62.3
“Được rồi, vậy lần sau cho cậu bình rượu vang ngon uống.” Nguyễn Hàn Thành môi mỏng khẽ mở, hào phóng cười cười, cúi người để khay sữa cầm tay lên bàn, xoay người nhìn Giản Ninh , “Tôi tiễn cậu xuống tầng.”
“Em cũng .” Giản Trang phụ họa theo, mấy bước chạy tới giữa hai người, mặt hoạt bát tươi cười, “Em cũng đưa xuống tầng.”
“ được, bên ngoài nhiệt độ xuống thấp, người thân thể tốt dễ dàng bị cảm, em đưa đến cửa là được, huấn luyện viên Hàn đưa lên xe, ngoan, nghe lời.” Giản Ninh dứt khoát bác bỏ đề nghị của Giản Trang, trong lời dịu dàng biểu ộ quan tâm với .
“Được rồi.” Giản Trang ngoan ngoãn nghe theo phân phó của Giản Ninh, biểu giống như em .
Ba người cùng tới trước cửa nhà, Nguyễn Hàn Thành và Giản Ninh từ tủ giày lấy giày của mình thay.
Giản Trang đứng ở bậc thang trước cửa, nhận lấy dép bông của họ, đem dép để vào ngăn tủ.
“Trang Trang, lát nữa nhớ uống sữa đậu nành, nhất định phải uống lúc còn nóng, lạnh hại đến dạ dày. Còn nữa, làm việc nên quá mệt nhọc, nếu em phải làm thêm giờ hay thức đêm, công việc này cần làm, trai nuôi nổi em. Tan việc về nhà, phải chung sống hòa thuận với huấn luyện viên Hàn. Huấn luyện viên Hàn trong bộ đội lâu ngày, thân thiết với con cho lắm, chuyện hơi độc miệng chút, em phải thông cảm nhiều hơn, bỏ qua cho cậu ấy.” Sauk hi Giản Ninh thay giày xong, vẫn quên dặn dò Giản Trang tỉ mỉ từng chi tiết, “ về, bên cạnh em trong khoảng thời gian này, nhất định phải tự chăm sóc bản thân tốt, biết chưa. Còn nữa, nếu rảnh rỗi nhớ về thăm nhà, sau khi kết hôn cũng khá lâu em chưa về nhà, riêng gì , ba mẹ đều rất nhớ em.”
“Em nhớ, chăm sóc bản thân tốt. Gần đây công ty gấp rút khởi công công trình, chờ hết mấy ngày bận rộn, em liền về nhà thăm ba mẹ.” Giản Trang khéo léo trả lời, nụ cười mặt cũng vui vẻ theo. biết sao, vừa nhắc tới Nguyễn Hàn Thành ‘lời độc miệng’, liền nhớ đến tình cảnh cãi nhau đến mặt mũi đỏ bừng, khỏi buồn cười.
Mà trong lúc hai người trò chuyện, Nguyễn Hàn Thành thay giày xong dẫn đầu mở cửa, sau đó đứng ngoài cửa, chờ Giản Ninh ra ngoài.
Giản Ninh đứng trước cửa, sửa sang lại quần áo. Tây trang thẳng thớm, áo mũ đoan chính, trước ngực âu phục xanh ngọc nạm cả hàng nút áo thủy tinh, sợi tổng hợp cao cấp, cắt may tinh sảo, hoàn mỹ ôm sát thân thể gầy gò của . Thời thời khắc khắc đều như tuyên bố với người xung quanh: chủ nhân của cái thân thể này ưu tú dường nào, khí chất phi phàm bậc nào.
Trước khi , tới cửa Giản Ninh bỗng nhiên xoay người ngoái đầu lại nhìn ngắm Giản Trang cái, đôi mắt nâu nhạt vẫn tràn đầy thâm tinh như cũ, con ngươi trong suốt như đáy hồ vào lúc này chợt còn trong vắt.
Giản Trang nhìn đôi mắt khi cởi bỏ trong suốt, chỉ còn lại sâu trong đáy mắt là lạnh lẽo, giống như chỗ sâu nhất của biển cả, tĩnh mịch u, mang theo tâm tình khó nắm bắt…
*
Năm ngày sau.
Ở tầng quán rượu Vienna, hội trường rộng rãi chuyển thành sân khấu.
sân khấu ba mươi mét vuông phủ kín thảm đỏ, hai bên để vô số giỏ hoa.
giỏ hoa đơn giản viết tên công ty đại biểu nhiệt liệt chúc mừng lễ khởi công công trình mà thôi.
Sau khi an bài thỏa đáng hội trường, hai cánh cửa đóng chặt từ từ mở ra, nhân viên công ty, đại biểu hợp tác lẫn ký giả chờ lâu bên ngoài rối rít tràn vào hội trường, dưới bục từng dãy từng dãy ghế được ngồi đầy.
Đợi đến khi toàn bộ nhân viên vào vị trí, toàn hội trường hơn hai trăm cái ghế cũng hết, trường còn chỗ ngồi.
Trần nhà hội trường đột nhiên xuất ánh đèn sáng ngời, toàn bộ chiếu vào trung tâm sân khấu, xuất bóng dáng của Nguyễn Thiếu Dật.
Hôm nay Nguyễn Thiếu Dật thân tây trang xanh nhạt theo phong cách Châu Âu có mặt ở trường, đứng ở vị trí cao nhất trung tâm, dưới ánh sáng mãnh liệt, đứng trước micro thân thiết cúi chào cảm tạ tất cả tân khách, sau đó phóng khoáng đứng thẳng người, tình cảm dạt dào, vẻ mặt nghiêm cẩn bắt đầu rõng rạc phát biểu, toàn bộ bản thảo đều được thư kí biên soạn tốt.
Sau khi được vài câu, bên kia sân khấu người đẹp tóc uốn xoăn giả, mặc bộ lễ phục nhạt màu chéo vai, đuôi váy thướt tha chậm rãi tới, hai chân thon dài mà thẳng tắp, dưới chân là đôi dày cao gót nạm kim cương cao mười centimet. Lễ phục voan mỏng nửa trong suốt tràn đầy phong tình quyến rũ, kết hợp với giày cao gót đẹp đẽ khéo léo, quả thực càng tăng thêm ba phần ưu nhã, theo mỗi bước eo lay động, mỗi bước mỗi bước đều lung linh sinh động, chậm rãi duyên dáng, tuyệt đối khiến người khác hồn xiêu phách lạc.
Giản Trang đứng ở chỗ tối sau hội trường bị ánh sáng lấp lánh từ giày cao gót dưới chân người đẹp chiếu tới, phải xoay tầm mắt nhìn sang chỗ khác lát, chờ sau khi điều tiết mắt, mới dám nhìn lên sân khấu.
Vừa nhìn, Giản Trang liếc mắt nhận ra người phụ nữ này là ai_____minh tinh mới nổi, khách quý này chính là MC của chương trình, Tô Kỳ.
Dáng vẻ này mà là hai mươi, ăn mặc như vậy, phong thái thành thục, cộng thêm trang điểm đậm, căn bản nhìn ra mới có hai mươi tuổi.
Nguyễn Thiếu Dật đúng là quyết tâm để nữ minh tinh làm MC chương trình, trừ dáng dấp xinh đẹp hút hồn, ngoài là báu vật, thấy chút nội hàm nào. Mười phần là bình hoa. Ký giả dưới sân khấu thấy có người đẹp ra sân, liền cầm máy ảnh lên chụp điên cuồng, nhất thời rất nhiều ánh đèn flash lóe lên, sân khấu nữ minh tinh Tô Kỳ rất phối hợp với ký giả, vểnh môi mỉm cười càng thêm mê người.
Nghi thức khai mạc vẫn tiếp tục, sau khi màn mở đầu của Nguyễn Thiếu Dật kết thúc, tiếp đó lên sân khấu là lãnh đạo cục thuế, cán bộ cục mở rộng đất đai, theo thứ tự lên sân khấu lấy kịch bản mãnh liệt cảm xúc phát biểu, nhưng tất cả lời đường hoàng này, chỉ là lời lý luận suông, bởi vì đa số là bên phía chính phủ, chỉ nghe mấy câu, Giản Trang liền từ từ lui ra, tiếp tục chiến đấu với công việc bên trong hậu trường.
……
Sau khi lễ khai mạc kết thúc, Giản Trang tan việc đầu tiên.
Hôm nay, vừa vặn là ngày giao hẹn với Hứa Kiến Nghiệp ở công viên bên quảng trường, tới nhà chúc mừng sinh nhật.
Trong túi xách Giản Trang để quà tặng chuẩn bị từ hai ngày trước, từ tầng dưới công ty ra, tới ven đường, tiện tay ngăn lại chiếc taxi, mở cửa ngồi vào.
Ngồi taxi, nửa giờ sau, Giản Trang tới nơi mình quen thuộc nhất, địa phương từng sinh sống _____biệt thự Nam Uyển nội thành phía Đông.
chính là ở trong biệt thự Nam Uyển, cẩn trọng vì Hứa gia vất vả năm năm, hầu hạ mẹ chồng khó tính năm năm. Trước kia ở nhà, sau khi Hứa Kiến Nghiệp ra ngoài, mình và mẹ chồng ở chung, lời trong gia đình có địa vị, mặc dù giống như mấy mẹ chồng ở thôn quê cậy mạnh đạo lý, nhưng lời đều là ngụy biện, bởi vì đọc sách mấy năm, trong bụng có chút mực nước, lúc nào cũng ra vẻ làm việc lớn, hơn nữa lúc dạy dỗ người khác, hề năng thô tục nhưng vẫn có thể khiến hận thể tìm cái lỗ chui vào.
Loại mẹ chồng này, trực tiếp đao kiếm gây gổ với bạn, nhưng vụng trộm lén lút nghĩ biện pháp gây khó khăn sai bảo bạn, tự cho là thanh cao, cảm giác mình sinh được đứa con trai làm ra tiền là rất giỏi, coi trời bằng vung, mắt cao hơn đầu, chỉ có quyền lực lẫn tiền bạc hơn bà bà mới xem trọng, những người bằng bà, bà tránh còn kịp, cũng lười phải tạo mối quan hệ. Loại người phản bội này, là đáng sợ nhất.
Sau khi xuống xe, dọc theo đường xi măng sạch ở khu biệt thự, tới trước cửa ngôi biệt thự số 0146, Giản Trang dừng bước.
Nhà Hứa Kiến Nghiệp, chính là chỗ này.
Giản Trang đứng trước lan can màu vàng được xây thành tường, xuyên qua hàng rào nhìn vào bên trong.
Trong sân tất cả vẫn như trước, sân là thảm cỏ xanh mướt, mấy chục cây hoa hồng vẫn còn dưới chân tường, mặt cỏ có rải con đường bằng đá cuội, cuối con đường là chiếc ghế màu trắng mô phỏng nguyên trang phong cách Pháp.
Sau khi qua sân cỏ, là bậc thang năm bậc, bậc thang là nền bằng, qua bậc thang mới có thể đứng trước cửa biệt thự, đẩy cửa gỗ ở đại sảnh ra.
Lúc này, có trận gió mang hơi lạnh từ xa phất phơ thổi qua, Giản Trang vuốt ve mái tóc dài rủ xuống trước ngực, bước tới, bấm chuông trước cửa sắt…..
“Giản tiểu thư đúng ? Mời vào trong. Hứa tiên sinh cạo râu trong nhà tắm, xin mời ngồi chỗ này chờ lát.” Đón Giản Trang là người phụ nữ trung niên ước chừng hơn bốn mươi tuổi, mặc đồng phục quản gia đen trắng, thân thiện dẫn đến bên cạnh ghế salon bằng da ở phòng khách, sau khi Giản Trang ngồi xuống, vừa giải thích vừa đổ ly nước trái cây mát lạnh từ khay trà, đưa đến trước mặt Giản Trang.
“Cảm ơn.” Giản Trang đón lấy nước trái cây, quan sát bài trí ở phòng khách, cũng len lén nhìn vị nữ quản gia này mấy lần.
Lúc còn cở trong biệt thự, trong nhà căn bản thuê quản gia, bởi vì…..việc nấu cơm hay những việc quản gia cần lầm đều làm, hơn nữa ngay cả những việc quản gia thể làm, cũng có thể lo liệu, chẳng hạn như…..giải quyết nhu cầu sinh lí nửa người dưới của Hứa Kiến Nghiệp.
Hừ, lúc đó, đúng là người đa năng. Làm quản gia, bảo mẫu miễn phí năm năm! Cuối cùng kết quả là cái gì cũng có, cái gì cũng vụt mất.
Nội thất đại sảnh và phòng khách được thay đổi, hình như phải là phong cách của mẹ chồng, tất cả giống như phong cách của Triệu Bội Bội.
Giản Trang quan sát nhà truyền đến loạt tiếng bước chân từ bên kia cầu thang xoắn ốc, tiếng bước chân rất trầm nặng, lúc lâu mới hết cầu thang.
Sau đó, từ cầu thang người được người khác giúp đỡ bụng từ từ xoay lại, nhưng khi quay mặt nhìn thấy Giản Trang ngồi trong phòng khách, khuôn mặt xinh đẹp lập tức trở nên dữ tợn, khiếp sợ nhìn chằm chằm kêu lên: “Sao biết đường mà tới đây? Đây là chỗ có thể tới à? Nơi này là nhà tôi, lập tức cút khỏi đây!”
Chương 063: Giản Trang, tôi cảnh cáo .
Edit: Song Tử
*
Thanh của người kia cất cao mười mấy độ, giọng bén nhọn run rẩy gào thét về phía phòng khách.
Giọng chói tai giống như thanh kiếm sắc bén hung ác xé rách khí, phá tan yên tĩnh của căn phòng, mang theo cơn giận dữ từ đại sảnh đánh thẳng vào phòng khách.
Cả tòa nhà 900 mét vuông vang vọng tiếng gào thét, toàn bộ căn phòng hoa lệ dường như cũng run rẩy theo bầu khí.
Nữ quản gia đứng bên cạnh bàn trà bất ngờ bị tiếng thét chói tai này làm giật mình, cơ thể mất khống chế run lên cái, khó hiểu nhìn về phía cầu thang bên kia đại sảnh. Kết quả nhìn thấy thiếu phu nhân mặc quần áo rộng thùng thình của bà bầu, ưỡn bụng tức giận đùng đùng nhìn bà ta chằm chằm, mở miệng : "Nhìn cái gì vậy! Bà nghe thấy lời tôi sao? Còn chưa có già mà lỗ tai điếc rồi hả? ta vào đây bằng cách nào? Bà ăn của ai cầm tiền của ai? Ai cho bà đưa người phụ nữ này vào đây?"
"Thiếu phu nhân, là như như thế này, là cho phép. . . . . ." gương mặt nữ quản gia vẫn còn vẻ khó hiểu, vội vàng cúi người khom lưng chào người đối diện, lo lắng giải thích.
Nhưng vừa mới ra được nửa, câu kế tiếp còn chưa ra khỏi miệng bị người kia cáu kỉnh cắt đứt: " cần giải thích, nhảm nhiều như vậy có ích lợi gì, bà lập tức đưa người phụ nữ này ra khỏi nhà tôi!"
"Việc này được, đây là ——"
"Là cái gì! Lời của tôi cũng nghe phải ? Quản gia Giang, đừng quên là ai đưa bà vào đây cho bà cơm ăn đấy! Mau đuổi người phụ nữ này ra khỏi nhà tôi, ngay lập tức!" Đứng ở cửa cầu thang Triệu Bội Bội lần nữa thô bạo cắt đứt lời của quản gia, chỉ vào Giản Trang ngồi ngay ngắn ghế sofa, tay còn cầm nước trái cây dương dương tự đắc giơ lên uống, hung dữ ra lệnh: "Nếu đuổi người phụ này , bà cũng cần làm công việc này nữa!" [Truyện được edit tại DĐ Lê Quý Đôn]
"Chuyện gì xảy ra ở đây vậy?"
Bên này, Triệu Bội Bội ngang ngược vừa dứt lời, từ trong hành lang đại sảnh phía đông truyền đến tiếng quở vui. Giọng truyền tới nghe có chút lớn tuổi, là giọng chói tai nhưng lại mang chút khàn khàn của phụ nữ. Giọng này cũng cực kỳ khó nghe, giống như là thanh của kim loại sắc bén cào qua giấy ráp.
Sau khi bên kia truyền đến giọng của bà lão, bên này Triệu Bội bội vô cùng tức giận xù lông xù cánh nhất thời giảm xuống còn nửa, vẻ dữ tợn gương mặt nhanh chóng thay đổi, giống như đeo chiếc mặt nạ, nhanh chóng chuyển thành dáng vẻ hòa nhã hiền lành, giọng thoáng hòa hoãn chút, thanh chói tai cũng thấp xuống, lạnh nóng kêu lên câu: "Ôi mẹ, ngài mới từ Tướng phòng* ra sao?"
*Tướng phòng: Phòng chơi mạt chược
Hành lang bên kia vang lên tiếng bước chân, thân hình thấp lùn, mỡ chất đống quanh bụng, bà lão có vóc người béo phệ từ trong hành lang ra, đứng bên cạnh góc tường trong đại sảnh, lấy tay vuốt lại tóc mai lộn xộn, giọng còn mang theo chút tức giận, bất mãn : "Bội Bội à, tiệc sinh nhật tốt đẹp, sao lại ầm ỹ lên như vậy? Vừa rồi là muốn ai cút ra ngoài? Quản gia làm sai điều gì sao?"
Nhìn dáng dấp bà lão ít nhất cũng 50 tuổi, vẫn còn mặc sơ mi cổ tròn tay dài kiểu Hàn Quốc vô cùng mốt, kiểu dáng và màu sắc cũng hề cổ hủ, trang phục của người Hàn Quốc vốn mang mầu sắc tươi sáng, chỗ cổ áo có cài chiếc châm hình hoa hồng màu vàng óng, mái đầu đen nhánh cọng tóc trắng cũng có, hai bên thái dương cũng có lấy cọng tóc trắng, xem ra bà ấy hấp dầu nhuộm tóc thành màu đen. mi mắt của bà lão còn thoa lớp phấn màu xanh nhạt, thân quý phụ so với thời gian đầu mới tới thành phố khác biệt trời vực.
Triệu Bội Bội tà nghễ liếc nhìn Tạ Quế Cầm đứng ở đối diện, mặc dù bà lão này là mẹ ruột Hứa Kiến Nghiệp, nhưng mặt ta hề có chút tình cảm kính nào, khuôn mặt mềm mại nghiêm nghị, thái độ lạnh nhạt đối với Tạ Quế Cầm, mặn nhạt : "Mẹ à nơi này có chuyện của ngài, chỉ là chút chuyện riêng của con thôi, nhanh chóng xử lý tốt, ngài cần lo lắng. Mẹ có thể ra vườn hoa ngồi chút, uống ly trà ăn điểm tâm sáng, sau đó hẹn mấy người bạn cũ tới đây bồi ngài cùng nhau đánh mạt chược. Về phần ở đây xảy ra chuyện gì, mẹ cũng cần hỏi tới đâu." ta giống với Lý Vận, thân phận của ta hề thua kém Hứa Kiến Nghiệp, ta có bản lĩnh hay bối cảnh lớn gì, nhưng lại có người chị diện mạo xinh đẹp đầu óc xuất chúng, làm chủ tịch công ty đại chúng. Có chị là chỗ dựa, ta hề sợ bà lão này!
Lúc Hứa Kiến nghiệp cưới ta, bà lão này sảng khoái đồng ý như vậy, đơn giản chỉ vì ta mang thai đứa bé của Hứa Kiến Nghiệp, mà còn do bối cảnh gia đình của ta rất tốt, có người chị làm kinh doanh. Mẹ ruột Hứa Kiến Nghiệp cũng là người phụ nữ giỏi tính toán, tiền thế, sinh ra ở nông thôn có con cháu như Lý Vận, so với xinh đẹp kiều diễm, lại mang thai có thể giúp đỡ về mặt nghiệp cho Hứa Kiến Nghiệp như ta, đương nhiên là lựa chọn ta càng có lợi, xem như là lựa chọn sáng suốt. Cho dù Tạ Quế Cầm biết ta quyến rũ con trai mình, là người thứ ba phá hoại gia đình người khác, cũng đứng về phía ta.
Lúc trước đây cũng chính là lý do ta cố tình vác bụng bầu tới cửa khiêu khích Lý Vận, bà ta sẵn sàng đứng trước mặt che chở cho ta.
Triệu Bội Bội nở nụ cười lạnh nhạt, sau khi hờ hững với mẹ chồng xong, lần nữa xoay người nhìn về phía phòng khách, ra lệnh cho quản gia: "Mau ném người phụ ngồi ghế sa lon kia ra ngoài, bà tốt nhất nên để tôi tới lần thứ ba, nếu bà ngay lập tức cút cho tôi, tiền lương tháng này phân tiền cũng đừng mong nhận được! Tôi có đùa đâu, nếu bà còn muốn cho con trai mình học đại học, nhanh chóng làm !"
" là giữa trưa em ở đây ầm ỹ cái gì?" Khi Triệu Bội Bội kéo cao cuối cùng trong phòng tắm phía sau phòng khách truyền đến tiếng , rốt cuộc nam chủ nhân chân chính của biệt thự mở cửa từ trong phòng tắm bước ra ngoài.
Hứa Kiến Nghiệp mặc quần áo lịch nhàn nhã bước mấy bước tới giữa phòng khách, dưới chân đeo đôi giày da cá sấu màu đen, bên dưới mặc chiếc quần tây màu nâu sẫm, người mặc áo sơ mi màu hồng nhạt. Áo sơ mi chỉ cài mấy nút, cổ áo lật ra bên ngoài, lộ ra hầu kết cổ và vùng da thịt màu lúa mạch bên dưới cổ . Hôm nay mặc quần áo rất thoải mái, còn dáng vẻ của Tổng giám đốc nắm trong tay quyền sinh quyền sát, vừa khéo lộ ra cơ bắp khiến tăng thêm mấy phần hấp dẫn. là người đàn ông đẹp trai, đặc biệt là mang dáng vẻ bình dị gần gũi, lại càng toát ra vẻ hấp dẫn của quý ông.
Sau khi tới phòng khách, quản gia Giang lập tức lui qua bên.
đứng trong phòng khách, vừa liếc mắt nhìn thấy Giản Trang ngồi ghế sa lon.
Giản Trang vừa thấy ánh mắt của quăng tới lập tức đứng lên, nghiêng người chào hỏi Hứa Kiến Nghiệp: " Hứa, tôi đặc biệt đến đây để chúc mừng sinh nhật ngài, quà tặng tôi chuẩn bị xong, để trong túi xách. Tôi chuẩn bị hai phần quà tặng, phần là cho ngài, phần còn lại cho em bé chưa ra đời. ngờ hôm nay tôi đến đây lại khiến cho phu nhân của ngài vui như vậy, xin lỗi, quà tặng để lại đây, bây giờ tôi lập tức ngay."
Hứa Kiến Nghiệp vừa xuất , lập tức ra mục đích đến đây, mới vừa rồi dáng vẻ dù núi thái sơn có đổ cũng đổi, trong nháy mắt gương mặt lạnh nhạt biến mất, thay vào đó là vẻ mặt hèn mọn biết làm sao, khom lưng, giọng ngắt quãng yếu ớt, giống như gây ra chuyện lớn, ngay cả đầu cũng dám ngẩng lên.
" cái gì vậy? Chuyện này căn bản hề liên quan tới . Lần này là do tôi thu xếp tốt, mấy ngày trước nhờ có đề nghị của , mới có thể kịp thời nộp bản vẽ của công trình lên. Do tôi lòng muốn nhanh chóng hoàn thành bản thiết kế, nhiều đêm làm thêm giờ, đến nỗi đầu óc mơ hồ, quên với vợ tôi câu khiến phải tới đây, xin lỗi, lần này là lỗi do tôi xử lý tốt chuyện này, người nên xin lỗi phải là tôi mới đúng." Hứa Kiến Nghiệp vừa nhìn thấy Giản Trang uất ức như vậy, vội vàng tới trước mặt Giản Trang, cầm hai cánh tay của đỡ đứng thẳng lên, lông mày đẹp như ngọn núi giương lên, vẻ mặt hổ thẹn, thành khẩn xin lỗi: " cần tức giận, cũng cần , là tôi mời tới đây, sáng nay khi tôi gọi điện cho , còn đón tiếp . Nhưng vừa tới, để cho bị đối xử như thế này, quả thực là do tôi làm tốt. Buổi sáng vội vàng tham gia lễ khởi động, buổi chiều chạy về chuẩn bị bánh sinh nhật. . . . . . Mong bỏ qua cho, tôi thay vợ tôi nhận lỗi với . Như vậy được , có thể ở lại đây ?"
"Nhưng. . . . . . Phu nhân của ngài hình như vui, tôi nghĩ ấy cũng đồng ý." Tuy sống lưng của Giản Trang đứng thẳng, nhưng đầu vẫn cúi gằm ngẩng đầu nhìn lên.
"Điểm này yên tâm, tôi xử lý tốt. là bạn bè của tôi tới nhà chúc mừng sinh nhật tôi, chẳng lẽ tôi có thể để cho bị người khác đuổi ra ngoài? phải biết, đây là nhà tôi." Lời vững vàng, ngụ ý là, nơi này là nhà , do làm chủ.
giọng với Giản Trang xong, Hứa Kiến Nghiệp quay đầu, ánh mắt vui trực tiếp phóng ra tứ phía, lạnh lùng quét đến người Triệu Bội Bội, chất vấn ta: "Em làm cái gì vậy, em nhìn ra ấy là khách mời tới sao? Là dặn dò quản gia Giang tiếp đón ấy, có vấn đề gì em trực tiếp tới tìm là được, nên hơi tí là giở tính nhen ra, chất vấn cái này, chất vấn cái kia, khiến cả nhà gà bay chó sủa. Nhìn xem vừa rồi em làm loạn lên như vậy, còn ra cái thể thống gì (cái này là mình chém )! Hôm nay, Giản là khách mời tới, vừa rồi em thất lễ với người ta, tự mình tới xin lỗi với Giản ."
". . . . . ." Đứng ở bên đó gương mặt Triệu Bội Bội trở nên cứng đờ, hiển nhiên ngờ Hứa Kiến nghiệp với mình như vậy, trước kia chưa bao giờ có dáng vẻ này, tháng thứ nhất sau khi kết hôn, rất nuông chiều ta, mặc kệ ta gì cũng đều nghe theo. . . . . . Dù là thỉnh thoảng cãi nhau với mẹ chồng, khiến cho gia đình ầm ỹ vui, Hứa Kiến Nghiệp cũng chưa bao giờ nặng lời với ta, nhưng hôm nay. . . . . . Chỉ vì nhân viên , vì người ngoài mới quen biết lâu, cứ như vậy nghiêm nghị trách mắng ta!? Còn cho rằng ta giở tính tình nhen, lại còn. . . . . . Còn bắt ta xin lỗi với Giản Trang.
Xin lỗi Giản Trang?
Hừ, bao giờ!
Triệu Bội Bội nện gót dày xuống nền nhà bước từng bước về phía trước, nhìn thẳng Hứa Kiến Nghiệp, ánh sáng trong con ngươi đột nhiên sáng hơn rất nhiều, từ đáy mắt toát ra ngọn lửa phẫn hận bừng bừng. ta chịu yếu thế : "Tại sao em phải xin lỗi ta? Cho dù phải xin lỗi, cũng phải là ta xin lỗi em! Ông xã, đừng quên, khi em đến phòng họp tìm , người phụ nữ này chuyện với em như thế nào. ta hề có chút tôn trọng nào đối với em... tại sao em phải nể mặt ta? Còn nữa, từ khi nào mà hai người bàn bạc xong với nhau? ta tới nhà chúng ta, em là vợ của tại sao lại biết chuyện này? Đến quản gia cũng biết vậy mà em lại biết, cố ý gạt em sao? Từ lúc nào mà quan hệ của và ta tốt đến mức này? Sinh nhật của cũng muốn mời ta tới đây, quan hệ của các người xem ra rất hòa hợp!"
Triệu Bội Bội lời này, còn đơn thuần chỉ là chuyện cãi nhau giữa Giản Trang và ta, mà là dương quái khí mỉa mai mối quan hệ này.
Hứa Kiến Nghiệp đối với cảm xúc yên sau khi mang thai của Triệu Bội Bội nhẫn nại lâu, nay đột nhiên nghe thấy Triệu Bội Bội hoài nghi mình như vậy, khuôn mặt tuấn lập tức căng thẳng, đường cong gương mặt căng cứng giống như lõi thép, ngữ điệu chuyện còn nghiêm khắc hơn hồi nãy: "Em lại suy nghĩ lung tung rồi? Em có biết tại sao Giản Trang lại muốn tới đây ? Bởi vì lần đó ở trong phòng hội nghị cãi vã với em ấy cảm thấy vô cùng áy náy, muốn nhân dịp này tự mình tới cửa hỏi thăm tạ lỗi với em, sinh nhật lần này là mời ấy tới đây để chúc mừng thế nào? Nếu ấy trực tiếp vào nhà, nếu phải thời điểm thích hợp, có phải em cho rằng ấy đặc biệt đến tìm em khiêu khích đúng ? Em nên thay đổi cái tật xấu hay tùy tiện chỉ trích, hoài nghi người khác ? Bác sĩ phụ nữ trong lúc thai mang thai, cảm xúc thay đổi hay nổi giận nóng nảy, là chút cũng sai. So với lúc trước em bây giờ thay đổi quá nhiều!"
"Em. . . . . . Ý của là tại em những lời này, em la hét với ta là bởi vì em mắc “Tổng hợp những triệu chứng của phụ nữ có thai” rồi hả?" Gương mặt trắng noãn của Triệu Bội Bội tức giận đến phát run, gương mặt lạnh lẽo nhìn Hứa Kiến Nghiệp, lại nhìn về phía Giản Trang cúi đầu đứng bên cạnh , tức giận ở trong lòng càng tăng lên, thầm nguyền rủa dáng vẻ uất ức nhún nhường tại của Giản Trang, giả bộ cái gì mà giả bộ, phải vừa rồi còn bình tĩnh như thường ngồi ở ghế sa lon uống nước trái cây sao? Thế nào mà khi Hứa Kiến Nghiệp vừa mới ra là lập tức con mẹ nó đổi sắc mặt rồi hả ? "Được, dù tại bởi vì em mang thai nên cảm xúc ổn định, rất dễ nóng nảy mất khống chế, nhưng cũng đừng quên, em mang thai con của . Chớ quên, là ai ra sức ở người em cố gắng như vậy, mới xuất đứa bé này! Nếu phải là , em cũng mang thai!" Triệu Bội Bội biết Giản Trang phải hiền lành gì, sáng suốt thu tay lại hỏi tới quan hệ của hai người, nhưng trong lòng vẫn còn tức giận, bụng lửa giận phát tiết ra ở trong ngực ta phun trào khắp nơi, hết sức khống chế mình, nhưng cũng lấy lại được dáng vẻ mềm mại hờn dỗi như ngày thường, lời ra có nửa phần nũng nịu, giọng điệu lạnh thấu xương giống như gió bắc.
"Tốt lắm tốt lắm, vợ chồng hai người các ngươi, hôm nay chưa hai câu là cãi nhau? Cũng đừng quên, hôm nay là sinh nhật Kiến Nghiệp, là ngày nên vui mừng." Tạ Quế Cầm đứng ở bên kia đại sảnh nhìn nổi, khi thấy con trai mình bị người phụ nữ khác chèn ép, nhưng cũng thể khiến Triệu Bội Bội tiếp tục tức giận, chọc tức cháu trai trong bụng, nếu phải là Triệu Bội Bội có thai, bà ta sớm xông tới giúp đỡ con trai mình chuyện, nhưng bây giờ Triệu Bội Bội trong bụng giọt máu của nhà họ Hứa, đương nhiên là phải tươi cười với Triệu Bội Bội, thuận theo lời con dâu : "Bội Bội à, con bỏ qua , nên tức giận Kiến Nghiệp, đàn ông mà, sao có thể thể hiểu được tâm trạng của người mẹ, thời gian khi phụ nữ mang thai, tính tình thay đổi, ngay cả khẩu vị cũng lập tức thay đổi theo." Tạ Quế Cầm vội vàng tới đứng bên cạnh Triệu Bội Bội, khuôn mặt già nua từ từ nổi lên nếp nhăn nở nụ cười nịnh hót, lấy lòng Triệu Bội Bội :"Bây giờ nể mặt mẹ, đừng so đo với Kiến Nghiệp, phụ nữ mang thai cũng dễ dàng, cũng 6 tháng rồi, đứa trong bụng thành hình, lời tức giận lúc này, cũng ảnh hưởng đến đứa trong bụng. Chuyện quả là do Kiến Nghiệp làm tốt, mẹ thay con dạy nó!"
xong, còn qua người Triệu Bội Bội, tới trước mặt Hứa Kiến Nghiệp, sầm mặt giả bộ tức giận, cau mày trực tiếp trách mắng con trai mình: "Hôm nay con muốn mời ai đến nhà này, cũng phải bàn bạc trước với Bội Bội, con con muốn làm người cha, đạo lý này con còn hiểu sao? Nhìn chuyện con gây ra xem, gây hiểu lầm ầm ỹ, nếu con mời bạn bè về nhà làm khách ít nhất cũng phải với Bội Bội tiếng mới được, sao có thể tự mình làm chủ đây? Chuyện này là do con đúng."
"Mẹ, con biết rồi, mấy ngày trước vì công trình bận rộn, con rất bận, nên quên mất chuyện này. Vốn là sáng nay cũng muốn với Bội Bội tiếng , nhưng mà thư ký còn hành trình, con thấy thời gian đủ, nên trực tiếp lái xe đến công ty. Tất cả tình đều là lỗi của con, là trách nhiệm của con, nên trách Giản, cũng phải là lỗi của Bội Bội, vấn đề là do con. Con thừa nhận sai lầm." Sau khi Hứa Kiến Nghiệp nhìn thấy mẹ nháy mắt ra hiệu cho mình, cụp mắt xuống, giả bộ thỏa hiệp nhường nhịn, thừa nhận sai lầm.
Sau đó tới bên cạnh Triệu Bội Bội, cúi đầu đến bên tai ta giọng mấy câu mờ ám, lúc này thái độ của Triệu Bội Bội mới hòa hoãn chút, lát sau lại nở nụ cười, trách câu: "Nhìn xem, hơn nữa em cũng phải là loại phụ nữ có sức quyến rũ, em có lòng tin có thể coi chừng . Nhưng mà hay lắm, chờ em sinh đứa bé ra, cho em vào làm ở công ty của chứ!"
Dứt lời, đứng bên cạnh Hứa Kiến Nghiệp lúc lâu, ta mới lười biếng nện bước tới trước mặt Giản Trang, nâng cánh tay ngọc lên, cách lớp quần áo khẽ vuốt ve bụng mình, giọng mặn nhạt từ trong miệng phun ra: "Nhìn vì con trai của tôi mà mua quà tặng, đặc biệt đến xin lỗi, chuyện lúc trước cãi nhau coi như xong, tôi so đo nữa. Nếu ngại, mời ở lại ăn bữa cơm nhạt, đợi lát nữa chị của tôi cũng tới, sinh nhật nhiều người náo nhiệt mới thú vị. Chỉ là Giản. . . . . ." hơi chậm lại, đột nhiên đè thấp giọng , dùng lượng gần như nghe được, hung ác với Giản Trang: "Tôi mặc kệ và con tiện nhân Lý Vận kia có quan hệ như thế nào, nhưng mà Giản Trang tôi cảnh cáo , chớ biết xấu hổ tới giành chồng của người khác, biết ? Chỉ mình mà cũng muốn bắt trước bám vào đàn ông sao? Hừ, nên tiết kiệm sức lực , nghĩ có thể tính kế tôi sao. Luận đạo hạnh, là cái thá gì? Ngay cả phần của tôi cũng bằng. Cho nên —— chủ ý của là đánh vào chồng tôi!
Last edited by a moderator: 15/11/15