1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Quân hôn độc ái - Tang Du Tinh (Quân nhân) (Full 89c Đã có ebook

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. coi_coi

      coi_coi Member

      Bài viết:
      90
      Được thích:
      50
      ai hiểu đc người trung tình :yoyo59:

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 36: Yến tiệc tốt phải là yến tiệc (Phần 2)

      Tần Thiên Nham bỏ hết tất cả tinh lực vào "Long Uy", mỗi ngày chỉ ngủ có hai ba tiếng đồng hồ, chính vì muốn tâm linh của chính mình chạy ngừng nghỉ để cho chính mình nghĩ đến Mạc Yên.

      Mỗi lần nhận được nhiệm vụ nguy hiểm với thù lao khổng lồ, luôn luôn là người đầu tiên xông ra. Toàn bộ phát triển ở "Long Uy" trong hai năm có gần như nửa là do mình Tần Thiên Nham hoàn thành trong tất cả nhiệm vụ cá nhân.

      Thậm chí còn thường xuyên hi vọng, có thể chết trong khi làm những nhiệm vụ nguy hiểm như vậy. Có lẽ và Mạc Yên có thể gặp nhau.

      Bọn Đồng Tranh và Hàn Tiếu Trần nhìn thấy Tần Thiên Nham hành hạ chính mình như vậy, nhìn thấy u chém chết từng đám trùm buôn ma tuý và thủ hạ dưới tay họ, họ rất kính trọng , rồi lại nhịn được than thở trong im lặng.

      Ở giữa những cuộc chém giết với mùi máu tanh trong hai năm, sát khí người và khí phách của Tần Thiên Nham càng thêm ràng. Bất kể là ở trong trường hợp nào, cứ đứng tuỳ tiện như vậy, cả người tản mát ra loại khí lạnh chớ đến gần như ngọn đèn pha mạnh liệt dẫn toàn bộ chú ý của mọi người vào người .

      đôi con ngươi sắc bén vĩnh viễn lạnh băng đến thấu xương như vậy, làm cho có ai dám đụng vào mũi nhọn đó.

      Danh tiếng của Tần Thiên Nham ở bốn phía trong thành phố càng thêm vang dội hơn so với trước kia. Cho dù là nhân vật ở trong vòng thái tử khi nhìn thấy cũng đối với kính trọng ba phần.
      Càng làm cho ông cụ Tần vui mừng chính là tuy với danh tiếng vang dội của cháu trai nhà mình nhưng nó lại đối với mọi người rất khiêm tốn.

      Hai năm nay Tần Thiên Nham chưa từng tạo ra quan hệ với người nào. Bất kể là Thủ trưởng Nhất Hào, Thủ trưởng Nhị Hào, hay là chín người đại trưởng lão bên trong nội bộ, bất kể có giao tình hay có giao tình, chỉ cần nhắc đến Tần Thiên Nham khó thấy được từng người đều giơ lên ngón tay cái.

      người muốn người có người, muốn tài có tài, muốn tiền có tiền, muốn thế lực có thế lực như Tần Thiên Nham cũng tự nhiên trở thành người đàn ông độc thân hoàn kim nồng nhiệt nhất có tài nhất ở trong bốn mươi chín thành phố.

      Coi như từng kết hôn cũng ngăn được những thế gia nhiệt tình kia, từng người nhào tới trước nhà họ Tần như người trước ngã xuống người sau tiến lên.

      Hơn năm nay, cửa nhà họ Tần cũng thiếu chút nữa bị người đạp gảy rồi.

      Chỉ tiếc, cha mẹ của những người phụ nữ cùng tiến tới cửa nhà chưa từng có ai có thể làm cho Tần Thiên Nham di chuyển. Cho dù gia thế nhà đàn có to lớn như thế nào cũng đừng mơ tưởng làm cho Tần Thiên Nham ra ngoài gặp mặt lần.

      Tần Thiên Nham cứng mềm đều ăn, người nhà họ Tần cũng biết làm sao.

      Ông cụ Tần và Lương Mộc Lan cứ buột miệng ra lần thứ hai, Tần Thiên Nham liền giận hai người nên trở về.

      Sau đó, ai dám xếp đặt bậy chuyện của nữa.

      Hôm nay, ông cụ Tần tự mình gọi điện cho Tần Thiên Nham trong nhà mở buổi yến tiệc vào buổi tối. Bắt nhất định phải về, Tần Thiên Nham mới trở về.

      Ông cụ vừa thấy cháu trai lớn rất nghe lời, vậy mà chạy về, tâm treo ngược của ông cũng để xuống, nét mặt già nua cũng cười như đoá hoa nở rộ, "Thiên Nham, tới đây, tới đây, ngồi bên này với ông nội!"
      Khéo mắt Tần Thiên Nham đảo qua, mọi chú bác thím bên trong đại sảnh, còn có chị em họ khi nhìn thấy từng người đều nở nụ cười mập mờ mặt. Tần Thiên Nham cũng biết được tiệc rượu hôm nay là Hồng Môn Yến.

      Quả nhiên khi mông của chưa kịp ngồi nghe được tiếng chuông điện thoại vang lên của ông nội.

      Sau khi nhân viên cảnh vệ của ông cụ nhận điện thoại, khom lưng đến trước mặt ông cụ , "Lão Thủ Trưởng, nhân viên cảnh vệ của Thủ trưởng Nhất Hào điện tới, bảo lập tức tới ngay!"

      "Tới đây sao? Được thôi!" Ông cụ Tần vội vàng đứng dậy, vung tay lên, "Các người cũng cùng theo tôi ra ngoài, chúng ta cùng đón khách quý!"

      Ông cụ Tần có lệnh, có ai dám theo
      nhà mười mấy người ngay lập tức cùng với ông cụ, tất cả đều đứng ở cửa.

      Lúc người nhà vừa đứng ở cửa, thấy có chiếc xe hơi với hình cờ đỏ lâu đời chậm rãi dừng lại trước cửa nhà họ Tần với hai chiếc xe đen chạy trước và sau để bảo vệ.

      Ông cụ đẩy Tần Thiên Nham, "Còn mau mở cửa xe cho Thủ trưởng Nhất Hào!"

      Đáy mắt của Tần Thiên Nham thoáng qua tia chán ghét, nhưng vẫn nghe theo lời của ông cụ, nhanh tới, mở cửa xe của chiếc xe hơi có hình cờ đỏ.

      Ai ngờ, nghênh đón cũng phải là Thủ trưởng Nhất Hào, mà là bé xinh đẹp mê người.
      Tần Thiên Nham ở trong lòng lập tức thầm mắng tiếng, "Mẹ kiếp!"

      Nhưng ngoài mặt, vẫn phải giả bộ thành bộ dáng thân sĩ, mời vị đại tiểu thư này của nhà Thủ trưởng Nhất Hào xuống xe.

      Chẳng qua, ánh mắt càng sắc lạnh thêm mấy phần.
      Chương 37: Có chạy đằng trời

      bé này lớn lên rất xinh đẹp, khuôn mặt trái xoan, mắt ngọc mày ngài, má cười lúm đồng tiền như hoa, với mái tóc dài đen nhánh xinh đẹp tuỳ ý xoã vai.

      mặc cái quần jean bó sát người làm cho hai chân thon dài càng . người mặc bộ áo khoác dài màu trắng, bên trong lại mặc cái áo len cao cổ màu đen, phía lại quấn thêm khăn choàng len thời thượng. Nhưng lại có vẻ tiểu thư kênh kiệu của thế gia, ở giữa hơi thở yên tĩnh thanh cao lại làm cho người ta cảm giác như em vui vẻ và ấm áp nhà bên, tính tình ôn nhu như ngọc.

      ưu nhã đưa tay về phía Tần Thiên Nham, khẻ mỉm cười, " Chào Thiên Nham! Em là Lý Băng! sớm nghe qua đại danh của , hôm nay vừa thấy quả nhiên là danh bất hư truyền. Khí thế của rất cường đại, rất hân hạnh được biết ."

      Tính cách phụ nữ của người ta cũng tốt như vậy Tần Thiên Nham cũng phải biết tốt xấu, cũng phải phân tình hình. Cho dù thích người ta, cũng thể đắc tội vào lúc này. Huống chi, Thủ trưởng Nhất Hào cũng xuống xe ở bên cạnh, cùng trưởng bối nhà mình đứng chung chỗ, nhưng mắt lại nhìn chằm chằm vào biểu của .

      Tần Thiên Nham khách khí đưa tay ra, ứng phó câu, "Chào , Lý tiểu thư!"

      Ông cụ Tần vừa thấy đều muốn tẻ nhạt, vội vàng cười , "Thủ trưởng Lý, Lý tiểu thư, bên ngoài trời rất lạnh, mau vào trong nhà ngồi !"
      Lý Băng hờn dỗi liếc Tần Thiên Nham cái, lại vẫn dịu dàng tới kéo cánh tay ông cụ Tần, thân thiết , "Ông nội Tần, ông cứ gọi con là Băng Băng , con và ông nội mạo muội tới quấy rầy, nên ngại quá! Cái này là chút lễ vật con mua cho cả nhà, hi vọng ông nội Tần, chú Tần và các chú đều thích."

      Ông cụ cười híp mắt, vỗ vào tay Lý Băng, "Con bé này, con quá khách sáo rồi! Con và ông nội con có thể tới đó chính là vinh dự của nhà họ Tần, đâu cần phải mua lễ vật, con quá khách sáo!"

      "Ha ha, đây chỉ là chút tâm ý của con mà thôi. Nếu quả ông nhận làm con quá đau lòng. Tiểu Quang, mau mang lễ vật tới đây." Câu này của Lý Băng là với nhân viên cảnh vệ của ông nội .
      Tiểu Quang vội vàng mang túi xách lễ vật vào trong phòng khách, Lý Băng lại lấy hộp gấm màu đỏ đưa tới trước mặt ông cụ cười , "Ông nội Tần, đây là con tình cờ lấy được bộ bàn cờ bằng ngọc đá ấm. Nghe ông rất thích đánh cờ, cho nên hôm nay con cả gan mang tới cho ông, hi vọng ông thích."

      vừa vừa mở hộp gấm ra, bên trong chia làm hai bên, bên quân cờ đen còn bên quân cờ trắng.

      Con ngươi của ông cụ Tần thoáng qua tia kinh ngạc, ông đưa tay nhặt lấy quân cờ bạch ngọc ấm, cầm vào tay ấm áp và trơn bóng. Ông nhàn nhạt nhìn về phía Lý Băng, lại nhàn nhạt thở dài, "Con bé Băng Băng này, lễ vật này rất đáng quý nha! Con xem, ông già ta muốn nhận phải cho con lễ vật nào mới tốt đây! Nếu có quà đáp lễ, người ta ta biết đối nhân xử thế, con đây phải là làm cho ông nội Tần khó xử sao?"
      "Ông nội Tần, nếu ông mà như vậy, làm con ngại chết mất! Con muốn cái gì hết, chỉ là muốn làm cho ông vui chút mà thôi (Á bì: Ta tin)." Lời của Lý Băng rất thản nhiên, rất thẳng thắn, tuyệt đối làm bộ, ngược lại làm cho người nhà họ Tần rất có hảo cảm.

      Lý Băng này quả tệ!

      Bộ dáng của rất tốt, gia thế tốt, cách cư xử rất khéo léo, tiến lên lùi xuống rất thỏa đáng, còn rất biết cách đối xử với người khác. Ông cụ Tần lại liếc qua khuôn mặt lãnh khốc của cháu trai nhà mình lần nữa, trai tài sắc, trong lòng ông lại thầm hi vọng, hi vọng Thiên Nham đừng bỏ lỡ Lý Băng.

      Thủ trưởng Nhất Hào thấy cháu nhà mình thắng được hảo cảm của của ông cụ Tần, lập tức cũng cười vui vẻ, "Lão Tần, con bé này nhà tôi là sinh viên hướng ngoại. Nó đó hả, đối với ông nội này cũng chưa từng tốt như vậy đâu. Tôi với nó cho tôi , ông biết nó với tôi như thế nào ? Nó tôi đây là lão già biết phân biệt tốt xấu, cho tôi bàn cờ này phí của trời. Ông thử xem, con bé này phải là muốn chọc giận tôi sao, bây giờ nhìn lại xem, nó đưa cho ông rất thuận tay, ngay cả là ông nội ruột như tôi đây đều rất hâm mộ ông đó."

      Ông cụ Tần cười đáp, "Con bé Băng Băng này, quả là có tâm. Thôi được rồi lễ này tôi nhận, nhưng mà tôi có qua phải có lại. Mộc Lan, con lấy hộp gấm đầu giường của ba tới đây."

      Lương Mộc Lan vội vàng đáp tiếng, "Dạ"lấy hộp gấm chuẩn bị tốt từ trong phòng ông cụ ra, đưa cho ông cụ, rồi ông cụ lại đưa tới tay của Lý Băng.

      "Băng Băng, đây là quà đáp lễ của lão già ta, con xem có thích hay ?"

      Lý Băng mở ra, vừa nhìn thấy là vòng tay xanh biếc trong suốt. Theo màu sắc và độ sáng cũng biết vòng tay này có giá trị rẻ. vội vàng đóng lại, đẩy hộp gấm trở về, vẻ mặt thành , "Ông nội Tần, vòng tay quá quý giá, con thể nhận!"

      "Con nhận quà trả lễ của chúng ta sao? Nếu như con nhận, ông nội cũng thể nhận lễ vật của con!"
      Nhìn thấy vẻ mặt thành của ông cụ Tần, trong con ngươi còn mơ hồ có nếu như con nhận, ông trả lại lễ vật của con. Ngay lập tức Lý Băng liền cười dịu dàng, "Vậy được rồi, nghĩ tới, ngược lại hôm nay con lại chiến tiện nghi của ông nội Tần. Ông cũng được ở phía sau tính nợ của con đó nha."

      "Ông chú trọng chính là tâm ý, cũng thể như vậy." Ông cụ Tần xong lại nhìn về phía vẻ mặt thẩn thờ của Tần Thiên Nham, nhàng nhắc nhở, "Thiên Nham, còn mau châm trà cho Thủ trưởng!"

      Tần Thiên Nham lặng lẽ ngồi ở bên làm sạch trà, châm trà, rồi cũng cung kính bưng tới trước mặt của Thủ trưởng Nhất Hào, "Thủ trưởng, mời dùng trà!"

      Thủ trưởng Nhất Hào nhìn thấy Tần Thiên Nham tuấn tài giỏi như vậy, hài lòng gật đầu, nhận ly trà hớp hơi, "Trà ngon! Trà ngon! Thiên Nham, "Long Uy" của con phát triển tệ nha, đều có tên thị trường quốc tế, sau này có tiền đồ rất lớn!"
      Tần Thiên Nham cười nhạt, "Thủ trưởng quá khen, "Long Uy" vừa mới bắt đầu, sau này có thể còn rất nhiều khó khăn và thử thách nhưng tôi tiếp tục cố gắng!"

      tao nhã vinh nhục đều sợ hãi càng làm cho Thủ trưởng Nhất Hào và Lý Băng kính trọng vài phần.

      Thủ trưởng Nhất Hào nhìn về phía ông cụ Tần, "Lão Tần, cháu trai này của nhà ông là đàn ông độc thân hoàn kim trong bốn mươi chín thành phố đó nha." Thủ trưởng Nhất Hào giơ ngón tay cái lên.

      Ông cụ Tần cười đến mức vui vẻ, còn có gì có thể so sánh với lời khen ngợi của Thủ trưởng Nhất Hào làm cho ông càng thêm nghi ngờ, câu này của Thủ trưởng chính là thánh chỉ nha.

      Cháu trai tốt này, làm tăng thêm thể diện cho ông nha!

      Bất quá có trưởng bối của hai nhà ủng hộ mạnh mẽ như vậy, lại cộng thêm điều kiện cực tốt của bản thân mình, có lòng tin nhất định có thể thắng được trái tim của !

      Lúc ánh mắt của Lý Băng ở tình thế bắt buộc đụng phải ánh mắt lạnh như băng của Tần Thiên Nham, nhìn thấy đáy mắt giấu coi thường và xem . Trong nháy mắt Lý Băng cảm thấy lòng tràn đầy lửa nóng của như bị chậu nước lạnh đổ vào tim, khắp người lạnh như băng.
      Nhưng Tần Thiên Nham càng lạnh lùng, trong lòng Lý Băng lại càng phục.

      Lý Băng muốn thân hình có thân hình, muốn tướng mạo có tướng mạo, muốn gia thế có gia thế, chẳng có điểm nào là tốt cả. Ở trong bốn mươi chín thành phố, những người đàn ông muốn nịnh bợ đều có đầy, nhưng tại sao Tần Thiên Nham lại đối với lạnh lùng, keo kiệt đến mức ngay cả nụ cười cũng cho ?

      Trong lòng Lý Băng tức giận ngập trời, nhưng dù sao từ đến lớn theo chơi với những người làm chính trị, sớm luyện được bản lãnh vẻ mặt đóng băng biến sắc. Cho dù trong lòng thẹn quá hoá giận như thế nào, Lý Băng hôm nay cũng phải nhịn.
      có thể khẳng định, nếu hôm nay nhẫn nhịn khẩu khí này, về sau hy vọng càng có cơ hội ở chung chỗ với Tần Thiên Nham.

      Nhưng chờ khi nhịn qua cửa ải này, Tần Thiên Nham chỉ có chạy đằng trời.
      bornthisway011091 thích bài này.

    3. coi_coi

      coi_coi Member

      Bài viết:
      90
      Được thích:
      50
      Bạn băng băng tự tin thái quâ.người ta vk k kẻ đâu cjo hết mà bạn dám chen vào

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 38: phải mày chết chính là tao chết!

      Ông cụ Tần và người nhà họ Tần nhiệt tình tiếp đãi, nên Thủ trưởng Nhất Hào và Lý Băng ở lại ăn xong cơm tối rồi mới tạm biệt ra về.

      Lúc gần , Thủ trưởng Nhất Hào còn năm lần bảy lượt bảo Tần Thiên Nham chiếu cố cháu bảo bối nhà ông nhiều chút. Tần Thiên Nham cũng muốn làm mất mặt Thủ trưởng Nhất Hào, nên chỉ cười mà gì.

      Ông cháu bọn họ chân trước vừa , ông cụ Tần chân sau liền hỏi ý kiến Tần Thiên Nham, "Thiên Nham, đứa Lý Băng này là khá! Con tính thử chút xem có thể cùng con bé lui tới hay ?"

      Mày rậm của Tần Thiên Nham nhăn lại, "Ông nội, tại "Long Uy" mới vừa khởi động, con muốn tới những chuyện như thế này."

      Ông cụ Tần trừng mắt, lớn tiếng quở mắng, "Con cũng phải cho ông , Mạc Yên cũng chết hơn hai năm rồi, con cần phải nhận thực tế. Con bé chết rồi bao giờ trở về nữa. Chẳng lẽ con cứ nghĩ sống độc thân như vậy suốt cả đời sao?"

      " ấy có chết! Ở trong lòng con, Mạc Yên vĩnh viễn cũng có chết!" Thiên Nham đứng bật dậy, nhanh ra khỏi cửa.

      Ông cụ vừa thấy phất tay bỏ như vậy, giận tới mức gầm lên tiếng, "Thằng bé chết tiệt, con đứng lại đó cho ông!"

      Tần Thiên Nham làm như nghe thấy, cứ thẳng bước ra ngoài, bắt đầu lái xe chạy .

      Mỗi lần vừa nhắc đến chuyện này, tim của liền tràn đầy bi thương.

      Yên nhi, Yên nhi của ...

      luôn luôn có loại cảm giác rằng Yên nhi của có chết, vẫn còn sống. Mặc dù biết sống ở nơi nào, nhưng chính là biết vẫn còn sống!

      chẳng qua vẫn còn giận , lẫn tránh , muốn tìm được .

      Yên nhi, Yên nhi...

      Xe Hummer màu đen như hồn tối tăm chạy như bay ở đường.

      Tần Thiên Nham tiện tay nhấn đĩa CD, nhạc du dương cất lên chính là bài hát bi thương của Thủ Lãnh Mạc "Tôi chờ em ở trong trí nhớ". Chiếc CD này cũng là Mạc Yên mua cho . Lần đầu tiên Tần Thiên Nham cảm thấy rằng những ca từ này lại sâu đến vậy như muốn đâm thẳng vào trong trái tim của .

      Tôi cho rằng có thể buông tha

      Buông tha cho phần tình cảm này

      Có quá nhiều hồi ức lắng đọng để ở trong lòng

      Làm cho tôi có cách này chạy trốn
      ***
      ra em luôn luôn ở trong giấc mộng của tôi

      Vẫn sống ở trong bóng hình của tôi

      Làm cho tôi chờ em ở trong trí nhớ
      ***
      cứ nghe bài hát này lập lập lại, nghe đến quen thuộc giọng hát bi thương này, tim lại nhói đau lên hồi.

      lại cảm thấy như Mạc Yên ngồi ở bên cạnh , dùng giọng kiều và êm ái ở nơi này thổ lộ với , "Thiên Nham, hôm nay em có xem quyển sách. Nữ chính này là đáng thương, còn tác giả này đáng ghét bởi vì làm cho ấy chết, hại em khóc hết nửa cuộn giấy. Nhưng mà em lại cảm thấy ấy rất hạnh phúc bởi vì có ba người đàn ông ấy, cứ luôn luôn chăm sóc ấy, trông coi những hồi ức của bọn họ với ấy, cũng vì ấy ở vậy suốt đời làm cho người ta rất đau lòng. biết đâu, lúc đấy em nghe bài hát này, vừa nghe vừa khóc đến nước mắt rơi đầy mặt. Mấy ngày nay em cũng chìm đắm trong câu chuyện xưa này, em hận nhất là nhìn thấy bi kịch. Nhưng có thể làm cho người ta khắc sâu trong trí nhớ cũng chỉ có bi kịch."

      Mạc Yên của chính là bé cảm tính như vậy, vì cuốn tiểu thuyết cũng có thể khóc đến than thở ầm ầm. Nhưng đến khi người đó là , người đàn ông to lớn đó lại là chuyện bất khả tư nghị đến cở nào. Khó trách người ta thường phụ nữ được làm từ nước.

      Lúc đó còn an ủi vuốt vuốt đầu của , " bé ngốc, đó chỉ là cuốn tiểu thuyết thôi, đặc biệt trêu chọc những bé như các em, vậy mà em cũng muốn vào đó diễn trò như vậy."

      Lúc đó Mạc Yên còn mở mắt to yếu ớt hỏi , "Thiên Nham, nếu có ngày em chết , phải làm sao bây giờ?"

      Lúc đó, tim của thoáng nhảy lên lộp bộp, liền mắng , " cho em lời này! Coi như có chết, em cũng chết! Yên nhi, che chở cho em hết cuộc đời này, tuyệt đối để người ta khi dễ em!"

      màn kia, câu kia, đều giống như chuyện mới xảy ra hôm qua.

      Nhưng mà người tổn thương sâu nhất lại chính là !

      tự tay chôn tình của bọn họ, là tự tay đẩy người phụ nữ mà nhất vào trong địa ngục.

      Khi tuyệt vọng nhảy xuống vách núi, chưa bao giờ nghĩ tới phải sống tiếp.

      Mặc dù hôm nay vẫn còn sống, nhưng mà sống. Coi như Mạc Yên chết, cũng làm cho giống như bi kịch của nữ chính mà hâm mộ, trông coi những hồi ức của , và ở vậy suốt đời vì .

      Cuộc đời này của Tần Thiên Nham chính là của Mạc Yên.

      Cho dù còn sống hay chết, đều là người của Mạc Yên.

      Làm toàn thân phát lạnh ở đường Bán Thiên Phong xong, lúc Tần Thiên Nham trở lại khu vườn ở phố Trường An thời gian cũng chỉ mười giờ đêm.

      vào phòng tắm nước nóng, rồi khẽ tựa vào giường đốt điếu thuốc, nhàng hút, thuận tay cầm lấy tấm hình của Mạc Yên ở tủ đầu giường, si ngốc nhìn hồi lâu.

      Khói tắt, đèn tắt, Tần Thiên Nham dán tấm hình của vào mặt, mắt nhắm lại rồi tựa đầu vào gối.

      Mỗi ngày đều như thế, có thể cảm giác được như Mạc Yên nằm bên cạnh , cùng vào giấc ngủ.

      muốn chìm vào giấc mộng đẹp đột nhiên điện thoại của vang lên thanh chói tai.

      vừa nhìn thấy là Hàn Tiếu Trần gọi tới!

      "Có chuyện gì?"

      Giọng của Hàn Tiếu Trần vội vàng truyền đến, "Lão Đại, có vụ làm ăn từ Luân Đôn, người thêu ra giá trăm ngàn bảng , mục tiêu là con trai trưởng của gia tộc nhà họ Nam, vậy có muốn làm hay ?"

      Đuôi lông mày của Tần Thiên Nham nhếch lên, " trăm ngàn bảng ? Ra giá lớn như vậy sao? Vậy lai lịch của mục tiêu điều tra xong chưa?"

      " chờ chút, em email tài liệu của mục tiêu cho ."

      "Được."

      Tần Thiên Nham nhảy xuống giường, nhanh chóng mở computer ở bàn của mình ra.

      Khi nhìn thấy gương mặt có hoá thành tro cũng nhận ra kia, hai tròng mắt thoáng qua tia sát khí, lập tức gọi điện lại cho Hàn Tiếu Trần, "Việc này nhận! Cậu lập tức an bài chút, liền xuất phát."

      Hàn Tiếu Trần vội vàng nhắc nhở , "Lão Đại, phải nhận sao? Nhưng đối phương phải người dễ đấu!"

      "Nhận! Coi như có chết cùng ta, cũng phải muốn ta chết!"

      Hàn Tiếu Trần có chút ngoài ý muốn về quyết tuyệt của Lão Đại, "Lão Đại, cùng ta có hận thù gì sao?"

      Tần Thiên Nham nhắm mắt, cắn răng , " chính là bọn giết người ép giết Mạc Yên! Chính là trùm buôn ma tuý ở Tam Giác Vàng, Nam Bá Đông."

      "Mẹ kiếp! Lão Đại, vậy em với !"

      " cần, mình là được! Cậu ở nơi này coi chừng đại bản doanh là được, chuyện này mình tôi làm là được rồi."

      "Vậy nhớ cẩn thận chút!"

      "Được."

      Tần Thiên Nham có nghĩ đến, ngoại trừ ở bên ngoài Nam Bá Đông là trùm buôn ma tuý ở Tam Giác Vàng ra, chính là con trai trưởng chính thống của gia tộc nhà họ Nam nổi tiếng khắp thế giới.

      Nếu ta là con trai trưởng của nhà họ Nam, ta cũng có quyền thừa kế chính thống nhất của mình, khó trách có người lại muốn mạng của ta.

      Coi như có ai treo giải thưởng muốn mạng của ta, chỉ cần có tin tức của ta, giết tới nơi để rửa mối nhục lần trước.

      Nếu quả Nam Bá Đông an phận sống ở Tam Giác Vàng, ta lại có võ trang của chính mình, cùng với đề phòng nghiêm ngặt, phải có thể ra tay liền ra tay được. Nhưng chỉ cần ta còn ở Tam Giác Vàng, muốn giết ta cũng dễ dàng hơn.

      Tần Thiên Nham cảm thấy máu trong người đều sôi trào, sát khí lẫm liệt.

      Nam Bá Đông, lần này phải mày chết chính là tao chết!

      Mày chờ tao!
      ***
      Đây là bài hát "Tôi chờ em ở trong trí nhớ".
      https://www.youtube.com/watch?v=_7RrqkFaSpM

    5. coi_coi

      coi_coi Member

      Bài viết:
      90
      Được thích:
      50
      chờ chap mới xem bạn thiên nham gặp bạn tiểu mặc dư nào :)

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :