Quán Trọ Hoang Thôn - Sái Tuấn (30 chương + 6 PN + Chương kết)

Thảo luận trong 'Các Thể Loại Khác (Kinh Dị, Trinh Thám..)'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      NGÀY THỨ NĂM
      Đúng vậy, ác mộng của tôi cũng dần dần bắt đầu rồi.

      Ban đầu khi viết "Hoang thôn", tôi hề ý thức được sức mạnh của nó lại lớn đến nhường vậy, khiến bốn sinh viên như bị trúng tà, hơn nữa họ còn thực tìm thấy Hoang thôn. Sau khi biết họ đặt chân tới Hoang thôn, tôi thực thể dự đoán được những gì xảy ra tiếp theo. Khi biết được tuyệt đối thể lãng mạn giống như tiểu thuyết, nếu như quán trọ Jamaica thực tồn tại nhất định khủng khiếp hơn gấp vạn lần tiểu thuyết của Daphne du Maurier.

      Buổi sáng hôm nay, điện thoại của tôi nhận được tin nhắn hình, người nhắn chính là số điện thoại của chàng sinh viên đêm qua gọi cho tôi.

      Tôi mở tin nhắn hình ra, hình ảnh được chụp lại bằng diện thoại, bối cảnh là tấm bia đá ở cổng Hoang thôn, bốn sinh viên đứng dưới tấm bia, dáng vẻ vô cùng hưng phấn, ngón tay còn do cả dấu hiệu chữ V.

      Cả bốn người đều trong ảnh rồi, vậy ai chụp ảnh cho họ? Có lẽ là nhờ người dân trong thôn cầm điện thoại chụp hộ. Đêm hôm qua, bốn sinh viên này nhất định đều vào Hoang thôn rồi, biết họ qua đêm ở đâu?

      Nhìn mặt họ tin nhắn hình, tuy vẫn còn trẻ, nhưng tôi lại có cảm giác đặc biệt quan tâm đến họ. Đúng thế, nếu tôi viết "Hoang thôn", họ làm sao có thể đến địa điểm đó? Nếu như họ xảy ra chuyện gì ở Hoang thôn, ít nhất về mặt đạo lý tôi cũng thoát khỏi liên quan.

      Nhưng họ làm thế nào mà tìm được Hoang thôn?

      tại tôi có thể với các bạn, lúc đó tôi phát ra Hoang thôn như thế nào. Mấy tháng trước, trong vòng đêm tôi đọc xong cuốn sách "Cổ gương u hồn ký" và liền hạ quyết tâm nhất định phải tìm bằng được Hoang thôn. Sau đó, tôi tới thư viên Thượng Hải, trong đó có phòng đọc tư liệu nội bộ, đấy là nơi tôi tường ghé qua.

      Nhưng để tìm tác giả đời Thanh tên là "Hoang thôn kiếm khách" chẳng khác nào mò kim đáy bể. Thời đó, mỗi văn nhân đều có tới vài bút danh kỳ quái, có khi tác giả nổi tiếng đời Thanh hậu thể lại chỉ biết tới những bút danh khác của tác giả đó, còn ông ta rút cuộc là ai cũng chẳng có cách nào để kiểm chứng cả. Thế nên, trước tiên tôi tìm nhà xuất bản của "Cổ gương u hồn ký" – nhà sách Sơn Hàng Châu, và thời gian phát hành là đời Càn Long thứ 43. Tôi bỏ ra cả ngày và tìmda9ra được nhà sách Sơn Hàng Chau, căn cứ vào tài liệu ghi chép lại nhà sách này sáng lập vào đời Khang Hy thứ 19, kinh doanh mãi đến tận thời Hàm Phong thứ 6 mới đóng cửa. Những năm đó, "nhà sách" tương đương với nhà xuất bản ngày nay, thời đó số lượng nhà sách rất đông, nhưng quy mô lớn lại rất ít, lúc nào cũng đối diện với nguy cơ phá sản. Nhà sách Sơn Hàng Chau rút cuộc phát hành bao nhiêu sách, trong tài liệu cũng ghi chép. Và "Cổ gương u hồn ký" cũng thấy được nhắc đến trong những tài liệu văn hiến. Xem ra cuốn "Cổ gương u hồn ký" nằm trong tay tôi là cuốn hiếm thấy và còn phát hành nữa. Như vậy là, manh mối của tôi lại bị đứt đoạn, trong tình hình còn chứng cứ nào khác làm cách nào để biết được Hoang thôn ở đâu đây? Biết đâu nó vốn dĩ chỉ là địa danh mà tác giả tưởng tượng ra?

      Lúc này, tôi đột nhiên nghĩ đến địa phương chí. Đúng, nếu như Hoang thôn và thị trấn Tây Lãnh thực tồn tại chúng có thể được phản ánh ở trong địa phương chí. Trong phòng đọc vừa vặn sưu tập lượng lớn địa phương sử chí triều Thanh. Tôi chỉ cần tìm kiếm vùng Chiết Giang là được, nhưng Hoang thôn trong "Cổ gương u hồn ký" nằm cạnh biển, vậy phạm vi mà tôi cần tìm kiếm càng hơn, chỉ cần tìm đọc huyện chí hoặc phủ chí của các huyện phủ ven biển tại Chiết Giang thời kỳ giữa và cuối đời Thanh là ổn. Nhưng cái đó dễ, quyển huyện chí của triều Thanh có những mấy tập, mấy ngày mấy đêm cũng xem hết. Tôi chủ yếu là tìm kiếm theo mục lục và hướng dẫn tra cứu, xem xem có điều mục nào liên quan tới thị trấn Tây Lãnh. Cuối cùng đến năm giờ chiều, khi phòng đọc sắp phải đóng cửa, tôi tìm thấy thị trấn Tây Lãnh quyển phù chí.

      Trong chú thích của quyển sách cổ về thị trấn Tây Lãnh này quả nhiên nhắc đến "Hoang thôn", tôi lập tức ghi chép lại đoạn sách đó.

      "Hoang thôn, tên gọi ngày nay, hai mươi dặm về phía đông Tây Lãnh, bốn mươi dặm về phía đông nam kinh thành, Đông giáp biển xanh, non xanh trùng điêp, Nam là bãi chăn thả gia súc, Bắc kề khe nước sâu, đất đai cằn cỗi, cổ danh Hoang Thôn. Hoang Thôn tự cổ giao tiếp với bên ngoài, tương truyền là vùng đất này may mắn, con người lương thiện, tứ phương tám hướng, ai dám cả gan vào thôn này, nghe dnah Hoang thôn là hồn xiêu phách lạc, nếu như có đứa trẻ nào ngỗ nghịch, chỉ cẩn bảo câu: đưa tới Hoang thôn, đứa trẻ lập tức ngoan ngoãn. Duy chỉ có những năm triều Gia Tĩnh, Hoang thôn xuất tiến sỹ cao trung, danh thế khiến mẹ ông được ngự giá phong tặng tấm bia tiết hạnh".

      (Lời văn trong sách cổ có dấu câu, tôi tự đánh thêm dấu câu để tiên cho độc giả đọc).

      Xem ra Hoang thôn này thực tồn tài, thị trấn Tây Lãnh cũng tuyệt nhiên phải do bịa đặt. Tôi lại chép tiếp vài trang phủ chí, tóm lại là sau khi hiểu huyện phủ cụ thể của thị trấn Tây Lãnh và Hoang thôn, tôi liền vội vã rời khỏi thư viện.

      Việc tiếp theo dễ xử lý rồi, tôi căn cứ vào tên và vị trí huyện phủ thời nhà Thanh nhanh chóng tìm thấy thành phố K, quả nhiên bản đồ giao thông của thành phố K phát thấy thị trấn Tây Lãnh. (Bản đồ tỉnh Chiết Giang tôi cũng tìm kiếm qua, nhưng bản đồ tỉnh tìm thấy thị trấn Tây Lãnh).

      Cuối cùng biết Hoang thôn ở đâu, tôi lập tức chuẩn bị số thứ cho chuyến du lịch, mang theo cả cuốn "Cổ gương u hồn ký", mình bước lên chuyến xe khách liên tỉnh từ Thượng Hải tới thành phố K.

      Thông qua sáu, bảy tiếng đồng hồ đường trường, tôi đến thành phố K, sau đó lại ngồi xe buýt mới đến được thị trấn Tây Lãnh. Tôi hỏi thăm mọi người ở thị trấn Tây Lãnh về tình hình Hoang thôn, nhưng thanh niên bản địa dường như chưa từng nghe thấy cái địa danh Hoang thôn này. Tôi lại tìm khắp các bến xe ở thị trấn Tây Lãnh cũng tìm thấy chiếc xe khách nào tới Hoang thôn.

      Sau đó, tôi hỏi mấy người già ở thị trấn mới biết Hoang thôn thực , nằm bờ biển cách thị trấn Tây Lãnh 20 dặm về phía Đông. Do nghe nơi Hoang thôn này may mắn, những người ở thị trấn Tây Lãnh và gần đó đều rất kị Hoang thôn, từ trước đến nay ai dám tới Hoang thôn, còn những người Hoang thôn cũng rất ít khi tới thị trấn Tây Lãnh, ở đó dường như cách biệt với thế giới bên ngoài. Nếu như muốn tới Hoang thôn, chỉ có thể bộ đoạn đường núi rất dài.

      Những người già đều ra sức khuyên tôi nên , tôi hỏi họ tại sao ở Hoang thôn may mắn, bản thân họ cũng được cụ thể. Thực ra, những gì mà họ càng kích thích ham muốn thám hiểm của tôi. Bởi vậy tôi bất chấp tất cả, ngay chiều hôm đó xuất phát bộ con đường núi dẫn đến Hoang thôn trong truyền thuyết.

      Đường núi khúc khuỷu khó , cảnh vật xung quanh giống như tôi viết trong tiểu thuyết. Trời đổ bóng xế chiều, cuối cùng tôi tới Hoang thôn, tâm trạng lúc đó của tôi rất khó diễn đạt thành lời. Tôi vẫn còn nhớ giây phút mà mình ngửa mặt lên nhìn bốn chữ to: ""Trinh Liệt Dương"" tấm bia đá triều Minh mà thở ra hơi.

      Tôi cẩn thận rón rén tiến vào Hoang thôn, thỉnh thoảng lắm mới nhìn thấy vài người dân, sau khi thấy tôi họ đều tỏ ra vô cùng kinh ngạc, giống như nhìn thấy ma quỷ vậy, hoặc là có lẽ tôi trở thành vị khách hiếm hoi của Hoang thôn. Tôi vòng quanh Hoang thôn, phát ra ngôi nhà cổ sân rộng sâu hun hút nằm giữa những căn nhà ngói. Tôi cả gan gõ cửa, ra mở cửa là người đàn ông trung niên ngoài 50 tuổi, ông nhìn tôi chằm chằm lúc, tôi cũng thành cho ông biết mục đích chuyển của mình.

      Ông ấy chính là Âu Dương tiên sinh, chủ nhân của ngôi nhà cổ: Tiến Sỹ Đệ này. Âu Dương tiên sinh tiếp đãi tôi hề khách sáo, tối hôm đó tôi hơn 20 dặm đường núi nên rất đói, lúc đó ông giữ tôi lại ăn bữa cơm tối, lòng là đến giờ phút này tôi vẫn chưa quên được khẩu vị ngon tuyệt của bữa ăn hôm đó. Âu Dương tiên sinh lại chủ động mời tôi ở lại Tiến Sỹ Đệ, ông từ trước tới nay chưa từng có người ngoài đến Hoang thôn, thế nên ở đây có lấy quán trọ nào cả, còn Tiến Sỹ Đệ lại còn rất nhiều phòng trống. Tuy những căn phòng này xem ra rất đáng sợ, ngôi nhà to như vậy mà chỉ có duy nhất Âu Dương tiên sinh ở, nhưng điều đó vừa vặn hợp với ham muốn thám hiểm và khảo cổ của tôi. Tôi liền nghỉ đêm tại Tiến Sỹ Đệ.

      Đêm đầu tiên của tôi tại Hoang thôn bình an vô , thấy xuất những việc đáng sợ như trong truyền thuyết. Ngày thứ hai, tôi xin thỉnh giáo Âu Dương tiên sinh về lịch sử của ngôi nhà cổ Tiến Sỹ Đệ. Ông rủ rỉ kể cho tôi nghe ba câu chuyện thời cổ đại. Ba câu chuyện vể tổ tông gia tộc Âu Dương thực làm tôi chấn động, sua này tôi hầu hết viết lại nguyên văn ba câu chuyện này trong truyện ngắn "Hoang thôn" của mình.

      Tôi lấy ra cuốn "Cổ gương u hồn ký", Âu Dương tiên sinh tỏ ra rất kinh ngạc, ông cũng lấy ra quyển sách giống hệt như thế, nghe là do gia tộc tổ tông gia đình ông truyền lại. Hiển nhiên, "Hoang thôn cuồng khách" chính là tiên nhân của gia tộc Âu Dương Hoang thôn triều Thanh, còn về xuất xứ tiểu sử của tác giả cuốn "Cổ gương u hồn ký" Âu Dương tiên sinh cũng biết .

      Trong hai ngày sau đó, tôi loanh quanh trong phạm vi Hoang thôn, tỉ mỉ quan sát địa hình và cảnh vật lân cận, quả đây là vùng đất cằn cỗi hiểm ác. Tuy đối diện với biển lớn nhưng hề cảm nhận được chút lãng mạn nào của thôn ven biển, ngược lại còn tạo cho người ta cảm giác đè nén, dường như biển đen lúc nào cũng có thể nuốt chửng thôn xóm. Có lẽ do nguyên nhân môi trường tạo nên tính cách trầm mặc, bảo thủ của người dân Hoang thôn.

      Ngoài điều đó ra, tôi phát thêm nhiều điều ở Hoang thôn, chỉ cảm thấy trong Tiến Sỹ Đệ nồng nặc mùi vị rất đặc biệt, hình như giấu thứ gì đó, tôi cũng định thỉnh giáo luôn Âu Dương tiên sinh, nhưng ông chỉ im lặng đáp, dường như ông vẫn lo lắng điều gì đó.

      Tôi hiểu ra Hoang thôn vẫn còn rất nhiều bí mật, nhưng cẩn trọng khiến tôi dám thâm nhập vào trong thôn dân, tôi cảm giác người họ có luồng khí u uất khiến con người khó sinh tồn. Bắt buộc phải thừa nhận, chuyến Hoang thôn này của tôi đến được nơi mình định đến. Đến ngôi nhà cổ Tiến Sỹ Đệ, tấm bia được ngự giá ban tặng, nghĩa trang ven biển, còn có cả ba câu chuyện của gia tộc Âu Dương đều khiến nỗi nhớ thấp thỏm Hoang thôn của tôi càng thêm mãnh liệt. Dĩ nhiên, tôi thể thực thậm nhập vào bên trong, bí mật của Hoang thôn giống như mê cung khổng lồ, tôi tìm thấy cửa mê cung nhưng lại có chìa khóa mở cửa.

      Đủ rồi, tôi muốn hồi tường tiếp nữa để có thể vĩnh viễn quên những ký ức đó.

      Những ngày qua phát sinh loạt những truyện ly kỳ, khiến tôi càng lúc càng mệt mỏi, mấy hôm nay tôi lên mạng (thực tế là lo lắng mạng lại bị quấy rồi khi gặp phải cái người chỗ nào có mặt "Nhiếp Tiểu Sảnh" kia), nên tối tối tôi đều ngủ từ rất sớm.

      biết bao lâu sau, hồi chuông điện thoại vồn vã vang lên kéo tôi trở về với thực tại. Đầu tôi mơ màng chuyển hướng, mở mắt, trời ơi, bây giờ là 3 giờ sáng, tôi lập tức nghĩ tới mấy sinh viên ở Hoang thôn.

      Lập cà lập cập cầm lấy điện thoại, nhưng đầu dây bên kia lặng thinh, điện thoại vẫn chưa ngắt, tôi lớn tiếng gào lên mấy câu: "Là Hoắc Cường à? Hay là Hàn Tiểu Phong? Các bạn ở Hoang thôn sao?"

      Vẫn có tiếng , tôi lại đợi thêm mấy phút, đợi đến khi tôi hết kiên nhẫn đột nhiên lại nghe thấy giọng con : " chuyện với ai?"

      phải họ, tôi lập tức ngây người ra, giọng đó hoàn toàn xa lạ, nhưng lại có sức hút mạnh mẽ như nam châm kích thích màng nhỉ tôi.

      Tôi hỏi thăm dò: "Xin hỏi là ai?"

      Đối phương lại im lặng, tôi "alô" liên tục mấy tiếng nhưng chỉ nghe thấy những tiếng tạp kỳ quái.

      Rút cuộc là ai? Phút chốc, tim tôi run rẩy, hình như là giác quan thứ sáu thần kỳ khiến tôi nghĩ tới người thể nghĩ tới.

      "Nhiếp Tiểu Sảnh? là Nhiếp Tiểu Sảnh đúng ?"

      Tôi cẩn thận hỏi câu, nhưng đối phương đáp lại, tôi tiếp tục truy vấn: "Là , nhất định là . Tại sao gì?"

      Đúng lúc này, đối phương gác máy.

      Rút cuộc, tôi thở hắt ra hơi dài rồi ném điện thoại lên ghế sô pha.

      Thực ra trong lòng tôi cũng mơ hồ, đó là "Nhiếp Tiểu Sảnh" sao? Nhưng làm sao ta lại biết được số điện thoại di động của tôi? Lẽ nào đây đúng là u hồn lỗ nào là chui vào được?

      Tôi nghi ngờ hay là ta bị bệnh tâm thần? Nửa đêm tiếng chuông điện thoại lôi tôi dậy từ trong mơ rồi lại bồng bềnh bay mất như con ma.

      Đêm đó, tôi cũng sao ngủ lại được nữa.
      AnnabelleGấu's thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      NGÀY THỨ SÁU
      Cuộc điện thoại bí lúc nửa đêm khiến tôi mệt mỏi vô cùng, trời sáng mà mắt tôi vẫn tài nào mở ra được. Nhưng hôm nay tôi hẹn tới ban biên tập để bàn về chuyện bản thảo, buổi sáng vẫn cứ phải cố mà bước chân ra khỏi cửa.

      Khi xuyên qua cửa soát vé tàu điện ngầm, tôi bỗng cảm nhận đằng sau hình như có vật gì đó, quay đầu lại nhìn thấy dãy người xếp hàng dài, nhưng tôi cảm giác trong đám người đó có đôi mắt nhìn mình chằm chằm. Cứ như vậy, tôi đứng chôn chân ở cửa soát vé mười may phút, những người xếp hàng dài đằng sau bắt đầu phẫn nộ la ó, tôi đành phải lắc lắc đầu vào trong.

      Sau khi vào trạm ga tàu điện ngầm, cảm giác kỳ lạ đó vẫn nghiễm nhiên tồn tại, tôi cảnh giác nhìn ngó xung quanh, khuôn mặt lạnh lùng giống như sân ga lạnh lẽo này xuyên qua ánh nhìn của tôi.

      Đoàn tàu hú còi tiến vào, tôi chen vào trong toa cùng đám người huyên náo đứng trước ghế ngồi sát cạnh cửa sổ. Đoàn tàu tiến vào đường hầm tối đen, khuôn mặt tôi lúc lúc tấm kính cửa sổ, đằng sau tôi còn có rất nhiều khuôn mặt của những người khác, dấu ấn đôi mắt và biểu cảm của những khuôn mặt đó kỳ dị, giống như bộ phim "Thiên sứ tình " của Pháp.

      Đúng vậy, tôi có thể phát ra đôi mắt ấy, tôi chắc chắn ta ở xó xỉnh nào đó thầm nhìn mình chằm chằm, chỉ là lúc này tôi tìm ra ta. ta giống như cái bóng vô hình, kiên quyết giữ khoảng cách nhất định với tôi, nhưng lại để tôi vượt qua khỏi mắt ta.

      ta theo dõi bám sát tôi.

      ở đâu? ra đây cho tôi, là bóng tối bước vào cuộc đời tôi hay là u hồn bỗng nhiên xuất ?

      Đột nhiên, tôi phát tất cả những người trong toa tàu đều nhìn mình giống như phát ra bệnh nhân tâm thần vậy. Hóa ra, ban nãy tôi tự mình hét lên khiến cả toa tàu đều nghe thấy.

      Tôi xấu hổ cúi đầu, may mà đúng lúc tôi phải xuống ga nên vội vàng cúi gằm chen ra ngoài. Tôi biết ta có bám theo sau mình , nhưng tôi dám quay đầu lại nhìn, vội vã chạy khỏi ga tùa hỏa giống như vứt bỏ cái đuôi đằng sau bắt đầu tháo chạy, chạy mạch đến đường Cự Lộc.

      rưỡi chiều, tôi lòng dạ thấp thỏm từ ban biên tập ra, tiện tay vẫy chiếc tắc xi để về nhà.

      Về tới nhà, cả ngày tôi đứng ngồi yên, chỉ sợ cái người "Nhiếp Tiểu Sảnh" kia lại đến tìm tôi bằng cách nào đó, bởi vậy buổi sáng trước khi ra khỏi nhà tôi tắt điện thoại.

      Buổi tối, đến máy tính tôi cũng bật mà lấy quyển tạp chí có đăng truyện ngắn "Hoang thôn" ra lật lại, hai chữ "Tiểu Chi" lập tức đập vào mắt tôi.

      Tiểu Chi?

      Đúng thế, trong truyện ngắn "Hoang thôn" tôi có viết về nhân vật quan trọng, đó chính là con Tiểu Chi của Âu Dương tiên sinh, ấy trở thành nhân vật nữ chính của câu chuyện và cũng kích thích được hứng thú của rất nhiều độc giả. Đương nhiên, ấy chỉ là nhân vật được hư cấu trong truyện mà thôi.

      Thực tế chưa từng thấy Tiểu Chi.

      Mấy tháng trước tôi tới Hoang thôn, trong ngôi nhà cổ kính Tiến Sỹ Đệ, tôi chỉ gặp mình Âu Dương tiên sinh. Ông là người rất kỳ lạ, lúc trầm ngâm lúc lại huyên thuyên dứt, tôi vẫn nhớ khuôn mặt của Âu Dương tiên sinh lúc lúc dưới ánh đèn mở ảo trong đại đường ngôi nhà cổ. Ông giống như bà Tường Lâm bất hạnh, lải nhải nhắc nhắc lại với tôi mỗi câu, ông ông có con xinh đẹp, tên là Tiểu Chi, con từ rất thông minh, là đứa bé xuất sắc nhất Hoang thôn, học khoa Trung văn tại trường đại học danh tiếng tại Thượng Hải.

      Trong hai ngày ở Hoang thôn, Âu Dương tiên sinh nhắc tới con ít nhất cũng vài chục lần, hình như mỗi lần nhắc đến ông đều có chút thương tâm. Ông ông rất con mình, nhưng con học đại ọc ở Thượng Hải rất lâu rồi chưa về Hoang thôn. Âu Dương tiên sinh mình rất nhớ Tiểu Chi, có lúc còn bỗng nhiên chảy cả nước mắt.

      Sau khi trở lại Thượng Hải, tôi lập tức đến trước đại học của Tiểu Chi tìm kiếm ấy. Trong khoa Trung Văn của trường đại học danh tiếng này đích thực có nữ sinh tên là Âu Dương Tiểu Chi, quê tại thành phố K tỉnh Chiết Giang, Nhưng kết quả khiến tôi giật bắn mình, Âu Dương Tiểu Chi năm trước mất trong tai nạn đường sắt.

      Sau khi biết tin, tim tôi bỗng chốc giá lạnh, dám tiếp tục tìm kiếm nữa. Tôi càng dám với Âu Dương tiên sinh hung tin này, ông nhớ con đến nhường vậy, nếu như ông biết con mình qua đời năm trước... , nghĩ tới bộ dạng của Âu Dương tiên sinh chẳng khác gì bà Tường Lâm, tôi nghĩ ông ấy chắc chắn chịu đựng được khi biết tin này.

      Mười mấy ngày sau, tôi vẫn bị cảm giác kỳ lạ này đeo bám. Cho dù Tiểu Chi và tôi chưa từng quen biết nhau, thậm chí chưa từng gặp mặt, nhưng tôi lại có cảm giác đau buồn và cảm khái thể thành lời, dường như tôi quen ấy từ rất lâu rồi.

      Sau đó, tôi quyết định tìm kiếm tài liệu để viết câu chuyện ngắn về Hoang thôn, trong truyện ngắn đặc biệt này, Tiểu Chi chết năm trước trở thành nhân vật nữ chính. Trong truyện, năm trước cũng qua đời, nhưng hồn vẫn chưa siêu thoát, cuối cùng lại trở về Hoang thôn, trở về bên người cha sinh ra, nuôi dưỡng , và phát ra tình . Những miêu tả về Tiểu Chi trong truyện "Hoang thôn" lại khác hoàn toàn với tưởng tượng của tôi, nhưng tôi vẫn tin rằng đó chính là bóng dáng của Tiểu Chi.

      Cho dù cách viết này gây nhiều tranh cãi, nhưng để tưởng nhớ đến từ Hoang thôn và mất ở Thượng Hải, tôi cảm thấy làm như vậy rất ý nghĩa.

      Ký ức giống như suối chày, áo ào tuôn xả trong đầu tôi, chảy mãi, chảy mãi cho tới khi tôi nhắm mắt lại chìm vào giấc mộng.

      Nửa đêm, chuông điện thoại lại vang lên.

      Chuông điện thoại vồn vã vào lúc này rất dễ khiến người ta liên tưởng đến bộ phim kinh dị của Nhật Bản, tim tôi bị tiếng chuông kích thích nhảy nhót trong lồng ngực, đành phải dụi mắt nghe điện thoại: "Alô?"

      "Tôi là Nhiếp Tiểu Sảnh".

      Ban đầu tôi vẫn chưa tỉnh ngủ, mấy phút sau mới đột nhiên phản ứng lại: " là ai?"

      "Nhiếp Tiểu Sảnh".

      ta đúng là u hồn trong Liêu trai của Bồ Tùng Linh chạy ra sao?
      AnnabelleGấu's thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      NGÀY THỨ BẢY
      Tối qua ngủ đủ giấc, buổi sáng vất vả lắm tôi mới bò dậy được, tôi dành hẳn cả buổi sáng để nghĩ xem làm thế nào để thoát được khỏi phiền nhiễu đáng ghét. Buổi trưa, tôi rút cuộc bật điện thoại lên, lập tức nhận được mấy tin nhắn cùng lúc, khiến tôi kinh ngạc ở chỗ, có tin nhắn đến từ "Hoang thôn".

      "Có việc quan trọng muốn hỏi , hãy gọi vào số của tôi, Hoắc Cường".

      Hoắc Cường? Nhớ ra rồi, chính là người thanh niên dẫn đầu trong bốn sinh viên đó. Tin nhắn đến từ Hoang thôn này khiến tôi run rẩy, tôi xem lại thời gian tin nhắn đến, là 10 giờ sáng hôm qua. Để tránh bị làm phiền, hôm qua tôi tắt mấy cả ngày, có lẽ họ xảy ra chuyện gì sao?

      Tôi lại lại trong phòng lúc lâu, rút cuôc gọi vào số của Hoắc Cường.

      Bên kia điện thoại vọng lại giọng Hoắc Cường đầy lo lắng: "Alô, là à? Hôm qua chúng tôi gọi cho cả ngày nhưng sao cứ tắt máy vậy?"

      Bây giờ thanh nghe rất ràng, hề có những tạp kỳ dị như lần trước, tôi lạnh lùng hỏi: " mau, xảy ra việc gì?"

      "Chúng tôi tìm thấy ngôi nhà cổ Tiến Sỹ Đệ rồi, quả nhiên giống như những gì miêu tả trong truyện, sân rộng và sâu, tối đen rất đáng sợ. Nhưng mà cả ngôi nhà to như thế có lấy nổi người, chúng tôi tìm ở tất cả các phòng, toàn là trống hết".

      "Âu Dương tiên sinh ở đấy sao?"

      "Âu Dương tiên sinh gì, đấy là nhân vật mà nghĩ ra trong truyện đúng ?"

      Tôi ảm thấy có chút bất thường; "Ý cậu là sao?"

      "Hôm qua chúng tôi hỏi dân trong thôn rồi, họ Âu Dương tiên sinh tám tháng trước mất vì căn bệnh ung thư rồi".

      "Cái gì?"

      "Âu Dương tiên sinh là người chết, tám tháng trước chết rồi, tất cả mọi người ở Hoang thôn đều như vậy, chúng tôi thậm chí còn phát ra mộ của ông ấy núi".

      Sống lưng tôi lạnh toát: " thể, tuyệt đối thể".

      "Tôi lừa đâu, thảo nào trong truyện viết cả nhà Âu Dương đều chết hết rồi, có đúng ?"

      "". Tôi bỗng chốc đờ đẫn cả người, biết phải làm thế nào để thuật lại cho họ nghe về tất cả những gì tôi nhìn thấy. Bỗng nhiên, tôi linh cảm thấy điều gì đó, dường như hơi thở của Hoang thôn thông qua sóng điện từ truyền vào nhà tôi, tôi lập tức hét lên: "Hoắc Cường, bây giờ cậu ở đâu? Tình hình thế nào rồi?"

      " ở trong Tiến Sỹ Đệ, bốn người chúng tôi đều ở đây".

      "Nhanh rời khỏi đó, các cậu nhanh rời khỏi Hoang thôn, , lập tức quay lại Thượng Hải".

      Nhưng Hoắc Cường cố chấp trong điện thoại: ", chúng tôi vẫn chưa biết được bí mật của Hoang thôn. Chúng tôi thể bỏ ".

      ta ngắt máy.

      Rất lâu sau, tư duy hỗn loạn của tôi mới dần dần hồi phục lại, tỉ mỉ hồi tưởng lại những gì mà Hoắc Cường ban nãy, Âu Dương tiên sinh chết rồi sao?

      Cậu ấy Âu Dương tiên sinh tám tháng trước chết rồi, nhưng bốn tháng trước tôi tới Hoang thôn phải là tận mắt nhìn thấy Âu Dương tiên sinh đó sao? Ông ấy còn nhiệt tình mời tôi ở lại Tiến Sỹ Đệ, về ba câu chuyện của gia tộc Âu Dương cũng là chính ông ấy đích thân kể cho tôi nghe.

      Nếu đúng như những gì Hoắc Cường , Âu Dương tiên sinh chết tám tháng trước, vậy bốn tháng trước lúc tôi ở trong Tiến Sỹ Đệ cái ông Âu Dương tiên sinh mà tôi nhìn thấy là ai?

      Lẽ nào ông ấy là... , tôi dám nghĩ tiếp nữa, tuy tôi từng viết rất nhiều truyện kinh dĩ nhưng vẫn chưa từng trải qua việc nào đáng sợ như thế này: sống mà lại gặp ma.

      thể tưởng tượng nổi! Tôi chỉ có thể dùng câu " thể tưởng tượng nổi" để hình dung việc này.

      Nghĩ tới người từng tiếp xúc trực tiếp với mình, hóa ra lúc đó chết từ mấy tháng trước làm sao có thể khiến người ta tin được?

      Lúc này đầu óc tôi lại rối bời, logic thông thường có cách nào để lý giải mọi cuyện, lẽ nào đây cũng là phần của Hoang thôn thần bí?

      Đột nhiên, tôi nghĩ tới người.

      ta chính là Diệp Tiêu.

      Những người đả từng đọc qua tiểu thuyết của tôi đều biết, Diệp Tiêu chính là họ của tôi, cũng là cảnh sát xuất sắc, từng xuất trong rất nhiều vụ án bí và cũng giúp đỡ tôi rất nhiều.

      Bây giờ tôi bó tay trước việc này, người có thể giúp được tôi chỉ có thể là Diệp Tiêu.

      Buổi tối, tôi đến nhà Diệp Tiêu.

      ghé thăm đột ngột của tôi khiến Diệp Tiêu có chút bất ngờ, bộ dạng của vẫn như trước đây, khuôn mặt trẻ trung lạnh lùng nhưng vẫn toát lên chất già dặn. kể gần đây mới phá xong vụ án bí , mấy hôm nay trong kỳ nghỉ phép. Và cũng đọc qua truyện ngắn "Hoang thôn" của tôi.

      Sau những câu hỏi thăm, tôi liền thẳng vào vấn đề, kể lại cho Diệp Tiêu nguyên vẹn và toàn bộ những chuyện mấy tháng trước tôi tới Hoang thôn, đến khi trở về đăng truyện ngắn "Hoang thôn", rồi những việc phiền phức gần đây tôi gặp phải.

      Tôi kể rồi lại kể, bản thân cũng tránh khỏi cảm giác bắt đầu thấy sợ hãi, đây hoàn toàn phải phong cách của tôi từ trước tới nay. xong chữ cuối cùng, trán tôi cũng xuống những giọt mồ hôi lạnh toát.

      Nghe xong tất cả những chuyện đó. Diệp Tiêu im lặng hồi lâu, vẫn luôn lạnh lùng trầm ngâm như vậy, lặng lẽ nhâm nhi từng chi tiết tôi vừa kể. Nhưng lần này chìm sâu vào suy tư, giống như cao thủ cờ vây gặp phải ván cờ mà tàn cục rất khó giải thoát.

      Vậy mà, câu trả lời của ấy làm tôi thất vọng: "Cậu xác nhận tất cả những điều này là chứ?"

      "Đương nhiên, đương nhiên là , cho rằng đây là ảo giác của em hay lại là bộ tiểu thuyết khác sao?"

      Diệp Tiêu trả lời lãnh đạm: "Cậu đừng căng thẳng quá, tôi hiểu tâm trạng của cậu. Bây giờ, chủ yếu có hai việc khiến cậu vô cùng đau đầu: việc thứ nhất là bốn sinh viên đến Hoang thôn thám hiểm, hôm nay họ với cậu qua điện thoại Âu Dương tiên sinh mà bốn tháng trước cậu gặp thực ra chết từ tám tháng trước, điều này khiến cậu rơi vào khủng hoảng trầm trọng. Việc thứ hai là có người phụ nữ bí tự xưng là Nhiếp Tiểu Sảnh, ta lời dụng những truyền thuyết hoang đường về Hoang thôn ngừng quấy rồi cậu, thậm chí còn thầm đeo bám theo cậu".

      " sai, nhất định phải giúp em".

      "Yên tâm , việc của cậu cũng là việc của . Chỉ là thấy câu nên tiếp tục nhúng tay vào, cứ để những việc này qua , chẳng bao lâu sau mọi người cũng quên hết thôi".

      "Được rồi, thế cho em biết, em bây giờ phải làm thế nào?"

      "Việc thứ nhất có cách giải quyết được, trừ khi bản thân cậu lại đến Hoang thôn chuyến nữa".

      Tôi lập tức lắc đầu: ", em lần nữa đâu".

      "Nhưng việc thứ hai có thể giúp cậu tay".
      AnnabelleGấu's thích bài này.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      NGÀY THỨ TÁM
      Lại mưa rồi.

      Những cơn mưa rả rích làm dịu mát Thượng Hải vào tiết giao mùa xuân hạ, mọi thực vật đều thức dậy mạnh mẽ trong làn mưa, vươn ra những cành xanh nõn xâm chiếm từng kẽ hở trong gian. Dưới bóng tối u ám vội vã xâm chiếm, tôi ấm ô lặng lẽ ra khỏi cửa, hơi nước mịt mùng xung quanh giống như nước mưa bao trùm lấy tôi.

      Đường sắt trong những ngày mưa gió cũng nồng lên mùi lạnh lẽo ẩm mốc và vắng lặng khác hẳn thường ngày. Tôi từ từ qua cửa soát vé, xuống thềm ga trống trải. Tôi đứng sau vạch vàng đợi tàu như mọi khi mà lại chậm rãi chọn lấy chiếc ghế để ngồi xuống, sau đó lấy sách ra đọc.

      Còi tàu vang lên tiến vào trạm, tôi lạnh lùng nhìn cửa tàu mở ra, người bên trong ra, người bên ngoài vào, tôi vẫn ngồi nhúc nhích ghế chờ. Chừng mấy phút sau, cửa tàu đóng lại, đoàn tàu lại lao như bay.

      lúc sau, chuyến tàu đến hướng khác lại tới trạm, nhưng tôi vẫn ngồi im chiếc ghế chờ, mắt nhìn theo đoàn tàu rời bến. Cứ như vậy cho tới khi 20 phút trôi qua, tôi vẫn cứ ngồi ghế, rất nhiều đoàn tàu đến rồi bên cạnh tôi.

      Đột nhiên, tôi rời khỏi thềm ga lên tiền sảnh phía .

      Lúc này bước chân tôi tăng tốc, nhanh chóng bước ra khỏi cửa soát vé.

      Đúng lúc tôi định rời khỏi ga tàu điện ngầm, sau lưng truyền lại tiếng bước chân gấp gáp vội vã. Tôi lập tức cảnh giác quay đầu lại liền nhìn thấy ngoài 20 tuổi, mặc bộ quần áo màu đen, sải những bước nhanh để chạy về phía tôi, tóc tung bay theo nhịp chạy, đôi mắt chứa ánh nhìn cuốn hút.

      Khi tôi phát ra chạy nhanh đôi mắt ta vẫn nhắm vào mình, hai chúng tôi lạnh lùng nhìn nhau, cho tới khi ấy chạy đến bên tôi. Tức khắc, tôi thò tay tóm lấy cổ tay ta, cảm giác mềm mại như tóm lấy xương của con mèo con. Miệng khẽ kêu lên tiếng, rồi vùng vằng dằng ra nhưng tôi thể để cho ta chạy thoát.

      "Nhiếp Tiểu Sảnh?"

      Tôi nhìn vào mắt ta hỏi.

      ngớ người ra, ánh mắt toát lên vẻ trầm mặc và cứng đầu, sau đó ta cúi đầu tiếp tục dằng co với tôi nữa.

      Lúc này, Diệp Tiêu chạy tới, nhìn trước mặt : "Khẳng định chính là ta. thầm quan sát ta 20 phút rồi, ta nhìn em từ xa, em rời khỏi thềm ga ta cũng theo sau, lúc đó chạy lại hỏi chuyện ta, ta lập tức chạy về phía cửa ra vào".

      Vốn là tối hôm qua, Diệp Tiêu giúp tôi nghĩ cách, dùng kế "dụ rắn ra khỏi hang" để tìm ra cái người "Nhiếp Tiểu Sảnh" này. Khi tôi bước vào ga tàu điện ngầm, Diệp Tiêu thầm theo sau. Tôi giả vờ giống tên ngốc, đứng ở thềm ga rồi ngồi xuống bất động, cố ý để lỡ rất nhiều chuyến tàu, nếu có người theo dõi tôi ngo đó cũng để lỡ rất nhiều chuyến tàu như thế này, như vậy rất dễ bị phát . Quả nhiên, Diệp Tiêu chú ý đến kỳ lạ này và xác định ta chính là người đeo bám tôi.

      tại, ta ở trong tay tôi.

      rút cuộc cũng ngẩng đầu lên, nhìn tôi bằng ánh mắt có chút tủi thân, đôi môi khe khẽ mở ra: " làm tôi bị đau đấy".

      "Xin lỗi".

      Tôi rút ngay tay lại giống như bị điện giật, đối diện với trẻ trông đáng thương này tôi bỗng trở nên bối rối biết phải làm thế nào. ta hoàn toàn khác với những gì tôi tưởng tượng về kẻ quấy rối. Tôi vốn rắp tâm nổi trận lôi đình làm tràng dài, nhưng lúc này đây đến chữ tôi cũng nhớ ra nổi.

      ta xoa xoa cổ tay, nhìn tôi và Diệp Tiêu : "Bây giờ các tóm được tôi rồi, tùy các xử lý".

      Tôi lập tức giống như quả bóng da xì hơi, e dè : "Yên tâm , chúng tôi làm gì đâu".

      Tôi với Diệp Tiêu: "Cảm ơn giúp em tìm thấy ấy, em muốn chuyện riêng với ấy được ?"

      Diệp Tiêu nhìn vào mắt rồi thầm với tôi: "Được thôi, nhưng em phải cẩn thận đấy, nhất định được mềm lòng, theo như kinh nghiệm của , thiên sứ và ác quỷ luôn ở cùng nhau đấy".

      xong câu cuối đầy thâm ý, Diệp Tiêu mỉm cười vỗ vỗ vai tôi rồi trịnh trọng với : "Thứ lỗi, vừa nãy khiến hoảng sợ. Tôi là cảnh sát, cậu ấy là em họ tôi, chúng tôi đều phải là kẻ xấu, hy vọng về sau quấy rối cậu ấy nữa, nếu tôi lại tìm đấy. Tạm biệt".

      Diệp Tiêu bước nhanh rời khỏi ga tàu điện ngầm, chỉ còn lại mình tôi nhìn vận đồ đen dăng bắt đầu có chút căng thẳng. từ từ thở hắt ra, nhìn vào mắt tôi : "Tôi chính là Nhiếp Tiểu Sảnh."

      thể ngờ được, cảm giác của tôi khi lần đầu tiên nhìn thấy ấy chính là trông ta giống với Nhiếp Tiểu Sảnh trong Liêu trai.

      Còn nhớ lúc đọc cuốn Liêu trai bằng văn đại, mỗi khi đọc đến "Nhiếp Tiểu Sảnh" trước mắt tôi liền lên hình ảnh cổ trang: ấy lặng lẽ náu trong ngôi chùa, có mái tóc dài đen nhánh phủ kín bờ vai, vòng eo thon thả, khuôn mặt hình trái xoan xinh đẹp, và đôi mắt đẹp như nước hồ mùa xuân, cuốn hút nhất chính là đôi mắt buồn man mác của ấy, phảng phất như gợn sóng lăn tăn mặt nước.

      Lúc này, ta đứng trước mặt tôi.

      Nhưng tôi dám nhìn ấy nữa, khuôn mặt giống như hình ảnh bộ phim được phát phát lại, lại lần nữa gợi lên những ký ức hoang tưởng của tôi thời niên thiếu, tôi kìm chế nổi thốt lên câu: "Thực giống quá".

      " giống cái gì?"

      Giống như nghe trong điện thoại, giọng của ấy cuốn hút như nam châm, đây chính là giọng của nhân vật nữ chính trong Liêu trai sao?

      Tôi lúng túng lắc đầu : " có gì, tôi có thể mời uống tách trà ?"

      nghếch mặt : "Tôi là con mồi của rồi, tùy ý thôi".

      Vậy là tôi dẫn rời khỏi ga tàu điện ngầm, trời đổ mưa to hơn ban nãy, chúng tôi vào quán trà đường Thiểm Tây Nam.

      Vừa mới ngồi xuống, liền nhìn vào mắt tôi hỏi: " hình như có chút căng thẳng".

      "Tôi căng thẳng ư?" Tôi cố ý lảng tránh ánh mắt ta, nhìn ra màn mưa ngoài cửa sổ, "Đương nhiên, cùng ngồi uống trà với người chạy ra từ trong Liêu trai sao lại căng thẳng được?"

      Nhưng ta buồn để ý, vẫn nhìn vào mắt tôi, lạnh lùng hỏi: " thực tới Hoang thôn rồi ư?"

      "Đúng thế, tôi đến Hoang thôn, tuyệt đối lừa ".

      "Nhưng 'Hoang thôn' của sai sót quá nhiều, chân thực chút nào cả".

      "Hoang thôn là truyện, truyện chính là con lại của thực và hư cấu mà".

      miệt thị : "Thế xa rời thực tế quá rồi, Hoang thôn của chẳng qua chỉ là bức tranh được nhìn thấy từ xa bằng ống nhòm mà thôi".

      "Đúng thế, Hoang thôn nhất định còn có rất nhiều bí mật tôi vẫn chưa biết". Tôi đâu có muốn ta dắt mũi mình, lập tức chuyển chủ đề: "Bây giờ đến lượt phải trả lời rồi, tên là Nhiếp Tiểu Sảnh sao?"

      Ánh mắt ta vụt lên tia hoảng sợ, tôi đoán chắc là ấy hình như nhớ ra điều gì đó, nhưng suy nghĩ lại trôi ngay sau đó. gật gật đầu : "Đúng thế, tên tôi là Nhiếp Tiểu Sảnh".

      Ba chữ cuối được ta kéo dài giọng, hình như làm kinh động cả những người ở bàn bên cạnh".

      " thể tưởng tượng nổi, đời này lại có tên trùng hợp như vậy". Tôi cười đau khổ : "Cha nhất định chưa từng đọc Liêu trai, hoặc là đọc Liêu trai đến nỗi si mê rồi".

      "Đủ rồi, người tên là gì quan trọng vậy sao?"

      Tôi nhìn vào ánh mắt lơ đãng vô định của ta : "Đúng thế, cực kỳ quan trọng. biết ? Dáng vẻ của rất giống Nhiếp Tiểu Sảnh trong sách viết".

      "Được rồi, tôi nhượng bộ". ta có chút chán nản nhún nhún vai, "Nếu như kiên quyết cho rằng cái tên Nhiếp Tiểu Sảnh này khiến liên tưởng tới ma nữ trong Liêu trai xin hãy gọi tôi là Tiểu Sảnh nhé".

      "Tiểu Sảnh?"

      "Đúng, Tiểu Sảnh của Nhiếp gia".

      Tôi vội vã gật gật đầu: "Ổn đấy, gọi như thế hay hơn nhiều, cảm giác giống như nhà hàng xóm, Tiểu Sảnh".

      Bỗng nhiên, ấy có chút khó chịu: "Tôi rất nhượng bộ với rồi, bây giờ tôi được chưa?"

      "Nhưng tôi vẫn còn rất nhiều điều muốn hỏi mà".

      ta vội vàng đúng lên.

      Tôi theo sau ta : "Nhưng sau này tôi biết tìm ở đâu?"

      "Tôi làm ở cửa hàng kem đối diện, lúc nào cũng có thể tìm tôi".

      ta lao ra khỏi quán tà như con nai, nước mưa ướt át tưới lên người ấy, cúi đầu chạy qua vạch vàng dành cho người bộ rồi chui vào quán kem đối diện bên đường.

      Tôi lúc đó kịp phản ứng lại, vẫn đứng ngay ra ở cửa quán trà, biết có nên tới cửa hàng đối diện . Vài phút sau, ta xuất trong quầy kem, người thay bộ đồng phục màu da cam, mái tóc dài đen nhánh được buộc thành đuôi ngực phía sau.

      "Nhiếp Tiểu Sảnh bán kem?"

      Tôi bỗng bật cười, vài hạt mưa bay đậu mũi.
      AnnabelleGấu's thích bài này.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      NGÀY THỨ CHÍN
      Sáng sớm tỉnh dậy, phát mưa to đêm qua tạnh, nhưng những tòa nhà đối diện vẫn ướt sũng, gian nồng nặc mùi ẩm ướt, biết Hoang thôn có mưa hay nhỉ?

      Kỳ lạ, sao lại nghĩ tới Hoang thôn rồi? Nghĩ tới đây lòng tôi bỗng run rẩy, tôi bước vào nhà vệ sinh nhìn mình trong gương, : "Quên chỗ đó nhé".

      Tâm trạng cũng tốt lên chút ít, tôi mỉm cười với bản thân rồi đánh răng rửa mặt.

      Mấy phút sau, đúng lúc miệng tôi toàn bọt kem đáng răng điện thoại bổng đổ chuông. Tôi kịp súc miệng, vội vàng cầm điện thoại lên, nghe thấy giọng nữ: "Alô, tôi là Hàn Tiểu Phong".

      Là những sinh viên đến Hoang thôn? Tay tôi run rẩy, sau đó cố gắng trấn tỉnh lại : "Các bạn vẫn ở Hoang thôn ư? Lại sao rồi?"

      "Cứu chúng tôi với, phải cứu chúng tôi".

      Tiếng chói tai khiến tôi hoảng sợ, xung quanh hình như còn có cả giọng của những người khác xôn xao.

      Tôi đầy miệng bọt kem đánh răng : "Rút cuộc xảy ra chuyện gì? Hàn Tiểu Phong, từ từ ".

      "Tôi nhìn thấy rồi! Tôi nhìn thấy rồi!"

      Nghe lạc cả giọng, tôi có thể tưởng tượng ra vẻ mặt của ấy.

      "Nhìn thấy gì?"

      "Đêm hôm qua... 12 giờ... tôi... tôi ở trong Tiến Sỹ Đệ... nhìn thấy..." ấy đứt quãng, hình như câu rất lộn xộn, "Tôi nhìn thấy... nhìn thấy... cái đó rồi".

      "Cái gì hả?"

      Thực tế tôi cũng có chút hoảng sợ, tôi sợ hãi ấy ra cái chữ đáng sợ đó.

      Điện thoại vọng ra tiếng khóc của Hàn Tiểu Phong: " biết... nhất định là biết cái đó".

      Tôi biết cái đó? Trời ơi, đó lại là cái gì nữa? Tôi bị hỏi đến độ đờ đẫn rồi.

      Bỗng nhiên, đối phương chuyển thành giọng nam: "Xin lỗi, Hàn Tiểu Phong ấy sao đâu".

      "Cậu là ai?" tôi cảnh giác hỏi.

      "Tôi là Hoắc Cường".

      Tôi thở dài: "Thế rút cuộc xảy ra chuyện gì?"

      "... có chuyện gì cả, bốn người chúng tôi đều rất ổn. Tất cả... tất cả bình thường".

      "Thế Hàn Tiểu Phong sao rồi?"

      "Buổi sáng trước khi ngủ dậy ấy có nằm mơ thấy ác mộng, đến bây giờ vẫn cứ nghĩ là . Bây giờ ấy trấn tĩnh lại rồi, yên tâm ". Giọng Hoắc Cường tỏ ra vô cùng vội vã, "Xin lỗi, làm phiền ".

      Vẫn chưa đợi tôi tiếp, đối phương kết thúc cuộc gọi.

      Tôi từ từ đặt điện thoại xuống, hồi tưởng lại cuộc điện thoại đến từ Hoang thôn vừa xong, sau đó quay lại phòng vệ sinh tiếp tục đánh răng.

      , Hàn Tiểu Phong thể nằm mơ thấy ác mộng, ấy nhất định nhìn thấy gì đó trong Tiến Sỹ Đệ. Những câu Hoắc Cường sua đó ràng là lừa tôi, nhưng tại sao cậu ta phải giấu giếm tôi nhỉ?

      Rút cuộc phát gì ở Hoang thôn?
      AnnabelleGấu's thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :