1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Quân chính tam thiếu đừng quá phận - Tam Thiên Trường Ca

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 37: Người đàn ông dịu dàng.

      Xế chiều, gió nổi lên.

      Bầu trời xanh thẳm biết từ lúc nào bắt đầu trở nên xám xịt, như bị phủ lên tầng băng gạc màu xám. Phía chân trời xa xa, có đám mây đen lớn như được nhuộm mực nước từ từ bay tới.

      Phỏng chừng, bao lâu nữa, trận mưa to đây.

      Giản Trang đến chỗ mấy ngôi nhà dân cư cũ kỹ, đứng yên dưới tầng của nhà Lý Chí Cường, dám bước ra bước.

      rất muốn lên gõ cửa nhà cậu, muốn nhìn chút xem thân thể mẹ phục hồi thế nào, thời gian qua có tốt hơn ?

      Nhưng mà, càng đến gần càng e sợ. Lúc ở quảng trường cái gì cũng nghĩ đến, đầu óc nóng lên ngồi taxi tới đây. tại đứng dưới nhà cậu, ngược lại mất dũng khí lúc ban đầu.

      Bây giờ phải là Lý Vận, mà là Giản Trang. Là người xa lạ cậu hoàn toàn quen.

      lúc này, có thể sử dụng thân phận gì để lên gõ cửa nhà cậu đây? Cứ cho là cậu mở cửa, lại lấy lý do gì vào thăm mẹ bây giờ? có lý do gì để vào nhà chứ?

      Ai đồng ý cho người xa lạ vào nhà mình chứ, còn để người lạ chuyện dông dài với người nhà của mình hay sao?

      cũng thể xông vào “Con là Lý Vận, con có chết!”, như vậy bị coi là bệnh thần kinh, cửa nhà cậu còn chưa vào được, ngược lại có thể đến thăm bệnh viện tâm thần lần nữa rồi.

      Ở dưới tầng do dự lúc, do dự hết lần này đến lần khác, Giản Trang quyết định lên.

      Nếu đến, lên xem chút, cũng trước được gì. Lấy cớ gõ nhầm cửa, cho dù nhìn thấy mẹ, có thể gặp cậu cũng tốt.

      Sau đó, đến khi Giản Trang đứng trước cửa chống trộm, gõ cửa vô số lần cũng thấy ai trả lời, chút tưởng niệm còn sót lại trong lòng cũng tan vỡ.

      Trong nhà cậu, người cũng có.

      Chẳng lẽ mọi người ra ngoài dạo tản bộ rồi?

      Đáy mắt Giản Trang xẹt qua vẻ thất vọng, lưu luyến nhìn cánh cửa chút, sau đó xoay người, lẳng lặng rời .

      *

      Tâm niệm người, lại được như nguyện nhìn thấy, trong lòng khó tránh khỏi mất mác.

      Rời khu dân cư cũ kỹ, Giản Trang dạo ở khu náo nhiệt nhất quảng trường, nhìn xe tới xe lui đường phố, nhìn biển người mênh mông mờ mịt trước mặt.

      vì bị tính kế mà chết thảm, lại ngoài ý muốn mà sống lại. Sau khi sống lại, may mắn có được cuộc sống hoàn toàn mới, trở thành thiên kim tiểu thư có tiền, chỉ cần dựa vào thế lực của gia đình, sau này cuộc sống có thể thuận buồm xuôi gió, lên như diều gặp gió, đây là cuộc sống và cơ hội mà bao nhiêu người tha thiết ước mơ nhỉ?

      Mặc dù có cơ hội tốt như vậy, cuộc sống cũng thể buồn lo.
      Sau khi trở thành Giản Trang, ý nghĩa là trở thành người khác. Đối với người nhà họ Lý mà , chính là người ngoài. có bất kỳ thân phận gì để tiếp xúc người nhà họ Lý, lại càng có bấy kỳ lập trường gì dung nhập vào cuộc sống trước nữa.

      Chỉ có thể như lời bài hát, từ quen thuộc nhất thành người xa lạ.

      Nghĩ đến đây, trong lòng Giản Trang khỏi cảm thấy đau xót…….

      “Ầm____”

      Bầu trời càng ngày càng u ám phát ra tiếng gầm gừ vang dội, kèm theo tiếng sấm nổ vang trời, đạo tia chớp trắng như thanh kiếm sắc bén, xé rách tầng mây, đâm rách đám mây nền trời đen kịt, chỉ thoáng, ánh sáng tia chớp khiến bầu trời mảnh sáng rực.

      Giản Trang bụng đầy tâm bị tiếng sấm đinh tai nhức óc dọa sợ hết hồn, dưới chân lệch cái, thân thể liền nghiêng ngả lảo đảo……

      Sau đó, tiếng phanh xe khẩn cấp vang lên, tiếng bánh xe ma sát mặt đất kịch liệt so với tiếng sấm càng chói tai hơn!

      Giản Trang ngã lăn đất, cùng lúc, chiếc xe hơi phanh gấp kia cũng kịp thời dừng lại, cách người rất gần…..

      Nguy hiểm ! Thiếu chút nữa là bị đâm rồi!

      Trong nháy mắt lúc Giản Trang ngã xuống đường, sau lưng chiếc xe hơi màu đen tới, nếu phải là lái xe có kỹ thuật vượt trội, kịp thời dừng xe lại, sợ rằng giờ này Giản Trang bị đánh bay hơn mười mét rồi.

      Giản Trang ngã xuống đường nhựa, đầu gối trực tiếp va chạm với mặt đường cứng rắn, nhất thời đau như bị dao cắt, đau đến nỗi mặt cũng đều đỏ.

      Bên trong xe.

      Người đàn ông ngồi bên cạnh ghế lái vốn là cầm ly cafe nóng muốn uống, nhưng trải qua việc xe vừa phanh gấp như vậy, ly café nóng trong tay quả nhiên bay ra hơn nửa, dội lên phía dưới cổ áo.

      “Tiên sinh, chuyện này…..”

      Người lái xe đầu tiên là ngẩn ngơ, giây kế tiếp lập tức cúi thấp đầu : “ xin lỗi tiên sinh, đây là…..”

      có gì.” Người đàn ông vẫn cầm ly cafe trong tay, ngồi vững vàng bên cạnh ghế lái, khẽ vuốt cằm nhìn đường vân áo sơ mi màu lam nhạt bị ướt, sau khi thản nhiên nhìn lướt qua, giơ cánh tay lên, lưu loát đem ly cafe để lại bên trong chiếc ly trong xe.

      “Tiên sinh.” Người lái xe nhanh tay lẹ mắt lấy ra chiếc khăn tay sạch , đưa tới trước mặt người đàn ông.

      khí bên trong xe hết sức đè nén, mặc dù người đàn ông có bất kì biểu tức giận nào, nhưng người ngồi ở vị trí lái xe vẫn cẩn thận cúi đầu, dùng khóe mắt vụng trộm quan sát động tĩnh của người đàn ông.

      Mà đối mặt với mọi chuyện phát sinh trước mắt, biểu của người đàn ông rất thong dong dịu dàng, nhanh chậm nhận lấy khăn tay, khéo léo điều chỉnh, kiên nhẫn xếp lại, hai ngón tay kẹp mặt khăn tay, lau chất lỏng chưa khô.

      Lúc lau đến cổ áo, gò má người đàn ông từ từ buông lỏng, bộ dạng tựa như rất vui vẻ, đường cong gương mặt trở nên nhu hòa, môi nhếch lên, khóe miệng chứa đựng nụ cười dịu dàng, mắt ưng dưới mày kiếm (= lông mày lưỡi mác) lại bén nhọn chuyển cái, nhìn Giản Trang đứng lên ngoài xe, giọng , “Hôm nay là mùng mấy? Thế nào lại liên tiếp gặp phải chuyện làm người ta vui đây. Thí Chủ, cậu xem cái này gọi là ‘năm hạn xui xẻo’ có đúng ? Chuyện vừa rồi thôi , giờ lại có người phá hủy bộ quần áo của tôi ….. Ừ, khéo là lần này tính tình của tôi lại tốt.” Người đàn ông dừng lời, tầm mắt dời cái, nhìn thuộc hạ bên cạnh, tiếp tục , “Thí Chủ, cậu , chuyện này nên xử lý thế nào? Nên bán hay là giết ta?”
      Last edited by a moderator: 20/4/15
      phuongvutyty thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 38: Mời ấy lên xe .

      Người được gọi là ‘Thí Chủ’ lập tức ngẩng đầu nhìn người đàn ông, mặt ngẩn ra.

      “Thế nào, cảm thấy biện pháp của tôi hay? Vậy xem cậu nghĩ thế nào, lần này làm theo lời cậu.”

      Người đàn ông nhấc chân phải, biếng nhác khoác lên chân trái, phần cơ thể vẫn thẳng tắp, lọt vào giữa ghế ngồi, mặc dù tư thế ngồi buông lỏng, nhưng quanh người vẫn tản mát ra khí thế ngang ngược như bậc đế vương, vô cùng cao quý.

      “Tiên sinh….” Thí Chủ nháy mắt giật mình, nhìn Giản Trang ở ngoài xe, mặt lộ vẻ khó khăn : “Cái này…..”

      “Cậu muốn gì?” Người đàn ông kiên nhẫn nhìn Thí Chủ, khuôn mặt sạch , vẻ mặt thay đổi chút nào, vẫn nhu hòa như cũ: “Cậu cũng biết, tâm tình tôi tốt, lại có nhiều thời gian.”

      Hiển nhiên người đàn ông rất có tố chất, tu thân dưỡng tính vô cùng tốt, cho dù tại tâm tình vui, hơn nữa dưới tình huống tức giận, còn có thể trấn định, mặt mũi ôn hòa năng ưu nhã. Ngay cả lời uy hiếp, từ trong miệng ra cũng dễ nghe giống như lời tâm tình đường mật giữa các đôi tình nhân vậy.

      Người nào đầu óc linh hoạt, nghe ra ngụ ý của .

      Nhưng, Thí Chủ nghe được. Khi người đàn ông vừa dứt lời, Thí Chủ lập tức mở miệng, to gan câu: “Tiên sinh, chuyện này bằng cứ tính như vậy, người phụ nữ kia dù sao cũng cố ý, mà tiên sinh cũng thiếu tiền mua quần áo. Mặt khác, ra người phụ nữ này……tôi biết, coi như là người bạn của tôi.”
      Người đàn ông nhìn Thí Chủ, đôi mắt nâu sáng ngời như hạt sương, con ngươi thâm thúy, sắc bén giống như mắt ưng, có thể xuyên qua ánh mắt của đối phương, nhìn thấy tâm hồn tận sâu bên trong, “Bạn bè……” lúc ra chữ này, người đàn ông kéo dài thanh, ngừng chút, tiếp tục , “Của cậu?”

      “Đúng vậy. quá thân quen, nhưng xác thực là bạn bè. Hơn nữa còn có mối quan hệ quan trọng khác.” Thí Chủ ánh mắt trong suốt, kiên định và cung kính nhìn người đàn ông, trịnh trọng trả lời.

      có mấy người có thể nhìn thẳng vào mắt người đàn ông như vậy, nhất là thuộc hạ mà Thí Chủ coi như là người thứ nhất.

      “Ồ.” Cánh môi khẽ nhếch chút, người đàn ông coi như là lộ ra nụ cười tươi tắn, hỏi “Ngược lại hôm nay cậu lại cho tôi niềm vui bất ngờ. Người như cậu, cũng học được kết giao bạn bè ư? Cậu và người phụ nữ kia có quan hệ gì? ta từng là người để cậu trút dục vọng sao?”

      phải. Những phụ nữ tiên sinh thưởng cho tôi như vậy là đủ rồi. Tôi với ấy, ngoại trừ là bạn bè, còn có món nợ .” mặt Thí Chủ lộ ra chút gì, nghiêm túc “Tôi còn là chủ nợ, ấy thiếu tôi khoản tiền. Tiên sinh chắc còn nhớ chứ, đoạn thời gian trước, phái tôi điều tra chi tiết cuộc sống của cậu hai, người phụ nữ đó chính là bị cậu hai tìm người ‘sửa chữa’.Chuyện trước đó là, tôi ngồi trong xe, ấy chỉnh kính chiếu hậu xe cho thẳng ra, sau đó tôi qua, thấy ấy ngất ngã xuống đất. Là tôi đưa ấy đến bệnh viện, cho ấy tiền khám bệnh. Mặc dù số lượng nhiều lắm, nhưng mà cũng là thiếu nợ của tôi, cũng chính là quan hệ chủ nợ.”

      “Cậu và ta như vậy cũng gọi là bạn bè? Vậy cậu biết ta tên là gì ?”
      “Biết. ấy tên là Giản Trang.” Nhập viện cần điền tên họ bệnh nhân, lúc ấy người vừa đúng lúc mang theo thẻ công tác, thẻ có tên của ấy. Mặc dù lúc ấy vội vàng, chẳng qua là liếc cái, nhưng Thí Chủ lại nhớ rất ràng.

      “Tốt.” Người đàn ông xoay tầm mắt, nhìn Giản Trang ở ngoài xe, khóe môi cong lên, mang theo nụ cười ôn nhu, mở miệng : “Nếu là bạn bè gặp nhau, vậy mời ấy lên xe …..”


      Chương 39: Kết thành bạn bè.
      Giản Trang run run rẩy rẩy từ mặt đất đứng lên, đầu gối trải qua cú ngã vừa rồi, bị trầy da, cảm giác đau rát từ đầu gối truyền đến khiến nhe răng trợn mắt, muốn đứng nhưng lại đứng thẳng được, muốn động vào vết thương nhưng lại dám động.

      lớn đến như vậy, bộ còn bị ngã. Giản Trang suy nghĩ chút liền tự cảm thấy mất mặt, vành tai đều đỏ ửng, cũng muốn nhanh, nhưng vừa bước bước, da thịt ở đầu gối liền truyền đến trận đau đớn.

      Ầm___

      tiếng sấm dữ tợn chợt vang lên, bầu trời trầm lại lóe lên những tia chớp xanh tím quỷ dị.

      Tiếp đến, thanh rào rào vang lên. Kèm theo tiếng sấm cuồn cuộn là trận mưa như trút nước, vô số hạt mưa lớn như hạt đậu từ trong tầng mây rơi xuống, nện vào mặt đất. Trong nháy mắt mặt đất khô ráo liền lênh láng nước.
      Người đường lập tức chạy, đường rất nhanh còn bóng người.

      Trừ Giản Trang. Chỉ có mình đứng đó, tóc ướt sũng, mắt nhìn chằm chằm đầu gối của mình.

      “Đen đủi!” Giản Trang cúi đầu, nhìn quần bị rách, lộ ra da thịt hồng hồng ở đầu gối, “Bị ngã còn chưa tính, con mẹ nó trời còn mưa!”

      Trời già ơi, ông cố ý muốn chỉnh tôi đúng ?

      Vừa thể lại, mưa lập tức trút xuống. Hơn nữa chung quanh xe taxi ít đến đáng thương, từ lúc ngã đến bây giờ, chiếc xe taxi hay xe con nào ngang qua.

      Giản Trang mở ví da, lục lọi tìm điện thoại trong túi xách, là bất đắc dĩ, giờ chỉ có thể gọi cho Nguyễn Hàn Thành nhờ lái xe đến đón .

      “Xin hỏi Giản Trang đúng ?”

      Lúc Giản Trang lục lọi túi xách, mưa đầu chợt ngừng, ngay sau đó bên tai truyền đến giọng lễ phép, lạnh nhạt nhưng ràng.

      “………Phải. là?” Giản Trang lập tức ngẩng đầu lên, thấy trước mặt là người đàn ông mặc áo sơ mi xanh dương nhạt, đầu tóc nhàng khoan khoái, màu tóc có hơi vàng, mặt mũi tính là tuấn nhưng các nét cân đối, da mặt cũng trắng nõn nhưng rất sạch .

      Mà cảm thấy có nước mưa, phải vì trời tạnh mà là giờ phút này, người đàn ông an tĩnh đứng ở trước mặt , cầm cái ô đen chặn lại nước mưa.

      Mà bản thân người đàn ông, hoàn toàn đứng trong mưa.

      nhớ tôi ư? Lần đó ngất xỉu ở ven đường, tôi ngang qua đưa vào bệnh viện. Đừng chút ấn tượng cũng có chứ?” Thí Chủ đứng trong mưa, mặt nở nụ cười ôn hòa.

      “A____ là à!” Giản Trang bừng tỉnh hiểu ra, vui mừng chỉ vào Thí Chủ, “Hôm đó là đưa tôi đến bệnh viện ư? Tôi có ấn tượng, y tá cho tôi biết là người đàn ông đưa tôi vào bệnh viện. Tôi ngờ lại gặp ở chỗ này. Chuyện lần trước tôi còn chưa cảm ơn , có thể gặp lại tôi trả lại tiền cho , thể thể nợ tiền của mãi, mọi người kiếm tiền đều dễ dàng mà.”

      “Tôi biết tên của cũng là do thẻ công tác có ghi. Ngày đó còn có việc cần làm nên phải trước. Còn chuyện tiền nong cần đến, lần này gặp lại cũng coi như là duyên phận, bằng chúng ta liền kết thành bạn bè . Tôi họ Đàn, tên là Thí Chủ.” Trong mắt Thí Chủ vui vẻ, lẳng lặng nhìn Giản Trang, tiếp, “ tại trời mưa đường dễ , hơn nữa tôi thấy đầu gối của bị thương cũng dễ dàng đứng trong mưa bắt xe……. Hay là như vậy, lên xe , tôi chở về nhà?”

      “……….” Giản Trang suy nghĩ chút, nhìn mưa càng ngày càng lớn, gật đầu : “Cũng tốt.”

      Chương 40: nấu cơm à?

      Sau khi lên xe, Thí Chủ sắp xếp cho Giản Trang ngồi vào ghế sau.

      Giản Trang cũng nghĩ đến lại trùng hợp gặp mặt ân nhân cứu mạng mình ở đây. Nếu phải hôm đó Thí Chủ ra tay giúp đỡ đưa đến bệnh viện biết là phải nằm ở lề đường bao lâu nữa.

      Xã hội bây giờ là xã hội chỉ nghĩ đến bản thân mình, ích kỉ, mọn, lạnh lùng, vô cảm, mọi người đều muốn gánh trách nhiệm lại càng muốn mình bị phiền toái.

      đường có người bị ngã, nhiều người tỏ ra như nhìn thấy, vội vã rời .

      Thí Chủ có thể vươn tay giúp đỡ đưa vào bệnh viện, là hiếm gặp, huống hồ còn im lặng giúp trả tiền viện phí, sau đó lặng lẽ rời . Người như vậy, quả thực là người có đạo đức tốt.

      Cũng chính vì thế mới lựa chọn tin tưởng Thí Chủ, gan lớn ngồi lên xe của .

      Thí Chủ cho biết, họ cũng phải trở về nội thành, ngồi cạnh ghế lái chắc hẳn là ông chủ của Thí Chủ, bọn họ hoạt động ở lĩnh vực ngân hàng.

      Từ lúc ngồi lên xe, ông chủ của Thí Chủ vẫn giữ yên lặng lời nào.

      Giản Trang ngồi ở ghế sau, từ kính xe có thể thấy bộ dạng của người đàn ông đó, mặt mũi tuấn, đường nét thâm thúy, cằm kiên định hơi nhếch lên, mang theo khí phách quý phái bẩm sinh. Người đàn ông có nước da màu lúa mạch khỏe mạnh giàu sức sống, đôi mắt ưng hẹp dài giận mà uy, trán lại lộ ra nét dịu dàng nhàn nhạt.

      So với Nguyễn Thiếu Dật đẹp trai và Nguyễn Hàn Thành tuấn tú tướng mạo có vẻ thua chút.

      Nhưng mà cặp mắt ưng kia___ khiến cho người ta ấn tượng sâu sắc! Chỉ cần liếc mắt, là có thể cảm nhận được uy hiếp mãnh liệt xuyên thấu cần cũng biết.

      Có thể làm ông chủ, quả nhiên phải hạng người bình thường.

      Giản Trang rút ra kết luận, thu hồi tầm mắt, chợt nhìn đến vệt nước đọng ngực áo sơ mi của người đàn ông…… A, vệt nước kia hình như là do đồ uống đổ vào phải? yên lành, sao lại bị đổ đồ uống?

      Suy nghĩ chợt dừng lại, nhớ đến mình vừa ngã xuống đường làm xe Thí Chủ phanh gấp. Nhất định là do lúc phanh gấp, người đàn ông kia muốn uống nước, kết quả là…….

      Giản Trang tự chủ rụt cổ, đáy mắt xẹt qua chút lúng túng, khó trách người đàn ông này vẫn luôn nhìn mình, nếu phải do mình đột nhiên ngã ra đường ta cũng bị ướt quần áo…… Giản Trang lại len lén liếc người đàn ông kia cái, suy xét xem là lúc xuống xe có nên tiếng xin lỗi hay ?

      ……………

      …………….

      Răng rắc.

      Sau khi Giản Trang mở cửa bước vào nhà.

      Thí Chủ đưa đến dưới chung cư, nhưng mưa to trút xuống cũng tránh khỏi bị ướt sũng, tóc ướt nhẹp dính vào gương mặt, quần áo nhớp nhúa dính chặt vào người, khắp cơ thể đều thoải mái.

      Giản Trang thay giày, ném ví liền đến phòng tắm, chuẩn bị tắm nước nóng ấm áp thư thái.

      Lúc Giản Trang sắp vọt vào phòng tắm từ phòng bếp chợt vang lên tiếng chói tai.

      Có chuyện gì vậy?

      Giản Trang lập tức xoay người chạy vội tới phòng bếp, còn chưa vào nhìn thấy bóng dáng cao lớn ở trong đó bận rộn.

      “Nguyễn Hàn Thành?” Giản Trang ngốc tại chỗ, nghi ngờ nhìn người đàn ông trước mắt bận rộn trong phòng bếp, Nguyễn Hàn Thành cơ thể cao to tráng kiện, đeo chiếc tạp dề xinh xinh in hình dâu tây, bởi vì tạp dề mua là cho mình mặc, thế nhưng lúc này lại mặc người Nguyễn Hàn Thành.

      Nguyễn Hàn Thành so với còn cao hơn, cường tráng hơn rất nhiều. là đáng thương cho cái tạp dề, bị ép buộc mặc vào nhỉ! Tạp dề của , chắc là bị lồng ngực to con của làm hỏng rồi!

      làm gì đấy?” Giản Trang đứng tại chỗ, ngước nhìn bóng lưng Nguyễn Hàn Thành, sau đó mở miệng hỏi: “ nấu cơm à? Tại sao tôi lại cảm thấy là phá hủy cái tạp dề của tôi thế?”
      phuongvutyty thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 41: Giống như vật tế thơm ngon mê người.
      Người đàn ông bận rộn trong phòng bếp đột nhiên dừng lại động tác, xoay người, quở trách Giản Trang: “Ôi chao, là bận rộn, còn biết đường về nhà sao?”

      Vừa dứt lời bước tới, thân thể to lớn tạo thành cái bóng dài sàn nhà.

      Nguyễn Hàn Thành nghiêm trang đứng cách ba bước chân, bởi vì ở trong bộ đội huấn luyện lâu dài, mặc dù là tùy ý đứng đó nhưng thân hình vẫn thẳng tắp ngay ngắn, ngọc thụ lâm phong, vô hình trung khiến người ta có cảm giác an tâm.

      Cộng thêm bề ngoài của Nguyễn Hàn Thành tệ, là loại đàn ông tuấn thâm trầm khó có được. Cho dù bây giờ khí thế của Nguyễn Hàn Thành vô cùng phù hợp với tạp dề dâu tây, chỉ bằng thân hình hoàn mỹ và hơi thở chững chạc cũng đủ mê hoặc vô số thiếu nữ.

      Nếu có những thiếu nữ khác ở đây khi Nguyễn Hàn Thành xoay người chắc chắn mặt đỏ tim đập thình thịch rồi.

      Nguyễn Hàn Thành xoay người, cặp mắt đen nhánh lặng lẽ chuyển, chăm chú nhìn Giản Trang.

      Giản Trang vốn phồng miệng chuẩn bị đáp trả lời châm chọc của Nguyễn Hàn Thành, nhưng sau khi nhìn lúc, Giản Trang xì cái bật cười, vui vẻ hỏi: “Này Nguyễn Hàn Thành, hôm nay muốn diễn hài à?”

      có ý gì?” Chân mày Nguyễn Hàn Thành nhíu nhíu lại, gương mặt tuấn tú ngẩn ra, Giản Trang đột nhiên câu như vậy khiến nghe mà hiểu gì hết.

      phát ra à?” Giản Trang cười càng thêm vui vẻ, chỉ chỉ tạp dề người Nguyễn Hàn Thành, lại nháy mắt ý bảo nhìn chính mình, sau đó vỗ ngực khẳng định : “Tôi dám đánh cược, lúc mặc tạp dề chắc chắn soi gương!”

      Nếu như Nguyễn Hàn Thành soi gương, lấy thanh danh là huấn luyện viên, tuyệt đối cho phép mình ăn mặc như vậy.

      biết làm sao để hình dung Nguyễn Hàn Thành cho phải nữa.

      người đàn ông rắn chắc thân cao 1m80 lại mặc tạp dề nhắn xinh xinh người, tạp dề cũng vừa hết nửa người nhưng Nguyễn Hàn Thành là giỏi mà, nhất định cứng rắn buộc lại, liều mạng thắt dây tạp dề sau lưng, phần eo của tạp dề tưởng chừng như là sắp đứt, mơ hồ có thể nhìn thấy chỉ vụn.

      Hình vẽ dâu tây tạp dề cộng thêm hơi thở thành thục của Nguyễn Hàn Thành, muốn ngây thơ bao nhiêu có bấy nhiêu.

      Biết sau khi Nguyễn Hàn Thành mặc tạp dề vào trông như thế nào ?

      Mẹ nó, giống như mặc cái yếm! Mà còn là loại yếm che hết mông nữa chứ!

      Điều này còn chưa tính, Nguyễn Hàn Thành tư thế đứng rất là khí phách, nhưng tay phải cầm cái xẻng dài, tay trái cầm miếng giẻ đỏ biết là giẻ gì, hơn nữa gương mặt là đẹp trai!

      Gương mặt tuấn của Nguyễn Hàn Thành bị dầu khói hun thành màu vàng như đất, hơn nữa giữa trán còn có giọt sốt cà chua kì diệu……

      Đồ nghề tay Nguyễn Hàn Thành cộng thêm cái yếm mặc, lại nhìn phía sau lưng tung tóe nước_______ Ông trời ơi, tạo hình này quả giống như ‘Na Tra đại náo thiên cung’!

      “Ha ha ha ______” Giản Trang liên tưởng đến hình ảnh Na Tra, lại nhìn bộ dạng Nguyễn Hàn Thành, cười đến thể khép miệng được, ôm bụng mười phần tà ác với Nguyễn Hàn Thành: “ có biết lúc này tôi muốn làm gì nhất ?”

      muốn làm gì…….” Nguyễn Hàn Thành nhìn bộ dạng cười lăn lộn của Giản Trang, theo bản năng bày ra tư thế phòng bị, cái xẻng đặt ngang trước ngực nghiêm túc, đề phòng nhìn Giản Trang, “Tôi cảnh cáo , do tôi thấy công việc bận rộn, tạm thời đình chiến hai ngày, mấy ngày này chỗ nào cũng nhượng bộ ……. Bây giờ có thể nấu cơm cho tệ, cũng đừng có mà biết tốt xấu.”

      “Ha ha……” Giản Trang hòa hoãn lại, khóe miệng thu lại mấy phần đường cong, biến thành bộ dạng cười gian hiểm, nhìn bộ dáng khôi hài của Nguyễn Hàn Thành, giọng điệu uyển chuyển : “Ngoan, đừng sợ, tôi chính là muốn…….” thanh dụ dỗ đột nhiên dừng lại, Giản Trang nhanh như chớp lấy từ phía sau ra vật đối diện Nguyễn Hàn Thành, sau đó hắc hắc cười: “Chụp mấy tấm ảnh cho xem!”

      Lúc chuyện, chỉ nghe mấy tiếng rắc rắc vang lên, đợi Nguyễn Hàn Thành kịp phản ứng, Giản Trang nhanh tay dùng di động chụp mấy tấm ảnh, thưởng thức ‘ảnh đẹp’ màn hình, cười như cười : “Chà chà, là khả ái.” Giản Trang dùng giọng điệu người làm mẹ chuyện, sau đó đáng mềm mại ném cho Nguyễn Hàn Thành ánh mắt xinh đẹp tiếp tục : “Đại thiếu gia nhà họ Nguyễn quả nhiên là tướng mạo rất tốt, ngay cả bộ dạng mặc yếm cũng vô cùng xinh đẹp. Khả ái đến mức khiến người khác phải ghen tỵ! Nếu bộ dạng này mà truyền đến quân đoàn, hiệu quả chắc chắc là vô cùng tốt!”

      “Giản Trang!” Lông mày Nguyễn Hàn Thành rung lên, lạnh lùng gọi tên : “Tôi cho biết, dám đem hình của tôi phát tán ra ngoài những ngày tháng tươi đẹp của liền chấm dứt! Còn nữa, đừng có dùng cái giọng nũng nịu như vậy chuyện với tôi, thấy ghê tởm nhưng tôi thấy ghê tởm!” chịu nổi, quen nghe Giản Trang năng mạnh mẽ vang dội, tự dưng nghe giọng như vậy, da đầu là tê dại.

      “Tôi luôn sẵn lòng…….. mượn xen vào!” Giản Trang lè lưỡi, làm mặt quỷ rồi xoay người chạy nhanh vào phòng ngủ, vừa chạy vừa , “Ha ha, tôi gửi hình của đến gmail của bạn bè , để cho bọn họ mở rộng tầm mắt!”

      Mắt thấy Giản Trang chạy vào phòng ngủ, Nguyễn Hàn Thành trong phòng bếp cũng nóng nảy, lập tức bỏ lại cái xẻng chạy đuổi theo, hung tợn gầm : “Đồ ngu ngốc, dám gửi, tôi lột da !”

      “Có bản lãnh lột !” Giản Trang chạy ở đằng trước, sợ chết đáp trả.

      Cửa phòng ngủ ngay trước mắt, thắng lợi trong tầm tay, Giản Trang đương nhiên tự tin mười phần.

      Đợi đến khi chạy vào phòng, đóng cửa lại, sau đó dùng máy tính gửi hình chụp đến hòm thư của hai em nhà họ Nguyễn…….ha ha, thanh danh đời của ‘huấn luyện viên ác ma’ Nguyễn Hàn Thành liền bị hủy!

      “Đứng lại cho tôi!”

      Sau khi Giản Trang bước bước vào phòng ngủ Nguyễn Hàn Thành cũng đuổi theo, cánh tay dài bắt được cổ áo , năm ngón tay kìm chặt cở đầu vai______ lôi Giản Trang từ trong phòng ra ngoài.

      đợi Giản Trang lấy lại tinh thần, chợt bên tai nghe thấy tiếng ‘xoạt’ thanh thúy.

      Đây là thanh vải vóc bị xé rách______ cần cúi xuống xem, Giản Trang cũng cảm giác được áo sơ mi của mình từ tay Nguyễn Hàn Thành rách dọc người đến thắt lưng, cả cái áo rách thành lỗ hổng to! Vải sợi tổng hợp yếu ớt, bị sức lực mạnh mẽ của Nguyễn Hàn Thành hủy hoại…..trực tiếp xé rách thành hai nửa rồi!

      Mảnh vải rách rơi xuống sàn nhà như chiếc lá rụng mùa thu bay bay.

      có quần áo che đậy, da thịt trắng nõn nở rộ. Người gần như lộ ra trọn vẹn, bộ ngực nhắn trắng ngần tròn tròn được bọc trong áo ngực hồng nhạt, run run rẩy rẩy.

      Thân thể trắng như tuyết của Giản Trang lộ ra trong khí, eo thon đủ vòng tay, xương quai xanh mảnh khảnh, cổ thon dài cộng thêm ngực ngượng ngùng nấp mê người….. Vào lúc này, ra trong mắt Nguyễn Hàn Thành như vật tế thơm ngon mê người!

      Năm ngón tay nắm chặt ở bả vai Giản Trang thả, đột nhiên chứng kiến cảnh hấp dẫn chí mạng này Nguyễn Hàn Thành sững sờ hồi lâu, tầm mắt dừng người Giản Trang, cách nào dời !
      phuongvutyty thích bài này.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      042 Tôi muốn bóp chết .

      Editor: Song Tử

      ——Đàn ông ra đều háo sắc, muốn giữ được trái tim của đàn ông, trước tiên ngực của phải lớn! ——

      *

      khí nô đùa vui vẻ trong phòng chớp mắt tan thành mây khói, căn phòng đột nhiên trở lên im lặng, có thể nghe được tiếng hít thở dồn dập của hai người.

      khí dường như đóng băng, hai người cách nhau tới nửa bước, hơi thở lạnh buốt đọng lại giống như thủy tinh vỡ ra, chỉ cần hơi cử động, lập tức dễ dàng sụp đổ.
      Toàn thân Nguyễn Hàn Thành cứng ngắc đứng trước Giản Trang, ánh mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm vào nửa người trắng như tuyết của Giản Trang.

      Cơ thể Giản Trang cứng ngắc đâm vào cửa, trong phút chốc khi chiếc áo sơ mi màu trắng rơi xuống, các giác quan của cũng ầm ầm sụp đổ, đại não ầm tiếng hoàn toàn trống rỗng, giống như con rối gỗ, đôi mắt dường như còn sinh khí nhìn khung cửa phía trước.

      Vài giây sau Giản Trang mới lấy lại tinh thần, giật giật ngón tay, hé môi, cố gắng hé miệng, muốn cái gì đó.

      Nhưng. . . . . . Vấn đề là lời muốn quá nhiều, lời khó hết, thế nhưng biết nên câu nào trước mới tốt!

      Trời đánh Nguyễn Hàn Thành! Vậy mà lại xé rách quần áo của !

      Mẹ nó, này cũng thôi ! Con mẹ nó buông tay ra có được ? Quần áo cũng xé rách, ta còn nắm bả vai của buông!

      ràng có thể cảm thấy, ánh mắt khóa chặt trước ngực , ánh mắt kia theo thời gian trôi qua càng ngày càng nóng bỏng, tầm mắt nóng bỏng đốt cháy da thịt lộ ra của , vùng da thịt phản ứng theo bản năng đỏ ửng mảng giống như lớp phấn hồng.

      Ông trời ơi, ta rốt cuộc là làm cái gì a! Xé y phục của , sau đó còn hăng hái nhìn cơ thể như vậy!

      Mẹ nó, cả nhà ! Chưa từng nhìn thấy phụ nữ mặc bikini a! Có gì để nhìn!

      ". . . . . ." trợn tròn cặp mắt, giận dễ sợ, hai tay thoáng chốc tạo thành quả đấm, hết sức khống chế tâm tình của mình, chờ đợi Nguyễn Hàn Thành phát mình sai lầm, nhanh chóng xin lỗi.

      Vậy mà. . . . . . Ba phút qua. . . . . .

      Nguyễn Hàn Thành giống như câm điếc, câu cũng chưa .

      Mà bàn tay kia còn đặt bả vai của , càng ngày càng nắm chặt, năm ngón tay hữu lực đâm sâu vào trong làn da của . Bả vai bị giữ chặt, cảm thấy ràng lòng bàn tay của ta nhiệt độ lên cao gấp đôi, lòng bàn tay nóng rực thậm chí cũng nổi lên tầng mồ hôi mỏng.

      ta. . . . . . Chẳng lẽ. . . . . . ta có phản ứng? Anhh ta phải —— cứng rắn?

      Sau thời gian ý thức được điều này, hô hấp của Giản Trang hơi chậm lại, nhất thời cảm giác được hơi thở nguy hiểm, theo bản năng lui về phía sau bước lớn, cất cao giọng xen lẫn chút run rẩy: "NGUYỄN HÀN THÀNH!"

      Nguyễn Hàn Thành ngẩn người giống như bị sét đánh nhanh chóng buông tay ra, cũng lùi lại bước, có chút mờ mịt nhìn hai mắt của , thầm : ". . . . . . Tôi làm sao vậy?"

      ". . . . . . còn có can đảm để hỏi tôi?" Giản Trang nghe xong câu này, cảm xúc càng thêm kích động, giống như là bị người ta làm nhục nhảy dựng lên, tay che ở trước ngực, tay chỉ Nguyễn Hàn Thành, cắn răng nghiến lợi : "Nguyễn Hàn Thành, tôi muốn bóp chết !"

      "Tôi. . . . . ." Lúc này Nguyễn Hàn Thành mới phản ứng được, con ngươi đen nhánh lên chút lung túng, vội vàng cúi đầu xoay người sang chỗ khác. Đưa lưng về phía Giản Trang, tiếng như muỗi kêu ấp úng : "Tôi phải cố ý. . . . . . Ai biết quần áo của giống như làm từ giấy vậy, va chạm như thế khỏi. . . . . . Hơn nữa. . . . . ." đến đây, giọng của Nguyễn Hàn Thành đột nhiên lên án , giọng cao hơn chút, tiếp tục năng hùng hồn đầy lý lẽ: "Hơn nữa, dáng người của cũng quá kém, 25 tuổi rồi mà ngực còn như vậy, những học sinh cấp 3 kia so với ngực của vừa lớn vừa cao ngất, , dáng người này của thiệt tình nhìn thấy ngực đâu, cũng khó trách trước kia thấy có bạn trai." càng càng dũng cảm, cảm xúc ngượng ngùng hoàn toàn biến mất, thay vào đó là vẻ khéo ngày thường, kiêu căng mười phần bắt đầu dạy dỗ , " Nể tình chúng ta cùng sống chung dưới mái hiên nửa tháng về mặt tình cảm tôi tốt bụng nhắc nhở : “Đàn ông ra đều rất háo sắc, muốn nắm được trái tim của người đàn ông, trước tiên ngực của phải lớn! Lúc có chuyện gì làm, đừng ra ngoài chạy lung tung, mua chút đu đủ, móng heo, nấu chung với nhau hầm cách thủy, sau khi uống có thể có bộ ngực lớn."

      ". . . . . . " con mẹ nó!

      Giản Trang gần như là cắn răng, mới ra ba chữ phía sau!

      Ông trời ơi, nếu như đánh thắng được ta, sớm lên cho ta hai cái bạt tai rồi !

      Có loại da mặt dày như thế này sao? ta là người sao? ta còn là người là sao? Có người da mặt dày như thế này sao? !

      làm sao có thể đổi trắng thay đen như thế? ràng là làm sai, cư nhiên còn có thể quay đầu thay đổi cục diện, vênh mặt hất hàm sai khiến quay sang xoi mói , khoa tay múa chân. . . . . .

      thề, tại rất muốn chửi bậy!

      Thượng Đế a, người có thể nhanh chóng đạo tia chớp xuống đánh chết tên khốn kiếp này?


      CHƯƠNG 43: Tôi cũng có thể thỏa mãn !

      Giản Trang bị lời ác độc của Nguyễn Hàn Thành khiến cho tức giận sắc mặt biến thành màu đen, muốn cùng ta so tài đấu võ mồm phen, nhưng cũng thể ở trần mặc áo sơ mi cùng người đàn ông như Nguyễn Hàn Thành cãi nhau.

      trầm trợn mắt nhìn Nguyễn Hàn Thành cái, sải bước nhảy vào phòng ngủ, ầm cái khép cửa phòng lại.

      Ngoài cửa, chỉ còn lại bóng người ngạo mạn, để lại Nguyễn Hàn Thành hết sức hăng hái chuyện mình.

      . . . . . .

      Giản Trang mở tủ treo quần áo, cởi chiếc quần ẩm ướt bên dưới ra, từ trong ngăn tủ lấy ra chiếc váy liền thân cổ tròn màu gạo kiểu Hàn Quốc mặc vào.

      Lúc khom lưng khiến da đầu gối bị nứt ra lập tức cảm thấy đau buốt.

      Hôm nay là quá thảm! Giản Trang nhìn vết thương đầu gối, nhớ lại lúc bị Nguyễn Hàn Thành phát xé rách áo sơ mi, trong lòng bất đắc dĩ rên rỉ.

      Nhất định là đời trước nợ tiền Nguyễn Hàn Thành chưa có trả, cho nên đời này mới bị Nguyễn Hàn Thành hành hạ như thế.

      chậm chạp thay quần áo, lúc mặc xong quần áo chuẩn bị mở cửa đột nhiên từ trong khe cửa giọng cực thấp bay vào.

      "Cái đó. . . . . . Vừa rồi tôi. . . . . . ra là đùa, đừng để trong lòng."

      thanh mang ngữ điệu trầm truyền tới, các đường sức từ sau khi bị đè ép ngược lại lại ra hơi giống như trẻ con., trong giọng còn mang theo vài phần lấy lòng và thử dò xét, tiếp tục nhàng truyền vào trong tai Giản Trang: "Tôi... cả buổi chiều tôi đều ở đây ra khỏi cửa, siêu thị mua nguyên liệu nấu ăn, dựa theo sách dạy nấu ăn nghiên cứu làm món ăn. . . . . . Tôi làm rất nhiều món, còn nấu canh. . . . . . Tôi biết thích ăn cái gì, đem gà vịt thịt heo làm lần luôn. . . . . ."

      Chẳng lẽ ta vẫn chưa , chỉ vì những chuyện này sao? Giản Trang dừng bước, thầm trong lòng câu nhưng ngoài miệng lại lên tiếng, chờ nghe còn muốn gì nữa.

      "Bởi vì. . . . . . Ngày đó bị chấn thương sọ não là vì chuyện của tôi, hơn nữa. . . . . . Sau khi xuất viện, cũng chưa ăn cái gì để bồi bổ, bình thường tôi đều ở quân khu, cuối tuần mới có thời gian nghỉ ngơi, cho nên tranh thủ Chủ nhật làm cho chút đồ ăn bồi bổ.Nhưng mà nghĩ tới, làm những thức ăn này lại rắc rối như vậy, làm trò cười rồi. . . . . ." Nguyễn Hàn Thành đứng ngoài cửa ngừng chút lại tiếp tục giọng : "Trong bộ đội, sĩ quan đều có phòng ăn riêng, cần xuống bếp, những năm tôi làm lính cũng chỉ biết làm thức ăn đơn giản, dùng nguyên liệu đắt tiền để nấu ăn cũng là lần đầu tôi làm. . . . . . Xé rách quần áo của , là tôi cố ý."

      Thảo nào còn thắc mắc tại sao hôm nay lại phá lệ xuống bếp nấu ăn, ra là muốn bồi thường cho bữa ăn ngon.

      ta làm cũng là xuất phát từ lòng tốt, có thể cho ta cái bậc thang sao?

      Lửa giận trong lòng Giản Trang nhất thời tiêu tan hơn phân nửa, giơ tay vặn nắm cửa, chuẩn bị mở cửa gặp .

      Mà lúc này, Nguyễn Hàn Thành vẫn còn tiếp tục , chỉ nghe thấy đứng ngoài cửa đột nhiên đổi sang giọng điệu khác, trầm giọng nghiêm túc : "Còn nữa, tôi muốn cho biết chuyện, mấy ngày trước có mấy cái tên côn đồ tìm gây rắc rối, tôi sai người điều tra. Chuyện này tôi xử lý tốt, nhất định cho hả giận. Cục tư pháp truy tố năm người kia “ Tội quấy rối an ninh trật tự xã hội”, tôi tỏ ý muốn nghiêm trị. Những người ở Cục tư pháp người đều là người thông minh, tự nhiên biết nên làm như thế nào, đến lúc đó thời hạn ít nhất cũng là hai năm tù.Mấy người kia là đoán chừng là phải ăn cơm tù rồi."

      Nguyễn Hàn Thành ở trong quân đội, nổi tiếng là sĩ quan hung dữ, võ thuật cũng rất cao, miệng lưỡi lại ác độc bụng dạ xấu xa, tính cách có thù tất báo, có ai dám cứng đối cứng đắc tội trước mặt .

      Mặc dù lần này Giản Trang gặp phải chỉ là xảy ra chút chuyện , nhưng với tính tình của Nguyễn Hàn Thành tuyệt đối dễ dàng bỏ qua.

      là chỉ huy của sư đoàn quân khu , có quyền hành tuyệt đối, cùng với các bộ nghành quan trọng trong thành phố quen thuộc đến thể quen thuộc hơn nữa, thậm chí cục trưởng của cục nào đó từng là chiến hữu của .

      Chút chuyện này căn bản cần phải ra tay, chỉ cần lộ ra chút tin tức, có người thay giải quyết tốt tất cả.

      Bao gồm. . . . . . Làm sao để trừng trị mấy người kia, hình phạt như thế nào, đều là xem ý tứ của làm.

      Giản Trang cũng ràng, hình hạt 2 năm này đơn giản rồi. Chính là về chuyện xô đẩy này mà cũng chỉ là vụ án bình thường, nhiều lắm là tạm giữ 15 ngày, tiền xử phạt là 2000 nhân dân tệ trở xuống chuyện này liền cho qua rồi. Nhưng Nguyễn Hàn Thành có lòng truy cứu, mấy cậu thanh niên kia nhất định phải ngồi tù.

      Nguyễn Hàn Thành cũng chỉ là giết gà dọa khỉ, cảnh cáo người đứng đằng sau vụ này.

      "Vậy. . . . . . Mấy người kia là do người nào ra lệnh, điều tra được chưa?" Nhớ tới chuyện này, Giản Trang nhịn được lên tiếng hỏi câu.

      ". . . . . .Vẫn chưa điều tra được." Nguyễn Hàn Thành ở ngoài cửa do dự chút, mới mở miệng trả lời." phải tức giận chứ?" Sau khi Giản Trang lên tiếng, thấp thỏm trong lòng Nguyễn Hàn Thành lập tức buông lỏng, giọng điệu thay đổi tiếng trầm thấp nhất thời vui vẻ vang lên, vui sướng hỏi, "Vậy có thể ra ăn cơm ? Tôi nếm qua, mùi vị cũng tệ lắm."

      "Ừ, được. Tôi nếm thử tay nghề của Nguyễn đại thiếu gia."

      Giản Trang khỏi hé miệng nở nụ cười, lo lắng trong lòng lập tức tiêu tan hết sạch. cố nén cười mở cửa phòng giọng giả vờ bình thản như có chuyện gì xảy ra trả lời .

      . . . . . .

      . . . . . .

      Nguyễn Hàn Thành chỉ tiết lộ nửa tin tức cho Giản Trang biết.

      thực tế, vụ này nhìn giống như vụ án gây chuyện đơn giản, nhưng sau lưng dính dáng đến rất nhiều nhân vật xã hội đen. Điểm quan trọng hơn là sau khi Cục tư pháp truy tố mấy tên côn đồ kia, hôm sau mấy người này biến mất cách bí , giống như là bốc hơi khỏi thế giới tìm thấy dấu vết.

      Đầu mối của vụ án bị cắt đứt, ban đầu muốn tìm hiểu điều tra ra kẻ đứng đằng sau, nhưng mới vừa điều tra được nửa, mấy tên côn đồ này lập tức mất tích.

      Căn cứ theo phán đoán của đối phương cũng ra tay che giấu chuyện này, mục đích chính là muốn bị điều tra ra lai lịch. Mà vài tên côn đồ mất tích kia, hơn phân nửa lành ít dữ nhiều.

      Đối với người của hắc đạo mà , chỉ có người chết mới giữ được bí mật!

      *

      Hôm sau bản thiết kế công trình trong thành phố với công ty Đôn Hoàng hoàn thành, Nguyễn Thiếu Dật và Giản Trang mang bản hợp đồng được chuẩn bị tốt ngồi ô-tô đến công ty Đôn Hoàng.

      "Chị dâu. . . . . ." Cùng Giản Trang ngồi ở ghế sau Nguyễn Thiếu Dật bắt đầu an phận, cái tay lén lén lút lút đặt lên bả vai Giản Trang, nhân cơ hội ôm dùng giọng ngọt ngào thầm bên tai Giản Trang , "Những ngày qua gặp mặt, có nhớ tôi ?"

      "Tổng giám đốc Nguyễn, chúng ta chỉ mới hai ngày gặp mà thôi." Đột nhiên toàn thân Giản Trang nổi da gà, lấy cùi chỏ huých vào hông Nguyễn Thiếu Dật dùng sức đẩy ta ra "Còn nữa, cách tôi xa chút!"

      ". . . . . . Người phụ này tại sao lại vô tình như vậy?" Nguyễn Thiếu Dật vui, giữ bả vai của ôm gần hơn, ghé vào bên tai giận đùng đùng , " đừng tưởng rằng tôi biết, ngày hôm qua tôi thấy rất ràng! Tôi biết gả cho tôi rồi, nhưng mà đáng tiếc là tôi có người trong lòng, tôi hiểu đơn. Nhưng mà khi đơn tại sao tìm tôi? Gương mặt và kỹ thuật giường của tôi cũng thua kém, tại sao lại bỏ gần tìm xa cùng người đàn ông khác xe?"

      ". . . . . . Gì?" Giản Trang sững sờ, nghiêng đầu sang chỗ khác nhìn khuôn mặt đẹp trai tức giận của Nguyễn Thiếu Dật:“ Tại sao lại tôi lên xe của người đàn ông khác? Con mắt nào của nhìn thấy?"

      " có dám thề là ? Tôi nhìn thấy ràng! 5 giờ chiều ngày hôm qua, trời mưa tôi từ chung cư của hai người ngang qua, tận mắt nhìn thấy chiếc xe Audi màu đen phiên bản đặc biệt dừng ở dưới nhà , từ xe bước xuống, xe còn có người đàn ông ngồi!" chân mày Nguyễn Thiếu Dật cau lại, nghiến răng nghiến lợi : " muốn tìm đàn ông hả có thể tìm tôi, tôi cũng có thể thỏa mãn !"


      044 : Máu tanh

      Trong thiên hạ, người đàn ông phong lưu phóng đãng bậc này cũng chỉ có Nguyễn Thiếu Dật mới có thể ôm chị dâu của mình, công khai lời trêu ghẹo như vậy.

      Mặc dù chỉ là chị dâu danh nghĩa của ta.

      Bỗng nhiên trong lúc này “ Sùng bái” của Giản Trang đối với Nguyễn Thiếu Dật lại tăng lên phần, rốt cuộc là da mặt của ta dày bao nhiêu, cứ nhất định phải ra công phu giường của mình.

      Còn nữa, chiều hôm qua từ xe của Đàn Việt xuống làm sao mà Nguyễn Thiếu Dật lại biết ràng như thế?

      Sắc mặt Giản Trang của cũng trầm xuống, nheo cặp mắt lại, nhìn về phía người đàn ông ngồi bên cạnh, giọng hỏi: " là chiều hôm qua tôi quá giang xe về nhà, sai lái xe là , nhưng mà cũng thể bởi vì nhìn thấy trong xe có đàn ông, lập tức cho rằng tôi làm chuyện muốn người khác nhìn thấy. Có phải trong mắt , giữa đàn ông và phụ nữ chỉ có thể làm chuyện ở giường đúng ? Tôi giống , chơi là phong lưu khoái hoạt chuyện. Chiều hôm qua, tôi chỉ thuận đường quá giang xe về nhà mà thôi. Về phần , tôi lại rất tò mò tại sao lại ràng chuyện của tôi như vậy? Này. . . . . . phải là . . . . . . Vẫn canh giữ ở dưới chung cư nhà tôi đấy chứ!"

      " bậy bạ cái gì đó! Làm sao tôi có thể canh giữ ở dưới nhà được!"

      Giản Trang vừa ra, bỗng nhiên Nguyễn Thiếu Dật giống như con thỏ bị kinh hãi, lập tức buông bả vai của ra, thu tay về, kiêu ngạo ngẩng đầu lên, mím miệng lên tiếng phủ nhận.

      "Vậy ngược lại giải thích cho tôi biết a,

      Thích cho tôi biết a, tổng giám đốc Nguyễn tại sao lại “vừa lúc” nhìn thấy đây?” Giản Trang nhất quyết tha, liếc mắt nhìn chằm chằm gò má của ta.

      “Đây chẳng qua là “trùng hợp” mà thôi”. Đường cong gương mặt của Nguyễn Thiến Dật căng thẳng, thay vẻ mặt nghiêm túc giải thích ,” Chiều hôm qua tôi chỉ ngang qua chưng cư của hai người mà thôi, ngẫu nhiên nhìn thấy”

      “Ô chuyện này cũng quá “trùng hợp” rồi”. Đáy mắt Giảng Trang dâng lên nụ cười, dương quái khí .

      “Chiều hôm qua tôi ngangqua chung cư của hai người đón bạn của tôi được sao? Bạn của tôi cũng ở trong chung cư giống hai người!” Nguyễn Thiếu Dật thẹn quá hóa giận, quay đầu tà nghễ nhìn Giản Trang, tức giận bất bình ,” đừng quá coi trọng bản thân mình, cũng phải là Marilyn Monroe, còn chưa đến mức khiến tôi thần hồn điên đảo, Nguyễn Thiếu Dật tôi là ai, mỗi ngày tôi đều bận rộn như vậy, làm sao có thời gian canh giữ ở dưới nhà ?”

      ta xong, ánh mắt quét hai cái ở mặt Giản Trang, sau đó ánh mắt lại nhanh như tia chớp dời tiếp tục ,” sai tôi đối với có hứng thú, nhưng mà tôi cũng có hứng thú với những người phụ nữ khác, trắng ra cũng chỉ là đóa hoa trong hàng ngàn đóa hoa mà thôi, có gì đặc biệt!”

      “A, như vậy sao” Giản Trang cái hiểu cái gật đầu cái.

      biết thân phận của mình là tốt rồi” Rốt cuộc tổng giám đốc Nguyễn Thiếu Dật khôi phục lại sức lực, giơ tay lên sửa lại cổ áo, bày ra dáng vẻ người quyết định, khí thế cường ngạnh ra lệnh ,” Sau này giờ làm việc cho phép chuyện riêng. suy nghĩ làm sao để lấy được hợp đồng làm việc là được, đợi lát nữa gặp mặt tổng giám đốc Hứa phải ngoan ngoãn khéo léo chút, đừng có dùng giọng điệu biết diều giống như lần trước. Nếu lại đắc tội Hứa Kiến Nghiệp, coi như xong.

      “Vâng” giản Trang lên tiếng trả lời.

      Nguyễn Thiếu Dật hài lòng gật đầu cái, mặt là thái độ đứng đắn nghiêm túc, nhưng trong lòng lại thở phào nhõm nghĩ thầm:” Nếu ngày chủ nhật hôm đó len lén canh giữ ở dưới nhà theo dõi bị phát , còn đến mức nào nữa, mặt mũi của để ở đâu đây? Chuyện này nhắc tới cũng kỳ quái, ngày Chủ nhật hôm đó hiểu tại sao lại thường xuyên nhịn được nghĩ đến chứ? Chẳng lẽ gần đây bạn của quá ít, cho nên muốn phụ nữa đến điên rồi? Vì lý do an toàn, phải nhanh chóng tìm bạn mới thôi.

      Tầng 18 khu phòng họp phía nam công ty Đôn Hoàn.

      Trong phòng họp rộng hơn 300m2, mình Hứa Kiến Nghiệp ngồi ở ghế chủ vị giữa bàn hội nghị.

      Cừa phòng họp khép hờ, Thẩm Phương bị ta sắp xếp xuống đại sảnh lầu dưới phụ trách tiếp đốn người của công ty Hồng Thiên.

      Tòa cao ốc phía nam lấy ánh sáng từ cửa sổ sát đất, ánh mặt trời màu vàng rực rỡ xuyên qua cửa sổ chiếu sáng cả phòng hội nghị.

      Hứa Kiến Nghiệp mặc comple màu xanh đậm, bên trong là áo sơ mi kẻ sọc màu nhạt, phối với chiếc cà vạt hoa văn màu thẫm.

      Phong cách hợp thời trang thể giỏi giang lão luyện, rất phù hợp với khí chất của ta.

      Giờ phút này, ta yên lặng ngồi ghế dựa, cúi đầu lật xem tập hồ sơ trong tay.

      Tập hồ sơ này gồm 16 tờ giấy được mở ra xếp chồng lên nhau, mỗi tờ giấy in day đặc chữ viết, nhìn qua giống như là bản báo cáo.

      mặt bàn rải rác vài tấm hình, hình ảnh trong tấm hình nhìn rất đẫm máu, tàn nhẫn mà đáng sợ.

      ta cầm bản báo cáo gì đó, sau khi đọc kỹ cầm mấy tấm hình để bên cạnh lên, giống như cố gắng bắt buộc bản thân mở hai mắt ra nhìn hình ảnh trong bức hình.

      ……..

      biết qua bao lâu, cửa phòng họp đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa.

      Phòng họp yên tĩnh bông nhiên vang lên thanh đột ngột, tựa như tiềng sấm vang lên trong phòng họp trống trải.

      Nhất là lúc này Hứa Kiến Nghiệp nhìn những tấm ảnh đẫm máu kia, khiến tinh thần của bản thân càng trở nên căng thằng hơn, cộng thêm cành cửa đột nhiên vang lên tiếng động, khiến cơ thể ta sợ hãi đến run lên, toàn thân mất hết sức lực, lúc này tấm ảnh ở giữa ngón tay nhàng rơi xuống trong thùng rác đặt ở phía dưới bàn hội nghị bên chân ta.

      “Hứa tổng, tổng giám đốc Nguyễn dẫn người tới” Sau khi tiếng gõ cửa giọng của Thẩm Phương lập tức vang lên.

      “……” Lúc này Hứa Kiến Nghiệp mới lấy lại tinh thần, ánh mắt cứng ngắc khôi phục lại thần thái, vừa đưa tay ném mấy trang giấy vào thùng rác dưới chân, vừa hướng về phía cửa hô lên:” Mời bọn họ vào ”.
      Last edited by a moderator: 4/6/15
      phuongvutyty thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      045 Phá hoại hợp đồng

      Edit: Song Tử

      "Tổng giám đốc Mạnh, đây là hợp đồng do công ty chúng tôi và luật sư Quý Phương Hòa cùng của soạn thảo, xem trước chút. Nếu có chỗ nào thích hợp, chúng ta có thể bàn lại."


      Tất cả mọi người đều có vị trí và cương vị riêng của mỗi người, Nguyễn Thiếu Dật ngồi bên cạnh Hứa Kiến Nghiệp, mở to đôi mắt hoa đào rực rỡ, ánh mắt thành khẩn nhìn Hứa Kiến Nghiệp, miệng hàm chứa ý cười yếu ớt , vừa lấy tay ra hiệu cho Giản Trang ngồi bên cạnh.

      Giản Trang hiểu ý lấy hợp đồng được chuẩn bị tốt từ trong cặp ra , đưa tới trong tay Thẩm Phương .

      Thẩm Phương nhận hợp đồng cúi mắt xem xét, thản nhiên nhìn lướt qua hợp đồng tay, sau đó cúi người nhàng đặt hợp đồng lên bàn trước mặt Hứu Kiến Nghiệp.


      Hứa Kiến Nghiệp nhếch khóe môi, nở nụ cười ôn hòa với Nguyễn Thiếu Dật, sau đó cầm hợp đồng lên nghiêm túc xem.

      Mười phút sau. . . . . .

      Sau khi Hứa Kiến Nghiệp chăm chú xem xét chi tiết các điều khoản trong hợp đồng, muốn mời Nguyễn Thiếu Dật đến tham dự hội nghị bên cạnh phòng nghỉ ngơi chuyện.

      cần Hứa Kiến Nghiệp dặn dò, Thẩm Phương hiểu chuyện lập tức rời khỏi phòng họp, vì hai người chuẩn bị nước trà. Trước khi ra khỏi phòng họp, vẫn quên nghiêng đầu hỏi Giản Trang muốn uống gì.

      "Nước lọc là được." Giản Trang dọn dẹp mặt bàn vội vàng ngẩng đầu lên, giọng trả lời.

      Thẩm Phương đứng ở trước cửa gật đầu ra ngoài, cũng thu hồi ánh mắt, tiếp tục sửa sang lại các tài liệu rải rác mặt bàn.

      Trong lúc cầm túi văn kiện sắp xếp lại các loại giấy tờ, bỗng nhiên cây bút chì màu trắng bên trong bọc nghịch ngợm lăn ra ngoài, kêu lộc cộc xuôi theo mặt bàn lăn lông lốc vài vòng, lăn đến chính giữa bàn hội nghị, đợi Giản Trang đưa tay nhặt, bút chì "Pằng" cái rơi vào trong thùng rác bên dưới gầm bàn .

      Giản Trang tới ngồi xổm xuống bên cạnh thùng rác, khi đưa tay nhặt bút , ánh mắt lướt qua cái, liền nhìn thấy cây bút yên lặng nằm bên cạnh số bức ảnh màu đỏ, bên dưới tấm ảnh còn có mấy tờ giấy tràn ngập chữ.

      Trong khi nhặt cây bút xuất phát từ tò mò, thuận tay lấy ra vài tấm hình cùng với mấy tờ giấy tràn ngập chữ, đặt ở trong lòng bàn tay đọc kỹ càng tỉ mỉ.

      Thời gian từng giây từng phút trôi qua, gương mặt của Giản Trang càng ngày càng trắng bệch.

      Khuôn mặt thanh tú của dường như đột nhiên bị bao phủ tầng sương lạnh, tấc lại tấc lạnh lẽo, những đường nét mềm mại khuôn mặt cũng dần dần cứng ngắc, bên ngoài gương mặt nhu hòa giống như đao khắc kiên cường!

      Khi nhìn thấy những dòng chữ kia hô hấp của lập tức trở lên dồn dập.

      Đến khi chuyển ánh mắt nhìn đến mấy tấm ảnh nắm trong tay, hơi thở rối loạn đột nhiên chậm lại, lồng ngực phập phồng dữ dội cũng dừng lại chút.

      Cũng trong khoảnh khắc đó, đồng tử trong đôi mắt đột nhiên phóng đại, chỗ sâu trong đồng tử phản chiếu hình ảnh trong tấm hình —— người phụ nữ mặc đồng phục bệnh nhân, hai mắt mở to rỉ máu, đầu nghiêng sang bên máu thịt be bét nằm mặt đất lên!

      Mà người phụ nữ trong tấm ảnh phải là ai khác, chính là Lý Vận! đúng hơn là sau khi xảy ra vụ án giết người, Lý Vận ngã chết !

      Đúng, chính là !

      Trong khoảnh khắc nhìn thấy bức ảnh kia, chỉ hơi thở của dừng lại ngay cả đôi môi cũng run rẩy theo.

      Sức lực người dường như bị ai đó rút hết, ngay cả mấy tấm ảnh cũng nắm được. Ngón tay mất hết sức lực, toàn bộ ảnh chụp ào cái rơi mặt đất.

      có ai có thể tưởng tượng được, tận mắt nhìn thấy bản thân sau khi chết thảm có cảm giác gì .

      Kinh hoàng, luống cuống, sợ hãi. . . . . . Rất nhiều cảm xúc đồng loạt xông lên, chiếm cứ suy nghĩ của .

      Sau khi sống lại luôn muốn trốn tránh tất cả các tin tức đưa tin về những vụ án nhảy lầu. Bởi vì sợ nhìn thấy hình dáng khi ngã chết của mình, sợ nhìn thấy mình thân máu tươi, óc rơi ra, khuôn mặt còn nguyên vẹn!

      Nhưng mà, càng sợ điều gì càng gặp điều đó! Mấy tờ giấy này, chính là báo cáo về cái chết của . Phía ghi Cục công an, Viện Kiểm Sát và Toà án liên kết điều tra nguyên nhân tử vong của , nguyên nhân là tinh thần thất thường dẫn đến tự sát.

      Hình chụp ngày hôm đó, là đêm vụ án xảy ra.

      Phía sau còn có vài báo cáo khám nghiệm tử thi của !

      Đó từng là cơ thể của , cũng từng là cuộc sống của của ! Bây giờ tận mắt nhìn thấy báo cáo khám nghiệm tử thi của mình, giống như trở lại vào đêm đó bị người ta đẩy từ tầng thượng xuống !

      Trong đầu lên hình ảnh của đêm đó,nhanh chóng tái ngay trước mắt tất cả quá trình giống như phần mở đầu của bộ phim điện ảnh.

      Thậm chí bắt đầu run rẩy thể kiểm soát, thể kiềm chế được tay chân, trận lại trận run rẩy.

      "Giản Trang, Giản Trang! làm sao vậy!"

      Ngay khi ý thức của sắp sụp đổ, cơ thể của đột nhiên bị người lắc lắc, giọng trầm thấp vô cùng lo lắng truyền vào trong tai, đưa ý thức của từ sâu trong hồi ức thoát ra ngoài.

      kinh ngạc, sau đó lấy lại tinh thần, từ từ giương mắt lên nhìn người trước mặt : "Nguyễn Thiếu Dật. . . . . ." theo bản năng thầm tên của người đó, giọng yếu ớt ngay cả chính cũng cảm giác được độ rung của thanh.

      Nguyễn Thiếu Dật khẩn trương nhìn , bàn tay nắm bả vai dám bỏ ra, chỉ sợ lại run rẩy, "Giản Trang! làm sao vậy, bị mất hồn? !"

      "Tôi. . . . . ." do dự chút, suy nghĩ nên giải thích như thế nào .

      " bình thường, làm sao lại biến thành bộ dạng này rồi hả ?" Nguyễn Thiếu Dật nhìn chằm chằm khuôn mặt của ,quan sát nét mặt của , trầm giọng hỏi;"Có phải cơ thể của thoải mái ? nếu thoải mái phải cho tôi biết, tôi đưa bệnh viện, nhưng mà đừng như vậy làm tôi sợ ."


      " có. . . . . . có gì." Qua hồi lâu, mới tìm lại giọng của mình, nhàng đẩy tay ta ra, cố gắng kéo khóe miệng bật cười, "Tôi chọc đó! Tôi làm sao có thể có chuyện gì chứ."

      "Trêu chọc tôi sao?" Nguyễn Thiếu Dật sững sờ, kinh ngạc hỏi ngược lại.

      " Ừ, đùa giỡn chút cho vui thôi. nghĩ xem, tôi có thể có chuyện gì a." Giản Trang hoàn toàn ổn định lại cảm xúc, hai tay mở ra, vô lại , "Thế nào, được sao...? Nhìn hoảng sợ kìa."

      ". . . . . ." Nguyễn Thiếu Dật nữa, hai mắt chăm chú sáng như đuốc nhìn Giản Trang, lát sau, ánh mắt nhìn xuống dưới chân của Giản Trang , chú ý tới mấy tấm hình rải rác đầy đất .

      Nhìn thoáng qua, tầm mắt của ta lập tức dời , ánh mắt lần nữa trở lại gương mặt Giản Trang , bên trong đôi mắt hoa đào rực rỡ yên tĩnh, đáy mắt bình tĩnh giống như dòng suối chảy ở nơi u nào đó, thâm sâu khó dò, nhưng những con sóng lấp lánh lại dao động mạnh mẽ: "Được, tôi tin . Nhớ kỹ, có chuyện phải cho tôi biết, cần phải gạt tôi."

      *

      Cũng may khi Giản Trang có vẻ mặt khác thường , Hứa Kiến Nghiệp vẫn còn ở trong phòng đơn chuyện điện thoại với người khác chưa ra, Thẩm Phương cũng quay lại. có ai khác thấy biểu khác thường của Giản Trang .

      Sau khi xem xong toàn bộ Giản trang lập tức báo cáo lần nữa ném vào thùng rác.

      Sau đó mọi thứ diễn ra thuận lợi, sau khi hai bên xem qua hợp đồng cũng có ý kiến gì khác với hợp đồng.

      Hứa Kiến Nghiệp cầm bút máy, lực viết mạnh mẽ ký tên của mình lên bản hợp đồng, sau đó in dấu vân tay.

      Nhưng ngay khi Hứa Kiến Nghiệp mới vừa ấn xong dấu vân tay, chưa kịp đưa bản hợp đồng khác giao cho Nguyễn Thiếu Dật, cửa chính của phòng họp đột nhiên bị đẩy ra.

      Đứng ở ngoài cửa phải là ai khác, chính là vợ của Hứa Kiến Nghiệp —— Triệu Bội Bội.

      Chỉ thấy Triệu Bội Bội mặc thân quần áo sang trọng kiểu dáng mới nhất váy lệch vai liền thân, đầu tóc quăn được tết thành xương cá kiểu Hàn Quốc túm tròn ở sau gáy, bước khoan thai khí thế bức người, vác bụng to về phía Hứa Kiến Nghiệp ngồi ở giữa bàn hội nghị .

      Thời điểm quan trọng như thế này, vậy mà ta lại xuất !

      Trong lúc nhất thời Nguyễn Thiếu Dật và Giản Trang trong lòng hẹn cùng thầm kêu tốt, ngồi thẳng người ánh mắt cảnh giác nhìn chăm chú vào Triệu Bội Bội, chú ý từng hành động của ta.

      Khi Triệu Bội Bội ngang qua, đôi mắt quan sát quét về chỗ Giản Trang ngồi, ràng là nhìn thấy Giản Trang rồi, nhưng lại làm như có chuyện gì tiếp tục bước .

      Ngày hôm qua ta và Giản Trang xảy ra tranh cãi, tất nhiên là có cảm tình đối với Giản Trang. Nhưng lần này khi nhìn thấy Giản Trang, ta lại có thể có phản ứng, vẻ xinh đẹp gương mặt hề suy giảm, khóe mắt hào hứng toát ra bên ngoài vẻ phong tình, đôi mắt khép hờ, đôi môi đỏ tươi gợi cảm lộ ra nụ cười vui vẻ, vẻ mặt tươi cười tới bên cạnh Hứa Kiến Nghiệp .

      "Chồng à, có lỗi, lúc bề bộn công việc, em lại tới đây quấy rầy ." Triệu Bội Bội nở nụ cười dịu dàng ngồi bên cạnh Hứa Kiến Nghiệp, ngoài miệng xin lỗi, nhưng tay lại bưng ly trà của Hứa Kiến Nghiệp lên uống ngụm , sau đó : "Uống ngon đấy."

      "Bội Bội, tại sao hôm nay em. . . . . ."

      Hứa Kiến Nghiệp mới vừa mở miệng hỏi, lập tức bị Triệu Bội Bội cười duyên ngắt lời: "Ôi chao, ông xã, đây chính là bản hợp đồng của công ty sao? Em còn chưa từng thấy qua đấy. . . . . ."

      Vừa Triệu Bội Bội vừa duỗi bàn tay ngọc, kéo góc bản hợp đồng tới trước mặt mình, bưng ly trà, vừa uống vừa mở bản hợp đồng lật xem nội dung bên trong.

      "Bội Bội, nên tùy ý lật loạn hợp đồng, đây là phần đưa cho tổng giám đốc Nguyễn, mau trả lại cho người ta nhanh lên ." Hứa Kiến Nghiệp hơi nhíu chân mày, lên tiếng ngăn cản hành động của Triệu Bội Bội , giơ tay lên muốn lấy lại bản hợp đồng .

      " sao mà!" Triệu Bội Bội bất mãn giơ tay, cản cánh tay của Hứa Kiến Nghiệp duỗi đến, đột nhiên cơ thể của ta lung lay, bàn tay phải bưng ly trà của ta giống như là lau chùi vết bẩn, nhưng ly trà vô cùng kỳ lạ trượt ra khỏi ngón giữa của ta đổ mặt bàn.

      Toàn bộ ly trà đổ hết lên bản hợp đồng đặt bàn, nước trà màu nâu sẫm giống như hồ thuỷ điện xả lũ, trong nháy mắt bản hợp đồng bị nhuộm thành màu vàng đất!

      Chỉ trong thời gian cái nháy mắt, dưới ánh mắt của mọi người ở đây bản hợp đồng mới vừa ký xong, bị Triệu Bội Bội phá hủy!
      Last edited by a moderator: 13/10/15
      phuongvutyty thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :