1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Quân hôn độc ái - Tang Du Tinh (Quân nhân) (Full 89c Đã có ebook

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 11: Đau đớn gặp lại

      Mạc Yên bổng nhiên ngẩn đầu, hung hăng nhìn thẳng , lạnh giọng ép hỏi, " chứ? Nếu như mà tôi thắng, chịu thả chúng tôi rời khỏi sao?"

      "Tôi, Nam Bá Đông, cho đến bây giờ chưa hai lời!"

      Nhìn khuôn mặt Nam Bá Đông tuấn tú và lạnh lẽo, Mạc Yên kìm ném nỗi lo lắng trong lòng, nặng nề gật đầu cái, "Được, tôi cược!"

      Mạc Yên chưa từng nghĩ tới, ba chữ đơn giản như vậy nhưng quyết định tình của và Tần Thiên Nham, từ hạnh phúc suông sẻ, cho đến nhiều dự đoán số mệnh khó có thể trước.

      Sau khi cho nổ tung kho hàng ma tuý của Nam Bá Đông, Tần Thiên Nham vẫn còn phải ở lại đây vì chưa cứu được đặc công Nhị Hào.

      Nhưng ngờ, hành động của Nam Bá Đông lại nhanh thần tốc như vậy, thuộc hạ lại mạnh như vậy, chẳng những đặc công Nhị Hào lần trước chưa được cứu ra, mà còn đem hai bạn đồng hành trong hoạt động lần này lùng bắt trở về rồi, làm cho ba chiến hữu rơi vào tay giặc, chưa biết sống chết như thế nào.

      Từ sau khi kho ma tuý bị nổ tung, phòng vệ của Nam Bá Đông lại càng thêm nghiêm ngặt, giống như tường sắt, muốn tìm khe hở cũng thể.

      Lấy cứu ba? làm sao mà cứu đây? Vấn đề trước mắt này làm cho Tần Thiên Nham nhức đầu nhất và khó giải thích nhất.

      Nhưng có thể cứ như vậy rút lui sao?

      Theo lý thuyết, tình huống của mình ở nơi nay có thể muốn bại lộ rồi, Tần Nhiên Nham cần phải nhanh chóng rút lui thôi.

      Nhưng mà lại thể! lại thể bất chấp bỏ lại chiến hữu đồng sanh cộng tử với , lại càng gặp nạn mà chạy, Tần Thiên Nham tình nguyện chết trận ở chỗ này, cũng muốn mang theo nỗi nhục chưa hoàn thành nhiệm vụ bỏ lại chiến hữu mà trở về nước.

      Ở nơi này đau khổ trôi qua hai ngày, Tần Thiên Nham nhận được mệnh lệnh phía của quan chỉ huy, ra lệnh cho lập tức rút khỏi Tam Giác Vàng.

      Nhưng Tần Thiên Nham lại trả lời chữ "", nếu như hoàn thành nhiệm vụ, thề quay về nước.

      Lúc này Tần Thiên Nham làm sao có thể dự đoán được, Yên nhi quý của , được Nam Bá Đông "mời" tới Tam Giác Vàng, hơn nữa còn chuẩn bị đem Yên nhi đẩy tới trước mặt , dùng để thử .

      Ngày thứ ba, ánh bình minh vừa hé rạng.

      Người em dẫn bước vào Tam Giác Vàng, Mẫn Lương, mới sáng sớm liền vào phòng , nhìn Tần Thiên Nham (dùng giả Mạnh Lôi) trực tiếp , "Mạnh Lôi, mau dậy , Lão Đại tìm mày!"

      Vừa nghe Nam Bá Đông tìm , Tần Thiên Nham chấn động, mặt ngoài vẫn cười ngây ngô như cũ, " Mẫn, có biết Lão Đại tìm em có chuyện gì ?"

      Mẫn Lương lắc đầu, "Tao biết, thôi! chậm, nếu như làm Lão Đại cao hứng, mày cũng biết thủ đoạn của Lão Đại, khi cao hứng, chừng liền đem chúng ta ra sau núi làm mồi cho cá sấu ăn."

      Tần Thiên Nham đứng dậy, theo phía sau Mẫn Lương, trong lòng cũng cảnh giác cao độ.

      Nam Bá Đông đột nhiên cho người tìm , rốt cuộc là có chuyện gì? Chẳng lẽ thân phận của bị phát ?

      Nếu quả là như vậy, vậy lần này chắc lành ít dữ nhiều.

      Lúc này, Tần Thiên Nham đột nhiên nghĩ đến Mạc Yên, luôn luôn nghĩ về Mạc Yên, nếu như hôm nay đem sinh mạng giao tại chỗ này, vậy ấy nên làm sao bây giờ?

      Nếu như chết, nhất định sụp đỗ!

      ! thể chết, tuyệt đối thể! từng qua, phải lưu lại mạng để về gặp !

      Coi như có phải liều mạng, cũng muốn dùng hơi thở cuối cùng, chảy giọt máu cuối cùng, cho dù là bò, cũng muốn dùng biện pháp bò ra khỏi chỗ này.

      Khi Tần Thiên Nham ở dưới hướng dẫn của Mẫn Lương, lúc bước vào đại sảnh được trang bị, liếc mắt cái liền nhìn thấy Nam Bá Đông ngồi ghế sa lon, vẻ mặt sâu lường được, ngồi ở hai bên của ta đều là thủ hạ đắc lực "Tứ Đại Thiên Vương", nhìn bốn phía chút, thấy vòng người áo đen, từng khuôn mặt lạnh lẽo, tay mang ak47, vẻ mặt đề phòng.

      Trong lòng Tần Thiên Nham dự cảm tốt cháy mãnh liệt.

      Mẫn Lương đẩy Tần Thiên Nham tới trước mặt Nam Bá Đông, "Lão Đại, đây là Mạnh Lôi."

      Nam Bá Đông ngồi dựa lưng vào ghế sô pha, đôi tay giang ra, đặt ngang sau lưng của ghế sô pha, vểnh chân bắt chéo, nhìn Tần Thiên Nham sau khi vào cửa, mâu quang léo lên, khoé môi câu khởi, bộ dáng bất cần đời.

      "Cậu chính là Mạnh Lôi?"

      Tần Thiên Nham có hơi há miệng, lộ ra chút nịnh hót mà cười, "Dạ đúng! Lão Đại."

      Bất kể thân phận có bị bại lộ hay , cho dù trước giây vẫn chưa có xác định bại lộ thân phận cuối cùng, vẫn phải tiếp tục ra vẻ đáng thương.

      Nam Bá Đông lười biếng khơi mào mắt phượng, nhìn Tần Thiên Nham thân quần áo trung niên bỉ ổi, cười tiếng chế nhạo thấp, cái gì cũng chưa , bàn tay nhàng phất lên.

      Ngay lập tức Tần Thiên Nham nhìn thấy hai người áo đen, áp giải người phụ nữ hai tay bị trói sau lưng đến, người phụ nữ kia cúi thấp đầu, tóc dài che biểu cảm mặt, thân thể bị hai người kia ép nên có phần cúi xuống, trong lòng nhất thời sinh ra cảm giác, tại sao cảm giác thân hình này lại có chút quen mắt như vậy?

      Vốn là Tần Thiên Nham cảnh giác, cho đến khi người phụ nữ kia ngẩng đầu lên, lúc nhìn khuôn mặt trái xoan đau đớn đó, nhất thời như sấm đánh xuống, đôi con ngươi nhanh chóng co rút, trái tim theo cũng vừa kéo vừa kéo đến đau nhức mà nhảy lên.

      Yên nhi? Tại sao Yên nhi lại ở chỗ này? Tại sao quan chỉ huy hề cho biết, Yên nhi xảy ra chuyện?

      Nhìn thấy sắc mặt trắng bệch của Mạc Yên, Tần Thiên Nham cảm giác tim mình giống như bị thứ gì đó hung hăng đâm vào cái, từng cơn đau theo tim tới miệng, vẫn thẳng hướng toàn thân lan tràn ra.

      cứ như vậy đứng yên bất động ở đó, dám nhúc nhích cái, tựa hồ ngay cả hô hấp cũng nhanh hơn chút, lần lại đau lần.

      Yên nhi, Yên nhi của , coi Yên nhi giống như sinh mạng của mình...

      đến đây là có ý gì đây? Nam Bá Đông đem đẩy tới trước mặt , rốt cuộc là muốn làm gì?

      Sắc mặt Tần Thiên Nham thay đổi, với thông minh của , đầu óc vừa chuyển, là có thể đoán được ý đồ của Nam Bá Đông.

      Tần Thiên Nham muốn khống chế chính mình làm mặt đổi sắc, nhưng mà cho dù ngụy trang tốt tới đâu, nghĩ tới Yên nhi bị tổn thương như quân lính tan rã.

      Chỉ có chuyện liên quan tới mình, người ta mới có thể mất cảm giác.

      Chỉ có chuyện liên quan tới mình, người ta mới có thể coi mạng người như cỏ rát.

      Chỉ có chuyện liên quan tới mình, người ta mới có thể cố hết sức tàn nhẫn gián tiếp giết người.

      Nhưng mà khi đụng đến ranh giới cuối cùng của mình, đối mặt với người phụ nữ mà mình vô cùng thương, cho dù người đàn ông nào sợ rằng cũng thể nào có thể xuống tay tàn nhẫn.

      Cứ như vậy trong nháy mắt, cứ như vậy bước tới, Tần Thiên Nham giống như qua nỗi đau khổ cả đời của mình.

      cảm thấy trong cơ thể mình giống như được người châm đuốc, hung hăng đốt nóng lục phủ ngũ tạng của , đau đến mức chỉ có thể cắn chặt răng, chặt chẽ nhẫn nại, nhưng cái gì cũng làm được, chỉ có thể chờ đợi người đàn ông ngồi ở đó giống như ác quỷ, nhìn xem ta rốt cuộc muốn thực thủ đoạn ác ma của ta như thế nào tới hành hạ bọn họ.
      bornthisway011091Chris thích bài này.

    2. Chris

      Chris Well-Known Member

      Bài viết:
      716
      Được thích:
      438
      @vulinh : truyen hay qua, post nhanh nha nang :062::062::062:

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 12: Tiếng lòng khóc

      Mạc Yên vẫn rũ mắt, giống như cảm nhận thấy tầm mắt của cặp mắt kia của Tần Thiên Nham phóng tới, chậm rãi ngẩng đầu lên, thẳng tắp nhìn sang .

      Khi nhìn thấy Tần Thiên Nham ngụy trang, có thể xác định trước mắt mình vài thước xa kia là ông chú bỉ ổi, lại là trang phục của người đàn ông mà thương nhất, trong đôi con ngươi đen trắng ràng kia, trừng to, tựa hồ nóng lòng muốn khắc vào sâu trong tim lần nữa, mãi mãi vĩnh viễn cất giấu kỹ.

      Chỉ cần nhìn thấy , Mạc Yên giống như tìm được sinh mạng để dựa vào.

      Mấy ngày tâm thần yên, mấy ngày chịu ức uất và đau khổ, đều tại khắc này hoá thành hàng nước mắt trong suốt sáng long lanh, càng ngừng chảy xuống khuôn mặt trắng trong như ngọc của .

      muốn gọi tên , nhưng bị khống chế huyện câm, câu cũng ra được, chỉ có thể si ngốc nhìn thẳng tới như vậy.

      Nhìn thấy tiếng động mà nhìn mình, cứ từng giọt lệ rơi xuống, ngực Tần Thiên Nham trướng đầy, nỗi trướng qua sinh ra hồi đau đớn, giống như có bàn tay vô hình, bắt đầu lôi kéo trái tim của , đau đến nỗi thể hô hấp.

      Yên nhi của , tuy bề ngoài yếu ớt, làm cho người ta phải thương, nhưng thực tế tính tình của rất quật cường, rất kiên định, nhưng giống như bây giờ khóc, có thể hiểu được tại rất bất lực, vậy hai ngày nay, chắc bị rất nhiều rất nhiều uất ức, cho nên mới khổ sở giống như vậy.

      suy nghĩ rất nhiều, giống như muốn tiến lên ôm chặt vào trong ngực, dịu dàng hôn lên nước mắt của , cho an ủi ấm áp nhất.

      Nhưng mà bây giờ cái gì cũng thể làm, cái gì cũng làm được.

      Cá nhân người mạnh mẽ, nhưng chung quy vẫn là người bình thường, hai quả đấm cuối cùng cũng chỉ khó khăn nắm ở hai tay.

      loại bất lực chưa từng trải qua, đem cả người tiếng động bao phủ.

      Tần Thiên Nham nhìn Mạc Yên, tại mới hiểu câu , cái gì là gần trong gan tấc mà biển trời cách mặt.

      ràng ở ngay trước mặt , ràng chỉ cần vài bước là có thể kéo khoảng cách gần lại, nhưng hết lần này tới lần khác, bước cũng bước ra.

      Nam Bá Đông nhìn thấy Mạc Yên im lặng rơi lệ, thân phận của Tần Thiên Nham cũng tại chỗ này ngày càng được chứng , nhưng lại có cảm thấy nhõm như dự đoán, ngược lại, lòng cảm nhận nỗi quặn đau của mà đau.

      Đây phải là điều muốn sao? phải muốn đối với Tần Thiên Nham cảm thấy tuyệt vọng, rồi sau đó thống khổ đoạn tuyệt quan hệ, vĩnh viễn gặp lại nhau sao?

      Nhưng vì cái gì khi thấy dáng vẻ đau khổ của , tại sao trong lòng lại cảm thấy dễ chịu? Thậm chí, còn có ý nghĩ muốn thu tay lại, muốn thả rời khỏi, có ý nghĩ muốn lần nữa nhìn thấy nụ cười nở rộ mặt .

      Nhưng mà ý nghĩ đó vừa mới ra, liền bị hung hăng dập tắt ở trong lòng.

      ngẩng đầu lên, cặp con ngươi tựa như báo kia, nhiễm sắc bén và quang mang lạnh lùng bắn thẳng tới người của Tần Thiên Nham, "Mạnh Lôi, , tôi nên gọi là Tần Thiên Nham mới đúng chứ!"

      Thân thể Tần Thiên Nham chấn động, quả nhiên thân phận của bị bại lộ!

      Nếu bị bại lộ, cũng cần giả bộ nữa!

      Tần Thiên Nham chợt đứng thẳng người lên, thân khí phách lạnh lùng, từ cơ thể phát ra.

      Mới vừa rồi còn là ông chú bỉ ổi, giờ phút này, mặc dù khuôn mặt vẫn bỉ ổi như cũ, thế nhưng hai tròng mắt lại lạnh thấu xương, và cả người hùng hồn như núi, thở mạnh như biển dạt dào, lại làm cho người ta thấy người này trời sinh vương giả.

      Lúc này Tần Thiên Nham như được lột xác, toàn thân tản mát ra loại hàn quang mãnh liệt, mang theo loại xơ xác tiêu điều kiếm khí, giống như chiến sỹ giơ kiếm, tuỳ thời đều có thể đem thanh kiếm cấm vào trái tim của quân địch, đem mạng đối thủ lấy .

      Con ngươi của Nam Bá Đông thoáng qua tia thưởng thức, nếu như phải là kẻ thù, và người đàn ông này có thể trở thành bạn tốt.

      Trong lòng Tần Thiên Nham lăn tăn gợn sóng, thầm tìm kiếm cơ hội đánh trả, mặt ngoài vẫn chuyển động thanh sắc, "Nam Bá Đông nếu như biết thân phận của tôi, , vậy muốn như thế nào?"

      Nam Bá Đông lạnh lùng cười tiếng, duỗi bàn tay.

      Bạch Lãng ngay lập tức đưa cho khẩu súng lục khéo léo, đừng nhìn cây súng này, nó chính là vũ khí được đặt chế để bắn với cự ly gần, lực phá hoại của nó tuyệt đối thể nghi ngờ.

      Nam Bá Đông đưa tay tháo, ngay lập tức vỏ đạn lưu loát rơi vào trong tay .

      cầm vỏ đạn sáng đưa tới hướng Tần Thiên Nham, khoé môi duyên dáng câu khởi tia cười ma quỷ tàn ác, "Cây súng này, chỉ có viên đạn, Tần Thiên Nham, hôm nay tôi muốn cho cơ hội, chỉ cần hướng về phía người phụ nữ này, bóp cò, bất kể đạn có bắn ra hay , tôi thả và ba chiến hữu của ra khỏi nơi này."

      Sau khi Nam Bá Đông xong, nhanh nhẹn thả vỏ đạn trở về, ánh mắt ra hiệu, lập tức có người cầm lấy súng, đưa tới trước mặt Tần Thiên Nham.

      Tần Thiên Nham nhìn thấy khẩu súng ngắn đen nhánh kia, ràng là khẩu súng ngắn xinh xắn, nhưng lại tạo cho loại áp lực.

      dám đưa tay ra, hai tay ở bên người nắm chặt thành quyền.

      sợ! sợ phải đưa tay ra, rồi đứng trước lựa chọn gian nan nhất cuộc đời mình.

      Vợ của và ba đồng đội của , ai khinh ai trọng?

      Với cá nhân , Mạc Yên của là người so với sinh mạng của còn quan trọng hơn, là bảo bối hai mươi mấy năm qua của duy nhất vẫn dụng tâm trân quý và che chở, tình nguyện chính mình chết, cũng nguyện ý làm bị thương cho dù là cộng lông tơ.

      , đến thâm trầm như vậy, đến chân thành như vậy, đến cùng như vậy, đến...chỉ cần có ở bên cạnh, giống như có toàn bộ hạnh phúc của toàn thế giới.

      Nhưng mà, với thân phận của đứng ở chỗ này mà , người lính, người lính đặc chủng gánh trách nhiệm quan trọng của tổ quốc vai, tính mạng của ba đồng đội của , so với Mạc Yên quan trọng hơn rất nhiều.

      Khi mặc vào thân quân trang, khi dùng thân phận bước vào Tam Giác Vàng, là Tần Thiên Nham, là người mười phần vẹn mười, thể khuất phục, người quân nhân thề sống chết cũng phải hoàn thành nhiệm vụ.

      Tần Thiên Nham chưa từng nghĩ tới, thân phận của , tại giờ phút này biến thành gông xiềng.

      bộ khiến cách nào thoát khỏi gông xiềng này!

      Tần Thiên Nham chỉ cảm thấy trước mắt đỏ ngầu mảnh, quay mắt nhìn về Nam Bá Đông cho lựa chọn, tay run rẩy, tim rỉ máu.

      Bản năng đưa mắt nhìn về phía Mạc Yên, lại phát , lúc này Mạc Yên, ngừng khóc, chẳng qua sắc mặt trắng hơn, đôi mắt hạnh đen nhánh kia mở rất lớn nhìn .

      đôi mắt rất đẹp, rất huyền bí, và cũng rất có thần.

      Con ngươi của luôn luôn rất đen, con ngươi luôn luôn rất sáng, giống như bầu trời đầy sao, giống như rất đen, giống như người mang theo những ngôi sao tắt dẫn lực mãnh liệt, có thể đem toàn bộ tâm thần của người hút vào trong.

      Mà bây giờ, ánh mắt của càng thêm sáng to đến dọa người!

      Trong ánh mắt mặt , đối với tràn đầy tín nhiệm, đối với khát vọng, đối với chờ đợi và say đắm.

      Tần Thiên Nham nghe được tim của mình khóc...

      Yên nhi, Yên nhi của ...

      Tầm mắt của hai người trung quấn lấy nhau, mang theo mê luyến mà nhìn chăm chú vào đối phương, tựa hồ giữa trời đất tại nơi này, chỉ có tồn tại của hai người, ai cũng thể vào bên trong, tạo nên thế giới của riêng họ.
      Last edited by a moderator: 31/3/15
      bornthisway011091Chris thích bài này.

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 13: đời đau thương (giới thiệu vắn tắt đoạn ngắn)
      có nhiều khó khăn, có nhiều đau thương, ...tại sao lại có nhiều đau khổ?

      Nghi vấn như vậy, nhưng trước kia chưa bao giờ xuất trong đầu của Tần Thiên Nham và Mạc Yên đối với cuộc sống vẫn luôn hạnh phúc của đôi tình nhân, nhưng bây giờ trong mắt bọn họ lại lên loại đau đớn thấu tận xương.

      Mạc Yên làm sao lại biết tại Tần Thiên Nham nếm nhiều đau khổ, thương tiếc .

      Nhưng cũng hiểu , thậm chí hiểu còn hơn với bản thân mình.

      Cũng bởi vì quá hiểu , cho nên, mới sợ.

      sợ, từ nay về sau, ... cách xa nhau vĩnh viễn như trời và đất.

      Nếu như, chỉ là ;

      Nếu như, mang thai;

      Nếu như những thứ này có nếu như, như vậy, mong muốn thành toàn cho , cam tâm tình nguyện mà thành toàn cho .

      Nhưng mà, đứa trẻ cứ như vậy sống sờ sờ mà sinh trưởng trong thân thể , đó là kết tinh tình của hai người bọn họ, là sinh mạng kéo dài của bọn họ, làm sao mà bỏ đây? Tại sao có thể cam lòng bỏ ? Tại sao có thể? Tại sao có thể? Tại sao có thể?

      nhìn vào tròng mắt xa xôi của , tràn đầy cầu xin, Nham, cần phải như thế!

      Cầu xin , em muốn tàn nhẫn như vậy!

      Đây chính là đứa con của chúng ta, là con của chúng ta đó! Cầu xin đừng tàn nhẫn mà tước đoạt sinh mạng của nó, có được hay ? Em van xin !

      Nhưng mà, bất kể nguyện vọng trong lòng mãnh liệt như thế nào, nội tâm gào thét thê lương như thế nào, cho dù ngực kìm ném nỗi đau đớn, tim kìm nén như muốn ngừng thở, vẫn câu cũng ra được.

      Nam Bá Đông chỉ sợ là sớm nghĩ tới điểm này, cho nên mới sai người chế trụ huyệt câm của , để cho có lời cũng ra được, ma quỷ tàn nhẫn đáng chết đó!

      cầu xin tất cả, chỉ có thể thông qua cặp mắt vừa đen, vừa lớn lại vừa to đến dọa người kia của để biểu đạt tới .

      Tất cả nam nữ ở bên trong đại sảnh, tất cả đều đem tầm mắt đặt gương mặt tuyệt sắc của Mạc Yên, vẻ mặt của như sắc đẹp của mưa bụi, thân vương vấn nỗi buồn thảm, và nỗi khổ gì, coi như thần linh vô tâm, sợ cũng bị rung động, huống chi là người trần như bọn họ.

      Trong tim của mỗi người tại chỗ này, cho dù bọn họ đều là phần tử chẳng sợ mang theo trong tay máu tanh tăm tối, cũng đều vào lúc này, đối với sinh ra loại thương tiếc hiểu, đối với biểu bi thương của mà rung động, và cảm động lây.

      Thân là người đàn ông mà vô cùng thương, Tần Thiên Nham như thế nào lại biết mong ước của .

      Hai người bọn họ ở chung chỗ rất lâu, chỉ cần ánh mắt hai người liền có thể biết đối phương nghĩ gì, tại, cũng ràng cảm giác được, Yên nhi của muốn với : muốn! muốn!

      muốn biểu đạt thông tin mãnh liệt như vậy, là vì hy vọng nổ súng!

      Đối mặt với ánh mắt mãnh liệt của Mạc Yên cầu xin đừng làm như thế, lòng Tần Thiên Nham run rẩy dữ dội.

      Nhìn thấy ánh mắt hai người quấn quýt si mê như thế, thân buồn triền miên kia, Nam Bá Đông đột nhiên có chút hâm mộ.

      Từ người của họ, bỗng Nam Bá Đông cảm nhận được, cũng nguyện tin ở thế giới này, còn có tình có chết cũng thay đổi.

      Chẳng qua, chưa có gặp mà thôi.

      Nghĩ đến những người và chuyện mà mình gặp từ đến lớn, đều là bẩn thỉu, vô tình, và tàn nhẫn như vậy, mà tình cảm của hai người bọn họ, vẫn tốt đẹp và đơn thuần như vậy, Nam Bá Đông đột nhiên có loại xúc động muốn phá hư và hủy diệt tất cả.

      "Người đâu, đem ba người kia áp giải ra bên ngoài!"

      Nam Bá Đông gầm lên tiếng, thành công đem si mê và bi thương của Tần Thiên Nham và Mạc Yên từ trong thế giới tình cảm mà chuyển qua cặp mắt tàn nhẫn kia nhìn người bị lôi ra ngoài.

      Mạc Yên giống như con thú mẹ cắn ra máu, ánh mắt che kín tơ đỏ, hung tợn mà xẻo đục .

      Nếu như ánh mắt có thể giết người, Nam Bá Đông chút nghi ngờ, ở dưới ánh mắt sắc bén, lạnh lùng như đao của , chết biết bao nhiêu lần.

      Tầm mắt được tự nhiên mà dời chỗ khác, nhìn về phía Tần Thiên Nham.

      Lúc nhìn thấy Tần Thiên Nham vẫn hề cầm lấy khẩu súng, tim Nam Bá Đông bị quất cái.

      Chẳng lẽ đoán sai tinh thần trách nhiệm của người đàn ông này sao? đoán sai ý chí kiên cường và giàu lòng hi sinh của quân nhân Trung Quốc và vì huynh đệ mà tâm huyết nguyện giúp bạn màng đến tính mạng sao? Hay là lỗi ở chỗ đánh giá trình độ thương của người đàn ông này đối với Mạc Yên? Chẳng lẽ Tần Thiên Nham tình nguyện mọi người cùng chết, cũng nguyện ý cầm nòng súng lạnh như băng chỉa về hướng vợ của ta?

      Nhìn thấy Tần Thiên Nham và Mạc Yên đứng đối mặt nhau, tim Nam Bá Đông cũng theo đó mà bóp chặt.

      đột nhiên cảm thấy loại sợ hãi, bên trong thân thể, có loại rét lạnh từ trong xương lộ ra.

      Nếu như Tần Thiên Nham lựa chọn mọi người cùng nhau chết, vậy thua!

      , thể thua! Tuyệt đối có khả năng thua!

      được thua! Nếu như thua như vậy, vậy làm thế nào xứng đáng với ủy khuất nhiều năm của mình, lý do vẫn tận lực cắn răng đau khổ sống tiếp, phải vì có ngày, có thể giẫm lên đầu lão già đó, nắm trong tay toàn bộ gia tộc Nam thị, làm cho những người từng khinh thường người mình toàn bộ có được báo ứng sao?

      Nghĩ đến đây, hai mắt Nam Bá Đông thoáng qua tia tàn ác, nhàng vỗ tay tiếng.

      Ba con tin bị bịt mắt kia, trong nháy mắt bị đẩy tới đứng vị trí song song với Mạc Yên, cùng Tần Thiên Nham đứng ở trong tình trạng hình tam giác khẩn trương và giằng co.

      Nam Bá Đông lạnh lùng nhìn về phía Tần Thiên Nham, giọng nhắc nhở lành lạnh, "Tần Thiên Nham, nên quyết định!"

      Súng ngắn lại lần nữa được người đưa tới trước mặt của Tần Thiên Nham.

      Nam Bá Đông nhướng đuôi lông mày, cặp mắt hoa đào hẹp dài léo ra tia sáng tà ác, "Nếu như hạ được quyết tâm, vậy tôi làm thay ! Tần Thiên Nham, kể từ bây giờ bắt đầu phút, cứ phút chần chờ, tôi giết người đồng đội của , nếu như ba người đồng đội của toàn bộ chết, đến phiên các người, đến lúc đó, tôi cho các người thêm cơ hội, người trong các người cũng thoát được! Kho hàng mười tỷ Đô la của tôi, liền lấy mệnh của các người đến an táng cùng, coi như cũng lấy được chút vốn về."

      Tần Thiên Nham nhìn đến ba người bạn chiến hữu ỉu xìu kia bị bọn họ hành hạ đến vết thương đầy mình, lại nhìn tới khuôn mặt bi thương của Mạc Yên, hai tròng mắt đỏ ngầu.

      "Tần Thiên Nham, mười giây đếm ngược, mười, chín, tám..."

      Nghe Nam Bá Đông đọc những con số như đòi mạng, Tần Thiên Nham run rẩy bắt đầu cầm súng, đưa bàn tay cầm súng về phía người nọ.

      Trong nháy mắt, mắt của Mạc Yên trợn to, sợ hãi mà liều mạng lắc đầu, trong cổ họng phát ra tiếng "Ô ô" mà kêu khóc, nước mắt giống như trân châu đứt dây, càng ngừng liên tục rơi xuống.

      muốn! Tần Thiên Nham, đừng mà...

      Tần Thiên Nham si ngốc nhìn Mạc Yên, giữa con ngươi như máu đỏ, gần như muốn chảy ra huyết lệ.

      nghẹn ngào, từng chữ từng câu mà , "Yên nhi, xin lỗi...! Nếu như em chết rồi, chờ đem bọn họ về nước, xuống ngay cùng với em, bất kể là lên trời hay xuống đất, , Tần Thiên Nham cũng đều theo em!"

      Nước mắt của Mạc Yên, chảy đến càng nóng nảy hơn.

      Nhưng tại trừ bỏ mãnh liệt lắc đầu ra, cái gì cũng làm được.

      Đây chính là lựa chọn của ! Cùng với lựa chọn dự tính của đều giống nhau! vẫn lựa chọn vứt bỏ !

      Tần Thiên Nham, là đồ ngốc! đại ngốc!

      Quyết định của , làm cho em thua!

      Em thua, phải chỉ là em và , mà còn là tình cảm và tín nhiệm giữa chúng ta.

      Khoé môi gợi lên tia cười, so với khóc còn khó coi hơn.

      Mặt tràn đầy bi thương, khắp người đau xót, vì , mà cũng vì !

      Khi Tần Thiên Nham dùng sức nhắm mắt lại, khắc đưa tay di chuyển bốp cò, Mạc Yên thấy được hai mắt xuất hai điểm đỏ, sau đó, hai điểm kia nhàng chảy xuống.

      Hai hàng huyết lệ (máu và nước mắt) đỏ tươi, tựa như hai dòng suối nhuộm thành máu đỏ, quanh co chảy xuống, hợp với khuôn mặt trắng bệch giờ của , cực kỳ thê lương như quỷ.

      "Cạch...."

      Mạc Yên cảm thấy thanh viên đạn xuyên thấu vào trong cơ thể, con ngươi co rút kịch liệt, ràng là thanh rất như vậy, nhưng vang lên ở trong lòng , lại giống như bom nổ vang, ở trong toàn bộ đại não và trong thân thể của tạo thành tiếng nổ ầm ầm.

      Thế giới của , vào giờ khắc này liền sụp đổ!

      Sau hồi chết lặng, ngay sau đó hồi đau nhói, từ lòng ngực lan tràn ra...

      Máu đỏ tươi, giống như suối phun từ ngực ra.

      Mạc Yên mở mắt to, thế giới hoàn toàn yên tĩnh, lúc này, trong mắt của , chỉ có thấy hai hàng huyết lệ của người đàn ông đó chảy ra, chỉ cảm thấy cả người câu liệt.

      Ngày xưa hạnh phúc, tựa như cuốn phim, ở trong đầu lướt qua.

      Bọn họ từ là thanh mai trúc mã, môn đăng hộ đối, ở thời điểm mười tám tuổi, hai người trải qua lần đầu tiên hạnh phúc, sau khi cưới, bọn họ lại càng thương lẫn nhau, làm bạn bè phải ao ước.

      Bọn họ ở chung chỗ mỗi ngày, mỗi phút, mỗi giây, tựa hồ thấm đầy hạnh phúc.

      Nhưng Mạc Yên lại chưa từng nghĩ tới, ngày như thế này, người chồng Tần Thiên Nham mà vô cùng thương vì nghĩa lớn của quốc gia, đem viên đạn cuối cùng trong vật cầm tay, vô tình bắn vào thân thể của .

      hiểu lựa chọn của , hiểu rồi!

      Nhưng mà, bụng co quắp, đau đớn, còn có dòng nhiệt lưu chảy ra, đều ở đây vô tình nhắc nhở , xác hai mạng, con của , thậm chí còn có cơ hội ra ngoài liếc nhìn thế giới này, cũng mất! đến chết...cũng tuyệt đối tha thứ cho !

      Tần Thiên Nham nhìn thấy thân thể của người vợ mà mình vô cùng thương yếu ớt ngã xuống, cả người cứng ngắc, đầu óc trống rỗng, thân hơi sức giống như bị người hút , trước mắt mảnh tối tăm.

      Nhìn thấy cặp mắt xinh đẹp kia của , cho đến chết, vẫn trừng to.

      Trong tròng mắt đen mặt kia chứa đựng dám tin, bi thương, thất vọng, còn có tuyệt vọng, giống như dấu vết, từ nay về sau, khắc sâu trong đầu , in sâu trong lòng , trở thành nỗi đau thương suốt cả cuộc đời của , cả đời đau đớn.

      Bất kể bao nhiêu năm trôi qua, Tần Thiên Nham chỉ cần nhớ màn này, tim tựa như bị người ta hung hăng khoang miếng thịt, cứng rắn mà đau đớn.
      bornthisway011091Chris thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 14: ấy muốn sống

      Nam Bá Đông nhìn thấy Mạc Yên té xuống đất, thoáng qua tia thương tiếc và đau lòng hiểu, lại nhìn về phía Tần Thiên Nham giống như hoá đá cứng đờ ở nơi đó nhúc nhích, mâu quang phát lạnh, khéo môi câu lên tia trào phúng châm chọc lạnh lẽo, lạnh giọng ra lệnh, "Đem bọn họ thả ra !"

      Mấy người áo đen nhanh chóng tiến lên, phen đem ba người kia kéo ra hướng cửa.

      Còn có hai người muốn tiến lên đem Tần Thiên Nham kéo ra ngoài, nhưng tay của bọn họ vừa mới bắt giữ tay Tần Thiên Nham, cả người Tần Thiên Nham chợt chấn động, cả người giống như trong tình trạng hoá đá bỗng giật mình tỉnh dậy, đôi mắt màu đỏ giống như mãnh thú muốn cắn người, phiếm lạnh như loại mũi nhọn lạnh lẽo của lưỡi đao, bất chợt cả mình toả ra sát khí, đem hai người áo đen đến gần bức phải rút tay trở về.

      Tần Thiên Nham cũng để ý đến nhóm người nhìn , mà cặp mắt huyết lệ kia lại nhìn về phía Mạc Yên cả người ngã xuống giữa vũng máu, giống như dạng điên khùng mà nhào tới.

      ánh mắt của Nam Bá Đông, liền lập tức có nhiều người áo đen tiến tới, ở trong nháy mắt tạo thành vòng tường người, che ở trước mặt của Tần Thiên Nham.

      Tần Thiên Nham cái gì cũng , cả người tản mát ra cổ sát khí huỷ thiên diệt địa lạnh thấu xương, có xu thế gặp thần giết thần, gặp phật giết phật, giống như con sư tử mất lý trí, tay nâng chân đá, vô tình lãnh khốc từng bước từng bước trực tiếp đá bay những người áo đen ngăn cản tiến tới.

      "Rắc rắc" tiếng xương gảy ngừng vang lên, những người áo đen ngăn cản nằm trong tay chết cũng bị thương, chỉ chốc lát, ngăn cản trước mặt có mười mấy người áo đen nhưng đều bị đá đánh cho bị thương, nhất thời bên trong đại sảnh loạn thành đoàn.

      Tần Thiên Nham như Chiến Thần dũng, thoáng cái dọa lui biết bao nhiêu người áo đen, từng người từng người co quắp dám tiến lên.

      Hai tròng mắt của Nam Bá Đông nhíu lại, thoáng qua tia ngoan, nghiêng đầu hướng Bạch Lãng gật đầu.

      Ngay lập tức Bạch Lãng móc ra cây súng bên hông, "Rắc rắc" lên đạn, "Bằng bằng" hai tiếng súng vang lên, bắn thẳng tới hai bắp chân của Tần Thiên Nham.

      Vì bất ngờ kịp đề phòng ở bên dưới, Tần Thiên Nham vì Mạc Yên mà sớm tâm thần rối loạn, nổi cơn điên, và mất lý trí, nên có tránh kịp, chỉ cảm thấy hai chân trận đau nhói, hai chân mềm nhũn, cơ thể liền ngã xuống.

      Tần Thiên Nham cũng để ý, giống như máu chảy đùi phải của , giống như thân thể của cũng đau thương, chẳng qua tầm mắt của đôi mắt đỏ kia vẫn nhìn chằm chằm chặt chẽ vào thân thể Mạc Yên nằm mặt đất, hai tay chống đỡ dưới đất, thân thể lảo đảo còn muốn đứng dậy, rồi lại té trở về mặt đất.

      Đứng lên, té xuống...

      lại đứng lên, rồi lần nữa té xuống...

      hề la, cũng kêu, dường như nếu làm như vậy, có cách nào đem nỗi đau đớn trong trái tim trút hết ra ngoài, chẳng qua lại lần lại lần tái diễn hành động đứng lên rồi ngã xuống.

      Tim, ở nơi đó cực kỳ bi ai mà đau đớn, co quắp.

      Thân ảnh đau thương kia, tính tình ương ngạnh thấy chết sờn kia, cho dù khi đối mặt với đối thủ, Tần Thiên Nham vẫn như vậy làm cho người khác phải kín nể, người lên ngăn lại.

      Cho đến khi....vết thương quá nặng, chút khí lực để mình chống đỡ đứng lên tiếp, giống như chết, mà dán mặt vào sàn nhà, chỉ có tiếng thở hổn hển "hồng hộc".

      mặt đất, rất nhanh, nằm hai người...

      Mãi cho đến lúc này, Nam Bá Đông mới hơn nghiêng mắt, Đường Thạch nhanh chóng tiến lên, khe khẽ nhàng bước tới phía sau Tần Thiên Nham, dùng con dao đánh ngất xỉu, lần nữa kéo ra ngoài.

      Lúc này Nam Bá Đông mới sãi bước đến bênh cạnh Mạc Yên, chân quỳ xuống, phen bế lên, xoay người về phòng y tế ở phía sau biệt thự.

      Bộ dáng hề thong dong bình tĩnh như hồi nãy.

      Phòng y tế ở phía sau biệt thự, sớm chuẩn bị những thiết bị điều trị tốt nhất và Mẫn Lạp đứng đầu trong đoàn chữa trị chờ để cứu .

      Nam Bá Đông cứ như vậy lẳng lặng đứng ở ngoài cửa sổ cách ly, nhìn Mẫn Lạp bận rộn, ràng là mặt chút thay đổi, nhưng lại làm cho bọn người Ô Linh, Bạch Lãng, và Đường Thạch đứng ở bên cạnh , cảm nhận được loại hơi thở tử vong xông đến.

      Ô Linh nhàng tiến lên, "Lão Đại, cũng thương Mạc Yên như vậy, tại sao còn muốn làm khổ ấy như vậy?"

      Nam Bá Đông nhàn nhạt liếc cái, cũng gì, Ô Linh cũng dám lên tiếng tiếp, liền lui về vị trí ở bên cạnh Bạch Lãng.

      Bạch Lãng nhàng ở bên tai phun ra câu, "Chỉ có từng đau đớn, mới có thể ghi nhớ."

      "Bạch Lãng, cậu phải là quá rãnh rỗi sao?" Phía trước bay tới câu nhàn nhạt, nhất thời làm cho sắc mặt Bạch Lãng trắng bệch, cúi đầu xuống.

      Uy phong của Lão Đại, có ai có dũng khí tới đụng đâu!

      Thời gian này, ở nơi này từng điểm từng điểm nặng nề qua , nhưng ai dám lên tiếng, lại dám rời nửa bước.

      Ba giờ sau, Mạc Yên cuối cùng cũng được đẩy ra từ phòng phẩu thuật, chuyển vào phòng giám sát vô khuẩn.

      Mẫn Lạp kéo khẩu trang xuống, thời gian dài trong phòng mổ, làm cho sắc mặt của thoạt nhìn có chút mệt mỏi.

      Nam Bá Đông nhàn nhạt hỏi câu, "Tình trạng của ấy như thế nào rồi?"

      Mẫn Lạp nhìn cái, "Cậu, tiểu tử này đúng là tàn nhẫn! Đối với nhà lành yết ớt như thế, cậu cũng tiếc giày vò như vậy, cậu đau lòng sao?"

      Nam Bá Đông mặt lạnh, giận tái mặt, "Ít nhảm ! chuyện chính!"

      Thấy Nam Bá Đông vô tâm với chuyện đùa, Mẫn Lạp cũng nghiêm túc lại, "Giải phẫu rất thành công, ngoại thương chữa được, nhưng mà, ở nơi này..." Mẫn Lạp kéo tay chỉ vào trái tim chút, " là khó chữa!"

      Sắc mặt Nam Bá Đông cứng đờ, ngay sau đó lại lạnh giọng , "Tôi cho ấy thời gian!"

      Bỏ lại câu này phía sau, Nam Bá Đông liền trực tiếp hướng phòng giám sát vô khuẩn tới.

      Mẫn Lạp giống như đột nhiên nghĩ đến cái gì, hướng về bóng lưng của Nam Bá Đông hỏi câu, "Còn có, ấy mang thai, cậu có biết ?"

      Thân hình của Nam Bá Đông tức khắc dừng lại, hai tay nắm thành quyền, lại tiếp tục hướng về phía phòng giám sát vô khuẩn tới.

      Nhìn thấy bóng lưng cao lớn của Nam Bá Đông, Mẫn Lạp lắc đầu cười khổ, cậu đó nha, làm người ta bị thương thành như vậy, nhìn , sau này cậu chịu lại!

      Nghĩ đến gương mặt tinh xảo mà tái nhợt như tuyết kia, Mẫn Lạp nhàng thở dài hơi.

      người phụ nữ vẫn luôn sống trong cuộc sống hạnh phúc, đột nhiên bị người đàn ông của mình biến mình thành tấm bia, lại mất cả đứa bé, quá thảm khốc, ai mà có thể vượt qua được đây?

      ngày trôi qua, mà Mạc Yên vẫn chưa tỉnh lại.

      Rồi hai ngày, ba ngày, Mạc Yên vẫn chưa tỉnh.

      Khí ép trong toàn bộ căn cứ càng ngày càng thấp, người nào dám đến gần bên cạnh của Nam Bá Đông, ngay cả bọn người Ô Linh và Bạch Lãng cũng đều phải cẩn thận, phải lúc bất đắc dĩ, bọn họ tuyệt đối đến gần , sợ bị cơn thịnh nộ của lây sang.

      Đến ngày thứ tư rồi mà người còn chưa tỉnh lại, rốt cuộc Nam Bá Đông nhịn được liền vọt tới trước mặt của Mẫn Lạp, nắm cổ áo ấy quát, "Tại sao ấy vẫn còn chưa tỉnh? Nếu như ấy tỉnh dậy, tôi cho cậu Châu Phi làm bác sĩ cho người rừng."

      Thế mà Mẫn Lạp tuyệt đối sợ , ngược lại vẻ mặt buồn cười nhìn , từ từ kéo tay của xuống, vuốt vuốt lại cổ áo rồi mới , " ấy cố tình cản trở, có ý chí cầu sinh, mặc dù thân thể khôi phục, nhưng lại phải điều ấy muốn, nên ấy lựa chọn mà thú ngủ đông, muốn tỉnh lại, cái chuyện này lại liên quan tới tôi."

      Sắc mặt Nam Bá Đông mềm nhũn ra, "Vậy phải làm sao bây giờ?"

      "Cần phải nghĩ biện pháp kích thích ý chí cầu sinh của ấy."

      "Kích thích như thế nào đây?"

      Nhìn đến người đàn ông lúc nào cũng tỏ vẻ sạch lưu loát mà cũng có lúc phải lúng túng như thế này, Mẫn Lạp tốt bụng nhắc nhở, "Ví dụ như, ấy hận cậu..."

      Vừa nghe thấy câu này, sắc mặt của Nam Bá Đông liền chìm xuống.

      Tim, giống như bị loại nào đó nặng nề đè ép, hơi thở nhanh.
      bornthisway011091Chris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :