1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Quá Yêu - Lê Tư (78c)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Tiểu Yên

      Tiểu Yên Well-Known Member

      Bài viết:
      340
      Được thích:
      3,952
      Chương 39

      Di động đột nhiên reo vang, phá tan giấc ngủ của Hạ Dương, lập tức bắt máy, “Alo! Xin chào… Tôi biết! Tôi đến ngay. Cảm ơn cậu, Nhị Hắc!” xoay người xuống giường, “Mẹ nó! Lâm Tây Canh, nếu Kì Kì xảy ra chuyện gì, chết với tôi.” Hạ Dương nhanh chóng mặc quần áo sau đó lái xe lao vút khỏi nhà.

      Rời khỏi nhà Lưu Ỷ Nguyệt, Ngô Nhân Kì lái xe đến luôn quán bar. thể về nhà, thể để cha mẹ thấy bộ dạng vô hồn này của mình, thể lại làm cha mẹ lo lắng.

      đẩy cửa quán bar, với Nhị Hắc, “Nhị Hắc, cho tôi ly rượu!”

      “Rượu gì ạ?” Nhị Hắc hỏi, cậu ta nhận ra Ngô Nhân Kì, chính là Hạ Dương dẫn tới hôm nọ.

      “Gì cũng được!” Ngô Nhân Kì ngồi xuống.

      Nhị Hắc rót bia cho , thấy có vẻ vui, hình như muốn mượn rượu giải sầu. Tuy Ngô Nhân Kì chỉ ghé qua đây lần, nhưng dựa vào phản ứng của Hạ Dương, vị trí của này trong lòng ấy hẳn rất quan trọng. Vì thế, Nhị Hắc cũng chú ý hơn.

      Ngô Nhân Kì gọi hết ly này đến ly khác, bắt đầu chếnh choáng. Mấy gã bàn bên cạnh thấy thế liền liếc mắt ra hiệu với nhau, sau đó đến, ngồi vây quanh , “Tiểu thư! Uống rượu mình vô vị, để chúng tôi tiếp !” gã cợt nhả .

      Ngô Nhân Kì trừng đôi mắt lờ đờ nhìn , “Tránh ra! Tôi cần tiếp!”

      Mấy gã kia nghe vậy liền cười vang lên, những đôi tay bắt đầu an phận. “Làm gì! Tránh ra! Đừng động vào tôi!” Ngô Nhân Kì hất tay bọn họ ra, quát to.

      Nhị Hắc đứng ở quầy bar thấy vậy, vội vàng gọi điện thoại cho Hạ Dương, sau đó nhanh chóng đến chỗ , “Ai nha! Đây là bạn tôi, mấy vị đừng làm càn!”

      Mấy gã này nghe vậy, tức giận đẩy Nhị Hắc ra, “Làm việc của mày , đừng xen vào việc người khác.”

      Nhị Hắc cười cười, “ là bạn tôi mà. Hơn nữa, tôi khuyên mấy vị, bạn trai ấy sắp tới rồi!”

      “Ai nha! Còn dám dọa bọn tao hả? Bạn trai sao? Bọn tao cũng là bạn trai em ấy!”

      “Tôi mà! Lát nữa, đừng trách tôi chưa cho mấy vị, bạn trai ấy phải người dễ chọc vào đâu! Mấy vị thả ấy ra!” Nhị Hắc vừa cười vừa vừa đưa tay chặn mấy người kia. Nếu phải Lưu Ỷ Nguyệt tin tưởng giao quán cho cậu, cậu sớm ra tay rồi. Nhị tin, hạ bọn này chỉ là chuyện .

      “Ôi! Sợ quá!” Đám người tiếp tục cười vang, chúng vẫn cho rằng Nhị Hắc chỉ dọa thế thôi.

      Hạ Dương phóng hết tốc độ đến quán bar, vừa vào cửa, lập tức muốn nổ tung. “Làm gì! Con mẹ nó buông tôi ra!”. xông lên, vặn tay gã về phía sau, “A!” Gã nọ thảm thiết hét tiếng.

      Hạ Dương vô cùng tức giận, vừa ra tay vừa gọi Nhị Hắc, “Nhị Hắc! gọi điện thoại cho cảnh sát Trương, tôi tìm ông ta.”

      Có người bên cạnh nghe thấy vậy, đoán có chút địa vị, khi xe cảnh sát còn chưa tới, lặng lẽ trốn khỏi quán bar. Còn lại vài người bị Hạ Dương và Nhị Hắc áp chế, ngồi xổm mặt đất. Hạ Dương tức giận đá gã, “Muốn gây cũng nhìn xem đây là đâu, chán sống rồi hả? Ngay cả phụ nữ của tao cũng dám động vào, tay nào hả? Tao cắt cho!”

      “Ôi! Hạ thiếu gia, sao hôm nay lại đích thân ra tay vậy?”

      “Làm phiền bạn tôi.” Hạ Dương thấy người vừa tới liền dừng tay, chỉ chỉ mấy gã ngồi mặt đất, .

      Những người liên quan lần lượt bị đưa lên xe cảnh sát, Hạ Dương nhìn Ngô Nhân Kì ngủ gục bàn, bất đắc dĩ lắc đầu, “ biết kiếp trước nợ em cái gì? “

      ôm lấy Ngô Nhân Kì rồi quay lại với Nhị Hắc, “Nhị Hắc! Cảm ơn cậu! Khi nãy đập vỡ gì cứ tính cho tôi. Tôi trước!”

      Nhị Hắc vẫy tay với , “Bỏ ! Cũng nhiều lắm, mau mang ấy về !”

      Hạ Dương ôm Ngô Nhân Kì đến trước bãi cỏ, đột nhiên mở to mắt, mơ mơ màng màng thấy Hạ Dương trước mặt, lập tức đẩy ra, “Tránh ra! tránh ra! Tôi muốn thấy !” ngừng lẩm bẩm, Hạ Dương nghe vậy vừa tức giận vừa buồn cười, “Ngô Nhân Kì, xem hôm nay dạy dỗ em thế nào! Giỏi lắm, uống rượu? Em đúng là càng ngày càng giỏi.” nhét Ngô Nhân Kì vào xe, đôi tay dùng thêm chút lực như để hả giận.

      Xe dừng lại trước khu nhà cách quán bar xa, lầu có căn hộ của Hạ Dương, bình thường dùng đến bao giờ, ngờ cũng có ngày sử dụng.

      “Đây là đâu?” Ngô Nhân Kì cố gắng mở to hay mắt quan sát bốn phía.

      “Nhà .” Hạ Dương trả lời.

      “Hư! Đây phải nhà , cho rằng tôi say sao? Tôi say, tôi biết nhà . ! Đây là đâu? dẫn tôi đến đây, có mục địch gì?” Ngô Nhân Kì túm cổ áo , tức giận hỏi.

      Hạ Dương dở khóc dở cười, nắm lấy tay , “Buông tay! Em muốn giết người hả? Đây là nhà , là mua, được chưa?”

      “Hừ! Đúng là đàn ông chẳng có gì tốt! Thỏ khôn ba hang, phải muốn nuôi bồ nhí chứ?” Ngô Nhân Kì chỉ chỉ đồ đạc trong nhà, lảo đảo vào căn phòng mờ ảo trước mắt. Hạ Dương chậm rãi sau , dám rời mắt.

      Ngô Nhân Kì đẩy cửa phòng ra, bật đèn, “Oa! Giường lớn như vậy, định làm sân bay sao?” vừa vừa đến bên giường, “Có điều, trước tiên cho tôi mượn ngả lưng chút, đau đầu quá!” Vừa xong, lập tức ngã lên lớp ga giường mềm mại.

      “Trời ạ! Nha đầu chết tiệt! Uống rượu vào cái gì cũng dám !” Hạ Dương thiếu chút nữa bị mấy lời của Ngô Nhân Kì bức chết, chỉ có thể nhìn trực tiếp ngã lên giường. đến, cởi áo khoác, đắp chăn giúp , sau đó chính mình cũng nằm xuống, ôm ngủ.

      Qua nửa đêm, Ngô Nhân Kì tỉnh lại, cảm giác bị vật gì đó nặng đè lên lưng, còn có hơi thở nóng rực, đều đều phả vào gáy.

      “Đứng dậy! Đứng dậy!” ra sức đẩy Hạ Dương ngủ say.

      “Làm gì?” Hạ Dương dụi mắt, lẩm bẩm hỏi.

      “Tôi khát, muốn uống nước!”

      “Ừ! Em chờ chút!” Hạ Dương xong, lập tức xốc chăn, nhảy xuống giường. Thừa dịp ra ngoài, Ngô Nhân Kì vội vàng kiểm tra từ xuống dưới, thấy có gì khác thường, ngay cả quần áo vẫn nguyên như cũ mặc dù vô cùng nhăn nhó.

      Hạ Dương bưng chén nước vào, đứng ở cửa phòng nhìn hành động của Ngô Nhân Kì, lạnh giọng , “Yên tâm, chưa làm gì em cả!” bước đến, đưa chén nước cho , “Uống !”

      “Cảm ơn!” Ngô Nhân Kì nhận chén, lập tức cúi đầu, hơi ngượng ngùng.

      nghĩ em say như vậy nên về nhà, mới dẫn em đến đây, nhớ ?” Hạ Dương đứng bên giường hỏi. Ngô Nhân Kì lắc đâu, “ ấn tượng.” trả lời.

      ấn tượng, thế em ấn tượng với cái gì? Uống rượu? Để mấy gã đàn ông tùy tiện sờ? Nhớ ? Hay cả chuyện này cũng ấn tượng?” Hạ Dương trầm giọng hỏi. Nhớ tới việc bị người đàn ông khác sờ mó, lại nghĩ tới hành động đề phòng khi nãy của , Hạ Dương khỏi tức giận.

      Ngô Nhân Kì càng nghe càng cúi thấp đầu, xoa trán rên rỉ, “Đừng hỏi nữa, đau đầu!”

      “Đừng giả bộ với , lúc nào cũng vậy, chịu đủ rồi!” Hạ Dương vẫn chưa hết giận, tiếp tục trách mắng.

      Ngô Nhân Kì ngẩng đầu, nước mắt lập tức lã chã tuôn rơi, “Được! Mấy người đều chịu đủ tôi. Tôi ! Được chưa? ở đây khiến ngứa mắt nữa!” xoay người định xuống giường.

      Hạ Dương lập tức ngăn lại, Ngô Nhân Kì đánh túi bụi vào ngực , “Đừng cản tôi, tôi biến , biến cho các người xem!” hét lớn. Lâm Tây Canh phản bội , bây giờ Hạ Dương cũng thấy phiền toái. Ngô Nhân Kì chưa bao giờ cảm thấy thất bại như thế.

      “Ngô Nhân Kì, em có thể tách và Lâm Tây Canh ra được ? giống ta, giống! Em nghe thấy ?” Hạ Dương hét to vào tai , mặt bỏ bừng, thuận thế ép Ngô Nhân Kì lên giường.

      “Có gì giống? Các người đều chán ghét tôi! Chán ghét tôi! Rốt cuộc tôi tốt chỗ nào?” Ngô Nhân Kì nhắm mắt lại, hoàn toàn đánh mất bình tĩnh và lý trí, chỉ muốn bỏ cuộc.

      Hạ Dương giữ chặt hai vai , “ em, Kì Kì, em biết mà.” ra sức giải thích.

      Ngô Nhân Kì lắc đầu, căn bản nghe thấy gì, “, tôi tin, tôi tin.”

      Hạ Dương cúi đầu, che lại bờ môi lải nhải của . Nụ hôn của , bá đạo mà nhiệt liệt, thèm thăm dò, mà trực tiếp tiến vào. Ngô Nhân Kì lập tức choáng váng, biết sai lầm, nhưng vẫn tan chảy trong vòng tay , lời . “Ưm” Tiếng rên chợt bật ra từ cổ họng, hận thể lập tức xấu hổ mà chết , nhưng thân thể hoàn toàn có dấu hiệu chống lại người đàn ông bên , ngược lại dường như nhích lại chút, gần hơn chút.

      Bờ môi nóng ran gặm nhấm cần cổ trắng ngần, cẩn thận nhấm nháp da thịt mềm mại, khơi lên ngọn lửa mãnh liệt, nháy mắt nuốt gọn hai người trong đó. Hạ Dương bắt đầu cởi quần áo , đôi tay Ngô Nhân Kì vô lực, mặc muốn làm gì làm.

      Quần áo lần lượt rời khỏi người Ngô Nhân Kì, bay xuống nền nhà. Từng tấc da thịt mềm mại lên trước mắt Hạ Dương. Dáng người cân xứng, mịn màng, tựa như phải thân thể, mà là kiệt tác nghệ thuật. Ngô Nhân Kì vội vàng lấy tay che mặt, hai chân khép chặt, lạnh run.

      Hạ Dương nâng người lên, trực tiếp cởi bỏ quần áo của mình, cũng là cho Ngô Nhân Kì cơ hội đổi ý, nhưng hoàn toàn phản ứng, vẫn yên lặng nằm đó. Hạ Dương vui sướng điên cuồng, “Kì Kì.”. ngừng thào gọi, cả người lại nóng rực.

      “A!” Ngô Nhân Kì nhịn được kêu thành tiếng. Giờ phút này, nam nữ khác nhau. cảm nhận được, mình là lạnh, là nóng, mình mềm mại, cứng rắn.

      Hạ Dương biết sợ, nhàng thầm vào tai , “Đừng sợ, làm em đau!”

      ra, Ngô Nhân Kì nghe thấy bất cứ điều gì, trong đầu ong ong. Rốt cuộc làm gì? Có phải trả thù Lâm Tây Canh ? muốn đem thứ quý giá nhất của mình dâng cho người khác sao?

      Hạ Dương mút chặt từng tấc da thịt , bàn tay từ từ xuống dưới, khẽ dùng sức tách hai chân ra, nhàng thăm dò.

      Cả người như ngọn lửa, thể trốn tránh, Ngô Nhân Kì cắn cắn môi dưới, ngượng ngùng rên rỉ, “…Ưm…Ưm…” Thân thể mềm nhũn, theo đôi tay càng ngày càng ướt át, càng ngày càng giống chính mình.

      Hạ Dương lã chã mồ hôi, ngón tay cảm nhận được thay đổi của , rất muốn liều lĩnh xông lên, nhưng chút lý trí còn sót lại kiềm chế .

      Hạ Dương buông Ngô Nhân Kì ra, phủ phục bên người . Hai người đều thở hổn hển. Ngô Nhân Kì biết mình phải trẻ con, tuy làm đến cùng, nhưng cũng thể quay đầu lại nữa rồi.

      Hơi thở dần bình ổn trở lại, Ngô Nhân Kì vẫn nằm trọn trong ngực Hạ Dương, nhưng dám ngẩng đầu nhìn , vô thức phủ nhận đột phá trong mối quan hệ của họ.

      “Vì sao?” hỏi.

      “Chuyện gì?” Hạ Dương hỏi lại.

      “Vì sao làm đến cùng?”

      “…”

      Rất lâu sau, khi Ngô Nhân Kì sắp ngủ, Hạ Dương mới , “ hy vọng, đến khi trời sáng phải nhìn thấy gương mặt hối hận của em.”

    2. Tiểu Yên

      Tiểu Yên Well-Known Member

      Bài viết:
      340
      Được thích:
      3,952
      Chương 40

      Lâm Tây Canh nhìn xuống, trước mặt là đôi tay linh hoạt, “Được rồi!” Lưu Ỷ Nguyệt chỉnh lại cà vạt, phủi phủi đầu vai , ngẩng đầu . Đầu lông mày của dãn ra, ánh mắt sáng ngời nhìn . kiễng chân, khẽ vuốt bờ môi , cười “Rất tuấn tú!”.

      Lưu Ỷ Nguyệt xoay người, muốn ra khỏi phòng ngủ, tay bị Lâm Tây Canh giữ chặt, lập tức bị kéo vào lồng ngực , “Sao vậy?” giọng hỏi. Từ tối qua, rất hay trầm mặc, dường như có nhiều tâm .

      xin lỗi! Ỷ Nguyệt!” tựa đầu vào vai , nhàng .

      “Ừm! Tại sao? Sao lại xin lỗi?” Lưu Ỷ Nguyệt khó hiểu.

      “Tối hôm qua, làm em đau.” Lâm Tây Canh buồn bã . tự thấy mình như dã thú, chỉ muốn giải phóng nỗi bất an trong cơ thể.

      “Em tưởng gì, bỏ ! Ra ngoài ăn sáng, còn làm nữa.” Lưu Ỷ Nguyệt cười cười , đoạn kéo ra khỏi phòng ngủ. Sáng sớm nay ngủ dậy, cả người đau đớn, thắt lưng như muốn gãy ra, bụng dưới đau lâm râm, mơ hồ chảy máu, ngờ lại để ý, còn nhàng an ủi .

      bàn ăn, Lâm Tây Canh chăm chú nhìn Lưu Ỷ Nguyệt đối diện, ngờ có thể bình tĩnh, lạnh nhạt như thế. thà bị đánh, mắng, cũng muốn nhìn thấy vẻ mặt bình tĩnh ấy của . bao lâu nữa đến hôn lễ của , nước đến chân rồi. bỗng nhiên cảm thấy vận mệnh bất công, khi còn tự do tự tại lại gặp được , mãi đến khi đính hôn, mới đưa đến bên . Ông trời thích đùa!

      Ăn sáng xong, hai người cùng nhau ra khỏi nhà, nhưng cùng. xe của , ngồi xe bus, đây là nguyên tắc của Lưu Ỷ Nguyệt.

      Ở công ty, là thủ trưởng, là cấp dưới, chưa bao giờ vượt qua giới hạn này, cũng ai có thể nhìn ra điểm khác biệt giữa hai người.

      Đóng cửa nhà lại, là nam, là nữ, vô cùng ăn ý. Nhưng bất kể ở đâu cũng chưa từng đề cập đến hôn lễ kia, giống như có đám cưới nào hết, giống như Lâm Tây Canh chỉ là người đàn ông của , ai có thể cướp .

      Ngày nào Lâm Tây Canh cũng nghĩ đến đám cưới ấy, nó chẳng khác nào vách ngăn giữa và Lưu Ỷ Nguyệt. “Trong nhà hồng kì đổ, bên ngoài cờ màu phất phới”, trình độ này làm được, tin rằng Lưu Ỷ Nguyệt cũng thế. Nhạc dạo của hôn lễ cũng chính là khúc nhạc cuối cùng của .

      Tây Canh, sao vậy? Sao lại ngẩn người như thế?” Ngô Nhân Kì bĩu môi, nũng nịu trách khéo.

      “Hả? Cái gì?” Lâm Tây Canh lập tức hoàn hồn, thấy Ngô Nhân Kì tươi cười nhìn .

      xem xem, danh sách khác mời thế này được chứ? Có thiếu ai ?” Ngô Nhân Kì đặt tập giấy vào tay , chờ xem xét.

      Những cái tên trước mắt như hàng vạn con dao nhọn đâm vào trái tim Lâm Tây Canh. Đây là danh sách khách mời trong đám cưới , bên cạnh là vợ sắp cưới của , nhưng người lại ở ngoài kia, cách nhau vài bước chân, lại là hai thế giới hoàn toàn khác. Lâm Tây Canh đột nhiên cảm thấy thế giới này của lạnh lẽo biết bao.

      Ngô Nhân Kì nhếch môi, khỏi khâm phục chính mình, “Ngô Nhân Kì, ngờ mày có thể làm được như vậy!” vừa nghĩ, vừa lẳng lặng quan sát từng thay đổi mặt Lâm Tây Canh, ra trước đây ngu ngốc. Chỉ cần đứng ở góc độ người xem, có thể thấy miễn cưỡng đến mức nào, qua loa đến mức nào.

      nhìn cánh cửa đóng chặt, biết người ngoài kia nghĩ gì, nhất định là tức điên rồi. Lúc này, thậm chí Ngô Nhân Kì chỉ muốn cười sảng khoái, ngày làm đức ngốc tốt biết bao.

      “Thiếu ?” Ngô Nhân Kì hỏi lại, nhìn Lâm Tây Canh tập trung.

      “Chắc là có!” Lâm Tây Canh thuận miệng trả lời.

      “Mẹ bảo nhất định được thiếu, nhất là những người quan trọng. Thế nên phải kiểm tra cẩn thận!” Ngô Nhân Kì tiếp tục cường điệu.

      Lâm Tây Canh lên tiếng. danh sách, kín mấy tờ giấy, mấy trăm người, số người chỉ mới gặp lần, nhưng dựa theo địa vị hai nhà Lâm Ngô lại thể thiếu, Lâm Tây Canh muốn bật cười. Quan trường, thương trường, các ngành, các nghề, người thân, bạn bè, chỉ nghĩ thôi cũng thấy náo nhiệt. Nhưng mấy trăm người này có bao nhiêu người lòng chúc phúc , lại có bao nhiêu người muốn lấy lòng .

      “A! Em nhớ rồi, còn thư kí Lưu!” Ngô Nhân Kì lớn tiếng kêu lên, vội vàng đoạt lấy danh sách trong tay Lâm Tây Canh, viết tên Lưu Ỷ Nguyệt vào, viết xong còn quên giơ lên trước mặt Lâm Tây Canh, “ Tây Canh, tên thư kí Lưu em viết sai chứ?” hỏi, vẻ mặt vô cùng ngây thơ, nào ai biết khi viết ba chữ Lưu Ỷ Nguyệt kia, lòng đau như cắt.

      “Lưu Ỷ Nguyệt, Ỷ Nguyệt, chính là đồng với tháng , bởi vì tôi sinh vào tháng .” Trong đầu đột nhiên vang lên giọng trong trẻo của Lưu Ỷ Nguyệt, Lâm Tây Canh ngẩn người nhìn tên . ! Cái tên này nên xuất trong danh sách khách mời, mà phải là ở vị trí dâu trong thiệp mời đám cưới của .

      “Kì Kì, tạm thời thế này thôi , rất bận!” Lâm Tây Canh bực bội .

      Thấy có ý tiễn khách, Ngô Nhân Kì những tức giận mà còn bày ra vẻ mặt ngây thơ, nhanh chóng cất danh sách vào túi, “Được, em trước. từ từ làm việc, em làm phiền nữa!”

      Ngô Nhân Kì ra khỏi văn phòng, Lưu Ỷ Nguyệt thấy liền đứng lên, , “Ngô tiểu thư về ạ!”

      “Dạ, em về đây ạ! Tây Canh bận quá, đưa danh sách cho ấy kiểm tra cũng có thời gian, cái gì cũng phải tự em quyết định, bận chết mất!” Ngô Nhân Kì cười rạng rỡ, nghe có vẻ trách móc nhưng ngữ điệu lại vô cùng thỏa mãn.

      “Vậy sao!” Lưu Ỷ Nguyệt cũng cười nhìn ấy, còn có thể gì chứ?

      “Đúng rồi! Thư kí Lưu, chị xem xem, em viết sai tên chị chứ?” Ngô Nhân Kì ra vẻ sực nhớ tới, vội vàng lấy danh sách ra khỏi túi.

      “Tôi?” Lưu Ỷ Nguyệt nhíu mày, mình cũng là khách mời sao?

      “Đúng vậy, khách công ty đương nhiên ít, thư kí Lưu càng thể thiếu.” Ngô Nhân Kì , “Đúng chị?” chỉ chỉ danh sách, trộm nhìn vẻ mặt Lưu Ỷ Nguyệt.

      “Đúng rồi!” Lưu Ỷ Nguyệt thản nhiên trả lời.

      “Vậy là tốt rồi. Thế thôi! quấy rầy chị làm việc nữa. Em đây! ngờ mỗi đám cưới lại mệt vậy!” Ngô Nhân Kì lại cất danh sách vào túi, khẽ than thở.

      Lưu Ỷ Nguyệt lạnh nhạt nhìn vẻ mặt vui vẻ của Ngô Nhân Kì, ra rất muốn với ấy, cho dù hôn lễ có thể tổ chức, cũng thể tham gia, nhưng có vẻ nhiều lời chỉ vô ích, im lặng vẫn tốt hơn.

      Ngô Nhân Kì vào thang máy, cuối cùng cũng có thể tháo mặt nạ xuống, gương mặt tươi cười biến mất, thay vào đó là ánh mắt lạnh như băng, “Tôi để hai người sống vui vẻ. Ngô Nhân Kì, cố lên! Mày có thể làm được!”. nắm chặt tay, thào tự . Cuối cùng cũng dần trưởng thành. Cuộc sống là vô cùng cay đắng, vô cùng khổ đau. biết, bởi vì trong miệng lúc này tràn ngập vị đắng ấy.

      Có người với , khổ đau của mỗi người chỉ có thể tự mình nếm trải, bất kể ai cũng thể thay thế. Người này còn với , hãy dũng cảm! Lúc này, dũng cảm, chỉ nếm, mà còn nuốt vào trong. Nhưng khi nào mới đến vị ngọt? Rốt cuộc có thể chịu đựng bao lâu, có thể đến khi khổ tận cam lai hay ? Ngô Nhân Kì nghĩ vậy, đột nhiên cười rộ lên.

      vào phòng Hạ Dương. đáng buồn! Khi Ngô Nhân Kì bỏ mặt nạ xuống, liền có nơi nào có thể , chỉ có thể trốn ở đây. Muốn vào nhà rất đơn giản, mật mã điện tử mở cửa chính là sinh nhật của . Căn phòng mang nhiều dấu ấn về như thế, rốt cuộc Hạ Dương chuẩn bị bao lâu? Lúc này, nơi đây chính là thành lũy để náu.

      Hạ Dương đẩy cửa vào, tìm thấy Ngô Nhân Kì giường lớn trong phòng ngủ. nằm im như chết.

      “Đứng lên, kẻo cảm!” Hạ Dương đến, kéo Ngô Nhân Kì dậy, thấy sắc mặt trắng bệch, tức giận hỏi, “Làm gì mà mệt mỏi như thế?”

      Ngô Nhân Kì trừng mắt nhìn , “ quản tôi hả? Tôi sẵn lòng, tôi vui bọn họ cũng được sống dễ chịu.” giận dỗi trả lời.

      “Được, được! Em sẵn lòng! Đứng lên, ăn chút gì . Muốn trường kì kháng chiến phải khỏe mạnh , kẻo lại ngã gục trước khi lâm trận. Đến đây !” Hạ Dương kéo ra khỏi phòng ngủ.

      Trong phòng khách, thấy mấy cà men bàn trà, nhìn lướt qua, chính là món sushi thích. Hạ Dương ngồi xuống, mở hộp ra, đặt đũa lên cho , “Ăn !”.

      Ngô Nhân Kì thèm dùng đũa, trực tiếp dùng tay cầm sushi bỏ từng miếng, từng miếng sushi vào miệng. Hạ Dương đúng, cơ thể chính là tiền vốn của cách mạng, vì cuộc chiến thuốc súng, phải chuẩn bị tốt.

      “Hôm nay em đến Lâm thị?” Thấy nuốt xong mấy miếng sushi, Hạ Dương mới hỏi. Ngô Nhân Kì gật gật đầu.

      ! cho bọ họ xem danh sách, tôi còn viết thêm Lưu Ỷ Nguyệt.” Ngô Nhân Kì trả lời, xong tiếp tục ăn ngon lành.

      “Kì Kì, phản đối em trút giận. Quan trọng là em đừng ép buộc chính mình, nếu cần ra tay.” Hạ Dương .

      “Ra ray? ra tay? Tôi cần. Tôi thảm hại như thế này, cũng có phần, đúng ?” Ngô Nhân Kì cười lạnh.

      “Chẳng lẽ em muốn cả đời lún sâu trong cát sao? Em tưởng rằng vùi trong đó sao ư? Kì Kì, em thử nghĩ xem, sao có thể biết sau khi vạch trần mọi việc em đau khổ đến mức nào, nhưng đau ngắn còn hơn đau dài.” Hạ Dương nhíu mày, .

      “Đủ rồi! Đừng nữa! Cảm ơn lo lắng cho tôi, cảm ơn ý tốt của . No rồi! Tôi về nhà đây!” Ngô Nhân Kì xoa xoa tay, đứng lên.

      Hạ Dương giữ chặt lại. Ngô Nhân Kì như vậy làm bất ngờ, có số việc nằm ngoài dự đoán của , giống như thay đổi này của Ngô Nhân Kì. Tức nước vỡ bờ, có lẽ chính là như thế.

      “Kì Kì, chẳng lẽ em vẫn muốn kết hôn?” sợ hãi hỏi.

      “Xùy! Tôi cao cả như thế. Đương nhiên tôi kết hôn, tôi dốt, chứ ngốc.” Ngô Nhâu Kì cười giễu.

      “Vậy rốt cuộc em muốn làm gì? cho biết, Kì Kì, em muốn làm gì?” Hạ Dương nắm chặt tay .

      “Tôi muốn làm gì? Tôi muốn Lâm Tây Canh phải mất mặt, muốn Lưu Ỷ Nguyệt bị dằn vặt. Tôi muốn trả lại họ nỗi đau gấp trăm lần những gì tôi phải chịu, , thậm chí còn nhiều hơn thế.” Ngô Nhân Kì tàn nhẫn trả lời.

      Nghe xong những lời ấy, Hạ Dương liền biết kế hoạch của mình thành công, thậm chí thành công rực rỡ. Khi tính toán kế hoạch này, nghĩ đến phản ứng của Ngô Nhân Kì, xem ra đánh giá thấp rồi, Hạ Dương thầm nghĩ.

      Lưu Ỷ Nguyệt vào văn phòng. Nắng chiều buông xuống, ánh sáng trong phòng lờ mờ, . Lâm Tây Canh trầm ngồi trong bóng tối, tiếng bước chân Lưu Ỷ Nguyệt cũng đánh thức .

      “Sao bật đèn?” Lưu Ỷ Nguyệt vừa vừa đưa tay bật đèn bàn lên, “Sao vậy?” vừa ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt chăm chú của Lâm Tây Canh.

      Lâm Tây Canh vươn tay về phía Lưu Ỷ Nguyệt, để vòng qua bàn về phía , khi còn cách bước, Lâm Tây Canh vội vã kéo mạnh , “A!”, Lưu Ỷ Nguyệt chỉ kêu lên tiếng ngã vào lồng ngực rắn chắc của .

      cho biết, nên làm thế nào?” Lâm Tây Canh cắn cắn lỗ tai , hỏi.

      Lưu Ỷ Nguyệt trả lời, chỉ yên lặng nằm trong lòng , hai tay nhàng vuốt ve tấm lưng , trấn an hơi thở nóng bỏng của .

      ! !” Lâm Tây Canh vô vọng nhắc nhắc lại. Vòng tay vẫn chặt chẽ như thế, chỉ có điều hoàn toàn im lặng.

      “Ha ha.” Lâm Tây Canh khẽ cười khổ, “ vô dụng. nên hỏi em, ràng biết trước mọi chuyện thế này, bây giờ lại muốn em gánh vác.” nâng gương mặt Lưu Ỷ Nguyệt lên, nhìn thẳng vào mắt .

      hút thuốc sao? Cả người nồng nặc mùi khói thuốc.” Lưu Ỷ Nguyệt cười sâu, cố ý nẻo.

      “Trong nhà hồng kì đổ, bên ngoài cờ màu phất phới”: ý chuyện ngoại tình, có vợ còn nuôi bồ nhí bên ngoài.

    3. Tiểu Yên

      Tiểu Yên Well-Known Member

      Bài viết:
      340
      Được thích:
      3,952
      Chương 41

      Từ hôm đó, Ngô Nhân Kì rất hay xuất ở Lâm thị. Quần áo lộng lẫy, trang sức tinh xảo, ăn khéo léo, hiển nhiên là nữ chủ nhân tương lai của Lâm thị. vừa bước vào đại sảnh, nhân viên tiếp tân đứng cả lên, “Ngô tiểu thư!”

      “Xin chào! Ngại quá, lại quấy rầy moị người. Đây là chút lòng thành, mọi người nếm thử chút!” Ngô Nhân Kì cười ngây thơ, lấy từ túi ra hộp sô la cho nhân viên tiếp tân.

      “Cám ơn, Ngô tiểu thư! Chúng tôi mới ngại, để tiểu thư thường xuyên mời khách như thế.” Nhân viên tiếp tân vừa nhận vừa .

      có gì! Mấy chị làm việc tiếp , em lên trước!” Ngô Nhân Kì vẫy tay, nghe những tiếng thầm bên cạnh.

      “Ôi! tốt số! Đúng là vừa xinh đẹp, vừa có tiền.”

      “Tôi thấy Lâm tổng mới tốt số, được cả người lẫn của, sau này Ngô thị còn phải Lâm thị sao?”

      “…”

      Ngô Nhân Kì bước vào thang máy, vẻ mặt có chút đăm chiêu. Người khác đều tốt số, chỉ mình mới biết, nội tâm mình hoàn toàn được như vỏ bọc chói lọi ấy. “Được cả người lẫn của? Ngô thị, Lâm thị, Lâm Tây Canh, tôi muốn xem chọn cái gì? Tiền đồ như gấm thêu hoa hay tình như trăng trong nước?” Ngô Nhân Kì lẩm bẩm, “Tôi cho ngồi hưởng tề nhân chi phúc.”

      Ra khỏi thang máy, Ngô Nhân Kì liền nhìn thấy nơi trước đây rất ít tới, dạo này lại thành khách quen. Trước đây luôn sợ Lâm Tây Canh mất hứng, sợ đánh mất hình tượng trước mặt Lâm Tây Canh, thế nên lúc nào cũng nhìn sắc mặt mà sống, lên xuống theo tâm trạng thất thường của . Lúc này Ngô Nhân Kì mới phát , trước đây mình nực cười đến mức nào, chẳng trách Lâm Tây Canh , ngay cả chính cũng khinh bỉ Ngô Nhân Kì của quá khứ. Người tự mình sao khiến người khác mình được. Ngô Nhân Kì quyết định, ai nữa, bù lại, bản thân nhiều hơn chút.

      tại, muốn đến đến, muốn , ra về tự nhiên, ai cũng có quyền ngăn cản, ngay cả Lâm Tây Canh cũng được.

      “Thư kí Lưu!” Khi Lưu Ỷ Nguyệt còn chưa mở miệng, Ngô Nhân Kì chào hỏi trước.

      “Ngô tiểu thư!” Lưu Ỷ Nguyệt đứng lên, khỏi thầm nghĩ, gần đây, mỗi lần ấy tới khí lại khó chịu.

      Tây Canh ở đây chứ? Em tự vào.” Còn chưa hỏi xong, Ngô Nhân Kì đến, thèm gõ cửa, mà trực tiếp mở cửa vào, cho Lưu Ỷ Nguyệt cơ hội ngăn cản. Lưu Ỷ Nguyệt nhíu mày, ấy thay đổi, thậm chí thay đổi rất nhiều.

      Tây Canh.” Ngô Nhân Kì vẫn cười rạng rỡ, ngây thơ như trước. vào văn phòng, quả nhiên thấy vẻ mặt hờ hững của Lâm Tây Canh.

      “Việc gì vậy? Kì Kì!” Lâm Tây Canh thầm thở dài, gần đây Ngô Nhân Kì rất hay ghé thăm văn phòng , đều là chút việc vặt, nhưng dường như này quyết định được. Có lẽ cảm thấy tội lỗi, nên mới cố gắng chiều chuộng như thế.

      “Cũng có việc gì lớn lắm, chỉ là về phần khách sạn có số việc cần bàn bạc với chút. Còn nữa, ảnh viện gọi điện tới, có thể lấy ảnh, em muốn hỏi khi nào có thời gian thôi.” Ngô Nhân Kì nhàng .

      “Chuyện khách sạn em quyết định là được rồi. Còn ảnh họ thể mang đến sao? Trực tiếp đưa đến nhà mới là tốt nhất.” Lâm Tây Canh trả lời.

      “Có thể có thể, nhưng em muốn tự mình lấy, chưa vừa ý chỗ nào còn có thể sửa. có thời gian ? Tây Canh.” Ngô Nhân Kì lập tức phủ định quyết định của Lâm Tây Canh. Nếu là trước đây, nhất định làm theo ý , nhưng tại, tiếp tục như thế nữa. phải là Ngô Nhân Kì, chứ phải Ngô Nhân Kì của Lâm Tây Canh.

      xin lỗi! Kì Kì, có thời gian. Nếu , tự em !” Lâm Tây Canh cau mày, ràng có điểm hợp lý, nhưng nhất thời lên lời.

      là!” Ngô Nhân Kì giả bộ giận dỗi, chu miệng , vừa lúc thấy Lưu Ỷ Nguyệt bưng trà vào, ánh mắt chợt lóe lên, “Thư kí Lưu! Cuối tuần này chị có rảnh ?” hỏi.

      “Hả? Có! Có việc gì sao? Ngô tiểu thư.” Lưu Ỷ Nguyệt hỏi.

      “Là thế này, em muốn tìm người lấy ảnh cưới với em. Tây Canh rảnh, chị cùng em được ?” Ngô Nhân Kì cười với Lưu Ỷ Nguyệt, ánh mắt bỏ sót thoáng suy tư mặt .

      “Tôi? Hình như thích hợp?” Lưu Ỷ Nguyệt cười gượng.

      “Có gì thích hợp đâu, em có chị em , chị cùng giúp em yên tâm hơn. mà! Chị Ỷ Nguyệt, được ?” Ngô Nhân Kì ra vẻ nũng nịu, lắc lắc cánh tay Lưu Ỷ Nguyệt. Lưu Ỷ Nguyệt bất đắc dĩ gật đầu. “Cám ơn chị! Chị ở đâu? Em đến đón chị.” Ngô Nhân Kì vui mừng .

      cần, tôi tự được rồi! địa chỉ , tôi chờ ở đó.”

      “Được!”

      Lâm Tây Canh bị gạt sang bên, đột nhiên có dự cảm chẳng lành. Nhưng rốt cuộc hợp lý ở đâu? Nhất thời thể nghĩ ra.

      Cuối tuần, Lưu Ỷ Nguyệt đúng giờ đứng trước cửa ảnh viện đợi Ngô Nhân Kì. Đây là ảnh viện cao cấp trong vùng, có thể tiêu tiền ở đây dâu chú rể phú cũng quý. Lưu Ỷ Nguyệt nhìn áo cưới ma nơ canh, ren đính kim cương rực rỡ. Nhưng ánh mắt ma nơ canh trống rỗng, giống như tâm trạng lúc này vậy.

      Xe Ngô Nhân Kì đỗ ở bãi đất trống trước cửa ảnh viện, nhìn cách ăn mặc tùy tiện của Lưu Ỷ Nguyệt, lại nhìn quần áo người mình, thầm cười lạnh.

      “Thư kí Lưu, ngại quá! Khiến chị đợi lâu, tắc đường.” Ngô Nhân Kì đến trước mặt Lưu Ỷ Nguyệt, ra vẻ có lỗi . Lưu Ỷ Nguyệt lắc đầu, “ sao! Tôi cũng mới đến lát thôi. Chúng ta vào thôi!”. chỉ mong khoảng thời gian này trôi qua nhanh chút.

      Hai người vào ảnh viện, phục vụ lập tức nhận ra Ngô Nhân Kì, ân cần tiếp đón hai người. Mọi thứ đều chuẩn bị cẩn thận, chỉ đợi Ngô Nhân Kì kiểm tra.

      Ngô Nhân Kì mở tập ảnh ra, nhanh chậm lật trang, ra xem, mục đích chính chỉ để người bên cạnh xem mà thôi. “Thư kí Lưu, hôm chụp ảnh quả ồn ào. Chiếc áo cưới này là mẹ chồng em chọn, mẹ em lại thích, còn ghen với bà ấy, chị có buồn cười chứ?” che miệng, cười khẽ.

      Ngô Nhân Kì vừa , vừa cố ý đưa tập ảnh đến trước mặt Lưu Ỷ Nguyệt, chỉ chỉ vào áo cưới người mình. Lưu Ỷ Nguyệt thể nhìn. Chiếc áo cưới kia quả hợp với phong cách của Ngô Nhân Kì, nhưng ấy mẹ chồng thích, hẳn là mẹ Lâm Tây Canh. Trái tim Lưu Ỷ Nguyệt đột nhiên thắt lại, hiểu ra mẹ chồng Ngô Nhân Kì chiều đến mức nào. Lúc này, nụ cười thản nhiên mặt tia hoảng hốt.

      Ngô Nhân Kì thỏa mãn nhìn chút thay đổi ấy của Lưu Ỷ Nguyệt. Đối với phụ nữ, cho dù họ ở cạnh người đàn ông với mục đích gì, cho dù họ ra vẻ quan tâm, nhưng khi thấy ảnh cưới của người đàn ông đó với người khác, phản ứng như vậy là hoàn toàn bình thường. “Lưu Ỷ Nguyệt! Tôi từ từ xem, người luôn ở bên , cuối cùng lại kết hôn với người phụ nữ khác, có thể chịu được sao? còn có thể chịu được bao lâu? Hai người còn có thể chịu được bao lâu? Tôi còn muốn chịu đựng bao lâu?”

      Lấy ảnh cưới xong, Ngô Nhân Kì lại tiến thêm bước. với Lưu Ỷ Nguyệt, “Chị Ỷ Nguyệt, có thể giúp em việc được ?”

      Lưu Ỷ Nguyệt bị gọi tiếng “chị” lập tức choáng váng, “Việc gì vậy?”

      “Đến nhà mới tư vấn giúp em, xem treo ảnh ở đâu là hợp lý?” Ngô Nhân Kì vừa túm cánh tay Lưu Ỷ Nguyệt vừa . Cho dù Lưu Ỷ Nguyệt ngàn vạn lần muốn cũng có cách nào từ chối, chỉ có thể bị Ngô Nhân Kì kéo lên xe. Thấy vẻ mặt mất tự nhiên và hành động cứng nhắc của Lưu Ỷ Nguyệt, Ngô Nhân Kì vô cùng hả lòng hả dạ.

      Tới nhà mới, Ngô Nhân Kì cẩm bức ảnh lớn nhất, khoa tay múa chân, “Chị Ỷ Nguyệt, theo chị nên treo ở phòng khách hay phòng ngủ tốt?”

      “Tùy , thích là được rồi!” Lưu Ỷ Nguyệt miễn cưỡng trả lời.

      “Em quyết định được, vừa muốn đặt ở phòng khách vừa muốn đặt ở phòng ngủ, rốt cuộc chỗ nào tốt hơn?” Ngô Nhân Kì ra vẻ khó xử.

      Lưu Ỷ Nguyệt mệt mỏi nhìn Lâm Tây Canh trong ảnh, dáng người cao lớn, lễ phục trắng phẳng phiu, khiến càng thêm phần phóng khoáng, tuấn.

      “Chị Ỷ Nguyệt, Tây Canh đẹp trai nhỉ?” Ngô Nhân Kì nhìn Lưu Ỷ Nguyệt ngẩn ngơ, .

      “Hả?” Lưu Ỷ Nguyệt sực tỉnh, Ngô Nhân Kì cười rộ lên.

      lập tức dừng cười, nhìn chằm chằm Lưu Ỷ Nguyệt, nghiêm túc , “ , em rất sợ Tây Canh bị cướp mất, đấy!” Lưu Ỷ Nguyệt biết gì. nhìn Ngô Nhân Kì, bắt gặp ánh mắt sắc bén, khẽ nhíu mày, hình như Ngô Nhân Kì nhằm vào . Nhưng chỉ giây sau, Ngô Nhân Kì lại đắc ý , “Có điều, em hề lo lắng. Tây Canh cần em, chỉ em còn có tài sản của em, chỉ có như vậy, ấy mới có thể ổn định vị trí ở Lâm thị.”

      “Chị biết vì sao em Tây Canh ? Bởi vì ấy biết chính mình cần gì, cần gì, khi ấy quyết định thay đổi. phải phụ nữ đều thích đàn ông như thế sao?” Ngô Nhân Kì chậm rãi , ánh mắt buông tha đối phương. Lưu Ỷ Nguyệt mím môi, nhìn qua có vẻ bình tĩnh lạ thường, như tay nắm chặt, sống lưng thẳng tắp, như chiếc lá mùa đông rơi khỏi cây, vô cùng ảm đạm. Nhìn thấy bộ dáng Lưu Ỷ Nguyệt như vậy, trong lòng Ngô Nhân Kì vô cùng sảng khoái.

      Tiếng di động đột nhiên vang lên, phá tan bầu khí nặng nề. Lưu Ỷ Nguyệt lấy di động ra, là Lâm Tây Canh. chậm rãi đến góc phòng khách, liếc mắt nhìn Ngô Nhân Kì, “Alo”, nhàng .

      “Ỷ Nguyệt!”

      “Dạ!”

      Ngô Nhân Kì cười khoát tay, khẽ với Lưu Ỷ Nguyệt, “Em vào trong, chị cứ tự nhiên.” xong, lánh vào phòng ngủ.

      “Sao lại gọi?” Lưu Ỷ Nguyệt cố gắng trấn tĩnh trái tim đập loạn nhịp.

      “Còn chưa xong sao?” Lâm Tây Canh hỏi.

      “Em ở tòa nhà Hoa Uy.” Lưu Ỷ Nguyệt bình tĩnh , nhà mới của và Ngô Nhân Kì ở đây, chắc hẳn biết chỗ này.

      Ngô Nhân Kì vào phòng ngủ, ngồi xuống mép giường, lấy điện thoại, gọi cho Lâm Tây Canh, “Số điện thoại quý khách vừa gọi trong cuộc gọi khác, xin quý khách vui lòng gọi lại trong giây lát.” Trong di động truyền ra thanh máy móc.

      “Ha ha.” Ngô Nhân Kì vừa cười vừa lắc đầu, “Lưu Ỷ Nguyệt, rút cuộc có điểm nào tốt? Đáng để Lâm Tây Canh sốt ruột như vậy sao?” thào tự .

      Khi Ngô Nhân Kì ra khỏi phòng ngủ, Lưu Ỷ Nguyệt chuyện xong.
      “Chị Ỷ Nguyệt, chúng ta thôi!”

      “Được!”

      Trong thang máy, hai người đứng cạnh nhau, bốn bức tường kim loại sáng bóng soi hai người, trẻ trung xinh đẹp, chính chắn trang nhã. Mỗi người tâm .

      “Chị Ỷ Nguyệt, em phải cảm ơn chị! Nhờ chị em sợ nữa, chị giúp em hết chứng sợ hãi tiền hôn nhân, còn dạy em sau này phải thế nào. cảm ơn chị!”

      Khi thang máy đến tầng , Ngô Nhân Kì nghiêm túc .

      Lưu Ỷ Nguyệt thể nhìn Ngô Nhân Kì, lời rốt cuộc có ý gì?

      *Tề nhân chi phúc: ý là phúc của người đàn ông khi vẫn được nhiều phụ nữ và chấp nhân cho dù ta có vợ.

    4. Tiểu Yên

      Tiểu Yên Well-Known Member

      Bài viết:
      340
      Được thích:
      3,952
      Chương 42

      Lưu Ỷ Nguyệt bước xuống xe bus, chậm rãi về phía tiểu khu. Sau khi rời khỏi nhà mới của Lâm Tây Canh, từ chối “ý tốt” muốn đưa về của Ngô Nhân Kì. Ngô Nhân Kì cũng nhiều, hôm nay, đối với hai người mà , đều đủ rồi.

      Ven đường có băng ghế gỗ, Lưu Ỷ Nguyệt ngồi xuống, sau đó còn sức đứng lên nữa. Di động trong túi reo hết lần này đến lần khác, tựa như nghe thấy, để mặc nó ngừng kêu. Lâm Tây Canh chờ ở nhà, biết, nhưng có dũng khí gặp . Lúc này, rất rối loạn. Gió lạnh thổi qua, cả người như đóng băng. Giá ngọn gió này có thể mang tốt biết bao, Lưu Ỷ Nguyệt ngẩng mặt lên đón gió. Vòng luẩn quẩn này là tự mình chuốc lấy, thể trách người khác, hạnh phúc chưa được bao lâu vút bay, dường như còn mang cả thứ gì đó của mất.

      Lâm Tây Canh nắm chặt di động, vẫn có người nhận máy. sốt ruột lại lại trong phòng, ngừng nhìn sắc trời tối dần ngoài cửa sổ. Xảy ra chuyện gì rồi? Đáng ra nên ngăn cản cầu vô lý ấy của Ngô Nhân Kì mới phải! Lúc này nghĩ lại mới thấy muộn mất rồi.

      thay giầy, quyết định dọc đường lớn chờ Lưu Ỷ Nguyệt. Có lẽ ngồi xe nên nghe thấy chuông điện thoại, Lâm Tây Canh tự an ủi mình như vậy.

      Dọc đường, từ xa thấy Lưu Ỷ Nguyệt ngồi yên trong gió lạnh. ngồi đó, như phần của băng ghế, pho tượng vô hồn.

      “Ỷ Nguyệt, sao em lại ngồi đây?” Lâm Tây Canh vội vàng chạy đến, nắm lấy tay Lưu Ỷ Nguyệt, “Lạnh quá, em sao vậy?”

      Lưu Ỷ Nguyệt hoảng sợ nhìn , như người xa lạ, định rút tay ra, lại bị Lâm Tây Canh gắt gao nắm chặt, “Về nhà, kẻo ốm!” Lâm Tây Canh kéo dậy, cởi áo, khoác lên người . “Em ngốc quá! Trời lạnh như thế, sao nhận điện thoại?” sốt ruột trách móc.

      Lưu Ỷ Nguyệt run run, đôi tay run rẩy chậm rãi nắm chặt, móng tay đâm vào lòng bàn tay tái nhợt, đôi môi bật máu, lại nhất quyết lời nào.

      Vừa bước vào cửa, hơi ấm từ hệ thống sưởi phả vào mặt. Lâm Tây Canh đặt Lưu Ỷ Nguyệt lên sô pha, rót cho ly nước ấm, “Uống chút nước ấm!”.

      Chất lỏng ấm áp chảy vào cơ thể, cảm giác máu lại bắt đầu lưu thông, đại não đóng băng bắt đầu hoạt động, Lưu Ỷ Nguyệt lấy lại tinh thần, đặt chén xuống, đứng lên.

      “Em định làm gì?” Lâm Tây Canh lo lắng hỏi.

      “Nấu cơm.” Lưu Ỷ Nguyệt trả lời ngắn gọn.

      “Đừng nấu, để gọi đồ ăn, hoặc ăn hàng.” Lâm Tây Canh ngăn lại.

      cần, chỉ nấu bát mì đơn giản thôi!” Lưu Ỷ Nguyệt đẩy tay ra, cố gắng nở nụ cười. thể ngồi yên, muốn bận rộn, bận rộn.

      bàn ăn, hai người ngồi đối diện nhau, ngoài tiếng ăn mì, còn bất kì tiếng động nào khác. Thỉnh thoảng Lâm Tây Canh lại ngẩng đầu nhìn Lưu Ỷ Nguyệt chút, nhưng chỉ vùi đầu ăn, giống như rất đói bụng. Cuối cùng, Lâm Tây Canh chịu được nữa…

      “Kì Kì gì vậy?” hỏi.

      “Hả? có gì.” Lưu Ỷ Nguyệt vẫn ngẩng đầu, vừa ăn vừa trả lời qua loa.

      “Vậy em sao thế?” Đương nhiên Lâm Tây Canh tin câu trả lời ấy của .

      “Em chỉ mệt thôi, cơm nước xong về nhà .” Lưu Ỷ Nguyệt . Hôm nay quá mệt mỏi, còn bụng dạ nào diễn trò nữa. cần thời gian nghỉ ngơi.

      “Ỷ Nguyệt!” Lâm Tây Canh ăn tiếp được nữa, buông bát .

      “Em mệt mỏi, mệt chết được. Làm ơn! Đêm nay để em yên tĩnh chút!” Lưu Ỷ Nguyệt ngẩng đầu, ánh mắt cầu xin.

      Lâm Tây Canh yên lặng nhìn vẻ mệt mỏi gương mặt , lời và vẻ mặt mệt mỏi ấy khiến tim đau nhói. người có thể nào như vậy, dường như từ trước tới giờ, những thứ cho chỉ có khổ đau. Lâm Tây Canh tiếp tục được nữa, nghe lời , trở về nhà.

      Vừa bước vào nhà, Lâm Tây Canh thấy Lâm Đông Dương ngồi ngay ngắn ghế. Ông nhìn , chỉ vào chỗ ngồi bên cạnh, “Về rồi sao? Ngồi đây chút!” Ông như ra lệnh, cho con trai có cơ hội phản đối. Lâm Tây Canh thuận tay nới lỏng cà vạt, ngồi xuống.

      “Gần đây con bận cái gì? Sao thấy mặt mũi đâu?” Lâm Đông Dương hỏi.

      “…” Lâm Tây Canh chỉ im lặng. Cái này có được tính là quan tâm ? Nếu vậy, sao làm sớm , đợi đến lúc này làm gì?

      “Tây Canh, trước giờ cha mẹ đều yên tâm về con. Chỉ còn ít tháng nữa thôi kết hôn, đùng để xảy ra chuyện gì!” Lâm Đông Dương thấy con trai xa cách mình như vậy, đột nhiên cảm thấy mất mặt, dứt khoát tỏ oai nghiêm của người cha.

      Lâm Tây Canh cười giễu, “Cha! Con hiểu, chuyện gì là chuyện gì?” cố ý hỏi lại.

      “Tây Canh, con nhất định muốn cha sao? Con và thư kí Lưu kia có chuyện gì?” Lâm Đông Dương cao giọng , “Tính tình Ngô Vĩnh Phát phải con biết. Nếu Ngô gia biết chuyện, con nghĩ xem có thể xảy ra chuyện gì. Gần đây thành viên hội đồng quản trị được yên ổn, con thể mất ủng hộ của Ngô gia.” Ông gõ tay xuống sô pha nhắc nhở.

      “Cha, đến thành viên hội đồng quản trị, vừa lúc con có chuyện này muốn với cha chút. Lúc trước, hai nhà đầu tư chính do đích thân cha phê chuẩn, cha có hoàn cảnh của họ ?” những trả lời câu hỏi của cha, mà còn mượn lời ông, nhảy sang chuyện khác.

      Nghe con trai hỏi vậy, sắc mặt Lâm Đông Dương trầm xuống, “Là cha phê chuẩn, sao vậy? Có vấn đề gì?”

      “Con rất hứng thú với bọn họ, nên chú ý chút. Biết người biết ta trăm trận trăm thắng, con phát chuyện rất thú vị. Mặc dù hai công ty này đăng kí ở hai quốc gia khác nhau, nhưng ra đều do người làm chủ, người này cha có quen ?” Lâm Tây Canh lạnh lùng , ánh mắt mắt quét qua người Lâm Đông Dương.

      Lâm Đông Dương khỏi giật mình, tay nắm chặt sô pha, mím môi nhìn con, đúng là hổ phụ sinh hổ tự, ông thầm nghĩ.

      “Cha muốn ? Vậy để con . Trương Uẩn Hoa, người này, cha biết, con biết, mẹ cũng biết nhưng tại sao bà ta lại xuất trong thành viên hội đồng quản trị Lâm thị? Cha, cha cảm thấy thú vị sao?” Lâm Tây Canh từng bước áp sát, phút này, hoàn toàn vứt bỏ tình cha con.

      “Tây Canh, chuyện này đúng là cha quyết định, cha chỉ muốn bồi thường mà thôi!” Lâm Đông Dương thể trả lời, việc đến nước này, ông còn có thể giải thích như thế nào nữa.

      “Bồi thường? Người muốn bồi thường cũng đừng lấy Lâm thị ra làm trò đùa. Bây giờ bà ta muốn làm gì? Chia cổ phần của con sao? Tranh Lâm thị với con sao? Để Lâm thị thành họ Hạ sao?” Lâm Tây Canh hỏi dồn dập, khiến sắc mặt Lâm Đông Dương trắng bệch.

      “…Tây Canh!” Lâm Đông Dương chỉ biết gọi tên con, chính ông lại tiếp tục mắc lỗi, lần này, ông hoàn toàn đánh mất niềm tin của con trai.

      “Nhờ cha chuyển lời đến bà ta, con chuẩn bị tốt, bà ta muốn chơi đùa thế nào, con nhất định tiếp đón đến cùng.” Lâm Tây Canh xong, liền đứng lên, “Về phần hôn của con, con cho Ngô gia câu trả lời thích đáng.”

      Lâm Đông Dương biến sắc, ông cũng đứng lên, thân thể cao lớn khẽ lung lay, “Tây Canh, con muốn làm gì? Con phải hiểu !”

      Lâm Tây Canh chậm rãi xoay người, nhìn thẳng vào mắt cha, “Con hiểu , thậm chí chưa bao giờ ràng như lúc này!” nhấn mạnh từng chữ, xong, mặc kệ cha ngã ngồi xuống ghế, dứt khoát lên lầu.

      Lưu Ỷ Nguyệt mất ngủ, ôm gối ngồi giường, chìm sâu vào bóng đêm đen đặc, cố gắng hít thở. Nghe tiếng gió gào thét ngoài cửa sổ, rít từng hồi, như muốn chứng tỏ tồn tại của mình, nhiệt độ khí càng ngày càng thấp, trách lại lạnh như vậy.

      Bước tiếp theo phải làm thế nào? Phải làm sao mới có thể tháo bỏ ràng buộc người? Những ràng buộc ấy, chính từng lựa chọn, ngờ nó càng ngày càng nặng, đến nỗi còn sức gánh vác nữa. như con cá thiếu nước, giãy giụa giữa lòng sông.

      Đáng ra nên tham dự vào trận chiến tình này, người tưởng rằng cả đời xuất trước mặt , ngờ lại mạnh mẽ bước vào cuộc đời như thế. Nhưng số mệnh thay đổi, chim và cá thể cùng chung sống, nếu người chết mình cũng mất mạng, thực tàn khốc!

      Hôm sau, ngờ Lưu Ỷ Nguyệt nhận được cuộc điện thoại, đối phương là chủ tịch Lâm thị – Lâm Đông Dương.

      “Thư kí Lưu, xin hỏi, trưa nay rảnh ?” Trong điện thoại, Lâm Đông Dương hỏi.

      “Chủ tịch?” Lưu Ỷ Nguyệt sợ hãi, hiểu vì sao Lâm Đông Dương lại trực tiếp gọi điện cho nhân viên nhoi như .

      “Trưa nay tôi muốn hẹn ăn cơm, cần thông báo với Tây Canh, lý do chắc tự cũng hiểu.” Lâm Tây Canh xong, lập tức cúp máy.

      Hai người gặp mặt ở nhà hàng cách công ty xa, rất yên tĩnh, dễ bị người khác phát . Sau khi ngồi xuống, cả hai đều thầm đánh giá đối phương.

      “Tôi nhìn ra có điểm nào hấp dẫn con trai tôi?” Lâm Đông Dương đánh đòn phủ đầu. Người phụ nữ đối diện trẻ trung, cũng xinh đẹp bằng Ngô Nhân Kì, ánh mắt lãnh đạm, khéo léo che giấu vẻ khiếp sợ.

      Lưu Ỷ Nguyệt nhìn Lâm Đông Dương, mái tóc hoa râm, nghiêm túc từng câu từng chữ, ánh mắt Lâm Tây Canh rất giống cha, khí thế bức người. Nghe Lâm Đông Dương vậy, chỉ yên lặng, có ý định phản bác.

      biết hôn của Tây Canh và Ngô Nhân Kì chứ?” Lâm Đông Dương thể khâm phục bình tĩnh của , đối mặt với ông, lại hề tỏ ra yếu thế.

      “Tô biết.” Lưu Ỷ Nguyệt gật gật đầu.

      “Ừ, vậy cũng biết ý nghĩa của Ngô gia với Tây Canh chứ?” Lâm Đông Dương lại hỏi.

      chút, nhưng lắm.” Lưu Ỷ Nguyệt , ngữ khí cao thấp, lớn .

      “Tối qua, Tây Canh với tôi số thông tin tốt, có biết là gì ?”

      “…”

      “Rốt cuộc tôi cũng hiểu được vì sao Tây Canh thích , nhưng hai người thể, còn trẻ, hẳn là hiểu ý tôi .”

      “…”

      giúp tôi thấy Tây Canh hoàn toàn khác mà trước giờ tôi chưa từng thấy. Đối với đàn ông chuyện này hẳn là xấu, bên trong vẻ ngoài bình tĩnh của nó hẳn là nội tâm gợn sóng, chỉ cần có người phát ra mà thôi. Chắc hẳn cảm thấy rất vinh hạnh, dù sao con trai tôi cũng là người ưu tú.” Lâm Đông Dương với Lưu Ỷ Nguyệt, giống như độc thoại, như hề tồn tại, cùng lắm chỉ là người khách qua đường ngồi đó.

      Lưu Ỷ Nguyệt ngồi yên, im lặng nghe Lâm Đông Dương , đáy lòng yên tĩnh lạ thường. cười khẽ, lối thoát của mình đây rồi! Có Lâm Đông Dương, có thể an toàn rút lui.

      “Điều kiện của ngài là gì?” Nghĩ vậy, Lưu Ỷ Nguyệt lập tức hỏi.

      Lâm Đông Dương cau mày, ngờ những lời đáng ra ông nên lại được nghe chính ra, lại khiến ông phải nhìn bằng cặp mắt khác.

      thông minh.” Lâm Đông Dương cười mỉa.

      “Tôi chỉ thuận theo bậc thang của ngài, nếu còn cố chấp có vẻ phụ lòng ngài, cũng uổng công ngày hạ cố tìm tôi. Chỉ muốn biết ngày muốn trả giá bao nhiêu? Năng lực của tôi đáng giá bao nhiêu?” Lưu Ỷ Nguyệt bình tĩnh .

      “Được! Được! Thẳng thắn lắm!” Lâm Đông Dương vỗ vỗ tay, “Tôi thích giao dịch mới . Năm mươi vạn.” Ông ra giá.

      “Năm mươi vạn?” Lưu Ỷ Nguyệt cười giễu, “Năm mươi vạn đủ chức phó phòng. trăm vạn, giá này quá cao chứ? Chủ tịch!” khách khí mà mặc cả.

      trăm vạn trăm vạn. ra, con tôi là báu vậy vô giá, tôi muốn đem nó ra trao đổi, nhưng vì tương lai của nó, tôi chỉ có thể làm như vậy.” Lâm Đông Dương lấy tờ séc ra, viết con số lên đó, nhanh chóng đóng dấu, “Cầm lấy! muốn lấy lúc nào cũng được!”

      Lưu Ỷ Nguyệt nhận lấy tờ séc, cẩn thận bỏ vào túi. “Tạm biệt, Lâm Tây Canh!” thào tự .

      “Tôi xin phép về trước, chủ tịch!” đứng dậy, lướt qua tầm mắt Lâm Đông Dương như cơn gió.

    5. Tiểu Yên

      Tiểu Yên Well-Known Member

      Bài viết:
      340
      Được thích:
      3,952
      Chương 43

      Gần đây, vợ chưa cưới rất hay xuất , có điều hôm nay, Lâm Tây Canh lại chủ động hẹn .

      Khi nhận được điện thoại của , Ngô Nhân Kì linh cảm nhất định là chuyện quan trọng, hết sức quan trọng trong đời bọn họ. “Bọn họ” trong đó có , Lâm Tây Canh, Lưu Ỷ Nguyệt, còn ai nữa? Đương nhiên là rất nhiều người.

      Đứng trước chiếc gương lớn trong phòng ngủ, Ngô Nhân Kì chăm chú nhìn người xa lạ trước mặt. thân quần áo đen, giống như chuẩn bị gặp mặt chồng chưa cưới, mà là sắp sửa tham gia đám tang, đám tang quá khứ của . Hôm nay, tự tay mai táng Ngô Nhân Kì khờ dại, màng đời. Từ nay về sau, Ngô Nhân Kì phải nắm chắc trong tay vận mệnh của chính mình, và cả vận mệnh người khác nữa!

      Ngô Nhân Kì cười rạng rỡ, nhìn Lâm Tây Canh từ xa. Hai người chưa từng ăn mặc ăn ý như hôm nay, đều là quần áo tối màu. cố ý giày cao, sống lưng thẳng tắp.

      Lâm Tây Canh nghe thấy tiếng bước chân phía sau, quay đầu lại liền thấy Ngô Nhân Kì. mặc tây phục màu đen, khiến cả người trở nên cứng nhắc, quan trọng là vẻ mặt lúc này, còn vui tươi, trong sáng như xưa nữa. Lâm Tây Canh phát , Ngô Nhân Kì như vậy, chưa từng gặp qua.

      “Kì Kì!”

      Tây Canh!”

      Hai người khách khí ngồi xuống, khí nhất thời vô cùng cứng nhắc.

      lát sau…

      “Hôm nay nhìn em hơi khác.” Lâm Tây Canh cười cười, nhìn quần áo Ngô Nhân Kì, .

      “Dạ, nhiều khi thay đổi chút cũng tốt, ngay cả Tây Canh cũng phát .” Ngô Nhân Kì như cười như .

      “Kì Kì, hôm nay hẹn em, là có chuyện rất quan trọng muốn với em.” Lâm Tây Canh quyết định nhanh chóng giải quyết, đánh nhanh thắng nhanh.

      “Chuyện gì vậy?” Ngô Nhân Kì nghe tiếng tim đập mạnh mẽ, cuối cùng vẫn thể tránh được nỗi đau này.

      “Kì Kì, thể kết hôn với em được!” Lâm Tây Canh ràng từng chữ.

      “…” Trái tim đột nhiên ngừng đập, khỏi nhớ lại niềm vui khi nhận được lời cầu hôn của .

      Lâm Tây Canh yên lặng quan sát từng thay đổi mặt Ngô Nhân Kì, sắc mặt nhất thời tối lại, chỉ có thể thấy vô cùng có lỗi với .

      “Vì sao?” Ngô Nhân Kì bình tĩnh hỏi.

      thể khiến em hạnh phúc.” Lâm Tây Canh trả lời.

      thể khiến em hạnh phúc? Vậy tại sao bây giờ mới ? Sao để đến khi kết hôn xong mới phát thể khiến em hạnh phúc? Tây Canh, mời cho em lời giải thích hợp lý.” Nước mắt đột nhiên dâng đầy, Ngô Nhân Kì ra sức nén xuống, nhất định khóc.

      xin lỗi!”

      xin lỗi! chỉ có thể xin lỗi sao? nghĩ em có thể chấp nhận được sao? Ảnh cưới cũng chụp rồi, danh sách khách mời cũng quyết định rồi, thiệp mời cũng bắt đầu in rồi, khách sạn, tất cả đều được sắp xếp. Bây giờ chỉ câu xin lỗi của đều tan tành mây khói sao?” Ngô Nhân Kì cười điên dại.

      giải quyết tốt hậu quả.”

      “Lâm Tây Canh! Tôi chỉ cần lý do của ! Tôi cần câu xin lỗi! cần giải quyết tốt hậu quả! Chỉ cần lý do! lý do vì sao thể kết hôn, lý do khiến tôi chết tâm, rất khó sao? khó như vậy sao?” Rốt cục Ngô Nhân Kì kiềm chế được nỗi oán giận, lớn tiếng quát.

      người khác, , phải người khác, bởi vì ngoài ấy ra, chưa từng ai.” Cuối cùng Lâm Tây Canh cũng thừa nhận.

      “Ha ha, ha ha.” Đôi môi Ngô Nhân Kì run rẩy, cánh mũi phập phồng, cười như khóc.

      “Kì Kì!” Lâm Tây Canh lo lắng gọi .

      “Lưu Ỷ Nguyệt, phải ? Người kia là Lưu Ỷ Nguyệt phải ?” Ngô Nhân Kì hỏi.

      Lâm Tây Canh sửng sốt giây, sau đó lập tức gật đầu.

      Ngô Nhân Kì cố gắng lấy lại bình tĩnh, “Tôi biết từ lâu rồi, chẳng qua tôi chờ, chờ đến khi thẳng thắn với tôi, hoặc cả đời này cũng thẳng thắn, vẫn định kết hôn với tôi. Nhưng tôi ngốc, biết chồng tương lai mình còn muốn đặt cược, tôi đặt cược, tôi buông tay. Tôi tiếp tục làm tất cả mọi việc, vì tôi muốn khó chịu, nếu hôm nay , tôi xuất ở hôn lễ, đây chính là kế hoạch của tôi. Cũng may , cần mất mặt như vậy!”

      “Cám ơn, Kì Kì.”

      “Đừng cảm ơn tôi vội, tôi còn chưa xong, nghe xong, cảm ơn cũng chưa muộn. Vừa rồi chỉ là phần kế hoạch của tôi, tôi tính toán rất nhiều, đây chỉ là trường hợp xấu nhất. Mặt khác, nếu kết hôn với tôi, tôi đồng ý, nhưng có nghĩa tôi tha thứ cho mấy người. Lâm Tây Canh! nghe cho kĩ đây! Từ nay trở , tôi chính thức nhận chức ở Ngô thị. Quyết định đầu tiên của tôi chính là hủy bỏ hợp tác của Ngô thị và Lâm thị trong nhà máy điện bảo vệ môi trường, rút hết vốn của Ngô thị ra. Việc này nghĩ là gì, chắc chắn hiểu . Tình phải trả giá, tôi trả cái giá của tôi, cũng thể thoát.” Ngô Nhân Kì càng càng bình tĩnh, cuối cùng giống như thương nhân mực thước.

      biết.” Lâm Tây Canh gật đầu, Ngô Nhân Kì như vậy lại khiến yên tâm.

      nên đến bước này? nghĩ kĩ chưa?” Ngô Nhân Kì hỏi.

      Lâm Tây Canh cười gật đầu, “ nghĩ rất kĩ.”

      “Được, chí ít trong mắt tôi vẫn là Tây Canh, biết mình cần gì, cần gì. Hủy bỏ hôn lễ là tôi quyết định, bất kể tôi đưa ra lý do gì cũng được phản đối, là nợ tôi. Tất cả mọi công tác chuẩn bị tự tôi hủy, coi như có trước có sau.” Ngô Nhân Kì xong đứng lên, đưa tay về phía Lâm Tây Canh.

      Hai người nhàng nắm chặt tay, buông ra là người xa lạ.

      “Hôm nay, bước ra khỏi cánh cửa này, chúng ta ân đoạn nghĩa tuyệt, đến khi gặp lại, chính là đối thủ thương trường. cần khách khí, tôi cũng nể tình cũ. cần xem thường tôi, tôi ít nhất cũng tốt nghiệp trường kinh tế.” Ngô Nhân Kì bước được đoạn, .

      Lâm Tây Canh yên lặng nhìn bóng lưng mảnh mai, đột nhiên hụt hẫng. có kẻ thù cả đời, cũng có bạn bè cả đời, có lẽ chính là như thế.

      Ngô Nhân Kì dứt khoát rời xa Lâm Tây Canh, rời xa tín ngưỡng hai mươi năm của . khởi động xe, phóng khoáng lái xe . Trong xe, rốt cục nước mắt dần dần rơi xuống, lã chã ngừng, “Mình dũng cảm, mình còn trẻ con nữa!” liên tục tự động viên chính mình.

      Lâm Tây Canh trở lại văn phòng, thấy Lưu Ỷ Nguyệt ngồi sau bàn làm việc, bộ dáng chăm chú của , xinh đẹp. cười. Giống như biết nhìn, Lưu Ỷ Nguyệt ngẩng mặt lên, hai người nhìn nhau, khoảng cách xa như vậy, cũng cười. Rốt cuộc cười có bao nhiêu loại? Ai biết nụ cười đối phương có ý nghĩ gì!

      Lâm Tây Canh sải bước đến trước mặt , kéo dậy, kêu lên sợ hãi, “ làm gì?”

      kéo vào phòng, nhanh chóng đóng cửa lại, như gió xoáy ép lên cánh cửa, cúi đầu chặn tiếng hô của lại. “…Ưm” Lưu Ỷ Nguyệt vỗ vỗ sau lưng , đột nhiên đánh tới khiến thể hít thở được.

      “A, đau quá!” buông ra, Lưu Ỷ Nguyệt che miệng oán trách.

      xem nào!” Lâm Tây Canh cười rạng rỡ, kéo bàn tay xuống, đôi môi đỏ mọng vì nụ hôn vừa rồi. nhàng vuốt ve bờ môi , , “Rất đẹp!”.

      “Chuyện gì mà vui vẻ như vậy?” Lưu Ỷ Nguyệt tò mò hỏi.

      “Sau này em biết.” Lâm Tây Canh ra vẻ thần bí, bây giờ chưa phải lúc, đợi đến khi xử lý ổn thỏa mọi chuyện .

      “Xùy, thần thần bí bí.” Lưu Ỷ Nguyệt liếc mắt nhìn , chế nhạo.

      tuần sau, Lưu Ỷ Nguyệt bất ngờ bắt gặp thông tin, dòng tít lớn, nhưng lượng từ rất ít.

      Tiểu thư Ngô Nhân Kì tuyên bố, hủy bỏ hôn ước với tiên sinh Lâm Tây Canh tiên sinh, Ngô thị vĩnh viễn hủy bỏ hợp tác với Lâm thị.

      Chữ kí đương nhiên là ba chữ Ngô Nhân Kì đầy tự tin.

      Lưu Ỷ Nguyệt ngẩn người nhìn tờ báo, tin những gì mình vừa đọc, chút cũng tin. cầm tờ báo, đẩy cửa phòng Lâm Tây Canh ra.

      ngẩng đầu, thấy tờ báo trong tay , “Em đọc rồi à?” hỏi.

      biết sao?” Lưu Ỷ Nguyệt cũng hỏi.

      “Ừ, biết. ngờ Kì Kì lại lợi hại như vậy, tuyên bố gỏn gọn mấy chứ, để người khác nắm được điểm yếu, xem ra, sắp tới cổ phiếu Lâm thị nhất định mất giá.” Lâm Tây Canh gật đầu .

      Điện thoại bàn đột nhiên vang lên, Lâm Tây Canh nhìn lướt qua, xem ra cửa ải khó khăn nhất bắt đầu rồi. nhấc điện thoại, “Alo, tôi là Lâm Tây Canh.”

      “Đến gặp tôi ngay!” Chỉ nghe đối phương dập điện thoại “cạch” tiếng, Lâm Tây Canh nhìn ống nghe cười lạnh.

      thèm gì, vội quá! Hai ngày nay có lẽ chúng ta rất bận, thôi!” Lâm Tây Canh đứng lên, đặt Lưu Ỷ Nguyệt ngồi xuống trước bàn, “Tất cả điện thoại của phóng viên đều tắt hết, còn điện thoại của các phòng trả lời là báo cáo sau, hiểu chưa?”

      “Hiểu!” Lưu Ỷ Nguyệt hít hơi trả lời, lúc này mà lên tiếng chẳng khác gì quả bom, có sức công phá thế nào thể lường trước được.

      Điện thoại đột nhiên vang lên, “Bắt đầu rồi!”, Lâm Tây Canh vỗ vỗ lưng Lưu Ỷ Nguyệt cổ vũ , “ đến phòng chủ tịch.” xong liền xoay người bước .

      “Alo! Xin chào!” Lưu Ỷ Nguyệt nhấc ống nghe, bắt đầu chuyện.

      Ngày đầu tiên, Lưu Ỷ Nguyệt bận rộn đến rát cổ bỏng họng, ngay cả thời gian uống nước cũng có.

      Vì biến cố lần này, Lâm thị phải khẩn cấp thành lập tổ PR, nhiệm vụ của họ là đối phó với nhà báo, “thăm hỏi” các đối tác, có điều, cổ phiếu Lâm thị quả thực sụt giá.

      Lại tuần trôi qua, khi Lưu Ỷ Nguyệt cảm giác mọi chuyện dần lắng xuống lại bất ngờ nhận được điện thoại của Ngô Nhân Kì, hẹn quán cà phê.

      Lưu Ỷ Nguyệt hiểu, tại sao lúc này người nổi tiếng như Ngô Nhân Kì lại hẹn nơi đông đúc như thế.

      nhất định rất tò mò, hiểu gì sao tôi lại hẹn ở đây?” Vừa ngồi xuống, Ngô Nhân Kì liền mở miệng, mặt đeo chiếc kính râm cực lớn.

      “Đúng.” Lưu Ỷ Nguyệt trả lời.

      “Theo cách nghĩ của người bình thường, đáng ra tôi nên trốn trong nhà, ra khỏi cửa, cho dù ra ngoài, cũng phải tìm nơi vắng người đúng ? Nhưng tôi muốn ngược lại, tôi tránh né!” Ngô Nhân Kì vừa , vừa chậm rãi bỏ kính râm xuống. Lần này, Lưu Ỷ Nguyệt cũng hiểu ấy đeo kính râm để làm gì, chỉ nửa tháng ngắn ngủi, Ngô Nhân Kì gầy ít, quầng mắt thâm đen.

      “Thấy tôi thế này, vui sao?” Ngô Nhân Kì cười hỏi.

      “…” Lưu Ỷ Nguyệt lựa chọn im lặng, bởi có gì cũng thể bù đắp cho đối diện.

      “Tôi muốn hỏi việc, hy vọng .” Ngô Nhân Kì nghiêm túc .

      “Được!” Lưu Ỷ Nguyệt gật đầu.

      và Lâm Tây Canh bắt đầu từ lúc nào? Sau khi chúng ta gặp mặt hay trước đó?”

      “Chính xác là đêm Giáng sinh.” Lưu Ỷ Nguyệt lập tức trả lời.

      “Chính là bữa tiệc tôi mời ?”

      “Đúng!”

      biết ? Các người nhất định có kết quả tốt đẹp. Ồn ào như vậy, cho rằng có thể bước vào Lâm gia sao? có thể bước vào thế giới của chúng tôi sao? bị lập hoàn toàn, dần dần, bị ghét bỏ, tình cũng biến chất, đến lúc đó hai người thành cặp vợ chồng bất hòa. Nhắm mắt cũng nghĩ ra.” Ngô Nhân Kì bình tĩnh .

      “Tôi biết, tôi định bước vào Lâm gia.” Lưu Ỷ Nguyệt trả lời, đây là .

      “Ha ha, vậy sao?” Có điều, chuyện này tôi quan tâm.” Ngô Nhân Kì đeo kính râm.

      đứng lên, “Tôi thanh toán rồi. Chúng ta thanh toán xong.” Ba chữ “thanh toán xong” còn chưa hết, Ngô Nhân Kì cầm ly nước, hất thẳng vào mặt Lưu Ỷ Nguyệt.

      “Đây mới là mục đích tôi hẹn ở đây, sau này, cả thiên hạ biết chuyện xấu của hai người. Tam biệt!”

      Lưu Ỷ Nguyệt nhìn nước giọt mặt. Nghe thấy tiếng ồn ào xung quanh, thể thừa nhận, chiêu này của Ngô Nhân Kì sâu sắc.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :