1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Quân hôn độc ái - Tang Du Tinh (Quân nhân) (Full 89c Đã có ebook

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. ngoc1112

      ngoc1112 New Member

      Bài viết:
      24
      Được thích:
      1
      úi lộn, còn 1 phần nữa mới hoàn

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      bởi mình thấy lạ vì đọc đoạn cuối thấy nó lấn cấn :v

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 98: Thâm tình vô hối (Đại kết cục) (3)

      Editor: Á bì

      Ông cụ Tần đứng dậy, bàn tay to của ông vung lên, " thôi, ăn cơm! Thiên Nham, lấy bình rượu Mao Đài của ông ra đây, hôm nay là ngày vui, cả nhà ta cùng uống vài ly với nhau ."

      Tần Thiên Nham trêu chọc ông, "A, ông nội, đây là rượu bảo bối của ông nhiều năm rồi, rốt cuộc cũng chịu uống rồi sao?"

      Ông cụ Tần trừng mắt nhìn , "Thằng nhóc thối này, hôm nay tôi được thăng lên bậc, vài chục năm mới có chuyện tốt này, chẳng lẽ chuyện này đáng ăn mừng sao?"

      Tần Thiên Nham vội gật đầu, "Nên chứ, nên chứ."

      Chỉ chốc lát sau bình rượu Mao Đài quý giá được cầm qua, Tần Thiên Nham cho mỗi người ly , sau đó là người đầu tiên bưng ly rượu lên, "Được rồi, uống ly nào, chức mừng cả nhà chúng ta được đoàn tụ."

      Ông cụ Tần, Tần Kiến Quốc và Tần Thiên Nham đều cùng nhau uống hết.

      Lương Mộc Lan cũng là người rất biết uống rượu nên cũng giơ tay lên uống, nhưng Mạc Yên chỉ nhấp ngụm, giỏi uống rượu, cả nhà họ Tần ai cũng biết, bọn họ cũng ép uống, có lòng uống là được rồi.

      Khi Mạc Yên nghe thấy câu cả nhà đoàn tụ của Tần Thiên Nham, đột nhiên nghĩ tới Nam Tinh ở lại Vương phủ vì muốn đến nhà họ Tần cùng với , đáy mắt nhanh chóng lên tia buồn bã, cảm thấy mình có lỗi với cậu.

      Nếu như sau này trở về nhà họ Tần Nam Tinh phải làm sao bây giờ?dღđ。l。qღđ

      Tần Thiên Nham thấy vẻ mặt của được tốt, đến bên tai thấp giọng , "Yên nhi, làm sao vậy?"

      Mạc Yên nâng mắt lên, phát mọi người nhìn mình, cười xin lỗi, "Con sao, mọi người mau ăn , chứ thôi đồ ăn lạnh hết."

      bữa cơm, mấy đời nhà bọn họ cùng nhau cụng ly, rất nhanh đều ăn xong.

      Sau khi ăn xong uống trà, lại ngồi thêm lúc, trong lòng Mạc Yên nhớ đến Nam Tinh, tối còn có hẹn với Đoàn Kiều Thành, liền đề nghị được về trước, hôm khác lại tới thăm.

      Ông cụ Tần đưa ra tận cửa, năm lần bảy lượt căn dặn, "Yên nhi, đêm 30 nhớ dẫn thằng bé về ăn tết nha cháu! Đến lúc đó, chú hai chú ba của cháu, bọn họ cũng muốn qua đây ăn tết rồi cả nhà được đoàn tụ, bọn họ ai cũng muốn gặp Tiểu Dương Dương hết."

      Mạc Yên ngoan ngoãn trả lời, "Cháu biết rồi ông nội. Thời tiết lạnh, ông mau quay vào nhà ! Đừng để thân thể cảm lạnh."

      "Được rồi, tạm biệt! Tiểu bảo bối, tạm biệt!" Hiếm có lúc ông cụ được tình cảm như vậy.

      "Ông nội, tạm biệt!"

      Sau khi Mạc Yên thấy bóng ông cụ Tần vẫn cố gắng vững vàng bước như xưa, cuối cùng ông đứng ở chỗ đó vẫy tay với . Nếu đổi lại là trước kia, với cá tính của ông cụ Tần, tình cảm như vậy, đó là chuyện tuyệt đối bao giờ xảy ra.

      Có lẽ là lớn tuổi rồi đối với nhiều chuyện ở xung quanh nảy sinh chút tình cảm quyến luyến, cũng cố gắng muốn giữ lại những thứ tốt đẹp đó, càng thêm hi vọng người nhà đều có thể thuận lợi, bình an, đoàn đoàn viên viên ở cùng chỗ với nhau.

      Tần Thiên Nham như hiểu suy nghĩ gì, nhàng , "Hôm nay ông nội rất vui. Ông nội kiêng rượu hơn nửa năm rồi, bác sĩ ông có bệnh cao huyết áp, hôm nay vui như vậy ông mới uống được vài ly."

      "Ông nội cao huyết áp sao?"

      "Ừ, chẳng những là cao huyết áp mà còn có mỡ gan nữa."

      Mạc Yên nữa, trong lòng bỗng xẹt qua chút đau buồn nhàn nhạt, tựa hồ như tuổi càng lớn, bệnh này bệnh nọ kéo tới nhanh hơn.

      Tần Thiên Nham ôm vai , "Yên nhi, ông nội rất thương em, sau này có rảnh dẫn theo thằng bé về thăm ông có được ?"

      Mạc Yên thản nhiên hỏi lại, "Tôi có thể sao? Tần Thiên Nham, trong khoảng thời gian này tôi ở lại cho đến khi qua Tết Nguyên Tiêu, nhưng tôi cũng cần phải về Luân Đôn, bây giờ Nam Tinh còn , nó cũng là con của tôi, tôi cũng thể để mặc nó chăm lo được."

      Tần Thiên Nham cười liếc mắt nhìn , đưa tay nhéo mũi , " ngốc, cho em về lại Luân Đôn sao?"

      "Hả?"

      Mạc Yên chớp mắt to, có chút tin nhìn , hoàn toàn ngờ biểu tình có bao nhiêu đáng vào lúc này của làm cho người đàn ông ở trước mặt này động tâm bấy nhiêu.

      "Yên nhi, rồi, từ nay về sau, cho dù em muốn đâu, cũng cùng em tới đó!"

      Lời của vô cùng thâm tình, giống như nỗi sợ hãi nổ tung ở trong lòng , lại ngưng tụ như từng sợ tơ tằm, dày đặc và siết chặt lấy lòng .

      Ở trong xe Mạc Yên vẫn còn cảm giác mình ở trong hồ cảm động, cúi người xuống ngậm chặt lấy đôi môi hồng của .

      mút lấy làn môi mềm mại của , như thưởng thức thạch quả mang theo thơm ngọt lại có chút co dãn, từng chút mút , thỉnh thoảng lại gặm cắn chút, trêu chọc lòng đến khi rung lên từng hồi chấn động.

      "A, Tần Thiên Nham..." nức nở gọi tên , vừa như kháng cự, vừa như mời mọc.

      "Gọi là Nham, ngoan!" khẩn cầu.

      bao nhiêu năm rồi chưa bao giờ kêu thân thiết như vậy, từ sau khi chuyện may đó xảy ra, mỗi lần gặp lại, vẫn luôn mang theo oán hận, nổi giận kêu tên đầy đủ của , từ trong miệng vẫn chưa bao giờ kêu tiếng ' Nham' dịu dàng như trước kia.

      Trước đây mỗi lần nghe kêu tiếng ' Nham', đều cảm thấy toàn thân như có lửa bốc lên, hận được muốn đè ở dưới thân mình, cả trăm ngàn lần.

      biết vào ngày nào đó khi bắt đầu mười tám tuổi, sau khi nếm qua mùi vị tốt đẹp của , nó ăn sâu vào trong xương tuỷ của mình, chỉ cần có cơ hội, chắc chắn triền miên ngớt với .

      Khi đó, thường suy nghĩ, biết có ngày triền miên tới chết với hay ?

      Ai biết sau này lại xảy ra bi kịch như vậy, đến nỗi làm cho mất toàn bộ hạnh phúc.

      Mạc Yên chết, tim của cũng chết theo.

      Nhưng khi biết Mạc Yên còn sống, tim lại lập tức sống trở lại.

      Tần Thiên Nham hèn nhát cũng được, là hùng giấy cũng chẳng sao, chỉ sống vì Mạc Yên mà thôi.

      sống; sống; chết; sống cũng chẳng được bao lâu.

      có thể chắc rằng nếu như Mạc Yên phải đúng lúc xuất , nhất định bị ung thư bao tử mà chết.

      Bởi vì Mạc Yên, mới cẩn thận chăm sóc và bảo vệ sức khoẻ của mình, cũng mới tháo xuống tất cả trách nhiệm quan trọng, toàn tâm toàn ý lo cho .

      làm như vậy chẳng qua vì muốn bồi thường, và phần quan trọng hơn...là muốn trân trọng !

      muốn quý trọng mỗi ngày bọn họ ở bên nhau, mỗi phút, mỗi giây, đều muốn ghi nhớ tất cả hạnh phúc và vui vẻ của bọn họ!

      Tần Thiên Nham thâm tình vô hối (tình cảm sâu nặng hối hận), xuyên qua từng lớp hôn, từng chút thâm nhập vào lòng .

      Tiểu Dương Dương từ khi lên xe vẫn cứ ngủ ở trong lòng Mạc Yên, bị hai người này hôn đến dần như mất khống chế mà ép bé, làm cho bé được thoải mái, thoáng chốc liền tỉnh dậy, nhịn được quơ cánh tay lên, "Oa" tiếng liền khóc lớn, bày tỏ kháng nghị mãnh liệt của bé.

      Bé vừa khóc, mặt của Mạc Yên liền xấu hổ đỏ bừng, Tần Thiên Nham đúng lúc buông ra, còn ngại đủ, lại đưa đầu qua hôn trộm vài cái lên má .

      Mạc Yên lại giận hờn oán trách trợn mắt nhìn , "Coi , đứa bị chọc cho khóc!"

      Tần Thiên Nham cười ha ha, chẳng những phản đối, ngược lại lại tới gần, hôn chụt chụt vài cái lên mặt , lúc này mới coi như là làm gì nữa.

      Lúc này xe dừng ở trước cửa Vương phủ.

      Tần Thiên Nham vừa nhìn ra bên ngoài, "A, đến rồi, tới nơi rồi, Yên nhi đưa thằng bé qua cho ôm!"

      Mạc Yên lắc đầu, " cần đâu, cứ để em ôm, chờ vào phòng rồi sau!"

      vào nhà, Mạc Yên nhìn thấy Đường Thạch ngồi trong phòng khách.

      Đường Thạch thản nhiên nhìn bọn họ cái, thấy là Mạc Yên và Tần Thiên Nham trở về cũng chỉ nhàn nhạt gật đầu chào hỏi tiếng.

      Mạc Yên hỏi , "A Thạch, Tiểu Tinh đâu?"

      "Ở trong thư phòng."

      "Ừ."

      Mạc Yên trở về phòng đặt Tiểu Dương Dương ngủ say lên giường, có lẽ vì giường có cái ôm ấm áp và thoải mái của , nên mới vừa để xuống, thằng nhóc kia liền oa tiếng khóc lớn, rơi vào đường cùng, đành phải ôm nó dỗ.

      Tần Thiên Nham thấy thế bước lên với , "Yên nhi, đưa đây, đưa thằng bé cho , em gặp Tiểu Tinh , thằng nhóc đó cả ngày mà thấy em là tức giận, em chuyện với nó ."

      "Được rồi! cẩn thận chút!" Mạc Yên lấy ánh mắt có chút ngoài ý muốn nhìn , rồi đưa Tiểu Dương qua cho . đến thư phòng muốn nhìn xem Nam Tinh làm cái gì.

      Cửa thư phòng được mở ra cái khe tầm năm ngón tay, từ trong khe cửa, loáng thoáng có thể thấy được vẻ mặt lạnh lùng và nghiêm túc của Nam Tinh, mím môi, mười ngón tay bận rộn bàn phím.

      Mạc Yên gõ cửa, Nam Tinh thấy người vào là , đáy mắt lên chút vui vẻ, sau đó lại làm bộ như thấy vào, lại tiếp tục làm chuyện tay cậu.

      Mạc Yên cười, thằng nhóc này, giận mà!

      tới trước máy tính của cậu, đưa tay sờ đầu cậu, cười , "Tiểu Tinh, chờ qua tết, con cũng đừng làm cho mình phải mệt như vậy, nếu con mệt mẹ rất đau lòng."

      Nam Tinh ngẩng đầu lên nhìn , trong giọng mang theo chút sợ hãi và tủi thân, "Mẹ, có phải mẹ muốn quay trở lại với Tần Thiên Nham đúng ?"

      "Ừ, vậy sao?"

      Nghe được câu trả lời của , đáy mắt của Nam Tinh lại càng buồn hơn, "Sau này rất có thể mẹ ở lại nơi này có phải ?"

      Mạc Yên lắc đầu, "Đương nhiên là rồi! Chẳng qua chúng ta chỉ quay về ăn tết thôi, chờ qua tết chúng ta lại quay về Luân Đôn. Tần Thiên Nham trở về đó với chúng ta, Tiểu Tinh, trước khi con mười tám tuổi, mẹ vẫn luôn ở bên cạnh con, cho đến khi con trưởng thành mới có thể bắt đầu lo cho chuyện khác."

      Nam Tinh nghe được lời hứa trịnh trọng của Mạc Yên, hốc mắt cậu thoáng đỏ, lao thẳng vào lòng , ôm chặt lấy , nghẹn ngào , "Mẹ, con cho rằng mẹ cần con nữa!"

      Mạc Yên đau lòng ôm cậu lại, "Chắc chắn là , thằng bé ngốc, làm sao lại như vậy? Con cũng là bảo bối của mẹ mà!"

      Đứa này, cho dù ở trước mặt người khác nó muốn làm gì làm cái đó, làm sao lại kiên cường như vậy, lại sắc bén như vậy, lại thủ đoạn như vậy, nhưng ở trước mặt , nó vẫn là cậu bé yếu ớt, cần dịu dàng của , cần tình và bảo vệ của .

      Có lời hứa này của Mạc Yên, trong lòng của Nam Tinh ràng chuyển biến tốt, đối với việc buổi tối hẹn ra ngoài với Đoàn Kiều Thành, cậu cũng còn cảm xúc phản đối nữa, ngược lại còn dặn phải cẩn thận an toàn.

      Mạc Yên nhìn Nam Tinh cao gần bằng , có loại vui mừng như nhà có con trai trưởng thành.
      ***
      Cẩm Hoa Hiên, là hội sở nổi tiếng.

      Hội sở này với Kinh Long của Tần Thiên Nham rất khác nhau, đây là hội sở có thương nhân và các nhân vật có tiếng trong xã hội chiếm đa số. trắng ra Kinh Long là hội sở cao cấp nhất thủ đô, Cẩm Hoa Hiên chỉ có thể miễn cưỡng là hạng nhất của góc nào đó, hai hội sở này có cùng đẳng cấp.

      Nhưng dù sao hội sở cũng là hội sở, tính đẳng cấp có chút khác biệt, nhưng thái độ phục vụ cũng là hạng nhất.

      Đoàn Kiều Thành vừa vào Cẩm Hoa Hiên, chưa lên lầu, chỉ vừa đứng trước cửa chờ Mạc Yên, bề ngoài ôn hoà cùng với khí chất xuất sắc bất phàm của rước lấy ít ánh mắt của mọi người, đặc biệt là phụ nữ.

      Xuất ở những nơi như thế này hề thiếu con cái ở trong giới kinh doanh.

      Những đời thứ hai của nhà giàu mới nổi, ánh mắt của bọn họ lại được tốt, trắng ra là có mắt như mù, hoặc trắng ra là người biết sợ là gì.

      Lôi Âu, con lớn của Lôi Chấn Đạt của nhà họ Lôi, Lôi Chấn Đạt lại có dãy bách hoá dây chuyền chảy dài khắp cả nước, tài sản có đến vài tỷ, mà từ Lôi Âu kiêu căng điêu ngoa, ta nhìn trúng được gì cho dù bất cứ thủ đoạn nào ta cũng nghĩ đủ biện pháp để đoạt được.

      Bởi vì có nhà họ Lôi chống lưng, ba lại có tiền, có xảy ra chuyện, dùng quyền có thể dùng tiền giải quyết tất cả, cho đến giờ vẫn chưa gặp chuyện gì may.

      Cũng bởi vì như thế, Lôi Âu làm việc lại càng kiêng nể gì.

      Cẩm Hoa Hiên này chính là hội sở nhà họ Lôi mở, bình thường ta và nhóm bạn của mình cũng thường xuyên tụ tập ở đây.

      Đàn ông bị Lôi Âu chơi cũng phải ít, ánh mắt nhìn đàn ông ta cũng tự cho là độc ác.

      Khi vừa bước vào đại sảnh, khi thấy Đoàn Kiều Thành ngồi ghế salon ở đối diện chờ Mạc Yên, hai mắt bỗng sáng lên, hai trái tim hồng bỗng chớp nháy.

      Rất đẹp trai, lại giỏi, rất có hương vị đàn ông!

      Các chị em của ta cũng bắt đầu phát ra có mặt của Đoàn Kiều Thành, đám tâm hồn thiếu nữ bỗng đập mạnh, cả đám xúm Lôi Âu mau qua đó làm quen với .

      Lôi Âu thấy Đoàn Kiều Thành cúi mắt xuống lạnh nhạt, xem ra phải người dễ trêu chọc, trong lòng có chút do dự.

      Mấy chị em này của ta cũng phải là thứ tốt lành gì, hoặc có thể xấu ra là muốn nhìn xem Lôi Âu bị làm nhục trước mặt người đàn ông này, rồi lại ra sức xúi ta mau qua đó.

      “Tiểu Âu, phải là sợ đấy chứ?”

      “Tiểu Âu, sợ cái gì chứ? Ở thủ đô này có ai dám chọc đại tiểu thư như đâu? Trừ phi người đó có mắt, muốn tự tìm đường chết”.

      “Thôi được rồi, Tiểu Âu mau lên !”

      “Tiểu Âu, dễ gì mới gặp được loại đàn ông cực phẩm như vậy, bỏ lỡ là đáng tiếc. Dù sao thử chút cũng mất mát gì, phải là ngay cả can đảm lên thử cũng có đấy chứ? Như vậy giống Lôi Âu mà tôi quen biết đó nha!”

      Lần này Lôi Âi bị đám chị em cười nhạo, hừ tiếng, “Ai tôi sợ, giờ tôi qua làm quen ta đây!”

      Ba người chị em của ta thấy ta qua, cũng vội vàng theo phía sau ta, chờ xem trò hay.

      Lôi Âu nở nụ cười tự cho là quyến rũ, giọng nũng nịu với Đoàn Kiều Thành, “Tiên sinh, tôi muốn mời bữa cơm, biết có được hay ?”

      Đoàn Kiều Thành ngồi ở bên vuốt cằm chờ Mạc Yên, đột nhiên bị người khác xuất phá ngang, nâng mắt lên lại thấy có vài gương mặt trang điểm đậm, lại cảm thấy có vài phần chán ghét.

      Những người phụ nữa trang điểm có đống phấn này so sánh với Mạc Yên xinh đẹp tự nhiên đơn giản, quả là khác nhau trời vực.

      Đoàn Kiều Thành lạnh lùng liếc mắt lườm Lôi Âu cái, khách khí tiếng, “Cút!”

      Lôi Âu hống hách ở thủ đô này nhiều năm rồi, thế mà bị người ở trước mặt này làm vậy, sắc mặt có chút đen thui, “Vị tiên sinh này, vậy là nể mặt rồi, cần phải khách sáo chút chứ?”

      Đoàn Kiều Thành cười lạnh, nâng ánh mắt mang theo sát khí, “Đối với loại ngu ngốc, tôi chưa bao giờ cần phải khách khí!”

      Sắc mặt Lôi Âu trắng rồi hồng, hai tay nắm chặt lại thành nắm đấm, “Được rồi! Thằng nhóc, mày có gan lắm, rất có bản lĩnh, liền xưng tên cho bà nội mày biết coi”.

      Đoàn Kiều Thành cũng mặc kệ ta, vừa nâng mắt lên thấy ở phía cửa có chiếc xe Cadillac mở cửa ra.

      Khi thấy người phụ nữ vừa bước xuống xe, khuôn mặt tuấn tú tràn đầy sát khí của Đoàn Kiều Thành liền dịu dàng trở lại, lập tức đứng dậy, lướt qua Lôi Âu, nhanh tới cửa nghênh đón.

      Lôi Âu nhìn qua bóng dáng cao lớn của Đoàn Kiều Thành liền thấy Mạc Yên xinh đẹp và xuất trần tựa như tiên nữ, bộ dáng Đoàn Kiều Thành cười với có cảm giác rất thích, đối với bộ dạng lạnh lùng vừa đối với mình lại hoàn toàn khác biệt, lập tức cảm thấy ghen tức và hận.

      thấy Đoàn Kiều Thành dẫn Mạc Yên lên lầu, thang máy vừa chỉ đúng lầu ba.

      Toàn bộ Cẩm Hoa Hiên này Lôi Âu đều biết , ở lầu ba toàn bộ là phòng dành cho VIP, ý nghĩ tà ác vừa bất chợt nảy ra.

      liền vẫy tay với thằng nhóc bảo vệ, cúi đầu ghé vào tai dặn dò vài câu, thằng nhóc trực ban liền biến sắc, “Đại tiểu thư, việc này nếu lỡ chơi quá lớn phải làm sao? Tôi thể làm bậy được, lỡ bị ông chủ biết được, ông ta xử tôi!”

      Sắc mặt Lôi Âu trầm xuống, “Nếu bây giờ cậu mà làm cho rôi, tôi liền xử cậu ngay! Cậu yên tâm , sau khi xong chuyện, quên chừa phần tốt cho cậu”

      Vẻ mặt thằng nhóc trực ban đành chịu, dưới uy hiếp và dụ dỗ của ta, cậu ta quyết định mạo hiểm lần. Dù sao theo Lôi tiểu thư làm loại chuyện này cũng phải ngày ngày hai, cũng chưa từng bị lật tẩy. Nếu bị phát cùng lắm cầm tiền rời khỏi đây.

      thể , nghĩ vậy quá là ngây thơ rồi!

      số người, nếu như bạn chọc tới ta, mạng của bạn liền tới phiên bạn quyết định, cho dù là Lôi tiểu thư cũng ngoại lệ.

      Đoàn Kiều Thành và Mạc Yên bước vào phòng rồi ngồi xuống, hai người kêu vài món, Đoàn Kiều Thành kêu phục vụ lấy cho chai rượu, Mạc Yên liền vội , “ Đoàn, em uống rượu, bằng em ở đây lấy trà thay rượu kính ly có được ?”

      Nhìn bộ dáng mỉm cười của Mạc Yên, Đoàn Kiều Thành giật mình, “Vậy uống rượu, thêm bình Thiết Quan đặc biệt nữa!”

      “Được, mời đợi chút” Kêu xong đồ ăn, phục vụ cũng vội lui ra ngoài.

      Mạc Yên nâng mắt lên, nhìn Đoàn Kiều Thành vẫn sáng sủa như trong trí nhớ, cười hỏi , “ Đoàn, chuẩn bị ở thủ đô này bao lâu? Em có thể dẫn tham quan xung quanh”

      Đoàn Kiều Thành cũng gạt , “Lần này tới đây, là muốn gặp em, hai là phải xử lý chút chuyện phiền toái cho người trong nhà, đoán chừng ở đây tới vài ngày”

      Đôi mi thanh tú của Mạc Yên nhăn lại, quan tâm hỏi, “ xử lý xong chuyện của chưa? Đoàn, nếu cần em giúp gì cũng đừng khách sáo, cứ ra!”

      Đoàn Kiều Thành nghe xong lời của , trong lòng có chút ấm áp, tươi cười đứng dậy, “Tạm thời vẫn chưa cần em phải ra tay, nếu cần em giúp nhất định khách sáo đâu. Đúng rồi, bây giờ em và Tần Thiên Nham ra sao rồi?”

      Mạc Yên cười , “Em và ấy, có lẽ cả đời này dây dưa cùng chỗ!”

      Trong lòng Đoàn Kiều Thành bỗng căng thẳng, có chút đau đớn, nhanh chóng lan ra toàn thân.

      Cái này có thể xem như là chưa ra quân chết rồi.

      Trong lòng Đoàn Kiều Thành thở dài tiếng, nhàn nhạt cười hỏi, “Yên nhi, em có từng nghĩ tới có lẽ đời vẫn còn người tốt hơn ta hay ?”

      Mạc Yên cúi mắt xuống khẽ cười, “Có lẽ là có, chẳng qua là trái tim của em từ lúc em bắt đầu có hiểu biết trao cho ấy rồi. Em và ấy ở cùng nhau hơn hai mươi mấy năm, sau khi trải qua nhiều chuyện như vậy mà ấy vẫn buông tay, mà em cũng trốn thoát được phần trói buộc tình cảm này, cho nên em và ấy cũng chỉ có thể tiếp tục dây dưa với nhau mà thôi”

      “Vậy em có hạnh phúc ? Có vui vẻ ?” Đoàn Kiều Thành vẫn chưa hết hi vọng.

      “Hạnh phúc? Vui vẻ? Ừ, cũng có!”

      Nhưng mà kèm theo đó cũng có đau đớn, nhưng muốn ra.

      Đau đớn và vui vẻ, có lẽ chính là từ để hình dung về tình cảm của .

      Đoàn Kiều Thành thông minh hiểu được, mình hoàn toàn có cơ hội, trước đó có, sau này vẫn là— có!

      Bây giờ lại đột nhiên có chút hiểu , vì sao Nam Bá Đông và Mạc Yên ở với nhau nhiều năm, nhưng cũng thể chạm vào trái tm của , nhiều lắm cũng chỉ lấy được phần tình cảm của . Đó là bởi vì lòng của chưa từng mở ra cho bọn họ.

      Tình cảm của và Tần Thiên Nham có thể diễn tả như xương với thịt, trừ phi chết, nếu cho dù là tai nạn lớn cỡ nào cũng chia cắt được bọn họ.

      Dựa vào mấy câu này của Mạc Yên, trong lòng Đoàn Kiều Thành có quyết định.

      Vừa đúng lúc này có vài người phục vụ mang thức ăn vào, đồ ăn tốt nhất, Đoàn Kiều Thành phất tay để cho các ấy lui ra ngoài.

      Nhìn thấy nước soup màu vàng nồng đậm, ngửi thấy hương vị làm người phải thèm chảy nước miếng, Đoàn Kiều Thành đưa cho Mạc Yên cái chén, “Tới đây Mạc Yên, uống chút nước soup này, nghe cũng tệ đâu!”

      Hai người vừa ăn vừa chuyện, chỉ chốc lát, Mạc Yên và Đoàn Kiều Thành đều cảm thấy toàn thân nóng lên.

      Mới đầu bọn họ nghĩ là có lẽ vì trong phòng bật máy sưởi nóng quá, nhưng hồi bọn họ lại cảm thấy có gì đó đúng, ở phía dưới bắt đầu có cỗ nhiệt lưu nổi lên.

      Đáy mắt Mạc Yên phát lạnh “ Đoàn, hình như em bị người ta bỏ thuốc rồi!”

      Sắc mặt Đoàn Kiều Thành đen như đáy nồi, “Hình như cũng vậy!”

      Mạc Yên cố kìm nén di chuyển trong cơ thể, lấy điện thoại ra, trực tiếp gọi cho Tần Thiên Nham, “Tần Thiên Nham, mau dẫn người lên lầu ba, hình như em và Đoàn bị người ta bỏ thuốc!”

      Cúp điện thoại, Tần Thiên Nham lập tức kêu gọi Hàn Tiếu Trần dẫn người qua kiểm tra hội sở Cẩm Hoa Hiên.

      Những người này lại dám động lên đầu thái tuế!

      Chuyện này nếu mà tra ra được, đưa được người làm chuyện này vào ngục, phải là Tần Thiên Nham.

      Tần Thiên Nham là người đầu tiên xông vào, nhanh chóng ôm Mạc Yên xuống.

      Mạc Yên lại để Ảm Diệm ở lại coi chừng Đoàn Kiều Thành, cùng đợi bọn Hàn Tiếu Trần qua, để Tần Thiên Nham cho người tìm bé trong sạch cho Đoàn Kiều Thành giải thuốc.

      Chờ đến khi lên xe, Mạc Yên kiềm chế được mà kéo quần áo của Tần Thiên Nham.

      Lần này trong lòng Tần Thiên Nham lại có chút vui vẻ, đây quả là diễm phúc đưa đến tận cửa. dâu này của , ngoại trừ trước kia có nhiệt tình với , sau này chỉ nửa lạnh nửa nóng, cơ bản đều là bá vương ngạnh thượng cung. lâu rồi thấy chủ động như vậy, bộ dáng mị này là cực kỳ đáng .

      Nhìn thấy hai mắt mơ màng của , má đỏ bừng, Tần Thiên Nham sớm với tài xế tiếng, “Trước tiên tìm nơi hẻo lánh ngừng lại chút”

      “Vâng!”

      Tần Thiên Nham ấn vào ổ khóa, gian hẹp rất nhanh bao trùm tất cả bằng tiếng than mờ ám và tiếng thở mạnh của đàn ông.

      Xe Cadillac xa hoa chấn động mãnh liệt.

      Tài xế sớm xuống xe, để tránh quấy rầy hai người ở trong xe, cố ý đưa lưng về phía xe, đứng ở nơi xa.

      Mạc Yên ở trong xe bị giày vò trọn vẹn trong tiếng, mới xem như là giải được thuốc.

      Cả người bởi vì vận động mạnh quá độ nên còn sức chỉ ghé lên người Tần Thiên Nham nhắm mắt nghỉ ngơi.

      Vẻ mặt Tần Thiên Nham cũng tràn đầy hạnh phúc và thỏa mãn, hôm nay cảm thụ được cái loại cảm giác hòan hảo và vui sướng khi da thịt hai người kết hợp như trước kia.

      “Yên nhi, Yên nhi của …..”

      cúi đầu gọi tên , dùng cẳm cọ lên đỉnh đầu , bàn tay to vỗ về đường cong lả lướt người , chỉ chốc lát lại cảm nhận thấy bộ phận nàp đó cở thể lại rục rịch.

      Mạc Yên mệt mỏi giơ tay gạt bàn tay an phận của , “Tôi mệt mỏi, đừng có lộn xộn nữa, để cho tôi nghỉ ngơi lát”

      “Được, được, động, em nằm nghỉ chút

      Phía sau của xe Cadillac là ghế dựa vòng tròn, cừa mở ra là cái giường, Tần Thiên Nham và Mạc Yên nằm ở , ngay sau đó lại ăn hiếp nữa.

      xâm chiếm cường thế của , thân thể của Mạc Yên hơi có chút run sợ, mặt xinh đẹp tràn đầy oán giận, “Tần Thiên Nham, có phải cũng bị trúng thuốc rồi hay ? xấu xa….”

      Tần Thiên Nham cúi đầu cắn cằm của , “Ai bảo em quá mê người làm chi? Yên nhi, dù có em ngàn vạn lần cũng cảm thấy đủ”

      Lời tình trầm thấp, kèm theo tiếng than mềm mại, càng vang lên ngừng, tình nồng mật ý, tình thâm lưu luyến….
      Last edited by a moderator: 14/6/15
      myuyen thích bài này.

    4. ngoc1112

      ngoc1112 New Member

      Bài viết:
      24
      Được thích:
      1
      truyện hoàn rùi đó bạn, chờ ebook. thanks bạn nhìu

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 98: Thâm tình vô hối (Đại kết cục) (4)

      Editor: Á bì

      về Đoàn Kiều Thành ở bên kia, rất nhanh sau đó cũng được Hàn Tiếu Trần cứu ra ngoài.

      Mà hội sở Cẩm Hoa Hiên cũng lập tức bị cảnh sát võ trang và cảnh sát kiểm tra, toàn bộ khách ở bên trong phải được kiểm tra qua, xoá bỏ hiềm nghi mới được ra ngoài.

      Sau khi thấy toàn bộ xảy ra, Lôi Âu mới biết bản thân ta chọc ra hoạ lớn rồi.

      Cuối cùng ta cũng ngu ngốc nữa, vội vàng gọi điện thoại cho ba mình là Lôi Chấn Đạt tới cứu ta.

      Khi Lôi Chấn Đạt vừa nghe xong, thiếu chút nữa là bị con ngu ngốc của mình làm tức chết!

      Ở thủ đô này có ai mà biết, vậy mà đứa con ngu ngốc này của ông lại chọc đến hai nhân vật lớn, người là Thổ Hoàng Đế của Nam Cương, còn người mà ai cũng dám trêu chọc đó là vợ của Tần Thiên Nham.

      Cái này đúng là ông thọ treo cổ ông mà--ngại mình sống quá lâu!

      Tim Lôi Chấn Đạt rét lạnh, toàn thân tức giận đến phát run, nghĩ rằng giờ này chắc cơm cũng ăn xong.

      Từ sau khi chuyện Lý Băng muốn đặt bẫy Tần Thiên Nham, lại bị Tần Thiên Nham biết được, liền kiên quyết kéo Lôi Báo và Lý Băng buộc lại cùng chỗ, làm cho bọn họ bày ra chuyện xấu của mình tại tiệc sinh nhật của Lý Băng. Sau đó nhà họ Lý và Tần Thiên Nham cấu xé lẫn nhau, lại còn làm cho biết bao nhiêu người ngã ngựa, coi như Tần Thiên Nham hung hăng quăng bàn tay cho nhà họ Lý.

      Từ đó về sau, toàn bộ thủ đô, ai nghe được tên của Tần Thiên Nham, đường vòng chỉ sợ mình chọc trúng nhân vật lớn này thôi!

      Mà đứa con ngu ngốc này của ông ngược lại tốt, lại dám chủ động rước ôn thần này tới cửa, làm cho tai hoạ lớn rơi xuống đầu ông.

      Làm sao bây giờ?

      Làm sao bây giờ?

      Lôi Chấn Đạt vội tới muốn điên, việc này ông cần phải báo nhanh cho chủ nhân nhà họ Lôi biết mới được, xem thử có thể mời chủ nhân ra mặt xử lý hay .

      Nhưng chủ nhân nhà họ Lôi vừa nghe tên của Tần Thiên Nham, trực tiếp câu, "Chấn Đạt, chú sinh đứa con như vậy, hãy nhận mệnh !"

      xong, ông ta liền cúp điện thoại.

      Tim Lôi Chấn Đạt phát lạnh, ông biết chủ nhân nhà họ Lôi muốn giữ lại bọn họ, bây giờ khẳng định là xong rồi!

      E rằng Lôi Chấn Đạt cũng ngờ, chủ nhân nhà họ Lôi chịu giúp ông mà lâu sau đó còn xin lỗi và ngỏ ý với Tần Thiên Nham rằng ông ta bao che cho kẻ đầu sỏ, ai rước lấy hoạ người đó tự gánh, ông ta hoàn toàn ủng hộ hành động của Tần Thiên Nham. Hơn nữa mặt khác còn tặng cho Tần Thiên Nham món quà, bày tỏ rằng ông ta là chủ nhân nhà họ Lôi mà quản giáo bọn họ nghiêm nên xin lỗi.

      Tần Thiên Nham nhận quà của ông ta, làm sao giờ này còn , chủ nhân nhà họ Lôi cầu xin bỏ qua cho bọn họ.

      nếu phải vị chủ nhân này của nhà họ Lôi biết điều, nhân tiện muốn chỉnh nhà họ Lôi này phen, nhưng nếu ông ta cầu xin, cũng ép người quá đáng, chỉ cần chỉnh mình nhà của đầu sỏ mà thôi.

      Khi Đoàn Kiều Thành tỉnh lại, thấy nằm bên cạnh mình, trong lòng cảm thấy rất phức tạp.

      chưa từng nghĩ tới, cùng ăn bữa cơm với Mạc Yên lại có thể rước lấy tai hoạ lớn như vậy. chừng lúc này Tần Thiên Nham cực kỳ hận ?

      Sau đó nhìn thoáng qua nằm giường, thân thể cong lại, tóc dài khoác lên mặt, thấy mặt mũi ra sao. Mùi vị mất hồn tối hôm qua làm cho có phần chưa thoả mãn, nhưng vào lúc này phát sinh loại quan hệ này, trước giờ cũng chỉ là nhân duyên mong manh, ngoài ra có gì khác.

      Nghĩ chút, Đoàn Kiều Thành vẫn quyết định nên dứt khoát nhanh ra ngoài.

      Vừa đến cửa khách sạn, liền thấy được người đàn ông mặt lạnh chờ ở nơi đó.

      phải là ai khác, mà đó chính là Hứa Khả.

      Hứa Khả vừa thấy Đoàn Kiều Thành bước ra khỏi cửa, lập tức bước tới, " Đoàn, ông chủ chúng tôi muốn gặp !"

      Mắt Đoàn Kiều Thành nhíu lại, "Ông chủ của là ai?"

      "Tần Thiên Nham!"

      Mặt mày Đoàn Kiều Thành trầm xuống, "Đúng lúc tôi cũng có việc muốn tìm ta, thôi!"

      Hứa Khả dẫn Đoàn Kiều Thành về tới Long Uy.

      Đoàn Kiều Thành phát càng biết Tần Thiên Nham càng cảm thấy người đàn ông này sâu lường được.

      Lần đầu tiên nhìn thấy ta, luôn cho rằng chẳng qua ta là người bảo vệ tư nhân thôi, nhưng sau trận đấu võ cùng Đường Thạch và Bạch Lãng, bản lĩnh của ta làm cho mở rộng tầm mắt.

      Lần thứ hai là nghe được thông tin của ta từ miệng Nam Bá Đông, biết ta chính là chồng trước của Mạc Yên, thấy rất kinh hãi, hoá ra ta chính là tình địch của mình!

      Lần thứ ba là sau khi tới thủ đô, nghe Đoàn Ninh giới thiệu Tần Thiên Nham, vốn cho rằng bất quá ta cũng chỉ là thiếu gia trong cái vòng kinh doanh luẩn quẩn này, nào biết đặt Tần Thiên Nham quá thấp. Ngay cả râu hùm của Thủ trưởng Nhất Hào mà ta cũng dám kéo, kéo xong còn có chuyện gì. Cái này lên, có lẽ đằng sau lưng ta cất giấu năng lượng rất lớn.

      Bây giờ lại nhìn thấy tổng bộ Long Uy Bảo An của ta, theo điều tra của , toàn bộ Long Uy Bảo An bao gồm tầm 0.8 sản nghiệp của Trung Quốc, hơn nữa khuếch trương ra vô số nước khác.

      Long Uy Bảo An có hệ thống tiên tiến nhất, có bảo an lợi hại nhất, bao giờ xảy ra chuyện bất trắc.

      Lúc này Tần Thiên Nham bị Đoàn Kiều Thành liệt vào danh sách những nhân vật nguy hiểm nhất.

      Người như vậy chỉ có thể làm bạn, chứ thể làm địch!

      Mạc Yên, chỉ có thể lựa chọn buông tay thôi!

      Đến phòng Tổng giám đốc, Tần Thiên Nham pha xong ấm trà tốt, thấy Đoàn Kiều Thành đến, cũng đứng dậy chào đón, mà lại kêu Đoàn Kiều Thành như là kêu người bạn lâu năm, " Đoàn, đến đây, mau dùng trà!"

      học theo Mạc Yên về cách xưng hô với Đoàn Kiều Thành, ý tứ này, tất cả mọi người đều là người thông minh, vừa nghe là hiểu.

      Đoàn Kiều Thành cũng thêm nữa, Tần Thiên Nham như vậy đây là rất hợp với tâm ý của ta.

      Sau đó lời của Tần Thiên Nham làm cho Đoàn Kiều Thành phải nhìn ta bằng cặp mắt khác.

      " Đoàn, tôi cũng muốn vòng vo với , coi như cũng được xem như là trai của Mạc Yên, tự nhiên tôi cũng kính trọng như là trai, tới thủ đô là có việc, tôi cũng biết được. yên tâm, việc này ngày mai tôi xử lý giúp . Tới đây, dùng trà !"

      Đoàn Kiều Thành uống ngụm trà, "Trà ngon! Uống vào miệng liền cảm thấy thơm!"

      đặt ly trà xuống, vẻ mặt như chấp nhận, "Nếu Tần đối với em tốt như vậy, về sau Tần muốn tôi giúp gì, tôi nhất định giúp hết mình."

      Trước khi , quay đầu lại với Tần Thiên Nham, "Em Yên nhi là người đẹp như tiên nữ, chỉ có hùng như Tần mới xứng đôi. Về sau nếu có cơ hội, cũng xin Tần cho tôi cơ hội, tới Nam Cương chơi chuyến, tôi nhất định chiêu đãi các người tốt!

      Nghe xong lời này của Đoàn Kiều Thành, cuối cùng Tần Thiên Nham cũng yên lòng.

      Tiễn Đoàn Kiều Thành xong, Tần Thiên Nham vui vẻ vào phòng nghỉ, nhìn thấy người phụ nữ ngủ say giường, tất cả trong mắt đều là tình cảm dịu dàng.
      ***
      lâu sau, Cẩm Hoa Hiên bị đóng cửa, cha con Lôi Chấn Đạt và Lôi Âu bị mỗi bộ phận của nhà nước đồng tâm hiệp lực dìm, vì đủ loại nguyên nhân mà vào tù, khác nhau là người 15 năm và người mười năm, về sau bọn họ cũng chẳng có cơ hội trở ra, cũng chẳng ai còn nhớ đến bọn họ.

      Mà vụ án của Đoàn Ninh có liên quan tới Lôi Hổ, cùng với những người có liên quan tới ông ta, trong vòng tháng cũng bị lật đổ, chuyện gì tới vẫn tới.

      Lần nữa Đoàn Ninh lại được trọng dụng, đối với Tần Thiên Nham tất nhiên cũng vô cùng cảm kích, về sau cũng đối với Tần Thiên Nham như cầu được ước thấy.

      Sau trận này người trong thủ đô lại càng kính sợ Tần Thiên Nham cao hơn tầng.

      Ngược lại hội sở Kinh Long của Tần Thiên Nham cũng có nhiều người hơn, cho dù phá tường cũng muốn vào.

      Thông qua hội sở Kinh Long hoàn thành vô số thông tin giao dịch.

      Cuối cùng Tần Thiên Nham ở thủ đô
      Trở thành ông vua ngai, chuyện này để sau này hãy , bỏ qua tới nữa!

      Trong nháy mắt mà ngày mai chính là đêm giao thừa đêm ba mươi.

      Mới sáng sớm Bạch Yên gọi điện cho Mạc Yên, muốn cùng dạo phố, lại muốn mua thêm chút đồ tết và quà gì đó, còn bạn của Mạc Hà là Tần Tinh cũng cùng.

      Tần Tinh chính là con của chú ba của Tần Thiên Nham, là em họ nội của Tần Thiên Nham. tại bây giờ làm thư ký cho Tần Thiên Nham ở Long Uy Bảo An.

      Hiển nhiên Mạc Yên cũng biết ấy, Tần Tinh là hào phóng và thẳng thắn, đối với tính tình điềm đạm của Mạc Hà quả rất thích hợp.

      Vốn Mạc Yên muốn dẫn theo Tiểu Dương Dương và Nam Tinh cùng, nhưng Nam Tinh thích dạo phố nên , Mạc Yên lại lo nhiều, trời hôm nay lại lạnh, suy nghĩ chút rồi cũng để Tiểu Dương Dương ở nhà, để mẹ Tô chăm sóc, Đường Thạc và Bạch Lãng cũng ở nhà chăm sóc cho chúng nó.

      bảo tài xế mở máy định vị rồi tới nhà họ Mạc đón Bạch Yên và Tần Tinh, nào ngờ Mạc Hà cũng có ở đó, nên bốn người cùng .

      Kỳ vốn với thân phận bây giờ của Mạc Yên, có mọi thứ, chỉ cần dùng chiếc điện thoại là giải quyết tất cả.

      Nhưng nếu làm như thế, cảm thấy cuộc sống của chẳng có chút thú vị nào nữa. phải luôn thích dạo phố thường xuyên sao, nhưng ngẫu nhiên chuyến, vừa có thể cùng người thân bồi đắp tình cảm, thứ hai là có thể cảm nhận khí ở bên ngoài, nhìn khung cảnh náo nhiệt này, ra sức quét thẻ, tâm tình tự chủ mà cảm thấy rất vui vẻ.

      Bạch Yên hỏi Mạc Yên, “Ngày mai con trở về nhà họ Tần ăn cơm ?”

      Mạc Yên gật đầu, “Dạ, ngày đó ông nội năm lần bảy lượt dặn chúng con phải quay về ăn cơm đoàn viên, ông nhà của chú hai và chú ba cũng tới, có phải Tinh Tinh?”

      Tần Tinh gật đầu, “Dạ, đúng vậy! Ba mẹ con rồi, ngày mai chị phải nhớ dẫn theo tiểu bảo bối nha, mỗi người đều chuẩn bị xong quà cho tiểu bảo bối rồi đây.”

      Mạc Yên cười , “Chao ôi, tiểu bảo bối phát tài rồi.”

      “Tất nhiên, chị dâu, ngày mai nhớ cho tiểu bảo bối mặc áo yếm nha!”Tần Tinh cũng đùa.

      Trong lúc đó vài người qua lại cười đùa, xe cũng chạy tới Đông Phương Tân Thiên Địa.

      Đông Phương Tân Thiên Địa nghe trung tâm thương mại nổi danh đỉnh đỉnh của nhà họ Lý giàu có nhất bỏ vốn đầu tư, xung quanh nối liền với khu phố thương mại Vương Phủ Tỉnh và cùng với chợ Đông Đan. Những người ở gần đây như bọn họ có việc gì thường thích đến chỗ này dạo, nhìn xem có đồ tốt gì để mua hay .

      Mạc Yên vừa xuống xe, liền nhìn thấy cung điện Kim Cương, lập tức lôi kéo Bạch Yên tới đó, “Mẹ thôi, chúng ta tới chỗ đó xem chút.”

      “Cung điện Kim Cương”

      Bạch Yên nhíu mày, những thứ quý giá này bà cũng muốn con tiêu tiền vào đó, nên cố gắng , “Nơi đó có gì đẹp mà coi, chúng ta lại có mua kim cương, chúng ta vẫn nên tới chỗ khác dạo !”

      Mạc Yên than tiếng, nhìn Bạch Yên vẻ mặt áy náy , “Mẹ, mấy năm này con vẫn chưa có báo hiếu ba và mẹ, mẹ coi như là chút tâm ý của con . Mẹ cũng biết bây giờ tiền bạc đối với con mà chẳng qua cũng chỉ là vài chữ số, con cũng chẳng quan tâm. Con chỉ lo cho các người, con hi vọng mình có thể làm chút chuyện lưu lại vài món quà lưu niệm cho ba và mẹ, nhìn thấy hai người nhớ tới con.”

      Bạch Yên nghe vậy vành mắt có chút nóng lên, Tần Tinh cũng đúng lúc , “Bác , bác nên nghe lời chị dâu !, chúng ta qua đó xem chút!”

      Bạch Yên đâu còn sức lay động hiếu thảo của Mạc Yên, đành phải theo bọn họ vào đó.

      Vừa nhìn thấy nhóm người Mạc Yên trai xinh đẹp vào, quần áo sang trọng, những phục vụ muốn cố gắng lấy chút tiền từ trong túi bọn họ.

      Sau đó Mạc Yên chọn cho Bạch Yên nhiều vòng tay kim cương số lượng có hạn, cũng chọn cho Tần Tinh đôi bông tai kim cương, lại chọn cho Mạc Hà và Mạc Vấn đôi khuy tay áo kim cương, thuận tiện cũng mua cho Mạc Hàn đôi, kêu Mạc Hà có rảnh lấy đưa qua cho Hàn.

      Nhìn thấy số tiền ra khi Mạc Yên quét thẻ, Bạch Yên đếm thế mà nhảy lên sáu con số, bà vẫn là nhịn được mà thầm oán giận Mạc Yên vài câu, cố chấp như vậy, tiêu quá nhiều tiền, cũng gần cả năm tiền lương của nhà bọn họ rồi.

      Mạc Yên lại cười , “Có tiền tiêu, giữ lại làm gì chứ!”

      Sau đó cả nhà lại dạo vài vòng từ lầu dưới lên lầu , mua đủ thứ đồ, còn có quà biếu tết cho mỗi người mỗi nhà, quá nhiều thứ nên bây giờ bọn họ mới quyết định trở về nhà.

      Khi Mạc Yên ngồi xe về nhà, mang theo chút cảm xúc , “ mua sắm này là còn mệt hơn phải sống cả tỷ năm, quá nhiều người nếu giống như mua sắm cần tiền bạc vậy, mệt chết được. Bất quá lâu rồi con được vui vẻ như vậy. Ha ha ha… là tốt!”

      Tần Tinh cũng cười, “Đúng vậy, chỉ muốn cho mau qua năm mới thôi, bình thường mọi người ăn mặc tiết kiệm, có nhiều thứ vẫn dám mua, cũng nhân lúc năm mới này mới dám để mình phóng khoáng chút, tiêu xài phen.”

      Mạc Hà cười , “Các người nên cảm thấy vui mừng , các người đều là những người hạnh phúc, còn có nhiều người chỉ sợ đến cơm còn có để ăn, mặc cũng đủ ấm đấy.”

      Mạc Hà làm Mạc Yên phải trầm mặc.

      lát sau, Mạc Yên , “ hai, em muốn quyên chút tiền, xem thử có cách nào, có thể trực tiếp trợ giúp những người đó, mà cần phải thông qua tổ chức nào hết ?”

      Mắt Mạc Hà chợt lóe, “Em sợ số tiền đó tới đúng người cần à?”

      Mạc Yên gật đầu, “ sai!Nếu em muốn lấy từ thiện trở thành công việc hạng nhất, có phải nên thành lập quỹ từ thiện, rồi để chuyên gia tới xử lý có đúng hay ?”

      Mạc Hà ừ tiếng, “Nếu như có thể như vậy, đó là quá tốt rồi. trở về giúp em tìm tư liệu về phương diện này, đến lúc đó cho em biết.”

      “Được, cảm ơn hai.”

      Mạc Hà cười , “Khách sáo cái gì chứ, em có ý tốt này, chúng ta vui vẻ còn kịp nữa là.”

      Sau cuộc chuyện đó ‘Quỹ từ thiện Tinh Quang’ cũng được thành lập, khi bắt đầu các nhân viên công tác bất định tiến hành viếng thăm, bởi vì có quá nhiều người cần trợ giúp, chuyện sau này hãy để sau.

      Chờ đến khi Mạc Yên trở lại Vương phủ, Tần Thiên Nham cũng tới, ôm con trai của chơi đùa ở nơi đó, đùa đến mức Tiểu Dương Dương cười khanh khách ngừng, ở xa nghe được tiếng cười vui vẻ của bé.

      Tần Thiên Nham nhìn thấy Mạc Yên, nhìn thấy tài xế ở sau lưng cầm thứ đồ mua đầy cả hai tay, cười hỏi, “Tại sao lại mua nhiều đồ như vậy?”

      Mạc Yên cười , “ chỉ mua chút quà cho mọi người trong nhà! Cho và Nam Tinh, còn có bộ đồ cho Bảo Bảo. Còn đây là của Đường Thạch, đây là của Bạch Lãng, còn đây là của mẹ Tô.”

      Mẹ Tô ở bên cạnh làm việc nghe được mình cũng có phần, miệng cũng cười toét cả ra, thẳng ra Mạc Yên quá khách khí rồi, trong lòng lại cảm thấy có bà chủ như vậy tốt, đều có quà cho những người làm như bọn họ.

      cũng cho Đường Thạch, Bạch Lãng và mẹ Tô thời gian nghỉ tết, mỗi người đều được bao lì xì lớn, Kêu bọn họ ngày sáu quay lại làm là được.

      Tần Thiên Nham ở Vương phủ đêm, sáng hôm sau liền dẫn Mạc Yên, Nam Tinh và Tiểu Dương Dương cùng nhau trở về nhà họ Tần.

      Hôm nay nhà họ Tần đúng là náo nhiệt, bình thường đều là ai bận việc nấy, mỗi nhà ra khỏi cửa đều là đường ai nấy , muốn tụ tập cũng chỉ có ngày này hàng năm ở nhà họ Tần.

      ra nhà họ Tần ba thế hệ cũng có nhiều người, cả là Tần Kiến Quốc chỉ có mỗi con trai độc đinh là Tần Thiên Nham, chú hai nhà họ Tần cũng chỉ có đứa con, chú ba nhà họ Tần cũng chỉ có đứa con là Tần Tinh.

      Đến Tần Thiên Nham cũng chỉ có đứa con trai là Tiểu Dương Dương, cũng khó trách trước đây Lương Mộc lan lúc nào cũng thúc giục bọn họ về vấn đề có cháu.

      Khi mọi người thấy Tiểu Dương Dương mặc bộ quần áo đỏ trong ngày tết, nhìn thấy thằng nhóc đáng như thiên sứ , trong lòng thích, đây chính là cháu trai trưởng đời thứ tư của bọn họ! đám người lớn nhà họ Tần, vội vàng móc lì xì cho đứa .

      Sáng sớm Mạc Yên báo cho bọn họ Nam Tinh cũng tới, nên bọn họ cũng biết điều chuẩn bị bao lì xì cho cậu.

      Khi bọn họ biết được Nam Tinh chính là người thiết kế ra vũ khí tiên tiến nhất tại, đám thanh niên đẹp trai đều kinh ngạc khép miệng được.

      Tần Tinh xoay quanh Nam Tinh vài vòng, càng ngừng , “Đứa này là quá đẹp trai! Làm sao lại có thể lợi hại như vậy”

      Nam Tinh ném cho cái ánh mắt xem thường, trong lòng thầm nghĩ, cậu chính là thiết kế sư đến từ vũ trụ tương lai đó, hừ, cậu tùy tiện làm ra cái gì đó, cũng đều tân tiến hơn bây giờ vài thập niên. Chẳng qua bản thiếu gia muốn khiêm tốn làm người thôi.

      Nếu phải cỗ máy thời gian bị hỏng đưa cậu tới nơi này, cậu cũng có duyên nhận Mạc Yên làm mẹ, biết cậu còn cơ hội trở về hay ?

      ra cho dù về được, cậu cũng cảm thấy tiếc nuối, bởi vì ở nơi đó, cậu cũng chẳng còn người thân, mà ở nơi này cậu có người mẹ mà cậu nhất, ở đâu hạnh phúc của cậu ở nơi đó.

      Cả nhà cùng nhau ăn bữa cơm đoàn viên, cùng nhau chào mừng năm mới, sau đó mỗi người đều tự về nhà mình.

      Mạc Yên và Nam Tinh ở lại nhà họ Tần hai buổi tối, khi đến mùng hai, Tần Thiên Nham và Mạc Yên mới trở về nhà mẹ đẻ của chúc tết.

      Trong khoảng thời gian sau tết, Mạc Yên thường dẫn Nam Tinh và Tiểu Dương Dương trở về nhà họ Mạc, cũng thường hay chuyện tâm với nhóm Mạc Hàn và Mạc Hà, tình cảm em trong lúc đó, trả qua mấy năm khó khăn và sống chết, cũng ngày càng chắc chắn hơn.

      quan tâm và lo lắng của mọi người, Mạc Hàn và Mạc Hà cũng bắt đầu chuyện đương.

      dâu của Mạc Hàn là vị quân y, tên là Tôn Tiểu Nhi, bọn họ cũng chuẩn bị đính hôn và ngày tháng năm này.

      Mạc Yên lại hỏi ngày kết hôn của Mạc Hà, vẫn chưa gấp, trước tiên cứ chờ Mạc Hàn xong đám cưới rồi mới tới chuyện mình.

      Nhìn thấy bọn họ ai cũng tìm được nửa kia, trong lòng Mạc Yên cũng đỡ lo hơn rất nhiều. Tâm tình sau khi trở lại Luân Đôn cũng thoải mái và vui vẻ hơn rất nhiều so với lúc trước khi .

      Sáu năm sau.

      Nam Tinh trở thành chàng đẹp trai nhàng, mười tám tuổi, cứ nghiêm túc học mỗi ngày, cũng lấy được học vị tiến sĩ về Công Trình Học máy móc.

      Tập đoàn Kinh Thế ở trong tay , trở thanh tập đoàn mạnh nhất trong trăm tập đoàn mạnh toàn cầu.

      Còn tập đoàn Nam thị, bởi vì tinh lực của Nam Bác Thao có hạn, cũng chính thức giao lại cho Mạc Yên tiếp quản kinh doanh.

      Tiểu Dương Dương cũng hơn sáu tuổi.

      Ngày ngày ông cụ Tần đều gọi điện cho Tiểu Dương Dương, “Bảo bối, ba của cháu còn chưa có thu phục được mẹ của cháu sao?”

      Tiểu Dương Dương ngọt ngào ngây thơ , “Dạ còn chưa, hôm qua cháu có nghe lén bọn họ chuyện, mẹ ba còn chưa cầu hôn đủ ngàn lần, mẹ dự định khi ba cầu hôn đủ ngàn lần mẹ mới đồng ý.”

      “Vậy bây giờ ba cháu cầu hôn bao nhiêu lần rồi?”

      “Dạ, hình như là 888 lần !”

      “Xem ra ba cháu cần phải cố gắng nhanh lên mới được.”

      “Dạ tất nhiên rồi, ba cháu , trước năm nay ba nhất định thu phục được mẹ. Nếu như làm được, cho dù kéo cũng phải kéo mẹ vào lễ đường, để mẹ chính thức trở thành bà Tần!”

      “Ha ha ha…” Ông cụ Tần cao giọng cười to.

      - Hoàn -
      Last edited by a moderator: 15/6/15
      myuyen thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :