1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Quân hôn độc ái - Tang Du Tinh (Quân nhân) (Full 89c Đã có ebook

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 51: Máu thú sắp sôi sục

      Trung Quốc, hội nghị cao cấp của quân đội.

      Thủ trưởng Nhất Hào mặc thân quần áo kiểu Tôn Trung Sơn, vẻ mặt nghiêm túc ngồi ngay ngắn ở ghế chủ trì. Cả người ông tản mát ra khí thế nghiêm túc và sắc bén làm cho những lão tướng quân có mặt ở nơi đây cũng phải sinh lòng kính sợ.

      Ngồi ở phía dưới hai bên trái và phải của Thủ trưởng Nhất Hào là Thủ trưởng Nhị Hào và Tổng tham mưu trưởng của quân đội. xuống chút nữa là thứ tự vị trí chỗ ngồi của tám lão tướng chính phủ của quân đội, xuống nữa là bảy Tổng tư lệnh của quân khu, sở trưởng của sở viện nghiên cứu quân , cùng với người chuyên trách về quân . Nếu có người thấy phòng toàn là màu ô-liu với quân hàm sao đỏ sáng long lanh, nó phát sáng đến chói mắt, phát sáng đến rực rỡ.

      Tần Kiến Quốc thân là Tổng tư lệnh của quân khu tự nhiên cũng đứng trong hàng đó.

      Ánh mắt sắc bén của Thủ trưởng Nhất Hào nhìn xung quanh mọi người cái, thấy mọi người đông đủ, liền quay đầu nhìn phụ tá Thường Hoà của mình và gật đầu.

      Thường Hoà che miệng ho tiếng, sau khi hắng giọng, dùng giọng nhanh chậm tinh tường giải thích, "Xin chào các vị thủ trưởng! Hôm nay đặc biệt mở hội nghị này với chủ đề là: Vào mấy ngày trước tổng bộ của tập đoàn Nam thị ở nước , Luân Đôn, công bố kết quả phát minh của hai vũ khí công nghiệp quân đủ để làm khiếp sợ thế giới, là tên lửa đường dài, hai là hệ thống phòng ngự Reda cao. Nghe đây chỉ là kết quả của hai phát minh công nghiệp quân của Nam thị, trong tay họ còn nắm giữ nhiều kiểu vũ khí trang bị mới. tại, Nam thị chiêu mộ bạn hợp tác từ khắp thế giới. Bởi vì gốc của gia tộc Nam thị là người Hoa, nên sau khi chúng ta nhanh chóng phái người giao thiệp với họ chủ tịch Nam Bác Thao của bọn họ câu trả lời rất hữu nghị, đồng ý tạm thời hiệp đàm với những quốc gia khác. Với điều kiện , họ ưu tiên cho hợp tác với Trung Quốc."

      "Chờ chút."

      Thủ trưởng Nhị Hào luôn nổi tiếng là người cẩn thận, và sau khi nghe Thường Hoà giải thích, ông là người đầu tiên đưa ra nghi vấn, "Tôi có điều thắc mắc, công trình tên lửa được nước ta tạo ra cũng dẫn đầu thế giới, so với kiểu vũ khí mới của bọn họ độ chênh lệch có xa lắm , có đáng giá để chúng ta phải bỏ ra khoản tiền lớn như vật để mua ?"

      Thường Hoà khẽ mỉm cười, "Cái này xin mời Sở trưởng Bàng giải thích chút."

      Sở trưởng Bàng Hạo Hạo của sở viện nghiên cứu khoa học kỹ thuật quân lão già gần bảy mươi tuổi. Ông là lão già chính trực vùi đầu vào nghiên cứu, căn bản ông nên về hưu, nhưng cấp chịu thả người, thể làm gì khác hơn là tiếp tục đảm nhiệm chức sở trưởng sở viện nghiên cứu quân này. Mặc dù giữ lại làm phải là chủ ý của ông, nhưng ông kiên trì, Bàng lão đầu ông thoả hiệp.

      Lúc vừa nghe Thường Hoà gọi tên mình, Bàng Hạo Hạo ngay lập tức , "Nam thị công bố ra ngoài bản thiết kế và số liệu liên quan để tham khảo. Lần công bố trước của Nam thị, tôi cùng hai nhóm chuyên trách của khu vực kiểm tra qua, số liệu của bọn họ hoàn toàn chính xác, có sai sót, hơn nữa với dự đoán đánh giá ban đầu của chúng tôi, nếu Nam thị có thể sản xuất ra phần thiết kế này, ít nhất nó có thể dẫn đầu hơn hai mươi năm so với công trình khoa học kỹ thuật bây giờ của chúng ta."

      "Hí---" Tất cả mọi người đều phải hít hơi.

      Hai mươi năm, đây là khái niệm gì đây? Hai mươi năm sau sợ rằng cả thế giới này đều thay đổi thành bộ dáng khác rồi.

      Thủ trưởng Nhị Hào cau mày, "Lão Bàng, ông có phải quá khoa trương hay ? Theo như tôi biết, ở phương diện công nghiệp quân tập đoàn Nam thị bọn họ luôn am hiểu, như thế nào bọn họ lại đột nhiên làm ra được thiết bị võ trang vượt quá hai năm mươi năm đây?"

      Sắc mặt của Bàng Hạo Hạo trầm xuống, "Thủ trưởng Nhị Hào,
      tập đoàn Nam thị làm như thế nào tôi , nhưng số liệu của bản thiết kế này là cả toàn bộ nòng cốt của sợ viện nghiên cứu của chúng ta trải qua kiểm tra tỉ mỉ mới đưa ra kết luận. Ông có thể tin lời của tôi, nhưng cũng phải tin kết quả nghiên cứu của nhóm ở sợ viện quân của chúng ta nghiêm túc làm ra chứ."

      Thủ trưởng Nhị Hào bị Bàng lão đầu mỉa mai như vậy, nhất thời cảm giác xuống đài được, lại có cách nò phản bác lại lời của Bàng Hạo Hạo, chỉ có thể đen mặt ngồi ở đó lời nào.

      Thấy cuộc họp tẻ nhạt, Thủ trưởng Nhất Hào ho tiếng, "Những đồng chí khác còn có những thắc mắc và ý kiến gì nữa ?"

      Lần này có ai lên tiếng.

      Đôi mắt đông lại lạnh như băng của Thủ trưởng Nhất Hào lần nữa đảo qua người các lão tướng, "Tốt lắm, kế tiếp tôi muốn vài câu! Sở viện nghiên cứu quân ở bên kia xác nhận qua độ chính xác của bản vẽ và có thể dùng được. Vài ngày sau, người đại diện của Nam thị sang đây gặp mặt và theo chúng ta hiệp đàm. Nam thị ở bên kia xác định ràng cầu của mình, họ muốn chúng ta phải bảo đảm an toàn cho đại diện của họ khi ở Trung Quốc. Hiệp đàm hợp tác lần này với Nam thị, có thể lần nữa nâng cao hạng mục công việc quan trọng của lực lượng quân ở nước ta, chuyện này của chúng ta phải liệt vào chuyện đại . Tôi hy vọng xảy ra bất cứ sai lầm nào trong chuyện lần này."

      "Tần Kiến Quốc!"

      Tần Kiến Quốc vừa nghe đến tên mình, lập tức đứng thẳng dậy, "Có!"

      Thủ trưởng Nhất Hào lấy giọng vô cùng nghiêm túc , "Cậu là Tổng tư lệnh của quân khu, nhiệm vụ bảo vệ cho đại diện của Nam thị lần này giao cho cậu. Nếu như trong lúc hiệp đàm mà đại diện của Nam thị xảy ra bất cứ chuyện gì tôi hỏi cậu!"

      Tần Kiến Quốc làm cái quân lễ, "Bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ!"

      Cuối cùng Thủ trưởng Nhất Hào liếc mọi người lần, "Chú y giữ bí mật, tan họp!"

      xong, Nhất Hào dẫn đầu đứng dậy, lúc qua bên cạnh của Tần Kiến Quốc, ông lại câu, "Đồng chí Kiên Quốc, tới phòng làm việc của tôi chút."

      Vừa đặt mông ngồi, Tần Kiến Quốc liền nghe Nhất Hào , thân thể lập tức như đạn trong súng bắn thẳng ra, nhan nhẹn ứng tiếng, "!"

      Lúc những người thấy Tần Kiến Quốc như vậy sắc mặt mọi người đen tối , có hâm mộ, có ghen tỵ, có lạnh lẽo cười, có mặt biểu cảm sâu lường được.

      Tần Kiến Quốc cũng lười trông nom những người đó nghĩ như thế nào, quân giới và chính trị viên đều như nhau, ngoài trừ xem trọng thành tích chiến công ra, cũng phải chú trọng tam cơ. Hôm nay Lý Băng của nhà Thủ trưởng Nhất Hào thích Thiên Nham, ông cũng vì vậy là được phó thác trách nhiệm quan trọng này. Nhưng theo tính tình quật cường này của thằng bé Thiên Nham chuyện này đúng là thể tốt hay xấu được.

      Ông nhắm mắt theo đuôi ở phía sau thủ trưởng Nhất Hào, theo ông ta vào phòng làm việc.

      Sau khi Thường Hòa mời nước trà xong rồi liền lui ra, sắc mặt của Nhất Hào mới chậm rãi hạ xuống, giọng lúc chuyện cũng ấm áp mềm dịu nhiều. "Kiến Quốc, cậu đối với nhiệm vụ lần này có ý kiến hay cầu gì cứ ra, tôi cân nhắc chút."

      Tần Kiến Quốc suy tư chút rồi , "Tôi muốn áp dụng biện pháp bảo vệ sáng tối, để ngừa chuyện bất trắc."

      Nhất Hào nhíu mày, "Thế nào là phương pháp sáng tối?"

      Tần Kiến Quốc nhìn thẳng Nhất Hào "Mình công khai phái đội bảo vệ, còn ở sau lưng mình có thể phái đội ở bên kia của Thiên Nham bí mật bảo vệ. Hai bên bắt tay vào làm tương đối đáng tin hơn."

      Nhất Hào gật đầu, "Tốt, cậu trở về thương lượng với Thiên Nham chút, gửi toàn bộ bản báo cáo tới cho tôi xem."

      "Dạ!"

      Khi Tần Kiến Quốc đứng lên muốn , lại nghe Nhất Hào ở nơi này , "Đúng rồi, Kiến Quốc, cậu cũng nên với Thiên Nham đừng quá vội vàng về nghiệp, có rảnh rỗi chơi với Lý Băng."

      Thân thể Tần Kiến Quốc cứng đờ, nhưng vẫn cung kính trả lời, "Tôi với nó."

      Ra khỏi nhà lầu Trung Hải Nam, Tần Kiến Quốc cũng có trở về quân đội, ngay lập tức gọi điện cho Tần Thiên Nham, hẹn ra ngoài chuyện.

      Rất nhanh hai cha con ngồi mặt đối mặt trong quán trà lâu đời, vừa thưởng thức trà, vừa thương lượng về chi tiết kế hoạch.

      Lúc hai người vẫn còn thương lượng lúc này cũng có chiếc máy bay bay thẳng từ nước , Luân Đôn về thủ đô, nó chậm rãi đáp xuống sân bay ở thủ đô dành cho trực thăng.

      cặp mẹ con mặc trang phục thể thao, mẹ xinh đẹp còn con rất đẹp trai, cùng nắm tay nhau bước ra khỏi trực thăng.
      Last edited by a moderator: 14/11/14

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 52: Ai sợ ai vui

      đẹp trai ngẩng đầu nhìn người mẹ đẹp đến tận cùng của nó, mặt lạnh đẹp trai bình thường giờ ra nụ cười bướng bỉnh, "Mẹ, nếu như bọn họ phát chúng ta đến trước dự định, bọn họ nhất định uổng phí thời gian chuẩn bị, có phải rất thất vọng hay ?"

      Mạc Yên cười với Nam Tinh, " mấy năm rồi mẹ mới trở về, hơn nữa còn có thể là ấm gấm về làng, cho dù thế nào cũng phải cho bọn họ niềm vui bất ngờ chứ?"

      Mạc Yên nâng lên khuôn mặt trắng sáng tỉ mỉ của mình, ngước mắt nhìn vùng trời từng nuôi dưỡng , tất cả dường như rất xa lạ mà cũng rất quen thuộc, tâm tình cũng rất mừng rỡ mà cũng rất đau khổ. Trong lúc nhất thời chỉ cảm thấy ruột mềm trăm mối, tâm của mình có chỗ để kể.

      Mặc dù có trở về nhiều, nhưng có rất nhiều chuyện đều có người cho biết.

      Lúc bọn họ vừa xách hành lý ra thấy người đàn ông cả người toàn khí lạnh mạo hiểm với khuôn mặt xuất chúng tiến lên chỗ bọn họ.
      "Yên nhi..."

      Mạc Yên vừa thấy , trong nháy mắt đôi mắt ẩm ướt, giang rộng hai tay nhào đến , " Hàn."

      Mạc Hàn chính là người thân duy nhất mà liên lạc trong mấy năm qua.

      Mạc Hàn giang rộng hai tay ôm chặc vào trong ngực, đưa tay khẽ vuốt ve đầu của , vành mắt cũng đỏ, "Con bé ngốc nhẫn tâm này, trở về nhiều năm như vậy, đáng đánh vào mông của em!"

      Bị bọn họ xem Nam Tinh ở bên cạnh đảo cặp mắt trắng dã, rất bất mãn kéo ống tay áo của Mạc Yên, "Mẹ, có rất nhiều người nhìn các người đấy, còn kém chút nữa là họ xem chúng ta thành đoàn xiếc khỉ đùa giỡn rồi."

      Bị lời này của Nam Tinh làm kích động, Mạc Yên và Mạc Hàn lập tức buông nhau ra, vừa nhìn lại quả nhiên thấy có rất nhiều người nhìn bọn họ.

      Hai tròng mắt của Mạc Hàn nhíu lại, ánh mắt sắc bén quét nhìn bốn phía, trong đôi đồng tử lạnh lẽo ràng mang theo ý vị cảnh cáo, làm cho những người nhìn Mạc Yên si mê hoặc người của lập tức cả kinh, nhanh chóng dời tầm mắt chỗ khác, dám nhìn bọn họ lâu hơn chút.

      Mạc Yên thấy màn như vậy, nhàng cười , " Hàn, công lực dọa người của lại có tiến bộ rồi!"

      Mạc Hàn là người cũng như tên, ràng chú hai và thím hai là người có tính tình tốt, nhưng lại cố ý sinh ra đứa con trai mặt than. Từ đến lớn giận dữ hay vui vẻ mặt đều đổi sắc như vậy, đối với người cũng đều đổi sắc mặt. Nhưng hết lần này đến lần khác lại đau lòng vì Mạc Yên, cũng chính vì vậy mà Mạc Yên dám dựa vào, cũng tại lúc đó mới dám ra cầu gần như vô lý như vậy với .
      Che giấu chân tướng, lựa chọn bỏ mạng, loại lựa chọn này đối với thân phận của Mạc Hàn mà cho dù sau đó có giải thích như thế nào, nếu như muốn truy cứu, nguyên tắc phạm vào loại sai lầm.

      Nhưng khi nhìn thấy đáy mắt tuyệt vọng và bi thương của Mạc Yên, có cách nào thờ ơ. Vì vậy tình nguyện đeo lưng tất cả tội danh, vẫn muốn thành toàn cho mong muốn ở trong lòng của .

      May mắn là những năm này mặc dù Mạc Yên có liên lạc với người nhà, nhưng vẫn luôn báo bình an với . Cho dù nhiều lần, nhưng cũng đủ làm cho được an ủi.

      Mạc Yên chính là đứa con mà làm trong lòng của cả nhà họ Mạc đều đau thương.

      Có lúc Mạc Hàn nghĩ nếu như phải là họ tốt biết bao. Nếu như phải là họ của có thể đoạt lấy , đúng lý hợp tình ôm vào trong ngực, dụng tâm che chở cho đóa hoa xinh đẹp là tốt.

      Chỉ tiếc, máu của bọn họ lại giống nhau, sớm định sẵn bọn họ thể hoà hợp giao nhau.

      thể , trong lòng của Mạc Hàn từng có tiếc nuối, nhưng nghĩ lại nó cũng có loại vui mừng khác, làm họ như , bất kể lúc nào cũng có thể đường đường chính chính đứng ở trước mặt của , còn có thể quan minh chính đại dạy dỗ những người đàn ông đối xử tốt với .

      Ví dụ như Tần Thiên Nham, khi ta từ Tam Giác Vàng trở về, liền bị hung hăng dạy dỗ cho trận.

      Chỉ tiếc, lúc đó Tần Thiên Nham lại chút ý chí chiến đấu. Mặc dù bị đánh đến gần tàn phế nhưng ta lại đánh trả, làm cho Mạc Hàn cảm thấy đánh như vậy cũng vui.

      Hôm nay Mạc Hàn đến đón bằng chiếc Audi, đường nhìn vào kính thấy Mạc Yên ở ghế sau, lại hỏi để xác nhận lại lần nữa, "Yên nhi, em về nhà sao?"

      Mạc Yên khẽ lên tiếng, "Dạ, bây giờ phải lúc để trở về, trở về sớm sợ liên luỵ đến bon họ. Dù sao giờ em cũng trở về, cũng kém ngày gặp là bao nhiêu. Chờ sau khi dự xong yến tiệc vào ngày mai, em tìm cơ hội về nhà."

      "Vậy chuyện thân phận của em..." Mạc Hàn có chút bận tâm.

      Mạc Yên cười cười, khoé môi có chút mất mát và bi thương, "Bây giờ em là vợ của Nam Bá Đông của tập đoàn Nam thị, là con nuôi của Nam Bác Thao, em tên là Nam Yên!"

      Đáy mắt của Mạc Hàn thoáng qua tia thương tiếc, suy nghĩ chút vẫn quyết định hỏi nhiều hơn câu, "Vậy Tần Thiên Nham phải làm sao bây giờ? ta vẫn chưa lập gia đình đấy."

      Mạc Yên hừ , " ta như thế nào có quan hệ gì đến em, Mạc Yên chết, phải sao? Bây giờ em là Nam Yên, phải là Mạc Yên nữa rồi."

      "Yên nhi..." Mạc Hàn muốn nó thêm gì đó, nhưng cuối cùng chỉ khẽ thở dài tiếng, lặng lẽ lái xe.

      Cuối cùng xe Audi dừng trước cửa cao ốc năm tầng bình thường tại vùng lân cận của cục quốc an. Mặc dù ngoài mặt thoạt nhìn gây chú ý, nhưng ngay cả cửa chính cũng phải có thẻ điện tử của Mạc Hàn phớt qua mới có thể dẫn bọn họ vào trong. Bên trong như trời với đất so với bên ngoài, giấu các loại thiết bị công nghệ cao ở nơi tầm thường như vậy mới càng an toàn.
      Mạc Yên và Mạc Hàn vào phòng ở tầng cao nhất, màu chính là vàng nhạt hợp với màu xanh biếc của cây cối và trang vẽ hoa cỏ của Trung Quốc, ràng có người bố trí rất công phu, mặc dù thiếu chút khí người, nhưng cũng rất ấm áp.

      Mạc Hàn giải thích chút, "Nơi này là phòng tiếp khách mà chúng ta đặc biệt bố trí chút cho các nhân viên quan trọng, tuy điều kiện gọi là tốt nhất, nhưng nếu so với độ an toàn trong khách sạn tuyệt đối cao hơn rất nhiều, các người ở chỗ này, cũng yên tâm hơn chút."

      Mạc Yên ôm Mạc Hàn, hôn cái lên gò má , " họ, cảm ơn !"

      Mạc Hàn cưng chìu ngắt mũi , "Nếu như bị Mạc Hà biết làm nhiều chuyện gạt ta như vậy, ta phải chặt thành tám khúc sao."

      " có sao, có em bảo vệ mà!" Mạc Yên vỗ ngực cái, sau đó sắc mặt lại ảm đạm xuống, "Nhưng mà, những năm này làm bọn họ khổ rồi, xem nếu như bọn họ biết em còn sống, có thể tha lỗi cho em hay ?"

      Sắc mặt của Mạc Hàn kìm lại, đáy mắt lại là đau lòng, "Con bé ngốc, có tin tức gì còn tốt hơn tin tức em còn sống chứ. Được rồi, đừng suy nghĩ lung tung nữa, các người cũng ngồi máy bay lâu như vậy, nhanh tắm rửa chút rồi mang mọi người kiếm chút gì để ăn."

      Mạc Yên ngồi co quắp ở ghế sa lon, giọng yếu ớt , " Thôi , gọi bọn họ mang đồ ăn tới đây , ngày mai chúng ta ra ngoài ăn, hôm nay ngồi nhiều đến thắt lưng đều đau, tại em chỉ muốn tắm rửa, ăn no rồi ngủ giấc ngon, ngày mai còn tham gia yến tiệc nữa."

      "Được rồi, vậy các người nhanh tắm , cho người làm đồ ăn." Mạc Hàn móc điện thoại ra, lại hỏi, "Em muốn ăn gì?" Đồ ăn Trung Quốc hay đồ ăn Tây? Thôi quên , để lái xe tuỳ ý mua cho các người ăn, các người nhanh tắm !"

      Mạc Hàn xong, cầm lấy chìa khoá ra ngoài.

      Nhìn bóng dáng cao lớn và trầm ổn của Mạc Hàn ra ngoài, Mạc Yên thở phào hơi, cảm giác có người ở bên cạnh quan tâm che chở là tốt.

      Khoé mắt thoáng nhìn phát Nam Tinh lộ ra gương mặt rất thối, tức giận nhìn chằm chằm .

      Mạc Yên thấy buồn cười, vội vàng tới, "Sao rồi? tốt đẹp tức cái gì?

      Nam Tinh dẹp cái miệng nhắn lên án , "Mẹ, sau khi mẹ trở về chỉ quan tâm chuyện với cậu Mạc Hàn, mẹ chú ý tới con!"
      "Có sao?" Mạc Yên vô tội nghiêng đầu, sau đó cúi đầu xuống ôm bé và hôn bé cái, cười , "Được rồi! Mẹ sai rồi, mẹ xin lỗi con!"

      Thấy ngoan ngoãn nhận sai, Nam Tinh cũng so đo. Bé lại đột nhiên bưng lấy mặt , vẻ mặt thành , "Mẹ, ngày mai có người muốn theo chúng ta cùng nhau dự tiệc đấy! Lễ phục và trang sức để mẹ tham gia yến tiệc đều chuẩn bị tốt hết rồi. Mẹ hãy nghe cho kỹ đây, bạn trai ngày mai của mẹ chính là người đó có biết hay ?"

      Mạc Yên mở trừng hai mắt, "Người nào? Thần bí như vậy?"

      Nam Tinh cười đến mặt mũi cong cong, "Đến lúc đó mẹ biết, mẹ cảm thấy rất vui mừng."

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 53: kích thích của yến tiệc

      Điếu Ngư Đài*, khách sạn Quốc Tân.

      *Senkaku Island hay còn gọi là Diaoyudao Island.

      Là khách sạn của Trung Quốc thường được dùng để chiêu đãi khách nước ngoài và những nhân vật quan trọng cực kỳ nổi tiếng. Nó được mở cửa, chỉ cho phép tiếp đãi những hoạt động bên ngoài với những quốc gia khác hoặc những hoạt động của nhân viên nội bộ nước mình.

      Cảnh vật xung quanh nơi này nổi danh là rất tốt, thanh tịnh, đẹp và thú vị, trăm hoa đua nở, có nước chảy qua cầu đá, xung quanh hồ được xây toà lầu mười tám tầng, ở nóc còn có sân bay, rường cột chạm trổ, mang theo chút phong cách nồng đậm của Trung Quốc, đứng kiêu ngạo đối với những lãnh đạo và nhân vật quan trọng của các quốc gia khác tới nơi này, toát lên hoàn mỹ và uyển chuyển tỉ mỉ của kiến trúc phương Đông.

      Hôm nay, khách sạn Quốc Tân có buổi yến tiệc vô cùng quan trọng được cử hành ở chỗ này để nghênh đoán, người đứng ra tổ chức là quân đoàn. Tin tức này vừa ra, ngay sau khi người của mọi tầng lớp nghe tin liền hành động, muốn tìm cho mình tấm thiệp để tham gia yến tiệc.

      Chỉ tiếc, từng người đến cầu xin đều bị những người liên quan biết chuyện báo lại rằng họ cũng biết , chỉ buổi yến tiệc được tổ chức vì để tiếp đón vị khách quý từ nước ngoài, phải là người giàu có ở trong thủ đô đâu, nên thể mời người ngoài được.

      Buổi yến tiệc được quyết định bắt đầu vào sáu giờ năm mươi phút, nhưng vào năm giờ rưỡi có lần lượt mấy người lái xe đắt tiền tới, dưới hướng dẫn lễ phép của người bồi bàn, họ cũng ưu nhã tiến vào hội trường, vừa tán gẫu, vừa chờ đợi khách quý tới.

      Dần dần, người trong hội trường càng ngày càng nhiều.

      Gần sáu rưỡi, mắt thấy yến tiệc sắp bắt đầu để hoan nghênh nhận vật chính---đại diện của Nam thị, nhưng đại diện của Nam thị lại thấy đâu.

      Làm người tổ chức có chút lo lắng, nhưng nhân vật của Nam thị lại rất thần bí. Bọn họ chuẩn bị xong hết các hoạt động để tiếp đãi, nhưng tất cả đều rơi vào khoảng , khi đến giờ vẫn thấy mặt của đại diện của Nam thị.

      Mỗi lần đều là Nam thị chủ động liên lạc, nên giờ làm cho người phụ trách an toàn là Tấn Kiến Quốc và người phụ trách tiếp đãi là Thôi Khai Bình cũng rất bất đắc dĩ.

      Nhưng càng như vậy lại càng làm cho nhiều người tò mò hơn, hiếu kỳ biết đại diện của Nam thị là người như thế nào, lại dám làm ra vẻ như vậy, lại đối xử kiêu ngạo như vậy với nhân viên tổ chức từ quân đoàn.

      Khi hai chiếc Hummer quân dẫn đường ở phía trước, ba chiếc Mercedes-Benz chống đạn chạy phía sau, bảo vệ cho chiếc Cadillac chống đạn dài bảy thước chậm rãi chạy vào cửa chính của khách sạn Quốc Tân, vốn canh giữ ở cửa của hội trường của quân đoàn từ sớm nên khi vừa nhận được tin tức, tất cả lập tức nhanh tới cửa chào đón.

      Thân là người phụ trách an toàn cho đại diện của Nam thị, vẻ mặt của Tần Kiến Quốc càng thêm nghiêm túc, dùng toàn bộ tinh thần để đề phòng, lấy ra bộ đàm, hạ lệnh cho toàn bộ nhân viên cảnh vệ tiến vào trạng thái đề phòng cấp , đề cao cảnh giác, muốn cho tất cả chuyện ngoài ý muốn xảy ra.

      Lúc chiếc Cadillac dừng lại ở trước cửa hội trường, có người đàn ông bước xuống từ phía trước cửa xe Hummer, nhanh chóng chạy vòng ra bên hông, mở cửa ghế xe ở phía sau.

      Bước xuống là người đàn ông mặc bộ đồ tây màu đen thủ công được làm từ Italy.

      Vóc người của ấy rất cao, có khuôn mặt lai, còn có khí thế tôn quý bất phàm, tuấn tú như thiên thần, nhưng cũng có lanh nhạt và kiên nghị.

      đôi mắt sâu màu xanh như biển lạnh lẽo như muốn đâm vào người, đôi môi mím chặc, trang trọng làm cho người ta cảm giác khí ấm nhưng có ấy nhiệt độ lại giảm .

      Tần Kiến Quốc vừa nhìn thấy ấy, tâm liền "Đông" cái nhảy loạn.

      Nam Bá Đông, như thế nào lại là cậu ta?

      Cậu ta phải chết rồi sao? Như thế nào mới chớp mắt trở thành đại diện của Nam thị?

      Đại diện của Nam thị phải người phụ nữ tên là Nam Yên sao? Rốt cuộc xảy ra chuyện gì rồi? Mạng lưới tình báo của Trung Quốc bọn họ tại sao lại điều tra những chuyện như thế này? Khó trách trước đó người của tổ tình báo rằng họ cảm giác có người cố ý hay vô tình ngăn cản bọn họ điều tra về tài liệu liên quan đến nhân viên ở Nam thị, ra là thế này!

      Tập đoàn Nam thị này, chẳng lẽ là làm ăn giữa hai giới hắc bạch sao?

      Khó trách bọn họ lại có vũ khí tinh vi như vậy! Như vậy Nam thị vượt qua mong muốn mà họ đặt ra, vốn cho rằng họ chẳng qua chỉ là đuôi cá lớn, giờ nhìn lại Nam thị là con cá sấu lớn nha. Nếu như cẩn thận bọn họ bị gặm đến mảnh vụn cũng còn.

      Lúc tâm của Tần Kiến Quốc lo lắng chuyện càng làm ông thêm đả kích lại xuất .

      Nam Bá Đông cẩn thận dắt tay người phụ nữ phương Đông xinh đẹp như tiên nữ xuống bằng phương thức hoàn mỹ tỳ vết, ưu nhã xuất ở trước mặt của mọi người.

      Người xinh đẹp này làm tất cả mọi người trợn mắt to lên nhìn.

      Mạc Yên? là Mạc Yên sao?

      Nhất thời Tần Kiến Quốc cảm giác như bị đánh đòn nghiêm trọng, ánh sáng trước mắt chớp tắt, ngay cả thân thể vẫn đứng thẳng tắp cũng đều lung lay mấy lần, dọa nhân viên cảnh vệ đứng bên cạnh ông phải bước lên hỏi, "Thủ trưởng, ngài sao chứ?"

      "Tôi sao?" Tần Kiến Quốc khoát tay áo.

      Ông cố gắng ổn định tâm thần của mình, cùng tiếp đãi quân ủy ở khắp nơi với Thôi Khai Bình.

      Thôi Khai Bình gần sáu mươi tuổi, nhưng mặt được bảo dưỡng nên nhìn chỉ cỡ hơn bốn mươi, mặt luôn nở nụ cười nhìn rất có phúc khí. Ở trước mặt ông, bạn cảm giác như mình đứng trước mặt của Phật Tổ Như Lai tôn kính ở Tây Thiên.

      "Nam tiên sinh, Nam thái thái, hoan nghênh các vị quang lâm đến Trung Quốc, tôi thành hi vọng, các vị có thể đến vui vẻ, và càng vui vẻ hơn khi trở về."

      Vẻ mặt của Nam Bá Đông vẫn ngạo nghễ như vậy, vẻ mặt nhàn nhạt bắt tay cùng với ông, liền đưa mắt tới người của Tần Kiến Quốc, ánh mắt liền u tối đến mấy phần.

      Tần Kiến Quốc là người như thế nào? Trong lòng của tự nhiên rất ràng.

      Lúc nhìn thấy đáy mắt của Tần Kiến Quốc thoáng qua tia kinh sợ, cũng biết trận đánh này đối với hay với Mạc Yên mà đều là trận khiêu chiến lớn.

      Tần Kiến Quốc làm gì? Tần Thiên Nham... phản ứng ra sao?

      mong đợi phản kích của bọn họ! Nhưng mà còn Mạc Yên...

      Ánh mắt của Nam Bá Đông cúi nhìn người phụ nữ ở bên cạnh vẫn luôn chiếm lấy cả trái tim và linh hồn của , tưởng rằng nhìn thấy chút gì đó đặc biệt ở mặt , rốt cuộc lại có! có gì cả!

      Vẻ mặt của Mạc Yên rất bình tĩnh, cười mỉm cũng rất hoàn mỹ, thoạt nhìn cảm giác rất tự nhiên và tuỳ ý như lần đầu tiên gặp người lạ.

      Nhưng bởi vì quá hoàn mỹ, nên trái lại tiết lộ toàn bộ tâm tình của .

      rất hiểu , lúc cảm thấy yếu ớt nhất, theo bản năng chuẩn bị cho mình đầy đủ, làm cho người nhìn chê vào đâu được. Nhưng ra đây chẳng qua là lớp mặt ngoài của , chỉ cần nhàng đâm cái, lớp ngụy trang của hoàn toàn sụp đỗ.

      Những người biết , bị bề ngoài của lừa gạt.

      Tựa như bây giờ lúc Tần Kiến Quốc nhìn thấy Mạc Yên thản nhiên tự tại như vậy, mắt của ông bắt đầu sinh ra hoài nghi.

      Ông nghi ngờ Nam thái thái cao quý lạnh nhạt và xa cách như tiên ở trước mặt này có phải con dâu Mạc Yên xinh đẹp của ông hay ? Hay là hai người chẳng qua chỉ tương tự nhau mà thôi?

      Cho dù nội tâm của mình có cuồn cuộn như thế nào, ngoài mặt bọn họ vẫn phải lễ phép chào và hỏi thăm nhau. Sau đó trong lúc mọi người ủng hộ rầm rộ Nam Bá Đông và Mạc Yên bước vào trong hội trường.

      Mọi người mới vừa ngồi xuống, người chủ trì liền tới mở màn, thời điểm vừa chính xác, nhanh hay chậm hơn giây.

      Tần Kiến Quốc tâm thần bất định nâng đôi mắt lợi hại nhìn quanh bốn phía, lúc nhìn thấy bóng dáng của Tần Thiên Nham, ông tự chủ được mà thở phào nhõm hơi.Chương 54: Gặp lại

      Lúc này Tần Thiên Nham ở chỗ nào?

      Lúc bọn người của Mạc Yên bước xuống xe Cadillac và tiến vào phòng yến tiệc của khách sạn Quốc Tân, đúng lúc nhận cuộc gọi quan trọng, chờ chuyện xong, Mạc Yên và Nam Bá Đông nắm tay nhau bước vào hội trường, cũng bỏ lỡ mất màn quan trọng này.

      Khi Tần Thiên Nham để điện thoại xuống, liền thấy vẻ mặt của Hàn Tiếu Trần khiếp sợ chạy như bay đến trước mặt , giọng tắc nghẹn , "Lão Đại, mau, mau, mau,..."

      Thấy dáng vẻ của Hàn Tiếu Trần kích động đến ra lời, Tần Thiên Nham khó được nhếch môi cười, "Có chuyện gì mà làm cho cậu kích động như vậy? Từ từ thở, rồi chậm rãi ."

      Hàn Tiếu Trần hít thở sâu cái, " mau chạy vào hội trường nhìn xem chút! Nhanh lên!"

      Tần Thiên Nham cau mày, hiểu nhìn , "Cậu muốn tôi nhìn cái gì đây hả?"

      bên Hàn Tiếu Trần vừa dùng sức đẩy , vừa , " vào nhìn biết ngay. Thiên Nham, tôi với , xem xem nhưng ngàn vạn lần được kích động, nhất định phải bình tĩnh!"

      "Cái gì chứ?" Tần Thiên Nham thấy buồn cười, "Xem cái bộ dáng thần bí này của cậu kìa, được rồi, hôm nay tôi cho cậu chút mặt mũi, vào xem chút!"

      Hàn Tiếu Trần dùng tay lôi , ý vị thâm trường nhìn , "Được tiện nghi lại còn ra vẻ, cậu rất cảm ơn tôi đấy!"

      Tần Thiên Nham cười nhạt, nữa, cùng ta tới hội trường.

      Hai người đàn ông cao to đẹp trai cùng sóng vai vào hội trường, lập tức rước lấy vô số ánh mắt.

      Tần Thiên Nham nâng lên cặp mắt lợi hại quét nhìn bốn phía.

      Lúc có gương mặt giống y đúc Mạc Yên đập vào mắt , Tần Thiên Nham liền bị sấm sét đánh đòn nghiêm trọng, toàn bộ tâm thần chấn động, ngay cả hô hấp cũng muốn dừng lại.

      cứ như vậy đứng cách xa, lẳng lặng nhìn , những chuyện xung quang cũng bị ngăn cách ở ngoài gian. Lúc này trong mắt chỉ có !

      Tần Thiên Nham gần như tham lam nhìn Mạc Yên, phong thái của , thần thái của , là Mạc Yên của !

      Là Mạc Yên trở về!

      có chết! có chết!

      Tần Thiên Nham chỉ cảm thấy trái tim đập "Thùng thùng" vang lên, đôi mắt nóng lên, cổ họng như bị cái gì đó chặn lại, ra được gì, chỉ có trái tim yên lặng như chết trong ba năm lại lần nữa như được rót vào trận sức sống mạnh mẽ. được sống lại lần nữa.

      Đứng bên cạnh ấy là Hàn Tiếu Trần có đoán sai vẻ mặt của ấy. Nhìn thấy mặt của Tần Thiên Nham toàn là vui mừng và kích động, lại thở dài ở trong lòng.

      Mấy năm này, có ai có thể hiểu phương thức làm việc liều mạng của Tần Thiên Nham hơn . Tần Thiên Nham là dùng loại phương thức tự ngược và muốn chết để hành hạ mình, nhưng cũng dùng phương thức đó để hoàn thành nhiệm vụ, đưa nghiệp của chính mình lên tầm cao mới.

      Mặc dù chính Hàn Tiếu Trần cũng từng thất bại trong chuyện tình cảm và hôn nhân, nhưng chuyện tình cảm của và Dịch Như lại là nguội lạnh sau tình nồng cháy với nhau, sau đó mới chia tay trong hoà bình.

      Nhưng Tần Thiên Nham lại khác, ấy và Mạc Yên lại như keo như sơn, chuyện tình lại nồng nhiệt như vậy. Khi đó ấy cũng bị ép lựa chọn bắn chết Mạc Yên, nỗi thống khổ của Tần Thiên Nham, có thể hiểu và cũng có thể nhận thức.

      Trong mấy ngày sau khi Mạc Yên mất , Tần Thiên Nham đau đớn ngày lại ngày chồng lên, thống khổ ngày càng sâu như kén tầm, bao vây ấy chặc ở bên trong, ấy vĩnh viễn có cách nào thoát ra được.

      tại tốt rồi, Mạc Yên trở về rồi!

      Mặc dù biết tại sao Mạc Yên lại thay đổi thân phận trở về, nhưng Hàn Tiếu Trần tin, chỉ cần chịu quay về, với ưu tú hơn người của Tần Thiên Nham, ấy nhất định cố gắng tranh thủ cho mình cơ hội kéo Mạc Yên trở về.

      Ban đầu Mạc Yên ấy như vậy, nỡ rời xa ấy như vậy, vậy chắc cũng cho Thiên Nham cơ hội chứ?

      Nhìn thấy đáy mắt say đắm si mê của Tần Thiên Nham, cùng với cổ kiên cường nồng đậm, làm cho Hàn Tiếu Trần chân thành hi vọng, đôi uyên ương số khổ này có thể khổ tận cam lai, trở thành thân thuộc, bao giờ xa nhau nữa!

      Tần Thiên Nham nhìn thấy sau khi người bên cạnh câu với Mạc Yên, như nhìn lướt qua chỗ , hoặc là cũng nhìn thấy , tầm mắt trong giây cũng dừng lại, liền tuỳ ý nhìn xung quanh.

      Ngay khi Tần Thiên Nham nhìn thấy ánh mắt của Mạc Yên, cả kinh run lên, cả lòng bàn tay cũng toát mồ hôi.

      Khi thấy Mạc Yên đứng lên về phía nhà vệ sinh trong lòng căng thẳng, ngay sau đó cũng sải bước vọt tới nhà vệ sinh.

      Sau giây nhìn thấy , vừa mừng rỡ như điên, trong lòng lại vội vàng khát khao . tại, lập tức gặp mặt Mạc Yên, lặp tức chuyện với Mạc Yên.

      Yên nhi, Yên nhi của ...

      Tần Thiên Nham canh giữ ở trước cửa phòng rửa tay, khi thấy tiểu mỹ nhân như khắc sâu ở trong trí nhớ ra khỏi cửa, Tần Thiên Nham khống chế được, xông lên nắm chặc tay của Mạc Yên.

      Cặp mắt nóng rực mang theo đau khổ chặt chẽ nhìn chằm chằm , muốn chuyện lại được, chỉ có thể vất vả nuốt ngụm nước bọt, cố gắng thanh cổ họng nghẹn lời, mới có thể hỏi ra tiếng, "Yên nhi, là em sao?"

      Mạc Yên nhướn chân mày, liếc cái, " xin lỗi, nhận lầm người rồi! Tôi là Nam phu nhân, Nam Yên!"
      AndrenaNguyễn Thị Luyện thích bài này.

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 55: buông tay nữa!

      Thấy Mạc Yên nhận ra mình, Tần Thiên Nham cảm giác tim mình như bị ai đó đâm vào, trái tim đau thắt lại từng hồi, đôi mắt đen bóng trợn to, đỏ ngầu như ngay lập tức chảy ra máu, thê lương và thương xót tới dọa người.

      Nhìn thấy đáy mắt của im lặng đau đớn, nhìn thấy vẻ mặt rối rắm đau lòng gương mặt tuấn tú của , ràng cũng cảm thấy cao hứng, nhưng vì cái gì, đáy lòng lại vẫn có loại đau đớn cắt da cắt thịt.

      Tần Thiên Nham, sớm biết như thế này, ban đầu cần gì phải làm vậy?

      Mạc Yên thu hồi tâm tư khác thường ở trong lòng lại, đột nhiên nâng lên nụ cười ý vị thâm trường nhìn , "Ha ha ha, cũng có thể như vậy, tôi là người chết sống lại mà!"

      Nhìn thấy cười rất xinh đẹp, nhưng đáy mắt lại có chút vui vẻ nào, tim của Tần Thiên Nham lại đau xót, "Yên nhi, là có lỗi với em! Có lỗi với...con của chúng ta!"

      gây ra tổn thương này cho sâu đến mức làm cho tuyệt vọng sao? Nhưng còn chưa hết hi vọng, cho dù có tuyệt vọng, cũng phải kéo trở về, cho dù có dâng mạng của lên, tuyệt đối do dự.

      Đúng lúc này, Mạc Yên nhếch môi đỏ mọng lên lần nữa, từng chữ từng chữ như cầm châm nhọn, ngoan độc đâm vào trái tim , "Tôi, chính là, Mạc Yên!"

      thừa nhận! là Mạc Yên, Mạc Yên, là Yên nhi của !

      Tim của Tần Thiên Nham như bị cái gì nặng nề đánh vào cái, sau đau đớn lại càng thấy vui sướng, nhất thời kích động đến muốn hỏng, xông lên trước ôm lấy , ngửi được hương thơm quen thuộc lâu rồi ngửi, cũng nhịn được mà người đàn ông như lại chảy nước mắt trong lúc này, "Yên nhi, Yên nhi của , là em..."

      Thiên sứ của trở lại

      Trong lúc cảm tạ ông trời vẫn còn ưu ái , Mạc Yên lại dùng sức đẩy ra, "Xin lỗi! Chồng tôi tới rồi!"

      Theo ánh mắt dịu dàng của nhìn qua thân thể của Tần Thiên Nham chấn động mạnh, mặt tràn đầy khiếp sợ nhìn người đàn ông toàn thân khí phách và lãnh khốc làm người ta phải nhường lối sải bước đến bên cạnh , thân mật ôm vai , vẻ mặt dịu dàng hỏi, "Có mệt ? Nếu mệt về thôi!"

      Nam Bá Đông? Là trùm ma tuý Nam Bá Đông sớm chết ở trong tay sao?

      Nam Bá Đông làm như có nhìn thấy còn người đứng ở bên cạnh của Mạc Yên, trong mắt tựa hồ chỉ nhìn mỗi mình Mạc Yên, và chỉ có Mạc Yên mới có thể loạt vào tầm mắt của .

      Mạc Yên đưa tay ôm lấy hông của , ngẩng đầu lên, cười ngây thơ với , "A Đông, khó được dịp gặp lại bạn cũ, chào hỏi chút !"

      Lúc này Nam Bá Đông mới nhìn về phía Tần Thiên Nham, đôi mắt khẽ híp lại, khoé môi nâng lên nụ cười quỷ quái.

      là người kiên cường và cuồng ngạo, hai là người lãnh khốc và tà mị.

      Tầm mắt của hai người đàn ông đụng nhau trung, trong lòng đều cuồn cuộn nổi lên sóng lớn.

      Tia lửa ở trung bắn ra bốn phía.

      ta?

      ta?

      Nam Bá Đông nhìn thấy Tần Thiên Nham, đôi mắt hẹp dài lạnh lùng bắn ra sát khí, "Tần Thiên Nham, lần trước tôi thua thiên hạ, thua Yên nhi, xem chúng ta ai thắng ai thua đây?"

      Tần Thiên Nham đột nhiên bị ta đâm trúng chỗ mềm, lập tức đau đến gần như được.

      Nhưng thể tỏ ra yếu thế ở trước mặt của Nam Bá Đông, càng muốn Mạc Yên nhìn thấy yếu kém, nên lạnh lùng hừ , "Nam Bá Đông, lần này cho dù là giang sơn hay mỹ nhân tôi đều muốn đoạt lại!"

      "Vậy chúng ta hãy chờ xem !"

      Nam Bá Đông ném cho ta ánh mắt khi dễ, đưa tay ôm cả người của Mạc Yên, tiêu sái bước .

      Tần Thiên Nham nhìn chằm chằm bóng lưng của bọn họ, hối hận đan xem lẫn nhau, lửa giận công tâm, trong lúc nhất thời cảm thấy máu cuồn cuộn, "Phốc" phun ra ngụm máu tươi, trước mắt tối sầm, "Đông" ngã quỳ mặt đất.

      Luôn thầm nhìn bọn họ nên khi Hàn Tiếu Trần nhìn thấy Tần Thiên Nham hộc máu như vậy, liền bước nhanh tiến lên, đở ta dậy, vẻ mặt vội vàng lo lắng hỏi, "Thiên Nham, sao chứ? sao chứ?"

      Tần Thiên Nham lắc đầu, lau vết máu ở khoé miệng, "Tôi sao! Yên nhi... ấy hận tôi!"

      Vết thương ở tim của đau đớn phải vì kiêu ngạo và cuồng vọng của Nam Bá Đông, mà là...Mạc Yên hoàn toàn chú ý tới .

      Hàn Tiếu Trần nhìn thấy mặt thê lương của Tần Thiên Nham lộ ra tia cười tuyệt vọng, chỉ cảm thấy đầu mũi đau xót.

      Trong suy nghĩ của Tần Thiên Nham cho tới bây giờ đều là người đàn ông đầu đội trời chân đạp đất, bất kể là ở trong quân đội hoặc là bây giờ, luôn luôn chiến đấu, luôn nhận những nhiệm vụ bất tử, hơn nữa ở trong thế giới bóng tối giành được dang xưng "Tử Thần".

      Nhưng hết lần này tới lần khác, con người kiên cường và giàu lòng hi sinh như vậy, lại ngã vào lòng bàn tay của người phụ nữ nhắn tên là Mạc Yên kia.

      tin, hiên tại nếu Mạc Yên muốn Tần Thiên Nham sống, ta sống, còn Mạc Yên muốn Tần Thiên Nham chết, ra nhất định do dự mà tìm chết.

      từng là vợ chồng như keo như sơn, hôm nay lại hận và gây khó khăn cho nhau, những chuyện như thế này phải làm sao mới tốt đây?

      Còn phải tới thân phận ngày hôm nay của Mạc Yên, dĩ nhiên là vợ của Nam Bá Đông, lần này đến với tư cách là đại diện của Nam thị để hiệp đàm. Thân phận hiển hách và địa vị như vậy là ước muốn của nhiều người, và cũng làm nhiều người phải đố kỵ.

      Nếu như muốn ở cùng chỗ với Mạc Yên, chẳng những Thiên Nham phải giành lại niềm vui của lần nữa, mà còn phải đối phó với thế lực khổng lồ của Nam thị, và còn phải ứng phó với trách móc của người nhà họ Tần và nhà của Thủ trưởng Nhất Hào.

      Cho dù là phía nào đều cũng dễ đối phó, huống chi những phía đó đều nằm cùng với nhau.

      Thiên Nham, người em của tôi, tôi chỉ có thể cầu phúc cho thôi.

      Hai tay của Tần Thiên Nham nắm chặt thành quyền, oán hận đấm vào tường ở bên cạnh.

      Chẳng trách mỗi lần bọn họ muốn tra tư liệu, hoàn toàn thể tra ra được tin tức của , ra người đàn ông này hoàn toàn bảo vệ cho Mạc Yên.

      Ngay sau đó liền khôi phục lý trí, lạnh lùng hạ lệnh cho Hàn Tiếu Trần, "Tiếu Trần, tra ràng hết tất cả tư liệu của Nam Bá Đông và Mạc Yên cho tôi, cho dù là chuyện to chuyện đều phải tra từng chuyện cho tôi."

      "Dạ!"

      "Cậu trước ! Để cho tôi yên lặng chút!" Chống lại ánh mắt lo lắng của Hàn Tiếu Trần, vỗ vai Hàn Tiếu Trần, " cần lo lắng cho tôi, tôi sao!"

      "Vậy cẩn thận chút!" Hàn Tiếu Trần lại dặn dò câu, lúc này mới xoay người rời .

      Tần Thiên Nham dựa lưng vào tường, nhắm hai mắt lại trầm tư chút, mặt tuấn thoáng qua tia quyết tuyệt. Sau đó, lấy điện thoại ra, sau khi bấm dãy số dài, lúc này mới thở dài hơi.

      Mạc Yên, lần này buông tay!

      sống hay chết đều tuỳ vào em tính toán! Nhưng mà có em hay là chuyện mà quyết định!
      Andrenacoi_coi thích bài này.

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 56: Đa tình dù sao vẫn khổ hơn vô tình

      Mạc Yên theo Nam Bá Đông trở về chỗ ngồi, cảm thấy nhức đầu thôi, tim như bị tảng đá lớn đè ép, nặng trĩu đến mức thở nổi, bên trong cơ thể như giọng kêu gọi ầm ĩ, kêu gào phải lắng nghe chúng, nhưng lại biết giọng đó tới từ nơi nào, về phương nào, hoàn toàn nghe đứt đoạn, chỉ chừa lại khoảng mù mịt.

      cho rằng vật đổi sao dời, còn nữa.

      Ai ngờ vừa gặp lại, gương mặt khắc sâu như in ở trong lòng của Tần Thiên Nham lại ra trước mắt , và với những chuyện lúc còn ở cùng với , như hoá thành hàng vạn giọt nước như mưa phùn rả rích, lần nữa ăn mòn vào trong ruột gan của , làm cho đau đến muốn sống.

      Nam Bá Đông chưa từng bỏ qua đáy mắt tràn đầy đau đớn của Mạc Yên, lửa giận ở trong lòng lại bừng bừng, vẫn thể bỏ được ta sao?

      Cho dù trải qua những chuyện kia, trong lòng của vẫn thể bỏ được tồn tại của Tần Thiên Nham sao?

      Đôi mắt của Nam Bá Đông nhíu lại, nghĩ đến sáng sớm hôm nay, lúc xuất trước mặt , cảm thấy kinh ngạc, biết làm thế nào, đến cuối cùng chỉ thản nhiên tiếp nhận vẫn còn sống. Nhưng điều quan trọng là thấy được vui mừng, kích động của đối với , cho dù là chút thương.diễn

      đúng là vẫn còn chịu thương !

      tàn khốc này, làm cho cảm thấy thống hận trong lúc đó, nhưng chỉ có thể bất đắc dĩ và thở dài ở trong lòng.

      Thôi được, đến cuối cùng bọn họ vẫn có duyên gặp nhau, nhưng lại có duyên gần nhau! Hôm nay chẳng qua chỉ nhận này sớm chút mà thôi!

      Tim phải đau, phải buồn, cũng phải là hận, chẳng qua khi nghĩ tới thân phận của mình, cho dù có mạnh mẽ tranh đoạt cưỡng cầu, đến cuối cùng cũng chỉ để lại cho , phải là cảnh tượng huyền ảo sao.

      Đến lúc đó, có lẽ càng làm tổn thương nặng hơn.

      Chi bằng cứ như bây giờ, để cho cất giấu lòng của mình, tình của mình, cho người đàn ông thích hợp với hơn, và càng làm cho hạnh phúc hơn.

      cũng thấy vĩ đại được lần, giám sát dùm , tìm cho người đàn ông tốt.

      Về phần Tần Thiên Nham, hừ... lòng coi trọng ta!

      Nếu Tần Thiên Nham lòng muốn Mạc Yên trở về bên cạnh của ta, xem thử ta có khả năng gì. Nếu ta còn như trước kia, vừa gặp chuyện liền lựa chọn buông tay Mạc Yên mà xem như châu báu, vậy cho dù Nam Bá Đông phải chết, cũng tuyệt đối tha cho ta, càng thể nào giao Mạc Yên vào trong tay của ta.

      Tần Thiên Nham, tự lo thân mình !diễn

      Mạc Yên vô ý nhìn thoáng qua lại thấy được Nam Bá Đông cười rất giao xảo, nhịn được hỏi, "Cười như hồ ly thế, lại muốn tính kế người nào đây?"

      Nam Bá Đông lên tiếng, chẳng qua chỉ nắm bàn tay mềm mại của , nhàng nắm, đôi đồng tử xanh biếc như biển rộng kia mang theo ý cười chăm chú nhìn .

      Mạc Yên bị nhìn đến mặt muốn bốc khói, thân thể cũng nóng rang đứng dậy, muốn hất tay của ra, lại bị nắm chặt.

      cảm thấy luống cuống, Thôi Khai Bình lại chạy tới trước mặt của Nam Bá Đông giơ ly rượu lên, "Khó có dịp Nam tiên sinh và Nam phu phân chịu nễ mặt quang lâm, Thôi mỗ đại diện cho quân đội kính hai vị ly, tỏ ý kính trọng! Hy vọng lần này chúng ta hợp tác vui vẻ!"

      Nam Bá Đông thong thả ung dung đứng lên, nâng lên ly rượu vừa đụng với Thôi Khai Bình, vẻ mặt nhàn nhạt liếc mắt nhìn quanh cái, " Mời!"

      Ly của hai bên trống , Thôi Khai Bình nghiêng người tránh ra, Tần Kiến Quốc lên trước.

      Trong tay ông cũng bưng ly rượu, nhưng ánh mắt của ông lại nhìn về phía Mạc Yên, vẻ mặt lạnh băng kia làm cho trong lòng của Mạc Yên khỏi sinh ra tia lạnh rung.

      Đối với mặt lạnh luôn luôn nổi danh của cha chồng, Mạc Yên liền cảm thấy có chút sợ hãi. Tuy rằng Tần Kiến Quốc đối với cũng tệ, nhưng cho dù gả cho Tần Thiên Nham, đối với cha chồng này vẫn luôn kính nhi viễn chi*.

      *Kính trọng nhưng gần gũi.diễn

      Bây giờ lại thấy Tần Kiến Quốc tới mời rượu, trong lòng Mạc Yên cảm thấy sợ, nhưng mặt lại mạnh mẽ mỉm cười chống đỡ, cố làm ra bộ dáng thong dong đối diện ông.

      giây sau khi Tần Kiến Quốc nhìn thấy Mạc Yên, trong lòng khiếp sợ, sau đó liền suy nghĩ đến thân phận hôm nay của , Tần Kiến Quốc vừa tức vừa giận lại vừa trách.

      Khi ông nhìn ra hành động đổi thân phận trở về của Mạc Yên, đơn giản chính là làm loạn, chính là muốn làm hại tính mạng và tài sản của nhà họ Tần và Mạc với hành động vô cùng xem của .

      cho rằng, nếu hoán đổi thân phận khác trở về, mặc vào áo com lê người ta nhận ra sao?

      là hoang đường! Hết sức vô lý!

      Mặc dù trong lòng vô cùng tức giận, nhưng với thân phận hôm nay của , cũng làm cổ họng của Tần Kiến Quốc tắc nghẹn.

      Dưới thúc giục của Thôi Khai Bình, ông được. Ông giơ rượu lên nhìn bọn họ, tỏ vẻ hữu nghị, "Tần mỗ cũng đại diện cho quân đội, kính Nam tiên sinh và Nam phu nhân ly, Tần mỗ cạn trước! Nam tiên sinh và Nam phu nhân cứ tự nhiên!"diễn

      Tần Kiến Quốc uống ngụm hết sạch, hai mắt sáng rực nhìn Mạc Yên, làm như bất đắc dĩ mà cũng như cảnh cáo.

      Mạc Yên nâng chén, cười ngọt ngào lại, "Cảm ơn Tham mưu trưởng Tần ưu ái, nhà họ Nam của chúng tôi nhớ kỹ ở trong lòng!"

      dùng ánh mắt cho Tần Kiến Quốc biết, ý của ông, hiểu!

      Nhưng vào lúc này, có mặc áo đầm đỏ như lửa tới, thân thiết kéo tay của Tần Kiến Quốc, "Chú Tần, chú ở chỗ này nha!"

      Ngay sau đó nâng lên đôi mắt đẹp, miệng cười lúm đồng tiền như hoa nhìn về phía Nam Bá Đông và Mạc Yên, "Hai vị này là...?"

      Tần Kiến Quốc nhìn thấy Lý Băng, vẻ mặt đột nhiên nới lỏng, cười , "Nha, là Băng Băng sao, con tới đây chú giới thiệu chút, vị này là Nam Bá Đông tiên sinh của tập đoàn Nam thị, còn vị này là Nam phu nhân, bọn họ chính là khách quý của buổi yến tiệc hôm nay."

      Ngay sau đó lại giới thiệu Lý Băng với Nam Bá Đông và Mạc Yên, "Vị này là Lý Băng tiểu thư, cháu của Thủ trưởng Nhất Hào, cũng là chủ nhiệm ở quân đoàn đứng ra chiêu đãi hôm nay, và cũng là vị hôn thê của con trai tôi."

      Lý Băng có chút ngoài ý muốn, Tần Kiến Quốc luôn ngoan cố mà tại sao hôm nay lại đột nhiên giới thiệu như vậy, lại ở trong trường hợp như thế này mà công khai, thừa nhận là vị hôn thê của Tần Thiên Nham?

      Sau lúc ngẩn ra lại cảm thấy vui mừng nhiều hơn.

      thoải mái tự nhiên chìa tay ra với Nam Bá Đông, "Nam tiên sinh, xin chào!"

      Nhưng vẻ mặt tuấn tú của Nam Bá Đông lại lạnh ngắt, cũng muốn chìa tay ra với .

      Trái lại Mạc Yên thấy vẻ mặt lúng túng của Lý Băng, xấu hổ vô cùng, vì giảng hoà, nhàng vươn tay cầm tay Lý Băng, "Xin chào", liền thả cho ấy cái thang xuống.diễn

      Lời của Tần Kiến Quốc có ý gì, trong lòng của Mạc Yên vô cùng hiểu . Ông muốn cho theo thân phận này sống tiếp, đừng làm ra chuyện gì nữa, để cho những khó khăn của mọi người qua , vả lại, nếu cấp có ý kiến gì, bọn người nhà họ Tần và Mạc cũng bị liên lụy.

      Mạc Yên hít sâu hơi, trong lòng lướt qua tia đau nhói, cũng tốt, đây chính là điều mà muốn.

      Từ nay về sau, chính là Nam Yên!
      Andrenacoi_coi thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :