1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Quân hôn độc ái - Tang Du Tinh (Quân nhân) (Full 89c Đã có ebook

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 61: Ám sát

      Chờ nơi đó phủ đầy tàn thuốc đất, trời rốt cuộc cũng sáng!

      Tần Thiên Nham gọi điện cho Hàn Tiếu Trần, giao phó toàn bộ công việc ở công ty mà xử lý trong khoảng thời gian này cho ta. Bây giờ chỉ muốn sử dụng toàn bộ những biện pháp có thể nhìn chăm chú vào người, sử dụng tất cả sức lực của mình, cũng phải đoạt vợ bảo bối trở về.

      Hàn Tiếu Trần ngay lập tức vỗ ngực bảy tỏ hoàn toàn ủng hộ quyết định của Tần Thiên Nham, làm cho Tần Thiên Nham có thể bỏ mặc hết tất cả công việc để theo đuổi. Nếu lúc ta cần giúp đỡ, cũng có thể dẫn đầu toàn bộ dưới công ty bất cứ lúc nào cũng có thể phối hợp với chỉ huy của ta. Cho dù sử dụng hết toàn bộ sức lực của công ty để cho Lão Đại đoạt chị dâu trở về, bọn họ cũng cố gắng tiếp sức cổ động cho Tần Thiên Nham.

      Có nhóm Thiết ca ủng hộ toàn bộ, Tần Thiên Nham nhất thời cảm giác cho dù con đường ở phía trước có trăm cay nghìn đắng, cũng phải vượt qua mọi chông gai, gặp thần giết thần, gặp phật khí phách giết phật, cả người đều tràn đầy ý chí chiến đấu mãnh liệt.

      Tâm giờ rưỡi, cửa chính của Vương phủ rốt cuộc cũng mở ra.

      Mạc Yên mặc thân áo váy Chanel màu xanh nhạt, áo khoác vét màu đen, tóc nhàng vén ở phía sau, nhìn nghiêng như châu ngọc phát sáng tinh xảo, vừa lịch tao nhã, lại vừa đoan trang xinh đẹp tuyệt trần.

      tay kéo Nam Bá Đông thân trang phục lịch lãm, tay khác lại dắt cậu bé tuấn tám tuổi.

      Theo như tin tức mới nhất dò được vào ngày hôm qua, đứa bé tuấn tám tuổi này tên là Nam Tinh, bé là con trai của Nam Bá Đông, chiếm được tim của , Mạc Yên lấy thân phận là mẹ tận tâm chăm sóc bé.

      Mà Nam Tinh này đối với Mạc Yên cũng muốn xa rời, tình cảm của hai người so với mẹ con ruột thịt còn thân hơn.

      Hình ảnh nhà ba người bọn họ gắng bó và cùng dắt tay nhau ở chung chỗ, thoạt nhìn rất là tốt đẹp, nhưng khi màn tốt đẹp này rơi vào mắt của Tần Thiên Nham, lại làm cho cảm thấy loại đau đớn sâu sắc.

      nhớ lại đứa con chết ở tay , nếu như phải vì phát súng kia của , con của bọn họ cũng được ba tuổi rồi.

      Vị trí của Nam Bá Đông vốn dĩ là của , còn vị trí của đứa bé trai kia vốn là của con của và Mạc Yên, nhưng tất cả chuyện này đều bị hủy ở trong tay .

      đây là---tự tạo nghiệp thể sống!

      Dùng máu tươi để đổi lấy bài học kinh nghiệm rất khắc sâu và thê lương, trong vô số đêm của Tần Thiên Nham, chỉ cần vừa nghĩ tới bóng dáng lúc ngã xuống của Mạc Yên, tim của đau đến run rẩy, như muốn chết .

      khóc gào, lại càng khiến cho cả người đau đớn đến tận xương tuỷ, đau đến tim muốn hỏng.

      Lúc đó, phải tuyệt vọng như thế nào, tim mới có thể bi thương đến chết, mới có thể bình lặng như nước đọng, và lạnh lùng đối mặt.

      Ngày đó, giây kia, đưa Mạc Yên vào trong địa ngục, mà chính chẳng phải cũng sống trong đại ngục sao? Mỗi ngày mỗi đêm sám hối, mỗi ngày mỗi đem dằn vặt, mỗi ngày mỗi đêm tự trách, mỗi ngày mỗi đêm tưởng nhớ. Có lúc cũng cảm thấy tại sao mình chưa chết , tại sao mình vẫn còn sống cõi đời này?

      Yên nhi, Yên nhi, Yên nhi...

      Mỗi thanh thâm tình gào hét đại biểu cho thâm tình như hoả lớn của , gần hai mươi năm, loại và đau đến sâu tận xương tủy này, có cách nào gội rửa. Cho dù thời gian có đến những năm cuối đời, tim của , cũng chỉ vì Mạc Yên mà đập mạnh.

      Có lẽ Mạc Yên vẫn luôn bao dung và nỗ lực làm cho tưởng rằng, cho dù phạm phải sai lầm to lớn như thế nào, Mạc Yên cũng tha thứ cho .

      Mãi cho đến giờ phút này, mới phát , có số bao dung và như sinh mạng, là thể tiêu hao hết!

      Kết quả tiêu hao hết chỉ có , đó chính là chết!

      Tần Thiên Nham nhìn thấy có đội người bảo vệ cho Nam Bá Đông, Mạc Yên và còn có Nam Tinh lên xe. Thu lại tâm tình mãnh liệt và phức tạp ở trong lòng, bắt đầu nhấn chân ga, theo sát chặc bọn họ.

      Theo như hành trình sắp xếp của bọn họ, công việc mà hôm nay Mạc Yên phải làm là đến Trung Nam Hải để hiệp đàm hợp tác với quân đội.

      là may khi công việc lần này của là bảo vệ bọn họ, có thể danh chính ngôn thuận theo sát bên cạnh , bảo vệ cho bọn họ.

      Hôm nay, chỉ cần Mạc Yên vui vẻ là tốt rồi, cho dù làm gì, chỉ cần có thể nở nụ cười tươi, dốc hết sức để làm.

      đẩy mình tới vị trí thấp nhất và hèn mọn nhất như trước mắt, nhưng biết cuối cùng còn có thể mở ra đóa hoa tươi sáng kia ? Có thể hay cuối cùng cũng ngày như cát bụi tung bay rồi biến mất trong gió lạnh kia.

      Chỗ Vương phủ của Mạc Yên cách Trung Nam Hải cũng xa, chỉ cần ra khỏi ngõ này, ôm cua vào phố Trường An, quẹo vào trong Trung Nam Hải là tới rồi.

      Tần Thiên Nham mở máy truyền tin, liên lạc với ám vệ canh giữ ở bốn phía, xác định tra xét nguy hiểm xong mới thở phào nhõm.

      lúc xe của Mạc Yên bọn họ chuẩn bị quẹo cua, lối dành cho người bộ đột nhiên chạy ra hai ông cháu, bất ngờ móc ở trong túi ra hai quả lựu đạn có hình trứng mới nhất, quăng thẳng vào xe của Mạc Yên.

      Biến hoá đột ngột như vậy làm cho tất cả mọi người ứng phó kịp.

      Bọn họ dám---bọn họ sư dám động thủ ở chỗ này sao?

      Hai mắt của Tần Thiên Nham nhất thời trợn lớn, kịp nghĩ ngợi gì, lập tức mở cửa xe, chạy về phía xe của Mạc Yên.

      "Ầm ầm______Ầm ầm"

      Hai tiếng nổ lớn làm cho đất cũng phải rung động vài cái, lực của tiếng nổ rất mạnh, đều hất tung chiếc xe ra xa, ngọn lửa hừng hực như lửa tử vong, trong nháy mắt bắt đầu thiêu đốt.

      Tần Thiên Nham chạy nhanh đến bên cạnh xe của Mạc Yên, nhưng lại bị ám vệ dùng sức cản lại, bảo vệ cho rồi cùng té nhào đất.

      Đợi khói bay dày đặc trung, Tần Thiên Nham nhìn thấy xe ô-tô vẫn còn bốc cháy hừng hực, như điên nhào tới, thê lương kêu to tên của , "Mạc Yên, Mạc Yên..."
      Andrena thích bài này.

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 62: Chấn động bốn phía

      Trong chiếc xe màu đen xa, từ kính xe Nam Bá Đông nhìn thấy Tần Thiên Nham nhào tới chiếc xe bốc khói ở phía xa, con ngươi màu lam đậm thoáng qua tia châm chọc, khoé môi nâng lên nụ cười lạnh, " ta vì em mà hoàn toàn điên rồi! chút lý trí, ta nghĩ tới chẳng lẽ chúng ta lại chết dễ dàng như vậy sao? Nhóm cảnh vệ và lính bộ đội đặc chủng này của Trung Quốc, theo thấy bất quá cũng chỉ như thế này thôi! Nếu như phải trước đó chúng ta sớm bố trí tốt hết rồi, dựa vào phòng vệ như vậy của bọn họ, hừ, sợ nhà ba người của chúng ta sớm gặp thượng đế rồi."

      Mạc Yên có lên tiếng, biết tất cả đều đúng, cho nên Tần Thiên Nham mới buồn như vậy.

      Theo lý thuyết, theo như hiểu biết về lực lượng phòng ngự của Trung Quốc, tuyệt đối thể yếu kém như thế này mới phải chứ, tại sao lại có thể dễ dàng để hai người của thế hệ thứ hai đắc thủ như vậy? Những lính canh gác ở những vùng phụ cận, chẳng lẽ đều ăn cơm ngồi rồi sao? Thời gian và tuyến đường mà bọn họ xuất phát đều có những lực lượng liên quan kiểm tra nghiêm ngặc, những sát thủ thế hệ thứ hai này làm sao có thể dễ dàng đến gần đoàn xe của bọn họ như vậy?

      Mạc Yên càng nghĩ càng kinh hãi, cầm tay của Nam Tinh, cũng bởi vì trong lòng vô cùng khẩn trương và bất an mà càng nắm càng chặc, bóp đỏ tay của Nam Tinh mà cũng biết.

      Nam Tinh lo lắng nhìn , "Mẹ, mẹ sao chứ?"

      Mạc Yên chợt hoàn hồn, "Mẹ sao!" Cúi mắt nhìn thấy tay của Nam Tinh bị mình bóp đến đỏ bừng, trong lòng cảm thấy đau, trong mắt tràn đầy áy náy, " xin lỗi! Tiểu Tinh, có đau hay ?"

      " đau!" Nam Tinh lắc đầu, lo lắng nhìn sắc mặt tái nhợt của Mạc Yên, "Mẹ, tinh thần của mẹ nhìn được tốt lắm, hay hiệp đàm lát nữa cứ giao cho con xử lý ."

      Mạc Yên trừng lớn mắt, nhìn bé, "Con khẳng định, con có thể xử lý hiệp đàm này được sao?"

      Khuôn mặt đẹp trai của Nam Tinh nhếch lên nụ cười tự tin ngạo nghễ, "Dĩ nhiên là thành vấn đề rồi!"


      Mạc Yên sờ đầu bé, cười , "Vậy được rồi! Để mẹ xem Nam Tinh của chúng ta có bao nhiêu lợi hại!"

      Miệng của sao, nhưng trong lòng của lúc này lại loạn thành đoàn, từng tiếng rống to đến tan nát cõi lòng của Tần Thiên Nham như ma xuyên thủng qua não của , lần lại lần vang lên trong đầu , trong đầu lại ra cặp mắt tràn đầy đau lòng, tự trách và áy náy kia của .

      Những chuyện xảy ra với trong mấy năm qua, tuy Mạc Yên liên lạc nhưng đều nghe Mạc Hàn qua, lúc đó khi mình nghe xong, hận lại nặng ngàn cân, tim bị phủ kín, cho dù làm cái gì cũng thể nào cảm động lòng của .

      Nhưng lúc thấy ở bên ngoài cửa nhà vệ sinh ngày hôm qua, vẻ mặt tiều tụy và hai tròng mắt đỏ ngầu kia bỗng chốc làm lòng đau nhói.

      người hề có khí chất rực rỡ của lúc trước, hề có nụ cười sáng lạn. Nếu có chẳng qua là những vết sẹo của năm tháng, còn có...những cái cau mày nặng như ngọn núi, nụ cười khổ sở, và...vết thương ỉu xìu ở trong tim.

      Tần Thiên Nham, người đàn ông mà yên đến mức tận cùng mà hận cũng tận cùng, từng thông minh cơ trí như vậy, làm việc luôn sát phạt quyết đoán, nhưng bây giờ, lại là người đàn ông ngu ngốc như vậy sao?

      cho rằng có số chuyện xảy ra, còn có thể xem như nó chưa từng xảy ra sao?

      từng gia tăng đau nhức người , sâu như vậy, sâu đến tận xương tủy, sâu đến mức đến bây giờ vẫn có cách nào quên được. Quan hệ của bọn họ như tấm gương vỡ, cho dù có đoàn tụ cũng để lại vết nứt, bao giờ biến mất.

      Chỉ cần lỗi, tất cả thua!

      từng là chuyện tình nhiệt tình như vậy, hôm nay lại trở thành bi thương bạc bẽo, là số mệnh được định trước.

      Tần Thiên Nham, hãy buông tay ! Hãy vị hôn thê của tốt. ấy và gia đình của ấy giúp đỡ, từng bước thăng tiến, bước lên mây, đoạn đường phía trước chờ chính là tương lai tốt đẹp, cần gì phải cùng em dây dưa phiền phức chứ.

      Trong lúc ngẩn ngơ, xe đen vững vàng dừng lại trước cửa phòng chính của Trung Nam Hải.

      Cảnh vệ bảo vệ nghiêm ngặc ở bốn phía, Nam Bá Đông, Mạc Yên và Nam Tinh bước từ trong xe ra, còn chiếc xe khác có Đường Thạch và Bạch Lãng bước xuống.

      Thủ trưởng Nhất Hào dẫn đầu nhóm Bộ trưởng bộ quốc phòng, Tổng tham mưu trưởng, Cục trưởng công an, còn có người phụ trách chiêu đãi ngày hôm qua là Thôi Khai Bình và Tần Kiến Quốc, giơ lên khuôn mặt cười tươi thân thiết, tiến lên đón, cùng bắt tay với Nam Bá Đông, và Mạc Yên.

      Nam Tinh là đứa bé chín tuổi rất yên lặng, cứ như vậy bị người ta bỏ quên.

      Mạc Yên và Nam Tinh liếc mắt nhìn nhau, tại càng kinh thường, làm cho bọn họ càng khiếp sợ, tại bọn họ suy nghĩ làm cho đám người này mở rộng tầm mắt.

      Nếu như để cho bọn họ biết, tất cả những thiết bị tiên tiến này đều do đứa bé chín tuổi này thiết kế ra, biết bọn họ có ngất hay ?

      Hai bên hàn huyên vài câu liền dẫn nhóm người của Mạc Yên vào phòng họp chuyên dụng.

      Bên trong phòng họp rộng lớn sáng ngời lại có chút xa xỉ, màn ảnh rộng lớn kia, chiếu ra hai dòng phụ đề màu đỏ "Nhiệt liệt hoan nghênh phu nhân Nam Yên, đại diện tập đoàn Nam thị đến chỉ dẫn! Cầu mong hai bên hợp tác vui vẻ!"

      Hai bên hàng ngũ đều đồng loạt ngồi vào chỗ của mình.

      Thủ trưởng Nhất Hào dẫn đầu mỉm cười , "Phu nhân Nam Yên, hôm nay tôi cũng vòng vo nữa, xin hỏi các vị có mang đủ đồ thiết kế ? Có thể giải thích với chúng tôi chút về tính năng và kỹ thuật sáng tạo của các trang thiết bị mới này ? Nếu như sau khi các vị giải thích , bên chúng tôi cũng kiểm tra đo lường vấn đề gì, vậy hôm nay chúng ta cũng có thể trực tiếp ký hợp đồng ngay lập tức."

      Mạc Yên (Nam Yên) cười, "Thủ trưởng Lý quả nhiên là người sảng khoái! Xin mời các vị ở dưới, chúng ta hãy nhìn về bản vẽ của Nam Tinh tiên sinh đưa cho các vị để giải thích về vấn đề này."

      Nam Tinh tiên sinh? Làm gì có Nam Tinh tiên sinh chứ?

      Lúc nhóm cấp cao của quân đội Trung Quốc nghi ngờ, nhìn thấy đứa bé Nam Tinh bị bọn họ xem như khí lên tiếng, sắc mặt của từng người khó coi đến cực điểm, như đèn màu biến đổi ngừng.

      Là đứa bé trai này sao?

      Khoé mắt của Thủ trưởng Nhất Hào hung hăng đánh tới, cẩn thận coi chừng, ông kiềm xuống ý tưởng tốt của mình, mang theo tia nghi vấn hỏi, "Vị bạn này chính là người vẻ ra bản thiết kế bên các vị sao?"

      Mạc Yên gật đầu khẳng định, mang theo tia cười tinh ranh xác định, "Đúng vậy! Xưa có Khang Hy hoàng đế sáu tuổi lên ngôi, nay có Nam Tinh chín tuổi trở thành nhà vẻ thiết kế của ta, đây cũng tính là quá mức chứ? Thủ trưởng Lý, ngài có đúng ?"

      Thủ trưởng Lý ha ha cười , "Dĩ nhiên dĩ nhiên rồi! Quả nhiên là tướng môn vô khuyển tử! Như vậy xin mời Nam Tinh tiên sinh giải thích cho chúng tôi chút, xin mọi người cho tràng pháo tay!"

      Nam Tinh đứng lên, cầm lấy tài liệu chuẩn bị xong, bình tĩnh ung dung đứng trước hình chiếu, nâng lên con ngươi lam đậm như biển lạnh băng như tuyết, cứ như vậy chậm rãi bắn quét vòng, tức khắc làm toàn trường khiếp sợ.

      Những người ban đầu còn ôm chút nghi ngờ và biết về Nam Tinh, nhưng hôm nay khi nhìn lại Nam Tinh, người mét năm của bé mặc bộ đồ tây, ràng là đứa trẻ choai choai, nhưng quanh thân bé lại lộ ra loại quý tộc ưu nhã thanh khiết, trong thân thể nho cất giấu loại khí phách cường đại.

      Có khuôn mặt mang huyết thống nước ngoài, tuấn làm người phải kinh ngạc, nhưng cũng lạnh lùng đến dọa người.

      Trong đôi mắt lam đậm, bên trong tràn ngập cuồng ngạo để ai hay cái gì vào trong mắt, làm như những sĩ quan cao cấp của quân đội Trung Quốc này, bất quá trước mắt bé đều chỉ như vậy thôi.

      Mọi người thầm kinh hãi, ra lúc đầu, đứa bé này gạt mọi người, chẳng qua cố ý thu liễm lại hơi thơ ngông cuồng và lạnh lùng đến chói mắt của bản thân, làm cho mọi người ai chú ý tới bé, làm cho mọi người bỏ qua bé.

      Đợi đến lúc cần bé ra tay, bé lại bỗng nhiên nổi tiếng! Làm chấn động bốn phía!

      Tất cả mọi người ở chỗ này nhìn thấy Nam Tinh xuất sắc như vậy, bất ngờ và khiếp sợ rất nhiều, càng nhiều hơn tia hưng phấn và mong chờ. Bọn họ mong đợi kế tiếp đứa bé này biến ra phấn kích và truyền thuyết như thế nào cho bọn họ?
      coi_coiAndrena thích bài này.

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 63: Uy hiếp trắng trợn

      "Cái này có tên là tên lửa tầm xa 4d của xe tăng trong khoa học kỷ thuật, hệ thống pháo của nó có cự ly bắn có thể đạt tới 5000 cây số. Theo như tôi được biết, hệ thống tên lửa của nước các vị mặc dù có trình độ dẫn đầu thế giới, nhưng cự ly bắn chỉ được gần 400 cây số mà thôi. Nếu như có ngày nước của các vị phải đánh nhau với Nhật Bản, như thế với hệ thống trang bị quân của nước các vị..."

      Nam Tinh dừng chút, nhưng khoé môi bé nâng lên nụ cười mỉm, làm cho tất cả mọi người đều hiểu ý tứ ở phía sau câu đó.

      Ánh mắt lướt nhìn khắp bốn phía, khuôn mặt bé mà khí phách của Nam Tinh phát , "Nhưng mà, với bản thiết kế khoa học kỷ thuật hệ thống cự ly bắn của tên lửa trong xe tăng này, cho dù đạt 5000 cây số, cũng đại biểu cho nếu quả ngày nhất định phải dùng đến vũ lực, Trung Quốc hoàn toàn có năng lực có thể trấn giữ nơi biên giới nước nhà, trực tiếp đập nát hòn đảo Nhật Bản."

      Các vị cấp cao của quân đội Trung Quốc, trong lòng đều đồng thời khẽ động.

      Lời này của Nam Tinh, thể nghi ngờ là dùng ngón tay đâm trúng xương mềm của bọn họ, giữa tình thế hiên tại càng ngày càng nghiêm trọng của Trung Quốc và Nhật Bản, cho dù cấp cao của Trung Quốc muốn khai chiến, nhưng trước tiên cũng muốn suy tính cho vấn đề phòng ngự của quốc gia. Nếu khi đánh, muốn bảo đảm quốc gia đạp lên vết xe đỗ lúc trước, mà khoản thiết kế tên lửa tầm xa này của Nam Tinh, ở phương diện khác, quả có thể giải quyết tốt vấn đề vẫn luôn quấy nhiễu của quân đội Trung Quốc."

      "Bây giờ tôi lại giới thiệu chút về khoản hệ thống phòng ngự reda ..."

      Mặt của Mạc Yên vẫn mang theo nụ cười tươi nhìn Nam Tinh, nhìn thấy Nam Tinh ở đài như vị đại tướng quân, giọng có lực, và mạnh mẽ mà giới thiệt sản phẩm trong bản thiết kế của bé. Lúc này cả người bé như có tầng ánh sáng, chói mắt như vậy, mê người như vậy, làm cho người ta thể nào dời tầm mắt.

      Lúc này, còn có ai dám xem bé thành đứa trẻ chín tuổi bình thường chứ?

      Mạc Yên nhìn những nhóm cấp cao của quân đội Trung Quốc ngồi trước mặt, ánh mắt mê say của mỗi người đều như bọn họ được gặp thần tượng của mình, yên lặng nhìn Nam Tinh của .

      Con trai, bây giờ con quá tuyệt vời! quá xuất sắc! Mẹ lấy làm tự hào về con!

      Mạc Yên thậm chí ở chỗ này tưởng tượng, nếu như thời gian có thể quay ngược, nếu như có thể trẻ hơn mười tuổi, nhất định nuôi tiểu Nam Tinh lớn, bồi dưỡng bé trở thành người đàn ông trung thành như con chó của chính mình, cả đời sống nương tựa nhau như tại, phải trải qua những chuyện quá khổ cực và bi thương, chỉ cần hạnh phúc ở cùng chỗ với bé là tốt rồi.

      Sau đó Mạc Yên lại vì mình có ý tưởng bỉ ổi này mà cảm thấy xấu hổ.

      Mặc dù Nam Tinh phải do sinh ra, nhưng lại xem bé như con ruột, thương bé như mạng, Nam Tinh cũng như vậy hoặc thậm chí còn nhiều hơn.

      lấy bé làm niềm kiêu ngạo của mình, lấy bé làm vinh dự, lấy bé làm tự hào.

      Làm sao Nam Tinh có thể phải chứ?

      Ngước mắt nhìn lên đài thấy Nam Tinh lấy lời lẽ sắc bén cứng cỏi , niềm kiêu ngạo của Mạc Yên lại càng sâu, khoé môi duyên dáng của mình nhịn được nữa nâng lên nụ cười mỉm ấm áp.

      Nụ cười biến ảo khôn lường, xinh đẹp, thanh khiết lại mềm mại, trong khoảng thời gian ngắn lại làm cho nhóm cấp cao của quân đội Trung Quốc ngồi trước mặt, tất cả đều liếc mắt nhìn thấy. Ngay cả Nam Tinh ở đài cái gì, bọn họ cũng đều nghe được.

      Cười cái khuynh thành, có gì hơn cái này!

      Nam Bá Đông thấy toàn bộ những người này nhìn chằm chằm vào Mạc Yên, gương mặt tuấn tú trầm xuống, mang theo ý tứ cảnh cáo, nặng nề ho khan tiếng.

      Mọi người như ở trong mộng hồi tỉnh, lập tức cảm giác nét mặt già nua hồng thấu.

      Suy nghĩ lại bọn họ đều là người tài giỏi, thế mà hôm nay lại ở trước mặt Mạc Yên thất thần, có chút mất mặt.

      Vừa đúng lúc, đoạn giải thích cuối cùng của Nam Tinh cũng vừa khép lại.

      Bé lạnh lẽo liếc mắt nhìn các cấp cao của quân đội Trung Quốc cái, cuối cùng bình tĩnh nhìn mặt của Thủ trưởng Nhất Hào, "Tôi giải thích xong rồi, xin mời các vị ở phía dưới kiểm tra và nhận xét!"

      Thủ trưởng Nhất Hào khẽ gật đầu với Sở trưởng sở quân khoa học, Sở trưởng sở quân khoa học lập tức cùng với chuyên viên mà họ mang theo cùng nhau kiểm tra

      và đo lường hệ thống các mục số liệu của các trang thiết bị quân mà Nam Tinh mang tới.

      Bởi vì phân nửa phần trước kiểm tra đủ trước đó rồi, cho nên lần này kiểm tra cũng nhanh rất nhiều.

      Nửa tiếng sau, Sở trưởng sở quân khoa học liền khẽ gật đầu với Thủ trưởng Nhất Hào, "Thủ trưởng, chúng tôi kiểm tra qua, hệ thống này có vấn đề!"

      Thủ trưởng Nhất Hào cười ha ha, "Tốt lắm! Phu nhân Nam Yên, tại chún ta có thể ký hợp đồng ?"

      Thiết bị tiên tiến như vậy mà bọn họ lại thích rồi bác bỏ, nếu như để cho nước Mỹ và Nhật Bản láy được bộ thiết bị này, hậu quả lại càng thể tưởng tượng được.

      Mạc Yên xinh đẹp cười tiếng, "Tất nhiên!"

      Hôm nay câu mà mong đợi phải là câu này sao? tại Thủ trưởng Nhất Hào lại sảng khoái như vậy, sớm chuẩn bị bản hợp đồng và những thỏa thuận bổ sung có liên quan rồi, dùng hai tay đưa tới cho Thủ Trưởng Nhất Hào, "Thủ trưởng Lý, đây là hợp đồng, xin mời ngài xem qua!"

      Mạc Yên bên này sớm gửi bản gốc của bản hợp đồng qua đây cho bọn họ xem qua, nên hôm nay nhìn lại bản gốc cũng nhanh hơn nhiều.

      Thủ trưởng Nhất Hào cũng nhanh chóng xem qua lần, lại giao cho thư ký ở bên cạnh kiểm tra qua lần, lại cùng Bộ trưởng bộ quốc phòng và Tổng tham mưu trưởng ở bên cạnh vài câu, rồi thống khoái ký tên của mình lên hợp đồng.

      Mạc Yên cũng nhanh chóng ký tên của mình vào, cuối cùng hai bên đều giữ phần tài liệu của bản hợp đồng.

      Quân đội đồng ý bỏ ra gần nửa tỷ nhân dân tệ để mua bản hợp đồng này, cứ như vậy hai bên hoàn thành.

      Thủ trưởng Nhất Hào đứng lên, cùng bắt tay với Mạc Yên cái, lại cười với Nam Tinh, "Sau này phải làm phiền người bạn Nam Tinh chiếu cố nhiều hơn, hi vọng có con hiệp trợ, bộ hệ thống trang thiết bị này của chúng tôi cũng có thể sớm ngày được sản xuất và sử dụng."

      Nam Tinh khẽ gật đầu, "Dĩ nhiên là thành vấn đề! hợp đồng của chúng ta cũng có , ở nơi này trong vòng năm, tôi phụ trách chạy thử bộ hệ thống trang thiết bị này cùng với các vị, cho đến khi hoàn tất mới thôi....."

      "Vậy tốt quá!" Thủ trưởng Nhất Hào xong, xem thời gian chút thấy giờ trưa rồi, lại cười , "Xin mời bằng vô tình gặp được, xin mời Nam tiên sinh, Nam phu nhân và còn có Nam Tinh tiên sinh nể mặt, chúng tôi chuẩn bị bàn tiệc rượu ở trong phòng tiệc, ăn mừng hợp tác thuận lợi và vui vẻ của chúng ta, chúng ta uống chung vài chén, các vị thấy sao?"

      Mạc Yên bỗng nhiên cười cười, "Thủ trưởng Lý, ngài muốn uống rượu, Nam Yên tôi lúc nào cũng có thể tiếp. Nhưng mà hôm nay lúc chúng tôi tới đây gặp chút phiền toái , bây giờ thủ hạ của tôi chết vài người rồi, bây giờ vẫn có ai cho chúng tôi câu trả lời thỏa đáng. Điểm này, chúng tôi cũng hi vọng các vị cho chúng tôi câu trả lời hài lòng, nếu tiệc rượu này chúng tôi cũng dám uống."

      Thủ trưởng Nhất Hào là nhân vật nào, ông chính là người tinh ranh!

      Khi lời của Mạc Yên vừa ra hết, ống cũng biết, lúc bọn họ tới đây có chuyện gì xảy ra, ông cũng tránh khỏi, người ta vừa ký xong hợp đồng, sau đó mới tính sổ đây mà!

      Sắc mặt của ông nghiêm lại, "Nam tiên sinh, Nam tiên sinh , Nam phu nhân về chuyện này chúng tôi thành xin lỗi! Chúng tôi chuẩn bị phần lễ vật cho các vị, chúng tôi cũng rất áy náy! Mặt khác chúng tôi ra lệnh cho những ngành liên quan điều tra chuyện này, cần phải cho Nam tiên sinh và Nam phu nhân câu trả lời thỏa đáng."

      Nam Bá Đông vẫn lên tiếng nhưng lúc này lại hừ , "Có giao phó còn gì tốt hơn rồi! Nếu quả các vị giao phó, chúng tôi cũng có thể tự cho mình câu trả lời thỏa đáng, chẳng qua là..."

      Nam Bá Đông dừng lại , ánh mắt lạnh thấu xương liếc nhìn bọn họ cái, mới tiếp tục , "Chẳng qua nếu để chúng tôi ra tay, đến lúc đó chỉ sợ có kết thúc tốt đẹp. Tôi cũng ngại tiết lộ chút tin tức cho các vị biết, bộ hệ thống trang thiết bị này vẫn còn phần nằm trong tay nhà thiết kế của chúng tôi, nếu như lần này chúng ta hợp tác có gì vui, sau này nước các vị có muốn hợp tác nữa coi bộ cũng rất khó khăn! Nếu như chúng tôi ở phía sau bán hệ thống trang thiết bị này cho nước Mỹ hoặc Nhật Bản, hừ~"

      Nam Bá Đông cũng xong lời, Thủ trưởng Nhất Hào và các quan cấp cao của quân đội đổi sắc mặt, uy hiếp trắng trợn như thế, cũng chỉ có nhân tài Nam Bá Đông làm được thôi.
      Last edited by a moderator: 24/11/14
      Andrena thích bài này.

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 64: Cổ độc phát tác

      Mặc dù trong lời của Nam Bá Đông có chút khó nghe, nhưng chuyện này dù sao cũng làm người ta thua thiệt, sắc mặt của Thủ trưởng Nhất Hào rất nhanh khôi phục lại bình thường, sắc mặt của các vị cấp cao cũng bình thường, tràn đầy nghiêm túc và chăm chú.

      Ông trịnh trọng đáp ứng lời của Nam Bá Đông, "Nam tiên sinh, về chuyện này, tôi lấy thân phận là trưởng quan cao cấp nhất của Trung Quốc bảo đảm với các vị, nhất định mau chóng cho các vị câu trả lời thuyết phục, tuyệt đối trì hoãn!"

      "Như thế tốt!"

      Nam Bá Đông lạnh lùng cười tiếng, "Chẳng qua, thời gian này...chúng tôi đều nhất định bình tĩnh đâu? Lỡ như nó kéo tới năm rưỡi, sợ mạng của chúng tôi cũng còn."

      Các vị quan cấp cao của quân đội Trung Quốc thấy Nam Bá Đông ép sát từng bước, sắc mặt của từng người cũng tối !

      Thủ trưởng Nhất Hào cắn răng, "Nửa tháng!"

      Bọn họ còn tưởng rằng lúc này Nam Bá Đông cuối cùng cũng hài lòng.

      Ai ngờ, gương mặt của Nam Bá Đông lại lạnh , chế giễu lắc đầu, "No no no, nửa tháng là quá dài! tuần, tôi chỉ cho các vị thời gian khoảng tuần, tới tuần mà tôi vẫn chưa thấy câu trả lời chắc chắn tôi tự mình ra tay, cứ quyết định như vậy !"

      "Được! Vậy tuần!" Giọng của Thủ trưởng Nhất Hào vang vang lên tiếng.

      Ông bị Nam Bá Đông khơi dậy ý chí chiến đấu, ông cũng tin đường đường là nước Trung Quốc lớn mạnh, mà ngay cả vụ án cũng phá được. Nếu mà truyền phải làm cho người ta cười đến rụng răng sao.

      Lúc này Nam Bá Đông mới nâng lên nụ cười đàng hoàng, "Được, lúc này có thể uống rượu rồi!"

      gương mặt được bảo dưỡng của Thủ trưởng Nhất Hào cũng khôi phục lại nụ cười, "Nam tiên sinh, Nam tiên sinh , Nam phu nhân, xin mời bên này!"

      "Mời!"

      Nam Bá Đông hơi nâng môi, đứng dậy, đột nhiên lại cảm thấy trận choáng váng, cổ đau đớn bén nhọn từ lồng ngực và đại não cùng xông tới, đau đến cả người của trận co rút, trong nháy mắt như toàn bộ lục phủ ngũ tạng đều đau, đau đến tận xương tuỷ, đau đến mức ngay cả thở cũng thể, cả người như con tôm cong người lại.

      Mới vừa rồi mọi người như ý thức được cái gì, chưa kịp phản ứng trước mắt của Nam Bá Đông tối sầm, cả người mất thăng bằng, đột nhiên ngã xuống đất.

      "A Đông..."

      "Ba..."

      Mạc Yên và Nam Tinh đồng thời kinh hô nhào tới.

      Thủ trưởng Nhất Hào và nhóm người Bộ trưởng bộ quốc phòng thấy Nam Bá Đông ngã xuống ở nơi này, nhất thời đổi sắc mặt.

      Nếu như Nam Bá Đông ở nơi này xảy ra chuyện gì, vậy phiền toái của bọn họ cũng to lắm, thế lực ở phía sau của Nam Bá Đông cũng phải dễ đối phó.

      "Nam tiên sinh, Nam tiên sinh, ngài làm sao vậy?"

      Thủ trưởng Nhất Hào lập tức hạ lệnh, "Mau! Mau mời bác sĩ tới đây!"

      Thủ trưởng Nhất Hào nhắc nhở Mạc Yên, Mạc Yên quay đầu nhìn thủ hạ ở bên ngoài, gào thét với Bạch Lãng và Đường Thạch vừa nghe thấy tiếng động xông tới, "Bạch Lãng, mau mời Mẫn Lạp tới đây! Mau lên!"

      biết, trong khoảng thời gian này, cho dù Nam Bá Đông nơi này, Mẫn Lạp cũng đều theo bên cạnh !

      Nhìn thấy vẻ mặt lúc này của Nam Bá Đông tái nhợt đến có máu, tim của Mạc Yên lại thấy quặn đau từng trận.

      Tại sao lại có chú ý tới những chi tiết này chứ? Nếu như phải thân thể của có vấn đề, tại sao Mẫn Lạp vẫn luôn theo bên cạnh của chứ?

      Suy nghĩ đến những lời từng qua, vẫn coi như đó là lời đùa, cũng vẫn luôn cự tuyệt tin này. Cho dù có như lần trước, ở trước mặt mọi người Độc Thiên Nhai tuyên bố tin chết, vẫn tin là còn sống.

      Người đàn ông này ở trong mắt chính là con gián đánh mãi chết! Làm sao có thể dễ dàng ra như vậy?

      Trong lúc này, đôi mắt của Mạc Yên đột nhiên trừng lớn.

      dùng sức trừng mắt nhìn, phải là hoa mắt, lúc này dưới da mặt của Nam Bá Đông như có vô số con trùng bò sát, chạy tán loạn ngừng nghỉ cùng nhau dưới lớp da trong thân thể của .

      Cổ độc? Theo bản năng trong đầu xuất hai chữ này.

      Chẳng lẽ...cổ độc của phát tác sao?

      Nghĩ tới có thể là như vậy, sắc mặt của Mạc Yên còn chút máu, trong lòng chỉ cảm thấy lạnh lạnh...

      Nhân viên cấp cứu rất nhanh tới nơi!

      Nam Bá Đông ngất xỉu được chuyển tới bên trong bệnh viện riêng biệt ở Trung Nam Hải.

      Sắc mặt của Thủ trưởng Nhất Hào nghiêm túc ngồi ngay ngắn ở bên ngoài phòng cấp cứu, những bác sĩ chuyên gia đông y và tây y đều được nhanh chóng mời tới, chật ních cả phòng, sau khi bọn họ kiểm tra xong tình trạng thân thể của Nam Bá Đông rồi phân tích kết quả xử lý bệnh tình khẩn cấp của Nam Bá Đông.

      Cuối cùng, tây y cho ra kết luận đó là: bởi vì Nam Bá Đông thiếu dinh dưỡng trong thời gian dài, làm cho khí huyết tụt, các bộ phận nội tạng đều nhanh chóng ra tình trạng suy kiệt, tên bệnh là chứng suy kiệt của các bộ phận cơ quan.

      Bọn họ kết luận Nam Bá Đông chưa từng có tháng sống tốt.

      Mà đông y lại cho ra kết luận còn lại: Nam Bá Đông bị trúng miêu cổ của Vân Nam, giống như cổ độc tuyệt tình, nhưng lại có người có thể trị bệnh này, chẳng qua là cũng chỉ nghe , nên dám khẳng định, nhưng các chức năng cơ quan nhanh chóng suy kiệt là .

      Nếu như xác định là cổ độc tuyệt tình ở Nam Cương, chỉ cần tìm được người hạ cổ, cởi bỏ cổ độc này ra, vậy Nam Bá Đông cũng còn có con đường sống.

      Bất kể là kết luận của người nào, đối với Mạc Yên và Nam Tinh mà đều là cú đánh trí mạng.

      Mà Mẫn Lạp vội vã chạy tới, sau khi kiểm tra toàn thân Nam Bá Đông, lặng lẽ kéo Mạc Yên sang bên, xác nhận với về ý kiến giải thích của nhóm đông y. Đây cũng là lần đầu tiên Mẫn Lạp thẳng thắn giải thích chi tiết về bệnh tình của Nam Bá Đông tới Mạc Yên.

      Ngày tháng của Nam Bá Đông đúng là còn nhiều nữa rồi!
      coi_coiAndrena thích bài này.

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 65: Em có thể đối với tốt chút hay ?

      Mặc dù Nam Bá Đông may mắn tránh được vận rủi mất mạng lúc trúng đạn lần trước, nhưng cổ độc tại lại quá mức khó giải, Mẫn Lạp vẫn tìm thấy được biện pháp nào để giải nó.

      Vì thế, Mẫn Lạp từng cầu xin Độc Thiên Nhai, nhưng mà ngay cả Độc Thiên Nhai là thần y mà cũng đối với cổ độc này bó tay. Lúc ta gần , ta lưu lại câu cho Mẫn Lạp, "Có lẽ, các người nên đến Miêu Cương tìm người tên là Cổ vương Lam Khảm Khảm, có thể bà ta có biện pháp."

      Nam Bá Đông lập tức phái vài nhóm người Miêu Cương tìm Lam Khảm Khảm, nhưng vẫn chưa có tin tức hồi báo.

      Bây giờ, máu trong người Nam Bá Đông bị cổ trùng cắn nuốt tới tận cùng, cho dù bọn họ có tìm được biện pháp giải cổ, thân thể của cũng chống đỡ tới tận cùng rồi, sợ rằng có sức xoay chuyển, chẳng qua chỉ có thể trì hoãn được vài ngày rồi chết .

      Nghe được Mẫn Lạp xác nhận, Mạc Yên chỉ cảm thấy tay chân lạnh như băng, đầu óc trống rỗng, cái gì cũng nghĩ được, cái gì cũng muốn làm, tựa như ngay cả khí lực giơ tay và nâng môi để chuyện cũng mất .

      Người đàn ông này từng bò dậy từ trong địa ngục, vất vả mới kiếm được phần tài sản này, vất vả mới đứng đỉnh cao, thế mà tại sao ông trời lại có thể tàn nhẫn triệu hồi như vậy?

      Người đàn ông này ép cắt đứt chuyện cũ, người đàn ông này buộc phải sống tiếp, người đàn ông lấy phương thức im lặng gọt giũa , lặng lẽ để lại dấu vết vĩnh viễn biến mất ở trong lòng . Lúc biến trở thành người thân để bảo vệ, giờ tại sao lại muốn bỏ ?

      nhìn người đàn ông mới vừa rồi còn nghiêm nghị, ngạo khí và hăng hái giờ lại nằm giường bệnh, lại nằm ở đó trong khí trầm lặng, nước mắt kia, khống chế được mà chảy xuống.

      Nam Tinh vẫn luôn ở bên cạnh , bước cũng rời, khuôn mặt bé của bé lạnh lẽo, nhưng tay của bé lại siết chặc tay của Mạc Yên.

      Lúc này bọn họ cần phải hấp thu sức mạnh và ấm ấp từ bên trong cơ thể của đối phương, vậy mới có thể giúp bọn họ tiếp tục chống đỡ.

      Mặc dù Nam Bá Đông bé sâu đậm, nhưng bé lại có thể hấp thụ loại sức mạnh của đàn ông thuộc về Nam Bá Đông, để cho bé có thể dũng cảm, sợ mà tiếp tục cố gắng, phấn đấu, tích lũy kinh nghiệm để bảo vệ cho Mạc Yên.

      Nhưng hôm nay lại nghe thấy tin Nam Bá Đông thể sống tới tháng, tim của bé liền lập tức bị đè nén đến thở nổi.

      Muốn khóc nhưng ánh mắt lại khô khốc, chảy ra được giọt nước mắt.

      Ba của bé từng qua, đàn ông chỉ đổ máu đổ lệ, đàn ông rơi nước mắt là hành động rất hèn nhát!

      Hai tay của Nam Tinh và Mạc Yên nắm chặc nhau đến đỏ, nhưng tựa hồ bọn họ lại cảm giác được chút đau đớn nào, trong lòng chỉ cảm thấy cái chết đến gần mà đau đớn và tuyệt vọng thôi.

      Nhìn thấy và bệnh chiến đấu như vậy, bọn họ lại có biện pháp nào, chỉ có thể trơ mắt nhìn đau, nhìn khổ, trong lòng cũng nhịn được mà hét lớn điên cuồng.

      Trước kia, lúc Nam Bá Đông giả chết, bọn họ chưa bao giờ cảm thấy tuyệt vọng như bây giờ. Khi đó chỉ cảm thấy có ngày nhất định quay trở về!

      Mà Nam Bá Đông cũng làm cho bọn họ thất vọng, cho dù thời gian trở về hơi dài, nhưng cuối cùng cũng trở về!

      Nhưng lúc này, ngay cả Mẫn Lạp cũng như vậy, còn có hi vọng sống nữa sao?

      Trong đầu hỗn loạn hồi, Mạc Yên cố gắng bắt ép chính mình phải tỉnh táo lại.

      nâng lên đôi mắt sáng, trong trẻo lạnh lùng và kiên định của mình, nhìn thẳng Mẫn Lạp hỏi, "Nếu như có thể tìm được biện pháp giải cổ, ấy còn có bao nhiêu hi vọng sống tiếp?"

      Mẫn Lạp trầm ngâm hồi mới , "Cổ độc này rất khó hiểu, có thể có tháng để sống, nếu như tôi hiểu thêm tôi đảm bảo ấy có ít nhất nửa năm sống tiếp. Trong vòng nửa năm, nếu có kỳ tích xuất , có thể..."

      Mẫn Lạp thêm gì nữa, vẻ mặt của Mạc Yên kiên định, "Tốt lắm! Tôi phụ trách tìm biện pháp giải cổ độc, Mẫn Lạp, phụ trách chăm sóc cho thân thể của ấy, ở lại nơi này tháng, phải đảm bảo ấy xảy ra những tình trạng khác, có thể chứ?"

      Mẫn Lạp nhìn Mạc Yên vẫn ôm hy vọng, than tiếng, " cố gắng hết sức mình!"

      Mạc Yên nhìn Nam Tinh ở bên cạnh, ôm bé chặc, "Tiểu Tinh, chúng ta cùng nhau cố gắng, có được hay ?"

      Đứa bé này trong mấy năm này cao hơn rất nhiều, vẫn còn nhớ lần đầu tiên khi nhìn thấy bé, bé chỉ cao tới eo , nhưng bây giờ cao tới vai rồi, tin rằng chưa tới hoặc hai năm bé nhất định cao hơn .

      Năm đó, Nam Tinh từng qua với , chỉ có Nam Bá Đông bị trúng cổ độc, mà người Nam Tinh cũng có cổ độc.

      Nhưng mà nhiều năm như vậy, mà cổ độc ở người Nam Tinh chưa từng phát tác, làm cho cũng quên mất.

      Nam Bá Đông vừa mới trở về lại phát tác cổ độc, làm cho nhớ ra, liền cảm thấy kinh sợ tới đổ mồi hôi lạnh toàn thân.

      Bất kể là vì Nam Bá Đông, hay vì Nam Tinh, nhất định phải tìm ra được biện pháp giải cổ độc.

      Cho dù... phải tới Miêu Cương, cũng từ chối!

      Mạc Yên vẫn luôn canh giữ bên người của Nam Bá Đông, chờ lúc tỉnh dậy hơn tám giờ tối rồi.

      Nam Bá Đông vừa mở mắt ra, liền nhìn thấy đôi mắt của Mạc Yên rủ xuống ngồi ở mép giường, nhìn thấy khuôn mặt cẩn thận và mềm mại của , trong lòng khỏi vui sướng, khuôn mặt tái nhợt nâng lên nụ cười mỉm, lặng lẽ vươn tay ra nắm lấy tay của , dọa cho Mạc Yên ngẩn người chấn động mạnh cái.

      Lúc nhìn thấy đáy mắt ranh mãnh của có ý cười, trừng mắt nhìn cái rồi mắng, " làm em giật mình, tỉnh dậy rồi sao? cảm thấy như thế nào rồi?"

      Lúc Nam Bá Đông nhìn thấy mặt mày của Mạc Yên mệt mỏi, mặt tràn đầy đau thương và cưng chìu, "Yên nhi, xin lỗi! Là làm em mệt mỏi rồi!"

      Mạc Yên liếc , "Biết thân thể của mình tốt, vậy mà còn muốn theo chúng ta, đây là phải tự tìm phiền tới cho mình sao?"

      Nam Bá Đông nhàng , " chỉ muốn ở bên cạnh em nhiều hơn thôi mà! Yên nhi, thời gian có thể với em còn nhiều nữa, bây giờ ở cùng với em được ngày ngày. Yên nhi, vì còn sống được lâu nữa, sau này em có thể đối với tốt chút hay ?"

      Đối mặt với ánh mắt đau buồn và tha thiết của Nam Bá Đông, trong lòng Mạc Yên cứng lại.
      Andrena thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :