1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Quân hôn độc ái - Tang Du Tinh (Quân nhân) (Full 89c Đã có ebook

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 30: Ai có thể đoán được tâm tư của Nam Bá Đông

      ràng là hai năm chưa gặp người đàn ông này, ràng chỉ sống chung trong thời gian ngắn, nhưng hơi thở bá đạo nồng đậm người đàn ông của lại làm cho nhớ kỹ đến ràng.

      Thấy thân thể cứng ngắc của lời nào, khoé môi của Nam Bá Đông gợi lên tia cười yếu ớt, vô cùng thân mật đặt cằm mình lên đỉnh đầu của . Dùng giọng khó có được vẻ dịu dàng mang theo cưng chìu hỏi, "Thế nào? Cũng qua hai năm rồi, em vẫn muốn nhìn thấy sao?"

      Mạc Yên chậm rãi kìm nén quyết tâm giữa tâm tình phức tạp, nhàn nhạt , "Buông em ra!"

      Nam Bá Đông làm như nghe thấy, nhàng chuyển môi qua bên tai của , tiếp tục dùng giọng hùng hậu trầm thấp kia quyến rũ , "Lâu như vậy gặp em, để cho ôm em chút được sao? Dù sao... cũng là chồng danh nghĩa của em đấy, Nam phu nhân!"

      Nghe thấy gọi bằng danh hiệu hài hước này, Mạc Yên cười lạnh hừ tiếng, lười biếng đáp lại lời . ngay lập tức thẳng hai tay ra, cổ sức lực xông ra, vặn bung vòng tay cứng rắn chấn động của Nam Bá Đông ra.

      Mâu quang Nam Bá Đông chợt léo, giận mà cười, "Sĩ Biệt Ba Ngày*, quả nhiên là phải nhìn với cặp mắt khác, Yên nhi, thân thủ tệ nha!"

      *cái này mình hiểu, bổ sung sau khi mình tìm ra nó có nghĩa gì.

      Mạc Yên chợt rút thân về, đôi mắt hạnh trợn to, quật cường và lạnh lùng nhìn hồi. Sau đó xoay người nhanh tới cửa, mặc kệ .

      Nam Bá Đông là nhân vật có dã tâm như vậy, chưa bao giờ gặp qua người nào có cho chút sắc mặt như vậy, đặc biệt còn là người phụ nữ. người phụ nữ mà thích lại xem thường như vậy, làm cho tim trận lại trận đau co rút.

      Gương mặt tuấn tú bổng trầm xuống, quát lên tiếng, "Đứng lại!"

      Muốn đưa tay chặn cánh cửa của Mạc Yên, nhưng như mong muốn dừng lại tại cửa. có xoay người lại, chẳng qua cố gắng đứng thẳng lưng như cố nén thứ gì đó.

      Cảm giác được tiến tới gần, Mạc Yên nhàn nhạt , "Em muốn xem Nam Tinh!"

      Coi như cho lời giải thích

      Nam Bá Đông đưa hai tay ra, dùng sức nắm lấy hai vai của , lại dùng lực xoay người lại, làm cho có cách nào trốn thoát, phải trực tiếp đối mặt với .

      Cặp mắt lam đậm sâu thâm thuý và u ám kia phát sáng lên, tối tăm như giông bão sắp tới trước biển rộng, tối tăm như muốn cắn nuốt hết tất cả.

      tức giận!

      Mạc Yên có thể nhìn thấy tâm tình của được tốt, nhưng mà cũng muốn quan tâm! càng mất hứng, lại càng vui vẻ.

      Ánh mắt sắc bén của Nam Bá Đông mang theo tia lạnh lùng bắn thẳng tới mặt của . Nhìn thấy má trái của có vết sẹo chồng chéo ửng hồng, lại cảm thấy rất đau lòng.

      Trong lòng phát hoả, cũng từ từ hạ xuống .

      "Tại sao để Độc Thiên Nhai chữa lành cho gương mặt của em?" có chút đau lòng vuốt lên.

      Mạc Yên nghiêng đầu né tránh tay của , con mắt rủ thấp xuống, lạnh lùng trả lời, "Cứ như thế này cũng tốt!"

      Mày rậm của Nam Bá Đông nhăn lại, đối với tránh né và e sợ còn kịp như trong lòng cắm cây gai, làm cho vô cùng thoải mái.

      Đồng tử của híp lại, đưa tay nâng cằm lên, buộc phải ngước mắt nhìn thẳng , sau đó dùng giọng vô cùng nghiêm túc mang theo tia trách mắng , "Mạc Yên, thích tinh thần sa sút này của em!"

      Trong lòng Mạc Yên rùng mình, mâu quang lại lạnh lùng, "Đó là tại thấy điểm tích cực của em mà thôi!"

      Nam Bá Đông lạnh lùng cười tiếng, "Chữa khỏi khuôn mặt của em cho tốt, liền tin em rất tích cực!"

      " tin hay cùng em có quan hệ gì?" Giọng của Mạc Yên mang theo tia kháng cự thê lương, hai đồng tử có chút thống khổ, đôi môi có chút run rẩy.

      ép buộc phải đối mặt với chuyện này, bất kể có là quá khứ hay tương lai diễn
      Nam Bá Đông nghiêm mặt, giọng lại có thêm mấy phần nghiêm khắc, "Mạc Yên, em nên biết, giao Nam Tinh cho em là tại vì tin em có thể vượt qua quá khứ, sống tiếp với tương lai xuất sắc. cũng tin rằng em có thể cho Nam Tinh mái nhà tốt, nhưng ... lại thể! Hai năm trước, thể đồng ý với em, nhưng bây giờ có thể , em có bao nhiêu năng lực, đều có thể cho em bấy nhiêu võ đài! Chỉ cần em có khả năng! hy vọng em phụ mong chờ của đối với em!"

      Nhìn thấy gương mặt tuấn tú kia của ra khẳng định và nghiêm túc, đột nhiên Mạc Yên cảm thấy lỗ mũi chua xót, chợt đẩy ra, xoay người chạy ra ngoài.

      chạy lên sân thượng, từ chỗ cao nhất ngắm nhìn phương xa.

      Chỉ có đứng ở chỗ cao nhất, nhìn biển rộng mênh mông và núi chập chùng kia, nơi thiên nhiên nguy nga lộng lẫy này, mới cảm giác được mình bé, và tâm tình của mình cũng dần dịu xuống.

      Đối với Nam Bá Đông, có rất nhiều oán hận, nhưng cũng có phần biết ơn.

      hận người đàn ông này vô tình phá hủy hạnh phúc và bình yên của , làm cho hiểu

      tàn nhẫn là gì. ra phải là người mà Tần Thiên Nham nhất, hạnh phúc của còn rất

      nhiều mờ mịt và hư vô. Những vui vẻ và hạnh phúc từng có như từng cái bóng bóng hạnh phúc, chỉ

      cần người nhàng đâm cái, liền biến mất tung tích.

      gieo mầm mống hận thù ở trong lòng , và cũng phá hủy cây giống hạnh phúc của rồi.

      Cho nên, rất hận !

      Mà điều làm cho biết ơn là lúc cầu cần hít thở khí mới mẻ, lại cung cấp cho

      hoàn cảnh mới mẻ, để cho có thể hít thở dưỡng khí, lại còn để Nam Tinh ở lại bên cạnh mình,

      làm cho tâm chết của sống lại lần nữa.

      Hai năm nay, điều mà nghĩ đến nhiều nhất chính là tình là gì? Hận là gì? từng mất cái gì?

      lại có được cái gì? Vậy tại, có những gì?

      Câu trả lời lại rất cay nghiệt và vô tình, nhưng đại đa số những người trải qua đều biết, mất

      chính là thanh thuần và mỹ mãn khi còn trẻ, còn lấy lại được chính là trưởng thành, hiểu đời và

      lạnh nhạt.

      tại, thứ có chính là tình thân. Thứ tình thân mà có từ cha mẹ, trai và Nam TInh.

      Chỉ có tình thân mới có thể tồn tại mãi mãi, mới có thể làm lòng người ấm áp, mới có thể làm lòng người

      sau khi chết còn có thể sống lại lần nữa.

      Tình là gì?

      Lúc nó nồng nàn như hoa mùa hè sáng rực rỡ.

      Nhưng lúc mất , nó như gió thu vô tình cuốn hết lá vàng .

      Lúc , nó có thể làm lòng người say mê.

      Lúc mất làm lòng người thống khổ đến chịu được.

      Hôm nay người nào? Hận người nào? đều muốn suy tính nữa, chỉ muốn bình tĩnh,

      an ổn mà sống tiếp.

      Nhưng khi Nam Bá Đông đứng trước mặt , cũng tinh tường nhận thức được, cuộc sống yên bình

      của trong hai năm sống hòn đảo này muốn chấm dứt.

      —nhất định phải đưa ra lựa chọn của mình! Hơn nữa còn phải là lựa chọn cho khuôn mặt mà

      từ chối!

      Thứ nhất, phải chữa khỏi gương mặt này.

      Thứ hai, phải rời hòn đảo này, bước chân nặng nề tiến về Trung Quốc.

      đều lựa chọn về hai chuyện này. Người sống nhờ gương mặt, cây sống nhờ vỏ. Cũng chỉ

      có hòn đảo thưa thớt người này, mới có thể tùy tiện mà sống. Nếu như quả phải sống ở

      chỗ đông người, làm sao vẫn có thể thản nhiên như bây giờ?

      biết nhất định là thể! Nếu để cho ba mẹ và trai nhìn thấy bộ dạng bây giờ của , bọn

      họ nhất định đau lòng chết mất thôi. Coi như là vì bọn họ, nhất định phải chữa khỏi gương mặt

      này.

      Tùy tiện sống phóng túng trong hai năm như vậy là đủ rồi!

      Tay lạnh như băng của đột nhiên bị người cầm chặt, ấm áp như vậy, nhu thuận như vậy chỉ có

      thể là Nam Tinh thôi!

      Mới vừa nãy Mạc Yên còn có sắc mặt đau buồn, trong nháy mắt lại khôi phục yên tĩnh, nâng lên

      tia cười yếu ớt, nhìn về phía hình dáng càng ngày càng tuấn tú mới bảy tuổi của Nam Tinh, “Tiểu Tinh,

      sao con lại tới đây?”

      Nam Tinh nhìn cười, chớp cặp mắt lam xinh đẹp và ngây thơ, “Con tới phòng của mẹ lại tìm

      được mẹ, nên con đoán rằng mẹ nhất định ở chỗ này thương xuân thu buôn rồi!”

      Mạc Yên lại thấy buồn cười, “Con tiểu gia hỏa này, con biết thương xuân thu buồn là như thế nào sao?

      là chỉ biết lung tung!” Sau đó liền sờ đầu bé dịu dàng hỏi, “Con tìm mẹ có chuyện gì sao?”

      Nam Tinh lôi kéo ngồi xuống băng ghế , nhàng tựa đầu người của , “Con nghe ông

      ta , chờ đến khi chữa khỏi mặt của mẹ, chúng ta phải rời khỏi nơi này. Ông ta còn muốn dẫn

      chúng ta trở về nhà họ Nam, muốn cho con nhận tổ quy tông.”

      Mạc Yên biết, ông ta ở trong miệng của Nam Tinh chính là Nam Bá Đông.

      muốn dẫn bọn họ trở về nhà họ Nam sao?

      Phong Hành từng qua với , những người ở nhà họ Nam đều rất hung tàn độc ác như sói lang cắn

      máu, người nào là tốt, vậy tại sao Nam Bá Đông lại muốn trở về? mang theo

      Nam Tinh cùng trở về rốt cuộc là muốn làm gì? cũng hề nhận ra, chẳng qua chỉ muốn Nam

      Tinh có thể đơn giản nhận tổ quy tông mà thôi.
      Last edited: 22/10/14
      bornthisway011091coi_coi thích bài này.

    2. coi_coi

      coi_coi Member

      Bài viết:
      90
      Được thích:
      50
      mình thik can đảm của mạc yên,con cần mạnh mẽ,mà cái mạnh mẽ đó lại thường có được sau đau thương :yoyo59:

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 31: Nhược điểm trí mạng

      Trong lời của Nam Tinh lộ ra tia tình nguyện như vậy. Mạc Yên biết Nam Tinh cũng như , tình nguyện sống nương tựa lẫn nhau ở nơi này, cũng muốn ra ngoài sống cuộc sống người lừa ta gạt mà bé từng trải qua.

      ôm lấy Nam Tinh, hai tròng mắt đen nhánh bỗng lên tia sáng, "Tiểu Tinh, con muốn trở về nhà họ Nam cùng với ba con sao?"

      Nam Tinh chợt nhìn , con ngươi thoáng qua tia sáng hưng phấn, "Ý mẹ là....?"
      Mạc Yên vừa nghe giọng điệu của bé, cũng biết với thông minh của bé hiểu ý rồi. tay ôm lấy Nam Tinh ngồi bên người đặt ngồi đùi , cùng đối mặt với , Nam Tinh cũng ngay lập tức thuận theo ôm lấy cổ của , cười ngọt ngào với , hai mẹ con hiểu ý cùng cười tiếng.

      Mạc Yên chìa hai tay ra, nâng khuôn mặt tuấn tú của bé, thân mật dựa vào trán bé, chớp cặp mắt mê người của mình nhìn bé. như là tội phạm lường con nít, mê hoặc Nam Tinh, "Đến lúc đó hai chúng ta cùng nhau chạy trốn khỏi đây có được ?"

      Hai mắt phát sáng của Nam Tinh bỗng cười lên như trăng rằm, " sao?"

      Mạc Yên dùng sức gật đầu, "! Chờ sau khi chúng ra chạy thoát bàn tay của ta, mẹ liền dẫn con quay trở về Trung Quốc. Chúng ta cùng gặp ông ngoại, bà ngoại, và cả cậu nữa có được hay ?"

      " tốt quá!" Nam Tinh hoan hô tiếng, ôm mặt của Mạc Yên dùng sức hôn rồi lại hôn.

      Mạc Yên nhàng ôm bé, trong lòng tràn đầy ấm áp.

      Có con trai như vậy, còn cầu mong gì?

      Mặc dù Nam Tinh phải là con ruột của , nhưng lại dành hết tất cả tình của mẹ lên mình đứa bé này. Mà Nam Tinh cũng chưa từng làm thất vọng, bé cũng hoàn toàn đối đãi như mẹ ruột của bé.

      Có lẽ Nam Tinh và cùng mất người mình thương nhất, nên bọn họ lại càng quý trọng phần tình duyên mẹ con dễ có này hơn bất luận người nào.

      Đợi Mạc Yên dắt Nam Tinh xuống lầu ba, thấy Phong Hành canh giữ ở cửa cầu thang.

      thấy Mạc Yên xuống vẻ mặt cung kính tiến lên , "Phu nhân, chủ nhân mời tới phòng ý tế chút, Độc Thiên Nhai chuẩn bị xong rồi."

      Mạc Yên nhàng gật đầu, "Tôi qua ngay."

      Nam Bá Đông làm việc luôn luôn mạnh mẽ vang dội, luôn cho người ta suy nghĩ xem họ nên làm như thế nào. Dây dưa dứt luôn phải là phong cách của , nên Mạc Yên cũng thêm lời vô nghĩa, trực tiếp dắt theo Nam Tinh theo phía sau Phong Hành, tới phòng y tế sớm chuẩn bị cho hai năm trước.

      Phòng y tế nằm ở bên lầu trái của biệt thự.

      Lầu bên trái tầng , rộng hàng nghìn mét vuông, trong phòng y tế rộng lớn trắng như tuyết này, để ít dụng cụ y tế tiên tiến, so với kích thước của bệnh viện cũng sai biệt lắm.

      Lúc Mạc Yên dắt Nam Tinh tới nơi đó, Nam Bá Đông ngồi ghế sa lon với vẻ mặt lạnh lùng.

      Nhưng Độc Thiên Nhai sớm mặc áo blouse trắng, cà lơ phất phơ ngồi dựa vào bàn bác sĩ, ánh mắt thỉnh thoảng liếc về phía cửa.

      Lúc nhìn thấy Mạc Yên xuất ở cửa, ngay lập tức nhảy dựng lên, hai mắt sáng tiến lên đón, khuôn mặt cười hi ha mà , "Yên nhi, chờ em lâu, nếu em mà tới, bông hoa là đây cũng muốn tạ lỗi!"

      Mạc Yên lạnh lùng liếc cái, nhưng Độc Thiên Nhai vẫn cười ngừng lời vô nghĩa.

      "Bắt đầu !" Nam Bá Đông ra lệnh tiếng, Độc Thiên Nhai ngay lập tức thay đổi thành người khác, cả bộ dáng cà lơ phất phơ cũng biến thành bác sĩ ở trạng thái nghiêm túc và tập trung cao độ, thái độ trước sau như hai người.

      Mạc Yên nhìn bốn phía cũng chỉ có Độc Thiên Nhai mặc áo blouse trắng, liền nhàn nhạt hỏi câu, "Chỉ có mình sao?"

      Đuôi lông mày Độc Thiên Nhai nhướng lên, "Thế nào? tin y thuật của sao?"

      Mạc Yên khẽ mỉm cười, "Tin chứ! Bất quá em có cầu!"

      Độc Thiên Nhai có chút ngoài ý muốn, ngay lập tức khôi phục lại bộ dáng chân chó mà nịnh hót, "Yên nhi, chỉ cần là em , nhất định nghe lời. Mặc kệ là cầu gì, cũng làm theo! Tuyệt đối phục tùng mệnh lệnh của lãnh đạo!"

      Nam Bá Đông sãi bước tiến lên, trừng mắt nhìn Độc Thiên Nhai, "Cậu lấy đâu ra nhiều lời nhảm như vậy? Chỉ là chữa có khuôn mặt thôi mà, chứ có phải là chữa hết toàn thân của Yên nhi đâu."

      Mặt của Độc Thiên Nhai trầm xuống, cam lòng yếu thế mà phản lại , "Nam Bá Đông, nếu phải vì mặt của Yên nhi, nghĩ rằng hòn đảo nho này có thể giam tôi cả đời sao? Nếu phải nhìn thấy vết sẹo mặt Yên nhi, tôi sớm phá hủy hết tất cả mọi thứ đảo này rồi."

      "Cậu dám?" Đồng tử của Nam Bá Đông thoáng qua tia tàn ác.

      " xem thử tôi có dám hay !" Độc Thiên Nhai cũng tỏ ra yếu thế chút nào mà nhìn thẳng vào .

      Hai người đàn ông mặt lạnh trầm xuống, cả người xơ xác tiêu điều đứng đối mặt nhau, người như là hổ dữ, người như sư tử oai phong, bốn mắt nhìn nhau, tia lửa bắn ra bốn phía, sát khí khắp nơi, tính khí bá vương nên ai cũng cúi thấp đầu cao quý của mình trước người kia.

      khí giương cung bạt kiếm hết sức căng thẳng.

      Mắt thấy sắp ra tay, giọng trong trẻo du dương nhõng nhẽo vang lên, "Các người cũng nhàm chán quá , có trị nhanh lên chút, còn tôi đây!"

      Độc Thiên Nhai hung hăng trợn liếc mắt Nam Bá Đông cái, ngay lập tức bắt lấy tay của Mạc Yên kéo tay bước nhanh về phòng phẫu thuật bên cạnh, "Băng" tiếng, đưa tay đóng cửa phòng phẫu thuật lại.

      Nam Bá Đông đuổi theo vài bước, nhưng cuối cùng vẫn dừng lại.

      Nam Tinh chớp hai cặp mắt phát sáng, mang theo tia suy ngẫm bắn thẳng tới người Nam Bá Đông. Nhìn thấy thân Nam Bá Đông căng thẳng, vẻ mặt mất hứng ở nơi này qua lại, khéo môi của Nam Tinh nhịn được nâng lên.

      Xem ra, lão đầu tử thích mẹ!

      Rống rống rống, chẳng trách mẹ lại có lá gan dám khuyên bé cùng nhau chạy trốn. Đến lúc lão đầu tử này biết chuyện chạy trốn của bọn họ, nhất định giận tới sùi bọt mép.

      Vừa nghĩ tới bộ dáng phát điên của Nam Bá Đông, trong lòng của Nam Tinh cười ha hả ngừng.

      Nam Bá Đông vô tình quay đầu lại, thấy vẻ mặt của thằng bé Nam Tinh cười giả tạo, con mắt nhíu lại. Lập tức tới trước mặt của Nam Tinh, ngang ngược đưa tay ra ôm Nam Tinh đáng thương đứng dậy.

      Nam Bá Đông lạnh lùng trừng mắt nhìn Nam Tinh có chút lúng túng, " cười cái gì? ra để cho ba cũng cười xem sao."

      Nghe được trong giọng của Nam Bá Đông mang theo cổ gió lạnh rét, thân thể của Nam Tinh run lên, rúc đầu về, "Ba, mẹ mới vừa , sau khi mặt mẹ được trị khỏi để cho con là người đầu tiên hôn mẹ!"

      Nam Tinh vừa chuyện, vừa nhìn xem phản ứng của Nam Bá Đông.

      Quả nhiên như bé dự liệu, khí lạnh người của Nam Bá Đông càng sâu, con mắt chỉ dư lại đường chỉ như ánh đao loé sáng, " ấy để cho con làm người thứ nhất được hôn mình sao?"

      Vẻ mặt ba lại càng đen, hi hi ha ha.

      Ở trong lòng của Nam Tinh cười thả ga, nhưng lại giả bộ như có nhìn thấy sắc mặt của Nam Bá Đông. Khuôn mặt tuấn tú vẫn cười như nở hoa, liên tục , "Đúng", hồn nhiên chưa phát sắc mặt của người đàn ông này muốn đen như đáy nồi rồi.

      Mà kết quả dám trêu chọc người đàn ông này tức giận chính là Nam Tinh bị Nam Bá Đông dùng sức ném ra ngoài cửa.

      "Phốc" nhanh chóng, nhưng cũng chấn động rung đến mấy phần.

      Mông của Nam Tinh rơi xuống lại càng đau, ở nơi đó nhe răng nhếch miệng đau đớn hút ngụm khí, nhưng chút bực bội cũng có, liếc mắt lãnh sát của Nam Bá Đông. Bé ngay lập tức bò dậy đứng nghiêm túc ở sau lưng Nam Bá Đông như đứa con trai ngoan ngoãn, nhưng trong lòng lại mắng cha mình gần chết. Lão đầu tử, xem con sau này làm sao thu thập ba, hừ~

      Bé còn nhớ lúc còn ở Tam Giác Vàng, có lần trở về bé cũng bị Nam Bá Đông ném ra ngoài. Bé phục liền sử dụng khí lực bú sữa mẹ của mình xông lên cùng đánh nhau với Nam Bá Đông. đối phó với Nam Bá Đông, nhưng vẫn bị Nam Bá Đông chỉnh đến ỉu xìu.

      Nam Bá Đông vẫn cảm thấy đủ, lúc đó khí trời vào đông lạnh, nên phạt bé ở trong nước ngày đêm, cho ăn uống.

      Nam Tinh cũng có tính tình quật cường, trong lòng nhất định phục. Chống đỡ mấy tiếng ở trong nước nhưng bé còn quá nên chịu được cho đến khi té xỉu ở trong nước. mới để cho người vớt Nam Tinh dậy, sau đó lại bị cảm mạo, sốt và viêm phổi, cũng làm mạng của Nam Tinh mất nửa.

      Sau này Nam Tinh cũng biết chỉ cần Nam Bá Đông muốn người nào nghe lời, nhất định độc ác chỉnh đốn người đó, cho đến khi bắt người đó nghe lời mình mới thôi.

      Nam Tinh từng nếm thủ đoạn độc ác và vô tình của Nam Bá Đông. Bé rốt cuộc vẫn có can đảm nếm lại lần thứ hai. Trong lòng bé hiểu muốn thắng ba bé, bé phải ngừng trở nên mạnh mẽ, cho đến khi...mạnh hơn ba bé mới thôi.

      Bất quá theo như bé cẩn thận quan sát, vị ba ra tay hung ác này của nhà bé, tại cũng có nhược điểm trí mạng rồi!
      bornthisway011091coi_coi thích bài này.

    4. Nguyễn Thị Luyện

      Nguyễn Thị Luyện Well-Known Member

      Bài viết:
      206
      Được thích:
      286
      NÀY GỌI LÀ CÁO BỐ SINH RA CÁO CON ĐÂY MÀ

    5. coi_coi

      coi_coi Member

      Bài viết:
      90
      Được thích:
      50
      đọc cười chết thôi bạn nam tinh ah t ủng hộ bạn,làm cho cái mẹt bố bạn đen hơn cái nhít nồi :hoho:

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :