Chương 13 : chiếm tiện nghi của tôi
Editor: Băng
lật người, chạy thẳng tới cửa phòng ngủ nhanh như tia chớp.
Phòng khách lớn, mấy bước là có thể chạy từ bên giường đến cửa, nhưng đột nhiên cử động mạnh, nhảy xuống giường, đứng thẳng người lên nơi thắt lưng truyền đến cảm giác đau nhức như xé rách bắp thịt!
Thắt lưng của vốn bị thương, tại bắp thịt lại căng ra, càng làm đau đớn hơn, đau nhức giống như muốn xé nát cơ thể của , eo của như muốn vỡ tung ra, nửa người của lập tức xụi lơ xuống, thân thể đứng thẳng tắp trực tiếp ngã xuống sàn nhà.
muốn ổn định lại kịp, chỉ có thể trơ mắt nhìn bản thân vô lực ngã xuống.
"Bịch ——"
tiếng rất trầm muộn vang lên trong khách phòng yên tĩnh.
Giản Trang rơi vào trong khuôn ngực bền chắc, đôi cánh tay có lực vòng chắc hông của , giữ chắc chắn trong lồng ngực.
Mặt chôn trong lồng ngực, gương mặt dán chặt người nọ, cách lớp vải mỏng, có thể cảm thấy ràng dưới lớp vải đó là đường cong hoàn mỹ, bắp thịt được huấn luyện nghiêm chỉnh, bắp thịt lồng ngực căng cứng, vì dùng lực ôm nên bắp thịt càng có sức lực hơn, hình dáng và độ cứng càng hơn.
Đây là cái ôm đầy lực, dấu nguy hiểm!
Nhưng vì ngửi thấy người kia có mùi hương cỏ Lavender nhàn nhạt, làm thả lỏng ra, thư thái hơn.
Hông của vẫn còn đau đớn, dám lộn xộn, cứ giằng co như vậy lại cuộn người trong ngực người nọ, cảm nhận được từ người kia có cảm giác ấm áp.
"Đừng sợ, đừng sợ, là tôi."
lát sau, Giản Trang nghe được đỉnh đầu truyền đến giọng dịu dàng, giọng kia trầm thấp giống như cố ý giảm thấp giọng mình xuống, làm giọng điệu của mình mềm hơn " phải sợ, là tôi." vừa nhàng , vừa thận trọng lấy tay vuốt vuốt sau lưng , "Tôi muốn thương tổn … phải sợ. . . . . ."
"Nguyễn. . . . . ." Nghe ra được giọng của người kia, trong nháy mắt ngây dại ra, cái giọng này là "Nguyễn… Nguyễn Hàn Thành?"
"Đúng, là tôi."
Người kia những lời này quả giống Nguyễn Hàn Thành, giọng trầm thấp xen lẫn vẻ dịu dàng so với Nguyễn Hàn Thành mở miệng phải châm biếm là giọng giễu cợt, hoàn toàn khác biệt!
Nhưng giọng kia xác minh chính là Nguyễn Hàn Thành!
"?" Giản Trang giật mình ngẩng đầu lên, nhìn đường cong cương nghị mặt của Nguyễn Hàn Thành, cặp mắt nhìn thẳng vào , đáy mắt đầy nghi ngờ, " tại sao lại chạy đến phòng của tôi? Tại sao lại sờ tôi?"
". . . . . ." Người đàn ông ôm eo khẽ nhíu mắt lại, đôi mắt
Đen láy sáng quắc trong căn phòng tối mờ, đưa mắt nhìn hồi lâu, sau đó hít hơi, khẽ thở dài: “Tôi muốn bôi thuốc cho . Len lén bôi thuốc cho , muốn cho biết, nhưng vẫn làm tỉnh ngủ!”
“Bôi thuốc cho tôi?” Giản Trang sững sờ, làm sao biết đau thắt lưng? sao lại có lòng tốt như vậy?
“ tin tôi sao? Tới đây ngửi mùi tay tôi xem.” Nguyễn Hàn Thành đổi tay khác ôm , đưa tay trái đến phía dưới chóp mũi của : “Có phải có mùi dầu Hoạt Lạc hay ? Trong dầu Hoạt Lạc có hoa hồng, bạc hà, thuốc giảm đau, cộng thêm ngón tay xoa bóp, chỗ đau khỏi nhanh hơn.”
quả nhiên ngửi thấy mùi dầu Hoạt Lạc, bởi vì để tay quá gần, ngửi thấy đến gay mũi.
quả nhiên là thoa thuốc xoa bóp cho .
“… Làm sao biết? Hơn nữa, nào có lòng tốt như vậy?” Ai biết Nguyễn Hàn Thành là ác ma chính cống.
“ vì cõng tôi mới bị thương, tôi làm sao có thể mặc kệ?” Giọng của Nguyễn Hàn Thành vẫn dịu dàng như cũ, còn nắm chặt eo của lần nữa, nâng lên thả lại giường, “ tỉnh đừng hét lên nữa, nhanh chóng bôi xong thuốc, hai chúng ta cũng có thể ngủ.”
Vừa xong, ngồi xuống bên giường, lục lọi chai dầu Hoạt Lạc trong bóng tối, tiếp tục đổ ra giọt trong lòng bàn tay bắt đầu xoa đều, ngón tay thon dài tiếp tục nhấn lên bắp thịt eo của , trước sau nặng, nhấn rồi đè ép.
“Tôi… tự tôi cũng xoa bóp được!” Bị ngón tay nhấn mấy cái, chịu nổi nữa, lập tức nghiêng đầu nhìn ngồi ở mép giường, thúc giục: “ mau ra , tôi tự mình xoa bóp.”
“Tự làm sao có thể xoa hả? Đó là phía sau eo của , tự xoa bóp rất khó khăn, hơn nữa cũng đúng cách.” Cơ thể Nguyễn Hàn Thành vững như bàn thạch, hề nhúc nhích, chút ý tứ muốn cũng có, tiếp tục chú tâm ở trong bóng tối kiên nhẫn xoa bóp eo của .
“Nhưng… nhưng là….” sốt ruột nên lời ràng, biết nên như thế nào, cảm giác là lạ, trước giờ hai người bọn họ vừa thấy mặt tung đao múa kiếm, như nước với lửa, bây giờ ta đột nhiên đổi tính, săn sóc như vậy, kịp phản ứng. Làm hoài nghi đây biết có phải là Nguyễn Hàn Thành ?
Hơn nữa, động tác này quá thân thiết, quá thân mật, hoàn toàn vượt ra khỏi quan hệ khế ước, quả giống đôi nhau.
Chuyện này làm cho cảm thấy vô cùng kỳ cục, nếu giờ phút này trong phòng mở đèn, nhất định soi ra thái độ của lúc này rối rắm và quẫn bách thế nào.
“Có cái gì mà nhưng với nhị?” Trong bóng tối, giọng của Nguyễn Hàn Thành truyền tới mang theo mấy phần ý cười, “ phải là xấu hổ chứ? Chẳng lẽ tôi còn có thể chiếm tiện nghi của sao? Muốn chiếm tiện nghi….” Lời của dừng lại, trong tiếng cười chợt thêm chút ranh mãnh, giảo hoạt : “Nếu như lòng, mà cái vấn đề chiếm tiện nghi này, phải là chiếm tiện nghi của tôi mới đúng!”
“Tôi chiếm tiện nghi của ?” Gương mặt Giản Trang quẩn bách bỗng nhiên cứng đờ, sau đó nhếch lông mày, nét mặt kinh ngạc, “Tôi có thể chiếm tiện nghi gì của ? Tôi cường hôn hay đùa giỡn ? Chiếm tiện nghi của lúc nào? xem.”
“Tối hôm trước, quên nhanh như vậy sao?” Đôi tay của Nguyễn Hàn Thành dừng lại, lòng ngón tay cố ý lướt qua da thịt mượt eo của , trong tiếng cười lộ ra vẻ gian tà, “Lúc cõng tôi về phòng ngủ, nhất định phải lấy tay sờ sờ cơ thể của tôi chứ? Khẳng định có ôm cơ thể của tôi có đúng hay ? Đôi tay kia chừng sờ soạng người tôi nhiều lần. chừng còn sờ đến nơi nên sờ đến! Cái này còn tính là chiếm tiện nghi của tôi?”
“Vậy cũng gọi là chiếm tiện nghi của ? Tôi cứu ! Trong lúc nguy cấp, nào chú ý nhiều như vậy. Hơn nữa, tôi cõng trở về phòng ngủ, mệt chết được, làm gì có tâm từ ‘sờ’ ?” Giản Trang cất cao giọng mang theo ba phần căm tức, mới vừa có cảm tình tốt với , bây giờ tan thành mây khói, sói chính là sói, đừng hy vọng sói ăn chay, quả nhiên khôi phục lại bản tính ác độc kia!
Nếu phải vì bảo vệ , có thể thê thảm như vậy sao, lưng đau đến bây giờ sao?
Hả, đợi nào…!
Những lời này vừa xong, đột nhiên tỉnh lại – đúng, lúc ấy Nguyễn Hàn Thành hoàn toàn rời vào trạng thái hôn mê, thể nào nhớ vì mà bị thương. Dù lúc ấy có ấn tượng, nhưng nhắm hai mắt chắc chắn tận mắt nhìn thấy, như thế nào lại có thể biết vị trí bị thương là thắt lưng!
hề với , vậy làm thế nào biết?
Chương 14 : là người giỏi xử lý chuyện tình cảm
Editor: Băng
Giản Trang nhận thấy có gì đó kỳ lạ, giương mắt nhìn Nguyễn Hàn Thành ở trong bóng tối, khó hiểu hỏi "Nguyễn Hàn Thành, làm sao biết tôi bị đau lưng?"
Trong ánh sáng lờ mờ, cơ thể to lớn của Nguyễn Hàn Thành đắm chìm bên trong khoảng tối đen như mực, tạo thành bóng cao lớn, dừng động tác tay lại lần nữa, giọng chợt trầm thấp, trả lời vô lại: "Tôi biết là biết, bởi vì tôi thông minh hơn ."
cho biết, buổi sáng trộm theo phía sau , thấy đường làm ngừng đấm lưng, xoa eo nên mới biết bị đau thắt lưng.
theo dõi là muốn biết có làm ở công ty của Nguyễn Thiếu Dật hay . Lại nghĩ rằng, thấy hình ảnh ôm eo như vậy, sau đó mới mơ hồ nhớ lại hôm qua bản thân hôn mê hình như có ngã xuống lần.
vẫn rất hà khắc với , bởi vì xem thường , xem là tiểu thư ngu ngốc, vô học. Nhưng nhìn thấy dụng tâm chăm sóc khi bị bệnh, mới phát giác ra rằng ra Giản Trang phải là người làm cho người khác ghét bỏ. ra cũng có chỗ làm người khác phải thương.
Vừa nghĩ tới vì té đè lên bị thương, còn chịu đựng đau đớn nấu cháo cho ăn, mới bất tri bất giác nhớ lại thái độ khắc nghiệt đối với , là quá phận.
Trong lòng thậm chí còn cảm thấy hối hận, mới nhịn được len lén chạy tới phòng thoa thuốc cho , nhưng biết hù dọa thành như vậy!
Lúc hét lên thê lương giống như bị ác quỷ quất roi, cả người đều tan vỡ. biết sợ như vậy, áy náy ôm lấy , toàn lực an ủi .
Nhưng những việc này, ra.
" thôi!" Giản Trang thấy hỏi đằng trả lời nẻo, tức giận xoay đầu lại, chôn mặt trong gối nằm.
"Tôi như là kỳ quái." Lúc này đến phiên Nguyễn Hàn Thành tiếp lời, lực tay độ nhàng xoa bóp eo cho , nhưng ngoài miệng lại ác độc châm chọc, "Tôi kỳ quái, vậy thế nào, hiếu kỳ trong hôn lễ tôi chạy đâu sao? Biến mất ngày đêm làm những chuyện gì? tò mò những chuyện này, ngược lại hỏi chuyện khác, đúng là khác người."
Giản Trang chôn mặt trong gối nằm giả chết, vừa nghe thấy lời này, nâng nửa người lên, nghiêng đầu nhìn bóng , " ra ngoài, nơi nào, làm cái gì, chuyện đó liên quan gì tới tôi? Huống chi trong khế ước viết ràng, tôi được can thiệp vào cuộc sống riêng của . Chính cũng ‘tuyên bố’ muốn tôi được hỏi chuyên của . cầu như vậy, tôi đâu dám hỏi những chuyện này?"
Nguyễn Hàn Thành gặp phải chuyện gì mà trở nên suy sụp như vậy, hiếu kỳ nhưng đến mức ngốc nghếch chủ động tới hỏi , chuyện này phải tương đương với chuyện vạch trần vết thẹo của sao?
"Tôi cầu, làm theo như vậy sao? nghe lời như vậy sao, nếu như nghe lời như vậy, sao lại già mồm trả treo với tôi hả?" Lực tay của Nguyễn Hàn Thành đột nhiên tăng thêm phần, giọng cũng cất cao hơn, giọng chất vấn mang theo mấy phần ý cười.
"Tôi nghe theo cầu của bởi vì phần khế ước này, nếu có phần khế ước này, cho rằng có thể bò lên đầu tôi sao?" Nhìn Nguyễn Hàn Thành hơi nở nụ cười, giọng của Giản Trang lạnh lùng, cắn răng, oán hận , "Trong khế ước chỉ tôi được hỏi chuyện riêng của , lại tôi thể mạnh miệng với ."
"Hóa ra ngốc ngốc." Ý cười trong
lời của Nguyễn Hàn Thành càng sâu.
“....Miệng độc địa.” Nhìn bóng người biếnmất trong bóng tối, Giản Trang nhăn mày lại, buồn buồn xoayđầu trở lại, chôn mặt trong gối nằm.
tự nhận tài ăn kém, nhưng gặpphải người đàn ông này — thể cam chịu lép vế. Chưa bao giờthấy người đàn ông có thể nhanh mồm nhanh miệng như vật! Được, lại , lời nào lợi hại hơn !
Trong khách phòng rơi vào trầm mặc.
Hồi lâu sau, trong phòng vang lên giọng trầm thấp của Nguyễn Hàn Thành, “Làm sao vậy, đột nhiên . Có phảigiận tôi hay ?”
“....” Giản Trang xoayđầu sang bên cạnh, hai tat bịtchặt lỗ tai.
“Giận ?” Nguyễn Hàn Thành ngừng nhấn, giọng cũng dịu dàng hơn.
“....” nghe nghe!
“ là, như vậy là giận sao.” Nguyễn Hàn Thành xong, trong giọng dịu dàng còn có tiếng thở dài giống như trách cứ, lại giống như rất bất đắc dĩ.
“Nếu kkhông về sau tôt gọi là bao cỏ nữa.”Nhìn Giản Trang nhúc nhích, làm như thấy , làm ra vẻ nhượng bộ, thương lượng với .
“....” trong tay vẫn trầm mặc.
“Nếu về sau tôi chia sẻ việc nhà với nửa. Mặt khác, cũng gọi là ngu ngốc nữa.”
Đối phương vẫn trầm mặc như trước.
“Như vậy cũng được? Vậy tôi tiết lộ chuyện riêng tư của mình cho biết sau khi ra khỏi hôn lễ rôi đâu.”
Nguyễn Hàn Thành đè nén, đè nén giọng dịu dàng xuống hết mức có thể, trong giọng chỉ có mạnh miệng, ngược lại còn có chút ủy khuấp, lúng túng “Tôi ra chuyện thảm hại nhất của mình, để nắm được điểm yếu của tôi, về sau lúc và tôi gây gổ, cũng có thể lấy chuyện này ra uy hiếp tôi như vập còn được sao?”
“?”
Lờì vừa ra, lập tức có hiệu quả.
Nguyễn Hàn Thành vừa xong lời này, Giản Trang nằm ngay đơ giường hồi lâu lập tức sống lại ngẩngđầu lên, nửa tin nửa ngờ hỏi: “ cho tôi biết xảp ra chuyện gì?” Chuyện này làm kinh ngạc. Ngày đó Nguyễn Hàn Thành về đến nhà chỉ trầm lặng, giống như biến thành người khác. Có thể làm Nguyễn Hàn Thành biến thành dáng vẻ kia, tất nhiên là đả kích rất lớn. nguyện ýnói ra?
“Tôi cho biết, ngày đó tôi từ trong hôn lễ chạy ra, giảithích rất nhiều với Tô Vi. Tô Vi gì nhưng lại khóc. Tô Vi là người rất mạnh mẽ, tôivà ấy từ ở đốidiện nhau, ấy thường bị mẹ nuôi đánh, nhưng chưa bao giờ khóc. Nhưng khi nhìn thấy tôi và kết hôn, ấy lại khóc, hơn nữa khóc rất thương tâm. Tôi với ấy rằng tôivà chỉ là khế ước kết hôn, chỉ vì thỏa mãn nguyện vọng của ba mẹ, năm sau ly hôn. Tôi lấy hết dũng khí thổ lộ với ấy, năm sau cưới ấy. Nhưng ấy cự tuyệt.”Giọng của Nguyễn Hàn Thành còn ýcười, thảnnhiên , “ ấy , ấy cần tôi bố thí! ấy tất cả những chuyện tôi làm cho ấy đều là thương hại ấy. ấy cần trợ giúp nhưng lại cần giúp đỡ của tôi! ấy ấy còn thích tôi nhưng lại hận thân phận của tôi. ấy , dù đói chết đầu đường, dù phải nhận giúp đỡ khắp thiên hạ, cũng nhận giúp đỡ của tôi. Sau đó, ấy cho tôi biết, ấy gặp người, người kia làm cũng chỗ với ấy, hai người sánh vai . ấy , ấy hận tôi!”
Tay của Nguyễn Hàn Thành cũng dần dần ngừng lạị, cảm xúc trong giọng càng ngày càng giảm, cuối cùng bình tĩnh như nước : “ biết , tôi vẫn thầm mến ấy, tôithầm mến ấy 10 năm, thích 10 năm nhưng vẫn dám thổ lộ. ấy cũng thích tôi nhưng cũng chịu ra. Tôi cho là ấy rất hiết thắng, đợi tôi mở miệng trước. Cho nên tôi lấy hết dũng khí thẳng thắnnói tất cả tình cảm của mình,nhưng khi tôi thổlộ xong, ấy mới ấy hận tôi! Đây là kết quả nhận được khi bản thân tôi đơn phương.”
Cho nên, rất đau lòng, rất bất đắc dĩ.
biết nên làm sao mới tốt.
là người biết xử lý tình cảm của mình.
Rốt cuộc thổ lộ với người lại chỉ nhận được hận ý.Điều này làm giống như sét đánh, linh hồn sụp đổ chỉ trongkhoảnh khắc.
Cho nên anhđi lang thang bên ngoài ngày đêm khôngcó mục đích, ngừng , ngừng .... tới điluibỗng nhiên phát , trở về căn nhà này, căn nhà dùng tờ khế ước để duy trì.
Khi linh hồn bể tan tành, còn chỗ có thể dựa vào. Khi trong tiềm thức của thấy chỗ duy nhất có thể dựa vào, lại là nơi này!
là rất kỳ quái, phải sao?
Chương 15 : Gặp lại chồng trước Hứa Kiến Nghiệp
Editor: Băng
8h30 sáng, đám đông bắt đầu đến trạm tàu điện ngầm, tất cả người làm đều chen lấn bước lên xe điện ngầm. Giản Trang thân là nhân viên công ty cũng ngoại lệ.
"Số liệu báo cáo , người chỉ số thông minh là 0, cơ bản là đánh mất năng lực phán đoán. Thấy lý luận đó rất chính xác, là người thông minh như vậy nhưng ở trước mặt người mình vẫn ngu ngốc có sức phán đoán, ấy ấy hận , lập tức nổi giận. Mặc dù tôi là người ngoài cuộc, hiểu giữa hai người đến tột cùng xảy ra chuyện gì, nhưng người ngoài cuộc cũng có chỗ tốt của người ngoài cuộc, đó là có thể nhìn ra vấn đề cách khách quan. Hận là cái gì? Đừng quên, hận cũng là loại tình cảm. Mặt trái của hận là cái gì? Nếu như vì sao sinh ra hận? Nhắc nhở câu: ấy còn hận , cũng giống như , ấy ra vẫn còn . Cho nên, đừng vội buông tha tình cảm10 năm như vậy. . . . . ."
Sau khi lọt vào xe điện ngầm, chen chúc trong đám người, Giản Trang đứng thẳng tựa vào trong thành xe. Đột nhiên, trong đầu vang lên câu tối hôm qua bản thân với Nguyễn Hàn Thành.
Tối hôm qua, sau khi nghe Nguyễn Hàn Thành dùng giọng điệu bình tĩnh bất lực xong, cũng rơi vào trầm mặc.
giây kia, hâm mộ gọi là Tô Vi đó.
Bởi vì Tô Vi may mắn, có thể có người đàn ông 10 năm. Có thể làm cho Nguyễn Hàn Thành dụng tâm như thế, chung tình 10 năm là may mắn đến nhường nào.
Có thể có người đàn ông chỉ mình mình, trong lòng tràn đầy quan tâm mình 10 năm là khó như thế nào.
rất hâm mộ Tô Vi có được người si tình như thế.
Bởi vì từng người đàn ông, cũng thể chung tình 10 năm.
Ngay thời khắc tức cảnh sinh tình, động lòng trắc , mới tốt bụng nhắc nhở câu.
Nguyễn Hàn Thành sau khi nghe được lời của , như được mở rộng đầu óc, như vừa mới tỉnh mộng hỏi: "? là ấy. . . . . . Vậy tôi còn có cơ hội sao? tốt quá!"
Sau đó liền cười. Trong bóng tối, tiếng cười của nhộn nhạo khắp phòng, có vẻ vô cùng vui sướng. Cười vui cởi mở giống hoa linh lan khẽ đung đưa trong gió mùa hè, thuần khiết tỳ vết, nở rộ thơm ngát, trong tiếng cười tràn đầy vui vẻ.
Từ khi biết Nguyễn Hàn Thành tới nay, đây là lần đầu tiên nghe cười vui vẻ như vậy. Chỉ tiếc, thể nhìn thấy được nét mặt
của lúc này.
biết, Nguyễn Hàn Thành cũng có lúc cười như vậy.
Đinh --
Mấy phút sau, xe điện ngầm đến trạm, Giản Trang ngừng suy nghĩ, bước xuống khỏi xe điện ngầm ....
*
"Tổng giám đốc, 2h30 chiều nay có buổi gặp mặt tại khách sạn Vienna với lão tổng "công ty Đôn Hoàng" thương lượng về hạng mục khu công trình Hoa Trung thứ hai. Xin mau sửa sang quần áo, đường từ đây đến nội thành cũng có tắc nghẽn, tại chạy tới còn kịp. Tài xế dưới lầu."
Công ty Hồng Thiên, bên trong phòng làm việc tổng giám đốc, Giản Trang mặc áo sơ mi trắng đơn giản, đứng ở bên cạnh Nguyễn Thiếu Dật cung kính .
Gương mặt của Nguyễn Thiếu Dật hề cử động, cầm poster người mẫu mới nhất chăm chú xem, còn dùng ngón tay dài nhọn dán chặt lên tấm poster, khoa tay múa chân dò xét chiều dài hai chân, miệng lẩm bẩm , " được, chân còn chưa đủ dài, gần đây bạn đều kiểu nhắn, tôi muốn mỹ nữ chân dài, này liếc mắt thấy chân ngắn, hoàn toàn là do ký thuật của nhiếp ảnh gia, để ta duỗi thẳng mắt cá chân, mới chụp vào làm giả tạo thị giác người xem. Cái này thể được. Còn phải tiếp tục tìm...."
"Tổng giám đốc, bây giờ 1h45, tiếp tục ở đây mà có thể làm trễ nãi thời gian, dẫn đến buổi gặp mặt kéo dài, như vậy đến trễ, đối tượng hợp tác mất hứng!" Giản Trang lặng yên tiếng động tiến lên bước, đối diện lỗ tai Nguyễn Thiếu Dật, nâng giọng lên cao gấp đôi, dường như muốn hét lên.
".........À? cái gì?" Lúc này Nguyễn Thiếu Dật giống như từ trong mộng thoát ra ngẩng đầu lên, cặp mắt mê mang nhìn , "Thế nào?"
"Tôi -- đừng xem những thứ lung tung này nữa, nhanh xuống xe đợi ở dưới, việc ký kết với công ty Đôn Hoàng sắp bắt đầu rồi!" Giản Trang vẫn duy trì nụ cười yếu ớt mặt như cũ, nhưng vừa ra hai chứ trước, lập tức lớn tiếng dọa người nghiêng cơ thể qua, tay lấy tấm poster trong tay đưa về phía sau, cái tay khác thuận thế đưa về phía cửa, làm tư thế xin mời, vẻ mặt cung kính, giọng nghiêm nghị lại ra mấy chữ: "Tổng giám đốc, xin mời!"
"Ôi trời ơi!! Đến tột cùng tôi là tổng giám đốc hay là tổng giám đốc?" Nguyễn Thiếu Dật đập tay lên bàn làm việc, môi mỏng mím chặt, mặt tuấn là vẻ vui. Mà mặt Giản Trang lại thay đổi, mặc dù cười khanh khách nhưng trong hai tròng mắt vẫn trầm, ánh mắt lạnh lùng, dùng ánh mắt trầm nhìn .
"Tôi....!" Hai người nhìn thẳng vào mắt nhau, ngọn lửa trong lòng Nguyễn Thiếu Dật vừa bốc lên lúc này lại tắt ngấm, bàn tay vỗ vỗ bàn làm việc, môi mím chặt bất giác vểnh lên, thu hồi vẻ vui mặt, đứng thẳng người lên, bày ra vẻ mặt nghiêm trang, thái độ nghiêm túc : "Tôi xuống, việc ký kết này, quan trọng hơn! Mau tài xế điều tra tình hình giao thông, chúng ta tới đó bằng tốc độ nhanh nhất, quyết thể đến trễ để đối phương có ấn tượng xấu!"
"Được." Giản Trang phục tùng gật đầu, thầm : ha ha, ra biết đạo lý này. Vậy vẫn biết xấu hổ ngắm nghía những nàng người mẫu? Nếu phải là tôi thúc giục ... chắc vẫn ở chỗ này tính toán xem chân người ta dài bao nhiêu! là phục, tốc độ trở mặt so lật sách còn nhanh hơn.
Nguyễn Thiếu Dật chỉnh trang xong tây trang, ra trước cửa, Giản Trang bước tới mở cửa cho , hầu hạ ra ngoài.
Sau khi xuống lầu ngồi lên xe hơi, Nguyễn Thiếu Dật đột nhiên nghiêng đầu sang chỗ khác, chân mày khẽ nhíu lại nhìn Giản Trang hỏi câu "À, lão tổng công ty Đôn Hoàng tên gì?"
"Tổng giám đốc công ty Đôn Hoàng cũng là đại cổ đông xây dựng nên công ty Đôn Hoàng, ta họ Hứa, chúng ta có thể gọi ta là Hứa tổng. Mà tên đầy đủ của ta là: Hứa Kiến Nghiệp." thanh thanh thúy, ngắn gọn trực tiếp trả lời.
sai, người sắp gặp mặt là tổng giám đốc công ty Đôn Hoàng, gọi là Hứa Kiến Nghiệp.
Là chồng trước của .
Sau khi sống lại, nghĩ tới vô số lần muốn tìm chồng trước báo thù. Trả thù người phải giết ta, mà là cướp tất cả mọi thứ của ta, quyền lợi, tiền bạc, địa vị, người , làm cho nếm những gì phải chịu đựng, hai bàn tay trắng quỳ gối trước mặt làm những việc bằng heo chó.
từng vì người đàn ông này bỏ ra tất cả, thậm chí cả tôn nghiêm và tính mạng của bản thân!
Cho nên, muốn cuộc sống sau này của vĩnh viễn phải vì từng tổn thương qua mà đau lòng đến chết.
từng suy nghĩ qua vô số phương thức có thể gặp mặt Hứa Kiến Nghiệp, muốn dùng thân phận của Giản Trang, phá hủy cái khí phách của .
Mà ngày này rốt cuộc đến!
Last edited by a moderator: 24/12/14