1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Quá Yêu - Lê Tư (78c)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Tiểu Yên

      Tiểu Yên Well-Known Member

      Bài viết:
      340
      Được thích:
      3,952
      Chương 14

      Lưu Ỷ Nguyệt cố ý trốn trong toilet nửa ngày. Hành động của cục phó Lưu khiến bất an, đặc biệt, vừa nãy, khi cơ thể cố ý sát vào , Lưu Ỷ Nguyệt chỉ cảm thấy vô cùng buồn nôn.

      lợi dụng chức quyền ép nhận lời. Trong lòng Lưu Ỷ Nguyệt khinh bỉ loại đàn ông như vậy. Nhưng có cách nào thẳng thắn từ chối, cũng ai có thể giúp .

      chậm rãi quay về phòng, tự nhủ xong sớm lúc nào hay lúc đấy. Vừa bước ra, thấy Lâm Tây Canh dựa vào tường, áo vest biết để ở đâu, cà vạt cũng biết tháo ra từ khi nào, cổ áo nới lỏng.

      Cảm giác Lưu Ỷ Nguyệt đến gần, quay sang. Ánh mắt nghiêm túc như thường ngày, chợt khiến cảm thấy bối rối.

      “Lâm tổng.” Lưu Ỷ Nguyệt đến trước mặt . nhíu chặt đôi mày, “Lâm tổng, khó chịu sao?” nhàng hỏi.

      , sao.” Lâm Tây Canh thản nhiên đáp.

      “Vậy, tôi vào đây.” Lưu Ỷ Nguyệt qua loa với , sau đó đến trước cửa phòng. Qua khung cửa kính hình tròn, nhìn thấy cảnh mờ ám bên trong. Cả phòng chỉ duy nhất ánh đèn mờ nhấp nháy, thỉnh thoảng chiếu lên đám người.

      Lưu Ỷ Nguyệt hơi sửng sốt, nam nữ trong phòng quấn chặt lấy nhau, có nên vào đây? chần chờ.

      Phía sau, Lâm Tây Canh đột nhiên đưa tay mở cửa, “Vào .” nhàng kéo dựa vào mình. Lưu Ỷ Nguyệt cảm nhận được nhiệt độ cơ thể qua lớp quần áo, mơ hồ bị đẩy vào.

      Cánh cửa khép lại, vẫn còn ngơ ngác.

      Cả người bị kéo vào vòng tay, mùi rượu lẫn với mùi khói thuốc len sâu vào mũi . Thắt lưng bị ai đó gắt gao nắm chặt, khi muốn thoát ra kịp nữa rồi.

      Trong thứ ánh sáng mờ mờ ảo ảo, ngẩng mặt lên, thấy kính mắt lóe sáng, nhịp tim mới ổn định trở lại. chậm rãi bước theo nhịp chân .

      Theo từng bước nhảy, chân hai người thỉnh thoảng chạm vào nhau. Vạt váy mềm mại đong đưa khiến trái tim rối loạn. biết bắt đầu từ khi nào, lại thích phụ nữ mặc váy dài.

      Có lẽ chính mình già rồi, Lâm Tây Canh cười tự giễu. giống như tuổi trẻ nông nổi, chỉ thích con váy ngắn, còn nhớ, những sợi lông chân thể che đậy dưới vạt váy đã từng trở thành chủ để quen thuộc của đám nam sinh trong ký túc xá thời học.
      (Ặc, tớ sặc nước )

      Sau này, phát , đẹp nhất phải là trực tiếp phơi bày, mà là vẻ đẹp thấp thoáng dưới lớp vải mềm mại. Cũng giống như Lưu Ỷ Nguyệt hôm nay.

      Váy dài che kín chân, chỉ lể lộ phần mắt cá, giống như con mắt lạ, thu hút cái nhìn của người khác.

      biết ai đó từng , phụ nữ mặc quần áo phải hở, nhưng phải hở vừa đủ. Hở nhiều thú vị, lại có vẻ thô tục, chẳng khác gì gọi.

      Đương nhiên cũng thể hở, vừa đủ để khiến người khác cảm thấy thích thú là được.

      Ôm Lưu Ỷ Nguyệt trong lòng, Lâm Tây Canh thầm nghĩ, đúng là người hiểu tâm tư người đàn ông trưởng thành, vô tình nổi lên ham muốn có được .

      Lưu Ỷ Nguyệt quét mắt vòng, sợ lại bị cục phó Lưu kia tóm lấy. Nhưng biết rằng, khi vừa bước ra ngoài, Lâm Tây Canh ngầm ra lệnh cho mấy nữ nhân viên quấn lấy .

      Đêm nay, muốn lại gần chút.

      Lưu Ỷ Nguyệt nhìn thẳng về phía trước, trong tầm mắt là cổ áo Lâm Tây Canh. Áo sơ mi phẳng phiu sớm nhăn nhó, nhìn như vậy có phần phóng đãng.

      Cổ áo phập phồng theo nhịp thở của . Tay bị nắm chặt, bàn tay lớn, ấm áp, khiến cảm thấy an tâm. Khác với điệu nhảy khi nãy, lúc này, Lưu Ỷ Nguyệt hề lo lắng, yên tâm đến mức rơi vào giấc ngủ.

      Lâm Tây Canh nhìn Lưu Ỷ Nguyệt trong lòng, mí mắt mệt mỏi cụp xuống, sợi tóc buông xuống hai bên má, nhìn nghĩ gì, “Hình như tập trung.” .

      bây giờ khác hẳn Lưu Ỷ Nguyệt lúc nãy, giống như thèm quan tâm đến . Nghĩ lại, vừa rồi, nhảy cùng cục phó Lưu, vẻ mặt vui vẻ như vậy, trong lòng khỏi có chút khó chịu.

      “Hả?” Lưu Ỷ Nguyệt giật mình mở mắt, ngẩng đầu, thấy Lâm Tây Canh chăm chú nhìn mình, liền vội vàng lắc đầu, “ có, tuyệt đối có.” ra sức phủ nhận.

      “Sao tôi lại cảm thấy rất miễn cưỡng?” Lâm Tây Canh cười nhạt.

      “Miễn cưỡng?” Lưu Ỷ Nguyệt nhíu mày, đột nhiên nhoẻn miệng cười, “Chỉ là nhìn qua thấy miễn cưỡng. Nhưng, Lâm tổng, có số việc thể nhìn bề ngoài mà đánh giá được, đúng ?” hơi nhấn giọng, .

      Lâm Tây Canh nhìn chằm chằm lúc, đại não cuối cùng cũng thông suốt. rất đúng, chỉ thấy được mặt ngoài. Ban nãy, bắt buộc phải niềm nở, bắt buộc phải chiều theo cục phó Lưu, đó là nhiệm vụ, là phần công việc của .

      Sau này, Lâm Tây Canh mới biết, con người ta khi , ai cũng trở nên ngu ngốc như vậy.

      mệt ?” Lâm Tây Canh lại nhìn Lưu Ỷ Nguyệt, đành lòng hỏi. Gần đây, công ty thường xuyên phải xã giao, nhưng đến hôm sau, người khác còn có thể muộn về sớm, thể.

      Bất kể tối hôm trước về muộn thế nào, hiểu sao, sáng hôm sau vẫn có thể hăng hái làm việc như thường.

      “Hơi mệt.” Lưu Ỷ Nguyệt thẳng thắn thừa nhận. thực mệt mỏi, gần đây, công việc bề bộn, tiệc tùng triền miên, biết còn có thể trụ được bao lâu.

      “Tôi tiễn về.” Lâm Tây Canh lặng lẽ dẫn Lưu Ỷ Nguyệt ra cửa, khẽ mở cửa, nhanh chóng bước ra ngoài.

      Hai người đứng trước cửa hộp đêm, khí trong lành thổi qua, “Thoải mái quá!” Lưu Ỷ Nguyệt thở phào hơi, cười vui vẻ.

      Lâm Tây Canh đứng cạnh gọi điện cho lái xe. Chỉ lát sau, chiếc xe chạy đến trước mặt họ. mở cửa, “Cám ơn!” Lưu Ỷ Nguyệt vừa vừa bước lên xe.

      “Ngày mai cần làm đúng giờ. Cho thêm hai tiếng đồng hồ, đủ ?” Lâm Tây Canh cúi đầu, nhìn hỏi.

      Lưu Ỷ Nguyệt ngạc nhiên, khẽ cười, vội vàng gật đầu, “Đủ, đủ. Cám ơn Lâm tổng.”

      “Đưa thư kí Lưu về nhà, sau đó quay lại đón tôi.” lại dặn dò với lái xe.

      Lâm Tây Canh chăm chú nhìn chiếc xe khuất dần, mãi đến khi nó thành điểm , mới chậm rãi quay bước.

      Cả người Lưu Ỷ Nguyệt nồng nặc mùi rượu lẫn với mùi khói thuốc. Về đến nhà, khóe miệng vẫn hơi nhếch lên, hình như lại có chút tiến triển, xem ngày mai còn có thể biến thành Lâm Tây Canh bình thường được ?

      Gương mặt nghiêm túc, ánh mắt lạnh như băng, nghĩ đến đây, Lưu Ỷ Nguyệt lại bắt đầu nhụt chí, Lâm Tây Canh này nhất định là kẻ có hai bộ mặt. Ban ngày kiểu, buổi tối kiểu, khó lòng đoán trước được.

      Nghĩ đến ngày mai cần đau khổ rời giường, có thể thoải mái ngủ mạch, Lưu Ỷ Nguyệt chân thành cảm ơn thất thường của Lâm Tây Canh lần nữa.

      Sau mỗi lần tiệc tùng, biết phải rửa mặt bằng bao nhiêu nước lạnh, thậm chí còn phải chườm đá để khiến mình nhanh chóng tỉnh táo, sau đó lại uống cốc cà phê lớn mới có thể làm.

      Nửa năm với cường độ làm việc như vậy, có thể khiến tổn hại biết bao nhiêu năm tuổi thọ. Xem như Hạ Dương nợ , sau này, nhất định tìm ta thanh toán.

      Sáng hôm sau, Lưu Ỷ Nguyệt bị tiếng chuông điện thoại đánh thức. khó chịu nhíu mày, nhớ hôm qua mình cài chuông báo thức.

      phải là sếp Lâm Tây Canh gọi chứ? ràng đêm qua cho hai tiếng, chẳng lẽ sáng nay lại hối hận?

      Di động vẫn tiếp tục kêu, Lưu Ỷ Nguyệt bực dọc cầm lên, cố gắng nhìn dãy số màn hình. phải số trong danh bạ, cũng phải số của công ty nào biết, mà là dãy số xa lạ.

      “Ai nhỉ?” Lưu Ỷ Nguyệt tự hỏi, nhưng tiếp cũng được, công việc tại cho phép tùy tiện bỏ qua bất kì cuộc gọi nào.

      “Alo, xin chào!” cố gắng kiềm chế khó chịu, .

      “Xin chào, Lưu tiểu thư! Tôi là Lưu Hướng Đông.” Đầu kia truyền đến giọng của người có vẻ quá trẻ trung. Lưu Ỷ Nguyệt nhanh chóng lục lọi trong đầu, Lưu Hướng Đông? Đây là ai nhỉ? Sao lại có chút ấn tượng nào với cái tên này?

      “Xin chào, Lưu tiên sinh.” Lưu Ỷ Nguyệt đành phải tạm thời ứng phó, chờ đối phương gì đó khiến nhớ lại.

      “Ha ha, Lưu tiểu thư, hình như nhớ tôi là ai?” Đối phương tinh ý phát nhớ mình, lại bật cười thích thú.

      Lưu Ỷ Nguyệt hơi lúng túng, biết phải làm gì tiếp theo. khó để thừa nhận nhớ , nếu chẳng may người kia là khách hàng của công ty, xem như quá sơ suất .

      “Tối hôm qua chúng ta còn cùng nhau uống rượu, khiêu vũ, nhớ ?” Đối phương nhắc nhở.

      Lưu Ỷ Nguyệt lập tức lo lắng, “Chào ngài, cục phó Lưu.” vừa lau mồ hôi lạnh, vừa . Tự nhiên ta gọi điện cho làm gì? Làm sao biết được số điện thoại của ?

      cẩn thận nhớ lại, đúng rồi, tối qua hình như có trao đổi danh thiếp cho nhau, đáng chết! Sao lại quên tên chứ?

      “Đừng mở miệng ra là hết ngài lại đến cục phó Lưu. Khách khí quá! Dù sao chúng ta cũng cùng họ.” Lưu Hướng Đông . Lưu Ỷ Nguyệt nghe vậy, càng đổ mồ hôi lạnh.

      Bao năm nhìn người cho biết, tên Lưu Hướng Đông này tuyệt đối tốt đẹp gì, nhưng rốt cuộc muốn làm gì? Vì sao đường đường cục phó cục đất đai lại gọi điện cho thư kí như ? Có vấn đề, nhất định có vấn đề, Lưu Ỷ Nguyệt thầm đề phòng.

      “Ha Ha, cục phó Lưu, ngài quá khách khí rồi. Ngài hơn tuổi tôi, lại là cục phó. Tôi thấy tôi xưng hô như thế là rất thích hợp.” Lưu Ỷ Nguyệt khéo léo .

      Lời vô cùng mờ ám. thầm nghĩ, tôi nên gọi ông như thế nào, ông làm biết làm khó người khác.

      có thể gọi tên tôi.” Lưu Hướng Đông thêm.

      “Ha ha, như thế bất kính quá, tôi dám.” Lưu Ỷ Nguyệt cười gượng, thầm nghĩ, vì sao còn chưa ý đồ, vòng vo vấn đề xưng hô làm gì?

      “Có gì mà dám, tôi có thể là có thể.” Lưu Hướng Đông vẫn chưa chịu buông tha.

      “Ha ha, cục phó Lưu, ngại quá, cho hỏi, ngài gọi điện cho tôi để dặn dò việc gì, tôi có thể giúp gì cho ngài?” Lưu Ỷ Nguyệt vẫn phải cười gượng. , đành phải chủ động hỏi.

      Dạ dày của bắt đầu bị hành hạ, co rút từng cơn.

      “Lưu tiểu thư, tối nay rảnh ?” Lưu Hướng Đông hỏi.

      “Hả?” Lưu Ỷ Nguyệt ngây ra lúc, trong lòng ngừng lo lắng, mắt phải máy liên tục.

      “Chúa trời, Phật tổ, nữ thần ơi!!! Cầu cho suy đoán trong lòng con đừng cho thành ! Làm ơn!!!!!” Lưu Ỷ Nguyệt ra sức cầu nguyện trong lòng.

    2. Tiểu Yên

      Tiểu Yên Well-Known Member

      Bài viết:
      340
      Được thích:
      3,952
      Chương 15

      “Lưu tiểu thư, đừng lo, chỉ là tôi muốn mời ăn cơm thôi!” Lưu Hướng Đông cảm thấy Lưu Ỷ Nguyệt có chút căng thẳng liền .

      vừa ý định, đầu dây bên kia liền im lặng lúc, này quả nhiên rất thú vị.

      “Cục phó Lưu! Nhưng mà có lẽ tối nay tôi phải tăng ca, dạo gần đây công việc bề bộn, biết có thời gian .” Lưu Ỷ Nguyệt ấp úng từ chối, chắc ta có tin lý do qua loa này của .

      “Chỉ là có thể chứ phải nhất định. Nếu tôi gọi điện cho Lâm Tây Canh, nhờ cậu ta cho nghỉ tối, được chứ?” Lưu Hướng Đông .

      Lưu Ỷ Nguyệt ở đầu kia nghe được, ràng là ép buộc. cắn răng, nhẫn nhịn, :

      cần, tôi tự sắp xếp được rồi. Cục phó Lưu, ngài muốn mời tôi đâu?”
      hỏi, nhất định thể để Lâm Tây Canh biết được. Nếu biết, nhất định cho rằng là loại người thấy người sang bắt quàng làm họ.

      “Được, rất thẳng thắn! Sáu giờ tối nay, cứ đợi tôi ở đầu phố Đông. Tôi đến đón.” Lưu Hướng Đông xong lập tức tắt máy.

      Lưu Ỷ Nguyệt thẫn thờ buông di động. Lúc này, hề cảm thấy buồn ngủ. Lưu Hướng Đông nhất định chỉ đơn giản mời ăn cơm, nhưng là vì cái gì? Mục đích của rốt cuộc là gì?

      Hứng thú với sao? Lưu Ỷ Nguyệt cười khổ, lập tức loại bỏ khả năng này. còn trẻ trung gì, hơn nữa, với thân phận của , muốn phụ nữ kiểu gì chẳng được. Chỉ cần dang tay, biết bao nhiêu xinh đẹp sẵn sàng sà vào.

      Dù sao, có quyền có thế, có thể cho người con cuộc sống ta hằng mơ ước. Nhưng đó phải thứ Lưu Ỷ Nguyệt cần.

      Nếu đời người chỉ được sáu mươi năm, hết nửa chặng đường. đời, có bữa ăn nào miễn phí, nếu sống nửa đời người còn hiểu đạo lý này, chẳng phải uổng phí ba mươi năm tồn tại sao?

      còn thứ gì đáng để Lưu Hướng Đông coi trọng, chỉ sợ chỉ có thân thể này. ngờ, chỉ buổi tối, lại có thể khiến ấn tượng với mình.

      Còn nhớ, hôm qua hề nổi bật. Lưu Ỷ Nguyệt nhíu mày. Chẳng lẽ nổi bật này hấp dẫn sao?

      Hay lúc nào đó chọc giận ? thể! Lưu Ỷ Nguyệt quyết định chờ xem tình hình tối nay thế nào. muốn xem xem rốt cuộc Lưu Hướng Đông muốn làm gì.

      Lưu Ỷ Nguyệt rời giường, mặc quần áo công sở, trang điểm nhàng, sau đó mở cửa, xách túi làm.

      Lâm Tây Canh vừa đến thấy Lưu Ỷ Nguyệt có mặt có chút ngây người. ràng hôm qua cho nghỉ ngơi hai giờ, nghi hoặc nhìn đồng hồ, vẫn đến trước tiên, phí phạm hai giờ đồng hồ của .

      “Lâm tổng.” Lưu Ỷ Nguyệt từ ghế đứng lên. Lâm Tây Canh trước mặt nhìn chằm chằm. Quả nhiên, ta là kẻ hai bộ mặt, ban ngày và ban đêm khác hẳn nhau.

      Lưu Ỷ Nguyệt nghĩ thầm.

      Lâm Tây Canh vẫn gì, chỉ chăm chú nhìn . Giọng lộ vẻ mệt mỏi, trang điểm cũng che dấu được quầng thâm nơi khóe mắt, ràng tinh thần rất uể oải.

      “Lâm tổng, mặt tôi có gì sao?” Lưu Ỷ Nguyệt đánh bạo hỏi, nhịn được đưa tay lên mặt.

      Lâm Tây Canh nâng cổ tay lên, ngón tay gõ gõ mặt đồng hồ, “Mấy giờ?” hỏi.

      “Mười giờ.” Lưu Ỷ Nguyệt lại cúi xuống nhìn đồng hồ của mình, trả lời.

      “Thư kí Lưu, tôi thấy đúng là cán bộ nghe lời trưởng thôn.” Lâm Tây Canh hiếm khi đùa, xong để ý mới thấy Lưu Ỷ Nguyệt đơ lúc, sau đó hơi đỏ mặt.

      “Hì.” Lưu Ỷ Nguyệt cười cười, “Lâm tổng, tôi cũng muốn chiều mới đến, nhưng mà đồng hồ sinh học cho tôi ngủ tiếp. , tính là tôi tăng ca . Tôi chê nhiều tiền. Hơn nữa, tôi cũng phải cán bộ, vì phải trưởng thôn.”

      Nếu mở lời, cũng khách khí đáp lại.

      Lâm Tây Canh trừng mắt nhìn , lát sau mới giật mình nghĩ ra, nhiều năm có ai dám chuyện với như vậy. Từ khi biết là người nhà họ Lâm, đồng nghiệp cũ đều thành cấp dưới, vô cùng cung kính, sợ hãi, chỉ biết “vâng” với .

      “Có quyền lợi dùng, quá hạn còn giá trị. Tôi thừa tiền, đáng chết!” Lâm Tây Cay cười giảo hoạt, xong, liền đẩy cửa vào phòng, để lại Lưu Ỷ Nguyệt đứng đó cũng cười vui vẻ.

      Cửa phòng đóng lại, Lâm Tây Canh cười khổ, lắc đầu. Trong tất cả các thư kí ở Lâm thị, Lưu Ỷ Nguyệt xinh đẹp nhất, cũng chẳng tài giỏi nhất.

      Trước đây, chọn thư kí trong Lâm thị, vì các đều rất xinh đẹp, rất thông minh, khiến lúc nào cũng cảm thấy căng thẳng.

      Lưu Ỷ Nguyệt hòa đồng với tất cả mọi người, ai cũng quý . hay vui vẻ cho bọn họ tâm trạng hôm nay thế nào, cũng thường đùa để mọi người bớt lo lắng.

      Thế nên, ngoài văn phòng rất hay có tiếng cười đùa, nhưng đó lại là thế giới thể bước vào.

      Thời gian trôi qua rất nhanh, chớp mắt hết giờ làm. Lưu Ỷ Nguyệt nhìn đồng hồ, sau đó về phía cửa phòng Lâm Tây Canh. “Cốc cốc.” gõ cửa.

      “Vào .” Lâm Tây Canh trả lời.

      nhìn ra cửa, Lưu Ỷ Nguyệt đứng đó, “Lâm tổng, còn việc gì ạ?” hỏi.

      , sao nữa?” Lâm Tây Canh nhíu mày, bình thường Lưu Ỷ Nguyệt bao giờ chủ động vào phòng hỏi như vậy, chẳng lẽ tối nay có hẹn sao?

      “Tôi có thể tan ca được chưa?” Lưu Ỷ Nguyệt hỏi. Đây là lần đầu tiên chủ động xin phép tan ca, bình thường đều đợi đến khi Lâm Tây Canh cho phép.

      Cho dù nhớ, cũng đợi đến lúc đó, khó trách vẻ mặt lúc này lúng túng như vậy.

      Lâm Tây Canh nhìn đồng hồ, sớm hết giờ làm. ngẩng đầu, “Được. có thể tan ca.” trả lời.

      “Cám ơn! Tôi xin phép về trước.” Lưu Ỷ Nguyệt gật gật đầu, vừa xoay người định ra, lại đột nhiên nhớ tới gì đó, liền quay lại. Lâm Tây Canh vẫn giữ nguyên tư thế vừa rồi, nhìn chằm chằm về phía .

      Lưu Ỷ Nguyệt sợ hãi giật mình, ánh mắt ấy sắc bén, giống như muốn nhìn thấu .

      “Có cần tôi gọi bữa tối cho ?” Lưu Ỷ Nguyệt trấn tĩnh lại, hỏi.

      cần.” Lâm Tây Canh lập tức trả lời, sau đó cúi đầu thèm nhìn nữa. Lưu Ỷ Nguyệt chậm rãi xoay người bước ra.

      Ra khỏi Lâm thị, Lưu Ỷ Nguyệt chậm chậm dọc đường lớn. Phố Đông cách đây xa, phải nhân lúc này nghĩ kĩ chút, xem rốt cuộc tối qua xảy ra chuyện gì?

      Rốt cuộc sơ suất ở đâu? Lưu Ỷ Nguyệt cúi đầu, chăm chú nhìn xuống đường, nghĩ nghĩ lại vẫn ra đáp án.

      Vừa ngẩng đầu, phát tới đầu phố Đông, lại nhìn đồng hồ, còn hai mươi phút nữa mới đến giờ hẹn. Lưu Ỷ Nguyệt nhìn quanh, thấy ven đường có ghế dài.

      đến, ngồi xuống, trong lòng thầm cầu nguyện, cầu cho Lưu Hướng Đông đừng tới, cầu cho gọi điện hủy cuộc hẹn này.

      Hai mươi phút trôi qua rất nhanh. Lưu Ỷ Nguyệt đột nhiên nghe thấy tiếng còi ô tô rất gần. ngẩng đầu, chiếc xe ô tô màu đen đỗ ven đường, Lưu Hướng Đông thò đầu qua cửa xe, gọi , “Lưu tiểu thư, lên xe !”

      Lưu Ỷ Nguyệt thầm thở dài, xem ra cầu nguyện chẳng linh nghiệm chút nào, đành bất đắc dĩ đứng lên, đến trước bãi cỏ.

      xe, Lưu Hướng Đông nhìn Lưu Ỷ Nguyệt, cười , “Ngại quá, xin lỗi! đợi lâu chưa?”

      “Lưu Ỷ Nguyệt lắc đầu, “ sao, là do tôi đến sớm thôi. Công ty tôi gần đây mà.” .

      “Đúng rồi, nhắc mới nhớ, tòa nhà Lâm thị ngay cạnh đây.” Lưu Hướng Đông vừa lái xe vừa . Lưu Ỷ Nguyệt yên lặng ngồi cạnh, cũng hỏi định đâu.

      phải Lâm Tây Canh, nhất định sắp xếp hết rồi, còn cần nhiều lời làm chi.

      “Sao hỏi tôi muốn đưa đâu? sợ tôi bán sao?” Lưu Hướng Đông thấy im lặng rất ngạc nhiên. Nãy giờ chỉ nhìn về phía trước, mím chặt môi, hoàn toàn có ý định chuyện.

      “Cục phó Lưu biết đùa, ngài bán tôi làm gì chứ?” Lưu Ỷ Nguyệt khẽ mấp máy môi, quay đầu .

      “Ha ha.” Lưu Hướng Đông cười thành tiếng, rất hài lòng với phản ứng của . thích chính ở tính cách nịnh nọt ấy.

      Xe dừng lại ở nơi cực kì yên tĩnh. Lưu Ỷ Nguyệt nhận ra đây là đâu. nhìn quanh, có bảng hiệu. Lưu Hướng Đông xuống xe, đến bên cạnh Lưu Ỷ Nguyệt, “Lo lắng sao?” cười nhạo.

      “Vào đây, theo tôi.” Lưu Hướng Đông với . Lưu Ỷ Nguyệt liền theo . Bên trong là hang động đẹp tuyệt vời, ra đây là quán cơm gia đình, chả trách lại bí như vậy.

      Mấy quán thế này bình thường đều quảng cáo rầm rộ, thậm chí treo bảng hiệu. Những người đến đây đều là khách quen, và đương nhiên, những vị khách này đều phải người thường.

      Hai người vào phòng Lưu Hướng Đông đặt trước. Lưu Ỷ Nguyệt nhìn căn phòng lượt, nội thất sang trọng, trang nhã, tinh tế.

      “Ngồi !” Lưu Hướng Đông vừa vừa chỉ vào ghế. Lưu Ỷ Nguyệt cẩn thận ngồi xuống.

      Chỉ lát sau, nhân viên phục vụ bước vào, đưa thực đơn thếp vàng cho bọn họ. Lưu Hướng Đông nhận lấy, trực tiếp hỏi : “Lưu tiểu thư, thích món gì?”

      Lưu Hướng Đông nhanh chóng chọn vài món ăn. Lưu Ỷ Nguyệt để ý thấy những món chọn đều là đồ ăn . Gọi xong, đuổi phục vụ ra ngoài, “ biết có hợp khẩu vị của ? Hôm qua, nghe dạ dày tốt, nên mới gọi vài món ăn .” Lưu Hướng Đông .

      khẽ cười, “Cám ơn cục phó Lưu. Trí nhớ của ngài tốt!” Lưu Ỷ Nguyệt , trong bụng thầm nghĩ, có khả năng quan sát tốt như vậy, chả trách dù còn trẻ mà leo lên được vị trí ấy.

      “Lưu tiểu thư, tôi có đề nghị này, biết có đồng ý ?” Lưu Hướng Đông uống ngụm trà, sau đó .

      “Ngài xem.”

      “Tôi gọi là Ỷ Nguyệt. cùng đừng cục phó Lưu, cục phó Lưu nữa, khách sáo lắm! Cứ gọi tôi là Hướng Đông, Lưu Hướng Đông cũng được. thấy sao?” Lưu Hướng Đông nhìn chằm chằm Lưu Ỷ Nguyệt, .

      Nghe xong, thiếu chút nữa phun cả ngụm trà trong miệng vào mặt . Ỷ Nguyệt? Hướng Đông? ta thân nhau đến mức đó sao? Mệt nghĩ ra! Xem ra, Hồng Môn Yến đêm nay chỉ có thể cẩn trọng bước tính bước.

      “Ha ha, cục phó Lưu, ngài đừng làm tôi sợ. Lá gan của tôi bé lắm!” Lưu Ỷ Nguyệt cười gượng.

      “Ha ha, Ỷ Nguyệt, lại giả ngơ rồi!” Lưu Hướng Đông nhìn , . Ánh mắt nguy hiểm khó lường. thầm nghĩ, này rốt cuộc giả ngu, hay vẫn còn muốn dụ dỗ .

      Lưu Hướng Đông lập tức sốc lại tinh thần. Tối nay, muốn xem xem phản ứng như thế nào, nhưng bất luận thế nào, cũng phục vụ đến cùng.

      Lưu Ỷ Nguyệt trầm mặc , yên lặng nhấp trà, trong đầu ngừng suy nghĩ đối sách. Thứ Lưu Hướng Đông muốn ở là gì? Đáp án rất đơn giản, cũng vô cùng ràng.

      Ngoài thân thể này, còn có thể muốn gì nữa? Nghĩ đến đây, Lưu Ỷ Nguyệt khỏi bực mình, tại sao chính cũng bị đàn ông xem thường? Tại sao?

      ngừng tự hỏi chính mình, chẳng lẽ như lời mẹ kế , vì cũng giống mẹ? người đàn bà trăng hoa, dễ thay lòng đổi dạ.

      Trong vài phút ngắn ngủi, nỗi tức giận của với Lưu Hướng Đông theo đó trở thành thù hận.

      *Hồng Môn Yến: Hồng Môn Yến là điển tích có nguồn gốc từ thời chiến quốc, ám chỉ bữa tiệc mở ra để mượn cớ hại người.

    3. Tiểu Yên

      Tiểu Yên Well-Known Member

      Bài viết:
      340
      Được thích:
      3,952
      Chương 16

      Trong phòng, chỉ có tiếng bát đũa va vào nhau. Lưu Ỷ Nguyệt chăm chú ăn đồ ăn ngon trong bát. Giá cả đắt đỏ, lại mở ở nơi xa xôi như vậy, thế nên phải vô cớ mà nhiều khách hàng biết đến nơi đây.

      Nguyên liện mới mẻ, chế biến công phu, thanh đạm nhưng vẫn ngon miệng. vừa ăn vừa hạ quyết tâm, tuyệt đối mở miệng trước, án binh bất động, đợi Lưu Hướng Đông mở lời, binh đến tướng ngăn, nước lên đập chặn.

      Mười năm trước Lưu Ỷ Nguyệt cũng từng bị như vậy, cũng là người đàn ông lớn tuổi, trưởng thành. hai mươi tuổi, biết ứng phó, nhanh chóng rơi vào tay giặc. Mười năm sau, Lưu Ỷ Nguyệt ba mươi tuổi, nhất định vào vết xe đổ ấy.

      Tối nay, Lưu Hướng Đông tất nhiên có hứng thú với đồ ăn. là khách quen ở đây, ngoại trừ tiệc rượu bình thường, thỉnh thoảng lại dẫn “hồng nhan tri kỉ” đến đây.

      thích , tĩnh lặng ở đây. Chủ quán bao giờ nhiều lời, làm vừa lòng khách chính là phương châm phục vụ.

      nhìn thấy chiếc đồng hồ tay Lưu Ỷ Nguyệt, vô cùng cũ kĩ. “Ỷ Nguyệt, xem ra là người hoài cổ a.” .

      “Hả? Sao ngài lại thế?” Lưu Ỷ Nguyệt khó hiểu, ngẩng đầu hỏi lại. Lưu Hướng Đông chỉ chỉ đồng hồ tay , “Bây giờ rất ít người đeo kiểu đồng hồ này.”

      Lưu Ỷ Nguyệt cúi xuống nhìn cổ tay, thản nhiên cười , “Đây là đồng hồ của mẹ tôi.” Là thứ duy nhất mẹ để lại, cũng là hoài niệm duy nhất về mẹ của .

      Chiếc đồng hồ này là cha mua cho mẹ, khi đó, bọn họ vẫn còn là cặp vợ chồng được người khác ngưỡng mộ. Lúc mẹ bỏ để lại nó. Năm thi đại học, muốn cầm theo chiếc đồng hồ này, cha liền đồng ý.

      Lưu Ỷ Nguyệt hiểu tình cảm của cha với mẹ là gì, ông vứt tất cả quần áo của mẹ , chỉ để lại duy nhất vật này.

      “A, là gia truyền sao?” Lưu Hướng Đông đùa.

      “Gia truyền? Ha ha, chỉ là chiếc đồng hồ đáng tiền, chứ đừng đến gia truyền. Chỉ là tôi quen đeo nó rồi thôi.” Lưu Ỷ Nguyệt hiểu vì sao lại làm vậy, ánh mắt chợt lộ ra vẻ đơn.

      Nếu có ngày, cho dù gần như thể, chỉ là nếu, mẹ vô tình gặp , liệu có thể nhận ra nhờ chiếc đồng hồ này ? Bởi vì, nhiều năm như vậy, chính còn nhớ gương mặt mẹ nữa rồi.

      “Tôi xem xem.” Lưu Hướng Đông vươn tay ra, tóm lấy cánh tay kịp né tránh của Lưu Ỷ Nguyệt.

      “Vẫn là hàng hiệu, Hoa Mai Thượng Hải.” Lưu Hướng Đông cười .

      “Cục phó Lưu cũng biết Hoa Mai sao?” Lưu Ỷ Nguyệt rút tay, hỏi.

      “Sao lại biết. Tôi ngần này tuổi, cha mẹ mỗi người đều có đồng hồ Hoa Mai từ khi kết hôn, chẳng khác gì đồng hồ Thụy Sĩ bây giờ.”

      Lưu Hướng Đông thu tay về, giọng cao thấp, mặt vẫn là nụ cười xảo quyệt.

      “Đúng vậy.” Lưu Ỷ Nguyệt cười, gật gật đầu.

      “Ỷ Nguyệt, hỏi tôi vì sao lại mời ăn cơm sao?” Lưu Hướng Đông đột nhiên chuyển chủ đề. Nhịp tim Lưu Ỷ Nguyệt vừa mới ổn đinh trở lại, lúc này lại bắt đầu đập dồn dập.

      “Vì sao?” Lưu Ỷ Nguyệt đặt bát cơm tay xuống, ngồi ngay ngắn lại, miệng là nụ cười giả dối. nhìn , ánh mắt như giễu cợt, thấp giọng hỏi từng chữ, rốt cuộc cũng kiên trì được nữa.

      biết?” Lưu Hướng Đông cũng ngồi thẳng lên, thích thú hỏi.

      “Tôi biết.” Lưu Ỷ Nguyệt nhàng lắc đầu.

      Lưu Hướng Đông nhìn người phụ nữ trước mặt, ánh mắt lộ vẻ khó hiểu, khiến có chút chột dạ. Là rất thông minh hay quá ngu ngốc?

      lấy ra bao thuốc lá, rút điếu giơ lên, “Có thể chứ?” hỏi Lưu Ỷ Nguyệt. nâng tay, “Xin cứ tự nhiên.”

      “Cảm ơn.” Lưu Hướng Đông bật lửa “tách” tiếng. Khói thuốc lá màu trắng từ từ bay lên, đến tận cửa thông gió trần nhà.

      Lưu Ỷ Nguyệt nhìn khói thuốc dần dần biến mất, đời người cũng giống như làn khói trắng mơ hồ này. Nhưng nếu có thể tự do tự tại như nó tốt biết bao, muốn tới đâu liền bay tới.

      muốn điếu ?” Lưu Hương Đông thấy nhìn chằm chằm khói thuốc, liền giơ giơ điếu thuốc, hỏi.

      , tôi hút thuốc.”
      Lưu Ỷ Nguyệt lắc đầu.

      biết, có muốn biết ?” Lưu Hướng Đông cầm điếu thuốc tay, từng bước tiếp tục chủ đề vừa rồi.

      “Có chứ.” Lưu Ỷ Nguyệt kiên nhẫn thở dài. nghĩ là ai? Khương Thái Công? Chờ con cá chủ động mắc câu sao? Đàn ông! nhịn được, hừ lạnh trong lòng, ỷ mình có chút quyền thế, thèm coi ai ra gì.

      “Ha ha.” Lưu Hướng Đông cười rộ lên, lồng ngực theo đó rung lên. Lưu Ỷ Nguyệt này thú vị, tối nay cũng rất thú vị, trong lòng dục vọng chinh phục trào dâng mãnh liệt.

      Lưu Ỷ Nguyệt dù lo lắng, vẫn cố giữ vẻ mặt ung dung, ngồi thẳng ghế nhìn Lưu Hướng Đông trước mặt cười ngặt nghẽo. hiểu, tối nay dễ gì thoát được. Người đàn ông này biết phải làm gì, cũng hiểu nghĩ gì.

      “Quả nhiên tôi nhìn lầm, thông minh.” Lưu Hướng Đông ngừng cười. Lưu Ỷ Nguyệt vẫn im lặng lời nào, chỉ nhìn , đợi bước tiếp theo của .

      Lưu Hướng Đông nghiêng người về phía trước, nhìn chằm chằm vào mắt Lưu Ỷ Nguyệt, “Ỷ Nguyệt, làm người phụ nữ của .” nhấn mạnh từng chữ.

      Lưu Ỷ Nguyệt cắn môi, nhìn người đàn ông tùy tiện trước mặt chớp mắt. ngang ngược, bình tĩnh, nhưng lại có vẻ gì chờ mong gật đầu, mong do dự đồng ý với .

      Lưu Hướng Đông chờ đến khi biết được câu trả lời, chậm rãi thu người, tựa lưng lên ghế, khóe miệng hơi nhếch lên, “ có cảm nghĩ gì sao?” hỏi.

      “Có.” Lưu Ỷ Nguyệt gật đầu, chỉ chữ.

      “A, là gì thế? Có thể cho tôi biết được ?”

      “Chỉ sợ ngài muốn nghe.” Lưu Ỷ Nguyệt .

      , tôi nhất định chăm chú lắng nghe.” Vẻ mặt vẫn ung dung như cũ, chắc chắn đồng ý, do dự của chỉ giúp tăng thêm lợi thế mà thôi.

      “Chán ghét.” Lưu Ỷ Nguyệt chậm rãi phun ra hai chữ. Lưu Hướng Đông sửng sốt. dịu dàng trả lời, cũng nhanh chóng xong, mà là lạnh lùng phun ra hai chữ.

      “Tôi, hay chuyện vừa rồi?” Lưu Hướng Đông ứng phó rất nhanh, chỉ bị Lưu Ỷ Nguyệt làm cho lúng túng chốc, sau đó nhanh chóng thích ứng, sắc mặt lập tức trở lại như thường.

      “Cả hai.” Lưu Ỷ Nguyệt hạ thấp giọng, đánh liều .

      “Ỷ Nguyệt, thẳng thắn như vật khiến người khác tổn thương a.” Lưu Hướng Đông lại lúng túng. Lưu Ỷ Nguyệt bất đắc dĩ nhún nhún vai, nghĩ thầm, là ngài tự chuốc lấy thôi.

      “Có điều, biết rằng càng như vậy đàn ông càng hứng thú sao?” Lưu Hướng Đông hỏi tiếp.

      Lưu Ỷ Nguyệt cười mỉa, “Cho dù hôm nay tôi phản ứng thế nào, ngài cũng bỏ qua ý định của mình. Vì ngài tính toán hết từ trước, nếu hẹn tôi tới đây. Cho nên, đáp án của tôi đối với ngài mà cũng quan trọng. Nếu tôi khác, chỉ bị ngài coi thường, mà tôi cũng khinh bỉ chính tôi. Thế nên tôi mới suy nghĩ của mình, chưa tới người khác tổn thương, chính tôi cũng cảm thấy khó chịu.”

      “Cục phó Lưu, phải người phụ nữ nào cũng thích chơi đùa với ngài. Tôi cảm thấy, cục phó Lưu vẫn nên tìm người có cùng chí hướng hơn.” Lưu Ỷ Nguyệt trịnh trọng .

      “Ỷ Nguyệt, cần nghiêm túc như vậy. cần lo lắng, cứ coi như bạn bè chuyện .” Lưu Hướng Đông tiếp, đồng thời dừng chủ đề này tại đây. Lưu Ỷ Nguyệt nghe vậy chỉ thấy vô cùng mệt mỏi, xem ra nãy giờ chỉ là đàn gảy tai trâu.

      khí tẻ nhạt hồi, Lưu Hướng Đông cảm thấy nếu tiếp tục ngồi cũng chỉ phí thời gian, Lưu Ỷ Nguyệt này hẳn là khúc xương khó gặm. Hơn nữa, đúng như lời , đều tính toán tất cả, khi ấy chỉ hơi hứng thú với , còn bây giờ, càng thêm chắc chắn ý định của mình, đối với , dễ dàng buông tay.

      Bao năm tranh đấu quan trường, sớm thích thú với kiểu trò chơi muốn ngừng mà được, cảm giác khao khát chinh phục này, rất lâu rồi chưa được thưởng thức.

      “Tôi tiễn về.” Lưu Hướng Đông đột nhiên , Lưu Ỷ Nguyệt nghe vậy như trút được gánh nặng, kín đáo thở phào nhõm.

      Lưu Hướng Đông vén mành, dẫn Lưu Ỷ Nguyệt ra ngoài. Khi hai người đến bãi đỗ xe, lối vào chiếc xe đến.

      Lưu Ỷ Nguyệt tập trung nhìn, ngờ lại là xe Lâm Tây Canh.

      Lúc ấy, Lâm Tây Canh cũng vừa bước xuống xe, theo sau là Ngô Nhân Kì, “Cục phó Lưu.” chào trước.

      “Lâm tổng, khéo!” Lưu Hướng Đông thấy Lâm Tây Canh, liền đến hỏi han.

      “Lâm tổng.” Lưu Ỷ Nguyệt hoàn toàn rối loạn, sao có thể trùng hợp như thế được? Ngô Nhân Kì thấy , lại cảm thấy thân thiết, “Thư kí Lưu, cũng đến đây ăn cơm sao?”

      “Đúng, có điều tôi ăn xong rồi, định về nhà.” Lưu Ỷ Nguyệt gật đầu trả lời.

      “Vị này là…” Lưu Hướng Đông chỉ vào Ngô Nhân Kì, hỏi.

      “Đây là vợ chưa cưới của tôi, Ngô Nhân Kì. Kì Kì, đây chính là cục phó cục đất đai, cục phó Lưu.” Lâm Tây Canh giới thiệu hai người.

      “À, ra là vợ chưa cưới của Lâm tổng. Quả là trai tài sắc! Khi nào định mời tôi uống rượu mừng đây?” Lưu Hướng Đông cười .

      “Đến lúc đó mong ngài đại giá quang lâm, chỉ sợ cục phó Lưu bận quốc gia đại .” Lâm Tây Canh thuận miệng .

      “Đâu có, đâu có, nhất định phải gửi thiệp mời cho tôi đấy nhé, Ngô tiểu thư.” Lưu Hướng Đông với Ngô Nhân Kì. cười vui vẻ, đáp lại, “Nhất định, nhất định, cục phó Lưu.”

      “Chúng tôi quấy rầy hai người nữa. Xin phép về trước!” Lưu Hướng Đông cố ý đặt tay lên thắt lưng Lưu Ỷ Nguyệt, thể phản kháng, đành phải để mặc .

      Đến khi Lưu Hướng Đông lái xe ra, Lâm Tây Canh và Ngô Nhân Kì vẫn đứng ở lối vào, vẫy tay với hai người trong xe.

      Lâm Tây Canh thâm trầm nhìn chiếc xe lướt qua, mày nhíu chặt. ra, Lưu Ỷ Nguyệt tan ca đúng giờ là vì có hẹn với Lưu Hướng Đông. Mới quen hôm trước, hôm sau hẹn hò.

      ra, đêm qua, miễn cưỡng, lại xảo biện. “Lưu Ỷ Nguyệt, tôi phải nhìn bằng cặp mắt khác xưa” Lâm Tây Canh tự giễu.

      Nơi đây thế nào, còn hơn người khác, nhà hàng khó tìm, lại riêng tư, ngoài đại sảnh lớn lắm, hầu như đều là phòng riêng dành cho hai người.

      Quan chức địa phương và thương gia giàu có thường chọn đây là điểm hẹn lý tưởng, gặp được người quen cũng dễ hiểu thôi.

      Tây Canh, chúng ta vào thôi.” Ngô Nhân Kì đứng cạnh nhắc nhở. Lâm Tây Canh thu tầm mắt lại, gật gật đầu.

      xe, Lưu Ỷ Nguyệt chăm chú nhìn cảnh đêm vút qua bên ngoài. Hành động vừa rồi của Lưu Hướng Đông rơi vào mắt Lâm Tây Canh, chẳng khác gì ném đá vào mặt hồ phẳng lặng.

      Trong mắt , trở thành người như thế nào, nghĩ đến đây, nhịn được thở dài.

      “Ở gần tôi đáng ghét thế sao?” Lưu Hướng Đông vừa lái xe vừa hỏi. “Cục phó Lưu, chỉ là tôi hơi mệt thôi.” Lưu Ỷ Nguyệt bình thản trả lời.

      Lưu Hướng Đông cũng gì nữa. Xe rất nhanh đỗ dưới nhà Lưu Ỷ Nguyệt. vội vàng đẩy cửa xe. “Ỷ Nguyệt, tôi hy vọng có thể nghĩ kĩ chút.” Lưu Hướng Đông thấy vậy liền .

      Lưu Ỷ Nguyệt quay đầu, liếc mắt nhìn , “Ngủ ngon, cục phó Lưu.” xong, tiêu sái bước ra, cũng thèm quay đầu lại.

      Lưu Hướng Đông nhìn theo bước chân vội vã của , cười gằn tiếng. Khá lắm, Lưu Ỷ Nguyệt! phải “hẹn gặp lại”, mà là “ngủ ngon”. Tôi muốn xem, có thể cứng đầu đến bao giờ.

    4. Tiểu Yên

      Tiểu Yên Well-Known Member

      Bài viết:
      340
      Được thích:
      3,952
      Chương 17:

      Ngô Nhân Kì vô cùng hạnh phúc theo Lâm Tây Canh vào phòng, đồ ăn được bày sẵn bàn gỗ sáng bóng.

      Tối nay, Lâm Tây Canh đột nhiên mời , khiến mừng rỡ thôi. Nhưng biết rằng, đó chẳng qua là kết quả của việc cha lúc nào cũng nhìn chằm chằm.

      Lâm Tây Canh cởi áo vest, Ngô Nhân Kì vội vàng lên, “ Tây Canh, để em.” treo áo Lâm Tây Canh lên giá, sau đó vui vẻ ngồi xuống.

      Hai người bắt đầu ăn cơm, Lâm Tây Canh yên lặng bưng bát cơm lên. Tối nay cũng có thịt kho tàu, gắp miếng, bỏ vào miệng. Cũng món thịt kho tàu, tại sao lại có cảm giác khác nhau.

      Ngô Nhân Kì lén nhìn người đàn ông đối diện. chỉ lo cúi đầu ăn cơm, giống như bát cơm kia còn hấp dẫn hơn . Ngô Nhân Kì thầm thở dài, chẳng lẽ sau này ngày nào cũng như vậy sao? Bữa cơm nào cũng buồn tẻ thế này sao?

      Tây Canh, chúng ta chọn thời gian chụp ảnh cưới . Sau này sợ khó mà rảnh được, hơn nữa thời tiết ngày càng lạnh, thích hợp chụp ngoại cảnh.” Ngô Nhân Kì vẫn nhịn được, .

      Lâm Tây Canh ngẩng đầu nhìn , “Được. Để sắp xếp thời gian, có điều chụp ngoại cảnh hơi khó, có nhiều thời gian như vậy.” .

      “Nhưng mà, Tây Canh…” Ngô Nhân Kì nghẹn lời, chu cái miệng , lắp ba lắp bắp nhìn chằm chằm Lâm Tây Canh.

      buông đũa, , “Kì Kì, hy vọng em hiểu được. chính là người như vậy, bao giờ dỗ dành người khác. Em chắc chắn hiểu, trước giờ đều như thế, riêng gì với em. Hơn nữa, thời gian của có hạn, chỉ có nửa ngày chụp ảnh cưới.”

      “Nhưng mà…” Ngô Nhân Kì hận chính mình, vì sao Lâm Tây Canh vừa mở miệng, líu lưới lại, muốn câu cũng lên lời.

      “Kì Kì, còn mấy tháng nữa, em còn có thời gian suy nghĩ kĩ càng, xem em có thực sẵn sàng ? Gả vào Lâm gia có lẽ tốt đẹp như em tưởng tượng, hầu hết mọi việc em đều phải tự mình đối mặt, chuyện trong nhà cũng phải biết giải quyết ổn thỏa. thể cho em tình lãng mạn, thứ có thể mang đến cho em chỉ là cuộc sống buồn chán, tẻ nhạt của Lâm thiếu phu nhân.” Lâm Tây Canh thẳng thắn .

      “Hơn nữa, nhà họ Lâm, cho phép ly hôn. Em gả cho rồi, chính là người Lâm gia, cũng nên biết quy định này.” Lâm Tây Canh để ý sắc mặt Ngô Nhân Kì càng ngày càng khó coi, tiếp tục .

      Nếu sớm muộn gì cũng phải đối mặt, hiểu trước vẫn hơn. muốn Ngô Nhân Kì ôm quá nhiều ảo tưởng về cuộc hôn nhân này.

      “Nếu như đáng sợ.” Ngô Nhân Kì lắp bắp .

      đùa. Mẹ chính là tấm gương của em. Em cứ nhìn mẹ biết.” Lâm Tây Canh quyết định tối nay phải vô tình.

      “Dì…” Ngô Nhân Kì nhớ đến Khương Tố Trân – mẹ Lâm Tây Canh – người phụ nữ lúc nào cũng u sầu, sống chết giữ gìn cuộc hôn nhân tình .

      Lần đầu tiên Ngô Nhân Kì nhìn thấy bà là khi năm tuổi, mặt bà lúc nào cũng là nụ cười thản nhiên, bàn tay gầy guộc của bà vuốt ve tóc , “Con tốt! Giá mà dì cũng có đứa con tốt biết mấy. Kì Kì, làm con dì được ?” chỉ nghe thấy giọng bà vô cùng mệt mỏi.

      Tây Canh, , ,…” Ngô Nhân Kì ấp úng nửa ngày. mẹ là tấm gương của , chẳng lẽ, cũng giống như Lâm Đông Dương sao? Chẳng lẽ, sao này, cũng để mình độc ở Lâm gia sao?

      “Sao? Em , muốn gì cứ , đừng ấp a ấp úng như vậy.” Lâm Tây Canh .

      Ngô Nhân Kì nuốt nuốt nước miếng, khó khăn , “ người khác sao?” Giọng như muỗi kêu. xong, lập tức cúi đầu, dám nhìn Lâm Tây Canh.

      Giọng tuy , căn phòng lại lớn, nhưng xung quanh vô cùng im lặng, nên Lâm Tây Canh có thể nghe những gì . yên lặng lát, sau đó nghiêm túc nhìn , , “ tuyệt đối trung thành với hôn nhân.”

      Lâm Tây Canh cho Ngô Nhân Kì câu trả lời hoàn hảo, tuyệt đối trung thành với hôn nhân, đối với cái chuyện “hồng kỳ ngã” mà người ta vẫn hay nói, lời hứa của hoàn toàn đáng tin cậy.
      hồng kỳ ngã: sa vào những dụ dỗ bên ngoài sau khi kết hôn

      ngờ lại đau khổ, hai vai sụp xuống, vô cùng thất vọng. Đây phải đáp án muốn nghe. hy vọng đó là tình , nhưng lại trả lời là hôn nhân. Tình có thể giống hôn nhân sao?

      Ngô Nhân Kì ngốc đến nỗi phân biệt được. Cuộc hôn nhân của cha mẹ chồng tương lai là minh chứng tốt nhất. cho đám cưới, nhưng lại cho tình đẹp.

      Tây Canh, tàn nhẫn.” Ngô Nhân Kì cúi đầu tự .

      “Tàn nhẫn sao? Kì Kì, em lớn rồi, còn nữa. Những lời có thể dễ nghe, nhưng đều là . muốn em suy nghĩ kĩ về cuộc hôn nhân này, em hiểu chứ?”

      Lâm Tây Canh tiếp, biết thông suốt chưa? Con đường phía trước chỉ màu đen, lại có đường lui, liệu hiểu được điều này? Nếu quyết định bước tiếp, tốt nhất nên thôi mơ mộng về mối tình lãng mạn.

      “Đột nhiên em cảm thấy thức ăn ở đây chẳng ngon chút nào.” Ngô Nhân Kì cười chua xót, đồ ăn bỗng trở nên vô vị.

      “Kì Kì, đừng trốn tránh. Em thể trốn tránh cả đời. hy vọng em có thể hiểu điều này.” Lâm Tây Canh để Ngô Nhân Kì đánh trống lảng.

      ngẩng mặt lên nhìn , “ Tây Canh, muốn kết hôn với em đúng ?” hỏi. Vì sao tối nay nhất định phải ràng với , nghĩ ra, còn phải biết chứ?

      phải.” Lâm Tây Canh lắc đầu.

      “Vậy tại sao lại muốn kết hôn với em?” còn nhớ khi được cầu hôn, vui sướng đến nỗi cảm giác cả thế giới đều là của mình, có tâm trạng nghĩ kĩ vấn đề này, chỉ biết, cuối cùng cũng cầu hôn, giấc mộng của cuối cùng cũng trở thành .

      buồn cười! Đến tận mấy tháng sau, mới cẩn thận suy nghĩ lại chuyện này.

      “Bởi vì chúng ta thích hợp với nhau. cũng tới tuổi kết hôn, Lâm thị lại cần thông gia môn đăng hộ đối.” Lâm Tây Canh trả lời.

      “Cám ơn thẳng thắn như vậy. Em dễ chịu hơn rồi.” Ngô Nhân Kì cười khổ, biết nên chân thành cảm ơn, hay nên oán hận nữa.

      tóm lại, cuộc hôn nhân này cũng chỉ vì lợi ích. Nếu mang họ Ngô, liệu người ngồi đây tối nay có phải Ngô Nhân Kì .

      “Kì Kì, đồng ý với , hãy nghĩ kĩ. muốn sau này em phải hối hận.” Lâm Tây Canh nắm lấy bàn tay lạnh giá của Ngô Nhân Kì.

      mệt mỏi gật đầu, “Được, em nghĩ kĩ. cho em chút thời gian, em nhất định suy nghĩ kĩ..” nhắc lại.

      “Được, chỉ có điều thời gian còn lại của em nhiều lắm, chỉ có mấy tháng ngắn ngủi thôi.” Lâm Tây Canh lại tàn nhẫn nhắc nhở. Chính cũng cảm thấy trái tim mình quá sắt đá, có thể đối xử với người mình như thế. Nhưng biết, sau này, Ngô Nhân Kì cảm ơn .

      Lần đầu tiên, Ngô Nhân Kì hai mươi bốn tuổi, thừa nhận mình trẻ con. Từ được nuông chiều, sống trong nhung lụa, bên cạnh những người thương, chiều chuộng mình. từng nghĩ rằng cuộc sống cứ như vậy trôi qua. Cho đến vừa rồi, những lời của Lâm Tây Canh đột nhiên khiến nhìn lại chính mình.

      Hai mươi bốn tuổi, sớm qua độ tuổi kết hôn, là người phụ nữ trưởng thành.

      Lâm Tây Canh cho phép trốn tránh. Chỉ có trẻ con mới trốn tránh, còn người lớn đều muốn hiểu . Nhưng ra muốn điều đó, cứ mơ mơ hồ hồ như thế phải tốt sao.

      Ngô Nhân Kì lần nữa hiểu , Lâm Tây Canh . Hơn nữa, thứ coi trọng cũng phải , mà là quan hệ giữa hai nhà bọn họ. Nếu như kết hôn, nhờ có hậu thuẫn từ Ngô gia, có thể nhanh chóng lên thay Lâm Đông Dương.

      Hóa ra cũng có chút giá trị, Ngô Nhân Kì nghĩ đến đây khỏi tự giễu mình.

      “Em muốn về nhà.” với Lâm Tây Canh.

      “Được, để đưa em về.”

      Xe chạy đến trước cửa nhà , Lâm Tây Canh : “Kì Kì, về nhà rồi.” nhìn Ngô gia đèn đuốc sáng trưng, khác hẳn khí tĩnh lặng của nhà mình. ra con chưa về đến nhà, cả nhà cùng thắp đèn đợi.

      “Ngủ ngon, Tây Canh.” Ngô Nhân Kì quay sang với .

      “Ngủ ngon.”

      Nhưng Ngô Nhân Kì mở cửa ra luôn, chỉ yên lặng nhìn Lâm Tây Canh. “Sao vậy?” ngạc nhiên hỏi.

      hôn em được ?” Ngô Nhân Kì bất ngờ đề nghị. Lâm Tây Canh nghe vậy, hơi sửng sốt. “Chúng ta là vợ chồng chưa cưới, phải sao?” Ngô Nhân Kì còn .

      Lâm Tây Canh cười cười, đưa tay tháo dây an toàn, nghiêng người về phía trước. Ngô Nhân Kì đột nhiên hoảng hốt, nhớ đến nụ hôn đêm đó với Hạ Dương, liền nhắm chặt mắt lại.

      Lâm Tây Canh thấy vậy khỏi có chút buồn cười. Đôi khi tính trẻ con của Ngô Nhân Kì cũng rất đáng . nhàng đặt lên môi nụ hôn, sau đó lập tức lùi lại, “Ngủ ngon, Kì Kì.” .

      Ngô Nhân Kì mở to mắt, môi rất lạnh, ấm như bờ môi Hạ Dương. Nhưng chính mình làm sao vậy? Tại sao lại so sánh hai người họ với nhau?

      đẩy mở cửa xe, “ Tây Canh, về cẩn thận, tạm biệt.”

      “Ừ, tạm biệt.” Lâm Tây Canh trả lời.

      nhìn Ngô Nhân Kì vào nhà, sau đó mới lái xe rời , hiểu sao trong đầu đều là hình ảnh Lưu Ỷ Nguyệt.

      Chưa đầy ngày, ngờ lại có nhiều thay đổi như vậy. Nếu đêm qua thoáng động tâm, đêm nay lại hoàn toàn tỉnh táo.

      Phụ nữ! Hừ! Nếu phải chính mắt nhìn thấy, cũng thể tin Lưu Ỷ Nguyệt là người phụ nữ như vậy. Lưu Hướng Đông còn đặt tay lên thắt lưng thân mật như thế. Quen biết chưa được đêm, bọn họ có thể đến bước này rồi.

      Có lẽ tất cả những gì đêm qua đều là giả dối, trước sau chỉ là đóng kịch. Lưu Ỷ Nguyệt đêm nay mới là bộ mặt của . Với người phụ nữ độc thân ba mươi tuổi, Lưu Hướng Đông, rất đủ lực hấp dẫn.

      ta có thể cho cuộc sống bất kì phụ nữ nào mong muốn. Tiền bạc, hàng hiệu, nhà cửa.

      Thiếu chút nữa, động lòng với người hám hư vinh như vậy. Khi nãy, Ngô Nhân Kì hỏi , liệu người khác ? may, chưa lún sâu vào tình , quá khứ , tại , và tương lai cũng .

      Tình , đối với , chẳng có tác dụng gì.

      Về đến nhà, mở cửa bước vào, ngờ lại thấy cha ở nhà, cùng mẹ ngồi ở phòng khách xem ca nhạc CCTV.

      “Về sớm thế?” Lâm Đông Dương thấy con về liền hỏi.

      “Dạ, con ăn xong về luôn.” Lâm Tây Canh ngồi xuống, .

      Khương Tố Trân chỉ đĩa hoa quả bàn, bảo con, “Ăn nho con, chiều nay mới mua, còn tươi lắm.” Lâm Tây Canh bỏ trái vào miệng, chậm rãi nhai.

      Hôm nay, mẹ có vẻ rất vui, vừa xem tivi vừa cười tủm tỉm. Có lẽ do cha ngồi cạnh, Lâm Tây Canh nghĩ vậy.

      “Ba mẹ, hai người ngồi xem, con lên phòng trước.” Mấy chương trình ca nhạc là buồn chán, Lâm Tây Canh đứng lên, .

      “Ừ, Con ngủ đớm chút, đừng làm việc nhiều quá, cả ngày ở nhà có mấy tiếng.” Khương Tố Trân quên dặn dò câu. Lâm Tây Canh nghe vậy chỉ gật gật đầu.

      lên, dừng lại lúc ở góc cầu thang, nhìn xuống hình ảnh tương lai của chính mình. Cha mẹ chính là minh chứng nhất cho cuộc hôn nhân giữa và Ngô Nhân Kì. Hôm nay điều này với .

      Cuộc sống hôn nhân còn chưa bắt đầu, còn háo hức chờ mong, bị vậy, nhất định là rất khó chịu, khó trách vẻ mặt Ngô Nhân Kì lại đau khổ như thế.

      Nhưng có lẽ, đây là chuyện duy nhất có thể làm vì .

    5. Tiểu Yên

      Tiểu Yên Well-Known Member

      Bài viết:
      340
      Được thích:
      3,952
      Chướng 18

      Hôm sau, bầu trời trong xanh mấy ngày trước hoàn toàn biến mất, thay vào đó là tầng tầng lớp lớp mây đen vần vũ, che kín khoảng , báo hiệu cơn mưa to sắp đến.

      Lâm Tây Canh bước ra khỏi thang máy, từ xa thấy bàn thư kí có người.

      “Lâm tổng.” Lưu Ỷ Nguyệt đứng lên. ngoài dự đoán của , khí làm việc sáng nay đặc biệt nặng nề. Đêm qua mọi chuyện xảy ra quá bất ngờ, chỉ biết Lâm Tây Canh lúc này rất vui, thèm đáp lại , lẳng lặng qua bàn thư kí, mở cửa vào phòng.

      Sau đó, Lưu Ỷ Nguyệt cũng bưng trà và báo vào. Lâm Tây Canh ngồi sau bàn làm việc, áo vest vắt giá, tay áo gấp lên, để lộ cánh tay rắn chắn.

      “Lâm tổng, báo mới và trà.” Lưu Ỷ Nguyệt đặt báo đến trước mặt , để trà lên bàn.

      “Báo chủ nhiệm mảng công trình chín giờ đến gặp tôi, nhớ mang theo báo cáo.” Lâm Tây Canh cũng ngẩng đầu lên, chăm chú nhìn tờ báo trong tay.

      “Vâng.” Lưu Ỷ Nguyệt nhận lệnh, thấy tiếp, liền lặng lẽ ra, quên gọi điện thông báo cho chủ nhiệm mảng công trình.

      Nửa giờ sau, ông ta đúng hẹn có mặt, liền thông báo với Lưu Ỷ Nguyệt tiếng: “Thư kí Lưu.”

      ngẩng đầu, “Đợi tôi chút, tôi báo cho Lâm tổng.” lập tức đánh điện vào văn phòng Lâm Tây Canh, “Lâm tổng, chủ nhiệm mảng công trình đến rồi.” . Lâm Tây Canh chỉ đáp lại câu, “Cho ông ấy vào.”

      “Lâm tổng mời ngài vào.” Lưu Ỷ Nguyệt buông điện thoại, .

      Chủ nhiệm mảng công trình vào. Lưu Ỷ Nguyệt lại tiếp tục công việc của mình. Hạng mục nhà máy điện bảo vệ môi trường bắt đầu xây dựng, rất nhiều hợp đồng lần lượt được kí kết, hầu hết hợp đồng quan trọng đều do Lâm Tây Canh trực tiếp quyết định, thế nên phải cẩn thận ghi lại báo cáo.

      Khoảng giờ sau, Lâm Tây Canh và chủ nhiệm mảng công trình cùng ra, “Thư kí Lưu, báo lái xe chuẩn bị đến công trường, cùng luôn.” .

      Lưu Ỷ Nguyệt vội vàng gọi điện báo cho tài xế, sau đó cùng Lâm Tây Canh xuống tầng hầm. xe, vẫn trầm ngâm , có vẻ rất vui.

      Bốn mươi phút sau xe tới công trường. Lưu Ỷ Nguyệt từng đến đây lần, đó là trong lễ khởi công. tại, nơi này là công trường vô cùng bận rộn. Cách chỗ xa, chiếc cần cẩu sừng sững như người khổng lồ.

      Lâm Tây Canh vừa xuống xe, vào văn phòng làm việc, mà trực tiếp sải bước về phía công trường. Chủ nhiệm mảng công trình lúng túng theo sau, “Lâm tổng, hay chúng ra vào văn phòng trước ?” Ông .

      “Văn phòng? Để mấy người che mắt tôi hả?” Lâm Tây Canh đột nhiên quay đầu với cấp dưới.

      tiếp tục về phía trước. Trong lúc đó, có người nhận ra , vội vàng chạy đến, “Lâm tổng, sao ngài lại đến đây? Sao báo cho chúng tôi tiếng?”

      Lâm Tây Canh dứt khoát trả lời, lúc này đến bên cạnh công trường. Lưu Ỷ Nguyệt khó hiểu, chỉ nhìn thấy trước mặt là cái hố khổng lồ.

      Trong hố rất nhiều nước, có thể thấy phía dưới vẫn còn mấy máy xúc tiếp tục làm việc. Lâm Tây Canh chỉ tay vào đó, quát lớn với nhân viên vừa chạy đến, “Thế này là thế nào?”

      Lưu Ỷ Nguyệt nghe hiểu, cũng về vấn đề gì.

      “Các làm việc như thế sao? xem xem, thời tiết hôm nay thế nào. Chẳng mấy chốc nữa, mưa to trút xuống, nước thoát được, nếu xảy ra chuyện gì, phải làm sao?” Lâm Tây Canh rống lớn.

      “Lâm tổng, chúng tôi ra sức bơm nước, nhưng mà dưới đó có cát chảy, đặt bơm xuống được.” ta vội vàng giải thích.

      “Cát chảy? Sao bây giờ mới có cát chảy? Tại sao khi khảo sát địa hình sớm, còn nữa, biết rồi sao nhanh chóng thay đổi phương pháp chống mưa?” Lâm Tây Canh liên tục chất vấn, đều là những câu hỏi sắc bén, người mới tới biết phải trả lời thế nào, chỉ im lặng cúi đầu.

      “Đừng nhìn đất nữa! Đến văn phòng ngay! Triệu tập cuộc họp khẩn cấp.” Lâm Tây Canh xong, mạch về phía văn phòng.

      Trong văn phòng, người ngồi đông nghịt. Lưu Ỷ Nguyệt mở máy tính, chuẩn bị làm biên bản cuộc họp. vừa nghe vừa nhớ, cuối cùng mới hiểu được mức độ quan trọng của việc.

      Kết quả thăm dò địa hình chỉ vị trí mạch nước ngầm quá cao, hề đề cập đến vấn đề cát chảy, thế nên kế hoạch phòng mưa ban đầu hoàn toàn sử dụng được, hơn nữa, việc hạ mực nước ở đây cũng rất khó khăn.

      Kế hoạch phòng mưa sai lầm, mạch nước ngầm lại ở vị trí quá bất lợi.

      Đêm nay, trận mưa to sắp đến, toàn bộ hố, từ xuống dưới, từ trong ra ngoài đều ngâm trong nước, chỉ sợ chịu được áp lực quá lớn, đến lúc đó sụp đổ hoàn toàn.

      “Bây giờ trách móc cũng vô ích, tôi chỉ cần vượt qua đêm nay, để bị sạt lở. Đây chỉ là vấn đề thiệt hại kinh tế, mà còn ảnh hướng đến tiến độ công trình. Lập tức bơm nước, bơm liên tục. Chỗ nào có cát chảy đặt đá tảng vào. Nhất định phải thoát được nước.” Lâm Tây Canh giận dữ đập bàn, ngay cả chén nước bàn cũng run lên sợ hãi.

      “Sau đó, đặt bơm ở sáu điểm phía Đông Bắc, xả nước ra con sông gần đó. Tất nhiên, việc này để sau. Bây giờ, tôi muốn chúng ta phải an toàn vượt qua đêm nay. Nếu như xảy ra chuyện gì, mấy người nhất định gánh nổi. Nào là nguyên lão công thần, nào là quản lý cao cấp, nào là du học nước ngoài, làm việc thế này sao? Bây giờ thứ tôi quan tâm, phải là mớ lý luận suông con mẹ nó. Tôi chỉ biết, trời nhất định sắp mưa, nếu hố sụp, mấy người cũng chuẩn bị cuốn gói hết !”

      Lâm Tây Canh lớn giọng trách phạt từng người trong phòng.

      Mọi người ai nấy mặt mũi xám ngắt, ngơ ngác nhìn nhau, ai dám lên tiếng chọc giận .

      Lần đầu tiên Lưu Ỷ Nguyệt nghe Lâm Tây Canh chửi thề, những gượng gạo, mà còn rất lưu loát, hề có vẻ đạo đức giả. Bình thường, đều thấy rất lịch , rất nho nhã, lúc này, lại được thấy Lâm Tây Canh hoàn toàn khác, người Lưu Ỷ Nguyệt chưa từng thấy qua.

      “Còn ngồi đây làm gì, ra ngoài hết, phải làm gì làm ngay cho tôi!” khoát tay, giống như đuổi ruồi.

      Sau lát, trong phòng chỉ còn lại Lưu Ỷ Nguyệt và Lâm Tâm Canh. khí vô cùng trầm mặc, Lưu Ỷ Nguyệt nhìn nghĩ gì, chỉ nghe thấy tiếng lấy bật lửa ra, mở “ping” tiếng, lại đóng vào “păng” tiếng.
      Có lẽ là bật lửa zippo =D

      “Ping păng, ping păng.” Hai thanh luân phiên nhau, càng ngày càng gấp.

      Lưu Ỷ Nguyệt dám thở mạnh. Lúc này, Lâm Tây Canh như ngồi đống lửa. Ngày thường, trong văn phòng, thương nhân cực kì nho nhã, nhưng khi rời khỏi cái ghế tổng giám đốc kia, lại trở về với Lâm Tây Canh như khi còn là công nhân quèn ở Lâm thị.

      Khi ấy, ai biết thân phận của , cũng như biết bao công nhân khác, ra sức làm việc, hết giờ làm lại cùng họ uống rượu, cười vui vẻ. cũng muốn làm đâu là con người của mình, lại dần dần lún sâu vào vòng xoáy danh lợi. Tất cả những gì đạt được hôm nay, phải vì là con trai Lâm Đông Dương, mà vì xứng đáng có được, là thành quả sau những tháng ngày nỗ lực mệt mỏi của .

      Bầu trời tối sầm, ràng là giữa trưa mà lại như ban đêm. Ngoài cửa sổ, gió lạnh điên cuồng gào thét, mang theo hơi nước lẫn vị bùn đất ẩm ướt, báo hiệu cơn bão sắp đến.

      Tiếng mưa ào ào át tiếng bật lửa “ping păng”. Mưa quất lên cánh tay Lưu Ỷ Nguyệt, vội vàng chạy ra, khó khăn đóng cửa sổ lại.

      Hạt mưa đập vào cửa kính, chảy dọc xuống, che mờ cảnh vật bên ngoài.

      Lưu Ỷ Nguyệt đứng trước khung cửa kính, chăm chú nhìn bụi nước bên ngoài, đột nhiên ngửi được mùi khói thuốc.

      chậm rãi bước về bàn, tiếp tục công việc của mình, chuyện gì đến cũng đến, quan trọng là phải bình tĩnh.

      “Lâm tổng.” Cửa phòng bất ngờ bị đẩy ra, “Công trường đủ đá tảng để lấp, cái hố cát chảy ấy, như là đáy vậy.”

      Người mới tới mặc dù mặc áo mưa, nhưng vẫn ướt như chuột lột, có thể thấy mưa lớn đến mức nào.

      “Gọi cho bên kho bãi mang thêm đến.” Lâm Tây Canh thấp giọng trả lời.

      “Mưa lớn quá, chỉ sợ họ đưa đến được.”

      “Ra ngoài.” Lâm Tây Canh quát lớn. Lưu Ỷ Nguyệt nhìn , chỉ thấy trong mắt lửa giận ngút trời.

      Người vừa tới sợ hãi, “Lâm tổng.” ta luống cuống đứng ở cửa, ngập ngừng .

      “Cút , khi nào hết mưa hãy bước vào đây.” Lâm Tây Canh tức giận chỉ ra cửa.

      Người này vội vàng ra ngoài. Lâm Tây Canh bực tức, cầm lấy di động bàn, gọi đến dãy số. Lưu Ỷ Nguyệt nghe , thoạt đầu hiểu gì, cẩn thận lắng nghe mới nghĩ, có lẽ là tiếng địa phương ở Phong Đình.

      bốn, em gặp rắc rối, đến giúp em được ? Cần tầm trăm tảng, vâng, có thể, được, em đợi .” Lâm Tây Canh chuyện bằng giọng địa phương.

      Nửa giờ sau, cửa phòng lại bị đẩy ra, người đàn ông trung niên vạm vỡ bước vào, “Lâm Tây Canh.” Người đó gọi lớn.

      Lâm Tây Canh cười vui vẻ, đứng lên về phía cửa, “ tự mình đến đây. cảm ơn!” vỗ vỗ người mới tới.

      “Cậu ở đây, sao tôi có thể đến được? Tình hình thế nào?” Người kia hỏi.

      “Cát chảy, đáy, ở đây ai biết xử lý, lũ vô dụng.” Lâm Tây Canh nhăn mày, ngắn gọn.

      “Ha ha.” Người nọ ngửa đầu cười vui vẻ.

      đường đến đây có gặp rắc rồi gì ? Đừng khách khí, bị phạt bao nhiêu để em gánh hết.” Lâm Tây Canh còn .

      “Được, tính hết lên đầu cậu, xong xuôi mời tôi uống rượu là được rồi.”

      thành vấn đề.” Lâm Tây Canh sảng khoái trả lời.

      Lúc này, người nọ mới để ý thấy Lưu Ỷ Nguyệt vẫn đứng cạnh họ nãy giờ, “Ô, xinh đẹp này là ai đây?” ta chỉ Lưu Ỷ Nguyệt.

      “Thư kí của em.”

      “Chào ! họ gì? Tôi là Lâm Đức Phát, cứ gọi tôi là phát cũng được.” Người tự xưng là Phát nháy mắt với Lưu Ỷ Nguyệt.

      mỉm người, “ Phát, chào !” Tiếng gọi “ Phát” rất tự nhiên, lại kém phần lịch .

      “Được lắm, được lắm.” Lâm Đức Phát có vẻ rất hài lòng với Lưu Ỷ Nguyệt, liên tục gật đầu.

      Lúc này mới biết, khi nãy mình nghe nhầm, đúng là Lâm Tây Canh giọng Phong Đình. Nghe họ Lâm ở Phong Đình cũng thuộc hàng danh gia vọng tộc, buôn bán lâu đời ở đây.

      tại nhà họ Lâm có năm em, người này là thứ tư, mọi người quen gọi là “Lão Tứ”. Lão Tứ quản lý việc trông coi và vận chuyển đá. Trước đây, việc kinh doanh chỉ dựa vào chiếc xe tải, nhưng nhờ đầu óc làm ăn, can đảm và hiểu biết hơn người, mà nghiệp năm em nhà họ Lâm ngày càng phát triển.

      tại, lão Tứ quản lý toàn bộ việc kinh doanh đá, gần như độc quyền thị trường đá khu vực xung quanh.

      Lần này, lão Tứ tự mình dẫn theo đoàn xe đến đây, liên tục đổ đá vào hố cát chảy.

      Trong cơn mưa, lão Tứ hô to “Tây Canh, được rồi, cái này mềm quá, đáy a.”

      “Em biết, nhưng còn cách nào khác. nhìn mưa , đất đều bị cuốn trôi hết, chỉ có thể dùng đá tảng.” Lâm Tây Canh cũng lớn tiếng đáp lại, giọng bị tiếng mưa gió át .

      Hai người mặc áo mưa xanh, đứng bên cạnh hố, nhìn tảng đá vừa cho xuống lập tức biến mất. Lưu Ỷ Nguyệt che ô đứng sau. Mưa gió quất vào mặt đau rát, ô cũng có tác dụng, ngoài tóc ra, cả người đều ướt sũng.

      “A, vào phòng họp , có cách này.” Lão Tứ hô to.

      Ba người trở lại phòng họp, lão Tứ vừa cởi áo mưa, vừa : “ có cách.”

      “Cách gì?” Lâm Tây Canh hỏi.

      “Buộc chặt đá lại với nhau.” Lão Tứ nháy mắt với Lâm Tây Canh, vui vẻ .

      “Buộc? Buộc như thế nào?” tò mò.

      biết sao? Ha ha, vừa rồi về quê, thấy cách mọi người kè bờ sông. thấy chắc dùng được. Đó là dùng lưới thép bọc đá, sau đó ném xuống, như vậy, đá tảng tạo thành tường đá, thế tách ra được. Cậu thấy thế nào?” Lão Tứ .

      bốn, cứu em rồi. Cám ơn, cám ơn! Sao em lại nghĩ ra cách này cơ chứ?” Lâm Tây Canh ôm lấy lão Tứ, ra sức vỗ vai ta, hai mắt sáng như sao.

      chứng minh, phương pháp này có tác dụng. Lão Tứ dùng lưới sắt chuyên kè bờ sông để cố định các tảng đá. Nghe loại lưới này, vài chục năm hỏng. Vừa ném xuống, liền như bức tường đá. Hố cát chảy cuối cùng cũng được chặn lại.

      Tất cả máy bơm tiếp tục làm việc hết công suất, ngừng bơm nước. Cuối cùng, cả công trường cũng bình an vô vượt qua đêm nay.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :