1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Quân hôn độc ái - Tang Du Tinh (Quân nhân) (Full 89c Đã có ebook

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 41: ấy xuất

      Nam Bá Đông hôn càng ngày càng nhanh, hơi thở gấp cũng càng ngày càng nặng, cả người như máy móc lên dây cót, cẳng thẳng đến mức cảm giác như bùng nổ ngay lập tức.

      Nhịp tim của Mạc Yên đập "Thùng thùng, thùng thùng" như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

      Ý thức của như rời khỏi thân thể, cả người vô lực dựa vào người , bất lực và bị động để bá đạo cướp đoạt tất cả ngọt ngào của .

      Ngay tại lúc Mạc Yên cho rằng lần này Nam Bá Đông tiến tới , kết quả cuối cùng lại là Nam Bá Đông đẩy mạnh Mạc Yên ra, vọt thẳng vào phòng tắm.

      Mất cánh tay giam cầm có lực của Nam Bá Đông, hai chân của Mạc Yên mềm nhũn, trượt ngồi xuống đất.

      biết loại cảm giác nổi lên ngay lúc này là gì, nhưng nó giống như thở dài nhõm, rồi lại có chút chua xót.

      Đây cũng phải là lần đầu tiên mất khống chế như thế này, Mạc Yên biết nếu như muốn cứng rắn tiến tới , tuyệt đối thể ngăn cản xâm lược của . Nhưng mỗi lần đến phút cuối, Nam Bá Đông đều như vừa rồi, cuối cùng chạy vào phòng tắm, tắm nước lạnh để giải quyết.

      có thể cảm giác được ý nghĩ mãnh liệt của Nam Bá Đông đối với , cũng cảm giác được dục vọng muốn chiếm lấy mãnh liệt của đối với . Nhưng mấy lần đến phút cuối, luôn lựa chọn dùng phương pháp này để tiêu trừ dục vọng của mình.

      Tại sao? Là sức hấp dẫn của đủ để làm cho để ý sao?

      Mạc Yên hiểu, cũng cảm giác có chút thất bại!

      Vừa nghĩ tới đây, đột nhiên cả người của Mạc Yên run lên, rốt cuộc muốn suy nghĩ gì đây? Thế mà lại kháng cự ở cùng chỗ với ? xấu hổ của đâu rồi? Tại sao có thể dễ dàng quên những tổn thương mà gây ra cho như vậy? Tại sao có thể dễ dàng quên nỗi hận đối với ?

      Mạc Yên tựa đầu chôn sâu vào hai đầu gối như con đà điểu, hận được muốn mất tất cả cảm giác của mình, để cho từ nay về sau đều chui vào trong khe hở vĩnh viễn biến mất mới thôi.

      Bên trong phòng tắm, Nam Bá Đông đưa tay mở vòi sen để cho nước lạnh như băng chảy từ đầu của chảy xuống.

      Nước lạnh như băng ngay lập tức dập tắt dục hỏa sôi sùng sục ở bên trong cơ thể của , cũng làm cho cổ độc bởi vì tình dục phát động mà chậm rãi hạ xuống.

      Từng đợt đau đớn truyền đến từ trong tay chân và gân mạch của như có vô số côn trùng cắn nuốt ở trong máu thịt của . đau đớn đến mức phải thở hổn hển, đôi tay vì quá thống khổ mà nện vào vách tường, hai tròng mắt đỏ ngầu tựa đầu vào vách tường, cho đến khi đau đớn được giảm dần. mới vô lực theo vách tường trượt xuống ngồi sàn nhà.

      Theo nước chảy đỉnh đầu, cho dù có cứng rắn như thế nào, giờ đây trong khoé mắt cũng chậm rãi chảy ra hai hàng nước mắt như dòng sông chảy xuống.

      Cuối cùng cũng thể , cách nào cho hạnh phúc.

      Nam Bá Đông từ phòng tắm ra, nhìn thấy bộ dáng cuộn tròn đáng thương của Mạc Yên ngồi đất, trong lòng lại nổi lên trận thương tiếc.

      khom lưng tay nâng từ dưới đất lên, chống lại cặp mắt kinh hoàng của là nụ cười dịu dàng của , "Dưới đất lạnh lắm, đừng để bị lạnh! Nếu như mệt mỏi lên giường nằm ."

      Mạc Yên có kháng cự, tuỳ cởi quần áo của , lại đổi đồ ngủ cho , như khúc gỗ tuỳ ý động tay người mình.

      , thể vui vẻ , mà hận, cũng thể vui vẻ hận...

      Cái loại cảm giác và hận đều thể này như đao phủ của tình cảm, lăng trì từng nhát từng nhát người của .

      Lúc này, chỉ cảm thấy loại lạnh lẽo từ trong xương tủy càng ngừng lan ra...

      Nam Bá Đông như biết suy nghĩ của , cũng làm gì, chẳng qua chỉ lẳng lặng ôm vào ngực, nhàng vuốt lưng của , tâm thần của Mạc Yên chậm rãi được buông lỏng, hơi thở dần dần ổn định.

      Cảm giác được Mạc Yên tiến vào mộng đẹp, Nam Bá Đông mới thở dài hơi.

      Lúc này mới phát , đống lời nhảm nhí vừa lại ra ba chữ quan trọng nhất kia.

      Thôi được! Cứ như vậy ! Có mấy lời, có lẽ ra vẫn tốt hơn!

      Ánh mắt của Nam Bá Đông cúi xuống nhìn khuôn mặt trắng nõn và mềm mại của Mạc Yên, ở bên tai nhàng , "Yên nhi, chỉ hi vọng nếu có ngày em nhớ lại chuyện cũ, em có thể nhớ ràng từng có người đàn ông, ta từng em sâu lắng!"

      Ở nơi Nam Bá Đông nhìn thấy, lòng dạ độc ác của Mạc Yên đau đớn đến co rút...
      ***
      Trong nháy mắt hai ngay trôi qua, hôm nay trong trang viên của nhà họ Nam, đèn đuốc rực rỡ, khách khứa đầy nhà.

      Lấy tư cách là người nắm quyền của gia tộc trăm năm của nhà họ Nam, lễ đại thọ sáu mươi của Nam Bác Thao dĩ nhiên phải long trọng ăn mừng. Những người trong giới kinh doanh càng thêm xu nịnh, chỉ tiếc cánh cửa của nhà họ Nam quá cao, phải ai muốn vào cũng vào được. Hôm nay có thể trở thành tân khách bước vào cửa chính của nhà họ Nam, tất nhiên

      phải giàu sang là địa vị cao quý.

      Vì để buổi yến tiệc này có thể tiến hành thuận lợi, cũng có kết thúc mỹ mãn, Nam Bắc Thao phát động tất cả lực lượng an ninh của gia tộc nhà họ Nam, cầu người làm phải đảm bảo an toàn cho các khách quý.

      Trong trường hợp như vầy, bất kể tân khách nào có chút tổn thương đều có trăm hại mà có lợi đối với danh dự của nhà họ Nam của ông.

      Tiệc tối chính thức bắt đầu vào lúc bảy giờ.

      Cả trang viên đều vui mừng, tụ thành tốp năm tốp ba, ai cũng quần áo tóc tai đẹp đẽ, ly cụng liên hồi, cười vui vẻ.

      Thân là ông chủ và bà chủ nên mặt của Nam Bắc Thao và Hàm Thiên Á đều là nụ cười thân thiết, trước sau vội vàng chào hỏi khách. Mà lấy tư cách là người mà Nam Bắc Thao chuẩn bị giao quyền, Nám Bá Đông đều theo bên cạnh của Nam Bắc Thao. Nam Bắc Thao càng ngừng giới thiệu Nam Bá Đông cho các doanh nhân nổi tiếng nhất England biết mặt.

      Hàm Thiên Á vừa thấy Nam Bá Đông theo, cũng cho gọi hai đứa con trai của mình theo. Cho dù Nam Bắc Thao đặc biệt giới thiệu, chỉ cần lẫn mặt vào cho quen đối với phát triển sau này của bọn họ, chỉ có lợi chứ có hại.

      thể , người đàn bà này tận dụng triệt để bản lãnh cực cao của mình, ngay cả chút cơ hội cũng chưa từng bỏ qua.

      Mạc Yên mặt bộ lễ phục màu tím nhạt tới đầu gối, xa hoa, thần bí, rồi lại lộ ra chút khí chất cao quý, hợp với nước da trắng tuyết của Mạc Yên, rước lấy biết bao ánh mắt kinh ngạc.

      có ở bên cạnh cùng xã giao với Nam Bá Đông, chỉ ngồi ở ghế salon trong góc . Nam Bá Đông biết quá thích thú với những trường hợp như thế này, nên cũng miễn cưỡng . Huống chi cũng muốn trương bày vẻ đẹp của trước mặt mọi người, chỉ muốn mình trân quý vẻ đẹp của .

      Ở bên người làm bạn với Mạc Yên còn có Nam Tinh, và có Độc Thiên Nhai như gió kia.

      thân của Độc Thiên Nhai mặc bộ tây trang Armani màu xám đậm, càng lộ ra vẻ phóng khoáng và tuấn lãng.

      Vốn luôn có thói quen tùy ý, cũng có thói quen mặc những bộ lễ phục chính thức này, nhưng dạ tiệc hôm nay rất đặc biệt. Mạc Yên cũng lựa chọn bộ tây trang cho . Nếu là trước người khác nhất định mặc, nhưng đây lại là Mạc Yên, chỉ cần câu của , coi như kêu chết chỉ sợ cũng cãi lời.

      Hôm nay tiểu Nam Tinh cũng mặc bộ tây trang , thoạt nhìn cũng giống như thân sĩ , ngũ quan hoàn mỹ sâu sắc, hoàn toàn được di truyền từ Nam Bá Đông tuấn tú. Còn tuổi nhưng rước lấy ánh mắt theo đuổi như sói như hổ của nhiều bé xinh đẹp.

      Từng nhóm bé xinh đẹp kia muốn nhao nhao đấu nhau, những bộ dáng lưỡng lự muốn lên nhưng dám lên, chọc cho Mạc Yên nhàng nở nụ cười: “Tiểu Tinh, con xem con kìa, như vậy mà trêu ghẹo nguyệt rồi, chờ đến lớn phải nguy mất sao.”

      Mặt tuấn của Nam Tinh trầm xuống: “Mẹ, con thích mấy bé con đó đâu! Hừ, ai dám chọc đến con con đánh người đó.”

      Mạc Yên cười ngắc mũi của bé: “Thằng bé ngốc, có người thích con đó là chuyện tốt. Con thân là con trai phải có phong độ của thân sĩ. Coi như con thích người ta cũng thể tổn thương người ta. Tốt nhất là có thể ngồi xuống chuyện, chứ phải động chút là đánh người ta, đó là đúng. Có lúc quả đấm của con đánh thắng, là rất vui sướng, nhưng tai họa về sau rất nhiều. Con cười cự tuyệt, lại có thể lấy được kết quả tưởng. Có hiểu chưa?”

      Nam Tinh rất thông minh, Mạc Yên vừa như thế, bé ngay lập tức liền hiểu, chớp ánh mắt xanh mê người, cười cong cả mắt :”Mẹ, con hiểu rồi!”

      “Ngoan!”

      Mạc Yên khẽ cười, nâng ánh mắt nhìn về bốn phía, mắt lạnh nhìn những người ở nơi này cười xã giao giả dối. Nếu như phải có Nam Tinh và Độc Thiên Nhai ở chỗ này, nhất định cảm thấy chút gì thú vị.

      Đột nhiên hai tròng mắt của trừng to, nhìn chặt chẽ, chăm chú vào người của nhân viên tạp vụ mặc áo sơ mi tráng phối hợp với vest màu đen.

      ta sao? ta ăn mặc cải trang như vậy tới chỗ này để làm gì?

      Khi nhìn thấy nhân viên tạp vụ đẩy xe thức ăn mà có hóa thành tro cũng nhận được kia nhanh chóng lấy ra khẩu súng, chĩa thẳng vào ấn đường* của Nam Bá Đông…

      *Ấn đường: nơi giữa hai lông mày
      Last edited by a moderator: 8/11/14
      bornthisway011091 thích bài này.

    2. Nguyễn Thị Luyện

      Nguyễn Thị Luyện Well-Known Member

      Bài viết:
      206
      Được thích:
      286
      tại sao lại là đoạn này, tại sao, hồi gau cấn mà....................

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 42: chết?

      "---- được nổ súng----"

      Mạc Yên rất muốn kêu thành tiếng, lại lần nữa phát cổ họng của mình như bị thứ gì chặn lại. lo lắng nên đến cả thanh cũng phát ra được.

      chỉ có thể trơ mắt nhìn viên đạn bắn ra với tốc độ như tia chớp vô tình bắn vào ấn đường của Nam Bá Đông.

      "Cạch---"

      giây qua , trong nháy mắt trán của Nam Bá Đông mở ra vòi máu chói mắt tuyệt đẹp.

      Mạc Yên như phát điên, dùng sức đẩy những tân khách vẫn còn u mê ra, dùng toàn lực nhào tới chỗ của Nam Bá Đông.

      Độc Thiên Nhai và Nam Tinh vẫn ở bên cạnh , nên khi nhìn thấy chạy ra cũng ngay lập tức phản ứng lại, nhanh chóng vọt tới theo.

      Sau khi mọi người ngơ ngác lúc này mới phản ứng lại.

      Ngay lập tức, tiếng hét chói tai, tiếng cầu cứu, thanh chạy trốn liên tiếp vang lên, loạn thành đoàn.

      Lúc Nam Bác Thao rống giận bảo bắt hung thủ, hung thủ sớm chạy mất tiêu.

      Đợi lúc Mạc Yên lấy tốc độ kinh người chạy tới trước mặt của Nam Bá Đông, thân thể đứng lặng hồi lâu của Nam Bá Đông, lúc này mới ngã xuống. Cái nhìn cuối cùng vừa đúng rơi vào vẻ mặt đau đớn và kinh sợ của Mạc Yên. Thế nhưng lại nhàng nở nụ cười!

      Thấy được mà đau lòng khổ sở, cho dù có chết cũng thấy hối tiếc!

      Nam Bá Đông nhàng nhắm hai mắt lại, cảm giác thân thể của mình rơi vững vàng vào trong ngực của . Trước khi chết còn ngửi được mùi thơm người , có thể chết trong ngực của cũng tốt!

      Hai đầu gối của Mạc Yên quỳ mặt đất, hai tay ôm chặc , nước mắt rơi xuống điên cuồng như trân châu đứt giây, càng ngừng rơi gương mặt tuấn tú giàn giụa máu tươi của .

      vươn đôi tay run rẩy ra, bưng kín vết thương trán của , muốn che để cho máu chảy xuống.

      Nhưng mà máu kia có làm thế nào cũng bưng kín, còn theo khe hở của tay chảy ra ngoài.

      Rất nhanh dưới đất chảy thành vũng máu lớn, vũng máu kia vẫn ngừng được mở rộng...

      Đợi đến lúc Độc Thiên Nhai chen đến trước mặt của Mạc Yên, Nam Bá Đông nhắm chặt hai mắt, máu của ta và nước mắt của Mạc Yên lẫn vào nhau, thoạt nhìn bi thương như vậy, đau buồn như vậy, thê lương mà lại tươi đẹp như vậy, làm cho người ta cảm thấy vô cùng bi thương và khổ sở.

      Tim của Độc Thiên Nhai như bị người nào đó dùng dao hung hăng đâm vào, vô cùng đau đớn!

      Mạc Yên khóc thút thít tiếng động, môi của vẫn luôn di chuyển giống như vẫn muốn thêm gì đó với Nam Bá Đông, để cho có ý chí chống đỡ, lại phát chính mình câu cũng ra được.

      Tim, bị chặn lại.

      Trái tim ở nơi này đập chậm chạp.

      Mỗi lần đập lại cảm thấy cả người liền hung hăng đau cái.

      Cho tới giờ phút này, Mạc Yên mới hiểu được!

      Nam Bá Đông là cố ý tìm chết! là cố ý!

      Những lời trước kia với , tất cả đều là ! giao phó hậu với !

      Nam Bá Đông, tại sao lại có thể như vậy? Tại sao có thể đối với em như vậy? Tại sao có thể tàn nhẫn bỏ rơi Nam Tinh rồi cứ như vậy mà ra ?

      Mạc Yên bị vây trong trạng thái với ý thức vô cùng đau thương và hỗn độn, đột nhiên nghe được giọng như nước trong rửa sạch tâm linh bụi bậm của , "Yên nhi, buông tay ra! Để cho cứu ta!"

      mờ mịt nhìn qua.

      Lại nhìn đến gương mặt quen thuộc của Độc Thiên Nhai, tâm trạng được buông lỏng, rồi cảm thấy khó thở, kìm nén cho được cho nên cứ như vậy mà ngất xỉu.

      Độc Thiên Nhai nghiêng đầu phân phó Nam Tinh, "Tiểu Tinh, mau bấm vào nhân trung* của mẹ con. Chú cứu cha con, con nhanh lên chút!"

      *nhân trung: dưới mũi, môi.

      Độc Thiên Nhai kiểm tra con ngươi và mạch đập của Nam Bá Đông chút, rồi nhanh chóng vươn tay ra, nhấn liên tiếp vài cái vào huyệt đạo ở xung quanh trái tim, trước tiên dùng phương pháp chặn huyệt để bảo vệ trái tim của ta. Sau đó mới nghiêng đầu nhìn về những người xung quanh, lớn tiếng hỏi, "Ở nơi này có phòng y tế ?"

      Bạch Lãng vẫn lo lắng canh giữ ở bên người của Nam Bá Đông đột nhiên , "Có! Bác sĩ Độc , mời theo tôi!"

      Độc Thiên Nhai thoải mái ôm lấy Nam Bá Đông cao lớn, " mau!"

      Bạch Lãng dẫn Độc Thiên Nhai tới trước phòng y tế cấp cứu chuẩn bị tốt, nhìn thấy mặt còn chút máu của Lão Đại, đôi môi trắng bệnh, vết thương mở rộng trán càng thêm doạ người, tim của Bạch Lãng cũng theo run rẩy ngừng.

      Tất cả mọi chuyện phát triển, quả nhiên từng bước đẩy vào kế hoạch và mục tiêu tưởng tượng sẵn của Lão Đại.

      Chẳng qua, Lão Đại tính toán tốt hết mọi chuyện, nhưng có tính đến vạn nhất nếu như thoát khỏi kiếp số này phải làm sao bây giờ?

      Nếu như Lão Đại xảy ra chuyện, vậy đây là đại loạn rồi....

      Nhưng nghĩ lại, phải Lão Đại dự liệu trước tình trạng hỗn loạn này rồi sao?

      Nghĩ tới Mạc Yên vừa mới bị Lão Đại làm cho ngất xỉu, còn có trong đáy mắt của Lão Đại có lo sợ nhưng lại cố gắng làm mình trấn tĩnh, mới phát tàn nhẫn có trong đáy mắt của Lão Đại thuộc về cái tuổi này của bé. Bé như con báo con chuẩn bị săn mồi, bất kể lúc nào chỗ nào đều có thể vươn móng vuốt đánh về phía con mồi của bé, chỉ chiêu đánh ra đều có thể đánh gục đối thủ.

      Bạch Lãng còn nhớ những lời trước kia của Lão Đại , " tại chính là lúc nên thử thách Mạc Yên và Nam Tinh rồi."

      Suy nghĩ của Lão Đại luôn rất khó đoán, cũng đoán được, nên chỉ biết dựa theo phân phó của Lão Đại mà làm.

      Mặc dù đường tới phòng y tế để cấp cứu rất ngắn, nhưng suy nghĩ của Bạch Lãng cũng sôi trào vài lần rồi.

      Thành viên của nhà họ Nam lấy Nam Bác Thao cầm đầu đều rất nhanh đến trước cửa của phòng y tế cấp cứu.

      Mặt của Nam Bác Thao đen như đáy nồi, ánh mắt rất lạnh nhưng cũng yên bình, rất giống với bão táp tới biển rộng, mây đen giăng đầy như tuỳ thời đều có thể đem tới sóng thần cuồn cuộn to lớn cắn nuốt tất cả.

      Hàn Thiên Á và hai đứa con trai của bà cũng đứng ở bên người của Nam Bác Thao. mặt biểu lộ vẻ khẩn trương và bất an, ngừng ở trong lòng cầu nguyện, tốt nhất Nam Bá Đông đừng có tỉnh lại.

      Nếu như hôm nay Nam Bá Đông chết, ngày mai chính là ngay chết của mẹ con bọn họ!

      Thời gian từng giây từng phút trôi qua...

      khí ở bốn phía cũng càng ngày càng khẩn trương, càng ngày càng áp lực...

      Khi máy điện tâm đồ ra dòng thẳng tắp, vẻ mặt của Độc Thiên Nhai tái nhợt ra, mệt mỏi câu, " xin lỗi! Chúng tôi tận lực!"

      Nghe thấy câu tuyên bố đó, trong lòng của mẹ con Hàn Thiên Á thở dài hơi.

      Hai tay của Nam Bác Thao nắm chặc, ngửa đầu nhắm mắt lại, dùng sức thu về giọt nước mắt ở trong mắt, ngay sau đó vẻ mặt lãnh hạ lệnh, "Phát lệnh truy nã của nhà họ Nam cho tôi, treo giải thưởng trăm vạn Đô-la cho hai giới hắc bạch, phải tìm ra tung tích của hung thủ, bắt tới đây được trọng thưởng thêm nhiều hơn!"

      Hàn Thiên Á mới vừa thở phào hơi, rồi giờ lại tức khắc khẩn trương đứng dậy.
      bornthisway011091 thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 43: Nhìn thấu

      Cả người của Nam Bác Thao tản mát ra cổ khí dọa người, ông lạnh lùng liếc nhìn những người xung quanh. Cuối cùng dừng lại thân hình lảo đảo như muốn ngã dựa vào tường kia của Mạc Yên, thấy hai mắt của toàn là nước mắt, sắc mặt tái nhợt như giấy trắng, trong mắt của Nam Bác Thao lên tia vô cùng thương và thương tiếc.

      Ông dời bước đến trước mặt , vươn tay nhàng vuốt đầu của , với Mạc Yên như cũng cảnh cáo với những người ở xung quanh, "Yên nhi, cho dù A Đông rồi, còn có ba, bộ xương già này ở đây, sau này có ai dám khi dễ con. Nam Bác Thao tôi là người đầu tiên buông tha cho người đó!"

      Lúc ông xong lời cuối cùng, Nam Bác Thao vô tình hay cố ý liếc nhìn Hàn Thiên Á cái.

      Lập tức hù dọa thân Hàn Thiên Á toàn mồ hôi lạnh, trong lòng run sợ ngừng.

      suy nghĩ biết làm thế nào để dọn dẹp con hèn mọn này, chẳng lẽ tâm tư của bà bị lão già này phát rồi sao? Nếu làm sao ông ta lại dùng ánh mắt lạnh như băng kia nhìn bà chứ? Ánh mắt lạnh như băng giống như ông sớm biết tất cả mọi chuyện, làm cho bà có loại cảm giác có chỗ nào để che giấu.

      tại bà chỉ hi vọng tên sát thủ kia có thể thuận lợi rời khỏi nước , tốt nhất là biến mất vô ảnh vô tung. Chỉ cần Nam Bác Thao có chứng cứ, ông ta thể làm gì được bà.

      phải Nam Bác Thao vẫn dung túng cho bà nhiều năm như vậy hay sao?

      Lần này, bà tin cũng ngoại lệ!

      Nghĩ đến chuyện rốt cuộc bà cũng giết chết được tên nghiệt chủng Nam Bá Đông, khéo môi của Hàn Thiên Á gợi lên nụ cười đắc ý, nhưng tâm tình hưng phấn kia lại bị dịu dàng che chở che dấu ở trong đáy mắt của Nam Bác Thao đối với Mạc Yên mà sinh ra lửa giận ngập trời, ở trong lòng càng ngừng nguyền rủa Mạc Yên, con quỷ hèn mọn kia, tại Nam Bá Đông chết, kế tiếp tới phiên mày!

      Mạc Yên vẫn đắm chìm trong bi thương như cảm giác được oán niệm độc ác của Hàn Thiên Á, nâng đôi mắt trong trẻo lạnh lùng lên, chậm chậm quét tới bà ta, thần sắc trong đáy mắt vô cùng bình tĩnh như băng tuyết mùa đông, làm cho Hàn Thiên Á có loại cảm giác như rơi xuống băng cốc sâu thẳm, cảm thấy có cổ khí lạnh nâng lên từ lòng bàn chân, trong chốc lát cả người cảm thấy lạnh như băng.

      Trong lòng của bà rùng mình, nhưng cũng suy nghĩ và dò xét thêm tin tức. Bản chất của người phụ nữ này ở cùng chỗ với Nam Bá Đông lâu như vậy, chẳng những chiếm được nuông chiều vô hạn của Nam Bá Đông, còn thuận lợi gả cho , lại còn dẫn về nhà họ Nam. rất thận trọng nên chắc phải là người đơn giản.

      Vốn bà cho rằng sau khi Nam Bá Đông chết đối phó với con hèn mọn này dễ dàng hơn, nhưng mới vừa rồi nghe lời của lão già kia, ràng muốn che chở cho ta, trong lòng của Hàn Thiên Á hận được muốn bóp chết Mạc Yên ngay lập tức. Nhưng bây giờ xem ra bà muốn đối phó với con bé hèn mọn này bà phải cẩn thận tính toán mới được. Nếu như bị Nam Bác Thao biết được tâm tư xấu xa cố ý của bà, bà cũng có được ngày tốt lành.

      Nam Bác Thao vừa ra hiệu, Nam Tinh và Mạc Yên liền trở về phòng.

      Mạc Yên gì, chẳng qua chỉ nằm ở giường ôm chặc Nam Tinh vào trong ngực, nghĩ đến di ngôn của Nam Bá Đông, nghĩ đến ánh mắt độc ác của Hàn Thiên Á, những ánh mắt đen tối của những người xung quanh đó, bất an trong lòng ngày càng đậm.

      tại bổng nhiên nhớ khoảng thời gian ở hòn đảo , mặc dù ở nơi đó phải tham gia rất nhiều huấn luyện, học tập rất khổ, nhưng có Nam Tinh ở cùng nên ngày ngày trôi qua rất đơn giản và vui vẻ.

      Nhưng ở nơi này, mặc dù ngày ngày được ăn ngon mặc đẹp, nhưng vừa nghĩ tới phải đối mặt với đám nam nữ như như báo như hổ, lòng của vô cùng sợ hãi.

      Thời gian trước tới nơi này lâu, huống chi mỗi lần tới đều có Nam Bá Đông và Nam Bác Thao che chở cho , dĩ nhiên những người đó dám làm gì đối với . Thỉnh thoảng họ chỉ châm chọc vài câu, cũng chỉ cho là gà rừng gọi nhau, ngay cả phản ứng cũng lười phản ứng lại.

      Nam Bá Đông chết, đối với tất cả mọi thứ của , và tất cả mọi thứ của ở nhà họ Nam đều thuộc về . Hôm nay Nam Bá Đông rồi, dựa vào bản lãnh học tập mấy năm này của , chỉ cần bước ra khỏi cửa này đều có thể tìm được công việc tốt bất kỳ lúc nào, có thể mình sống tốt.

      Nhưng Nam Bá Đông lại cố ý trước đó giao phó Nam Tinh cho , có những chuyện quan tâm, có thể xem nó như cuộc vui mà cười và xem tất cả mọi chuyện xảy ra.

      Nhưng Nam Tinh lại giống vậy, Nam Tinh là giọt máu của Nam Bá Đông, bé nhất định phải là người thừa kế nghiệp của Nam Bá Đông, thân phận của bé là phải ở chỗ này, cho dù Nam Tinh tranh giành, những người đó cũng sợ tồn tại của Nam Tinh, họ nhất định cũng ra tay với Nam Tinh.

      lòng đối xử với Nam Tinh như con trai của mình, hôm nay Nam Bá Đông còn, phải làm như thế nào mới có thể bảo vệ Nam Tinh? Làm như thế nào mới có thể giúp Nam Tinh lấy được những thứ mà bé nên có? Làm như thế nào mới có thể giúp Nam Tinh trở thành chủ nhân ở nơi này?

      Nghĩ tới đây, trong đầu của Mạc Yên dần ra bóng dáng của Nam Bác Thao, có lẽ tại chỉ có thể trông cậy vào ông.

      Nam Bác Thao là chủ gia tộc, chỉ cần ông ủng hộ Nam Tinh, Nam Tinh mới có cơ hội lấy được địa vị chủ gia tộc của mình. Cho dù chiếm được địa vị của chủ gia tộc, nhưng có ông che chở cũng có ai trong nhà họ Nam dám khi dễ Nam Tinh.

      Bất quá với thông minh của Nam Tinh, ai khi dễ ai còn chưa biết đâu.

      Thiên phú của Nam Tinh cực cao, cho dù ở đảo , hai mẹ con cùng học tập, nhưng thành tích của người lớn như lại bằng thành tích cực tốt của Nam Tinh.

      tuyệt đối tin tưởng, coi như tại Nam Tinh chỉ có tám tuổi, nhưng với năng lực của Nam Tinh còn hơn cả đoàn người đa mưu túc trí bọn họ, Nam Tinh hoàn toàn có thể đảm nhiệm địa vị của chủ gia tộc này. Mà mục đích trước kia của Nam Bá Đông khi vẫn đào tạo và huấn luyện bọn họ, phải hi vọng Nam Tinh có thể đường đường chính chính bước vào nhà họ Nam, và quang minh chính đại làm người hay sao?

      Suy nghĩ của Mạc Yên như nước thủy triều, nâng mắt nhìn về những người nhà họ Nam ở bốn phía, những ánh mắt vui sướng khi người gặp họa kia làm cho tim lạnh như băng.

      Chỉ có Nam Bác Thao ở bên cạnh dùng mắt từ ái như cha, còn có Nam Tinh ở bên cạnh dùng mắt đau buồn nhìn nhau với , còn có Độc Thiên Nhai, Bạch Lãng, Ô Linh ở cách đó xa, chỉ có bọn họ làm cho cảm thấy mến và ấm áp, chỉ có bọn họ tiếng động cho biết rằng phải chỉ có mình, mà còn có bọn họ.

      Nghĩ đến những lời vừa rồi của Nam Bác Thao, Mạc Yên rất xúc động, nghẹn ngào , "Cảm ơn ba! Con muốn vào nhìn ấy chút."

      Nam Bác Thao than tiếng, "Cùng thôi!"

      Mạc Yên vào bên trong phòng y tế, bên trong nồng nặc mùi máu tươi, nồng nặc đến nổi đều làm dạ dày của sôi trào, tay chân càng lạnh đến dọa người, làm cho thân thể của nhịn được mà run rẩy, cầm tay của Nam Tinh như bắt lấy được tâm linh để dựa vào, cầm đến nổi tay của Nam Tinh đều đau mà cũng biết.

      Mà cho dù Nam Tinh có đau, bé cũng lên tiếng, tại chỉ có đau đớn mới có thể làm cho bé cảm giác mình vẫn còn sống.

      thể ngã xuống! tại ba ngã xuống, bé phải nghe lời của ba, phải chăm sóc tốt chính mình, và càng phải chăm sóc tốt cho mẹ! Dùng lời của ba mà chính là, cho dù hai cha con bọn họ dùng hết hơi sức, chảy hết mồ hôi, chảy khô cả máu, cũng tuyệt đối được để mẹ chảy giọt nước mắt.

      Độc Thiên Nhai nhìn thấy Mạc Yên lẳng lặng đứng ở trước mặt của Nam Bá Đông, nhìn đến vết thương mở rộng tuyệt đẹp đến thê lương ở trán của ta, nhưng điều bất ngờ là lấy lời nào.

      Chỉ có đôi mắt kia trải qua tẩy rửa của nước mắt mà trở nên càng trong suốt và sạch phát sáng như mũi đao, lạnh lẽo mà sắc bén đến dọa người.

      Vào giờ phút này, lại cảm thấy bản thân thể nhìn thấu .

      Quanh thân như được bao phủ bởi tầng sa mỏng, làm cho người ta mông lung, giống như mây rồi lại như sương mù và như gió, tâm tư xâu xa làm cho người ta cảm thấy mây trôi ở cao, thể nào chạm tới được.

      lâu sau mới nghe sâu kín ra tiếng, "Tiểu Tinh, chúng ra trở về thôi! Chớ làm trễ nãi công việc của các chú!"
      bornthisway011091coi_coi thích bài này.

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 44: Khẩu phật tâm xà

      Nam Tinh nhìn về phía Nam Bác Thao, thấy ông ra hiệu cho bé và Mạc Yên có thể trở về phòng.

      Mạc Yên ôm bé cũng như bình thường, sau khi giúp bé tắm rửa gội đầu, mặc xong quần áo, giúp bé đắp chăn mới vào phòng tắm.

      Hết thảy đều như thường ngày, sắc mặt của Mạc Yên thoạt nhìn rất bình tĩnh, ngay cả giọng của Mạc Yên đối với Nam Tinh cũng có mấy phần dịu dàng hơn so với ngày thường.
      Nếu như phải Nam Tinh quan xát kỹ, nếu như phải Nam Tinh hiểu , đổi lại là người khác họ cho rằng có thể Mạc Yên có tình cảm với Nam Bá Đông, nên mới đau khổ.

      Nhưng Nam Tinh lại biết, có loại đau khổ mà rơi nước mắt, lại có thể làm cho người ta đau vào trong xương.
      Đợi Mạc Yên từ phòng tắm ra ngoài, nhàng nằm bên cạnh bé, nhàng ôm mặt của bé hôn lên má bé cái làm cho bé ngủ ngon, Nam Tinh nhàng ôm lấy , "Mẹ, mẹ còn có con!"
      Thân thể của Mạc Yên run lên cái, khẽ ừ tiếng
      rồi cái gì cũng , chẳng qua ôm Nam Tinh chặt vào trong ngực, chặt đến nỗi làm đau Nam Tinh, cũng có thể cảm nhận nỗi yếu ớt và gả vờ kiên cường trong nội tâm của .

      Nam Tinh cũng ôm chặt lấy , nhàng ở bên tai của . “Mẹ, nếu như mẹ buồn mẹ cứ khóc, ở nơi này có người ngoài, cho dù mẹ có khóc thành con mèo hoa, con cũng có cười mẹ đâu.”

      Bé cố giọng thoải mái như làm ra lỗ hở chậm rãi tiết hết khí nghẹn ở trong lòng của Mạc Yên ra ngoài, nước mắt cũng khống chế được mà chảy ra.

      “Tiểu Tinh, sau này chỉ có chúng ta ở cùng với nhau thôi.”

      “Mẹ, mẹ đừng sợ, cho dù cha có rồi mẹ còn có Tiểu Tinh mà, Tiểu Tinh bảo vệ mẹ!” Giọng của bé non nớt, nhưng lộ ra loại chân rất đáng tin, làm cho Mạc yên nghe xong cũng thấy an lòng.

      nhàng . “Mẹ cũng bảo vệ Tiểu Tinh!”

      Sưởi ấm cho nhau, dựa vào nhau, đôi mẹ con có quan hệ máu mủ, nhưng lại cảm thấy như thân tinhd ruột thịt.

      ***

      Lễ tang của Nam Bá Đông được tổ chức rất khiêm tốn, hơn nữa lại càng nhanh chóng. Ngày hôm sau cũng chôn cất ở ngôi mộ riêng biệt ở trong vườn của trang viên nhà họ Nam.

      đời làm hùng, nhưng cuối cùng vẫn bị bỏ quên.

      Người chết như đèn tắt, người chết qua, nhưng người sống vẫn phải sống!

      Mà người sống, cho dù có khó khăn, cũng phải tìm đủ mọi biện pháp để sống, còn phải sống cho tốt để người chết ở trời có linh thiêng cũng cảm thấy được an ủi.

      Sau khi Nam Bá Đông xuống mồ, Bạch Lãng và Ô Linh trở về Tam Giác Vàng, còn Độc Thiên Nhai vẫn như cũ ở lại bên cạnh người của Mạc Yên và Nam Tinh.

      Mà làm cho người nhà họ Nam kinh ngạc là vào ngày thứ basau khi Nam Bá Đông chết , Nam Bác Thao chính thức với mọi người ở trong hội nghị của nhà họ Nam rằng: Mạc Yên lấy thân phận là phụ tá tư nhân của chủ tịch và chủ gia tộc, chính thức bước vào tập đoàn Nam thị.

      Ông đặc biệt là ‘Phụ tá tư nhân của chủ tịch và chủ gia tộc’, cái này đại biểu cho bất kể là Mạc Yên ở trong nhà họ Nam hoặc ở trong tập đoàn Nam thị đều là người của ông, các người nghe theo mà làm!

      Quyết định này nghi ngờ như ném tảng đá lớn chấn động vào trong hồ, tức khắc kích thích ngàn tầng sóng lớn.

      Đặc biệt là Hàn Thiên Á và hai đứa con trai của bà… Nam Diệc Đông và Nam Chấn Đông, quả như bị sét đánh.

      Phải biết rằng, chức vị phụ tá tư nhân của Nam Bác Thao này cho tới bây giơ chỉ có người có khả năng nhất nhà họ Nam cơ thể đảm nhiệm, chỉ cần ngồi lên vị trí đó cũng tương đương với tuyên bố người này là người kế nhiệm tiếp theo của nhà họ Nam và tập đoàn Nam thị.

      Mẹ con bọn họ phấn đấu cả đời cũng chỉ muốn chiếm vị trí đó, hy vọng có thể ngày ngồi lên vị trí đó, trở thành người kế nhiệm tiếp theo.

      Nhưng đến bây giờ, bà phấn đấu hơn nửa đời người, Nam Diệc Đông và Nam Chấn Đông phấn đầu hơn hai mươi mấy năm cũng chỉ bất quá làm được đến vị trí quản lý của tập đoàn Nam thị.

      Còn người phụ nữ này, ta có tài đức gì? ta có tư cách gì mà trực tiếp ngồi thẳng lên vị trí đó chứ?

      Lời này của Hàn Thiên Á cùng với nhiều người khác cũng chỉ dám mắng ở trong lòng nhưng cũng có người dám lên tiếng chất vấn.

      Nam Bác Viễn là em họ của Nam Bác Thao, đảm nhiệm chức vụ Tổng giám đốc thi hành của tập đoàn Nam thị, cũng là người chống đối lại Nam Bác Thao, trong những thành viên quan trọng trong hội đồng quản trị.

      Ông mới lên trắng nõn, thọat nhìn rất thân thiết và ưu nhã, chuyện nặng , chậm nhanh, vừa đúng ngay cả lời chất vẫn từ trong miệng của ông ra cũng có nhiều hơn phần hương vị dịu dàng.

      cả, tuy Mạc tiểu thư là vợ của Nam Bá Đông, nhưng ấy ngay cả cửa chính của Tập đoàn Nam thị ở đâu cũng biết, nếu như để ấy đảm nhận trách nhiệm nặng nề này có phải đối với ấy mà loại gánh vác nặng nề hay ? Mà nếu như cuối cùng ấy hết sức mà được phải lãng phí mảnh tâm ý của rồi hay sao?”

      Trong lời này có nhu có cương, khẩu phật tâm xà là nhắm vào Nam Bác Thao mà Mạc Yên.

      Nam Bác Thao cười nhạt, trong lòng tính trước liền . “Nam Bác Thao tôi là hạng người gì, tôi muốn các vị ngồi đây được ràng. Nếu như Mạc Yên có khả năng, tôi tuyệt đối đưa vị trí quan trọng này cho con bé ngồi. Nếu như các vị lo lắng con bé biết tập đoàn Nam thị, vậy hãy để Mạc Yên đến tự mình giải quyết hết nghi ngờ cho các vị.”

      Nam Bắc Thao xong, gật đầu với Mạc Yên.
      Last edited by a moderator: 13/11/14

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :