1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Quân hôn: Cô vợ nhỏ cố bám - Nhất Sinh Mạc Ly (c75)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Băng Phong

      Băng Phong ╯ε╰ ( . ) ( . ) °∀°

      Bài viết:
      1,904
      Được thích:
      6,000
      50 kết hôn và chân tướng (tiếp)

      Ngải Tiểu Tiểu chỉ nhìn thấy gò má của , vì cách trách nhiệm của mà tức giận.

      "Làm sao biết ấy thích Ngải Bảo, thậm chí bây giờ cũng biết ấy ở nơi nào? ấy là người nào?"

      "Tôi biết , hơn nữa tôi còn biết ấy rất hiền lành, cũng rất thích đứa trẻ."

      " mới cho tôi biết còn có bạn ! tại phải cho tôi chơi NP sao? cho biết đừng có mơ!" Người đàn ông này coi như đứa ngốc mà trêu cợt sao? Ngải Tiểu Tiểu trong cơn giận dữ, nổi nóng.

      Kỳ Tuấn nhìn qua cái, giọng nhàng, "Tôi có đối tượng cụ thể, chỉ là chính ấy cũng biết. Chờ quan hệ của chúng tôi được xác minh, tự nhiên cho em đáp án ràng."

      "Ai mà thèm." Ngải Tiểu Tiểu liếc cái. Coi như là có mục tiêu theo đuổi, tại sao vẫn cùng quấn dây dưa, huấn luyện viên thối quả nhiên là người đàn ông lòng dạ hẹp hòi nhất đời này. . . . . .

      suy nghĩ gì chứ, bây giờ bọn thảo luận vấn đề của Ngải Bảo mà.

      "Tôi khuyên hãy bỏ cái ý nghĩ này ." Giọng của Ngải Tiểu Tiểu nghe bình tĩnh, "Ôn di rất thương Ngải Bảo, dì ấy đồng ý, tôi cũng ."

      "Nếu như mà tôi kiên trì sao?"

      "Đó là si tâm vọng tưởng!"

      Kỳ Tuấn mỉm cười, phát trêu chọc ra là chuyện rất thú vị. rất lâu, cuộc sống của rơi vào trong trạng thái đâu ra đấy, có đổi mới, cũng có niềm vui.

      "Được rồi, vấn đề này về sau chúng ta có nhiều thời gian thảo luận, đừng cãi nhau trước mặt đứa bé." Những lời này, Kỳ Tuấn có chút mùi vị của cặp vợ chồng già.

      Ngải Tiểu Tiểu hề phát ra, nhưng cũng cãi lại, bởi vì đến khu vui chơi.

      Lúc mua vé, người bán vé này nhìn Ngải Bảo khích lệ, "Người bạn đáng , bộ dạng giống ba của cháu."

      Ngải Tiểu Tiểu hơi sững sờ, biết nên trả lời như thế nào.

      Kỳ Tuấn cũng rất bình tĩnh , "Cám ơn."

      Vì vậy, cả buổi chiều, Kỳ Tuấn và Ngải Bảo chơi vui vẻ, mà Ngải Tiểu Tiểu vẫn ngơ ngác đứng ở bên nhìn bọn họ, nghĩ lại lời của người bán vé—— hai người bọn họ rất giống nhau sao?

      Nhưng dù thế nào vẫn thấy là cao ráo tuấn, là tròn tròn đáng , mặc dù cũng có tư cách Vạn Người Mê, nhưng mà hoàn toàn có khả năng so sánh.

      Ai, chắc chắn là người bán vé chỉ khách khí thôi, lại coi là . Ngải Tiểu Tiểu lắc đầu cái, tiến lên vừa vặn đón lớn vừa chơi vòng quay khổng lồ. . . . . .

      "Mẹ. . . . . . cao. . . . . ." Ngải Bảo vui mừng hào hứng quơ hai cái tay nhắn mập mạp của mình.

      Ngải Tiểu Tiểu cười đưa ra hai cánh tay, "Đến đây, cho mẹ ôm."

      Ai ngờ Ngải Bảo lắc người cái, ôm chặt cổ Kỳ Tuấn, ". . . . . . Ba ôm. . . . . ."

      "Ngải Tiểu Bảo, con tiểu phản đồ*." Ngải Tiểu Tiểu cắn răng.

      *Tiểu phản đồ: đồ phản bội, mình thấy để hán việt hay hơn nên để vậy. ^^

      Chịu bao đau khổ đắng cay sinh dưỡng con trai, vậy mà lại có thể dễ dàng đứng về phía người ngoài như vậy, trong lòng tràn đầy chua xót.

      Ngải Bảo nằm ở trong ngực Kỳ Tuấn, nhìn Ngải Tiểu Tiểu cười khanh khách. Mắt to tròn quét qua , đột nhiên nhìn thấy bộ ngực đầy đặn của .

      "Mẹ. . . . . . Ôm. . . . . ." Cậu nhóc chủ động đưa hai cánh tay nhắn ra.

      Dù sao vẫn là con trai của ! Ngải Tiểu Tiểu lập tức quên hết ân oán trước kia mà nhận lấy Ngải Bảo. ngờ, tên tiểu tử này bổ nhào về phía trước vào trong ngực lập tức thành thực cong eo lên, hai bàn tay nhắn mập mạp đưa vào cổ áo của chút khách khí, "Sữa. . . . . . Mẹ. . . . . . Sưa. . . . . ."

      Ngải Bảo là ăn sữa mẹ lớn lên, hơn nữa bởi vì đau lòng nó, mãi cho đến trước lúc nhập ngũ Ngải Tiểu Tiểu mới cho nó cai sữa. Cho nên khi Ngải Bảo đói bụng, trong đầu còn nhớ mang máng trước ngực mẹ có đồ ăn được.

      "Sữa. . . . . . Bảo bảo. . . . . . Bú sữa mẹ. . . . . ." Ngải Bảo ra sức vén áo Ngải Tiểu Tiểu lên. Ngải Tiểu Tiểu kinh sợ, lập tức ôm chặt thân thể của cậu nhóc, bắt lại bàn tay bé của cậu lại, hốt hoảng nhét cậu nhóc vào trong ngực Kỳ Tuấn, "Bảo bảo đói bụng, tôi mua sữa cho nó."

      Trời chiều ngả về tây, mặt trời nhuộm bầu trời thành mảnh đỏ tươi. Kỳ Tuấn vừa nhìn bóng lưng có chút chật vật của trong ánh hoàng hôn, khóe miệng treo lên nụ cười cưng chìu.

      Chỉ là, rất nhanh, thu lại nụ cười, nhăn mày nhìn chằm chằm Tiểu Ngải Bảo trong ngực, rất nghiêm túc ra lệnh: "Tiểu tử thối, về sau cho phép vén áo mẹ lên, chiếm tiện nghi của mẹ! Nghe thấy ?"

      Ngải Bảo làm mặt quỷ với , hiển nhiên để cảnh cáo của vào trong lòng.

      phục vụ đưa tiền lẻ cùng hộp sữa cho Ngải Tiểu Tiểu, ngẩng đầu nhìn Kỳ Tuấn cùng Ngải Bảo chậm rãi đến phía sau . nhịn được mà than thở: "Chồng là đẹp trai!"

      Ngải Tiểu Tiểu cười cười, lười phải giải thích. Cầm đồ lên, vừa định xoay người , này lại nhàn nhã bỏ thêm câu, "Con trai của hai người cùng chồng của giống nhau, trưởng thành khẳng định cũng là Đại Soái Ca."

      Ngải Tiểu Tiểu nghe thấy vậy lập tức đờ, nếu như người như vậy là trùng hợp, vậy hai người sao?

      nhìn chăm chú vào Kỳ Tuấn cùng Ngải Bảo ngày càng đến gần, chợt ý niệm xông lên đầu, suýt chút nữa bị ý nghĩ này của mình hù dọa.

      Ngải Bảo uống xong sữa, bọn họ lại dừng lại lúc trong khu vui chơi, Kỳ Tuấn mới mở xe đưa Ngải Bảo về nhi viện. Nếu Ôn di cho biết tình huống của nhi viện, Ngải Tiểu Tiểu cũng ngăn trở nữa.

      xe, ánh mắt của nhìn chằm chằm đầy băn khoăn vào Ngải Bảo và Kỳ Tuấn.

      "Sao vậy?" Phát ánh mắt quan sát của , Kỳ Tuấn nghiêng đầu nhìn hỏi.

      Ngải Tiểu Tiểu nhìn chòng chọc gò má của theo bản năng, chậm rãi mở miệng thử dò xét." người của khu vui chơi , khuôn mặt của và Ngải Bảo rất giống nhau."

      "Cho nên, tôi mới tôi cùng đứa bé này đối có duyên." Kỳ Tuấn tênh. Tiểu nha đầu vẫn còn băn khoăn nặng nề, bây giờ phải là thời cơ tốt để cho biết chân tướng.

      Ngải Tiểu Tiểu gì nữa, có vẻ bình tĩnh, thấy sơ hở gì. Có lẽ nghĩ nhiều, trong biển người mênh mông, khó tránh khỏi việc có dáng dấp giống ai đó, thể chỉ bởi vì điều này kết luận là cha của Ngải Bảo—— cái đó là xúc phạm!

      Nhưng mà, Kỳ Tuấn và người người đàn ông kia lại có quá nhiều điểm tương tự, ví dụ như phẩm chất kiêu ngạo, ví dụ như bản lĩnh dũng cảm, còn ví dụ như phong cách lạnh lùng làm người ta nhìn mà sợ kia. . . . . .

      Giao Ngải Bảo cho Ôn di, sau đó quán rượu Hào Đình đường, Ngải Tiểu Tiểu vẫn nghĩ về vấn đề này, cho đến lúc Kỳ Tuấn dừng xe ở trước cửa hiệu hàng giày cao cấp, cũng phát ra.

      "Xuống xe." Kỳ Tuấn mở cửa xe ra, nhìn Ngải Tiểu Tiểu mất hồn mất vía, khẽ cau mày. Tiểu nha đầu phát cái gì sao? Chắc , đêm hôm đó ánh sáng trong hẻm rất tối, bọn họ hoàn toàn nhìn lẫn nhau. Lại qua hai năm, cho dù có chút ấn tượng cũng có thể mơ hồ .

      " tới chưa?" Ngải Tiểu Tiểu hồi hồn từ trong suy nghĩ, thò đầu ra nhìn xung quanh.

      " phải em đinh giày thể thao đến Hào Đình đó chứ?" ánh mắt của Kỳ Tuấn rơi xuống đôi giày thể thao màu trắng của .

      À. . . . . . Ngải Tiểu Tiểu co chân về, là cảm thấy giày này với bộ đầm dường như phù hợp, cũng muốn mua đôi giày cao gót phối hợp. Nhưng bình thường đều giày cao gót, nhưng mà nếu bởi vì buổi gặp mặt hôm nay mua đôi, quá lãng phí.

      "Tôi mang tiền." ngập ngừng .

      Kỳ Tuấn khẽ ném cho ánh mắt chỉ tiếc rèn sắt thành thép, người phụ nữ này có thể đừng hẹp hòi như vậy hay , há miệng ngậm miệng đều là tiền.

      "Nhanh lên chút xuống!" trầm giọng ra lệnh.

      Ngải Tiểu Tiểu bất động, "Cứ tạm như vậy thôi."

      "Đừng để cho tôi mất mặt theo em, nhanh xuống xe." Kỳ Tuấn kiên trì, thanh trầm thấp cùng với khí thế ép người làm cho người nào có thể kháng cự.

      Bất đắc dĩ, Ngải Tiểu Tiểu xuống xe. ra nghĩ kỹ, tiền trang phục và áo lót từ từ trả lại cho Kỳ Tuấn, nhưng mà bây giờ lại thêm giầy nữa, xem ra phải chịu nợ nần chồng chất rồi.

      "Nếu chê tôi mất mặt, đưa tôi trở về cũng được." nhịn được mà lầm bầm ra tiếng.

      Kỳ Tuấn quay đầu lại cho ánh mắt xem thường, "Người phụ nữ này, nếu phải là sợ em quan hệ lung tung ảnh hưởng đến huấn luyện, bị đuổi khỏi căn cứ, tôi mất mặt, em cho rằng tôi bằng lòng giúp em?"

      Ngải Tiểu Tiểu liếc nhìn cái, xem thường. Mặc dù nhìn thấu tâm tư sâu trong lòng , nhưng cũng biết chuyện đơn giản như vậy.

      vào của hang giày, nhân viên phục vụ lập tức dung vẻ mặt tươi cười nghênh đón, "Tiên sinh, tiểu thư, hoan nghênh nghé thăm."

      Con ngươi màu đen của Kỳ Tuấn đảo qua, khiến cho nhân viên phục vụ lấy đôi giày da màu xanh dương khảm kim cương lộng lẫy ra.

      Ngải Tiểu Tiểu lần đầu tiên nhìn thấy, bỗng nhiên nhớ đến bé lọ lem.

      Nhìn lần thứ hai, lật xem giá tiền, ném cho Kỳ Tuấn ánh mắt “ giết tôi ”. đôi giày mà đến hơn ba ngàn, bây giờ cửa hàng cướp tiền mọc lên khắp nơi sao!

      "Ngồi xuống." Kỳ Tuấn vẫn nhìn ánh mắt của , nhàn nhạt ra lệnh.

      "Vâng . . . . ." Ngải Tiểu Tiểu ngồi xuống mới phản ứng được, sao mình nghe lời như vậy, đây cũng phải là ở trại lính. Vừa định đứng lên, nhưng lại bị động tác của Kỳ Tuấn làm cho kinh ngạc há to mồm. . . . . .
      Last edited by a moderator: 14/11/15
      thuyt thích bài này.

    2. Băng Phong

      Băng Phong ╯ε╰ ( . ) ( . ) °∀°

      Bài viết:
      1,904
      Được thích:
      6,000
      Chương 50 (tiếp)

      như vậy mà lại ngồi xổm người xuống, tự mình đeo giày cho .

      "Vừa vặn!" vỗ vỗ tay hài lòng cười. Ánh mắt của lính đặc công, chỉ cần nhìn qua cũng có thể nắm giữ tất cả hình dáng đặc biệt của người khác rất nhanh, ví dụ như số đo ba vòng, cỡ chân của phụ nữ . . . . . .

      "Nhưng giá tiền cũng quá . . . . . ."

      "Tiểu thư, lấy thêm bộ quần áo phối hợp với đôi giày này." Người phụ nữ nào đó lại bị bỏ qua lần nữa. kiềm chế được mà vung lên quả đấm sau lưng khi vừa xoay người , nhưng khi Kỳ Tuấn vừa quay đầu lại, lập tức tỏ ra như có chuyện gì, đưa mắt liếc về nơi khác. Chỉ là, vấn đề giày dép, phải kiên trì đến cuối cùng, bởi vì đó là xa xỉ phẩm có cũng được mà có cũng sao.

      Nhưng khí thế của Kỳ Tuấn mạnh mẽ như vậy, khí thế của luôn luôn yếu hơn thể đánh lại được.

      Kiên trì lần nữa, Kỳ Tuấn vẫn vì Ngải Tiểu Tiểu mua đôi hơn ngàn nguyên, coi như là loại hàng kém giá tiền đối với cửa tiệm này.

      ra khỏi cửa tiệm, Ngải Tiểu Tiểu dùng sức nhìn chằm chằm bóng lưng thẳng tắp của Kỳ Tuấn, bộ trang phục và trăng sức mất đến vạn, đúng là quỷ đòi nợ đầu thai.

      Trong lòng giận dữ, lại giày cao gót, dưới chân mất thăng bằng, Ngải Tiểu Tiểu cảm thấy muốn ôm cả vùng đất. Nhưng may mắn, nhờ động tác của Kỳ Tuấn nhanh nhẹn, xoay người níu lại được cánh tay của .

      "Cám ơn." Ngải Tiểu Tiểu buồn buồn .

      Kỳ Tuấn nhàn nhạt liếc nhìn , sau giây, cánh tay dài duỗi cái, ôm ngang lấy cả người .

      "Này, làm gì vậy?"

      "Vì để tránh cho em khập khễnh xuất tại Hào Đình, tôi thấy để tôi ôm em tương đối ổn thỏa hơn."

      " cần, tôi có thể tự mình . . . . . ."

      Nhưng kháng nghị bị coi thường, Kỳ Tuấn vẫn ôm Ngải Tiểu Tiểu vào trong xe, đặt vào chỗ cạnh tài xế, sau đó thắt dây an toàn cho .

      Hơi thở mát lạnh của người đàn ông quanh quẩn ở chóp mũi, Ngải Tiểu Tiểu chợt có loại cảm giác từng quen biết. kiềm được lập tức nhìn Kỳ Tuấn, nhìn mà trợn tròn mắt.

      Kỳ Tuấn vừa buông ra, giữa hai lông mày lại ngưng tụ lại nỗi lo lắng nhàn nhạt.

      Đáng chết, mới vừa rồi ánh mắt của sáng lên như ánh sao trong mắt thủy tinh, nhàn nhạt dịu dàng tản ra thẹn thùng mị hoặc lòng người, làm cho suýt chút nữa kiềm chế được hôn lên môi của .

      Người phụ nữ này làm cho khát vọng, nhưng lại dám hành động thiếu suy nghĩ. , cho tới bây giờ cũng chưa từng bị uất ức như vậy. Ý định chuyển cái, bao giờ muốn nhẫn nại nữa, cúi người lập tức hung hăng chống đỡ Ngải Tiểu Tiểu lên ghế xe, hôn .

      Ngải Tiểu Tiểu phát trong nụ hôn của Kỳ Tuấn kèm theo chút tức giận, tức cái gì? Là bởi vì chuyện mua giày mua túi xách? Hay là bởi vì ngã xuống? Thôi, tâm tư của vĩnh viễn đoán ra được. Ngược lại, rốt cuộc có phải là người đàn ông hai năm trước hay đây? khiến cho đau đầu mà.

      Chỉ là, bây giờ, là người phụ nữ của , là người đàn ông của , cái cần có là cơ hội tìm ra chân tướng mà thôi.

      Rất nhanh đến khách sạn Hào Đình, bảng hiệu khí thế, đèn neon rực rỡ, thậm chí tỏa ra ánh sang rực rỡ chói mắt trong màn đêm.

      Đây là lần đầu tiên Ngải Tiểu Tiểu vào khách sạn bảy sao, kiềm chế được giống như Già Lưu vào thăm đại quan viên đánh giá xung quanh. Kỳ Tuấn giừo tay lên, vặn cái đầu sắp quay đến 360 độ của lại, "Đừng giống như trẻ con trong thôn chưa từng thấy cảnh đời như vậy, nếu lại bị ngã tôi đỡ em nữa đâu."

      Người đàn ông này, lời ác độc chết sao! Ngải Tiểu Tiểu rất khinh thường liếc xéo cái, lại thấy khẽ cong khuỷu tay lên : " tới đây."

      "Cái gì?" phải rất gần sao? Ngải Tiểu Tiểu nghi hoặc nhất thời hiểu ý của .

      "Ngải Tiểu Tiểu, " người đàn ông nào đó cắn răng."Mang theo bạn tham gia buổi gặp mặt, người phụ nữ phải khoác tay của đàn ông, phải là ngay cả lễ nghi này cũng hiểu chứ."

      "Dĩ nhiên hiểu." Ngải Tiểu Tiểu tiến lên khoác tay , cười đến rực rỡ, "Tôi chưa ăn thịt heo, chẳng lẽ chưa từng thấy heo chạy sao?"

      Ánh mắt của Kỳ Tuấn lạnh lùng liếc cái, "Thô tục!"

      Ngải Tiểu Tiểu lè lưỡi, "Thịt heo thô tục sao? phải là mọi người ngày ngày vẫn ăn hay sao?"

      Kỳ Tuấn cái gì nữa, chỉ đưa tay xoa xoa đầu của , giống như trừng phạt, nhưng lại giống như cưng chiều hơn. Ngải Tiểu Tiểu bởi vì động tác thân mật này mà nghiêng mình trong nháy mắt.

      Kỳ Tuấn quyết định đến nhã gian Mẫu Đan đình ở tầng cao nhất - tầng 58 Hào Đình, nghe là dành riêng cho hội viên, chỉ phục vụ hội viên tôn quý nhất của khách sạn.

      may là thang máy là trong suốt, nếu , cùng ở trong gian kín với Kỳ Tuấn Ngải Tiểu Tiểu xấu hổ muốn chết.

      Mặt hướng ra phía ngoài của thang máy có thể nhìn thấy cảnh đêm lung linh bé của thành phố ở trước mặt, thưởng thức phong cảnh, lại biết mình trở thành phong cảnh để người khác thưởng thức.

      Khi thang máy đến tầng 32, Kỳ Tuấn chợt nắm tay Ngải Tiểu Tiểu, Ngải Tiểu Tiểu quay đầu lại, nhìn thấy con mắt sáng chói như chấm trong đêm tối yên lặng nhìn . Có lẽ là bị ánh mắt thâm thúy này mị hoặc, có lẽ là bị phong cảnh đẹp đẽ kích động, tóm lại Ngải Tiểu Tiểu cũng hề hất tay của ra, an tĩnh mặc cho tùy ý nắm, cho đến khi đến tầng chót, nắm tay của vào nhã gian Mẫu Đan đình. . . . . .

      "Hải, rốt cuộc cậu tới." Lã Thiên Minh mừng rỡ hô lên.

      "Đúng vậy, Kỳ thiếu gia, để cho tôi đợi lâu, lát nữa nhất định phải phạt rượu gấp ba. . . . . ." Có người tiếp tục đùa giỡn. Khi thấy Ngải Tiểu Tiểu phía sau Kỳ Tuấn, cùng với đôi tay nắm chặt với nhau của bọn họ mọi người thất thanh. Ngải Tiểu Tiểu lập tức xạm mặt lại, đáng chết! Bị nhìn như vậy làm cho người ta lúng túng, vội vàng giọng nhắc nhở Kỳ Tuấn, "Buông tay."

      người đàn ông nào đó lần này ngược lại rất là hợp tác, lập tức buông lỏng tay ra.

      Ngải Tiểu Tiểu mới vừa thở phào nhõm, nhưng sau khắc, cả người lại cứng đờ. Chuyện này . . . . . . Người đàn ông này, . . . . . . vậy mà lại ôm bả vai của , sau đó rất tự nhiên trượt tay xuống ôm ngang hông của .

      "Ngải Tiểu Tiểu." giới thiệu rất đơn giản, hề nhiều chữ, nhưng mà ngôn ngữ cơ thể của lại ràng cho mọi người biết thân phận của Ngải Tiểu Tiểu.

      Chỉ là, chỉ là có người thích hỏi đến cùng, "A, Ngải Tiểu Tiểu, là. . . . . ."

      "Người phụ nữ của tôi!" Kỳ Tuấn lời ít ý nhiều, hoàn toàn theo mong muốn của Ngải Tiểu Tiểu giới thiệu quan hệ của hai người bọn họ.

      Phốc . . . . . . Có người ngậm ngụm rượu phun ra đầy bàn.

      Khụ khụ . . . . . . Có người suýt chút bị chết đuối bởi nước miếng của mình (sặc).

      Ngải Tiểu Tiểu rất muốn khoát tay phủ nhận, nhưng mà vừa tiếp xúc ánh mắt nóng rực của Lục Vũ Hàng, lập tức giữ lại suy nghĩ này, phóng khoáng ôm lấy vòng eo thon gọn của Kỳ Tuấn, "Đúng vậy."

      " đến như vậy rồi ngồi xuống thôi." Lã Thiên Minh là người đầu tiên lên tiếng, ánh mắt quét qua bàn tay bên hông Ngải Tiểu Tiểu, sau đó vô tình hay cố ý nhìn người phụ nữ mặc váy màu lam ngồi ở bên trong chút.

      Hình như bị lây bệnh, những người khác cũng đều theo bản năng làm động tác giống như Lã Thiên Minh, đưa tầm mắt quét qua người phụ nữ an tĩnh đó.

      Người phụ nữ mặc váy lamm trông thấy tất cả mọi người nhìn , lập tức nở nụ cười yếu ớt đứng dậy, "Tuấn, đến rồi." Nụ cười này quả khuynh quốc khuynh thành, làm tất cả mọi người như bị ngừng thở.

      Kỳ Tuấn là nhàn nhạt đáp tiếng, sau đó ánh mắt chuyển sang Lã Thiên Minh, giống như trách cứ ta nhiều chuyện.

      bầu khí quỷ dị tràn ngập trong gian phòng trang nhã. . . . . .

      Có biến!

      Ngải Tiểu Tiểu nhạy cảm phát ra. Cẩn thận nhìn lại người phụ nữ váy mặc lam này, cảm giác hơi quen quen.

      Chỉ thấy mặc chiếc váy màu xanh dương nhạt, tóc dài đen nhánh được nhàng búi lên đơn giản, cả người toát lên vẻ đẹp kỳ ảo nhàng thể ra lời, mà hai tay đặt ở mặt bàn có làn da trắng như ngọc, chiếc váy lam nhạt dường như trong suốt.

      Ngải Tiểu Tiểu thấy choáng váng, quả tiên nữ hạ phàm. Bỗng nhiên cũng nhớ lại ấy chính là người phụ nữ đón Kỳ Tuấn ở trạm xe, hai người từng ôm nhau thân mật như vậy. . . . . .

      "Đến đây, để tôi giới thiệu chút." người phụ nữ mặc bộ đầm màu hồng bên cạnh người đẹp váy lam đứng lên, khóe miệng chứa đựng ý cười, trong mắt lại lộ ra vẻ khinh bỉ.

      "Mạnh Yên Nhiên, Tiến sĩ bên Mỹ, bây giờ là Giám đốc thiết kế của MBA. Cha là Bộ trưởng Bộ Công An quốc gia." chỉ vào người đẹp váy lam . Sau đó giới thiệu áo trắng bên tay trái, "Tiếu Vũ Hồng, tác giả, ba ấy là Bộ Ngoại Giao . . . . . ."

      "Vân Giai, chúng ta tụ hội, cha ra làm cái gì." Lục Vũ Hàng mỉm cười mở miệng cắt đứt lời giới thiệu cố ý của , chỉ vào người đàn ông thoạt nhìn rất lịch bên cạnh giới thiệu: " ấy là Lăng Tuyết Phong, Kỳ Tuấn, Thiên Minh, chúng ta coi như là cùng nhau lớn lên từ ."

      "Xin chào." Lăng Tuyết Phong mỉm cười chào hỏi Ngải Tiểu Tiểu.

      "Xin chào." Ngải Tiểu Tiểu cũng gật đầu cái.

      Người phụ nữ mặc đầm hồng cũng cam tâm bị lạnh nhạt, giống như đùa: "Ta là thả con săn sắt bắt con cá rô sao? biết Ngải tiểu thư làm ở đâu, cha là làm gì?"

      Khiêu khích quá ràng, Ngải Tiểu Tiểu nhíu mày, suy nghĩ thế nào mới có thể làm cho người phụ nữ này phách lối nữa. Kỳ Tuấn thay mở miệng."Bây giờ ấy là thủ hạ của tôi, tương lai là bà xã của tôi, còn nghi vấn cái gì sao?" quét qua Quý Vân Giai nhàng.

      Mọi người nghe vậy cũng có chút kinh ngạc.
      Last edited by a moderator: 14/11/15
      thuyt thích bài này.

    3. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 50 (tiếp)

      Sắc mặt Quý Vân Giai càng cứng đờ thêm, lập tức đổi giọng ."Ơ, sao tôi biết Kỳ thiếu thương hương tiếc ngọc như vậy." cười mỉa , ánh mắt quét qua Mạnh Yên Nhiên.

      Sắc mặt Mạnh Yên Nhiên bình tĩnh, vẫn treo nụ cười nhàn nhạt, ưu nhã mê người.

      "Món ăn mang lên gần đầy đủ rồi, tất cả mọi người ngồi ." nhàng mở miệng, câu đánh vỡ yên lặng vốn có.

      Ngải Tiểu Tiểu hối tiếc, Mạnh Yên Nhiên thong dong ưu nhã trước mặt như vậy, giống như người bạn quen. Hơn nữa, thấy, Kỳ Tuấn cùng Mạnh Yên Nhiên này có mập mờ.

      Như vậy rất tốt, bọn họ rất xứng đôi. Nhưng tại sao đáy lòng lại có cảm giác buồn buồn? Mặc kệ, Ngải Tiểu Tiểu đưa mắt nhìn đến mặt bàn, bàn đồ ăn này là ngon, hôm nay có lộc ăn.

      bàn người bốn nam bốn nữ xem ra đều là bạn cũ, hơn nữa đều là quyền nhị đại (thế hệ thứ hai của nhà có quyền thế) trong truyền thuyết, Phú Nhị Đại (thế hệ thứ hai cảu nhà giàu có). Trong phút chốc lập tức trở nên thân thiện.

      Ngải Tiểu Tiểu là kẻ đến sau, cần đề cập đến. Định cúi đầu thưởng thức bàn thức ăn trước mặt. Nhưng mà ngồi đối diện là Lục vũ Hàng, đôi mắt nóng rực nhìn chăm chú vào , nháy mắt cũng nháy mắt, làm cho là ăn thấy ngon.

      "Tôi toilet." giọng báo tiếng với Kỳ Tuấn, lựa chọn trốn tránh.

      Chỉ là mới lâu, Lục Vũ Hàng để đũa xuống theo ra ngoài.

      Ngoài cửa toilet nữ, Lục Vũ Hàng đuổi theo Ngải Tiểu Tiểu.

      "Có chuyện gì sao? Lục tiên sinh?" Ngải Tiểu Tiểu quay đầu lại hỏi cách rất có lễ phép.

      Lục Vũ Hàng bởi vì lạnh lùng gọi tên mà toàn thân run lên, "Tiểu Tiểu, đừng như vậy. Em cũng thấy được em và Kỳ Tuấn phải là người thuộc về cùng thế giới, ta có Mạnh Yên Nhiên. Mỗi người đều cho rằng ta và Mạnh Yên Nhiên nên ở chung chỗ."

      Ngải Tiểu Tiểu cười, "Đáng tiếc, mỗi người bao gồm Kỳ Tuấn."

      "Tiểu Tiểu, chỉ là sợ em bị tổn thương."

      " sao cả, " Ngải Tiểu Tiểu nhún nhún vai, "Dù sao cũng phải lần đầu tiên bị tổn thương, tôi vô cảm rồi."

      "Tiểu Tiểu."

      Ngải Tiểu Tiểu bình tĩnh nhìn ta, "Lục tiên sinh nếu như có việc gì, mời trở về . Đây là nhà vệ sinh nữ thích hợp thân phận của ."

      "Tiểu Tiểu. . . . . ." Lục Vũ Hàng bỗng nhiên giơ tay ôm lấy .

      " làm gì vậy?" Ngải Tiểu Tiểu giãy giụa. Lục Vũ Hàng nhìn ánh mắt của lại trở nên thâm trầm, " hiểu em vẫn thích . . . . . ."

      ", tôi nữa."

      "Em láo, phải là để cho chứng minh cho em xem sao?" Lục Vũ Hàng xong sờ lên môi của mình.

      Bộp, tiếng tiếng vỗ tay thanh thúy vang lên, Lục Vũ Hàng kinh ngạc che mặt của mình. Ngải Tiểu Tiểu lạnh lùng nhìn , "Chúng ta sớm kết thúc rồi. Mặc dù Sử Kỳ Vân ở trong tù, nhưng dù sao vẫn là vị hôn thê của , cái người này sao đứng núi này trông núi nọ nhanh như vậy, làm ta rất đau lòng đó."

      Dứt lời, xoay người vào toilet nữ, đóng cửa phanh tiếng.

      Dựa lưng vào cửa gỗ, cặp mắt nhìn ngơ ngác có tiêu cự, cho là mình buông xuống rồi, nhưng khi nhìn thấy bộ dạng thâm tình của Lục Vũ Hàng, tại sao trái tim còn đau nhưu vậy . . . . . . lâu sau, mới ra ngoài. Ở rửa cạnh bồn rửa mặt, nhìn mình trong gương cách cẩn thận chu đáo, thấy thế nào mình cũng kém người Mạnh Yên Nhiên xinh đẹp đó, chớ đến là phong cách cái gì. . . . . .

      Phi phi. . . . . . phải coi mình, cũng rất khả ái. Chỉ là và Kỳ Tuấn vốn thể, cần Quý Vân Giai giới thiệu cũng nhìn ra Kỳ Tuấn và bằng hữu của đều phải là người bình thường. Lục Vũ Hàng sai, bọn họ và hoàn toàn thế giới người.

      hiểu nổi Kỳ Tuấn rốt cục là suy nghĩ gì? Mạnh Yên Nhiên cùng rất xứng đôi mà, tại sao còn dây dưa ?

      Phiền não quá ! Buồn buồn tới cửa, lại nghe được thanh củ Lục Vũ Hàng. ta vẫn còn ở chỗ này, Ngải Tiểu Tiểu nhăn mày lại.

      "Kỳ thiếu, rốt cuộc muốn làm cái gì? biết và Tiểu Tiểu thể nào đến với nhau được, cầu xin đừng làm cho ấy bị tổn thương . . . . . ."

      "Làm sao biết chúng tôi thể nào?" thanh nhàn nhạt nghe ra tia cảm xúc nào. Ngải Tiểu Tiểu lại kiềm chế được mà dán lỗ tai cửa.

      "Tất cả mọi người đều cho rằng cùng mạnh Yên Nhiên là đôi, bao gồm cha mẹ của các người."

      "Mọi người?" Kỳ Tuấn chợt cười , "Nhưng, bao gồm tôi."

      cùng lời , Ngải Tiểu Tiểu cảm thán, bọn họ khó có được chút ăn ý nhưu vậy.

      "Kỳ thiếu, thể như vậy. Tiểu Tiểu thân thế ( nơi nương tựa) rất đáng thương, nhìn thấy ấy luôn rất lạc quan, mạnh mẽ, ra mặt cảm tình rất mềm yếu, trò chơi của ngươi. . . . . ."

      ta cho là chỉ là đối tượng trò chơi của Kỳ Tuấn sao? Có lẽ sai, nhưng mà vậy như thế nào? Phải cùng ta cắt đứt chút quan hệ thôi! Két, Ngải Tiểu Tiểu mở cửa ra khỏi toilet.

      Lục Vũ Hàng nghe tiếng lập tức câm mồm, chỉ thấy Ngải Tiểu Tiểu hờ hững nhìn bọn cái, trực tiếp trở về nhã gian của Mẫu Đan đình.

      "Tiểu Tiểu. . . . . ." Lục Vũ Hàng muốn đuổi theo, lại bị Kỳ Tuấn níu lại, liếc xéo cảnh cáo : "Lục Vũ Hàng, nhớ lấy, từ nay về sau ấy cùng nh nữa còn chút quan hệ gì cả."

      Ánh mắt của Lục Vũ Hàng rét lạnh, giọng điệu của ta kiên quyết như vậy, chẳng lẽ ta đối với Ngải Tiểu Tiểu là ?

      Nắm đôi tay chặt, hiểu tại sao tiểu nha đầu trong quá khứ nhiệt tình theo sau lưng , chợt thay đổi tính cách. Có thể độc ác mà hờ hững với như vậy. muốn dễ dàng nhận thua, tiến lên chống lại ánh mắt Kỳ Tuấn. Hai người đàn ông này cứ giằng co ở trong lối chật hẹp như vậy, ai cũng lên tiếng, chỉ là dùng ánh mắt đấu nhau.

      Cuối cùng vẫn là Lục Vũ Hàng dời con ngươi chỗ khác trước, con mắt Kỳ Tuấn lạnh lùng, ta nhìn thấy đáy. Thở dài ta trầm: "Nếu như hãy buông tay; nếu quả hãy đợi ấy."

      "Những thứ này cần , chỉ cần nhớ mình mất tư cách rồi." Kỳ Tuấn lạnh lẽo xong, sải bước rời .

      Trong "Mẫu Đan đình"——

      "Yên Nhiên, vui sao? Cái nha đầu kia nhất định là Kỳ thiếu tìm đến để kích thích . phải ra khỏi nước, ấy thể ra mặt giữ lại, tìm người diễn trò để cho ghen chứ sao. . . . . ."

      "Đúng, đúng, nhất định là như vậy."

      . . . . . .

      Kỳ Tuấn vừa tới đây, nhìn thấy Ngải Tiểu Tiểu cúi đầu dựa tường rủ lông mày xuống, yên lặng đứng bên ngoài "Mẫu Đan đình".

      cau mày, tiến lên nắm lấy tay Ngải Tiểu Tiểu định dắt vào trong nghe được trong phòng truyền đến hồi tiếng cười nhạo ——

      "Ha ha. . . . . . Chính là vậy, nha đầu thô lỗ ở nông thôn đó làm sao xứng với Kỳ thiếu được, muốn làm chim sẻ biến thành Phượng Hoàng, cũng phải nhìn xem mình có mấy phần lông vũ chứ."

      "Cho nên, chị Yên Nhiên, chúng ta cũng ủng hộ chị, cũng chỉ có chị xứng với Kỳ Thiếu Minh Thần Võ của chúng ta thôi."

      "Tôi hấy nha đầu kia chỉ là kỹ nữ đắng giá trăm ngàn Kỳ thiếu thuê tạm bên đường, các thấy mới vừa rồi tướng thô lỗ ăn của ta sao. . . . . ."

      "." lông mày Kỳ Tuấn nhăn chặt, đẩy cửa phòng ra ầm tiếng. Mọi người lập tức im lặng. Quý Vân Giai nhìn gương mặt tuấn tú của Kỳ Tuấn ngưng lại lạnh lẽo, chợt có chút hối hận vì lời vừa mới ra.

      Ngải Tiểu Tiểu quét mắt đến mấy người phụ nữ trong phòng mới vừa rồi vẫn còn bàn luận viễn vông lập tức toàn bộ câm như hến, nhàng gỡ tay của Kỳ Tuấn ra, "Tôi còn có chuyện, tôi về trước đây." cảm thấy mình đáng lãng phí tinh lực của mình cùng những người thể giao tiếp này.

      "Tôi đưa em về." Kỳ Tuấn giữ lại, mà là trực tiếp cầm túi xách của lên, lôi tay về phía thang máy.

      Ngải Tiểu Tiểu khổ sở cười cười, để cho rời gấp gáp như vậy, xem ra, bọn họ , Kỳ Tuấn lợi dụng đến kích thích mạnh Yên Nhiên, muốn Mạnh Yên Nhiên lưu lại đây, nhưng vì cao ngạo biết như thế nào, vì vậy tìm người như đến giả trang làm người phụ nữ của . . . . . .

      Huấn luyện viên thối cũng là, cần giúp tay cứ thẳng , còn làm ra chuyện này để hù dọa . Lần này, coi như là bọn họ lợi dụng lẫn nhau, thiếu nợ lẫn nhau.

      Ngải Tiểu Tiểu vẫn cúi đầu lời nào, chẳng qua là khi nhìn thấy Kỳ Tuấn nhấn mở thang máy, chân dài cũng bước bước vào thang máy, khỏi hơi sững sờ, "Cái đó. . . . . . cần phải đưa tôi xuống, tôi tự mình bắt xe là được rồi." .

      "Em cho rằng tôi để cho em rời mình?" Kỳ Tuấn nhíu lông mày, bàn tay vẫn nắm chặt bàn tay bé của chịu buông.
      Last edited by a moderator: 14/11/15
      thuyt thích bài này.

    4. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 50 (tiếp)

      "Em cho rằng tôi để cho em rời mình sao?" Kỳ Tuấn nhíu lông mày, bàn tay vẫn nắm chặt bàn tay bé của chịu buông.

      "Ách. . . . . . phải đưa tôi về, những bạn bè kia vẫn chờ ." Ngải Tiểu Tiểu cố gắng hết sức để cho mình giữ vững nụ cười, có ý định bỏ lại , rất thỏa mãn rồi.

      "Còn có. . . . . ." nhìn đôi ở chung chỗ tay của hai người, “ở đây có người khác, chúng ta cần lại diễn trò nữa rồi."

      "Em cho rằng tôi diễn trò sao?"Kỳ Tuấn cắn răng cái, phải làm như vậy mà người phụ nữ chậm chạp này vẫn phát chút xíu tâm ý nào của sao?

      Diễn trò sao? Khóe môi xinh đẹp chợt nâng lên nụ cười tà mị, Kỳ Tuấn quay người lại đưa hai cánh tay ra chống đỡ vách tường thang máy, giam cầm Ngải Tiểu Tiểu ở trong lòng mình.

      " . . . . . . muốn làm gì?" Bị hơi thở nguy hiểm của phái nam bỗng nhiên đập vào mặt, Ngải Tiểu Tiểu rụt lùi cơ thể về phía sau theo bản năng, tiếc rằng sau lưng chỗ có thể cho lui được nữa.

      " Em cho là diễn trò sao? Đừng quên em , tôi là người đàn ông của em, em là người phụ nữ của tôi." thanh trầm thấp bay lượn ở bên tai, Ngải Tiểu Tiểu còn ngẩn người, cánh môi bị Kỳ Tuấn đột nhiên chiếm lấy.

      Lướt qua trằn trọc. . . . . .

      Nhiệt độ thân thể Ngải Tiểu Tiểu bỗng nhiên tăng cao, trong đầu trống rỗng bỗng oanh tiếng. Ý loạn tình mê, cũng có thời gian để suy nghĩ ý nghĩa của nụ hôn này.

      Chỉ là trốn tránh theo bản năng, lại bị giam cầm chặt hơn. Nụ hôn này cũng có chút tương tự với mấy lần trước, nhưng rồi lại dịu dàng khác thường, làm cho cảm thấy ảo giác như là đặt mình trong gió xuân, dần dần quên kháng cự.

      Kỳ Tuấn dừng lại được thoả mãn khi hôn , trong lòng căng đầy tình cảm cách nào giải thích được, mùi vị của vẫn tuyệt vời đến mức thể tả được như cũ, cảm giác xôn xao mừng rỡ như điên dường như muốn sôi trào trong người .

      Nụ hôn triền miên lâu dường như làm tiêu hao tất cả dưỡng khí trong lồng ngực Minna? l q d Ngải Tiểu Tiểu. . . . . .

      Cho đến khi thang máy đến lầu , mới phát bên ngoài thang máy thủy tinh có người nhìn về phía bên này. lập tức mắc cỡ đỏ bừng mặt, đẩy Kỳ Tuấn ra, che mặt chạy ra khỏi Hào Đình.

      " Em chạy cái gì?"Kỳ Tuấn chặn ngang người kéo lại, bàn tay kéo về pía ven đường, " chờ tôi ở đây, tôi lái xe."

      " . . . . . . cần, Mạnh tiểu thư vẫn còn chờ kia, tôi thuê xe là được rồi." Từ đầu đến cuối Ngải Tiểu Tiểu chỉ nhìn mũi chân của mình, dám ngẩng đầu nhìn vào mắt Kỳ Tuấn. là người phụ nữ của , là người đàn ông của , vốn là quan hệ rất đơn giản, nhưng Mạnh Yên Nhiên đột nhiên xuất làm cho lòng loạn lên.

      "Đáng chết! Chuyện này có liên quan gì đến Mạnh Yên Nhiên?"Kỳ Tuấn nhíu mày trừng , chẳng lẽ nụ hôn còn chưa thể làm cho hiểu tâm tư của , tiểu nha đầu này, nhất định phải Bá Vương ngạnh thượng cung dẫn lên giường, mới chịu tỉnh táo chắc.

      tức giận, bởi vì mình làm trễ nải thời gian quý giá của rồi sao? Chỉ là, điều này có thể trách à, là chính bản thân nhất định đưa chứ. Ngải Tiểu Tiểu bĩu bĩu môi, còn tốt bụng thúc giục, "Mau trở về thôi, tôi nghĩ mục đích muốn đạt được. Mạnh tiểu thư bị kích thích rồi, tâm tư của ấy rất ràng, trong lòng ấy cũng có ."

      "Em cái lời chó má gì vậy!" rốt cuộc Kỳ Tuấn nhịn được mà rống giận ra tiếng, hận thể bổ cái đầu của ra xem bên trong có phải là cấu tạo bằng bê tông cốt thép hay . Nha đầu này phải cực kì thông minh tinh quái sao? Sao lại có thể thành ra tên ngốc thế này! vô cùng hoài nghi, giả bộ.

      "Là lời mà! phải Mạnh tiểu thư là người trong lòng hay sao? ấy phải ra nước ngoài, để cho tôi giả làm người phụ nữ của đến để kích thích ấy, mục đích cũng đạt được. Đấng mày râu như làm gì mà nhăn nhăn nhó nhó như vậy, bỏ được bỏ được, nếu tôi giúp . . . . . ."Ngải Tiểu Tiểu tiếp tục làm người khéo hiểu lòng người khác.

      "Câm miệng!"Kỳ Tuấn chẳng thèm giải thích cái gì. Thô lỗ lôi kéo trở về khách sạn." Ngải Tiểu Tiểu, đừng trách tôi, đây đều là do em ép!"

      "a. . . . . . làm gì vậy? Buông ra!"Ngải Tiểu Tiểu bị hành động đường đột của nhiên hù dọa, ra quyền cước đấm đá phản kháng theo bản năng. Nhưng mà, nếu đối phó d/d.l q d Minna mấy người đàn ông bình thường tốn sức chút nào, ở trước mặt lại hoàn toàn biến thành hành động khoa chân múa tay.

      vào khách sạn thấy còn giãy giụa mạnh mẽ, Kỳ Tuấn tay ôm ngang lấy . rất nhượng bộ rồi, lấy ra tất cả tính nhẫn nại đời này cho .

      Lại ngờ được chỉ lấy được bộ dạng cố ý giả bộ ngu, hừ, con mồi chọn trúng, lại muốn chạy dưới mí mắt của sao? có cửa đâu, nhảy cửa sổ cũng được!

      Dùng hết hơi sức toàn thân ôm chặt, Kỳ Tuấn từng quét sạch ngàn quân địch, cũng tin bây giờ ngay cả tiểu nha đầu cũng bắt được!

      Lần nữa tiến vào thang máy, lần này trực tiếp ấn xuống tầng 18.

      Ngải Tiểu Tiểu bị giam cầm toàn thân thấy mấy cái chữ kia, chợt nghĩ đến Mười tám tầng Địa Ngục.

      Kỳ Tuấn đưa vào gian phòng lộng lẫy, tiến gian vào phòng, cúi đầu cuồng bạo hôn . Nhiệt tình giữ kín bấy lâu cùng khát vọng sinh lý làm cho bộc lộ ra thiên tính của thợ săn nguy hiểm. đè cái ót của Ngải Tiểu Tiểu lại, cho cơ hội thở dốc, đường lảo đảo hôn vào phòng ngủ. . . . . .

      " Ầm. . . . . ." như túi vải bị hung hăng ném lên giường, thân thể tinh tráng mạnh mẽ của người đàn ông trực tiếp đè lên .

      Ngải Tiểu Tiểu sợ hãi, khiếp đảm nhìn .

      " Huấn. . . . . . Huấn luyện viên, trò đùa này diễn quá lố rồi, tôi...tôi muốn thôi diễn. . . . . ."

      " câm miệng!" lạnh lùng mắt nhìn xuống , " đừng với tôi hai chữ ‘ diễn trò ’ này nữa. Tôi để cho em làm người phụ nữ của ôi, ai cho em đóng kịch, hả?"

      Ngải Tiểu Tiểu nheo mắt lại, đúng, người bị phụ chính là , người nên nổi đóa cũng nên là chứ, tại sao lại có vẻ tức giận đùng đùng như vậy, đây là điển hình của ‘ vừa ăn cướp vừa la làng ’.

      Nhưng khi chống lại tròng mắt đen sáng suốt thâm trầm này thấy cả người tràn ngập uy nghiêm làm người ta dám nhìn gần, lại làm cho tự chủ được mà can đảm, " Kỳ Tuấn, tức giận như vậy sao, nóng giận hại đến thân thể. Nếu như là tôi có chỗ nào làm tốt, chúng ta có thể ngồi dậy tử tế chứ sao."

      "Tự mình kiểm điểm!" lửa giận của càng lớn hơn, trừng .

      Ngải Tiểu Tiểu trợn mắt cái, Phát-xít! lại được tấc lại muốn tiến lên thước rồi.

      Nhìn thái độ xem thường của , Kỳ Tuấn nhíu tròng mắt đen lại, vẻ mặt lãnh khốc còn đáng sợ hơn khi tức giận. Chẳng thèm lãng phí ngôn ngữ cùng tinh lực giải thích, duỗi bàn tay to lớn mạnh mẽ xé áo đầm ngắn người Ngải Tiểu Tiểu ra.

      " a. . . . . . làm gì vậy?"Ngải Tiểu Tiểu che bộ ngực đột nhiên mát mẻ của mình, choáng nha, muốn quyết tâm.

      Kỳ Tuấn hơi cúi người xuống dí sát gương mặt tuấn tú lại gần , môi mỏng cười đến tà mị, " Em còn cho là đây vẫn chỉ là diễn trò hay sao?"

      Ngải Tiểu Tiểu lắc đầu cái, " đây phải là diễn trò, người này là tinh trùng lên óc!"

      " Ngải Tiểu Tiểu!"Kỳ Tuấn nheo con mắt lại đầy nguy hiểm, phân trong cơ thể bùng lên là lửa giận, hay là gì nữa. Môi lưỡi giận dữ với tốc độ sét đánh hôn Ngải Tiểu Tiểu, từ môi đỏ mọng hoàn mỹ xuống xương quai xanh, đường hướng xuống, bàn tay cũng có khách khí nhóm lên lửa ở người .

      Ngải Tiểu Tiểu lo lắng uốn éo người, cảm giác vừa quen thuộc vừa xa lạ này, cuốn lấy toàn bộ thân thể.

      " cần. . . . . . Buông tôi ra!" bắt đầu giãy giụa kịch liệt. Nếu như có Mạnh Yên Nhiên, những gì làm còn có thể miễn cưỡng tha thứ dễ dàng. Nhưng mà tại sao bây giờ ràng có người phụ nữ trong lòng vẫn còn chịu buông tha . Ngải Tiểu Tiểu cảm thấy mình rất đáng thương, nước mắt biết từ lúc nào làm ướt gương mặt.

      Dáng vẻ điềm đạm đáng này làm cho trái tim Kỳ Tuấn bỗng chốc căng thẳng. Đáng chết! Dáng ẻ bây giờ của này làm cho cảm giác như mình cường bạo.

      Ách. . . . . . thực tế lần đầu tiên, là dùng sức mạnh, cho nên lần này nhìn " Tiểu Bạch Thỏ " dưới người, Min/na?Sa/kai? D/d?L Q D rất muốn ăn, mà lại có mặt mũi mạnh mẽ xuống tay. Chỉ là, vấn đề bọn họ có diễn trò hay , nhất định hôm nay phải làm cho ràng.

      " muốn tiếp tục, phải trả lời vấn đề." nắm chặt lấy khuôn mặt nhắn của , cố gắng hết sức đưa mắt lên phía , dám nhìn loạn, chỉ sợ thú tính lại đại phát lần nữa.

      " cái gì?"Cảm thấy hô hấp nồng đậm của thổi lất phất qua gò má, cũng cảm thấy vô cùng nhẫn, Ngải Tiểu Tiểu thoáng khôi phục cảm xúc nháy mắt mấy cái hỏi, vấn đề mới vừa rồi bởi vì quá sợ hãi nghe .

      " đáng chết, em quyến rũ tôi sao?"

      " có." vội vàng lắc đầu, đáng thương nhìn . rất oan uổng, " toàn thân tôi chưa làm gì cả."

      " Em làm." cắn răng.

      " cái gì?" dám thề với trời, hề nhúc nhích.

      " mắt, em nhìn trộm."

      Ách. . . . . . Ngải Tiểu Tiểu nháy mắt mấy cái nữa, bỗng nhiên ngẫm ra lời của , hai mắt lập tức nhắm nghiền.

      " từ từ ." rống lên tiếng rồi hung hăng hôn cái miệng nhắn của , trừng phạt giống như làm nhục giác quan của . Khi hung hăng hôn xuống, Ngải Tiểu Tiểu thiếu chút nữa bỏ vũ khí đầu hàng, nếu phải bàn tay to của thành sờ đến ngực của , thề nhất định chết chìm ở trong nụ hôn của . . . . . .

      Lại lần nữa bị chống cự, Kỳ Tuấn có cố ý cưỡng cầu, lật người nằm ở bên người Ngải Tiểu Tiểu. Sợ chạy trốn, hai giang cánh tay ôm chặt , vùi gương mặt tuấn tú vào cần cổ của , ngửi thấy mùi hương nhè , nhất thời trầm tĩnh. Kể từ cái đêm kia của hai năm trước, mùi hương này nằm sâu trong đầu .

      Ngày thứ nhất, qua bên người , nhận ra .

      Sau đó, quật cường của , lỗ mãng của , vẻ đáng của . . . . . . chút xíu cũng đều in vào trong mắt của , khuấy đảo trái tim vắng lặng lạnh lùng của , từ đó xua cũng ra, quên cũng được. . . . . .

      " Ngải Tiểu Tiểu, em nhớ lấy, bất kể cho tới khi nào, em đều là người phụ nữ của !"
      Last edited by a moderator: 14/11/15
      thuyt thích bài này.

    5. Băng Phong

      Băng Phong ╯ε╰ ( . ) ( . ) °∀°

      Bài viết:
      1,904
      Được thích:
      6,000
      Chương 50 (tiếp)

      Ngải Tiểu Tiểu nghe vậy thân thể cứng đờ." Kỳ Tuấn, muốn bắt buộc tôi sao? đồng ý với tôi là chơi NP!"

      "Câm miệng, phải vì em chọc , ép buộc em, cũng có chơi NP đáng chết cái gì hết!"

      nhắm mắt lại, gì. ra , rất muốn hỏi việc của Mạnh Yên Nhiên là thế nào. Nhưng lại cảm thấy chuyện đó liên quan đến mình. Trầm mặc hồi, nhàng hỏi: Minna: d/d/l'q'd "Tôi có thể rồi chứ?"

      Kỳ Tuấn vừa nghe gương mặt tuấn tú trầm xuống, " cho phép!"

      "Tại sao?"

      "Em là người phụ nữ của , phải là nên theo hay sao? Lại em còn chưa nhận ra được sai lầm của mình."

      Sai lầm?

      cố ý giả bộ ngu, sai, nhưng mà như vậy có thể trách sao? Nghĩ đến quan hệ của bọn họ đều làm người khác thấy run sợ trong lòng. Nó nên tồn tại, đặc biệt là ở trước mặt Mạnh Yên Nhiên tinh khiết như vậy, làm cho càng thêm cảm thấy xấu hổ. Có lẽ Ngải Tiểu Tiểu là hạt cát bụi đáng kể, nhưng mà cho dù hèn mọn, cũng muốn đắm mình cùng Kỳ đại thiếu chơi trò chơi tam giác mập mờ này. . . . . . Vậy cũng là sai lầm sao? Ơ. . . . . . Nhiều lắm là thừa nhận mình hay thay đổi và giữ lời thôi.

      Trầm mặc chốc lát, "Huấn luyện viên, tự mình giam cầm tự do của tôi là phạm pháp."Ngải Tiểu Tiểu tự lẩm bẩm .

      Kỳ Tuấn bị câu làm cho tức giận, "Phạm pháp? Tôi giam giữ em năm cũng còn có người dám với tôi hai chữ này đâu."

      Choáng nha, cuồng vọng! Nhưng biết bình thường phía sau người cuồng vọng đều có chỗ dựa kiên cố, Kỳ Tuấn vừa đúng là người có chỗ dựa vững chắc phía sau thực như thế.... Ngải Tiểu Tiểu lại lần nữa trầm mặc, nghĩ đối sách.

      lát sau, ngáp cái, nghĩ thầm đánh lại, có thể nhìn hay giả bộ ngủ làm mê hoặc kẻ địch, sau đó chuồn êm khỏi .

      "Mệt sao, ngủ thôi."

      "Tôi sợ có người đánh lén."

      "Nếu tôi tấn công quang minh chính đại mà làm." tên con trai tức giận . Nếu muốn ăn , sớm ăn còn mảnh, xương cũng còn lại.

      " ?"

      " ."

      " láo." ràng thân thể của bị nơi nào đó thân thể uy hiếp trắng trợn.

      Đầu Kỳ Tuấn vạch đen, có thể khống chế dục vọng của mình cưỡng bức , nhưng mà, cách nào khống chế nơi nào đó thân thể " tùy tiện lớn lên".

      Bất đắc dĩ, di chuyển thân thể lui về phía sau, để nơi kia cách xa chỗ hấp dẫn.

      " ừ. . . . . ." Như vậy bình thường hơn rồi, người phụ nữ nào đó than , giống như con mèo gối, vốn định giả vờ ngủ say để đánh lạc hướng địch. ngờ, giường lớn dưới người quá thoải mái, chỉ chốc lát sau, tìm Chu công chuyện (ngủ).

      Kỳ Tuấn chợt nhàng thay đổi vị trí, để cho gương mặt của dính vào phía dưới gương mặt của . Trầm tĩnh ngưng mắt nhìn khuôn mặt ngủ vô cùng điềm tĩnh của , Dien/dan/lê'quy'đôn: Min'na tầm mắt qua đôi mày cong cong thanh tú, lỗ mũi xinh xắn, cái miệng nhắn đỏ tươi . . . . . .

      nhịn được trộm hương ở má bóng loáng của .

      Duyên phận của bọn họ thể tưởng tượng nổi. Bắt đầu có lẽ là sai lầm, nhưng mà tất cả mọi thứ ở tại đều ở con đường chính xác.

      Sống đời 28 năm, lần đầu tiên cảm thấy trái tim của mình có nhiều cảm xúc phong phú như vậy.

      Kiềm chế khuỷu tay, ôm người trong ngực càng chặt hơn, Kỳ Tuấn cũng nhắm tròng mắt đen lại, " Ngải Tiểu Tiểu, đời này, em mãi mãi là của ."

      Nhưng mà, lúc hơi buồn ngủ——

      " Nổi giận, dựa vào lan can nơi mưa rơi rả rích. Đưa mắt nhìn lên, ngửa mặt lên trời hô to. . . . . ."Bỗng nhiên chuông điện thoại di động hùng tráng vang lên, Kỳ Tuấn khẽ nguyền rủa tiếng rồi nhanh chóng đứng dậy, sợ làm Ngải Tiểu Tiểu tỉnh, cầm điện thoại di động lên, ra phòng ngủ.

      "Alo, cậu ở đâu rồi, tất cả mọi người chờ cậu đấy." Đầu kia điện thoại truyền đến thanh của Lã Thiên Minh.

      " Tôi có chút mệt mỏi, mọi người chơi , "

      " Này này. . . . . . Chớ cúp điện thoại. Yên Nhiên đặc biệt chỉ vì cậu từ Bắc Kinh Thành chạy tới đây, làm sao cậu có thể gạt người nhà ở chỗ này, đây cũng phải là chuyện đàn ông nên làm. . . . . ."

      " Cậu cùng bọn họ chơi vui vẻ, ghi sổ cho tôi."

      "Đừng mà, này, cậu biết chuyện mọi người quan tâm cũng phải là vấn đề tiền nong mà."

      " Cậu tự bố trí, tự mình nghĩ biện pháp."Dứt lời, Kỳ Tuấn tắt điện thoại.

      Bên ngoài lầu cuối " Mẫu Đan đình" của Hào Đình, Quý Vân Giai đến bên cạnh Lã Thiên Minh, "Rốt cuộc là Kỳ thiếu làm gì vậy? Vì nha đầu thò lò mũi xanh đó, cứ như vậy mà ném chúng ta ở nơi này sao?"

      " Cậu còn biết cậu ta sao? Chắc là ở trong bộ đội làm việc mệt nhọc liên tục, quá mệt mỏi, cần nghỉ ngơi."Lã Thiên Minh cất điện thoại di động vội giải thích, xong kéo tay Quý Vân Giai, " , mặc kệ cậu ấy, chúng ta chơi của chúng ta. Cơm nước xong phải karaoke. . . . . ."

      Quý Vân Giai gì, trong mắt lại thoáng qua chút vẻ lo lắng. ra từ lâu có tính toán đối với Kỳ Tuấn, vốn là nếu như bị thua cho khuôn mặt, gia đình mọi thứ của Mạnh Yên Nhiên mạnh hơn chính mình bậc, cũng phản đối.

      Nhưng tại sao tiểu nha đầu ra gì như vậy lại có thể làm cho Kỳ Tuấn thích. Vì ta, bỏ lại bạn bè ở phòng ăn, thậm chí bỏ lại cả Mạnh Yên Nhiên.

      Cứ như vậy làm cho nha đầu kia “tiểu nhân đắc chí”, cam lòng.

      Trong " Mẫu Đan đình", Lã Thiên Minh vung cánh tay lên cái, " em, chị em nữa, bây giờ chúng ta hát nào."

      Mọi người lập tức hưởng ứng nhiệt liệt.

      Sau khi đứng dậy Mạnh Yên Nhiên cảm thấy choáng váng đầu óc, ôm lấy trán, " Mọi người , tôi thấy thoải mái. . . . . . ."

      " Sao vậy?" Quý Vân Giai vịn tay , đáy lòng chợt có tính toán, " nhất định là uống nhiều quá, tôi đưa trở về phòng nghỉ ngơ nhé." Dứt lời, ngẩng đầu với bọn Lã Thiên Minh: " Mọi người xuống tầng đợi tôi...tôi đưa Yên Nhiên trở về phòng trước."

      Bọn họ định ra ngoài khách sạn Hào Đình, cho nên mọi người cũng suy nghĩ nhiều, lập tức chia ra thang máy xuống dưới tầng.

      Quý Vân Giai đỡ mạnh Yên Nhiên vào thang máy, lập tức ấn xuống con số 18. nhớ gian phòng của Kỳ Tuấn là 1809. . . . . .

      Kỳ Tuấn trở về phòng ngủ, Ngải Tiểu Tiểu ngủ vẫn có hương vị ngọt ngào như cũ, mê man lật người, mở cúc áo trước ngực ra, cảnh tượng bên trong như như .

      Nhìn cảnh tượng ướt át mê người giường, con ngươi lạnh lùng của Kỳ Tuấn dấy lên hỏa dục. Phía dưới lại bắt đầu tùy tiện căng cứng. Nhưng mà, biết nếu lần đầu tiên còn chưa ràng cường bạo, dễ dàng có được lần thứ hai. Bất đắc dĩ, chỉ đành phải khẽ nguyền rủa tiếng xoay người vào phòng tắm tắt lửa.

      Xối nước tắm xong, khăn tắm màu trắng bao lấy bộ vị quan trọng, vừa định bò lên giường, lập tức nghe thấy tiếng gõ cửa vang lên.

      Đáng chết! Nếu như vẫn là tên tiểu tử Lã Thiên Minh kia, thề nhất định tha cho tên đó.

      Bước nhanh chân đến trước cửa, Min:na=Dien=Dan'le?quy/đon mở cửa, muốn nổi nóng, lại có ngờ tới bóng dáng mảnh khảnh chợt nhào về phía . Theo bản năng, ăng lui về sau bước.

      Người nhào tới theo bản năng đưa tay muốn nắm cái gì đó để cứu mình vừa đúng lúc kéo được khăn tắm của Kỳ Tuấn, mạnh mẽ xé ra.

      Vì vậy, người đàn ông tuấn tú biến thành" Khoả" Nam.

      Mạnh Yên Nhiên mắt say lờ đờ cố gắng tươi tỉnh ngẩng đầu, thấy cảnh sắc " hùng vĩ" trước mắt, cho dù có được giáo dục khá hơn nữa cũng nhất thời bị ném ra ngoài chín tầng mây. Lập tức nghe thấy " a. . . . . ." tiếng thảm thiết, vang tận mây xanh.

      Ngải Tiểu Tiểu ngồi dậy vụt cái, " thanh gì vậy? là khủng khiếp. "Dụi mắt xuống giường, mở cửa phòng ngủ ra, cảnh tượng trước mắt càng làm tăng thêm kinh khủng ——

      Kỳ Tuấn toàn thân xích lõa đứng ở sàn nhà, bàn tay bịt miệng trẻ tuổi hoang mang sợ hãi. . . . . .

      "Mạnh. . . . . . Cường gian. . . . . ."

      Vốn là bị thanh lớn làm tỉnh giấc, Ngải Tiểu Tiểu trong lòng hoảng sợ lại càng thêm sợ hãi, cảm giác hàm răng của mình cũng muốn run lên.

      "Câm miệng!" Kỳ Tuấn vừa quay đầu lại hung hăng trừng mắt nhìn , nhặt khăn tắm lên nhanh chóng bọc lại mình. thấy tay của đặt ở ngoài miệng Mạnh Yên Nhiên sao? sợ ta đánh thức nên mới như vậy.

      " Kỳ Tuấn, làm sao có thể. . . . . ." Tinh thần trọng nghĩa trong xương tủy làm cho Ngải Tiểu Tiểu cả gan chỉ trích ra tiếng, chỉ là sau khi nhìn người phụ nữ đất là Mạnh Yên Nhiên, bỗng chốc câm miệng.

      màn này, là quen thuộc. Hình như là cảnh tượng trong bộ tiểu thuyết ngôn tình. Nam nữ chính hẹn mà gặp, xảy ra chuyện mập mờ gây hiểu lầm , sau đó, củi khô lửa cháy, em em, tình ý triền miên. . . . . .

      Chỉ là, trong loạt cảnh này, có thêm người chướng mắt là . Có phải đây là ám hiệu của trời cao hay , trong lúc vô tình trở thành kẻ thứ ba phá hoại hạnh phúc của người khác.

      Lúc này, Mạnh Yên Nhiên lảo đảo đứng lên, mới vừa rồi quậy phát, men rượu trong cũng vơi mấy phần. Nhìn Kỳ Tuấn chút rồi lại nhìn Ngải Tiểu Tiểu chút, khẽ mỉm cười, rất tao nhã : " đúng. . . . . . dậy nổi, tôi. . . . . . nhầm. . . . . . Phòng. . . . . ."

      Dứt lời, xoay người chạy ra ngoài.

      ", Mạnh tiểu thư."Ngải Tiểu Tiểu vội vàng nắm tay , "Người nhầm phòng là tôi, cho nên người nên cũng là tôi."

      ", nên . . . . . . Là tôi."Mạnh Yên Nhiên cũng kiên trì.

      Đầu Kỳ Tuấn đầy vạch đen, hai người phụ nữ này lại làm cái gì nữa đây? Khổng Dung nhường lê* sao?

      *Khổng Dung nhường lê: Tích về cậu bé Khổng Dung 4 tuổi biết nhường những quả lê ngon hơn cho bố mẹ và các , nhận quả lê nhất, xanh nhất về mình. Tích giáo dục về việc cần phải biết nhường nhịn, lễ phép, lễ độ, kính hiếu, khiêm nhường, khiêm tốn.

      "Ai cũng được !" gầm tiếng rồi đóng cửa lại, "Đều đến ngồi ghế sa lon cho tôi."

      Ngải Tiểu Tiểu muốn phản bác, chỉ thấy Mạnh Yên Nhiên ỉu xìu đến bên sofa ngồi xuống. Quay đầu lại nhìn ánh mắt sắc bén kia của Kỳ Tuấn chút, bất đắc dĩ, thể làm gì khác hơn là ngoan ngoãn ngồi bên cạnh Mạnh Yên Nhiên.

      Kỳ Tuấn nhìn mình rồi nhíu mày, Minna:sakai?d'd'l/q/d " Tôi thay quần áo khác."

      "Này, mặc quần áo càng dễ nhìn."Mạnh Yên Nhiên lẩm bẩm.

      Kỳ Tuấn bắn ánh mắt lạnh lùng tới, Mạnh Yên Nhiên co rúm người xuống.

      Ngải Tiểu Tiểu mở to hai mắt giật mình nhìn chằm chằm, xem ra mỹ nhân xinh đẹp như tiên nữ dính khói bụi trần gian cũng có thể ra lời như vậy?

      hay. cũng muốn như vậy, chỉ là có can đảm để .

      Mạnh Yên Nhiên thấy Ngải Tiểu Tiểu nhìn , cười hắc hắc, " có cảm thấy vóc dáng Kỳ Tuấn quá tốt hay ?"

      " ừ."Ngải Tiểu Tiểu gật đầu.

      "Đáng tiếc, trước mặt tôi ấy luôn mặc quần áo chỉnh tề."

      Ơ. . . . . . lời này của Mạnh Yên Nhiên là càng ngày càng phù hợp với hình tượng của . Đều là do rượu cồn gây ra, hay là ra Mạnh Yên Nhiên chính là người thú vị như vậy?

      " ra , trước mặt tôi ấy hầu như đều mặc quần áo chỉnh tề." Ngải Tiểu Tiểu cẩn thận an ủi, bởi vì Mạnh Yên Nhiên thoạt nhìn hình như có chút đau lòng. Vậy cũng bộ dáng đáng thương như vậy, rất nhẫn tâm.

      "A, "Mạnh Yên Nhiên gật đầu cái, bỗng nhiên lại lắc đầu, " đúng, mới vừa rồi ấy mặc quần áo"

      " Tôi ngủ thiếp , ấy tắm, cái gì tôi cũng nhìn thấy."Ngải Tiểu Tiểu vội vàng giải thích, chẳng phải biết càng giải thích càng đen.
      Last edited by a moderator: 14/11/15
      thuytdunggg thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :