1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Quân hôn độc ái - Tang Du Tinh (Quân nhân) (Full 89c Đã có ebook

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 75: Lặng lẽ bỏ trốn (1)

      Khi nhìn thấy bóng lưng cao lớn mà lại đơn và hiu quạnh của Nam Bá Đông xoay người, tim của Mạc Yên hung hăng đau đớn, đột nhiên có loại kích động muốn khóc.

      Rất nhiều người có thể nhìn thấy, Nam Bá Đông là người có quyền có tiền thế giới này, tài và trí đều có, tay đầy máu, tràn ngập tội ác, chết cũng thấy tiếc, rất xấu xa, là trùm ma tuý, xã hội đen bị tất cả mọi người câm hận.

      Nhưng ở trong mắt , lại là người có hoàn cảnh bất hạnh làm người ta phải thương tiếc.

      Từ đến lớn, chưa bao giờ được người phụ nữ nào tâm thương mình. Ngay cả mẹ ruột sinh ra cũng bởi vì muốn chiếm được tình của Nam Bác Thao. Đối với những quan hệ tình ít của ông lúc còn trẻ nên bà mới ly hôn với ông. Nhưng sau khi ly hôn, bà liền đổ tất cả nỗi hận đối với Nam Bác Thao lên đầu , xem như có đứa con trai này.

      Cả đời sớm trải qua rất nhiều cực khổ, mình chịu đựng cuộc sống giày vò và làm khổ , vẫn ngoan cường và bất khuất sống tiếp, chờ thời cơ để quật dậy.

      Hôm nay, rốt cuộc chịu đủ rồi, có được thành tựu huy hoàng của mình. Tuy chọn con đường hắc đạo, nhưng thế giới này vốn phải là thế giới toàn màu trắng. Mỗi người đều mong mình có thể sống trong thế giới toàn màu trắng, và sạch , nhưng đa số những người đó, đều phải sống trong thế giới màu đen, tuân thủ quy tắc ngầm ở trong các ngành, cẩn thận để tồn tại.

      Mà Nam Bá Đông, cuộc sống chưa bao giờ cho lựa chọn, chỉ muốn dùng tốc độ nhanh nhất để nổi dậy, chỉ có con đường bất chính mới có thể giúp .

      Hôm nay hiểu được lựa chọn của mình, bắt đầu tẩy trắng chính mình, công ty mình, và tất cả những bang hội, vô số thủ hạ và em, chỉ muốn chuyển từ đen sang trắng hoàn toàn. Mà nghiệp muốn tẩy trắng của phải dễ làm, tập đoàn Kinh thế của , vì cố gắng của trở thành tập đoàn nổ danh toàn thế giới, có thể nhìn ra cố gắng bao nhiêu.

      biết, vẫn có rất nhiều chuyện chưa có làm, hôm nay cỗ độc của lại tác phát, mắt thấy cơ hội sống còn nhiều, nếu như trong lòng có hận và cam tâm, Mạc Yên lại tin.

      Cố gắng của , kiên trì của , khát vọng chôn sâu trong lòng , bọn họ ai cũng thấy được!

      Bề ngoài của lạnh lùng như rất vô tình, nhưng lúc nào cũng nhận nhịn , nhường cho , chỉ cần mọi việc đụng tới , đều dễ dàng tha thứ, và thoả mãn tất cả nguyện vọng của .

      Trong đáy lòng của vẫn luôn đối với rất tốt. nhớ đến cổ độc người mình, sợ chính mình tổn thương như từng đối với Mạnh Thu và Nam Tinh. truyền cổ độc của mình vào trong cơ thể của bọn họ, làm cho Tiểu Tinh tuổi vẫn còn nhiễm cổ độc.

      sợ tổn thương , cho nên mới nhẫn nhịn chạm vào .

      Ở trong cảm nhận của , ngoài trừ tàn ác, Nam Bá Đông còn cất giấu ở phía dưới đó thiện lương và nghĩa khí.

      bị những cố gắng và nỗ lực của làm cho cảm động, cũng muốn tâm mở rộng lòng mình để tiếp nhận .

      Cho tới bây giờ khi phát hai người là em, trong lòng của Mạc Yên lại tự cảm thấy may mắn. vui mừng vì thiện lương và khoan dung của Nam Bá Đông đối với mình vẫn chưa làm cho hai người làm ra hành động nào hết, giờ bọn họ có thể thản nhiên đối diện với mọi người.

      Nếu chỉ cái khoản loạn luân này cũng đủ đè sụp đổ.

      Nhưng lúc cảm thấy may mắn lại cũng cảm thấy hết sức thương tiếc cho người đàn ông này. Cả đời của Nam Bá Đông quá khổ, cái khổ đó làm cho muốn cho hạnh phúc. Cho dù hạnh phúc này phải đến từ , cũng muốn vì mà tạo ra hạnh phúc.

      Ví dụ như nghĩ biện pháp phá giải cổ độc cho , chỉ cần chết, nhất định có hạnh phúc, phải sao?

      Đời này, người mà Mạc Yên muốn quý trọng cũng có bao nhiêu người.

      Cho nên bất kể có xảy ra chuyện gì, cũng phải Nam Cương. Vì và cũng vì Nam Tinh, nhất định phải tìm ra được thuốc giải cổ độc. Chỉ có sức khoẻ của và hạnh phúc của , mới làm cho an tâm.

      Trời còn chưa sáng bóng đen nhảy qua bước tường vây quanh phủ Vương gia.

      Mạc Yên mặc bộ thể thao toàn thân màu đen và đơn giản, lưng mang theo ba lô, quay đầu nhìn lại phủ Vương gia yên tĩnh trong đêm. Nghĩ đến hai người đàn ông lớn ở bên trong sau khi biết bỏ trốn, khoé miệng của nhếch lên nụ cười mỉm như đứa trẻ muốn đùa dai.

      có lưu lại tờ giấy cho bọn họ, nhưng khi Nam Bá Đông và Nam Tinh biết bỏ trốn nhất định cũng rất tức giận. Thân thể của vừa mới tốt lên lại dám cả gan làm bậy, bọn họ nhất định chỉnh .

      Ngày thường cha con bọn bọ luôn che chở thương như bảo bối, mùa hè sợ nóng, mùa đông sợ lạnh, cái gì cũng để cho làm. Nếu phải muốn làm chút chuyện vì Nam Tinh, có lẽ ban đầu ngay cả chức trợ lý của Nam Bác Thao cũng được làm, lại càng miễn bàn đến những chuyện của sau này.

      Cho nên giờ mới lén lút chạy trốn.

      tại tập đoàn Nam thị có Nam Bác Thao trông nom, trước đó cũng chuyện qua với Nam Bác Thao, ở bên kia tạm thời cần phải bận tâm.

      Nam Bác Thao , có thể toàn tâm toàn ý làm chuyện mà muốn làm, mà người làm cha này chưa bao giờ làm tròn trách nhiệm trong hơn hai mươi mấy năm qua có thể là hỗ trợ vững chắc nhất và có lực nhất cho .

      Lúc tỉnh lại, kỳ thực trong lòng Mạc Yên có chút thương cảm và khổ sở, nhưng ngoài ra cũng có biết ơn rất lớn.

      từng mất , nhưng sau đó cũng tìm lại được rất nhiều thương và hỗ trợ.

      Có lẽ có câu rất đúng, ông trời vì đóng cánh cửa, nhưng ông cũng mà mở ra cánh cửa khác, để cho có thể nhìn thấy bầu trời càng cao và càng xa.

      rất người nhà của mình, hi vọng bọn họ có thể khoẻ mạnh, sống lâu, hạnh phúc và vui vẻ!

      Mang theo khát khao và tình , mình Mạc Yên bước lên con đường Nam Cương.
      Andrena thích bài này.

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 75: Lặng lẽ bỏ trốn (2)

      Nam Cương ở trong hiểu biết của mọi người là khu rừng rậm dày đặc, cổ xưa và huyền bí.

      Mà Nam Cương ngoại trừ nổi tiếng khắp thế giới nhờ tuyệt đẹp nguyên sơ của phong cảnh, đó cũng chính là nơi có cổ độc làm nhiều người phải khiếp sợ.

      Vì để tiết kiệm thời gian, trước đó Mạc Yên sớm bao chiếc máy bay riêng của công ty hàng , bay suốt đêm tới Nam Cương.

      Tới gần Nam Cương mặt trăng bầu trời cũng xuống, Mạc Yên liếc mắt nhìn thấy hậu thế của Ngọc Long Tuyết Sơn nổi tiếng, con rồng lớn có màu trắng bạc.

      Nghe , Ngọc Long Tuyết Sơn là thần rừng và cũng là trong những nơi có người sinh sống tên là Tộc Nạp Tây. Trong cảm nhận của tất cả người Nam Cương ở Tộc Nạp Tây, Ngọc Long Tuyết Sơn là bức tượng thần rừng thiêng liêng, mà thần hộ mệnh của bọn họ là "Tam Đoá" cũng chính là hoá thân của Ngọc Long Tuyết Sơn, vì vậy mà Nam Cương mới có buổi lễ long trọng mỗi năm lần gọi là "Lễ Tam Đoá".

      Mà địa chỉ Độc Thiên Nhai đưa cho Mạc Yên cũng chính là Ngọc Long Sơn Tuyết, tại trong khách sạn Linh Lung ở trấn Thúc Hà Cổ.

      Từ xưa Nam Cương vốn rất đẹp, từ lâu Mạc Yên nghe qua tiếng tăm của nó, bây giờ lại đột nhiên nghĩ tới, trước kia bọn họ có rất nhiều kế hoạch, muốn cùng Tần Thiên Nham tới nơi này du lịch, nhưng mỗi lần đều bởi vì nhiệm vụ của hoặc phải tham gia tập huấn quân mà đến cuối cùng vẫn thể du lịch theo kế hoạch, vẫn luôn làm cho thể hoàn thành tâm nguyện.

      Lúc Mạc Yên mệt mỏi tới Trấn Cổ trời cũng bắt đầu sáng.

      Dẫm xuống sàn nhà bằng đá xanh, nhìn những từng đá mộc lâu kia, còn có đám người mặc quần áo của dân tộc thiểu số, cảm giác có hơi thở cổ xưa bay tới.

      Mạc Yên là du khách rất biết cách ăn mặc, mặc thân quần áo thể thao màu đen, tóc buộc lên thành đuôi ngựa, mang cặp kính, lưng đeo ba lô, tuyệt đối thu hút ánh nhìn. cũng hỏi vài người, cuối cùng cũng tìm ra được khách sạn Linh Lung theo như lời của Độc Thiên Nhai.

      Khách sạn này là nơi gây chú ý, nó nằm ở trong ngõ .

      Hai bên cửa chính được mở rộng nghênh ngang, Mạc Yên nhìn bốn phía rồi trực tiếp vào, đứng trong sân lại tiếp tục đánh giá hoàn cảnh của khách sạn Linh Lung, trong lòng hơi cảm giác có chút ngạc nhiên.

      Cái khách sạn Linh Lung này, nếu bạn nhìn nó bằng ánh mắt đầu tiên nhất định cảm thấy đây là nơi kinh doanh có mưu đồ hoặc là khách sạn muốn kiếm lời, bạn chỉ có cảm giác, nơi này là cái sân của nhà dân, là Tứ Hợp Viện có kết cấu vô cùng đơn giản, chỉ có dưới hai tầng lầu, vậy xem ra cũng chỉ có dưới mười phòng. Nếu ở chính giữa sân phải để bốn chữ "Khách Sạn Linh Lung" cửa chính, lúc này cho rằng mình nhằm vào nhà ai đó.

      Mạc Yên giương giọng hỏi, "Xin hỏi có người ?"

      Đối diện cửa chính lập tức có giọng giòn tan ở bên trong vang lên, "Tới đây!"

      Theo giọng vừa vang, rèm cửa chính được vén lên, có tuổi mới hai mươi bước nhanh ra, nhìn thấy Mạc Yên đứng ở trong sân, liền ngẩn người, sau đó liền cười , "Xin chào! Xin hỏi có thể giúp gì cho ?"

      Câu hỏi rất lịch và rất khách sáo!

      Mạc Yên đánh giá trẻ này, ấy đại khái tầm 1 mét 6, dáng người hoạt bát, đặc biệt là trước mặt của ấy có bộ ngực 34D làm người ta phải nhớ kỹ, có mái tóc ngắn xinh đẹp, đôi mắt to tròn hai mí, cằm nhọn, làn da cực kỳ trắng, mặt có ít tàn nhang, khi cười lên rộ ra hai cái răng khểnh, có vẻ rất dễ thương.

      Mạc Yên tháo mắt kính xuống, liền ngoảnh mặt lại cười, "Xin chào! Tôi tên là Mạc Yên, là bạn của Độc Thiên Nhai, là ấy kêu tôi tới chỗ này tìm ấy. Tôi nghĩ chắc cũng biết ấy chứ?"

      Khi tóc ngắn nghe thấy gọi thẳng tên của Độc Thiên Nhai, nhịn được lại nhìn Mạc Yên nhiều hơn, trong nháy mắt nhìn thấy Mạc Yên tháo mắt kính xuống, trong mắt to liền xẹt qua tia ngạc nhiên, chợt loé rồi bay mất, mau đến nỗi người nào có thể thấy được, sau đó trong ánh mắt có tia hiểu , liền cười với Mạc Yên.

      " ra Mạc tiểu thư là bạn của thần y Độc , tôi tên là Tiểu Tây, trước đó có nhận được tin của thần y Độc bảo chúng tôi chuẩn bị gian phòng tốt rồi chờ tới, Mạc tiểu thư, xin mời vào trong!"

      Khi biết được Mạc Yên là bạn của Độc Thiên Nhai, vẻ mặt của Tiểu Tây có vài phần cung kính, tự mình dẫn vào trong nhà chính.

      Mạc Yên theo Tiểu Tây vào phòng khách, bên trong được thiết kế theo phong cách cổ xưa, tất cả đều làm từ cây quý giá, bàn ghế bằng gỗ lim, bình phong cũng được khắc hoa bằng gỗ lim, tranh chữ cổ, đèn lồng được mạ bằng vàng, có loại khiêm tốn và xa hoa của nhà giàu có. Đứng ở chỗ này làm cho cảm giác như mình xuyên về thời xưa.

      Lúc đứng ở bên ngoài, ai có thể tưởng tượng được, cái khách sạn nho ở trong ngõ phố, ở bên trong lại như cái vòng càn khôn như vậy.

      Quả nhiên dính ở bên cạnh của Độc Thiên Nhai cho dù là người hoặc chuyện, đều mang theo chút thần bí và khó hiểu.

      "Mạc tiểu thư, mời ngồi!"

      "Cảm ơn!"

      Tiểu Tây mời Mạc Yên ngồi xuống, chính mình cũng ngồi ở bên, bắt đầu thành thạo pha trà cho Mạc Yên, động tác của lưu loát như mây bay nước chảy, lại làm cho Mạc Yên được mở rộng tầm mắt lần nữa.

      Hơi nước bốc lên, hương trà lượn lờ, sau đó Tiểu Tây lại ngâm trà tốt, hai tay bưng ly trà tới trước mặt của Mạc Yên, "Xin mời Mạc tiểu thư, thử trà Phổ Nhỉ được nhà chúng tôi đặc chế xem, nơi khác có mà uống đâu."

      Nhìn khuôn mặt tươi cười thân thiết của Tiểu Tây, Mạc Yên cười , trong lời của ấy mơ hồ mang theo loại cảm giác kiêu ngạo, xem ra trà này hẳn rất tốt.

      "Cảm ơn!"

      Mạc Yên vươn hai tay nhận lấy chén bằng gốm sứ trắng, chén trắng chén nâu, tay cằm rất , bằng ngọc trong nhiễm bụi trần, đan xen ra cảnh hay ý đẹp.

      Tiểu Tây ngơ ngác nhìn khuôn mặt tinh xảo và tuyệt mỹ của Mạc Yên, nhìn nhất cử nhất động của Mạc Yên tao nhã và động lòng người như vậy, toàn thân lộ ra cổ hơi thở điềm đạm, và trầm tĩnh làm cho người ta rất thoải mái, lại mang theo khí chất nhàn nhạt và thuần khiết, làm cho người ta tự chủ được muốn thân thiết với , muốn chuyện, và muốn ở cùng với .

      Cho dù là vẻ ngoài hoặc khí chất đều thuộc loại người đứng đầu, nhà ra sao mới có thể dạy ra người con xinh đẹp và động lòng người như vậy?

      Ở trong lòng Tiểu Tây khỏi than , khó trách gia chủ Độc chưa bao giờ tiếp xúc với những người có gia tộc lớn ở bên ngoài nhưng lại đối với ấy rất đặc biệt, hơn nữa còn ngoại lệ dặn dò mấy lần, nhất định phải chăm sóc tốt cho ấy.

      lại nghĩ đến chị của mình, say mê nhiều năm như vậy, bất quá đến cuối cùng cũng chỉ hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình. khi người đàn ông loại phụ nữ xinh đẹp và tinh xảo như Mạc Yên, đâu còn chỗ cho những người phụ nữ nào khác.

      Tiểu Tây lại thở dài, nhưng đối mặt với ánh mắt trong trẻo kia, khỏi cười ngượng ngùng, "Sao rồi? Trà uống ngon chứ?"

      Mạc Yên cười gật đầu, " là trà ngon! Vào miệng rất tinh khiết và thơm, răng môi sinh ra cảm giác ướt át, sau ngọt cũng chỉ có ngọt, làm như uống xong cả người cảm thấy rất sảng khoái, trà này quả nhiên tầm thường. Tiểu Tây, vừa rồi trà này do các người tự chế sao?"

      Tiểu Tây cười gật đầu, "Đúng vậy! Nhà của tôi có gốc cây trà mấy trăm năm, sản lượng hàng năm đều nhiều, cũng chỉ có khách quý mới dám đem ra dùng."

      Mạc Yên cười cười, "Tôi đây đúng là có lộc ăn mà! ở đây có mình sao?"

      Tiểu Tây cười , "Còn có cha mẹ của tôi cũng ở đây nữa, mới sáng sớm bọn họ mua chút thức ăn rồi, có đôi khi chị của tôi cũng trở về phụ giúp."

      Mạc Yên nhìn khách sạn yên tĩnh lại hỏi, "Nơi này làm ăn có tốt ?"

      Tiểu Tây cười, "Ở nơi này của chúng tôi cũng chỉ tiếp đãi người đặc biệt, tiếp những người xa lạ."

      "A, ra là thế! xin lỗi, tôi hỏi hơi nhiều rồi!" Mạc Yên nhìn cười xin lỗi, sau đó lại hỏi, "Có thể dẫn tôi tới phòng của mình hay ? Tôi muốn nghỉ ngơi chút."

      Tiểu Tây vỗ đầu mình, " xem tôi này, chu đáo rồi, biết đường xa mà lại còn lôi kéo tới chuyện. thôi, lên lầu hai với tôi, nhìn thử phòng này được , nếu được tôi đổi lại phòng khác cho!"

      Mạc Yên cười theo sau Tiểu Tây, bước lên bậc thang bằng gỗ, lên lầu hai.

      Tiểu Tây đẩy cửa gian phòng ở bên hông, phòng rất thoáng và sáng, cũng giống như ở dưới, cũng đều có bàn ghế gỗ, giường lớn được khắc rỗng theo phong cách cổ, tổng thể nhìn rất sạch , cười với Tiểu Tây, "Vậy lấy gian phòng này ! Rất tốt!"

      Tiểu Tây vừa nghe thích, cười rất vui vẻ, " thích là tốt, mau nghỉ ngơi trước, hồi có cơm trưa tôi lên kêu !"

      "Được cảm ơn !"

      Tiểu Tây đóng cửa lại, thở ra hơi dài, ràng Mạc Yên vẫn luôn cười nhưng vì sao lại luôn cảm giác có loại áp lực thể hiểu chứ? Chẳng lẽ là hơi thở trầm tĩnh của Mạc Yên ảnh hưởng sao?

      Mạc Yên để ba lô xuống, lập tức lấy điện thoại ra, gọi điện cho Độc Thiên Nhai nhưng đáng tiếc là điện thoại của ta vang lên thanh đô đô, nhưng lại có ai bắt máy.

      Nghĩ chút, Mạc Yên vẫn gọi cho Nam Tinh, đáng tiếc là điện thoại của Nam Tinh cũng tắt máy.

      liền gọi cho Nam Bá Đông nhưng cũng tắt máy như vậy.

      Tại sao điện thoại của hai cha con lại ai bắt máy hết vậy? Trong lòng của Mạc Yên đột nhiên run lên, có loại dự cảm rất tốt, phải hai cha con này phát mình mất tích rồi máy bay chạy tới đây chứ?

      thể , trực giác của con rất chuẩn!

      Mỗi ngày vào sáng sớm Nam Tinh như đồng hồ báo thức, đúng giờ đến phòng chào hỏi Mạc Yên, hai mẹ con cùng nhau tập thể dục, mấy năm rồi nên đó thành thói quen.

      Bây giờ trời vừa sáng Nam Tinh lại vẫn như thường ngày, đúng bảy giờ tới phòng của Mạc Yên.

      Kết quả lại thấy người, nhưng lại thấy tấm giấy viết rằng, "Bảo bối, mẹ xin lỗi vì thể tập thể dục với con, mẹ có chút chuyện phải ra ngoài, thuận tiện với ba của con, cần lo lắng cho mẹ, còn có, đừng tìm mẹ, để mẹ được tự do mình trong hai ngày có được hay ? I love you!"

      Vẻ mặt đẹp trai của Nam Tinh đen đến nổi thể đen hơn, lập tức cầm tờ giấy xoay người, gõ cửa phòng của Nam Bá Đông, vừa thấy Nam Bá Đông trực tiếp đưa tờ giấy cho , "Ba, ba xem phải làm sao bây giờ?"

      Nhìn thấy chữ tờ giấy, Nam Bá Đông muốn bóp chết cái người phụ nữ kia, người phụ nữ này chỉ sợ thiên hạ loạn, mới vừa bị người ta ám sát, lại vừa mới bị sinh bệnh, vậy mà lại dám chạy nơi khác mình, chờ xem trở về chỉnh như thế nào đây.

      Giận giận, nhưng người cũng phải tìm!

      Nam Bá Đông nhìn Nam Tinh, "Lập tức dùng hệ thống định vị tìm ra nơi ở của mẹ con, sau khi tìm được lập tức ngồi máy bay qua đó!"

      "Dạ!"

      Bọn họ đương nhiên sợ chạy trốn, ở trong nhà này có thiên tài , bất cứ món trang sức nào của Mạc Yên, ở bên trong đều có cài hệ thống định vị tiên tiến nhất toàn cầu, có muốn chạy cũng thoát khỏi lòng bàn tay họ.

      Đương nhiên, mục đích chính cũng chỉ vì lo lắng cho an toàn của !

      Chẳng những người của Mạc Yên có hệ thống định vị tiên tiến toàn cầu này, mà ngay cả Nam Bá Đông, Nam Tinh, tập đoàn Kinh Thế, mấy em ở Tam Giác Vàng, tất cả đều có.

      Tìm kiếm tới phút tìm ra...

      Mục tiêu: Nam Cương, huyện XX, trấn cổ XX.

      Gương mặt lạnh lùng của Nam Bá Đông , "Xuất phát!"
      ***
      Mạc Yên ở trong phòng nghỉ ngơi được tiếng, nhưng gọi điện cho Độc Thiên Nhai vẫn thông, liền xuống lầu chào hỏi Tiểu Tây tiếng, muốn ra ngoài chút.

      Tiểu Tây vừa nghe muốn ra ngoài, lập tức , "Tôi với được ?"

      Mạc Yên cười lắc đầu, " cần đâu, tôi dạo ngay bên cạnh thôi, cần phải theo đâu, phải còn có việc sao?"

      Tiểu Tây thấy muốn, cũng miễn cưỡng, đành phải dặn, " cẩn thận chút nha!"

      "Ừ, tôi biết rồi!"

      Mạc Yên vừa vừa ra cửa, nhưng đối diện lại có bóng dáng của xinh đẹp nóng bỏng tới, nóng bỏng như gợn sóng, mặc cái áo bành tô đỏ như rượu, mang khăn quàng cổ có nhiều sợ tơ, bên dưới mặc cái quần vệ sĩ, chân mang ủng da cao như ống tre màu nâu, rất trí thức mà cũng rất thời thượng.

      Lúc nhìn thấy Mạc Yên ra từ khách sạn Linh Lung, đặc biệt nhìn hơn hai lần, ánh mắt mang theo tia tìm tòi và tò mò.

      Mạc Yên thích ánh mắt của ta, nên chỉ nhàn nhạt nhìn lướt qua, rồi tiếp tục về phía trước.

      Lúc này ngờ, người phụ nữ xinh đẹp và thời thượng này lại bởi vì ghen tị, mà sắp mang đến cho tai hoạ suýt mất mạng.
      Andrena thích bài này.

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 76: Cái bẫy nguy hiểm (1)

      Nhìn Mạc Yên xa, Trình Khuynh Nam thu lại ánh mắt của mình, mang theo tia vội vàng, bước nhanh vào trong khách sạn Linh Lung, vào rồi giương giọng kêu, "Tiểu Tây, Tiểu Tây..."

      Tiểu Tây ở trong phòng bếp nghe thấy có người kêu nên vội vàng chạy ra, cười , "Chị, chị về rồi hả?"

      Trình Khuynh Nam bước bước vọt tới trước mặt của , nhanh chóng bắt lấy cánh tay của Tiểu Tây, "Tiểu Tây, chị hỏi em, người phụ nữ vừa bước ra từ chỗ này có phải là người phụ nữ mà Độc Thiên Nhai muốn em chăm sóc hay ?"

      Tiểu Tây vừa nhìn thấy bộ dáng như thiêu như đốt của Trình Khuynh Nam, liền biết chị của lại muốn làm điều gì xấu nữa rồi.

      thở dài, đành phải , "Chị, chị vẫn thể buông Độc xuống sao?"

      Giữa con ngươi của Trình Khuynh Nam lên tia ánh sáng tình thế bắt buộc nóng rực, "Chị buông xuống! Vĩnh viễn buông! Trừ phi--chị chết !"

      "Chị, chị cần gì phải như vậy! nhiều năm như vậy rồi, chị lấy thân phận là em kết nghĩa sống ở bên cạnh của Độc mỗi ngày, nếu ấy chị, gần quan được ban lộc, ấy cũng chị rồi, cần gì phải chờ tới hôm nay mà ấy vẫn chưa chị. Em chị bằng sớm buông tay , theo em thấy, Lam cũng rất được, ấy là gia chủ của Tộc Nạp Tây, lại chị như vậy, đối với chị quyết lòng thuận theo. Chị, nếu như chị gả cho ấy, chị nhất định hạnh phúc."

      Ánh mắt sâu xa của Trình Khuynh Nam rơi về nơi xa, đáy mắt loé lên tia thống khổ, "Tiểu Tây, em nghĩ chị muốn như vậy sao? Nhưng mà trong lòng của chị vẫn thể buông ấy xuống được, hoặc là quên ấy . Chị ngày đều nhớ ấy, đêm cũng nhớ ấy, chị có lúc nào là nhớ ấy, em cho rằng chị muốn thống khổ như vậy sao? Em cho rằng chị muốn hạnh phúc sao? Chị muốn chứ! Chị so với ai cũng rất muốn được hạnh phúc. Nhưng mà Tiểu Tây, chị ấy! Chỉ cần nghĩ đến mất ấy, chỉ cần nghĩ đến chuyện ấy ở cùng với người phụ nữ khác, tim chị như bị đốt cháy, có cách nào có thể bình tĩnh, chị chỉ muốn phá huỷ hết toàn bộ, nếu như chị ấy, chị sống nổi!"

      "Chị, tình cần phải có tình nguyện của hai bên mới được gọi là tình . Nếu như chị đơn phương, đó cũng chính là đơn phương, là thầm nhớ trộm, người đơn phương, nhất định có kết quả. Sau đó chị nhất định cũng đơn và thống khổ. Chị, bộ dáng của chị xinh đẹp như vậy, lại có người đàn ông tốt như Lam , vì sao chị vẫn muốn vào ngỏ cục, biết chết mà vẫn chịu buông xuống hả chị?"

      Tiểu Tây tận tình khuyên bảo.

      Đột nhiên Trình Khuynh Nam lớn tiếng quát, "Em đừng nữa! Chị muốn nghe! Tiểu Tây, chị hỏi em, người phụ nữ vừa rồi có phải là người mà Độc muốn em chăm sóc hay ?"

      Nhìn khuôn mặt xinh đẹp mà lại bướng bỉnh của Trình Khuynh Nam, Tiểu Tây thở dài, tránh nặng tìm trả lời, " ấy tên là Mạc Yên, là tới tìm Độc !"

      Trình Khuynh Nam lạnh lùng cười, " ta ta chính là người phụ nữ làm cho Độc nhớ mãi quên. Hừ, nếu như ta ở xa trong thủ đô , nghĩ tới ta lại dám mình đưa lên tận cửa, xem chị trừng trị ta như thế nào."

      Trong lòng Tiểu Tây rùng mình, "Chị, chị muốn làm gì vậy?"

      Trình Khuynh Nam vỗ tay , cười , "Em yên tâm ! Chị chỉ đùa thôi."

      Vẻ mặt của Tiểu Tây lo lắng nhìn Trình Khuynh Nam, "Chị, chị cũng nên làm bậy, nếu như vị Mạc tiểu thư này xảy ra chuyện gì ở Nam Cương, chị nghĩ lại xem với thủ đoạn trừng phạt gia tộc Lôi Đình vào khoản thời gian trước, dám cả gan làm Mạc tiểu thư bị thương tuyệt đối có kết cục tốt. Hơn nữa Mạc tiểu thư có phải là người ở trong lòng của Độc hay chúng ta vẫn còn chưa biết."

      Tiểu Tây những lời tốt nên càng làm cho Trình Khuynh Nam tức giận, và vô cùng hận.

      Làm sao ta có thể biết người phụ nữ này có phải là người ở trong lòng của Độc Thiên Nhai hay , lúc ta bị thương đến hôn mê, trong miệng ta luôn kêu "Yên nhi", còn có bức ảnh ta luôn mang theo bên người cũng là Yên nhi này. Nếu như vậy mà còn chưa chứng minh được người phụ nữ ở trước mặt này là người ở trong lòng của ta mắt ta bị mù rồi.

      Nhưng ta lại tiết lộ quá nhiều cảm xúc của mình ở trước mặt của Tiểu Tây, chỉ đành phải miễn cưỡng cười , "Em đừng lo lắng quá! Chị làm bậy đâu, chị đối với ấy cũng chỉ là tò mò mà thôi. Nếu chị muốn làm gì ấy, Độc của em cũng tha cho chị. Chẳng qua chị chỉ muốn nhìn ấy chút, xem ấy có sức hấp dẫn gì mà có thể làm cho người đàn ông phóng khoáng và liều lĩnh như Độc quyết lòng ấy thôi."

      Tiểu Tây gì, chỉ có thể thầm hi vọng ở trong lòng, Độc Thiên Nhai có thể đến đây nhanh chút, nhanh mang Mạc Yên .

      Lúc này Độc Thiên Nhai nghĩ đến Mạc Yên, lòng cũng nóng như lửa đốt.

      vốn muốn xuống núi để gặp Mạc Yên, lại đột nhiên nhận được tin bệnh mẹ của nguy kịch, thể quay ngược lại, ở trước giường mẹ, tự mình khám và chữa bệnh cho mẹ.

      Trước đó lâu, vội vã quay về, nhưng lại giữ được mạng của ba, để cho ba buông tay thế giới này, chỉ để lại mẹ con hai người, toàn lực chống lại những đám người chú và em như hổ rình mồi muốn đoạt quyền.

      May mà, mặc dù lưu lạc mấy năm ở bên ngoài, nhưng trước giờ chưa từng chặt đứt liên lạc về núi, mà ba cũng sớm chuẩn bị hết tất cả, tuy rằng ba trúng ám toán mà chết , nhưng người hỗ trợ dòng chính thống vẫn như cũ có khối người, bởi vì vậy mà những ông chú có lòng muốn gây rối mới thể thực được.

      Hôm nay mẹ có chuyện, tuyệt đối thể bỏ .

      biết, ở trong núi này che đậy hết tất cả tin tức với bên ngoài nên Mạc Yên mới thể tìm thấy , nhất định rất lo lắng, nhưng so với bệnh của mẹ, quả Độc Thiên Nhai có cách nào buông xuống, chỉ có thể sai người thông báo cho Tiểu Tây trước, kêu chăm sóc cho Mạc Yên trước.

      nghĩ dù sao Mạc Yên có Tiểu Tây chăm sóc, nên nhất định có chuyện gì.

      Lại nghĩ rằng, bây giờ buông lỏng, lại là kết quả làm cho hối hận suốt đời.
      Andrena thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 76: Cái bẫy nguy hiểm (2)

      Thời tiết tháng chín cuối mùa thu ở Nam Cương giống như ở thủ đô, ở đó cuối mùa thu lạnh, nhưng nơi này khí hậu ôn hoà, gió thổi , rất là sảng khoái, rất hợp lòng người.

      mình Mạc Yên lẳng lặng dọc đường lát đá, phơi mình dưới ánh mặt trời, hít thở bầu khí tự do, rất tự nhiên sảng khoái về phía trước.

      nhớ bao lâu rồi tinh thần của mình chưa được tự do và nhàn nhã như tại, vài năm trở lại đây, vẫn luôn cảm thấy rất áp lực, ép mình phải theo khuôn khổ của hoàn cảnh, làm quen với cuộc sống hoàn toàn khác xa lúc trước.

      của trước đây có thói quen rất nhàn hạ, luôn có thói quen được người chăm sóc.

      Nhưng lúc bắt đầu thích ứng với thủ đoạn mạnh mẽ và cứng rắn của Nam Bá Đông, chỉ có thể mơ hồ làm theo ý của , biết bản thân muốn làm cái gì, chẳng qua chỉ đơn giản vùi mình vào trong nỗi đau bị người vứt bỏ và mất đứa con, chỉ đơn giản muốn dời lực chú ý của bản thân mình, đơn thuần đến vô cảm mà sống.

      Dần dần nhờ thúc đẩy của Nam Tinh, mới chính thức sống lại, dựa vào cỗ bất lực bại bởi tinh thần của đứa Nam Tinh này, nên mới kiên trì sống sót ở hòn đảo kia.

      Cứ chậm rãi như vậy mà cuối cùng vẫn có con đường cho .

      Sai rồi! Chính xác mà , bị ép buộc của Nam Bá Đông chỉ dẫn về phía trước.

      Ngẫm lại những kinh nghiệm khó khăn, Mạc Yên lại nở nụ cười, như đoá hoa được người nuôi dưỡng ở trong nhà kính, gốc cây trưởng thành mặc cho mưa gió vùi dập trở thành cây đại thụ cao chọc trời.

      vừa nghĩ, vừa , hoàn toàn phát xinh đẹp tuyệt trần, ở dưới ánh mặt trời như người đẹp được bao phủ bởi tầng ánh sáng, rơi vào trong mắt của người khác, ghi vào trong màn ảnh của người khác...

      qua bao lâu, Mạc Yên liền cảm thấy trong người có cổ hơi nóng muốn bốc hơi, còn ra rất nhiều mồ hôi.

      ngước mắt nhìn xung quanh, muốn tìm nơi nghỉ chân, liếc mắt cái liền nhìn thấy ở phía trước nhà hàng tây rất đẹp, liền nhanh chân tới.

      Đẩy cửa vào, liền nghe được tiếng chuông gió vang , trẻ tuổi mặc đồng phục tới chào đón, lễ phép cười , "Chào mừng quý khách! Có thể ngồi chỗ nào muốn!"

      Mạc Yên nhìn thoáng quanh bốn phía, phát ở nơi này có mấy bàn được khách ngồi, ở người của bọn họ cũng mặc đồ thể thao như , vậy chắc là du khách rồi.

      Khi mấy vị khách nghe thấy tiếng chuông ở cửa, họ theo bản năng nhìn về hướng đó.

      Khi nhìn thấy khuôn mặt mỉm cười xinh đẹp tuyệt trần của Mạc Yên như mang theo nhân gian khói lửa, tất cả đều nhìn ngơ ngác, hồi lâu sau vẫn thẫn thờ.

      Mạc Yên sớm hình thành thói quen khi người nhìn chằm chằm , làm như có việc gì tới bàn gần cửa sổ, kêu ly trà sữa và hai miếng bánh ngọt nổi tiếng ở đây, ngồi lẳng lặng ở nơi đó, nhớ lại tâm của , hoàn toàn có chú ý tới có mấy vị khách nhìn xì xào bàn tán.

      Mắt thấy uống xong ly trà sữa, Mạc Yên liền đứng dậy, nhưng có nhân viên phục vụ vị khách khác thanh toán hoá đơn dùm rồi.

      Theo ngón tay của nhân viên phục vụ nhìn qua, đối diện Mạc Yên bày ra ba khuôn mặt đẹp trai, trẻ tuổi, tinh thần phấn chấn và bồng bột, mặt của bọn họ mang theo tia kích động và chờ mong, con ngươi đen bóng loé lên tia sáng như con chó muốn lấy lòng chủ nhân.

      Mạc Yên hơi có chút kinh ngạc, cười với bọn họ, rồi tới, "Cảm ơn các người mời! Tôi còn có việc, tôi trước đây."

      xong, xoay người ra cửa, về hướng khách sạn Linh Lung.

      "Chị, chị chờ chút!"

      Nghe thấy ở phía sau có tiếng kêu, Mạc Yên dừng bước lại, nhìn ba người thanh niên đuổi theo, ba khuôn mặt tươi cười đẹp trai như ánh mặt trời của thanh xuân, song cũng là ánh mắt nóng bỏng, làm cho tự nhiên sinh ra loại thân thiết như có em trai.

      Vì thế cũng cười với bọn họ, "Còn có việc gì sao?"

      Trong đó có bạn có đôi mắt đào hoa mang theo tia cầu xin hỏi, "Chị à, em tên là Lộ Quy Hàng, đây là Cao Tuyển, đây là Lôi Đình, chị là dân bản xứ sao? Chúng em có thể làm quen với chị hay ?"

      Mạc Yên lắc đầu, "! Chị phải là dân bản xứ, chị chỉ tới đây có chút việc. Ba em trai này, gặp nhau cần gì phải từng quen biết, nếu chúng ta có duyên gặp lại thôi, chị trước!"

      Chẳng qua chỉ đơn thuần muốn chọc lấy phiền toái thôi.

      được vài bước, thấy Lộ Quy Hàng còn muốn đuổi theo, Mạc Yên lạnh lùng xoay đầu lại, mặt mang theo tia cười, mặt trầm xuống cảnh cáo bọn họ, "Các em đừng theo chị nữa! Chị còn có việc!"

      nghĩ tới tuỳ hứng ra cửa lại có thể đụng phải mấy đứa trẻ đơn thuần như vậy, khó trách bọn họ tới Nam Cương rất dễ gặp được những người bạn, chỉ tiếc là thích, lại càng có hứng thú quyến rũ đám nhóc này.

      Mạc Yên quay đầu lại, trực tiếp về khách sạn Linh Lung.

      Còn chưa tới khách sạn thấy có bóng dáng ở xa, là Tiểu Tây đứng trước cửa nhìn xung quanh.

      Tiểu Tây vừa thấy Mạc Yên trở về, đợi mở miệng cười chào đón, "Mạc tiểu thư, trở về rồi! Chúng tôi chờ trở về ăn cơm."

      Mạc Yên nghe ấy đợi mình, có chút kinh ngạc, "Sao các người ăn trước ?"

      Tiểu Tây cười , " là khách quý của chúng tôi, chưa trở về làm sao chúng tôi có thể ăn trước đây? Mau, mau vào thôi, ba mẹ và chị tôi đều ở đây, đều là người nhà rồi."

      Lúc Tiểu Tây vén màn để vào nhà chính, Mạc Yên nhìn thấy ở trước bàn trong nhà chính có hai người nam nữ trung niên ngồi, ngoài ra còn có vị đó chính là người đẹp thời thượng mà gặp lúc ra cửa.

      Giữa phòng có cái bàn tròn rất lớn, bàn bày các món ăn có đủ hương sắc và vị, nhưng vẫn chưa có người động đũa. Mạc Yên gật đầu với bọn họ, ngượng ngùng cười xin lỗi, " ngại quá, tôi nghĩ các người chờ tôi ăn cơm, xin lỗi vì để các người đợi lâu."

      " có việc gì! Mau tới đây, Mạc tiểu thư ngồi đây này!"

      Tiểu Tây kéo Mạc Yên vào ngồi cùng, sau đó vì mà giới thiệu, "Người này là ba tôi, còn người này là mẹ tôi, còn người đẹp ngồi kia là chị tôi, Trình Khuynh Nam."

      Sau đó, Tiểu Tây lại giới thiệu Mạc Yên cho ba mẹ và chị mình, "Ba mẹ, chị, đây là Mạc Yên tiểu thư, bạn của Độc ."

      Ba Trình và mẹ Trình đều ăn mặc quần áo của dân tộc thiểu số ở Nam Cương, màu da có chút đen, bọn họ vừa thấy bộ dáng của Mạc Yên xinh đẹp như tiên, khí chất cao quý làm cho mọi người dám đến gần, họ có chút mất tự nhiên đứng dậy, cúi đầu chào Mạc Yên, "Mạc tiểu thư, xin chào."

      Mạc Yên bị bọn họ làm bất ngờ, ngại ngùng đứng dậy, cũng nhanh cúi chào bọn họ, "Chú, dì, hai người quá khách khí rồi!"

      Ngược lại Trình Khuynh Nam lại nở nụ cười, "Ba, mẹ, hai người cố tình làm khách quý của chúng ta ngại sao, con thấy Mạc tiểu thư là người hiền lành, chúng ta cũng đừng quá khách sáo, các người mau nhanh ngồi xuống , hai người mà càng khách khí, Mạc tiểu thư càng ngại hơn, có đúng , Mạc tiểu thư?"

      Nhìn lại khuôn mặt tươi cười tự nhiên và bình thản của Trình Khuynh Nam, Mạc Yên gật đầu cười yếu ớt, "Trình tiểu thư, rất đúng, chú và dì đừng quá khách khí, bằng lần tới con ngại khi ngồ ở đây ăn cơm mất."

      Trình Khuynh Nam cười giơ lên ly rượu đỏ trong tay hướng Mạc Yên, "Mạc tiểu thư uống rượu đỏ hay là muốn uống nước trái cây?"

      "Nước trái cây ! Cảm ơn!"

      Tiểu Tây gắp ít đồ ăn cho Mạc Yên, bên gắp bên giới thiệu cho ,
      đây là cái gì mà bánh sữa hấp, còn cái kia là gì mà gà luộc, còn cái gì mà cá hấp trong nồi đất, nghe ấy những thứ này đều là món ăn nổi tiếng ở Nam Cương.

      Trong nồi canh lăn tăn, mùi thơm xông vào mũi, trong miệng ăn thịt tươi non mềm và nước canh, Mạc Yên cảm thấy rất ngon miệng, càng ngừng khen mình có lộc ăn, làm cho đầu bếp là ba Trình và mẹ Trình vui mừng tới cười khép miệng, ra sức ngon miệng là tốt rồi. Dường như Mạc Yên được ăn ngon, còn vui hơn là bọn họ trúng được số độc đắc.

      Mọi người rất nhanh buông đũa xuống, còn ngại ngùng và khách khí như vừa rồi.

      Trình Khuynh Nam cũng là thích chuyện, vừa ăn vừa khéo léo giới thiệu những cảnh đẹp ở xung quanh đây cho biết, còn xung phong làm hướng dẫn viên du lịch cho Mạc Yên, đưa Mạc Yên du lịch khắp các nơi xinh đẹp ở Nam Cương này.

      Trong lòng Mạc Yên vẫn còn nhớ chuyện phải tìm Lam Khảm Khảm, khéo léo cho Trình Khuynh Nam rằng đến đây tìm Độc Thiên Nhai kỳ là tới làm việc, nếu như chơi cũng phải đợi xong việc rồi mới có tâm trạng chơi.

      Trình Khuynh Nam làm như vô ý hỏi, “Mạc tiểu thư muốn làm việc gì vậy? chừng tôi cũng có thể giúp đấy!”

      Mạc Yên hùa theo muốn hỏi thăm chút chuyện về cổ vương ở Nam Cương từ ta.

      Trình Khuynh Nam còn chưa ra lời, Tiểu Tây đoạt trước, “Mạc tiểu thư, hỏi cái này là hỏi đúng người rồi, chúng tôi ai cũng biết cổ vương Lam Khảm Khảm, đúng lúc chị tôi và Lam là bạn tốt, vừa nãy Độc cũng sai người đưa tin tới, trong tay ấy còn có việc chưa làm xong, có thể trễ hoặc hai ngày nữa mới tới đây, nếu Mạc tiểu thư gấp có thể đợi Độc tới đây tìm cổ vương, còn nếu gấp bằng để chị tôi đưa tới tộc Nạp Tây để xem trước.”

      Ý tứ trong lời này của Tiểu Tây là muốn tìm cơ hội cho chị mình và Lam tiếp xúc nhiều chút.

      Làm sao Trình Khuynh Nam lại biết ý tứ của em mình, nhịn được lườm em ấy cái, Tiểu Tây lại làm cái mặt quỷ với .

      Mạc Yên lại hỏi, “Vậy tộc Nạp Tây cách đây xa ?”

      Tiểu Tây cười , “ xa! Các nơi này đại khái cũng 48 kilomet! Nếu chị tôi lái xe cũng chỉ mười phút thôi!”

      Mạc Yên nhìn Trình Khuynh Nam, “Vậy có phải quá phiền toái cho Trình tiểu thư ?”

      Trình Khuynh Nam cười, “Cũng có gì phiền toái cả, Độc em kết nghĩa của tôi, bạn của ấy cũng là bạn của tôi, nếu ấy nhờ chúng tôi chăm sóc , đương nhiên chúng tôi phải chăm sóc tốt cho mới được, bằng ấy trách chúng tôi, tôi là em kết nghĩa cũng có cách nào chống đỡ.”

      Nghe Trình Khuynh Nam vậy, trong lòng của Mạc Yên rất biết ơn, “Vậy làm phiền Trình tiểu thư rồi.”

      Trình Khuynh Nam cười , “Tôi thấy chúng ta cũng đừng nên kêu Mạc tiểu thư hay Trình tiểu thư nữa, như vậy , gọi tôi là tiểu Nam hoặc Nam Nam, còn tôi gọi là Yên Yên có được hay ?”

      Nam Nam? Yên Yên?

      Mạc Yên cảm thấy người xa lạ kêu vậy quá thân thiết rồi, nghe có phần được tự nhiên, nhưng cũng muốn làm ta vui nên cười , “Được, vậy kêu tôi là Mạc Yên , tôi kêu là Tiểu Nam!”

      Ăn cơm xong, thu dọn chút, Mạc Yên lưng mang ba lô ngồi ghế Jady của Trình Khuynh Nam, chạy về phía tộc Nạp Tây ở Ngọc Long Tuyết Sơn.

      Lúc xe của các vừa chạy về phía Ngọc Long Tuyết Sơn, vừa vặn có chiếc máy bay vừa đáp xuống sân bay ở Nam Cương, toàn thân của Nam Bá Đông và Nam Tinh mang theo sát khí, ra khỏi khoang máy bay.

      Xe của Trình Khuynh Nam chạy tới khu có phong cảnh ở Ngọc Long Tuyết Sơn, liền về phía trước nữa.

      giải thích với Mạc Yên, “Đường ở phía trước có chút dốc, lại thêm nếu có người quen của tộc Nạp Tây theo, họ luôn cho người ngoài vào, cho nên chúng ta phải bộ tới đó.”

      Mạc Yên cười , “Được, tôi nghe lời .”

      Trình Khuynh Nam còn , “Đêm nay chúng ta có thể tìm chỗ nào đó trong tộc Nạp Tây nghỉ trước, tôi và Lam là bạn tốt, cổ vương Lam Khảm Khảm là mẹ của Lam, tính tình của bà có chút kỳ quái, cũng nhiều năm chưa chữa cổ độc, nên tôi biết bà ấy có chịu ra tay hay , nếu như bà ấy chịu, vậy xin đừng trách tôi.”

      Mạc Yên vội , “Làm sao có thể chứ? đồng ý dẫn tôi tới gặp bọn họ, tôi rất cảm kích rồi, làm sao lại trách , tới rồi cũng chỉ có thể làm hết sức và nghe theo ý trời thôi.”

      Đáy mắt của Trình Khuynh Nam xẹt qua tia sáng lạnh, “Làm hết sức, nghe theo ý trời! vậy tôi yên tâm rồi.”
      Last edited: 19/12/14
      Andrena thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 77: Nhờ đúng người

      Dọc theo đường , Trình Khuynh Nam làm bộ như có việc gì theo sát chuyện phiếm với Mạc Yên, hỏi vì sao lại muốn tìm Lam Khảm Khảm? Lại hỏi là ai muốn trị cổ độc vậy? Người trúng cổ độc là loại cổ độc gì? Rồi trúng phải cổ độc này vào lúc nào?

      Trình Khuynh Nam là người phụ nữ cực kỳ thông minh, các vấn đề mà hỏi xem ra đều là những vấn đề bình thường, nhưng lại rất khéo khi theo dấu vết mà tìm được đầu mối mà mình muốn, sau đó lại biết chút chuyện về cổ độc, mang tất cả mọi chuyện xâu chuỗi lại với nhau liền có được câu truyện đại khái cũng chưa ràng lắm.

      Mặc dù Mạc Yên mục đích của , nhưng những vấn đề mà hỏi cũng cực kỳ bình thường và quan trọng, nên Mạc Yên mới trả lời từng câu .

      Trong lòng của Trình Khuynh Nam có vài điều cân nhắc, nếu muốn ra tay với Mạc Yên, như vậy tốt nhất nên dụ dỗ Lam Khảm Khảm tới đây, chỉ chờ vào trại của Nạp Tây, gặp được Lam Khảm Khảm và xác nhận cái người tên Nam Bá Đông kia, làm cho bà tin họ làm cho con của bà là Lam tha hương ở đất khách, vẫn có thể mượn tay Lam Khảm Khảm giết chết Mạc Yên, thần biết quỷ hay tiêu diệt tình địch lớn nhất này.

      Khoé môi của Trình Khuynh Nam nâng lên tia cười lạnh, Mạc Yên lại vừa nâng mắt lên nhìn về phía ta, trong lòng Mạc Yên cảm thấy rùng mình, nhìn Trình Khuynh Nam duyên dáng quay mặt , trong lòng lại sinh ra vài phần cảnh giác.

      Đường vào Tộc Nạp Tây cực kỳ hẻo lánh, cũng cực kỳ bí , sau khi Trình Khuynh Nam dừng xe tại bãi đậu xe ở phía dưới, dẫn Mạc Yên tới nơi khoảng chừng hai mươi phút, lúc này mới thấy cánh cửa điện thờ có hàng rào bao quanh Tộc Nạp Tây.

      Bên cạnh cánh cửa điện thờ có gian nhà gỗ như phòng bảo vệ.

      Người ở trong nhà kia vừa thấy có người tới, lập tức có người cao lớn ra, người đàn ông trung niên có làn da đen tới.

      Khi người đàn ông kia vừa thấy hai người phụ nữ xinh đẹp liền ngẩn người. Khi nhìn thấy da dẻ mềm mại trắng ngần của Mạc Yên, đáy mắt xẹt qua tia kinh ngạc, lại nhìn thấy lưng Mạc Yên mang theo ba lô, lập tức quát lớn, "Hai này, nơi này là của tư nhân, cấm cho người ngoài vào, mời hai nhanh rời cho."

      Trình Khuynh Nam cười với , " mới tới sao? Tôi là Trình Khuynh Nam, bạn của trại chủ Lam của các người."

      Trình Khuynh Nam nghĩ rằng khi ra tên mình là có thể vào, dù sao cũng qua hàng vào này rất nhiều lần rồi, có rất nhiều người bảo vệ từng thấy Lam Thiên Long tự mình dẫn ra vào nơi này, chẳng qua người đàn ông hôm nay có phần lạ mặt, nhận ra , sợ là mới tới.

      Người đàn ông trung niên kia đánh giá dưới vài lần, vẻ mặt lập tức coi , "Có rất nhiều phụ nữ tới tìm trại chủ của chúng tôi, xin lỗi, trại chủ của chúng tôi có đặc biệt căn dặn rằng có khách tới, nên các người thể vào."

      Sắc mặt của Trình Khuynh Nam lập tức trầm xuống, mắt thấy muốn nổi giận, Mạc Yên kéo ống tay áo của , cản ở trước mặt , cười dịu dàng rồi thương lượng với người đàn ông trung niên kia, " gì ơi, có thể phiền vào trong thông báo cho trại chủ Lam của tiếng hay ? là Trình Khuynh Nam tiểu thư tìm ta có việc gấp, việc gấp này mà nhỡ có bị trì hoàn, chỉ sợ cơn giận của trại chủ nổi lên, có đảm đương nỗi ?"

      Hắc do dự chút, lại nhìn thoáng qua các , "Các người chờ chút, tôi thông báo tiếng." liền lập tức tới nhà gỗ.

      Chỉ chốc lát sau, có người đàn ông ở bên trong nhà gỗ chạy vọt ra, trực tiếp chạy thẳng tới trước mặt của Trình Khuynh Nam, trưng ra bộ mặt mập mạp, đen thui, treo nụ cười nịnh hót, "Trình tiểu thư, xin lỗi, người này mới tới, nên ta mới nhận ra , đắc tội rồi, tôi mang các người vào trong tìm trại chủ!"

      Trình Khuynh Nam hung hăng trừng mắt liếc Hắc cái, kêu Mạc Yên vào bên trong.

      Càng lên núi hàng rào càng nghiêng và dốc, dùng đá lát và đá vụn trải thành con đường, từ cửa điện thờ vào trong chút liền nhìn thấy quảng trường được lát đá xanh.

      Xung quanh quảng trường đều có nhiều và hai tầng nhà lầu, xem ra hàng rào này hẳn là nơi mọi người thường tụ hội. Mà nhà của trại chủ Lam vẫn cần phải vào trong nữa.

      Cho mãi đến khi đến trước cửa của toà lầu to lớn có khí thế trang nghiêm, Mạc Yên mới nhìn thấy cửa có treo bảng tên màu đen, đó có treo hai chữ to lớn, khí thế, và mạnh mẽ--"Lam phủ". (Nhà họ Lam).

      Người đàn ông trung niên tên là Hắc dẫn hai tới đây lên gõ cửa, mở cửa là người trung niên năm mươi tuổi mặc quần áo của Tộc Nạp Tây, có đôi mắt sáng và sắc bén, nhìn Trình Khuynh Nam và Mạc Yên ở phía sau người đàn ông trung niên, khi thấy là Trình Khuynh Nam, ông mỉm cười, " ra là Trình tiểu thư đến! Mời vào!"

      Trình Khuynh Nam cũng biết ông, nâng khuôn mặt tươi cười thân thiết với ông, "Bác Lam, con mặt dày đến làm phiền các người đây. À, để con giới thiệu chút, đây là bạn của con, Mạc Yên. Mạc Yên, còn đây là đại quản gia của nhà họ Lam, bác Lam."

      Mạc Yên lễ phép gật đầu với bác Lam, "Bác Lam, xin chào!"

      Bác Lam để cho Trình Khuynh Nam và Mạc Yên vào, rồi sớm phất tay với người đàn ông trung niên dẫn họ tới, thấy lui ra đóng cửa chính lại, với Trình Khuynh Nam và Mạc Yên, "Trình tiểu thư, Mạc tiểu thư, mời theo tôi!"

      Bác Lam nhìn Lam Thiên Long từ bé cho đến lúc lớn, có người nào có thể so với ông hiểu Lam Thiên Long muốn tim của Trình Khuynh Nam như thế nào. Nhưng cho dù Lam Thiên Long đối với Trình Khuynh Nam tốt ra sao, Trình Khuynh Nam vẫn là rung động.

      Nhìn bộ dạng của trại chủ của mình vì người phụ nữ này mà thường xuyên nhìn trời buồn bã, bác Lam của có chút quan tâm Trình Khuynh Nam, ông hiểu, người đàn ông tốt như trại chủ của bọn họ, muốn tiền có tiền, muốn thế có thế, cho dù là tướng mạo cũng thuộc loại đẹp nhất, nhưng tại sao Trình Khuynh Nam vẫn thích trại chủ chứ?

      Hình như từng nghe trại chủ mơ hồ qua, Trình tiểu thư dường như đối với gia chủ Độc thần bí ở chỗ sâu nhất trong Ngọc Long Tuyết Sơn có tình ý, có phải vì vậy mà thích trại chủ của bọn họ hay ?

      Bác Lam lại nhìn thoáng qua Trình Khuynh Nam xinh đẹp và thời thượng, muốn hỏi những thứ ở trong lòng cho , tốt hay xấu cũng chỉ là câu , chỉ cần có thể giải thoát trại chủ của mình khỏi vòng xoáy tình cảm sớm chút tốt rồi.

      Nhưng mà trong lòng ông cũng biết , việc riêng của trại chủ và Trình tiểu thư, tới phiên người làm như ông có thể can thiệp. Ông lo lắng cho trại chủ, cũng chỉ có thể để ở trong lòng.

      Bác Lam dẫn bọn họ tới trước mặt gian nhà có ba tầng màu đỏ, tầng lầu cao cao kia như viết nên câu truyện của người dân tộc, cây cột và gỗ lim ở khắp tường có thể thấy được đó là niềm may mắn và vật tổ của Tộc Nạp Tây.

      Bác Lam hơi gật đầu với Trình Khuynh Nam và Mạc Yên, "Xin hai ở đây chờ chút, chờ tôi vào trong báo tiếng."

      Tính tình Mạc Yên tốt nên cười , "Vậy làm phiền bác Lam rồi."

      Nhưng đôi mi thanh tú của Trình Khuynh Nam lại cau, sắc mặt có chút kiên nhẫn. Nếu như phải muốn lợi dụng bọn họ, mới thèm tìm tới trước mặt của Lam Thiên Long, nghĩ đến Lam Thiên Long quấn quýt si mê , trong lòng Trình Khuynh Nam cũng đặc biệt vặn vẹo.

      Hai người đứng ở bên ngoài hồi lâu, liền nhìn thấy bác Lam dẫn người đàn ông có thân hình to lớn và khoẻ mạnh, tướng mạo thô kệch và tài giỏi nhanh ra.

      "Nam Nam, sao em lại tới đây? Sao cho tiếng, ra ngoài đón em!"

      Trong hai mắt của Lam Thiên Long đầy thâm tình chỉ đặc biệt nhìn Trình Khuynh Nam, ngay cả là Mạc Yên, người đẹp như vậy đứng ở bên cạnh của Trình Khuynh Nam mà cũng đều làm như nhìn thấy, có thể thấy được Lam Thiên Long Trình Khuynh Nam sâu đậm như thế nào.

      Lam Thiên Long hề che dấu ánh mắt nóng bỏng của mình, làm cho trong lòng của Trình Khuynh Nam cảm thấy được tự nhiên. Vì muốn che dấu mất tự nhiên của mình, Trình Khuynh Nam đẩy Mạc Yên lên, "Thiên Long, đây là Mạc Yên, bạn của em, hôm nay em mang ấy tới đây là có chuyện muốn nhờ bác ."

      Lúc này Lam Thiên Long mới phát ra Mạc Yên, khi nhìn thấy gương mặt trong sáng, lịch và nho nhã của Mạc Yên, sững sờ chút, sau đó gật đầu với Mạc Yên xem như là chào hỏi.

      Sau đó lại đưa ánh mắt rơi vào mặt của Trình Khuynh Nam, đôi lông mày đậm nhăn lại, sắc mặt có chút khó xử, "Nam Nam, em cũng biết mẹ , bà ấy..."

      Trình Khuynh Nam vội , "Em biết bác quan tâm chuyện ở bên ngoài nhiều năm, nhưng Thiên Long, coi như là giúp đỡ em , để em vào chuyện với bác chút, chỉ chút thôi có được ? Nếu như bác có ý kiến tụi em lập tức lui ra có được hay ?"

      Người ở trong lòng mình khó có dịp muốn nhờ mình, làm sao Lam Thiên Long có thể nhẫn tâm chứ?

      lập tức cười , "Vậy được rồi! mang hai người tới chỗ mẹ , nhưng nếu như mẹ mất hứng, Nam Nam, em phải chạy ra mau có biết ?"

      Trình Khuynh Nam vội vàng gật đầu, "Dạ biết!"

      Được Lam Thiên Long dẫn, ba người bọn họ xuyên qua vài hành lang uốn lượn, đến phía sau, khi đến phía sau nhìn thấy toà lầu viết là "Phật đường", trong lòng Mạc Yên nắm chặt, khó trách Trình Khuynh Nam Lam Khảm Khảm lo chuyện đời nhiều năm, là vì bà ấy tin Phật nên ăn chay niệm Phật rồi.

      Lam Thiên Long gõ cửa, người như nhũ mẫu hơn năm mươi tuổi ra mở cửa, vừa thấy là Lam Thiên Long, vội làm lễ, "Nô tỳ bái kiến đại thiếu gia!"

      *(Vì ở đây vẫn còn lạc hậu, nên mình dịch hơi nghiêng về cổ đại.)

      Lam Thiên Long cười hỏi, "Nhũ mẫu, mẹ con đâu?"

      Nghe bọn họ xưng hô, trong lòng Mạc Yên có chút chấn động, bọn họ ở nơi này xưng hô vẫn còn giống như thời cổ sao, kiến trúc ở xung quanh và cách ăn mặc cũng đều là phong cách của thời xưa, còn có phong cảnh xinh đẹp ở nơi này, hiển nhiên như thế ngoại đào viên lây nhiễm thế tục.

      Ánh mắt của vị nhũ mẫu kia nhìn Lam Thiên Long rất hiền từ, nhưng cũng cực kỳ cung kính, "Phu nhân lễ Phật, đại thiếu gia có việc muốn với phu nhân sao?"

      "Dạ, con và Nam Nam có việc muốn tìm mẹ bàn chút."

      , trong phòng liền truyền đến giọng nữ mang theo chút tang thương, "Nhũ mẫu, để cho bọn người của Thiên Long vào !"

      "Dạ, phu nhân!"

      Nhũ mẫu mở cửa, lách người qua để cho Lam Thiên Long dẫn Trình Khuynh Nam và Mạc Yên vào.

      Mạc Yên theo sau lưng bọn họ vào, Phật đường cực kỳ rộng lớn, đàn hương ở bên trong lượn lờ, thờ cúng ở chính giữa chính là chủ thần linh và là thần hộ mệnh tối cao nhất của Tộc Nập Tây--Thần Tam Đoá.

      Trước tượng đài to lớn đó có người phụ nữ mặc quần áo Tộc Nạp Tây quỳ đệm lót, nhìn từ bóng lưng đó, có thể thấy thân hình gầy, từ khi bọn họ tiến vào cho đến khi đứng ở bên, thân thể của bà ấy vẫn thẳng tắp, sừng sững và bất động, chẳng qua chỉ có tay chuyển động giữa Phật châu, đôi môi mấp máy, mơ hồ như đọc kinh Phật, nhưng bọn người của Mạc Yên lại nghe hiểu bà ấy đọc kinh gì.

      Nghĩ đến bà có thể là Lam Khảm Khảm, thấy có hi vọng là đại ân nhân có thể cứu được Nam Bá Đông và Nam Tinh ở trong nước sôi lửa bỏng, trong lòng Mạc Yên kích động và bất ổn, biết phải làm sao mới thuyết phục được Lam Khảm Khảm cứu người.

      Nhũ mẫu lén lút lui xuống, Trình Khuynh Nam muốn chuyện, nhưng Lam Thiên Long đè lại, ý bảo bình tĩnh chút đừng vội.

      Đợi Lam Khảm Khảm niệm xong đoạn kinh, lúc này mới đúng dậy, con mắt lạnh nhạt hơi liếc mắt nhìn bọn họ, rồi , "Theo tôi qua đây!"

      Lúc này Mạc Yên mới nhìn diện mạo của Lam Khảm Khảm, bà ấy bảo dưỡng là tốt, nhìn tuổi của Lam Thiên Long, Lam Khảm Khảm ít nhất cũng phải bốn mươi, nhưng da bà lại có nếp nhăn, mặt mày xinh đẹp như chỉ mới đầu ba mươi, chỉ có đôi mắt kia, đen nhánh và thâm thuý, như có thể nhìn thấu mọi thứ thế gian, dính bụi trần, lạnh nhạt đến xuất thần.

      Lam Khảm Khảm dẫn bọn họ vào phòng ở bên cạnh Phật đường ngồi xuống, nhũ mẫu nhanh tay lấy trà cho bọn họ, rồi lại theo quy củ đứng ở bên, cúi đầu chuyện.

      Lam Khảm Khảm nhìn Lam Thiên Long, đáy mắt lên tia dao động, nhưng rất nhanh lại khôi phục lạnh nhạt như bình thường, "Thiên Long, con có chuyện quan trọng gì muốn với mẹ sao?"

      Lam Thiên Long nhìn thoáng qua Trình Khuynh Nam, rồi cười với Lam Khảm Khảm, "Mẹ, là Nam Nam có việc muốn nhờ, con chỉ dẫn ấy tới đây, xin lỗi vì quấy rầy mẹ tu."

      " sao, con thích Nam Nam, mẹ biết, nhưng biết Nam Nam tiểu thư có ý gì với Thiên Long nhà tôi hay ? Nếu như hai bên có ý nhanh chóng làm tiệc mừng luôn , tôi cũng được yên tâm. Nếu như hai người vô duyên nên sớm cho thoả đáng, nhà họ Lam chúng tôi trước giờ cầu xin người, và cũng giúp người ngoài, Nam Nam tiểu thư, việc này có đúng ?"

      Lam Thiên Long, Trình Khuynh Nam, và bao gồm cả Mạc Yên, đều nghĩ tới Lam Khảm Khảm mới mở miệng liền

      lời này, bọn họ đều là người thông minh làm sao lại hiểu ý tứ ở trong đó.

      Nếu Trình Khuynh Nam có việc muốn nhờ nhưng Lam Khảm Khảm bà chỉ giúp người trong nhà.

      Cho nên Trình Khuynh Nam là con dâu nhà tôi, vậy Lam Khảm Khảm bà đương nhiên đồng ý giúp, còn nếu như phải, xin lỗi vì tiếp đãi.

      Sắc mặt của Trình Khuynh Nam có chút khó coi, tâm tư của Mạc Yên cũng được thu lại.

      Chỉ có mặt của Lam Thiên Long mang theo chút mong đợi và chút lo lắng, vui buồn lẫn lộn chờ câu trả lời của Trình Khuynh Nam.

      Trình Khuynh Nam có chút trầm tư như quyết định điều gì đó, ánh mắt kiên định nhìn về phía Lam Khảm Khảm, "Con có thể chuyện riêng với bác chút ?"

      "Có thể." Lam Khảm Khảm cũng cực kỳ nhanh nhẹn, "Các người đều lui ra ngoài , tôi chuyện với Nam Nam chút."

      Mạc Yên nhìn Trình Khuynh Nam, Trình Khuynh Nam cho ánh mắt yên tâm.

      Mạc Yên nhìn cửa đóng lại như phải đối mặt với hoàn cảnh xa lạ, đám người xa lạ rất mệt mỏi, như biết phải sử dụng sức lực toàn thân như thế nào.

      tại chỉ có thể kí gởi hi vọng vào người Trình Khuynh Nam, hi vọng Trình Khuynh Nam có thể cho tin tốt.

      Nhưng lại biết, bây giờ nhờ đúng người!

      Cho dù Mạc Yên rất thông minh, nhưng tuyệt đối thể ngờ, người mà Độc Thiên Nhai nhờ tới chăm sóc , lại thiết kế cái bẫy quanh co lớn như vậy, chỉ vì ý nghĩa muốn tiêu diệt , tình địch lớn nhất này.

      Trong phòng, Trình Khuynh Nam nhìn vẻ mặt lãnh đạm của Lam Khảm Khảm, cười tươi như hoa, "Bác con cũng vòng vo với bác hôm nay con tới đây là muốn hoàn thành tâm nguyện cho bác."

      Hai mắt Lam Khảm Khảm nheo lại, "A.... chỉ giáo cho?"

      Trình Khuynh Nam làm như định liệu trước, cũng thẳng thắn với Lam Khảm Khảm, "Con nghĩ trong lòng bác vẫn chưa buông xuống được cái chết của Tiểu Lam có đúng ?"

      Trong nháy mắt sắc mặt của Lam Khảm Khảm đều phủ đầy sương lạnh, sát khí chợt lóe lên, "Trình Khuynh Nam, đừng tưởng rằng là người phụ nữ mà Thiên Long thích, tôi làm được gì ."

      Trình Khuynh Nam vội cười , "Bác đừng hiểu lầm! Con chỉ muốn cho bác biết, bạn con là Mạc Yên, ấy tới tìm bác có chuyện, chính là muốn cầu xin bác giải cổ độc tuyệt tình cho người đàn ông. Mà theo như Thiên Long , chỉ có nhà họ Lam mới nuôi cổ độc tuyệt tình, hơn nữa cũng chỉ có Tiểu Lam từng nuôi nhiều năm trước. Sau đó Tiểu Lam lại chết nơi đất khách, bác , chẳng lẽ bác muốn biết nguyên nhân ràng sao? muốn đòi lại công đạo cho Tiểu Lam sao?"

      Khóe môi Lam Khảm Khảm gợi lên nụ cười cao giọng, " có kế hoạch gì, cho tôi nghe chút."

      Trình Khuynh Nam giọng trao đổi với Lam Khảm Khảm
      ****

      về bên này, khi Nam Bá Đông và Nam Tinh bước xuống máy bay, sớm có nhóm người mặc toàn âu phục màu đen chờ sẵn ở thông đạo của máy bay.

      Vừa thấy Nam Ba Đông và Nam Tinh xuất , cầm đầu là người đàn ông hai bảy hai tám tuổi tươi cười nghênh đón, " Đông, hoan nghênh tới Nam Cương! Em đúng là chờ rất lâu rồi, bây giờ Đông mới có dịp đến đây, bất luận như thế nào cũng nên để em tận tâm làm chủ nhà dân bản xứ này."

      Người này là bá chu trong bóng tối ở Nam Cương -- Đoạn Kiêu Thành.

      Nam Bá Đông đấm vai , "Thằng nhóc này, thời gian này có khỏe ?"

      Đoạn Kiều Thành cười vang , "Có Đông chiếu cố, làm sao có thể khỏe được!"

      Nam Cương và Tam Giác Vàng sát nhau, hắc đạo của hai nơi này gắn bó nhau để tồn tại. Đoạn Kiều Thành và Nam Bá Đông là bá chủ ở hai nơi, cho nên cũng thường lui tới, hơn nữa tính tình của hai người cũng được coi là thân nhau, thường xuyên qua lại, liền trở thành số ít bạn bè đáng tin cậy.

      Lần này Nam Bá Đông đến Nam Cương, tất nhiên thể làm phiền Đoạn Kiều Hành, mà cơ hội Nam Bá Đông tìm đến mình giúp đỡ, cầu còn được, Đoạn Kiều Thành cũng rất vui lòng giúp đỡ.

      xe của Đoạn Kiều Thành, Nam Bá Đông cũng dong dài, trực tiếp mục đích của mình.

      Đoạn Kiều Thành vừa nghe vị "chị dâu" trong truyền thuyết vừa tới Nam Cương, chính mình lại chăm sóc, lại khó tránh mà giải thích, sau đó liền gọi điện thoại sai thủ hạ, bảo Nam Tinh cho biết nơi đó, sai người tìm Mạc Yên trước.

      Nam Tinh luôn luôn chú ý đến định vị vệ tinh của Mạc Yên bỗng kêu lớn. "Ba, tốt rồi, tín hiệu của mẹ biến mất rồi."

      Sắc mặt của Nam Bá Đông trong nháy mắt trầm xuống, "Biến mất ở nơi nào?"

      Nam Tinh duỗi tay bấm bàn phím máy tính vệ tinh, "Là ở Ngọc Long Tuyết Sơn, ba, có thể là mẹ mình tới Tộc Nạp Tây."

      Nam Bá Đông trầm giọng ra lệnh, "! Chúng ta trực tiếp vào trong đó!"
      Last edited: 20/12/14
      Andrena thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :