1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Quá Yêu - Lê Tư (78c)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Tiểu Yên

      Tiểu Yên Well-Known Member

      Bài viết:
      340
      Được thích:
      3,952
      Chương 29

      đời này nếu có người hiểu hơn chính , cảm thấy thế nào?

      Lâm Tây Canh nhìn chằm chằm vào tập công văn trước mắt, sau khi từ nước trở về, lúc nào cũng lâm vào trạng thái như vậy. Ngày đó, hai người lưu luyến chia tay nhau đường. chỉ bình thản hỏi , “Nếu có thể, … chứ?”

      , tôi .” Trong văn phòng, Lâm Tây Canh mình lẩm bẩm. Gần đây, cha mẹ rất quan tâm đến hôn nhân của , dám tùy tiện hứa hẹn điều gì. Người ta đều , qua ba mươi tuổi thực trưởng thành, cũng nghĩ mình đến tuổi này có thể chịu đựng mọi biến cố, cũng rung động trước ai nữa. Là đủ kiên định, hay là xuất quá trễ.

      Tình phân biệt tuổi tác, thời điểm, nó đến giống như thủy triều lên, mãnh liệt nhấn chìm con người.

      Chỉ là tình cảm này vừa mới nhen nhóm bị dập tắt, Lưu Ỷ Nguyệt tự tay dập tắt nó, so với càng sáng suốt hơn. Hai người bọn họ có rất nhiều trở ngại, quan trọng nhất là đính hôn, nhớ lại lời hứa hẹn của với Ngô Nhân Kì, “ trung thành đối với hôn nhân.”

      ra trung thành chỉ đơn giản là từ hai chữ mà thôi, mà viết hai chữ này thực rất khó. Lâm Tây Canh cười khổ.

      “Cốc cốc” cánh cửa truyền đến tiếng gõ cửa, cần hỏi cũng biết là ai, hai tiếng, nhiều lắm, sau đó kiên nhẫn chờ đợi.

      “Mời vào.” Lâm Tây Canh hạ giọng, vững vàng ngồi chỗ của mình, cố gắng ngụy trang tốt sau đó mới .

      Cánh cửa nhàng được đẩy ra, Lưu Ỷ Nguyệt đứng ở cửa, “Lâm tổng, hết giờ làm.” nhìn cặp mắt kính lấp lánh.

      “À, vậy sao?” Lâm Tây Canh liếc mắt, nhìn lướt qua đồng hồ cổ tay, “Có hẹn?” Nhịn được hỏi câu.

      Lưu Ỷ Nguyệt tạm ngừng chút, vẫn là thành trả lời, “Đúng vậy, có hẹn.”

      “Tôi làm chậm trễ thời gian của , ngày mai gặp.”

      “Cám ơn, ngày mai gặp.” Lưu Ỷ Nguyệt hơi hơi cúi người, xoay người ra ngoài, tiện tay đóng cửa lại.

      thực có hẹn, là Lưu Hướng Đông. Lần đó, cùng Hạ Dương diễn kịch ở dưới lầu xong, vẫn mờ mịt biết ý nghĩ của Lưu Hướng Đông là gì. ngờ Lưu Hướng Đông chủ động gọi điện thoại hẹn , suy nghĩ rồi nhận lời, có lẽ, lần này có thể giải quyết triệt để.

      chậm rãi thu dọn lại mặt bàn, mở ngăn kéo ra, để toàn bộ tài liệu vào. chưa bao giờ mang về, cũng nghĩ phải mang về. Lấy toàn bộ tài liệu nhét vào trong túi, liếc liếc mắt nhìn cánh cửa đóng chặt, Lưu Ỷ Nguyệt về phía thang máy.

      vô tình đả kích Lâm Tây Canh. Có điều, đột nhiên lại nghĩ, cái khăn lụa kia quả thích hợp với . Lại nghĩ đến Ngô Nhân Kì. ấy còn trẻ con quá, nhưng chính trẻ con ấy lại rất đẹp, rất trong sáng. Liệu Lâm Tây Canh có thể cần sao? ! Lưu Ỷ Nguyệt tự với mình, .

      Hôm đó cơ hội tốt hiếm có, ở nơi xa lạ, Lâm Tây Canh còn là Lâm Tây Canh, nhưng vẫn là Lưu Ỷ Nguyệt. hiểu tại sao, muốn cứ tiếp tục như vậy. Cấp cùng với cấp dưới có quan hệ mập mờ cũng chẳng phải chuyện tốt đẹp gì. Lưu Ỷ Nguyệt muốn nhìn thấy Lâm Tây Canh lột hết mặt nạ xuống, nếu thực có lòng, thích hay thích chỉ là vấn đề thời gian.

      Nhớ tới chuyện vừa nãy, quả nhiên, tức giận. Là vì tò mò? Hay buông tay? Lưu Ỷ Nguyệt biết là đáp án nào, nhưng quan trọng. Quyền chủ động vẫn nằm trong tay . Trong thang máy, Lưu Ỷ Nguyệt thấy nụ cười mình phản chiếu lớp vỏ kim loại sáng bóng. Vẫn tốt! Lưu Ỷ Nguyệt.

      Lưu Hướng Đông đậu xe ở chỗ cũ, Lưu Ỷ Nguyệt tốn công sức liền nhìn thấy . tự mở cửa xe, ngồi vào. Xe chạy ra đường lớn, hai người hoàn toàn để ý, phía sau chiếc xe bám theo họ.

      Lâm Tây Canh mình ở lại văn phòng, công văn mặt bàn lại thể thu hút , suy nghĩ hỗn loạn, thấp thỏm yên. Người có hẹn là ai? Lưu Hướng Đông, cái tên đầu tiên thoát ra khỏi miệng. “Đùng” cái, Lâm Tây Canh đứng lên, ghế phía sau cũng bị lay động theo. muốn xác nhận ý nghĩ của mình, khi bước ra cửa, mở cửa phòng ra, thấy rồi.

      Lâm Tây Canh chạy đến trước thang máy riêng, rất nhanh xuống tới tầng hầm, rồi tìm xe của mình, khởi động xe chạy như bay ra ngoài.

      Quả nhiên ngoài dự đoán, ở ngoài tòa nhà Lâm thị, cách đó xa thấy xe của Lưu Hướng Đông, cũng vừa đúng lúc thấy Lưu Ỷ Nguyệt ngồi xuống. Ma xui quỷ khiến, nhấn ga theo.

      Họ dừng lại ở cửa khách sạn, Lâm Tây Canh ngừng tự hỏi, “Mình ở đây làm gì? buồn cười! ta ở cùng với ai, liên quan gì với mình chứ?

      liên quan sao? Nhưng tại sao trong lòng lại rất tức giận, giống như người chồng ghen tuông khi vợ ngoại tình, chua xót cùng phẫn nộ ngừng dâng lên trong lòng, sẵn sàng bùng nổ.

      Lưu Ỷ Nguyệt chờ ở bên ngoài đột nhiên phát Lâm Tây Canh, ngờ là theo dõi .

      “Cục phó Lưu, tôi muốn lần này chúng ta cho ràng.” Vào phòng, Lưu Ỷ Nguyệt vừa ngồi xuống vừa .

      “Lưu tiểu thư, tôi ngờ là người như vậy.” mặt Lưu Hướng Đông ra vẻ khó chịu. Nhớ lại ngày đó, có lẽ Hạ Dương xuất phải là ngẫu nhiên. Hai người là cố ý sắp đặt rồi diễn vở kịch như vậy, hề phát còn tỏ vẻ sảng khoái, ngậm bò hòn làm ngọt, trơ mắt nhìn thịt thiên nga bay ra khỏi miệng. Lưu Hướng Đông cảm thấy tôn nghiêm đàn ông của bị đả kích nặng nề.

      “Sao? Tôi là loại người nào?” Lưu Ỷ Nguyệt châm chọc, người đàn ông trước mắt có lẽ bị dục vọng làm mờ mắt, “Quyền lực và tiền tài là thứ hấp dẫn nhấp của đàn ông” Lưu Ỷ Nguyệt thể đồng ý những lời này, rất tuyệt!

      “Hạ Dương là ai, trẻ tuổi, có tiền, phong lưu. ngờ Lưu tiểu thư có thể mê hoặc cậu ta.” Ghen tỵ và oán hận quả khiến Lưu Hướng Đông mờ mắt, bắt đầu để ý đến địa vị của mình, năng thiếu bình tĩnh.

      “Hả? Vậy sao? Như cục phó Lưu tôi hẳn phải vui thích lắm nhỉ?” Lưu Ỷ Nguyệt hừ lạnh trong lòng, gã đàn ông này khiến ghê tởm.

      “Tôi hiểu, Lưu tiểu thư vì sao quyến rũ Lâm Tây Canh. ta phải rất tốt sao?”

      “Cục phó Lưu, ngài quên rồi sao? Lâm Tây Canh cũng đâu khác ngài mấy, coi như kết hôn, sao tôi lại rước phiền vào người chứ? Còn Hạ Dương tốt xấu gì cũng chưa kết hôn. Tôi và ấy đều tình nguyện, hai bên cùng có lợi.” Lưu Ỷ Nguyệt cười lạnh .

      “Ha ha, tôi coi thường , ngờ cũng là phụ nữ như vậy.”

      “Cục phó Lưu, thẳng ra, tôi là người phụ nữ nào cũng liên quan đến ngài. Hơn nữa, tôi thế nào trong lòng tôi hiểu nhất, ngài muốn cái gì bản thân cũng rất ràng, tôi vòng vo nữa, việc này, tôi nghĩ ngài vẫn là từ bỏ .” Lưu Ỷ Nguyệt vừa vừa lấy hộp đồng hồ trong túi ra, đặt lên bàn, từ từ đẩy đến trước mặt Lưu Hướng Đông.

      “Lưu tiểu thư, xin khuyên câu. Sớm muộn gì cũng phải gánh hậu quả, hơn nữa còn rất nặng nề.” Lưu Hướng Đông cũng khách sáo, cầm lại đồng hồ, còn cố ý mở rồi nhìn thoáng qua. Dù sao giá cả xa xỉ, còn có hào phóng đến thế, thể ăn trộm gà sao có thể mất luôn nắm gạo.

      “Cám ơn ngài nhắc nhở, tôi về trước.” Lưu Ỷ Nguyệt chịu nổi vẻ mặt giả tạo của Lưu Hướng Đông nữa. Nếu cứ tiếp tục ở đây với , dám chắc mình lớn tiếng mắng người, vì thế, xong liền xoay người dứt khoát rời .

      Lưu Hướng Đông ngồi ở ghế , tức giận đến nghiến răng nghiến lợi. nghĩ đàn bà ai cũng như nhau, ngờ Lưu Ỷ Nguyệt lại khó nhằn đến thế.

      Lưu Ỷ Nguyệt ra ngoài khách sạn, thoát khỏi quấy rầy của Lưu Hướng Đông, cảm thấy khí chung quanh là trong lành, khuôn mặt như trút được gánh nặng mà mỉm cười.

      Ngẫm lại tại là giờ cao điểm, chắc xe bus còn lâu mới tới, Lưu Ỷ Nguyệt quyết định xe taxi.

      “Tin tin” đột nhiên hai tiếng còi ô tô vang lên. Lưu Ỷ Nguyệt hoảng sợ, che ngực lùi sang bên, trừng mắt nhìn người trong xe, lúc sau mới nhận ra là Lâm Tây Canh.

      “Lên xe.” Lâm Tây Canh hạ cửa kính xe xuống hô với Lưu Ỷ Nguyệt, chỉ thấy Lưu Ỷ Nguyệt ngây ngốc đứng bất động tại chỗ, có chút kiên nhẫn, “Nhanh lên .”

      Lưu Ỷ Nguyệt lấy lại ý thức, mở cửa xe ra, vừa mới ngồi xuống, xe liền lao nhanh như nên tên bắn, “. . . . . . Lâm tổng.” Lưu Ỷ Nguyệt cuối cùng cũng tìm được giọng của mình, nghi hoặc nhìn Lâm Tây Canh, sắc mặt của tím tái, lồng ngực như nhẫn lửa giận.

      “Hẹn xong rồi sao?” Lâm Tây Canh lạnh giọng hỏi.

      “Xong rồi.” Lưu Ỷ Nguyệt gật đầu.

      “Lưu Hướng Đông thay đổi vì sao? có hỏi chuyện này ?” Lâm Tây Canh tức giận .

      “Hả?” Lưu Ỷ Nguyệt hoàn toàn mờ mịt, nhíu mày, khẽ nhếch miệng nhìn Lâm Tây Canh.

      “Sao? trả lời như thế nào?” Lâm Tây Canh ép hỏi.

      Lưu Ỷ Nguyệt ngơ ngác lúc, sau đó rất nhanh hiểu được ý của Lâm Tây Canh, “Sao biết tôi hẹn Lưu Hướng Đông?” hỏi ngược lại.

      Lâm Tây Canh dừng xe lại ven đường, ánh mắt dò xét nhìn chằm chằm Lưu Ỷ Nguyệt, giống như muốn nhìn thấu người phụ nữ trước mặt, nhưng phải Ngô Nhân Kì.

      Lưu Ỷ Nguyệt mở cửa, phát cửa xe bị Lâm Tây Canh khóa, “Lâm tổng, xin mở cửa ra, tôi phải xuống xe.”

      “Trả lời câu hỏi của tôi.” Lâm Tây Canh thèm để ý tới cầu của Lưu Ỷ Nguyệt, vẫn nhìn chằm chằm.

      “Tại sao tôi phải trả lời? Về lý mà , tôi cần trả lời. thấy buồn cười sao?”

      “Lưu Ỷ Nguyệt, con người có thể sống thoải mái, nhưng thể tùy tiện. Tôi, Lưu Hướng Đông, còn ai nữa?”

      “Xùy! Tùy tiện? Lâm Tây Canh, nếu rằng lúc trước tôi còn có chút ấn tượng tốt với , bây giờ chẳng còn gì nữa. Thoải mái như thế nào? Tùy tiện lại như thế nào? tùy tiện với sao? Sao? Khó chịu hả?” Lưu Ỷ Nguyệt châm chọc , tại sao tự nhiên đổ hết lỗi lên đầu , sai ở đâu chứ? Tại sao mọi người ai cũng đối xử với công bằng? Lưu Ỷ Nguyệt vô cùng uất ức, tuyệt vọng, chẳng lẽ này đời có con đường nào dành cho sao?

      “. . . . . . Lưu Ỷ Nguyệt!” Lâm Tây Canh như mất lý trí, giận dữ quát.

      “Gọi cái gì! Mở cửa, tôi muốn ở cùng ! Mở ra! Nếu tôi biết mình lời khó nghe nào nữa!” Lưu Ỷ Nguyệt dùng sức đập cửa xe bị khóa, đáy mắt như phủ tầng sương mù. thầm mắng chính mình, đây phải lần đầu tiên chịu thiệt, cũng phải lần đầu tiên bị oan, tại sao vẫn còn khó chịu như thế?

      Lâu rồi ai dám khiêu chiến với Lâm Tây Canh. chỉ thấy hai mắt Lưu Ỷ Nguyệt sáng lên, dường như có ngọn lửa cháy sáng, càng ngày càng dữ dội.

      Lâm Tây Canh yên lặng mở khóa cửa, vừa nghe thấy “Tạch” tiếng, Lưu Ỷ Nguyệt liền khẩn trương xông ra ngoài. bước rất nhanh, chỉ để lại ánh mắt khó chịu của những người qua đường.

    2. Tiểu Yên

      Tiểu Yên Well-Known Member

      Bài viết:
      340
      Được thích:
      3,952
      Chương 30

      Lưu Ỷ Nguyệt như bay về nhà. muốn tìm nơi thuộc về riêng mà trốn , dù khóc, dù cười, dù điên, dù loạn, đều liên quan đến người khác.

      Lúc ngang qua cửa hàng tiện lợi dưới lầu, Lưu Ỷ Nguyệt ngừng lại, đứng lặng lúc, rồi quyết định vào. lát sau, ra, trong tay xách theo cái túi to, bên trong có chai rượu.

      Vào nhà, đá văng giày chân, đem đồ để lên bàn trà, sau đó vào phòng bếp, nấu tô mì. Nhớ lại hồi còn , cha uống rượu cũng lấy mì làm đồ nhắm, đây là cách của người nghèo.

      Lưu Ỷ Nguyệt rót đầy chén, giơ lên trần nhà, hô to, “Mời mày, Lưu Ỷ Nguyệt, cụng ly!” sau đó ngửa cổ uống sạch, còn giọt, “ cay!” Lưu Ỷ Nguyệt lau lau miệng, tiếp tục lẩm bẩm.

      Mì còn chưa đụng tới, rượu vơi hơn nửa, Lưu Ỷ Nguyệt nhìn căn phòng trống rỗng, lại nhìn chén rượu trong tay, “Từng bước sai, từng bước sai, Lưu Ỷ Nguyệt, mày xong rồi! Biết ? Mày xong rồi!”

      ném chén rượu trong tay , mảnh vỡ bắn tung tóe sàn nhà, “ chết ! Các người đều chết ! Dựa vào cái gì! Các người dựa vào cái gì!” Lưu Ỷ Nguyệt chếnh choáng la to, vẫn nghe được những gì mình .

      giơ chai rượu lên, trực tiếp hét với nó, “Vì sao tao say? Vì sao? Vì sao cả mày cũng ăn hiếp tao?” Lưu Ỷ Nguyệt quăng chén rượu, ngừng thào, “Bởi vì các người là dao thớt, còn tôi là cá thịt. Nhưng tôi cũng biết đau, cũng biết khóc. Thân con kiến nên bị người ta coi thường sao?”

      Lưu Ỷ Nguyệt chậm rãi ngã xuống sô pha, nước mắt lặng lẽ lăn dài. mơ mơ màng màng, nửa mê nửa tỉnh.

      “…Reng” Di động động nhiên đổ chuông.

      “Chết !” Lưu Ỷ Nguyệt nằm sô pha lẩm bẩm.

      Tiếng chuông vẫn cứ tiếp tục vang lên, lần lại lần. Lưu Ỷ Nguyệt với lấy túi xách, lục tìm điện thoại, màn hình lờ mờ lên mấy chữ “Lâm Tây Canh”.

      Lưu Ỷ Nguyệt nhìn hồi lâu. Hai người giằng co qua cái điện thoại nho . Cuối cùng, đau xót nghĩ, ngày mai còn phải gặp , lại chỉ như con kiến dưới chân , đành vứt bỏ kiên nhẫn, nhận điện thoại của .

      “Alo! Chào Lâm tổng!” Xem ra có say, Lưu Ỷ Nguyệt thầm nghĩ.

      Lưu Ỷ Nguyệt bình tĩnh như vậy, khiến Lâm Tây Canh biết gì, chỉ trầm mặc hồi.

      “Chuyện gì vậy? Lâm tổng.”

      “…”

      “Nếu có chuyện gì, tôi cúp máy!” Lưu Ỷ Nguyệt vứt điện thoại sang bên, hai tay buông thõng, nhưng lại quên ấn nút kết thúc cuộc gọi.

      “…Ha ha… Ha ha” Lưu Ỷ Nguyệt cười điên dại, so với khóc còn khó nghe hơn.

      “Lưu Ỷ Nguyệt!” Lâm Tây Canh chưa cúp điện thoại nghe thấy tiếng cười từ đầu dây bên kia truyền đến. cười mà như khóc, ngập ngừng gọi, bên kia Lưu Ỷ Nguyệt hề trả lời, “Lưu Ỷ Nguyệt! Lưu Ỷ Nguyệt!”

      “…Hu hu” Sau khi cười đủ rốt cuộc Lưu Ỷ Nguyệt cũng che dấu được cảm xúc của mình, tiếng cười chuyển thành tiếng khóc, “…Khụ khụ… Hu hu”

      Lúc này Lâm Tây Canh mới hiểu được mình khiến tổn thương đến mức nào, “Lưu Ỷ Nguyệt! có nghe ? Lưu Ỷ Nguyệt! chuyện !”

      Lưu Ỷ Nguyệt từ sô pha đứng lên, tay lau nước mắt, vô tình nghe thấy di động trong tay kia truyền ra tiếng chuyện, nghe thấy có người ngừng kêu tên . Nâng tay lên thấy di động vẫn còn ở trạng thái trò chuyện, người gọi tên cần nghĩ cũng biết là Lâm Tây Canh. hề do dự mà ấn nút kết thúc cuộc gọi.

      Di động còn thanh nào, hiển nhiên Lưu Ỷ Nguyệt cúp điện thoại. Lâm Tây Canh dựa vào tay lái, vô cùng tự trách, đêm nay còn là nữa rồi, điên rồi sao? Chỉ có điên mới làm ra chuyện khác thường như vậy. Con người ta khi hiểu bản thân càng dễ hối hận về hành vì của mình.

      Lưu Ỷ Nguyệt say ngã vào sô pha, cuộn mình ở sô pha hẹp suốt đêm, khi tỉnh lại là rạng sáng, lại còn buồn ngủ nữa. thu dọn hết mảnh vỡ mặt đất, nhớ lại tối hôm qua khống chế được, vẫn có thể tức giận, chứng minh lòng của chưa chết, chưa hoàn toàn vô cảm.

      mặc quần áo, trang điểm, cố tình chọn màu son đỏ tươi, phải năm nay màu đỏ này thịnh hành sao? Lưu Ỷ Nguyệt thử làm mặt quỷ. Giấu bộ mặt của mình sau lớp trang điểm, như tìm lại được tự tin thường ngày, chẳng trách người ta , trang điểm có thể khiến con người tự tin hơn.

      Suốt đêm, Lâm Tây Canh thể ngủ yên, sáng sớm vào văn phòng, ngạc nhiên nhìn thấy Lưu Ỷ Nguyệt ngồi ở bàn làm việc. còn tới sớm hơn , gương mặt nghiêm túc khiến đoán ta nghĩ gì.

      Lưu Ỷ Nguyệt nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc, cần ngẩng đầu cũng có thể nhận ra của ai, đứng dậy, ngẩng mặt, cười đúng tiêu chuẩn, “Chào buổi sáng! Lâm tổng!”

      Nụ cười của rất đẹp, gương mặt hoàn mỹ khuyết điểm, son môi vô cùng xinh đẹp, tạo điểm nhấn khuôn mặt, sáng rực rỡ. Lưu Ỷ Nguyệt trốn sau lớp phấn son ấy, mấy giờ đồng hồ trước còn đau khổ uống rượu.

      “Chào!” Lâm Tây Canh nhìn chằm chằm gương mặt , giống như tối hôm qua chưa xảy ra chuyện gì, sao có thể bình tĩnh được như thế, chẳng lẽ tiếng khóc tối qua nghe thấy là giả, chỉ là ảo giác của riêng .

      Lưu Ỷ Nguyệt hy vọng Lâm Tây Canh xin lỗi, nhưng thực tới giờ phút này, vẫn chưa thể chấp nhận được, còn có thể lạnh lùng đến mức nào? mãi mãi muốn bản thân được đặt ở vị trí cao cao tại thượng, bất kì người nào cũng phải khuất phục dưới chân . Trái tim đột nhiên thắt lại. Khoảng cách giữa hai người càng ngày càng lớn, có lẽ vĩnh viễn thể vượt qua.

      “Tôi pha trà.” Lưu Ỷ Nguyệt xong, nghiêng người vào phòng pha trà.

      Lâm Tây Canh mở cửa ban công, cảnh vật quen thuộc nhưng lại làm cho cảm giác như thời gian trôi qua rất lâu, kiên nhẫn mà kéo kéo cà vạt. Chặt quá, có chút bực bội.

      “Lâm tổng, trà của .”

      Lâm Tây Canh xoay người lại, thấy Lưu Ỷ Nguyệt đặt chén trà bàn, sau đó kính cẩn cầm khay đứng đó.

      “Cám ơn.” Lâm Tây Canh ngồi xuống.

      “Tôi xin phép ngoài, sắp xếp cuộc họp chín giờ sáng nay!”

      Lâm Tây Canh gật gật đầu, chăm chú nhìn Lưu Ỷ Nguyệt ra khỏi văn phòng.

      Những ngày sau, Lâm Tây Canh hơi sốt ruột. Mà Lưu Ỷ Nguyệt vẫn bình tĩnh như mặt hồ lặng sóng, điều này khiến vô cùng khó chịu. Ngày nào cũng chỉ với về công việc, thừa lời. Trái tim của Lâm Tây Canh như bị ngàn vạn con kiến gặm nhấm, vừa đau lại vừa ngứa, biết phải làm như thế nào.

      “Lâm tổng! Tôi xin phép tan tầm trước!” Lưu Ỷ Nguyệt với Lâm Tây Canh, nhìn mình, ánh mắt như có như .

      “… Lâm tổng!” Lưu Ỷ Nguyệt thấy Lâm Tây Canh có phản ứng, nâng cao giọng.

      “Hả?” Lúc này Lâm Tây Canh mới biết Lưu Ỷ Nguyệt đứng trước bàn mình, chau mày hỏi.

      “Tôi phải tan tầm.” Lưu Ỷ Nguyệt chỉ chỉ đồng hồ cổ tay, nhắc nhở đến giờ tan tầm.

      “Ấy, chờ chút.” Lâm Tây Canh chỉ vào ghế dựa đối diện, ý bảo Lưu Ỷ Nguyệt ngồi xuống. Lưu Ỷ Nguyệt chậm rãi ngồi xuống, trầm tĩnh như trước, chờ Lâm Tây Canh chuyện.

      “Chúng ta cần chuyện.” Lâm Tây Canh đan chặt hai tay mặt bàn, với Lưu Ỷ Nguyệt. Lưu Ỷ Nguyệt vẫn lời nào, ánh mắt nhìn thẳng vào , hề né tránh.

      “…Hôm đó” Ánh mắt của khiến Lâm Tây Canh ấp a ấp úng, biết bắt đầu như thế nào, nhưng nhất định phải . Chưa ai có thể khiến như thế, Lâm Tây Canh thầm nghĩ.

      “…” Lưu Ỷ Nguyệt biết muốn cái gì, chỉ mới vài ngày, cuối cùng vẫn là quyết định giải quyết.

      “… xin lỗi!” Lâm Tây Canh gian nan ra ba chữ này.

      “…”

      Lưu Ỷ Nguyệt vẫn im lặng, tự tôn của đáng giá thế sao? Lời xin lỗi này của , muốn sợ hãi nhận lấy, hay còn phải cảm động đến rơi nước mắt?

      đánh giá cao chính mình, càng khinh thường .

      Lâm Tây Canh cứ nghĩ Lưu Ỷ Nguyệt gì đó, nhưng ngoại trừ ánh mắt lạnh lùng, chỉ cười nhàn nhạt. ràng cười, nhưng hiểu sao bờ môi lại ngày càng mím chặt.

      Hai người nhìn nhau trong chốc lát, Lưu Ỷ Nguyệt chậm rãi đứng lên, “Lâm tổng, còn chuyện gì, tôi tan tầm. Ngày mai gặp lại!”

      Lâm Tây Canh nghẹn họng, trân trối nhìn Lưu Ỷ Nguyệt ra cửa, ngay lúc sắp mở cửa ra, “Lưu Ỷ Nguyệt, đứng lại!” từ ghế đứng lên, Lưu Ỷ Nguyệt buông tay, xoay người lại, ở khoảng cách rất xa, ngạo nghễ đứng thẳng.

      “Sao kiêu ngạo như vậy? Dựa vào cái gì?” Lâm Tây Canh cắn răng hỏi.

      “Tại sao tôi thể kiêu ngạo? Bây giờ là sáu giờ, quá giờ tan tầm tiếng.” Lưu Ỷ Nguyệt nâng cổ tay lên nhìn thoáng qua, “Nếu là thời gian tan tầm, phải cấp của tôi. Như vậy, xin hỏi, Lâm Tây Canh, tại lấy thân phận gì chuyện với tôi?”

      “…” Sắc mặt Lâm Tây Canh hết trắng lại xanh.

      muốn đừng làm với người khác, đạo lý này cần tôi cho chứ? Tôi chính là như vậy. Xin lỗi! Tôi thể nhẫn nhịn được, tôi chỉ biết người khác đối với tôi thế nào, tôi cũng đối với người ta thế vậy. Người kính tôi thước, tôi kính người trượng. Là khách khí trước, phải sao?” Nỗi tức giận dồn nén mấy ngày nay của Lưu Ỷ Nguyệt được dịp bùng nổ.

      “Tôi khách khí như thế nào?” Mặt Lâm Tây Canh lại chuyển thành đỏ.

      căn bản có thành ý xin lỗi tôi. Có lẽ nghĩ, tôi nhất định nhận lời xin lỗi ấy, bởi vì xét về địa vị, tôi thể nhận. Nhưng đối với tôi, lời xin lỗi của chỉ như bố thí, ngàn vạn lần cần. tự dưng mắng tôi tùy tiện, sau đó ném cho tôi ba chữ qua loa là có thể yên tâm. Nhưng có từng nghĩ chưa? Đặt vào vị trí của tôi, tại sao tôi phải nhận? Tại sao phải tha thứ cho ? Tôi được quyền kiêu ngạo, được quyền tự tôn sao? Vì tôi nhận lương của sao? Tôi bán sức lao động chứ bán tất cả cho Lâm thị của !”

      “…” Lâm Tây Canh hoàn toàn á khẩu trả lời được, nhanh chóng nhíu mày nhìn Lưu Ỷ Nguyệt, đánh rắn phải đánh giập đầu, đánh trúng điểm yếu, cũng chính là tử huyệt của .

      “Nếu nhưng lời này khiến khó chịu, là lỗi của tôi. Có lẽ chúng ta hợp làm việc với nhau. Ngày mai tôi viết đơn xin thôi việc. Chào !” Lưu Ỷ Nguyệt thất vọng ra khỏi văn phòng. mệt mỏi. Dù còn gì, vẫn muốn giữ lại cho mình lòng tự tôn.

      Lâm Tây Canh trơ mắt nhìn Lưu Ỷ Nguyệt biến mất, lại thể níu kéo . có quyền chỉ trích , cũng quyền giữ lại.

      Lưu Ỷ Nguyệt bước xuống từng bậc thềm của tòa nhà Lâm thị. Lúc đến bậc cuối cùng, xoay người nhìn lại.

      Trời giá rét, tòa nhà trước mắt đèn điện sáng trưng. Sắc lạnh từ bức tường thủy tinh, sắc lạnh từ đá hoa cương mặt đất, tất cả đều mang theo khí lạnh. đứng ở bậc thềm thấp nhất, nhìn lên, tòa nhà cao, còn lại vô cùng bé. Lưu Ỷ Nguyệt thầm nghĩ, số khoảnh cách vĩnh viễn thể xóa nhòa, giống như với tòa nhà to lớn này, giống như với người trong đó.

    3. Tiểu Yên

      Tiểu Yên Well-Known Member

      Bài viết:
      340
      Được thích:
      3,952
      Chương 31

      Lưu Ỷ Nguyệt lang thang mục đích đường.

      Mọi người bước vội vàng, bọn họ đều có mục đích của riêng mình.”Mục đích của tôi là ở đâu?”Lưu Ỷ Nguyệt đứng trong bóng đêm thào tự . Tốp năm tốp ba tình nhân ôm lấy nhau, chuyện trò vui vẻ. Lưu Ỷ Nguyệt chăm chú nhìn theo, vẻ mặt hâm mộ. Người có thể ôm ở nơi nào?

      Lưu Ỷ Nguyệt vô tình đến cửa quán ba lúc nào hay.Qua lớp cửa thủy tinh, Lưu Ỷ Nguyệt thấy Nhị Hắc ở quầy bar, đưa mắt nhìn lại, khách hàng vẫn vui vẻ như trước

      nhịn được đẩy cửa vào, Nhị Hắc ngẩng đầu, “Chị!” Cậu hô tiếng.

      “Nhị Hắc! Cậu khỏe ?” Lưu Ỷ Nguyệt tươi cười, vẫy tay với cậu ta.

      “Chị, bao giờ chị về?” Nhị Hắc hỏi.

      Đầu tiên Lưu Ỷ Nguyệt lắc đầu, sau đó lại gật đầu, “Chắc là nhanh thôi.” ngồi xuống ghế trước quầy bar, “Buôn bán thế nào?”

      Nhị Hắc nhìn khách trong quán giương cằm đắc ý, “Cứ như vậy, tốt cũng xấu.”

      Lưu Ỷ Nguyệt quay đầu nhìn cái, “Được! Sống ngày tính ngày.”

      “Chị, chị ăn gì ?” Nhị Hắc lại hỏi, Lưu Ỷ Nguyệt lắc đầu, “Vậy chị chờ chút.” Nhị Hắc bỏ lại Lưu Ỷ Nguyệt, quay đầu vào phòng bếp . lát sau, cậu ta mang ra cái đĩa, đĩa là thịt gà và khoai tây chiên, “Chị chịu khó chút, còn gì khác nữa!”

      “Như vậy là được rồi, tôi cũng hơi đói bụng.” Lưu Ỷ Nguyệt cầm lấy miếng thịt gà cắn cái, “Nhị Hắc, cho tôi cốc bia.”

      Nhị Hắc đưa Lưu Ỷ Nguyệt lon bia cồn, Lưu Ỷ Nguyệt nở nụ cười, “Có ai uống thứ này ?”

      “Có, nhưng nhiều lắm” Nhị Hắc cũng cười.

      “Tôi cũng nghĩ vậy, ách, khó uống!” Lưu Ỷ Nguyệt uống ngụm, cau mày nuốt xuống. Bia cồn, như người vô hồn, dễ uống!

      “Chị, xảy ra chuyện gì vậy?” Nhị Hắc rất ít khi thấy Lưu Ỷ Nguyệt như thế. Trong ấn tượng của cậu, người phụ nữ vô cùng cứng cỏi, khó khăn nào cũng thể đánh gục .

      “Chuyện vặt thôi mà!” Lưu Ỷ Nguyệt lắc đầu, ra có ích gì chứ, ai cũng giúp được .

      “Chị, đừng chuyện gì cũng đem để ở trong lòng. ra dễ chịu hơn, biết đâu bọn em cũng có thể giúp chị.”

      “Cám ơn, có những lời này của cậu là đủ rồi, có việc gì, chẳng qua là tâm tình tốt, cậu cứ coi như tôi đến thời kì tiền mãn kinh là được.” Lưu Ỷ Nguyệt chế nhạo .

      Nhị Hắc hỏi tiếp nữa. Cậu biết, nếu Lưu Ỷ Nguyệt quyết định ai có thể khiến mở miệng.

      Lưu Ỷ Nguyệt im lặng ăn thức ăn, nơi này làm cảm thấy ấm áp. Ít nhất có người lo lắng xem tâm tình thế nào, có người quan tâm đến sức khỏe .

      Cửa lại bị đẩy ra, Lưu Ỷ Nguyệt nghiêng mặt nhìn, người tới cũng sửng sốt chút, chạy nhanh đến.”Sao lại ở đây? Xảy ra chuyện gì?” thấy chai rượu trong tay Lưu Ỷ Nguyệt, hỏi dồn dập.

      Lưu Ỷ Nguyệt cười khổ, đâu phải là kẻ quỷ nhìn thấy cũng phải sợ. “Tôi thể quay lại thăm nơi này chứ sao?” nhướng mày, khiêu khích hỏi.

      “Lưu Ỷ nguyệt, tôi đùa!” Hạ Dương nhanh chóng nhíu mày, biểu của Lưu Ỷ Nguyệt cho biết nhất định có chuyện xảy ra.

      “Được, đùa! Đúng lúc gặp , chúng ta cũng chuyện.” Lưu Ỷ Nguyệt nhảy xuống ghế, đến văn phòng, Hạ Dương liền theo .

      Sau khi Hạ Dương đóng cửa, Lưu Ỷ Nguyệt xoay người lại, “Hạ Dương, giao dịch của chúng ta dừng ở đây .” nhắm mắt, lấy hết dũng khí .

      “Vì sao?” Hạ Dương nghe vậy những nổi giận, mà còn thong thả hỏi câu.

      “Tôi thể ở cạnh Lâm Tây Canh được nữa.” Lưu Ỷ Nguyệt thở dài, .

      ta sao?”

      “… Khụ khụ” Lưu Ỷ Nguyệt bị câu này của Hạ Dương là cho hoảng sợ, “Tại sao lại nghĩ như vậy? Tôi ta? Ha ha, vậy mà cũng nghĩ ra.” liên tiếp lắc đầu.

      “Vậy vì sao, tóm lại cho tôi lời giải thích hợp lý.” Hạ Dương khoát tay.

      như thế nào chứ? lời khó hết.” Lưu Ỷ Nguyệt đem hết mọi chuyện kể lại với Hạ Dương, “Cho nên, xem, tôi muốn dừng lại tại đây.” do dự , lại thấy vẻ mặt Hạ Dương từ buồn thành vui.

      “Ha ha, Lưu Ỷ Nguyệt, tôi biết khen như thế nào, tốt quá! thấy là Lâm Tây Canh có chút khác thường sao?” Hạ Dương cười , theo lý giải của , Lâm Tây Canh có chút tình cảm rồi, nếu ta quan tâm mấy chuyện này.

      “Khác thường? Tôi thấy ta là có thành kiến với tôi. Tôi chán ghét vẻ tự cao của ta.” Lưu Ỷ Nguyệt cười nhạt.

      “Lưu Ỷ Nguyệt, bởi vì ta để ý, nếu ta để mấy việc này ở trong lòng. Hôm đó, ta mới có thể theo sau các người. Nếu , làm sao ta biết hẹn Lưu Hướng Đông? Sao ta phải theo ? Sao suy nghĩ kĩ lại? cho biết, Lưu Ỷ Nguyệt, Lâm Tây Canh tuyệt đối quan tâm đến chuyện người khác, trừ khi người đó rất quan trọng với ta. Người có thể khiến ta lo lắng, trừ mẹ ta và bà nội, tôi nghĩ còn người thứ ba đâu.” Hạ Dương vẻ , hai mắt sáng ngời.

      ?” Lưu Ỷ Nguyệt khiếp sợ thôi, nhíu mày lại, hỏi .

      trăm phần trăm.” Hạ Dương gật đầu, “Tôi từng với , rất khác biệt, chính khác biệt này mới có thể hấp dẫn Lâm Tây Canh. ra, khi chất của giống Lâm Tây Canh, độc, quật cường. tựa như cái bóng của ta, nhưng ta lại chưa dám nhìn vào cái bóng của chính mình.”

      “Cái bóng? Tôi hiểu cái gì?” Lưu Ỷ Nguyệt vẻ mặt mờ mịt, cái gì mà dám nhìn bóng dáng của chính mình.

      cần hiểu.” Hạ Dương ra vẻ thần bí, mặt nở nụ cười khác thường, khiến Lưu Ỷ Nguyệt càng thêm nghi ngờ. Hạ Dương rốt cuộc che giấu cái gì? Mục đích của ta chẳng lẽ chỉ là Ngô Nhân Kì thôi sao? Nhìn vẻ mặt ta lúc này, càng thêm nghi ngờ.

      Lưu Ỷ Nguyệt về đến nhà, sau khi chuyện với Hạ Dương xong, lại cảm thấy tiến thoái lưỡng nan, ngày mai làm sao bây giờ? Có nên viết đơn xin thôi việc đây?

      Hạ Dương , viết hay quan trọng, là người nắm lợi thế trong tay, bây giờ quan hệ của cùng Lâm Tây Canh phải chỉ cần đơn xin thôi việc là có thể cắt đứt. Lưu Ỷ Nguyệt tin tưởng lắm lí do này của ta, Hạ Dương chỉ cười, “Theo hiểu biết của tôi về ta, nhất định như thế. Tin tôi !” vô cùng tự tin .

      Suốt đêm, Lưu Ỷ Nguyệt đều nằm mơ về đơn xin thôi việc. mơ thấy mình nộp đơn cho Lâm Tây Canh, nhưng lại nhìn vẻ mặt , dù cố gắng đến mấy cũng chỉ là mảng mờ mịt. Đến khi tỉnh dậy, chỉ thấy đầu óc choáng váng, lúc đứng trước gương rửa mặt, nhìn vào gương mặt tái nhợt, đành lắc đầu cười khổ. Phiền não làm gì, còn sợ mình chưa đủ phiền não sao? đến đâu hay đến đó, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, xe đến trước núi ắt có đường.

      Đúng chín giờ, Lâm Tây Canh vào văn phòng. Lưu Ỷ Nguyệt theo sau, đặt trà và báo xuống sau đó báo cáo lịch làm việc hôm nay của . Sau đó, lấy ra phong thư, nhàng đặt đến trước mặt Lâm Tây Canh..

      Lâm Tây Canh mấy chữ to “Đơn xin thôi việc”, chậm rãi ngẩng đầu, hai mắt tối lại, sâu lường được. Trái tim Lưu Ỷ Nguyệt đột nhiên nảy lên, nhưng sắc mặt vẫn bình tĩnh như cũ.

      “Theo quy định công ty, phải nộp đơn thôi việc trước tháng. Tính từ hôm nay, còn phải ở lại tháng” Lâm Tây Canh nhanh chậm cầm lấy tờ đơn bàn. Lưu Ỷ Nguyệt thấy đem đơn ném vào cái ngăn kéo của bàn làm việc.

      “Tôi biết.” Lưu Ỷ Nguyệt trả lời, thầm nghĩ, nhận đơn xin thôi việc của , chứng tỏ chấp nhận cho nghỉ việc. Nghĩ vậy, Lưu Ỷ Nguyệt đột nhiên cảm thấy mất mát.

      “Còn việc gì ?” Lâm Tây Canh nhíu mày, nhìn có vẻ kiên nhẫn. Lưu Ỷ Nguyệt thấy vậy, nhanh chóng lui ra ngoài.

      Lưu Ỷ Nguyệt vừa ra khỏi văn phòng, Lâm Tây Canh mở ngăn kéo ra, lấy phong thư màu trắng, tiện tay ném vào thùng rác bên cạnh, động tác trôi chảy như nước. Xong xuôi, chăm chú đọc báo như chưa có chuyện gì xảy ra.
      (TD: đọc đoạn này thấy cũng gian xảo quá nhỉ, có ai nghĩ giống ta ? XD~
      Keke, Lee cũng vậy :p )


      Trước khi kịp chú ý kỹ tới suy nghĩ của bản thân, làm sao có thể từ bỏ . Tuy rằng làm như vậy có chút cảm tính, nhưng Lâm Tây Canh hối hận. Đây là lần đầu tiên trong đời như vậy, bất luận thế nào cũng phải đến cùng, xem rốt cuộc ở đó có gì chờ .

      Công việc bận rộn, cuối cùng Lâm Tây canh cũng dành được chút thời gian chụp ảnh cưới. Khương Tố Trân ở rỗi rãi, bà cũng muốn xem. Hai mẹ con vừa tới cửa hàng áo cưới, thấy Ngô phu nhân ở đó.

      “Ngô phu nhân, chị cũng tới rồi.” Khương Tố Trân tiến lên chào hỏi.

      “Chào chị! Đáng ra Kì Kì nên kéo tôi đến đây, chuyện bọn trẻ tôi cũng muốn tham dự. Hai đứa chụp ảnh chụp, tôi ở đây làm gì chứ?” Ngô phu nhân tươi cười . Bà vậy, nhưng ra từ sáng sớm Ngô Nhân Kì quấn quýt lấy bà, muốn bà cùng.

      “Ôi! Sao thế được? Tôi biết chị rất có mắt thẩm mĩ, đợi lát nữa tư vấn cho bọn nó chút.” Nghe Ngô phu nhân như vậy, Khương Tố Trân có chút ngượng ngùng.

      Người lớn hai bên chuyện có vẻ rất thân thiết, ngược lại hai vợ chồng sắp cưới lại gì. Ngô Nhân Kì giọng gọi “ Tây Canh” nhưng có tiếng trả lời, nhìn hết thảy áo cưới màu trắng, hiểu tại sao lại nhớ tới Hạ Dương, cùng lời và hành động ngang ngược của hôm đó. Vì sao lại nhớ ?

      chỉ là bây giờ, mấy ngày nay, tuy rằng cố gắng nghĩ đến, nhưng thể ngăn cản trái tim của mình, luôn lơ đãng nhớ tới dáng vẻ của .

      “Kì Kì, làm sao vậy?” Lâm Tây Canh nhìn thấy vợ chưa cưới ngẩn người, giống như có tâm .

      “Hả? có việc gì, có việc gì.” Ngô Nhân Kì lấy lại tinh thần, lắc đầu. Nếu mẹ chưa từng , còn có thể tiếp tục trẻ con như thế. Nhưng mẹ khuyên, nhất định nên trưởng thành.

      Ngô Nhân Kì bắt đầu chọn váy cưới, cái nào cũng màu trắng, lung linh!

      “Kì Kì, cái này thế nào?” Hai bà mẹ đồng thời lên tiếng.

      Ngô Nhân Kì quay đầu nhìn lại, Ngô phu nhân và Khương Tố Trân mỗi người giơ bộ váy cưới. Dựa vào mắt thẩm mĩ của mẹ, Ngô Nhân Kì tin vào lựa chọn của bà.

      Váy cưới trong tay Khương Tố Trân rất “kín”, bởi theo quan điểm của bà, phụ nữ nên lộ nhiều. Ngô phu nhân nhìn váy cưới trong tay mình, lại nhìn con . Bà mắc chiếc váy mình vừa chọn lên mắc, thở dài, “Ai nha, vẫn là con nên từ chọn !”. Bà muốn con mình khó xử, chưa kết hôn gặp rắc rối với mẹ chồng.

      Khương Tố Trân lại tế nhị được như thế, bà đem áo cưới đến trước mặt Ngô Nhân Kì, ướm thử người , miệng líu lo , “Dì thấy cái này tốt lắm, Kì Kì dáng vẻ xinh đẹp, mặc cái gì cũng đẹp hết. Chị thấy sao? Chị thông gia.”

      “Ha ha.” Ngô phu nhân cười gượng, nghĩ thầm, tôi còn có thể gì chứ?

      “Con thấy sao? Kì Kì.” Khương Tố Trân chỉ đắm chìm trong ý nghĩ của bà, căn bản phát vẻ mặt khó xử của Ngô Nhân Kì, hỏi.

      “Mẹ, vẫn là để cho Kì Kì tự mình chọn . Mẹ mệt rồi, ngồi nghỉ chút .” Lâm Tây Canh nhanh chóng đến giải vây. Nhưng mẹ vẫn chưa nhận ra. Bà nắm tay con trai, , “Mẹ mệt, mẹ vui mừng còn kịp nữa.”

      “Vậy chọn cái này !” Ngô Nhân Kì đột nhiên mở miệng, nhận lấy áo cưới trong tay Khương Tố Trân, “Mẹ, đến giúp con chút.” xoay mặt với Ngô phu nhân.

      “Kì kì, sao con phải nhẫn nhịn như vậy chứ?” Trong phòng thử đồ, Ngô phu nhân nhịn được hỏi.

    4. Tiểu Yên

      Tiểu Yên Well-Known Member

      Bài viết:
      340
      Được thích:
      3,952
      Chương 32

      “Kì kì, sao con phải nhẫn nhịn như vậy?” Trong phòng thử đồ, Ngô phu nhân nhịn được hỏi.

      “Mẹ, sao mẹ lại vậy? Con làm sao mà nhẫn nhịn?” Trong lòng Ngô Nhân Kì hiểu , nhưng ngoài miệng vẫn chịu thừa nhận. bắt đầu cởi cúc áo.

      “Còn có? Con thích cái này sao? chỉ là con, ngay cả mẹ cũng thích. Kì Kì, rốt cuộc con làm sao vậy?” Ngô phu nhân cau mày nhìn con , lời nào, run run cầm váy cưới Khương Tố Trân chọn trong tay. Khi đính hôn vui vẻ nhảy nhót đến bây giờ lại rầu rĩ vui, con thay đổi như thế, người làm mẹ như bà sao lo lắng cho được?

      “Mẹ, có gì. Mẹ làm sao vậy? phải con chiều ý mẹ chồng sao? phải còn phải chụp ảnh cưới nữa sao? Đâu có nhiều thời gian chứ!” Ngô Nhân Kì cảm thấy phiền, ai cũng hỏi làm sao vậy. rốt cuộc làm sao vậy? Nếu có thể hiểu tốt rồi, buồn bực đến mức này.

      “Kì Kì, mẹ chỉ hy vọng con vui vẻ, ba con cũng là, chúng ta đâu cần đám cưới thương mại! Nhưng nếu con muốn, tại đổi ý còn kịp. Lâm Tây Canh vốn là đứa con trai có hiếu, mà làm vợ người có hiếu dễ dàng gì, mẹ chồng con lại như thế, mẹ lo lắng thay con, con hiểu ? Mẹ là lo lắng.” Ngô phu nhân ngăn Ngô Nhân Kì lại, nãy giờ được lời nào chỉ lo cởi khuy áo.

      Ngô Nhân Kì đứng thẳng người, chăm chú nhìn mẹ, cảm nhận được quan tâm và lo lắng sâu sắc từ ánh mắt bà. “Con hiểu”. Hôn nhân phải ràng sao? Nhưng khi hiểu rồi, đời này còn có thể có hôn nhân ? Chỉ mấy tháng ngắn ngủi, cuộc sống của như lệch khỏi quỹ đạo ban đầu. Kiên trì hai mươi năm, cứ ngỡ có gì lung lay được tình cảm của mình, ngờ lúc này, lại dễ dàng dao động đến thế.

      Lâm Tây Canh muốn hiểu nên mới với , “Mẹ chính là tấm gương của em.”

      Hạ Dương muốn hiểu cũng với , “Em có thể gả vào Lâm gia buồn tẻ đó, rồi sống cả đời như Khương Tố Trân sao? Kì Kì, em làm được sao?”

      Mẹ muốn hiểu nên ban nãy khuyên , “Làm vợ người có hiếu dễ dàng gì.”

      Ngô Nhân Kì ngẩng đầu, trước mắt là áo cưới màu trắng, tượng trưng cho thuần khiết, tươi đẹp, nhưng tại sao lại cảm thấy màu trắng này giống như nấm mồ, chôn vùi cả cuộc đời . có dũng khí mặc nó sao? khi mặc vào thể cởi. “Ngô Nhân Kì, mày có thể làm được ?” ngừng tự hỏi.

      “Kì Kì.” Ngô phu nhân lắc lắc con ngẩn người.

      Ngô Nhân kì hoàn hồn, gượng cười, lắc đầu, “Mẹ đừng lo. Tây Canh sau khi kết hôn bọn con dọn ra ở riêng, sợ xích mích với mẹ chồng. Mẹ quên rồi sao?” dằn tia do dự xuống tận đáy lòng, việc đến nước này, sao có thể bỏ lỡ nửa chừng. lo lắng lúc này chỉ là chứng sợ hãi tiền hôn nhân thôi. Ngô Nhân Kì tự động viên mình như vậy.

      “Haizzz, tùy con. Mẹ cũng nhiều nữa, trước sau gì cũng phải gả con .” Ngô phu nhân miệng vậy nhưng trong lòng vẫn cảm thấy thoải mái.

      Ngô Nhân Kì mặc áo cưới từ phòng thay đồ ra, Lâm Tây Canh quay sang nhìn. Váy cưới khiến mất hết nét hồn nhiên thường ngày, cảm giác như già vài tuổi. Ngô Nhân Kì gượng cười, Ngô phu nhân sau tựa như muốn được.

      “Ôi chao, là xinh đẹp.” Khương
      Tố Trân cười hớn hở, đắm chìm trong đắc ý với lựa chọn của mình.

      Lâm Tây Canh đến bên cạnh Ngô Nhân Kì, “Nếu em thích đổi, cần phải chiều theo mẹ .” giọng với Ngô Nhân Kì, mọi người ở đây đều thấy Ngô Nhân Kì hoàn toàn hợp với chiếc váy này.

      “Đúng vậy, Tây Canh cũng như vậy.” Ngô phu nhân ở cạnh vội vàng , đoạn kéo kéo tay con .

      sao, đổi, rất phiền hà!” Ngô Nhân Kì mệt mỏi trả lời.

      “Cám ơn.” Lâm Tây Canh thể lời cảm ơn. Cảm ơn Ngô Nhân Kì chịu uất ức, so đo.

      có gì, em nên vậy!” Ngô Nhân Kì nhàng lắc đầu, gượng cười.

      Suốt buổi chụp ảnh hôm đó, Ngô Nhân Kì và Lâm Tây Canh mỗi người tâm trạng, hoàn toàn tập trung. Nhưng người ngoài cuộc như Khương Tố Trân lại vui đến quên trời quên đất. Với bà, chỉ có Ngô gia mới có thể môn đăng hộ đối với Lâm gia.

      Ngô Nhân Kì đặc biệt chiều ý Khương Tố Trân, giống như chuyện này liên quan đến , như bản thân chỉ là con búp bê vô hồn trong tay người khác. Ngô phu nhân làm gì được, chỉ tức giận thôi. “Sao ngày trước mẹ biết bà ta bảo thủ như thế cơ chứ?” Sau khi ra khỏi tiệm ảnh, Ngô phu nhân ngồi trong xe ngừng oán giận. Ngô Nhân Kì nhìn ra ngoài cửa sổ, giả như nghe thấy gì, từ đầu đến cuối chỉ im lặng, lời nào.

      Lần đầu tiên Lưu Ỷ Nguyệt nhìn thấy Ngô Nhân Kì là vào mấy tháng trước, hôm nay là lần thứ hai. Khi nhìn thấy Ngô Nhân Kì, Lưu Ỷ Nguyệt ngạc nhiên phát , mới có mấy tháng mà ấy thay đổi rất nhiều. Lúc trước là biết đau buồn, bây giờ là người mang vẻ mặt ưu sầu, nhưng lại càng thêm thuần khiết, rung động lòng người.

      “Lưu thư kí, xin chào.” Ngô Nhân Kì cười chào Lưu Ỷ Nguyệt. hiểu sao, có ấn tượng rất tốt với người thư kí nào.

      “Ngô tiểu thư, xin chào.” Lưu Ỷ Nguyệt đứng lên.

      “Lần này tôi có hẹn trước.” Ngô Nhân Kì cười, .

      “Đúng vậy, mời vào.” Lưu Ỷ Nguyệt nở nụ cười, xoay người gõ cửa, nghe tiếng trả lời bên trong, mở cửa, nghiêng người cho Ngô Nhân Kì vào.

      Ngô Nhân Kì bước văn phòng của Lâm Tây Canh. ngồi sau bàn làm việc, thấy vào liền , “Đến đây, Kì Kì.”.

      “Vâng.” Ngô Nhân Kì ngồi xuống sô pha.

      “Thư kí Lưu, pha chén hồng trà.” Lâm Tây Canh với Lưu Ỷ Nguyệt đứng ở cửa. nhanh chóng ra ngoài chuẩn bị.

      Ngô Nhân Kì lấy từ túi xách ra túi giấy , “Đây là các kiểu dáng thiệp mời, xem .” với Lâm Tây Canh.

      “Em chọn là được rồi, thế nào cũng được.” Lâm Tây Canh vậy nhưng vẫn nhận lấy túi giấy, lấy thiệp mời ra, “Nhiều vậy sao?” cười với Ngô Nhân Kì.

      “Đúng vậy, cho nên em quyết định được, mới đem đến cho xem.” Ngô Nhân Kì trả lời.

      Lưu Ỷ Nguyệt bưng trà vào văn phòng, thấy rất nhiều thiệp mời ở bàn trà. Lâm Tây Canh cùng Ngô Nhân Kì kề sát đầu thảo luận. lên phía trước, “Ngô tiểu thư, trà của .”

      “Cám ơn, bừa bộn quá!” Ngô Nhân kì vội thu dọn chút, chừa ra chỗ để Lưu Ỷ Nguyệt đặt chén trà. Lưu Ỷ Nguyệt dang chuẩn bị xoay người ra ngoài, Ngô Nhân Kì đột nhiên gọi lại, “Lưu tiểu thu, tư vấn cho tôi chút . Tôi biết chọn thế nào.”

      Lưu Ỷ Nguyệt sửng sốt, chớp mắt, Lâm Tây Canh chỉ liếc mắt nhìn cái rồi tiếp tục quan sát.

      “Tôi sao? Ngô tiểu thư, tôi cũng có kinh nghiệm.” Lưu Ỷ Nguyệt cười .

      cần kinh nghiệm. Tôi chỉ cần biết, dựa quan điểm của , thích kiểu nào.” Ngô Nhân Kì chỉ chỉ bản mẫu bàn, Lâm Tây Canh ngồi cạnh cũng có ý phản đối.

      “Này, này, còn có cái này.” Lưu Ỷ Nguyệt chỉ vào các bản mẫu, Ngô Nhân kì lấy các mẫu mà chỉ đặt ở bên.

      “Sở thích của Tây Canh tương tự nhau, đúng ? Tây Canh, thích các mẫu này ?” Ngô Nhân Kì cười với Lâm Tây Canh. Lâm Tây Canh thể phủ nhận, đành gật đầu. Lưu Ỷ Nguyệt cảm thấy xấu hổ, thế này là thế nào? liếc mắt nhìn Ngô Nhân Kì, nếu ấy biết mục đích của khi tới đây, nếu ấy biết chuyện cùng Lâm Tây Canh tối hôm đó, ấy còn có thề ngồi yên ở đây ? Còn có thể thoải mái chuyện với như thế ?

      “Tôi xin phép ra ngoài!” Lưu Ỷ Nguyệt xong, vội vàng ra ngoài, khí như vậy làm cho thở nổi.

      Dường như có thể nghe tiếng tim đập “thình thịch”, đây có gọi là có tật giật mình ? Lưu Ỷ Nguyệt tự giễu.

      Nhìn đồng hồ, cũng sắp hết giờ làm việc, Lưu Ỷ Nguyệt quyết định chuyên tâm làm nốt công việc ngày hôm nay. Kì lạ chính là, từ khi nộp đơn từ chức đến nay, Lâm Tây Canh chưa bao giờ đề cập chuyện tuyển người mới, Lưu Ỷ Nguyệt cũng tiện hỏi nhiều. Ngày nào cũng lặng lẽ làm việc, chờ đợi ngày thư kí mới đến bàn giao công việc.

      Ngô Nhân Kì từ văn phòng Lâm Tây Canh ra, thấy Lưu Ỷ Nguyệt chuẩn bị tan tầm, vội vàng lên, “Lưu tiểu thư, sau khi tan tầm có rảnh ?”

      “Có việc gì vậy?” Lưu Ỷ Nguyệt khó hiểu nhìn Ngô Nhân Kì.

      “À! Nếu tối nay bận, tôi mời ăn cơm.” Ngô Nhân Kì .

      Lưu Ỷ Nguyệt tưởng mình nghe nhầm, sao ấy phải mời ăn cơm? ấy biết chuyện gì sao? Lại nghĩ, chắc đến mức ấy. Ngô Nhân Kì rất ít khi xuất ở công ty, đến giờ cũng chỉ mới hai lần mà thôi. Huống hồ, cũng chưa có tin đồn gì về và Lâm Tây Canh…

      “Tôi bận.” Lưu Ỷ Nguyệt lắc đầu . Được rồi, binh đến tướng chặn, muốn nhìn xem ý đồ của vị Ngô tiểu thư này.

      Nhưng người đơn thuần như Ngô Nhân Kì làm sao có ý đồ gì được, chỉ đơn giản muốn tìm người trò chuyện thôi. Người nhà thể , bạn bè thể , lại càng thể trực tiếp túm lấy người xa lạ ở đường. Hôm nay, khi thấy Lưu Ỷ Nguyệt có chút xúc động. Có lẽ Lưu Ỷ Nguyệt khiến cảm thấy an tâm. Trực giác mách bảo, cho dù gì với Lưu Ỷ Nguyệt, ấy nhất định giữ bí mật.

      Hai người vào quán ăn chay, chọn mấy món ăn đơn giản.

      “Hy vọng thích hương vị ở đây.” Ngô Nhân Kì .

      “Cám ơn, tôi rất thích, rất thanh đạm.” Lưu Ỷ Nguyệt trả lời.

      khí vẫn cứ nhạt nhẽo như vậy, hai người chỉ im lặng ăn cơm, ai biết phải bắt đầu thế nào.

      “Lưu tiểu thư nhất định rất tò mò vì sao tôi lại mời ăn cơm?” Ngô Nhân Kì buông đũa, với Lưu Ỷ Nguyệt.

      Nghe Ngô Nhân Kì , Lưu Ỳ Nguyệt cũng buông đồ ăn trong tay, bưng chén trà lên trước mặt uống ngụm rồi lẳng lặng chờ đợi ấy tiếp.

      “Tôi vẫn muốn cám ơn , chính là việc lần trước, hơn nữa, … ra tôi muốn tìm người để trò chuyện mà thôi.” Ngô Nhân Kì cười ngượng ngùng, “ cũng biết, gia thế của tôi có rất tốt. Nhưng hoàn cảnh gia đình như vậy cũng làm cho tôi mất nhiều thứ, bạn bè chung quanh rốt cuộc có bao nhiêu người là lòng muốn làm bạn với tôi? Tôi biết, cho nên, bình thường có chuyện gì cũng biết cùng ai.”

      “Vậy sao đề phòng với tôi?” Lưu Ỷ Nguyệt khỏi tò mò hỏi.

      “Ha ha, biết vì sao, tôi lại tin tưởng , đừng hỏi tôi tại sao, nhiều khi, trực giác của con người rất khó hiểu.” Ngô Nhân Kì cười thoải mái.

      “Vậy, Ngô tiểu thư muốn chuyện gì?” Lưu Ỷ Nguyệt hỏi.

      “Đừng gọi tiểu thư này tiểu thư kia, còn lớn hơn tôi. Để tôi gọi là chị Ỷ Nguyệt nhé? Chị Ỷ Nguyệt! Chị kết hôn chưa?” Ngô Nhân Kì hỏi.

      Lưu Ỷ Nguyệt nghe xong, lắc đầu, “Chưa! Tôi chưa kết hôn?”

      “Vì sao? Em xin lỗi, nhưng mà chị cũng còn trẻ nữa, sao lại chưa kết hôn?” Ngô Nhân Kì lại hỏi.

      Lưu Ỷ Nguyệt nghe vậy, yên lặng hồi. Bây giờ, xác định được mục đích của bữa tối hôm nay, nhất định là về Lâm Tây Canh, nhưng chắc chắn liên quan đến , chắc là vấn đề của Ngô Nhân Kì.

      “Vì ai muốn kết hôn với tôi.” Lưu Ỷ Nguyệt nghiêm túc trả lời.

      Ngô Nhân Kì ngây ngẩn cả người, nhìn vẻ mặt ấy, có vẻ gì là dối. Nhưng, sao có thể như vậy? Nhìn qua là biết đây là người phụ nữ hoàn mỹ, sao lại ai muốn kết hôn với ?

    5. Tiểu Yên

      Tiểu Yên Well-Known Member

      Bài viết:
      340
      Được thích:
      3,952
      Chương 33

      “Sao có thể như vậy?” Ngô Nhân Kì kinh ngạc, than thở.

      “Tại sao thể?” Lưu ỶNguyệt cười hỏi lại.

      “Chị tốt như vậy.” Ngô Nhân Kì trả lời.

      “Tốt? Ha ha, có lẽ là tốt nhưng đàn ông họ nghĩ vậy. Trẻ tuổi nhận thức chưa chính chắn, bây giờ tôi thấy cứ thế này cũng được. kết hôn sao? Rất nhiều người cũng kết hôn rồi lại ly hôn. Độc thân cũng tốt, chờ đến lúc già vào viện dưỡng lão.” Lưu Ỷ Nguyệt tươi cười . Nhìn nụ cười này, hiểu sao Ngô Nhân Kì lại thấy chua xót.

      “Xin lỗi, chị Ỷ Nguyệt.” Ngô Nhân Kì vội vàng .

      Lưu Ỷ Nguyệt lắc đầu, “ cần phải xin lỗi, cũng có lỗi với tôi. Được rồi, sao? Có chuyện gì vậy? thử xem. Nếu biết, tôi nhất định tư vấn hết mình.”

      Lúc này, Ngô Nhân Kì lại biết từ bắt đầu từ đâu. ra có người tin sao? Người ngoài đều cho rằng chẳng phải lo lắng điều gì, gia đình giàu có, vẻ ngoài xinh đẹp, chồng sắp cưới môn đăng hộ đối. Tất cả mọi thứ đều tốt đẹp. có chuyện gì mà phiền não? cũng tự thấy mình tham lam, lúc nào cũng thấy đủ. Thực ra, nhiều thứ đối với cũng giống như hoa trong gương, như trăng trong nước, mơ ước nhưng có được.

      Lưu Ỷ Nguyệt khẽ cười, vẻ buồn rầu mặt Ngô Nhân Kì vẫn chưa tan, “ biết ? Hôm nay khi nhìn thấy , đầu tiên tôi có cảm giác gì?” hỏi. Ngô Nhân Kì từ chối cho ý kiến, chỉ lắc đầu, “ thay đổi, khác với lần đầu tiên tôi nhìn thấy .”

      “Mấy tháng trước, tôi thấy vẫn như đứa trẻ, bây giờ phải.” Lưu Ỷ Nguyệt chậm rãi .

      “Đúng vậy.” Ngô Nhân Kì thầm. Có thể nào thay đổi, lúc trước sống trong giấc mộng của mình, tại đột nhiên nhận ra hoàn toàn ngược lại. Nó đến quá nhanh làm cho trở tay kịp, thể thích ứng được.

      “Có liên quan đền chuyện kết hôn ?” Lưu Ỷ Nguyệt thẳng thắn hỏi, tin chắc là có liên quan đến hôn lễ mấy tháng sau.

      “Vâng.” Ngô Nhân Kì gật đầu, “Em thấy rất hoang mang, thậm chí là sợ hãi.” , sau đó bưng chén trà lên uống ngụm. Lưu Ỷ Nguyệt yên lặng chờ đợi, để Ngô Nhân Kì có thể nghĩ kĩ những lời muốn .

      “Bây giờ thậm chí em còn dám tin những chuyện xảy ra, phải em tin những người khác, tin Tây Canh, mà là hoài nghi chính mình. Em luôn tự hỏi, có muốn kết hôn ? chuẩn bị sẵn sàng chưa? Em rất lo, lo lắm ấy ạ!” Ngô Nhân Kì lắc đầu, thào.

      “Vấn đề của tôi giúp được. Tôi chỉ có thể , kết hôn chắc chắn là chuyện vui vẻ, nếu là như thế này, cần phải suy nghĩ kĩ. Kết hôn là chuyện cả đời, tôi từng với chính mình, nếu kết hôn ly hôn, vĩnh viễn rời khỏi chồng con của mình.” Lưu Ỷ Nguyệt bình tĩnh .

      Ngô Nhân Kì cười chua xót, giống như uống thuốc bắc, đắng đến nỗi thể diễn tả được.”Suy nghĩ, vì sao mọi người đều muốn em suy nghĩ kĩ. Em muốn nghĩ nữa, là phiền.” chỉ có thể lắc đầu, vì sao người nào có thể cho biết nên làm cái gì, nên làm cái gì.

      “Cuốc sống chính là như vậy, phải chỉ có ngọt ngào, mà còn nhiều cay đắng.” Lưu Ỷ Nguyệt cười . trước mặt dần trưởng thành, tại chỉ trải qua chút cay đắng của người lớn mà thôi.

      “Cay đắng?” Ngô Nhân Kì nhớ kỹ từ này.

      “Đúng, cay đắng.” Giọng Lưu Ỷ Nguyệt cao thêm, ánh mắt nghiêm túc khiến Ngô Nhân Kì bình tĩnh lại.

      “Mỗi người đều cần phải nếm qua đau khổ, bất kì ai cũng thể giúp đỡ, cho dù là người thân thiết nhất. Dũng cảm lên, tôi tin tưởng có thể làm tốt.” Tay Lưu Ỷ Nguyệt lướt qua mặt bàn nắm lấy tay Ngô Nhân Kì, vỗ vỗ.

      “Cám ơn, em thấy thoải mái hơn rồi” Cuối cùng Ngô Nhân Kì cũng cười, dù chỉ là nụ cười . Những lời Lưu Ỷ Nguyệt , hiểu hết, nhưng biết mình cần phải cố gắng, thể chậm chạp như em bé tập , mà phải nhanh chóng tiến về phía trước như người trưởng thành chạy những bước dài.

      “Cho dù quyết định thế nào, hãy vứt bỏ tất cả tác động bên ngoài, chỉ cần hỏi trái tim mình, trái tim của có vững tin ? Có do dự chút nào ?”

      “Em hiểu rồi.” Lông mày Ngô Nhân Kì hoàn toàn giãn ra, đăm chiêu gật đầu.

      Lưu Ỷ Nguyệt biết cuối cùng Ngô Nhân Kì quyết định làm gì, đối với , quyết định của Ngô Nhân Kì hoàn toàn liên quan, đó là cuốc sống của ấy. Còn , sớm thờ ơ với mọi việc rồi.

      Cuối năm, Lâm thị tổ chức Đại hội Cổ đông. Cổ đông lớn nhất đương nhiên là Lâm gia, sau đó là nhà bên mẹ của Khương Tố Trân, kế tiếp chính là hai công ty đầu tư quản lý, còn lại là các cổ đông quan trọng. Nhà mẹ của Khương Tố Trân đương nhiên ủng hộ Lâm gia, đặc biệt là Lâm Tây Canh, bởi vì là con của Khương Tố Trân. Năm đó, khi Lâm thị mới bắt đầu sáng lập, bên nhà mẹ Khương Tố Trân hỗ trợ Lâm Đông Dương nhưng sau đó lại có hành động gì thêm.

      Trong Đại hội Cổ đông, là tổng giám đốc Lâm Tây Canh đem tình trạng kinh doanh cùng vấn đề tài chính của tập đoàn trong năm qua báo cáo tỉ mỉ. vốn tưởng rằng giống như năm rồi kết thúc nhanh chóng, dù sao bây giờ các cổ đông có năng lực chống lại Lâm thị.

      như mong muốn, hai công ty đầu tư quản lý đồng thời đưa ra vấn đề tăng vốn vào năm sau, các cổ đông thấy thay đổi khác nhau trong năm nay, đương nhiên bỏ qua cơ hội. Lâm Tây Canh biết là bọn họ nhất thời đổi ý, hay là sớm ngầm ký kết. Cổ đông đều đồng ý đề nghị tăng vốn.

      “Vừa rồi mọi người cũng nghe tôi báo cáo, tại Lâm thị có vấn đề tài chính, vốn lưu động hoàn toàn có thể ổn định tình hình kinh doanh trước mắt, cần thiết phải tăng vốn.” Lâm Tây Canh cầm tài liệu tay, . Tăng vốn? là hay! Muốn chia cổ phần công ty với Lâm thị, chỉ sợ đây là ý đồ của công ty đầu tư, chẳng lẽ muốn đoạt lấy quyền kinh doanh sao? Vấn đề này rất nghiêm trọng, trong lòng Lâm Tây Canh lo lắng, đầu mày nhíu lại.

      “Chúng tôi đương nhiên nghe được báo cáo, vốn lưu động nhìn qua có vấn đề, nhưng sang năm Lâm thị có rất nhiều hạng mục, có phải hơi mạo hiểm ? Hơn nữa, báo cáo cuối năm đều là các người làm, bên trong có che giấu gì hay , chúng tôi làm sao biết được, tốt nhất là tất cả các cổ đông đều đồng ý đánh giá chuyện này lần nữa.” Đại biểu của công ty đầu tư đích châm chọc, đối chọi gay gắt.

      Lâm Tây Canh buông báo cáo, nhìn các cổ đông với vẻ mặt đầy châm biếm. “Tôi làm tổng giám đốc có trách nhiệm với từng phần báo cáo, cần phải đánh giá lần nữa…, lãng phí thời gian của mọi người, nếu có chứng cớ chứng minh Lâm thị gặp phải vấn đề tài chính, tôi cân nhắc đề nghị tăng vốn.”

      “Được rồi, chuyện tăng vốn tạm gác lại. Lần sau, tổng giám đốc Lâm đưa thêm tài liệu khiến các vị tin tưởng, tiến tục đề tài thảo luận kế tiếp.” Lâm Đông Dương lên tiếng.

      Lâm Tây Canh phản đối ý kiến của cha, nhưng khỏi nghi ngờ, hình như ông hề ngạc nhiên về đề nghị tăng vốn này, giống như tất cả đều nằm trong dự đoán của ông. Nếu ông phải chia cổ phần trong tay cho , cộng với cổ phần nhà mẹ đẻ, tương lai quyền quyết định của ông bị ảnh hưởng. Chẳng lẽ chuyện này có liên quan đến ông? Chẳng lẽ ông muốn buông bỏ quyền lực trong tay? Lâm Tây Canh cười lạnh, cuối cùng có dấu hiệu của cuộc chiến giành quyền lực. cảm thấy rất hưng phấn, tính hiếu chiến ngừng tăng lên, đây phải là trò chơi mà thích sao? Có trò chơi này cuốc sống của mới có ý nghĩa. Bất kì người nào đứng ở phía sau điều khiển, Lâm Tây Canh đều tin tưởng chuẩn bị tốt trăm phầm trăm.

      Đại hội cổ đông kết thúc, Lâm Tây Canh cũng ở lại, trở về văn phòng. Bấm điện thoại nội tuyến, “Lưu thư kí, gọi chủ nhiệm mảng tài vụ lên gặp tôi.”

      Trong thời gian chờ đợi, đại não của Lâm Tây Canh hoạt động rất nhanh. Đột nhiên nhớ tới, nhiều năm trước, hai công ty đầu tư này sát nhập là do tay cha nâng đỡ, khi đó còn chưa là tổng giám đốc của lâm thị. ngờ, cha sớm đoán trước cục diện hôm nay, ông trước nước cờ. Cha con tranh giành? ngờ cha lại tuyệt tình như vậy. Ánh mắt Lâm Tây Canh càng lạnh. Ông bất nhân tôi bất nghĩa, ông khiêu chiến, tôi cũng chỉ có thể đánh lại. Muốn tôi cúi đầu thuận theo, khuất phục dưới chân, đều có cửa. nhất định lấy lại những gì mình đáng có.

      Chủ nhiệm mảng tài vụ đến, “Lâm tổng, tìm tôi.”

      “Đúng vậy. Tôi muốn điều tra chi tiết hai công ty đầu tư này, rốt cuộc là ai đứng ở phía sau. Bí mật cho tôi, được ?”

      “Đây phải là hai đại cổ đông của chúng ta sao? Sao vậy? Lâm tổng, hoài nghi bọn họ có vấn đề?”

      phải hoài nghi, mà là chắc chắn có vấn đề. Tôi ngại ra, hôm nay, bọn họ hẹn mà cùng đưa ra vấn đề tăng vốn, mục đích rất ràng, chính là muốn làm giảm cổ phần công ty của tôi.”

      sao? Việc này hơi phiền toái, khi cổ phần công ty bị chia ra,nội bộ lại qua phen sóng gió. Bọn họ muốn làm gì, hủy Lâm thị sao? Điên rồi sao?” Chủ nhiệm mảng tài vụ hít hơi .

      “Họ cho rằng tôi dễ dàng đưa tay chịu trói sao. Quá coi thường Lâm Tây Canh tôi rồi! Chủ nhiệm Phương, có lẽ sắp tới chúng ta phải gặp phải trận chiến ác liệt đó!” Lâm Tây Canh nghiêm túc .

      “Lâm tổng, yên tâm, nhân viên Lâm thị tuyệt đối ủng hộ . đừng quên, trước khi bắt đầu nhậm chức, tiến hành chính sách cho cấp dưới nắm cổ phần công ty, đừng xem thường cổ phần công ty trong tay nhân viên, đây là con át chủ bài tốt nhất trong tay chúng ta. Về phần hai nhà đầu tư này, tôi nhất định điều tra tốt, lâu rồi tôi có đánh trận nào ác liệt như thế này, là hưng phấn!” Chủ nhiệm mảng tài vụ quyết tâm nắm chặt tay lại. Lâm Tây Canh thấy vậy, cười vui vẻ.

      “Đúng! Là trận đánh ác liệt, tôi chưa thua lần nào, lần này cũng .” Ánh mắt Lâm Tây Canh như chim ưng bay lượn trời cao, khi tập trung vào mục tiêu ở mặt đất tuyệt đối buông tha. Mắt kính cũng thể che ánh mắt sáng quắc.

      Mấy ngày này, Lưu Ỷ Nguyệt chuẩn bị sẵn sàng cho việc rời . Hôm nay , vào văn phòng Lâm Tây Canh.”Lâm tổng, có thời gian ?” hỏi.

      “Có việc gì?” Lâm Tây Canh ngẩng đầu lên, ra vẻ bận rộn, thực ra trong lòng biết , Lưu Ỷ Nguyệt cái gì. Lần đầu tiên sốt ruột như vậy Lâm Tây Canh cười thầm.

      “Đúng vậy! Lâm tổng, tôi muốn hỏi chút, khi nào tôi bàn giao công tác cho thư kí mới? tháng sắp hết rồi.” Lưu Ỷ Nguyệt nhìn lâm tây canh .

      Lâm Tây Canh ngẩng đầu, nhìn , khoong nhanh chậm với lấy miếng vải mềm lau bàn. Lưu Ỷ Nguyệt mím môi, thầm nghĩ, sao lại có phản ứng như vậy?

      “Thư kí mới? Có lẽ có thư kí mới. Thư kí Lưu cũng biết, tại là cuối năm, ai cũng đổi công việc. Dù sao người cần tiền như cũng nhiều lắm” Lâm Tây Canh nhìn , ánh mắt trêu chọc.

      Bộ dáng của , buồn nôn! Giống như con hồ ly, xảo quyệt, ung dung. ta sớm nghĩ ra câu trả lời tốt như vậy. Lưu Ỷ Nguyệt muốn mắng cho trận. Nhưng lý do đưa ra hoàn toàn hợp lý. cắn chặt răng, ngăn ý muốn chửi thề lại.

      “Lâm tổng có ai sao?” vẫn chưa từ bỏ ý định cam lòng hỏi câu.

      “Đúng, có người thích hợp. Nếu hỏi chủ nhiệm nhân , phải hai người rất thân thiết sao? ta với , cuối năm rất khó tìm người.” Lâm Tây Canh đan hai tay bàn.

      Lưu Ỷ Nguyệt đương nhiên “ngu ngốc” mà tìm chủ nhiệm nhân , chỉ có thể “căm hận” nhìn tên Lâm Tây Canh đắc ý trước mặt

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :