1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Quán rượu nhỏ yêu nhau - Đan Phi Tuyết (11c)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Avehil

      Avehil Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,993
      Được thích:
      10,260
      Chương thứ mười
      [​IMG]

      Đúng sáu giờ, hôn lễ sắp bắt đầu, Thư Dực phủ lên mình lễ phục dâu trong mơ, lễ phục hiển nhiên là đặc biệt sửa lại theo dáng người nhắn của , cực kỳ vừa vặn. Nhà tạo mẫu tóc đến giúp làm tóc, trang điểm xinh đẹp.

      Bên ngoài, khách khứa ồn ào náo nhiệt, Đàm Hạ Thụ cùng Hàn Chấn Thanh đỡ rượu, Thư Dực ở trong phòng lấy điện thoại gọi cho Phương Ngải, nhưng Phương Ngải tắt máy, liên lạc được.

      Thư Dực lo lắng, có rất nhiều lời muốn cùng Phương Ngải, hi vọng Phương Ngải tới tham gia hôn lễ.

      Chợt có người gõ cửa, mở cửa ra, thấy Hàn Chấn Thanh nhìn mỉm cười, mặc lễ phục ba lớp, tuấn mà mạnh mẽ.

      “Chuẩn bị xong chưa?”

      “Ừ.” Thư Dực mang giày cao gót vào.

      “Mang giày cao như vậy sao? Cẩn thận ngã đó.” nhíu mày, muốn Thư Dực khoác tay mình.

      “Tại sao vẫn chỉ cao tới bả vai vậy?!” Thư Dực nhụt chí, thân thể của hai người chênh lệch quá xa.

      thôi.” Hàn Chấn Thanh ha ha cười, véo má cái.

      tới cuối hành lang, dưới ánh đèn sáng rực, toàn bộ khách khứa đều nhìn về phía bọn họ, Thư Dực khẩn trương đến thở nổi.

      trong lòng kích động: “Tóc em có bị tuột ra hay ? Trang điểm còn OK ? Lễ phục có kéo hết hay chưa?” Bước chân cứng ngắc, bên cạnh Hàn Chấn Thanh tư thế hiên ngang, a. . . . . . Áp lực quá to lớn.

      Hàn Chấn Thanh vẫn duy trì nụ cười, thấp giọng trấn an: “Đừng sợ, em cực kỳ xinh đẹp.”

      “Em cảm thấy sắp té ngã rồi.” rất ít giày cao gót, thế này giống như bằng mũi chân vậy, rất quen, trong đầu bắt đầu tưởng tượng đủ loại tư thế ngã xấu hổ.

      “Có ngã cũng sao, dù sao cũng đỡ em.” Hàn Chấn Thanh bước chậm lại.

      Thư Dực liếc cái, nhìn thẳng về phía trước, bước chân vững vàng, có hốt hoảng lúng túng giống như .

      A, hạnh phúc, có che chở cho .

      Đến cửa hội trường, pháo giấy cùng băng lụa màu tung bay, khách khứa vỗ tay hoan hô, Hùng Bảo Bảo nhảy lên ghế huýt gió, Đàm Hạ Thụ hướng dàn nhạc ra dấu, nhạc vang lên, dâu chú rể lúc này mới xuất .

      Thư Dực nở nụ cười, những người này vừa thân thiết lại nhiệt tình, bọn họ thành tâm chúc phúc cho . Ở giữa mọi người vây quanh, bọn họ đến sân khấu.

      Hôn lễ tiến hành thuận lợi, mọi người vui mừng nâng ly, Champagne chuyển vào từng thùng. Đến thời điểm quan trọng, dâu chú rể trao đổi nhẫn cưới. trường nhất thời yên tĩnh lại để chứng kiến thời khắc lãng mạn này.

      Người chủ trì: “Bây giờ, xin mời chú rể đeo nhẫn cưới cho dâu!”

      Hùng Bảo Bảo phụ trách chụp ảnh, nhảy cả lên ghế mà “tác nghiệp”.

      Hàn Chấn Thanh nâng bàn tay bé của Thư Dực lên, giúp đeo nhẫn.

      “Chờ chút!” Hùng Bảo Bảo đột nhiên kêu to: “Lấy ghế, dâu quá thấp.” (~^^~, bỉ ổi quá, sao lại dìm hàng nữ chính như thế)

      Xôn xao ~~

      Mọi người giật mình cười, Hàn Chấn Thanh lườm Đàm Hạ Thụ, Đàm Hạ Thụ vội vàng kéo Hùng Bảo Bảo, Thư Dực xấu hổ mặt đỏ bừng.

      chuyện đừng thẳng thắn quá như vậy!” Đàm Hạ Thụ khiển trách Hùng Bảo Bảo.

      Hùng Bảo Bảo cãi lại: “Có làm sao? Chiều cao chênh lệch quá nhiều, chụp ảnh khó coi lắm.”

      “Ai, bị em làm tức chết mất.”

      cái gì?” Sắc mặt người đẹp trầm xuống, nắm đấm chuẩn bị.

      Nguy hiểm! Đàm Hạ Thụ nhếch miệng, hé ra hàm răng trắng. “ em đặc biệt ngay thẳng, hổ là vợ trong lòng .”

      Mọi người phá ra cười, người chủ trì vội hoà giải, ồn ào trận, cuối cùng ghế cũng được đưa tới.

      Thư Dực đỏ mặt, bước ghế, vươn tay ra, Hàn Chấn Thanh cầm tay , đeo nhẫn vào.

      “Đó đó!” Hùng Bảo Bảo nhảy lên bàn, bấm máy ảnh ngừng. Hạ Thụ đỡ lấy hai chân vợ, sợ ngã sấp xuống.

      sân khấu, Đinh Thư Dực nhìn nhẫn kim cương ngón tay, mắt ươn ướt. Nhân viên đưa tới chiếc nhẫn khác, Thư Dực giúp Hàn Chấn Thanh đeo lên.

      “Chúc mừng hai vị, chúc hai người vĩnh viễn tắm trong bể tình!” Người chủ trì vỗ tay, dàn nhạc tấu lên, khách khứa đồng loạt hoan hô, Hùng Bảo Bảo kêu to — “Tốt, kiểu nữa nào!”

      dâu chú rể lúng túng, khách khứa cười ồ lên. Đàm Hạ Thụ đau đầu, ai ~~ mặc kệ, buồn bực uống rượu, quyết định mặc kệ bà xã giương oai.

      lúc mọi người kích động, Thư Dực cúi đầu, chỉ lo mở to mắt nhìn lồng ngực Hàn Chấn Thanh. Thực xấu hổ!

      Hàn Chấn Thanh nâng mặt lên, giật mình nhìn cặp mắt đen kia, chỉ cảm thấy ý loạn tình mê. cúi đầu xuống, hơi thở của lướt qua môi, hưng phấn run rẩy, tim đập như nổi trống.

      bao phủ miệng của , say đắm hôn môi. Hai tay vững vàng ôm lấy mặt , cho sức mạnh, khiến quên sợ hãi, cũng quên cả e lệ.

      nụ hôn nóng bỏng đúng tiêu chuẩn, mọi người đánh trống reo hò, Hùng Bảo Bảo cười to.

      Dạ dày Đinh Thư Dực như bị thiêu đốt, đầu óc cũng mơ hồ, cái miệng ấm áp của , đoạt ý thức cùng lý trí của . chìm đắm trong nụ hôn nhiệt tình, cũng ôm lấy .

      Bên kia có đứa trẻ làm đổ Champagne, khóc váng lên, nghe thấy. Đằng trước Hùng Bảo Bảo cười to, khách khứa bàn tán rối rít, cũng nghe thấy. chỉ nghe thấy trái tim mình đập thình thịch, cảm giác được hô hấp của , nụ hôn của , tình cảm ôm ấp trong lòng nhiều năm, cuối cùng cũng có thể bộc lộ.

      Lát sau, rời khỏi môi , dâu mới hai mắt ẩm ướt. xóa nước mắt nơi khóe mắt , mỉm cười tuyên bố: “ em, Thư Dực.” Bọn họ trao đổi lời tuyên thệ.

      “Em cũng , mãi mãi.” Thư Dực ngọt ngào cười .

      Đám đông vỗ tay, người chủ trì tuyên bố hôn lễ hoàn thành.

      tại chúng ta mời dâu tung hoa!”

      đám con độc thân biểu lộ tỉnh táo, hai tay thầm chuẩn bị, Thư Dực giơ cao bó hoa dâu, muốn ném xuống trông thấy thân ảnh quen thuộc kéo va li xông vào hội trường.

      “Phương Ngải?!” kêu lên tiếng, hoa dâu cũng theo đó ném .

      Vật gì vậy?! Phương Ngải giật mình, nhìn bó hoa bay thẳng tới, bịch, rơi vào giữa mặt .

      “A ~~*○◎*%. . . . . .” Phương Ngải tuôn ra chuỗi lời thô tục vô cùng đặc sắc bằng tiếng .

      “Thực xin lỗi, thực xin lỗi, thực xin lỗi!” Thư Dực bị Hàn Chấn Thanh ôm ở trong ngực, vội vàng xin lỗi với Phương Ngải.

      “Chị biết em căm ghét chị mà!” Phương Ngải xoa xoa hai mắt.

      “Em phải cố ý, đó! Em gọi điện thoại cho chị mãi, chị đều tiếp. . . . . . em nghĩ chị tới, em. . . . . .”

      Phương Ngải gầm : “Em cố ý, dùng hoa đánh chị, em hiểm.”

      Những người bên cạnh đều cười, đâu có người nào trông thấy hoa dâu mà tiếp, còn đứng sững sờ để cho hoa đập vào mặt?

      “Phương Ngải ~~” Thư Dực ôm lấy Phương Ngải. “Phương Ngải. . . . . . Ô ô. . . . . . Cám ơn chị. . . . . . Cám ơn chị. . . . . . Phương Ngải. . . . . .”

      “Được rồi được rồi, đừng khóc.” Phương Ngải muốn đẩy ra, nhưng Thư Dực lại ôm chặt tha. Phương Ngải hướng Hàn Chấn Thanh nháy mắt, Hàn Chấn Thanh mỉm cười, kéo Thư Dực ra.

      “Nếu nhờ chị, em biết còn có thể ngu ngốc bao lâu nữa. . . . . .”

      “So–” Phương Ngải giang hai tay, thực kiêu ngạo : “Xem như em may mắn, có người bạn thông minh như vậy!”

      Đàm Hạ Thụ cùng Hùng Bảo Bảo kêu bọn họ ngồi vào dùng bữa. Hiểu lầm tiêu tan, khí vui vẻ, Phương Ngải nếm mấy món ăn, xem thời gian, nâng ly mời rượu cùng mọi người, sau đó đứng dậy cáo từ. “Khách hàng ở New York thúc giục tôi trở về, mọi người từ từ ăn, tôi phải ra sân bay rồi.”

      “Em tiễn chị ra ngoài!” Thư Dực xách va li, kéo lấy Phương Ngải.

      Phương Ngải cười : “Đâu có dâu nào lại rời tiệc trước?”

      Vậy sao? Thư Dực nhìn về phía Hàn Chấn Thanh, cười gật gật đầu, muốn yên tâm tiễn Phương Ngải.

      Bên ngoài quán rượu, Phương Ngải cùng Đinh Thư Dực mặc lễ phục lời từ biệt.

      “Em vào thôi, mặc như thế đứng bên ngoài rất kỳ quái.”

      “Chị thể chờ mấy ngày nữa mới sao?” Thư Dực hai mắt hồng hồng, nỡ để Phương Ngải .

      “Tiểu thư, chị đợi đủ lâu rồi, dù sao vẫn phải kiếm tiền nữa chứ?” Phương Ngải véo mũi . “Khóc đến hỏng hết lớp trang điểm rồi.”

      “Thực xin lỗi, chị đối với em tốt như vậy, em lại cáu kỉnh với chị, hiểu lầm chị.”

      Phương Ngải chẳng muốn nghe những lời này, tinh nghịch ghé vào bên Thư Dực : “Em có biết đêm tân hôn phải làm cái gì ?” (~^^~ mọi người có ai biết ?)

      Thư Dực đỏ mặt.

      Phương Ngải càng cố ý hù dọa : “Nếu phải cởi hết sạch…, áo ngực ma thuật của em vô dụng rồi~~”

      Thư Dực xanh cả mặt, Phương Ngải thấy thế, cười ha ha, xách hành lý ra đón xe. Xem ra, đêm nay Hàn Chấn Thanh lại phải chịu khổ rồi, Thư Dực nhất định phát huy vô cùng nhuần nhuyễn bản tính cây nấm (rụt rè, nhút nhát) của mình.

      . . . . . . . . . . .

      độ cao mấy vạn thước, trong khoang thương nhân của máy bay, Chu Phương Ngải nhìn ra cảnh sắc phía xa ngoài cửa sổ. Tưởng tượng ra đêm tân hôn của Thư Dực, ha ha, khẳng định rất đặc sắc! Thư Dực ngay cả lúc thay quần áo ở nhà , đều cho nhìn thấy, huống chi là Hàn Chấn Thanh! Tưởng tượng đến bộ dáng hoảng sợ của đứa ngốc kia, Phương Ngải liền cảm nhận được khoái cảm khi đùa dai, mỉm cười, tâm tình đặc biệt tốt.

      “Dường như rất cao hứng.” Người đàn ông vẫn luôn ngồi im lặng bên cạnh Phương Ngải đột nhiên mở miệng.

      “Phải” Phương Ngải quay đầu đánh giá người mặc âu phục đen bên cạnh, ta ước chừng hơn ba mươi tuổi, mang kính mắt viền vàng, mũi cao thẳng, đường nét sâu sắc mà nghiêm túc, làm cho người khác có cảm giác ta lãnh khốc vô tình.

      Phương Ngải đoán ta có lẽ là người làm ăn, có thể là muốn đâu họp hành gì đó.

      Mới nãy, ta vẫn luôn chăm chú vào tạp chí tài chính kinh tế, lúc này cặp mắt kia ngược lại rất lễ độ nhìn thẳng vào . Nếu là người phụ nữ bình thường, khi bị ánh mắt sắc bén như vậy nhìn chòng chọc, nhất định ngượng ngùng cúi đầu, hoặc di dời tầm mắt. Nhưng Phương Ngải cũng phải là phụ nữ bình thường, khiêu khích, nhướng mày hỏi: “ nhìn đủ chưa?”

      ta mỉm cười, nụ cười đó làm cho Phương Ngải nghĩ đến 007 trong phim ảnh, khêu gợi mà xấu xa. Bọn họ cũng luôn cười vừa tà ác vừa gợi cảm như vậy, nhưng giây sau lại giết mình rồi!

      “Tôi hôm nay gặp may mắn .” ta .

      “Hử?”

      “Ngồi cùng chỗ với xinh đẹp như vậy.”

      Phương Ngải phóng khoáng đáp: “Cám ơn khen ngợi.”

      “Có chuyện gì tốt sao? cứ mỉm cười mãi.”

      “Đêm nay bạn thân của tôi kết hôn.”

      “A? Đây thực là chuyện đáng chúc mừng.” ta gọi tiếp viên hàng tới, muốn kêu Champagne, sau đó hướng Phương Ngải nháy mắt. “Chúng ta cùng chúc mừng.”

      Được rồi, đính chính chút. tại ta cười đến phong độ như vậy, lại còn mới ca ngợi , nên sửa lại cái liên tưởng về người xấu của mình. ta bây giờ giống như diễn viên diễn vai 007, James Bond.

      Dáng vẻ ta nhìn , tựa như vẻ mặt khi James tính kế phụ nữ. Phương Ngải cũng hướng ta nháy mắt, giống như Marilyn Monroe, cười đến là ngây thơ trong sáng.

      “Được, chúng ta cạn ly.” Dám cua mình, liền cho chết khó coi.

      Rượu đưa tới, ta giúp Phương Ngải rót đầy, bọn họ nâng ly nhìn nhau.

      ta : “Chúc bạn của tân hôn vui vẻ.”

      “Chúc bọn họ trăm năm hảo hợp.”

      Cụng ly, ly rượu trống rỗng, ta lại rót đầy, lại nâng ly, đôi bên lại nhìn nhau.

      “Lần này chúc mừng cái gì?” Phương Ngải hỏi.

      “Chúc tôi ly hôn vui vẻ.” ta nở nụ cười.

      “Hả?” Phương Ngải sửng sốt, nghe lầm chứ?

      “Buổi sáng hôm nay, tôi vừa xong xuôi thủ tục ly hôn, vậy phải thực thú vị sao?”

      “Gạt người?” Phương Ngải cảm thấy ta dọa người.

      ta nhướng mày, từ trong túi móc ra chiếc nhẫn, ném vào ly rượu của . “Nhẫn kết hôn của tôi đó.” Nhẫn kim cương chìm nổi trong ly rượu màu hổ phách, ta : “Tặng .”

      điên à?” Phương Ngải trợn mắt nhìn ly rượu, nhẫn kim cương trong ly sáng bóng biểu thị công khai giá trị của nó. Đáng thương, ta phải vì ly hôn nên loạn óc rồi chứ, tặng người xa lạ nhẫn kim cương?!

      Phương Ngải móc cái nhẫn kim cương ra. “Cầm lấy !”

      ta nhấp ngụm Champagne, có ý định thu hồi nhẫn, chỉ là cười liếc nhìn .

      “Vẻ đẹp của , đáng giá chiếc nhẫn này.”

      tại, James Bond lại biến thành đồ xấu xa rồi, nhìn nụ cười tà mị này, khiến cho kinh tâm động phách . . . . . . Kỳ lạ, tại sao cặp mắt kia lại làm cho trong lòng nhộn nhạo? Chẳng lẽ có cái gì phát sinh sao? Chẳng lẽ cũng có kỳ ngộ?

      Trong khi Chu Phương Ngải bận rộn cùng James Bond chiến tranh mị lực, dưới bầu trời đêm, trong căn hộ, Đinh Thư Dực trốn trong phòng tắm dám ra .

      Bên ngoài, Hàn Chấn Thanh đem vật phẩm trong hành lý của lấy ra sắp xếp xong. Quần áo của treo trong tủ của , giày của đặt bên cạnh giày của , bàn computer của dựa vào của . Tốt, giờ trôi qua, dâu mới của ảnh vẫn chưa có tắm rửa xong.

      Vì vậy lại chuẩn bị đồ ăn khuya, trong hôn lễ khách khứa quá đông, bọn họ đều có cơ hội lấp đầy bụng. Hàn Chấn Thanh chuẩn bị đồ ăn xong, dâu của vẫn thấy bóng dáng.

      Thế này quá khoa trương rồi, liền gõ cửa phòng tắm. “Nước đủ nóng sao?”

      “A? !” Thanh khẩn trương.

      “Rất tốt, còn tưởng em chết cóng ở bên trong rồi.” phải là khẩn trương đến mức dám ra chứ? Hàn Chấn Thanh suy nghĩ.

      Thư Dực ở bên kêu to: “Em sắp xong rồi.”

      Sắp xong . . . . mới là lạ!

      Trong phòng tắm, Thư Dực trợn mắt nhìn chính mình trong gương. Ô. . . . . . có áo nâng ngực, quá . Thực nản quá, bọn họ rốt cục kết hôn rồi, đêm nay phải ngủ ở cùng chỗ, trời ạ! Sắc mặt Thư Dực xanh lét, nhìn thấy thân thể của , thân thể thiếu sức hấp dẫn của ?

      Trời ạ ~~ mới tưởng tượng thôi cũng muốn té xỉu rồi.

      Nghiêng người, nhìn cái mông của mình, mẹ nó! Làm sao lại giống như còn dẹp hơn so với lúc bình thường a? Cúi đầu, nhìn chằm chằm bụng, xong đời, gần đây giống như lại gầy hơn rồi, khoảng cách tới gợi cảm mượt mà còn cả đoạn xa.

      A, Thư Dực muốn gục vào tường mà khóc rống lên. Làm sao bây giờ? muốn để cho trông thấy hình dáng thân thể mình, nhưng bọn họ là vợ chồng, đêm nay nhất định làm kiện kia?

      Ngoài cửa, tính nhẫn nại của Hàn Chấn Thanh sắp dùng hết, thấp giọng uy hiếp: “ đếm tới năm, nếu em ra, phá cửa.”

      Thư Dực sợ tới mức vội vàng đem quần lót mặc vào, may mắn vừa rồi mang đống quần áo vào để chọn lựa. tại quyết định mặc vào toàn bộ! Như vậy thoạt nhìn có vẻ đầy đặn hơn chút a? Áo nâng ngực đặc biệt, đêm nay chết cũng cởi ra, quyết định phải bảo vệ phép màu của mình!

      Nếu dám bức cởi đồ, liều mình với ! Loại siêu này mà bị trông thấy, cũng muốn sống nữa.

      Hàn Chấn Thanh đếm: “Bốn, ba, hai. . . . . .”

      A! Thư Dực luống cuống tay chân, mặc vào quần vải dày rộng, mặc áo nâng ngực, tiếp tục mặc thêm hai áo dài, cộng thêm áo khoác có mũ màu cam. Đợi mở cửa ra, Hàn Chấn Thanh liền ngây người.

      Đây. . . . . . từ trong phòng tắm mù hơi nước bỗng xuất “Tiểu thư thịt cuốn”, đây cợ mới cưới nhắn xinh xắn của sao?

      Tay phải của đè lấy của, mở to mắt nhìn Đinh Thư Dực bé.

      “Em muốn đâu?” Lại còn mang cả bao tay cùng tất, tại muốn trượt tuyết cũng hoài nghi.

      “A? có muốn đâu cả.”

      “Trong nhà rất lạnh sao?”

      “A. . . . . . em nữa.”

      “Phát sốt sao?” sờ trán .

      có.” Mặt đỏ bừng.

      “OK, biết rồi.” Biết khẩn trương cái gì, biết vì sao mặc nhiều như vậy, biết bé này, tật xấu lại tái phát rồi.

      Hàn Chấn Thanh hít sâu cái, vừa bực mình vừa buồn cười, xem ra dù cho bọn họ trở thành vợ chồng, ở cạnh vẫn khẩn trương sợ hãi.

      “Biết cái gì?” Thư Dực hỏi.

      thay đổi chủ ý.” đột nhiên nghiêm túc nhìn , ánh mắt nóng bỏng làm da đầu tê dại.

      “Cái gì?”

      vốn chuẩn bị điểm tâm cùng rượu brandy, ý định cùng em ăn khuya, nghĩ chúng ta lần đầu tiên qua đêm cùng nhau, em có chút khẩn trương. . . . . .” Nhưng nghĩ tới lại “vô cùng” khẩn trương!

      Hả? “Tốt tốt, chúng ta uống rượu!” lập tức về hướng bàn ăn, kéo trở lại, khóa trong ngực mình.

      tại thay đổi ý định.” hôn lên má , thân thể nam tính mạnh mẽ làm cho Thư Dực thần kinh căng thẳng, càng làm kinh hãi hơn chính là lời kế tiếp của – “Chúng ta đừng ăn cái gì, cũng đừng uống rượu.”

      “Vậy chúng ta chuyện chút.” Trời ạ, thân thể của nóng quá!

      càng dùng sức ôm lấy , thét chói tai, cách lớp quần áo, cảm giác được vật cứng rắn nóng bỏng nào đó kề sát vào mình.

      “Quá khứ chúng ta trò chuyện quá nhiều rồi.” nhìn , thanh lười biếng vang lên.

      “Có lẽ chúng ta nên tìm hiểu hơn bối cảnh người kia, hoặc là. . . . . . hoặc là gia đình. . . . . .” cúi đầu ở bên tai thổi khí, khiến cho hoảng hốt tới mức năng lộn xộn.

      “Cái đó vội, chúng ta còn cả đời để có thể tìm hiểu.” nắm chặt cánh tay , kéo vào phòng, dễ dàng như xách con gà con vậy. “ tại, chúng ta lập tức ân ái.” quả quyết , cho phép cự tuyệt, lập tức sợ tới mức ra sức giãy dụa.

      “A, , ! Chờ chút. . . . . .” còn chưa có dũng khí cùng .

      “Như vậy, em mới có thể thực bình tĩnh lại.” Hàn Chấn Thanh đem ném lên giường.

      kêu to: “Tắt đèn, tắt đèn. . . . . .” Ít nhất cần sáng đèn có được ?

      .”

      “Hàn Chấn Thanh, em tức giận đó.” phô trương thanh thế nghiêm mặt quát to, nhưng — có hiệu quả! Hàn Chấn Thanh lên giường, cúi người, hôn lên miệng Thư Dực, bàn tay giữ chặt tay , đầu gối đẩy ra hai chân của , cho nụ hôn vô cùng nóng bỏng. “Để nhìn xem em rốt cuộc tự ti cái gì.”

      “Cứu mạng!” kêu ai oán, tựa như có thảm án sắp phát sinh. Chuyện này là tai họa mà, Đinh Thư Dực bối rối.

      Đêm tân hôn lãng mạn tới đây hoàn toàn biến dạng, bạch mã vương tử trong mơ đè người , sức lực của lớn vô cùng, hai tay vừa kéo vừa cởi. Vèo! Áo lông bay ra.

      Người nào đó kêu gào: “ chờ chút a!” Người khác là xa lạ chuyện nam nữ nên sợ hãi, lại sợ trông thấy thân thể mình.

      để ý tới kháng nghị của , dùng động tác gọn gàng, ý chí kiên quyết cùng hiệu suất kinh người, trong nháy mắt cởi ra lớp quần áo thứ hai của , sau đó lại lớp, lại lớp. . . . . . nhịn được cười to.

      chết mất, rốt cuộc em mặc bao nhiêu đồ vậy?”

      Thư Dực nắm chặt lớp áo cuối cùng người, thở hồng hộc, mặt trướng hồng cảnh cáo: “ cho phép cởi nữa, em tức giận rồi đó. Khốn kiếp, em giận đó!” hiếm khi tục, hiệu quả rất kém cỏi, sợ, còn cười đến rất mê người.

      “Đây là cái cuối cùng sao?” Hàn Chấn Thanh ra tay.

      Dưới tiếng thét của , cái áo cuối cùng bay ra. quát to: “, đồ khốn kiếp, bại hoại! Gặp quỷ . . . . . .”

      cười đến đau cả hàm, là buồn cười quá. Ai, đến tức giận cũng đáng như thế.

      Che mặt, Thư Dực cảm thấy thực khó khăn, khóc. từng nhìn qua cơ thể đầy đặn mượt mà, đáng kiêu ngạo của Phương Ngải; xem xét lại chính mình, thực đến buồn cười, khi học có người còn hoài nghi là con trai, cười nhạo dáng người phẳng lì của .

      Ánh mắt Hàn Chấn Thanh ôn nhu nhìn , thấy khóc, có lẽ chẳng ai có đêm tân hôn đặc sắc như vậy?

      “Làm sao lại khóc ?” Giọng ôn nhu.

      “Tóm lại đừng cởi quần áo của em nữa!” buồn bực.

      cởi quần áo chúng ta làm như thế nào?”

      “Mặc quần áo làm. . . . . .” Trời ạ, dám tin tưởng bọn họ lại thảo luận vấn đề này.

      nở nụ cười, cúi đầu cởi quần , Thư Dực kinh hãi, muốn ngăn trở, muốn cướp lại cái quần. sao, làm cho bận rộn là được. vững vàng tỉnh táo, động thủ rút dây buộc quần bên hông .

      Bàn tay bé ngăn cản, bàn tay to liền đổi hướng tiến công; bàn tay bé đuổi theo ngăn cản, cởi bỏ, đồng thời dùng tay trái gạt hai tay ra, tay phải rút sạch đồ còn lại.

      thích thân thể của em.” , ánh mắt kiên định tại nơi mềm mại, trắng nõn như ngọc. Nơi đó tinh tế, rất trắng, trong có tâm điểm phấn hồng.

      Lồng ngực Hàn Chấn Thanh căng lên, như có lửa cháy mạnh. phóng túng nhìn khắp nơi, làm cho Thư Dực xấu hổ lại thẹn thùng.

      nhíu mày, quay mặt qua chỗ khác, hờn dỗi : “Của em rất !”

      nhưng vừa vặn.” Bàn tay to, bao lại ngực . Khuỷu tay chống ở giường, nghiêng người nhìn đỉnh hồng phấn dưới ngón tay trêu đùa, dần nhô lên.

      làm gì? Thư Dực thở dốc, bụng thấy ngứa ngáy.

      “Hàn. . . . . . Hàn Chấn Thanh. . . . . .” Ánh mắt mơ mơ màng màng. hoang mang bất lực kêu, làm càng bừng bừng phấn chấn.

      Rời ngực, bàn tay xuống bao trùm vùng bụng bằng phẳng mềm nhẵn, thong thả vỗ về, thương làn da .

      “Em chạm vào thoải mái.”

      Tiếng của như có ma lực, khiến say mê. Hai tay của như mang theo lửa ấm, sâu trong cơ thể , có thứ gì đó từng bước vỡ vụn, bị hòa tan.

      Ý chí của Đinh Thư Dực dần dần mềm yếu, thân thể lại căng thẳng. Giọng của đứt quãng: “Em biết . . . . . . em quá gầy. . . . . .” chạm vào có cảm giác gì? thực thích sao?

      “Đừng lo lắng những chuyện ngu xuẩn kia.” cúi người, bóng dáng bao trùm , cái hôn rơi xuống mắt , thân thể nam tính cứng rắn như đá đè ép thân thể nữ tính.

      “Để cho em biết. . . . . . em rất đẹp. . . . . .” Tiếng trầm thấp khàn khàn của , chấn động bên tai .

      khép hai mắt lại, trái tim hưng phấn động, thần kinh khẩn trương chậm rãi buông lỏng. phát mình bắt đầu chờ mong, chờ mong làm nhiều hơn. . . . . . đem bản thân trao cho , hề chống cự.

      Trọng lượng của áp lên , thân thể bọn họ lún xuống đệm.

      Hàn Chấn Thanh hôn thân thể thẹn thùng của Thư Dực, đè nén bản thân gần như điên cuồng, đem thời gian tán tỉnh kéo dài ra. chuẩn bị dùng thời gian cả đêm để âu yếm vợ .

      muốn cho vợ thẹn thùng của biết, thích biết bao.

      muốn cho biết, bọn họ cần mở miệng chuyện, có thể dùng thân thể trao đổi mật ngữ.

      chuẩn bị cho biết rất nhiều lời lặng lẽ, dùng thứ ngôn ngữ chỉ những người nhau mới hiểu, chỉ cần nhau tự nhiên hiểu.

      dùng miệng cùng hai tay chuyện với thân thể , dùng nụ hôn truyền đạt tin nhắn tình , còn có rất nhiều những đốm lửa kích thích, chúng xuyên thấu qua nụ hôn của , lần lượt rơi thân thể .

      Mãi đến khi da của như bị lửa thiêu, đến khi thân thể nhợt nhạt dưới người nhiễm lên lớp đỏ ửng. Khi dùng ngón tay thử dò xét nơi lấp đầy, ẩm ướt nóng bỏng ngọt ngào vì chuẩn bị sẵn sàng. Thế này thực quá kích thích, mất tính nhẫn nại, mút hôn trở nên tham lam đói khát, lưu lại dấu hôn màu đỏ khắp nơi bụng .

      phát ra tiếng kêu e lệ, vặn vẹo thân thể, đè lại hai tay , làm chuyện càng phóng túng hơn. . . . . .

      làm sao có thể!

      Thư Dực kinh hãi, bất ngờ giãy dụa, thân thể bị áp chế, hai tay cũng bị giữ chặt, thể nhúc nhích, chỉ có thể ngừng mà run sợ.

      mở to hai mắt, khoái cảm như dòng điện từ chỗ sâu trong cơ thể nổ tung, mãnh liệt bao phủ lấy . chịu nổi, điên cuồng mà thở dốc, thân thể kịch liệt chấn động.

      Ở giữa hai chân, lưỡi của , ấm áp, kiên định, chậm chạp thay thế ngón tay, thương địa phương riêng tư nhất của . Khoái cảm làm cong người lên, từ đầu tới chân, phảng phất từng như từng cái lỗ chân lông đều hưng phấn mà mở ra hoan nghênh , sa vào loại khoái hoạt mê loạn mà điên cuồng, tầm mắt mảnh mơ hồ, lỗ tai cũng nghe thấy gì, tất cả đều biến mất, chỉ còn lại rung động ở nơi đó, tuôn ra từng đợt rồi lại từng đợt khoái cảm, xiết chặt mỗi dây thần kinh. . . . . .

      Thư Dực bám lấy bả vai , biết mình làm sao lại như vậy, vừa làm cái gì với ?

      vui sướng như điên, tự chủ được mà run rẩy từng trận, thậm chí còn thể khống chế cơ thể mình. cảm thấy bản thân thể thừa nhận nhiều kích thích, nhiều khoái hoạt hơn nữa, nhưng vẫn kiên định thong thả mút hôn liếm láp, đem lần lượt đẩy tới đỉnh cao khoái hoạt, khiêu chiến cực hạn hưng phấn . . . . . . còn bí mật, trái tim cùng cơ thể, đều bày ra trước mặt , chút che dấu, toàn bộ để cho hôn khắp lượt.

      Khi Thư Dực điên cuồng kêu to, dời lên, đè lấy hai vai , đẩy ra chân của , hạ thể vững chắc đặt trước nơi ẩm ướt giữa hai chân , chuẩn xác thẳng tiến. kêu lên, miệng của che phủ miệng , cố hôn sâu.

      Trời ạ! chịu nổi nữa, chặt chẽ mà ẩm ướt khiến cho điên cuồng, nắm chặt cái mông của hướng về phía trước, hoàn toàn thâm nhập vào cơ thể . Thư Dực kêu lên, áp lực dường như muốn xé rách .

      Chết tiệt, biết mình làm đau , nhưng lại dừng được, khoái cảm mãnh liệt làm cho va chạm mỗi lần mãnh liệt hơn, ôm chặt , ở trong cơ thể điên cuồng xông tới. vào mỗi lần sâu hơn, cố ý muốn tới chỗ sâu nhất. ở dưới thân , kích khởi khoái cảm của .

      Thư Dực đổ mồ hôi đầm đìa, khoái cảm cùng đau đớn đều mãnh liệt như nhau. Mãi cho đến bước này, nếm được cái giá của khoái hoạt, xâm nhập làm đau đớn, nhất thời đỏ cả mắt, nhưng có đẩy ra, hơi mở mắt, nhìn thân thể nam tính màu đồng, khỏe mạnh rắn chắc, chìm sâu trong thân thể . . . . . .

      nhìn đôi mắt mờ mịt của , tay trái chuyển qua phía sau đem càng ép sát vào mình, để bọn họ kết hợp càng thêm triệt để. Hai người cùng nhau thừa nhận tiết tấu nguyên thủy nhiệt tình, giống như hai con thú động dục, điên cuồng nhau, nhanh chóng muốn phát tiết. Bọn họ chặt chẽ kết hợp, dùng thân thể trao đổi thứ ngôn ngữ cuồng dã phóng đãng.

      Thư Dực chăm chú vuốt ve , hai chân ôm chặt lấy thân thể cường tráng ẩm ướt đầy mồ hôi, ở trong cơ thể , ngọt ngào xoay chuyển, lần so với lần càng kịch liệt hơn. Giữa nhịp điệu điên cuồng, khoảng cách giữa hai người bị tiêu diệt, bọn họ vuốt ve nhau, cùng nhau thừa nhận kích thích, thân thể của tiếp nhận , cất chứa toàn bộ .

      Thân thể của thỏa mãn, thân thể của cũng rất thỏa mãn, bọn họ cùng nhau trải qua điên cuồng ngọt ngào, hưởng thụ quyền lợi hạnh phúc khi chỉ thuộc về người mình , sau cùng, hai người ôm nhau mệt mỏi thở dốc, trao đổi ánh mắt thâm tình.

      ~_~ Đây chính xác là hậu quả của việc đọc CV trước mà đâm đầu vào làm, tớ đinh ninh truyện này là “rau sạch” nên rất hỉ hả yên tâm, ai ngờ chương cuối vẫn dính H, tuy tớ được trong sáng cho lắm nhưng ed H vẫn là bí não ~_~, nhiều lúc biết mình type cái gì nữa, mọi người đọc hiểu cứ tự bổ não nhé :))

    2. Avehil

      Avehil Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,993
      Được thích:
      10,260
      Kết thúc
      [​IMG]

      Ánh mặt trời thẹn thùng trốn vào trong lòng mây, chịu ló mặt. Chim sẻ buổi sớm ríu rít hàng dây điện vắt ngang giữa khoảng trầm mặc, nhảy nhót đường dây dài. (xl tất cả mọi người vì trình độ tả cảnh dở hơi của tớ :)))

      Mưa kéo dài, gió thổi tới hương vị ẩm ướt, mấy cây hoa nơi ban công nũng nịu đón nhận nụ hôn của mưa, dáng vẻ mềm mại thướt tha lay động. . . . . .

      Đôi tình nhân sau đêm dài, ở tại ban công hưởng thụ bữa sáng, ở dưới mái hiên nhà của bọn họ, cùng nhau hít thở khí trong lành, cảm thụ nhiệt độ hơi chút lạnh lẽo lúc sáng sớm. Mà trái tim của họ lại thấy ấm áp dễ chịu, ấm áp thân thể cũng chỉ vừa mới lui .

      Bọn họ mỉm cười, chăm chú nhìn vào mắt nhau. Hai người cả đêm ngủ, nhưng mặt đều có mỏi mệt, chỉ có tràn đầy thỏa mãn.

      Hàn Chấn Thanh đút cho Thư Dực miếng bánh ngọt. “Ăn nhiều chút, nếu đủ, nướng tiếp.” thích Thư Dực hai má ửng đỏ, thẹn thùng cười, ngoan ngoãn ăn bánh làm.

      Hàn Chấn Thanh trong lòng thở dài — đây mới là cảm giác của gia đình, hạnh phúc cùng an tâm!

      “Ăn rất ngon!” Thư Dực liếm liếm ngón tay, hài lòng nhìn , dùng thời gian cả đêm chứng minh tình say đắm của đối với .

      Bọn họ ở giường lần lại lần trải qua tư vị mất hồn, dùng hết tinh lực mạnh mẽ cuồng dã, ham muốn cùng nhiệt tình tuyệt đối thể là giả vờ.

      Nghĩ đến chuyện làm với , Thư Dực mặt càng đỏ hơn. Nhưng thể phủ nhận, Hàn Chấn Thanh đúng, sau khi ân ái, ngăn cách giữa bọn họ dường như biến mất, rốt cuộc có thể thản nhiên đối mặt , có giữ lại gì.

      “Muốn đâu hưởng tuần trăng mật?” Hàn Chấn Thanh để dao nĩa xuống, đem Thư Dực kéo đến đùi, ôm vào ngực. “Paris? Newyork? London?”

      Thư Dực mỉm cười, ôm cổ . “Đâu em cũng muốn . . . . . . em muốn ở nhà.”

      Ánh mắt như thẫm lại, con ngươi đen phát ra tia ấm áp. Đúng vậy, bọn họ sớm chán ghét phiêu bạt khắp thế giới, còn có cái phong cảnh gì muốn nhìn nữa chứ? có, bọn họ chỉ muốn lười biếng chìm đắm trong ánh mắt người kia.

      đề nghị: “Tối nay, sau khi rời giường, chúng ta mua xe thức ăn về, sau đó ở trong nhà luôn, ra khỏi cửa.”

      “Được.” rất thích. “Vậy quán rượu sao? Làm sao bây giờ?”

      “Khỏi phải lo lắng ──” nắm cái mũi . “ có người trông nom.”

      . . . . . . . . . . . .

      Quán rượu Bạch Hạc, cửa chính đóng chặt, dưới mái hiên bên trong sân, Đàm Hạ Thụ cùng Hùng Bảo Bảo nằm sóng vai, người chỉ phủ tấm thảm.

      “Chúng ta quá tệ rồi!” Hùng Bảo Bảo cào cào đầu tóc rối bời.

      Tối hôm qua giúp Hàn Chấn Thanh tiễn khách khứa xong, cùng Hạ Thụ liền xử lý chỗ rượu whisky còn dư lại, uống đến say khướt, sau đó liền ở trong sân. . . . . . dưới bầu trời đêm. . . . . . thưởng thức ánh trăng, thưởng thức ánh đèn, thưởng thức . . . . uhm. . . . . . thân thể của nhau.

      Đều do hôn lễ lãng mạn cộng thêm khí lãng mạn, hại bọn họ nhất thời xúc động làm chuyện lãng mạn.

      “Có sao đâu? Hai tuần này, Hàn Chấn Thanh đem quán giao cho trông nom rồi.” Đàm Hạ Thụ thảnh thơi phun mấy vòng khói.

      Hàn Chấn Thanh trước khi kết hôn xin hỗ trợ lừa gạt Đinh Thư Dực, kết hôn rồi lại cầu xin hỗ trợ chú ý quán rượu, bạn thân đợi được muốn cùng vợ mới cưới hưởng tuần trăng mật, tại cùng vợ cũng hưởng “tuần trăng mật thứ hai” có làm sao!

      Hùng Bảo Bảo ngáp cái, duỗi người. “Hai người đó biết ra sao rồi?”

      “Có lẽ cũng giống như chúng ta, cả đêm ngủ.” Hạ Thụ ôm lấy vợ, lật mình đè lên người , hào hứng ngẩng cao : “Chúng ta lại tiếp ──”

      “An phận chút , em mệt chết được. . . . . .” Hùng Bảo Bảo véo cánh tay .

      Đây. . . . . . mắng mắng thôi, nhưng rất nhanh liền đầu hàng trước nhiệt tình của Đàm Hạ Thụ.

      Mưa phùn vẫn rơi đều đều, tình ý lan tràn. Giữa sáng ngày đông lạnh lẽo, quán rượu Bạch Hạc chìm giữa sương mù, tĩnh lặng ngắm nhìn những người hoan du.

      【 Hoàn 】

      ———-oOo———-

    3. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :