1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Quân hôn độc ái - Tang Du Tinh (Quân nhân) (Full 89c Đã có ebook

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 66: Nam Bác Thao đến

      chưa từng nghĩ tới Nam Bá Đông là người đàn ông dũng mãnh lại có ngày cũng yếu ớt như vậy.

      Quay đầu lại suy nghĩ chút, mấy năm qua đối với đúng là tốt!

      Bởi vì trong lòng vẫn còn hận , oán , cho nên vẫn luôn đối với tương đối lạnh nhạt, lạnh cũng thôi , thậm chí ngay cả nụ cười cũng keo kiệt với .

      Hôm nay đột nhiên nghe cầu xin bi ai với như vậy, Mạc Yên đột nhiên cũng cảm giác trong lòng rất chua xót, vành mắt cũng hồng lên, chỉ có thể nhàng "Ừ" tiếng, liền nhanh chóng xoay người ra chỗ khác.

      muốn để cho nhìn thấy mà khổ sở, vậy làm cho đau lòng.

      tại trong lòng lại ánh lên tia hi vọng, ý chiến đấu chinh phục lòng của Nam Bá Đông nhiều hơn chút, như vậy có lòng tin mà chống đỡ, có lẽ có thể giúp có sức sống và cơ hội sống nhiều hơn, có thể chống đỡ và giúp tuyệt vọng, tiếp tục bước tiếp.

      Nam Bá Đông si ngốc nhìn thân thể của Mạc Yên tinh tế và thon thả như tràn đầy năng lượng, nghĩ đến ngày tháng của chính mình còn nhiều, đột nhiên sinh ra loại tâm trạng muốn và quyến luyến.

      Yên nhi, nếu như có kiếp sau, chỉ mong chúng ta có thể gặp nhau sớm hơn chút!

      Chỉ mong, kiếp sau có thể cùng với em...ở bên nhau cả đời.

      Mạc Yên ổn định xong tâm tình của mình, quay người lại nhìn thấy gương mặt tuấn tú của Nam Bá Đông như cười tự giễu và sao cả, trong lòng lại than tiếng, hiểu sao lại chua xót.

      cố gắng giảm bớt thanh của mình, lấy giọng cũng coi như là dịu dàng , "Em có thể đối tốt với , nhưng mà cũng phải nhớ kỹ cho em, đừng bao giờ sa sút tin thần, người cha, Nam Tinh lại còn như vậy, phải có trách nhiệm chăm sóc cho nó, bây giờ nó rất cần ủng hộ của !"

      "Vậy còn em? Em có cần ?"

      Nam Bá Đông nắm chặc tay , đột nhiên nhớ đến chính tai nghe được lời xin lỗi của . Cho dù...chỉ là lời dối tốt bụng, cũng rất muốn nghe!

      Mạc Yên cắn môi, đối mặt với ánh mắt nóng hừng hực như lửa của , uyển chuyển , "Tuy rằng và Nam Tinh phải là người thân ruột thịt của em, nhưng các người đều là người nhà của Mạc Yên em, em muốn trong các người xảy ra bất cứ chuyện gì."

      Vẻ mặt của Nam Bá Đông bỗng chốc đen , buông tay ra như bị điện giật, lạnh lùng , "Để Mẫn Lạp và Đường Thạch sắp xếp chút, muốn về!"

      Mạc Yên sửng sốt, " về? Về đâu?"

      Nam Bá Đông lạnh lùng hừ tiếng, "Đương nhiên là về phủ Vương gia rồi, chẳng lẽ em còn nhà nào đứng tên em nữa sao, bộ em muốn ở đó sao?"

      Mạc Yên biết lẫy, nhưng vẫn bị làm cho tức nghẹn hồi lâu thở được, chỉ có thể hận nhìn chằm chằm , vành mắt cũng chậm rãi đỏ lên.

      Nam Bá Đông vừa nhìn thấy bộ dáng bĩu môi, nước mắt lưng tròng ủy khuất của , trong lòng lại thấy đau trận, khàn giọng , " xin lỗi!"

      Mạc Yên nghiêng đầu sang chỗ khác để ý tới , Nam Bá Đông yên lặng nhìn bóng lưng của Mạc Yên, rồi cũng trầm mặc.

      Như mong muốn, Nam Bá Đông trở về phủ Vương gia, nhưng Mạc Yên vẫn còn giận , mà Nam Bá Đông cũng biết xảy ra chuyện gì, nên cứ như vậy cùng giận với .

      Kết quả ai cũng chịu cúi đầu trước, cứ chiến tranh lạnh như vậy, ai cũng muốn tiến lên quan tâm người kia trước.

      Cứ chiến tranh lạnh như vậy kéo dài tới ngày hôm sau, Mạc Yên nhận được điện thoại của Nam Bác Thao.

      Rốt cuộc Nam Bác Thao cũng tới! Cuối cùng quan hệ giữa và Nam Bá Đông cũng có kết quả.

      Từ ngày đó sau khi thấy Nam Bá Đông, Bạch Yên vẫn luôn cảm thấy bất an và lo lắng, cũng trong lúc đó nhận được điện thoại của Nam Bác Thao, hẹn bà đến khách sạn lớn Grand Hyatt để chuyện của Mạc Yên.

      Bạch Yên vô lực, nhắm nghiền hai mắt, chuyện nên tới rốt cuộc cũng phải tới!

      Bà nghiêm túc chuẩn bị cho mình phen, xong rồi mang theo tâm tình phức tạp, tới gặp tuổi thanh xuân lúc trẻ của mình, người đàn ông mà bà từng như sinh mạng.
      Andrena thích bài này.

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 67: Chân tướng về thân thế

      Bạch Yên thông qua dẫn dắt của hai vệ sĩ áo đen, đúng hẹn đứng trước cửa phòng tổng thống ở khách sạn lớn Grand Hyatt.

      Khi bà nhìn thấy người đàn ông có hai tóc mai hoa râm, đôi mắt đen tràn đầy kích động ngừng lại người bà, Bạch Yên nhịn được lại cảm thán năm tháng vô tình, từng là thiếu niên tuấn bất phàm như vậy, bây giờ cũng già nua và tiều tụy.

      từng có năm tháng rực rỡ như vậy, nhưng vào giờ phút này sau khi bị năm tháng qua tàn phá, cũng loang lỗ nhiều màu chịu được, chỉ để lại những hồi ức đau đớn hoặc vui vẻ qua. Lúc những hồi ức chôn sâu lại xông lên đầu, lúc lơ đãng nhớ lại, vẫn còn cảm thấy từng trận đau đớn.

      Vì những thứ từng có giờ trôi qua.

      Bạch Yên đột nhiên phát bà vẫn dấu kín nỗ hận trong lòng bà, nhưng vào giờ phút này lại cảm giác nó tiêu tán ít. Trước khi tới bà cảm thấy đủ loại lo lắng, đủ loại bất an, nhưng giờ phút này cũng khôi phục lại bình tĩnh của mình.

      Bà vẫn tưởng rằng, nếu như có ngày bà tạm biệt Nam Bác Thao bà nhất định hận được mà giết ông. Suy cho cùng tình mà ông mang đến phải là hạnh phúc, mà là đau khổ và bất hạnh nhiều hơn. Nếu như năm đó phải Mạc Vấn khoan dung và trân trọng, bà cũng dám tưởng tượng được, Bạch Yên của hôm nay trôi về đâu?

      Hôm nay vừa gặp lại, bà mới phát , những nỗi thống hận năm đó, sớm theo thời gian từ từ tan biến. Hận của bà ở nơi này hơn hai mươi năm qua, sớm bị tình của Mạc Vấn, còn tình của con cái lấp đầy, mà người cũ này, ở trong mắt bà, bất quá cũng chỉ là người bạn cũ vừa quen thuộc vừa xa lạ mà thôi.

      Nam Bác Thao nhìn thấy trong mắt của Bạch Yên vô cùng kích động, còn ông lại như cố đè nén cái gì, giọng khàn khàn và nghẹn lời lên tiếng, "Tiểu Yên, bà đến rồi!"d

      Bạch Yên nhàn nhạt liếc ông cái, nhàn nhạt hỏi, " mời tôi vào trong sao?"

      Lúc này Nam Bác Thao mới phục hồi lại tinh thần, mở cửa rồi nghiêng người tránh, "Mời vào!" đôi mắt nóng bỏng vẫn như cũ đặt người bà, nhìn thấy gương mặt bà có dấu vết khắc họa của năm tháng, và bộ dáng thướt tha vẫn như cũ làm cho ông mê muội, thậm chí so với năm đó giờ bà càng có mùi vị hơn, càng làm cho người ta say mê.

      Nam Bác Thao quay đầu lại phân phó cho vệ sĩ A Quân, "Kêu người đưa tới cho tôi ly Lam Sơn và ly Hương Dụ Nãi Tích."

      Bạch Yên đột nhiên nghiêng đầu nhìn ông, xa cách cười , " xin lỗi! Tôi còn uống Hương Dụ Nãi Tích." Sau đó bà với vệ sĩ A Quân, "Làm phiền cậu, cho tôi xin ly sữa tươi. Cảm ơn!"

      Vệ sĩ áo đen A Quân nhìn Bạch Yên cái, rồi nhìn về phía Nam Bác Thao, thấy ông gật đầu liền lập tức gọi điện sai người chuẩn bị.

      Trong lúc này, người đàn ông trung niên mặc quân trang, thẳng sống lưng, sắc mặt u tối nhanh về phía trước.

      Phía sau ông còn có người có thân hình cao lớn theo, mặt mũi lạnh lẽo, là nhân viên cảnh vệ có súng mang ở thắt lưng.

      Bốn người cảnh vệ canh giữ ở hành lang và ngoài cửa lập tức cảnh giác nhìn những người vừa tới, hai người vệ sĩ nhanh chóng vươn tay ngăn cản bọn họ, gương mặt lạnh tuấn tú của vệ sĩ A Quân , " xin lỗi! Nơi này là khu vực tư nhân, mời tiên sinh quay về!"

      Lúc này hai tròng mắt của người đàn ông trung niên mặc quân trang nhíu lại, gương mặt luôn nho nhã lộ ra cỗ lạnh lẽo, như mùa đông lạnh băng vừa lạnh vừa sắc bén, "Tôi tới tìm vợ của tôi, bà ấy vừa mới vào nơi này, tên của bà ấy là Bạch Yên, phiền cậu vào trong lại."

      Người vừa tới chính là Mạc Vấn và cảnh vệ của ông.

      Mạc Vấn xong lại lấy ra chứng cứ của mình đưa cho A Quân nhìn chút.

      Vệ sĩ áo đen A Quân vừa nhìn thấy quân hàm người ông, sắc mặt trong nháy mắt nghiêm lại, "Ngài chờ chút, tôi lập tức vào trong thông báo tiếng."
      Chỉ chốt lát sau Bạch Yên liền ra, nhìn thấy Mạc Vấn, giọng hỏi, "Hôm nay phải ông có tiệc đoàn thể hay sao? Làm sao lại có thời gian rảnh tới đây?"

      Mạc Vấn ôm hông của bà, "Tôi lo lắng!"

      Mặt của Bạch Yên đỏ lên, bấm ông cái, "Đều là vợ chồng già rồi, ông còn có cái gì yên chứ, chẳng lẽ ông sợ tôi ở sau lưng làm chuyện xấu gì sao?"

      Mạc Vấn hôn lên mặt của bà cái, " phải, tôi sợ bà làm chuyện xấu gì, tôi chỉ sợ có người da mặt dày vô hạn nghĩ muốn làm chuyện gì xấu với bà, tôi thân là chồng bà, tất nhiên phải có trách nhiệm bảo vệ, tuyệt đối để cho bất luận người nào thừa dịp, cần phải chặt hết những nguy hiểm trước khi nó phát sinh."

      Bạch Yên cười cười, "Ông đến cũng tốt thôi, dù sao bây giờ Yên nhi là con của chúng ta, có số việc tất cả mọi người gặp mặt ra cũng tốt."

      Mạc Vấn nghe Bạch Yên thế, trong lòng cũng trấn định! Trước kia ông vẫn luôn lo lắng, Bạch Yên có thể bị Nam Bác Thao ảnh hưởng.

      Dù sao, bà cũng từng Nam Bác Thao sâu đậm như vậy.

      Bây giờ nhìn lại những điều mà ông lo lắng dư thừa rồi.

      Bạch Yên là người phụ nữ rất lý trí, ông may mắn khi có thể cưới được bà, cũng vì vậy mà có được vài chục năm hạnh phúc.

      Nam Bác Thao nhìn thấy Mạc Vấn bá đại ôm cả thắt lưng của Bạch Yên tiến vào, con ngươi ảm đạm chút, ngay đó liền khôi phục lại nụ cười thản nhiên và ung dung, "Tham mưu Mạc, mời ngồi! Hôm nay xin lỗi vì quấy rầy các người! Nếu như phải vì chuyện của Yên nhi và A Đông, tôi cũng giữ gìn lời hứa năm đó, tuyệt đối tạm biệt Bạch Yên, lần này kính xin Tham mưu Mạc bỏ qua!"
      gương mặt nho nhã của Mạc Vấn xuất nhàn nhạt lệ khí, "Chủ tịch Nam khách khí rồi! Mạc Yên là con của chúng ta, tôi rất cảm kích ông chăm sóc cho nó trong hơn năm này, nhưng mà tôi hy vọng ân oán đời trước ảnh hưởng đến hạnh phúc của mấy đứa ."

      Sắc mặt của Nam Bác Thao trầm xuống, lạnh giọng , "Điền này cũng chính là hy vọng của tôi! A Đông và Yên nhi sớm trở thành vợ chồng, tôi biết tại sao Bạch Yên lại lấy chuyện đoạn tuyệt quan hệ tới ngăn cản bọn họ ở chung chỗ, hai người có thể thẳng thắng nguyên nhân cho tôi biết được ?"

      Mạc Vấn và Bạch Yên liếc mắt nhìn nhau, Bạch Yên chống lại ánh mắt vội vàng của Nam Bác Thao, trong lòng run lên, cắn môi, sau khi chờ trong lòng đấu tranh phen xong, bà từng chữ từng câu mở chân tướng kia ra ngoài, "Yên nhi...là con của ông!"

      Mạc Yên núp ở sau bức màn nghe thấy đáp án mà sớm trước đó, trong nháy mắt tim vặn lại thành đoàn, nước mắt như trân châu đứt giây, cứ thế rơi xuống.

      chưa bao giờ nghĩ tới, Mạc Vấn nuôi hơn hai mươi năm, đối xử với như cốt nhục thân nhất, đến cuối cùng lại phải là ba .

      Sau đó, Nam Bác Thao và Bạch Yên cái gì cũng hoàn toàn nghe thấy.

      bụm chặc miệng mình, để cho mình phát ra chút xíu thanh nào.

      Khóc thút thít tiếng động, cảm xúc bị kích động đến vượt quá giới hạn, làm cho tim ép chặc từng trận.

      trận đau đớn đến thở được quét tới toàn thân , ý thức của Mạc Yên trong nháy mắt rơi vào trong bóng tối, "Rầm" tiếng ngã xuống đất.
      Andrena thích bài này.

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 68: Vết thương cũ là tai họa ngầm

      Tiếng động phía sau rèm làm kinh động cuộc chuyện của ba người.

      Nam Bác Thao phản ứng kịp, lập tức kéo màn cửa ra, lúc phát Mạc Yên mặt xanh mét té xuống đất, dọa cho ông sợ phải ngồi chồm hổm xuống, muốn vươn tay ôm liền nghe được tiếng quát của Mạc Vấn, " được động! Đừng động đến con bé! Để tôi tới xem chút!"

      Mạc Vấn vọt tới, thấy bộ dáng trắng nhợt trong cơn sốc của Mạc Yên, ràng là...

      Trong lòng của ông rét rung, vội vàng đặt thân thể của Mạc Yên nằm ngang, nghiêng đầu lớn tiếng quát Nam Bác Thao, "Mau cầm hai cái gối tới đây!"

      Nam Bác Thao vội vàng chạy vào phòng ngủ, cầm toàn bộ gối ra.

      Mạc Vấn vừa bên cầm lấy gối để dưới đầu của Mạc Yên, bên lại để xuống đệm chân cho , sau đó lại dùng lực nhấn vào ngực .

      Ông vừa áp dụng cấp cứu với Mạc Yên, vừa lớn tiếng với Bạch Yên bị hù sợ, "Tiểu Yên, bà mau kêu Tiểu Lý điện thoại cấp cứu tới bệnh viên quân khu, kêu bọn họ lập tức phái xe tới đây, mau lên!"

      "Được được được!" Bạch Yên muốn ra ngoài, bọn vệ sĩ và canh vệ Tiểu Lý ở ngoài cửa nghe được tiếng động lạ ở trong phòng nên muốn đá văng cửa chạy vào.

      Lúc nhìn thấy tình hình ở trong phòng, bọn họ kinh ngạc, Mạc Vấn lại nhanh chóng phân phó lần với Tiểu Lý.

      Tiểu Lý vội vàng gọi điện thoại kêu xe cấp cứu, bởi vì là chuyện quan trọng của Mạc Vấn nên nhất định phía bên kia lập tức phái xe tới mau. Tiểu Lý lại báo cáo với Mạc Vấn tiếng, xe cấp cứu mau tới đây.

      Nam Bác Thao cũng phản ứng lại, vội vàng lấy điện thoại ra, bấm số của Mẫn Lạp, lần về bệnh tình của Mạc Yên, Mẫn Lạp lập tức chạy tới ngay.

      khí bên trong phòng khẩn trương làm người khác phải ngộp thở.

      Những người vệ sĩ khác thấy bên trong phòng tạm thời có chuyện của bọn họ, lại trở về canh giữ ở bên ngoài, chỉ để lại vệ sĩ và cảnh vệ Tiểu Lý ở lại nhận mệnh lệnh.

      Tay chân của Bạch Yên luống cuống đứng ở nơi đó, nhìn Mạc Vấn cấp cứu cho Mạc Yên, thấy sắc mặt của ông nghiêm trọng, mồ hôi trán lại lớn như hạt đậu, càng ngừng theo khuôn mặt chảy xuống, trong lòng càng thêm khẩn trương và bất an.

      Sau đó ánh mắt của bà lại rơi khuôn mặt của Mạc Yên, thấy sắc mặt Mạc Yên tái nhợt như tờ giấy trắng, Bạch Yên chỉ cảm thấy tim của bà bị bóp chặc từng trận.

      Hai tay của bà nắm lại chặc, ngay cả móng tay bấm vào da thịt mà bà cũng biết, chỉ có nước mắt là ngừng chảy xuống, nhưng ngay cả thanh cũng phát ra.

      Đột nhiên Bạch Yên tới trước cửa sổ quỳ xuống, nhìn bầu trời ở bên ngoài cửa sổ, hai tay chấp lại thành hình chữ thập, ngừng ở trong lòng cầu xin ông trời, cầu xin ông trời đừng tàn nhẫn như vậy. Nếu như quả muốn ban tai họa gì xuống, hãy để mình bà tới chịu đựng, bà tình nguyện giảm thọ, cũng muốn Mạc Yên, con bà lần nữa lâm vào chốn khổ nạn. Con bé còn trẻ như vậy, con bé chỉ vừa mới thoát khỏi đau khổ thôi, tại sao lại để cho con bé tiếp tục bị thương chứ?

      Ông trời, cầu xin ông, xin hãy nhìn vào người mẹ như con mà bỏ qua cho con của con !

      "Tiểu Yên, bà đừng như vậy mà!"

      Nghe được giọng của Nam Bác Thao, Bạch Yên chợt ngước mắt, câm hận nhìn chằm chằm ông, "Nếu như phải lỗi của ông làm sao Yên nhi lại xảy ra chuyện như vậy chứ?"

      Đây hết thảy đều là lỗi của Nam Bác Thao ông, nếu như phải là lỗi của ông làm sao Yên nhi lại có chuyện chứ?

      Nam Bác Thao chống lại tầm mắt của bà, trong lòng lại cảm thấy thống khổ và bi thương.

      Kết quả này phải là điều ông muốn, chẳng qua ông chỉ quá bà, đời này của ông có cách nào để bà ở bên cạnh, và cũng là đời này của Nam Bác Thao có cách nào bù đắp lại nỗi tiếc hận này.

      Lúc ông biết Mạc Yên là cốt nhục của mình, cái loại vui sướng như điên đó lấp đầy ông.

      Cho nên, ông vội vã buông tất cả mọi chuyện, dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới đây, mục đích chính là muốn xác nhận, ông, Bạch Yên, Mạc Yên và còn có đoạn quan hệ và ràng buộc thể xé bỏ vẫn tồn tại.

      Chỉ là có như thế nào cũng nghĩ ra, bởi vì Mạc Yên bị kích động quá độ mà dẫn tới bệnh tim tái phát...

      Là ông quá nóng vội rồi!

      Ông nên để cho Mạc Yên tới, càng nên để cho Mạc Yên núp ở chỗ đó trước, nên để chính tai nghe được những ân oan qua của bọn họ, những chuyện cũ tốt đẹp xen lẫn khó chịu, làm sao chịu đựng được đây chứ?

      Yên nhi, xin lỗi! Là ba có lỗi với con!

      Trong lòng Nam Bác Thao tràn đầy tự trách, nhìn thấy đứa con của mình hấp hối ngã xuống đất, sớm biết vì gì mà nước mắt của ông nhịn được, thương tâm chảy xuống.

      Trước khi xe cấp cứu còn chưa có chạy tới, vì Mạc Vấn cố gắng khổ cực cấp cứu, cuối cùng Mạc Yên cũng yếu ớt mở mắt ra.

      Nhìn vẻ mặt quan tâm và lo lắng của Mạc Vấn ở trước mặt, nước mắt của lại chảy xuống, "Ba..."

      Mạc Vấn nhàng lau nước mắt ở mặt của , "Con bé ngốc, con làm sao vậy? Cảm thấy tốt hơn chút nào chưa? Đừng khóc, thân thể này của con phải tịnh dưỡng tốt, con kêu ba phải làm sao yên tâm đây?"

      Nam Bác Thao vừa thấy Mạc Yên tỉnh dậy, mừng rỡ, muốn tiến lên nhìn Mạc Yên nhưng lại bị Bạch Yên dùng sức đẩy ra, "Ông tránh ra ! Tránh ra! Nam Bác Thao, chuyện qua tôi có thể so đo với ông, nhưng Yên nhi là đứa con hiểu chuyện và biết điều như vậy, ông nhẫn tâm muốn nhìn con bé dâng lên mạng sống của mình sao? Nam Bác Thao, coi như là tôi cầu xin ông , hai cha con các người hãy nhanh chóng cách xa chúng tôi ra! Giống như trước kia vậy, càng xa càng tốt, trả lại mảnh bình yên cho chúng tôi, chúng tôi muốn gặp lại các người, các người cũng đừng làm khổ chúng tôi nữa có được ?"

      Trong mắt Bạch Yên đầy hận ý và thê lương, hai tròng mắt đều đỏ lên, vừa , vừa ở bên nước mắt rơi như mưa.

      Nam Bác Thao nhìn thấy, trong lòng lại cảm thấy từng trận đau nhói, rồi lại phản bác lại được câu gì, chỉ có vẻ mặt thống khổ đứng ở nơi đó chịu đựng.

      Xe cấp cứu rốt cuộc cũng gào thét tới.

      Lúc Mạc Yên được đưa xuống dưới lầu, Mẫn Lạp cũng vừa tới nơi.

      Chẳng những tới, mà còn có Nam Bá Đông bệnh và Nam Tinh cùng nhau chạy tới.

      Nhìn thấy Mạc Yên tái nhợt suy yếu nằm băng ca, Nam Bá Đông chỉ cảm thấy tim cơ hồ hít thở nỗi, lôi Nam Tinh, để ý gì vọt tới trước mặt của , "Yên nhi..."

      vừa mới phát bệnh, hôm nay Mạc Yên lại như thế này, đây phải được kêu là họa vô đơn chí sao?

      Mạc Yên vẫn vô lực nhắm mắt lại, như nghe thấy tiếng kêu gào của , lông mi khẽ run, yếu ớt mở mắt ra.

      Nhìn thấy bác sĩ ngăn hai người ở bên ngoài, lúc nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của Nam Bá Đông và Nam Tinh, suy yếu nhìn bọn họ cười, "Em sao! Đừng lo lắng!"

      Giọng của rất , có sức! Nhưng Nam Bá Đông và Nam Tinh đều nghe .

      Mạc Yên cười xin lỗi với bọn họ, bây giờ cảm thấy mình yếu vô cùng, tay chân bủn rủn có sức, hô hấp được chút tim liền đau, mới vừa giây trước, trái tim hít thở thông mà đau đớn, giờ lại lan ra toàn thân, cho rằng mình chết!

      lại nhớ tới lời cảnh cáo của Độc Thiên Nhai, : Yên nhi, tim của em tốt là bởi vì vết súng năm đó để lại tổn thương, nhưng bây giờ em còn trẻ, cho nên nhất thời thể nghĩ ra đó là vấn đề gì, nhưng em nhất định phải chú ý chăm sóc mình, chú ý tâm tình lắng đọng, ngàn vạn lần được để bị kích động hoặc tức giận, nếu khi bệnh tái phát rất nghiêm trọng.

      Cho nên lúc gần , Thiên Nhai đưa cho hai viên thuốc cứu mạng, chờ lúc gặp nạn dùng.

      Thiên Nhai là tốt, vẫn luôn nhớ !

      Chỉ là nghĩ đến, tai họa ngầm mà Độc Thiên Nhai lại phát tác nhanh như vậy.
      Andrenacoi_coi thích bài này.

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 69: Giọt nước mắt cuối cùng

      Mạc Yên nâng mắt nhìn từng khuôn mặt lo lắng của người thân ở bên cạnh, trong lòng cảm thấy hạnh phúc, rồi lại có loại chua xót thể hiểu. Bất kể là tâm tình nào, nhưng cảm xúc mãnh liệt nhất vẫn là... có cách nào kiềm chế bản thân mình, từng dặm trong lòng đều cảm thấy kích động và phập phồng.
      Có phải người bệnh luôn có quyền lợi làm nũng nhất, quyền lợi muốn khóc nhất, quyền lợi có thể yếu ớt nhất hay ?

      Lúc bắt đầu từ Tam Giác Vàng, gặp thoáng qua cái chết lần rồi lại lần, mỗi lần đều phải trải qua gian khổ, vẫn luôn đè nén chặc tất cả đau khổ và tội lỗi sâu ở trong tim của mình.

      Hôm nay nghĩ mình có thể sống tốt hơn, nhưng giờ lại đột nhiên phát sinh chuyện ngoài ý muốn như thế này.

      Chẳng lẽ...là ông trời cảm thấy vẫn chưa cho đủ thử thách sao?

      rất muốn rất muốn khóc, rất muốn khóc thoả thích lên trận, muốn phát tiết tất cả những ủy khuất, tất cả đau khổ, tất cả buồn bực ở trong lòng ra ngoài.

      Nhưng khi nhìn thấy hai tóc mai hoa râm gương mặt lo lắng và yên lòng của ba mẹ nhìn mình, nhìn thấy Nam Bá Đông vẫn bị bệnh nhưng cũng vội vàng chạy tới, nhìn thấy giữa con ngươi nho của Nam Tinh có nước mắt óng ánh nhưng lại kiên cường cắn chặc môi để cho nó chảy xuống. Tuy Mạc Yên muốn khóc nhưng lại nở nụ cười yếu ớt.

      thể! thể làm cho ba mẹ đau lòng vì mình, lại càng thể để cho A Đông và Nam Tinh vì mà lo lắng và bất an.

      Cho nên, nước mắt của chỉ có thể chảy ở trong lòng.

      Vì vậy, chỉ có thể mỉm cười, dùng nụ cười vui tươi của mình trấn an những người thân bất an và khẩn trương của .

      Liền nhìn thấy vẻ mặt của ba mẹ, A Đông và Tiểu Tinh quả nhiên bởi vì nụ cười của mình mà dịu lại, Mạc Yên biết mình làm đúng rồi!

      Chỉ cần bọn họ khỏe mạnh, có làm cái gì cũng vui lòng!

      Còn Nam Bác Thao vẫn luôn bị cố ý xem kia, cho dù ông có phải là ba của mình hay , nhưng lúc ở Luân Đôn ông từng đối xử với vô cùng tốt, nhưng chẳng qua chỉ là nhất thời tiếp thu được này, cũng có trách ông.

      Tim bình tĩnh, suy nghĩ lại tất cả mọi việc, ngược lại cảm thấy được và A Đông đúng là có quan hệ em, nó làm cho cảm thấy an lòng. cho cùng vẫn luôn cảm thấy mình có cách nào đáp lại tình cảm của Nam Bá Đông, dù sao chăng nữa trong lòng vẫn cảm thấy mắc nợ . tại tốt rồi, bọn họ giờ là em!

      Nhưng mà vừa nghĩ tới tính cách của Nam Bá Đông, trong lòng Mạc Yên lại run rẩy và bất an.

      Nếu như để biết quan hệ của bọn họ là em, có thể nổi bão phát điên hay ?diễn✿đàn◕‿◕lê◕‿◕quý✿đôn

      Lúc nhắm mắt suy nghĩ nỗi lòng, Mạc Yên được các bác sĩ và y tá đưa vào bên trong xe cấp cứu.

      Mạc Vấn và Bạch Yên cùng nhau theo bác sĩ chen vào bên trong xe cấp cứu, lúc nhìn thấy cửa xe mau chóng đóng lại, thân thể bé của Nam Tinh nhanh nhẹn như làn khói chui vào.

      Nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Mạc Vấn và Bạch Yên, Nam Tinh ngại ngùng cười, sau đó chen đến trước mặt của Mạc Yên, cầm tay của chặc, đặt mặt của bé mà cọ xát, vô cùng thân thiết , "Mẹ, tin tưởng con, mẹ nhất định có việc gì! Con ở bên cạnh của mẹ!"

      Mạc Yên cười rồi khẽ gật đầu, câu, "Tiểu tử ngốc!"

      Nhìn thấy đôi mẹ con trong ngoài đều đẹp, cảm thấy trong lúc đó hai mẹ con này có loại tình cảm nồng đậm nỡ bỏ được, những người xung quanh đều thầm lấy làm kỳ lạ, ngay cả Mạc Vấn và

      Bạch Yên cũng đều hai mặt nhìn nhau, nghĩ tới con của mình lại có tình cảm quấn quýt như vậy với con do người khác sinh ra.
      Có lẽ đây chính là duyên phận giữa hai mẹ con bọn họ !
      Nam Bá Thao, Nam Bá Đông, còn có Mẫn Lạp, nhân viên cảnh vệ tiểu Lý và nhóm vệ sĩ áo đen thấy xe cấp cứu chạy , bọn họ cũng vội vã lên xe, mấy chiếc xe bạc tỷ theo sát ó phía sau xe cấp cứu chặt, chạy tới tổng bệnh viện quân khu.
      bên từ phía tổng bệnh viện quân khu sớm có Viện trưởng Tôn Chí Bình dẫn theo đội ngũ bác sĩ chờ sẵn ở trước cổng lớn của bệnh viện.
      Vừa thấy xe cấp cứu của Mạc Yên chạy tới, các bác sĩ liền đẩy Mạc Yên vào phòng cấp cứu kiểm tra.
      Mạc Vấn tiến lên bắt tay Viện trưởng Tôn Chí Bình. “Lão Tôn, chuyện hôm nay phải làm phiền ông rồi!”
      Tôn Chí Bình vỗ vai ông, cười , “Chúng ta đều là bạn già mà, ông lời này có phải là quá khách khí với tôi rồi ?”
      Mạc Vấn nhàng đánh ông quyền, thẳng thắn ‘Được rồi, tôi cũng khách khí với ông nữa, nếu chúng ta rãnh rỗi uống rượu với nhau, được rồi, tôi xem con bé chút!”
      Tôn Chí Bình hai lời, “Tôi với ông qua xem chút!”
      “Cảm ơn!”
      Trước cửa phòng cấp cứu, Nam Bá Đông nhìn thấy Mạc Yên bị đẩy vào, bởi vì Mẫn Lạp là bác sĩ riêng của Mạc Yên nên khi đề nghị cũng được vào theo những bác sĩ khác.
      Mới vừa bệnh còn chưa lành nên sắc mặt của Nam Bá Đông tái nhợt, nhưng toàn thân lại có hơi lạnh thấu xương, vẫn như trước kia làm người ta cảm thấy sợ hãi, mặt lạnh xuống độ, thậm chí còn lạnh hơn so với trước kia.
      Lúc cặp mặt như chim ưng nâng lên, như tùy thời có thể tê liệt đối phương bằng ánh mắt u lạnh lẽo.
      Cứ đứng như vậy mấy phút, đột nhiên Nam Bá Đông xoay người, chợt nhìn về phía Nam Bác Thao, ngay cả xưng hô cũng tiết kiệm, trực tiếp khách khí hỏi. “Đây rốt cuộc là chuyện gì? Yên nhi tốt lành làm sao lại bị như vậy?”
      Đối mặt với Nam Bá Đông lộ ra sát khí, ngay cả là người luôn luôn đứng đầu như Nam Bác Thao cũng nhịn được mà thấy lạnh cả người.
      Trái cổ của ông giật giật, giọng có chút khàn khàn. “A Đông, trước tiên con đừng kích động, con lại đây, ba với con!”
      Nam Bá Đông di theo Nam Bác Thao tới cuối hành lang đứng.
      Vẻ mặt của Nam Bác Thao lúc này mới nặng nề với , “Đều là lỗi của ba, là ba ép Bạch Yên ra thân thế của Mạc Yên, Mạc Yên núp ở bên nghe được, nên mới kích động dẫn tới hôn mê. A Đông, Mạc Yên con bé, con bé là em ruột của con đấy!”
      “Ba cái gì? Là em ruột sao?” Nam Bá Đông ngẩn ra. sau đó liền phá lên cười. “Em ruột, em ruột, em ruột là tốt nha! Sau này, con có thể danh chánh ngôn thuận chăm sóc cho ấy cả đời. Hahaha. hahaha...”
      Những người xung quanh bị tiếng cười điên cuồng của làm cho sợ! Mỗi người đều dùng ánh mắt kỳ quặc nhìn , đối với vừa sợ hãi lại vừa tò mò, nhìn thấy bóng dáng cao lớn của bi thương và đơn, lại có chút cảm giác đau lòng.
      Nam Bá Đông đối với phản ứng của những người xung quanh làm như cảm thấy, vẫn cười lớn như cũ.
      Khoé mắt chảy xuống giọt nước mắt, đưa tay dùng sức chút quẹt .
      Nam Bác Thao lo lắng nhìn , mắt đỏ lên, giọng nghẹn lời . “A Đông, con đừng như vậy! Ba biết, đây là lỗi của ba, là ba hại các con, xin lỗi!”
      Nam Bá Đông nhìn ông, khoé môi nâng lên nụ cười trào phúng, tiến tới bên tai của Nam Bá Thao cười lãnh, “Bây giờ ông những thứ này còn có tác dụng gì sao. Nam Bác Thao, ông chút , cả đời của ông tạo bao nhiêu nghiệt rồi? Ông gieo họa lên nhiều người phụ nữ như vậy, từ đến lớn, có bao giờ ông làm tròn trách nhiệm làm cha chưa? Ông chờ xem , ông trời có mắt, con của ông cũng từng đứa chết , rất nhanh tới phiên tôi, ông còn con cái chăm sóc cho mình! Chẳng qua Mạc Yên của tôi, ấy là người phụ nữ tốt như vậy, làm sao hết lần này đến lần khác lại trở thành con của ông đây? ấy có tội gì mà tại sao giờ ấy phải chịu đựng tất cả thống khổ do người có trách nhiệm như ông mang đến chứ? Tại sao? Ông cho tôi biết tại sao ?”
      Khi Nam Bá Đông đến phần sau, nước mắt chảy xuống.
      lập tức đanh mặt lại như con sư tử điên cuồng nổi cơn thịnh nộ, mang theo bộ mặt tàn nhẫn muốn cắn ra máu, nhìn chằm chằm Nam Bác Thao, gằn từng câu từng chữ ra, ‘Nam Bác Thao, tôi cho ông biết, nếu như Yên nhi có xảy ra chuyện gì, tôi giết ông đầu tiên!”
      Đàn ông có nước mắt dễ rơi, chỉ là chưa đụng tới chỗ đau lòng mà thôi!
      Last edited by a moderator: 27/11/14
      Andrena thích bài này.

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 70: Đàn ông dùng nắm đấm để chuyện! (1)

      Nhìn thấy mặt của Nam Bá Đông tràn đầy tuyệt vọng, khoé môi của Nam Bác Thao nâng lên nụ cười bi thương, "Nếu như Mạc Yên có xảy ra chuyện gì, cần con ra tay, ba là người đầu tiên xuống đó cùng với con bé!"

      Nhìn ông như bỗng nhiên già mười tuổi, mặt khắc đầy dấu vết năm tháng còn thấy ưu nhã ung dung như được bão dưỡng nữa, bây giờ chỉ có đau khổ và già nua, đột nhiên trong lòng ông dâng lên cỗ tịch mịch, đơn và hiu quạnh như nhìn thế gian, thân thê lương đủ để làm bất luận người nào nhìn thấy đều cảm thấy đau lòng.

      Nam Bác Thao chưa bao giờ cảm thấy hối hận như lúc này.

      Bởi vì ban đầu ông thoả hiệp và nhượng bộ gia tộc mà bỏ rơi Bạch Yên, ông chiếm được quyền thế và phú quý, nhưng đến cuối cùng ông cũng có được hạnh phúc.

      Đây chính là trời cao trừng phạt cho phản bội trong tình của ông sao?

      Cũng được! Trừng phạt trừng phạt ! Nam Bác Thao ông chấp nhận! Ông sống hơn nửa đời người cũng đủ rồi, chỉ cần những đứa con của ông được sống tốt, hãy để ông gánh hết tất cả tội lỗi . Ông trời, Nam Bác Thao tôi cầu xin ông đừng làm khổ mấy đứa nữa, để cho bọn họ được bình yên, thuận lợi suông sẻ !

      Đối với quan hệ vất vả nhờ Mạc Yên mà hai cha con mới dịu lại, nhưng giờ tất cả lại sụp đỗ lần nữa.

      Chỉ chốc lát sau, Viện trưởng Tôn Chí Bình từ trong phòng cấp cứu ra.

      Trong tay ông cầm bản báo cáo giám định y học, sắc mặt ngưng trọng đứng trước mặt của Mạc Vấn, "Lão Mạc a! Vị Nam tiểu thư bị phát bệnh này, chủ yếu là bởi vì van của động mạch chủ trong trái tim bị tổn thương, lại bị kích thích dẫn tới máu chảy ngược nên sinh ra tình trạng bị sốc, do tim của ấy trước kia từng có vết thương do bị đạn bắn vào, van bị tổn thương, chật hẹp, cho nên sau này nên để ấy bị kịch thích như vậy nữa."

      " tại Nam tiểu thư tạm thời có nguy hiểm gì, cần phải giải phẫu, nhưng cần phải tĩnh dưỡng trong thời gian. Tôi đề nghị sau này Nam tiểu thư tốt nhất nên tới đây kiểm tra thân thể đúng ngày, còn phải đảm bảo ấy được bị kịch thích tinh thần, hoặc là các người có thể cho ấy học cách khống chế tâm tình của mình, ngàn vạn lần được quá vui mừng, cũng được thay đổi cảm xúc quá nhanh, cần phải giữ vững tâm tình của mình bình thản mới tốt."

      Nam Bá Đông ở bên cạnh nghe được liền căng thẳng ở trong lòng, bộ não nhảy lên thình thịch, giọng khàn khàn hỏi, "Ý của bác sĩ là bởi vì trước kia ấy từng bị thương ở tim do đạn nên giờ mới dẫn tới như tại?"

      Viện trưởng Tôn nhìn sâu cái, gật đầu khẳng định, "Đúng vậy! Bác sĩ gia đình của Nam tiểu thư vẫn luôn điều trị với chúng tôi ở bên trong, ta có thể chứng minh những lời tôi ."

      Nam Bá Đông nhìn sang Mẫn Lạp ở bên, sắc mặt của Mẫn Lạp ngưng trọng gật đầu với .

      Sắc mặt của Nam Bá Đông trong nháy mắt chán nản và thất bại.

      nghĩ tới năm kia, phạm vào nghiệp chướng nên giờ nghiệp chướng quá sâu nặng làm cho có sức để trả nợ.

      Bởi vì nguyên nhân là ý xấu mà trồng xuống, Tần Thiên Nham nhẫn tâm trồng quả xuống, đến cuối cùng người ăn quả đắng này lại là Mạc Yên.

      Từ nay về sau, phải mang theo thân đau đớn mà sống tiếp cả đời.

      Nam Bá Đông chưa bao giờ hận chính mình như bây giờ, hận được muốn bắn phát súng để cho mình chết , muốn lấy mạng mình để bồi thường cho những gì thiếu Mạc Yên.

      Bất quá, cũng nhanh thôi! Báo ứng của đến rất nhanh! Yên nhi, bồi thường cho em! Lấy mạng của , còn có tất cả mọi thứ của để bồi thường, chuộc lại nghiệp chướng của !

      Còn có Tần Thiên Nham, ta cũng nên chết !

      Nếu như lấy cái chết để chuộc lỗi với Mạc Yên, phải vì Mạc Yên giết chết Tần Thiên Nham, ta lại càng thể sống mình!

      Đáy mắt của Nam Bá Đông qua tia độc ác sắc bén, cỗ sát khí tỏa ra từ cơ thể, khí lạnh nồng đậm làm cho những người xung quanh cảm giác rét mà run.

      Mỗi người có mặt ở đây sau khi biết báo cáo kiểm tra của Mạc Yên, ai vì Mạc Yên mà cảm thấy đau lòng và khổ sở. Bạch Yên lại trực tiếp ngã vào trong ngực của Mạc Vấn, nước mắt ngừng rơi.

      Làm sao con của bà lại có mệnh khổ như vậy? Ông trời, tôi cầu xin ông, ông cần hành hạ con bé có được hay ? Tất cả đều là lỗi của tôi, hãy để cho tôi tiếp nhận tất cả !

      Mạc Vấn thở dài tiếng, giọng an ủi, "Đừng lo lắng, Yên nhi, con bé cát nhân thiên tướng, có việc gì đâu, chỉ cần con bé dưỡng bệnh tốt, khá hơn thôi!"

      Lúc Mạc Yên được người ta đẩy ra ngoài, mọi người thấy Mạc Yên chưa từng tuyệt vọng, có bi thương, lại càng có đau khổ. Khi mọi người nhìn, hé ra nụ cười mỉm yếu ớt khuôn mặt trắng ngọc.

      Trong suốt như bạch hà, tinh khiết như tuyết liên, tỉ mỉ và uyển chuyển làm cho người ta động lòng, lại càng làm cho người ta đau lòng vì .

      Mạc Yên nâng lên đôi mắt đen bóng như nước mùa thu, bởi vì cười nên cặp mắt tuyệt đẹp cong thành hình trăng lưỡi liềm, ánh mắt trong suốt nhìn lướt qua từng khuôn mặt, dịu dàng với mọi người, "Con rồi, con sao, các người cũng đừng lo lắng cho con, có được ?"

      vừa mới thế, trong lòng mọi người lại càng buồn, càng thêm đau lòng.

      tốt đẹp như vậy, tại sao ông trời vẫn để cho ăn nhiều đau khổ như vậy? Tại sao còn muốn chịu nhiều tội như vậy? Ông trời, ông công bằng sao?

      Trong lúc mọi người vì Mạc Yên mà lặng lẽ rơi nước mắt, Tần Thiên Nham ở đầu kia, vì tra án đánh bom này, ngày đêm chưa được chợp mắt.

      Lúc đó khi nhìn thấy Mạc Yên ngồi trong xe ô-tô nổ tung, Tần Thiên Nham muốn điên rồi.

      cởi áo ngoài xuống, điên cuồng đánh vào lửa lớn ở xe đen: lửa cháy nhưng nhờ giúp đỡ của mọi người, lúc dập xong lửa ở trong xe, nhìn thấy ở trong xe chỉ có hai xác chết của hai người đàn ông, nhưng cũng có nhìn thấy xác chết của đứa và phụ nữ, nhất thời Tần Thiên Nham mừng như điên.

      Mạc Yên sao! Mạc Yên của có việc gì!

      Sau đó, đầu óc của Tần Thiên Nham vừa chuyển, cũng hiểu tất cả, nhất định là trong nháy mắt lúc bọn người của Mạc Yên ngồi trong xe đen quẹo cua, lợi dụng lúc quẹo cua ai để ý, nhanh chóng tiến hành đổi xe, lúc đó suy nghĩ của có chút lung tung, cho nên mới có nhận ra biến hoá trong chớp mắt này.

      Bất luận là như thế nào, chỉ cần Mạc Yên sao là tốt rồi!

      Tần Thiên Nham lại gọi điện cho Tần Kiến Quốc ở Trung Nam Hải để xác nhận, nghe Tần Kiến Quốc khẳng định , Nam Bá Đông, Mạc Yên và còn có Nam Tinh an toàn tới đấy, lúc này Tần Thiên Nham mới thở dài hơi.

      Ngay sau đó nghĩ tới người làm tổn thương Mạc Yên, trong tròng mắt của loé lên cỗ khí lạnh khát máu của báo săn, người dám can đảm tổn thương Mạc Yên bỏ qua cho ai cả!

      Tần Thiên Nham dẫn theo thủ hạ của mình lập tức thẩm vấn hai ông cháu tiến hành ném bom tập kích.

      ngờ hai cái miệng của già trẻ lại mạnh hơn nhiều so với tưởng tượng của Tần Thiên Nham, cạy như thế nào cũng cạy ra.

      lúc có biện pháp nào, Tần Thiên Nham còn cách nào khác đành xin chỉ thị của cấp mời nhà chuyên thôi miên Đậu Đại Đồng tới đây thôi miên để giúp lấy lời khai.

      Kết quả lấy được từ miệng của bọn họ trong lúc thôi miên là: hai ông cháu này cũng phải là hai ông cháu , chẳng qua chỉ là hợp tác, người giả trang là ông nội tên là Củng Tồn Nghĩa, còn người giả trang làm cháu gọi là Dư Quả, bọn họ là người của Thanh bang trong thủ đô.

      Mà nhiệm vụ lần này của bọn họ là được giao từ nhân vật kêu là "Hắc Xà" ở trong Thanh bang, Hắc Xà cam kết với bọn họ, nếu như nhiệm vụ này thành công cho bọn họ trăm vạn nhân dân tệ làm thù lao, trước đó đưa trước năm mươi vạn.

      Tuy hai "ông cháu" biết đây là chuyện thể làm, nhưng muốn tiền nhiều phải gan dạ, bọn họ chỉ còn cách nhắm mắt tiếp nhận thôi.

      Lúc Tần Thiên Nham mang người tới lùng bắt Hắc Xà, lại phát Hắc Xà sớm giết chết hết gia đình của mình, lúc Hắc Xà chết chính là năm phút sau khi nhiệm vụ thất bại của hai ông cháu, cũng tức là khi nhiệm vụ của hai ông cháu vừa thất bại, Hắc Xà lập tức giết người diệt khẩu.

      Vụ án này lâm vào khó khăn.

      Theo sau đó, Thủ trưởng Nhất Hào hạ lệnh xuống trong vòng tuần phải phá cho xong vụ án này, những người cho tổ chuyên án lại ngày đêm hai mươi bốn tiếng ngừng triển khai khế hoạch tìm kiếm bốn phía về bằng chứng của Hắc Xà và hai ông cháu, hy vọng với đủ loại điều tra có thể tra được chút dấu vết nào.

      Tần Thiên Nham đảm nhiệm vị trí quan trọng và khó khăn nhất, lại càng ngừng tiến lên đuổi theo mục tiêu của mình.

      Trong lúc vụ án này có chút đột phá nào, mặt mày cau có, Tần Thiên Nham nhận được điện thoại của Mạc Hàn.

      , từ sau khi Mạc Yên xảy ra chuyện, mọi người ở trong nhà họ Mạc căn bản đối với Tần Thiên Nham chỉ có sắc mặt, đó chính là mặt lạnh!

      Nhưng lần này Mạc Hàn cư nhiên chủ động tìm đến , Tần Thiên Nham cảm thấy vô cùng bất ngờ, nhưng lại khẳng định Mạc Hàn tìm đến nhất định có chuyện, nghĩ tới thân phận của Mạc Hàn, Tần Thiên Nham lập tức hẹn Mạc Hàn ra nơi nào đó chuyện.

      Tại quán trà tầm thường trong con hẻm, Mạc Hàn đưa tài liệu điều tra ở tay của mình cho Tần Thiên Nham, "Xem thử có thể giúp gì cho cậu ?"

      Tần Thiên Nham vừa rút tài liệu liền nhìn thấy, hai tròng mắt đột nhiên trừng lớn vui mừng, " Hàn, đây là đưa than trong ngày tuyết cho em rồi!"

      Mạc Hàn nhàn nhạt , "Giúp được tốt! Tôi đây!"

      Tần Thiên Nham lập tức đứng dậy, " Hàn, chờ chút!"

      Mạc Hàn quay mắt lại, khuôn mặt tuấn dật vẫn là mảnh lành lạnh, "Còn có việc gì sao?"

      "Cảm ơn ! Cảm ơn giao phần tài liệu này cho em!" Tần Thiên Nham chân thành cúi người cảm ơn.

      biết, Mạc Hàn lấy được phần tài liệu này từ nhân viên của tập đoàn có tài lực hùng hậu, trừ bên trong quốc an của bọn họ có địa vị, người bình thường rất khó lấy được."

      Mạc Hàn hừ tiếng, khoé môi nâng lên tia cười trào phúng, "Tôi cũng phải muốn giúp cậu, nếu như chuyện này phải dính tới ấy, tôi cũng mặc kệ cậu, hừ..."

      Mạc Hàn xong liền trực tiếp ra ngoài.


      Mặc dù xong lời của mình, nhưng trong lòng của Tần Thiên Nham cũng hiểu được, ấy trong miệng mà chính là Mạc Yên! Nếu như lần này phải đối phương muốn ra tay với Mạc Yên, Mạc Hàn tuyệt đối giao phần tài liệu này cho ta.

      Mạc Hàn đối với Mạc Yên là tốt đến mức thể lý giải được.

      Bất kể là trước kia hoặc tại, tình đối với Mạc Yên chưa từng thay đổi.

      Lần này đúng là, "Đạp phá thiết hài vô mịch xử, đắc lai toàn bất phí công phu.*"

      *Theo như mình hiểu là lúc bỏ ra rất nhiều sức người sức của tìm kiếm lại thấy, đến lúc nản lòng lại vô tình tìm được.
      Andrena, coi_coiNguyễn Thị Luyện thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :