1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Quá Yêu - Lê Tư (78c)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Tiểu Yên

      Tiểu Yên Well-Known Member

      Bài viết:
      340
      Được thích:
      3,952
      Chương 69

      “Mẹ! Mẹ!”

      đôi tay bé vụng về vuốt ve gương mặt Lưu Ỷ Nguyệt, chậm rãi mở mắt, liền thấy nụ cười rạng rỡ của bé.

      “Con!” Lưu Ỷ Nguyệt miễn cưỡng gọi.

      “Mẹ! Mẹ ôm!” Bé giang hai tay về phía Lưu Ỷ Nguyệt.

      Lưu Ỷ Nguyệt ôm lấy con , sau đó nhấc bổng bé lên giường, khí tràn ngập hơi thở thơm ngát của bé. “Con! Con !” khẽ gọi, đoạn đung đưa hai tay.

      “Bé ôm nào! Bé ôm nào!” Bé ôm cổ Lưu Ỷ Nguyệt buông, miệng liên tục bi bô lời thoại trong chương trình Teletubbies.

      “Bé ôm nào!” Lưu Ỷ Nguyệt cười đáp lại.

      Lâm Tây Canh vừa vào phòng ngủ liền thấy hai mẹ con quấn quýt chơi đùa, “Con , mẹ về rồi!”

      “Bé ngoan, mẹ!” Bé quay đầu lại với Lâm Tây Canh.

      “Đúng, bé ngoan nên mẹ về!” Lâm Tây Canh ngồi xuống mép giường, trả lời con .

      Lưu Ỷ Nguyệt ôm bé ngồi dậy, ánh mắt sắc lẻm nhìn Lâm Tây Canh, khẽ , “ lừa con!”

      “Em lừa con, nếu đời nay còn thứ khiến em nhớ nhung chính là con.” Lâm Tây Canh nhìn , .

      đểu cáng!” Lưu Ỷ Nguyệt mắng.

      “Ha ha, vậy sao?” Lâm Tây Canh cười thành tiếng, “Lần đầu tiên có người mắng đểu cáng. Đểu cáng tốt sao, cám ơn em đáng giá cao như vậy!” ngưng cười, giọng dần.

      “Dậy , mua bữa sáng rồi!” xong liền đứng lên ra ngoài, cũng quay đầu nhìn lại.

      rời làm giường bỗng nhiên bẫng, trong phòng tựa như cũng trở nên trống vắng. Ôm chặt con , Lưu Ỷ Nguyệt cố gắng tìm lại chút ấm áp. Đêm qua đều ngủ trong ngực , chính cũng phát bản thân bắt đầu tham lam hơi ấm ấy từ bao giờ.

      Lâm Tay Canh ngồi trước bàn ăn, yên lặng uống cà phê. Đêm qua kì vọng trở về, chỉ biết dùng biện pháp tự cho là đúng đắn nhất, cũng như những lời vừa rồi, đời này, chỉ lưu luyến bé. Còn , chỉ có thể là “đồ đểu cáng” trong lòng . Nhưng mặc kệ thế nào, trở về, vẫn phải mỉm cười cảm ơn trời đất.

      Lưu Ỷ Nguyệt ôm bé ra, bàn cơm có quẩy và sữa đậu nành, còn có cả sandwich, nhưng lại chưa hề động đũa, chỉ chăm chú thưởng thức cà phê.

      “Sáng sớm uống nhiều cà phê như vậy sợ đau dạ dày sao?” Lưu Ỷ Nguyệt vừa mặc váy cho bé, vừa với Lâm Tây Canh.

      “Cám ơn quan tâm của em!” Lâm Tây Canh buông cốc, khóe môi lên tia cười mỉa.

      Lưu Ỷ Nguyệt nghe vậy hơi nhíu mày, gượng cười quay lại, “ khách khí!”

      “Con , ba ba làm, tạm biệt!” Lâm Tây Canh đứng dậy, đến thơm hai má con , lấy áo vét và cặp ra ngoài.

      ăn sao?” Lưu Ỷ Nguyệt hỏi.

      , hai mẹ con từ từ ăn .” Lâm Tây Canh quay đầu lại, xong liền mở cửa ra ngoài. Lưu Ỷ Nguyệt nhìn bóng lưng rời , bất giác lạnh run.

      Lưu Ỷ Nguyệt cười khổ, chỉ rời khỏi nhà vài giờ, cũng chỉ có thể chạy trốn vài giờ ấy. Vừa cho con ăn sáng, Lưu Ỷ Nguyệt vừa nghĩ, nếu có nhóc con này, và Lâm Tây Canh vĩnh viễn cũng thể đến với nhau.

      Mấy tối liền Lâm Tây Canh đều về nhà ăn tối, bàn cơm lúc nào cũng chỉ có Lưu Ỷ Nguyệt và bé, còn khi về đến nhà bé đều ngủ say, nhưng cũng chưa bao giờ vượt quá mười hai giờ đêm. luôn tuân thủ chặt chẽ quy định Lưu Ỷ Nguyệt đặt ra trước khi kết hôn.

      Lưu Ỷ Nguyệt ngồi xem TV, nghe thấy tiếng cửa lạch cạch cũng lười quay đầu lại, tò mò nghĩ thầm, xem như hôm nay về sớm hơn mọi ngày.

      Lâm Tây Canh vừa nới lỏng cà vạt vừa về phía sô pha, sau đó “rầm” tiếng, đổ người lên ghế, hơi rượu nồng nặc xông lên.

      “Em đâu vậy?” Lâm Tây Canh híp mắt nhìn Lưu Ỷ Nguyệt đứng lên, hỏi.

      “Lấy cho chén nước!” Lưu Ỷ Nguyệt trả lời.

      Lâm Tây Canh nhắm mắt nữa, lát sau, cốc nước lạnh kề sát môi . bắt lấy tay Lưu Ỷ Nguyệt, hơi uống sạch cốc nước đầy, lại nghe thấy Lưu Ỷ Nguyệt khẽ hỏi, “Muốn nữa ?”, giọng tựa như kề sát tai .

      “Muốn! muốn em!” thầm, mơ hồ kéo Lưu Ỷ Nguyệt lại gần, chén nước bất ngờ rơi xuống sàn nhà “keng” tiếng, Lâm Tây Canh coi như nghe thấy gì.

      say?” Lưu Ỷ Nguyệt .

      “Ừm, say!” Lâm Tây Canh ôm chặt , tham lam vùi đầu trước ngực , làm như đứa , ra sức thưởng thức hương thơm người .

      Đàn ông về đến nhà chính là đứa trẻ. Lưu Ỷ Nguyệt bất đắc dĩ nhìn chồng, khỏi khẳng định quan điểm này.

      Lưu Ỷ Nguyệt ngồi đùi Lâm Tây Canh, hai tay ôm lấy . Hai người chỉ im lặng ngồi như thế. lúc lâu sau, dường như Lâm Tây Canh có phần tỉnh rượu, ngẩng mặt hỏi, “Em có gì muốn với sao?”

      gì?” Lưu Ỷ Nguyệt hỏi lại.

      “Hoặc là có điều gì muốn hỏi cũng được!” Lâm Tây Canh còn thêm.

      “Hỏi gì?” Lưu Ỷ Nguyệt tiếp tục hỏi lại.

      “Ví dụ như, vì sao lấy em? Rốt cuộc giao dịch giữa và Lâm Đức Minh là gì? được hưởng lợi gì? Vân vân!” Khóe môi Lâm Tây Canh lên nụ cười tự giễu.

      “Vậy , được hưởng lợi gì?” Lưu Ỷ Nguyệt ngoan ngoãn nghe lời, hỏi .

      “Rất nhiều, có thể mua vận liệu ở Gia Thịnh với giá gốc, còn có thể sử dụng kho bãi của họ để cất giữ vật liệu, chênh lệch so với nhà cung cấp khác nửa giá. Gia Thịnh cũng có thể tham dự tất cả dự án của Lâm thị, hai tập đoàn phải độc quyền toàn bộ lĩnh vực điện bảo vệ môi trường của tỉnh, thậm chí còn khuếch trương sang những tỉnh khác.” Lâm Tây Canh thà liệt kê.

      “Ách!” Lưu Ỷ Nguyệt gật gật đầu.

      “Ách? Đây là phản ứng của em sao?” Lâm Tây Canh than thở.

      “Vậy mong chờ em phản ứng như thế nào? Bản chất thương nhân chính là đặt lợi nhuận lên đầu, đâu có gì sai. Huống hồ, liệu có phải em ngày càng đáng giá ?” Lưu Ỷ Nguyệt chế nhạo.

      “Em nghĩ vậy sao? bực mình sao? có cảm giác bị người khác bán đứng sao?”

      “Bình thường!” Lưu Ỷ Nguyệt gật gật đầu, “Mấy ngày nay em nghĩ rất nhiều, chuyện này có hại gì đến em ? Hình như có.” lại nhàng lắc đầu, “Cuộc hôn nhân này lại dường như càng được củng cố, thể dễ dàng vứt bỏ em, đúng ? Em còn phải cám ơn bọn họ, đương nhiên, cả nữa!” Lưu Ỷ Nguyệt chậm rãi xong.

      “Ha ha, đúng, em sai. Cuộc hôn nhân này càng được củng cố.” Bàn tay to lớn của bỗng siết chặt thắt lưng , cười rộ lên, thê lương!

      “Để em đứng lên!” Lưu Ỷ Nguyệt vặn vẹo trong lòng , “Em muốn ngủ!”

      “Ỷ Nguyệt! Ỷ Nguyệt!” Lâm Tây Canh lại vùi đầu xuống ngực Lưu Ỷ Nguyệt, thào than , “Em có ? Dù chỉ giây thôi?” gần như độc thoại, bàn tay càng giữ chặt eo hơn, cố gắng kìm nén nỗi đau trong lòng, “ em, em biết ? Em biết ?” Bờ môi ngừng mấp máy, say tốt, ngày mai trời sáng như vậy nữa!

      Lưu Ỷ Nguyệt nghe những lời , cho rằng uống say nên nhảm, nghĩ muốn đẩy tay ra, “Buông em ra được ?” nhàng thương lượng.

      Lâm Tây Canh buông bàn tay ra, bất ngờ đặt lên gáy , ngăn bờ môi lại. Mùi rượu nồng nặc khiến Lưu Ỷ Nguyệt vội vàng trốn tránh, nhưng thể thoát khỏi kiềm giữ của , chỉ biết xoay mặt sang hai bên né tránh, “Đừng…”

      “Em rất đau lòng đúng ? Em tin đúng ? Nếu em lãnh đạm như thế. Em cảm thấy thế giới này rất bất công với em, rất tệ bạc với em, nhưng mà, sao?” Lâm Tây Canh gắt gao ôm lấy Lưu Ỷ Nguyệt, dán môi vào vành tai . Lưu Ỷ Nguyệt dần nghe những lời .

      “Em phối hợp với Hạ Dương lừa , xoay như chong chóng, để sa vào tình cảm này, nhưng từ đầu đến cuối được cái gì? Em cho là hợp tác với Ngô gia căng thẳng sao? Em cho rằng hạ quyết tâm hủy hôn dễ dàng vậy sao? Ỷ Nguyệt, cũng là người! cũng lo sợ!”

      Lưu Ỷ Nguyệt mở to mắt, biết, say, chỉ là mượn rượu những lời giấu kín trong lòng mà thôi. Người đàn ông này đột nhiên trở lên yếu đuối như vậy, nhưng biết làm sao, chỉ yên lặng ngồi trong lòng .

      “Em có biết lúc mua nhẫn tâm trạng thế nào . Khi nhìn thấy chiếc nhẫn ấy, tưởng tượng vẻ mặt vui sướng của em, tưởng tượng ra cuộc sống tương lai của chúng ta, chúng ta có con, chúng ta thực hạnh phúc!” Lâm Tây Canh dừng lại chút, thoáng nhìn đôi mắt nhắm nghiền của , sắc mặt trắng bệch.

      “Khi biết kế hoạch của em và Hạ Dương, cảm thấy dường như cả thế giới này lần nữa quay lưng lại với . Lần đầu tiên là khi biết quan hệ của và Hạ Dương, lần thứ hai là biết quan hệ của em và cậu ta.”

      “Nếu em cảm thấy tất cả mọi người đều nợ em, vậy sao? Chẳng lẽ em nợ sao? Chẳng lẽ em bình thản như thế sao? thẹn với chính mình sao?”

      Lâm Tây Canh dần dần buông lỏng tay, mệt mỏi tựa lưng vào sô pha, ánh sáng phía đỉnh đầu khiến nhắm nghiền mắt. Căn phòng to như vậy, giữa tiếng TV ồn ào, chỉ còn tiếng hít thở đều đều.

      Lưu Ỷ Nguyệt vẫn nhúc nhích, yên lặng tựa vào ngực . Lồng ngực rộng lớn, ấm áp này rất thích hợp để tựa vào, nhưng tại sao trước giờ chưa từng nghĩ tựa vào đó suốt đời? Lưu Ỷ Nguyệt để tay lên ngực, tự hỏi. Bởi vì sợ hãi, như từng sợ hãi vậy!

      Gò má hai người dán vào nhau, bên tai đều là hơi thở ấm áp của đối phương. Nước mắt Lưu Ỷ Nguyệt nặng nề rơi xuống, lướt qua gò má Lâm Tây Canh, khẽ dịch môi, nhàng hôn lên làn da ẩm ướt mặt .

      thích em khóc lặng lẽ như vậy, nghĩ gì thế? cũng dám kì vọng nước mắt này là vì !” lại nhàng tiếp. Lâm Tây Canh lúc này dường như là người khác, dùng tất cả các giác quan để cảm nhận tồn tại của .

      thích em đứng bờ đê, giơ tay chỉ lên bầu trời, đến nỗi tóc cũng bị gió thổi loạn xạ.”

      chán ghét em có thể tươi cười với đồng nghiệp nam trong công ty nhưng lại lạnh lùng với mỗi mình .”

      có thể dẫn em Luân Đôn, nhưng nhìn thấy em ngày, lo lắng!”

      “Khi em cám ơn với , đơn giản vì đàm phán thành công, rất vui mừng. Trước giờ chưa lần đàm phán nào vui mừng như vậy, đơn giản là vì em câu cám ơn với .”

      chỉ hi vọng em vẫn là em trước đây, đối chọi gay gắt với , bao giờ bỏ cuộc, chứ phải như bây giờ, chuyện gì cũng để ý, chuyện gì cũng thèm hỏi.”

      “Em chưa bao giờ biết chính em ảnh hưởng đến như thế nào đâu!”

      “Ỷ Nguyệt! Em nợ , biết ? Em nợ rất nhiều!”

      Lưu Ỷ Nguyệt mất ngủ, ở đầu giường chăm chú nhìn Lâm Tây Canh ngủ say. Dưới ánh đèn yếu ớt, Lưu Ỷ Nguyệt cố gắng nhìn , vậy mà có nếp nhăn ở khóe mắt, cả trán nữa!

      “Đàn bà a! Đều khổ! Muốn vượt qua phải có bạn đồng hành. Cha mẹ sao? ! Sớm muộn họ cũng trước con. Con sao? Cũng , kiểu gì nó cũng rời xa con, hơn nữa rất nhanh thôi. Chỉ có người bên cạnh con, bất kể tốt xấu, hai đứa bọn con đều có thể nắm tay nhau cùng vượt qua suốt đời!” Bên tai văng vẳng lời Triệu Uyển Nghi với trước khi rời khỏi Phong Đình, có lẽ bà nội sớm đoán trước được tương lai khó khăn này của họ.

      thương tích đầy mình, còn như thế sao?

    2. Tiểu Yên

      Tiểu Yên Well-Known Member

      Bài viết:
      340
      Được thích:
      3,952
      Chương 70

      Lâm Tây Canh chưa kịp cho Lưu Ỷ Nguyệt người tối nay gặp ngủ li bì. Người đó chính là em trai cùng cha khác mẹ của – Hạ Dương.

      Buổi tối có bữa tiệc xã giao quan trọng, Lâm Tây Canh kính rượu vòng liền bàn giao lại cho cấp dưới. định ra ban công lại gặp Hạ Dương, hình như cậu ta cũng vừa chúc rượu xong. Hai người đứng ở hành lang, ai cũng chủ động mở miệng.

      lát sau, vẫn là Lâm Tây Canh thể phong độ người lớn, “ lâu gặp. Chúc mừng! Nghe Kì Kì mới sinh tiểu tử béo tốt!”

      “Cám ơn!” Nghe Lâm Tây Canh nhắc đến Kì Kì và tiểu tử cục thịt nhà mình, mặt Hạ Dương giấu nổi nụ cười hạnh phúc.

      “Tạm biệt!” Lâm Tâm Canh ủ rũ, chỉ mong đá bay nụ cười chói mắt kia về nhà cậu ta.

      “Chờ chút!” Hạ Dương phía sau đột nhiên gọi với theo. Lâm Tây Canh buồn bực quay đầu lại, nhìn chằm chằm Hạ Dương, “Uống chén !” Hạ Dương nâng tay, làm động tác uống rượu. Lâm Tây Canh suy nghĩ chút liền gật đầu.

      Hai người vào quán bar tầng thượng của khách sạn. Lâm Tây Canh gọi Whiskey còn Hạ Dương gọi rượu vang, đĩa hoa quả màu sắc được đặt đến trước mặt họ.

      ly vừa hết, hai nười vẫn chưa mở miệng, tiếp tục uống đến chén thứ hai, lúc này Hạ Dương mới , “Hình như đây là lần đầu tiên chúng ta ngồi uống với nhau.”

      “Hình như vậy!” Lâm Tây Canh uống xong, gật đầu khẳng định.

      “Đáng ra chúng ta nên ngồi uống với nhau từ lâu rồi!” Hạ Dương cười nhạo.

      “Gần đây cậu hay xuất ở Lâm thị nữa, sao vậy? Hết hứng rồi sao?” Lâm Tây Canh hỏi.

      “Bận quá, tạm thời rảnh!” Hạ Dương liếc mắt nhìn , “ tại tới giờ tan tầm tôi chỉ muốn về nhà, nhìn Kì Kì, nhìn con trai.”

      Lâm Tây Canh tự rót chén, uống xong lại rót tiếp, “ uống nhanh thế?” Hạ Dương đè tay lại, lo lắng hỏi.

      Lâm Tây Canh gạt tay cậu ta ra, nâng chén , “Chúc mừng cậu!” ngửa đầu uống cạn chén rượu, động tác nhanh nhẹn khiến Hạ Dương muốn ngăn cũng được. Cậu buông chén trong tay mình xuống. Trước khi hết đêm nay, trong hai người bọn họ phải còn tỉnh táo.

      “Tôi vẫn muốn hỏi cậu, cậu quen Ỷ Nguyệt như thế nào?” Mấy chén sau, cộng thêm rượu uống ở bữa tiệc, Lâm Tây Canh bắt đầu ngà ngà say, hỏi.

      “Rất đơn giản, khu vực quán bar kia thuộc về tập đoàn Tân Thành, quên rồi sao?” Hạ Dương trả lời.
      “Ách!” Lâm Tây Canh gật đầu.

      “Cũng hẳn chỉ đơn giản như vậy.” Sau đó Hạ Dương còn thêm, “Hồi tôi tiếp nhận khu vực đó, quán bar ấy luôn làm ăn thất bát, tôi muốn khuyên bà chủ ở đó đóng cửa quán. Nào ngờ, tôi vừa bước vào cửa, thích nơi đó.” Hạ Dương khẽ bật cười.

      nhìn thấy ảnh chụp bà chủ ở đó chưa?” Hạ Dương hỏi.

      “Nhìn rồi, rất đẹp!” Lâm Tây Canh gật đầu.

      “Ngoài đời bà ấy còn xinh đẹp hơn. Nhưng tôi chỉ ấn tượng với vẻ đẹp ấy của bà, người bà còn có phong thái gì đó khó thành lời, chính là thứ tôi vẫn muốn tìm kiếm. Hồi còn trẻ, bà chủ cũng rất trắc trở, chồng bà ngoại tình, thế nên bà uất ức muốn đâm chết ông ta, cũng may ông ta chết. Sau khi ra tù, bà nhà cửa, nhà mẹ đẻ cũng chấp nhận. Khi ấy, quán bar của bà như trung tâm cứu tế, rất nhiều người đến rồi lại , hầu hết đều chưa từng quay lại, bà chủ cũng để ý. Bà chỉ , nhiều người đôi khi chỉ cần có người bên cạnh.”

      “Giống như Ỷ Nguyệt!” Lâm Tây Canh tiếp lời.

      “Giống như Ỷ Nguyệt.” Hạ Dương gật đầu đồng ý, “Giống như tôi.”

      “Cậu?” Lâm Tây Canh híp hai mắt lại, khó hiểu nhìn Hạ Dương.

      “Đúng, tôi!” Hạ Dương cũng chăm chú nhìn Lâm Tây Canh trước mặt, đó là trai của cậu ta, nhưng cậu ta vẫn dám thừa nhận. “Trong lòng tôi rất nhiều oán hận, tuy mẹ về bên tôi nhiều năm nhưng tôi vẫn chưa hết oán hận, chỉ là có cơ hội bùng nổ. Nỗi oán hận ấy tựa như hòn đá trong giầy, khiến mỗi bước của tôi đều khó chịu.”

      “Trước giờ tôi chưa từng tâm với ai, nhưng lại kể hết với bà chủ, giống như sám hối với Đức Chúa.”

      “Bà với tôi câu.”

      “Nothing is more costly, nothing is more sterile,than vengeance.”

      có gì tai hại, có gì vô nghĩa như chuyện báo thù.” Lâm Tây Canh .

      “Khi ấy tôi hiểu cái gì gọi là tai hại, cái gì gọi là vô nghĩa.” Hạ Dương .

      “Giờ hiểu chưa?” Lâm Tây Canh hỏi.

      “Cũng hẳn.” Hạ Dương lắc đầu, “Nhưng tại quỹ đạo cuộc sống của tôi dường như thay đổi, thậm chí vô cùng thay đổi.”

      Hạ Dương vừa vừa chuyển chủ đề câu chuyện, chuyển sang Lưu Ỷ Nguyệt, “ Lưu Ỷ Nguyệt vì tiền, bằng ấy vì tình mới chịu đồng ý kế hoạch của tôi. Bà chủ giống như cha mẹ thứ hai của . Còn nhớ khi bà chủ ốm nặng, ấy chạy vạy khắp nơi, nhưng ai đồng ý, bởi vì ai cũng biết bà chủ khó cứu, nếu cho vay tiền chẳng khác nào bát nước đổ . ấy tìm đến tôi, tôi nhiều lập tức đồng ý với ấy, đến tận bây giờ tôi còn nhớ vẻ mặt khi ấy của ấy. Nhưng bà chủ vẫn ra , khi hấp hối còn giao quán bar cho Lưu Ỷ Nguyệt. ràng, bà chủ hiểu, nếu quán bar còn, Lưu Ỷ Nguyệt nhất định suy sụp. Khi tôi tìm ấy, tôi biết ấy nhất định đồng ý. là vì quán bar, hai là vì ân tình.”

      Lâm Tây Canh nhìn ly rượu trước mắt, thành ly lờ mờ hơi nước, giống như ngừng đổ mồ hôi giữa mùa hè nóng bức. Hạ Dương nhanh chậm xong, cuối cùng ánh mắt dừng mặt Lâm Tây Canh, thấy mi mắt sau gọng kính dần cụp xuống. gì, chỉ đơn giản uống hơi hết ly rượu nữa.

      Cuối cùng, Hạ Dương gọi taxi cho Lâm Tây Canh, cho tài xế địa chỉ, chăm chú nhìn chiếc xe khuất khỏi tầm mắt.

      Lâm Tây Canh ngồi trong xe, thở đều, ngón áp út day day huyệt thái dương, để bản thân tỉnh táo thêm chút.

      “Thay đổi.” mơ hồ thầm hai từ này.

      Nghe có vẻ hão huyền, giống như tiểu thuyết khoa học viễn tưởng. Nhưng vốn dĩ chưa từng thay đổi, ước vọng của Lâm Tây Canh chân chính cũng chưa từng thay đổi, cuộc sống vẫn êm đềm như nghĩ, nhưng vì sao cảm nhận được tồn tại của nó, rốt cuộc chính ở đâu?

      và Lưu Ỷ Nguyệt nhờ cuộc báo thù tai hại và vô nghĩa kéo lại gần nhau, rồi gắn bó rời. Dù từng chịu bao nhiêu tổn thương, dù nhiều lúc tưởng chừng bỏ cuộc, cuối cùng bọn họ vẫn luôn bên nhau.

      Con người trở lại, nhưng trái tim lạc ở đâu rồi? Luôn luôn ngơ ngẩn đứng ở ban công ngóng nhìn bầu trời, những lúc ấy nghĩ gì? Chính luôn đứng sau , lại dám bước từng bước về phía ấy, chỉ có thể yên lặng nhìn từ phía sau.

      Suy nghĩ như viên phấn, ngừng viết lên tấm bảng đen trí nhớ. Về Ỷ Nguyệt, về , về hai người. Dường như cả hai đều dần dần bỏ quên thứ gì đó?

      Thứ ấy lờ mờ lên trước mắt Lâm Tây Canh. Là gì? ra sức day huyệt thái dương, muốn nhìn vật ấy. sáng! tròn!

      Đúng, ánh trăng, ánh trăng lơ lửng kia. Nhưng phải ánh trăng này, mà là buổi tối đê, ánh trăng mơn man trong làn gió. tháo búi tóc sau đầu, tóc dài bay bay theo gió, quệt qua má , khuấy động thế giới của .

      Còn gì nữa? Tay , đầu ngón tay hơi lạnh. đoạn đường Luân Đôn, hai người tay trong tay dạo bước nơi đất khách. thủy chung nắm chặt tay , cảm giác dễ chịu lạ thường truyền qua từng dây thần kinh, đến thẳng trái tim , như liều thuốc hồi sinh, tưới lên cõi lòng cằn cỗi trong .

      Nhưng lại nhìn bằng ánh mắt sâu thẳm, bình tĩnh, lãnh khốc với rằng, mà thay đổi, còn nhớ khi ấy, cảm giác da mình bỏng rát. Đó là lần đầu tiên đau đớn vì . Cứ nghĩ quyền quyết định đều trong tay , ra lầm. Buông hay giữ, tất cả đều do .

      Tận mắt thấy nhẫn nhịn, đau đớn trong mỗi lần Ngô Nhân Kì ghé thăm công ty, biết mình thể tiếp tục để lún sâu hơn nữa. Cuối cùng, hạ quyết tâm, được ăn cả ngã về , hủy hôn ước. phải đánh cược, đánh cược cơ hội hai người có thể ở bên nhau suốt đời. trộm mua nhẫn, còn tưởng tượng vẻ mặt mững rỡ, bật khóc vì cảm động của .

      Kim cương là mãi mãi, mãi mãi là kim cương.

      Câu quảng cáo này quá chuẩn xác.

      Nhưng ánh kim cương chói lóa khiến lung lay, chỉ chia lìa tình cảm họ. Đêm đó, chạy xe như điên ngã tư đường, nhất thời chỉ muốn biến mất. khó, chỉ cần lệch tay lái chút là có thể giải thoát, còn hơn vùng vẫy trong vũng lầy, mãi mãi thể rút chân ra. Nhưng cuối cùng, vẫn làm được…

      Xe dừng, tài xế nhắc nhở , tới địa chỉ cần đến.

      Về đến nhà, Lâm Tây Canh lảo đảo mở cửa, đêm nay cho phép bản thân say, đặc biệt khi nhìn thấy bóng dáng , càng say.

      Uống ly nước lạnh xong, ôm lấy , dịu dàng rúc vào ngực , im lặng khóc. Vì sao khóc? Vì những lời sao? ! Lâm Tây Canh dám hy vọng xa vời, chỉ sợ, chỉ đơn thuần khóc về chính mình, hoặc là muốn khóc thôi. Nhưng, vĩnh viễn !

      Sáng sớm tỉnh lại, Lâm Tây Canh đau đầu như búa bổ. Còn chuyện tối qua, hoàn toàn nhớ.

      Lưu Ỷ Nguyệt lại im lặng . ngày lại lặng lẽ trôi qua, chính Lưu Ỷ Nguyệt cũng dần cảm nhận được thay đổi của chính mình. Tận sâu trong cơ thể, ý thức dường như hao mòn dần, chết dần trong vỏ ngoài mệt mỏi, tựa như xương cốt bị vôi hóa, thể chịu đựng được tác dụng mạnh mẽ từ bên ngoài.

      Vài ngày liền, sắc trời u, ẩm ướt, loại thời tiết này ảnh hưởng dữ dội đến tâm tình Lưu Ỷ Nguyệt. Nhiều khi tự nhiên rơi lệ, lại thể ưu thương trong lòng, thể tìm ra lý do phiền não, càng thể giải thích tâm tình của chính mình. cố gắng, nhưng vực nổi tinh thần dậy, chuyện gì cũng làm xong, thể tập trung, cả ngày chỉ biết ngồi yên như phế nhân, thẫn thờ nhìn thời gian, từng giọt từng giọt trôi qua trước mắt, bất lực với tất cả mọi thứ xung quanh, chỉ có thể để cảm xúc như cỏ dại lan tràn, phá hỏng tất cả.

      giống như cá voi mắc cạn, bộ não hoàn toàn tê liệt, thể tìm được phương hướng chính xác, coi bờ cát khô cạn là đại dương rộng lớn, mực vọt lên. ai có thể giúp trở lại biển rộng, cá voi quá to lớn, mà lại hoàn toàn trở lại Lưu Ỷ Nguyệt mười năm về trước.

      Lưu Ỷ Nguyệt bị cha mẹ vứt bỏ, bị bạn bè hắt hủi, ức hiếp, bị người ta bao nuôi, khinh bỉ, cuối cùng, còn đánh mất che chở của bà chủ.

      gắt gao vòng tay ôm lấy cơ thể, miệng thở ra hơi nước, “Lạnh quá!” Lưu Ỷ Nguyệt lắc đầu thầm, “Sao lại lạnh thế chứ?”

      “Mẹ! Mẹ!” Bé ngoài cửa ngừng gọi.

      “Ai vậy? Ai gọi mẹ?” Người trong gương ngừng nhíu mày, nghiêng đầu suy nghĩ, bất giác đặt tay lên bụng, sao lại quên mất mình từng đau đớn vượt cạn?

      “Ỷ Nguyệt, sao vậy? Mở cửa ! Em ở trong đó lâu lắm rồi!” Lâm Tây Canh dường như có dự cảm chẳng lành, liên tục gõ cừa nhà tắm. Bé đứng cạnh cha thấy vậy cũng học theo, vừa gõ cừa vừa hô, “Mẹ! Mẹ! Mở cửa!”

      Lưu Ỷ Nguyệt chậm rãi xoay người, đưa mắt nhìn về phía cửa, nâng tay định nắm lấy núm cửa, cơn choáng váng đột nhiên ập đến, trước mắt nhất thời tối sầm..

    3. Tiểu Yên

      Tiểu Yên Well-Known Member

      Bài viết:
      340
      Được thích:
      3,952
      Chương 71

      “Bùng… Bùng… Bùng… Bùng…” Lỗ tai ngừng truyền đến thanh gián đoạn, như là tiếng trống giục, lại như tiếng vật cứng mạnh mẽ lao vào nhau, Lưu Ỷ Nguyệt khỏi thấy lạ, nhìn quanh bốn phía, có tường, càng có người nào khác.

      lát sau, mới nghe tiếng tim mình. Dưới tác dụng của thuốc kích thíchAdrenalin(1), trái tim đập mạnh hơn, bơm máu về từng tế bào cơ thể, phát ra tiếng vang chói tai.

      hơi mở mắt, cảm giác mê muội lại đột nhiên giáng xuống, tựa như dây thần kinh cân bằng bị hư hỏng.

      “Ỷ Nguyệt! Ỷ Nguyệt!” Lâm Tây Canh thấy mí mắt Lưu Ỷ Nguyệt khẽ động, vội vàng hô to, “Ỷ Nguyệt! Tỉnh nào!”

      Cảm giác choáng váng qua , Lưu Ỷ Nguyệt cố gắng hé mắt, lập tức nhìn thấy gương mặt lo lắng của Lâm Tây Canh, “Em làm sao vậy?”

      “Em ngất xỉu ở nhà!” Lâm Tây Canh khẽ .

      “Ngất xỉu?” Lưu Ỷ Nguyệt líu ríu hỏi.

      “Ừm, ngất xỉu! Lúc ấy đầu em đập vào bồn rửa mặt, giờ còn đau ?” Nghĩ đến giây phút mở được cửa nhà tắm, trái tim như ngừng đập, chỉ thấy Lưu Ỷ Nguyệt xiêu vẹo nằm mặt đất, hai mắt nhắm nghiền, sắc mặt trắng bệch.

      trách, đau quá!” Lưu Ỷ Nguyệt khàn khàn trả lời.

      “A…..” Lâm Tây Canh thở dài hơi, ngồi sụp xuống ghế.

      “Sao em lại ngất xỉu? Bị bệnh gì sao?” Lưu Ỷ Nguyệt cau mày hỏi. Ngày đó, bà chủ cũng vô duyên vô cớ ngất xỉu, ban đầu còn tưởng do làm việc quá độ, huyết áp lại thấp, đến lúc nhận được kết quả từ bệnh viện mới phát ung thư đến giai đoạn cuối.

      sao đâu, em đừng lo lắng!” Lâm Tây Canh vội vàng nắm tay , “Là do em huyết áp thấp, lại suy nhược thần kinh, bác sĩ từ từ tĩnh dưỡng thời gian tốt thôi!”

      “Đừng lừa em!” Lưu Ỷ Nguyệt lại .

      lừa em, đúng là suy nhược thần kinh! Nhìn xem, em sao lại có tố chất Lâm Đại Ngọc được?” Lâm Tây Canh gượng cười, chế nhạo.

      “Ha ha…” Lưu Ỷ Nguyệt cũng miễn cưỡng đáp lại, “Em còn muốn ngủ.” Còn chưa xong, từ từ nhắm mắt lại, mơ màng rơi vào vòng xoáy, ngừng quay tròn, kéo rơi thẳng xuống.

      Lâm Tây Canh trầm tư nhìn .

      đơn giản bị suy nhược thần kinh, mà là những triệu chứng của bệnh trầm cảm.

      Bệnh trầm cảm, cùng với ung thư và AIDS là ba chứng bệnh điển hình của thế kỉ hai mốt. Trầm cảm khiến người mất ý chí sinh tồn, ảnh hưởng đến hiệu suất và thành tích làm việc, dù chỉ cơn đau cũng có thể khiến khó thở. Nước Mĩ có hai trăm vạn người ( 9,5% dân số ) bị trầm cảm, con số này ở là 20% ( chính là do thiếu ánh sáng ), ở Đài Loan có hơn trăm vạn người bị trầm cảm, còn trước mắt, ở Trung Quốc có khoảng 3% đến 5% dân số. nay, quan niệm người trong nước còn khá bảo thủ, vì có nhiều người sau khi bị bệnh chịu chạy chữa, họ sợ bị đối xử như người tâm thần. Hơn nữa, số bệnh nhân nữ lại nhiều hơn số bệnh nhân nam.

      Khi Trương Quốc Vinh(2) bị bệnh tự cho rằng mình bị “trúng tà”, bởi vì chính căn bệnh ấy khiến người ta bất lực, thân bất do kỉ. Có lẽ ta cũng muốn tự hủy hoại bản thân, nhưng lại thể thoát khỏi cảm giác buồn chán, ưu phiền.

      Còn có người, bỏ đá vào quần áo, rồi kiên quyết gieo mình xuống sông.

      Những điều này là do bác sĩ với khi Lưu Ỷ Nguyệt vẫn còn hôn mê. Bác sĩ ấy cũng bị cận, nghiêm túc nhìn qua mắt kính, nhanh chậm giải thích.

      Theo cách của y học: cảm giác vui vẻ hay phiền não của con người đều do lượng serotonin(3) trong não quyết định, nếu quá nhiều có thể gây ra chứng rối loạn lưỡng cực(4), ngược lại, khi đủ, lại gây nên chứng trầm cảm.

      Vai trò của thuốc chống lo âu chính là điều chỉnh hoạt động của serotonin trong não, giúp đẩy lùi bệnh tình.

      Tuy nhiên, dùng thuốc trong thời gian dài có thể khiến đau đầu, buồn nôn, mất ngủ, đau dạ dày thậm chí có khuynh hướng tự sát hoặc nghiện thuốc, những thể khỏi bệnh còn ngừng rơi vào thống khổ.

      Bác sĩ hồi, sống lưng Lâm Tây Canh lã chã mồ hôi lạnh.

      “Vậy rốt cuộc nên làm sao bây giờ?” cố gắng bình tĩnh hỏi, “Thuốc này có nên uống hay ?”

      “Trước mắt đương nhiên cần dùng thuốc, chúng ta thể để bệnh tình của ấy xấu thêm. Có điều đáng mừng là tình huống của ấy chưa hẳn hết thuốc chữa, ấy thuộc loại uất ức lâu ngày, do chịu quá nhiều đả kích suy sụp nên mới dẫn đến chứng uất ức đó, trong thời gian ngắn tạm thời có thể khống chế. Mấu chốt là sau này, muốn khỏi bệnh thể ỷ lại vào thuốc.” Bác sĩ trả lời.

      “Còn nữa, chị có con chưa?” Ngay sau đó, bác sĩ lại hỏi câu.

      “Rồi!” Lâm Tây Canh gật đầu.

      “Có muốn nữa ?” Thầy thuốc hỏi.

      “…” Lâm Tây Canh trầm mặc, đột nhiên ý thức được những gì bác sĩ muốn .

      “Trong thời gian dùng thuốc, chính là quá trình dưỡng bệnh, chị cũng có thể cân nhắc vấn đề con cái. Nguyên nhân cần tôi thêm, cũng hiểu được, đúng ?”

      Lâm Tay Canh nặng nề gật đầu, “Tôi đương nhiên hiểu!”

      Lâm Tây Canh dám nhắm mắt lại dù chỉ phút, chăm chú nhìn vợ ngủ giường. U uất thành bệnh, tuyệt đối phải cái gì gọi là mỹ cảm văn học hay lãng mạn thơ ca. Ai đó có thể nguyện ý thành Lâm Đại Ngọc trong “Hồng Lâu Mộng” nhưng tuyệt đối người ấy thể là .

      Nhưng hạnh phúc càng ngày càng mong manh, đời này, rốt cuộc còn bao người biết đáp án chính xác cho hạnh phúc của mình rốt cuộc là gì?

      chỉ cần em và con, chỉ cần hai người bình an, khỏe mạnh, đây chính là đáp án của !” Lâm Tây Canh với Lưu Ỷ Nguyệt ngủ say, hạnh phúc giản đơn như vậy nhưng tại cũng khó lòng đạt được.

      cần tồn tại của em, hơn nữa còn cần em hạnh phúc. Chúng ta phải cùng nhau nhìn con lớn lên, nhìn con tìm được người chồng tốt. Ỷ Nguyệt! Chỉ đơn giản như vậy! Chỉ đơn giản vậy thôi!” Lâm Tây Canh ngồi bên giường bệnh, ngừng lải nhải vào tai Lưu Ỷ Nguyệt.

      em! em! Tuy rằng vẫn thấy ba từ này ngu ngốc. Cái gì là ? Đến tận giờ phút này vẫn chưa hiểu hết. chỉ biết, thể có em, mất em mất chính mình. Em em là bóng dáng của . Đúng! Em là bóng dáng của , cũng giống như là bóng dáng của em vậy! người sao có thể mất chiếc bóng của chính mình được?”

      tự trách những điều này với em sớm chút, để mặc em đánh mất chính bản thân mình. Vẫn chưa muộn, đúng ? Ỷ Nguyệt, vẫn chưa quá muộn…!” Lâm Tây Canh nắm lấy tay Lưu Ỷ Nguyệt, ra sức nắm chặt, hy vọng có thể truyền đạt tất cả tâm tư qua bàn tay ấy.

      ngốc, cứ nghĩ em có thể tự hiểu. Nhưng mà, tình lại là thứ dễ dàng nắm bắt. lại cho rằng em có thể tự thông suốt, phải vì hợp tác với Gia Thịnh mới kết hôn với em. Đấy chỉ là cách giữ chặt em bên mình hơn mà thôi!”

      “Ỷ Nguyệt! Tha thứ cho ngu ngốc của . Em từng con người rất thú vị, đúng lắm, thú vị, ngu ngốc!”

      thể có em! Đồng ý với ! Khỏe lại ! Ỷ Nguyệt! Khỏe lại …” Lâm Tây Canh chôn chặt gương mặt vào lòng bàn tay, cố gắng kìm nén nước mắt, nhưng từng giọt từng giọt vẫn nặng nề rơi xuống ga giường.
      ~~~~~
      Khi Lưu Ỷ Nguyệt tỉnh lại liền ngạc nhiên thấy Ngô Nhân Kì, trong lòng còn ôm đứa bé béo tốt.

      “Kì Kì! sinh rồi!” kêu lên.

      “Ừm!” Ngô Nhân Kì cười gật đầu, lắc lắc đứa trong lòng, “Chính là tiểu tử này!”

      “Con trai sao?” Lưu Ỷ Nguyệt ngồi dậy, nhìn chằm chằm nhóc con mập mạp, “ béo nha!”

      “Như cục thịt!” Ngô Nhân Kì ôm con ngồi xuống, “Hạ Dương còn gọi là cục thịt .”

      xin lỗi! xem cái gì tôi cũng biết. Thằng bé lớn như vậy, người làm bác như tôi lại hề hay biết!” Lưu Ỷ Nguyệt khỏi tự trách.

      “Chị Ỷ Nguyệt, đừng vậy, vốn là bọn em chưa báo cho Tây Canh.” Ngô Nhân Kì vội vàng giải thích.

      đến đây cùng ai?” Lưu Ỷ Nguyệt nhìn quanh phòng bệnh, cánh cửa khép hờ, thấy bên ngoài có ai.

      “Hạ Dương với em, hai người hút thuốc ngoài kia.” Ngô Nhân Kì nhanh chóng .

      “Cám ơn tới thăm tôi! Coi tôi này, chẳng ra sao!” Lưu Ỷ Nguyệt chỉ tay lên mái tóc lộn xộn của mình, .

      “Chị đỡ hơn chút nào chưa? Tây Canh chị bị đập đầu.” Ngô Nhân Kì lo lắng hỏi.

      sao, chỉ là va chạm chút, cũng xước da, chỉ hơi sưng lên thôi!” Lưu Ỷ Nguyệt vừa vừa sờ sờ cục u sau đầu, hơi đau! vươn tay về phía Ngô Nhân Kì, , “Để tôi ôm chút nào!”

      Hạ Dương và Lâm Tây Canh đứng ngoài hành lang nghe thấy tiếng chuyện trong phòng truyền ra, liền xa hơn chút, tới phòng cho phép hút thuốc, hai người ngồi xuống, “Cảm ơn cậu đưa Kì Kì đến thăm ấy!” Vừa ngồi xuống, Lâm Tây Canh liền .

      cần cảm ơn! Tôi quen biết Ỷ Nguyệt phải ngày ngày hai, ấy đến nông nỗi này, tôi nghĩ tôi ít nhiều cũng có trách nhiệm.” Hạ Dương nhàng lắc đầu, Lâm Tây Canh nghe xong, có chút trầm mặc.

      Trong gian hút thuốc, hai người đàn ông ngừng nhả khói, nhìn màu trắng lượn lờ trung.

      “Giờ nghĩ lại, trước đây cũng có dấu hiệu bệnh, nhưng tôi lại sơ ý phát ra.” Lâm Tây Canh bóp nát tàn thuốc trong tay, bắt đầu , “Càng ngày ấy càng ít, thường xuyên mất ngủ, sáng sớm tỉnh giấc, lại hay vứt đồ đạc bừa bãi. ấy cũng hay ở trong nhà tắm rất lâu, tôi biết ấy tự nhốt mình trong đó làm gì, nếu phải lần ngất xỉu này, tôi cũng để ý.”

      “Bác sĩ sao?” Hạ Dương hỏi.

      “Trước mắt uống thuốc , nhưng tâm bệnh phải chữa bằng tâm dược, muốn khỏi phải đơn giản gì!” Lâm Tây Canh thở dài.

      “Tôi nghĩ ấy phải chịu quá nhiều áp lực. Trước đây, có thời gian ấy cũng từng như vậy, chính là khi mới gặp gỡ bà chủ. Còn nhớ, ấy gầy như que củi, đêm nào cũng ôm ghi-ta ngồi hát ở quán bar. thời gian sau dần dần cũng khá lên. Lại đến khi bà chủ đổ bệnh, ấy như ngọn nến bị đốt hai đầu, vừa phải lo chuyện làm ăn của quán, vừa phải chăm sóc bà chủ, nhưng khi ấy, ấy rất mạnh mẽ, rất có động lực. Tôi nghĩ chính vì vậy, bà chủ mới cho ấy bán quán .” Hạ Dương nhìn Lâm Tây Canh, .

      “Ý cậu là cuộc sống của ấy thiếu trọng tâm?” Lâm Tây Canh hỏi.

      biết! Có lẽ vậy, cũng có thể những gì ấy phải chịu đựng trước đây đến tận giờ phút này mới bùng nổ.” Hạ Dương từ chối cho ý kiến.

      “Người chồng như tôi quá thất bại, cứ tưởng chỉ cần khiến ấy an nhàn là đủ, ra, lại chẳng biết thứ ấy cần là gì.” Lâm Tây Canh cười khổ lắc đầu, “Bà nội ấy là người Lâm gia, vì ấy đủ kiên cường, vì ấy mạnh mẽ. Tôi cũng chắc chắn rằng ấy có thể tự giải quyết mọi việc. Khi ấy biết chuyện hợp tác với Gia Thịnh, tôi cũng nghĩ rằng ấy có thể thông suốt. Nhưng lại như thế!”

      biết từng đọc quyển sách này chưa?” Hạ Dương hỏi.

      “Sách gì?” Lâm Tây Canh hỏi lại.

      “Đàn ông đến từ sao Hỏa, đàn bà đến từ sao Kim” Hạ Dương trả lời, “ ‘USA Today’ từng đánh giá quyển sách ấy như thế này: nó cho thấy khác nhau sâu sắc giữa đàn ông và phụ nữ nhiều khía cạnh. Cách bọn họ giao tiếp, suy nghĩ và cảm xúc khác nhau của họ, nhận thức và phản ứng khác nhau của họ, thái độ đối với tình của họ… chung, đàn ông và phụ nữ đến từ những hành tinh khác nhau, ngôn ngữ khác nhau, và nhu cầu cũng khác nhau.”

      Đêm về khuya, Lâm Tây Canh vẫn chăm chú nhìn quyển sách trong tay. Trang 129, đọc được đoạn thế này: Vợ tôi, Bonnie, rằng cảm giác khi “suy sụp” giống như rơi xuống cái giếng tối tăm. Khi phụ nữ rơi xuống “cái giếng”, ấy nhận thức được mình chìm vào vô thức của chính mình, trong bóng đêm và những cảm xúc hỗn độn. ấy có thể bất ngờ phải trải qua hàng loạt những xúc cảm thể diễn tả nổi và những tình cảm mơ hồ. ấy có thể cảm thấy vô vọng, nghĩ rằng ấy hoàn toàn đơn độc và có chỗ dựa. Nhưng ngay sau khi chạm đến đáy, nếu ấy cảm nhận được thương và động viên, tự nhiên ấy bắt đầu cảm thấy tốt hơn. Bất ngờ như là khi ấy “suy sụp”, tự nhiên ấy hưng phấn và tình lại nở rộ trong mối quan hệ của ấy.

      (1) thuốc Adrenalin: Adrenalin (epinephrin) là thuốc tác dụng trực tiếp giống giao cảm, kích thích cả thụ thể alpha và thụ thể beta, nhưng lên thụ thể beta mạnh hơn thụ thể alpha.
      Tác dụng của thuốc tương tự như những gì xảy ra khi kích thích các sợi sau hạch giao cảm, tức là kích thích các sợi thần kinh tiết adrenalin.


      tim – mạch, adrenalin có tác dụng làm tăng tần số và tăng lực bóp cơ tim; làm tăng thể tích tâm thu và mức tiêu thụ oxy của cơ tim, tăng lưu lượng mạch vành, tăng sức cản ngoại vi gây tăng huyết áp tâm thu.

      Read more: http://www.dieutri.vn/e/18-5-2011/S559/Epinephrin-Adrenalin.htm#ixzz2e14YfLsv

      (2) Trương Quốc Vinh: Trương Quốc Vinh bị chứng trầm cảm lâu năm và đây cũng là nguyên nhân khiến minh tinh hàng đầu tự sát bằng cách nhảy lầu.
      (3) serotonin: Đây là chất được sản sinh ra trong não, nó giúp điều tiết chỉ số cảm xúc cho mỗi người.
      (4) Chứng rối loạn lưỡng cực: Rối loạn cảm xúc lưỡng cực là rối loạn tại não bộ gây ra biến đổi cảm xúc ổn định. Người bệnh chuyển từ cảm xúc hưng phấn ( hưng cảm) sang cảm xúc ức chế ( trầm cảm). Bệnh có tính chất chu kỳ xen kẽ giữa hưng phấn và ức chế.
      (5) Đàn ông đến từ sao Hỏa, đàn bà đến từ sao Kim, tác giả: tiến sĩ John Gray, là quyển sách rất thú vị, thực ra ở bản gốc Lê Tư trích đoạn trích cuối chap theo bản dịch tiếng Trung, nhưng mình tìm đoạn trích đó trong bản dịch tiếng Việt, trong quá trình tìm kiếm đoạn trích này, thực thấy quyển sách đó rất thú vị, các bạn có thể thử thưởng thức, rất có ích cho mối quan hệ giữa bạn và người ấy =D

    4. Tiểu Yên

      Tiểu Yên Well-Known Member

      Bài viết:
      340
      Được thích:
      3,952
      Chương 72

      “Trưa nay ăn gì?” Trong điện thoại, Lâm Tây Canh ôn nhu hỏi.

      “Ừm… Ăn… Mì…” Lưu Ỷ Nguyệt cau mày trả lời, nhưng vẫn thể nhớ nổi là mì gì.

      “Mì gì?” Lâm Tây Canh lại hỏi.

      “Em nhớ !” Lưu Ỷ Nguyệt thành trả lời.

      sao! Em ghi chưa? Lấy giấy nhớ ra xem xem!” Lâm Tây Canh gợi ý.

      “A! Đúng rồi! Giấy nhớ. Xem em quên rồi này, mà từ từ, giấy nhớ em để ở đâu nhỉ?” Đầu kia, Lâm Tây Canh nghe thấy Lưu Ỷ Nguyệt ngừng lẩm bẩm. kiên nhẫn chờ. “Tìm được rồi!” Lưu Ỷ Nguyệt vui sướng reo lên, “Xem nào, là mì rau cải! giấy còn viết con rất thích, rất mềm!” Lưu Ỷ Nguyệt đọc lại nội dung giấy nhớ cho chồng nghe.

      “Được lắm, rất giỏi!” Lâm Tây Canh cười khích lệ.

      sao? Ha ha…” Lưu Ỷ Nguyệt được khen, vui như đứa , cười rộ lên, “Tối nay về ?” hỏi.

      “Có. Em muốn làm đồ ăn gì ngon sao?” Lâm Tây Canh trả lời.

      “Spaghetty!” Lưu Ỷ Nguyệt nhìn giấy nhớ, , nhưng lại lập tức phát ra vấn đề, “Sao lại là mì nhỉ? Đáng nhẽ em phải sắp xếp chứ, sao lại quên mất nhỉ?” thào tự trách.

      sao! Spaghetty , giống với bữa trưa đâu, là kiểu Trung là kiểu Tây mà!” Lâm Tây Canh vội vàng an ủi.

      sao? sao chứ?” Lưu Ỷ Nguyệt truy vấn.

      ! sao!” Dù Lưu Ỷ Nguyệt nhìn thấy, Lâm Tây Canh vẫn gật đầu.

      “Tối nay em đợi về, bye bye!” Lưu Ỷ Nguyệt xong, định cúp máy.

      “Khoan !” Lâm Tây Canh vội vàng gọi lại, “ em, bà xã!” khẽ .

      “Ừm!” Lưu Ỷ Nguyệt ngượng ngùng cười rộ lên, rất ngọt ngào!

      “Em sao?” Lâm Tây Canh quên chế nhạo.

      phải!” Lưu Ỷ Nguyệt cuống quít phủ nhận.

      “Nhưng mà em chưa bao giờ!” Lâm Tây Canh cố ý giả giọng tức giận.

      buồn nôn!” Lưu Ỷ Nguyệt hờn dỗi.

      “Ha ha… Được rồi, trêu em nữa! Thư kí giục họp rồi! Tối gặp lại!” Lâm Tây Canh cười rộ lên, thậm chí có thể đoán được, lúc này, Lưu Ỷ Nguyệt nhất định đỏ mặt.

      Buông điện thoại trong tay, giương mắt nhìn thư kí cười trộm, “Cười gì vậy?” cố tình hỏi, hỏi xong liền đứng lên cầm bản ghi chép ra ngoài văn phòng, thư kí thấy vậy vội vã theo.

      “Tôi cười Lâm tổng vừa rồi và Lâm tổng mọi khi phải người, có phải sếp gọi điện cho phu nhân ?” Thư kí liều mình hỏi.

      Lâm Tây Canh sải bước, nghe vậy liền dừng lại, quay đầu cau mày hỏi, “Thế nghĩ tôi gọi điện cho ai?” cố tình bắt bẻ thư kí.

      “Đâu có, đâu có, phải tôi lung tung, mà là số người trong công ty đồn thổi…” Thư kí trẻ bị gương mặt hình của Lâm Tây Canh làm hoảng sợ, thầm nghĩ, vị Lâm tổng này đáng ra nên diễn kinh kịch mới đúng.

      “A, đồn thổi gì vậy?” Lâm Tây Canh tò mò hỏi, lại thấy vẻ mặt khó xử của thư kí, bắt đầu thương lượng, “Tôi bắt làm công, nếu , tháng này tăng gấp đôi tiền lương, còn trừ nửa.” Lâm Tây Canh vừa uy hiếp vừa dụ dỗ.

      Thư kí nghĩ tới túi tiền tháng này, hoặc là phổng phao, hoặc là xép lẹp, hai loại này kẻ ngốc mới chọn cách sau, “Có người , tám phần là Lâm tổng nuôi bồ nhí bên ngoài, nếu lại thay đổi nhanh như thế.” Thư kí hạ giọng, càng khiến những lời vừa rồi trở nên thần bí.

      Lâm Tây Canh dù bận nhưng vẫn ung dung chờ thư kí tiếp tục hết. Thư kí liếc mắt nhìn cấp , nuốt nuốt nước miếng, tiếp tục mật báo cho Lâm Tây Canh, “Từ người điên cuồng tăng ca thành mẫu đàn ông gia đình lí tưởng, ngày nào cũng về nhà đúng giờ. Hạn chế tối đa công tác, hơn nữa, mỗi khi ra ngoài còn gọi điện báo cáo, chỉ thế, lúc gọi điện còn thắm thiết đến buồn nôn, vân vân… Tóm lại, mọi người đồn rằng sếp có bồ nhí!” Thư kí càng càng càng hào hứng, cuối cùng còn thêm cả phần phụ họa, khoa tay múa chân, hoàn toàn quên mất nhân vật chính ở ngay trước mặt.

      “Đại khái cũng cung cấp ít thông tin nhỉ?” Lâm Tây Canh mơ hồ nhếch nhếch khóe môi, đuôi lông mày nhướn cao, với thư kí.

      “Ách…” Thư kí nghe vậy liền nghẹn họng, nhìn vẻ mặt Lâm Tây Canh, biết những việc lớn thành, mà ngay cả chức vụ nhoi này cũng trong trạng thái báo động.

      “Tháng này tiền lương tăng, cũng chẳng giảm, còn chuyện tăng lương năm sau sao nhỉ? Từ từ xem xét thành tích sau này!” Lâm Tây Canh chậm rãi , sau đó xoay người về phía phòng họp.

      “A! … Đừng mà! … Chuyện này sao lại tính toán như thế?” Thư kí phía sau Lâm Tây Canh ngừng gào thét.

      Lâm Tây Canh trước, khóe môi khẽ nhếch lên, dưới chân như có làn gió , nâng bước chân lướt rất nhanh. Nhận thấy những thay đổi của mình, vui vẻ, ra muốn thay đổi cũng khó, chỉ khó khi người ta khăng khăng cố chấp. Nhưng, thay đổi, Lưu Ỷ Nguyệt cũng thay đổi.

      Loại thay đổi này bắt đầu từ khi Lưu Ỷ Nguyệt bị bệnh.

      Nghĩ nghĩ lại, cuối cùng Lâm Tây Canh vẫn quyết định hết bệnh tình với . nắm lấy tay , tha thiết , “Ỷ Nguyệt! Em gắng lên, chúng ta cùng nhau gắng lên! Em, , còn có con, chúng ta cùng nhau cố gắng, được ?”

      Lưu Ỷ Nguyệt ngồi giường bệnh, tay bị gắt gao nắm lấy, ánh mắt cũng bị khóa chặt, “Ỷ Nguyệt! Đồng ý với , đừng nản lòng! Em nhất định khỏe lại! Tin !” Lâm Tây Canh khẽ dùng sức, hy vọng có thể cảm nhận được sức mạnh này.

      “Tin ?” nhìn chằm chằm ánh mắt Lưu Ỷ Nguyệt, hỏi.

      Đôi mày Lưu Ỷ Nguyệt khẽ dãn ra, khóe môi như như nụ cười, yên lặng , chỉ đơn giản hơi hơi gật đầu. Lâm Tây Canh mừng rỡ kéo vào ngực, “ tốt quá!” kìm được, reo lên.

      Dán mặt vào lồng ngực ấm nóng của , Lưu Ỷ Nguyệt nghe tiếng tim mạnh mẽ, ràng hơn bao giờ hết. Lần này, tiếng trái tim cũng như tiếng lòng , hòa vào làm . Dồn dập, mạnh mẽ, giống như Bản Giao hưởng Số 5 cung Đô thứ Op. 67 “Định mệnh” của Beethoven. Đó là những nốt nhạc được soạn vào thời gian khó khăn nhất trong cuộc đời Beethoven, nhưng lại là kỳ tích bừng sáng cả con đường nghệ thuật của ông.

      Lưu Ỷ Nguyệt cho Lâm Tây Canh, ra những lời đều nghe thấy hết, rằng , thể . Ban đầu, còn tưởng đó là do mộng mị, nhưng dần dần, cảm giác được nhiệt độ cơ thể ấm áp, tình tiết quen thuộc, giống như đêm nào đó ở Luân Đôn, cũng nằm giường bệnh, ôm , “ có việc gì, có việc gì, tốt thôi.” Còn nhớ, bên tai ngừng vang lên tiếng an ủi đứt quãng, đến khi tỉnh lại thấy cuộn mình sô pha.

      Khóe mắt ươn ướt, trước đó biết đâu mới là nơi dừng chân của mình, nhưng tại, biết, trái tim cũng dần dũng cảm hơn, cảm giác yên bình lan tỏa khắp người. mở to mắt, ngoài cửa sổ mảng tối om, bóng tối lại khiến khẽ rùng mình, nhưng biết, từ nay về sau, hề đơn độc.

      Lâm Tây Canh gục xuống giường, tay vẫn nắm chặt tay buông. Lưu Ỷ Nguyệt nâng tay lên, vuốt ve mái tóc , đột nhiên phát , tóc điểm bạc. người đàn ông chưa đến 40 tuổi, lại có thể bạc đầu chỉ sau đêm?

      Còn nhớ trước đây, như Tôn Ngộ nhảy ra từ tảng đá, đột nhiên ngáng trước mặt . Đáng ra vĩnh viễn cũng thể gặp nhau, nhưng cơ duyên xảo hợp, cuối cùng vẫn đến bên nhau. đẩy đến cái bẫy sắp đặt trước, rồi tận mắt nhìn đề phòng nhảy xuống…

      Pháo hoa cuối năm rực rỡ như vậy, là khiến ngạc nhiên, khiến vui mừng, rốt cuộc giây phút giao thừa, hề đơn độc. biết khi mua nhẫn tâm trạng thế nào, có lẽ thể ngờ được, vòng nhẫn ấy cuối cùng thể đeo lên tay hai người, lại thành gông xiềng trong lòng lẫn nhau.

      “Em chưa bao giờ biết chính em ảnh hưởng đến như thế nào đâu!”

      “Ỷ Nguyệt! Em nợ , biết ? Em nợ rất nhiều!”

      Lời lúc say đột nhiên vang vọng bên tai, đúng vậy! vẫn nghĩ cả thế giới này nợ mình, nhưng lại chưa bao giờ nghĩ rằng, bản thân cũng mang nợ người khác, hơn nữa còn nợ rất nhiều. thế gian này, là chủ nợ duy nhất của .

      “Tây Canh! Tây Canh!” Lưu Ỷ Nguyệt lay lay . Giọng như có bùa chú, lập tức khiến Lâm Tây Canh bừng tỉnh.

      “Sao vậy?” hoảng sợ hỏi. Đôi mắt trong suốt của dừng mặt , nét mặt nhu hòa, tựa như người khác.

      ngủ được sao?” Lâm Tây Canh thấy Lưu Ỷ Nguyệt lời nào, lại hỏi.

      “Ừm!” Lưu Ỷ Nguyệt gật đầu, “ lên đây được , mình em lạnh lắm!” xốc trăn lên, với chồng.

      Lâm Tây Canh khẽ cười, đoạn quay đầu về phía cánh cửa, “Nhưng y tá trách mắng” trêu ghẹo, có điều chưa xong tháo giầy chuẩn bị leo lên giường, miệng vẫn lẩm bẩm, “Sáng mai thừa dịp y tá chưa vào xuống, bằng bị mắng!”

      “Ha ha, được!” Lưu Ỷ Nguyệt trốn vào lồng ngực chồng, vui vẻ trả lời, “ ấm!” cảm thán.

      “Em là tảng băng sao? Sao lạnh thế?”

      “Em biết…”

      “Chắc chắn rồi!”

      “…”

      Trong phòng bệnh, hai vợ chồng thầm lúc lâu mới im lặng. Khi ánh nắng ban mai len lỏi qua tấm rèm, hai người vẫn ôm nhau ngủ ngon lành. Y tá đẩy cửa vào, thấy vậy vội vàng khẽ khép cánh cửa lại.

      Hai ngày sau, Lưu Ỷ Nguyệt được xuất viện. Theo lời dặn của bác sĩ, để vượt qua tác dụng phụ của thuốc, Lâm Tây Canh cầu Lưu Ỷ Nguyệt phải ghi lại tường tận ngày của .

      Người bệnh có tinh thần cũng có sức lực làm chuyện gì, càng nhàn rỗi càng cảm thấy cuộc sống trở nên vô nghĩa, từ đó bắt đầu xuất suy nghĩ coi thường mạng sống. Đại đa số người rơi vào tình huống này đều có thể nhận ra bình thường của chính mình, nhưng họ lại cho rằng mình có thể thay đổi tất cả. Bọn họ thường chọn phương pháp tiêu cực, đó là nằm chỗ và từ với chính mình: đợi cảm xúc của tôi tốt lên, tôi có thể… Nhưng, đến bao giờ cảm xúc mới tốt lên? Hình như cũng nằm trong khả năng khống chế của người đó.

      Đối mặt với tình huống này, mọi người thường rầu rĩ, nóng lòng muốn thoát khỏi lại biết nên bắt đầu từ đâu, chỉ có thể mờ mịt chờ đợi. ra, tình cảm, tư duy và hành vi của con người luôn tác động qua lại lẫn nhau. Trong ba thứ đó, thứ dễ dàng khống chế, dễ dàng thay đổi nhất chính là hành vi. Bởi vậy, khi cảm xúc tốt, người bệnh có thể thông qua việc chủ động thay đổi hành vi của chính mình để cải thiện cảm xúc. Vì vậy, tìm việc trước kia thích làm nhưng rất lâu lại chưa thực , sau đó lập ra kế hoạch để hoàn thành nó, dần dần gia tăng những việc có ý nghĩa hơn. Từ đó, người bệnh có thể phát , bản thân có thể làm rất nhiều việc, niềm thích cuộc sống nhờ đó cũng được tăng lên.

      Khi nghe bác sĩ tâm lý những lời này, Lâm Tây Canh nắm lấy tay Lưu Ỷ Nguyệt, khẽ hỏi, “Chuyện em rất thích nhưng lâu rồi chưa làm? Là chuyện gì nhỉ?”

      cần gấp gáp, hai người có thể từ từ nghĩ kĩ chút.” Bác sĩ cười hòa nhã, “Ngàn vạn lần đừng tự xem mình là người bệnh, người nhà cũng phải nhớ kĩ, cần quá chú ý, cũng cần lo lắng những chuyện linh tinh, chỉ cần tin tưởng là được. Tôi rất thích thái độ tích cực của hai vợ chồng, có nhiều người cự tuyệt bác sĩ tâm lý, cho rằng nếu làm như thế trở thành bệnh nhân tâm thần.”

      đường về nhà, Lâm Tây Canh tiện tay mở radio, đúng lúc chương trình ca nhạc, MC nam trầm ấm , “Hôm nay chúng ta cùng nhớ lại chút nền nhạc cũ. biết các bạn còn nhớ bài hát có tên là “I Just Called To Say I Love You” – Tâm qua điện thoại, là bài hát Âu Mĩ qua trình bày của Stevie Wonder ? Hôm nay, xin mời các bạn cùng thưởng thức lại ca khúc này. Hy vọng sau khi nghe xong, mọi người cũng có thể qua điện thoại với vợ mình, em!”

      Trong xe vang lên giai điệu quen thuộc, I Just Called To Say I Love You.



      chỉ gọi để em.

      Và đó là lời chân thành từ trái tim .
      Hai người cũng lên tiếng, cẩn thận lắng nghe từng giai điệu quen thuộc ấy, những rung động khi xưa lại ào ạt ùa về. Nhạc vừa hết, Lâm Tây Canh tắt radio, trong xe nhất thời yên tĩnh lạ thường.

      “Hôm đó, trong điện thoại với em, ‘Ỷ Nguyệt, nhớ em.’ hiểu sao em lại đột nhiên nhớ tới ca khúc này.” lúc lâu sau, Lưu Ỷ Nguyệt mới chậm rãi .

      “Nhớ lần đầu tiên nghe bài hát này bị ca từ cùng giai điệu ấy lay động. Khi đó, nghĩ ai mới có thể khiến chuyện đương qua điện thoại. Hồi ấy, mua được băng gốc, hay dùng máy ghi ghi lại, nghe hết lần này đền lần khác. ngờ hôm ấy em lại hát bài này.” Lâm Tây Canh cười .

      sao? Em cũng vậy. Ha ha…” Lưu Ỷ Nguyệt bật cười.

      Lâm Tây Canh nhìn thấy nụ cười sáng lạn hiếm thấy của , đột nhiên : “ biết chuyện em thích làm nhưng rất lâu rồi chưa làm!”

      “Chuyện gì?” Lưu Ỷ Nguyệt tò mò hỏi.

      “Hát!”

    5. Tiểu Yên

      Tiểu Yên Well-Known Member

      Bài viết:
      340
      Được thích:
      3,952
      Chương 73

      Lâm Tây Canh ấn chuông cửa, sau đó mỉm cười buông tay, đợi tiếng bước chân và tiếng thét vui sướng. Quả nhiên, chỉ lát sau nghe thấy tiếng bé kêu lên bên kia cánh cửa: “Ba ba, ba ba, ba ba về!”

      “Con thỏ ngoan ngoãn mở cửa nào!” Lâm Tây Canh cố ý giả giọng sói xám, ghé vào ván cửa, .

      mở! mở! Bé mở! Mẹ còn chưa về!” Bé ở trong nhà hát theo.

      “Ha ha…” Lâm Tây Canh cười rộ lên, ngày nào cũng hát như vậy vẫn biết chán, “Con ngoan, mở cửa cho ba ba nào!”

      Cánh cửa lạch cạch lúc bị bé đẩy ra, bé hưng phấn hô to, “Ba ba, ba ba, bay lên cao!” Bé dang rộng hai tay về phía Lâm Tây Canh. Lâm Tây Canh khom người, lập tức khiêng bé lên vai, “Cao chưa?” hỏi.

      “Cao! Cao! Bé cao hơn ba ba!” Bé trả lời.

      “Xuống nào con, ba ba vừa tan ca, mệt nào!” Lưu Ỷ Nguyệt với con ngồi vai chồng, bé nghe vậy lần nào cũng lắc đầu, chu miệng lớn tiếng phản đối, “ xuống! xuống!”

      sao! Ngồi cả ngày, coi như rèn luyện!” Lâm Tây Canh cười trả lời.

      chiều con thành quen!” Lưu Ỷ Nguyệt lườm chồng, chế nhạo.

      “Mẹ nổi giận!” Bé ngồi vai Lâm Tây Canh, .

      phải mẹ nổi giận, mà là mẹ ghen!” Lâm Tây Canh kéo bé xuống, ôm vào lồng ngực, tay còn lại vươn về phía Lưu Ỷ Nguyệt chưa kịp chạy trốn, “Ôm cả hai, mẹ nổi giận!” xong, còn quên đặt lên má Lưu Ỷ Nguyệt nụ hôn.

      “A! …” Lưu Ỷ Nguyệt lấy tay chùi chùi má, khinh bỉ nhìn Lâm Tây Canh, quên lầu bầu, “Càng ngày càng đừng đắn!”

      “Con cũng muốn! Con cũng muốn!” Bé cam tâm, lắc lắc mông , nhoài về phía Lâm Tây Canh đòi thơm.

      “Được! Bé cũng có!” Lâm Tây Canh đương nhiên bỏ qua cơ hội này, ôm con thơm lấy thơm để. Bé vẫn chưa vừa lòng, vừa cười vừa ầm ĩ gọi Lưu Ỷ Nguyệt, “Mẹ cũng muốn, mẹ cũng muốn!” Chưa xong bé nghiêng mặt về phía Lưu Ỷ Nguyệt, ý là để mẹ thơm. Lưu Ỷ Nguyệt thấy vậy, đành phải qua loa đặt lên má con nụ hôn gió kêu.

      “Được rồi! Thỏa mãn chưa? Xuống ăn cơm nào!” Lưu Ỷ Nguyệt nghiêm mặt, quên nhắc nhở hai cha con chơi đùa vui vẻ.

      Lâm Tây Canh buông con , ôm bé thẳng xuống nhà ăn, “Dì về rồi sao? Được việc ? Nếu đổi!” với Lưu Ỷ Nguyệt. Sau khi vợ bị bệnh, Lâm Tây Canh tìm dì giúp việc lâu dài, ban ngày đến giúp Lưu Ỷ Nguyệt chút việc nhà.

      “Ừm, dì tốt lắm!” Lưu Ỷ Nguyệt gật đầu ngồi xuống.

      ngày ba người cùng ăn tối, cả gian phòng ngập tràn giọng ríu rít của bé, chỉ lát sau, bạn kia ăn xong trước, tự mình nhảy xuống ghế, chạy đến trước mặt Lưu Ỷ Nguyệt, lôi kéo góc áo mẹ, “Mẹ! Mẹ! dạo! dạo!”

      “Con , chờ chút ! Ba mẹ còn chưa ăn xong, hơn nữa vừa mới ăn xong được dạo, đau bụng, nhớ ?” Lâm Tây Canh ngồi ở đầu kia, sờ sờ bụng với bé, “Tự chơi , được ?”

      “Dạ!” Bé gật gật đầu, tự mình chạy đến phòng khách chơi đùa.

      “Con nghe lời!” Lâm Tây Canh nhìn con ngoan ngoãn chơi, .

      “Còn thông minh nữa! Bình thường cần xem đồng hồ cũng có thể nắm thời gian về nhà. Ngày nào cũng vậy, cứ gần đến lúc ấy là lại ra ngồi chờ ở phòng khách!” Lưu Ỷ Nguyệt với chồng.

      sao?! cứ nghĩ con nghe thấy chuông cửa nên mới chạy ra.” Lâm Tây Canh kinh ngạc mở lớn miệng.

      “Ban đầu em cũng tưởng vậy, nhưng sau vài lần mới phát phải. Dường như trong cơ thể bé có đồng hồ, nhắc con đến lúc về nhà!” Lưu Ỷ Nguyệt cười .

      “Ha ha, thần kì!” Lâm Tây Canh bật cười vui vẻ.

      đừng đắc ý, nhìn , từ nay về sau phải làm sao bây giờ? Nếu về nhà con rất buồn, cần em quản, mà người đầu tiên quản chính là con đó!” Lưu Ỷ Nguyệt chế nhạo.

      “Ha ha, nghe em là áp lực!” Lâm Tây Canh vẫn cười như trước. Đây phải cuộc sống vẫn mong đợi sao? Trong nhà luôn có người đợi .

      Cơm nước xong, Lưu Ỷ Nguyệt thu dọn phòng bếp, sau đó nhà ba người theo thói quen cùng xuống lầu tản bộ. Theo lời bác sĩ, phong trào thể dục thể thao rất có ích cho việc phục hồi bệnh tình của Lưu Ỷ Nguyệt. Hai người nắm tay bé, bé ở giữa sôi nổi hát liên khúc thiếu nhi. Vừa thấy sân cát ở khu vui chơi, bé như ngựa hoang đứt cương, lập tức buông tay cha mẹ, chạy vọt về phía đó.

      Lưu Ỷ Nguyệt theo con vào sân cát, lấy bộ dụng cụ nghịch cát ra, ngồi xổm xuống cùng bé xây lâu đài.

      Lâm Tây Canh nhìn hai mẹ con, người ríu rít thôi, người kiên nhẫn lắng nghe. ngồi ở băng ghế ngoài sân cát, rút ra điếu thuốc, vừa hút thuốc vừa trầm tư. Cuộc họp chiều nay, Lâm Đông Dương cũng có mặt. Họp xong, ông gọi đến văn phòng.

      “Gần đây vợ con thế nào?” Ông hỏi. Lâm Tây Canh nhíu nhíu mày, từ khi nào cha lại quan tâm đến sức khỏe vợ ? linh cảm chẳng lành, nhất định quan tâm đột xuất này chỉ đơn giản như vậy.

      “Khá tốt! Bác sĩ , bệnh nhân có thể lạc quan như ấy nhiều lắm.” Lâm Tây Canh trả lời.

      “Rốt cuộc khi nào mới khỏi?” Lâm Đông Dương truy vấn.

      “Con biết!” Lâm Tây Canh trả lời như thế.

      biết? chị còn muốn sinh nữa ? hả?” Lâm Đông Dương nén giận được, liên tiếp hỏi, đến cùng cũng chỉ là vấn đề này thôi.

      “Con chưa nghĩ đến việc ấy, trước mắt chưa muốn. Ba cũng biết, Ỷ Nguyệt uống thuốc, thể mang thai.” Lâm Tây Canh vẫn kiên định trả lời như trước.

      “Chớp mắt bốn mươi, vợ cũng hơn ba mười, chờ đến khi vợ tốt lên… chị… chừng cả đời này cũng thể sinh nữa!” Lâm Đông Dương chỉ thẳng mặt con trai, . Lâm Tây Canh mặt đổi sắc nhìn chằm chằm cha, đương nhiên hiểu được dụng ý trong những lời ấy.

      “Ba, bọn con có bé!” Lâm Tây Canh trả lời Lâm Đông Dương.

      “Có có nhưng tóm lại bé cũng chỉ là con , sớm hay muộn cũng là người nhà khác!” Lâm Đông Dương cao giọng.

      “Bé vĩnh viễn là con con! Ba, rốt cuộc người muốn gì?” Lâm Tây Canh kiên nhẫn hỏi.

      “Tôi muốn , chị phải tính toán ! Ngộ nhỡ vợ sinh được, làm sao bây giờ?” Lâm Đông Dương gõ gõ mặt bàn, phát ra tiếng kêu “cộc… cộc…”

      Lâm Tây Canh cười lạnh, trả lời câu hỏi của cha, chỉ oán thầm trong lòng.

      “Tôi có đề nghị, nên về thương lượng với vợ chút. Tôi nghĩ đứng ở góc độ gia đình chúng ta, ấy nên phản đối, ai bảo ta có khả năng, nếu bé là con trai tôi cũng những lời này. tìm người đẻ thuê, để sinh con trai. Vợ vẫn là người Lâm gia như cũ, địa vị cũng thay đổi. Bên Gia Thịnh chắc cũng phản đối, ai cũng hiểu được thôi! Nhà chúng ta là hết cách, mới phải đưa ra hạ sách này!” Lâm Đông Dương vừa chăm chú nhìn con trai, vừa từ từ ra kế hoạch của mình.

      “Nhà chúng ta? Con hiểu nhà này gồm những ai?” Lâm Tây Canh hỏi, lửa giận hừng hực trong lồng ngực.

      “Đây là ý của mẹ và tôi.” Lâm Đông Dương trả lời.

      “Vậy người chưa cho mẹ con sao? Lâm gia có người dõi rồi đấy thôi, con nhớ Kì Kì vừa sinh con trai!” Lâm Tây Canh tựa tiếu phi tiếu .

      Sắc mặt Lâm Đông Dương lập tức đỏ bừng, cứng họng, trân trối chỉ vào con trai, “!”

      Lâm Tây Canh muốn cùng cha thảo luận chuyện này nữa, đứng lên, “Ba! Đề tài này dừng ở đây !” xong, Lâm Tây Canh bước ra cửa, tới nơi, dường như lại nhớ ra điều gì đó, xoay người, “Nhờ ba chuyển lời cho mẹ, cần lén lút gây áp lực cho Ỷ Nguyệt!”
      ~~~~~
      “Nghĩ đâu vậy?” Lâm Tây Canh đột nhiên bừng tỉnh, biết Lưu Ỷ Nguyệt ngồi xuống bên tự bao giờ, “Chuyện công việc à?” hỏi, vừa rồi thấy ngẩn người ngồi ghế, biết nghĩ gì.

      “Ừm, cũng phải chuyện gì lớn lắm, chỉ là mấy việc vặt em cũng biết thôi!” Lâm Tây Canh gật đầu. Lưu Ỷ Nguyệt nhàng tựa vào vào chồng, hai người cùng nhìn bé chơi đùa, “Nếu ai cũng giống con tốt, cần lo âu!” Lưu Ỷ Nguyệt khẽ .

      “Có lẽ con cũng có những nỗi muộn phiền riêng, chỉ là chúng ta biết thôi!” Lâm Tây Canh trả lời.

      “Có lẽ! Em chỉ hy vọng còn bình an, khỏe mạnh, vui vẻ, về phần tương lai thế nào cũng quan trọng. sao?” Lưu Ỷ Nguyệt hỏi.

      “Ừm, cũng nghĩ vậy! Chỉ cần con vui vẻ là tốt rồi!” Lâm Tây Canh trả lời. ra nguyện vòng càng đơn giản càng khó thực , cũng giống như những chữ càng đơn giản càng có nhiều cách viết khác nhau. thầm nghĩ.

      “Nhưng mà, vui vẻ đơn thuần đâu dễ dàng như vậy.” Lưu Ỷ Nguyệt tựa như nghe được tiếng lòng chồng, khỏi . Lâm Tây Canh chỉ biết nắm tay , cần ngôn ngữ, cả hai đều có thể hiểu được tâm ý của đối phương.

      Dưới dạy dỗ của Lâm Tây Canh, bé có thể ngủ mình, thậm chí mình phòng. Hằng đêm, Lưu Ỷ Nguyệt đều ru bé ngủ, đêm nay cũng vậy. Trước khi nhắm tịt mắt lại, bé còn quên lẩm bẩm câu, “Mẹ, ngủ ngon!”

      “Ngủ ngon, cục cưng! Mơ đẹp!” Lưu Ỷ Nguyệt nhàng hôn lên má con, sau đó đứng dậy, xoay người ra ngoài. Lâm Tây Canh dựa vào cửa, cười nhìn vợ. “Suỵt! Khẽ thôi, con vừa ngủ!” Lưu Ỷ Nguyệt đặt ngón trỏ lên môi, nhắc nhở chồng.

      Hai người tựa vào nhau, đứng ở cửa nhìn con ngủ ngon lành, thấy mãi con có động tĩnh gì mới yên tâm về phòng. Nằm giường, Lâm Tây Canh theo thói quen ôm lấy Lưu Ỷ Nguyệt.

      xem em là con à?” Lưu Ỷ Nguyệt cười chế nhạo.

      “Con là bảo bối , em là bảo bối lớn!” Lâm Tây Canh ghé sát vào tai , trả lời, “Đều là bảo bối của !”

      “Nổi hết da gà rồi này!” Lưu Ỷ Nguyệt xoa xoa cánh tay, sẵng giọng.

      “Ha ha, Lâm Tây Canh bật cười thích thú, lồng ngực theo đó rung lên. Khóe môi chạm vào cần cổ mềm mại của , nhàng in chặt bờ môi lên đó, từ từ lên, hai tay ôm chặt . bày tay chậm rãi dời xuống, vừa thăm dò vừa ra sức kiềm chế.

      “Tây Canh!” Lưu Ỷ Nguyệt khẽ kêu lên, cảm nhận được bụng dưới cương cứng, nghe thấy hơi thở gấp gáp, nóng hổi của .

      “Ỷ Nguyệt!” Lâm Tây Canh mơn trớn làn da mềm mại của cổ, lồng ngực phập phồng, nhưng Lưu Ỷ Nguyệt trong lòng vẫn cứng nhắc như trước. “ biết! biết!” ngừng lẩm bẩm, ngừng ra lệnh cho bản thân.

      “Giai đoạn đầu bị bệnh, dục vọng có thể giảm bớt, đàn ông có thể bị liệt dương, phụ nữ lại mất cảm giác ham muốn!” Bác sĩ tâm lý từng với Lâm Tây Canh, “Hai người là vợ chồng, vấn đề này trực tiếp ảnh hưởng đến mối quan hệ của chị. phải thông cảm cho vợ, ấy cũng muốn như thế. từng có người chồng chịu đựng được, thể cùng vợ vượt qua, càng khiến bệnh tình người bệnh thêm trầm trọng. Tôi rất mong chuyện này xuất trong trường hợp của chị, tuy rằng, tôi biết chuyện này thực rất khó.”

      “Tây Canh! xin lỗi!” Lưu Ỷ Nguyệt vô cùng áy náy, .

      “Đừng cử động! Ỷ Nguyệt! Để ôm lát thôi!” Lâm Tây Canh ôm chặt lấy Lưu Ỷ Nguyệt.

      Lưu Ỷ Nguyệt vẫn nhúc nhích, tuy rằng bị ôm đến khó thở, nhưng biết, lúc này còn thống khổ hơn . Tay đặt lưng , cảm nhận được luồng khí nóng hừng hực từ cơ thể .

      chậm rãi đưa tay xuống, lòng bàn tay hơi lạnh chẳng những thể làm giảm nhiệt độ cơ thể , mà còn hoàn toàn ngược lại, “Ỷ Nguyệt! Xin em! Đừng nhúc nhích!”

      “Em muốn giúp !” Lưu Ỷ Nguyệt khẽ trả lời, vừa xong, liền từ từ đưa tay vào hạ thân Lâm Tây Canh.

      “Ỷ Nguyệt!” Lâm Tây Canh hạ giọng kêu lên.

      “A… Đừng ầm ĩ!” Lưu Ỷ Nguyệt dịu dàng như với bé, dỗ dành Lâm Tây Canh. Tay nhịp nhàng di động…

      “A!” Lâm Tây Canh vùi mặt vào cổ Lưu Ỷ Nguyệt, phát ra tiếng rên rỉ thể kiềm chế.

      “Tây Canh! Cám ơn ! I love you!” Bờ môi Lưu Ỷ Nguyệt tìm đến vành tai Lâm Tây Canh, dùng ngoại ngữ ra lời .

      “Bà xã! Me too!” Lâm Tây Canh quên học theo.

      Hai người nhìn nhau người, trong mắt ngập tràn hình ảnh đối phương.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :