1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Quân hôn độc ái - Tang Du Tinh (Quân nhân) (Full 89c Đã có ebook

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 22: Sát khí lẫm liệt

      Chờ lúc Mạc Yên tỉnh lại, phát mình nằm nghiêng chiếc giường lớn xa lạ. Mà thân thể của , bị Nam Bá Đông ôm chặt vào trong ngực, tay của còn quấn chặt ngang hông của . Mông phía sau còn chỉa vào món đồ chơi mất thăng bằng, lúc này vừa xấu hổ vừa giận, đỏ mặt như nước thủy triều, thân thể cũng căng lên chặt, đôi tay càng thêm nắm chặt thành quyền.

      Bởi vì tức giận, hơi thở của cũng lớn. Trong đầu thanh rống giận, giết giết giết, giết ta ! Hãy giết tên ác ma này!

      Nghiêng đầu nhìn về gương mặt tuấn tú gần trong gang tấc đôi mắt hạnh đen nhánh loé lên tia sáng lạnh. Mạc Yên tức giận liền chút suy nghĩ, quyền bén nhọn trực tiếp đánh qua.

      tưởng rằng, người đàn ông này giả bộ ngủ, khẳng định đánh được !

      Ai ngờ, quyền này của , như vậy mạnh mẽ đánh vào gương mặt tuấn tú của Nam Bá Đông.

      Sau khi tiếng đánh vang lên, khéo miệng của , có tia máu tươi chảy ra.

      Nam Bá Đông chợt mở đôi mắt sắc bén, cứ như vậy nhàn nhạt liếc cái, thong thả ung dung duỗi ngón tay ra, lau tia máu bên khéo miệng, thanh mang theo tia mới tỉnh ngủ, lười biếng và trầm thấp, lạnh nhạt , "Hết giận chưa?"

      lúc trước Mạc Yên còn tức giận, giờ lại ngu ngơ!

      Người đàn ông này thế nào lại tránh? cứ như vậy cam tâm tình nguyện mà để cho đánh sao? Còn có sinh tức giận, mà hỏi ngược lại rằng hết giận chưa? Người đàn ông này... phải là phát sốt chứ?

      Thấy ngây ngốc nhìn mình, tâm tình của Nam Bá Đông khá hơn chút, há miệng cười tiếng.

      Nụ cười này, lại kéo tới vết thương khéo miệng, đau đến thấp giọng hút khí lạnh, lẩm bẩm câu, "Cái người phụ nữ này, xuống tay đúng là nặng!"

      Nghe được nhạo báng, lúc này Mạc Yên mới hoàn hồn, cúi đầu nhìn quần áo hoàn hảo người mình, trong lòng thở phào nhởm, vừa liếc mắt hận oán cái, liền xoay người xuống giường.

      Nam Bá Đông cũng có ngăn cản , cũng muốn bức nóng nảy, nhìn bóng dáng sợ hãi của chạy, môi của câu khởi tia cười suy ngẫm.

      Mạc Yên mới vừa ra khỏi phòng, liền nhìn thấy người đẹp có đường cong lả lướt đứng ở cửa cầu thang, ta mặc bồ xườn xám đen toàn thân có thuê hoa mẫu đơn, người phụ nữ này ưu nhã ngậm điếu thuốc dài, tóc uốn quăng như sóng, cứ như vậy xoã vai, mắt vẻ như tranh, đôi môi nhắn đỏ thắm, giống như ngôi sao trong làng giải trí ba bốn mươi năm về trước.

      Mạc Yên biết ta, cũng muốn làm quen bất luận kẻ nào ở đây, ngẩn người, cũng có coi trọng, cứ thẳng đường đường của .

      Sau khi hai bên nhìn chăm chú lúc, Mạc Yên và ta, chỉ nhìn thoáng qua.

      Thấy Mạc Yên làm như nhìn thấy mình như vậy, trong mắt của Mông Lệ loé lên tia sát khí bén nhọn.

      Người phụ nữ này, mới sáng sớm lại từ phòng của Nam Bá Đông ra, có thể nghĩ, ta tối hôm qua làm những chuyện gì ở trong phòng của Nam Bá Đông rồi.

      Nam Bá Đông được lắm, thường ngày giả bộ thanh cao, ngay cả đụng cái cũng muốn tôi đụng vào, bây giờ lại cùng với người phụ nữ hạ tiện này lên giường, hừ, đúng cho rằng Mông Lệ tôi là người ngu ngốc sao, tôi phi! Tôi Mông Lệ vì mà bỏ ra rất nhiều, Nam Bá Đông nếu cho tôi câu trả lời thoả đáng, tôi làm cho người phụ nữ nào dính tới đều chết, tôi xem làm gì được tôi nào?

      Nghĩ tới đây, Mông Lệ hung hăng cầm tàn thuốc dập tắt tay vịn của lan can, bước giày cao gót, thầm rồi thầm biến mất khỏi cửa chính của biệt thự.
      ***********************************************
      đầu của Nam Bá Đông, vẫn còn có cỗ thế lực khác, người cầm đầu chính là vợ hai của cha vợ chết của Mạnh Thanh Viễn---Mông Lệ.

      Năm đó khi Nam Bá Đông còn bé, bị người của gia tộc Nam thị tính kế, bị ba tướt thân phận con trai trưởng, đuổi ra khỏi nhà, sau khi bị đuổi, chẳng những đồng nào, lại còn phải trốn người trong gia tộc của Nam thị đuổi giết.

      Thời điểm lúc bi thảm, may mắn gặp được Mạnh Thu học ở trường ra ngoài, được Mạnh Thu cứu.

      Mạnh Thu, là con duy nhất và cũng là quân sư của Mạnh Thanh Viễn, người có thế lực còn sót lại của Quốc Dân Đảng ở Tam Giác Vàng, dáng dấp của ấy ôn nhã động lòng người, đối với Nam Bá Đông vừa thấy , phải lấy chồng.

      Ngay lúc đó Nam Bá Đông từ là con cháu của nhà giàu, liền biến thành tiểu tử nghèo khổ và vất vả, lại trong tình trạng bị đuổi giết bi thảm, ngay cả ăn cũng ăn đủ, giống như là người sắp đói chết, khi bèo dạt gặp được Mạnh Thu, Mạnh Thu lại có ý với , ngay lập tức biết thời thế theo Mạnh Thu về Tam Giác Vàng, cũng sống tại Tam Giác Vàng, trở thành thủ hạ của Mạnh Thanh Viễn.

      Sau đó vài năm, Nam Bá Đông dựa vào cơ trí và thủ đoạn hơn người, còn có lòng dạ độc ác, thủ đoạn tàn khốc, cùng với thân võ công nổi trội, quả giúp Mạnh Thanh Viễn có ít việc buôn bán, cũng vì vậy mà thu phục Mạnh Thanh Viễn từ xuống dưới.

      Lúc đó, cũng có người đối với Nam Bá Đông nghi ngờ, nghi ngờ có động cơ được trong sáng.

      Mạnh Thanh Viễn lại nhìn Nam Bá Đông rất vừa mắt, Nam Bá Đông đối với mình trung thành, tuy hơn là gì nghe nấy, nhưng ông , Nam Bá Đông vẫn nguyện ý nghe.

      Hơn nữa, Mạnh Thu cũng gả cho , thế nào Nam Bá Đông cũng là nữa con trai của Mạnh Thanh Viễn ông.

      Vả lại, Nam Bá Đông đối với Mạnh Thu rất tốt, vợ chồng ân ái, cũng chưa bao giờ tạo ra chuyện xì căng đan nào, giống như lòng dạ vùi đầu vào kiếm tiền, nghĩ lại gia nghiệp lớn này sớm muộn gì cũng cho hai vợ chồng bọn chúng, Mạnh Thanh Viễn cũng yên tâm.

      Nhưng mà vợ hai của ông là Mông Lệ vẫn tuỳ thời chờ đợi lại cam tâm.

      Mông Lệ rất trẻ, ả so với con của Mạnh Thanh Viễn là Mạnh Thu bất quá cũng chỉ lớn hơn vài tuổi, ả chịu uỷ khuất ở với Mạnh Thanh Viễn, cũng phải đơn giản như vậy. Ả vẫn luôn mong đợi Mạnh Lão Đầu chết sớm chút, nghĩ thầm sau khi ông chết, toàn bộ tài sản ở chỗ này đều là của ả rồi.

      Mấy năm này, thân thể của Mạnh Thanh Viễn cũng bị ả đào bới sai biệt lắm, ả cũng suy nghĩ khi nào nên kết liễu ông, chỉ còn sót lại cái con quỷ Mạnh Thu, Mông Lệ ả coi như chỉ đưa ra đầu ngón tay, cũng có thể đem ta bóp chết.

      Nhưng làm sao tưởng tượng nổi, nửa đường lại chạy ra Trình Giảo Kim là Nam Bá Đông chứ.

      Ngắn ngủn chỉ trong thời gian mấy năm, Nam Bá Đông liền hoàn toàn ép ả xuống, trở thành tâm phúc đắc lực nhất của Mạnh Thanh Viễn, cũng làm khoảng cách giữa ả và Mạnh Thanh Viễn ngày càng xa.

      cam lòng, cũng biết cho Mạnh Thanh Viễn uống thuốc mê gì, đột nhiên liền thay đổi cách nhìn đối với Nam Bá Đông, lại đối với Mông Lệ gì nghe nấy, cũng từ từ thu hồi lại quyền lợi vốn thuộc về Nam Bá Đông.

      Lúc này Nam Bá Đông sớm có khả năng hung ác tàn bạo, sớm có thuộc hạ và thế lực của mình, tất cả buôn bán lớn đều là lấy mạng mình đàm phán, có nơi nào còn chứa Mạnh Thanh Viễn đoạt quyền là đoạt quyền.

      Thời điểm Mạnh Thanh Viễn và Nam Bá Đông gây nhau, Mạnh Thanh Viễn lại đột nhiên chết!

      Mạnh Thanh Viễn chết tại thời điểm mấu chốt như vậy, người chịu hiềm nghi lớn nhất là Nam Bá Đông, Mạnh Thu chờ sinh lại ủng hộ Nam Bá Đông, chứng minh ngày đó Nam Bá Đông và ở chung chỗ, Mạnh Thanh Viễn hoàn toàn phải bị giết, cũng giúp Nam Bá Đông qua được kiếp này.

      Đêm đó, Mạnh Thu bị kích thích, lại vì khó sanh và dẫn tới băng huyết, chỉ có thể bảo vệ tính mạng của Nam Tinh, còn Mạnh Thu hương tiêu ngọc vẫn.

      Hết thảy tất cả, mũi nhọn đều chỉ hướng về Mông Lệ, nhưng những người liên quan đều trong đêm chết hết, Nam Bá Đông có chứng cớ, trong lúc đó cũng thể giết chết ả ta.

      Sau khi Mạnh Thanh Viễn chết, Mạnh Thu lại bất ngờ chết , thế lực khắp nơi loạn thành đoàn.

      Mông Lệ dựa vào thủ đoạn và tâm kế phi phàm của mình, bổng chốc kéo được phần hai thế lực, cùng Nam Bá Đông chống đối nhau, mỗi người dành được nữa bầu trời.

      Trong lúc Nam Bá Đông ở trong tình thế đuối lí, lại thể làm gì ả, Mông Lệ lại hướng ném ra cành ô liu, chỉ cần chịu cưới ả, và bảo đảm vĩnh viễn bao giờ rời xa, ả ngay lập tức mang tất cả thế lực võ trang của mình, đưa tất cả cho Nam Bá Đông.

      Mông Lệ cho rằng Nam Bá Đông đồng ý, bởi vì, theo ả nghĩ, Nam Bá Đông là người đàn ông cũng vì mục đích mà sử dụng mọi thủ đoạn.

      Nhưng Nam Bá Đông lại lấy lý do thi thể vợ mình còn chưa lạnh, trong ba năm, đến chuyện kết hôn, lại dám cự tuyệt cầu xin tình của ả.

      Mông Lệ giận tới mức giơ chân chửi má nó, lại biết tính tình của Nam Bá Đông, ép , tuyệt đối để ý cùng ả đến lưới rách cá chết, người đàn ông này, ả còn chưa muốn đánh mất dễ dàng, ả còn muốn tranh thủ.

      Vì vậy, Mông Lệ liền kiên nhẫn chờ đợi.

      Ba năm vừa qua, Mông Lệ liền nhắc lại chuyện kia, thế lực lúc này của Nam Bá Đông ổn, những năm này nuốt chửng biết bao nhiêu thế lực của thủ hạ của Mông Lệ, lần này đến lấy cớ cũng lười phải tìm cho ả, chỉ muốn suy nghĩ về chuyện này.

      May mắn, nhiều năm trôi qua như vậy, bên cạnh của Nam Bá Đông cũng xuất bất kỳ người phụ nữ nào, chẳng những cự tuyệt ả, mà cũng cự tuyệt tất cả những người phụ nữ khác, ngay cả con của sĩ quan cao cấp của Thái Lan hướng lấy lòng, cũng như cũ cự tuyệt, đây cũng làm cho lòng của Mông Lệ được an ủi.

      Nhưng mà, lần này, Mạc Yên chẳng những ở gần bên , mà còn vào phòng , lên giường của , nhất thời Mông Lệ cảm giác cổ khủng hoảng.

      Sát khí, lẫm liệt bùng lên.
      bornthisway011091Chris thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 23: Lại tối đen

      Trung Quốc, phòng họp của bộ tư lệnh trong quân khu.

      Tần Kiến Quốc và Mạc Vấn ngồi ngay ngắn đầu, vẻ mặt mặt, tất cả đều toát ra nghiêm túc nặng nề.

      Phía dưới, là ba chiến sĩ bị bắt ở Tam Giác Vàng ngồi----Hứa Khả, Hàn Chiến, La Hán, còn có ba đội viên mới gia nhập---Lữ Khương, Thiết Tam, Tô Thanh Phong.

      Tần Kiến Quốc đứng dậy, nhìn sáu vị đội viên này, chỉ vào hình chiếu của bản đồ chiếu ra từ máy chiếu xạ ở Tam Giác Vàng, thanh bình tĩnh đối với bọn họ , "Các đồng chí, trải qua đồng ý phê chuẩn của cấp , biệt hiệu nhiệm vụ lần này của các người là "khói báo động", tôi nhận được tuyến báo của Tam Giác Vàng, con tin của chúng ta là Mạc Yên bị trùm buôn ma tuý Nam Bá Đông giam cầm vẫn còn sống. Hứa Khả, Hàn Chiến, La Hán."

      Ông vừa điểm tên, ba người liền đứng dậy, đáp tiếng, "Có!"

      Tần Kiến Quốc ra hiệu bọn họ ngồi xuống, đối với bọn họ , "Ba người các cậu lần trước lúc thi hành nhiệm vụ, từng núp ở Tam Giác Vàng đoạn thời gian ngắn, tôi tin đối với khu vực thế lực và tổ chức của Nam Bá Đông và địa hình ở Tam Giác Vàng các cậu đều có nhận biết , tại, tổ chức phái Lữ Khương, Thiết Tam, Tô Thanh Phong và các người cùng đội, sau khi các người vào trong mục tiêu, trước tiên hãy liên lạc trước với đồng chí 001 núp trong khu vực của Nam Bá Đông, cuối cùng, do đồng chí 001 phụ trách thống nhất an bài chiến lược hành động lần này. Mấy người các cậu, có vấn đề hay ?"

      Sáu người chiến sĩ đồng thời đứng dậy, cổ gầm thét, "Đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ!"

      Tần Kiến Quốc lại lạnh lùng quát, "Có lòng tin hay ?"

      Sáu chiến sĩ lần nữa rống to, "Có!"

      "Hứa Khả, Hàn Chiến, La Hán."

      Nghe Tần Kiến Quốc lại lần nữa điểm tên bọn họ, Hứa Khả, Hàn Chiến, La Hán lại cùng kêu lên, "Có!"

      Tần Kiến Quốc nhìn thấy ba người bọn họ, giữa mâu quang thoáng qua tia nặng nề, "Đáng lẽ, lần này tổ chức muốn chuẩn bị dùng lại ba người các ngươi làm nhiệm vụ, nhưng các người lại mãnh liệt cầu muốn lên chiến trường, lại vừa thông qua các hạng trắc nghiệm tâm lý của quân y, cho nên, tổ chức mới có thể đồng ý cho các người xuất chinh. Nhưng mà, các người phải nhớ kỹ, đây là cơ hội cuối cùng của các người, có lá gan , phải hoàn thành nhiệm vụ giao phó của quốc gia và tổ chức, hơn nữa còn phải tẩy sỉ nhục lần trước, giương uy phong của nước ta lên cao, giương uy phong của quân ta lên ca! hiểu chưa?"

      Nghe thấy mấy tiếng cuối cùng cao vút mà rống to của Tần Kiến Quốc, như châm đâm vào buồng tim ba người của Hứa Khả, Hàn Chiến, và La Hán, mâu quang của ba người lộ vẻ đỏ ngầu, giận dữ hét lên, "Thề sống chết hoàn thành nhiệm vụ!"

      Giữa mâu quang của Tần Kiến Quốc cũng lên tia kích động, cùng với Mạc Vấn cùng nhau hướng họ làm cái lễ kính, "Chuẩn bị lên đường!"

      lúc sáu người xoay người muốn ra ngoài, đột nhiên, cửa phòng họp mở ra, bóng dáng cao lớn, rắn rỏi, thân võ trang đầy đủ oai hùng, xuất ở trước mặt mọi người.

      Tần Kiến Quốc và Mạc Vấn liếc mắt nhìn nhau, quả nhiên sai với dự đoán của bọn họ, tiểu tử này quả nhiên tới đây!

      Tần Thiên Nham vừa vào cửa, trước hướng Tần Kiến Quốc và Mạc Vấn kính cái lễ, tiếp theo vội vàng , "Báo cáo Thủ trưởng, hãy cho phép tôi cùng tham gia hành động lần này!"

      Tần Kiến Quốc cau mày, nhìn vẻ mặt khí khái hào hùng của con trai, từ thần thái gương mặt đó mà xem, quả khôi phục sắc bén và tĩnh táo của thường ngày.

      Nhưng ông vẫn lo lắng hỏi, "Đồng chí Tần Thiên Nham, thương thế của cậu khỏi hẳn chưa? Cậu có thể đảm bảo, cậu bởi vì vết thương cũ tái phát hoặc tinh thần chịu nỗi áp lực và kích mà làm nhiệm vụ thất bại hay ?"

      Tần Thiên Nham cố gắng thẳng lưng, rống lớn , "Báo cáo Thủ trưởng, vết thương ở chân bình phục, Tần Thiên Nham thề sống chết hoàn thành nhiệm vụ!"

      Tần Kiến Quốc vung tay lên, "Rất tốt! Đứng vào hàng ngũ, xuất phát!"

      "!" Mâu quang của Tần Thiên Nham thoáng qua tia cảm ơn, lại hướng Mạc Vấn gật đầu cái, theo đội ngũ cùng nhau chạy ra ngoài.

      Lần này , thành công, hy sinh!

      Đợi lúc nhóm của bọn họ chạy ra ngoài, Tần Kiến Quốc và Mạc Vấn tới trước cửa sổ, nhìn bóng dáng của bọn họ bước nhanh lao ra, ngay ngắn và nhanh chóng tiến vào buồng của máy bay trực thăng.

      Chỉ chốc lát sau, máy bay trực thăng bay càng ngày càng xa, càng ngày càng , cho đến khi, thể nhìn thấy được nữa.

      Mạc Vấn than tiếng, "Chỉ mong, bọn họ có thể sớm ngày mang theo Mạc Yên thuận lợi trở về!"

      Tần Kiến Quốc nặng nề vỗ vỗ vai ông, "Nhất định ! Đừng quá lo lắng!"
      ***********************************************
      Mặt trời chiều ngã về tây, chiếu rọi khắp núi đồi hoa hạt dẻ, làm cho nhiều đóa hoa kiều diễm, càng thêm xinh đẹp, càng tản mát ra loại mê hoặc trí mạng.

      Mạc Yên thân quần trắng, cứ như vậy đứng lẳng lặng trước mặt của hoa hạt dẻ, nhìn mảnh địa phương diễn ra vô số tội ác, cau mày khinh, yên lặng gì.

      Quần trắng theo gió lay động, cùng với mái tóc tới thắt lưng bay bay, lúc hoa túc đầy trời, đứng đó giống như tinh linh.

      màn đẹp như bức họa như vậy, nhiều người bốn phía nhìn thấy đều ngây người, cũng bao gồm, hai bóng dáng giống nhau, của hai người đàn ông cao lớn da đen mang võ trang canh giữ ở bên người .

      Kể từ sau khi bị thương nặng rồi tỉnh dậy, Mạc Yên vẫn buộc chính mình được suy nghĩ đến bất luận người nào, thèm nghĩ tới bất cứ chuyện gì, cố gắng làm tim của mình yên tĩnh bình lặng xuống.

      tại, ngoại thương tốt, nhưng biết , lòng đau, vĩnh viễn bao giờ khỏi hết.

      Tần Thiên Nham, người đàn ông mà từng hứa lấy cả đời, lấy cả sinh mạng, tại thời điểm mấy chốt đó, lại thành toàn cho chiến hữu vĩ đại của mình, mà hy sinh và đứa bé. Lòng này bị thương, sợ rằng vĩnh viễn cũng tốt được trở lại.

      Ở trong chuyện tình cảm, cũng chỉ là người phụ nữ ích kỹ, có "thanh kiếm rộng lớn" vĩ đại, chỉ muốn nhà của mình sống tốt, cho dù vất vả, cũng tình nguyện mang theo đứa bé trong bụng và cùng nhau xuống địa ngục, cũng thừa nhận người mình thương, tham sống sợ chết.

      Tần Thiên Nham, khắc lúc nổ súng kia, chúng ta chỉ có thể gặp lại sau! Chỉ có thể như vậy!

      Nghĩ đến Tần Thiên Nham, liền nghĩ tới tên ác ma kia, nghĩ đến trận đánh cược hoang đường giữa bọn họ, chẳng lẽ...sau này muốn tiếp tục theo sao?

      Trong tâm của hận người đàn ông này, nếu như có tên ác ma này, nếu như ép Tần Thiên Nham lựa chọn, cần đối mặt với đau đớn mất đứa bé.

      thể ở chỗ này khoanh tay chịu chết được, phải chạy !

      Nhưng mà, phải trốn như thế nào? Mạc Yên lẳng lặng tự hỏi mình biện pháp thoát .

      Tuy Nam Bá Đông có cấm chân của , nhưng lại phái hai người da đen cao lớn theo sát , bất kể chạy tới nơi nào, coi như vệ sinh, bọn họ cũng ở bên ngoài coi chừng.

      muốn chạy trốn, trước mắt cũng có chỗ để trốn.

      Còn lúc sáng nay rời giường trong xấu hổ, mặt mày Mạc Yên, lại tỏa ra chút u buồn.

      Nếu như tiếp tục như vậy, ngày nào đó bị tên ác ma kia ăn thịt, giờ làm thế nào mới tốt đây?

      thân trói gà chặt, lại ở trong hoàn cảnh xa lạ này, vừa người bạn có thể giúp đỡ, chỉ bằng vào lực lượng cá nhân của , làm thế nào có khả năng chạy thoát khỏi nhà tù này đây?

      Nếu như có đồng minh trợ giúp, có lẽ có thể chạy , nhưng mà, ở chỗ này, người nào tin tưởng người nước ngoài như , người nào nguyện ý mạo hiểm đắc tội với Nam Bá Đông nguy hiểm mà giúp thoát khỏi đây chứ?

      Mạc Yên đem những đối tượng có khả năng loại bỏ lần, trước mắt cùng có tiếp xúc qua, cũng chỉ có mấy người mà thôi. Nam Bá Đông tuyệt đối để cho , Nam Tinh và Mẫn Lạp, là con trai của Nam Bá Đông, là bạn bè đáng chết của , bọn họ giúp đỡ đối phó với Nam Bá Đông sao? Còn nữa, Nam Tinh thích như vậy, bé làm sao để rời khỏi đây?

      Mà hai người cao lớn coi chừng bên cạnh lại thể nào, và bọn họ ngay cả trao đổi cơ bản cũng là vấn đề, huống chi, hai người đàn ông tựa như câm, cái gì hỏi cái gì, bọn họ đều nghe thấy hỏi, chỉ xem chừng bóng dáng của , ở đâu, bọn họ ở đâu, làm cho rất vô lực.

      ra suy nghĩ chút, nghĩ trở lại thủ đô, muốn phải nhìn người kia, vậy ở nơi nào cũng vậy mà.

      hi vọng, vào lúc này, có thể xuất Thiên Sứ mang rời ?

      Nhưng mà, ở địa phương tội ác như vậy, chỉ có tên ác ma làm thương tâm tuyệt vọng, nhưng lại có khả năng cứu bầu trời của !

      Mạc Yên khẻ thở dài tiếng, hướng tới toà nhà bằng trúc ở phía sau biệt thự mà .

      Nếu như ở chỗ này còn có cái gì có thể làm cho lòng ấm áp, đó chính là Nam Tinh, nhìn thấy khuôn mặt tuấn non nớt kia, tâm lạnh như băng của , mới có thể từ từ ấm áp đứng dậy.

      Mạc Yên ở phía trước, hai người da đen theo sát xa gần ở phía sau .

      Lúc ngang qua khu rừng râm mát, đột nhiên có hai người da đen khác đối diện tới, hai người da đen tới bảo vệ Mạc Yên, chỉ vào Mạc Yên, " Thầm" mà cái gì đó.

      Mạc Yên cũng lười để ý bọn họ, tự chính mình , nhìn thấy trước mặt chính là toà nhà của Nam Tinh, cũng tăng nhanh bước chân ở dưới chân.

      Đột nhiên, nghe thấy tiếng bước chân dồn dập truyền đến ở phía sau, muốn quay đầu lại nhìn đến tột cùng là chuyện gì, lại cảm giác trận gió lạnh đánh tới, ở sau gáy bị đòn nghiêm trọng, thân thể trong nhắm mắt mềm nhũn xuống.
      Chương 24: Huỷ mặt của

      Trước khi Mạc Yên ngã xuống, môi của gợi lên nụ cười khổ, lại bị người ta bắt nữa rồi!

      Lần này, trong lòng của dự cảm xấu. Nếu so với rơi vào trong tay của Nam Bá Đông sợ rằng lần này còn nguy hiểm hơn. Đến tột cùng là ai muốn đối phó đây?

      Trong đầu, đột nhiên ra người phụ nữ xinh đẹp hút thuốc, ta sao?

      Khi Mạc Yên bị người dùng nước đá hắt tỉnh, và khi nhìn thấy Mông Lệ ngồi ghế sa lon hút thuốc, trong lòng thầm cảm thán. Có đôi khi, trực giác của phụ nữ đối với ít vật, chuẩn xát đến kinh người.

      Mông Lệ xuyên qua tầng khói mỏng, nhìn thấy Mạc Yên tỉnh dậy. Ả chờ nhìn xem bộ dáng sợ hãi thét chói tai của Mạc Yên. Nhưng lại nghĩ đến, người phụ nữ bị trói hai tay kia, đối mặt với hoàn cảnh xa lạ lại chẳng sợ hãi, cũng chẳng sợ khi bị nước đá làm ướt toàn thân. Vẻ mặt vẫn như cũ bình tĩnh và lạnh nhạt.

      Khéo môi Mông Lệ hung hăng nhếch cái, lại nhịn được hung hăng hút vào hơi khói. Hai đồng tử híp lại quan sát Mạc Yên, giống như muốn từ vẻ mặt của Mạc Yên tìm ra chút dấu vết. Nhưng mà, ả ta thất vọng rồi!

      Ánh mắt của Mạc Yên cứ bình tĩnh và yên lặng như vậy. Làm như trời có sập xuống, cũng tuyệt đối hoảng hốt, mà cứ bình tĩnh và lạnh nhạt như vậy.

      Trong lòng Mông Lệ thất kinh, người phụ nữ này quả nhiên là đơn giản. Nếu như lúc này diệt trừ, tuyệt đối là tai họa vô tận về sau.

      Ả lại mạnh mẽ hút vào hơi khói, đưa tay ngọc cầm tàn thuốc ra ngoài.

      thủ hạ đứng ở bên người ả, ngay lập tức nhận lấy tàn thuốc trong tay của ả. Nhưng Mông Lệ lại đưa cho , chỉ là nhàn nhạt liếc cái.

      Thủ hạ đó rất tinh ý, vội vàng mở ra bàn tay của mình, giơ đều ở trước mặt của Mông Lệ.

      Ngay sau đó, Mông Lệ lại để tàn thuốc ở tay của người đàn ông đó, dùng sức giày xéo lòng bàn tay của . ràng thịt bị tàn thuốc làm cháy sạch bốc khói, đau đến mức gã thủ hạ đó đều muốn thét chói tai. Nhưng người đàn ông đó, lại tiếng ở trong cổ họng, cứ cắn răng như vậy, cứng rắn đứng im.

      Mạc Yên mắt lạnh nhìn bọn họ, giống nhìn trò đùa giỡn, đồng tử thoáng qua tia cười lạnh.

      dĩ nhiên biết hành động này của Mông Lệ đại biểu cho cái gì, phải ả muốn cho thấy uy hiếp sao. Để làm cho thấy ràng ả hung tàn bao nhiêu, thủ đoạn lại lợi hại bao nhiêu sao? Bất quá, mục đính mà ả đối phó với là gì? Vì Nam Bá Đông sao?

      Lúc Mông Lệ thấy trong đáy mắt của Mạc Yên có mỉa mai và châm chọc, ả cũng tức giận. Ả chậm rãi đứng dậy, bước từng bước chậm rãi tới trước mặt của Mạc Yên, nửa ngồi chồm hỗm nhìn thẳng vào Mạc Yên.

      Sau đó lại cười lạnh lùng tiếng, vươn tay chế trụ cầm của Mạc Yên, muốn nâng lên khuôn mặt rủ xuống của Mạc Yên. Ánh mắt lại như ánh đao quét ở mặt của Mạc Yên lần, nhàn nhạt , "Dáng dấp quả nhiên có chút sắc đẹp, cũng khó trách làm cho đàn ông động tâm. Bất quá..."

      Ả dừng lại chút, tiến tới trước mặt của Mạc Yên, nhàng , "Nếu như ở phía này vẽ vài nhát dao, biết ta có còn thích hay ?"

      Đôi đồng tử của Mạc Yên thoáng qua tia trào phúng, nhàn nhạt , "Vẽ ! Tôi rất cảm ơn nếu tôi có thể thoát khỏi ta. Chẳng qua, tôi muốn nhắc nhở chút, ngoài khoa tay muốn chân mặt tôi, còn có biện pháp nữa là dứt khoát bán tôi vào trong hầm chứa. Chẳng những khoản tiền, mà tôi còn là người phụ nữ bị hàng vạn người cưỡi lên. Là người đàn ông bao giờ muốn tôi."

      Mạc Yên muốn mượn tay của để thoát ra ngoài. Mông Lệ nhìn thẳng tắp vào khuôn mặt của Mạc Yên, nhưng mặt của Mạc Yên lại chút ý tứ đùa giỡn nào. Trong lòng ả thầm nghĩ, chẳng lẻ người phụ nữ này sợ chết? Hừ, ả cũng muốn nhìn chút, tính tình của người phụ nữ này có thể cứng được bao nhiêu? có thể cứng rắn tới khi nào?

      Ánh mắt của Mông Lệ thoáng qua tia độc ác, "Ngược lại lời của lại nhắc nhở tôi, làm cho tôi nghĩ tới biện pháp tốt hơn mà còn làm cho tôi sảng khoái. Người đâu, cầm dao tới!"

      Thủ hạ vừa mới bị ả châm thuốc bước lên bước, nhàng nhắc nhở ở bên tai ả, "Chủ nhân, ngộ nhỡ làm Nam Bá Đông tức giận phải làm thế nào?"

      Mông Lệ cười cười, cầm lấy con dao được thủ hạ đưa tới, cười khanh khách, "Ta chỉ sợ ta tức giận thôi!"

      Thủ hạ kia sững sờ, ngay sau đó lại cười hỏi, "Chẳng lẽ chủ nhân còn có phần sau sao?"

      Mông Lệ gì thêm, cầm con dao nhắm ngay khuôn mặt như ngọc của Mạc Yên, sống dao lanh như băng ở mặt của Mạc Yên chuyển qua lại.

      Nhưng vẻ mặt của Mạc Yên vẫn bình tĩnh như cũ, ngay cả ánh mắt của nháy.

      Mông Lệ nhìn thẳng vào , ngược lại bị ánh mắt bình tĩnh đến bình thường của Mạc Yên nhìn lại, ả có chút thẹn quá thành giận mà cười lạnh, "Thế nào? Sợ sao? cứ yên tâm, cây dao này được đặc chế vô cùng sắc bén. dao vẻ xuống, cảm thấy quá đau, chẳng qua...sau đó bị giày vò."

      Ả lại giả bộ làm dáng thở dài tiếng, " , gương mặt đẹp như vậy, tôi có chút muốn làm như vậy. Nhưng mà, ai biểu lại đụng vào người tay của tôi đây, chỉ có thể tự nhận xui xẻo thôi."

      Câu sau cùng vừa xong, tay nắm dao của Mông Lệ cứ hung hăng vạch xuống mặt của Mạc Yên.

      Cảm giác được lưỡi dao chuyển da mình, Mạc Yên ngược lại nở nụ cười.
      bornthisway011091, ChrisFuu thích bài này.

    3. Chris

      Chris Well-Known Member

      Bài viết:
      716
      Được thích:
      438
      hự hự, sao nàng lại kết thúc ngay khúc cao trào chứ @banglangtrang123 :yoyo2::yoyo2::yoyo2:

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 25: Lấy máu ai để tế điện?

      đánh giá thấp độ ác của Mông Lệ rồi!

      Mông Lệ vẫn nhìn chằm chằm vào mặt của Mạc Yên. Ả muốn xem mặt của Mạc Yên có lộ ra nét hoảng hốt và sợ hãi nào . Ả muốn nhìn thấy Mạc Yên khóc thét cầu xin ả, nhưng Mạc Yên lại vẫn bình tĩnh như nước trong hồ. Bất kể là lúc trước hay tại, giống như đao kia phải vẽ ở mặt , giống như máu này phải chảy ra từ người , vẫn lạnh nhạt giống như tất cả mọi chuyện đều liên quan đến , điều đó càng làm cho Mông Lệ tức giận.

      ghen tỵ của Mông Lệ càng khiến ả nổi điên, nhìn thấy biểu cảm của Mạc Yên lại càng khiến ả hung hăng vạch xuống từng dao.

      Ở trong lòng ả điên cuồng kêu, người phụ nữ hạ tiện, tôi xem thử còn bình tĩnh như thế nào?

      Tất cả bừng cháy bên trong đôi đồng tử của ả đều là mạch máu ác độc. Ngay cả thủ hạ của ả đều nhẫn tâm nhìn thấy điên cuồng vặn vẹo ra mặt ả.

      Má phải của Mạc Yên bị ả ác độc xiên hai đường dao cứng rắn vẽ mặt, khuôn mặt đẹp khuynh thành của Mạc Yên bổng chốc biến thành xấu xí. Nhưng mắt vẫn như cũ mở ra nhìn thế giới rất ngạo nghễ, và nở nụ cười đẹp tuyệt thế như gió dịu êm.

      mở đôi mắt đen nhánh thâm thuý như ánh sao đêm, bình tĩnh nhìn khí thế thất bại của Mông Lệ như nhìn trò cười của ả. Khiến cho lửa giận của Mông Lệ càng bốc cháy hừng hực.

      Người phụ nữ hạ tiện này, ngón tay của ả cũng có thể bóp chết ta, ta dựa vào cái gì mà nhìn ả với ánh mắt hèn mọn và khinh thường như vậy. ra tại chính là món đồ chơi bằng thịt của ả, nhưng tại sao cho tới bây giờ, ta vẫn giống như dùng bộ dáng của nữ vương nhìn ả khoang dung và khi dễ như vậy?

      "Tôi để cho nhìn, rồi tôi móc mắt của , tôi xem thử có còn thấy được gì nữa ?"

      Mông Lệ rống giận, lại giơ dao lên lần nữa, hướng con mắt của Mạc Yên đâm xuống.

      Mắt thấy đôi mắt xinh đẹp kia của Mạc Yên bị hủy ở dưới dao của Mông Lệ, đột nhiên phi đao léo lên hàn quang mang theo tiếng kêu sắc bén phóng tới, "Vèo" bắn thẳng vào cổ tay của Mông Lệ.

      Mông Lệ đau đến hét lên tiếng, động mạch cổ tay bị phi đao đâm trúng, ngay lập tức máu liền chảy xuống.

      Mông Lệ hổ là người phụ nữ kiên cường, coi như gặp phải chuyện này ả cũng rối loạn chút, liền lập tức trấn tĩnh nắm động mạch của mình lại, ngăn máu tươi chảy ra ngoài, vừa rống giận thủ hạ của mình, "Bắt tên khốn này đến cho ta, ta muốn móc tim pha rượu uống."

      Lời của ả vừa truyền xuống, lại thấy thanh phi đao trong trung phóng tới.

      Lần này, phi đao trực tiếp bắn thẳng vào gò má trái của ả, xuyên qua gò má phải, rồi bắn thẳng vào người thủ hạ của ả.

      đao bén nhọn này làm cho Mông Lệ và toàn bộ thủ hạ của ả đều sợ choáng váng.

      Đợi Mông Lệ cảm giác được đau đớn, máu tươi lại như suối phun ra, ả mới giật mình, ả biết mình xong rồi! Muốn chuyện cũng được nên lời, máu của hai vết thương giống suối phun, càng chảy ra ngừng, qua hồi liền chảy đầy đất.

      Chỉ chốc lát sau, Mông Lệ bởi vì mất máu quá nhiều mà ngất .

      Thủ hạ của Mông Lệ sợ tới mức rút súng ra, bóp cò súng, vẻ mặt cảnh giác nhìn bốn phía, nhưng nửa buổi cũng thấy có chút động tĩnh nào.

      Đột nhiên, có tiếng nổ vang ở trong biệt thự, nhất thời nhà lầu bốc cháy, dọa tất cả người trong nhà thét lên, ôm lấy Mông Lệ chạy ra ngoài.

      Vừa nổ vang tiếng, toàn bộ biệt thự bắt đầu lung lay sụp đổ.

      Ngay tại lúc mọi người đều chạy trốn ra bên ngoài, người đàn ông mặc trang phục của Tam Giác Vàng thừa dịp náo động nhanh chóng chạy tới bên người của Mạc Yên, khéo mắt liếc thấy thương tích mặt của Mạc Yên, giữa đôi đồng tử thoáng qua vẻ điên cuồng và sát khí.

      Sau đó, thoải mái ôm lấy Mạc Yên, nhanh chóng hướng núi phía sau biệt thự mà chạy.

      Lúc chạy được nửa đường, lại buông Mạc Yên xuống, gọi cú điện thoại về Tam Giác Vàng, sau đó rút cuộc bin của điện thoại ném , rồi tiếp tục chạy trốn.
      ***********************************************
      Nam Bá Đông cùng bọn Ô Linh ở trong hội nghị quan trọng, đột nhiên lại cảm thấy nheo mắt, trái tim vừa kéo, làm như có chuyện gì đó tốt xảy ra.

      Tiếp theo đó, điện thoại của Hắc Bác bổng vang lớn lên.

      Hắc Báo nghĩ biết là tên khốn nào gọi điện tới quấy rầy đây?

      thấp thỏm liếc nhìn Nam Bá Đông cái, chẳng qua thấy mi mắt của Nam Bá Đông nhíu như ngọn núi, vẻ mặt lạnh lùng mặt cũng có tức giận. Lúc này Hắc Báo mới móc điện thoại ra, với Nam Bá Đông tiếng, "Lão Đại, tôi nghe điện thoại!"

      Nam Bá Đông gật đầu, mới dám đứng lên, tới bên nghe.

      "Ngươi cái gì? Tôi biết rồi! Trước tiên các người chung quanh tìm chút, tôi báo lại cho Lão Đại quyết định."

      Hắc Báo cúp điện thoại, len lén nhìn về phía Nam Bá Đông, nghĩ tới lại đụng phải cặp mắt sáng như đèn pha của Nam Bá Đông, nhất thời cảm thấy trong lòng hoảng hốt, vừa nghĩ tới hậu quả của cơn tức giận của Nam Bá Đông kia, cả người Hắc Báo đánh cái lạnh run.

      kiềm chế bất an trong lòng, chạy chậm đến trước mặt của Nam Bá Đông, cung kính cúi đầu , "Lão Đại, xảy ra chuyện rồi, A Bố và A Sai trông coi tiểu thư Mạc Yên vừa mới bị phát có người đánh ngất xỉu ở đường trong rừng cạnh trúc lâu, còn tiểu thư Mạc Yên...lại thấy!"

      Trong nháy mắt vẻ mặt của Nam Bá Đông trầm xuống, trong lòng những người khác thầm kêu ổn.

      Nam Bá Đông đứng dậy, lạnh lùng , "Ô Linh, lập tức thông báo xuống, canh giữ mọi lối ra, cho phép bất luận kẻ nào ra vào. Đường Thạch, Bạch Lãng, Hắc Báo, Hắc Lang, mỗi người mang theo nhóm người, lập tức chia nhau lục soát cho tôi! Nếu Mạc Yên có mệnh hệ gì, tôi để cho tất cả các người cùng chôn theo!"

      Vừa xong, Nam Bá Đông dẫn đầu ra ngoài.

      Những người khác nhìn thấy bộ dáng sát khí của Nam Bá Đông, làm sao còn dám nhiều lời, vội vàng theo đội người lục soát.

      Người của bọn họ vừa mới rải rác ra ngoài, liền có thủ hạ chạy đến trước mặt của Nam Bá Đông , "Lão Đại, có em trai nhìn thấy tiểu thư Mạc Yên bị thủ hạ của mẹ hai người mang ."

      "Mông Lệ?" Đáy mắt lạnh như băng của Nam Bá Đông thoáng qua tia sát khí, câu nào, chẳng qua giơ tay phải lên, mang theo thân lãnh ý xơ xác tiêu điều, bay thẳng tới đỉnh núi của Mông Lệ, dẫn đầu chạy như điên.

      Những người khác vừa thấy thân điên cuồng của Nam Bá Đông giữa hơi thở lãnh như ma quỷ, còn mang theo cỗ sát khí điên cuồng khát máu, trong lòng lại thấy rùng mình, nhịn được lại sinh ra sợ hãi, sau phút cũng dám chậm trễ, nhanh chóng chạy đuổi theo.

      Dù sao, bọn họ cũng chưa từng thấy Nam Bá Đông tự mình động thủ, mà mỗi lần Nam Bá Đông động thủ lại giống như kiếm tháo ra khỏi vỏ, tất cả đều phải nhuốm máu.

      Lần này, lại muốn lấy máu ai để tế điện đây?
      bornthisway011091Chris thích bài này.

    5. coi_coi

      coi_coi Member

      Bài viết:
      90
      Được thích:
      50
      chuyen hay qua lai nhay ho nay hong thoi :)

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :