1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Quân hôn độc ái - Tang Du Tinh (Quân nhân) (Full 89c Đã có ebook

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 32: Gương mặt đẹp lại xuất

      Với y thuật cao siêu và thần kỳ của Độc Thiên Nhai, chỉ trong bốn tiếng đồng hồ liền với Mạc Yên, "Được rồi, nửa tháng sau lại có thể thấy người phụ nữ xinh đẹp nghiêng nước nghiêng thành rồi."

      Mạc Yên ngồi dậy, đưa tay sờ mặt mình, mặt của lại bị quấn vòng lại vòng băng gạc dầy. Cả khuôn mặt bị bó chỉ chừa lại có đôi mắt, hai lỗ mũi và cái miệng lộ ra bên ngoài.

      Lúc này tất cả vết thương từng ở má trái đều tê ngứa chút. Mạc Yên nhịn được muốn đưa tay lên gãi, nhưng Độc Thiên Nhai nhanh tay lẹ mắt bắt được cổ tay của , nhắc nhở , "Mạc Yên, em ngàn vạn lần được gãi, coi như có ngứa em cũng phải nhịn. quét lên mặt em loại thuốc mỡ được đặc chế từ bảo vật ngọc phu, dùng xong cũng chẳng còn nữa. Đó cũng phải là bảo bối bình thường. Nếu phải là em mà là người khác, nỡ dùng rồi."

      Mạc Yên nhìn về phía , có chút dám tin, lại xác nhận lần nữa, "Thiên Nhai, mặt của em còn cần phải chờ nửa tháng nữa mới lành lại sao?"

      Độc Thiên Nhai liếc cái, "Đương nhiên rồi! nửa tháng là nửa tháng. Nếu hơn ngày mà cũng tốt, tuỳ em xử lý."

      Mạc Yên cười tiếng róc rách, "Thiên Nhai, cảm ơn !"

      Độc Thiên Nhai nhìn có chút quái dị, "Ôi, hôm nay còn khách khí với nữa đấy. Mạc Yên, hôm nay em giống bình thường!"

      nhàn nhạt ngước mắt, "Có gì giống chứ?"

      Độc Thiên Nhai cười với , nụ cười sáng ngời như ánh mặt trời ấm áp, rồi lại khẽ cười lộ ra tia trêu chọc và hài hước, "Thái độ hôm nay em đối với cũng đoan trang nhiều hơn! Ừ chữa hết mặt của em, sau này em cũng cho nhìn thấy chút sắc mặt khó coi!"

      Mạc Yên nhàng gật đầu, môi cười khẽ, "Được!"

      Thấy Mạc Yên phối hợp như vậy, Độc Thiên Nhai cũng ngượng mà gãi đầu, cười với , liền xoay người dọn dẹp dụng cụ bảo bối của mình.

      Mạc Yên thấy ngượng ngùng, khoé môi cong lên, phát lỗ tai của Độc Thiên Nhai cũng đỏ.

      Ánh mắt chợt loé, Độc Thiên Nhai cũng hòn đảo này ngây người ít thời gian. Mặc dù ngày ngày quấn quýt lấy đòi giúp chữa trị mặt, nhưng thời gian hai người bọn họ chuyện phiếm, thổ lộ tâm tình cũng có. tại chữa trị xong mặt của , có phải cũng muốn rời đấy chứ?

      Mạc Yên trực tiếp hỏi nghi vấn ở trong lòng ra, "Thiên Nhai, mặt em được tốt rồi, dự định đâu?"

      Độc Thiên Nhai như chưa từng nghĩ đến vấn đề này, thân thể bỗng cứng đờ, cũng quay đầu mà chẳng qua trả lời bằng giọng bình tĩnh, "Đến lúc đó rồi sau!"

      Nếu vậy Mạc Yên cũng hỏi nữa, đứng dậy với lưng của , "Vậy em ra ngoài trước!"

      "Được."

      Độc Thiên Nhai nghe thấy tiếng bước chân của ra tới bên ngoài cửa, lúc này mới nghiêng mắt nhìn thấy bóng lưng thon thả và tinh tế của , trong lòng khẽ thở dài. Trong lúc này nhất định phải làm ra lựa chọn.

      Quay đầu lại kiên trì ở đây hơn năm rồi, phải chỉ muốn giúp khôi phục lại gương mặt hoàn mỹ và xinh đẹp thôi sao?

      Nhưng kiên trì này của phải có cái kết trong hôm nay. Như vậy còn có lí do gì có thể ở lại bên cạnh sao? Giống như tự mình cũng tìm được lý do ở lại, nhưng hiểu vì lí do gì trong lòng lại có loại nồng đậm muốn?

      Đoạn thời gian này, có thói quen đuổi theo sau lưng , có thói quen lung tung trước mặt ở biển Haiti, cũng quen đứng ở bên cạnh , ngửi hương thơm của , cảm giác được yên tĩnh của , cứ như vậy sống cuộc sống tuỳ ý và tự do.

      Nếu như khuông có , có thể sống tự do và hạnh phúc như vậy sao?

      Nhớ thương và tưởng niệm, muốn vì mà bỏ ra tất cả, muốn vì mà ở lại. Nhưng khi tâm tình thích chưa bao xuất lần người lưu lãng tứ xứ như , lại từ từ xuất ngay sau khi gặp Mạc Yên, hơn nữa còn càng ngày càng chiếm cứ hết suy nghĩ của .

      Độc Thiên Nhai trở về suy nghĩ mấy lần, sau đó lại hạ quyết tâm rằng quyết định theo đuổi tâm ý của mình.

      Trong lòng của Độc Thiên Nhai rất ràng, Mạc Yên đối với cũng có cảm giác đặc biệt gì. Nhưng mà chính là muốn rời xa !

      Cho dù chỉ là lẳng lặng chờ đợi ở bên cạnh , chỉ cần lúc cầu, có thể giúp tay, làm cho vui vẻ và hạnh phúc, cũng cảm giác thỏa mãn.

      Nhưng mà cuối cùng cũng có ngày phải rời , nhưng vẫn muốn chờ đợi , đợi đến khi có được hạnh phúc của mình, Độc Thiên Nhai đây có lẽ có thể cười và phất tay với , tiếng, "Mạc Yên, tạm biệt!"

      Trong nháy mắt qua nửa tháng.

      Trong khoảng thời gian này, Nam Bá Đông cứ về về giữa hai bên.

      Hôm nay chính là ngày má trái của Mạc Yên có thể thấy ánh mặt trời.

      Trong phòng ý tế rộng rãi sáng ngời ở tầng của biệt thự hòn đảo , Nam Bá Đông cầm đầu đám người, toàn bộ canh giữ ở trước giường bệnh, nhìn Mạc Yên ngồi ở chỗ đó ngưỡng mặt lên từ ý Độc Thiên Nhai thi triển đôi tay khéo léo của , nhàng cởi bỏ vòng lại vòng băng gạc quấn ở mặt của Mạc Yên.

      gương mặt tuấn tú của Nam Tinh mảnh khẩn trương, trong con người lam to và sáng tràn đầy lo lắng.

      Bên cạnh Nam Bá Đông còn có Phong Hành, Đường Thạch, và Ô Linh. Bọn họ nhìn thấy mặt của Mạc Yên nhanh ra gương mặt mới, rồi nhìn lại bộ dáng và vẻ mặt lạnh lùng của Nam Bá Đông, trong lòng cũng rất khẩn trương và bất an.

      Chỉ mong, tất cả đều tốt đẹp!

      Khi vòng băng gạt cuối cùng rơi xuống, trong nháy mắt mọi người đều cảm thấy trước mắt sáng ngời.

      đôi mắt màu sắc bất đồng ngoại lệ nhìn Mạc Yên với tất cả nóng bỏng. gương mặt vẫn ngưỡng lên và nhắm mắt lại đẹp tới mức tận cùng của người phụ nữ kia, bộ dáng lúc nhắm mắt kia yên tĩnh lạnh lùng và thản nhiên như bức tranh mực Sơn Thuỷ nhàng bâng quơ. Mà như người đẹp tuyệt sắc bước chân hoạt bát và nhàng ở giữa bức tranh.

      mái tóc đen nhánh như phát sáng, khuôn mặt trắng nổi bật ở làn da trong trẻo trơn mềm như loại sương tuyết.

      Mặt như tranh vẽ, mũi ngọc thẳng xinh, môi đỏ mọng như đào. Ở trước gương mặt tuyệt sắc khuynh thành của , tất cả lời ca ngợi cũng đều có vẻ yếu ớt.

      Trong lòng của Độc Thiên Nhai từng dự đoán qua vô số lần mặt nên xinh đẹp như thế nào, nhưng sau khi nhìn gương mặt hoàn chỉnh của Mạc Yên lại có thể xinh đẹp nghiêng nước nghiêng thành như thế này, tuyệt đẹp kỳ ảo như vậy, đẹp đến mức làm cho người ta cảm thấy tâm linh rung động như vậy.

      Tất cả mọi người ở đây đều nhìn đến ngây cả người. Cho dù Nam Bá Đông là người từng nhìn thấy gương mặt trước kia của Mạc Yên cũng như vậy.

      Lúc này ở trong lòng của bọn họ cũng nhịn được than tiếng tán thưởng, ... là quá đẹp!

      Mạc Yên chậm rãi mở mắt ra, nhìn thấy bọn họ từng người ngây ngốc ở chỗ này, còn tưởng mặt của mình bị gì chứ. theo bản năng đưa tay lên xoa má trái của mình, vừa sờ vào, cảm xúc của tay rất mịn màng nõn nà. ngay lập tức đứng dậy tới trước gương mà nhìn.

      Ngay sau đó, nhàng nhếch môi, mặt của ...quả nhiên tốt trở lại!

      Chẳng những tốt mà da thịt này còn sáng trong như nước mềm hơn trước kia, nhìn như chưa từng bị thương, hoàn toàn nhìn ra chút vết tích.

      Độc Thiên Nhai, y thuật của rồi!

      hít thở sau hơi, xoay người chạy đến trước mặt Độc Thiên Nhai, tay đặt lên ngực trái, hơi cúi người, dùng giọng rất chân thành, nghiêm túc, và cảm kích với , "Thiên Nhai, cảm ơn lần nữa! Ân huệ chữa mặt của em, em khắc ghi vào tâm khảm!"

      Độc Thiên Nhai sờ lỗ mũi rồi cười ha ha tiếng, giang tay ôm lấy , "Yên nhi, em đối với vẫn khách khí như vậy, thấy rất buồn!"

      còn chưa ôm thân thể của Mạc Yên, liền cảm giác có cổ sức mạnh ở sau lưng mang theo sát khí bén nhọn đánh tới .
      bornthisway011091coi_coi thích bài này.

    2. coi_coi

      coi_coi Member

      Bài viết:
      90
      Được thích:
      50
      bạn bá đông lại ăn dấm chua ah? :)) mà bạn mạc yên nhờ bạn độc giúp bỏ trốn cũng đc ế nhờ tks Vulinh nhá,ngồi chời chap mới cũng hơi dài cổ

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 33: Gia tộc nhà họ Nam

      Lúc bóng sáng ở trong khóe mắt của Độc Thiên Nhai thấy ràng Nam Bá Đông tập kích mình, đáy mắt tức khắc thoáng qua tia cười lạnh. Cái người này, nếu dạy dỗ ta tốt chút, ta cho mình là thiên hạ vô địch!

      Lúc cú đánh của Nam Bá Đông sắp đánh vào gáy , trong nháy mắt Độc Thiên Nhai đẩy Mạc Yên ra, lại nhanh chóng cúi đầu. Sau khi tránh được cú đánh này của Nam Bá Đông, nhanh chóng thu chân về, trực tiếp hung hăng đá ngược lại Nam Bá Đông.

      cước này của , sức lực đá chân vừa nhanh vừa ác mang theo tia phá hoại. Nếu như bị chân của đá trúng, coi như gãy xương chỉ sợ cũng ăn chút đau đớn.

      Nhưng Nam Bá Đông cũng phải là ông chủ ngồi , từng theo nhiều cuộc chiến sinh tử, giết người vô số trong nhiều năm như vậy, những kinh nghiệm được tích lũy cũng phải là để che mắt. Khi thấy cú của mình trúng, khắc sau phát Độc Thiên Nhai phản kích lại, trong nháy mắt thân hình của Nam Bá Đông nhảy lên cao.

      chẳng những khéo léo tránh được cú đá của Độc Thiên Nhai, thân thể trung lại xoay vòng cái, đá cú bén nhọn vào cổ của Độc Thiên Nhai.

      Độc Thiên Nhai cũng tránh được, mà hét lớn tiếng, "Được lắm!"

      câu , cánh tay so với bắp đùi!

      Nhưng Độc Thiên Nhai lại hết lần này đến lần khác lại theo lẽ thường để xuất chiêu, lại lấy đôi tay trần cứng rắn của mình để ngăn cản cú đá ngang của Nam Bá Đông.

      Khi hai người bọn họ đánh nhau, mọi người vây xem ở trong trạng thái hoảng sợ nhanh chóng lùi ra bốn phía, chừa ra khoảng trống rộng rãi để bọn họ đánh nhau, cũng tránh hai người bọn họ đánh nhau làm bị thương mình.

      "Băng" tiếng vang dội...

      Trong lúc mọi người kịp chớp mắt, chỉ thấy tay của Độc Thiên Nhai và chân của Nam Bá Đông hung hăng đánh vào nhau.

      Đồng thời Nam Bá Đông và Độc Thiên Nhai cùng nhau cảm giác cổ lực lượng khổng lồ truyền đến từ tay và chân của mình.

      Ngay sau đó, Độc Thiên Nhai bị lực lượng khổng lồ đánh trúng đùi, "Bách, bách, bách" phải lùi lại ba bước.

      Nam Bá Đông cũng có kém, khi bị lực lượng khổng lồ này đánh trúng nhất thời cảm giác có cổ lực lượng dời núi lấp biển đánh trúng chân mình, khiến cho thể đảo lộn mấy vòng liên tiếp ở trung. Nhân cơ hội ổn định lại thân thể, làm cú xoay người đẹp hoàn mỹ vững vàng đứng mặt đất.

      Người trong nghề vừa ra tay, biết có hay !

      Đôi đồng tử của Nam Bá Đông sắc bén như đao nhìn về phía Độc Thiên Nhai mang theo vài phần chí khí chiến đấu!

      Nếu như phải võ công của tài giỏi, hôm nay liền bị xấu mặt rồi!

      Bất quá, nếu đối thủ càng dũng mãnh, Nam Bá Đông mới càng cảm giác có hứng thú!

      Đối với thực lực của đối thủ, chưa bao giờ keo kiệt về lời khen ngợi, "Thần y Độc , thân thủ quả nhiên rất tốt!"

      Nhưng Độc Thiên Nhai lại hề khách khí, lấy ra hết bản lãnh tức chết người đền mạng của nhàn nhạt cười Nam Bá Đông, " cũng đâu có kém."

      Ánh mắt của Nam Bá Đông chợt lóe, hai lời, lần nữa xông lên khi dễ.

      Độc Thiên Nhai cũng thu hồi lại gương mặt hi hi ha ha của mình, nghiêm túc đối phó với kẻ địch. Hai người đàn ông lại lần nữa quyền cước với nhau, chỉ chốc lát sau cũng mười mấy chiêu.

      Mạc Yên thấy bọn họ đánh rất hăng say, đảo cặp mắt trắng dã, thầm câu, " là nhàm chán! Quá thừa tinh lực (Tinh thần và thể lực)!"

      xong liền dẫn đầu ra khỏi phòng y tế.

      Nam Tinh thấy Mạc Yên ra, nên cũng vội vàng lặng lẽ theo.

      Bé cũng có quên chuyện mẹ người thứ nhất muốn hôn là bé nha!

      tại, thừa dịp bọn họ đánh nhau là thời điểm đòi hôn tốt nhất của bé. Bé ước gì bọn họ có thể đánh nhau tiếp, tốt nhất là cả hai đều bị thương, mẹ có thể chỉ lo cho mình bé. Ha ha ha... Nam Tinh ở trong lòng len lén cười.

      Đáng tiếc, thực tế của mong ước tuyệt vời kia cũng rất tàn khốc!

      Mặc dù hai người Độc Thiên Nhai và Nam Bá Đông đều hận được muốn đánh ngã đối phương trước, nhưng trong lúc bọn họ đánh nửa tâm thần của họ cũng đặt ở người của Mạc Yên.

      Bọn họ muốn đánh ngã đối phương điều kiện trước tiên là Mạc Yên phải có ở đây, chỉ cần Mạc Yên ở đây họ mới có cảm giác thành tựu khi đánh ngã đối phương chứ.

      Nhưng lúc này vừa thấy nhân vật nữ chính Mạc Yên cũng muốn phất tay bỏ , bọn họ còn đánh cho ai nhìn xem đây chứ?

      Độc Thiên Nhai và Nam Bá Đông lập tức rất ăn ý cùng nhau thu tay lại, đồng thời đuổi theo Mạc Yên.

      Đáng thương cho Nam Tinh, vừa có cơ hội nắm tay Mạc yên, liền bị người khác ôm lấy, chỉ cảm thấy thân thể tung bay trung mấy vòng, mông khổ sở của bé liền hôn môi với sàn nhà.

      Nhìn thấy Mạc Yên bị lão già nhà mình ngang ngược ôm vào trông ngực, hai mắt của Nam Tinh cũng đỏ ngầu, hai tay bé nắm chặt thành quyền, hận được muốn xông lên hung hăng đập dẹp Nam Bá Đông đáng ghét.

      Trong lúc tâm lý bé giận sôi Nam Tinh lại vui mừng phát mẹ Mạc Yên của bé khách khí chút nào đẩy lão già nhà bé ra, ngược lại xoay người vẫy tay với bé, "Tiểu Tinh, tới đây nào!"

      Nam Tinh mừng như điên. Bé chưa bao giờ cảm thấy giọng tuyệt đẹp của Mạc Yên dễ nghe như giờ phút này.

      Chân bé nhanh nhẹn trực tiếp nhào tới người của Mạc Yên.

      Mạc Yên vững vàng đón được bé, "Con cẩn thận chút!"

      Nam Tinh lại sợ ác má trở về cướp người của bé, dứt khoát mở rộng tay chân ra, dùng cả tay chân quấn tới, hai tay ôm lấy cổ Mạc Yên, gắt gao thả.

      Cuối cùng còn quên ném cho Nam Bá Đông ánh mắt đắc ý, còn Nam Bá Đông ném tới bé ánh mắt sắc như đao chém điên cuồng.

      Tầm mắt của hai cha con bắt đầu im lặng đánh nhau trung.

      "Tiểu tử thúi, nhìn xem ba sau này thu thập con như thế nào!"

      "Tới đây ! Tới đây ! Con có mẹ bảo vệ, con sợ ba nha!"

      "Ba xem mẹ con có thể bảo vệ con được bao lâu? ngày nào đó ba chỉnh chết con!"

      "Ha ha ha, lão già, có bản lãnh ba cứ việc phóng ngựa tới đây, nhìn xem tiểu gia con có sợ hay !"

      "Con con con..."

      "Con con con cái gì! Sợ ba phải là con trai của Mạc Yên!"

      PK tiếng động, cuối cùng Nam Bá Đông cắn răng nghiến lợi lại thể làm gì hết hoàn toàn bại trận!

      Tiểu Tinh đắc ý ở trước mặt Mạc Yên giơ dấu tay hình chữ V thắng lợi.

      Mạc Yên lại từ tốn câu, "Tiểu Tinh, chúng ta có thể tha cho người ta, nên tha cho người ta !"

      Tiểu Tinh đỏ mặt!

      ra, ánh mắt của mẹ lại sáng như hạt tuyết!
      ***
      Nước , Luân Đôn.

      Ở ngoại ô thành phố Luân Đôn có tòa trang viên cực lớn vô cùng nổi danh, được đặt tên là---trang viên nhà họ Nam.

      Bãi cỏ xanh biếc, khu rừng rậm rạp, nước hồ xanh trong bao quanh tòa pháo đài cổ kính được xây vào thế kỷ mười chín, có loại khí yên tĩnh, hơi thở yên ổn và giàu có mang theo loại quý tôc kiêu ngạo và cao quý, cứ lạnh lùng liếc nhìn thế giới phương tây như vậy.

      Nơi này chính là đại bản doanh của gia tộc nhà họ Nam.

      Tổ tiên của nhà họ Nam là quân nhân phản động chống đối chính trị, lúc ở Trung Quốc hung hăng tạo ra số tài sản lớn, lại vào lúc thời thế rung chuyển nên thông minh di chuyển lực lượng chính ra nước ngoài. Tại thời điểm nhiều nhóm nhà giàu đấu tranh bị tàn phá ở Trung Quốc, gia tộc nhà họ Nam địa bàn nước ngoài cùng với quỷ lông vàng tranh giành chết sống lại.

      Năm đó người đứng đầu nhà họ Nam là Nam Phong kiên quyết mạnh dạn, quyết đoán sát phạt và thủ đoạn.

      Hôm nay gia tộc nhà họ Nam trải qua nhiều thế kỷ, thế lực ở trong góc tối cũng sớm vương xa ra thế giới.

      Mà thành viên trong gia tộc nhà họ Nam cũng càng ngày càng lớn mạnh, chỉ có mạng lưới ngày càng phức tạp, nhiều thế hệ tranh đoạt ngừng.

      Người đứng đầu nhà họ Nam đời thứ nhất là Nam Phong danh nghĩa có ba người con trai và hai người con .

      Mà năm đứa trẻ đời thứ hai truyền xuống tổng cộng mười tám đứa cháu.

      Mà mười tám đứa cháu đời thứ ba truyền xuống con số hơn năm mươi con cháu.

      Đến đời thứ tư lại càng dọa người, thành viên của gia tộc nhà họ Nam có tới con số tới hai trăm người.

      Đời thứ năm lại càng gia tăng cần , cả nhà họ Nam chỉ sợ cũng có năm tới sáu trăm người, bao gồm những người họ hàng ngoài.

      Mà Nam Bá Đông cũng là con trai trưởng dòng chính tông đời thứ tư.

      Theo lý chỉ bằng vào thân phận của , lúc này Nam Bá Đông nên phải hưởng thụ tôn vinh gia tộc của nhà họ Nam, nắm quyền to ở trong tay mới phải. Vậy rốt cuộc vì nguyên nhân gì năm đó là con trai trưởng chính tông đời thứ tư mà lại phải có kết cục luân lạc thê thảm như vậy?
      bornthisway011091 thích bài này.

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 34: từ bỏ quân đội theo thương nghiệp

      Thủ đô.

      Hai năm trước, ở thủ đô phồn hoa rực rỡ tàng long ngọa hổ này có công ty tên "Long Uy Bảo An", có bất kỳ dấu báo trước nào mà ngang nhiên thành lập.

      Lúc "Long Uy Bảo An" xuất , mọi người dưới của thủ đô chờ xem trò cười của "Long Uy". Bởi vì những nghiệp về bảo an của thủ đô bao gồm cả những thành phố khác ở xung quang sớm bị công ty tên là "Hổ Báo Bảo An" độc quyền.

      Trong thủ đô có ai mà biết, người đứng sau "Hổ Báo Bảo An" cũng rất siêu mạnh và trải qua mấy năm phát triển. tại lại trở thành công ty bảo an số số hai toàn quốc, thậm chí còn mở rộng địa vị cả nước.

      Sản nghiệp bảo an trong nước có "Nam Uy Viễn, Bắc Hổ Báo", chính là hai công ty bảo an lớn nhất nước. là trùm phương Nam, là trùm phương Bắc, tự kiếm sống lãnh thổ của mình, nước sông phạm nước giếng.

      Nhưng bây giờ, đột nhiên phía Bắc nhảy ra "Long Uy Bảo An" tới giành ăn, làm sao lại có trò hay để nhìn chứ!

      Tất cả mọi người mỏi mắt mong chờ muốn nhìn xem tay mơ "Long Uy" bị con "Hổ Báo" to lớn cắn ngụm như thế nào.

      Có thể làm cho người ta kinh hãi đó chính là nửa năm qua "Long Uy" chẳng những có chuyện gì, ngược lại "Hổ Báo" lại cúi đầu cao quý với "Long Uy" và chính thức tuyên bố bị "Long Uy Bảo An" thu mua. Từ nay về sau "Hổ Báo" ở Trung Quốc trở thành chuyện qua.

      Ở phía Bắc to lớn của Trung Quốc mình "Long Uy" chống đở nửa giang sơn với "Uy Viễn" ở phía Nam.

      còn uy hiếp của "Hổ Báo", việc lớn của "Long Uy" ngày càng thịnh.

      Trong khoảng thời gian hai năm ngắn ngủi ở nơi này nhiều lần mở rộng phát triển. Ngay cả "Uy Viễn" ở phía Nam, mà "Long Uy" vẫn dồn về các tỉnh thành ở phía Nam, làm "Uy Viễn" ở phía Nam phải biết mất.

      Mà "Long Uy Bảo An" cũng trở thành công ty bảo an bậc nhất cả nước.

      Theo thời gian trôi qua, khắp ngỏ phố đều truyền tai nhau về truyền thuyết này.

      Tục truyền, thành viên của "Long Uy Bảo An" có 0.8 phần trăm là lính đặc chủng giải ngũ. Hơn hai mươi phần trăm là đến từ cao thủ võ thuật dân gian. "Long Uy" chẳng những có căn cứ của chính mình, mà còn có thiết bị tiên tiến nhất và những võ sĩ dũng cảm nhất của mình. Bọn họ có thể tạo ra những kỳ tích hoàn mỹ nhất cho người thuê.

      Tục truyền, thành viên của "Long Uy" có thể chấp nhận bất cứ nhiệm vụ gì, chỉ có người trả nổi tiền, chứ bao giờ có chuyện bọn họ làm được nhiệm vụ.

      Tục truyền, người đứng sau "Long Uy" còn mạnh hơn gấp trăm ngàn lần so với "Hổ Báo" trước đó, lẫn lộn giữ đen trắng, có người nào có thể lay động.

      Tục truyền, "Long Uy" là công ty bảo an đầu tiên có thể hợp tác tư nhân với chính phủ.

      Tục truyền....

      Mọi người từng nghĩ ra rất nhiều truyền thuyết về "Long Uy Bảo An" như là tạo ra quân đội võ trang của mình tung hoành giữa hai giới hắc bạch.

      Mà ở dưới tất cả truyền thuyết, tổng giám đốc của "Long Uy Bảo An" tự nhiên cũng trở thành nhân vật thần bí nhất của công chúng.

      Đứng nghiêm phố đô thành và trước cửa công ty "Long Uy Bảo An" toàn là ký giả nối dài dứt. Bọn họ tìm đủ mọi cách và có chỗ nào là tìm để vào "Long Uy Bảo An", muốn nhìn trộm diện mạo của tổng giám đốc thần bí của "Long Uy Bảo An".

      Chỉ tiếc, các biện pháp bảo an của "Long Uy Bảo An" quá mức nghiêm ngặt, cho tới bây giờ vẫn chưa có ký giả nào có bản lãnh nấp vào trong công ty "Long Uy Bảo An" để tìm ra được .

      Càng như thế tổng giám đốc của "Long Uy Bảo An" lại càng làm cho người ta quan tâm.

      Công ty "Long Uy Bảo An" ở phố đô thành là toà lầu cao cấp mười tầng, thoạt nhìn cũng lớn, ngoại trừ bốn chữ quảng cáo "Long Uy Bảo An" biển hiệu tương đối dễ coi ra, đúng là nhìn ra nó có chỗ nào đặc biệt hơn người.

      Thế nhưng tại ở thủ đô và phần lớn các thành phố phía Bắc có 0.8 phần trăm công ty lớn áp dụng hệ thống bảo an và thành viên phụ trách bảo an của "Long Uy Bảo An". Phí bảo an của những công ty này trả cũng đủ để doạ người, chứ gì đến những nhiệm vụ sau lưng kia, càng biết có bao nhiêu tiền chảy cuồn cuộn ngừng vào "Long Uy Bảo An".

      Long Uy, Long Uy, vươn cao Long Uy, chấn hưng Trung Hoa! Nếu xâm phạm uy phong của tôi, mặc dù ở xa cũng phải giết!

      Đây chính là mục đích và lòng tin cố định của "Long Uy".
      ***
      Mắt thấy lễ mừng năm mới sắp đến, đại viện của nhà họ Tần cũng náo nhiệt.

      Hôm nay là chủ nhật, ông cụ Tần ra lệnh tiếng làm tất cả con cháu đều ngoan ngoãn chạy tới đại viện nhà họ Tần. Toàn bộ mười mấy người ngồi vây quanh ở trong phòng khách, đàn ông tán gẫu về thời , còn đàn bà trò chuyện về sinh hoạt thường ngày của gia đình. Hai, ba nhóm tuỳ ý trò chuyện và chờ nghe mệnh lệnh cao nhất từ ông cụ.

      Chỉ chốc lát sau, ông cụ Tần chắp tay sau lưng cùng với đồng chí cảnh vệ, chậm rãi ra!

      Ông cụ Tần có khí thế giận mà nghiêm, trong nháy mắt làm cho thanh trong phòng khách hoàn toàn biến mất. Từng người đổi sang vẻ mặt cung kính, cúi mắt kêu "Ba", "Ông nội" và linh tinh các loại hỏi thăm.

      Ông cụ khoát tay chặn lại, "Đều ngồi cả !"

      Ông ngồi ở cao, mắt lợi hại đảo qua, ngay sau đó nhìn về phía Tần Kiến Quốc, "Thiên Nham đâu? Cũng sắp tới giờ cơm tối, tại sao nó còn chưa về?"

      Lương Mộc Lan vội vàng , "Ba, con vừa mới gọi điện thoại cho Thiên Nham rồi, nó mười phút nữa đến!"

      Ông cụ khẽ ừ tiếng rồi gì nữa.

      Trong lúc cảm giác khí bên trong phòng khách nặng nề bên ngoài đại viện vang lên tiếng động cơ của ô tô. Ánh mắt Lương Mộc Lan sáng lên, là con trai bà tới sao?

      Bà vội vàng đứng dậy, ra ngoài đón.

      Quả nhiên bà vừa mới tới cửa liền nhìn thấy được con trai bà cao to cường tráng, mặc bộ áo đen và quần đen, uy vũ và đẹp trai bước mạnh mẽ vào trong đại viện.

      Khí thế dương cương, uy vũ và lạnh lùng vô cùng mạnh mẽ, rồi lại ưu nhã như báo săn chính là con trai bảo bối Tần Thiên Nham của bà.

      Trong lòng Lương Mộc Lan tràn đầy tự hào, nhưng lúc Tần Thiên Nham nâng lên đôi mắt lạnh băng như đao kia lạnh lùng nhìn vào bà, Lương Mộc Lan liền đau lòng vô cùng! Nhất thời tất cả chua xót cho rằng đè xuống lại hoá thành nước mắt rơi như mưa.

      Đứa bé này, lúc được người ta cứu về từ Tam Giác Vàng chỉ còn lại hơi thở, toàn thân cao thấp đều gảy xương và các loại chấn thương bên trong. Khi bà nghe được đứa bé này nhảy núi tự sát để chết theo tình với Mạc Yên, Lương Mộc Lan khóc suốt tuần.

      Cho dù có mang trở về, dùng các điều trị tốt nhất trong đoàn đội kéo từ quỷ môn quan trở về, Tần Thiên Nham cũng phải nằm trong bệnh viện ước chừng hai tháng mới hồi phục.

      Từ sau khi tỉnh lại, trở thành bộ dạng như tại, đối với người nào cũng đều trưng ra vẻ mặt lạnh lùng, cả người như bị rút hồn, như xác hồn còn sống. Cho dù đối với mẹ ruột là bà, cũng cho chút sắc mặt tốt để nhìn.

      Mạc Yên hai năm rồi, mà tới bây giờ Tần Thiên Nham vẫn mình coi chừng ngôi nhà của bọn họ.

      lần Tần Thiên Nham về nhà, Lương Mộc Lan như lơ đãng câu, "Thiên Nham, Mạc Yên ra lâu như vậy rồi, phải con cũng nên suy tính chút cho chuyện của mình sao?"

      Tần Thiên Nham lập tức nhăn mặt, sau đó suốt nửa năm cũng về nhà, hơn nữa cũng câu nào với Lương Mộc Lan.

      Trong lòng Lương Mộc Lan vừa tức vừa đau, vừa khổ sở vừa thương xót. Làm thế nào mà con trai của người ta đến vấn đề về phụ nữ cứ lạc quan phóng khoáng như vậy, mà con trai ngu ngốc của bà lại người phụ nữ đến chết thay đổi là sao? chẳng những vì mà có thể sống, còn vì mà có thể chết. Chẳng lẽ còn nên vì mà suốt đời sống đơn tới già sao?

      Mạc Yên, nếu con ở dưới suối vàng có biết, nhìn thấy Thiên Nham vì con như vậy, con có thể yên tâm sao?
      bornthisway011091coi_coi thích bài này.

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 35: Sống so với tử nạn

      Tần Thiên Nham như nhìn thấy đau lòng của mẹ mình, vẫn lướt qua bà thẳng vào trong phòng khách.

      Gương mặt lạnh lùng kia của , và thân khí thế lạnh lẽo so với ông cụ còn hơn chứ kém. Vừa vào cửa liền hạ xuống hơn phân nửa hơi thở của tất cả mọi người trong phòng khách, mọi người chỉ cảm thấy toàn thân đều lạnh và lạnh.

      Mấy người đàn ông bên trong phòng nhìn thấy Tần Thiên Nham uy vũ như vậy đều ở trong lòng quát tiếng làm màu, nhưng trong mắt cũng vài phần đau lòng.

      Đúng vậy! Tần Thiên Nham như trưởng thành trong đêm trở thành người đàn ông thành thục và chững chạc. Thiếu niên luôn luôn nở nụ cười như ánh mặt trời trước tất cả mọi người trong nhà năm ấy còn. Nhưng mà trưởng thành và chững chạc của làm như thế nào để đổi lấy trong lòng của bọn họ đều biết hết sức ràng.

      Lúc ấy, sau khi thương thế của Tần Thiên Nham lành liền thỉnh cầu Tần Kiến Quốc rằng muốn giải ngũ, sau đó làm Tần Kiến Quốc biết làm sao!

      Đối với gia tộc nhà của bọn họ luôn luôn chiếm lĩnh vị trí quan trọng trong quân đội mà giải ngũ là chuyện thể nào xảy ra!

      Huống chi, Tần Thiên Nham là đời thứ ba ở trong quân đội, tuổi còn trẻ mà bò lên được vị trí này, làm sao có thể bỏ dễ dàng như vậy?

      Đương nhiên là dễ dàng rồi! Trong việc này chẳng những có tự mình cố gắng, nhưng nếu như có thế lực của gia tộc ở phía sau, có cố gắng bò lên từng bước như thế nào nữa, làm sao có thể như tại bước lên mây như diều gặp gió?

      tại lại đòi bỏ, lui liền lui! Làm sao suy nghĩ chút người trong nhà vì lên chức bỏ ra bao nhiêu là cố gắng?

      Sau khi Tần Kiến Quốc sững sờ, ngay sau đó chính là lửa giận ngút trời, vung tay lên hung hăng cho tát, " là cái đồ vô dụng, nếu dám lại lần nữa có tin tôi đánh chết hay !"

      Nhưng mắt Tần Thiên Nham vẫn chớp, tránh cũng tránh, chính là chấp nhận cái tát này từ ba mình.

      Người đàn ông sinh hoạt lâu dài ở trong quân đội, nên khi ông ra tay có bao nhiêu sức lực? cái tát này đánh sưng đỏ gương mặt của Tần Thiên Nham, khoé miệng chảy máu.

      Nhưng Tần Thiên Nham vẫn quật cường kiên định ngẩng đầu lên, lại câu, "Ba, coi như ba có đánh chết con, con vẫn muốn giải ngũ!"

      " ..." Tần Kiền Quốc chỉ vào đến mức giận được nên lời, chỉ cảm thấy cổ họng như bị cổ khí tức chặn lại, tim bị bóp chặt trận đau đến mức ông thở được.

      Lúc bàn tay ông vừa giơ lên thấy mặt Tần Thiên Nham sưng đỏ, vô tận lạnh giá và bi thương ở trong đáy mắt làm cho ông liền nhịn xuống.

      Ở bên trong phòng lo lắng tới lui, Tần Kiến Quốc chợt dừng ở trước mặt Tần Thiên Nham, " cho tôi lý do. Nếu như có thể thuyết phục tôi, tôi cho thối lui!"

      Hai tròng mắt của Tần Thiên Nham tràn đầy thống khổ và đau thương, "Ba, lúc Yên nhi chưa xảy ra việc gì, con vẫn luôn cảm thấy mình là người đàn ông đầu đội trời chân đạp đất. Con ở trong mắt nhiều người là hùng. Nhưng bây giờ con mới biết, con là người nhát gan vô dụng, ngay cả vợ mình mà cũng giữ được. Con ngay cả Yên nhi chẳng những bảo vệ được, mà ngay cả con của mình cũng chết dưới tay con. Ba, tại con qua được cửa ải của chính mình, con... cầm nổi súng!"

      Cổ họng Tần Thiên Nham chứa trận nghẹn ngào, trước mắt lại ra hình dáng lúc Mạc Yên ngã xuống. Nước mắt của tuôn trào, được gì nữa.

      Tần Kiến Quốc cũng chuyện, nhưng nhìn con trai như vậy, ông cũng khó chấp nhận, tức giận trong lòng cũng theo đó hạ xuống.

      "Thiên Nham, con có thể xin nghỉ phép, nghỉ bao nhiêu cũng được. Nhưng đừng xem chuyện giải ngũ như vậy!"

      Tần Thiên Nham cười khổ sở lắc đầu, " được ba, chỉ cần con còn mặc bộ quân phục này, chỉ cần con cầm lấy súng, con nhớ đến ánh mắt lúc Mạc Yên ngã xuống. ấy cứ nhìn thẳng con như vậy, biểu cảm mặt ấy vẫn bình tĩnh như vậy rồi lại mãnh liệt như trận gió lốc lớn, có thể đánh tan nát toàn bộ tâm thần của con. Ba, con có lỗi với ấy! Hơn nữa con càng có lỗi với đứa con chưa kịp ra đời của chúng con! Con còn xứng đáng để đứng chức vụ thiêng liêng này. Nếu con còn ở đơn vị này ngày, con thống khổ ngày. Ba, cầu xin ba hãy đồng ý thỉnh cầu của con, để cho con có thể đổi lại cách sống, nếu ...con sống nổi!"

      Tần Kiến Quốc nghe giọng bi thương và đau khổ của Tần Thiên Nham, đôi đồng tử cũng đỏ ngầu, mơ hồ có tầng nước chớp động.

      Ông ngửa mặt lên, cố gắng hít mũi cái, ổn định đáy lòng rung động, mới thấm thía với Tần Thiên Nham, "Thiên Nham, ba hiểu tâm tình của con, nhưng chúng ta là quân nhân, chúng ta đứng vị trí này, vị trí này trừ bỏ đại biểu quyền lợi cao nhất đối với bên ngoài, thân con còn có trách nhiệm và nghĩa vụ. Con nên nhớ, lợi kiếm của bộ đội đặc chủng của chúng ta có bao nhiêu dũng, trong bọn họ có người nào mà phải ngã xuống trước họng súng của kẻ địch vô tình vì phải bảo vệ đất nước và nhân dân, vậy bọn họ là vì cái gì? Vì muốn có lỗi với đảng, có lỗi với nhân dân, có lỗi với quân phục xanh biếc ở người chúng ta!"

      Tần Kiến Quốc dâng trào dừng lại chỗ này, cảm giác tâm tình mình quá mức kích động. Ông lại dừng chút, mới thở dài tiếng, "Toàn thân quân phục này phải mỗi người có thể mặc ra thần thái của nó. Con là nhân tài đứng đầu về quân , bất kể về công hay về tư, ba cũng cho phép con giải ngũ. Nếu như con nhất định giải ngũ, sau này... đừng gọi ba là ba!"

      xong, Tần Kiến Quốc phất tay bỏ .

      Tần Kiến Quốc biết ông lấy quan hệ cha con để buộc , nhưng trong lòng ông cũng ràng, Tần Thiên Nham là người hai. Nếu hôm nay ra lời này, phần lớn có đường sống quay về.

      Bất đắc dĩ, Tần Kiến Quốc chỉ đành trở về nhà, báo cho ông cụ biết chuyện của Tần Thiên Nham, để cho ông cụ tới quyết định chuyện hay ở của .

      Ông tin rằng chỉ cần ông cụ câu, bất kể như thế nào Tần Thiên Nham vẫn nghe.

      Ông cụ Tần đối với Tần Thiên Nham kỳ vọng rất cao, Tần Thiên Nham là nhân tài trưởng thành trong nhóm con cháu của ông. Vốn muốn cho phát triển ở trong quân đội, nhưng bây giờ xem ra, Mạc Yên là vết thương lớn ở trong tim , ngay cả công việc thích nhất mà cũng nhất quyết từ bỏ.

      Ông cụ Tần vòng vo nửa ngày đột nhiên nhớ đến buổi mật đàm mấy hôm trước với Thủ trưởng Nhất Hào, ánh sáng trong đầu loé lên.

      Ngay lập tức ông lại ý tứ của Thủ trưởng Nhất Hào với Tần Kiến Quốc. Sau khi hai cha con ở trong thư phòng vạch kế hoạch nửa ngày, cuối cùng ông cụ Tần lại đích thân gặp mặt chuyện cả nửa ngày với Tần Thiên Nham. Rốt cuộc vẫn đồng ý thỉnh cầu giải ngũ của Tần Thiên Nham, để cho gánh trách nhiệm nặng nề khác.

      Lúc đó cùng Tần Thiên Nham xin giải ngũ còn có người em Đồng Tranh, Hàn Tiếu Trần, và những con tin từng ở Tam Giác Vàng như Hàn Chiến, La Hán. Bọn họ liền trở thành nhân viên quan trọng của "Long Uy Bảo An".

      Sau đó, Tần Thiên Nham triệu tập toàn bộ những lính đặc chủng giải ngũ đến trước mặt, chính thức hợp thành "Long Uy Bảo An", bắt đầu trở thành công việc và cuộc sống mới của Tần Thiên Nham.

      có ai biết trong hai năm nay trải qua bao nhiêu khó khăn. Vì để cho mình nghĩ tới Mạc Yên, làm cho ông nội và cha mẹ thất vọng và đau lòng, mặt dày sống tạm bợ ở thế giới này.

      tại, Tần Thiên Nham mới hiểu được tại sao có người sống bằng chết!

      Chết rất dễ dàng; nhưng sống so với chết còn khó chịu hơn!
      coi_coi thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :