1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Quân hôn độc ái - Tang Du Tinh (Quân nhân) (Full 89c Đã có ebook

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 57: Làm sao bồi thường đây?

      số duyên phận, khi đến lúc kết thúc.

      số tình cảm, thời gian lâu dài tan hết.

      Mà có vài người chung đụng trong thời gian dài, cũng còn như rượu nguyên chất, càng để lâu càng tinh khiết, càng lâu càng thơm. Ngược lại nó theo thời gian trôi qua, hai bên càng ngày càng hiểu , cũng dần dần làm cho khoảng cách trái tim của hai bên càng kéo càng xa. Tới cuối cùng, cũng phải ở xa hai nơi, trời nam đất bắc.

      Đó chính là giao tình giữa hai nhà Tần và Mạc, tích lũy qua hai ba đời, trong lúc đó giữa hai nhà luôn cùng tiến cùng lui, cùng chung cửa ải khó khăn.

      Nhưng bây giờ, đến thế hệ của Tần Thiên Nham và , giao tình giữa hai nhà lại tràn ngập nguy cơ.

      Khoé môi của Mạc Yên nhếch lên nụ cười lạnh, sợ rằng Tần Thiên Nham cũng nghĩ tới, hành động giết vợ của ở Tam Giác Vàng, đưa tiến vào trong ngực của Nam Bá Đông, cũng làm cho ước nguyện ban đầu trước sau như của nhà họ Tần cuối cùng thản nhiên đón nhận cành ô-liu mà Thủ trưởng Nhất Hào đưa qua.

      Nếu như cưới vị cành vàng lá ngọc kia, sợ rằng sau này cũng dễ chịu hơn!

      Tinh thần bừng tỉnh, bên tai lại truyền đến giọng thủ thỉ dịu dàng của Nam Bá Đông, "Yên nhi, mệt sao? Nếu mệt về thôi!"

      Tối nay hỏi câu này hai lần rồi.

      Trong lòng Mạc Yên thậm chí cảm thấy nhàn nhạt xúc động, tuy Nam Bá Đông nhiều lời, nhưng biết cuối cùng vẫn xem niềm vui của như niềm vui của mình, nỗi đau của như nỗi đau của mình, và biến nổi hận của thành nỗi hận của mình. biết Lý Băng phải là niềm vui của , cho nên bỏ rơi . biết tính tình trầm tĩnh, thích những trường hợp như thế này, cho nên vẫn luôn dùng những hành động chăm sóc cho .

      , tính tình cuồng ngạo và lạnh lùng kia của Nam Bá Đông cũng được sửa ít.

      Chẳng qua là rất tiếc lòng của sớm chết, lại thể cho tình . Chuyện có thể làm vì chính là lặng lẽ tiếp nhận an bài của , yên tâm sống ở bên cạnh của .

      Nhưng vẫn còn chút chưa nghĩ thông, cảm giác ra được tình cảm thâm ý sâu nặng của đối với , nếu như đợi giỏi như vậy, dung túng như vậy, nhưng vì sao cho đến bây giờ vẫn muốn ?

      ngước mắt nhìn gương mặt tuấn tú của , dưới ánh đèn lại sáng hơn, tản mát ra đặc biệt trong trẻo lạnh lùng và tà mị của , biểu lộ ràng cá tính của , đều có cứng cỏi và dịu dàng của , người đàn ông đẹp trai cực phẩm hiếm có.

      muốn có bao nhiêu phụ nữ, chỉ cần ngoắc đầu ngón tay, tức khắc có biết bao người ngã trước ngã sau.

      Nhưng lại cố chấp chọn , rồi lại muốn , chẳng lẽ... bất lực?

      biết thể nào là nguyên nhân này, nhưng nghĩ về điểm này, Mạc Yên vẫn nhịn được phì cười ngừng. Trong lúc vô tình nhấc mi mắt, lại đối diện ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của . Trong lúc nhất thời như làm chuyện xấu bị người ta bắt gặp nên thẹn quá, vội vàng ho tiếng, "À, chúng ta về thôi!"

      "Cười đến mức đen tối như vậy, trở về thu thập em..."

      Sau khi thầm câu, liền dắt tay đứng dậy, tới trước mặt của Thôi Khai Bình cách đó xa, "Thôi tiên sinh, bà xã tôi có chút khoẻ, nên tôi xin cáo từ trước. Tạm biệt!"

      "Về nhanh như vậy sao? Yến tiệc này mới bắt đầu thôi, còn có nhiều tiếc mục biểu diễn đặc sắc khác, Nam tiên sinh, Nam phu nhân muốn ở lại thêm chút nữa sao? Tôi sợ cấp chúng tôi tiếp đãi được tốt!" Thôi Khai Bình có chút bất ngờ, bọn họ mới tới chưa được bao lâu, lại cảm thấy uổng phí nhiều tâm ý tìm tòi mở yến tiệc này vì bọn họ.

      "Chỉ cần là ý của tôi là được." Ánh mắt Nam Bá Đông kinh thường quét toàn hội trường cái, vẻ mặt ngạo nghễ.

      Thôi Khai Bình lập tức bồi cười , "Vậy để tôi tiễn các người! Nam tiên sinh, Nam phu nhân, xin mời!"

      Nam Bá Đông và Mạc Yên tự nhiên dắt tay nhau ra, như hồn nhiên thấy có bao nhiêu người trong hội trường này ôm tâm tư bất đồng và ánh mắt phức tạp nhìn bóng lưng bọn họ biến mất.

      Lúc này Lý Băng vẫn còn theo ở bên cạnh của Tần Kiến Quốc, dấu vết thở dài hơi, " đôi vách tường người nha!"

      Tần Kiến Quốc lạnh lùng liếc cái, nhưng gì, chỉ thẳng ra ngoài.

      Lý Băng sửng sốt chút, cũng biết tại sao mình lại đắc tội với Tần Kiến Quốc, muốn đuổi theo, nhưng cuối cùng suy nghĩ lại, vẫn là thôi , xoay người lại như hoa như bướm xuyên qua hội trường, cho thấy thủ đoạn giao tiếp cao tay, ứng phó với khách khứa khắp nơi cũng rất thành thạo.

      Nếu như Nam Bá Đông xuất Mạc Yên cũng thể ở tạo chỗ ở mà Mạc Hàn sắp xếp.

      Chờ theo Nam Bá Đông trở về chỗ của , Mạc Yên mới giật tay lại, thấy thủ đoạn của Nam Bá Đông lợi hại. thế mà lại có toà nhà như phủ Vương gia ở thủ đô, tiền tài của , dĩ nhiên biết nó hùng hậu như thế nào, nhưng để có phủ Vương gia ở gần trái tim của Trung Quốc như thế này, chỉ cần tiền tài, mà càng cần hơn chính là giao thiệp!

      ở Trung Quốc, mà cũng có giao thiệp thâm hậu như vậy sao?

      Như cảm thấy tầm mắt quan sát của , Nam Bá Đông ôm chặc hông của , "Thế nào? Lâu như vậy mà em còn chưa tin khả năng của chồng em sao?"

      ngước mắt nhìn , "Em nghe , loại phủ Vương gia bối lặc này phải bị quốc gia liệt vào danh sách bảo vệ di sản văn hoá rồi sao, làm sao mua được?"

      Nam Bá Đông hừ tiếng, "Có tiền có thể sai khiến quỷ ma! Chỉ cần chịu tốn chút tiền, có gì là thể."

      "Tự đại!" Mạc Yên hừ tiếng, liền quan sát phủ Vương gia này chút.

      Nơi này mặc dù vẫn thua xa những phủ Cung Thân Vương tiếng tăm lừng lẫy ở thủ đô, nhưng chim sẻ tuy , nhưng ngũ tạng lại cầu toàn. Nơi này có toà lầu chính, hai toà lầu phụ, lầu chính có ba sân, tất cả hoa trong sân trước nhà và sau nhà đều toàn bộ nở rực rỡ, trong lầu cũng rất đẹp, nhìn qua biết nơi này được chăm sóc vô cùng tốt.

      Nam Bá Đông chỉ cho rất ràng, nhưng cũng cần phải giải thích với , "Yên nhi, em xem, đầu kia chính là quân khu, bên kia là cảnh sát võ trang của bộ tư lệnh, nơi đó chính là Trung Nam Hải, cho nên nơi này tuyệt đối an toàn."

      Cảnh vật xung quanh mang phong cách cổ kính, vườn lung linh nho , cầu tinh xảo có nước chảy qua, hơn nữa xung quanh lại an toàn, Mạc Yên cũng thích nơi này.

      Thấy đáy mắt của tung tăng, Nam Bá Đông lại nhàng câu, "Phủ Vương gia này là lễ vật tặng cho em nhân ngày em quay trở về Trung Quốc, Yên nhi, em có thích ?"

      Trong lòng Mạc Yên bổng kinh sợ, ngước mắt nhìn , lúc nhìn thấy gương mặt luôn luôn lãnh khốc của xuất nhu tình ấm áp say lòng người, nhàng vươn tay ôm hông của , "Cảm ơn, em rất thích!"

      Đầu tựa trước ngực của , muốn nhìn thấy nước mắt xúc động ở trong mắt .

      từng oán, từng hận, nhưng với dịu dàng và cưng chìu của trong mấy năm này nên dần dần tan biến .

      A Đông, em phải làm sao mới có thể bồi thường lại tình cảm của đây?

      " chút nữa còn có khách quý tới, em đoán xem là ai đây?"

      Nhìn thấy gương mặt mang theo ý cười của , trái tim Mạc Yên chịu được nhảy lên, có phải là bọn họ hay ?
      Andrena, Nguyễn Thị Luyệncoi_coi thích bài này.

    2. Nguyễn Thị Luyện

      Nguyễn Thị Luyện Well-Known Member

      Bài viết:
      206
      Được thích:
      286

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 58: Phản ứng kịch liệt

      Lúc Mạc Yên ở nơi đó phỏng đoán, chuông cửa liền "leng keng" vang lên.

      Thân thể của chấn động, hai mắt lặp tức nhìn ra cửa, vẻ mặt khẩn trương, thân thể có chút run rẩy, chỉ dựa vào người của Nam Bá Đông, hai tay níu lấy quần áo chặc, rút lực lượng của để chống đỡ mình.

      biết Bạch Lãng từ trong góc nào ra ngoài, vươn tay mở cửa lớn ra.

      Ngoài cửa lớn, Mạc Hàn dẫn đầu người nhà họ Mạc, toàn bộ đứng ở ngoài.

      theo ở phía sau của Mạc Hàn là ba của Mạc Yên, Mạc Vấn, còn có mẹ Bạch Yên, trai Mạc Hà. Lúc bọn họ nhìn thấy Mạc Yên đứng ở trong sân, bổng chốc tất cả đều ngây ngốc đứng tại chỗ.

      Mạc Yên nghe được Mạc Vấn lầm bầm hỏi, "Bạch Yên, có bị hoa mắt đó chứ?"

      Bạch Yên kích động dẫu môi, lại ra được câu.

      Trái lại, Mạc Hà đáp trả lời ba của , "Ba, ba có nhìn lầm! Là Yên nhi! Yên nhi trở về!"

      Khi Mạc Yên phục hồi lại tinh thần, kích động vọt tới trước mặt của bọn họ, nước mắt rơi đầy mặt, nghẹn ngào, "Ba, mẹ, hai, Hàn, em(con)... trở về!"

      Sau khi Mạc Vấn kích động, đột nhiên tới trước mặt của Mạc Yên, nâng tay lên, cái tát cứ quyét tới như vậy.

      "Chát..." Thanh thanh thuý vang lên, trong lòng của mọi người đều rung lên.

      Mạc Yên đưa tay vuốt gương mặt nóng hừng hực, hai mắt đẫm nước mắt mơ màng nhìn cha mẹ mình, trong mắt tràn đầy áy náy, "Ba, mẹ, hai, em(con) sai rồi! Là em(con) có lỗi với mọi người! xin lỗi!"

      biết là sai rồi!

      Từ đến lớn ba ngay cả đầu ngón tay đều nỡ động đến , chớ chi là đánh . mượn việc chết trốn ba năm, làm cho ba mẹ, và hai đều phải lo lắng hãi hùng, hành động của làm tổn thương lòng của bọn họ. biết mẹ mà chảy bao nhiêu nước mắt, nên cái tát này là đáng nhận.

      Bạch Yên cũng khóc đến nước mắt đầy mặt, bà vươn tay dùng sức đánh Mạc Vấn, " vất vả Yên nhi mới trở về, tại sao ông lại đánh con bé? Nếu như ông đánh làm con bé chạy mất, ông xem tôi thu thập ông như thế nào."

      Mạc Hà cũng chắn trước mặt Mạc Yên, rống giận với Mạc Vấn, "Ba, ba làm cái gì vậy? Yên nhi có lỗi gì chứ, con bé còn mạng trở về đây là ông trời ban ơn cho chúng ta."

      Mạc Vấn nhìn Mạc Yên lại thấy đau lòng, áy náy, thương tâm khó chịu, và lòng chua xót chịu được. Cho dù tung hoành ở quân giới ngang dọc nhiều năm, vào giờ phút này, lão quân nhân già như ông cũng nhịn được mà mắt đục đỏ ngầu.

      Những năm này, trong lòng của bọn họ toàn là đau khổ!

      Mạc Hà xoay người, vẻ mặt đau lòng nhìn Mạc Yên, vươn tay, vẻ mặt thương tiếc xoá nước mắt mặt , "Yên nhi, có đau hay ?"

      Mạc Yên lắc đầu, mặc dù mặt chảy nước mắt nhưng lại cười , " đau! Em đau! Là lỗi của em vì làm cho tất cả mọi người lo lắng cho em, làm cho mẹ bệnh hai ba tháng, là em bất hiếu, cái tát này em còn ngại ba đánh quá ! Ba mẹ, hai người có thể tha thứ cho con hay ?"

      Mạc Vấn và Bạch Yên tiến lên từng bước, nhà bốn người cùng ôm nhau chặt, tất cả đều nước mắt đầy mặt.

      Ôm nhau hồi lâu, đợi tâm tình từ từ bình tĩnh trở lại, bọn họ mới buông nhau ra.

      Nam Bá Đông ho tiếng, "Ba vợ, mẹ vợ, hai, Hàn, đừng đứng nữa, hãy mau vào nhà ngồi !"

      lời như sấm sét, đánh cho tất cả người nhà họ Mạc trận!

      Mạc Yên kinh ngạc với giọng có dịp được dịu dàng như thế này của Nam Bá Đông, nhưng Mạc Vấn và Bạch Yên lại kinh sợ với danh xưng mà Nam Bá Đông gọi họ, sắc mặt của từng người như bản pha màu, hai mặt nhìn nhau, vẻ mặt gì cũng có.

      Cuối cùng Mạc Vấn cũng kìm được hơi thở của mình, trợn mắt liếc Mạc Yên cái, vung tay lên, ", vào trong rồi chuyện!"

      Phòng khách trong nhà được trang hoàng rất trang nhã và tinh tế, toàn sàn nhà được làm bằng gỗ, đồ dùng trong nhà được làm bằng gỗ lim khắc hoa, bức tường màu trắng được treo vài bức vẽ chữ cổ, những lỗ trống bức tường được đặt những gốm cổ xanh giá trị rất cao, vừa có nét cổ kính của Trung Quốc, lại có nét của những nhà phú quý, đặc biệt xa hoa và khiêm tốn.

      Chẳng qua trong lòng của mỗi người tại đều chứa đầy nhiều chuyện khó giải, nên có ai có tâm tư thưởng thức tất cả ở nơi này.

      Cả nhà người nhà họ Mạc chỉ chờ Mạc Yên, muốn nghe Mạc Yên giải thích hết tất cả mọi chuyện là như thế nào, muốn biết những năm qua làm sao chịu đựng để sống, làm sao hôm nay lại thay đổi thân phận này.

      Nhìn thấy người nhà tụ họp lại chỗ, mỗi đôi mắt như từng đạo tia chớp khoá chặc người , làm như nếu em(con) chúng ta bỏ qua, cứ như biểu diễn ba buổi thẩm tra tại nhà, làm trong lòng của Mạc Yên cũng có chút sợ.

      Nam Bá Đông vẫn nắm lấy tay , Mạc Yên cảm kích nhìn .

      đơn giản tóm tắt mọi chuyện bắt đầu từ Tam Giác Vàng, đến chuyện tình trong mấy năm qua lần. Cho dù chỉ đôi câu vài lời trong đoạn, nhưng người nhà họ Mạc nghe xong đều run như cầy sấy, nước mắt mặt của Bạch Yên lại rơi càng nhiều.

      Lúc biết Nam Bá Đông chính là trùm buôn ma tuý bắt cóc Mạc Yên, mọi người nhà họ Mạc đều trợn mắt nhìn .

      Đối với những người như bọn họ mà , trùm buôn ma tuý như chuột chạy qua đường, mọi người đều có thể kêu đánh. Cho dù ta đúng là giúp Mạc Yên rất nhiều, nhưng đối với kẻ khởi xướng này, bọn họ quên được.

      Lúc nghe Mạc Yên hôn nhân của bọn họ chẳng qua cũng chỉ là loại sách lược che dấu, tim mới hơi bình ổn được chút.

      Trong lòng của bọn họ có rất nhiều lời muốn , nhưng tất cả đều dễ dàng ra ở trước mặt của Nam Bá Đông, chỉ có thể nghĩ tìm cơ hội nào đó cùng Mạc Yên tâm chút.

      Bạch Yên lại thuận miệng hỏi người nhà của Nam Bá Đông.

      Khi biết ba của Nam Bá Đông chính là Nam Bác Thao, trong nháy mắt sắc mặt của Bạch Yên trắng bệch đến dọa người.

      Ngay cả sắc mặt của Mạc Vấn trong nháy mắt cũng trầm xuống.

      Thấy phản ứng của Mạc Vấn và Bạch Yên đối với Nam Bác Thao lớn như vậy, Nam Bá Đông và Mạc Yên liếc mắt nhìn nhau, chẳng lẽ...giữa bọn họ có tình gì sao?

      Bạch Yên nâng tay kìm chế ngực mình, chỉ cần vừa nghĩ tới những chuyện qua, đau đớn kia liền kéo dài, tim này liền nhấp nhô ngừng.

      Bà nhìn dáng dấp xinh đẹp trầm tĩnh của con mình, lạnh lùng , "Yên nhi, nếu như con còn nhận ba mẹ là ba mẹ, bắt đầu từ hôm nay, lập tức cắt đứt tất cả quan hệ với người nhà họ Nam, ngay lập tức! Có nghe thấy ?"
      Andrena thích bài này.

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 59: Cẩu huyết em ruột sao?

      "Mẹ, tại sao vậy?" Mạc Yên hiểu nhìn mẹ, "Ba Nam chăm sóc cho con rất nhiều, nếu như có người nhà họ Nam bọn họ, có thể con sớm chết rồi, cầu này của mẹ, tha thứ cho con làm được?

      "Con cần biết tại sao, tại con cùng với mẹ hoặc là ở lại nơi này, nhưng mà có điều con cần phải nhớ kỹ, con và Nam Bá Đông, vĩnh viễn cũng thể ở chung chỗ! Có biết hay ?" Giọng của Bạch Yên có chút thê lương.

      Mạc Yên có chút bất đắc dĩ , "Mẹ, con trưởng thành, có chuyện gì hãy cho con biết, đây rốt cuộc là tại vì sao? Chẳng lẽ con và Nam Bá Đông lại như phim tình cảm chiếu tám giờ tối, là em ruột sao?"

      Bạch Yên nhìn , gấp đến độ mặt đỏ bừng, bà muốn gì đó nhưng có hơi chặn ở tim, trong lúc nhất thời tức giận công tâm, liền hôn mê.

      "Mẹ, mẹ..."Mạc Hà và Mạc Yên bị dọa sợ nên lập tức bổ nhào đến trước mặt bà, quỳ xuống kêu.

      Mạc Vấn cũng bị dọa sợ đến hoảng hồn, ông vội vàng đặt ngang Bạch Yên ghế sa lon, dùng sức đè lên tim bà.

      "Tiểu Yên, tỉnh dậy! Em hãy mau tỉnh dậy ! Tiểu Yên, Tiểu Yên..."

      Bạch Yên khẽ rên tiếng, chậm rãi mở hai mắt ra, nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của Mạc Yên, bà nhịn được nên nước mắt rơi như mưa.

      Bà nhắm nghiền hai mắt, khe khẽ ra câu, "Mạc Vấn, chúng ta về nhà thôi!"

      Mạc Vấn gật đầu, khom lưng bế vợ của mình lên, rồi lại yên lặng nhìn Mạc Yên, "Yên nhi, nghe lời mẹ con , nhanh chóng cách xa Nam Bá Đông! Tin chúng ta, chúng ta làm ba mẹ, tuyệt đối hại con, về phần lý do, đến ngày nào đó con biết thôi."

      Mạc Vấn xong, ông liền ôm Bạch Yên xoay người ra ngoài.

      Mạc Hà tới trước mặt của Mạc Yên, "Yên nhi, đừng lo lắng, hai về hỏi bọn họ rồi điện thoại cho em."

      Mắt Mạc Yên đỏ ngầu, chỉ có thể gật đầu.

      Mạc Hàn cũng vươn tay vỗ nhè vai , "Yên nhi, giữ gìn sức khoẻ! Có chuyện gì gọi điện cho , cái khác dám , nhưng ở thủ đô này vẫn còn dùng được."

      Mạc Yên dùng sức gật đầu, nghẹn ngào, " Hàn, cảm ơn !"

      theo tới cửa chính, nhìn thấy hai xe của bọn họ trước sau rời , nhưng cuối cùng nước mắt vẫn rơi lã chã.

      Mạc Yên như thế nào cũng nghĩ tới, vẫn luôn mong đợi ngày được gặp lại nhau, có bao nhiêu là vui mừng khi kết thúc.

      Thái độ của Bạch Yên rất kỳ quái! Khi bà nghe đến tên của Nam Bác Thao liền thay đổi sắc mặt, sau đó nghiêm nghị cấm và Nam Bá Đông qua lại. Chẳng lẽ quan hệ của và Nam Bá Đông là kịch bản máu chó, em ruột sao?

      Mạc Yên vươn tay lau nước mắt mặt, muốn quay trở về, lại phát có người theo dõi. nhìn thấy bóng dáng cao lớn của người thể xoá sạch và quen thuộc kia, lẳng lặng đứng ở nơi đó, mang theo thân bi thương và cầu xin nhìn .

      Lúc nhìn thấy muốn cất bước tới chỗ , Mạc Yên nhanh chóng xoay người vào nhà, "Băng" đóng cửa lại.

      Tần Thiên Nham, nếu như ban đầu lựa chọn như vậy, hôm nay cần gì phải thể quấn quýt si mê như thế? Ngày xưa cho em rất nhiều đau khổ, em vĩnh viễn quên. Em rồi, cho dù em có chết...cũng tuyệt đối tha thứ cho !

      Lúc này Nam Bá Đông ra, nhìn thấy sắc mặt của tốt, trong lòng lại đau đớn trận, vươn tay ôm vào trong ngực, dịu dàng hỏi, "Làm sao vậy? Vẫn còn giận vì chuyện của mẹ sao?"

      Mạc Yên than tiếng, "Em có giận vì chuyện của bà, em chỉ là cảm thấy thái độ của mẹ rất kỳ quái, trong lòng có rất nhiều thắc mắc, nhưng biết hỏi từ đâu. Nếu chúng ta gọi điện thoại cho ba hỏi ?"

      Nam Bá Đông cười với , ánh sáng trong đôi đồng tử như nước hồ xanh, " bé ngốc, mới vừa rồi gọi điện thoại hỏi ba rồi, ba , cỡi chuông cần người buộc chuông, cái kết này là ông làm, nên ông ngồi máy bay tới Trung Quốc, tự mình giải thích với mẹ. Em cũng cần quá lo lắng."

      Nghe Nam Bác Thao muốn tự mình đến đây, trong lòng của Mạc Yên cũng bình ổn hơn chút.

      Thân Nam Bác Thao là người trong cuộc, nên ông nhất định biết là tại sao? Có lẽ có số thắc mắc, chỉ có thể chờ ông đến mới có thể có đáp án.

      Nam Bá Đông sờ đầu của , "Đừng nghĩ nhiều như vậy, đêm khuya rồi, tắm rửa rồi ngủ !"

      Mạc Yên nâng mắt nhìn ngôi nhà lớn này, đột nhiên hỏi, "Đúng rồi, Nam Tinh đâu? Hình như từ lúc chúng ta trở về vẫn có nhìn thấy bé, bé đâu rồi?"

      đêm nay sao lại cảm thấy là lạ như vậy, ra là vẫn thấy Nam Tinh!

      Nam Bá Đông cười, "Thằng nhóc kia, luôn luôn bế quan ở trong phòng của nó chứ đâu, bảo là muốn vẽ bản thiết kế gì đó!"

      "Em xem con chút!"

      "Ừ, xem chút rồi trở về nha, đừng để cho nó quấn lấy quá muộn!"

      "Em biết rồi!"

      Chỉ trao đổi đơn giản và bình lặng, vẫn là hình thức chung đụng của Nam Bá Đông và biến có thói quen để cho bảo vệ, cẩn thận, cho dù mất tích năm nhưng chỉ cần vừa có chuyện xảy ra ở bên cạnh , hai người Đường Thạch và Bạch Lãng đều cùng nhau ra ngoài giải quyết cho .

      Chẳng qua, tại bình yên này cũng bị đánh vỡ, biết chờ sau khi ba tới đây, lại vạch trần cái dạng bí mật gì?
      ***
      Mạc Yên trở về thủ đô, nhất định là có rất nhiều người đêm ngủ được.

      Lúc này, trong thư phòng của nhà họ Tần, có ông cụ Tần, Tần Kiến Quốc, và Lương Mộc Lan ngồi với nhau. Bọn họ đối với chuyện Mạc Yên trở về cảm giác có chút ứng phó kịp với bên ngoài, và còn cảm thấy có loại phiền toái và bất an sắp tới người.

      Tần Kiến Quốc vẫn nhìn ông cụ Tần trầm ngâm gì, hỏi, "Ba, chuyện này nên làm sao bây giờ? Chuyện của Thiên Nham và Lý Băng cũng đăng lên báo rồi, hôm nay mà đổi ý sợ rằng người nhà họ Lý bỏ qua! Nếu như bọn họ muốn mượn chuyện của Mạc Yên tới chỉnh chúng ta, cho dù chúng ta có khả năng trốn được, chỉ sợ cũng bị kéo tuột da!"

      Lương Mộc Lan chua ngoa , " phải nó nhận mình là Mạc Yên sao? Chúng ta cần gì phải suy nghĩ, chỉ cần nó cùng Thiên Nham dây dưa, nó muốn người nào người đó . Huống chi tại nó cũng có người đàn ông khác rồi, may mà Thiên Nham của chúng ta vì nó mà vẫn thủ thân như ngọc, nhưng giày rách như vậy, người nhà họ Tần của chúng ta cũng có mất thể diện tới mức mà mang nó về mặc nữa đâu."
      Andrenacoi_coi thích bài này.

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 60: em tới hoá điên!

      Sau hồi lâu ông cụ Tần gì, mới lạnh lùng liếc nhìn vợ chồng bọn họ cái, "Thiên Nham đâu? trễ như thế này rồi mà sao nó vẫn chưa về?"

      Lương Mộc Lan vội la lên, "Ba, con gọi điện cho nó cả đêm, nhưng thằng nhóc thối này vẫn nhận điện thoại của con. Sau đó con cũng gọi điện cho Tiếu Trần, Tiếu Trần ra ngoài. Theo con thấy ràng nó muốn về nhà, nhất định là tìm con bé kia rồi."

      Ông cụ Tần hừ tiếng, "Nó tìm con bé cũng đúng thôi! Cho dù thế nào, nhà của chúng ta và Thiên Nham đều thiếu nợ nó, cũng rất muốn gặp mặt để lời xin lỗi. Nếu như tôi sớm biết Mạc Yên vẫn còn sống, cũng đồng ý làm thông gia với nhà họ Lý. Hừ, tình hình mạng lưới ở quân đội của chúng ta càng ngày càng kém, ngay cả người còn sống hay chết mà cũng tra ràng, nuôi đám phế vật! Đồ vô dụng!"

      Thấy ông cụ tức giận, Tần Kiến Quốc cau mày biện bạch, "Ban đầu lúc con phái nhóm sau tìm Mạc Yên, cũng chính là Mạc Hàn dẫn đầu tiên phong trước. Lúc đó cũng là thằng bé xác nhận tin Mạc Yên chết, bây giờ nhìn lại, chính Mạc Hàn lừa gạt báo sai tin tức trong khi Mạc Yên vẫn còn sống."

      Giữa ánh mắt của Lương Mộc Lan thoáng qua tia tức giận, "Kiến Quốc, Mạc Hàn này lừa gạt báo sai tin báo cho quân đội, mới tạo thành phiền toái như ngày hôm nay, có phải nó cũng nên tiếp nhận xử phạt của tổ chức đúng ?"

      Ông cụ Tần đột nhiên vỗ bàn cái, rống giận với Lương Mộc Lan, "Con đủ rồi đấy! Con cũng là phụ nữ, chẳng lẽ con thể hiểu chút tâm tình trong lúc đó của Mạc Yên hay sao? Đổi lại là con, con bị Kiến Quốc bắn phát súng, thiếu chút nữa chết , còn đánh mất luôn cả đứa con trong bụng, tại con còn có thể hùng hồn lời bới móc như vậy hay ?"

      Bị ông cụ rống giận như vậy, nhất thời Lương Mộc Lan rụt cổ về, vành mắt hồng hồng, cũng dám lên tiếng nữa.

      Ông cụ Tần thuận khí lại, nhưng vẻ mặt vẫn nặng nề , "Cho dù như thế nào nhà họ Tần cũng thiếu nợ Mạc Yên, tại con bé cũng có thân phận mới để sống, đó phải chứng minh nó muốn cùng quá khứ cắt đứt sao! Vậy các người cũng cần ở chỗ này gấp làm gì! Nếu như Thiên Nham nghĩ muốn vãn hồi với Mạc Yên, vậy cũng phải xem Mạc Yên có cho nó cơ hội hay , các người ở chỗ này gấp cũng vô dụng thôi! Được rồi, bây giờ các người cho tôi ngủ , yên lặng theo dõi chuyển biến, Mộc Lan, trong khoảng thời gian này con cũng đừng gây chuyện, nếu ba tha cho con!"

      Đối mặt với ánh mắt lạnh lẽo của ông cụ Tần, tâm thần của Lương Mộc Lan rung lên, khúm núm đáp lời, "Dạ!"


      Nhưng trong lòng lại thầm tức giận, cái con tinh hại người kia, muốn chết chết ở bên ngoài, vĩnh viễn trở về nữa là tốt rồi. Giờ lại có chuyện gì biến chết thành sống trở về hại người làm gì chứ? Bây giờ trong ngoài bà đều phải là người, còn lần lượt bị ông cụ giáo huấn, đúng là xui xẻ mà.

      Lương Mộc Lan luôn cho rằng ý kiến của ông cụ giống hai vợ chồng bọn họ, dù sao trước kia ông cụ cũng rất ủng hộ chuyện thông gia với nhà họ Lý, nhưng hôm nay làm sao lại đột nhiên giở quẻ? Chẳng lẽ ông cụ sợ đắc tội với nhà họ Lý sao?

      Bà dĩ nhiên vẫn chưa ràng lắm, ý kiến làm thông gia của ông cụ Tần ban đầu xuất phát từ chuyện Mạc Yên chết , ông cụ cũng sợ là Tần Thiên Nham vì Mạc Yên mà ở vậy suốt đời, vì loại tuyệt tự này của nhà họ Tần, nên ông cụ mới bắt ép Tần Thiên Nham đám cưới với Lý Băng.

      Nhưng bây giờ, Mạc Yên trở về!

      Trong mấy năm này, Tần Thiên Nham sống có bao nhiêu đau khổ, tất nhiên ông cụ đều nhìn thấy ở trong mắt, và đau ở trong lòng.

      Còn đối với đứa bé Mạc Yên này, tâm ông cụ cũng rất đau, nếu như Mạc Yên có thể tha thứ cho Thiên Nham, nếu như hai người bọn họ còn có thể đến được với nhau, vậy cho dù ông có liều cái bộ xương già này, cũng phải tác thành cho bọn họ.

      Mặc dù làm vậy đắc tội với nhà họ Lý, nhưng nhà thông gia mà nhà cao cửa rộng giàu có quá, dù sao vẫn phải là điều mà Thiên Nham muốn, chỉ cần chuyện tốt chút, dâng lên lễ và câu xin lỗi, chuyện này thế nào cũng sao đâu, cũng chặn đường sống.

      tại ông lo lắng là sợ rằng Thiên Nham cũng thể qua nỗi cửa ải kia của Mạc Yên.

      Cả đêm nay, Tần Thiên Nham cũng chưa có quay trở về nhà.

      vẫn đứng trước cửa phủ Vương gia của Mạc Yên suốt cả đêm, nhưng tim của lại rất nóng bỏng, có gì có thể so với chuyện Mạc Yên vẫn còn sống, lại càng khiến cho cảm thấy hạnh phúc.

      Cho dù tại chỉ có thể đứng tại nơi cách khoảng cách gần nhất, chỉ cần còn cùng hít thở khí dưới bầu trời, cũng cảm thấy rất hạnh phúc rồi!

      Yên nhi, lần này buông tay nữa đâu!

      Cho dù phải trả giá cao bao nhiêu, cần nỗ lực bao nhiêu, cũng đoạt trở về.

      Tần Thiên Nham ở chỗ này xin thề với trời, dốc hết sức mang lại hạnh phúc cho cả đời! Tuyệt đối để cho chịu chút ủy khuất gì! Tuyệt đối ! Nếu như còn phải trải qua lựa chọn thống khổ như vậy lần nữa, lần này lựa chọn lấy cái chết ở với !

      Từ nay về sau, chỉ cần khỏe mạnh, cho dù toàn bộ mọi người khắp thế giới có chết hết, Tần Thiên Nham cũng sống với !

      Chỉ có mình mà thôi!

      phải mượn mùi vị cay như lửa này đè xuống nỗi kêu gào của dã thú bên trong , nếu sợ mình xúc động xông vào cướp người.

      nhớ cảm giác ôm vào trong ngực, cảm giác hơi thở vẫn còn sống của tốt! là nhớ cảm giác hôn , , cùng cùng giường chung gối, ân ái triền miên.

      Cướp người dễ, nhưng muốn có lại trái tim của Mạc Yên lại rất khó!

      hận như vậy, hy vọng lại càng có thêm lý do để hận !

      biết, tại thể nóng vội, phải từ từ dùng tình ấm áp đến chửa lành tâm linh bị thương của .

      Mạc Yên là người vợ có tấm lòng bao dung và độ lượng, trái tim mềm mại nhất, chỉ cần có lòng, chịu cố gắng tranh thủ, Mạc Yên nhất định tha thứ cho ! Nhất định !

      Trước kia, cho dù đảm nhận nhiệm vụ trong bao lâu, cho dù vì nhiệm vụ mà hủy nhiều buổi hẹn với , chỉ cần giọng xin lỗi, luôn luôn tha thứ cho !

      Miễn là kiên trì, ngày cũng nước chảy đá mòn.

      Tần Thiên Nham cứ vừa hút thuốc lá như vậy, vừa hồi tưởng lại thời gian hạnh phúc khi còn ở chung với Mạc Yên, sau lúc vành mắt cũng hồng hồng, rồi lại cười ngây ngô, cả người như người điên.
      Andrenacoi_coi thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :