1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Quân chính tam thiếu đừng quá phận - Tam Thiên Trường Ca

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 25: Khiêm tốn, có nghĩa là có bản lĩnh!

      Giản Trang uống nước nghe được câu này, động tác dừng lại chút, để cốc nước xa môi, hơi quay đầu lại, nhìn Nguyễn Hàn Thành, từ chối cho ý kiến: “Ừ, tùy muốn thế nào cũng được.” Dù sao bàn về lời cay nghiệt, thực sánh bằng .

      Uống hết nước, để ly xuống, Giản Trang đỡ đầu, người hơi nghiêng ngả về phòng mình nghỉ ngơi.

      Cũng để ý Nguyễn Hàn Thành ở phía sau những gì.

      ……………

      Sau khi Giản Trang ngủ, bỗng nhiên cửa phòng phát ra tiếng ‘răng rắc’ rất , đó là tiếng kim loại ma sát với kim loại tạo ra.
      Phòng khách yên tĩnh, thanh rất cũng có vẻ vang dội cực kỳ.

      Tiếng vang qua , im lặng trong chốc lát, sau đó, cửa phòng khách khóa trái bị người ngoài cửa chậm rãi đẩy ra, ánh đèn hành lang vàng nhạt giống như mảnh mềm mại nhàng rơi xuống, chiếu sáng phòng khách, xua bóng đen lạnh lẽo.

      Giữa ánh sáng nhu hòa, bóng dáng cao lớn nghịch sáng, chậm rãi thong thả bước đến.

      Người tới vào phòng bước chân rất , mỗi bước hạ xuống cực kỳ vững vàng êm ái, giống như cố ý hạ thấp tiếng bước chân, tránh cho đánh thức người ngủ giường.

      Sau khi đến bên giường, người tới dừng lại, trong bóng đêm nhìn chăm chú Giản Trang ngủ.

      Lúc lâu sau, trong phòng vang lên tiếng thở dài…………

      “Ngủ chăn cũng biết đắp kín.”

      Tiếng thở dài chưa dứt, người nọ cúi xuống, mượn ánh sáng vàng nhạt từ cửa chiếu vào, trong bóng tối cẩn thận vươn tay, dịch góc chăn giúp Giản Trang.

      Chăn tuột xuống, bả vai Giản Trang lộ ra trong khí, cả người nằm thẳng giường, mà là nửa co ro đầu chôn xuống gối.

      Người nọ chậm rãi kéo chăn trở về, ngón tay lơ đãng chạm vào tóc Giản Trang tán loạn gối.

      Sau đó, ngón tay của như là bị điện giật, lập tức rụt về, đầu cũng quay lại, nhanh chân ra phòng khách, giống như là ‘trốn’ khỏi phòng, cửa phòng bị đóng lại lần nữa.

      *

      Sân phơi.

      Nguyễn Hàn Thành thổi gió đêm, ngồi ghế mây di động ở sân phơi.

      Đêm nay rất đẹp, có mây đen che kín, bầu trời đen tựa như tấm màn khảm đầy sao sáng lấp lánh, như kim cương rạng rỡ lóng lánh.

      Nguyễn Hàn Thành vòng vo di động trong tay mấy cái, sau đó đột nhiên xiết chặt, chạm vào màn hình,từ trong danh bạ tìm được dãy số, bấm gọi.

      Trong ống nghe, sau vài tiếng tút, thanh trả lời rốt cuộc vang lên.

      “A lô?”

      Đầu bên kia điện thoại truyền đến giọng nam có vẻ hơi mệt mỏi.

      “Đông Trữ, là tôi.” Nguyễn Hàn Thành hạ giọng, trầm thấp : “Tôi phân phó cho chuyện này, bảo cấp dưới ở trong cục của điều tra tất cả hồ sơ về bọn côn đồ xuất trong nội thành năm nay, lấy tin tức và dấu vân tay. Ngày mai tôi đưa vân tay cho , trong vòng ba ngày, tôi muốn có câu trả lời thuyết phục.”

      “Xảy ra chuyện gì vậy?” Người bên kia điện thoại nghe thấy phân phó như thế, cũng giật mình, mà giọng tỉnh táo hơn nhiều, “Có tiện ?”

      “…………Trước mắt tiện lắm.” Chần chờ chút, Nguyễn Hàn Thành trả lời.

      “Ừ, tôi biết rồi. Chờ khi nào muốn sau. muốn lấy hồ sơ trong năm nay phải ?” Đông Trữ tiếp tục truy vấn, hoàn toàn đáp ứng chuyện của Nguyễn Hàn Thành, “ cần phải ba ngày, nếu như vội, bây giờ có thể đưa dấu vân tay lấy được cho tôi…..tôi cho cấp dưới đối chiếu, trước rạng sáng cho câu trả lời thuyết phục.”

      cần phiền phức như vậy, bây giờ khuya lắm rồi, tất cả mọi người nghỉ ngơi. cần làm lỡ giấc ngủ của người khác.”

      “Vậy muốn người em là tôi giúp xử lý người kia ? là quân nhân, có nhiều chuyện dễ dàng trực tiếp ra tay, nhưng chỗ này của tôi có rất nhiều người, có thể giao cho bọn họ làm…….” Đối phương đáp ứng quả thực có thể là rất sảng khoái, nguyên nhân cũng hỏi, hơn nữa còn vì mà suy nghĩ.

      “Cám ơn, chỉ là………..Trước tiên vẫn là đừng đả động bọn họ. Sau khi tra được, đem tin tức cho tôi biết, tôi xử lý.”

      “Ừ, cũng được. Nếu cần gì, bất cứ lúc nào cũng có thể tìm tôi. Nhớ, có chuyện nhất định phải tìm tôi, đừng tự mình gánh vác.” Nguyễn Hàn Thành tự chủ nhếch môi, thản nhiên , “Mọi việc cứ như vậy , ngủ tiếp , lời khách khí, tôi cũng phải là người như . Ngủ ngon.”

      “Tốt……….Đây mới là em!” Đông Trữ vui vẻ cười tiếng, “Tôi ngủ đây, bye bye.”

      Cúp điện thoại, Nguyễn Hàn Thành để di động xuống, ngồi ghế mây thào : “Tôi để cho người nhà họ Nguyễn, tùy tiện bị người khác bắt nạt. Cho dù là Giản Trang, cũng được.”

      Nút áo sơ mi của Giản Trang, vừa vặn có dính dấu vân tay. Từ dấu vân tay tra ra, là có thể tìm hiểu nguồn gốc đem kẻ côn đồ bắt lại.

      Xuống tay cảnh cáo Giản Trang có bản lĩnh gì? Người nhà họ Nguyễn là gia đình nề nếp nghiêm cẩn, làm việc khiêm tốn, chưa bao giờ gây với ai, nhưng như thế cũng đại biểu cho người nhà họ Nguyễn nổi nóng.

      Khiêm tốn, có nghĩa là có bản lĩnh!

      Người chủ mưu phía sau tốt nhất là nên cầu mong cho thế lực chống đỡ của họ lớn chút, để cho tra được, càng đừng để cho bắt được.

      khi bắt được, dễ dãi như vậy đâu!
      phuongvutyty thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 26: Chị dâu, em cứ tưởng chị chết rồi.

      Mùi vị sau khi hưởng thụ qua lần chấn thương sọ não, Giản Trang biết việc đầu óc tỉnh táo, thân thể thoải mái là chuyện hạnh phúc cỡ nào.

      Lúc Giản Trang quay lại Hồng Thiên làm việc, là chuyện hai ngày sau.

      Hai ngày Giản Trang có ở công ty, thư kí tạm thời Uông Tĩnh trở thành trợ lý cá nhân của tổng giám đốc Nguyễn Thiếu Dật, giúp đỡ công việc thay Giản Trang trong hai ngày.

      Nhưng chính thời gian hai ngày này, làm cho Uông Tĩnh đau khổ!

      Nguyễn Thiếu Dật cũng phải là ông chủ dễ hầu hạ, từ bữa chính đến món điểm tâm ngọt sau khi ăn, từ đồ uống đến dùng trà buổi trưa, có cái nào là soi mói.

      ta là ai? ta là tiểu tổ tông! Từ đầu đến chân, toàn thân có chỗ nào dễ phục vụ, hơi vừa ý, sắc mặt lập tức đen lại, ngang ngược kiêu căng, quan tâm vấn đề mặt mũi của người ta!

      Bản thân lúc đối diện với nhân viên, hoàn toàn khác so với sắc mặt lúc tươi cười đàm phán thương trường, với nhân viên, tính tình tương đối nóng nảy.

      Lúc thư ký pha coffee cho Nguyễn Thiếu Dật, vì có ‘cao nhân chỉ bảo’, Uông Tĩnh phạm phải sai lầm như Giản Trang, chính là cho lượng đường thích hợp vào coffee!

      Kết quả, kết cục của Uông Tĩnh so với Giản Trang thảm hơn nhiều.

      Ngày trước Giản Trang đưa coffee cho Nguyễn Thiếu Dật toàn bộ hứng thú của Nguyễn Thiếu Dật đều tập trung miêu tả xe, sau khi vô ý thức uống ngụm, chính là phản ứng theo bản năng, quay đầu đem coffee phun ra.

      Lúc ấy trùng hợp là Giản Trang đứng bên cạnh Nguyễn Thiếu Dật, mới bị coffee bắn vào, làm ướt áo sơ mi, trông có chút nhếch nhác chật vật.
      Mà Uông Tĩnh, thảm hơn nhiều.

      Lúc Uông Tĩnh bưng coffee cho Nguyễn Thiếu Dật, đúng lúc Nguyễn Thiếu Dật ở văn phòng xem xét quản lý bộ phận kế hoạch đề ra phương án, vì hài lòng phương án này, trong lòng Nguyễn Thiếu Dật đè ép lửa giận, vừa vặn khát nước, thuận tay cầm lấy ly coffee vừa nóng vừa đắng mà Uông Tĩnh bưng tới, uống hớp lớn………….

      Hậu quả____ có thể đoán được!

      Nguyễn Thiếu Dật lập tức phun ra, đầu lưỡi đau nhức khiến căm tức cầm ly coffee trong tay ném Uông Tĩnh, coffee nóng và chén sứ cứng rắn tất cả đều ập lên đầu Uông Tĩnh……

      Từ đầu đến chân Uông Tĩnh, chỉ bị coffee dính ướt, mà coffee nóng rực còn làm cho trán đỏ ửng………

      Sau đó, chờ triệu chứng chấn thương sọ não của Giản Trang giảm bớt, thong dong làm, liền thấy Uông Tĩnh chỉ vào cái trán ửng đỏ, kêu khóc kể lể tình cảnh khổ sở với ba giờ liền!

      Uông Tĩnh đem nỗi khổ hai ngày qua, toàn bộ bày tỏ với Giản Trang, còn len lén vụng trộm mắng Nguyễn Thiếu Dật lần nữa.

      Trong phòng nghỉ, Giản Trang nghe mà dở khóc dở cười, lông mày mảnh dài nhíu lại, lấy ra sổ ghi chép của trợ lý tiền nhiệm đặt tay Uông Tĩnh, giọng điệu thấm thía : “Đứa , biết em chịu khổ, kỳ chị chịu khổ so với em còn nhiều hơn, em chỉ là tạm thời, chị mới là chính thức. Xem kỹ sổ ghi chép này , chị chính là dựa vào quyển sổ này, mới kiếm về được cái mạng đó…..”
      *
      Theo lịch trình sắp xếp, ba giờ mười lăm chiều phải chuẩn bị để Nguyễn Thiếu Dật gặp tổng giám đốc công ty Đôn Hoàng, Hứa Kiến Nghiệp.

      Giản Trang lập tức gọi điện thoại nội bộ, thông báo tài xế của Nguyễn Thiếu Dật chuẩn bị xe ở dưới lầu, bận rộn trong công văn tài liệu, tra xét kỹ càng.

      Trước bàn làm việc ánh sáng chiếu rọi, nhìn Giản Trang cúi đầu nghiêng người, dáng vẻ dọn dẹp tài liệu, vẫn chuyên tâm xem xét báo cáo Nguyễn Thiếu Dật đột nhiên ngẩng đầu, mắt sáng thẳng tắp nhìn Giản Trang.

      Sau khi nhìn lúc, đột nhiên Nguyễn Thiếu Dật bỏ xuống phong phái tổng giám đốc, lại dùng loại thái độ con nhà giàu ăn chơi trác táng, khóe môi tà nghễ nhếch lên, mặt tuấn lộ ra nụ cười xấu xa, với Giản Trang: “Chị dâu, hai ngày gặp, em cứ tưởng là chị chết rồi!”
      phuongvutyty thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 27: chút tình thú cũng có.

      Mới nghe thấy thanh ‘tà ác’ mười phần của Nguyễn Thiếu Dật, Giản Trang sửa sang lại văn kiện, nhịn được toàn thân run run cái.

      Lúc này mới mấy giờ hả, cái đuôi hồ ly của Nguyễn Thiếu Dật lại lộ ra rồi.

      Tay cầm văn kiện căng thẳng lát, Giản Trang thừa dịp tóc mái che giấu, hung hăng nhìn vị trí ngồi của Nguyễn Thiếu Dật, sau khi liếc cái, Giản Trang quyết định quan tâm những lời vừa rồi, làm như có chuyện gì xảy ra tiếp tục công việc, cầm tài liệu còn lại xem mấy lần, cất vào túi xách.

      “Chị dâu, người ta nhớ chị mà…..” Bên này, Nguyễn Thiếu Dật thấy Giản Trang trả lời, vẫn chưa từ bỏ ý định tiếp tục dài giọng , giọng mềm mại mang theo phần mập mờ, hai phần mê hoặc thuộc về phái nam.

      Người này, muốn diễn tuồng gì vậy?

      Giản Trang hoàn toàn bỏ ngoài tai, như có chuyện gì kẹp túi xách ở cạnh hông, cung kính với người đàn ông trước mặt : “Tổng giám đốc, tài liệu cũng chuẩn bị xong, còn có cuộc hẹn với tổng giám đốc công ty Đôn Hoàng là Hứa Kiến Nghiệp, hôm nay là ngày khảo sát thực địa hai công trình, mời xuống xe.”

      “……….Cắt.” Nguyễn Thiếu Dật lập tức hạ môi, khó chịu quẹt mồm, thanh cà lơ phất phơ lầm bầm, “Đồ cổ hủ, chút tình thú cũng có, ngay cả đùa giỡn cũng . Uổng công tôi có ý tốt chuẩn bị quà tặng cho , đền bù việc bị chấn thương sọ não khổ sở. Cấp tốt như tôi ở đâu tìm ra chứ, nhân viên mới làm có mấy ngày, có ai dám tùy tiện xin nghỉ, cho dù là phát sốt bốn mươi độ, trời có sụp xuống, cũng phải chống đỡ đến làm. xem chút, cấp như tôi tốt với , gọi cuộc điện thoại, tôi liền cho nghỉ rồi, còn chuẩn bị quà tặng cho …..Sao chút cảm kích cũng có.”

      Giản Trang nhìn Nguyễn Thiếu Dật, khuôn mặt thanh tú nhàn nhạt mỉm cười, đối với mấy lời lầm bầm làm như nghe thấy, nghiêm trang : “Tổng giám đốc, quên cho việc, vừa rồi thư ký của tổng giám đốc Hứa gọi điện thoại tới, đường tới hai công trình…….. xem, có phải là nên tranh thủ thời gian ……..”

      “Cái gì? Người đàn ông kia đường ?” đợi Giản Trang trả lời, Nguyễn Thiếu Dật vỗ bàn, lập tức từ ghế ngồi nhảy lên, vẻ mặt đứng đắn lập tức biến mất, mắt trợn tròn, rống lớn câu: “Sao sớm!”

      “Rất xin lỗi tổng giám đốc, tôi thấy vẫn lầm bầm lầu bầu, cho là cũng gấp gáp.” Giản Trang mặt biểu tình giải thích, con ngươi lại sáng ngời dị thường, đáy mắt lên vui sướng khi người khác gặp họa, “Hơn nữa……Mười phút trước, tôi nhắc nhở chuẩn bị lên đường rồi, là vẫn ngồi ghế, nhúc nhích.”

      “Còn mạnh miệng! còn lý luận đúng ?” Nguyễn Thiếu Dật giận dữ mắng mỏ, lập tức tỏa ra khí thế của tổng giám đốc, quanh thân tản ra hơi thở mạnh mẽ, vẻ mặt thư giãn vừa rồi giờ tìm thấy chút nào, nhìn chằm chằm Giản Trang, mắt lạnh cơ hồ có thể phủ lên Giản Trang tầng băng.

      “Rất xin lỗi tổng giám đốc, hôm nay tôi sai rồi.” Giản Trang thức thời cúi đầu, dùng thái độ của nhân viên, thấp giọng , “Tổng giám đốc, bây giờ xuống lầu lên đường, nhanh, vẫn có thể đến khu công trình đúng giờ, bị muộn, làm chậm trễ hành trình.”

      “Hừ!”

      Nguyễn Thiếu Dật lạnh lùng hừ tiếng, cước đá văng ghế xoay sau lưng, lời, sải bước ra khỏi phòng làm việc của tổng giám đốc.

      Giản Trang xách túi, theo sát phía sau.
      phuongvutyty thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 28: Làm người khác khó chịu.

      Hoa Trung thị, mới khởi công hai công trình.

      Cảnh sắc tươi đẹp, mặt trời chói chang đầu, chỗ này là nơi quy hoạch xây dựng và phát triển hai khu thương mại mới của thành phố.
      Nhưng vào giờ phút này, vẫn chỉ là mảnh đất hoang vắng, mười mấy dặm xung quanh đất vàng cỏ dại trải rộng khắp nơi, bốn phía người ở thưa thớt, xa xa hơn mười dặm đường quốc lộ thỉnh thoảng có xe container qua, còn lại thấy chiếc xe nào.

      Xung quanh có bất kỳ công trình kiến trúc nào, cách đó xa có thể thấp thoáng thấy hơn mười người công nhân trồng trọt.

      Nhìn xa hơn nữa……… chẳng còn gì cả, trơ trụi trống .

      Hứa Kiến Nghiệp và trợ lý Thẩm Phương đứng mảnh đất vàng khô héo, giương mắt nhìn phương xa, sau khi nhìn quanh, giọng phun ra câu chấm điểm: “Chỗ này đúng là nơi chim đẻ trứng.”

      “Ừ.” Thẩm Phương đứng bên cạnh Hứa Kiến Nghiệp giơ tay đẩy kính mắt mũi, gật đầu đồng ý.

      sai, chỗ này đúng là nơi chim đẻ trứng, gà ỉa phân. Quả thực là mẹ nó hoang vu!

      Những năm gần đây Hoa Trung thị dân số gia tăng mãnh liệt, vì chia ra nhiều khu dân cư và khu thương mại hơn, chính phủ liền nhắm ngay đến gần vùng ngoại ô phía bắc Hoa Trung thị.

      Mở rộng thành phố, phát triển sức mạnh, tăng thêm diện tích sinh sống.

      Cái chủ ý này là tốt.

      Nhưng mà, khó khăn trong việc xây dựng công trình quả thực rất lớn!

      Những người ở tầng cấp cao đó, ngồi trong phòng làm việc ngay cả bản đồ cũng xem, vẽ ra mảnh đất ở chỗ đó đĩnh đạc mà , nửa ngày đều là lý luận suông.

      Chỗ này cách phố xá náo nhiệt hai giờ xe, cách khu dân cư cũng giờ.

      Muốn đem thương mại phát triển đến đây dễ dàng vậy sao? Cũng phải là con nít hai ba tuổi, mang là mang, chiêu mộ thương nhân là có thể đem tiền bạc dẫn tới đây.

      Đối với vị trí của khu thương mại, tất cả chi phí, điều kiện tuyệt đối thể sai sót nhầm lẫn.

      khi sách lược sai lầm, khu thương mại dựa theo kế hoạch xuất ở vị trí như vậy, xây dựng xong, vị trí sai lầm, thu hút được thương nhân và dân chúng vào tiêu dùng, điều này nghĩa là đơn hàng trị giá mười mấy triệu liền hỏng!

      “Tiền của chính phủ, quả nhiên dễ kiếm.” Hứa Kiến Nghiệp mang theo Thẩm Phương vòng vo nửa ngày ở khối đất hoang, mặc dù muốn nhận thua, nhưng vẫn thể ra kết luận như vậy.

      Hứa Kiến Nghiệp phải là người dễ dàng nhận thua, nếu cũng thể dựa vào nghị lực kiên quyết đánh liều ra công ty Đôn Hoàng? Nhưng Hứa Kiến Nghiệp lại thể thừa nhận, hạng mục này, so với trong tưởng tượng của khó khăn hơn rất nhiều.

      Lúc ăn cơm với Hồng Thiên, Hứa Kiến Nghiệp đúng là bị váng đầu, chỉ nghe lời từ phía nữ trợ lý bên người Nguyễn Thiếu Dật, liền bị hồ đồ, vui vui vẻ vẻ đồng ý chuyện khảo sát thực địa.

      Có tiền, ai muốn kiếm chứ? Huống chi đây lại là vụ làm ăn lớn, là công trình chính phủ, hoàn thành đơn hàng khác nào là đề cao nhãn hiệu công ty, khiến thực lực công ty mạnh hơn.

      Nhưng mà, tiền nào có dễ kiếm như vậy? Trong xã hội có tiền dễ kiếm, thu vào và bỏ ra đều có tỷ lệ nhất định. đời có chuyện vẹn toàn đôi bên như vậy, cho danh tiếng, lại cho kiếm đủ tiền, chút tổn thất cũng có. Điều này là hoàn toàn thể nào.

      Chính là công trình của chính phủ, độ khó mới lớn.

      Vụ làm ăn này, lòng tốt lắm. Nếu như làm hỏng, danh tiếng Hứa Kiến Nghiệp vất vả gây dựng bị phá hủy, làm hỏng mối quan hệ với chính phủ, sau này công ty chắc chắn xuống dốc phanh.

      Đây chính là, lợi nhuận lớn, nguy hiểm cũng lớn.

      Hứa Kiến Nghiệp nhìn mảnh đất hoang thê lương trước mắt, đáy lòng càng phiền muộn, nhất định là lúc ăn cơm bị váng đầu, mới có thể đồng ý liền đồng ý.

      Lần này quyết thể dễ dàng đáp ứng như vậy, chuyện ký hợp đồng, vẫn là nên suy nghĩ kỹ càng mới định đoạt.

      “U, ngờ, tổng giám đốc Hứa đến sớm như vậy, là ngại quá, đường bị kẹt xe, để cho đợi lâu rồi.” Hứa Kiến Nghiệp chuẩn bị lấy lại tinh thần chuyện với Thẩm Phương, phía xa xa liền bay tới giọng mười phần vui vẻ sảng lảng của Nguyễn Thiếu Dật.

      Mặt Hứa Kiến Nghiệp ngẩn ra, nhưng nhanh chóng mỉm cười, từ từ xoay người, nhìn Nguyễn Thiếu Dật sải bước tới : “Tổng giám đốc Nguyễn khách khí, tôi cũng vừa mới tới mà thôi.”

      “Tổng giám đốc Hứa là có tâm, như vậy cũng làm cho tôi có chút ngượng.” Nguyễn Thiếu Dật tới trước mặt Hứa Kiến Nghiệp, khuôn mặt tuấn tràn đầy tươi cười, hơi áy náy : “Đều là do trợ lý của tôi, quá sơ suất, trước khi cũng biết báo xuống dưới, để cho tài xế đến đón, hết lần này đến lần khác đều chậm trễ. phải là hại tôi trễ nải công việc sao? tại tôi cũng biết nên xem đầu óc trợ lý của tôi là gì nữa, đơn giản chính là óc heo, làm việc cẩu thả!”

      Nguyễn Thiếu Dật chính là diễn trò, dối cần phác thảo trước, mở miệng chính là tự thêu dệt ra vô số lý do, hơn nữa còn có nạc có mỡ, khiến cho mọi chuyện y như .

      Giản Trang cúi đầu, mặt đen sì nhìn chằm chằm sống lưng Nguyễn Thiếu Dật, biết là người nào ngồi trong phòng làm việc tán gẫu nửa ngày, mới làm mất thời gian. Trái lại Nguyễn Thiếu Dật rất biết đạo diễn, tới trễ, nước bẩn đều hắt đầu rồi, mẹ nó!

      Hứa Kiến Nghiệp đứng cách đó vài bước, sau khi nghe lời Nguyễn Thiếu Dật , tròng mắt chuyển cái, tầm mắt dừng người Giản Trang, mở miệng : “Tổng giám đốc Nguyễn cần như vậy, ấy vẫn còn trẻ, sao có thể chu đáo mọi chuyện như vậy được? Hơn nữa, đến tính là trễ, tôi vừa mới tới, liền lập tức đến. Mọi người đều đúng giờ, cùng nhau tới đây, có trễ như vừa .”

      “Ôi….” Nguyễn Thiếu Dật đuôi mắt nhếch lên, nụ cười mặt càng thêm rực rỡ, “Tổng giám đốc Hứa là phong độ, đối với phụ nữ luôn săn sóc như vậy. So về điểm này, tôi kém xa rồi.” Cười , Nguyễn Thiếu Dật quay đầu , mắt lạnh nhìn Giản Trang, “Tiểu Trang, đừng ngẩn ra đó, còn cảm ơn tổng giám đốc Hứa? học phép tắc công ty đều uổng công à, cũng biết chào hỏi tổng giám đốc Hứa cho tốt?”

      Chào hỏi Hứa Kiến Nghiệp? Hắc tuyến mặt Giản Trang càng nhiều, lúc này mới khiến người khác khó chịu, hận cũng hận chết Hứa Kiến Nghiệp, còn phải niềm nở cười chào hỏi!
      phuongvutyty thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 29: Quả nhiên là oan gia ngõ hẹp

      ____Càng là từng có quan hệ, càng dễ dàng buông tha!____

      *

      ai hiểu, chứng kiến Hứa Kiến Nghiệp phong thần tuấn lãng, nho nhã đứng nơi đó, dùng tư thái cao cao tại thượng giải vây cho Giản Trang, có tâm tình như thế nào.

      Giả mù sa mưa!

      Khiến cho Giản Trang ghê tởm xém chút nôn mửa!

      Sao Hứa Kiến Nghiệp có thể như kẻ hai mặt vậy? Tại sao lúc ở nhà giống thế? Tại sao về đến nhà ngay cả nụ cười cũng lưu lại cho , còn cả ngày bắt bẻ nơi này nơi đó làm chưa tốt? Nhưng thương trường, lại quan tâm chiếu cố với phụ nữ.

      Hứa Kiến Nghiệp chán ghét mình như vậy ư?

      Giản Trang hiểu, kết hôn năm năm, đến tột cùng Giản Trang có chỗ nào tốt, hỏi han ân cần, tẫn chức tẫn trách làm người vợ hiền rốt cuộc sai ở chỗ nào, vẫn nhân nhượng Hứa Kiến Nghiệp, quan tâm , chăm sóc , dâng hiến cho tất cả những gì có thể, chẳng lẽ như vậy còn chưa đủ nhiều ư? Tại sao lại muốn thay lòng? !

      Tại sao hứa hẹn lại biến thành lừa gạt? Tại sao tín nhiệm lại gặp phải phản bội? Tại sao cho nhiều như vậy, người làm bạn cả đời cũng phải là ?

      Tại sao, lúc việc mới bại lộ, đau tê tâm liệt phế, nhưng lại lạnh lùng như vậy?

      Tại sao, ràng nhau lâu như vậy, bên nhau lâu như thế, lúc ly hôn lại có thể cực kỳ tỉnh táo?

      Giản Trang vô cùng muốn biết, khi Hứa Kiến Nghiệp nhìn khóc, nhìn lúc run rẩy ký tên, trong lòng đến tột cùng là suy nghĩ gì?

      Tại sao chết rồi, Hứa Kiến Nghiệp còn có thể dùng tư thái người tốt, đường đường chính chính đứng ở dưới trời xanh?

      Chẳng lẽ, Hứa Kiến Nghiệp sợ nửa đêm tỉnh giấc, trong mộng nhìn thấy ngã máu thịt be bét, thi thể đầm đìa máu tươi sao? Hứa Kiến Nghiệp chẳng lẽ sợ, hóa thành oan quỷ tới lấy mạng chăng? !

      Giản Trang đứng tại chỗ, cơ thể nhúc nhích được chút nào, trong lồng ngực dâng lên chính là khí giận ngập trời!
      tại Giản Trang hận thể bóp chết Hứa Kiến Nghiệp, nhưng mà…... thể làm nhất chính là loại chuyện ngu xuẩn này. Giản Trang phải nhẫn, phải chịu đựng giống như bữa cơm lần trước, coi như cái gì cũng biết về Hứa Kiến Nghiệp, dùng thân phận Giản Trang, để đối mặt với .

      từng sâu đậm bao nhiêu, bây giờ liền hận sâu đậm bấy nhiêu! Phải bình tĩnh hòa nhã, như có chuyện gì xảy ra hợp tác với , chỉ có như vậy.

      Sau khi trầm mặc mấy giây, Giản Trang ngẩng đầu lên, co kéo khóe miệng, cứng nhắc nở nụ cười, nhìn Hứa Kiến Nghiệp, mở miệng dịu dàng , “Chào buổi chiều tổng giám đốc Hứa, cảm ơn tổng giám đốc Hứa thông cảm.”

      cần khách khí.” Hứa Kiến Nghiệp nhìn Giản Trang nở nụ cười, thân thiện gật đầu cái, sau khi ngắn gọn xong câu đó, tầm mắt lập tức từ người Giản Trang dời , chuyển sang nơi khác, với Nguyễn Thiếu Dật: “Tổng giám đốc Nguyễn, tất cả mọi người đến đông đủ, vậy khảo sát thực địa , tôi muốn bàn bạc sâu hơn về vị trí hai khu thương mại mới với .”

      “Được, tổng giám đốc Hứa là người sảng khoái!” Ánh mắt Nguyễn Thiếu Dật cũng lập tức dời , cười khanh khách đến bên cạnh Hứa Kiến Nghiệp, thẳng thắn với ….

      *

      Nửa tiếng sau, trải qua cuộc khảo sát thực địa ngắn ngủi, Hứa Kiến Nghiệp và Nguyễn Thiếu Dật chia ra trở về ô tô của mình cùng đến phòng họp công ty Đôn Hoàng của Hứa Kiến Nghiệp, tiếp tục bàn bạc chuyện hợp tác hạng mục.

      Bữa cơm gặp mặt ở khách sạn lần trước, hứng thú của Hứa Kiến Nghiệp với hạng mục công trình thị chính này rất cao, nhưng lần này sau khi khảo sát thực địa, Giản Trang ràng cảm nhận được, hứng thú và nhiệt tình của Hứa Kiến Nghiệp với công trình này giảm rất nhiều.

      Giản Trang đứng sau lưng Nguyễn Thiếu Dật, trong lòng mơ hồ cảm thấy lo lắng chút.

      Chẳng lẽ….

      Hứa Kiến Nghiệp sau khi phân tích quá trình khảo sát thực địa, cảm thấy công trình này khó khăn quá lớn, có chút chùn bước? muốn làm?

      Vậy được!

      Tuyệt đối thể để cho Hứa Kiến Nghiệp lâm trận bỏ chạy, Hồng Thiên và Đôn Hoàng hợp tác lần này, là cơ hội ngàn năm có , nếu như để cho Hứa Kiến Nghiệp từ chối hợp tác, đời này Nguyễn Thiếu Dật hợp tác với lần thứ hai sao?

      khi bỏ lỡ cơ hội hợp tác, làm sao có thể lấy thân phận đối tác, thăm dò gia sản công ty Đôn Hoàng chứ? Giản Trang có thời gian và kiên nhẫn chờ đợi nửa đời người, phải nhanh chóng xác định thực lực của Hứa Kiến Nghiệp, mau chóng xông xáo thương trường.

      Giản Trang có cách nào nhìn Hứa Kiến Nghiệp và vợ con, sống dương dương tự đắc!

      Lúc Giản Trang chuẩn bị mở miệng biểu đạt quan điểm của mình trong phòng họp chợt vang lên tiếng kim loại ma sát ‘rắc rắc’ tiếng, cửa lớn đóng chặt đột nhiên bị đẩy ra.

      Ngay sau đó, từ cửa truyền đến loạt tiếng cộc cộc thanh thúy, đó là tiếng giày cao gót giẫm sàn nhà gạch, mới có thể phát ra thanh như thế.

      Lúc mọi người trong phòng họp nghiêng đầu nhìn ra cửa, thanh lẳng lơ mềm mại ngọt ngấy cũng từ cửa bay vào trong tai mỗi người: “Ông xã, cục cưng trong bụng đá em này, con của chúng ta muốn gặp cha rồi!”

      Nghe thấy thanh này, động tác nghiêng đầu nhìn lại của Giản Trang nhất thời cứng đờ!

      Sấm sét giữa trời quang!

      Giản Trang chỉ cảm thấy choáng váng, vừa nghe thấy giọng này, lỗ tai của cũng bắt đầu ong ong tác hưởng, trong đầu vọng lại tất cả là nụ cười đắc ý của phụ nữ!

      cần nhìn lại, nghe được thanh, Giản Trang cũng biết người đến là ai….

      Quả nhiên là oan gia ngõ hẹp, càng từng là có quan hệ, càng dễ dàng buông tha!

      Người từ cửa vào trong phòng họp, chính là bạn thân của Giản Trang___Triệu Bội Bội.
      Triệu Bội Bội đến rồi!

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :