1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Quân hôn độc ái - Tang Du Tinh (Quân nhân) (Full 89c Đã có ebook

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 45: Thân bất do kỹ

      Mạc Yên vẫn dịu dàng và trầm tĩnh ngồi ở bên cạnh của Nam Bác Thao, ho tiếng, hắng giọng cái rồi bắt đầu dùng giọng vô cùng mềm mại dễ nghe của chậm rãi và có lực :

      "Tập đoàn Nam thị được thành lập sớm nhất vào năm 1918, bắt đầu từ xưởng chế biến thực phẩm , trải qua gần trăm năm cố gắng của mấy đời tổ tiên nhà họ Nam, nay trở thành tập đoàn quốc tế toàn cầu, ở bên trong có những lĩnh vực khác nhau như ngành sản xuất thực phẩm, khách sạn, địa ốc, máy tính, truyền thông, điện tử, hàng và vân vân đều chiếm lĩnh những phần quan trọng thị trường."
      "Trong những thị trường đó, thực phẩm chiếm lấy tỷ số 50 phần trăm, khách sạn 30 phần trăm, địa ốc 25 phần trăm, truyền thông 18 phần trăm, điện tử 15 phần trăm, và hàng là 12 phần trăm. Trong những sản nghiệp này, trong đó có ngành thực phẩm và khách sạn là bị đình trệ, còn ngành phát triển rộng nhất trong tương lai là truyền thông và điện tử. Đây là kế hoạch phát triển mà tôi điều tra về tập đoàn Nam thị, mời mọi người hãy nhìn lên màn hình..."

      Nam Bác Viễn và Hàn Thiên Á dẫn đầu mười mấy thành viên trong gia tộc nhà họ Nam nhìn và nghe giọng giải thích của Mạc Yên về từng điểm của Nam thị, tinh tường thấy Mạc Yên lấy số liệu và phương thức trình bày ràng từng lớp dưới nhiều tầng của tập đoàn Nam thị trước mặt của mọi người. Từng người trợn mắt há hốc mồm, trong lòng dĩ nhiên rất kinh sợ. Đối với những số liệu này, bọn họ là người nhà họ Nam mà cũng có biết ràng được như .

      Tiếp tục nhìn vào phần sau của kế hoạch phát triển của Mạc Yên, làm cho trong lòng của bọn họ đều thầm khen ngợi, cũng thầm khiếp sợ, nhưng ai dám đứng ra câu "Tốt", chẳng qua chỉ rũ mắt xuống, dám hé răng.

      Lúc Mạc Yên giải thích xong bản báo cáo của mình, trong phòng mảnh yên tĩnh.

      lúc sau, Nam Bác Thao mới nhàn nhạt liếc nhìn mọi người, trong ánh mắt sắc bén lộ ra tia cười lạnh, "Tôi tin phần kế hoạch điều tra và phát triển này của Mạc Yên, có tám vị trong mười vị ở đây thể biết ràng bằng con bé, tại các vị còn có ý kiến gì hay ?"

      Hàn Thiên Á hừ lạnh tiếng, đột nhiên nhàng cười tiếng, "Kế hoạch này là của Mạc tiểu thư làm sao? Nếu như là vậy, tôi cũng bội phục ."
      Mạc Yên nhàn nhạt liếc bà cái, muốn Nam Bác Thao đè xuống, nhàn nhạt , "Hàn Thiên Á, ngoại trừ năng lực bên ngoài này của Mạc Yên, mà bây giờ Mạc Yên còn chiếm năm phần trăm cổ phần trong tập đoàn Nam thị của chúng ta, như vậy con bé có đủ tư cách ngồi lên vị trí phụ tá tư nhân này của tôi hay ?"

      Lúc nhìn thấy khiếp sợ, cam lòng, và dám tin mặt của Hàn Thiên Á, Nam Bác Thao lại trầm giọng , "Bây giờ tôi còn chưa có chết đâu, tôi xem hình như mỗi vị ở đây đều quên mất nên tôn trọng người đứng đầu như thế nào rồi phải ? Hôm nay tôi cũng muốn ở tại nơi này cho luôn, nếu như tôi ngoài ý muốn chết , Mạc Yên và Nam Tinh là người thứ nhất ngồi lên ghế thừa kế của tôi, chỉ dựa vào điểm này Mạc Yên có đủ tư cách trở thành phụ tá tư nhân của tôi."

      Hàn Thiên Á giận đến mức trực tiếp vỗ bàn cái, phẫn nộ nhìn chằm chằm Nam Bác Thao, thét lên, "Nam Bác Thao, ông quá mức! Ông làm như vậy là muốn đẩy mẹ con chúng tôi tới chỗ nào?"

      Từng người nhà họ Nam đều nhìn họ có chút hả hê, như nhìn Hàn Thiên Á và Nam Bác Thao làm trò cười, hy vọng vợ chồng bọn họ tranh cãi càng hung ác càng tốt.

      Nam Bác Thao lại thèm quan tâm đến lý lẽ của bà, với mọi người, "Hôm nay chỉ đến đây thôi, tan họp!"

      Những người khác trong nhà họ Nam nhanh chóng rời , lúc sau trong trường chỉ còn lại Nam Bác Thao, Mạc Yên, Nam Tinh, cùng với Hàn Thiên Á, Nam Diệc Đông, và Nam Chấn Đông.

      Trước khi Hàn Thiên Á muốn bạo động, Nam Bác Thao lại lộ ra nụ cười u lạnh lẽo với bà, "Hàn Thiên Á, ba mẹ con các người ở sau lưng làm ra chuyện gì các người nên ràng chứ? Bà có cần phải ép tôi phanh phui những chuyện xấu của các người làm ra bên ngoài, để cho các người rời khỏi nhà họ Nam mới chịu ngừng lại hay ?"

      Hàn Thiên Á có tật giật mình, trong nháy mắt khí thế yếu , ngay cả Nam Diệc Đông và Nam Chấn Đông, ánh mắt cũng bắt đầu loé sáng ngừng.

      Nhưng khi bà vừa thấy Mạc Yên ngồi ở bên cạnh Nam Bác Thao, liền phẫn nộ, chịu bỏ qua, bắt đầu sử dụng khóc hai nháo ba thắt cổ, gào khóc , "Nam Bác Thao, tôi theo ông nhiều năm như vậy, chẳng lẽ ông định đối sử như vậy với tôi sao? Ông hãy , rốt cuộc tôi làm chuyện gì mà làm cho ông chán ghét tôi như vậy? Ông có chứng cứ gì những chuyện kia là do tôi làm hay ? Ông , chứ!"

      Nam Bác Thao đứng bật dậy, đôi mắt thâm Thuý nhìn thẳng vào mắt của Hàn Thiên Á, chút lưu tình mà , "Nếu như tôi có bằng chứng, bây giờ bà phải ở trong nhà họ Nam, mà nên ngồi trong nhà giam rồi. Mạc Yên, Tiểu Tinh, chúng ta thôi!"

      Nhìn thấy Nam Bác Thao phất tay áo bỏ , trong đôi mắt của Hàn Thiên Á tràn đầy oán độc (oán hận + độc ác), như muốn hung hăng đốt cháy Mạc Yên, còn muốn hung hăng đạp lên mấy cú.

      Trong lòng của bà điên cuồng kêu gào, "Tiện nhân, con tinh, tao bỏ qua cho mày! Tao tuyệt đối bỏ qua cho mày!"
      ***
      Mạc Yên theo Nam Bác Thao trở lại thư phòng, nhìn sắc mặt của ông được tốt, vội vàng bưng cho ông ly trà, "Ba, ba nên theo chân bọn họ mà tức giận, có thực lực hay , con chứng minh cho bọn họ thấy, con tiếp tục đảm nhiệm trọng trách này, con cũng sợ bọn họ đến tra!"

      Nam Bác Thao nhìn Mạc Yên thở dài hơi, " xin lỗi! Yên nhi, tự nhiên ba lại đặt con vào nơi đầu sóng ngọn gió như vậy, biến con trở thành mục tiêu cho những người trong nhà họ Nam, chẳng lẽ con tức giận hay sao?"

      Mạc Yên cười nhạt, giữa khuôn mặt trầm tĩnh, loé lên tia sáng kỳ dị, "Phượng Hoàng còn phải dục hỏa trọng sinh*, huống chi đó là con. Người khác nghĩ như thế nào con quan tâm, chỉ cần ba tin con có thể làm là được."

      *Dục Hoả Trọng Sinh: trải qua bao năm đau khổ (Thất bại), cuối cùng cũng được sinh ra lần nữa (Thành công).

      Nhìn vẻ mặt tự tin của Mạc Yên gương mặt vốn rất xinh đẹp kia, càng giống như được bọc thêm tầng ánh sáng, làm cho cả người lộ ra hào quang chói mắt. Nam Bác Thao như được nhìn thấy Bạch Yên của năm đó, bộ dáng ở trước mặt của ông cứng cõi , trong thời gian ngắn làm cho ông nhìn đến ngây dại.
      Nam Tinh dấu vết trèo vào trong lòng của Nam Bác Thao, thân thiết ôm ông, ngây thơ , "Ông nội, ông yên tâm, con và mẹ nhất định cố gắng!"

      Bé thành công lôi kéo thần trí của Nam Bác Thao trở lại, Nam Bác Thao vuốt đầu của bé cười, "Đứa bé ngoan!"

      Mạc Yên đúng lúc đứng dậy, "Ba, ba nghĩ ngơi chút , chúng con trở về phòng trước."

      Nam Bác Thao cũng có giữ lại, vẻ mặt cũng tỏ ra mệt mỏi, "Ngay mai con bắt đầu theo ba lên tập đoàn, hôm nay chuẩn bị tốt chút, !"

      "Dạ, vậy chúng con ra ngoài."

      Mạc Yên và Nam Tinh trở lại phòng của , Nam Tinh liền nhảy lên giường lớn, giang rộng tay chân, đôi mắt to nhìn chăm chú vào Mạc Yên ngồi chải tóc trước bàn trang điểm, yếu ớt hỏi, "Mẹ, mẹ muốn sống loại cuộc sống đấu đá lẫn nhau này hay sao?"

      Mạc Yên để lược xuống, tới bên cạnh bé, cùng bé nằm xuống, ánh mắt nhìn trần nhà, thở dài tiếng sâu kín, "Nếu như bây giờ con lớn lên là tốt, vậy mẹ cũng cần quan tâm đến những chuyện kia."

      Sau đó nghiêng người nhìn bé, "Nhưng trước khi con lớn lên, mẹ nhất định phải bảo vệ con. Tiểu Tinh, mẹ phải nhìn con lớn lên, chờ khi con tiếp quản được Nam thị, mẹ có thể thành công lui ra rồi! Ba của con ra quá sớm!"

      "Mẹ, mẹ buồn sao?"

      "Dĩ nhiên là rất buồn rồi, ta cứ buông tay như vậy, để lại hai mẹ con chúng ta, con lại còn như vậy, mẹ cũng phải ép chính mình sống cuộc sống như vậy."
      Tuy rằng ở trước mặt Nam Bác Thao thề son sắt rằng làm tốt hết tất cả mọi chuyện cũng chỉ muốn ông bớt lo, chứ ra chưa từng nghĩ tới cái loại cuộc sống đấu đá lẫn nhau này.

      nghĩ cuộc sống phải...Trong đầu đột nhiên ra cuộc sống màng danh lợi tốt đẹp trước khi bị trói tới Tam Giác Vàng, cuộc sống lúc đó của tốt đẹp! tại suy nghĩ chút, ngay cả tâm tình chờ đợi trong lúc đó cũng đều là hạnh phúc và bình an.

      Nhưng bây giờ, như nhảy vào thời quỷ dị, tất cả mọi người xung quanh đều có khuôn mặt mới, thể thay đổi hoàn cảnh lại thể thích ứng với hoàn cảnh và thích ứng với từng người.

      Bất chợt trong lúc đó Mạc Yên rất muốn về nhà, nghĩ đến trong nhà có cha mẹ hai năm rồi gặp, cha mẹ nhất định vì chết mà rất đau lòng, cũng biết tại hai người già bọn họ ra sao? rất bất hiếu!

      Tay của Mạc Yên run run cầm lấy điện thoại động, nhấn dãy số ghi tạc ở trong đầu mà chưa từng quên.
      Điện thoại vừa vang lên, liền thông, "A lô..."

      Lúc giọng quen thuộc ràng truyền vào trong màng nhĩ của , tức khắc nước mắt rơi đầy mặt của Mạc Yên.
      Nguyễn Thị Luyện thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 46: Nhẫn nhục chịu khó

      "Alo, alo, alo, chuyện chứ..."

      Lúc giọng ở trong loa ngừng gào thét, Mạc Yên khóc thành tiếng trước, rồi nhanh chóng cúp điện thoại.

      Kể từ sau khi xảy ra kiện đấu súng ở Tam Giác Vàng, đối với những người và những chuyện ở trong thủ đô, Mạc Yên lựa chọn phương thức giải quyết là đóng kín hết tất cả lại, cho dù biết những người ở trong nhà và Tần Thiên Nham ở sau lưng phái người tìm , nhưng vẫn như cũ cầu xin Mạc Hàn xử lý cho tốt chuyện "chết". Bởi vì lúc đó hoàn toàn muốn trở về nơi từng rất quen thuộc, muốn gặp lại bất kỳ người nào quen.

      và Tần Thiên Nham cùng nhau lớn lên, nếu như nhìn thấy những người đó họ làm nhớ đến Tần Thiên Nham.

      Mà chỉ cần nghĩ đến Tần Thiên Nham, nghĩ đến ngày đó viên đạn bắn thẳng vào trong ngực làm đau đớn, loại đau đến mức tận cùng, đau đớn xâm nhập vào mỗi tấc trong da thịt, làm mỗi tế bào đều đau đớn.

      cho rằng có thể cứ như vậy phong bế hết tất cả.

      Nhưng mà, hai năm qua, tâm hồn bị phong bế bị ấm áp của Nam Tinh dần dần mở ra lần nữa.

      Nhớ đến hôn nhân của hai người, khi buông ra tựa như thủy triều cuồn cuộn chảy đến.

      Bạch Yên ở đầu bên kia trong thủ đô kinh ngạc nhìn điện thoại trong tay, cau mày trách, "Là người nào nhàm chán như vậy, gọi điện tới mà lời nào, là kỳ lạ!"

      Bà bất mãn cúp điện thoại, vừa đúng lúc chuông cửa vang lên.

      Bạch Yên tới cửa, lúc nhìn vào trong mắt mèo thấy khuôn mặt tuấn tú quen thuộc kia, bà do dự hồi mới quyết định mở cửa.

      Tần Thiên Nham nở nụ cười đứng ở cửa, trong tay mang theo hai túi lớn đồ ăn, "Mẹ, con có mua chút đồ ăn, con mang tới nấu ăn cho mẹ!"

      Nhìn thấy mặt nở nụ cười của Tần Thiên Nham, trong lòng của Bạch Yên lại đau nhói, muốn cái gì nhưng cuối cùng lại thể , đành mở cửa ra, mời Tần Thiên Nham vào.

      Lúc đầu, bà vô tình có nghe được Mạc Vấn và Mạc Hà về nguyên nhân cái chết của Mạc Yên, lúc đó Bạch Yên liền trực tiếp hôn mê bất tỉnh.

      Tiểu công cháu được nhà của bọn họ che chở ở trong lòng bàn tay, lại bị vương tử mà bọn họ cho rằng có thể mang lại hạnh phúc suốt đời cho con làm hỏng.

      Lúc đó, Bạch Yên cảm thấy rất hối hận.

      Cả đời bà làm quân tẩu, nên bà hiểu , cái danh từ quân tẩu đại biểu cho dù chờ đợi, trả giá và quạnh, đơn và nhẫn nại, thời điểm mỗi người phụ nữ lựa chọn kết hôn với người lính, đáy lòng kia cũng phải mang theo chút kính nể đối với quân trang, cảm thấy loại cảm giác thiêng liêng đối với quân hôn.

      Bạch Yên, bà trải qua nửa đời người, cũng cảm giác được chồng và con trai làm quân nhân đều thuộc loại quân nhân có tình cảm dịu dàng, ý chí kiên cường và giàu lòng hi sinh, tinh thần trách nhiệm, họ luôn mang đến cảm giác rất an toàn.

      Nhưng mà, bà làm quân tẩu lâu năm như vậy nhưng chưa từng nghĩ qua con bảo bối của mình phải trả giá cao bằng tính mạng của mình để hoàn thành toàn vẹn quân hôn gần như thiêng liêng này.

      Điều này làm cho Bạch Yên đối với quân hôn luôn đặt cao hy vọng, lần đầu tiên sinh ra loại chán ghét đối với quân hôn.

      Sinh mạng mất quay lại.

      Con bảo bối của bà là đứa con thông minh như vậy, là đứa trẻ luôn làm cho bà kiêu ngạo như vậy, làm sao có thể tiếng mà ra như vậy chứ?

      Bạch Yên nằm giường ba tháng, Mạc Vấn và Mạc Hà cẩn thận chăm sóc từng li từng tí, lúc này mới có thể chậm rãi lấy lại tinh thần, cả người cũng gầy rất nhiều.

      Trong lúc đó Tần Thiên Nham từng đến thăm nhiều lần, nhưng đều bị người nhà họ Mạc từ chối gặp mặt.

      Tuy xét về giao tình giữa hai nhà, còn có thân phận quân nhân của Tần Thiên Nham, Bạch Yên làm ba mẹ vợ thể làm gì Tần Thiên Nham, nhưng câm hận và bất mãn ở trong lòng cũng thể làm sao che dấu được.

      Bà sợ ngày nhìn thấy Tần Thiên Nham, phát tiết tất cả nỗi đau mất con lên người của Tần Thiên Nham, nếu bà có làm ra chuyện gì nên làm giao tình tốt đẹp giữa hai nhà cũng mất .

      Bạch Yên muốn lấy đại cục làm trọng, cũng muốn giao tình mấy chục năm của hai nhà khi gặp nhau trở thành kẻ thù.

      Nhưng mà chung quy oán hận ở trong lòng cũng cần phải phát tiết, cho nên Tần Thiên Nham tự động tìm tới cửa, trắng ra chính là muốn tìm tai họa.

      Mà Tần Thiên Nham dĩ nhiên cũng hiểu điểm này.

      Chính tìm đến tại hoạ, nên nếu như Bạch Yên ngược chút, trái lại cảm thấy rất khó chịu.

      Tới cửa mấy lần đều ăn phải canh bế môn* của nhà họ Mạc, cũng nổi giận. Về sau Tần Thiên Nham lại quỳ ngày đêm trước cửa nhà họ Mạc, chuyện này truyền ra cả đại viện của quân khu, cửa nhà họ Mạc mới có thể mở ra cho vào lần nữa.

      *canh bế môn: đóng cửa cho khách vào

      Ngại vì mặt mũi của mọi người, nên khi cửa được mở ra, vẻ mặt của ba người nhà họ Mạc rất khó coi.

      người nào để ý đến Tần Thiên Nham, mà Tần Thiên Nham cũng để tâm, chỉ cần vừa có thời gian rãnh là chạy đến thăm, giúp quét dọn vệ sinh, nấu cơm cho nhà họ Mạc. Cho dù cái gì còn sống làm sống, nếu còn sống cũng làm. rất biết điều nên khi làm xong cơm liền rời .

      Cứ như vậy hai năm rồi, cho dù lòng dạ có cứng rắn cỡ nào, cũng bị làm cho mềm nhũn.

      Oán hận của Bạch Yên cũng bị kiên nhẫn từng ngày của Tần Thiên Nham mà dần dần hết giận, thay vào đó là loại đau tận xương tủy và biết làm sao.

      Giờ thấy Tần Thiên Nham giơ lên hai túi đồ ăn khi tới đây, bà cũng chỉ biết than tiếng, cho dù coi như bà để cho làm, vẫn có biện pháp làm xong tất cả rồi bưng lên cho bà.

      kiên trì, kiên nhẫn và tính tình tốt của Tần Thiên Nham bọn họ đều như ban ngày. Nếu ban đầu bọn họ cũng giao Mạc Yên vào tay của như vậy.

      Chẳng qua nhìn thấy bóng dáng nhẫn nhục chịu khó của Tần Thiên Nham ở trong phòng bếp, còn có linh hồn về trời của mình, Bạch Yên có loại xúc động muốn rơi nước mắt.

      Nếu như Mạc Yên vẫn còn sống tốt biết bao?

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 47: Sống ở trong địa ngục

      Lúc Tần Thiên Nham giúp làm cơm xong, Mạc Vấn và Mạc Hà cũng vừa về đến nhà.

      Lúc bọn họ nhìn thấy Tần Thiên Nham sửng sốt chút, sau đó vẻ mặt họ liền thản nhiên, chẳng qua trong lòng của hai cha con và Bạch Yên rất giống nhau. Cho dù Tần Thiên Nham có làm cái gì, chỉ cần nhìn thấy liền thấy khó chịu, trong lòng rối rắm rất nhiều, có loại bực bội ra được.

      Xuất thân của Tần Thiên Nham như vậy, đường đường là người đàn ông bảy thước như vậy, vì nguyên nhân gì mà phải chịu ủy khuất như vậy? Trong lòng Mạc Vấn bọn họ đều hiểu, bất quá chỉ muốn chuộc tội, muốn trong lòng mình được dễ chịu chút mà thôi.

      Nhìn thấy Tần Thiên Nham cởi tạp dề xuống, chuẩn bị rửa tay rồi rời , Mạc Vấn liền lấy ra bình rượu, "Thiên Nham, hôm nay ở lại uống ly được ?"

      Tần Thiên Nham có chút bất ngờ, ngày thường lúc có thời gian tới đây làm cơm, đa số làm cơm xong liền rời , người nhà họ Mạc cự tuyệt được, nhưng cũng giữ ở lại.

      Hôm nay tại sao Mạc Vấn lại có thái độ khác thường như vậy?

      Bất kể như thế nào, Mạc Vấn đồng ý giữ lại để uống rượu, đối với cũng coi như là chuyện tốt.

      Tần Thiên Nham nhàng đáp tiếng "Dạ", nhận lấy rượu ở trong tay Mạc Vấn, tự rót đầy cho Mạc Vấn và Mạc Hà, rồi lại hỏi Bạch Yên, "Mẹ, mẹ cũng cùng uống ly chứ?"

      Bạch Yên lắc đầu, "Đàn ông các người uống !"

      Tần Thiên Nham cũng miễn cưỡng, tự rót cho mình ly, giơ lên, với Mạc Vấn và Mạc Hà, "Ba, hai, ly này con kính hai người trước."

      Nhìn uống hớp, Mạc Vấn và Mạc Hà cũng hai lời, trực tiếp cạn ly.

      Đợi bỏ ly xuống, Mạc Vấn nhìn Tần Thiên Nham, nhìn người đàn ông cao to và trầm mặc, trong lòng lại thấy khó chịu trận.

      Tần Thiên Nham có thân bản lãnh hơn người, có khí phách kiên cường, và rất ưu tú làm cho ông từng là cấp lãnh đạo của cũng cực kỳ thưởng thức.

      Nếu như phải vì chuyện may của Mạc Yên, Tần Thiên Nham là hậu bối mà ông thưởng thức nhất, là người có hai.

      Nhưng mà, Mạc Yên là người mà cả nhà bọn họ thương nhất lại cố tình xảy ra chuyện ở trong tay của . Bọn họ hiểu lúc đó rất khó xử, nhưng mà cuối cùng vẫn có cách nào dễ dàng tha thứ cho .

      Nghĩ đến tin tức hôm nay mình nghe được, Mạc Vấn nghĩ muốn tốt cho Tần Thiên Nham nên hỏi ra tiếng, "Thiên Nham, nghe Thủ trưởng Nhất Hào có ý cho phép con qua lại với cháu bảo bối Lý Băng của ông ta rồi?"

      Thân thể của Tần Thiên Nham cứng lại chút, ngẩng đầu, chẳng qua chỉ nhàng lên tiếng đáp, "Con cự tuyệt!"

      Mạc Vấn cau mày lại, "Tại sao?"

      Tần Thiên Nham thản nhiên nhìn ông, "Ba, con là chồng của Mạc Yên, cho dù Mạc Yên mất, con vẫn là người của Mạc Yên, suốt đời này đều là như vậy!"

      Bạch Yên ngồi ở bên cạnh ông nghe vậy, trong nháy mắt nước mắt khống được mà chảy xuống, để đũa xuống, bước nhanh trở về phòng.

      Trong lòng của Mạc Vấn cũng căng thẳng, ông nghĩ tới Tần Thiên Nham trực tiếp bày tỏ tâm ý của ràng như vậy.

      Ông che miệng ho tiếng, "Hôm nay, ba của con có theo ba chuyện lúc, Thủ trưởng Nhất Hào rất quan tâm đến chuyện này. Con xem Mạc Yên cũng được hai năm rồi, tại con cũng nên suy tính chút về chuyện hôn nhân của bản thân. Ba tin Mạc Yên cũng hi vọng con vì con bé mà ở vậy cả đời."

      Nghe lời của Mạc Vấn, tâm của Tần Thiên Nham như bị đao cắt, trận lại trận đau.

      đè xuống hơi thở cuồn cuộn, hai tròng mắt đỏ ngầu nhìn thẳng Mạc Vấn, "Ba, cho dù muốn con suy tính lần nữa, cũng chờ sau khi con để tang ba năm vì Mạc Yên rồi hãy . tại con tuyệt đối suy tính gì hết, bất kể là ai cũng vô dụng, nếu quả các người muốn ép con, con xuống suối vàng với Mạc Yên!"

      Lời này có chút bất chấp đạo lí, nhưng Mạc Vấn biết, tất cả những lời mà Tần Thiên Nham đều là !

      Trong đôi mắt của nổi khổ sở và đau buồn như vậy, còn mang theo loại quyết tâm làm việc nghĩa chùn bước nữa, nếu ép , có thể làm ra việc ngu ngốc đó.

      Mạc Vấn than tiếng, "Thiên Nham, chuyện qua xem như xong, người phải nhìn về phía trước, Mạc Yên trở về nữa, thay vì làm tất cả mọi người phải đau khổ, bằng giải thoát sớm chút, phải tốt hơn sao?"

      Tần Thiên Nham để đũa xuống, đứng dậy, " xin lỗi ba! Con có việc phải trước!"

      sợ nếu như ở lại tinh thần phải hỏng mất hay sao!

      Tần Thiên Nham ra khỏi cửa của nhà họ Mạc, cảm giác lục phủ ngũ tạng ở đây đều co quắp, vô lực dựa vào tường, khắp người bi thương.

      Về chuyện của Mạc Yên, khi mọi người biết đều đứng lập trường của làm vậy là sai, nhưng cũng hiểu được, đứng ở lập trường về tình cảm, tất cả mọi người đều trách móc đúng.

      Bao gồm---cả !

      đau lòng, thống khổ, tự trách, Mạc Yên bao nhiêu phần đau lòng, áy náy, thống khổ và tự trách lại sâu bấy nhiêu.

      Trong bao đêm tỉnh mộng, cũng vì đau lòng mà tỉnh. Mỗi lần nghĩ tới Mạc Yên, luôn luôn cảm giác đau đớn đến mức muốn chết , loại miệng thống khổ thấy máu này, so với bất kỳ loại đau đớn nào đều đau nhức hơn.

      Thậm chí có mấy lần, đau đến mức nhịn được tự mình cầm dao hại mình. Những vết sẹo người vẽ từng nhát từng nhát xuống, cảm giác đau thân thể mới có thể giúp giảm bớt nỗi đau thấu xương ở trong lòng.

      tới nhà họ Mạc, là muốn chuộc tội, hai là vì có thể đến gần Mạc Yên hơn, chỉ có ở nơi Mạc Yên từng sống, mới có thể cảm giác Mạc Yên ở bên cạnh mình.

      Lúc đó chuyện quỳ ngày đêm bị ông nội biết, ông cụ Tần trực tiếp quăng cho cái tát trời giáng, mắng bị ma nhập, mắng giống như người đàn ông, mắng làm người nhà họ Tần mất mặt.

      Tần Thiên Nham chỉ lặng lẽ chịu.

      Thấy cháu trai như vậy, trong lòng ông cụ Tần rất đau, cuối cùng chỉ có thể thở dài, phất tay cho lui ra.

      Đúng là nghiệt duyên mà!

      Nghỉ ngơi hồi lâu, Tần Thiên Nham mới nâng lên bước chân nặng nề, từng bước xuống lầu.

      Mới vừa ra cửa, liền nhìn thấy bóng dáng người xinh đẹp đứng ở đó.

      Lúc nhìn thấy người đó là Lý Băng, hai mắt nhất thời nhíu lại!

      Lý Băng vừa thấy ra ngoài, lập tức cười nghênh đón, "Thiên Nham, em có việc muốn tìm !"

      Tần Thiên Nham cũng để ý , cứ thẳng đường.

      Trong lòng Lý Băng khó chịu, nhưng vẫn đuổi theo níu cánh tay lại, "Thiên Nham, em có việc muốn với !"

      Tần Thiên Nham dùng sức hất tay của ra, quay đầu lại gầm với , "Cút!"

      Lúc này mi mắt của Tần Thiên Nham nhíu lại như con dã thú muốn ăn thịt người, cả người lộ ra sát khí điên cuồng, dọa tim của Lý Băng hoảng sợ, lùi lại vài bước mới đứng vững.

      Đợi Lý Băng phục hồi lại tinh thần, Tần Thiên Nham xa.

      nhìn chằm chằm bóng lưng cao lớn của Tần Thiên Nham, hận đến cắn răng, "Tần Thiên Nham, chưa có ai dám đối xử như vậy với tôi, hãy chờ xem, nếu như Lý Băng tôi chiếm được , vậy tôi phá hủy ."

      Chương 48: Chỗ hiểm của Mạc Yên

      buồi chiều gió vào tháng thư, còn mang theo chút cảm giác lạnh thấu xương, nhưng lạnh như thế nào cũng bằng lạnh lẽo trong lòng của Tần Thiên Nham.

      Những lời ban nãy của Mạc Vấn, nghe rất , bọn họ hy vọng trở lại cửa nhà của họ, tâm vốn rất trống rỗng bây giờ lại càng thêm vắng vẻ, cảm giác bồng bềnh lảo đảo, có nơi nương tựa, tựa như nhìn về xa xăm, tâm linh của mảnh hiu quạnh, có nơi để sống.

      Nhìn đêm tối mù mịt kia, đột nhiên Tần Thiên Nham có loại cảm giác biết nên con đường nào, trời đất to lớn nhưng tựa như có chỗ cho tâm linh của sống.

      Nhà họ Mạc cách nhà họ Tần xa, Tần Thiên Nham chưa tới mấy bước liền tới nhà họ Tần.

      Lương Mộc Lan ngồi trong phòng khách xem ti vi thấy Tần Thiên Nham trở về, vội vàng đứng dậy, quan tâm , "Thiên Nham, trở về rồi sao? Ăn cơm chưa?"

      Tần Thiên Nham lắc đầu, "Mẹ, con mệt lắm, con lên lầu nghỉ chút!"

      Lương Mộc Lan nhìn thấy mặt tràn đầy mệt mỏi như muốn ngã xuống của con trai, bà vội vàng phất tay, " Được, con lên nghỉ ngơi chút trước, mẹ kêu người nấu tô mì, chút nấu xong mẹ bưng lên cho con."

      "Dạ!"

      Tần Thiên Nham vào phòng, lấy quần áo vào phòng tắm, mở nước ra, điều chỉnh nước ấm chút, rồi mới vùi thân thể lạnh như băng của mình vào trong nước ấm, mặc cho nước ấm tẩy rửa thân thể của .

      Mãi cho đến khi nước ấm trở nên lạnh, mới từ bồn tắm đứng dậy.

      Nước ấm làm cho thân thể của ấm áp lại, nhưng ấm áp đó lại thể tiến vào lòng của .

      tới bên mép giường, nhìn thấy nụ cười ấm áp ôn nhu giữa tấm hình, Tần Thiên Nham mới có cảm giác như tìm về được chút sức sống, trân trọng đặt tấm hình đến bên môi của mình, hôn rồi lại hôn, còn thầm câu, "Bảo bối, nên ngủ thôi!"

      Đúng lúc này tiếng gõ cửa truyền tới, giọng ở ngoài cửa của Lương Mộc Lan vang lên, "Thiên Nham, mẹ nấu xong rồi, mẹ bưng vào cho con nha!"

      Tần Thiên Nham nhét kỹ tấm ảnh của Mạc Yên vào trong chăn, mới đứng dậy mở cửa cho Lương Mộc Lan, nhận lấy tô mì ở trong tay bà, nhìn thấy đáy mắt quan tâm của Lương Mộc Lan, "Mẹ, mẹ cũng nhanh nghỉ ngơi , con ăn xong mì rồi cũng ngủ."

      Lương Mộc Lan gật đầu, "Được! Thừa dịp còn nóng con mau ăn , ăn xong rồi ngủ giấc ngon, ngày mai tinh thần tốt thôi."

      Ăn xong mì sợ và trứng chần nước xôi nóng hừng hực, Tần Thiên Nham cảm giác trong lòng dâng lên cổ ấm áp, tình của cha mẹ nặng như núi, còn sống là bởi vì thể xin lỗi bọn họ.

      Điện thoại lại vang lên, Tần Thiên Nham vừa nhìn thấy là Hàn Tiếu Trần, lập tức nhận ngay, "Có chuyện gì?"

      ", khách lớn lần trước đặt đơn ở Luân Đôn, mục tiêu lần này của họ là người phụ nữ và đứa , hình như là vợ và con trai chết của người lần trước."

      Tần Thiên Nham hừ lạnh tiếng, "Đơn này nhận!"

      Tần Thiên Nham chỉ giết người đáng giết, nếu như đối phương là trùm buôn thuốc phiện, xã hội đen, hoặc là gian thương, tham quan, có giết bọn họ cả trăm lần cũng cảm thấy chưa hết tội, tuyệt đối nương tay. Nhưng phụ nữ và trẻ con yếu ớt, cho dù có cho nhiều tiền hơn nữa, cũng ra tay. Đây là nguyên tắc của , và cũng là giới hạn cuối cùng của .

      Nhưng chưa từng nghĩ tới, nhận đơn làm ăn này là lần nữa bỏ lỡ cơ hội gặp lại Mạc Yên.

      Ở bên này Tần Thiên Nham nhận đơn, Hàn Thiên Á có cách nào, đành phải tự mình nghĩ biện pháp ra tay.

      cuộc đấu đá có khói thuốc súng sống chết giữa Hàn Thiên Á và Mạc Yên bắt đầu diễn ra.

      Hàn Thiên Á tinh ranh như quỷ, Mạc Yên cũng thông minh trong suốt, lúc Hàn Thiên Á giở trò, Mạc Yên chẳng những lanh trí mà còn biết dựa vào thế lực của Độc Thiên Nhai và Nam Bác Thao. Mỗi lần như vậy, chẳng những Hàn Thiên Á chỉnh được Mạc Yên mà ngược lại còn tổn hại khí lực của chính mình. Nổi hận đối với Mạc Yên lại tăng lên từng ngày.

      Mãi cho đến khi Nam Tinh gặp chuyện may, rốt cuộc Hàn Thiên Á chạm tới chỗ hiểm của Mạc Yên.

      Buổi tối trở lại nhà họ Nam, vào trong thư phòng của Nam Bác Thao, Mạc Yên trực tiếp giao xấp tài liệu trong tay của mình tới trước mặt của Nam Bác Thao, "Ba, đây là chuyện gần đây mà Hàn Thiên Á làm đối với Nam Tinh, bình thường con và Nam Tinh bị hại đến mức có thương tích gì nên con chưa tính, nhưng bây giờ, bà ấy lại dám mua sát thủ tới giết Nam Tinh, tại Nam Tinh còn nằm trong bệnh viện, con hi vọng ba có thể cho con và Nam Tinh cái công đạo trong chuyện này. Bằng con dẫn Nam Tinh rời khỏi nhà họ Nam, bao giờ trở lại."

      Bây giờ suy nghĩ của ràng, cứ lấy chuyện trước kia của Nam Bá Đông mà nghĩ, giờ chỉ muốn mình và Nam Tinh có thể an toàn mà sống tốt thôi.

      Có tiền hay thế lực chăng nữa, mà có mạng để sống có lợi ích gì nữa chứ?

      Nam Bác Thao nhìn Mạc Yên cái, mặt trầm tĩnh và dịu dàng của , lần đầu có vẻ giận dữ, đôi mắt sáng xinh đẹp kia có hai ngọn lửa thiêu đốt bừng bừng, như muốn đốt cháy người mà hận thành tro.

      Nam Bác Thao nhìn qua tài liệu, để xuống, cái gì cũng , nhưng lại rót cho Mạc Yên ly trà, "Yên nhi, con uống !"

      Mạc Yên nhàng hừ, "Có lẽ vì con luôn dễ dàng tha thứ, con lui bước, người khác lại lấn tới bước. Ba, lần này có con cũng lui nữa, nhà họ Nam này có Nam Tinh có bà ấy, có bà ấy có Nam Tinh, về phần con, con sao cả, tất cả mọi thứ trong nhà họ Nam đều thuộc về con, bất cứ lúc nào con cũng có thể rời . Nhưng mà Nam Tinh lại khác, Nam Tinh là con vợ lớn chính tông của nhà họ Nam, bé là cháu trai đích tôn, bé cũng có năng lực, bé thừa kế tất cả mọi thứ vốn có của Bá Đông là chuyện thiên kinh địa nghĩa. Nếu như ba chủ trì công đạo, con cũng để tâm nữa mà sử dụng thủ đoạn của mình, tới lúc đó con cũng nương tay, con để cho bọn họ biết , Nam Tinh phải mình, sau lưng bé còn có con, còn có hàng ngàn người yên lặng ủng hộ Nam Tinh!"

      Nam Bác Thao nhìn thấy Mạc Yên vì kích động mà mặt đỏ ửng, nâng môi cười tiếng, "Con bé này, ba có cho con cái công đạo hay sao? nhiều như vậy miệng khô rồi chứ? Uống hớp trà, bớt giận rồi nghe ba ."

      Mạc Yên nghe lời uống hớp trà, ngay lập tức cảm giác miệng lưỡi được sống lại, dòng nước ấm ngọt ngào chảy xuống cổ họng, lửa giận ở trong lòng cũng tản hơn phân nửa.

      có chút ngạc nhiên liếc nhìn ly trà, nhưng bây giờ phải là lúc hỏi chuyện này.

      Nam Bác Thao thấy có ý muốn sang chuyện khác, cười cười, cầm xấp tài liệu của Mạc Yên giơ lên, vẻ mặt thành , "Yên nhi, cho ba biết, những tài liệu này con có từ đâu?"

      Mạc Yên thông minh cười cười, "Ba, bất luận là mèo trắng hay mèo đen, có thể bắt chuột đến thử coi có phải là mèo tốt hay , ba cũng đừng quản tài liệu này con lấy từ đâu, con có thể bảo đảm tất cả trong này đều là ."

      Đáy mắt của Nam Bác Thao thoáng qua tia sắc bén, "Con ra ngoài trước ! Chuyện này của Nam Tinh, ba cho con câu trả lời thoả đáng!"

      "Dạ! Vậy con ra ngoài trước." Mạc Yên nghe lời đứng dậy, cung kính lui về phía sau mấy bước, lúc này mới xoay người rời , nhàng đóng cửa lại.

      Trong thư phòng Nam Bác Thao lấy ra điếu thuốc, chăm lửa, co quắp tựa vào ghế sa lon, bắt đầu nhả khói.

      Nhìn từ phần tài liệu này của Mạc Yên, sau lưng của Mạc Yên nhất định có cao nhân nha!

      Nếu , dựa vào giao thiệp của Mạc Yên, tuyệt đối tìm ra tài liệu có đầy đủ chứng cứ như vậy, cho dù tài liệu này giao cho ông mà vào tay của người khác, tai ương Hàn Thiên Á vào nhà giam là thể tránh khỏi.

      Ông tại muốn biết nhất chính là Mạc Yên giao tài liệu này cho ông chỉ muốn chỉnh ngã Hàn Thiên Á, hay còn có ý nghĩ gì khác hay ?

      Mạc Yên trở lại phòng, thấy người đàn ông ngồi ở ghế sa lon kia, tuyệt đối cảm thấy bất ngờ.
      coi_coi thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 49: Tạm biệt

      Mạc Yên đóng cửa lại, có chút bất đắc dĩ nhìn , ", cái người này, tại sao lại thích leo cửa sổ như vậy chứ?"

      Hồi lâu sau thấy phản ứng, Mạc Yên bất giác có chút kinh ngạc, bước tới trước mặt , quan xát mặt mày của , lúc nhìn thấy đáy mắt chứa đầy mệt mỏi của Độc Thiên Nhai, cũng tự mình thu lại nụ cười, đôi mi thanh tú khẽ nhíu, quan tâm hỏi, "Hôm nay làm sao lại yên tĩnh như vậy? Có phải xảy ra chuyện gì hay ?"

      Độc Thiên Nhai nhìn chằm chằm hồi lâu, nhưng lại gì, đột nhiên vươn tay ôm vào trong ngực, lúc cảm giác Mạc Yên giãy giụa, cúi đầu , "Cầu xin em hãy để cho ôm chút!"

      Mạc Yên ngẩn ra, lúc này từ người của Độc Thiên Nhai truyền đến hơi thở đè nén, bất lực, còn mang theo chút bi thương. Rốt cuộc xảy ra chuyện gì mới có thể làm cho người đàn ông phóng khoáng như gió sinh ra tâm tình như thế?

      than tiếng, vươn tay vòng lên lưng của , như vỗ về đứa trẻ, nhàng vuốt lưng .

      Mạc Yên biết cần bao lâu tâm của bình thường lại thôi. Hôm nay chẳng qua chỉ muốn kiếm chút an ủi từ chỗ của mà thôi.

      Nhưng mà chuyện gì làm cho giữ vững mình, mà khống chế được biểu lộ mặt yếu ớt và bất lực này chứ?

      Mạc Yên muốn biết nhưng muốn hỏi. Khi muốn tự nhiên cho biết thôi.

      Từ Tam Giác Vàng đến bây giờ gần ba năm rồi, Độc Thiên Nhai làm bạn với hơn hai năm. Hai năm qua ngoại trừ ấm áp mà Nam Tinh dành cho , cởi mở và ánh mắt trời của Độc Thiên Nhai cũng ảnh hưởng tới ít.

      Những lúc cần ủng hộ, chỉ cần quay đầu lại là có thể nhìn thấy luôn canh giữ ở bên cạnh của mình.

      Mặc dù chưa từng qua chữ với , nhưng mọi thứ đều luôn che chở và thương .

      Mạc Yên vẫn luôn rất cảm kích , thậm chí từng nghĩ tới, nếu như có ngày còn vướng bận gì, liền theo phiêu bạt chân trời.

      Nhưng ý niệm này chỉ loé lên rồi biến mất.

      "Yên nhi, phải !"

      Đột nhiên ở bên tai của câu như vậy, thân thể của Mạc Yên trong nháy mắt cứng đờ, tay ôm cũng vô lực mà rũ xuống, " muốn sao?"

      Nghe thấy trong lời của có bất lực và hoang mang, còn có chút nhàn nhạt muốn, Độc Thiên Nhai buông ra, lại khôi phục khuôn mặt hi hi ha ha của , " thế giới này chẳng có buổi tiệc nào tàn, có thể ở bên cạnh em hơn hai năm cũng coi như là phúc khí của thâm hậu rồi. Lần này trong nhà có chút việc gấp, sau khi trở về sợ nhất thời thể ra ngoài được. Yên nhi, em có muốn cùng với ?"

      Đáy mắt đen bóng của mang theo chút hi vọng, nhưng khi thấy Mạc Yên trầm mặc, lời nào nhưng nước mắt lại chảy trước. Tự nhiên sao lại mù quáng như vậy, tự giễu cười, "Tất nhiên em thể bỏ được! Là cầu quá đáng rồi, em xem như chưa !"

      Vừa xong, lại móc từ trong túi ra bình được làm từ ngọc bích, nhét vào trong tay , "Trong này có hai viên dược cứu mạng, chỉ cần còn giữ lại chút giọng là có thể kéo mạng lại lúc, mặc dù có công hiệu làm người chết sống dậy, nhưng dù sao ít nhiều cũng có hiệu quả, em hãy giữ lấy !"

      Trong lòng của Mạc Yên rất buồn, thể ra được gì.

      Sau đó Độc Thiên Nhai lại lấy xuống vòng ngọc cổ, tự mình đeo lên cho Mạc Yên, "Đây là ngọc khí trưởng bối cho để hộ thân, nghe mang vào có thể khỏe mạnh và sống lâu, cũng tặng nó cho em. Sau này có nghĩ đến , sờ vòng ngọc này, có thể cảm giác được."

      xong còn tinh nghịch trợn mắt nhìn , chọc cho Mạc Yên vừa khóc vừa cười.

      "Em lại có gì thích hợp tặng cho !" Mạc Yên có chút lo lắng bất an , sau đó lại lấy xuống bông tai trân châu ở tai, cầm trong tay hỏi Độc Thiên Nhai, " có muốn cái này ?"

      "Đương nhiên là muốn rồi!" Độc Thiên Nhai nhanh chóng đoạt lấy, vội vàng bỏ vào trong ngực.

      Sau đó vỗ tay cái, phóng khoáng đứng dậy, nâng lên nụ cười lưu manh, giang tay nhìn , "Được rồi, đến lúc nên gặp lại sau rồi! Yên nhi cho nụ hôn tạm biệt có được ?"

      Nước mắt của Mạc Yên lại chảy xuống, cùng ôm nhau chặc. Sau đó nhón chân lên, muốn hôn vào bên má của , Độc Thiên Nhai lại nghiêng mặt, nụ hôn của rơi vào môi của .

      Sau đó, cảm giác sau gáy của bị dùng lực giữ lại. Đôi môi nóng rực của như muốn đem hết toàn lực xâm nhập vào trong khoang miệng của , và cùng lưỡi quấn nhau chặc.

      phút đó Mạc Yên cảm giác Độc Thiên Nhai vẫn luôn dấu tình cảm mãnh liệt và nghiêm túc của mình sau khuôn mặt hi hi ha ha và thờ ơ.

      nhắm nghiền hai mắt, ràng là nước mắt cuồn cuộn chảy đến nhưng lại như lẫn vào trong ấm áp của hai người, cứ hôn cuồng liệt như vậy.

      Lại người dụng tâm bảo vệ sắp rời rồi!

      cảm thấy cả người bi thương, muốn nỡ, và cũng muốn ngăn bước chân của . chỉ có thể chôn dấu những thứ muốn này vào trong đáy lòng, biến chúng trở thành nụ hôn tạm biệt cuối cùng này, muốn tạm biệt sâu!

      Hơi thở của như lửa đốt nóng , Mạc Yên bị hôn đến đầu óc tỉnh táo. Lúc gần như hít thở thông, yếu ớt ngã vào ghế sa lon.

      Đợi lúc hồi phục lại tinh thần, Độc Thiên Nhai thấy đâu.

      Mạc Yên siết chặc bình ngọc ở trong tay, bi thương từ trong lòng đến, rốt cuộc nhịn được mà nằm ở ghế sa lon, nức nở ra tiếng.
      coi_coi thích bài này.

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 50: Chuẩn bị trở về thủ đô

      tình gọi là buông tay.

      số người, cuối cùng cũng phải rời .

      Độc Thiên Nhai rồi! cứ như vậy tiêu sái rồi, ngay cả hôm sau Mạc Yên muốn tìm chút đầu mối về cũng thấy như là quá khứ thần bí, ai có thể tra ra được ở nơi nào, cũng ai biết tới chỗ nào. Nhưng những năng lực của vào thời điểm thích hợp bắt đầu ra, ví dụ như những tài liệu đưa Hàn Thiên Á vào chỗ chết, những cái chết ngoài ý muốn của nhóm sát thủ.

      luôn luôn lặng lẽ làm những chuyện vì .

      Nhưng bây giờ rồi, có thể lần này , có lẽ có cơ hội gặp lại.

      Thiên Nhai, mặc kệ lựa chọn của là như thế nào, em cũng luôn chúc phúc cho !

      chỉ cần nhớ kỹ cho dù ở nơi nào, cũng phải sống tốt! Nhất định phải sống tốt! Đừng làm cho em phải lo lắng! Em nhớ , vĩnh viễn nhớ !

      Hai năm này Độc Thiên Nhai luôn quan tâm và chăm sóc , Mạc Yên vĩnh viễn quên. Nhưng mà còn chưa đáp tiếng ừ với rồi. Đối với Mạc Yên mà , trong lòng như có nỗi tiếc nuối có cách nào bù đắp.

      góc tràn đầy tiếc nuối này cũng luôn chứa đầy vì người đàn ông tên là Độc Thiên Nhai.
      Trong cuộc đời của mỗi người luôn có những quan hệ giữa người tới và , cho dù bạn có thương cảm như thế nào, bất đắc dĩ như thế nào, bi thương ra sao, duyên đến duyên , nhưng cuộc sống cũng phải tiếp diễn.

      Ngày thứ ba sau khi Mạc Yên giao tập tài liệu cho Nam Bác Thao, Hàn Thiên Á bị người mang , ít lâu sau bị xử nặng mười năm tù.

      Mạc Yên ra toà, chẳng qua chỉ nghe người ta lại. Hàn Thiên Á ở toà nguyền rủa cả nhà bọn họ chết được tử tế, rằng bọn họ có báo ứng! Mạc Yên chỉ cười trừ nhưng sắc mặt của Nam Bác Thao lại trầm cả buổi.

      Nửa năm sau, Nam Diệc Đông bị người phát dính phải bệnh AIDS (Xida), nhưng muốn nhập viện điều trị. Những người giúp việc ở trong biệt thự lại sợ như sợ cọp, ai muốn hầu hạ . Nam Bác Thao có biện pháp, đành cưỡng ép vào bệnh viện điều trị.

      đường đưa Nam Diệc Đông vào bệnh viện chữa bệnh, ngoài ý muốn xảy ra tai nạn ô-tô lớn ở cùng nơi đó, Nam Chấn Đông điều khiển chiếc xe cùng đụng vào xe container lớn, tài xế xe ô-tô, Nam Diệc Đông và Nam Chấn Đông ở xe may mắn tránh khỏi.

      tới năm, nhà họ Nam có ba người chết và người vào tù. Vốn nhà họ Nam rất náo nhiệt, nhưng giờ lại trở nên vắng tanh.
      ***
      Lịch đại biến, trong đêm Nam Bác Thao như già mười tuổi.

      Mà Mạc Yên và Nam Tinh trải qua gần năm cố gắng cũng thành công ngồi lên ghế lớn nhất của nhà họ Nam.

      Nam Bác Thao chính thức tuyên bố với gia tộc ông lui nửa. Mạc Yên thay thế cho ông, trở thành phó chủ tịch của Nam thị.

      Ngày đó, Nam Bác Thao kêu Mạc Yên vào trong thư phòng, giao cho bản kế hoạch, "Yên nhi, con xem cái này chút, con có cảm thấy bản kế hoạch này có thể thực được ?"

      Mạc Yên mở bản kế hoạch ra, vừa nhìn vào tiêu đề liền kinh ngạc nhíu mi, "Tiến quân vào vùng đất công nghiệp quân của Trung Quốc?"

      Nam Bác Thao gật đầu, cười , "Con nhìn xuống chút nữa, người thiết kế bản kế hoạch và công nghiệp quân này là ai?"

      Mạc Yên lên tiếng, lẳng lặng nhìn xuống bản kế hoạch. Lúc thấy được người ký tên thấy buồn cười, ánh mắt cố tình nhìn ra bên ngoài, rồi lại làm như dự liệu, "Đứa Nam Tinh này, cho nên trước đó đều tiết lộ cho con biết, khó trách con luôn biết đứa này làm gì mà cả ngày bận rộn đến thấy bóng dáng, cũng biết nó kinh doanh cái gì, hỏi nó nó lại thần bí như vậy, rốt cuộc nó lại bận rộn vì cái này. Ba, ba cảm thấy kế hoạch này của Nam Tinh như thế nào?

      Nam Bác Thao mang theo chút cảm thán, lại có chút tự hào cười , "Đứa Nam Tinh này là thiên tài trong thiên tài! lúc ba vừa mới thấy kế hoạch này và bản thiết kế công nghiệp quân , ba rất chấn động! bản kế hoạch tỉ mỉ như vậy, bản thiết kế thiên tài như vậy, ai có thể tưởng tượng nó lại được làm ra từ tay của đứa chín tuổi. Mấy hôm trước chẳng qua ba chỉ lấy phần thiết kế công nghiệp quân này của Nam Tinh đưa ra ngoài, quân đội của các quốc gia như Mỹ, , Ý và Trung Quốc lập tức chú ý, và có phản ứng rất nhanh. Bọn họ hy vọng có thể thảo luận bước kế tiếp của bản hợp đồng với chúng ta."

      tới đây, Nam Bác Thao nghiêm sắc mặt, mang theo vài phần nghiêm túc , "Yên nhi, đứa Nam Tinh có thể thiết kế ra những vũ khí như thế này, chẳng những lực sát thương rất mạnh, hơn nữa lại tiết kiệm năng lượng với hiệu quả cao. Đặc biệt có bộ có hệ thống phòng ngự hoả tiễn rất mạnh mà ba còn chưa truyền ra ngoài, nếu truyền có thể làm cho quân giới càng thêm kinh ngạc. Nhưng theo ba phát ra ngoài những vũ khí kiểu mới này, tại quân đội của các quốc gia đều chấn động đó là chuyện tốt. khi làm xong, nó nâng Nam thị của chúng ta lên tầng cao mới, nhưng nếu như làm tốt cũng mang đến những mối nguy hiểm đến tính mạng cho các con, các con cần phải chuẩn bị tâm lý tốt, đây là cuộc chiến rất ác liệt."

      Mạc Yên gật đầu, "Con nghĩ nếu như Nam Tinh đặt bản kế hoạch này lên bàn của ba, đứa này cũng suy tính tới phương diện này. Dù sao những vũ khí tân tiến như vậy bất cứ quốc gia nào cũng phải kiêng kỵ."

      "Đúng vậy! Ba chỉ muốn nhắc nhở con, nhưng đây cũng là cơ hội tốt cho Nam thị, cho nên ba muốn con đại diện Nam thị trở về nước chuyến, cùng quân đội của Trung Quốc bàn bạc trước chút, sau đó chúng ta lại bàn tới vấn đề phía dưới. Về phần những người của Mỹ, cứ để ba ứng phó.

      Đại diện Nam thị trở về nước bàn bạc?

      Mạc Yên run sợ, rốt cuộc phải về sao?

      Trung Quốc có người thân mà vô cùng thương, nhưng cũng có người mà bất ngờ phải tạm biệt.
      Cuộc sống bị gắt gao phong bế ở trong góc tối cuối cùng cũng phải mở ra sao?

      Mạc Yên đột nhiên cảm giác tay chân có chút lạnh như băng, trong lòng có vui vẻ, có kích động, có mong đợi, và cũng có loại sợ hãi khi gần quê hương.

      Nam Bác Thao thấy sắc mặt của Mạc Yên tốt lắm, ánh mắt thoáng qua tia sáng tỏ, "Con bé ngốc, con còn chưa chuẩn bị tốt sao?"

      Mạc Yên sớm chuyện của cho Nam Bác Thao, ngoại trừ và Nam Bá Đông là vợ chồng khế ước ra những thứ khác đều cho ông nghe.

      Nghe Nam Bác Thao quan tâm hỏi, Mạc Yên cười, "Có chút sợ, nhưng mà chuyện gì nên tới con cũng trốn tránh!"
      Nguyễn Thị Luyệncoi_coi thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :