1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Quân chính tam thiếu đừng quá phận - Tam Thiên Trường Ca

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương cuối: Đại Kết Cục (Đầu)

      Edit: Tương Ly
      Beta: ChieuNinh + lamnguyetminh

      Hôm nay, tôi đứng ở chỗ này, phải vì khoe khoang, cũng phải là đồng tình cái gì, chỉ là tôi muốn đến trước mặt , tận mắt chứng kiến kết cục của . Tôi muốn biết, người xấu từng trải qua gian khổ và người tốt chịu đựng khổ sở, đến cuối cùng có kết cục gì? Có phải là ‘thiện ác hữu báo’ như lời Phật tổ , nhân quả tương báo hay ? Người tạo ra nghiệp báo hại người được chết tử tế, sau khi chết xuống mười tám tầng địa ngục chăng? Hay là vật đều có hai mặt trái ngược nhau, thiện và ác phải phân biệt dễ dàng như thế, nó đều có màu xám lạnh của đất, cho nên kết cục mà phải chịu, đối với chưa chắc loại trừng phạt? Tôi biết, cho nên tôi biết là cái bẫy, tôi cũng vẫn tới, bởi vì tôi muốn tận mắt nhìn thấy kết cục của , muốn tận mắt biết, tôi và song đấu bấy lâu nay, rốt cuộc kết cục của quá khứ là cái gì? ------
      *

      Triệu Mẫn còn chưa xong, người đàn ông ngồi ghế salon liền ngẩng đầu lên, giống như nghe được chuyện cười thú vị, há miệng cười ha ha, vô cùng sung sướng hỏi lại Triệu Mẫn: "Triệu Mẫn ơi Triệu Mẫn, đầu óc ngu đần như vậy sao có thể nghĩ ra chiêu này? Có phải xem quá nhiều phim ?"

      Triệu Mẫn ngờ Lôi Tranh có phản ứng như thế, theo bản năng run chút, khuôn mặt kiều mỵ cứng đờ, tùy thời lên vẻ mờ mịt: ". . . . . . ?" Gã ta có ý gì chứ?

      "Triệu Mẫn. . . . . . Tôi sớm biết thông minh, ngờ ngu xuẩn như vậy. Toàn bộ thành Nam thành Đông của cả Hoa Trung đều do tôi quản lý, có gió thổi cỏ lay gì, tôi đều biết hết. Tôi với hợp tác là , nhưng hoàn toàn tin tưởng . Từ lúc vừa mới bắt đầu kéo vào nhóm, tôi liền phái người theo dõi , lộ trình mỗi ngày của , qua nơi nào, làm gì, gặp người nào, cái gì. . . . . .vân vân, những thứ này tôi đều biết hết. Cũng bao gồm, trở lại khu căn hộ của , làm cái gì ở trong phòng ngủ, dùng loại máy ghi nào để ghi , mấy giờ chuyển phát, ủy thác cho nhân viên chuyển phát, những thứ này tôi đều rất ràng. phải xem nhiều phim cảnh sát và cướp sao? Vậy sao nghĩ đến, là người thuộc tổ chức xã hội đen, mấy năm qua tôi mò mẫm lăn lộn trong xã hội này, còn có những thủ đoạn, kỹ xảo gì mà tôi chưa từng thấy? Trước kia phải tôi chưa từng gặp qua chiêu đó của , chạy thẳng đến đây với tôi những lời này, sau đó sao?" Cười châm biếm hồi, tiếng cười phóng túng của Lôi Tranh từ từ biến mất trong phòng khách trống trải, ngay sau đó xuất giọng trầm lạnh lẽo.

      Gã chậm rãi cúi đầu, tầm mắt từng chút từng chút hướng tới gương mặt kiều mị của Triệu Mẫn, đôi môi mỏng nhếch lên thành đường cong ở khóe môi, vẽ ra nụ cười lạnh lùng, trầm với ta: "Em trai tôi, gọi là Lôi Nặc, nó trời sinh tính khí nóng nảy, tính tình tốt lắm. Sau khi có người với tôi những lời này, cần đợi tôi lên tiếng, lúc ấy em trai tôi ăn bò bít tết, trực tiếp cầm cái nĩa dùng khi ăn cơm Tây - cắm vào trong con ngươi của người đó, sau đó cổ tay chuyển cái. . . . . . Toàn bộ mắt của người kia đều bị nó khoét ra."

      "Bịch".

      Lôi Tranh vừa dứt lời, dưới chân liền vang lên tiếng trầm đục của vật nặng rơi xuống đất.

      Sau khi Triệu Mẫn nghe xong những lời gã ta , bị dọa sợ đến nỗi sắc mặt tái nhợt, đôi tay ôm chặt hai mắt cá chân của người đàn ông cũng mất khí lực trong nháy mắt. Giống như bị người cảnh tỉnh, toàn bộ sức lực trong thân thể đều bị rút khô, thân thể của ta lung lay cái, ‘ầm’ cái, thân thể ngã ở sàn nhà bằng gỗ cứng rắn.

      Cùng lúc đó, tiếng cười xa cách của người đàn ông lại lạnh lẽo vang lên: " cần trách em trai tôi, tính tình ấy của nó, đều do tôi nuông chiều mà ra. Ngay cả tôi muốn quản, cũng quản được. Nếu nó lấy mắt của , cầu xin ai cũng vô dụng thôi. Triệu Mẫn, cũng lăn lộn ở trong xã hội mấy năm rồi, ‘Thế lực ác’ trong truyền thuyết ấy, đều do con người xây dựng lên. . . . . . nhất định phải biết có bao nhiêu loại thủ đoạn. phân biệt được những lời giả ấy đâu. Nếu như để đoạn băng ghi đó truyền ra ngoài. . . . . . Tôi bảo đảm con ngươi xinh đẹp của cũng như quả cầu thủy tinh. . . . . . từ trong hốc mắt của lăn ra ngoài." Lúc này khuôn mặt xinh đẹp của Triệu Mẫn hoàn toàn tái nhợt, giống như nhìn thấy quỷ nhe răng trợn mắt, kinh hãi nhìn người đàn ông trước mắt.

      "Còn nữa, nghiêm chỉnh mà , ra tôi muốn lưu con đường sống cho , nhưng là người đàn bà quá ngu ngốc, đến cũng biết người đứng phía sau Giản Trang rất vững chắc, khó đối phó, cho rằng cả tôi và đều hiểu đạo lý kia sao? Mặc dù hai năm qua tôi già chút, nhưng còn chưa già tới mức hồ đồ. Người đứng phía sau Giản Trang xác thực rất vững chắc, Thanh Bang chúng tôi ở thành phố Hoa Trung lâu như vậy, mặc dù có căn cơ, nhưng nhất thiết cần cứng đối cứng với người nhà nước. Cứ muốn cùng gia đình cán bộ cấp cao gây hấn, có kết cục tốt. Nếu như khi làm việc có thể cẩn thận chút, cẩn thận chút thôi, tại cũng từ nguyên cáo trở thành bị cáo. Tôi với , lúc làm việc phải cẩn thận chút. Nhưng ai biết được bất cẩn như vậy, thời điểm kiện người ta mà còn chẳng hề biết về thân thế và lai lịch của người ta chứ?" Lôi Tranh khí định thần nhàn ngồi ở ghế salon bằng da của mình, vẻ mặt bình tĩnh, trong đôi mắt thâm thúy như chim ưng lộ ra chút giễu cợt.

      "Tôi vốn cho là, mặc dù có chút đần, nhưng tiếp xúc với nhiều người muôn hình muôn vẻ như vậy, ít nhất phải có mắt nhìn người. Chẳng qua tôi vẫn nghĩ tới, chỉ giàu tình thương còn chỉ số thông minh lại thấp. đùa giỡn nhiều người đàn ông xoay vòng vòng như thế, nhưng ngay cả Giản Trang cũng xử lý được. Bây giờ làm hỏng chuyện, chỉ có thể trách chính cẩn thận. Nhân mạch, quan hệ, tôi đều dắp xếp tốt cho , chính có mắt nhìn, thể oán trách tôi nhé. Tôi vốn muốn cứu , nhưng gia tộc của Giản Trang đúng là dễ chọc, cho nên quyết định của tôi là —— bỏ xe bảo vệ tướng. Còn . . . . . ." Gã ta hơi dừng lại, hướng về phía gương mặt tái nhợt của Triệu Mẫn nhếch môi làm thành nụ cười có nhiệt độ, lạnh bạc : "Tự cầu nhiều phúc . Tôi cứu được đâu. Đêm khuya, tôi còn muốn nghỉ ngơi, cút !"

      . . . . . .

      Lúc này, đêm vẫn còn rất sâu.

      Ngoài phòng, đêm càng khuya, trừ tiếng côn trùng kêu vang, tiếng chim hót trong lâm viên, cũng chỉ còn lại tiếng gió xào xạc thấp quanh quẩn trung. Giữa đêm, có thể loáng thoáng nghe được tiếng kêu ầm ĩ, tiếng kêu hèn mọn, tức giận mắng cái gì đó truyền ra từ trong phòng khách của ngôi biệt thự nào đó.

      " Lôi, Lôi, tôi van cầu ngài, van cầu ngài, ngài coi như thương xót làm việc thiện , vừa rồi tôi những lời đó là do tôi hiểu chuyện, tôi buột miệng càn, tôi tự đánh mình có được ? Ngài ngàn vạn lần đừng mặc kệ chuyện này nhé, nếu ngài giúp tôi, tôi phải ngồi tù đấy! Tôi ngồi tù cũng sao, nhưng em tôi phải làm thế nào? Bây giờ nó bị kích thích lớn như vậy dẫn đến tê liệt, nhà họ Hứa cũng định cần nó nữa, nửa đời sau của nó liền trông cậy vào tôi nuôi sống, tôi ngồi tù ai tới nuôi nó, người nào chăm sóc nó đây? có thể thương xót cho em đáng thương của tôi, giúp tôi chút, được , có được hay ?"

      " Lôi. . . . . . Bên cạnh tôi còn người thân khác nữa. . . . . . Chỉ có duy nhất người em này! Tôi thể mặc kệ nó, bây giờ tôi là chỗ dựa duy nhất của nó!"

      "Em ? Bà nó? A, những lời này trước mặt tôi mà thấy ghê tởm sao? Lúc quyết định hợp tác với tôi, sao ngẫm lại ta là người thân duy nhất của ? Lúc ở quảng trường Bắc Quốc, tận mắt nhìn thấy em mình bị người khác đụng vào, làm sao là chỗ dựa của ta chứ? Loại chuyện hoang đường này cứ mang lừa gạt đám đàn ông của , chừng bọn họ mềm lòng quan tâm chuyện của đó. Chỉ là chuyện này của phiền phức lớn, trừ phi người đàn ông kia như mạng, bằng . . . . . . có ai quan tâm chuyện vớ vấn của đâu!"

      " cần, đừng đuổi tôi ra ngoài! cần! Tôi , tôi ! Là gạt tôi, lừa gạt tôi, tất cả đều ở trong kế hoạch, tại gặp chuyện may liền buông tay mặc kệ rồi! Họ Lôi phải là người! Lúc tìm người chuyện hợp tác với tôi cũng đâu có như vậy! tên lường gạt, là con rùa đen khốn kiếp!"

      "Họ Lôi, mẹ nhà ! Nếu phải với tôi chuyện này an toàn trăm phần, tôi tham gia sao? Tôi đúng là phải người tốt, tôi từng làm kẻ thứ ba, nhân tình, đàn bà hai mặt, tôi lừa tiền lừa tài, tôi phá hư gia đình người ta! Tôi là người đàn bà xấu xa, nhưng còn , kẻ bò ra khỏi đám lưu manh vô lại, lăn lộn trong giới xã hội đen, ỷ lại mình có tiền có người liền cho rằng mình là đại gia à? Tôi có kém cỏi, cũng học đại học, cầm được giấy chứng nhận thạc sĩ kinh tế học! coi là gì? Tôi tìm người bao nuôi tôi là vì tôi có vốn riêng! kẻ bụi đời ngây người mấy năm ở thành phố Hoa Trung như lại cho mình là hoàng đế nơi này sao? Tôi cho biết, tôi có chuẩn bị song có người thu thập !"

      Đột nhiên, tiếng ồn ào chửi rủa dừng lại, trong chớp mắt liền nghe thấy nữa.

      Tất cả lại bình tĩnh lại.

      Tòa biệt thự an tĩnh vẫn lẳng lặng đắm chìm trong ánh trăng lạnh lẽo, yên tĩnh có gì khác biệt so với bình thường. Dường như an nhàn yên tĩnh làm cho người ta sinh ra loại ảo giác, vài thanh vừa mới truyền tới kia, hình như chỉ là hồi nghe nhầm, ra hoàn toàn có chuyện gì xảy ra.

      Hôm sau.

      "Vào 5h 43p rạng sáng hôm nay, người dân tập thể dục buổi sáng phát ra thi thể phụ nữ gần khu nước sâu quanh hồ trong công viên. Người chết tầm trẻ tuổi, thân cao 1,65m, tóc dài, mặc váy tơ tằm sợi tổng hợp, người có điện thoại di động, ví tiền, dây chuyền và đồ vật quý giá. Căn cứ vào hình ảnh cùng hình phóng ở trường, chuyên gia suy đoán, vô cùng có khả năng là người lao xuống hồ tự vẫn có khuynh hướng tự sát, loại bỏ khả năng bị giết, cướp bóc và hình . Buổi trưa tầm 12h, vụ án có tiến triển mới nhất, căn cứ theo Viện Kiểm Sát cấp cao tiết lộ, này là thành viên cấp cao trong ban quản trị của tập đoàn Đông Dương. Gần đây bởi vì nguyên nhân cùng người trong gia đình xảy ra tranh cãi, trải qua tòa án thẩm tra xử lý, án kiện có nhiều điểm đáng ngờ, thành lập tội danh khởi tố, cũng bởi vì đối mặt với nhiều tội danh tố cáo nặng hơn, bồi thường người bị hại triệu tệ. . . . . . Nhà tâm lý học suy đoán, vô cùng có khả năng bởi vì này cách nào bồi thường hoặc phải ngồi tù, thể chịu đựng áp lực dẫn đến tinh thần suy sụp, từ đó sinh ra hành động tự sát lần này. giờ trước chúng tôi nhận được báo cáo do pháp y gửi đến, báo cáo có viết, toàn thân này có vết thương trí mệnh, có máu ứ đọng cùng bất kỳ vết thương khác, trong máu có dấu vết do chất hóa học lưu lại, dạ dày có dấu hiệu dùng thuốc. Đường hô hấp, phổi phù thũng, tay chân co rút, nội tạng có lượng nước lớn, đủ loại kết quả đều chứng tỏ, đuối sức do hít thở thông mà tử vong, có khả năng bị giết cùng thương tổn do đầu độc. . . . . ." Buổi trưa, trong bản tin trưa của đài truyền hình thành phố Hoa Trung đến chuyện xảy ra sáng nay.

      Bởi vì ở viện tâm thần chữa bệnh, TV để trong phòng nghỉ cũng phải là TV LCD như ở phòng trọ chung cư, mà là kiểu TV to tương đối cũ.

      Hơn 200 gian phòng có rải rác vài người mặc đồng phục bệnh nhân, tuổi tác của những người này đồng nhất, vẻ mặt khác nhau, ánh mắt mỗi người đều đờ đẫn mờ mịt, vẩn đục mơ hồ giống như bị bịt kín tầng khói mù mông lung, ngây ngẩn xem ti vi, nhưng biết TV cái gì.

      Mấy nữ hộ sĩ có bộ dạng cao lớn vạm vỡ, thân thể cường tráng đứng ở bên, chợt có nữ y tá yểu điệu xinh đẹp đến, cũng chỉ là đẩy xe thuốc về phía trước, nhìn những bệnh nhân kia ngừng lắc đầu, lẩn lẩn tránh tránh sang bên.

      Phàm là bệnh nhân nghe lời, mấy nữ hộ sĩ đứng ở trong phòng lập tức vén tay áo lên ấn chặt, nửa dụ dỗ nửa lừa gạt nhét thuốc vào trong miệng những người kia.

      Có vài người bị bệnh tâm thần có khuynh hướng bạo lực nhất định, lúc phát bệnh, cắn người đánh người, lúc này, nữ y tá trẻ tuổi mảnh mai phải đứng sát bên, những nữ hộ công do viện điều dưỡng đặc biệt mời tới vững vàng ấn chặt từng bệnh nhân gây loạn. Nếu nghe lời nữa, liền trực tiếp mặc vào bộ quần áo da chế từ chất liệu đặc biệt, sau khi mặc vào, có người ngoài trợ giúp, căn bản thể tránh thoát.

      Uống thuốc, tiêm, ở chỗ này ngày ba lần như thế, bình thường và thường xuyên.

      Viện điều dưỡng này là tốt nhất trong số vài viện lớn trong thành phố này, môi trường và chăm sóc đều là hạng nhất, xảy ra tượng đánh bệnh nhân, nhưng nếu chọc tới những hộ công nóng nảy kia, loại chuyện vén tay áo lên hù dọa bệnh nhân vẫn có.

      Dù sao, khi những người bị bệnh tâm thần đó được đưa vào đây, gần như còn khả năng về nhà.

      Đều là đám người có nhà để về, bị gia đình vứt bỏ, Triệu Bội Bội cũng ngồi ở trong phòng nghỉ này. ngồi xe lăn, khuôn mặt của gầy gò hơn rất nhiều so với tháng trước hồi còn mang thai. Cằm nhọn hoàn toàn còn mượt mà gợi cảm, chỉ còn lại góc cạnh ràng bị tầng da mỏng bọc lấy, giống như mặt trống bị kéo căng ở mặt . Hai mắt lõm xuống rất nhiều, cũng còn linh động có thần lưu chuyển ở bên trong như trước. giống như còn sinh khí ngồi xe lăn, cả người cũng lộ vẻ còn sức sống. Thân thể của , từ cột sống ngực trở xuống, còn cảm giác gì rồi.

      ra , tính mạng con người rất yếu ớt.

      Bạn thấy nó kiên cường như vậy, nhưng có đôi lúc, chỉ cần hơi cẩn thận, hư mất dây thần kinh, thân thể của bạn hoàn toàn sụp đổ.

      bị tê liệt hẳn rồi, người khác xảy ra tai nạn xe cộ có thể chỉ mất cái chân, đôi chân, hoặc là phần eo trở xuống mất tri giác. . . . . . Nhưng còn , từ cột sống ngực là bắt đầu có cảm giác nữa! Đó có nghĩa là nửa người dưới của đều cảm giác được bất cứ thứ gì, đồng nghĩa với việc những bộ phận kia từ từ suy thoái trong tương lai năm tháng dài đằng đẵng, suy yếu, sau đó cũng lấy tính mạng của .

      Trừ trái tim, phổi, khí quản của , những bộ phận này đều có tri giác. Những thứ như dạ dày, bắp thịt ở phía dưới. . . . . Đều có chút cảm giác nào, cho dù có cầm đao rạch lên bụng, cũng cảm thấy đau!

      thử qua rồi! tin mình bị liệt, tin ông trời đối xử với như vậy. Vào lúc ăn cơm, len lén dấu cái thìa bằng sắt trong phòng ăn , chừng mấy ngày đó, ngủ nghỉ, ở trong phòng như ngục giam, cầm lấy cán thìa sắt liên tục mài tới mài lui ở cửa sổ, sàn, mài đến mức cán thìa trơn bóng trở nên sắc bén, mới dừng tay.

      Nửa đêm, nằm ngủ ở giường bệnh của mình, giơ thân thìa mài nhọn hoắt lên đâm vào bắp đùi của mình. . . . . . trơ mắt thấy cánh tay đâm vào bắp thịt, máu đỏ tươi chảy ra từ miệng vết thương. Máu chảy ra rất nhiều, giống như là nước suối chảy ra từ trong khe núi, từ bên trong ngừng chảy ra ngoài.

      Dù máu nhiễm đỏ cả ga giường của , lại có chút cảm giác đau đớn nào!

      phải đau, mà là chẳng có tý cảm giác gì!

      Sau khi bị hộ công phát , bị ép buộc uống mười mấy loại thuốc gọi nổi tên, nằm ở giường mê mê trầm trầm vượt qua khoảng mấy ngày.

      phải kẻ điên, bây giờ rất thanh tỉnh, điên! Nhưng có ai tin tưởng cả.

      Bại liệt, tàn phế, bị Hứa Kiến Nghiệp vứt bỏ, bị chị ruột tính mưu phản bội. . . . . . Tất cả những điều này đều khiến cho khó thừa nhận nổi, làm căn bản cách nào tin tưởng. Mặc dù điên, nhưng gào thét gầm gừ, đỏ mắt chửi rủa, nhìn vào trong mắt người khác chính là điên rồi.

      Những ngày này, mực nghĩ làm như thế nào để ra ngoài.

      Cho đến hai ngày trước, có xa lạ đến gặp , người kia mình là Tô Vi, kia nguyện ý giúp trả thù. Lúc đầu cho là Giản Trang cho người tới đây cố ý nhục nhã lừa gạt , cho nên vẫn tin tưởng, coi tất cả bí mật cùng sắp đặt mà kia đều thành gió thoảng bên tai.

      Nhưng cho tới hôm nay, cho đến khi ở tin tức, tận mắt thấy chị Triệu Mẫn của mình chết đuối, liền tin rồi. . . . . . Ít nhất, còn sống chút hi vọng, bị tàn phế, có ai muốn, hai bàn tay trắng, có nhà để về! Nhưng là, chưa hết đâu! Cái này còn chưa hết, dễ dàng nhận thua như vậy! Chỉ cần có chút hi vọng, cũng buông tha!

      Cuộc sống đen tối trước kia của qua như vậy, mặc kệ gian khổ cỡ nào, nghịch cảnh cỡ nào, chỉ cần có thể thấy chút xíu hi vọng, dù niềm hi vọng đó đến mức chính cũng dám tin chắc, nhưng chỉ cần có chút hi vọng ấy tồn tại thôi. Cuộc đời của , tính mạng của , sống thế giới này, mới có ý nghĩa.

      Nhìn thấy Triệu Mẫn chết đuối ở Thái Hồ, chỉ biết, gọi là Tô Vi đó có lừa , tất cả đều dựa theo kế hoạch mà tới.

      Mà chị Triệu Mẫn ấy của , ha ha ha ha, ha ha ha, là chết quá tốt!

      Triệu Mẫn chết tốt lắm, bị người dự mưu hại chết, đây là ta đáng đời!

      bị người tin tưởng nhất tính kế, bị chính thân nhân thân nhất vứt bỏ, cuối cùng ông trời mở mắt, biết Triệu Bội Bội bị uất ức đau khổ, cho nên đặc biệt phái người tới cứu vớt .

      Con người của Triệu Mẫn đó, nhìn thấu rồi.

      Sau khi bị Triệu Mẫn cầm thú tống vào viện tâm thần này, liền hoàn toàn thất vọng, đối với chị ruột của mình, người thân duy nhất cõi đời này, đau triệt nội tâm, hận đến tê tâm liệt phế! Ngay cả em ruột của mình cũng có thể lừa gạt, có thể hủy hoại, mất nhân tính chỉ biết leo lên đàn ông. Từ mấy năm để ý đến , vốn làm xong nghĩa vụ của người chị, sau khi lớn lên lại còn vì tài vụ của công ty mà chả thèm quan tâm đến tính mạng của . Chị ta căn bản cũng xem như em , Triệu Bội Bội cũng có người chị này! Triệu Mẫn chết tốt lắm, chết cực kỳ tốt!

      tại có người giết chết Triệu Mẫn, thể tốt hơn! Bớt cho sau này phải nghĩ biện pháp tự thân động thủ.

      tại, còn dư lại ai đây. . . . . .

      Đôi môi khô ráp của Triệu Bội Bội khẽ động chút, lộ ra nụ cười giả dối có cảm tình. Xem ra, trước tiên phải tìm Giản Trang rồi.

      Tất cả của thành phố Hoa Trung vẫn như cũ, náo nhiệt phồn vinh, tài chính thông suốt, hội tụ người tài trong thiên hạ, hội tụ cảnh đẹp tú lệ.

      Công trình tòa thị chính được hoàn thành đúng hạn, giống như viên minh châu sáng chói, nở rộ trong mắt người đời.

      Mà ngay lúc này, ở nơi ngay ngắn trật tự này, thành thị với bề ngoài xinh đẹp, xảy ra những chuyện tình nghe rợn cả người, nhưng để người nào biết. Mà cho dù phía dưới thành phố tuôn ra mạch sóng ngầm, ở mặt ngoài, thành phố vĩnh viễn đều là gió êm sóng lặng, cảnh sắc an lành.

      ra trước mắt người, vĩnh viễn là thanh xuân, sức sống, nhiệt tình, tốt đẹp.

      Nhưng, bí mật giấu ở dưới thành thị thể lời hết, những chuyện cực kỳ khó hiểu chịu nổi, ai biết được bao nhiêu đây? Đoạn thời gian đó, về những rối ren giữa Giản Trang và Triệu Bội Bội, về vụ án nổ tung công viên đáng sợ kia, ở bên trong đô thị phồn vinh chỉ như nước chảy, dần dần bị mọi người quên lãng trong góc lịch sử. ai nhắc tới chuyện tình nhà họ Giản nữa, ở trong những rối ren ấy, nhà họ Nguyễn hưng thịnh thời bị chia cắt tan rã, gia tộc to lớn cường thế như vậy, bị tranh tôi cướp chia cắt sạch rồi. . . . . .

      Trừ bỏ những truyền thuyết có liên quan tới dòng họ này.

      Trừ bỏ những truyền kỳ liên quan tới vị sĩ quan huấn luyện ác ma Nguyễn Hàn Thành này. . . . . .

      Những thứ khác, lưu lại bất cứ thứ gì, cái gì cũng còn dư lại. . . . . .

      Bởi vì, thời gian thấm thoát trôi, vật đổi sao dời, thoáng cái thời gian liền tới năm năm sau.

      . . . . . .

      . . . . . .

      Năm 2012, vào hạ.

      Trong căn hộ gần cửa tây của Bắc Kinh, đó là nơi có vị trí địa lý rất tốt, chọn được khu vực tốt yên tĩnh, giữa nơi nhộn nhịp.

      Phía trước có mảnh rừng u tĩnh, phía sau lại là vườn liễu xanh râm mát, nước hồ nhân tạo xanh biếc.

      Cách biệt thự xa, chính là vườn bách thú động vật hoang dã của Bắc Kinh.

      Cứ thấy tâm tình của Giản Trang tốt, đầu đau não nóng, Giản Ninh mang đến vườn thú để giải sầu.

      Mà phần lớn thời gian, Giản Trang đều bị nhốt ở bên trong biệt thự lạnh lẽo trang nhã kia, bên trong biệt thự có nữ quản gia thân cận do Giản Ninh an trí. Quản gia được huấn luyện chuyên nghiệp, đối với hộ lý, xoa bóp đều rất tài ba. Cộng thêm năm năm trước người Giản Trang bị thương , cho dù nữ quản gia ấy có võ, muốn đánh thắng người bình thường để chạy cũng rất khó khăn.

      Mà sau khi Giản Trang bị thương, phần lớn chuyện tình đều thể nhớ nổi, trí nhớ suy yếu với tốc độ kinh người nhất. Người ngốc, chỉ là nhớ nổi rất nhiều chuyện, đưa tay hành động bất tiện, tuổi còn trẻ, liền biểu như ông cụ tuổi xế chiều, hề có tinh thần, sống dựa vào thuốc do Giản Ninh sắp xếp.

      Trong 5 năm qua, Giản Trang quên mất rất nhiều chuyện, thậm chí còn biết, có phải mình là Lý Vận sống lại hay ? Rốt cuộc Lý Vận là do nằm mộng hay xảy ra loại chuyện sống lại này?

      Mỗi khi màn đêm buống xuống, đó là thời khắc Giản Trang muốn trải qua nhất.

      Giản Ninh ngủ cùng , da thịt thân cận, gắn bó như môi với răng, làm những chuyện mà đàn ông và phụ nữ nên làm ở giường. . . . . .

    2. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Đại Kết Cục (hạ)

      —— Là vận mệnh cứu vớt, hay là số mệnh an bài? Là gì mà để cho em và lựa chọn lẫn nhau, lại vì cái gì mà thúc đẩy chúng ta bất đắc dĩ chia lìa? Trời cao để cho em gặp , cuối cùng là thiên sứ hay là ác ma, chúng ta giữ vững tất cả niềm tin cuối cùng của mình, hay là tình giữa hai bên? biết, cho nên mặc kệ như thế nào, cho dù vượt qua nghìn núi vạn sông, khắp sông núi bụi gai, cũng phải làm cho em tới bên cạnh , nỉ non hứa hẹn với , cho biết: Em . ——

      Giữa trưa, sau khi ăn cơm xong, Giản Trang nằm ghế sa lon nghỉ ngơi chút.

      Nữ quản gia đắp kín chăn mỏng cho liền lẳng lặng ra khỏi phòng, lưu lại mình trong khí trầm lặng ấy, căn phòng có vẻ hoa lệ như bên ngoài.

      Giản Ninh hổ là người từng làm Thị trưởng, làm việc cẩn thận lại cẩn thận, mặc dù rời khỏi thành phố Hoa Trung, lúc rời vẫn dọn dẹp sạch nội tình.

      Vào trận biến động lớn của năm năm trước, nhà họ Giản bởi vì có Giản Ninh cùng may mắn tránh thoát trận biến động chính trị kia, có nối gót theo nhà họ Nguyễn.

      Sở dĩ gia cảnh nhà họ Nguyễn sa sút, thịnh đến cực điểm mà suy, toàn bộ là vì quan hệ trong dòng họ quá phức tạp, nội đấu ngừng, trải qua biến cố dòng họ, cộng thêm có người tính kế, nhà họ Nguyễn ngã mới là lạ.

      Mà ở thời khắc đại loạn, Giản Ninh rút người trở ra, tặng vị trí thị trưởng cho những người khác, bản thân rời xa cuộc tranh đấu ở thành phố Hoa Trung, tới thủ đô làm thường ủy.

      Trước khi , mang Giản Trang bị thương nặng ra ngoài, cho cha Giản mẹ Giản là mang Giản Trang Bắc Kinh giải sầu, tiện chăm sóc.

      Nhưng chăm sóc của ta chính là nhốt Giản Trang ở trong nhà này, tìm nữ quản gia từng là cảnh sát võ trang đến giám sát .

      Lúc còn trẻ, nữ quản gia đó là cảnh sát võ trang ở quân khu Bắc Kinh, bây giờ hơn 50 tuổi rồi, thân thể vẫn linh hoạt như cũ, cũng có bốn, năm năm kinh nghiệm làm công việc quản gia này. Chăm sóc cho cuộc sống hàng ngày của Giản Trang đúng là hết chỗ chê, nhưng hề có ý gần gũi ôn hòa như quản gia khác, trừ những trao đổi cần thiết, những lời và tin tức thừa thãi, cũng với Giản Trang câu nào.

      Giản Trang biết đây có phải là Giản Ninh cố ý căn dặn quản gia, để cho quản gia làm như vậy hay .

      Giản Ninh với : tại làm tất cả đều vì tốt cho , đây là bảo vệ .

      Nhưng, nghĩ mãi mà hiểu , giam lại như vậy, cái gì cũng phải dựa vào sắp xếp của , đến tột cùng có tính là bảo vệ .

      Giản Trang ăn cơm no xong, nằm ở giường êm, say ngủ rất nhanh.

      Trầm mặc trong chốc lát rồi lập tức tiến vào mộng đẹp.

      Nhưng trong mộng, cũng chẳng có thứ đẹp đẽ vui vẻ gì, mà là ác mộng mang đến cho vô tận sợ hãi và mê mang.

      Trong mộng, ở ven hồ u tĩnh, cạnh bờ hồ là quảng trường lớn, đường quảng trường được làm từ gỗ cây hương bồ, dẫn ra giữa hồ thành cây cầu. Bên quảng trường có quán cà phê kiểu phương tây.

      Ở trong bầu trời gió lạnh hoàn toàn yên tĩnh, người phụ nữ ngồi xe lăn, gầy như que củi đẩy xe lăn từ từ xuất ở trước mặt , từ từ đến gần bên người .

      biết người phụ nữ kia, hoặc là vốn nhớ người phụ nữ này. Nhưng ở trong mộng, lại chủ động với người phụ nữ này: " Hôm nay, tôi đứng ở chỗ này, phải vì khoe khoang, cũng phải là đồng tình cái gì, chỉ là tôi muốn đến trước mặt , tận mắt chứng kiến kết cục của . Tôi muốn biết, người xấu từng trải qua gian khổ và người tốt chịu đựng khổ sở, đến cuối cùng có kết cục gì? Có phải là ‘thiện ác hữu báo’ như lời Phật tổ , nhân quả tương báo hay ? Người tạo ra nghiệp báo hại người được chết tử tế, sau khi chết xuống mười tám tầng địa ngục chăng? Hay là vật đều có hai mặt trái ngược nhau, thiện và ác phải phân biệt dễ dàng như thế, nó đều có màu xám lạnh của đất, cho nên kết cục mà phải chịu, đối với chưa chắc loại trừng phạt? Tôi biết, cho nên tôi biết là cái bẫy, tôi cũng vẫn tới, bởi vì tôi muốn tận mắt nhìn thấy kết cục của , muốn tận mắt biết, tôi và song đấu bấy lâu nay, rốt cuộc kết cục của quá khứ là cái gì?"

      Nhưng ngồi xe lăn lại nhếch khóe miệng đầy ý cười u, hề tiếp lời , mà đổi giọng bén nhọn hỏi : "Giản Trang, tôi biết ngay đến mà. Tôi biết mình hẹn ra ngoài nhất định đến! hại tôi thảm như vậy, hài lòng chưa? quản nhiều chuyện vớ vẩn của Lý Vận như vậy, rốt cuộc là vì cái gì? Trong nhà của có nhiều tiền như vậy, tại sao còn muốn đến gần Hứa Kiến Nghiệp? Có phải vốn chưa từng nghĩ muốn làm kẻ thứ ba à? là muốn thay Lý Vận báo thù ! đúng, Lý Vận thể nào quen biết loại người như , ta quen biết với người có tiền. . . Rốt cuộc là ai, tại sao luôn muốn vì chuyện của Lý Vận mà đối đầu với tôi! tại tôi trở thành phế nhân, hại tôi tan cửa nát nhà, mục đích của đạt được rồi, tại là người cười cuối cùng. Vậy hãy cho tôi biết rốt cuộc tại sao cứ đối nghịch với tôi như vậy! ! nhất định phải , nếu hôm nay để cho chết ở nơi này! A a, đúng đúng, dù . . . . Tôi cũng muốn cho chết ở nơi này, Giản Trang, đúng là tôi phái người ném Lý Vận từ mái nhà xuống, ta có quan hệ tốt như vậy, quản chuyện của ta như vậy. . . . . . bằng cũng chết cùng ta !"

      ta vừa dứt lời, từ dưới xe lăn lấy ra gói xốp gì đó màu đen rồi ném về phía , cùng lúc nắm được tay , để cho chạy trốn. mùi thuốc trừ sâu từ bên trong túi lan ra, cái bọc đột nhiên nổ mạnh tiếng!

      Sức nổ kinh người đồng thời bắn và người phụ nữ kia bay xa, trong nháy mắt đó, trời đất quay cuồng, luồng khí nóng bỏng như núi lửa tuôn trào cắn nuốt thân thể của , quay cuồng vài cái, "Cốp" cái, gáy đập vào cột kim loại hình trụ bên cạnh cầu gỗ, tiếp sau đó thân thể nghiêng , ở trong ngọn lửa cắn nuốt rơi vào trong nước. . . . . .

      "A..."

      Giản Trang nằm ngủ ở giường êm liền tỉnh lại trong nháy mắt, giấc mộng chân thực làm cho sợ hãi ôm chặt thân mình, kéo con gấu Teddy ở bên cạnh qua ôm vào trong ngực, trong đầu trừ hoảng sợ sợ hãi ra, chính là trống rỗng, cũng nghĩ ra cái gì cả. . . . . .

      nghĩ ra người phụ nữ kia là ai, chẳng lẽ biết người kia sao?

      nghĩ ra tại sao lại những lời đó với người phụ nữ ấy, cũng nghĩ ra tại sao người phụ nữ kia muốn hại chết .

      càng nghĩ ra, có phải mộng cảnh đó xuất là do uống thuốc hay là từng xảy ra?

      Rốt cuộc có phải là Giản Trang hay , có phải mơ về Lý Vận, liền ảo tưởng mình thành Lý Vận hay ?

      nghĩ ra được gì, cái gì cũng biết, giống như chứng si ngốc, khi cố nhớ lại cuộc sống trong những năm qua, trong ký ức của chỉ toàn hỗn loạn, lại mơ hồ.

      Mỗi ngày đều nghĩ tới nghĩ lui, lại nghĩ ra nguyên nhân vì sao, nghĩ ra được quá khứ xảy ra chuyện gì.

      Ban đêm.

      Giản Ninh trở lại.

      Nữ quản gia cho tăng thêm chút thuốc vào trong cơm của Giản Trang, như vậy buổi tối ngủ thấy ác mộng nữa, ngủ được an ổn chút.

      Năm năm trước, vụ tai nạn xe cộ xảy ra với Triệu Bội Bội, sau lại trải qua biến cố của nhà họ Nguyễn, rốt cuộc chân tướng nổi lên mặt nước. Vậy mà người biết nội tình ngoài ra chả còn ai nữa.

      Vụ tai nạn xe cộ đó đúng là được lên kế hoạch rất tốt, nhưng chủ mưu phải là Triệu Mẫn, cũng phải là lão đại Lôi Tranh của hắc đạo, mà là. . . . . . người của Nguyễn Hàn Thành, Tô Vi.

      chiêu mượn đao giết người này, là hành động thông minh nhất của Tô Vi. Bởi vì chuôi đao kia là mượn từ trong tay mọi người, còn liên luỵ quá nhiều người. Trừ khi phải tra tận gốc rễ, nếu căn bản tra đến đầu Tô Vi.

      Mà người hợp tác cùng Tô Vi, cũng chỉ có mỗi Lôi Tranh! Còn có hai em nhà họ Nguyễn, Nguyễn Bắc Thần, Nguyễn Thiếu Dật!

      Mục tiêu Tô Vi muốn diệt trừ phải là Triệu Mẫn, cũng phải là Triệu Bội Bội, càng phải là muốn ném đá giấu tay, mượn tay người khác đưa Giản Trang đến ngục giam, mà là. . . . . .

      Muốn dẫn tới nội đấu trong nhà họ Nguyễn, cho nên bắt đầu có ý hợp tác cùng hai em nhà họ Nguyễn.

      Bạn trai Tô Vi là Lôi Nặc, Lôi Nặc là em trai ruột của Lôi Tranh, Lôi Tranh xông pha ngoài xã hội nhiều năm như vậy, người thân bên cạnh chân chính chỉ có duy nhất người em trai này. Mà Lôi Nặc vô cùng Tô Vi, nguyện vọng của Tô Vi, Lôi Nặc đều tranh thủ đạt được bằng mọi cách.

      Tô Vi cho Lôi Nặc về kế hoạch, Lôi Nặc tự mình tìm tài xế đụng người, mà Lôi Tranh vì được em trai nhờ vả, đành phải giúp đỡ cùng nhau xử lý, tìm người đến chuyện hợp tác với Triệu Mẫn, bao gồm cả giải quyết tốt chuyện xử lý thi thể của Triệu Mẫn đều là do tay gã sắp đặt.

      Cây đao mà Tô Vi chân chính muốn mượn kia, cũng phải là Lôi Nặc hoặc là Lôi Tranh, mà là Triệu Bội Bội!

      ta nghe Triệu Bội Bội và Giản Trang bất hòa, lại thấy thể quá đơn giản, như thế nào mới có thể thần biết quỷ hay diệt trừ cái gai trong lòng, dĩ nhiên là lợi dụng mâu thuẫn giữa bọn họ rồi.

      Cái gì mà đụng xe sinh non, toàn bộ những thứ này chỉ là bước nhạc đệm nhằm gia tăng mâu thuẫn giữa Triệu Bội Bội với Giản Trang.

      ta tự mình từng bước từng bước ở trong bóng tối nắm giữ toàn cục, tự mình bức Triệu Bội Bội đến tan cửa nát nhà, ép vào viện tâm thần. Lúc này, ta ra mặt thân, cho Triệu Bội Bội tuyệt vọng chút hi vọng, giả vờ trợ giúp Triệu Bội Bội báo thù.

      Mặc dù Triệu Bội Bội phải là ngu ngốc, nhưng dưới tình huống tứ cố vô thân đó, Triệu Bội Bội trừ việc nghe theo sắp xếp của ta, cũng có khả năng ngóc đầu trở mình lần nữa. Triệu Bội Bội là người thông minh, biết tận dụng, ta cũng bỏ qua cơ hội dễ có được này, cho nên ta hớn hở đón nhận sắp xếp của Tô Vi.

      Mặc dù Tô Vi thoạt nhìn thấy rất tầm thường, vóc người gầy yếu mỏng manh, nhưng đầu óc của ta là thông minh nhất trong nhà họ Tô.

      Nhất định là nhân vật quân có cấp bậc cao.

      Dưới gương mặt quan tâm mọi chuyện là giấu tâm cơ vô tận.

      Lòng dạ sâu xa, phải người bình thường có thể tưởng tượng, có thể với tới.

      Ở đại học Lý Công, chuyên ngành của Tô Vi, chương trình học chủ yếu chính là vũ khí điện tử cùng công trình kiến trúc, từng cảm thấy rất hứng thú đối với nghiên cứu thuốc nổ hẹn giờ.

      Bản thân Lôi Nặc là người của xã hội đen, tìm được những thứ hàng cấm kia trong xã hội là quá khó đối với Lôi Nặc. Hơn nữa ta chế tạo thuốc nổ cũng rất đơn giản, nếu như làm quá phức tạp, quá nhiêu thành phần hóa học, cảnh sát điều tra cố, lúc truy tìm nguồn chế ra thuốc nổ, làm ta bại lộ.

      Cho nên thuốc nổ chỉ là loại thuốc nổ rất đơn giản, chế tạo đơn giản, thao tác dễ dàng, người bình thường muốn mua, chỉ cần tiêu ít tiền tìm đường dây, cũng có thể mua lại.

      Cả kế hoạch, ta vẫn luôn thầm bố trí, nhưng đến bước mấu chốt nhất, ta vẫn muốn tự thân động thủ.

      ta muốn dùng thuốc nổ do mình làm ra, phá hủy cuộc sống của Giản Trang.

      ta toàn chọn những nông dược bị cấm từ mấy năm trước, dùng ( NH4NO3) để chế tạo thuốc nổ đơn giản. Loại nông dược Amoni nitrat này là nông dược được kiểm soát thị trường, sau khi được rang nhiệt độ cực nóng, có thể chế thành thuốc nổ.

      Tô Vi làm xong bao thuốc nổ, rồi lấy danh nghĩa người thân đón Triệu Bội Bội từ viện tâm thần ra, để Triệu Bội Bội mang theo thuốc nổ ta tự mình làm, hẹn Giản Trang ra ngoài.

      Triệu Bội Bội biết bên trong là thuốc nổ, nhưng đồng thời, ta cũng rất muốn trả thù Giản Trang, thân thể bị tàn phế đau đớn khắc cốt ghi tâm, nợ máu phải trả bằng máu.

      Dù Triệu Bội Bội biết mình rất có thể cũng bị nổ tan xương nát thịt, ta cũng thèm quan tâm.

      Nửa người dưới của ta bị tê liệt, còn cảm thấy đau đớn, thay vì sống có chút ý nghĩa nào như vậy, ta thà cùng kẻ thù Giản Trang đồng quy vu tận!

      Nhưng sức mạnh của nông dược chế tạo ra thuốc nổ cũng lớn, dĩ nhiên, mục đích của Tô Vi cũng phải muốn để Giản Trang tìm chết, mà là khiến Giản Trang trí tàn hủy dung gì gì đó. Như vậy Nguyễn Hàn Thành rời bỏ , mà nhà họ Giản cũng chỉ có duy nhất khuê nữ bảo bối, nhà họ Giản biết nhà họ Nguyễn bảo vệ tốt Giản Trang, nhất định đưa Giản Trang .

      Tô Vi chính là Tô Vi, ta thông minh, giỏi về mưu tính. quả nhiên ngoài dự đoán của Tô Vi, sau khi thuốc nổ nổ tung, nổ bay hoàn toàn tay phải của Triệu Bội Bội, mà tay trái của Giản Trang cũng bị tổn thương dưới sức nổ của thuốc nổ. Mấy đầu ngón tay bị gãy coi như có nối được tay trái cũng thành đồ trang trí, căn bản thể xách nổi vật nặng, năm ngón tay, cũng chỉ có hai ngón cử động được thôi.

      Hơn nữa lửa nóng làm bỏng cổ, bả vai của Giản Trang tạo thành vết thương khó coi rất khó chữa trị.

      Dĩ nhiên, đây cũng phải là điều quan trọng nhất.

      Quan trọng nhất là, khoảnh khắc Giản Trang bị nổ bay, đầu bị kịch liệt chấn động, lại ngã vào trong hồ nước, mặc dù nước hồ có thể dập tắt lửa người cứu mạng, nhưng cũng làm cho thiếu quá nhiều dưỡng khí. Thiếu dưỡng khí và va đập làm cho não bộ bị tổn thương rất nghiêm trọng, thể tránh khỏi việc suy giảm trí nhớ.

      Phần tiểu não của từ từ chậm rãi suy thoái.

      Ở trong bệnh viện trị liệu năm, trí nhớ của vẫn được.

      Mà sau khi xảy ra vụ nổ, Nguyễn Hàn Thành biết là Tô Vi làm tất cả, cũng hoàn toàn trở mặt, ân đoạn nghĩa tuyệt với Tô Vi, thành kẻ thù.

      Nguyễn Hàn Thành muốn vào bệnh viện ở bên cạnh chăm sóc cho Giản Trang, nhưng đúng lúc này, trong quân đội cầu ta vào khu vực Tam Giác Vàng truy bắt người. Khu vực kia có rất nhiều người buôn ma túy ngang ngược lảng vảng, mà những người buôn bán chất độc kia là người của Lôi Nặc.

      Sau khi Nguyễn Hàn Thành đến khu Tam Giác Vàng, ở trong rừng mưa nhiệt đới của Myanmar bị đám người phục kích, đầu bị thương nặng. Tiếp theo Tô Vi bí mật mang Nguyễn Hàn Thành tới nước Mĩ trị liệu, lợi dụng kỹ thuật thôi miên cao siêu của nước Mĩ, làm cho ta quên mất tất cả ký ức có liên quan tới Giản Trang.

      Nhà thôi miên chỉ có thể che giấu trí nhớ của người ta, nhưng thể loại bỏ thực .

      Tô Vi lo lắng ngày Nguyễn Hàn Thành nhớ lại quá khứ, cho nên cho Nguyễn Hàn Thành uống loại thuốc vẫn còn trong thí nghiệm lâm sàng, Nzt—49.

      Loại thuốc này áp chế trí nhớ cùng suy nghĩ của con người, để cho trí lực giảm xuống như lúc còn bé con.

      Cứ như vậy, Nguyễn Hàn Thành bị Tô Vi giấu ở nước Mĩ năm năm, từ đó trở về nước, chút tin tức nữa.

      Mà trong nước, quân đội thông báo ra là Nguyễn Hàn Thành hy sinh, trao tặng phần thưởng có công vì nước.

      Thế nhưng người chết rồi, cả nhà họ Nguyễn chết rồi, Nguyễn Việt cho rằng con trai của mình chết rồi, dưới khiếp sợ xen lẫn tức giận, trong lúc nhất thời bệnh nặng nằm giường, cả người chỉ còn hơi thoi thóp.

      Đến bước đường này, Nguyễn Bắc Thần ngủ đông hơn hai mươi năm chân chính bùng nổ, bùng nổ tất cả phẫn nộ và tức giận của mình, trong lúc cha mình bệnh nặng nằm giường, phát động gia biến. Nguyễn Bắc Thần hợp tác với Nguyễn Thiếu Dật cùng nhau đoạt quyền, Nguyễn Bắc Thần phụ trách nhận tất cả tài sản, bất động sản lớn của nhà họ Nguyễn, còn Nguyễn Thiếu Dật ở phía sau trợ giúp cho trai của mình.

      Nguyễn Thiếu Dật cũng tham dự chuyện bức tử cha ruột mình, ở tháng thứ ba sau khi Nguyễn Việt tâm uất ức bị bệnh liệt giường, mắt thấy người gầy yếu nhiều, Nguyễn Bắc Thần nắm chặt tốt thực tế. Làm chuyên gia tâm lý học, biết như thế nào đả kích dục vọng cầu sinh của con người, phá hủy lòng tin con người.

      Thời khắc mấu chốt nhất, đứng ở trước giường bệnh cha mình, đối với cha của mình, ra hết thảy tin tức hợp tác cùng Tô Vi, cũng ra tin tức Nguyễn Hàn Thành chưa chết, cũng biến thành phế nhân trí lực rất thấp.

      Nguyễn Việt biết tin tức, giận dữ công tâm, hận mình sinh ra đứa con bất hiếu Nguyễn Bắc Thần ăn trong bới ngoài như vậy, ở trong lúc mắng dữ dội, đột nhiên tắt thở.

      Nguyễn Việt vừa chết, theo di chúc của Nguyễn Việt khi còn sống, tất cả tài sản nhà họ Nguyễn chuyển cho người thừa kế thứ nhất, Nguyễn Hàn Thành lấy tư cách pháp địnhlà người thừa kế thứ nhất, tử vong, như vậy những tài sản kia chuyển cho người thừa kế thứ hai, Nguyễn Bắc Thần.

      Nguyễn Bắc Thần chính thức đoạt quyền thành công, trở thành chủ nhân nhà họ Nguyễn!

      Nhưng, thứ muốn căn bản cũng phải là cái này! có chút nào thích nhà cũ của nhà họ Nguyễn, cũng thèm khát dòng họ mà Nguyễn Việt lòng dạ gắn bó. thống hận nơi này, thống hận mỗi người nơi này! mất hơi sức lớn đoạt quyền như vậy, đặt tài sản tại trong tay mình, chính là vì phá hủy nhà họ Nguyễn!

      Tất cả tài sản vàcủa cải cũng đặt tại trong tay của , được hưởng quyền xử lý tài sản.

      Vì vậy, trong ngày trời cao mây trắng xuống, dùng lửa lớn đốt trang viên sang trọng nhà họ Nguyễn, sau khi đốt xong, giả bộ bán cho nhà đầu tư công nghiệp , hoàn toàn từ bỏ nhà họ Nguyễn, cũng hoàn toàn phá hủy nhà họ Nguyễn!

      Sau khi làm xong tất cả, để lại năm mươi phần trăm tài sản nhà họ Nguyễn cho Nguyễn Thiểu Dật, để cho tiếp tục mở rộng công ty Hồng Thiên. Lại đưa 0.8 tài sản còn thừa lại cho Giản Trang, do Giản Ninh bảo quảnthay. Cuối cùng những tiền kia, Nguyễn Bắc Thần để lại cho chính mình, mang theo những tiền kia tới Athen, chuẩn bị ra khỏi nước định cư, hơn nữa. . . . . .thayđổi quốc tịch.

      lợi dụng tài sản của mình ở Athen mở bệnh viện, xảy ra nhiều chuyện như vậy, làm tất cả chuyện tàn nhẫn, dường như còn bị người mắng là hết sạch nhân tính, biết mình mắc bệnh về tâm lý, nhưng đó là chuyện riêng tư. Cho nên biến thànhtự mình trục xuất chính mình, rời xa người nhà, rời xa quá khứ, những trí nhớ bóng tối kia, cũng là thứ muốn cách xa.

      Có lẽ, cả đời này, trở về nước. . . . . .

      Nguyễn Thiếu Dật chỉ tham dự phụ trợ chuyện tình Nguyễn Bắc Thần, về phần cha chết, ra cũng biết chuyện, biết nội tình, chỉ biết là bệnh lâu nằm giường, thân thể tốt đưa đến qua đời. có lòng dạ muốn chăm sóc Giản Trang, nhưng trước khi muốn hành động, Giản Ninh mang theo Giản Trang sau khi lành bệnh rời khỏi thành phố Hoa Trung.

      về đâu, người nhà họ Giản căn bản có tiết lộ.

      Lúc Giản Trangmớixuất viện, trí nhớ cũng kém như tại, ngay lúc đó rất khó tiếp nhận tin tức Nguyễn Hàn Thành hy sinh, tiếp thụ nổi thời khắc Nguyễn Hàn Thành tử vong, cho nên vừa bắt đầu, vừa khóc vừa gào, hơn nữa bất chấp tất cả muốn rời khỏi quản chế củaGiản Ninh Tam Giác Vàng tìm Nguyễn Hàn Thành.

      Náo loạn vài tháng sau, dược hiệu từ từ phát huy công hiệu, cũng bởi vì đại não bắt đầu héo rút, trí nhớ và thân thể dưới tác dụng của dược vật đồng thời mất năng lực nhận thức tỉnh táo.

      bắt đầu vô tri vô giác sống qua ngày, thường nhớ ra được hôm nay là ngày gì, thậm chí chuyệnmới vừa tắm xong, cũngsẽ quên, sau đó lộn trở lại phòng tắm lại tắm lần.

      Cuối cùng, tháng tháng qua, trí nhớ của bắt đầu càng thêm rối loạn.

      Chuyện có thể nhớ, càng ngày càng ít, thường chữ hán cùng đồ vật, có vài thứ cũng nhớ.

      cách nào đọc và suy nghĩ, giống như tượng gỗ, độc tịch mịch sống qua ngày.

      Giản Ninh thích em của mình lâu, thời khắc lần đầu tiên thấy Giản Trang, là biết, em của mình chết rồi, Giản Trang là mượn xác hoàn hồn. Nguyễn Thiếu Dật tiết lộ cho những thứ này, cho nên biết chân tướng.

      Nhưng hết cách rồi, quá em , ai cả đường , liền coi làm em mình , hơn nữa. . . . . .Sau khi biết ý thức phải Giản Trang, cũng còn cấm kỵ chuyện quan hệ, đối với Giản Trang chút kiêng kỵ đòi lấy, cuồng nhiệt ái dục khiến Giản Trang sợ hãi , nhưng Giản Trang có hơi sức phản kháng, thể làm gì khác hơn là mặc giường thích làm gì làm.

      Như thế, Giản Trang cứ như vậy bị mang tới Bắc Kinh, sinh sống thời gian hơn bốn năm.

      Sinh sống những năm này, dần dần thành , nhận mệnh.

      quên mất rất nhiều người rất nhiều việc, quên mất cha mẹ của mình, chỉ nhớ về Nguyễn Hàn Thành.

      Trừ người đó ra, đều quên, quên mất mơ hồ , phá thành mảnh .

      Nhưng có lẽ tương lai ngày nào đó, ba chữ Nguyễn Hàn Thành này cũng thể nhớ ra.Đến lúc đó, biến thành cái dạng gì?

      Cả đời này cũng cái hôn lễ, nhưng quên mất chuyện Nguyễn Hàn Thành chạy trốn ở trong hôn lễ, ra Nguyễn Hàn Thành vẫn thiếu hôn lễ, chỉ là. . . . . . Sợ rằng hôn lễ đời này cũng trả lại.. . . . .

      Mấy ngày sau, Giản Ninh mang theo Giản Trang tản bộ ở tại chỗ quảng trường.

      quảng trường, có nhóm lớn bồ câu trắng như tuyết kiếm ăn, bay lượn, có rất nhiều người mua thức ăn gia súc ngồi xuống đút thứ này cho những tiểu sinh linh khả ái.

      Giản Trang cũng muốn đút chim bồ câu trắng ăn, năn nỉ Giản Ninh mua gói thức ăn gia súc.

      Giản Ninh vuốt đầu của , cười đồng ý.

      an tĩnh đứng tại chỗ, chờ Giản Ninh trở lại.

      Lúc này, quảng trường chim bồ câu trắng bay lượn, chung quanh toàn bộ là tiếng cười vui vẻ của bọn .

      Ánh nắng chiều nhàng tán lạc lên phiến quảng trường này, bao phủ mỗi người. Ánh sáng ấm áp, sáng rỡ đầu mùa hè, hào quang màu vàng kim nhạt ở người chim bồ câu tạo ra vầng sáng.

      Cảnh tượng tốt đẹp đành lòng đánh vỡ, xinh đẹp giống như điện Louvre trong bức tranh tuyệt thế, làm cho người ta ấm áp an yên muốn rơi lệ.

      Ở dưới trời chiều mây bay, nhìn đàn chim bồ câu phía xa xa bay lượn đón ánh nắng chiều sặc sỡ đẹp lạ thường, nhìn thấy người, độc mà đứng ngẩng nhìn trời xanh, bóng lưng kia rất quen thuộc, người kia đứng cách chỗ xa, khắc chế được vui sướng trong lòng, kích động hướng bóng lưng kia kêu gọi: "Nguyễn Hàn Thành ——!"

      Lời cuối sách: Nguyễn Hàn Thành là được Nguyễn Thiếu Dật giải cứu ra, Nguyễn Thiếu Dật ở những năm Nguyễn Hàn Thành cùng Giản Trang mất tích này, chưa bao giờ buông tha tìm kiếm bọn họ.

      quảng trường, phải mình Nguyễn Hàn Thành xuất , Nguyễn Thiếu Dật ở gần đó.

      Nguyễn Hàn Thành và Giản Trang gặp nhau phải trùng hợp, là bọn dùng hết toàn lực tìm được tin tức về Giản Trang, mua chuộc nữ quản gia, nữ quản gia tiết lộ hành tung Giản Trang.

      Cuối cùng. . . . . .

      Mặc dù đại não Nguyễn Hàn Thành bị thương, từng nằm giường hơn năm, nhưng chỉ số thông minh của thấp, càng trở thành ngu ngốc.

      Những năm này, Tô Vi đút thuốc cho , đều vụng trộm ở sau lưng móc cổ họng ói ra.

      Sau khi Lôi Nặc biết Tô Vi len lén cấm tù (NHT), cố ý thả chạy tình địch Nguyễn Hàn Thành này, mà Lôi Nặc để cho Nguyễn Hàn Thành chạy, là bởi vì Nguyễn Thiếu Dật hơn năm năm ngừng tới thuyết phục , hỏi thăm thử dò xét về tin tức Nguyễn Hàn Thành.

      Lôi Nặc bị ép đến phiền, cũng bị cảm động, mới làm trái với ý tứ Tô Vi, để cho Nguyễn Hàn Thành chạy.

      Cho dù Tô Vi muốn kết hôn với Lôi Nặc, lòng tự ái của cũng quyết cho phép Nguyễn Hàn Thành người khác, coi như , cũng cho phép bọn họ ở bên nhau.

      Lôi Nặc tâm Tô Vi, cho Tô Vi nhẫn bao dung lớn nhất, nhưng mà lại để cho nhìn người phụ nữ của mình nuôi tình địch mình, làm được.

      Để Nguyễn Hàn Thành , cũng là nguyện vọng của bản thân .

      Cuối cùng. . . . . .

      Nguyễn Hàn Thành mang Giản Trang chỉ số thông minh chỉ gần với trẻ con , ở Maldives, bù cho hôn lễ tuyệt vời chưa bao giờ có!

      Ở bên tai của , lẩm bẩm với : "Giản Trang, em. . . . . ."

      Mặc kệ về sau em biến thành dạng gì, mặc kệ sau này còn xảy ra chuyện gì, mặc kệ trước kia người khác làm gì với em, đều quan trọng.

      vẫn em, sau này và về sau, cũng em như vậy.

      *

      Là quà tặng của vận mệnh, là bài hát của số mệnh.

      Là ý trời để cho em và lựa chọn lẫn nhau, là sinh mệnh để cho chúng ta gắn bó kề cận bên nhau.

      Dù có chia lìa thế nào, kiên định tin tưởng, tình chung thủy, cuối cùng chúng ta rồi tìm được lẫn nhau.

      Cho nên, cho dù vượt qua ngàn núi vạn sông, khắp sông núi bụi gai, đều đến bên cạnh em, ở bên tai em, nỉ non hứa hẹn với em, cho em biết: em.

      Hết.

    3. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :