1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Quân hôn độc ái - Tang Du Tinh (Quân nhân) (Full 89c Đã có ebook

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Linh Nguyễn

      Linh Nguyễn Active Member

      Bài viết:
      127
      Được thích:
      35
      ùa mình cũng muốn biết a mạc yên sau này ở với ai :012:

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 7: Khẩn cấp cứu viện

      "Này, gì ơi, tỉnh lại! Tỉnh lại !"

      Mạc Hà cảm giác được trận đau đớn, mới phát bị người cấp bách bấm vào huyệt nhân trung (huyệt môi, dưới mũi), liền chợt tỉnh dậy, lúc mới mở mắt ra, đầu óc có chút mơ màng, phía sau bả vai vừa động liền đau đến thể chịu được, sức người kia ra tay cũng rất hung tàn.

      Ngay sau đó, ở bên tai lại nghe thấy có người vui mừng kêu lên, "Tỉnh dậy rồi! Tỉnh dậy rồi!"

      Mạc Hà lại lần nữa nhắm mắt, hồi tưởng lại tất cả mọi chuyện xảy ra trước khi hôn mê, sắc mặt của nhất thời trắng bệch, ánh mắt hướng về đống túi lúc nãy mua sắm nằm tán loạn mặt đất, ngay lập tức nhảy dựng lên.

      " gì ơi, có khoẻ ?"

      Mạc Hà nhàn nhạt quét mắt qua người hỏi, hỏi người công nhân thuỷ điện trẻ tuổi, bên cạnh ta còn có người nữa, hai người đều mặc đồng phục của công ty.

      Sắc mặt của Mạc Hà bình tĩnh, hướng bọn họ khoát tay, cái khí thế giận mà uy của làm cho người công nhân thuỷ điện đó ngậm miệng, đứng ở bên quan tâm nhìn Mạc Hà, mà gì nữa.

      run tay sờ vào điện thoại ở trong túi quần, vẫn may là nó vẫn còn ở đây!

      Lấy điện thoại di động ra, tay run rẩy bấm, Mạc Hà vội vàng bấm vào phím số 1, đó chính là cách gọi vào số Mạc Yên nhanh nhất, nhưng trong điện thoại lần lại lần vang lên giọng nhắc chở, "Số máy quý khách vừa gọi đóng máy..."

      Tắt máy rồi...

      Tim Mạc Hà bổng cuồng loạn, đôi mắt đỏ ngầu, nếu như Mạc Yên mà có xảy ra chuyện gì, cả đời cũng chẳng bao giờ tha thứ cho mình.

      Yên nhi, Yên nhi...

      ở trong lòng lại lần kêu nhủ danh của Mạc Yên, mồ hôi lạnh tầng lại tầng đổ ra, đầu óc trống hồi, sau đó ngay lập tức tay run rẩy gọi điện thoại về nhà.

      Người nhận điện thoại là Bạch Yên, "Xin chào!"

      "Mẹ, Yên nhi...trở về nhà... chưa vậy?"Muốn bình tĩnh lại chút, nhưng trong giọng của Mạc Hà vẫn còn rất run rẩy.

      rất sợ! chưa bao giờ trải qua nỗi sợ hãi như vậy ở trong đầu.

      Yên nhi là bảo bối của hai nhà bọn họ, mà còn là bảo bối ai có thể thay thế ở trong lòng .

      "Yên nhi? Con bé chưa trở về!" Bạch Yên trả lời , nhưng liền nghe đến từng tiếng hít thở gấp rút ở trong điện thoại, nghe thanh của con trai có gì đó đúng, trái tim Bạch Yên ngay lập tức nhảy lên chút, vội vàng hỏi, "Tiểu Hà, xảy ra chuyện gì? Có phải Yên nhi xảy ra chuyện gì ?"

      Mạc Hà cố gắng cầm nắm tay mới có thể định thần lại , "Mẹ, thấy Yên nhi nữa, qua tiếng rồi mà điện thoại của Yên nhi vẫn tắt máy, mẹ gọi cho mọi người tìm chút , con gọi cho ba để thương lượng, xem phải làm sao bây giờ?"

      Bạch Yên vừa nghe thấy Mạc Yên mất tích, thiếu chút nữa là hôn mê, nước mắt bỗng chốc dâng trào, ngay sau đó nghẹn ngào mắng, "Con, thằng bé này, xảy ra chuyện gì rồi, phải bảo là coi chừng Yên nhi sao? Nếu như Yên nhi gặp chút chuyện hay xảy ra, con kêu mẹ phải sống sao đây?"

      Thanh Mạc Hà mang theo đau đớn, giọng , "Mẹ, con biết rồi, nếu như Yên nhi có chuyện gì xảy ra, nó rất khó khăn để con chuộc tội, chờ tìm được Yên nhi, mẹ muốn xử con thế nào cũng được, nhưng bây giờ, chúng ta cần phải tìm Yên nhi về trước rồi hãy , có được hay ?"

      Bạch Yên chỉ có thể kìm chế trái tim gấp cùng đau, vội vàng cúp điện thoại, rồi điện từng người từng người tìm Mạc Yên.

      Khi từng người từng người đều có đáp án là " có gặp Mạc Yên", Bạch Yên càng ngày càng tuyệt vọng.

      Con bé là đứa con khéo léo hiểu chuyện, vạn nhất nếu có xảy ra chuyện gì, bà nên làm cái gì bây giờ? Trong bụng của con bé còn có em bé nữa!

      Trong lúc này, Mạc Hà cũng cảm giác mắt cay cay, tim căng ra đến muốn nổ tung, trong cơ thể giống như có con dã thú hung mãnh muốn xông ra, nhưng rồi lại bị nhốt, làm cho muốn điên khùng, muốn cao giọng rống to, muốn tìm được người tổn thương Mạc Yên, lại đem hung hăng tiêu diệt, nghiền xương thành tro.

      Sắc mặt của tái nhợt, tròng mắt đỏ ngầu, cả người lộ ra sát khí, làm cho hai thợ thuỷ điện kia liếc mắt nhìn nhau, cùng nhau lùi lại vài bước, lo lắng nhìn .

      Lúc điện thoại của Mạc Hà thông với Mạc Vấn, trực tiếp thẳng vào vấn đề, "Ba, Yên nhi bị bắt cóc rồi!"

      "Con cái gì?"Mạc Vấn ở đầu kia giật mình, ngay lập tức nổi giận gầm lên tiếng, "Yên nhi bị bắt cóc rồi?"
      Bây giờ ông cùng với Tần Kiến Quốc vì Tần Thiên Nham và mấy vị đặc công vùi lấp ở Tam Giác Vàng mà nhức đầu, mặc dù Tần Thiên Nham còn chưa bị bại lộ thân phận, nhưng ba người đặc công kia liên lạc được rồi, nguy hiểm của Thiên Nham dần tiến tới gần .

      Lúc vừa nghe tới tin Mạc Yên bị bắt cóc, trái tim ông nhảy lên, Tần Kiến Quốc ở bên cạnh nghe đến cũng hai mắt trừng trừng.

      Mạc Vấn cố gằng kìm chế nhịp tim của mình, trầm giọng hỏi, "Chuyện khi nào?"

      "Bốn mươi phút trước, con và Yên nhi dạo phố trong khu mua sắm Hữu Nghị, trong lúc chuẩn bị về từ cửa cầu thang xuống bãi đậu xe, ở cầu thang bị người phục kích, thủ pháp ra tay của đối phương rất chuyên nghiệp, chỉ lúc sau khi con tỉnh dậy... thấy Yên nhi."

      Lúc Mạc Hà đến phần sau, tim nghẹn ngào, thiếu chút nữa ra lời, cảm giác lo lắng, sốt ruột, áy náy, và tự trách giống như sóng thuỷ triều tràn ngập , đem cả người vùi lấp ở bên trong, làm cho gần như cách nào hô hấp.

      "Mạc Hà, con nghe đây, chạy nhanh điều tra lại máy thu hình của khu mua sắm, con xem thử có tìm ra manh mối gì ? Ba bây giờ gọi điện cho nhà ga và sân bay, để cho bọn họ giúp mình kiểm tra, sau đó tiếp! Con cũng đừng gấp gáp, cẩn thận chút, chừng có thể phát ra chút đầu mối."

      "Dạ!"

      Mạc Vấn cúp điện thoại, chán nản ngồi ghế, đầu óc trong nháy mắt trống rỗng.

      Tần Kiến Quốc cũng nghe thấy điện thoại của Mạc Vấn, thấy Mạc Vấn sắc mặt tái xanh, trong lòng ông cũng tức giận sôi trào, ở thủ đô này, trong vòng phần ba dặm, ai dám động tới con dâu của Tần gia ông chứ?

      Giận tái mặt, Tần Kiến Quốc liền gọi điện cho trưởng cục công an của thành phố.

      Ngay sau đó, mọi người đều nhận được lệnh điều tra và giám sát nghi phạm từ máy điện thoại trong nhà ga và sân bay, vô số cảnh sát, cũng nhanh chóng chạy thẳng tới nhà ga và sân bay.

      Mặt ngoài của thủ đô rất yên bình, nhưng vì Yên nhi, mà ngầm dâng lên sóng to mãnh liệt.

      Mạc Hà nhìn về phía Tần Kiến Quốc, ngưng giọng hỏi, " Bác Tần, bác thử là ai muốn hạ độc thủ lên người Yên nhi?"

      Tần Kiến Quốc chắp tay sau lưng, ở trong phòng thong thả tới lui mấy vòng, ngay sau đó chợt nhìn về phía Mạc Hà, "Có phải hay là...?"

      Mạc Hà vừa nghĩ tới khả năng này, tức khắc chảy ra thân mồ hôi lạnh, sắc mặt trắng bạch, "Bác là...Tam Giác Vàng?"
      Tần Kiến Quốc dùng sức gật đầu cái, vẻ mặt ngưng trọng, "Con hãy thử nghĩ chút, Yên nhi biết điều và hiểu chuyện như vậy, con bé là đứa bé được nuôi dạy tốt, nó tuyệt đối gây chuyện, mà lại, ở thủ đô này có ai mà biết con bé là hòn ngọc tay của hai nhà chúng ta chứ, người nào thấy nó mà cho nó mấy phần sắc mặt, có ai lại có lá gan dám động tới con bé? Hơn nữa, Yên nhi lại vừa vặn đúng lúc này mất tích, trừ bỏ bọn họ, bác thể nghĩ tới khả năng nào được. Mau lên! Chúng ta cần nhanh chóng gọi điện thoại hỏi sân bay kia thử, có hay máy bay riêng từ Thái lan đậu ở đây?"

      Tiếc là, bọn họ gọi đến sân bay, sân bay đầu bên kia trả lời chắc chắn là--- có!

      Tần Kiến Quốc trầm ngâm hồi, lại hỏi đầu kia, "Làm phiền cho tôi tra chút, hôm nay tất cả máy bay trực thăng cách biên giới là từ đâu tới, và về hướng nào ?"

      Phía sân bay trả lời, "Hôm nay có ba máy bay trực thăng xin đỗ xuống, cái là từ New York tới và trở về New York, cái nữa từ Vancouver tới và trở về Vancouver, còn cái còn lại là từ Singapore tới, và đường về được đăng ký là Singapore."

      Tần Kiến Quốc vừa nghe đến Singapore giật mình, "Rất tốt, còn nữa, ba cái máy bay trực thăng này cất cánh hay chưa?"

      "Máy bay trực thăng từ Singapore ghi lại, từ hai mươi phút trước cất cánh, hướng chính là Singapore."

      "Tập trung vào nó cho tôi, và liên lạc với phía Singapore xin hỗ trợ điều tra! Chúng tôi đến sân bay ngay lập tức."

      "Dạ."

      Thấy Tần Kiến Quốc cúp điện thoại, Mạc Vấn ôm tia hy vọng hỏi, "Lão Tần, chúng ta có phải hay nghĩ sai rồi?"

      Tần Kiến Quốc lắc đầu, "Nếu như Yên nhi bị người kia bắt , có thể khẳng định là những đặc công kia chẳng những xảy ra chuyện, mà bọn chúng còn thể chống chọi, nếu như lúc này mà Yên nhi rơi vào trong tay bọn chúng..."

      Tần Kiến Quốc thêm được gì, ngước đầu, liền đem nước mắt ẩm ướt trong nháy mắt giấu , trong bụng Yên nhi còn có huyết mạch nhà họ Tần của bọn họ, nếu như con bé xảy ra chuyện...

      Chỉ mong, tất cả còn kịp!
      Chương 8: Dự cảm của ác mộng

      Mặc dù lúc Mạc Yên bị người phụ nữ kia che miệng, kịp thời ngậm miệng lại, nhưng trước đó cũng hít phải ít thuốc mê vào trong cơ thể, Mạc Yên chỉ cảm thấy cả người khí huyết cuồn cuộn, dạ dày lại trận ầm ĩ.

      Lúc người phụ nữ ôm ngồi vào chiếc xe thương vụ, Mạc Yên nhịn được nữa, mở miệng kêu, "Nôn..." mới tiếng, liền phun ra.

      ngụm vật dơ bẩn, trực tiếp ói lên người của Ô Linh.

      Ô Linh choáng váng, trợn to hai mắt, cúi đầu nhìn đống vật dơ bẩn hôi đến chịu được người mình, ấy cảm giác cổ mình hình như phát khô đến muốn nôn, lúc ấy còn chưa kịp phản ứng lại, ở đầu bên kia Mạc Yên lại tiếng, "Nôn..." ói ra người ấy.

      Cả khuôn mặt Ô Linh tái nhợt, dùng sức đẩy Mạc Yên ra, cầm lấy khăn giấy, mặt chán ghét mà dùng sức lau chùi thân thể của ấy.

      Trong tai vẫn còn nghe thanh nôn mửa của Mạc Yên.

      ấy mắt lạnh nhìn về phía Mạc Yên, nhìn thấy đem khuôn mặt dán vào giữa hai chân, ở nơi này nôn đến giống như muốn đem mật nôn cả ra ngoài, Ô Linh mắt lạnh nhíu chặt, mắt ấy thoáng qua tia tinh quang.

      Mạc Yên nôn đến đầu óc choáng váng, vất vả mới dừng lại, vừa thấy đống tang vật mà mình nôn đầy cả ra xe, làm cho bản tính được giáo dục tốt của nhịn được mà cau mày.

      muốn đưa tay lau khéo miệng dính vật bẩn ghê tởm, nhưng hộp khăn giấy lại đưa đến trước mặt , "Lau !"

      Mạc Yên ngước mắt nhìn sang, lúc nhìn đến khuôn mặt trẻ đẹp và quyến rũ của đối phương, ngẩn người, nhận hộp khăn giấy, khẽ , "Cảm ơn!"

      Nguyên nhân mà cảm ơn là mặc dù người phụ nữ trước mắt này lạnh lùng, nhưng nhìn thấy ánh mắt ấy trong suốt, Mạc Yên cũng cảm nhận được nguy hiểm và địch ý từ người của đối phương.

      Việc đến nước này, Mạc Yên ngược lại lo lắng.

      hắng giọng cái, " có thể cho tôi biết các người là ai hay ? Tại sao lại bắt cóc tôi?"

      Ô Linh nhàn nhạt khiêu mi , "Là chủ nhân của tôi muốn mời tới làm khách."

      Mạc Yên lại đuổi sát mà hỏi, "Chủ nhân của là ai?"

      "Chủ nhân của tôi là..." Ô Linh hướng nở nụ cười xảo quyệt, " nhìn thấy biết."

      Mạc Yên nhíu đôi mi thanh tú, mang theo chút hi vọng hỏi, " có thể gọi điện cho người nhà của tôi hay ? Tôi sợ bọn họ lo lắng."

      mất tích, trai nhất định phát điên chứ? Nếu ba mẹ biết, khẳng định bọn họ điên đến hỏng.

      Ô Linh lại lắc đầu, " được!"

      Thấy mắt hạnh xinh đẹp của Mạc Yên tỏ ra thất vọng, Ô Linh còn , "Chờ đến nơi, có thể chuyện với chủ nhân, chừng, chủ nhân đồng ý."

      Mạc Yên thêm gì, biết cũng vô dụng.

      Ô Linh chuyện với cũng cố gắng khách khí, hơn nữa, từ lúc tĩnh lại tới giờ, coi ấy có dùng thủ đoạn tàn nhẫn nào khác đối với , có thể thấy ấy làm tổn thương . Ít nhất, tạm thời .

      Nhìn lại ghế ngồi đằng trước là hai người đàn ông cường tráng và lạnh lùng che mặt, cho dù bên trong xe tràn đầy mùi hôi thối, nhưng bọn họ vẫn như cũ, mặt đổi sắc, hai mắt như điện bắn phá bốn phía, giống như tuỳ thời chuẩn bị làm chiến sĩ chiến đấu, dùng toàn bộ tinh thần đề phòng, khắc cũng buông lỏng.

      Có thể thấy được, đây là bang nhóm rất có tố chất làm bọn bắt cóc tống tiền, tuyệt đối phải là đám ô hợp.

      Mạc Yên vẫn cho là, bọn họ tìm chỗ an bài cho mình, nhưng khi xe thương vụ lái vào lối chuyên dụng cho máy bay trực thăng, dừng ở trước mặt máy bay trực thăng khi đó Mạc Yên mới biết, suy nghĩ của sai.

      Nghĩ đến lúc này phải rời , bắt đầu kinh hoàng, muốn kéo cửa sổ kêu cứu, lần nữa bị Ô Linh đánh ngất xỉu.

      Mạc Yên nằm mơ!

      cảm thấy hình như vào vùng sa mạc hoang tàn vắng vẻ, bị phơi nắng đến môi khô lưỡi khô, tìm được tiếng , ở chỗ này ngừng rồi lại , những bảo cát vô tình thổi vào trong mắt , cầm được đau rát, làm cho nước mắt rơi như mưa.

      Cuối cùng có khí lực nữa, cảm giác mình sắp chết đến nơi, trong miệng lầm bầm kêu tên người đàn ông mà nhất, " Nham, Nham, cứu em, cứu em với..."

      nhìn thấy Tần Thiên Nham đến! hưng phấn bò dậy, hướng nhào tới.

      Nhưng lúc đó, Tần Thiên Nham lại đột nhiên rút ra con dao, hung hăng hướng ngực đâm vào, mặt dử tợn mà cười nhìn ngã xuống.

      Mạc Yên giống như cảm giác trái tim mình trận đau nhức, dám tin mà nhìn Tần Thiên Nham, thét to và vung vẩy hai tay, "Đừng! cần như vậy..."

      liền tỉnh dậy! Nghĩ tới giấc mộng ghê sợ mới vừa nãy, Mạc Yên lại nhịn được mà đánh cái rùng mình, chỉ cảm thấy tay chân lạnh như băng.

      Giấc mộng đó, lại chân như vậy, tựa hồ có thể nghe được tiếng dao đâm vào ngực và thân thể bị xé rách, tựa hồ có thể cảm giác được cỗ đau đớn thấu xương từ tim mình.

      làm sao lại mơ giấc mộng hoang đường như vậy chứ?

      Tần Thiên Nham như vậy, cho dù có chết, cũng giết , Mạc Yên lắc đầu cười khổ, cũng may đây chỉ là giấc mộng mà thôi, phải là .

      Tâm trạng chưa bình tĩnh, lại đột nhiên nghe được tiếng cửa "két" vang lên, lòng của cũng theo đó run lên.

      Mạc Yên ngước mắt nhìn sang, chỉ thấy Ô Linh cầm chai nước vitamin bổ sung thể lực vào, thấy mở mắt to, bộ dáng vẻ hồn vía lên mây, làm cho người nhìn sinh lòng thương tiếc, lại tuỳ ý hỏi tiếng, " tỉnh?"

      Mạc Yên khẽ gật đầu, nâng mắt nhìn về khoang máy bay bên ngoài, trời bên ngoài tối đen, bọn họ cũng ngồi tầm bảy tám tiếng đồng hồ máy bay rồi.

      Ô Linh nhét đồ uống vào trong tay , "Uống nước ! Chúng ta lập tức hạ máy bay."

      Mạc Yên nhận lấy, mở nắp ra, ngẩng đầu lên, "Ùng ục" lần uống hết phân nữa chai, lòng của giờ rất rối loạn, cần phải ổn định cảm xúc của chính mình, nếu sợ mình sụp đổ.

      phải sợ hãi, phải hoảng hốt, nhưng càng vào thời khắc nguy hiểm, càng phải bảo vệ tốt mình và đứa bé trong bụng, tuyệt đối thể để cho đứa bé trong bụng mình xảy ra chuyện!

      Nghĩ như thế, Mạc Yên lại tựa hồ cảm thấy cổ lực lượng cường đại nổi lên bên trong cơ thể.

      Ô Linh ngồi ở giường của ấy, nhìn thẳng tắp vào gương mặt tái nhợt gần như trong suốt của Mạc Yên, giọng hỏi, " phải là mang thai chứ?"

      Mạc Yên chợt nhìn về ấy, nhìn vào đáy mắt của Ô Linh cũng thấy ấy có tính toán xấu gì, mới gật đầu, "Ừ, gần ba tháng rồi."

      Mạc Yên đột nhiên ôm chầm cánh tay của Ô Linh, hai tròng mắt rưng rưng mà cầu xin , "Chị ơi, em cầu xin chị, làm ơn thả em về có được hay ? Các chị có cầu gì, có thể với em, mặc kệ chị muốn cái gì đều được, em có thể thuyết phục người trong nhà của em cho các người. Nếu các người thả em về, em báo đáp hậu hĩnh cho các người, có được hay ? Em van cầu chị."

      Ô Linh nhàng vặn bung tay của , chăm chú và nghiêm túc nhìn , " thể thả , quyền quyết định ở trong tay tôi, cũng phải trong tay , mà là ở trong tay chủ nhân của tôi."

      Mạc Yên thu hồi nước mắt mặt, mặt trầm xuống cười, "Các người có biết tôi là ai hay ?"

      Ô Linh nhàng cười nhạo tiếng, "Em , đừng ngây thơ chứ! Chúng tôi bắt sai người, con dâu của Tư lệnh Tần Kiến Quốc, con bảo bối của Tham mưu trưởng Mạc Vấn, sai chứ?"

      Nháy mắt tim của Mạc Yên trầm xuống, bọn họ đem lai lịch của điều tra ràng như thế, vậy mục đích của những người này là cái gì đây? Nếu như bọn họ đạt được mục đích, có thể hay bỏ qua?

      Mạc Yên cảm thấy trong lòng tựa như có tảng đá lớn đè xuống, trong đầu mảnh xương mù, biết cái gì ở phía trước, đến tột cùng có dạng nguy hiểm nào chờ ? và đứa bé trong bụng có thể bình an vô được cứu sống hay ? cần phải cứu mình như thế nào mới tốt đây?

      Lúc tâm trạng của hoảng hốt, bỗng nhiên nghe được Ô Linh ở đó nhàng , "Mạc Yên, may mắn, người nhà của đều rất thương !"

      Mạc Yên hiểu, nhíu mi nhìn về hướng ấy, vẻ mặt nghi ngờ.

      Ô Linh nhàng , " mất tích, làm cho cả bầu trời thủ đô biến loạn! Chỉ tiếc là..."

      P/s: Có vẻ mọi người đều ủng hộ mafia với Yên tỷ, nhưng làm sao đây? ấy có số làm nam9, loạt được vào mắt xanh của tg. :-( :-(
      bornthisway011091Chris thích bài này.

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 9: cứu giúp để chuộc tội
      "Chỉ tiếc cái gì?"

      Mạc Yên nháy cặp mắt to đen nhánh nhìn ấy, ánh mắt trong suốt và ngây thơ kia giống như là ánh mắt của đứa bé ngây thơ nhiễm thế tục, chung quy có thể làm cho lòng người mềm nhũn ra.

      Mạc Yên đích xác là chẳng biết gì, là người mà nhà họ Tần bảo vệ tốt, ở trong điều kiện gia đình tốt, làm cho hai mươi hai năm qua của đều thuận buồm xuôi gió, mà nhà họ Mạc cùng trưởng thành chưa bao giờ cho có cơ hội tiếp xúc với những thứ lộn xộn như vậy.

      Sau khi cưới, nhà họ Tần và Tần Thiên Nham lại đối với bảo vệ chu toàn, cho dù có muốn cùng nhóm bạn ăn cơm hay mở tiệc, cũng bình thường lựa những chỗ có tiếng hoặc hội sở trong khách sạn, tuyệt đối nến những hộp đêm hoặc những khu ăn chơi.

      Cho nên thế giới của Mạc Yên rất sạch , lòng của cũng tinh khiết tỳ vết, cũng dưỡng thành tính cách trầm tĩnh và lạnh nhạt, tranh danh lợi, thích mưu kế, làm người phải khiêm tốn.

      Ở trong thế giới của , người quan trọng nhất ngoài Tần Thiên Nham ra còn có ba mẹ và trai .

      ra tâm tư của Mạc Yên sáng như gương, cũng biết, trong băng nhóm này, những người cả ngày chỉ liều mạng này liều mạng kia, tựa hồ phân cao thấp, nhất định bỏ qua.

      Nhưng Mạc Yên vẫn còn chưa có tiếp thu tốt những hành động này, mặc dù cha mẹ và trai đều là người có tiếng trong xã hội, chưa bao giờ ỷ vào thương của bọn họ mà làm bậy, lại càng đem tiền xài vào những đồ có nhãn hàng hiệu ở .

      Từ đến lớn, Mạc Yên muốn cái gì, có cái đó, cái gì cũng thiếu, nên luôn im lặng mà sống trong thế giới của mình, trừ bỏ Tần Thiên Nham ở chung chỗ, rãnh rỗi lướt mạng, xem chút tin tức, chú ý tới ý sinh hoạt đời sống ở trong thời và vân vân, sống bình thản và nhàn nhã.

      Dĩ nhiên, Mạc Yên phải là người ngu ngốc, ngược lại, người phụ nữ có trí tuệ.

      Tuy chưa từng kể ra những nỗi khổ của các tầng lớp xã hội mà xem tin tức và sách báo, mà cũng chỉ có thể tỏ ra chút đồng tình với những chuyện xảy ra trong nhân dân. Mỗi năm đều đem tiền lì xì của , còn có tiền tiêu vặt mà ba mẹ và trai cho, tất cả đều đem mua đồ dùng văn phòng phẩm và sách vở, quyên tặng cho những bạn học có hi vọng được học tại vùng núi xa xôi.

      Mạc Vấn và Bạch Yên, còn có Mạc Hà sau khi biết chẳng những có ngăn cản , ngược lại toàn lực ủng hộ làm từ thiện, đôi lúc còn cố ý cho nhiều tiều tiêu vặt chút, để cho có thể đem tình thương của mình tỏa sáng tốt hơn, hi vọng có thể giúp nhiều người khác, và đem hạt giống tình gieo trồng trong nội tâm của người khác, làm cho phần tình này được truyền xuống cho nhiều thế hệ sau.

      Vì vậy, Mạc Yên được người nhà gọi đùa là "Thiên Sứ" thiện lương và đáng .

      Như vậy người có tâm tư lương thiện, và trong sáng như Mạc Yên, có thể nào làm cho người ta đau lòng?

      Mạc Yên từ được gia đình nuôi dạy tốt, cộng thêm tự thân tu dưỡng, trong lúc giơ tay nhấc chân, đều như loại gió xuân tươi đẹp làm cho người ta kìm lòng được, có ý muốn cùng thân thiết, nghe thanh mềm mại của , cảm giác loại thoả mãn nồng đậm, lực tương tác tràn đầy.

      Cả người toả ra cổ hơi thở tinh khiết, chỗ nào cảm nhận được.

      Ngay cả lúc ở cùng chỗ với , cũng có thể cảm nhận tâm linh của mình giống như được cứu chuộc (cứu giúp + chuộc tội), nháy mắt tâm hồn cảm thấy được bình tĩnh và yên bình.

      Ngay cả ấy, từ trong đáy lòng cũng đối với Mạc Yên nảy sinh cổ thương tiếc.

      Khó trách, cả thủ đô đều vì mà lật ngược.

      Chỉ đáng tiếc, những người đó làm sao lại biết, máy bay trực thăng bay Singapore kia cũng chỉ là thứ mà bọn họ ngụy trang, đợi đến lúc bị họ phát mình đuổi theo nhầm phương hướng, ấy mang theo Mạc Yên trở về bên chủ nhân rồi.

      Mạc Yên đợi Ô Linh cho đáp án, Ô Linh chỉ là sờ đầu , mặt ra chút lạnh lẽo, dịu dàng nhiều hơn, " bé ngốc, ngủ lúc nữa , có lẽ chuyện hỏng bét như tưởng tượng đâu!"

      Mạc Yên khẽ gật đầu cái, cảm thấy than thể bổng nhiên mệt mỏi, liền cũng nghe lời nằm lại giường, nhắm mắt lại, lần nữa rơi vào trạng thái ngủ say.

      Trải qua phen trăn trở, rốt cuộc Ô Linh cũng đem Mạc Yên còn ngủ say đưa đến trước mặt của Nam Bá Đông.

      Điều khiến Ô Linh kinh ngạc chính là người như Nam Bá Đông lại tự mình đứng trước cửa biệt thự chào đón.

      Ô Linh thấy Nam Bá Đông hướng xe của tới, vội vàng mở cửa xe ra.

      Nam Bá Đông liền nhìn thấy người phụ nữ nằm cuộn tròn ở ghế phía sau, mày rậm nhăn lại, ngay sau đó, khom người tiến vào bên trong xe, tự mình ôm Mạc Yên ra.

      Cử chỉ cẩn thận che chở từng li từng tí kia, khiến Ô Linh và Văn Bác, Đường Thạch, hai mặt nhìn nhau, khinh hãi khắp nơi, tất cả đều dám tin vào mắt mình.

      Bọn họ theo Nam Bá Đông lâu như vậy, nhưng chưa từng thấy Nam Bá Đông đối với người phụ nữ nào từng có cử chỉ thân mật như vậy!

      Nhìn bóng dáng cao lớn của Nam Bá Đông nhanh chân vào biệt thự, vẻ mặt Văn Bác nghi hoặc hỏi Ô Linh, "A Linh, chắc chắn tài liệu mà điều tra đều chính xác? Lão Đại và Mạc Đại Tiểu Thư này chưa từng gặp qua nhau?"

      Ô Linh cực kỳ khẳng định gật đầu, "Tôi tuyệt đối khẳng định! Mạc Yên là mỹ nữ được nuôi dưỡng trong khêu phòng, còn Lão Đại lúc trước ở nước , sau đó lại tới Tam Giác Vàng, mỗi lần Lão Đại hành động căng bản đều có hay hai người trong bốn người chúng ta theo, các người có thấy Lão Đại gặp qua ấy khi nào ?"

      Văn Bác nhàng cười tiếng, "Như vậy còn đúng sao, hãy nhìn Lão Đại , giống như hôm nay mới biết Mạc Yên đó, tôi xem cái dạng này giống như người tình nhiều năm thất lạc vừa gặp lại, hôm nay trở lại trong ngực cậu ta, cảm giác đều giống nhau."

      Đường Thạch câu đúng , "Quản cậu ta khỉ gió là mới vui mừng khi gặp lại người hay , Lão Đại chịu đựng vào phụ nữ, phải là chuyện tốt sao?"

      Bạch Lãng gương mặt lạnh lùng, "Có lẽ người phụ nữ này là thuốc giải của Lão Đại!"

      Thuốc giải?

      Mặt khác ba người còn lại sửng sốt chút, ngay sau đó mặt đều nở nụ cười mong đợi nhàn nhạt.

      Nam Bá Đông đương nhiên biết lúc mình ôm Mạc Yên lên, mấy thủ hạ ở sau lưng kia lại có vẻ mặt gì, trước giờ sống đều đối với phụ nữ chán ghét với nhịn được, cũng chưa từng biển bộ dạng cẩn thận này đối với phụ nữ.

      Phụ nữ đối với sinh mệnh của trong những năm vừa qua là thể thiếu, giống như thuốc cứu mạng của . Nhưng phụ nữ đối với , cũng giống như áo mưa an toàn, dùng xong liền ném.

      Đối với Mạc Yên ở trong ngực, cảm giác được nên lời.

      tóm lại, thời điểm lần đầu tiên nhìn thấy ở đó, liền khát vọng đem giấu kỹ, giống như chờ đợi ngàn năm, cũng chỉ vì chờ xuất của .

      Nhưng, có thể sao?

      Tính mạng của tuỳ thời đều có thể chết, vậy có cái may mắn được ở bên cạnh sao?

      Nam Bá Đông ôm chặc Mạc Yên vào trong ngực, ôm vào phòng của mình, ôm nhàng đặt giường lớn của mình.

      Giường rộng lớn làm tôn lên thân thể càng thêm xinh đẹp và đáng của .

      chậm rãi ngồi xuống bên mép giường, con ngươi khôi phục các chất hỗn lộn mà nhìn về phía gương mặt ngọc trắng nõn gần như trong suốt của , nhìn ở ngoài càng thêm xinh đẹp và linh khí hơn trong hình.

      Cho dù là trong cơn ngủ say, vẫn đẹp như thi như họa, lông mày đen mượt, môi giống như đào xinh đẹp, cho dù trong trạng thái như thế này, vẫn như cũ có sắc mặt ngủ rất yên bình, chẳng qua thấy như vậy, mà cảm giác loại tâm hồn bình lặng.

      Mạc Yên, cực kỳ giống như bé miệng cười chúm chím dựa vào bên cạnh người phụ nữ kia trong trí nhớ của , người phụ nữ mà cả đời ba bao giờ có được, nhưng vẫn ngày đêm nhớ nhung -- Bạch Yên.

      Mạc Yên và Bạch Yên, mẹ con hai người chẳng những có bề ngoài giống nhau, ngay cả tên cũng giống nhau, chẳng qua là khác họ mà thôi, đây đúng là ý trời sao chứ? Là ý trời đem Mạc Yên đưa đến trước mặt , muốn đem những tội lỗi của ở trong bóng tối gấp rút chuộc ra sao?

      Nếu như mang Mạc Yên về, ba có thể hay bỏ qua hiềm khích lúc trước, lần nữa tiếp nhận ?

      Vào giờ khắc này, Nam Bá Đông còn là Trùm Ma Tuý chém giết khắp thiên hạ nữa, mà là người có tấm lòng khẩn thiết, là đứa bé khát vọng chú ý của ba mình.

      Nhưng chỉ là phần quan tâm này, qua nhiều năm xen lẫn rất nhiều yếu tố khác, đến nỗi... hề đơn giản như vậy.

      Mạc Yên yếu ớt tỉnh dậy, mắt trong suốt nhìn xung quanh bốn phía cái.

      Khi dừng tầm mắt vào người đứng ở trước cửa sổ, người đàn ông đưa lưng về phía , trái tim chợt nhảy mạnh cái.

      Bóng lưng cao to và kiên cường này, cùng với Tần Thiên Nham của cao lớn sai biệt lắm, đại khái cũng cao mét tám tám, bất quá, bờ vai Tần Thiên Nham của rộng hơn chút, giận dữ đứng dậy, làm cho người ta có loại khí thế Thái Sơn áp đảo.

      Mà dáng vẻ của người đàn ông, lại có vẻ thon dài hơn chút.

      mặc bộ quần áo thoải mái màu đen thiết kế cầu kỳ, dáng người thanh nhàn mà khẽ tựa vào bên tường của cửa sổ cao lớn, lúc ánh sáng hoàng hôn chiếu rọi lên thành khối dài, mang theo chút ưu nhã và cao quý, nhưng quanh thân của người này, vẫn toát lên loại nhàn nhạt bi thương, độc và tịch mịch.

      Quan sát nửa ngày, lúc này Mạc Yên mới nhớ đến vấn đề mấy chốt, người đàn ông này...là ai?

      lúc muốn cất tiếng lên, người đàn ông hình như cảm thấy tầm mắt của , chậm rãi xoay người lại, bổng cất bước , từng bước từng bước giống như giẫm lên lòng của , mang theo cổ khí thế vô hình, vững vàng tới trước mặt , sau đó đứng lại, cứ như vậy ở cao nhìn xuống .
      Last edited by a moderator: 29/9/14
      bornthisway011091Chris thích bài này.

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 10: Đánh cược hay ?

      Cho đến khi tới trước mặt, Mạc Yên mới phát , khí thế của người đàn ông này rất cường đại, coi như cố ý biểu ra, nhưng vẫn có cổ khí thế như cũ làm cho người ta thể thở nổi.

      Nhưng nhìn lại, dáng dấp của người đàn ông này còn cực kỳ đẹp mắt, ngũ quan thâm thuý lập thể, giống như con lai, cực kỳ khôi ngô, tóc rơi xuống, có vài sợi rơi trước trán, che chút sắc sảo khuôn mặt lạnh và cứng rắn của , nhiều thêm phần mùi vị bướng bỉnh và bất tuân.

      Cặp mắt màu xanh lam đậm ở dưới ánh đèn như bảo thạch, sáng chói như Lưu Ly.

      Nếu như nhìn lầm, nhìn thấy bên trong cặp mắt nhìn đó trừ bỏ cảm xúc phức tạp hiểu, còn có vẻ dịu dàng thấp thoáng xẹt qua.

      Người đàn ông quen biết này dùng ánh mắt dịu dàng nhìn như vậy, đúng là làm cho Mạc Yên cảm giác vô cùng kỳ lạ.

      Nam Bá Đông cứ như vậy từ nhìn xuống , giữa con ngươi phức tạp mang theo tia xem sét và nghiên cứu, nhìn thấy Mạc Yên sau khi tỉnh dậy tỏ ra chút mệt mỏi, bất mãn nhíu mày, như thế nào đến chút phòng bị đối với người xa lạ như mà người phụ nữ này cũng có?

      Nếu như người bình thường tiếp xúc hoàn cảnh xa lạ như vậy, thấy người đàn ông xa lạ ở mép giường, phải đều thét chói tai hay hoảng hốt lo sợ mới đúng sao?

      Nhưng sao lại có chứ?

      lại trưng cặp mắt đẹp đen nhánh như mực, đôi mắt kia thẳng tắp nhìn , mang theo tia tò mò, chớp chớp, giống như ngôi sao bình thường trong veo mê người bầu trời tối tăm.

      Hai hàng lông mi dài kia, ở dưới cái bóng của ánh đèn, mắt của tạo thành hai độ cong hoàn mỹ, làm cho ngũ quan vốn tinh xảo gương mặt, càng toát lên tầng hoàn mỹ.

      gương mặt trái xoan trắng nõn nà kia, khảm đôi đồng tử xinh đẹp đặc biệt đen như bảo thạch có hơi thở của linh hồn, làm cho cả người cũng lộ ra cổ hơi thở linh động, đẹp đến nổi làm cho người khác kinh ngạc.

      Nhìn thấy Mạc Yên làm cho đầu Nam Bá Đông nghĩ tới vài chữ---gốm sứ bạch ngọc.

      người đẹp cổ điển như đứng ở giữa mưa bụi xinh đẹp Giang Nam này, lại vẫn tinh xảo như loại gốm sứ bạch ngọc, tự nhiên làm cho người ta nảy sinh muốn che chở trong vòng tay như người phụ nữ của mình.

      " là ai?" Mạc Yên nhàn nhạt hỏi ra tiếng, hỏi xong lại cảm thấy có chút ngu ngốc, người đàn ông xuất ở chỗ này, cần phải , có thể khẳng định là chủ nhân ở trong miệng của người phụ nữ kia.

      Thanh trong vắt như chim hoàng của , làm cho tiếng lòng khô cạn nhiều năm của Nam Bá Đông, giống như bị người nhàng trêu chọc cái, trong lòng bỗng sinh rung động, nhìn vào đôi mắt của , bổng chốc nổi lên hoa đóa lửa.

      ràng thanh lệ như tiên, nhưng bên trong lại toát lên cổ trạng thái quyến rũ câu hồn, tự nhiên khúm núm, phong tình vạn chủng, là trời sinh hay là tinh.

      Bụng dưới của đột nhiên dâng lên cổ nhiệt tình, nhìn con ngươi có mấy phần tối tăm của , quả nhiên muốn đứng lên và xử ngay tại chổ.

      nhàn nhạt phun ra tên mình, "Nam Bá Đông!"

      "Nam Bá Đông?" Mạc Yên khẽ nhíu đôi mi thanh tú, nhàn nhạt nhìn hỏi, " bắt tôi tới đây là có ý đồ gì?"

      Nam Bá Đông đột nhiên nghiêng người tới trước, con ngươi màu lam léo lên u quang tỏa thẳng ở mặt của , "Tôi muốn cùng em làm cuộc giao dịch."

      "Giao dịch gì?" Tim Mạc Yên đột nhiên nhảy lên cái, có loại cảm giác ổn dâng lên ở trong lòng.

      "Gả cho tôi!"

      Nghe ra ba chữ này, khoé môi Mạc Yên gợi lên tia châm chọc, "Nam tiên sinh, tôi nghĩ nếu như đem tôi trói tới đây nên biết thân phận và lai lịch của tôi, nếu như quên, tôi có thể nhắc lại lần nữa cho , tôi là người phụ nữ có chồng, hơn nữa, trong bụng tôi bây giờ có em bé, , tôi có thể gả cho sao?"

      Nhìn thấy mặt câm hận và trong con ngươi ánh lên tia tức giận mỉa mai, mâu quang của Nam Bá Đông có nhiều hơn tia hứng thú, ngược lại nở nụ cười, giống như ma quỷ, "Tôi biết , nhưng tôi ngại!"

      cho rằng, người phụ nữ này vẫn như vậy bình tĩnh xuống chứ, ai dè, bất quá cũng như vậy thôi!

      Bất quá, làm cho chìa ra móng nhọn, vẫn đáng hơn dáng vẻ vân đạm phong khinh mới vừa nãy.

      Trong tâm Mạc Yên cảm thấy người đàn ông này rất đê tiện và vô sĩ tột cùng, liền gầm tiếng, " để ý, nhưng tôi để ý!"

      "Em cảm thấy rằng, chồng em em sao?"

      Ách? Mạc Yên bổng bị hỏi câu đầu đuôi như vậy hơi sửng sốt, ngay sau đó, lập tức cười , " ấy dĩ nhiên là tôi!"

      " bao nhiên?" lại hỏi, mâu quang mang theo mấy phần ý lạnh.

      "Rất , rất tôi!" Mạc Yên hung hăng trợn liếc nhìn cái, con ngươi còn tố cáo, hỏi xong chưa đây?

      lại ý vị thâm thường hỏi câu, "Nghe , chồng em là quân nhân?"

      "Đúng sao?"

      Mạc Yên cảm thấy có dòng tà hỏa nhắm vào não xông lên, thường ngày trầm tĩnh và dịu dàng, nhưng lúc này người đàn ông này lại cố ý khiêu khích , còn lại chút gì, giọng lại càng ngày càng cao.

      Gương mặt Nam Bá Đông đột nhiên trầm xuống, vẻ mặt hung ác nham hiểm, con ngươi mang theo lạnh lẻo, thanh giống như Tuyết Sơn băng châu, vừa lạnh vừa cứng, "Chúng ta đánh cược như thế nào đây?"

      "Đánh cược cái gì mà đánh chứ?"

      Vẻ mặt đề phòng của Mạc Yên nhìn người đàn ông bất tuân kia, chung quy vẫn cảm thấy người đàn ông có bụng mưu quỷ kế, giống như muốn mưu tính cái gì với , làm cho tâm cũng theo bất an mà nhảy lên.

      Cùng đấu với Trùm Ma Tuý Nam Bá Đông như vậy, Mạc Yên người chưa từng dính vào bóng tối của xã hội và mưu kế ướng biến, làm sao mà trở thành đối thủ của đây?

      Nam Bá Đông và nhìn nhau hồi lâu, mới chậm rãi , "Chỗ này của tôi gần đây yên ổn, bên trong bên ngoài đều có người cấu kết với nhau, làm cho tôi bị người ta phá hủy gần mười tỷ đô la hàng, gần đây, tôi mới nghi đến người là nội gián, cho nên, tôi muốn mời em giúp tôi thử ta chút."

      "Thử? Làm thế nào thử?" Trái tim Mạc Yên cảm thấy bất an càng ngày càng nặng.

      chưa từng trực tiếp trả lời thẳng, mà tiếp, "Nếu như em đánh cược thắng, tôi thả em quay về! Nếu như em thua, em phải cùng với tôi! Thấy thế nào?"

      Mạc Yên nhàng đè xuống trái tim đập loạn, nhàn nhạt nghiêng mắt nhìn , " còn chưa đánh cược như thế nào đây?"

      Nam Bá Đông trực tiếp đứng dậy, đột nhiên lộ ra nụ cười y hệt ác ma, " với em, người nội gian mờ ảo này, chúng ta nghi ngờ ta chính là chồng em---Tần Thiên Nham."

      Mặt Mạc Yên lập tức trắng bệch, dám tin nhìn Nam Bá Đông, đôi môi đóng mở nhiều lần, nhưng vẫn giống như có thứ gì chặn ở cổ, làm cho ra được chữ.

      nhàng giễu cợt, "Thế nào? Rất kinh ngạc sao? bao giờ nghĩ tới phải ?"

      Người đàn ông này quả nhiên có lòng tốt! bụng tâm địa gian trá! Lại nghĩ đến Tần Thiên Nham, nhận nhiệm vụ này hai ba tháng, chẳng lẽ làm nằm vùng? Người bọn Tần Thiên Nham đối phó hồi giờ đều là người có tội ác tày trời, còn người đàn ông này, đến tột cùng là loại người như thế nào?

      Mạc Yên kìm nén sợ hãi, cố gắng ổn định thanh của mình, mắt hạnh khẽ nhíu, " nghĩ như thế nào?"

      Nam Bá Đông bất thình lình chìa tay ra, vén chút tóc bên tai của lên, quấn vòng tay , Mạc Yên muốn tránh, nhưng lại bị tay giữ cổ lại, chỉ có thể ngẩn mặt lên, nghe ở nơi này thờ ơ mà , "Em phải chồng em rất em đấy sao? Tôi cùng em đánh cược, xem ta chọn vứt bỏ em hay chọn vứt bỏ sinh mệnh của chính ta?"

      " muốn mạng của chúng tôi?"

      Sắc mặt Mạc Yên trắng hơn, giọng cũng run lên, vấn đề hai chọn mà đặt trước mặt người nào cũng đều rất khó chọn, ta tại sao lại tàn nhẫn như vậy?

      hỏi câu này lại rước lấy trận cười to của Nam Bá Đông, "Ha ha ha, tàn nhẫn sao? bé ngốc, tôi nên em rất ngu ngốc, hay là ngây thơ, hay là hiểu thế thái nhân tình đây? Sử dụng câu của người Trung Quốc các người là làm vợ chồng giống như làm chim rừng, tai họa đến nơi mạnh ai nấy bay, em nghĩ rằng cõi đời này có---tình đến chết thay đổi sao?"

      Mạc Yên thẳng tắp nhìn , giống như muốn nhìn vào chỗ sâu nhất trong linh hồn của , thấy thế tim hoảng hốt, nghe giọng như đinh đóng cột của , "Đúng! Tôi tin cõi đời này có tình đến chết thay đổi!"

      mang theo nụ cười suy ngẫm nhìn , vẻ mặt trêu tức và châm chọc, "Em tin tưởng như vậy, tại sao dám cùng tôi đánh cược lần? Nếu như ta lựa chọn cùng em đồng sang cộng tử, như vậy chính là em thắng, tôi thả cho các người . Nếu ta giết em, em thua, tôi bảo đảm em chết, em theo tôi! Thấy sao?"

      Nhìn vào tròng mắt của , mãi lâu sau vẫn trầm mặc , Nam Bá Đông lại cười lạnh tiếng, "Hay cách khác, em chính là ăn ở hai lòng, ngoài miệng tin tưởng ta, ra trong nội tâm lại tin tưởng ta, có đúng ?"

      Mạc Yên bổng nhiên ngẩn đầu, hung hăng nhìn thẳng ...
      Box Nhật Kí
      [Tâm tình ]Khi Con Tim Lên Tiếng
      [Tâm gia đình]Nơi Con Tim Tìm Về
      bornthisway011091Chris thích bài này.

    5. Chris

      Chris Well-Known Member

      Bài viết:
      716
      Được thích:
      438
      Post tiếp nàng @vulinh , truyện đến phần gay cấn, hự hự
      vulinh thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :