042 Tôi muốn bóp chết .
Editor: Song Tử
——Đàn ông ra đều háo sắc, muốn giữ được trái tim của đàn ông, trước tiên ngực của phải lớn! ——
*
khí nô đùa vui vẻ trong phòng chớp mắt tan thành mây khói, căn phòng đột nhiên trở lên im lặng, có thể nghe được tiếng hít thở dồn dập của hai người.
khí dường như đóng băng, hai người cách nhau tới nửa bước, hơi thở lạnh buốt đọng lại giống như thủy tinh vỡ ra, chỉ cần hơi cử động, lập tức dễ dàng sụp đổ.
Toàn thân Nguyễn Hàn Thành cứng ngắc đứng trước Giản Trang, ánh mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm vào nửa người trắng như tuyết của Giản Trang.
Cơ thể Giản Trang cứng ngắc đâm vào cửa, trong phút chốc khi chiếc áo sơ mi màu trắng rơi xuống, các giác quan của cũng ầm ầm sụp đổ, đại não ầm tiếng hoàn toàn trống rỗng, giống như con rối gỗ, đôi mắt dường như còn sinh khí nhìn khung cửa phía trước.
Vài giây sau Giản Trang mới lấy lại tinh thần, giật giật ngón tay, hé môi, cố gắng hé miệng, muốn cái gì đó.
Nhưng. . . . . . Vấn đề là lời muốn quá nhiều, lời khó hết, thế nhưng biết nên câu nào trước mới tốt!
Trời đánh Nguyễn Hàn Thành! Vậy mà lại xé rách quần áo của !
Mẹ nó, này cũng thôi ! Con mẹ nó buông tay ra có được ? Quần áo cũng xé rách, ta còn nắm bả vai của buông!
ràng có thể cảm thấy, ánh mắt khóa chặt trước ngực , ánh mắt kia theo thời gian trôi qua càng ngày càng nóng bỏng, tầm mắt nóng bỏng đốt cháy da thịt lộ ra của , vùng da thịt phản ứng theo bản năng đỏ ửng mảng giống như lớp phấn hồng.
Ông trời ơi, ta rốt cuộc là làm cái gì a! Xé y phục của , sau đó còn hăng hái nhìn cơ thể như vậy!
Mẹ nó, cả nhà ! Chưa từng nhìn thấy phụ nữ mặc bikini a! Có gì để nhìn!
". . . . . ." trợn tròn cặp mắt, giận dễ sợ, hai tay thoáng chốc tạo thành quả đấm, hết sức khống chế tâm tình của mình, chờ đợi Nguyễn Hàn Thành phát mình sai lầm, nhanh chóng xin lỗi.
Vậy mà. . . . . . Ba phút qua. . . . . .
Nguyễn Hàn Thành giống như câm điếc, câu cũng chưa .
Mà bàn tay kia còn đặt bả vai của , càng ngày càng nắm chặt, năm ngón tay hữu lực đâm sâu vào trong làn da của . Bả vai bị giữ chặt, cảm thấy ràng lòng bàn tay của ta nhiệt độ lên cao gấp đôi, lòng bàn tay nóng rực thậm chí cũng nổi lên tầng mồ hôi mỏng.
ta. . . . . . Chẳng lẽ. . . . . . ta có phản ứng? Anhh ta phải —— cứng rắn?
Sau thời gian ý thức được điều này, hô hấp của Giản Trang hơi chậm lại, nhất thời cảm giác được hơi thở nguy hiểm, theo bản năng lui về phía sau bước lớn, cất cao giọng xen lẫn chút run rẩy: "NGUYỄN HÀN THÀNH!"
Nguyễn Hàn Thành ngẩn người giống như bị sét đánh nhanh chóng buông tay ra, cũng lùi lại bước, có chút mờ mịt nhìn hai mắt của , thầm : ". . . . . . Tôi làm sao vậy?"
". . . . . . còn có can đảm để hỏi tôi?" Giản Trang nghe xong câu này, cảm xúc càng thêm kích động, giống như là bị người ta làm nhục nhảy dựng lên, tay che ở trước ngực, tay chỉ Nguyễn Hàn Thành, cắn răng nghiến lợi : "Nguyễn Hàn Thành, tôi muốn bóp chết !"
"Tôi. . . . . ." Lúc này Nguyễn Hàn Thành mới phản ứng được, con ngươi đen nhánh lên chút lung túng, vội vàng cúi đầu xoay người sang chỗ khác. Đưa lưng về phía Giản Trang, tiếng như muỗi kêu ấp úng : "Tôi phải cố ý. . . . . . Ai biết quần áo của giống như làm từ giấy vậy, va chạm như thế khỏi. . . . . . Hơn nữa. . . . . ." đến đây, giọng của Nguyễn Hàn Thành đột nhiên lên án , giọng cao hơn chút, tiếp tục năng hùng hồn đầy lý lẽ: "Hơn nữa, dáng người của cũng quá kém, 25 tuổi rồi mà ngực còn như vậy, những học sinh cấp 3 kia so với ngực của vừa lớn vừa cao ngất, , dáng người này của thiệt tình nhìn thấy ngực đâu, cũng khó trách trước kia thấy có bạn trai." càng càng dũng cảm, cảm xúc ngượng ngùng hoàn toàn biến mất, thay vào đó là vẻ khéo ngày thường, kiêu căng mười phần bắt đầu dạy dỗ , " Nể tình chúng ta cùng sống chung dưới mái hiên nửa tháng về mặt tình cảm tôi tốt bụng nhắc nhở : “Đàn ông ra đều rất háo sắc, muốn nắm được trái tim của người đàn ông, trước tiên ngực của phải lớn! Lúc có chuyện gì làm, đừng ra ngoài chạy lung tung, mua chút đu đủ, móng heo, nấu chung với nhau hầm cách thủy, sau khi uống có thể có bộ ngực lớn."
". . . . . . " con mẹ nó!
Giản Trang gần như là cắn răng, mới ra ba chữ phía sau!
Ông trời ơi, nếu như đánh thắng được ta, sớm lên cho ta hai cái bạt tai rồi !
Có loại da mặt dày như thế này sao? ta là người sao? ta còn là người là sao? Có người da mặt dày như thế này sao? !
làm sao có thể đổi trắng thay đen như thế? ràng là làm sai, cư nhiên còn có thể quay đầu thay đổi cục diện, vênh mặt hất hàm sai khiến quay sang xoi mói , khoa tay múa chân. . . . . .
thề, tại rất muốn chửi bậy!
Thượng Đế a, người có thể nhanh chóng đạo tia chớp xuống đánh chết tên khốn kiếp này?
CHƯƠNG 43: Tôi cũng có thể thỏa mãn !
Giản Trang bị lời ác độc của Nguyễn Hàn Thành khiến cho tức giận sắc mặt biến thành màu đen, muốn cùng ta so tài đấu võ mồm phen, nhưng cũng thể ở trần mặc áo sơ mi cùng người đàn ông như Nguyễn Hàn Thành cãi nhau.
trầm trợn mắt nhìn Nguyễn Hàn Thành cái, sải bước nhảy vào phòng ngủ, ầm cái khép cửa phòng lại.
Ngoài cửa, chỉ còn lại bóng người ngạo mạn, để lại Nguyễn Hàn Thành hết sức hăng hái chuyện mình.
. . . . . .
Giản Trang mở tủ treo quần áo, cởi chiếc quần ẩm ướt bên dưới ra, từ trong ngăn tủ lấy ra chiếc váy liền thân cổ tròn màu gạo kiểu Hàn Quốc mặc vào.
Lúc khom lưng khiến da đầu gối bị nứt ra lập tức cảm thấy đau buốt.
Hôm nay là quá thảm! Giản Trang nhìn vết thương đầu gối, nhớ lại lúc bị Nguyễn Hàn Thành phát xé rách áo sơ mi, trong lòng bất đắc dĩ rên rỉ.
Nhất định là đời trước nợ tiền Nguyễn Hàn Thành chưa có trả, cho nên đời này mới bị Nguyễn Hàn Thành hành hạ như thế.
chậm chạp thay quần áo, lúc mặc xong quần áo chuẩn bị mở cửa đột nhiên từ trong khe cửa giọng cực thấp bay vào.
"Cái đó. . . . . . Vừa rồi tôi. . . . . . ra là đùa, đừng để trong lòng."
thanh mang ngữ điệu trầm truyền tới, các đường sức từ sau khi bị đè ép ngược lại lại ra hơi giống như trẻ con., trong giọng còn mang theo vài phần lấy lòng và thử dò xét, tiếp tục nhàng truyền vào trong tai Giản Trang: "Tôi... cả buổi chiều tôi đều ở đây ra khỏi cửa, siêu thị mua nguyên liệu nấu ăn, dựa theo sách dạy nấu ăn nghiên cứu làm món ăn. . . . . . Tôi làm rất nhiều món, còn nấu canh. . . . . . Tôi biết thích ăn cái gì, đem gà vịt thịt heo làm lần luôn. . . . . ."
Chẳng lẽ ta vẫn chưa , chỉ vì những chuyện này sao? Giản Trang dừng bước, thầm trong lòng câu nhưng ngoài miệng lại lên tiếng, chờ nghe còn muốn gì nữa.
"Bởi vì. . . . . . Ngày đó bị chấn thương sọ não là vì chuyện của tôi, hơn nữa. . . . . . Sau khi xuất viện, cũng chưa ăn cái gì để bồi bổ, bình thường tôi đều ở quân khu, cuối tuần mới có thời gian nghỉ ngơi, cho nên tranh thủ Chủ nhật làm cho chút đồ ăn bồi bổ.Nhưng mà nghĩ tới, làm những thức ăn này lại rắc rối như vậy, làm trò cười rồi. . . . . ." Nguyễn Hàn Thành đứng ngoài cửa ngừng chút lại tiếp tục giọng : "Trong bộ đội, sĩ quan đều có phòng ăn riêng, cần xuống bếp, những năm tôi làm lính cũng chỉ biết làm thức ăn đơn giản, dùng nguyên liệu đắt tiền để nấu ăn cũng là lần đầu tôi làm. . . . . . Xé rách quần áo của , là tôi cố ý."
Thảo nào còn thắc mắc tại sao hôm nay lại phá lệ xuống bếp nấu ăn, ra là muốn bồi thường cho bữa ăn ngon.
ta làm cũng là xuất phát từ lòng tốt, có thể cho ta cái bậc thang sao?
Lửa giận trong lòng Giản Trang nhất thời tiêu tan hơn phân nửa, giơ tay vặn nắm cửa, chuẩn bị mở cửa gặp .
Mà lúc này, Nguyễn Hàn Thành vẫn còn tiếp tục , chỉ nghe thấy đứng ngoài cửa đột nhiên đổi sang giọng điệu khác, trầm giọng nghiêm túc : "Còn nữa, tôi muốn cho biết chuyện, mấy ngày trước có mấy cái tên côn đồ tìm gây rắc rối, tôi sai người điều tra. Chuyện này tôi xử lý tốt, nhất định cho hả giận. Cục tư pháp truy tố năm người kia “ Tội quấy rối an ninh trật tự xã hội”, tôi tỏ ý muốn nghiêm trị. Những người ở Cục tư pháp người đều là người thông minh, tự nhiên biết nên làm như thế nào, đến lúc đó thời hạn ít nhất cũng là hai năm tù.Mấy người kia là đoán chừng là phải ăn cơm tù rồi."
Nguyễn Hàn Thành ở trong quân đội, nổi tiếng là sĩ quan hung dữ, võ thuật cũng rất cao, miệng lưỡi lại ác độc bụng dạ xấu xa, tính cách có thù tất báo, có ai dám cứng đối cứng đắc tội trước mặt .
Mặc dù lần này Giản Trang gặp phải chỉ là xảy ra chút chuyện , nhưng với tính tình của Nguyễn Hàn Thành tuyệt đối dễ dàng bỏ qua.
là chỉ huy của sư đoàn quân khu , có quyền hành tuyệt đối, cùng với các bộ nghành quan trọng trong thành phố quen thuộc đến thể quen thuộc hơn nữa, thậm chí cục trưởng của cục nào đó từng là chiến hữu của .
Chút chuyện này căn bản cần phải ra tay, chỉ cần lộ ra chút tin tức, có người thay giải quyết tốt tất cả.
Bao gồm. . . . . . Làm sao để trừng trị mấy người kia, hình phạt như thế nào, đều là xem ý tứ của làm.
Giản Trang cũng ràng, hình hạt 2 năm này đơn giản rồi. Chính là về chuyện xô đẩy này mà cũng chỉ là vụ án bình thường, nhiều lắm là tạm giữ 15 ngày, tiền xử phạt là 2000 nhân dân tệ trở xuống chuyện này liền cho qua rồi. Nhưng Nguyễn Hàn Thành có lòng truy cứu, mấy cậu thanh niên kia nhất định phải ngồi tù.
Nguyễn Hàn Thành cũng chỉ là giết gà dọa khỉ, cảnh cáo người đứng đằng sau vụ này.
"Vậy. . . . . . Mấy người kia là do người nào ra lệnh, điều tra được chưa?" Nhớ tới chuyện này, Giản Trang nhịn được lên tiếng hỏi câu.
". . . . . .Vẫn chưa điều tra được." Nguyễn Hàn Thành ở ngoài cửa do dự chút, mới mở miệng trả lời." phải tức giận chứ?" Sau khi Giản Trang lên tiếng, thấp thỏm trong lòng Nguyễn Hàn Thành lập tức buông lỏng, giọng điệu thay đổi tiếng trầm thấp nhất thời vui vẻ vang lên, vui sướng hỏi, "Vậy có thể ra ăn cơm ? Tôi nếm qua, mùi vị cũng tệ lắm."
"Ừ, được. Tôi nếm thử tay nghề của Nguyễn đại thiếu gia."
Giản Trang khỏi hé miệng nở nụ cười, lo lắng trong lòng lập tức tiêu tan hết sạch. cố nén cười mở cửa phòng giọng giả vờ bình thản như có chuyện gì xảy ra trả lời .
. . . . . .
. . . . . .
Nguyễn Hàn Thành chỉ tiết lộ nửa tin tức cho Giản Trang biết.
thực tế, vụ này nhìn giống như vụ án gây chuyện đơn giản, nhưng sau lưng dính dáng đến rất nhiều nhân vật xã hội đen. Điểm quan trọng hơn là sau khi Cục tư pháp truy tố mấy tên côn đồ kia, hôm sau mấy người này biến mất cách bí , giống như là bốc hơi khỏi thế giới tìm thấy dấu vết.
Đầu mối của vụ án bị cắt đứt, ban đầu muốn tìm hiểu điều tra ra kẻ đứng đằng sau, nhưng mới vừa điều tra được nửa, mấy tên côn đồ này lập tức mất tích.
Căn cứ theo phán đoán của đối phương cũng ra tay che giấu chuyện này, mục đích chính là muốn bị điều tra ra lai lịch. Mà vài tên côn đồ mất tích kia, hơn phân nửa lành ít dữ nhiều.
Đối với người của hắc đạo mà , chỉ có người chết mới giữ được bí mật!
*
Hôm sau bản thiết kế công trình trong thành phố với công ty Đôn Hoàng hoàn thành, Nguyễn Thiếu Dật và Giản Trang mang bản hợp đồng được chuẩn bị tốt ngồi ô-tô đến công ty Đôn Hoàng.
"Chị dâu. . . . . ." Cùng Giản Trang ngồi ở ghế sau Nguyễn Thiếu Dật bắt đầu an phận, cái tay lén lén lút lút đặt lên bả vai Giản Trang, nhân cơ hội ôm dùng giọng ngọt ngào thầm bên tai Giản Trang , "Những ngày qua gặp mặt, có nhớ tôi ?"
"Tổng giám đốc Nguyễn, chúng ta chỉ mới hai ngày gặp mà thôi." Đột nhiên toàn thân Giản Trang nổi da gà, lấy cùi chỏ huých vào hông Nguyễn Thiếu Dật dùng sức đẩy ta ra "Còn nữa, cách tôi xa chút!"
". . . . . . Người phụ này tại sao lại vô tình như vậy?" Nguyễn Thiếu Dật vui, giữ bả vai của ôm gần hơn, ghé vào bên tai giận đùng đùng , " đừng tưởng rằng tôi biết, ngày hôm qua tôi thấy rất ràng! Tôi biết gả cho tôi rồi, nhưng mà đáng tiếc là tôi có người trong lòng, tôi hiểu đơn. Nhưng mà khi đơn tại sao tìm tôi? Gương mặt và kỹ thuật giường của tôi cũng thua kém, tại sao lại bỏ gần tìm xa cùng người đàn ông khác xe?"
". . . . . . Gì?" Giản Trang sững sờ, nghiêng đầu sang chỗ khác nhìn khuôn mặt đẹp trai tức giận của Nguyễn Thiếu Dật:“ Tại sao lại tôi lên xe của người đàn ông khác? Con mắt nào của nhìn thấy?"
" có dám thề là có ? Tôi nhìn thấy ràng! 5 giờ chiều ngày hôm qua, trời mưa tôi từ chung cư của hai người ngang qua, tận mắt nhìn thấy chiếc xe Audi màu đen phiên bản đặc biệt dừng ở dưới nhà , từ xe bước xuống, xe còn có người đàn ông ngồi!" chân mày Nguyễn Thiếu Dật cau lại, nghiến răng nghiến lợi : " muốn tìm đàn ông hả có thể tìm tôi, tôi cũng có thể thỏa mãn !"
044 : Máu tanh
Trong thiên hạ, người đàn ông phong lưu phóng đãng bậc này cũng chỉ có Nguyễn Thiếu Dật mới có thể ôm chị dâu của mình, công khai lời trêu ghẹo như vậy.
Mặc dù chỉ là chị dâu danh nghĩa của ta.
Bỗng nhiên trong lúc này “ Sùng bái” của Giản Trang đối với Nguyễn Thiếu Dật lại tăng lên phần, rốt cuộc là da mặt của ta dày bao nhiêu, cứ nhất định phải ra công phu giường của mình.
Còn nữa, chiều hôm qua từ xe của Đàn Việt xuống làm sao mà Nguyễn Thiếu Dật lại biết ràng như thế?
Sắc mặt Giản Trang của cũng trầm xuống, nheo cặp mắt lại, nhìn về phía người đàn ông ngồi bên cạnh, giọng hỏi: " là chiều hôm qua tôi quá giang xe về nhà, sai lái xe là , nhưng mà cũng thể bởi vì nhìn thấy trong xe có đàn ông, lập tức cho rằng tôi làm chuyện muốn người khác nhìn thấy. Có phải trong mắt , giữa đàn ông và phụ nữ chỉ có thể làm chuyện ở giường đúng ? Tôi giống , chơi là phong lưu khoái hoạt chuyện. Chiều hôm qua, tôi chỉ thuận đường quá giang xe về nhà mà thôi. Về phần , tôi lại rất tò mò tại sao lại ràng chuyện của tôi như vậy? Này. . . . . . phải là . . . . . . Vẫn canh giữ ở dưới chung cư nhà tôi đấy chứ!"
" bậy bạ cái gì đó! Làm sao tôi có thể canh giữ ở dưới nhà được!"
Giản Trang vừa ra, bỗng nhiên Nguyễn Thiếu Dật giống như con thỏ bị kinh hãi, lập tức buông bả vai của ra, thu tay về, kiêu ngạo ngẩng đầu lên, mím miệng lên tiếng phủ nhận.
"Vậy ngược lại giải thích cho tôi biết a,
Thích cho tôi biết a, tổng giám đốc Nguyễn tại sao lại “vừa lúc” nhìn thấy đây?” Giản Trang nhất quyết tha, liếc mắt nhìn chằm chằm gò má của ta.
“Đây chẳng qua là “trùng hợp” mà thôi”. Đường cong gương mặt của Nguyễn Thiến Dật căng thẳng, thay vẻ mặt nghiêm túc giải thích ,” Chiều hôm qua tôi chỉ ngang qua chưng cư của hai người mà thôi, ngẫu nhiên nhìn thấy”
“Ô chuyện này cũng quá “trùng hợp” rồi”. Đáy mắt Giảng Trang dâng lên nụ cười, dương quái khí .
“Chiều hôm qua tôi ngangqua chung cư của hai người đón bạn của tôi được sao? Bạn của tôi cũng ở trong chung cư giống hai người!” Nguyễn Thiếu Dật thẹn quá hóa giận, quay đầu tà nghễ nhìn Giản Trang, tức giận bất bình ,” đừng quá coi trọng bản thân mình, cũng phải là Marilyn Monroe, còn chưa đến mức khiến tôi thần hồn điên đảo, Nguyễn Thiếu Dật tôi là ai, mỗi ngày tôi đều bận rộn như vậy, làm sao có thời gian canh giữ ở dưới nhà ?”
ta xong, ánh mắt quét hai cái ở mặt Giản Trang, sau đó ánh mắt lại nhanh như tia chớp dời tiếp tục ,” sai tôi đối với có hứng thú, nhưng mà tôi cũng có hứng thú với những người phụ nữ khác, trắng ra cũng chỉ là đóa hoa trong hàng ngàn đóa hoa mà thôi, có gì đặc biệt!”
“A, như vậy sao” Giản Trang cái hiểu cái gật đầu cái.
“ biết thân phận của mình là tốt rồi” Rốt cuộc tổng giám đốc Nguyễn Thiếu Dật khôi phục lại sức lực, giơ tay lên sửa lại cổ áo, bày ra dáng vẻ người quyết định, khí thế cường ngạnh ra lệnh ,” Sau này giờ làm việc cho phép chuyện riêng. suy nghĩ làm sao để lấy được hợp đồng làm việc là được, đợi lát nữa gặp mặt tổng giám đốc Hứa phải ngoan ngoãn khéo léo chút, đừng có dùng giọng điệu biết diều giống như lần trước. Nếu lại đắc tội Hứa Kiến Nghiệp, coi như xong.
“Vâng” giản Trang lên tiếng trả lời.
Nguyễn Thiếu Dật hài lòng gật đầu cái, mặt là thái độ đứng đắn nghiêm túc, nhưng trong lòng lại thở phào nhõm nghĩ thầm:” Nếu ngày chủ nhật hôm đó len lén canh giữ ở dưới nhà theo dõi bị phát , còn đến mức nào nữa, mặt mũi của để ở đâu đây? Chuyện này nhắc tới cũng kỳ quái, ngày Chủ nhật hôm đó hiểu tại sao lại thường xuyên nhịn được nghĩ đến chứ? Chẳng lẽ gần đây bạn của quá ít, cho nên muốn phụ nữa đến điên rồi? Vì lý do an toàn, phải nhanh chóng tìm bạn mới thôi.
Tầng 18 khu phòng họp phía nam công ty Đôn Hoàn.
Trong phòng họp rộng hơn 300m2, mình Hứa Kiến Nghiệp ngồi ở ghế chủ vị giữa bàn hội nghị.
Cừa phòng họp khép hờ, Thẩm Phương bị ta sắp xếp xuống đại sảnh lầu dưới phụ trách tiếp đốn người của công ty Hồng Thiên.
Tòa cao ốc phía nam lấy ánh sáng từ cửa sổ sát đất, ánh mặt trời màu vàng rực rỡ xuyên qua cửa sổ chiếu sáng cả phòng hội nghị.
Hứa Kiến Nghiệp mặc comple màu xanh đậm, bên trong là áo sơ mi kẻ sọc màu nhạt, phối với chiếc cà vạt hoa văn màu thẫm.
Phong cách hợp thời trang thể giỏi giang lão luyện, rất phù hợp với khí chất của ta.
Giờ phút này, ta yên lặng ngồi ghế dựa, cúi đầu lật xem tập hồ sơ trong tay.
Tập hồ sơ này gồm 16 tờ giấy được mở ra xếp chồng lên nhau, mỗi tờ giấy in day đặc chữ viết, nhìn qua giống như là bản báo cáo.
mặt bàn rải rác vài tấm hình, hình ảnh trong tấm hình nhìn rất đẫm máu, tàn nhẫn mà đáng sợ.
ta cầm bản báo cáo gì đó, sau khi đọc kỹ cầm mấy tấm hình để bên cạnh lên, giống như cố gắng bắt buộc bản thân mở hai mắt ra nhìn hình ảnh trong bức hình.
……..
biết qua bao lâu, cửa phòng họp đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa.
Phòng họp yên tĩnh bông nhiên vang lên thanh đột ngột, tựa như tiềng sấm vang lên trong phòng họp trống trải.
Nhất là lúc này Hứa Kiến Nghiệp nhìn những tấm ảnh đẫm máu kia, khiến tinh thần của bản thân càng trở nên căng thằng hơn, cộng thêm cành cửa đột nhiên vang lên tiếng động, khiến cơ thể ta sợ hãi đến run lên, toàn thân mất hết sức lực, lúc này tấm ảnh ở giữa ngón tay nhàng rơi xuống trong thùng rác đặt ở phía dưới bàn hội nghị bên chân ta.
“Hứa tổng, tổng giám đốc Nguyễn dẫn người tới” Sau khi tiếng gõ cửa giọng của Thẩm Phương lập tức vang lên.
“……” Lúc này Hứa Kiến Nghiệp mới lấy lại tinh thần, ánh mắt cứng ngắc khôi phục lại thần thái, vừa đưa tay ném mấy trang giấy vào thùng rác dưới chân, vừa hướng về phía cửa hô lên:” Mời bọn họ vào ”.
Last edited by a moderator: 4/6/15
phuongvutyty thích bài này.