1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Quá Yêu - Lê Tư (78c)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Tiểu Yên

      Tiểu Yên Well-Known Member

      Bài viết:
      340
      Được thích:
      3,952
      Chương 9

      Ngô Nhân Kì ngồi vào xe, mệt mỏi cúi đầu lên tay lái. khóc khàn cả giọng. Chẳng lẽ đây chính là điều mình theo đuổi sao? Là điều hai mươi mấy năm nay mình theo đuổi sao? cuộc hôn nhân như vậy, khởi đầu như vậy, nghĩa là gì? Chẳng lẽ, cả đời mình phải như vậy sao?

      biết khóc bao lâu, chậm rãi ngẩng đầu, lấy điện thoại trong túi ra, theo thói quen gọi đến dãy số, “Dương Dương, có thời gian ?” Giọng khàn khàn.

      “Kì Kì, em sao vậy?” Hạ Dương ở đầu dây bên kia phát có gì đó ổn, giọng khàn khàn, tinh thần uể oải.

      Ngô Nhân Kì cười giễu, lúc vui, vĩnh viễn chỉ có mình Hạ Dương phát được. Tại sao người phải là , nếu đúng như thế, mọi chuyện có phải đều đơn giản rồi ?

      “Ha ha, có gì, em có thể làm sao chứ? Em rất ổn, vô cùng ổn.” Ngô Nhân Kì ngừng thào tự , ngừng cười ngây ngô si ngốc khiến Hạ Dương lòng như lửa đốt.

      “Kì Kì, em ở đâu, , ở đâu?” Hạ Dương lo lắng hỏi lớn.

      lớn tiếng như thế làm gì. Điếc tai em mất.” Ngô Nhân Kì kinh ngạc trách móc.

      “Ở đâu? tới đón em.” Hạ Dương mặc kệ trách móc, tiếp tục hỏi. Ngô Nhân Kì lặng lẽ rơi nước mắt. Người cần , người lại quan tâm . Từ đến lớn, dường như Hạ Dương luôn ở bên cạnh , nghe về tình dành cho Lâm Tây Canh, lau nước mắt cho , nhiều lần an ủi “Đừng khóc”, “ cần khóc vì tên họ Lâm kia”. Vì , biết bao lần Hạ Dương trở mặt với Lâm Tây Canh, vài năm gần đây họ thậm chí còn nhìn mặt nhau. Còn nhớ trước đây ba người bọn họ vui vẻ như vậy, nhưng rồi cuộc vui nào cũng có lúc tàn. Ngô Nhân Kì muốn quay trở lại thời thơ ấu, trở lại Phong Đình.

      Quê nhà Phong Đình là vùng quê đẹp. Cổ thụ tỏa bóng, cầu bắc ngang sông, dưới ánh hoàng hôn càng thêm rực rỡ. Ngô Nhân Kì nhớ tới biệt thự nhà họ Lâm, nằm cạnh dòng sông uốn lượn, sông còn có vô số cầu đá cong cong. theo sau Lâm Tây Canh và Hạ Dương, lon ton những tảng đá lót đường. Mỗi khi bị hai người họ bỏ xa phía sau, dứt khoát chạy nữa, chỉ ngồi xổm mặt đất, lát sau, trước mặt liền xuất đôi chân, “Tiểu ngu ngốc, sao chạy?” giương mắt lên nhìn , quay lại tìm , cười láu cá, vươn đôi tay về phía , “ chạy nữa, Dương Dương, cõng.”

      Luôn luôn là Hạ Dương, luôn luôn chỉ có quay đầu lại nhìn , còn Lâm Tây Canh sớm mất hút. ngồi xổm xuống, cố ý nhảy mạnh lên lưng , đem hết giận dỗi với Lâm Tây Canh trút lên người . Mặt trời ngả dần về tây, hai chiếc bóng ngả dài con đường. Cuối cùng bọn họ cũng lớn lên, thể quay về thời thơ ấy vô tư hồn nhiên được nữa.

      ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

      Hai chiếc xe đỗ trước của quán bar. Hạ Dương kéo Ngô Nhân Kì vào trong, đây là quán bar của Lưu Ỷ Nguyệt. Nữ chủ nhân đương nhiên ở nơi này, vẫy tay về phía Nhị Hắc, “Nhị Hắc, mang đến đây mấy món.”

      Ngô Nhân Kì lặng lẽ quan sát gian nho của quán. đông khách lắm, tốp năm tốp ba ngồi ở góc sáng. Trang trí cũng rất đơn giản, thậm chí còn có chút đơn sơ. nghi hoặc bĩu môi, nơi đây giống như những nơi Hạ Dương hay tới.

      rất thân với chủ quán, có thể thoải mái ăn uống ở đây.” thấy Ngô Nhân Kì có vẻ thắc mắc, nháy mắt .

      cần tiền sao?” Ngô Nhân Kì giọng . Người nào lại hào phóng như vậy? Chỉ có điều, Lưu Ỷ Nguyên phải vì thân quen với Hạ Dương, mà là dám thu tiền chủ nợ thôi.

      “Đương nhiên là . sao có thể lừa em được.” Hạ Dương khoát tay.

      Chỉ chốc lát sau, Nhị Hắc bưng đĩa thức ăn nóng hổi lên. Hạ Dương đưa thìa cho Ngô Nhân Kì, “Ăn . Cơm thịt lợn hầm tiêu đen của Nhị Hắc phải ai cũng được ăn đâu.”

      Ngô Nhân Kì nhìn đĩa thịt hầm trước mắt, xúc miếng bỏ vào miệng. Hạ Dương nhìn chằm chằm ánh mắt .

      “Ừm, ngon !” Ngô Nhân Kì nuốt xong miếng thứ nhất, vội vàng xúc tiếp miếng thứ hai, lần này xúc đầy muôi.

      Hạ Dương vừa cẩn thận xé thịt lợn vừa với Ngô Nhân Kì, “Ăn chậm chút, kẻo nghẹn.”

      “Em đói lắm.” Ngô Nhân Kì cười khổ. Cả chiều chờ đợi ở Lâm thị khiến mệt mỏi. Hạ Dường dừng tay, ánh mắt sắc bén nhìn , cần hỏi, khiến Ngô Nhân Kì thành như vậy chỉ có người, là tên Lâm Tây Canh đáng ghét, hèn hạ kia. Cho tia hy vọng, nhưng lại hết lần này đến lần khác khiến thất vọng.

      “Kì Kì, lần này nhất định buông tay. nhất định để Lâm Tây Canh thắng.” Hạ Dương nắm chặt bàn tay, thầm thề, vẻ mặt càng thêm trầm.

      “Đừng hỏi em gì cả.” Cuối cùng Ngô Nhân Kì cũng có chút sinh lực, nhìn thấy vẻ mặt tức giận của Hạ Dương liền .

      “Hừ, còn phải hỏi sao? cần hỏi cũng biết.” Hạ Dương đáp.

      “Vậy cũng tốt, em cũng muốn đến chuyện này. cần đả kích em nữa. Hôm nay em thực mệt mỏi.” Ngô Nhân Kì ngừng ăn, buông thìa xuống.

      ăn nữa sao?” Hạ Dương chỉ chỉ đĩa thức ăn còn rất nhiều. Ngô Nhân Kì gật gật đầu, “ ăn nữa, ăn vô.”

      Hạ Dương cầm thìa lên, xúc phần thừa trong đĩa.

      “Đó là phần ăn của em.” Ngô Nhân Kì kêu lên, muốn ngăn lại nhưng kịp. ngơ ngác nhìn Hạ Dương ăn thìa lớn, hơn nữa cái thìa đó còn là thìa vừa dùng, chỉ biết trợn mắt há mồm.

      chê em. Trước đây cũng ăn ít nước miếng của em.” Hạ Dương cười tươi. Lúc này Ngô Nhân Kì mới nhớ, khi còn , bà nội Lâm gia cho bọn họ để lại cơm thừa, mỗi lần đều là Hạ Dương dồn phần của vào bát , sau đó ăn sạch .

      “Nhưng bây giờ chúng ta đều trưởng thành.” Ngô Nhân Kì như muỗi kêu. tình nguyện ăn cơm thừa của , là trước đây hiểu chuyện, tại đâu còn như thế nữa? nhíu mày, lần đầu tiên nghiêm túc nhìn , chớp mắt, trái tim đột nhiên đập sai mấy nhịp, chẳng lẽ? phải, lắc đầu. Tuyệt đối phải. ngừng phủ định suy nghĩ trong đầu. (Sa: Thôi Hạ Dương ! Haizz…)

      “Dương Dương.” Ngô Nhân Kì nhịn được, khẽ gọi tên . Chỉ có mới gọi như thế, giọng mềm mại khác hẳn những người khác. sắp kết hôn, sắp trở thành người lớn, chính mẹ từng như vậy, “Kì Kì, khi kết hôn chính là người lớn, đừng đùa giỡn như trẻ con.” Gần đây mẹ luôn với như vậy.

      “Hả? Có việc gì?” Hạ Dương ngẩng mặt nhìn . Ngô Nhân Kì cười cười, “Xem . Cũng chú ý hình tượng, để nào nhìn thấy có phải mất điểm rồi ?” đưa tay lấy hạt cơm dính mép cho xem. Hạ Dương ngây người, cười khúc khích.

      Khi còn Hạ Dương gầy tong teo, được đưa đến nhà cũ của Lâm gia. ngờ, muốn ở cùng mẹ, nhưng hiểu vì sao mẹ lại nhẫn tâm bỏ rơi . trầm mặc , ăn, lặng lẽ phản đối, khiến bà nội Lâm gia lo lắng.

      Trong gian phòng u ám, lần đầu tiên Ngô Nhân Kì nhìn thấy Hạ Dương, gầy như vậy, giống như gió thổi bay, mình trốn bên cạnh tủ quần áo. Ngô Nhân Kì muốn biết làm gì, thế nên ngồi xổm xuống, đối diện với , đôi mắt to đen láy chăm chú nhìn . Ánh nắng chậm rãi chạy qua cửa kính, từ đông sang tây, mãi đến khi mặt trời khuất sau ngọn núi. Ngô Nhân Kì cứ như vậy cùng trải qua buổi chiều, mãi đến khi người lớn phát , hai đứa ôm nhau tựa vào tủ ngủ say sưa.

      Hạ Dương nhớ lại, có lẽ mình Ngô Nhân Kì từ ngày ấy. lời nào, đôi mắt đen sáng lấp lánh, ngồi xổm ở đó nhìn . Qua lúc lâu, dường như ngồi được nữa, cơ thể hơi lay động. Hạ Dương liền đưa tay ôm lấy, mơ màng dựa vào người , mi mắt dần sụp xuống, thở đều đều. Hạ Dương dám quấy rầy , để dựa vào người mình. người dường như thoang thoảng vị ngọt, ngừng tiến sâu vào lòng , dần dần, cũng nhắm hai mắt lại.

      Nghĩ đến đây, Ngô Nhân Kì bật cười vui vẻ, như có cơn gió mát thổi qua, “Nghĩ gì mà cười vui vẻ thế?” Hạ Dương hỏi.

      “Nghĩ đến chúng ta hồi còn , ở Phong Đình.” Ngô Nhân Kì trả lời.

      “Đừng chuyện Phong Đình nữa, đều là chuyện qua lâu lắm rồi. Nghĩ đến làm gì chứ?” Sắc mặt Hạ Dương khẽ thay đổi. Phong Đình, đó là nơi muốn nhớ đến nhất. Nếu khi đó có Ngô Nhân Kì, dám tưởng tượng làm ra chuyện kinh thiên động địa nào.

      “Được rồi. nữa. khó chịu gì chứ? Mời em uống rượu .” Ngô Nhân Kì chuyển sang chuyện khác. Phong Đình là nỗi đau trong lòng Hạ Dương. Bị người thân nhất bỏ rơi, đứa trẻ như vậy phải chịu biết bao nhiêu tổn thương chứ? Mặc dù, sau này Hạ Dương vẫn quay về bên mẹ, nhưng nỗi đau ấy cũng thể quên, thể thay đổi được.

      “Uống rượu? Ai cho em uống rượu?” Hạ Dương nhướng mày hỏi.

      “Vậy đưa em đến quán bar làm gì? Chẳng lẽ để uống nước? Thà em về nhà uống còn hơn. Nhị Hắc, đến đây.” Ngô Nhân Kì mặc kệ phản đối, tự mình ngoắc tay gọi Nhị Hắc.

      “Thôi được, để .” Hạ Dương thấy Ngô Nhân Kì giống đùa, đành phải tự đứng lên. sợ để Ngô Nhân Kì gọi dừng lại được.

      Ngô Nhân Kì vẫn uống rất nhiều. Lảo đảo nắm tay Hạ Dương ra ngoài, đôi mắt mơ màng, cả người nóng bừng. Hạ Dương ôm chặt cơ thể mềm mại của , vị ngọt kia ngừng len sâu vào mũi. Cả người nhất thời nóng bừng.

      “Đó là xe của em.” Ngô Nhân Kì đưa ngón tay chỉ vào chiếc xe quý ven đường, chạy nhanh về phía đó.

      “Em thể lái xe. đưa em về.” Hạ Dương vội vàng giữ chặt . Ngô Nhân Kì nghe vậy chỉ ngoan ngoãn gật đầu, “Được, nhưng xe của em làm sao bây giờ?”

      “Mai tới lấy. nhờ Nhị Hắc trông coi giúp em, sao đâu. Ngoan! thôi!” Hạ Dương vừa vừa dìu Ngô Nhân Kì vào xe , sau đó xoay người thắt dây an toàn cho . Ngô Nhân Kì thấy Hạ Dương khom người, nhàng , “Dương Dương, tốt!”

      “Tốt cũng vô dụng.” Hạ Dương nghe vậy, chỉ thầm tiếng.

      Khi xe chạy đến cửa nhà họ Ngô, Ngô Nhân Kì dựa vào cửa xe ngủ ngon lành. Hạ Dương yên lặng nhìn , hai mày nhíu chặt, đôi môi nhắn mím lại, dường như ngay cả trong mơ cũng tức giận với Lâm Tây Canh.

      Chỉ có lúc này mới có thể say mê nhìn như vậy, ở gần như vậy, gần đến nỗi cảm nhận được hơi thở của . Đến khi kịp định thần lại, dường như chỉ cách vài mi li mét, “Kì Kì” thầm.

      “Ưm.” Ngô Nhân Kì mơ màng đáp lại . khẽ nhúc nhích, hoàn toàn xóa bỏ khoảng cách giữa hai người.

    2. Tiểu Yên

      Tiểu Yên Well-Known Member

      Bài viết:
      340
      Được thích:
      3,952
      Chương 10

      Ngô Nhân Kì rời , Lâm Tây Canh trầm mặc ngồi trước bàn làm việc. Đống tài liệu bàn bỗng nhiên mất sức hút. Nước mắt Ngô Nhân Kì khiến có chút áy náy. cũng như cha thôi, cho đám cưới, nhưng cho tình . ra, mình lại tàn nhẫn như thế, tàn nhẫn giống như cha, phải chăng, và ông cùng là loại người.

      nhấc điện thoại, gọi cho Lưu Ỷ Nguyệt bên ngoài, “Thư kí Lưu, vào phòng tôi chút.” Lâm Tây Canh xong mới nghi hoặc tự hỏi, gọi vào làm gì?

      “Lâm tổng.” Lưu Ỷ Nguyệt đứng trước bàn làm việc của Lâm Tây Canh.

      Lâm Tây Canh hoài nghi ngẩng đầu, “Hủy bữa tối cho tôi.” .

      “Vâng.” Lưu Ỷ Nguyệt gật đầu. yên lặng đứng đó chờ chỉ thị tiếp theo của Lâm Tây Canh. Nhưng chỉ ngẩn người, ngờ lại có thể ngẩn người.

      Ánh mắt Lâm Tây Canh biết dừng lại nơi nào, đầu óc đột nhiên trống rỗng. Tiếp theo mình muốn làm gì? nghĩ ra, tạm thời ngơ ngác.

      “Lâm tổng, Lâm tổng.” Lưu Ỷ Nguyệt cúi đầu gọi, thể tiếp tục đứng ở đây như con ngốc được, sắp hết giờ làm rồi, dù sao vẫn thể đứng đây mắt to trừng mắt mãi được.

      “Hả?” Lâm Tây Canh đột nhiên hoàn hồn, ánh mắt dừng lại người Lưu Ỷ Nguyệt, “ có thể tan ca rồi.” .

      “Dạ. Lâm tổng, ngày gặp lại.” Lưu Ỷ Nguyệt xoay người về phía cửa.

      Lâm Tây Canh nhìn bóng rời , tóc búi gọn gàng, áo váy màu xám, rất hợp với đôi guốc da đen. Đôi chân thon dài, mịn màng như nước. Ngay khi vạt áo màu xám kia sắp khuất sau khe cửa, vội vàng gọi theo, “Thư kí Lưu, tối nay rảnh ?”

      Lưu Ỷ Nguyệt dừng chân, chần chừ quay đầu lại, trầm ngâm nhìn người đàn ông trong phòng. Là sao? gọi lại sao?

      “Có.” Lưu Ỷ Nguyệt giọng .

      “Tôi mời ăn cơm.” Lâm Tây Canh đứng lên, trầm tư . Chính cũng biết mình làm sao, vì sao tự nhiên gọi , lại vì sao mời ăn cơm.

      “Được.” Lưu Ỷ Nguyệt gật gật đầu, ngừng cười thầm, cuối cùng cũng có chút tiến triển.

      Lâm Tây Canh tự mình lái xe, Lưu Ỷ Nguyệt ngồi ở ghế phụ. Xe chạy ra đường lớn, Lâm Tây Canh quây đầu hỏi: “ muốn ăn gì?” Lưu Ỷ Nguyệt kinh ngạc nhìn . Mời ăn cơm, nhưng lại chưa nghĩ trước ̣a điểm, chẳng lẽ, bình thường cũng vô tâm với vợ chưa cưới như thế sao?

      “Gì cũng được.” Lưu Ỷ Nguyệt thuận miệng . ra ăn gì quan trọng, quan trọng là vì sao lại mời ăn cơm.

      “Gì cũng được sao?” Lâm Tân Canh nhíu mày. chưa chuẩn bị trước, mà lại sao cũng được, khiến đâm lao đành phải theo lao, nhưng mà đâu đây? trầm ngâm suy nghĩ.

      Lưu Ỷ Nguyệt thầm bực mình, khẽ thở dài thay . Đáng tiếc cho gương mặt tuấn mỹ này, cùng phụ nữ lại biết phải làm thế nào. Chỉ câu “Gì cũng được” cũng có thể khiến khó xử. Thế nên, đành phải gỡ rối giúp , “Đến bờ sông , tôi biết nhà hàng ở đó, vừa ngon vừa rẻ.” Lưu Ỷ Nguyệt chỉ chỉ đường ra bờ sông.

      Lâm Tây Canh theo hướng dẫn của , lái xe chạy đến bờ sông. Gió đêm thoảng qua, hai bên bờ ánh đèn lung linh in bóng, có mấy quán chạy dọc bờ sông. “Ở đây.” Lưu Ỷ Nguyệt chỉ vào bảng hiệu . Lâm Tây Canh giương mắt nhìn lên, “Vọng Nguyệt quán.” thấp giọng thầm, ngờ tiệm cơm này lại có cái tên thơ mộng như vậy.

      Hai người vừa ngồi xuống, phục vụ liền mang lên ấm trà và thực đơn. Lưu Ỷ Nguyệt rót trà cho Lâm Tây Canh, “Ở đây có phòng riêng, Lâm tổng chịu khó vậy.”

      Lâm Tây Canh nhớ bao lâu rồi mình chưa ngồi ăn trong quán ăn rộng như vậy. Nhiều nhất là hồi học đại học, bao giờ đến xuất thân của mình, thoải mái cùng bạn học chen chúc trong căn tin đông nghịt.

      “Trà lúa mạch, có tác dụng giải nhiệt.” Lưu Ỷ Nguyệt bưng chén trà lên trước mặt, với Lâm Tây Canh.

      “Sao biết tôi nóng trong người?” Lâm Tây Canh cười nhạo hỏi, nhưng vẫn bưng chén trà thô ráp lên, chậm rãi nhấp ngụm .

      “Thời nay ai chả nóng trong người. Đầy bụng mỡ, lại vận động.” Lưu Ỷ Nguyệt nhanh chậm uống trà, xong, từ từ quay đầu ra cửa sổ. Dưới mái hiên, đèn lồng lắc lư trong gió. mặt nước, gợn sóng sáng lấp lánh ánh đèn.

      Lâm Tây Canh nhìn Lưu Ỷ Nguyệt ngồi đối diện, thân âu phục dựa lưng ghế, áo len màu xanh bên trong, cổ tay đeo cái đồng hồ cũ kĩ, nhìn nhãn hiệu, dây da màu cà phê dường như sắp hỏng, mặt kính có thể thấy những vết xước nho .

      yên lặng ngắm nhìn phong cảnh bên ngoài, gương mặt có chút mệt mỏi, sắc môi cũng trở nên nhợt nhạt, đôi mắt như mặt hồ lặng sóng. Lâm Tây Canh chợt nghĩ, biết nếu ném viên đá vào, mặt hồ ấy liệu có lăn tăn.

      “Chiều nay, xin lỗi .” Lâm Tây Canh đập tan khí yên lặng giữa hai người. Lưu Ỷ Nguyệt quay đầu lại, mím môi: “ với tư cách trong tám giờ, hay ngoài tám giờ?” hỏi.

      “Là ý gì?” Lâm Tây Canh khó hiểu câu hỏi của .

      “Trong tám giờ, chúng ta là quan hệ cấp cấp dưới, trách tôi sai, tôi cần phải khéo léo xử lý những người muốn gặp. Lời xin lỗi của tôi dám nhận. Còn ngoài tám giờ, chúng ta xem như…” Lưu Ỷ Nguyệt đắn đo suy nghĩ, có nên tiếp hay , tiếp liệu có tức giận ? Chỉ sợ, nổi giận, lập tức đá bay con cá mực là .

      Lâm Tay Canh thản nhiên, mặt dường như có ý cười, yên lặng chờ Lưu Ỷ Nguyệt tiếp.

      Lưu Ỷ Nguyệt nhìn Lâm Tây Canh như vậy, đâm lao đành phải theo lao, liền cắn răng tiếp: “Ngoài tám giờ, chúng ra cơ bản xem như người xa lạ. Người xa lạ đối xử khách khí với tôi, nếu xin lỗi tôi có thể miễn cưỡng chấp nhận, tìm chỗ khoan dung mà độ lượng. Thế đó!”

      Yên lặng thoáng, Lâm Tây Canh đột nhiên bật cười ha hả, “ thật là!” vừa cười vừa lắc lắc đầu.

      “Tôi làm sao?” Lưu Ỷ Nguyệt hỏi tới.

      sao, sao.” Lâm Tây Canh xua xua tay. lát sau, ngừng cười, “Ý kiến của trong và ngoài tám giờ tôi đều nhận.”

      “Cảm ơn.” Lưu Ỷ Nguyệt cúi người, nghiêm trang trả lời.

      Hai người nhìn nhau cười. Lưu Ỷ Nguyệt gọi đồ ăn lên, bù lại những giây phút tẻ nhạt. Cần tây xào cá, lá cải cúc trộn, thịt kho tàu, còn có bát canh chua, hai chén cơm tẻ.

      Đồ ăn bày những đĩa gốm cũ. Lâm Tây Canh gắp miếng thịt kho tàu, lập tức mềm tan trong miệng, lưu lại vị ngọt tự nhiên, hòa quyện với cơm tẻ dẻo mềm, thú vui trong đời. vui vẻ gắp từng gắp lớn.

      Lưu Ỷ Nguyệt có hứng thú với bát thịt kho tàu, chỉ chăm chú an cải cúc và cần tây.

      ăn thịt?” Lâm Tây Canh lửng dạ, mới phát bát thịt kho tàu đều bị mình ăn sạch, còn Lưu Ỷ Nguyệt chỉ ăn “rau cỏ” bàn.

      “Tôi thích ăn, năm động đến cũng muốn ăn. Đừng để ý đến tôi, ăn hết .” Lưu Ỷ Nguyệt nhìn mấy miếng thịt còn sót lại, .

      “Giảm béo? đâu có béo.” Lâm Tây Canh nhìn . Lưu Ỷ Nguyệt cười cười, “ phải, phải giảm béo. Tôi ăn, xem, tôi còn có bát cơm đầy, có ai giảm béo lại ăn nhiều cơm như vậy.”

      “Vậy tôi khách khí.” Lâm Tây Canh gắp miếng thịt lên, “Món này làm tôi nhớ đến món thịt kho tàu của bà nội trước đây, đúng là món ngon trong đời.” bỏ miếng thịt vào miệng, .

      Lâm Tây Canh lúc này còn vẻ nghiêm túc như khi làm việc, nhìn món thịt kho tàu, thích thú như đứa trẻ, rất nhanh ăn hết bát cơm. “ ăn nữa chứ?” Lưu Ỷ Nguyệt nhàng hỏi.

      “Được, thêm bát nữa.” Lâm Tây Canh gật đầu. Lưu Ỷ Nguyệt gọi người phục vụ mang lên thêm bát cơm.

      bàn đồ ăn nhanh chóng hết sạch. Lúc trả tiền, Lâm Tây Canh còn nhướn mày ngạc nhiên, đúng như Lưu Ỷ Nguyệt , vừa ngon vừa rẻ.

      Bước ra khỏi quán, Lâm Tây Canh quay đầu nhìn lại bảng hiệu, “Sao lại gọi là Vọng Nguyệt quán?”

      nhìn !” Lưu Ỷ Nguyệt chỉ tay lên trời. Lâm Tây Canh nhìn theo tay , giữa nền trời đen như mực, chênh vênh mảnh trăng sáng treo cao. Hai bên bờ sông có nhà cao tầng, ánh trăng như trải dài vô tận.

      dạo chút ?” Lâm Tây Canh nhìn Lưu Ỷ Nguyệt say sưa ngắm trăng, mở lời mời. Đôi mắt sáng lấp lánh dưới ánh trăng, lúc này mới nhớ, tên là Ỷ Nguyệt.

      “Được.” Lưu Ỷ Nguyệt thu hồi tầm mắt, gật đầu đồng ý.

      Hai người chậm rãi dọc bờ sông, lướt qua từng tốp năm tốp ba người tản bộ. Có những nhóm bạn bè,cũng có cặp vợ chồng trẻ dắt theo con , nhưng nhiều nhất chính là những ông lão bà lão, gắn bó suốt đời.

      “Tên có chữ Nguyệt, có phải sinh vào ban đêm ?” Lâm Tây Canh tò mò hỏi.

      Lưu Ỷ Nguyệt cười khì khì, “ phải.” lắc đầu.

      phải?” Lâm Tây Canh nghĩ thầm, chẳng lẽ mình đoán sai sao?

      “Tôi sinh vào tháng , Ỷ Nguyệt chính là đồng với tháng .” Lưu Ỷ Nguyệt cười .
      (*) Ỷ Nguyệt và Tháng Một trong tiếng Trung phiên là “Yi Yue”

      “Ha ha, đúng rồi!” Lâm Tây Canh cũng cười theo.

      Đứng bờ sông, Lưu Ỷ Nguyệt khép hờ hai mắt, đưa tay tháo búi tóc sau đầu, để gió nhàng thổi tóc quệt qua hai má. Lâm Tây Canh nhìn nụ cười mặt .

      “Nơi này khiến tôi nhớ đến con sông ở quê.” Lưu Ỷ Nguyệt mở to hai mắt, nhìn dòng sông thầm.

      “Con sông ấy trong veo thấy đáy, lẳng lặng như chảy. Mỗi ngày tôi đến bờ sông vo gạo, mấy con cá bơi tới, ăn nước gạo trắng đục. Tôi liền muốn bắt lấy chúng, nhìn chúng nó nhúc nhích, nhưng đến khi tay tôi vừa vươn ra, chúng đều bơi hết, còn lấy con.” Lưu Ỷ Nguyệt chậm rãi xong, trong mắt như tràn ngập những hình ảnh của thời thơ ấu.

      “Bây giờ sao?” Lâm Tây Canh giọng hỏi.

      biết, rất nhiều năm rồi tôi chưa trở về, có lẽ cũng bị ô nhiễm rồi.” Lưu Ỷ Nguyệt lắc lắc đầu.

      “Sao quay về?” Lâm Tây Canh lại hỏi.

      Lưu Ỷ Nguyệt trầm mặc, vì sao quay về? Bởi vì quay về được, ai cho quay về. Còn nhớ, ánh mắt giận dữ của cha, cha lớn tiếng mắng mỏ, “Tao có đứa con như mày. Về sau cấm được xuất trước mặt tao. Tao coi như mày chết rồi.”

      “Trời ơi, mình à, cần tức giận. cần vì loại con như nó mà tức giận.” Mẹ kế ngồi bên sung sướng khi người gặp họa. Cha càng thêm giận dữ, hy vọng bà ta có thể đỡ cho , nhưng làm ơn đừng thêm dầu vào lửa.

      “Ba, ba, con sai rồi, con biết con sai rồi, ba đừng giận con.” Còn nhớ vừa khóc vừa quỳ mặt đất, cầu xin cha, cầu xin cha đừng nổi giận, đừng cần . Mẹ bỏ rơi rồi, chỉ còn cha. Bây giờ, nếu cả cha cũng cần nữa… sợ hãi, vô cùng sợ hãi.

      “Bây giờ biết sai rồi hả? Sao sớm biết hơn ! Hừ! Lúc nào cũng ra vẻ ngoan ngoãn, ngờ ra lại là người như vậy, có khác gì mẹ mày ? Chả trách người xưa lại trứng rồng lại nở ra rồng, liu điu lại đẻ ra dòng liu điu.” Mẹ kế bĩu môi than thở, quên thêm dầu vào lửa.

      mặt cha nổi gân xanh, hai tay run lên. Ông hất văng chén trà xuống đất, “Cút! Cút!” Chỉ vào cánh cửa, rống lên với .

    3. Tiểu Yên

      Tiểu Yên Well-Known Member

      Bài viết:
      340
      Được thích:
      3,952
      Chương 11

      A!” Lưu Ỷ Nguyệt sợ hãi kêu lên, đồng thời bật dậy khỏi giường. Mồ hôi lạnh chạy dọc sống lưng. đưa tay bật đèn bàn, chậm rãi nhìn bốn phía, căn phòng chìm trong ánh đèn vàng mờ nhạt, vô cùng ảm đạm.

      Đây là nhà của , là “nhà” cũng đúng. “Nhà” này chỉ có mình , mình ăn, mình ngủ, mình chuyện, buồn hay vui cũng chỉ biết làm bạn với bốn bức tường.

      Khẽ thở dài tiếng, lại nằm xuống, ánh mắt nhìn ra khoảng đen kịt ngoài cửa sổ.

      nằm mơ, mơ thấy mình bị đuổi ra khỏi nhà.

      biết bây giờ cha thế nào, có còn nhớ đến ? Ở nhà ngàn ngày tốt, xa nhà ngày khổ. Dù sao đó cũng là nhà của , là nơi gắn bó với hai mươi năm cuộc đời.

      Lưu Ỷ Nguyệt sinh ra ở trấn cách xa thành phố, có một con đường liên tỉnh chạy qua, ngày ngày xe chạy tấp nập. Lưu Ỷ Nguyệt vẫn nhớ, khi đó, trước nhà lúc nào cũng có tiếng động cơ vút qua từ sáng sớm đến tối mịt.

      Cha mẹ mở cửa hàng kiếm kế sinh nhai, chỉ là bán chút điểm tâm, trà nước cho những người lái xe. Mọi người đều gọi mẹ là “Tây Thi bánh ngọt”. Sau này, Lưu Ỷ Nguyệt học mới biết còn có “Tây Thi đậu phụ”, cũng biết cái tên này chẳng tốt đẹp gì.

      Tám tuổi, Lưu Ỷ Nguyệt là bé hạnh phúc. Dựa vào vẻ đẹp và khéo léo của mẹ, quán nhà buôn bán ngày càng tốt. Trong trấn bắt đầu có tin đồn, mẹ qua lại với tài xế xe tải. Lúc đầu cha tin, nhưng càng về sau mới biết miệng lưỡi thế gian đáng sợ: cha tin. Nhà họ Lưu bắt đầu xuất tiếng cãi vã, đánh mắng. Lưu Ỷ Nguyệt trốn trong phòng, nghe thấy giọng cha nổi giận lẫn với tiếng cầu xin của mẹ.

      hôm, trời vừa sáng, Lưu Ỷ Nguyệt phát mẹ ngồi khóc trước giường mình. ngồi dậy, dụi dụi mắt, “Mẹ, sao mẹ lại khóc?”

      “Ỷ Nguyệt, con phải biết nghe lời.” Mẹ lau nước mắt, nức nở với .

      “Dạ, con biết. Mẹ, sao vậy?” Lưu Ỷ Nguyệt mơ hồ cảm thấy bất an.

      sao. Mẹ cho con trứng gà luộc đường, lát nữa học mang đến trường ăn. Gắng học tốt con nhé!” Mẹ tiếp. Lưu Ỷ Nguyệt vừa nghe thấy có trứng gà luộc đường liền vui vẻ, “Dạ. Mẹ, con biết rồi. Mẹ tốt!” gật đầu đồng ý.

      Lưu Ỷ Nguyệt học, giữa trưa tan học về nhà, thấy cửa nhà đông kín người. mờ mịt đến, mọi người thấy liền chỉ chỉ trỏ trỏ, “ đáng thương! Bỏ con theo trai. Tôi mà, ta với gã đó nhất định có vấn đề.”

      Đám người tản ra, cha ngồi chồm hổm dưới đất. “Ba, mẹ đâu?” cẩn thận hỏi. Lúc này, mới nhớ đến hành động kì quái của mẹ ban sáng. Quả trứng gà luộc đường kia, thích thú ăn luôn, ngờ lại là quà vĩnh biệt của mẹ. Hóa ra vì thế mẹ mới cho nhiều đường như vậy, ngọt! bật khóc, đáng lẽ mình ăn quả trứng ấy, ăn, mẹ bỏ .


      “Ba, mẹ đâu?” khóc hỏi. Hai mắt cha đỏ bừng, “ biết! Chết rồi!” Cha quát lớn với Lưu Ỷ Nguyệt. giật mình, nước mắt vẫn ngừng chảy. Mẹ chưa chết, là mẹ cần .

      ***
      Hai người đứng ở đê, vai kề vai. chỉ cao đến đầu vai , trộm quay sang nhìn. chăm chú nhìn về dòng sông trước mắt, biết nghĩ gì, đôi môi khẽ nhếch lên, gió đêm mơn man thổi khiến tóc bay bay.

      “Quê tôi cũng có con sông như vậy. rộng lắm, uốn lượng quanh co, rất đẹp. Để thuận tiên qua lại hai bờ, sông xây rất nhiều cầu đá hình vòng.” Lâm Tây Canh nhìn dòng sông, .

      “Phong Đình.” Lưu Ỷ Nguyệt giọng .

      “Ừ, Phong Đình, cũng biết sao?” Lâm Tây Canh nghiêng mặt hỏi. Lưu Ỷ Nguyệt cười cười, “Lâm tổng, ai cũng biết là người ở đâu.” ngẩng mặt, nghịch ngợm trả lời.

      “Ờ, cũng phải bí mật gì.” Lúc này Lâm Tây Canh mới nhớ, vui vẻ nở nụ cười. Tổ tông tám đời nhà họ Lâm sớm được báo chí đăng biết bao nhiêu lần, chỉ cần Lâm thị có động tĩnh, báo chí chắc chắn đem đủ loại chuyện từ xưa đến nay ở Phong Đình của Lâm gia ra bàn tán. Dù vậy, Lâm gia vẫn còn nhiều chuyện thần bí, đủ khiến người khác tò mò.

      “Tôi có nhìn ảnh chụp mạng. Quả rất đẹp, nếu được đến đó tốt. Đặc biệt nhất là những cây cầu, muốn được hết lần.” Lưu Ỷ Nguyệt .

      hết lần? Ha ha, cũng tin truyền thuyết đó sao?” Lâm Tây Canh cười rộ lên. Phong Đình có truyền thuyết, rằng chỉ cần hết tất cả cầu sông, có thể hạnh phúc cả đời.

      “Tin chứ! Sao lại tin? Ai chẳng có niềm tin.” Lưu Ỷ Nguyệt nhếch môi, nháy mắt .

      “Niềm tin?” Lâm Tây Canh thào, thầm nhớ kĩ hai từ này. Con người luôn có niềm tin. Đúng vậy! đúng, con người dựa vào niềm tin mà sống, chẳng lẽ chính như vậy sao? dựa vào niềm tin mà sống ư?

      “Thông tục gọi là niềm tin, tao nhã gọi là lý tưởng. Vì như, ngày đầu tiên đến trường, thầy giáo viết lên bảng đen: phấn đấu học tập, ngày ngày tiến lên, nước thương dân. Có trời mới biết, đó là ý gì.” Lưu Ỷ Nguyệt có phần thoải mái, cũng nhiều hơn.

      “Đúng, đúng. Thầy giáo nào cũng giống nhau, bao giờ viết khác được.” Lâm Tây Canh liên tục gật đầu, khóe môi nhếch lên cao. Đêm nay, cười rất nhiều, nhiều đến mức chính cũng chưa từng thấy vui như vậy.

      “Đều sinh ra trong nước Trung Quốc mới, trưởng thành dưới bóng cờ đỏ. Có thể hiểu được, bình thường, bình thường.” Lưu Ỷ Nguyệt làm bộ an ủi . Lâm Tây Canh cười phì tiếng, sau đó nhịn được bật cười thoải mái.

      Lưu Ỷ Nguyệt ngờ chỉ tâm vài câu lại khiến vui vẻ như vậy. Xem ra bình thường, tự trói mình quá chặt, khiến người chung quanh cũng căng thẳng theo. Mà điển hình là vợ chưa cưới Ngô Nhân Kì đáng thương của .

      đê, mọi người bắt đầu về nhà, Lưu Ỷ Nguyệt nâng tay lên xem giờ, “Lâm tổng, chúng ta về thôi!” nhàng .

      Lâm Tây Canh cũng nhìn thoáng qua đồng hồ, nhăn mày lại, thời gian trôi nhanh quá, nháy mắt về đêm, nhưng còn chưa muốn trở về. Đêm nay, ngờ lại thể trầm tĩnh như bình thường, còn có thể chuyện vui vẻ với người phụ nữ gần như xa lạ.

      “Được, thôi! Tôi tiễn về.” đè nén tiếc nuối trong lòng lại.

      Hai người lái xe xuống đê. Ngồi xe, Lâm Tây Canh ngửi được mùi hương quen thuộc, hương vị của hiện thực. Tất cả những việc vừa rồi dường như chỉ là một giấc mơ. Đã xảy ra, vậy mà lại chân thực, cũng tỉnh lại rồi.

      Lưu Ỷ Nguyệt ngồi bên canh . đặt tay phải lên vô – lăng, ngón áp út đeo chiếc nhẫn, kiểu dáng đơn giản, thịnh hành, nổi bật ánh hồng nhàn nhạt. Nghe đó là loại hợp kim, còn quý giá hơn cả bạch kim.

      Người khác đều đeo nhẫn ở tay trái, lại đeo tay phải, thế là ý gì? Tay trái dẫn đến trái tim. Chẳng lẽ, cuộc hôn nhân này phải lòng mong muốn. Lưu Ỷ Nguyệt miên man suy nghĩ. Rốt cuộc người đàn ông như thế nào? Mới qua cách bờ đê mấy chục thước ngắn ngủi, liền trở về nguyên dạng. Khi cố chấp, khi lại dễ thay đổi, Lâm Tây Canh, rốt cuộc có bao nhiêu mặt nạ? như vậy, thấy mệt mỏi sao?

    4. Tiểu Yên

      Tiểu Yên Well-Known Member

      Bài viết:
      340
      Được thích:
      3,952
      Chương 12

      “Tinh tinh…” Tiếng chuông di động của Lưu Ỷ Nguyệt vang lên. cầm lên, nhìn thoáng qua, là Hạ Dương.

      “Chủ nợ, có gì sai bảo?” miễn cưỡng hỏi.

      “À! Muộn như vậy còn chưa ngủ sao?” Giọng Hạ Dương có phần áy náy vì phá giấc mộng của người khác.

      “Có ngủ cũng bị gọi dậy rồi. Sao? Việc gì vậy?” Lưu Ỷ Nguyệt hỏi.

      “Hôm nay, có phải Ngô Nhân Kì gặp Lâm Tây Canh ?”

      “Đúng, sao vậy?”

      “Tôi biết mà!” Hạ Dương cắn răng, hai mày nhíu chặt, ngoài Lâm Tây Canh còn ai có thể khiến Ngô Nhân Kì phải đau khổ muốn chết, mượn rượu giải sầu như vậy.

      “Ngô tiểu thư tìm khóc lóc kể lể sao?” Lưu Ỷ Nguyệt hỏi, thầm nghĩ, ba người này kì quái. Ngô Nhân Kì Lâm Tây Canh, Hạ Dương Ngô Nhân Kì. Lâm Tây Canh vô tình với Ngô Nhân Kì, nhưng lại cầu hôn . là phức tạp!

      ấy uống rượu. Tôi mới đưa về nhà.” Hạ Dương bất đắc dĩ , lại nhớ tới nụ hôn lúc xuống xe kia. ngờ chỉ có thể thừa dịp ngủ say mà hôn trộm, hơn nữa, đó cũng chưa hẳn là nụ hôn. Vừa chạm vào đôi môi đỏ mọng, Ngô Nhân Kì liền tỉnh dậy, hai mắt lờ đờ nhìn , giống như quên là ai vậy.

      “Này, Hạ Dương, vòng vo vậy thấy mệt sao? Vì sao trực tiếp với ấy ấy, ấy được kết hôn với Lâm Tây Canh, bọn họ hạnh phúc.” Lưu Ỷ Nguyệt ngồi dậy, tức giận .

      “Vô dụng thôi! Nếu có thể dùng được chiêu này, tôi dùng từ lâu. ấy chỉ xem tôi là bạn từ mà thôi!” Hạ Dương thở dài. Nếu Ngô Nhân Kì có chút tự giác, cũng cần dùng đến hạ sách này, dù biết xác suất thành công là rất thấp.

      “Hay là, thiết kế một cái bẫy, để Lâm Tây Canh ở bên ngoài…, rồi để Ngô Nhân Kì chứng kiến là được rồi, cần gì phải phiền phức như thế này. , tôi nghĩ với sắc đẹp của tôi, Lâm Tây Canh lại có thể động lòng.” Lưu Ỷ Nguyệt nghĩ đến thái độ lạnh như băng của Lâm Tây Canh trước khi xuống xe, trước sau chỉ với câu: “Ngủ ngon, thư kí Lưu.” Còn đợi trả lời nhấn ga ung dung rời .

      hiểu Lâm Tây Canh, cũng hiểu Ngô Nhân Kì. Lâm Tây Canh phải người dễ mắc mưu, Ngô Nhân Kì lại mực chung tình với ta. Cho dù ta có lên giường với người đàn bà khác, ấy cũng tha thứ, chỉ tự an ủi bản thân đó là chuyện bất đắc dĩ ngoài ý muốn. Hạ Dương mệt mỏi day day đầu. nên dùng cách gì mới có thể khiến Ngô Nhân Kì hoàn toàn tỉnh ngộ. Lâm Tây Canh , chưa từng , cùng lắm chỉ coi người em .

      “Hơ, mấy người là… Ngô Nhân Kì kia có phải kẻ ngốc vậy? Hay là quá nên ngốc? hiểu nổi!” Lưu Ỷ Nguyệt vò đầu.

      “Tôi cũng thể hiểu được. Thế nên mới đặt cược ở hành động lần này, được ăn cả, ngã về .” Hạ Dương .

      “Hạ Dương, nếu tôi thất bại làm sao bây giờ?” Lưu Ỷ Nguyệt có chút buồn rầu. Lúc trước tùy tiện đồng ý, nhưng đến khi làm việc với Lâm Tây Canh mới biết, quả phải người đàn ông dễ dàng chinh phục.

      “Chỉ cho phép thành công, được phép thất bại. thành công cũng tự xử .” Hạ Dương vui vẻ uy hiếp Lưu Ỷ Nguyệt.

      “Cùng lắm tôi bỏ quán bar.” Lưu Ỷ Nguyệt thầm câu.

      cũng thể như vậy được. cho biết, muốn lấy quán bar gán nợ tôi cũng cần. , nếu tôi có cách khác cũng dùng đến hạ sách này. còn nhiều thời gian nữa, xem như giúp đỡ bạn bè !” Hạ dương nóng nảy. Biểu khác thường của Ngô Nhân Kì hôm nay khiến rối loạn.

      năm trước, quán bar làm ăn thua lỗ, càng ngày càng kiệt quệ, nhưng bà chủ cũng mấy lưu tâm. “Tiền tài là vật ngoài thân. Sinh mang đến, chết chẳng mang theo.” Bà chủ vẫn thường như vậy.

      Nhưng là tiền rất quan trọng, vô cùng quan trọng. Khi bà chủ ngã bệnh, Lưu Ỷ Nguyệt thấm thía đạo lý này. Bà bị ung thư, khi được phát , bệnh tình đến giai đoạn cuối. Bọn họ dành hết tiền tiết kiệm vào việc chữa bệnh cho bà, nhưng bà nhất quyết vào viện, “Dù sao cũng chết, cần gì phải liên lụy đến người khác.” Bà với Lưu Ỷ Nguyệt. bật khóc, ôm lấy bà chủ mà nức nở như đứa trẻ trong phòng bệnh. đau khổ vì vô dụng của chính mình.

      Cuối cùng bà chủ vẫn ra . Trước lúc nhắm mắt, bà tự mình giao quán bar cho Lưu Ỷ Nguyệt trước chứng kiến của tất cả mọi người.

      Quán bar là sinh mệnh của bà chủ, lúc này lại trở thành sinh mệnh của . Nhị Hắc và những người khác đều do bà chủ thu nhận, đây cũng là nguyên nhân quan trọng khiến việc làm ăn của quán mấy khởi sắc. Đối với bà chủ, đối với Lưu Ỷ Nguyệt, đối với Nhị Hắc, đối với mọi người, nơi đây phải quán bar, mà là NHÀ. Đều là người cùng nhà, Lưu Ỷ Nguyệt sao có thể bỏ rơi bọn họ được.

      Hạ Dương là chủ cả đoạn đường này, thường đến quán bar uống rượu. hiểu tại sao lại thích gian đơn sơ của quán, cho dù bất kì quán bar nào bên đường cũng xa hoa hơn quán này. quen thuộc từng người trong quán, thân thiết đến mức có thể thoải mái xưng em. Sau khi bà chủ bị bênh, Hạ Dương cho Lưu Ỷ Nguyệt mượn ít tiền, nhưng dám với bà.

      Hạ Dương trở thành chủ nợ của Lưu Ỷ Nguyệt. Tiền chữa bệnh cho bà chủ, tiền thuê quán, đều nợ Hạ Dương. Nhưng thứ nợ đâu chỉ có tiền, nhiều nhất chính là tình. Tiền có thể đong đếm được, còn tình phải trả bằng gì đây? Phải dùng bao nhiêu tiền mới có thể trả lại ân tình của đây?

      Sau này, mỗi lần nhớ lại chuyện xưa, Lưu Ỷ Nguyệt lại đặt tay lên ngực tự hỏi, nếu có thể sinh ra lần nữa, liệu còn có thể bước vào quán bar hay , còn có thể đồng ý hợp tác với Hạ Dương hay . Chỉ có điều, chữ “nếu” kia chính là thể. Vào lúc ấy, chỉ có thể làm như vậy, chỉ có thể lựa chọn như thế. Đời người hạnh phúc và khổ đau, ai tính trước được, càng thể quay lại được.

      nơi khác của thành phố, Ngô Nhân Kì nằm giường, lẫn vào bóng đêm dưới ánh trăng tròn. mở to hai mắt, thế nào cũng ngủ được. tỉnh rượu, hoàn toàn tỉnh táo, có lẽ sau nụ hôn vô tình xe vừa rồi tỉnh táo rồi.

      Khi ấy, ngủ, ý thức được xe đỗ trước của nhà từ lúc nào. nặng nề ngủ thiếp , chỉ muốn ngủ để quên tất cả mọi chuyện. mơ màng nghe thấy ai gọi mình, “Kì Kì”, giọng rất quen thuộc, quen thuộc như phát ra từ chính . Giọng khiến yên tâm, mê hoặc , khiến kìm được mà đáp lại.

      Môi lạnh chạm vào môi nóng. Rất . Rất . Tựa như chưa từng xảy ra. Môi lạnh, vậy bờ môi nóng bỏng kia là của ai? Ngô Nhân Kì nhắm hai mắt, muốn mở, càng dám mở, tham lam hưởng thụ khoảnh khắc ngọt ngào này.

      Chỉ tiếc, bờ môi kia lưu luyến rời . Ngô Nhân Kì cảm thấy có chút mất mát, khẽ thở dài, mở mắt, trở lại tại. cố ý nhìn lướt ra ngoài cửa xe, “Về nhà rồi.” .

      “Về rồi, em vào .” Bên tai truyền đến tiếng Hạ Dương .

      Ngô Nhân Kì chậm rãi quay đầu. Trong xe, bốn mắt nhìn nhau, “Ngủ ngon, Dương Dương!” khẽ .

      “Ngủ ngon.” Hạ Dương chăm chú nhìn .

      Ngô Nhân Kì mở cửa xe bước xuống, vẫy tay với Hạ Dương “ lái xe cẩn thận!” đợi Hạ Dương trả lời, Ngô Nhân Kì nhanh chóng xoay người bước về phía cửa nhà. Hạ Dương nhìn làn váy tung lên, cười khổ tiếng, ngờ lại vội vàng chạy trốn khỏi như vậy.

      Ngô Nhân Kì vừa bước vào nhà liền dựa người vào ván cửa, nghe tiếng xe chậm rãi rời , rồi. từ từ đưa tay lên, khẽ vuốt bờ môi. Nhiệt độ vừa rồi còn lưu lại, có thể cảm nhận được. Khẽ nhắm mắt, càng ngừng tự hỏi, “Mình nên làm gì bây giờ?”

      Gả cho Lâm Tây Canh luôn là giấc mộng của Ngô Nhân Kì, cũng là điều gia đình hai bên chờ đợi nhiều năm nay. Lâm Tây Canh càng hờ hững càng khiến cam lòng. Ngô Nhân Kì thể tự mắng mình “rẻ tiền”, bao nhiêu người theo đuổi cũng thèm ngó đến, chỉ nhất quyết chung tình với người mình. Nhưng biết làm sao được, nhiều năm như vậy, chẳng lẽ những gì làm có chút kết quả nào sao?

      Chuyện tới nước này, Ngô Nhân Kì chỉ tâm niệm câu “Tự cổ Hoa Sơn nhất điều lộ.” phải đánh cuộc phen, cho dù phải trả giá bằng cả cuộc đời cũng sẵn sàng.
      (Tự cổ Hoa Sơn nhất điều lộ, tức là: lên Hoa Sơn chỉ có con đường. Ở đây ý là, Ngô Nhân Kì còn cách nào khác.)

    5. Tiểu Yên

      Tiểu Yên Well-Known Member

      Bài viết:
      340
      Được thích:
      3,952
      Chương 13

      Hôm sau, mặt trời vẫn lặng lẽ mọc lên, khí vẫn chan hòa, trái đất vẫn quay. Tất cả đều như bình thường, Lâm Tây Canh và Lưu Ỷ Nguyệt cũng ngoại lệ, ai nhắc đến chuyện tối qua.

      Vọng Nguyệt quán, bờ sông trăng thanh gió mát, đều như chưa từng tồn tại, có chăng chỉ là giấc mộng thoáng qua.

      Đối với Lâm Tây Canh, đó là giây phút nông nổi ngắn ngủi trong đời , tựa như pháo hoa, đẹp đẽ nhưng lâu bền. Ngay khi ngồi vào xe, tự nhắc nhở chính mình, phải tránh xa .

      Trước đây, khi lựa chọn ở lại Lâm gia, số phận thể thay đổi được nữa. cuộc sống bình thường, người vợ bình thường, đều thuộc về .

      Lưu Ỷ Nguyệt vẫn báo cáo công việc như mọi ngày, vẻ mặt cũng hề thay đổi. Bất kể Lâm Tây Canh nhìn thế nào, vẫn đều đều như cũ.

      nhịn được tự hỏi, rốt cuộc người con như thế nào, lại có thể thản nhiên như chuyện đêm qua chưa từng xảy ra như vậy?

      Trong văn phòng, Lâm Tây Canh thể tập trung làm việc, “có lẽ do mình quá mệt mỏi”, tự lừa mình như thế.

      Nhưng đến khi xoay người ra, lại kìm được nhìn theo bóng lưng , bước chân , mãi đến khi cánh cửa khép lại.

      “Linh linh…” Điện thoại bàn đột nhiên vang lên. Lúc này, Lâm Tây Canh mới hoàn hồn. lại vừa ngẩn người, gần đây, hiểu sao rất hay như vậy.

      nhấc ống nghe, “Alo.”

      “Lâm tổng, sắp đến giờ ăn tối với cục đất đai.” Trong ống nghe truyền đến giọng của Lưu Ỷ Nguyệt. nghe rất êm tai, lại có chút mạnh mẽ, khiến người khác cảm thấy an tâm.

      “Lâm tổng.” Lưu Ỷ Nguyệt giục . Lâm Tây Canh có phản ứng, lại phải gọi tiếng.

      “Tôi biết.” Lâm Tây Canh trả lời.

      Dập điện thoại, Lưu Ỷ Nguyệt bắt đầu chuẩn bị công việc. tắt máy tính, sau đó gọi điện thông báo các phòng ban có liên quan và lái xe của Lâm Tây Canh. Tối nay, Lâm thị mở tiệc chiêu đãi lãnh đạo cục đất đai, cảm ơn về việc cục bật đèn xanh cho dự án nhà máy điện bảo vệ môi trường.

      Thế giới này chính là như vậy, cái gì cũng có giá của nó. Lâm thị đổ rất nhiều tiền của vào dự án này, riêng tiền chiêu đãi lên đến cả trăm vạn. Tất cả đều phải chu toàn, thiếu thứ cũng được, về phía chính quyền càng phải cẩn thận.

      thể tặng tiền, vì đó là hối lộ. Vậy mời tiệc, sơn hào hải vị, trời dưới biển, chỉ cần có thể nghĩ ra đều đưa hết lên bàn ăn.

      Đến khi ăn xong luôn có hoạt động giải trí khác. Nếu trong đoàn có phụ nữ, Lưu Ỷ Nguyệt đưa chị em dạo phố, làm đẹp, spa, tất cả đương nhiên đều do Lâm thị trả tiền.

      Nếu có nữ, sau bữa ăn, Lưu Ỷ Nguyệt tìm cơ hội biến mất dấu vết.

      Tối nay, bởi vì có cả các phòng có liên quan trong công ty tham dự, Lưu Ỷ Nguyệt chợt nghĩ, có nên để mình thoải mái tối hay ?

      Lâm Tây Canh bước ra, liền nhìn thấy Lưu Ỷ Nguyệt. buông xõa tóc, hơi bồng bềnh, váy công sở thay bằng chiếc váy dài, giày cao gót màu nude, cổ áo chữ V làm nổi bật cần cổ duyên dáng, gợi cảm.

      Chỉ có điều, người ngoài chiếc đồng hồ đeo tay cũ kĩ món nữ trang nào. Lâm Tây Canh nhíu mày.

      “Đưa tay đây?” với Lưu Ỷ Nguyệt.

      “Hả?” Lưu Ỷ Nguyệt hơi ngây người, mờ mịt đưa tay lên. Lâm Tây Canh tháo đồng hồ tay xuống, “Cất .” nhét vào tay , sau đó ung dung rời .

      Lưu Ỷ Nguyệt nghe lời , bỏ vào trong túi. lè lưỡi, có lẽ thấy là người đại diện cho Lâm thị nên thể tồi tàn như thế được. Nghĩ vậy, quyết định, sau này mỗi khi xã giao đeo nó nữa.

      Trong phòng, người ngồi kín hai bàn. Lưu Ỷ Nguyệt nhìn lượt, các phòng ngồi theo sắp xếp của Lâm Tây Canh, mấy nhân viên nữ tối nay càng thêm xinh đẹp, muôn hoa đua nhau khoe sắc.

      nhìn lại chính mình, nhịn được cười trộm, giống như bác bán rau ngoài chợ. Sáng nay vội, chỉ kịp lấy bộ váy dài, quên cả bộ tranh điểm.

      sao, hôm nay phải diễn viên chính, như thế lại càng yên tâm làm tốt nhiệm vụ của mình.

      Tiệc tối bắt đầu. Lưu Ỷ Nguyệt ngồi “mâm dưới”, lo chuyện đồ ăn thức uống. Lâm Tây Canh ngồi đối diện . Bên cạnh là phó cục phê duyệt hợp đồng, họ Lưu, dưới bốn mươi tuổi, đôi mắt to và sâu, mặt mũi sáng sủa, có thể là rất có phong thái lãnh đạo.

      Chỉ có đều, nếu so sánh với Lâm Tây Canh vẫn kém bậc, chính là khí phách.

      Trước khi bữa tiệc bắt đầu, Lâm Tây Canh trịnh trọng cảm ơn ưu ái, quan tâm của cục đất đai với dự án này riêng và với Lâm thị chung, cảm ơn cục bật đèn xanh, đồng thời đẩy nhanh tốc độ việc làm thủ tục cho dự án.

      xong, liền bật rượu vang, tất cả cùng nâng chén.

      Qua ba tuần rượu, khí cũng dần nóng lên. Ngoài tám giờ, nhân viên cũng là người bình thường, có thất tình lục dục, nam là nam, nữ là nữ, liên quan đến chức vụ.

      Tối nay, Lâm Tây Canh uống nhiều. Lãnh đạo và nhân viên các phòng ban trong công ty có mặt ở đây đương nhiên đều hiểu nhiệm vụ của mình tối nay là gì.

      Nữ nhân viên bắt đầu liên tục chúc rượu, khiến mấy vị quan chức quay cuồng biết trời đất gì. Sau hồi, mặt mũi ai nấy đều đỏ bừng, thậm chí còn có số người ngà ngà say. Lưu Ỷ Nguyệt ngồi trong góc tối, lặng lẽ tiếp rượu.

      “Lưu tiểu thư, ngồi đối diện tôi sao lại lời nào vậy? Có thể uống chén với tôi chứ?” Phó cục ngồi cạnh Lâm Tây Canh biết phát ra từ khi nào.

      là thư kí của Lâm Tây Canh, có phần giản dị, váy dài màu, trang điểm trang nhã, ăn sắc sảo.

      Từng ly rượu bàn đều thoát khỏi đôi mắt của , liên tục nhắc phục vụ thêm rượu.

      Tuy câu vừa rồi là câu hỏi, nhưng Lưu Ỷ Nguyệt biết, thể từ chối. Song, cũng có thể tưởng tượng, nếu đồng ý với , sau đó biết còn phải uống bao nhiêu ly rượu nữa.

      thản nhiên cười, “Cục phó Lưu! ngại quá! Dạ dày tôi tốt, uống được rượu.” dè dặt từ chối.

      “Ha ha! Thế này , chúng ta cùng họ, chỉ cần uống với tôi chén, những người khác mời rượu , được chứ?” Cục phó Lưu cầm bình rượu, đặt lên đĩa, đẩy đến trước mắt Lưu Ỷ Nguyệt.

      “Tự rót, nhiều ít đều được.”

      Lưu Ỷ Nguyệt nhìn bình rượu trắng trước mặt. cầm lên, chậm rãi rót vào chén mình. Lâm Tây Canh nhìn rượu chảy xuống, tràn đầy ly.

      Lưu Ỷ Nguyệt buông bình rượu, bưng chén lên, , “Lưu cục, vì trăm năm trước là người nhà, tôi mời ngài!” Trước mặt mọi người, Lưu Ỷ Nguyệt tiêu sái nâng chén.

      Uống xong, cầm chiếc chén , ra hiệu với cục phó Lưu.

      “Được! Thẳng thắn lắm! Tôi thích những người thẳng thắn. Tôi cũng phải uống nhiều mới được.” Cục phó Lưu vỗ bàn, mạch uống cạn hai chén rượu.

      Những người khác thấy vậy cũng dám mời rượu nữa. Xem như thoát kiếp nạn.

      Sau khi ăn xong, mọi người lại vào phòng hát vô cùng sang trọng. Những điều này tất nhiên đều được sắp xếp từ trước.

      Trai mượn rượu làm càn, quấn quýt lẫn nhau. Lưu Ỷ Nguyệt lặng lẽ quan sát những người này. Nhân tại giang hồ thân bất do kỉ, gặp dịp chơi, ngày mai, trời sáng, lại khôi phục bộ dạng bình thường, vẫn là vẻ công chức đạo mạo, vẫn là lãnh đạo cao cấp, đâu còn quan tâm người đêm qua mình ôm ấp là ai?

      Giống như đêm đó, chuyện cùng Lâm Tây Canh.

      Lưu Ỷ Nguyệt nhịn được liếc mắt nhìn về phía Lâm Tây Canh. ngồi trong góc tối, nhìn nghĩ gì, chỉ thấy điếu thuốc lập lòe tay . Cục phó Lưu ngồi cạnh vừa quay sang gì đó với .

      “Thư kí Lưu, đừng ngồi yên đó, lên hát bài !” Chủ nhiệm Lý mảng pháp luật đột nhiên tới, kéo Lưu Ỷ Nguyệt đến trước màn hình tivi, lại cầm micro lên, , “ Mọi người, thư kí Lưu muốn hát bài. Nghe , ấy hát tồi nha!”

      Chủ nhiệm Lý bắt đầu marketing.

      “Này, chủ nhiệm Lý, sao ngài biết tôi hát tồi? Ngộ nhỡ, tôi dọa khách quý chạy hết sao?” Lưu Ỷ Nguyệt chế nhạo tiếp lời chủ nhiệm Lý.

      Ông ấy liền đứng gần vào , : “Tôi đoán, bọn họ đều say mềm rồi, thế nên hát liệu có ai quan tâm hay dở thế nào.”

      Lưu Ỷ Nguyệt cười tiếng, liếc mắt nhìn sang chủ nhiệm Lý, thấy ông ta cũng uống khá nhiều, sắc mặt hơi hồng, nghĩ thầm, có lẽ cũng ai thèm để ý hát thế nào.

      tùy tiện chọn bài hát, khoan thai ngồi trước bàn.

      Trong góc tối, Lâm Tây Canh nhìn Lưu Ỷ Nguyệt dưới ngọn đèn sân khấu, váy dài thướt tha, tay đặt hờ đùi. nhạc bắt đầu vang lên, cầm micro nhàng hát, là bài “Giải thoát” của Trương Huệ Muội.

      Giọng hát ấm áp xuyên qua tiếng ồn ã xung quanh, thẳng vào trái tim Lâm Tây Canh.

      “Thư kí này của cậu thú vị.” Cục phó Lưu chậm rãi . Lâm Tây Canh nghiêng mặt liếc nhìn ông ta cái, thấy vẻ thưởng thức trong mắt ông ta, trái tim đột nhiên lo lắng.

      Lưu Ỷ Nguyệt đài hoàn toàn biết những chuyện xảy ra bên dưới, biết rằng hai người đàn ông trong góc tối đằng xa kia dậy sóng ngầm vì . hoàn toàn đắm chìm trong nhạc.

      ai để ý hát gì, bọ họ đều say, chỉ mình tỉnh. Lưu Ỷ Nguyệt trầm tĩnh lại, khép hờ hai mắt, tiếp tục hát những ca từ quen thuộc.

      Giờ phút này, hãy cứ để mình giải thoát chút .

      Ánh đèn mờ ảo, giai điệu khoan thai, sâu lắng. Lâm Tây Canh chăm chú nhìn Lưu Ỷ Nguyệt vô cùng xinh đẹp. khép hờ hai mắt, ánh mắt mơ màng, cằm hơi nhếch, cơ thể khẽ đung đưa theo tiếng nhạc.

      giống như rượu Thiệu Hưng quê hương, uống ngụm thứ nhất, vị rượu thơm nồng, dụ dỗ uống đến ngụm thứ hai, thứ ba, thẳng đến khi thấy hoa mắt chóng mặt muộn.

      Trái tim Lâm Tây Canh thắt lại, đêm trăng ấy, càng muốn quên lại càng hay nghĩ đến, mà mỗi khi nghĩ đến chỉ thấy vô cùng dễ chịu. Tình giống như bốn mùa, làm cuộc sống muôn vàn màu sắc.

      Lưu Ỷ Nguyệt như vầng trăng soi sáng ba mươi mấy năm buồn tẻ của , như nét vẽ màu đỏ thanh nhã, vẽ lên cuộc đời u ám của .

      ra, còn có thể động tâm, trái tim chưa hề chết.

      Lâm Tây Canh khẽ cười thành tiếng, “Lâm tổng, chuyện gì mà vui vẻ thế?” Cục phó Lưu bên cạnh tò mò hỏi, “ có gì. Chỉ là thấy ngài rất vui vẻ.” trả lời.

      “Đúng vậy, đêm nay vui!” Ánh mắt cục phó Lưu dừng lại người Lâm Tây Canh, mà hướng về phía Lưu Ỷ Nguyệt khoan thai xuống.

      xong, liền đứng lên. Lâm Tây Canh thấy bước đến, chặn trước mặt Lưu Ỷ Nguyệt.

      ngẩng mặt nhìn, lịch đưa tay ra, “Lưu tiểu thư, có thể nhảy điệu cùng tôi chứ?”

      Cục phó mời, có cơ hội từ chối. thoải mái khi nãy biến mất hoàn toàn, cười đối phó, đầu hơi nghiêng nghiêng, làm bộ vui vẻ , “Đương nhiên có thể.” Bàn tay theo đó đưa ra.

      Cơ thể lập tức bị kéo vào lồng ngực đàn ông rắn chắc. Trái tim Lưu Ỷ Nguyệt đột nhiên nhảy lên, mơ hồ có chút lo lắng. “ nhảy được đấy chứ!” Hơi thở nam tính nóng rực phả vào gáy .

      Lưu Ỷ Nguyệt hơi lùi về phía sau, thích tới gần như vậy.

      “Cục phó Lưu quá khen! Là nhờ ngài dẫn dắt tốt thôi.” Lưu Ỷ Nguyệt khiêm tốn trả lời.

      “Lưu tiểu thư! Tôi phát đơn giản, nịnh nọt, kể công. Tôi rất thích.” Cục phó Lưu ghé sát vào tai Lưu Ỷ Nguyệt, mờ ám .

      “Tôi có gì đơn giản chứ, chẳng qua chỉ là thư kí làm công ăn lương mà thôi!” Lưu Ỷ Nguyệt vừa vừa đẩy cục phó Lưu dựa người ra, thầm nghĩ, tên này làm sao vậy, cả phòng đẹp lại nhìn thấy, tìm tới làm gì?

      Nhảy hết điệu, Lưu Ỷ Nguyệt ướt đẫm mồ hôi, vội vàng lấy cớ toilet, thoát khỏi tên cục phó Lưu.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :