1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Quân chính tam thiếu đừng quá phận - Tam Thiên Trường Ca

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 2 : Gặp gỡ vị hôn phu ác ma

      Ồn ào, giống như có gáo nước lạnh đổ xuống đầu khiến Giản Trang lạnh thấu xương từ đầu đến chân.

      Trong lòng mới khen ngợi người đàn ông này bị câu kia đánh tan còn sót lại chút gì.

      Giản Trang nghiêm mặt lại rồi ngay sau đó nhếch khóe môi lên, nở nụ cười mỉm: "Xin hỏi, là Nguyễn Hàn Thành sao?" Vừa vừa về bàn người đàn ông ngồi, nhanh chóng kéo cái ghế ra, ngồi đối diện người đàn ông, thái độ lễ phép tiếp tục "Chẳng lẽ sống lâu như vậy mà bị người khác nhìn sao? Hay là , quy định trong quân đội dạy đối xử với người lần đầu tiên gặp mặt như vậy?"

      Giọng thanh thúy của còn mang theo ý cười, nghe vào có vẻ rất lễ phép nhưng lời ra cũng sắc bén, độc ác như lời của vậy.

      Vốn là nghĩ người đàn ông này hiền lành, ngờ ta rất phách lối, quả nhiên xứng với cái tên ác ma, vừa mở miệng những lời độc ác.

      Người đàn ông vẫn nghiêng đầu nhìn mặt hồ, từ đầu đến cuối liếc mắt nhìn cái.

      Nhưng khi khi ngồi xuống đối diện với , xong câu kia cơ thể cứng ngắt của người đàn ông này lập tức có phản ứng, quay đầu nhìn, đôi mắt đen nhánh ging như đầm sâu nhìn thẳng vào mắt của , giọng lạnh lùng mang ý giễu cợt: "Quy định trong quân đội đúng như . Nhưng phải là đối với người."

      ". . . . . ." Nụ cười mặt Giản Trang cứng đờ, người đàn ông này ám chỉ mắng phải người. trừng mắt nhìn, độ cong của khóe miệng càng lớn hơn "Có phải là người hay cũng quan trọng, chỉ cần nhìn cách cư xử của cũng có thể biết được ít nhiều."

      "Ơ. . . . . ." Môi mỏng của người đàn ông khẽ nhếch lên, gương mặt tuấn tú nở mọt nụ cười lạnh " ngờ, đại tiểu thư ngu ngốc nhà họ Giản là người nhanh mồm nhanh miệng như vậy. mà miệng lưỡi quá cay nghiệt, cũng làm cho đàn ông thích đâu."

      " người đàn ông lúc nào cũng làm mặt đen, cũng có bao nhiêu muốn đâu." Giản Trang cười tươi như hoa, những lời chân thành.

      "Con mắt nào của thấy nào muốn tôi?"

      "Vậy con mắt nào của thấy có người đàn ông nào thích tôi?"

      "Hừ, cái này còn phải thấy sao? Những chiến tích chói lọi của sớm truyền tới tai nhà chúng tôi rồi." Nguyễn Hàn Thành xong câu này lại nhếch khóe môi cười lạnh, thêm vài ý mỉa mai "Từ đến lớn có bạn trai, lúc lên tiểu học trèo lên người bạn học nam đánh người ta, tình tình của bị làm hư rồi. Lúc đại học tất cả nam sinh đều trốn tránh , cũng chưa từng nhận được thư tình. Trừ của ra, còn có ai chịu được tính khí thối của chứ? Tôi thấy ba có tính toán trước, biết con mình sau khi lớn lên có ai thích nên sớm tính toán chuyện đính hôn với ba của tôi. Ở cả Hoa Trung (*bao gồm vùng Hồ Bắc, Hồ Nam ở Trung Quốc) này ai cũng biết tôi và có hôn ước, trừ tôi ra, còn có người muốn cưới sao?"

      " cũng có thể từ hôn, tôi cầu xin cưới tôi." Giản Trang thể nhịn được nữa, bật thốt lên theo bản năng.

      " đúng." Cặp mắt đen láy của Nguyễn Hàn Thành khẽ đảo, khóe miệng nở nụ cười đầy tà mik "Tôi hề muốn kết hôn với ."

      "Vậy hôm nay tới gặp mặt làm gì?"

      "Tôi muốn kết hôn , nhưng ba tôi rất coi trọng ước định năm đó với ba . Nếu phải bởi vì ba tôi, cho rằng tôi đến sao." Nụ cười của Nguyễn Hàn Thành càng châm chọc hơn, vô cùng ác độc và vô lại " cho biết, tôi có người trong lòng rồi. muốn kết hôn với tôi phải ký bản khế ước bí mật, thời gian là năm. Chúng ta chia phòng sống, trong vòng năm ai được can thiệp chuyện của nhau. Sau năm ly hôn. có thể ký, dù sao người bị ép buộc cưới cũng phải là tôi."

      "Gia hạn khế ước, làm vợ chồng giả? năm sau có thể ly hôn?" Giản Trang hơi kinh ngạc, ngờ ta dùng chiêu này.

      "Đúng. Dù là quân cưới, chỉ cần nhà trai đồng ý có thể ly hôn. Đến lúc đó có thể tùy tiện tìm lý do là tính tình hợp ly hôn được. Rất đơn giản. Cứ như vậy tính là bội ước, hai bên cha mẹ cũng thể gì." Nguyễn Hàn Thành hả hê nghiêng đầu qua, tầm mắt lại nhìn vào Giản Trang lần nữa, hơi châm biếm "Theo tôi được biết, bị ba hạ lệnh, sau khi bị vệ sĩ bắt từ Mỹ về, lần này kết hôn bị cắt đứt chân."

      " yên tâm, tôi ký. Nhưng có người rồi, sao lại muốn làm kết hôn giả với tôi? Chẳng lẽ cũng bị ba bức hôn?" thể phương pháp này của Nguyễn Hàn Thành là cách tốt nhất, vừa có thể bị ba Giản bức hôn, cũng cần lo lắng bản thân nhìn lầm người, gả lầm người lần nữa. Dù sao cũng chỉ là khế ước hôn nhân, hữu danh vô , năm sau có thể ly hôn, có cuộc

      sống riêng cho mình.

      “Tôi vì cái gì mà kết hôn với cũng là chuyện riêng của tôi.” Bị hỏi vấn đề này, nụ cười tà mị gương mặt tuấn tú của Nguyễn Hàn Thành lập tức biến mất,giống như đeomặt nạ,đổi thành khuôn mặt lạnh lùng, chất vấn “Chỉ hỏi câu, có ký hay ?”

      Giản Trang nhìn gương mặt tuấn tú còn có chút tức giận của người đàn ông này, nhịn được ôm bụng cười lớn có hình tượng “Ha ha ha —“ ra đây là nhược điểm của ác ma, vậy sau này dễ dàng rồi, cần phảisợ !

      đột nhiên cười, mặt Nguyễn Hàn Thành lạnh như tờ giấy nhất thời mê mang, nghi hoặc nhìn cười cáigì.”

      “.... có, có cười cái gì.” Sau khi GiảnTrangcười hề kiêng dè gì hết, thở hơi hổn hển giơ taylên che khóe miệng, còn sót nụ cười lại, “Đưa khế ước đó đây, tôi ký.”

      Sau khi vui vẻ cười to, hai lời hỏi ngay khế ước chuẩn bị.

      Có lẽ vì giờ phút này, trong con ngươi màu trà của tầng hơi nước mỏng, làm cho ánh mắt của càng nhìn càng thấy sáng ngời, mê hoặc mắt của làm cho loại mê mẫn, giống như bị quỷ thần xui khiến hề tức giận mà ngoan ngoãn lấy tờ khế ước chuẩn bị từtrongtúi công văn ra.

      Giản Trang cầmhai tờ khế ước, nhìn lướt qua lần, bên trong khế ước giống như lời Nguyễn Hàn Thành , cũng có chỗ nào quá đáng, cuối cùng còn bổ sung điều, hoàn thành khế ước trả cho 100vạn. Ừ, cũng tệ, còn có tiền thù lao.

      hài lòng đọc xong, sau đó hai lời ký tên họ vào cả hai tờ!

      ngờ, năng lực làm việc của tiểu thưnhà họ Giản có nhiều, nhưng làm việc rất nhanh chóng, phóng khoáng.” Nguyên Hàn Thanh tán thưởng cầm lấy khế ước ký, hài lòng cúi đầu xem xét.

      Sau đó giây, khi thấy tên của , nụ cười thỏa mãn của cứng đờ, kinh ngạc ngẩng đầu nhìn : “Giản Trangngu ngốc, đùa giỡn với tôi?”

      có.” Giản Trang làm bộ vô tội khoát khoát tay.

      ?” Nguyễn Hàn Thành hề khách khí cầm tờ khế ước đặt lên mặt bàn trước mặt , ngón tay thon dài chỉ vào chỗ ký tên “Vậy côghi như thế này là có ý gì? muốn giở trò quỷ gì?”

      GiảnTrang nhìn theo ngón tay , nhàn nhạt nhìn sang cười : “Cái này, là tôi cố ý. có ý tứ gì quá lớn, vìbiết có tiền nên muốn chi ra 20vạn tệ trước. Dù sao bên khế ước cũng viết, năm sau khi hoàn thành khế ước, cho tôi 100 vạn, tôi bây giờ muốn nhận trước chắc cũng quá đáng nhỉ?”

      “Ai cũng cho rằng là kẻ ngốc, ngờ lại dùng cách này đòi tiền, đầu có cũng thông minh đó.” Sắc mặt Nguyễn Hàn Thành khó coi tới cực điểm, ánh mắt lạnh lùng hề có nhiệt độ, nhìn chằm chằm hồi lâu, hỏi “Có phải tôi đưatiền cho , ký tên đàng hoàng hay ?”

      “Chỉ cần đưa tiền, tôi tuyệt đối viết tên của tôi, hơn nữa nghiêm túc theo làm đúng chuẩn mực người vợ danh nghĩa của , tuyệt đối can thiệp chuyện riêng tưcủa ! Tôi lời giữ lấy lời, làm!” Giản Trang ngước mắt lên nhìn vào đôi mắt lạnh lùng của , làm bộ mặt phớt tỉnh cam kết.

      sai mới vừa phóng khoáng ký tên là giả!

      Bởi vì côsống lại nhưngmẹ đẻ của còn bị bệnh, muốn kiếm tiền cho mẹ chữa bệnh. Nhưng bởi vì ba Giản đềphòng đào hôn, khóa hết thẻ ngân hàng của , mẹ Giảncũng cùng chung chiến tuyến với ba Giản, chút tiền lẻ cũng cho , ra cửa có vệ sĩ thép, chuyện này làm sac có cách xài tiền được chứ?

      Cho nên lúc ký tên, cố ý giữ lại tay, ký chữ GiảnTrang nhung chữ Trang viết ít vài nét bên phải.

      Gương mặt tuấn tú của Nguyễn Hàn Thành xanh mét, mặt lạnh lùng nhìn cômột lát, mới mở miệng “Tôi cho mộtcơ hội nữa. Tiền tôi sẽgửi vào tài khoản cho .”

      “Tôi muốn tiền mặt!” Nguyễn Hàn Thành còn chưa hết,Giản Trang cắt ngang lời , “Bây giờ, láixe mang theo tôi tới ngân hàng lấy tiền, sau đóđưa tôi đến nơi. Tôi ký cho !”

      “....” Môi mỏng mím chặt, đáy mắt Nguyễn Hàn Thànhchợt lóe sáng. Sau đó, ánh mắt lại u ám, con ngươi sâu thẳm đen như mực thấy ánh mặt trời, trong ánh mắt lạnh lùng đến cực hạn, lãnh khốc như kiếm.

      Giờ phút này ánh mắt của lạnh tới cực điểm, làm cho người ta cảm thấy run sợ tong lòng. Giản Trang bị nhìn cũng hơi sợ, nhưng vì khoản tiền kia, vẫn mạnh mẽ nhìn vào mắt của .

      Sau lúc lâu…

      Nguyễn Hàn Thành độtnhiên nhếch môi cười tà mị “Tốt, tôisẽ dẫn đến ngân hàng. Nhưng... theo tôi cầnchuẩn bị tâm lý tốt.”
      Last edited by a moderator: 15/12/14
      phuongvutyty, linhdiep17Tuyết Liên thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 3 : đứng lại đó cho tôi!
      Editor: Băng

      Thấy Nguyễn Hàn Thành đột nhiên lộ ra nụ cười, Giản Trang cảm thấy có mùi nguy hiểm. Nhưng vì tiền thuốc thang cho mẹ nên chỉ biết nhắm mắt ra khỏi quán cà phê với Nguyễn Hàn Thành.

      Vệ sĩ đứng chắn ở cửa muốn theo Giản Trang, nhưng vừa thấy tiểu thư nhà mình và vị hôn phu cùng nhau ra ngoài, cặp đôi trong giai đoạn bồi dưỡng tình cảm, vệ sĩ cũng làm kỳ đà cản mũi, tự động rút lui.

      Giản Trang theo dẫn dắt của Nguyễn Hàn Thành, ngồi lên xe việt dã của , đến ngân hàng gần đó rút 20 vạn rồi bỏ vào túi nilong màu đen.

      Nguyễn Hàn Thành lái xe, nhìn sang Giản Trang ôm đống tiền trong ngực: " tại sao nhất định phải cần tiền mặt? Ôm 20 vạn tiền mặt trong ngực thấy mệt sao?"

      "Tôi thích, đừng xen vào." Giản Trang cố gắng ôm chặt tiền trong tay hơn. Tất cả tài khoản mang tên đều bị khóa, dĩ nhiên chỉ có thể cầm tiền mặt rồi.

      Nguyễn Hàn Thành nhìn khinh thường, gương mặt tuấn tú khẽ nở nụ cười khinh miệt " đừng tự mình đa tình, tôi cũng lười quản ."

      "Tốt nhất là đừng can thiệp vào chuyện của tôi." Giản Trang nhìn thẳng về phía trước, thèm nhìn cái, hoàn toàn đáp lễ lại vẻ ngạo khí lúc ban đầu gặp mặt của , "Bây giờ lái xe đến đường Hoa Lộ, khu đô thị mới."

      "Khu đô thị mới?" Mắt của Nguyễn Hàn Thành lại lướt qua người lần nữa, con ngươi đen nhánh nhìn chằm chằm , sau đó thu hồi tầm mắt gật đầu " ngồi cho vững."

      " nhanh lên, tôi có nhiều thời gian đâu." Giản Trang vui ra lệnh, đáy lòng lại thầm thở phào nhõm, may người đàn ông này hỏi nhiều, nếu cũng biết giải thích như thế nào.

      Khu đô thị mới cách trung tâm thành phố rất xa. Sau khi mẹ trúng gió nằm trị liệu ở bệnh viện nhân dân khu đô thị mới, nhưng chi phí phẫu thuật chưa trả được cho nên bệnh viện phẫu thuật. Đợi mang số tiền này đến, là có thể nhanh chóng phẫu thuật.

      . . . . . .

      Sau giờ.

      Trong chiếc xe việt dã Land Rover màu đen chạy đường quốc lộ hẻo lánh ngừng truyền ra tiếng kêu thảm thiết!

      "A…… điên rồi sao, chạy nhanh như vậy làm gì! 120 km/h!"

      "Nguyễn Hàn Thành, chạy chậm chút, nhanh quá!"

      " mặt than kia, tôi chạy chậm chút, nghe thấy sao ——"

      Câu cuối cùng Giản Trang dường như rống lên vào lỗ tai của Nguyễn Hàn Thành!

      "Mới chạy tốc độ này mà kêu gào thảm thiết như vậy rồi sao?" Nguyễn Hàn Thành bị la hét, lỗ tai cũng cảm thấy đau, vui nhăn mày lại rồi mạnh mẽ đạp chân ga chạy càng nhanh hơn.

      " muốn chết hả, lái xe nhanh như vậy, muốn. . . . . ." Giản Trang kích động chưa xong hai chữ ‘đầu thai’ tiếng ngưng bặt "Nôn. . . . . ." Nơi cổ họng ngừng dâng trào nâng cảm giác buồn nôn mãnh liệt, nhanh chóng dùng tay che miệng lại, ngửa đầu cố gắng đè xuống cảm giác buồn nôn.

      Tên khốn kiếp này!

      cuối cùng cũng biết, trong miệng Nguyễn Hàn Thành "Chuẩn bị tâm tư" kia là có ý gì.

      Nguyễn Hàn Thành quá đen tối, trong nội thành đông đúc vẫn chạy từ từ bình thản nhưng vừa đến khu vắng vẻ này lập tức đạp mạnh chân ga chạy nhanh như vũ bão, còn cố ý lái quẹo trái quẹo phải, lúc chạy nhanh đột nhiên lại thắng xe lại làm cho kịp chuẩn bị ngã người tới trước, nhiều lần như vậy thiếu chút nữa đụng vào kính chắn gió.

      Hơn nữa chỉ mới thắng gấp vài lần, chưa từng được huấn luyện đặc biệt nên ngừng hoa mắt chóng mặt, cảm giác buồn nôn giống như là từng đợt sóng tầng tầng đánh tới!

      Cứ tiếp tục chạy như vậy, nếu mở miệng ói ngay xe của .

      Đến lúc đó, hình tượng của bị hủy sạch!

      Về sau lấy cái gì để đối diện ?

      "A… muốn ói sao?" Nguyễn Hàn Thành nghe tiếng nôn mửa của , liếc xéo cái, gương mặt cương nghị bình thản "Chậc chậc, mới vừa rồi là người nào có thời gian, tôi chạy nhanh lên? Thế nào bây giờ lại ỉu xìu như vậy hả? Tôi với , mà dám ói chiếc xe thích của tôi, tôi đạp cước bay ra ngoài."

      chuyện nhưng chân ga dưới chân hề nới lỏng, xe giống như con ngựa hoang mất cương tiếp tục chạy như điên.

      Tên khốn này! Giản Trang oán hận nhìn , trầm giọng " muốn tôi ói ở xe của xin chạy chậm lại chút."

      "Ha ha. . . . . ." Nguyễn Hàn Thành giống như vừa nghe được câu chuyện cười, nhếch miệng cười lạnh "Ba mẹ dạy cầu xin người khác như vậy sao? Cầu xin

      người khác cũng nên có bộ dạng của người cầu xin chứ.”

      Tôi cầm giầy đập lên khuôn mặt tuấn tú của , hủy dung nhan của coi như là khách khí với rồi, còn cầu xin ? Giản Trang nghĩ tới cắn răng nghiến lợi như vậy trong lòng, lồng ngực đột nhiên lại xông lên cảm giác nôn mửa, cảm giác buồn nôn dâng đến cổ họng, vội vàng che miệng rồi vuốt ngực cho xuống.

      “Câu vừa rồi của tôi cũng phải đùa giỡn. ói ở xe tôi, tôi bảo đảm đạp và cục tiền của xuống xe.” Ngay sau đó giọng của Nguyễn Hàn Thành lại vang lên, nguy hiểm nhắc nhở hậu quả của việc nôn xe của .

      Nơi này là vùng ngoại ô rất vắng vẻ, xe lại có bao nhiêu chứ đừng đến taxi. Nếu bị đuổi xuống xe ở ngay đây, bệnh viện cũng đừng nghĩ tới, có thể ra khỏi đoạn đường này mới là vấn đề.

      Nguyễn Hàn Thành -- xem như lợi hại!

      Giản Trang căm hận trong lòng nhưng vẫn mạnh mẽ nhếch khóe miệng, tặng cho khuôn mặt thối của Nguyễn Hàn Thành nụ cười, thái độ thành khẩn cầu xin: “Cầu xin chạy chậm lại chút, tôi bị say xe, chịu nổi nữa. Cầu xin đừng chạy nhanh như vậy nữa.”

      “Ừ, thái độ cũng tệ lắm.” Người đàn ông thỏa mãn gật đầu, bày ra bộ dáng lãnh đạo thị sát công việc của cấp dưới, tiếp tục cầu: “Nhưng có danh xưng, hơn nữa giọng đủ dịu dàng, có mùi vị của con .”

      “.......” Gào thét, trong lòng Giản Trang bốc hỏa, hung hăng hít thở mấy hơi mới nhịn xuống được, nở nụ cười hạ thấp giọng , ôn như giống như tiểu thiếp thời cổ đại : “Đại thiếu gia Nguyễn, van cầu chạy xe chậm lại chút, người ta chịu nổi nữa, say xe đến choáng váng đầu óc muốn ói rồi, xem tôi đáng thương, hạ tốc độ thôi.”

      Nguyễn Hàn Thành nghe xong, khóe môi nhếch lên nụ cười, gương mặt tuấn tú xuất nụ cười xấu xa, “Giản ngu ngốc, làm cho tôi mở rộng tầm mắt, cái này cũng được coi là dịu dàng sao? Tôi hoài nghi có phải là con hay đó! Giọng làm nũng của so với tiếng mèo động tình vô cùng giống nhau.”

      “...............”

      Lúc này Giản Trang hoàn toàn hóa đá, hỏa khí trong đầu trong nháy mắt cũng dập tắt! Còn được cái gì tốt hơn sao? như thế nào cũng đúng!

      “Nhìn bộ dạng thảm hại của , người biết còn tưởng rằng tôi khi dễ ”. Khóe mắt Nguyễn Hàn Thành liếc thấy vẻ mặt cứng ngắc của , nụ cười bên khóe môi càng đậm hơn, giả bộ vô tội “Nhưng tôi có khi dễ , cầu xin tôi là chỉ đùa với thôi, ai biết lại nghiêm túc như vậy.”

      “..........” Người ngồi ở vị trí kế tài xế vẫn trầm mặc, giống như bức tượng điêu khắc, hề nhúc nhích.

      “Được rồi, đừng bày ra bộ mặt như trái khổ qua cho tôi xem nữa, tôi chạy chậm lại.” Lúc này Nguyễn Hàn Thành vô cùng vui vẻ rồi, hài lòng từ từ giảm tốc độ xe xuống. Ngay cả con ngươi đen nhánh luôn lạnh lùng giờ phút này cũng có mấy phần ý cười, làm cho ánh mắt của càng sáng hơn, giống như viên ngọc lưu ly vậy.

      *

      Mười phút sau đến được đường Hoa Lộ, khu đô thị mới.

      Cả đường , Giản Trang nửa câu.

      “Đến rồi. đến đường Hoa Lộ, xuống xe thôi.” Nguyễn Hàn Thành tắt máy, quay đầu nhìn Giản Trang ngồi bên cạnh ghế tài xế .

      Toàn thân Giản Trang cứng ngắc nhưng vừa nghe Nguyễn Hàn Thành câu kia, lập tức vươn tay mở cửa xe, nhanh chóng bước xuống xe.

      Sau khi xuống xe, chưa được mấy bước lại đột nhiên nhớ tới cái gì, xoay người trở lại xe việt dã, đứng ở bên ngoài cửa xe cúi người xuông, lọt nửa người vào trong buồng xe cầm túi nylon ra ngoài.

      Nguyễn Hàn Thành lười biếng nghiêng người qua thấy khuôn mặt tái nhợt dùng sức cầm túi nylon lên.

      Đống tiền kia , lúc này Giản Trang dường như mệt lả, dùng hết sức lực để giữ túi tiền nhưng hề có ý định giúp .

      thưởng thức dáng vẻ khổ sở cầm túi tiền của Giản Trang lại đột nhiên thấy Giản Trang dừng lại, cơ thể run rẩy liên tiếp, mở miệng ‘nôn’ ào ào về phía .

      Trong nháy mắt, đống sền sệch ‘nóng hổi’ cùng mùi hôi thối xuất trước mắt , dính toàn bộ ghế xe và vạt áo của .

      Sau khi nôn xong, người đầu xỏ cũng cảm thấy kinh sợ, há hốc miệng kinh ngạc nhìn ‘kiệt tác’ của mình, sau đó ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông trước mắt rơi vào trạng thái khiếp sợ, “ xin lổi!” buôn ra những lời này xong nhanh chóng cầm túi tiền lên chạy trốn!

      Nguyễn Hàn Thành hoàn toàn ngây ngẩn cả người, khiếp sợ nhìn cảnh tượng bừa bãi trước mặt mình, cho đến khi Giản Trang chạy trốn mới lấy lại tinh thần, gương mặt tuấn tú cứng đờ, rống to đuổi theo: “ đứng lại đó cho tôi!”

      *******************************
      Last edited: 18/12/14
      phuongvutyty, linhdiep17Tuyết Liên thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 4 : gặp người trong lòng của ?
      Editor: Băng

      "Trang Trang. . . . . ." Mẹ Giản cười khanh khách tới sau lưng Giản Trang, dịu dàng vuốt ve tóc của , mừng rỡ : "Mới vừa rồi Hàn Thành gọi điện thoại tới, muốn tới đón con ra ngoài hẹn hò. ngờ con và Hàn Thành tiến triển rất nhanh chóng, làm tốt lắm, tiếp tục cố gắng!"

      "Cái gì? Nguyễn Hàn Thành tới tìm con ra ngoài hẹn hò?" Giản Trang ngơ ngác sau đó nét mặt đầy khiếp sợ. Nguyễn Hàn Thành tìm ‘hẹn hò’? giỡn, tìm ‘báo thù’ có!

      Ngày hôm qua nôn ở trong chiếc xe thích của , sau đó trốn bán sống bán chết.

      Mà Nguyễn Hàn Thành chưa quen thuộc đường phố khu đô thị mới, cộng thêm cửa xe cũng khóa, sau khi đuổi theo con đường, thể làm gì khác hơn là tức giận mà thôi.

      ôm đống kia tiền chạy như điên đến bệnh viện nhân dân, giấu tên đóng toàn bộ tiền viện phí cho mẹ , sau đó len lén đứng ở cửa phòng bệnh nhìn mẹ, cậu đứng trước giường bệnh để chăm sóc mẹ, bởi vì chưa phẫu thuật nên mẹ vẫn ở trạng thái nửa hôn mê, chắc hẳn chuyện ngã chết cậu cũng dám cho mẹ biết.

      chỉ liếc mắt nhìn trong lòng chua xót đến rơi nước mắt, chạy đến toilet khóc rống lên, khóc rồi mới rửa mặt về nhà.

      Lúc đó còn nghĩ, coi như Nguyễn Hàn Thành thích chiếc xe đó như thế nào nữa nhưng chạy cũng thể làm gì, thể nào chạy đến nhà họ Giản trừng trị trận?

      Nhưng ngờ —— làm như vậy!

      "Mẹ, Nguyễn Hàn Thành mấy giờ tới đón con?" Giản Trang lấy lại tinh thần nhanh chóng hỏi. phải thừa dịp Nguyễn Hàn Thành còn chưa tới trước nhà nhanh chân chạy tước!

      " là buổi chiều 2 giờ. . . . . ."

      Mẹ Giản , tiếng chuông cửa vang lên.

      " là trùng hợp, vừa nhắc đến rồi." Mẹ Giản xoay người, cười cười tới cửa chính mở cửa.

      Nguyễn Hàn Thành cao lớn đứng nghiêm ở ngay cửa ra vào, mặc áo sơ mi màu nâu sẫm cổ chữ V, áo sơ mi may thủ công tỉ mỉ, tất cả đò mặc người phô bày ra tất cả vẻ đẹp cơ thể của . Bên dưới mặc quần tây màu nâu nhạt thẳng tắp, cổ áo sơ mi đeo caravat, cũng gài nút quy củ cứng ngắt mà để tự nhiên lật ra ngoài, tùy ý thả hai nút cùng lộ ra da thịt màu đồng rắn chắc dưới lớp áo.

      Quần áo hôm nay của mát mẻ, thoải mái, gọn gàng, hơi thở nam tính mị hoặc, rất có sức sống, thoát bộ dạng nghiêm túc lần đầu gặp gỡ.

      Lúc này tay cầm bó hoa bách hợp, nho nhã khom người chào hỏi mẹ Giản: "Dì Giản, dì khỏe chứ ạ, cháu tới đón Trang Trang ra ngoài ăn bữa cơm, có thể ạ?"

      "Aizzz, đương nhiên là có thể, để dì gọi Trang Trang ra!" Bị Nguyễn Hàn Thành khen, mẹ Giản càng tao nhã hơn, nhanh chóng xoay người quay về phòng khách ‘xách’ Giản Trang muốn bỏ trốn đẩy tới trước mặt Nguyễn Hàn Thành, mập mờ "Hai đứa chơi , chơi vui vẻ."

      " , con còn có chuyện chưa làm xong, con muốn . . . . . ." Thấy người đàn ông bên cạnh, Giản Trang giống như chuột thấy mèo, còn chưa đứng vững nhanh chóng quay lại.

      Mẹ Giản còn tưởng xấu hổ, ném lại câu "Con cứ mạnh dạn chơi !" Đóng mạnh cửa gỗ lại "Rầm"!

      Cửa chống trộm của biệt thự đóng lại, bốn phía nhanh chóng yên tĩnh.

      cơn gió thổi qua. . . . . .

      Giản Trang mơ hồ cảm thấy sau lưng mình từ từ có luồng khí lạnh.

      "Ha ha. . . . . . Ha ha." Sau lưng giống như có ánh mắt sắc như dao đâm vào lưng Giản Trang, đáy lòng

      Dâng lên cảm giác vô cùng bất an, kìm nén lâu cũng nghĩ ra nên mở lời như thế nào, thể làm gì khác hơn là cười khan hai tiếng.

      muốn ngoan ngoãn ưu nhã theo tôi hay để tôi khiêng như khiêng bao hàng đây?”

      Giọng của Nguyễn Hàn Thành từ từ vang lên ở sau lưng, lạnh nhạt mà bình tĩnh như nước.

      “Ha ha........” Giản Khan tiếp tục cười gượng, đe dọa nhưng rất bình tĩnh, đúng là xuất thân từ bộ đội, hề đùa giỡn mà giết con mồi ngay lập tức, có lựa chọn, chỉ có thể “tôi với ”.

      “Rất tốt, theo tôi, lên xe”.

      Người đàn ông bỏ lại những lời này rồi xoay người bước đến chiếc Lamborghini màu đen đậu dưới bóng cây bên đường.

      Giản Trang ngoan ngoãn theo phía sau , thấy chiếc Lamborghini kia hơi nghi ngờ, người này phải thích xe Việt dã Land Rover sao? Tại sao hôm nay lại đổi thành Lamborghini rồi?

      ......

      Xe thể thao nhanh chóng ra khỏi khu biệt thự

      Dọc đường xe chạy bình thường, người đàn ông đó từ đầu đến cuối thêm câu nào nữa.

      dẫn tôi đâu?”

      Giản Trang thể im lặng được nữa, xe ra khỏi nhà họ Giản càng ngày càng xa, dường như là chạy về phía Tây thành, ở Tây Thành có nơi gọi là Bất Dạ Thành, khu vực đó rất phồn hoa, khắp nơi đều là hộp đêm quầy rượu, người ra vào rất nhiều tầng lớp khác nhau, nhiều nhân vật trong bang phái hắc đạo cũng tự tập ở đó, thường xuyên đánh nhau, cướp bóc.

      ta lại suy nghĩ ra chiêu thức gì nữa đây? Chẳng lẽ mang đến đó hạ độc thủ?

      “Ngày hôm trước ói xe của phải là tôi cố ý, chuyện đó là điều ngoài ý muốn! Nếu phải là cố ý lái xe lạng lách, tôi có thể ói sao. Hơn nữa, tôi cũng nhịn cả đường , nếu lúc tôi lấy túi tiền, đưa túi cho tôi tôi tuyệt đối ói xe của , tôi khi đó chịu đến cực hạn”. Giản Trang giải thích mọi chuyện, chuyện ngày trước cố nén suốt đường , cố gắng giải hòa “Chuyện này......cũng thể trách tôi hoàn toàn, cũng có nữa trách nhiệm. Dĩ nhiên, ói lên xe của , làm dơ bẩn xe của , tôi chịu trách nhiệm hoàn toàn, toàn bộ tiền rửa xe tôi trả, như vậy còn chưa được sao? Nhất định phải đánh tôi mới hả giận sao?”

      “Nếu phải lúc kí tên chơi xấu, tôi cố ý chỉnh sao. Hơn nữa, chịu trách nhiệm hoàn toàn? chịu nổi sao?” Giản Trang vừa xong, Nguyễn Hàn Thành vốn trầm mặc đột nhiên môi nhếch lên, lộ vẻ lạnh lùng, hàm chứa ý cười châm chọc “Chiếc xe việt dã Land Rover kia sản xuất 2 năm trước “là bản số lượng có hạn” toàn thế giới chỉ có 350 chiếc, tôi muốn mua nó phải tốn biết bao nhiêu là công sức, bỏ ra gần 10 triệu mới có được nó. muốn phụ trách, xen hỏi bồi thường nổi sao?”

      “.............” chiếc xe việt dã đó là đắt.

      “Sao nữa. Dù có lấy hết tiền ngân hàng của liệu có mua nổi nó ?”

      tiền của tôi nhiều như vậy” Giản Trangcuis đầu cam chịu, muốn như thế nào mới hả giận, cứ việc thẳng ra. Tôi im lặng cho xử lý.”

      “Xem ra cũng rất khí khái, sao hôm đó lại bỏ chạy?” mắt Nguyễn Hàn Thành khẽ đảo, dùng đuôi mắt liếc , khinh thường yên tâm, tôi là Nguyễn Hàn Thành vẫn có chút tư chất, đánh con , tôi cũng cần bồi thường, chỉ cần làm được hai việc cho tôi, tôi truy cứu trách nhiệm của nữa”.

      “Hai việc?”

      “Thứ nhất, giấy khế ước, hôm nay phải ký cho xong tờ giấy khế ước đó cho tôi”. Nụ cười bên khóe môi của Nguyễn Hàn Thành thu lại, có nụ cười, đường cong khuôn mặt càng căng thẳng hơn, có vẻ cương quyết kỳ lạ. liếc mắt nhìn , tròng mắt đen nhánh thâm thúy như màn đêm, ánh mắt lạnh lùng, bá đạo ra lệnh “Thứ hai, lấy danh nghĩa vị hôn thê, theo tôi gặp người trong lòng của tôi”.

      “.......” gì? Giản Trang nghe vô cùng nghiêm túc,nhưng nghe được câu này kinh ngạc nhìn “Tôi nghe lầm chú, để tôi, gặp ‘người ’ của ?”

      có nghe lầm”.

      đàu gì thế?! gặp người của , tôi có ý kiến, nhưng tại sao phải lôi kéo tôi chung? Tôi lấy danh nghĩa vị hôn thê của gặp bảo bối tâm can của , người trong lòng của còn hận chết tôi sao? Tình địch gặp nhau rất tức giận đó! Tôi muốn để bọ của đánh!” Giản Trang cất cao giọng, khoát tay cự tuyệt, có lầm , chuyện bị đánh phải là chuyện có thể mang ra đùa giỡn được.

      Mặt Nguyễn Hàn Thành lạnh lùng, với vô cùng dứt khoát “Hôm nay phải gặp ấy. Chuyện này, có lựa chọn khác!”
      Last edited: 22/12/14
      phuongvutyty, linhdiep17Tuyết Liên thích bài này.

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 5 : là Nguyễn Thiếu Dật?
      Editor: Băng

      Tây thành.

      Lúc này chạng vạng tối, mặt trời từ từ ngã về tây, ánh nắng vàng rực rỡ ban ngày dần biến mất thay bằng ánh sáng đỏ nhạt duy nhất. Ánh sáng màu đỏ vô cùng tang thương, đường chân trời như nhuộm đóa hoa hồng buồn bã.

      Giản Trang chán ngán đứng ở lối dành cho người bộ hình răng cưa, ngắm nhìn bốn phía.

      Nơi này được mệnh danh là khu ăn chơi về đêm, hai bên đường phải quán bar là hộp đêm, ban ngày có bao nhiêu người, nhưng về đêm nơi này ngựa xe như nước, dần dần náo nhiệt hẳn lên.

      Trước cửa hộp đêm là đèn nê ông, biển quảng cáo khổng lồ bắt đầu sáng lên, xe hơi đậu ngoài cửa Dạ Tràng càng ngày càng nhiều.

      Nguyễn Hàn Thành vào hộp đêm gần nửa giờ, đợi lâu đến mức mất hết kiên nhẫn.

      nhàm chán hết sức, Giản Trang chơi trò chơi, dọc theo lối dành cho người bộ mà để cho mình té xuống.

      Vừa về phía trước khoảng mười bước, Giản Trang hăng say lại đột nhiên ngừng chân lại, trợn to hai mắt sững sờ nhìn về phía trước…… Xe hơi phía trước bỗng nhiên ngừng lại!

      Cơ thể Giản Trang cứng ngắt, kinh ngạc nhìn chiếc xe ferrari dừng ở trước mặt mình xa, xe ferrari màu đỏ chót dừng ở ven đường vô cùng bắt mắt, mà càng làm cho người ta bắt mắt hơn là chiếc xe lắc lư dữ dội!

      Mới nhìn cho rằng bản thân mình bị hoa mắt, dùng sức dụi dụi mắt rồi nhìn lại lần… sai, chính xác là lắc lư, rất có tiết tấu, từ biên độ sau đó nhanh chóng lắc mạnh hơn.

      Đây là chuyện gì?

      Giản Trang ngạc nhiên nhìn thân xe, tầm mắt từ từ nhìn vào cửa kính trước của xe thể thao.

      Vì để tiện cho việc kiểm tra của cảnh sát giao thông, cho nên cửa kính trước của xe hoàn toàn trong suốt, có thể nhìn thấy rất ràng tình hình bên trong buồng xe.

      Theo tầm mắt dần dần nâng lên, đập vào mắt đủ làm máu sôi trào, cảnh tượng nóng bỏng muốn phun máu mũi!

      nhìn thấy bên trong buồng xe , ở ghế sau có hai cơ thể dây dưa chặt với nhau. Nằm ghế sau là tóc màu vàng kim gợn sóng, mái tóc quăn xõa xuống, che lại hơn phân nửa khuôn mặt kia, chỉ lộ ra đôi môi đỏ mọng câu hồn mê người vô cùng hấp dẫn, môi đỏ mọng khẽ hé kiều giống như rất thích thú.

      Bờ vai xinh đẹp no đủ của lộ ra, váy dài liền thân màu tím mặc người cũng bị người đàn ông đó nhấc lên, đôi chân thon dài khêu gợi quấn quanh eo người đàn ông, đong đưa theo động tác kịch liệt của người đàn ông. Mà người đàn ông đè người còn mặc quần áo nghiêm chỉnh, tây trang còn mặc người rất nghiêm chỉnh.

      Hai cánh tay thon dài của ôm cổ người đàn ông, đôi tay ngừng vuốt ve tới lui sống lưng của người đàn ông, vuốt ve qua lại giống như tìm kiếm an ủi, lại giống như trêu đùa người đàn ông. Hơn nữa cơ thể của cũng nghênh hợp động tác của người đàn ông, nhiệt tình đáp lại động tác dữ dội của người đàn ông, vô cùng kích động.

      là vận động khí thế ngất trời! Hai người ở trong buồng xe như vào chỗ người, triền miên vô cùng chuyên chú.

      Giản Trang đứng trước đầu xe, cách xe thể thao khoảng 2, 3 mét, trong xe vừa đúng đối mặt với , nhưng giống như nhìn thấy tiếp tục lấy lòng người đàn ông kia vô cùng hưng phấn.

      ràng thấy xuất còn có thể xem ai ra gì tiếp tục vui vẻ, tinh thần chuyên chú và tâm lý cứng rắn này làm Giản Trang nghẹn họng nhìn chằm chằm, cảm phục từ tận đáy lòng!

      "Được. . . . . . Được. . . . . ."

      "Hình ảnh vô cùng sống động." Giản Trang nhìn hình ảnh như dầu sôi lửa bỏng trước mắt, cảm khái thành tiếng theo bản năng, nhưng mới vừa mấy chữ nghe từ sau lưng truyền đến những lời này.

      "Đúng đúng, tôi định những lời này!" Giản Trang kích động
      gật đầu mạnh, đồng ý là rất mạnh mẽ, nghĩ tới thanh niên bây giờ lại cởi mở như vậy, ban ngày mà ở trong xe……” Lời đột nhiên dừng lại, cảm xúc của Giản Trang ngưng lại, cơ thể cứng đờ, hé mở miệng, còn giữ hình dáng nét miệng ngay chữ cuối cùng đó.

      Giọng này…… bất tri bất giác nhớ tới, đây là giọng của Nguyễn Hàn Thành! Nguyễn Hàn Thành tại sao lại xuất sau lưng ? phải chuyện với người của sao?

      Ông trời ơi!

      Giản Trang gào thét trong lòng, giọng của Nguyễn Hàn Thành lại vang lên: “ cảm thấy rất đẹp mắt sao? Rình coi người khác đánh dã chiến……Tôi ngờ, Giản ngu ngốc như còn có sở thích đặc biệt như vậy.”

      “Tôi có!” Giống như bị làm nhục, Giản Trang quay người lại, phản bác theo bản năng “Tôi chỉ là vô ý nhìn thấy mà thôi.”

      sao?” Thấy mặt Giản Trang đỏ bừng, xoay người giải thích, Nguyễn Hàn Thành nhấc hai tay bao xung quanh, trêu chọc “Ai biết có phải là có háo sắc hay . Nếu muốn làm, cần phải nhìn người khác, cầu xin tôi là được, cầu xin tôi dạy cho .”

      “……” Mắt Giản Trang tối sầm lại, nhìn chằm chằm hồi lâu, đột nhiên bật cười giảo hoạt “ phải cũng nhìn sao? Chẳng lẽ cũng là người có sở thích này? Hơn nữa, tôi, đối với cũng có hứng thú, nếu tôi muốn tìm ai đó để làm người đàn ông kia cũng tới phiên . Còn nữa, phải tâm tình với người sao, nhanh như vậy ra ngoài làm gì?”

      Nửa giờ trước, Nguyễn Hàn Thành lái xe đến trước cửa hộp đêm, lời nào lôi vào phòng hóa trang phía sau hộp đêm, nhanh chóng tìm được cái lưng đeo cây đàn ghi-ta, tóc dài mặc quần áo thể thao màu trắng, đó có lẽ tuổi cũng xấp xỉ , tóc dài cột đuôi ngựa, nhưng khi xoay người lại là khuôn mặt búp bê tinh xảo.

      kia tên là Tô Vi, người của Nguyễn Hàn Thành.

      Lại , cũng tò mò, Nguyễn Hàn Thành là người đàn ông làm việc ngang ngược, chuyện ác độc thích kiểu gì. đoán qua vô số loại nhưng ngờ lại là đơn giản, gọn gàng như vậy.

      Khuôn mặt kia rất thanh thuần, nhưng khóe mắt lơ đãng toát lên vẻ nũng nịu vốn có của các .

      Khi thấy Nguyễn Hàn Thành lôi kéo tay , ý là ‘vị hôn thê’, khóe mắt phấn chấn xuôi xuống, đáy mắt ràng có chút đau thương, nhưng giây tiếp theo lại cười “Vậy sao, vậy chúc phúc cho hai người, như vậy rất tốt, về sau cần tìm tôi nữa.”

      ràng chi tiết như vậy, nhưng Nguyễn Hàn Thành lại giống như thấy, tiếp: “Tháng tới tôi và ấy kết hôn, chúng ta là chỗ quen biết, quen biết nhiều năm như vậy, tham gia hôn lễ của tôi chứ?”

      xin lỗi, tại tôi rất bận, có rất nhiều việc phải làm, tôi giống đại thiếu gia như , có tiền có vị, phải lo ăn lo uống. Tôi phải kiếm tiền, có thời gian.” xong, đeo cây đàn ghi-ta rời khỏi.

      Nguyễn Hàn Thành lúc này nhanh chóng buông tay ra, bắt lấy cổ tay rời “Đừng , tôi còn có lời còn chưa hết.” Sau đó giương mắt quét về phía , cho ánh mắt ý ‘cút nhanh lên’.

      Rất tốt, giây phút lợi dụng xong, nên vui mừng hớn hở ra. Lại phát nơi này có taxi, quen đường, mình cũng thể quay về, chỉ có thể đợi của ra.

      Lúc Nguyễn Hàn Thành thấy Tô Vi, ánh mắt thâm thúy, vẻ mặt nặng nề, sao bây giờ lại là vẻ mặt đối phó vô lại như vậy? Chẳng lẽ chuyện ổn thỏa rồi hả? Hai người lại hòa hợp rồi hả ?

      Giản Trang nghĩ mãi ra, lại nghe giọng lãnh khốc của Nguyễn Hàn Thành: “Tôi , chuyện của tôi, có quyền can thiệp, cho nên cũng đừng hỏi.”

      yên tâm, tôi cũng muốn quản chuyện của .” Giản Trang giống như nghe thấy nhếch môi cười, nụ cười chứa đựng giảo hoạt “So sánh với , tôi có hứng thú với người đàn ông mạnh mẽ xe kia hơn.”

      “Chỉ bằng vào , người ta để ý?” Nguyễn Hàn Thành bĩu môi khinh thường, đảo con mắt nhìn người đàn ông trong xe.

      Trận vận động kịch liệt trong xe kết thúc, người đàn ông nằm người xoay người ngồi chỗ tài xế chỉnh lại cổ áo của mình.

      Sau khi thấy người đàn ông kia, vẻ mặt hài hước của Nguyễn Hàn Thành lập tức cứng đờ, cặp mắt nhìn chằm chặp người đàn ông kia, lạnh lùng ba chữ: “Nguyễn Thiếu Dật!”

      Nguyễn Thiếu Dật? Giản Trang cũng lập tức nhìn lại người đàn ông trong xe, kinh ngạc : “ thể nào, ta là Nguyễn Thiếu Dật? Người đàn ông mạnh mẽ chơi đùa với phụ nữ ngay trong xe lại là em thứ ba của ?”
      Last edited by a moderator: 22/12/14
      phuongvutyty, linhdiep17Tuyết Liên thích bài này.

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 6 : Xem như lợi hại!
      Editor: Băng

      Mấy ngày nay ở nhà họ Giản, nghe ba Giản con trai thứ ba nhà họ Nguyễn là hoa hoa công tử. Nhưng ngờ, Nguyễn Thiếu Dật lại làm chuyện phong lưu mạnh bạo hơn nhiều so với đồn đãi!

      Đường đường là con thứ ba của gia đình cán bộ cao cấp, cư nhiên chơi đùa con ngoài đường phố!

      Nguyễn Hàn Thành sau khi chứng kiến người đàn ông trong xe, trả lời vấn đề của Giản Trang, thẳng về phía xe thể thao, đứng nghiêm bên cửa xe, giơ tay lên, dùng khớp xương đốt ngón tay đập cửa sổ xe.

      Giản Trang đứng phía trước xe thể thao thấy ràng, gương mặt tuấn của người đàn ông ngồi chỗ tài xế nhăn mày nhấn mở cửa sổ xe: "Ai vậy, gõ cái gì mà gõ?"

      Nguyễn Hàn Thành đứng ở bên ngoài cửa xe hề biểu cảm, hơi thấp đầu xuống, quai hàm cứng ngắt, đường cong gương mặt cũng trở nên vô cùng lạnh lùng, trầm giọng trả lời "Theo cậu , tôi là ai?"

      ". . . . . ." Người đàn ông ngồi trong xe ngẩn ra, đợi đến khi thấy ràng người đến là ai, nét mặt ngơ ngẩn lập tức khôi phục vẻ đẹp trai, ngẩng đầu lên, mắt dài nhíu lại, đuôi lông mày khẽ cong, cười tươi rói "Ai da, đây phải là cả sao? là trùng hợp, thế nào lại gặp ở chỗ này?"

      Nguyễn Thiếu Dật hoàn toàn lộ vẻ lúng túng, cười sang sảng như ánh mặt trời, cũng xem chuyện tình ‘ xe’ là gì ghê gớm, hết sức hào phóng lấy gói thuốc lá nổi tiếng Hoàng Hạc đưa tới trước mặt Nguyễn Hàn Thành " cả, chẳng lẽ cũng ra ngoài ‘phóng khoáng’ sao? Có quen thuộc nơi này , em cũng biết chút chút đó." nở nụ cười tươi rói, miệng toét ra lớn, lộ nguyên hàm răng trắng, giọng vang dội dễ nghe nhưng cũng có vẻ lưu manh.

      "Ngược lại rất quen thuộc với. . . . . ." Mắt Nguyễn Hàn Thành trong trẻo lạnh lùng liếc nhìn Nguyễn Thiếu Dật, kéo dài cuối trong miệng, ngưng lát rồi bắt đầu ". . . . . . Phòng hình phạt của nhà họ Nguyễn, em có ?"

      " cả, đừng đùa với em nữa, em cũng còn , ba chắc chắn trói em trong phòng hình phạt rồi đánh em đâu." Nguyễn Thiếu Dật dường như nghe truyện cười, hi hi ha ha "Em bây giờ rất ngoan, yên lặng làm ăn, công ty em kinh doanh rất tốt, ba làm sao lại đánh em chứ?"

      " sao? Mới vừa rồi người nào điên loạn với tóc vàng ở trong xe? Nhà họ Nguyễn ba đời nhập ngũ, kỷ luật trong sạch, nhưng tác phong của em bậy bạ, làm những chuyện bại hoại gia phong. (*nhơ nhuốc nề nếp gia đình) Nếu bị nhà báo chụp được cảnh này cả nhà họ Nguyễn đều bị liên lụy." Nét mặt Nguyễn Hàn Thành thay đổi, đường cong gương mặt cương nghị tuấn tú căng thẳng, nhưng rất tỉnh táo, hề thấy tức giận, "Lần trước, em bảo đảm với ba như thế nào? Coi như em phong lưu, muốn lên giường với nào cũng được nhưng phải biết tìm nơi có ai mà hành động."

      "Ai da, chuyện vừa rồi cả thấy hết rồi sao?" Lúc này Nguyễn Thiếu Dật mới làm bộ giật mình bừng tỉnh hiểu ra, ngậm miệng lại.

      Giản Trang nhìn nhịn được cảm thán: Người này, da mặt dày.

      Đổi lại là người bình thường, mới vừa sung sướng với hết xong bỗng thấy của mình đứng ngoài cửa xe, xấu hổ chết cũng cúi đầu dám lên tiếng. Người này lại có thể vô cùng bình tĩnh, làm mặt dày đùa giỡn múa hát hồi lâu.

      "Sơ sót sơ sót, lần này em là sơ sót, lần sau em nhất định chú ý. Cảm giác vừa lên khống chế được. Đại ca, cũng là đàn ông, cũng hiểu mà." Vừa nhắc tới ông cụ Nguyễn, thái độ của Nguyễn Thiếu Dật lập tức hạ xuống, nhưng vẫn còn là bộ dáng cà lơ phất phơ, bày ra nét mặt tươi cười mập mờ, còn nháy mắt mấy cái cười nhạo Nguyễn Hàn Thành.

      "Em yên tâm, đương nhiên hiểu." Khóe môi Nguyễn Hàn Thành cũng khẽ nhếch lên, nở nụ cười hiểm, nhìn người bên trong xe hạ thấp giọng "Lần sau, nếu để cho bắt được em
      Làm loạn ngoài đường, bảo đảm cho em - - cởi truồng đường”.

      Ngụ ý là lột hết quần áo người Nguyễn Thiếu Dật, để ta cởi truồng về nhà.

      Lấy thể trạng và bản lĩnh của Nguyễn Hàn Thành được rèn luyện trong quân đội, tuyệt đối có thể làm chuyện này.

      Uy hiếp ác độc

      Nguyễn Thiếu Dật nở nụ cười phớt tình, sau giây biến mất, nụ cười đóng băng, thay vào đó là vẻ mặt thành khẩn, bộ mặt phớt tình gật đầu mạnh “ cả, em bảo đảm như vậy nữa! phải tin tưởng em!”

      “Lời này em giữ lại mà với người khác”. Nguyễn Hàn Thành giơ tay lên ‘thân thiết’ vỗ vỗ vai của ta “Nhớ, đừng bỏ lời của ngoài tai!”

      dám, lời của cả là lời vàng ngọc, là thánh chỉ! Em nhất định phục tùng, thi hành đến cùng”. Lúc này Nguyễn Thiếu Dật giống như con mèo con, vô cùng ngoan ngoãn, mới vừa rồi cả người còn có vẻ vô lại, bây giờ biến mất như chưa từng tồn tại.

      Thái độ của Nguyễn Thiếu Dật rất tương phản, tốc độ thay đổi sắc mặt so lật sách còn nhanh hơn. Điều này làm cho Giản Trang đứng bên xem kịch hay cũng phải buồn cười, giọng bật cười : “ha ha....”

      “ơ.....” nụ cười này của lập tức hấp dẫn ánh mắt của Nguyễn Thiếu Dật, lúc này Nguyễn Thiếu Dật mới phát ra ra trước xe còn có người đẹp thanh lệ quyến rũ.

      Giản Trang hề trang điểm, màu da trắng nõn, ngũ quan tinh xảo, đôi mất màu trò sáng long lanh như kim cương, dưới ánh nắng chiều càng làm nổi bật vẻ sáng ngời của . thích váy hoa rườm rà, chỉ mặc áo sơ mi màu vàng nhạt, bên dưới là cái quần jean tới đầu gối, mặc dù mặc đơn giản nhưng lại rất có sức sống.

      Thấy trong sáng, thuần túy như vậy, hứng thú của Nguyễn Thiếu Dật lập tức bị quyến rũ, mắt đào hoa dài kjex nheo lại, đáy mắt xẹt qua vẻ khác thường...........

      cả, ấy là?” Nguyễn Thiếu Dật quần áo lụa là ngồi chỗ tài xế, tò mò nghiêng đầu, miệng lẩm bẩm hỏi Nguyễn Hàn Thành nhưng cặp mắt như thủy tinh chăm chú nhìn Giản Trang ở phía trước.

      Lúc này Nguyễn Hàn Thành mới nhớ tới Giản Trang, quay đầu nhìn Giản Trang, giới thiệu: “Đây chính là đại tiểu thư nhà họ Giản đính ước với từ hồi , Giản Trang. Chỉ tiếc ta chỉ có vẻ bề ngoài, là cái người đầu óc ngu ngốc mà thôi, thức tế chỉ biết bỏ tiền ra tiêu xài phung phí”

      Người này cần phải giới thiệu về khó nghe như vậy chứ? Nụ cười môi Giản Trang hạ xuống, cho Nguyễn Hàn Thành cái liếc mắt lạnh lùng.

      “Ồ...” giọng Nguyễn Thiếu Dật kéo dài, đáy mắt đầy ý cười ‘ ra là ‘chị dâu’!” câu này xong, cả người từ trong xe ló ra ngoài, vẫy tay chào hỏi với Giản Trang,”chị dâu, em là Nguyễn Thiếu Dật, chị về sau có gì cần tìm em, ngàn vạn lần đừng khách khí!”

      “Em nhiệt tình như vậy, vậy em đưa ta về đoạn đường , đưa ta về nhà họ Giản. hai của em còn có chút việc phải qua đó ngay”. Nhắc tới Giản Trang, cơn giận của Nguyễn Hàn Thành còn chưa tan, cố ý tìm phiền toái cho Giản Trang, nhìn Nguyễn Thiếu Dật , “Nhiệm vụ đưa ấy về giao lại cho em!”

      thành vấn đề, cứ để em lo”. Đây chính là niềm vui, Nguyễn Thiếu Dật gật đầu bảo đảm với Nguyễn Hàn Thành, cười vô cùng vui vẻ.

      đưa tôi về sao?” mắt thấy Nguyễn Hàn Thành xoay người rời , Giản Trang chạy lên mấy bước, đưa tay ngăn cản Nguyễn Hàn Thành lại “ đừng giỡn, có biết trong xe của ta còn chưa hay ? Bọn họ mới vừa làm cái đó!” Bọn họ vừa mới làm tình xong, trong xe khẳng định còn có lưu lại chất lỏng!

      “Vậy có cái gì, đừng ngồi phía sau, ngồi phía trước vị trí kế bên tài xế phải tốt sao”.

      để cho tôi ngồi chung chỗ với ta sao?”

      “Trong đầu sao vẫn nghĩ đến chuyện đó hả? Nguyễn Thiếu Dật làm việc có chừng mực, ăn nổi đâu.” Nguyễn Hàn Thành lạnh lùng bỏ lại những lời này, tránh cánh tay của , sải bước rời .

      “Này!” Giản Trang nhìn bóng lưng rời , tức giận cắn chặt răng. đuổi kịp người ta cũng cho lên xe, đanh lại ta làm gì được ta?

      Nguyễn Thiếu Dật, đầu Giản Trang càng đau hơn, lên xe của ta? Lên làm sao đây? Chỉ tưởng tượng ta vừa làm gì ở trong xe cũng cảm thấy ghê tởm, còn ngồi được sao?

      Đều là do Nguyễn Hàn Thành đưa ra cái chủ ý thối này, chính là ác ma!

      Nguyễn Hàn Thành, xem như lợi hại!
      Last edited by a moderator: 23/12/14
      phuongvutyty, linhdiep17Tuyết Liên thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :