? Lại còn khiến tin tức lan rộng ra như thế hẳn ta chỉ muốn nâng cao danh tiếng cho bản thân."


      "Tiểu Tiểu à, cần ở trước bọn trẻ những chuyện đó." Dì Ôn liếc nhìn Ngải Tiểu Tiểu cái rồi : "Làm người phải biết cảm ơn, bất luận ta có mục đích gì cũng là giúp chúng ta."


      "Con biết rồi, dì Ôn." Mặc dù trong lòng rất khinh thường hành vi của Sử Trường Khánh, nhưng nghe dì Ôn xong Ngải Tiểu Tiểu vẫn cười : "Được rồi, có cần con làm gì ?"


      "Con đưa Ngải Bảo ăn chút gì . Lát hết bận dì qua sau." Ôn Ái Thi vừa vừa giúp bạn sửa lại quần áo.


      Hai giờ sau, Sử Trường Khánh cùng đám phóng viên xuất ở cửa nhi viện. Ôn Ái Thi cùng mấy người trong nhi viện vội vàng ra tiếp đón. Sử Trường Khánh giới thiệu Ôn Ái Thi với mọi người. Tiếng tán dương ở khắp nơi vang lên ngừng.


      Máy quay đồng loạt hướng về phía Ôn Ái Thi, đèn flash cũng ngừng lóe sáng.


      Sử Trường Khánh nhân cơ hội chuyển ánh mắt về phía sân tìm kiếm, thấy Ngải Bảo cùng Ngải Tiểu Tiểu chơi ở góc sân lập tức mỉm cười. Sau khi cùng Ôn Ái Thi dẫn đám phóng viên vào nhi viện để tìm hiểu hơn cuộc sống của bọn trẻ ở đây, ta quay người về hướng Ngải Tiểu Tiểu.


      "Thấy hôm nay thế nào?" tinh nghịch vênh vênh mặt lên hỏi.


      Ngải tiểu tiểu lườm cái: "Mua danh chuộc tiếng."


      "Lần này thực bị oan." Sử Trường Khánh ngồi xuống trước mặt , sờ sờ khuôn mặt bé mềm mại của Ngải Bảo: "Đứa bé này đáng ….." Nghiêng đầu mới phát , Ngải Tiểu Tiểu lườm mình đợi nghe giải thích. Cười hì hì rồi mới tiếp: " biết là các người đắc tội với ai, gần đây phía ép xuống, muốn chính phủ giải tán nhi viện, rồi đem mảnh đất này sát nhập vào quy hoạch của nhà nước."


      "Cái gì? Chúng ta làm sao có thể đắc tội. . . . . ." Ngải Tiểu Tiểu bỗng nhiên ngừng lại. Bởi chợt nhớ ra vụ án của mình hai năm trước. Dường như đắc tội với người nào đó. Dường như người đó phải dồn vào chỗ chết mới hài lòng.


      Trời ạ, chuyện lần này chẳng lẽ là bởi vì ? Ngải Tiểu Tiểu nhíu chặt đôi mày.


      "Yên tâm, có ở đây." Sử Trường Khánh kiêu ngạo vỗ ngực cái: “Sau khi suy nghĩ cả đêm, nghĩ ra diệu kế, lấy danh nghĩa tài trợ cho nhi viện khiến mọi người chú ý, như vậy bọn họ thể có hành động thiếu suy nghĩ nữa."


      "Cám ơn." Ngải Tiểu Tiểu nhìn , có chút ấp a ấp úng: "Cái đó….Chuyện của Sử Kỳ Vân, phải trách tôi sao?"


      Sử Trường Khánh dừng chút: "Ai nha, nó làm nhiều chuyện quá đáng như vậy với em, còn định thay mặt nó xin lỗi em đây."


      "Sử trường khánh, thực là gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn. Đúng là bông hoa hiếm có đời." Ngải Tiểu Tiểu đầy bội phục.


      "Quá khen, quá khen!" Sử Trường Khánh hai tay ôm quyền, làm như . Hai cùng nhìn nhau mỉm cười.


      Lúc này, người thanh niên chạy tới gọi Sử Trường Khánh.


      Ngải Tiểu Tiểu nghiêng đầu nhìn những đứa bé cùng dì Ôn chụp ảnh cùng phóng viên, có thể tạm thời bọn họ giải tán nhi viện nhưng còn tương lai sao?


      được, phải bảo vệ nhi viện, bảo vệ dì Ôn, bảo vệ Ngải Bảo, dù có phải đánh đổi bằng mạng sống của mình cũng đáng. Nhưng rốt cuộc bàn tay ai thao túng phía sau? chỉ có mình căn bản thể làm gì được. cần có người giúp đỡ….


      Bỗng nhiên lướt qua tâm trí là gương mặt tuấn tú lạnh lùng của Kỳ Tuấn. nhất định có thể giúp . Đúng, ngay bây giờ tìm , nhưng đứng lên rồi mới nhớ ra mình có điện thoại, lại càng biết cách để liên lạc với Kỳ Tuấn. chán nản nắm chặt bàn tay, xem ra chỉ có trở về căn cứ huấn luyện đặc biệt. may là giờ nhi viện tạm thời an toàn......
      thuytdunggg thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :