1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Quá Yêu - Lê Tư (78c)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Tiểu Yên

      Tiểu Yên Well-Known Member

      Bài viết:
      340
      Được thích:
      3,952
      Chương 59

      Khi bé được mười tháng tuổi, Lưu Ỷ Nguyệt bị Lâm Tây Canh kéo đến phòng đăng kí kết hôn, nhưng trước đó, vẫn mượn cớ bé còn để kéo dài thời gian.

      Cuối cùng vẫn phải để bác ra mặt, “Bé mười tháng rồi, cũng nên cai sữa thôi!”

      “Cai sữa?” Lưu Ỷ Nguyệt nhíu màu hỏi.

      “Đúng vậy, cai sữa. Giờ bé có thể ăn nhiều thứ, tối cũng cần bú, cai còn làm gì nữa?” Bác cười tủm tỉm, .

      “Vậy cai !” Lâm Tây Canh đứng cạnh nghe thế, vội vàng quyết định.

      “Em còn chưa nghĩ xong!” Lưu Ỷ Nguyệt thầm.

      cần nghĩ nữa, để con ở nhà với bác mấy ngày, em về thành phố với .” Lâm Tây Canh đơn phương quyết định.

      nghĩ con đồng ý sao?” Lưu Ỷ Nguyệt nhìn vẻ mặt ngơ ngác của bé, cười nhạo.

      Lâm Tâm Canh cười tít mắt, đến trước mặt bé, “Con , đồng ý ?” vừa , đầu ngón tay vừa đùa nghịch cằm bé. Đây là trò Lâm Tây Canh vẫn hay đùa với bé, mỗi lần như vậy, bé đều ngừng gật đầu.

      “Được rồi, em xem, còn vấn đề gì nữa!” Lâm Tây Canh quay lại, với Lưu Ỷ Nguyệt. dở khóc dở cười nhìn bé gật đầu như giã tỏi, sao lại quên chính là lão hồ ly trong nhà chứ?

      Lưu Ỷ Nguyệt định về căn hộ của trước, Lâm Tây Canh nhíu mày hỏi, “Về làm gì?” Lưu Ỷ Nguyệt mở to mắt, nhìn , , “Em lấy giấy đăng kí trước đây , chẳng lẽ làm thủ tục cần sao?”

      Hai người về tới căn hộ của Lưu Ỷ Nguyệt, năm xa cách, lúc này đây, đứng trong phòng khách cảm xúc vô cùng lẫn lộn. Trong phòng phủ lớp bụi dày, thiếu vắng hơi người.

      Đây là nơi bà chủ để lại cho . Năm đó, bà chủ còn để cả giấy tờ kinh doanh và hộ khẩu lại cho , mà để chuyển về quê quán.

      bước vào phòng ngủ, mùi hôi nồng nặc xộc thẳng vào mùi. Lưu Ỷ Nguyệt vội vàng chạy đến mở cửa ban công, vừa xoay người lại liền nhìn thấy khuôn mặt đăm chiêu của Lâm Tây Canh, biết nhớ tới chuyện gì. Lưu Ỷ Nguyệt hỏi, có lẽ phải chuyện vui vẻ gì!

      đến trước giường, mở ngăn kéo tủ, lấy hộ khẩu và giấy đăng kí kết hôn ra.

      Cất tất cả vào túi xong, Lưu Ỷ Nguyệt với Lâm Tây Canh, “Em muốn dọn dẹp chút.”

      “Dọn dẹp? Dọn dẹp làm gì?” Lâm Tây Canh khó hiểu hỏi.

      “Cả nhà mốc meo hết rồi.” Lưu Ỷ Nguyệt chỉ xung quanh, khịt khịt mũi, ý bảo khí sạch .

      cần dọn, dù sao cũng ở đây. Nếu em muốn, hôm nào đó quay lại xem xét chút.” Lâm Tây Canh lập tức từ chối ý định của .

      Lưu Ỷ Nguyệt bĩu môi, tiếp, chỉ lần nữa mở cửa ngăn kéo lấy ra khung ảnh, sau đó , “ cần, em chỉ lấy thứ này thôi.”

      Lâm Tây Canh chú ý tới người phụ nữ trong ảnh, tò mò hỏi, “Ai vậy?”.

      “Bà chủ quán bar.” Lưu Ỷ Nguyệt giọng trả lời, ngón tay nhàng lướt qua mặt kính, giống như làm mạnh quá làm phiền người trong ảnh.

      Lâm Tây Canh liếc mắt nhìn, đó là người phụ nữ rất xinh đẹp, gương mặt có nét từng trải.

      “Rất đẹp!” .

      “Ừm!” Lưu Ỷ Nguyệt gật đầu, “Đúng là rất đẹp, hấp dẫn hơn em nhiều, chỉ tiếc bà ra quá sớm. Trước đây bà rất thích làm đẹp, sau khi bị bệnh, bà cho người khác gặp mặt, bà hy vọng, trong trí nhớ những người đó, bà vẫn là người xinh đẹp.” Lưu Ỷ Nguyệt lại chìm trong kí ức, đây là lần đầu tiên kể với người khác về bà chủ. cũng muốn nhớ lại hình ảnh bà chủ những ngày bệnh nặng, trong kí ức của , bà vẫn luôn là người phụ nữ xinh đẹp, tao nhã.

      Lâm Tây Canh yên lặng lắng nghe, có lẽ nên cảm ơn người phụ nữ này. có bà, có Lưu Ỷ Nguyệt ngày hôm nay, càng có Lâm Tây Canh đứng bên cạnh lúc này.

      thôi!” Lưu Ỷ Nguyệt nghĩ nữa, cuộc sống tương lai còn chờ , thể tiếp tục chìm đắm trong quá khứ như vậy được.

      Tới cửa phòng đăng kí, Nhị Hắc sớm chờ hai người ở cửa.

      “Nhị Hắc!” Lưu Ỷ Nguyệt vừa nhìn thấy cậu ta, cảm giác như gặp lại người thân, vội vàng chạy đến.

      “Chị, chị khỏe ? Sao hình như béo lên chút nào vậy? Lại còn có vẻ gầy nữa!” Nhị Hắc nhìn Lưu Ỷ Nguyệt lượt, lại đảo mắt liếc Lâm Tây Canh cái, giống như nghĩ Lưu Ỷ Nguyệt bị ngược đãi.

      gầy đâu, thế này gọi là rất biết giữ gìn!” Lưu Ỷ Nguyệt vừa vuốt mặt vừa cười rạng rỡ.

      “Vào thôi!” Lâm Tây Canh đứng sau hai người, xụ mặt nhắc nhở.

      Có nhà ai ba người đăng kí kết hôn chưa? Lưu Ỷ Nguyệt biết, chỉ thấy vẻ mặt nhân viên công vụ vô cùng kì quái, nhìn bọn họ như sinh vật lạ cần được nghiên cứu. ly hôn và kết hôn gần như cùng lúc, chỉ cách nhau khoảng thời gian từ gian phòng này sang gian phòng khác. Từ ly hôn đến kết hôn, từ vợ Nhị Hắc thành vợ Lâm Tây Canh, thay đổi chóng vánh này khiến nhất thời thích ứng kịp.

      Ra khỏi phòng đăng kí, Lâm Tây Canh vào tai , “Em đến bãi đỗ xe chờ !”

      Lưu Ỷ Nguyệt bước xuống, tò mò quay đầu lại, thấy Lâm Tây Canh và Nhị Hắc đứng chuyện cách đó xa, “…” buột miệng, vốn định hỏi “ định làm gì?” nhưng nhìn vẻ mặt bình tĩnh của hai người lại nghĩ có lẽ cần thiết. cười, coi như “cuộc chuyện giữa những người đàn ông” !

      Lưu Ỷ Nguyệt đứng trước bãi cỏ, ngẩng đầu lấy tay che trán, nhìn bầu trời xanh thẳm cao. hiểu sao, màu xanh ấy hôm nay đặc biệt!

      “Nhìn gì vậy?” Giọng Lâm Tây Canh kéo những suy nghĩ vẩn vơ của lại.

      buông tay, cúi đầu nhìn , “ hẹn Nhị Hắc có việc gì vậy? Lại uy hiếp người khác hả?” Lưu Ỷ Nguyệt ra vẻ tức giận hỏi.

      “Ha ha, em đừng nghĩ hư hỏng như vậy được ?” Lâm Tây Canh lắc đầu cười khổ, “Trong lòng em bá đạo như vậy sao?”

      “Quá bá đạo ấy, phải sao?” Lưu Ỷ Nguyệt xòe hai tay, ra vẻ hết cách.

      “Được rồi, lên xe nào bà xã!” Lâm Tây Canh muốn tiếp tục tranh cãi với , so với lạnh nhạt hơn tháng trước, thực thích lúc này hơn.

      Lưu Ỷ Nguyệt rụt cổ lại, ràng cách xưng hô này hoàn toàn dễ thích ứng.

      Xe giữa thành phố, ở nông thôn thời gian, Lưu Ỷ Nguyệt thực chán ghét khung cảnh ồn ào này. Nếu có thể, thà rằng ở lại Phong Đình tĩnh lặng cả đời. Xe dần dần ra khỏi thành phố, Lưu Ỷ Nguyệt thấy cột mốc đường hoàn toàn xa lạ.

      đúng a! Lúc chúng ta đến đâu đường này?” quay đầu .

      “Biết rồi hả?” Lâm Tây Canh cười xảo quyệt.

      đâu vậy? về Phong Đình sao?” Lưu Ỷ Nguyệt lo lắng hỏi.

      có ba ngày nghỉ.” Lâm Tây Canh chỉ trả lời như vậy.

      Lưu Ỷ Nguyệt nghiêng đầu suy nghĩ chút, ba ngày nghỉ, ba ngày của riêng bọn họ sao? Nghĩ đến đây, mặt nóng bừng lên, lại sốt ruột hỏi, “Con sao? Trước giờ em chưa xa con bao giờ, sợ con khóc mất.”

      “Rồi quen, bác , lúc cai sữa tốt nhất em nên ở bên con.” Lâm Tây Canh quên lấy cớ bé cai sữa.

      “Có phải thông đồng với bác từ trước rồi ?” Lưu Ỷ Nguyệt sẵng giọng hỏi.

      “Vợ à, oan uổng quá! Bà nội và bác đều là người của em mà!” Lâm Tây Canh cười xấu xa chế nhạo.

      “Hừ! Người của em!” Lưu Ỷ Nguyệt lẩm bẩm, xoay người ra cửa sổ, mặc kệ , nhắm mắt giả vờ ngủ.

      Lâm Tây Canh nhìn , khỏi cảm ơn Triệu Uyển Nghi lần nữa. Dụ địch vào bẫy, ngừng mềm hóa, xem ra bà nội còn quen đọc binh thư, mới có thể kéo hai người từ đoạn đường cùng đến ngày hôm nay như vậy.

      “Ỷ Nguyệt! Ỷ Nguyệt! Dậy , đến rồi!” Lưu Ỷ Nguyệt mơ màng mở mắt, thấy Lâm Tây Canh ghé sát vào mặt . “A!” hoảng sợ, nhìn bốn phía lúc này mới định thần lại được.

      “Đây là đâu?” ngơ ngác hỏi.

      núi, giữa khu nghỉ dưỡng suối nước nóng.” Lâm Tây Canh .

      “Núi?” Lưu Ỷ Nguyệt bước khỏi xe, nhìn những tòa biệt thự sang trọng trước mặt, “Đúng là phù sa chảy ruộng ngoài, gian thương!” cười mỉa. Trung tâm núi nghỉ dưỡng suối nước nóng là sản nghiệp của Lâm thị, quả cao cấp. Khu nghỉ dưỡng này nằm ở ngoại ô thành phố, có suối nước nóng, lại dựa lưng vào núi, cảnh sắc hợp lòng người.

      “Giờ em là bà xã của gian thương rồi. Nào, nữ địa chủ, mời vào!” Lâm Tây Canh khách khí phản kích, thầm nghĩ, phụ nữ nhất định được quá chiều chuộng.

      kéo Lưu Ỷ Nguyệt bước lên bậc thềm biệt thự, lòng bàn tay hai người đều ướt đẫm mồ hôi. Đây là tuần trăng mật sao? Lưu Ỷ Nguyệt băn khoăn, tuần trăng mật đầy bất ngờ! Rốt cuộc dự tính bao lâu, lại thương lượng với bác thế nào? Lưu Ỷ Nguyệt vừa bước lên từng bậc thang vừa ngừng tự hỏi.

      Cánh cửa mở ra trước mắt, nội thất vô cùng sang trọng. Lưu Ỷ Nguyệt như lạc vào chốn thần tiên, mắt chữ A miệng chữ Ô, vô cùng choáng ngợp.

      Lưu Ỷ Nguyệt sờ đông sờ tây, đồ dùng bóng loáng, mặt gương sáng bóng, phản chiến vẻ mặt hồi hộp, lo lắng của . Ở Phong Đình, dưới mái nhà, nhưng còn bé ở giữa nên chưa thực có gì chuyển biến. Đêm nay phải làm sao bây giờ? Lưu Ỷ Nguyệt cắn cắn môi dưới, thầm nghĩ.

      Lâm Tây Canh sau , nhìn bóng lưng cứng nhắc của , than .

      muốn nghỉ lúc sao? Phòng ngủ ở lầu.” xong, xoay người lại, chỉ chỉ lên lầu.

      cần, em ngủ đủ xe rồi. Em… Em đói bụng.” Lưu Ỷ Nguyệt vội vàng lắc đầu.

      “Ở đây có phòng bếp, cho người chuẩn bị thực phẩm rồi, em xem xem.”

      Lưu Ỷ Nguyệt theo Lâm Tây Canh vào phòng bếp, mở tủ lạnh ra, quả nhiên bên trong có đủ loại đồ ăn thức uống, lại còn là loại hảo hạng nữa!

      “Nhiều quá, sao ăn hết được?” Lưu Ỷ Nguyệt khẽ phàn nàn, xong liền xắn tay áo, bắt đầu nấu cơm.

      Bữa cơm khó nhọc trôi qua, ai kịp thưởng thức, chỉ thầm quan sát đối phương.

      Ăn xong, Lâm Tây Canh ngồi xem TV ở phòng khách, Lưu Ỷ Nguyệt liền về phòng ngủ trước. mở tủ quần áo, bên trong đầy đủ quần áo mới tinh, còn có nội y, váy ngủ, càng thêm khâm phục chu đáo của .

      Lâm Tây Canh nhìn đồng hồ, đoán chừng chuẩn bị xong xuôi, lúc này mới tắt TV, lên lầu.

      Phòng ngủ tối đen, dựa vào ánh trăng bên ngoài, Lâm Tây Canh thấy Lưu Ỷ Nguyệt cuộn mình giường.

      Lưu Ỷ Nguyệt mệt mỏi, quả ngủ.

      Lâm Tây Canh rửa mặt xong, lúc nằm lên giường nghe thấy tiếng hít thở đều đều. “Ha ha…” lắc đầu cười khẽ, nâng mặt lên, thấy ngủ say, “Lưu Ỷ Nguyệt, em đúng là…ngoan lắm!” Lâm Tây Canh cắn răng thầm.

      khó chịu lật gối lại, khắc đáng ngàn vàn, ngày vàng để ngủ quên, “Đây là đêm tân hôn của tôi sao?” Lâm Tây Canh nhịn được tự hỏi.

      Nửa đêm, Lưu Ỷ Nguyệt theo thói quen tỉnh dậy, thấy người bên cạnh mới giật mình nhớ ra mình ở đâu. có con ở giữa, khoảng cách hai người gần, cơ hồ cảm nhận được từng hơi thở của , trái tim đập dữ dội, như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

      Thần kinh nhạy cảm giống như cảm nhận được thay đổi của người bên cạnh, Lâm Tây Canh đột nhiên mở mắt.

      “Ôi, mẹ tôi!” Lưu Ỷ Nguyệt bị dọa cho giật mình.

      Ngay khi định xoay người lại, Lâm Tây Canh nhanh hơn bước, chặn lại, “Em dám xoay lại xem!” Giọng lúc mới tỉnh ngủ cảm giác vô cùng nguy hiểm.

      “Dọa chết người!” Lưu Ỷ Nguyệt khuất phục, ra sức đấm .

      “Em xem!” Lâm Tây Canh nghiến răng.

      “Sao vậy?” Lưu Ỷ Nguyệt tiếp tục giả ngơ.

      “Em !” Lâm Tây Canh kéo sát lại, mặt bất giác đỏ bừng.

      gì vậy? phải ngủ sao?” cụp mắt, lẩm bẩm.

      “Ha ha, ngủ? Lúc em ngủ thơm lắm! Ngủ no chưa?” Lâm Tây Canh chất vấn.

      “Chưa, đừng cản em, muộn chưa? Ngủ tiếp !” Lưu Ỷ Nguyệt nhìn lướt qua cửa sổ, thấy màn đêm đen kịt bên ngoài, tia sáng.

      “Ngủ cái đầu em, xem trừng phạt em thế nào.” Lâm Tây Canh giữ chặt hai tay , khiến thể động đậy, mặt ngày càng áp sát. “A!” Lưu Ỷ Nguyệt sợ hãi kêu lên.

      Lâm Tây Canh nhân cơ hội này đưa răng nanh tách bờ môi ra, đầu lưỡi len lỏi vào trong, chặn lại những lời phàn nàn của . “Đừng…” Lưu Ỷ Nguyệt giãy dụa kêu rên.

      Nhưng càng giãy dụa càng cổ vũ dục vọng trong . tay khóa hai tay lại, tay kia mò đến vạt váy ngủ, dùng sức túm lấy, sau đó “roạt” tiếng, chiếc áo ngủ bị xé rách được vứt gọn gàng cuối giường.

      Lưu Ỷ Nguyệt thấy cả người nóng rừng, cảm giác như mặt sắp bốc cháy đến nơi.

      Lâm Tây Canh hài lòng cảm nhận nhiệt độ cơ thể , còn có bầu ngực cao ngất, mềm mại. Nơi ấy, đêm nào cũng chỉ có thể nhìn bé chiếm đoạt, đêm nay cuối cùng cũng thuộc về .

      Quá khứ tươi đẹp ào ạt ùa về, từng động tác, từng hơi thở.

      Lâm Tây Canh gục đầu, tham lam thưởng thức bầu ngực sữa, “A, chút…” Lưu Ỷ Nguyệt rên rỉ.

      Lâm Tây dường như nghe thấy, cách biệt hơn năm, lúc này sao có thể nhàng cho được? Rất lâu sau mới chịu thả ra…

      buông tay, rất nhanh cởi sạch quần áo hai người, ngay cả chăn gối cũng bị ném xuống cuối giường. giường, chỉ còn bà xã quyến rũ vạn phần.

      Lâm Tây Canh cho Lưu Ỷ Nguyệt cơ hội hít thở, nặng nề va chạm. Lưu Ỷ Nguyệt nhìn người đàn ông trong bóng đêm này, như thuộc về đêm tối, chỉ có lúc này mới là chân nhất.

      Lưu Ỷ Nguyệt xụi lơ nằm giường, ngừng rên rỉ. Lâm Tây Canh cúi xuống, ôm trọn vào lòng, thầm vào tai , “Thoải mái ?”

      Lâm Tây Canh cười, âu yếm nhìn Lưu Ỷ Nguyệt, gương mặt trong đêm, chỉ có đôi mắt ngừng lay động, Nhớ tới bờ đê, nhớ tới Luân Đôn, đều là ánh mắt này hấp dẫn . Càng thể quên ánh mắt khi thấy lần đầu tiên trở về Phong Đình, đôi mi ấy, nụ cười ấy…

      Động tác của chậm lại, hơi thở hai người hòa quyện với nhau, hấp dẫn hơn bất kì loại nước hoa nào. Bởi vì tình chính là duy nhất!

      đưa tay vuốt lại mái tóc rối tung của , nâng gương mặt lên, âu yếm nhìn làn da mịn màng, ửng hồng.

      “Đây là đêm tân hôn của chúng ta!” Lâm Tây Canh hôn gương mặt , thầm.

    2. Tiểu Yên

      Tiểu Yên Well-Known Member

      Bài viết:
      340
      Được thích:
      3,952
      Chương 60

      Lưu Ỷ Nguyệt bị tiếng chim ríu rít ngoài cửa sổ đánh thức. Khoảng chăn bên người nguội lạnh giúp biết giường lớn chỉ còn mình, biết Lâm Tây Canh rời giường từ khi nào.

      rửa mặt xong liền xuống lầu, cả biệt thự vô cùng im ắng, giống như chỉ có mình vậy.

      Lưu Ỷ Nguyệt vào phòng bếp, tối qua được ăn no, hơn nữa lại phải “vận động” quá sức, lúc này cái bụng ngừng biểu tình.

      Mở tủ lạnh, đồ ăn thừa hôm qua vẫn còn, để hết trong hộp lớn, lại lười tìm ghế ngồi, cứ thế dựa vào bàn ăn.

      Lâm Tây Canh tìm thấy Lưu Ỷ Nguyệt ở phòng bếp, mặt bộ áo ngủ, quay lưng về phía chỉ để lộ bắp chân trắng nõn, cả dép cũng thèm , vô cùng tự do tự tại.

      “Ăn gì vậy?” đến trước mặt , hỏi.

      Lưu Ỷ Nguyệt đầy miệng cơm, nghẹn ứ thể trả lời được, tự hỏi biết mới đâu về.

      “Mùi vị tồi!” Lâm Tây Canh nhân tiện nắm lấy tay Lưu Ỷ Nguyệt, đưa thìa cơm vào miệng mình.

      có thấy vậy, đây là thìa của em!” Lưu Ỷ Nguyệt thấy làm vậy vội vã kêu lên.

      “Chúng ta là vợ chồng, cần gì câu nệ.” Lâm Tây Canh dùng ánh mắt trêu đùa nhìn lượt, hoàn toàn bị hấp dẫn ở phần da thịt nõn nà nơi cổ áo.

      “Hâm!” Lưu Ỷ Nguyệt sẵng giọng, giật thìa về tay mình, lại chú ý tới ánh mắt nóng rực của , liền luống cuống nắm lấy vạt áo.

      “Sao trong hộp cái gì cũng có vậy?” Lâm Tây Canh nhìn hộp cơm, hỏi.

      “Đồ ăn thừa hôm qua dồn hết vào hộp này, đương nhiên cái gì cũng có, muốn ăn đừng miễn cưỡng, có thể tự làm lấy!” Lưu Ỷ Nguyệt chế nhạo.

      thế sao? liên quan, cũng kén ăn, đừng ăn nhanh vậy, để cho chút !”

      Hai người đứng trước bàn, tranh giành hộp cơm thừa, mùi vị hấp dẫn. Đến khi no bụng, Lưu Ỷ Nguyệt mới trừng mắt nhìn , bắt đầu hỏi tội, “Sao điện thoại trong phòng gọi được ra ngoài?”.

      “Ách, để họ cắt liên lạc.” Lâm Tây Canh thuận miệng đáp.

      “Cắt? Sao lại vậy?” Lưu Ỷ Nguyệt híp mắt hỏi.

      cho em gọi điện về Phong Đình.” Lâm Tây Canh lập tức trả lời.

      “Vì sao? Em muốn nghe tiếng con, biết con thế nào?” Lưu Ỷ Nguyệt buồn bực . Lúc tỉnh dậy, việc đầu tiên làm là nhấc điện thoại đầu giường, định gọi về hỏi bác xem bé đêm qua thế nào, nhưng kiểu gì cũng gọi được, chỉ có giọng đơn điệu “Bạn có quyền gọi ngoại tuyến”, ngờ lại là Lâm Tây Canh cố ý.

      “Con ổn thôi. Có bà nội, bác hai người sao có thể hại con được.” Lâm Tây Canh quyết tâm an ủi. Điện thoại di động của Lưu Ỷ Nguyệt được tắt nguồn từ lâu, thế nên liền cắt đứt thông tin liên lạc của biệt thự nữa. Ba ngày này, hoàn toàn chỉ thuộc về hai người bọn họ.

      “Em bà nội và bác tốt. Chỉ là nhớ con, nhớ sao?” Lưu Ỷ Nguyệt hỏi lại.

      “Nhớ!” Lâm Tây Canh nặng nề gật đầu. Mỗi lần đường từ thành phố về nhà, hoặc từ nhà trở lại thành phố, đều nhớ đến thiên thần của mình. “Thế nên em phải hiểu tâm trạng của chứ? Sao em có thể tách riêng hai chúng ta ra?”.

      “Là muốn, phải em!” Lưu Ỷ Nguyệt cúi thấp mặt, thầm. Lời này chẳng khác gì gáo nước lạnh tạt vào lòng Lâm Tây Canh.

      xin lỗi! xin lỗi!” Lâm Tây Canh biết mình lỡ lời, vội vàng ôm lấy Lưu Ỷ Nguyệt, “Ỷ Nguyệt! Chúng ta chuyện quá khứ nữa, được ? Vì bé, nữa nhé!” ngừng thào bên tai .

      Lưu Ỷ Nguyệt vùi đầu trong lòng , thầm nghĩ, con đường phía trước rốt cuộc có thứ gì chờ , chờ hai người bọn họ. Có thể giống như hạnh phúc cổ tích ? Hạnh phúc? Rốt cuộc có vị gì? Có lẽ chính là vị hộp cơm hai người tranh nhau, là vị nhớ nhung muốn gọi điện thoại cho bé.

      cho em mượn di động !” Lưu Ỷ Nguyệt đột nhiên nghĩ ra, ngẩng phắt đầu khỏi ngực .

      “A….” Lâm Tây Canh cười khổ, lắc đầu, “Mai về rồi, đừng gọi!”

      “Lâm Tây Canh, em ghét !” Lưu Ỷ Nguyệt oán giận trả lời, vừa vừa đẩy ra, bĩu môi xoay người bước .

      “Ỷ Nguyệt! Ỷ Nguyệt!” Lâm Tây Canh sờ sờ mũi, buồn cười đuổi theo .

      “Em phải về nhà, em phải về Phong Đình!” Lưu Ỷ Nguyệt la lên.

      “Em về kiểu gì?” Lâm Tây Canh cười hỏi.

      Lưu Ỷ Nguyệt quay đầu, thở hổn hển, trừng mắt nhìn Lâm Tây Canh cười xấu xa, “Em bộ về!” nhe răng .

      “Ha ha…” Lâm Tây Canh cười thành tiếng, kéo về phía mình, “Đừng làm loạn! Mai về ! Giờ em là bà xã của , phải đặt trái tim lên người chứ?” bá đạo tuyên bố chủ quyền.

      tránh ra, em ghét !” Lưu Ỷ Nguyệt vừa vỗ ngực vừa hung hăng mắng, cuối cùng thành tiếng thét chói tai, “A! Thả em xuống! muốn làm gì? Thả em xuống!” bị Lâm Tây Canh xốc ngược lên vai.

      Lâm Tây Canh khiêng Lưu Ỷ Nguyệt về phòng ngủ lầu, ném xuống giường. Lưu Ỷ Nguyệt còn hoa mắt chóng mặt chưa kịp đứng dậy bị Lâm Tây Canh đè xuống. “ hâm à? Đau!” cả kinh .

      “Khỏe như thế, xem ra nghỉ ngơi đủ rồi!” Lâm Tây Canh xoay người nhìn Lưu Ỷ Nguyệt bên dưới. Mặt đỏ ửng, ánh mắt như lửa. Áo ngủ qua màn xô đẩy vừa rồi cuốn gần hết lên lưng, vạt áo tùy tiện lệch về bên vai. Nhìn xuống chút nữa là nội y tơ tằm, thắt nơ hình cánh bướm. giống như món quà, chờ mở ra.

      … đừng nhìn!” Lưu Ỷ Nguyệt nhìn theo mắt , thấy bộ áo ngủ xộc xệch của mình, tay vội vàng che mắt , tay ngừng sửa sang quần áo người.

      Lâm Tây Canh nắm lấy bàn tay che trước mắt của , tay kia ngăn bàn tay ra sức sửa sang quần áo lại, “Đừng để ý, như vậy đẹp lắm!”. âu yếm nhìn ánh mắt ngượng ngùng của .

      Lưu Ỷ Nguyệt bị nhìn, xấu hổ hỏi, “Đây phải khu nghỉ dưỡng suối nước nóng sao? Suối nước nóng ở đâu vậy?”

      “Ngay ở đây!” Lâm Tây Canh cười , đoạn ôm Lưu Ỷ Nguyệt vào phòng tắm.

      Trong phòng tắm, cạnh cửa sổ, bồn tắm lớn lên trước mắt Lưu Ỷ Nguyệt. Lâm Tây Canh nhàng đặt xuống, xoay người mở vòi nước. Chỉ lát sau, nước nóng mang theo vị lưu huỳnh được đổ đầy bồn tắm. Lưu Ỷ Nguyệt khẽ nhếch miệng, thầm cảm thán, “Người có tiền biết hưởng thụ!”.

      “Được rồi, để chồng phục vụ vợ!” Lâm Tây Canh cười, đưa về phía Lưu Ỷ Nguyệt, bắt đầu cởi áo ngủ người .

      cần, để em, ra ngoài !” Lưu Ỷ Nguyệt vội vàng lui về phía sau, tiếc rằng Lâm Tây Canh càng lúc càng đến gần, khiến còn đường lùi.

      “Em nghĩ buông tha cơ hội này sao?” Giọng điệu ràng bỡn cợt, “Thế dẫn em đến đây làm gì chứ?” lại hỏi lại.

      phải ngày nào đó còn bán em lấy tiền chứ?” Lưu Ỷ Nguyệt liếc mắt nhìn cái, thầm nghĩ, đời này nhất định trêu chọc lần nào nữa, nếu chết khó coi.

      “Nhưng lại tiếc!” Lâm Tây Canh khẽ vuốt trán , tươi cười. chính là mẹ của bé! xong, ngồi xuống bồn tắm, ôm vào lòng.

      Hai người ngồi trong dòng nước ấm áp, quần áo ướt sũng lần lượt được vừa nền nhà tắm. Lưu Ỷ Nguyệt lười biếng dựa vào Lâm Tây Canh phía sau. Bờ môi sưng đỏ, đôi mắt nặng nề nhắm chặt đủ thấy “trận chiến” vừa rồi kịch liệt cỡ nào.

      “Ỷ Nguyệt! Ỷ Nguyệt!…” Lâm Tây Canh âu yếm gọi , bàn tay lướt qua từng đường cong, cuối cùng dừng lại ở phần bụng mềm mại, nơi này từng thai nghén đứa con quý đầu tiên của , và còn có thể có đứa thứ hai, thứ ba. Lâm Tâm Canh thầm nghĩ, khóe môi tự chủ được, vẽ thành đường cong dịu dàng.

      Trưa hôm sau, hai người trở về Phong Đình.

      “Con! Con!” Vừa vào cổng, Lưu Ỷ Nguyệt nhịn được liền gọi lớn.

      Bác ôm bé từ đại sảnh ra đón, Lưu Ỷ Nguyệt vội vàng chạy đến, “Con, con, cục cưng!” Lưu Ỷ Nguyệt chìa tay về phía con .

      Bé nhìn thoáng qua Lưu Ỷ Nguyệt, ánh mắt có phần xa lạ, sau đó tựa như nhớ ra điều gì, môi mím chặt thành đường, khóe mắt ầng ậng nước.

      “Con , sao vậy? Con!” Lưu Ỷ Nguyệt lo lắng hỏi.

      “A!… A!…” Bé được hỏi liền khóc lớn lên, xoay người, gục đầu vào vai bác, thèm nhìn mẹ.

      xin lỗi! Con, là mẹ tốt mà!” Lưu Ỷ Nguyệt nhìn bé nức nở, giọng cũng có phần nghẹn ngào, quay đầu tức giận trừng mắt nhìn Lâm Tây Canh.

      “Con , đừng khóc, ba ba đây!” Lâm Tây Canh cũng lên gọi bé.

      Bé nghe thấy tiếng cha, ngẩng đầu khỏi vai bác, hai má lã chã nước mắt, tức tưởi đưa tay về phía Lâm Tây Canh. Lâm Tây Canh ôm lấy con , bé liền tựa đầu vào vai , nheo đôi mắt ngập nước nhìn Lưu Ỷ Nguyệt, thỉnh thoảng lại nấc tiếng.

      “Rất công bằng!” Lưu Ỷ Nguyệt đầy bụng oan ức than thở. Sao con chỉ giận mỗi , mà buông tha kẻ đầu sỏ?

      “Con quý cha, em sinh con trai , nó quý mẹ hỏi!” Lâm Tây Canh quên ngoái cổ trêu chọc bà xã.

      “Xùy, đều tại !” Lưu Ỷ Nguyệt oán hận trừng mắt liếc cái.

      Bác thấy hai người chuyện ngọt ngào, đứng cạnh che miệng cười trộm.

      “Ỷ Nguyệt! Ỷ Nguyệt về rồi sao?” Triệu Uyển Nghi đứng ở đại sảnh hỏi lớn, sau đó vẫy tay về phía Lưu Ỷ Nguyệt, “Ỷ Nguyệt! Đến đây chút, bà nội có chuyện muốn với con!”.

      Lưu Ỷ Nguyệt nhìn chồng và con lần rồi mới theo Triệu Uyển Nghi. Đến gần Triệu Uyển Nghi, gọi tiếng, “Bà nội!”.

      “Ai nha, cuối cùng cũng chịu gọi bà nội lòng rồi sao?” Triệu Uyển Nghi quay đầu chế nhạo.

      “Bà nội!” Lưu Ỷ Nguyệt cúi thấp mặt, xấu hổ gọi.

      “Lại đây ngồi, bà có chuyện muốn với con!” Triệu Uyển Nghi vỗ vỗ chiếc ghế bên cạnh .

      Bà nhìn Lưu Ỷ Nguyệt ngồi xuống, lại chăm chú nhìn lát, “Tướng mạo này chính là con dâu Lâm gia chúng ta!” Bà cười sâu. Lưu Ỷ Nguyệt ngẩng đầu, khó hiểu nhìn bà.

      “Chỉ có người mạnh mẽ mới bước vào cánh cổng nhà ta!” Triệu Uyển Nghi tiếp tục , “Con cũng kết hôn với Tây Canh rồi, tiếp tục ở đây hợp, thế nên thu dọng chút, về với Tây Canh !”

      “Bà nội!” Lưu Ỷ Nguyệt kinh ngạc , “Bà muốn đuổi con sao?”

      “Ha ha, phải đuổi con. Mà là dám giữ, lại khiến cháu trai bà buồn bực. Về với nó , dẫn bé về nữa!” Triệu Uyển Nghi bật cười vui vẻ.

      “Ỷ Nguyệt à! Nghe bà nội mấy câu được ?” Triệu Uyển Nghi ngừng cười, nghiêm túc nhìn Lưu Ỷ Nguyệt. Lưu Ỷ Nguyệt gật gật đầu.

      “Đàn bà a! Đều khổ! Muốn vượt qua phải có bạn đồng hành. Cha mẹ sao? ! Sớm muộn họ cũng trước con. Con sao? Cũng , kiểu gì nó cũng rời xa con, hơn nữa rất nhanh thôi. Chỉ có người bên cạnh con, bất kể tốt xấu, hai đứa bọn con đều có thể nắm tay nhau cùng vượt qua suốt đời, Đương nhiên, đây là suy nghĩ của bà lão này, có điều thời nay ly hôn dễ dàng như vậy.” Triệu Uyển Nghi xong, ngẩng đầu nhìn về di ảnh chồng bà tường, “Dù người ấy rồi, con vẫn có người ấy cả đời. Như ông ấy vậy!” xong, bà vươn tay về phía bức ảnh. Ông nội Tây Canh qua đời từ sớm, từ đó đến nay, ngày nào bà nhìn ông qua di ảnh ấy, “Chỉ có ông ấy luôn luôn bên bà.” Đôi mắt bà mờ dần, khẽ .

      Lưu Ỷ Nguyệt ngờ Triệu Uyển Nghi lại với những điều này. Bà muốn ám chỉ điều gì? Khuyên bảo sao? Kinh nghiệm sao?

    3. Tiểu Yên

      Tiểu Yên Well-Known Member

      Bài viết:
      340
      Được thích:
      3,952
      Chương 61

      nhà ba người ở lại Phong Đình đêm, cũng là đêm lưu luyến với bác và bà nội. Đặc biệt là bác, sau khi sinh bé, bác và Lưu Ỷ Nguyệt hai người thay phiên chăm sóc bé. Bây giờ , bác thể đau lòng.

      Buổi tối, bé ngủ. Sau khi ầm ĩ xong, cuối cùng bé cũng tha cho Lưu Ỷ Nguyệt, nằm trong vòng tay ngủ say sưa.

      Lưu Ỷ Nguyệt bắt đầu thu xếp quần áo của hai người, ra quần áo của nhiều lắm, nhiều nhất dĩ nhiên là của bé. Lâm Tây Canh ngồi ở bên, nhìn những bộ quần áo nhắn trong tay Lưu Ỷ Nguyệt, giống như quần áo của búp bê vậy.

      là thần kì, quần áo lại như thế!” Lâm Tây Canh cầm bộ quần áo tay xem xét, tưởng tượng bộ dáng của bé sau khi lớn lên.

      Lưu Ỷ Nguyệt nhìn động tác của , lại nhớ đến lời Triệu Uyển Nghi vừa rồi. Bé rồi cũng rời xa , hơn nữa rất nhanh. Đúng là nhanh thôi, con bé lớn lên, có bạn bè, có những chuyện riêng tư, sau đó có gia đình. Nghĩ đến đây, Lưu Ỷ Nguyệt thể đau buồn, đôi tay cũng bất giác chậm lại.

      “Sao vậy?” Lâm Tây Canh nhạy cảm hỏi, mỗi lời cử chỉ của bất cứ lúc nào cũng tác động đến dây thần kinh của .

      Lưu Ỷ Nguyệt nhướng lông mày, với : “Người nhà của giống như là cáo ấy, muốn đào cái hố chờ người khác nhảy vào.”

      “Hả? Em có ý gì?” Lâm Tây Canh tò mò hỏi, sao lại thế? lập tức liên tưởng đến việc buổi chiều bà nội chuyện với , hai người ở trong phòng hơn nửa ngày. “Ai! Lưu Ỷ Nguyệt, phải nhắc nhở em câu, tại em cũng là người của Lâm gia.”

      “Ai vậy?” Lưu Ỷ Nguyệt buột miệng hỏi, giương mắt nhìn .

      “Em là vợ của , đương nhiên là người của Lâm gia.” Lâm Tây Canh chỉ chỉ mũi mình trả lời.

      Lưu Ỷ Nguyệt nghe vậy chỉ cười nhạt, “Xùy! Em là em. Sao là người Lưu gia? đừng ngụy biện với em, em thích.”

      Lâm Tây Canh lắc đầu cười, ngẫm lại có khi đàn ông mới là bị coi thường. bày đặt khăng khăng cần Ngô Nhân Kì, lại coi trọng người phụ nữ muốn mình là người ngoài.

      nhìn đồng hồ, với Lưu Ỷ Nguyệt: “ còn sớm, em thu xếp xong chưa? lần lấy hết để lần sau lấy tiếp.”

      “Sắp xong rồi.” Lưu Ỷ Nguyệt vừa thu xếp vừa trả lời.

      “Ỷ Nguyệt, chúng ta trở về sống ở tòa nhà Hoa Uy. thời gian tìm nhà khác, được em?”

      “Có thể, em có ý kiến.” Lưu Ỷ Nguyệt phản đối mà gật đầu, nghĩ rằng để ý sao? Kỳ , nơi đó Ngô tiểu thư ở cũng quá ngày, để ý làm gì.

      “Em để ý sao?” Lâm Tây Canh vẫn còn hoài nghi nên hỏi.

      để ý. Sao em phải để ý? Hay là hy vọng em để ý?” Lưu Ỷ Nguyệt hỏi lại.

      , hy vọng em để ý, sau đó ầm ĩ muốn đổi nhà.” Lâm Tây Canh cười. Nghĩ đến cách trang trí ở đó, Lưu Ỷ Nguyệt nhất định thích, cũng hợp với phong cách của .

      “Em muốn buồn phiền vì mấy chuyện này. Lại tiếp, người chẳng qua chỉ cần hai mét vuông. Em và con chỉ cẩn có chỗ ngủ là đủ rồi” Lưu Ỷ Nguyệt nhún nhún vai trả lời.

      cầu đơn giản như vậy sao?” Lâm Tây Canh khỏi lắc đầu dở khóc dở cười.

      “Nhân đây, chúng ta những chuyện sau này .” Lưu Ỷ Nguyệt thu hồi vẻ thoải mái mặt, nghiêm túc nhìn chằm chằm Lâm Tây Canh. “Con còn , em tạm thời ra làm, loại trừ sau này em có khả năng làm. Trong nhà cần tìm bảo mẫu, làm việc theo giờ cũng được, người em tự tìm. Công việc của em xen vào, cũng nên xen vào cuộc sống của em, thể ngăn cản em gặp bạn bè, em cũng can thiệp vào chuyện xã giao của . Nhưng mà, trừ phi công tác, buổi tối nhất định phải về nhà trước 12 giờ. Có được ?”

      Nghe tràng xong, Lâm Tây Canh nhìn chằm chằm Lưu Ỷ Nguyệt cả nửa ngày, sau đó mới gật đầu.”Được, đồng ý. Vì sao thể quá 12 giờ?” cực kỳ hào hứng hỏi.

      “Qua 12 giờ chính là ngày mới. Em cho rằng là cả đêm về nhà, trong lòng em thoải mái. Sau đó hoài nghi, tiếp đến cãi nhau, sau đó nữa. . . . . .” Lưu Ỷ Nguyệt giải thích như vậy.

      “Được rồi.” Lâm Tây Canh đưa tay ngăn những lời tiếp theo của lại, “ biết rồi.”

      “Đồng ý?” Lưu Ỷ Nguyệt ép hỏi.

      Lâm Tây Canh cười, gật đầu, “Đồng ý. Nếu sau này em làm đến phòng kinh doanh được ?”

      !” Lưu Ỷ Nguyệt trợn mắt, xoay người nằm xuống đưa lưng về phía Lâm Tây Canh. làm Lâm thị? Mệt nghĩ ra. Sao mở cửa hàng ?”.

      Lâm Tây Canh cũng nhanh chóng nằm xuống, cánh tay bá đạo ôm lấy thắt lưng . Lưu Ỷ Nguyệt kháng nghị, dùng chân đá đá . “Ngủ bên kia .” giọng trách mắng.

      , phải ôm em ngủ.” Lâm Tây Canh chơi xấu.

      có phiền .” Lưu Ỷ Nguyệt túm lấy bàn tay luồn vào áo ngủ, quay đầu trừng mắt nhìn .

      “Em là bà xã của .” Lâm Tây Canh cười lộ cả hàm răng, ràng là động vật ăn thịt.

      Lưu Ỷ Nguyệt dứt khoát thèm để ý đến , lần nữa quay lại đầu về phía bé ngủ say, nhắm mắt lại. Ba ngày của tuần trăng mật khiến cho hoàn toàn biết được bá đạo của chồng mình, muốn làm cái gì ai có thể ngăn được, đặc biệt chuyện vợ chồng.

      Lần này, Lâm Tây Canh động đậy tiếp nữa, nhưng vẫn ôm eo Lưu Ỷ Nguyệt buông. nhà ba người nằm giường ngủ đến tận bình minh.

      Lâm Tây Canh mang vợ con trở về tòa nhà Hoa Uy, Lưu Ỷ Nguyệt ôm bé đứng ở giữa phòng khách. Tình trạng tốt hơn nhiều so với tưởng tượng, Lâm Tây Canh sớm dọn dẹp sạch đồ vật có liên quan đến Ngô Nhân Kì.

      trêu đùa với bé trong lòng, “Con , về nhà rồi! Thích ? Rất được, đúng ?” thầm vào tai bé. Bé trả lời, chỉ hờ hững nhìn khắp nhà. Lưu Ỷ Nguyệt nhiên phát , biểu tình và ánh mắt con cực kỳ giống người đàn ông trước mặt.

      “Được rồi, bé, ba ba phải làm.” Lâm Tây Canh đến trước mặt Lưu Ỷ Nguyệt, hôn con cái. Sau đó hỏi Lưu Ỷ Nguyệt, “ đến công ty, em ở mình có được ?”

      Lưu Ỷ Nguyệt cười nhạt, lời và hành động của đồng nhất, gọi là hỏi, thực tế là thông báo. Vì thế đành phải gật đầu, “Có thể.”

      Lâm Tây Canh rồi, Lưu Ỷ Nguyệt và bé ở lại trong phòng lớn mà trống trải. ôm lấy bé đến xem gian phòng, hoàn toàn thích rộng lớn, trống trải nơi đây. Đem bé đặt vào xe tập , Lưu Ỷ Nguyệt bắt đầu thu xếp đồ đạc, đầu tiên cất từng chiếc quần áo xinh của bé vào tủ.

      Thu xếp ổn thỏa tất cả mọi thứ, rồi ru bé ngủ, Lưu Ỷ Nguyệt mới tĩnh tâm lại, cuộc sống hôn nhân của chính thức bắt đầu rồi, chỉ sợ thời gian dài sắp tới, ngày của cũng chỉ có như vậy, đơn đối diện với căn nhà mênh mông này.

      Rời khỏi Phong Đình nhàn nhã, rời khỏi bác và bà nội, ba ngày của tuần trăng mật trôi qua, Lâm Tây Canh lại có thời gian hưởng thụ niềm vui gia đình.

      Chuông cửa bất ngờ vang lên, “Ai vậy?” Lưu Ỷ Nguyệt thầm.

      Mở cửa ra, trước mắt là Khương Tố Trân, mẹ chồng của .

      “Mẹ. . . . . . Sao mẹ lại tới đây?” Lưu Ỷ Nguyệt chuyện lắp ba lắp bắp, nghi vấn trong lòng cũng thốt ra. Khiến Khương Tố Trân vốn khó chịu càng thêm mất kiên nhẫn.

      “Tôi thể tới?” Bước vào cửa, Khương Tố Trân hỏi lại.

      phải.” Lưu Ỷ Nguyệt vội vàng lắc đầu phủ nhận.

      “Nhà này bừa bộn quá.” Khương Tố Trân quét mắt nhìn bốn phía, nhíu mày kêu ca.

      “Mới trở về, còn chưa thu xếp xong ạ!” Lưu Ỷ Nguyệt ngoài miệng vậy, trong lòng thầm hỏi, “Bừa bộn thế sao?”

      “Có tìm người giúp việc chưa? Nếu tôi bảo dì bên nhà tôi qua giúp cho vài ngày.” Khương Tố Trân hỏi.

      cần, con có ý định tìm người.” Lưu Ỷ Nguyệt kiên quyết từ chối.

      tìm người? Vậy chuyện nhà ai làm?” Khương Tố Trân ngồi xuống , giương mắt nhìn con dâu đứng.

      “Con tự làm, chỉ cần tìm người làm theo giờ là ổn rồi. Con thích trong nhà có người lạ.” Lưu Ỷ Nguyệt trả lời.

      Khương Tố Trân trừng hai mắt lên, nửa ngày mới bình tĩnh lại, kiên nhẫn mà phất tay với Lưu Ỷ Nguyệt. “Tùy , chỉ cần chăm sóc tốt cho Tây Canh, làm như thế nào tôi xen vào. Pha cho tôi chén trà.”

      Lưu Ỷ Nguyệt vào phòng bếp, tìm nửa ngày mới tìm được cái chén, cũng sở thích của mẹ chồng, nên chỉ pha chén trà xanh liền bưng ra ngoài.

      đặt chén xuống, lễ phép mời, “Mẹ, mời mẹ ạ!”

      Khương Tố Trân nhìn chén trà, “Tây Canh cho tôi uống trà xanh?” Bà khinh thường .

      ạ!” Lưu Ỷ Nguyệt thành trả lời.

      “Vậy tôi cho . Tôi chỉ uống trà Tích Lan, cha của tây canh uống Bích Loa Xuân. Tôi nhớ lúc trước có tặng cho Kì Kì bộ trà cụ, tìm . Về sau hãy dùng bộ trà cụ đó.” Khương Tố Trân dặn dò.

      “Dạ!” Lưu Ỷ Nguyệt gật đầu.

      Lúc này trong phòng truyền ra tiếng khóc của bé, có lẽ vì khi thức dậy thấy Lưu Ỷ Nguyệt. Lưu Ỷ Nguyệt vội vàng với Khương Tố Trân, “Bé dậy rồi! Con bế bé!”.

      “Cái gì cũng biết!” Khương Tố Trân nhìn bóng dáng vội vàng của Lưu Ỷ Nguyệt, rất hài lòng lẩm bẩm.

      Chỉ lát sau, Lưu Ỷ Nguyệt ôm bé còn ngái ngủ ra.”Bé, xem ai đến đây! Là bà nội đến!” Lưu Ỷ Nguyệt lắc lắc bé, làm cho bé tỉnh táo lại.

      Khương Tố Trân vẫn ngồi ngay ngắn như trước, hề có ý muốn bế bé. Lưu Ỷ Nguyệt khó xử đứng trước mặt bà.

      “Được rồi, tôi cũng đợi nữa.” Khương Tố Trân đứng lên, vuốt lại quần áo rồi ra cửa, trước khi tới cửa còn quay trở thêm với Lưu Ỷ Nguyệt: “Chuyện khác tôi nhiều! tại là con dâu Lâm gia, ra khỏi cửa phải chú ý cách ăn mặc. Tôi muốn bị người quen .” Bà còn nhíu đuôi lông mày, liếc mắt nhìn quần áo người Lưu Ỷ Nguyệt.

      Chờ đến khi cửa khép lại, Lưu Ỷ Nguyệt cụp mắt nhìn quần áo người, trêu chọc bé. “Chú ý cách ăn mặc! Chẳng lẽ muốn tôi mặc lễ phục ở nhà bế con?” còn cố tình học lại ngữ điệu của Khương Tố Trân.

      Buổi tối, Lâm Tây Canh về nhà đúng giờ. bàn chỉ có mấy món đơn giản, Lưu Ỷ Nguyệt giải thích, “Hôm nay bận quá, thời gian mua đồ ăn, đơn giản chút.”

      đặt bé vào ghế cho trẻ con, ba người bắt đầu bữa tối.

      “Mẹ tặng bộ trà cụ để chỗ nào?” Lưu Ỷ Nguyệt vừa ăn vừa hỏi.

      “Trà cụ? Hỏi cái này để làm gì?” Lâm Tây Canh tò mò.

      “Mẹ bà chỉ uống trà Tích Lan, còn muốn dùng bộ trà cụ đó để pha. Nhưng mà em tìm thấy bộ trà cụ.” Lưu Ỷ Nguyệt nhìn Lâm Tây Canh cúi đầu đút bé ăn.

      “Mẹ tới?” Lâm Tây Canh kinh ngạc.

      “Ừ! Lúc chiều.” Lưu Ỷ Nguyệt gật đầu.

      gì vậy?” Nhìn thấy biểu tình của Lưu Ỷ Nguyệt, chắc là cuộc gặp mặt cũng vui vẻ gì.

      “Chưa gì.” Lưu Ỷ Nguyệt lắc đầu, nhún nhún vai, sau đó ngẩng mặt nhìn Lâm Tây Canh, “Chỉ là muốn em chăm sóc tốt cho , sau đó cho em biết loại trà mà mẹ và ba thích, còn cố ý cho em biết lần sau nên dùng bộ trà cụ để pha trà. Đúng rồi, trước khi còn dặn em, ra khỏi nhà phải chú ý quần áo, thể làm mất mặt Lâm gia.” Lưu Ỷ Nguyệt bình tĩnh thuật lại.

      Lâm Tây Canh bị sốc chút, muốn lại thôi. Chỉ sợ, mẹ và Lưu Ỷ Nguyệt lúc đó đều tặng cho đối phương cái gai trong mắt. Lưu Ỷ Nguyệt muốn cuộc sống tự do tự tại, nhưng vừa khéo, Khương Tố Trân lại thể hiểu được lối sống ấy.

      Còn bộ trà cụ mà mẹ nhấn mạnh kia? Lâm Tây Canh nhất thời thể nhớ được vứt ở xó xỉnh nào.

    4. Tiểu Yên

      Tiểu Yên Well-Known Member

      Bài viết:
      340
      Được thích:
      3,952
      Chương 62

      Cuối tuần đầu tiên sau khi trở lại thành phố, Lâm Tây Canh dẫn Lưu Ỷ Nguyệt và con về biệt thự nhà họ Lâm. Bé chính thức ra mắt tổ tiên, Lưu Ỷ Nguyệt đứng trước cánh cửa gỗ lớn oán thầm.

      Dì giúp việc ra mở cửa, nhà ba người cùng nhau bước vào. Cánh cửa vừa đóng lại, Lưu Ỷ Nguyệt bất giác rùng mình. Tựa như luồng khí lạnh lẽo ngừng phả vào mặt , trực giác mách bảo, thích nơi này.

      có thể đứng thẳng, hết đứng lên lại nằm xuống tấm thảm nhung ở phòng khách, chơi đùa vui vẻ đến quên trời quên đất, hoàn toàn để ý vẻ mặt nhăn nhó của bà nội.

      Lưu Ỷ Nguyệt thấy đĩa điểm tâm bàn trà, liền lấy miếng bánh quy bơ đưa cho bé, “Con, nào!”.

      Bé mừng rỡ cầm lấy miếng bánh nhai luyện răng. Bình thường, ở nhà Lưu Ỷ Nguyệt cũng đều chọn mấy món điểm tâm cho bé, thế nên sàn nhà chỗ nào cũng có vụn bánh. Lưu Ỷ Nguyệt và bé ở đây quả khiến Khương Tố Trân chướng mắt. Khi thấy vụn bánh quy rơi vãi thảm nhung, cuối cùng bà nhịn được nữa, “Sao có thể cho nó bánh quy? Rơi hết xuống đất rồi, có biết khó làm sạch lắm hả?” Bà nhíu mày oán giận.

      “Mẹ, bé mọc răng!” Lưu Ỷ Nguyệt nhìn lướt qua sàn nhà, mắng bé mà chỉ .

      “Thói quen phải tập từ bé, có thể để nó cứ như thế sao?” Giọng Khương Tố Trân lại lớn hơn chút.

      “Mẹ, giờ chân tay bé còn chưa nhịp nhàng nên mới con mới muốn bé luyện tập. Thế nên trẻ con thích hợp những nơi xa hoa thế này.” Lưu Ỷ Nguyệt trả lời.

      “Có phải tôi câu cãi câu hả? Còn nữa, trước khi đến đây nó vệ sinh chưa?” Giọng Khương Tố Trân lại lớn hơn mức, ngón tay chỉ chỉ bé bò lại sàn nhà.

      “Mẹ, con có ý chống lại mẹ, chỉ là giải thích với mẹ thôi. Trẻ con càng hiếu động càng thông minh. Bé bò rất nhanh, con còn muốn để bé tham gia thi cuộc thi bé bò. Hơn nữa sàn nhà mình đều dùng dung dịch sát trùng chuyên dùng, bẩn!” Lưu Ỷ Nguyệt nhanh chậm, vừa cười vừa trả lời.

      … cố ý cãi lại tôi! Đúng là… vô văn hóa!” Khương Tố Trân sầm mặt lại, cuối cùng nghiến răng ba chữ “vô văn hóa”.

      Mặc dù giọng bà rất , nhưng Lưu Ỷ Nguyệt ngồi ngay cạnh vẫn có thể nghe thấy ba chữ kia. Từ đến lớn, biết bao lần phải nghe ba chữ ấy. Khi người khác bất đồng gay gắt với , thường ném cho ba chữ “vô văn hóa”. Lần này, Lưu Ỷ Nguyệt biết, người vừa “ném cho” lại chính là mẹ chồng . Đối với hành động vô lý ấy, Lưu Ỷ Nguyệt từ oan ức, giận dữ đến khó hiểu cuối cùng chỉ còn lại bình tĩnh lạ thường.

      hề phản ứng, chỉ yên lặng ngồi sô pha, chăm chú nhìn con chơi đùa sàn nhà.

      Trong thư phòng, hai cha con Lâm gia chuyện.

      nhận được tài chính của Gia Thịnh chưa?” Lâm Đông Dương hỏi.

      “Rồi ạ!” Lâm Tây Canh đáp.

      ra Lâm Đức Minh cũng biết giữ chữ tín.” Lâm Đông Dương bĩu môi .

      “Ba, con hy vọng Ỷ Nguyệt biết chuyện này, về phần mẹ nhờ ba lo liệu.” Với việc này, Lâm Tây Canh khỏi lo lắng.

      “Ba biết. đời khó đoán, quanh quẩn lại, ai ngờ mọi chuyện lại là như vậy. khéo!” Lâm Đông Dương trả lời.

      Lâm Tây Canh trả lời, chỉ khẽ mỉm cười, có lẽ và Lưu Ỷ Nguyệt có duyên, cuối cùng vẫn có thể trùng phùng, gặp dữ hóa lành.

      “Bẽ cũng lớn rồi, hai đứa cân nhắc xem sinh đứa nữa, mẹ con cũng vui vẻ chút.” Lâm Đông Dương thêm.

      Nghĩ đến chuyện Lưu Ỷ Nguyệt muốn ra ngoài làm việc, Lâm Tây Canh dám hứa trước với cha. Sinh thêm? cũng muốn, chỉ sợ Lưu Ỷ Nguyệt chưa hẳn nghĩ như vậy.

      “Ra ngoài , với tính của mẹ con, ba sợ hai người khó chịu lắm.” Lâm Đông Dương thấy con trai chỉ cười đáp, liền đứng dậy vỗ vai , .

      Hai cha con nhà họ Lâm ra liền cảm nhận được bầu khí xấu hổ ở phòng khách. Khương Tố Trân giận tái mặt, mà Lưu Ỷ Nguyệt vẫn giữ nguyên nét tươi cười bình thản.

      “Sao vậy?” Lâm Tây Canh ngồi xuống cạnh Lưu Ỷ Nguyệt, lén hỏi.

      có gì! Con nghe lời bà, khiến bà giận.” Lưu Ỷ Nguyệt cũng lén lút trả lời, đồng thời chỉ chỉ con mặt đất.

      Lâm Tây Canh thấy vụn bánh vương vãi chỉ cười.

      “Mẹ, hôm nào con mời chuyện gia đến rửa sạch.” với Khương Tố Trân, sau đó bế bé lên trêu ghẹo, “Con làm bà nội vui à?” Bé khó hiểu nhìn ba ba đại nhân, rồi đảo mắt liến thoắng.

      “Đứa này càng ngày càng giống Tây Canh.” Lâm Đông Dương đứng cạnh , “Nào, ông nội ôm cái.” Ông vỗ vỗ tay, đón lấy bé rồi bất ngờ đặt vào lòng Khương Tố Trân.

      “Giống chỗ nào?” Khương Tố Trân nhìn chằm chằm tiểu nha đầu nghịch ngợm đùi mình, cam lòng than thở.

      đường về nhà, Lưu Ỷ Nguyệt ôm bé ngồi ở băng ghế sau, đầu óc thả lỏng, thờ ơ nhìn khung cảnh bên ngoài cửa kính.

      “Có chuyện gì với mẹ vậy?” Lâm Tây Canh nhìn qua gương chiếu hậu, cuối cùng nhịn được, lên tiếng hỏi.

      có gì!” Lưu Ỷ Nguyệt vẫn nhìn ra cửa sổ, thuận miệng đáp.

      “Có gì , thích em như vậy!” Lâm Tây Canh đương nhiên tin câu trả lời qua loa của .

      có gì, chỉ là chuyện mẹ chồng nàng dâu từ xưa đến nay thôi, với cũng vô dụng.” Lưu Ỷ Nguyệt quay đầu, hơi khó chịu với kiểu đuổi cùng giết tận của .

      “Sao lại vô dụng?” Lâm Tây Canh cau mày hỏi.

      “Tốt nhất cần biết, tự em giải quyến. Chuyện mẹ chồng nàng dâu, tốt nhất đàn ông nên tham dự, kẻo lại chữa lợn lành thành lợn què.” Lưu Ỷ Nguyệt giữ vững quan điểm, muốn Lâm Tây Canh xen vào cuộc chiến của hai người phụ nữ, càng muốn phải lựa chọn giữa và mẹ chồng.

      “Ha ha… Được, tạm thời tham dự.” Lâm Tây Canh cười thành tiếng đồng ý.

      biết có phải Khương Tố Trân cố ý tìm gây hay ? Lưu Ỷ Nguyệt tự hỏi vậy. Vì sau ngày về nhà hôm ấy, bà thường tìm cớ đến Hoa Uy, sau đó chỉ chỉ trỏ trỏ quanh nhà, lải nhải đống ý kiến. Lưu Ỷ Nguyệt bất đắc dĩ chào đón bà, lại cố gắng nhẫn nhịn đến khi tiễn bà ra khỏi cửa. Cuộc tranh đấu gay gắt giữa hai người biết bao giờ mới phân cao thấp.

      chập chững tập , chỉ cần có giá đỡ là có thể loăng quăng khắp nhà. Sô pha và bàn trà ở phòng khách là nơi bé thích nhất.

      Lần này, Khương Tố Trân lại đến, Lưu Ỷ Nguyệt mời bà hồng trà, trà cụ đương nhiên là bộ bà đòi hỏi lúc trước.

      “Sáng nay con mua mấy miếng bánh ngọt, mời mẹ nếm thử!” Lưu Ỷ Nguyệt vừa vừa lấy điểm tâm và trà ra khỏi khay, nhàng đặt xuống bàn.

      “Tôi ăn bánh ngọt, quá béo!” Khương Tố Trân chán ghét nhìn đĩa bánh ngọt.

      béo đâu ạ, con cho đường đặc biệt, vốn là cho bé, mẹ nếm thử chút, béo đâu ạ!” Lưu Ỷ Nguyệt cười giải thích.

      “Sao lại là kem, tôi bao nhiêu lần rồi, phải dùng sữa, hơn nữa phải là sữa ít béo.” Khương Tố Trân cầm chiếc bánh kem với Lưu Ỷ Nguyệt.

      “Trong nhà có sữa ít béo, bé đều uống sữa béo. Hơn nữa, con biết mẹ muốn tới, nên hôm nay chuẩn bị.” Lưu Ỷ Nguyệt cố nén cơn giận trong lòng, lễ phép trả lời.

      “Thôi thôi được rồi, sữa béo cũng được.” Khương Tố Trân nghiêm mặt, xua tay.

      Lưu Ỷ Nguyệt thở phào hơi, vào phòng bếp lấy sữa, nào ngờ vừa mở cửa tủ lạnh liền nghe thấy tiếng bé khóc thét ngoài phòng khách. vội vàng lao ra, vừa chạy ra phòng khách trái tim liền như bị ai bóp nghẹt.

      Ấm trà mới pha, nước còn nóng nguyên, đổ nghiêng mặt đất, thậm chí còn có thể thấy hơi nóng bốc lên nghi ngút.

      Bé khóc đỏ mắt thế mà bàn tay trắng nõn của Khương Tố Trân cũng dỗ dành, thấy lao tới mới ấp a ấp úng giải thích, “Nó muốn lấy bánh ngọt.”

      Lưu Ỷ Nguyệt gì, lẳng lặng chạy đến ôm bé vào nhà tắm.

      Vừa vào, Lưu Ỷ Nguyệt lập tức mở vòi nước lạnh, cả đùi phải của bé ướt đẫm, xem ra bị nước đổ vào ít. Lưu Ỷ Nguyệt đau đớn xịt vòi hoa sen vào chân con, bé theo bản năng tránh né, cổ họng rên rỉ.

      “Đừng phun, lạnh đó!” Khương Tố Trân theo sau Lưu Ỷ Nguyệt, lại tiếp tục lải nhải.

      “Bị bỏng phải sơ cứu bằng cách này!” Lưu Ỷ Nguyệt lạnh lùng trả lời, Khương Tố Trân nghe vậy chỉ run run đứng yên tại chỗ, hoàn toàn dám tiếp tục nhiều lời.

      “Mẹ, phiền mẹ gọi xe cho con, phải đưa bé vào viện.” Lưu Ỷ Nguyệt nghĩ đến ấm nước sôi, còn có làn da non nớt của bé, lại với bà.

      Lúc này Khương Tố Trân còn khí thế mẹ chồng khó tính, chỉ ấp úng trả lời, “Được, được, tôi gọi ngay!”

      Lưu Ỷ Nguyệt tìm bệnh viện gần nhà nhất, bác sĩ nhìn thoáng qua, : “Chuyển đến viện nhi, viện chúng tôi nhận ca này.”

      Bé khóc hết hơi, nức nở nằm trong lòng mẹ, ô tô qua hết phố lớn ngõ . Viện nhi ở khu đông đúng nhất, lúc này lại là giờ cao điểm, khiến Lưu Ỷ Nguyệt vô cùng lo lắng. Xe còn cách bệnh viện đoạn, đường lại tắc cứng.

      Lưu Ỷ Nguyệt nhiều, trực tiếp đẩy cửa xe, ôm bé chạy xuống, “Mẹ, phiền mẹ gọi điện cho Tây Canh, ấy mau đến bệnh viện.”

      đợi Khương Tố Trân trả lời, Lưu Ỷ Nguyệt chạy về phía bệnh viện. Hồi còn học, chưa bao giờ qua môn chạy bộ, hiểu sao lúc này lại có thể mạnh mẽ như vậy. Trong đầu chỉ còn tiếng khóc của con, đôi chân điên cuồng chạy đường phố. biết, chỉ cần chạy nhanh hơn chút, cũng có thể giảm bớt chút đau đớn cho con .

      Vào bệnh viện, Lưu Ỷ Nguyệt thấy bác sĩ cắt quần bé, dù lúc ấy sơ cứu kịp thời, nhưng nước lại rất nóng, nên đùi phải bé vẫn nổi bọc nước to.

      Bác sĩ vừa xử lý vết bỏng, vừa : “Tình hình tệ lắm, sơ cứu tốt lắm, bọc nước bị vỡ.”

      “Giờ phải làm sao đây ạ?” Lưu Ỷ Nguyệt lo lắng hỏi.

      “Tôi phải lấy hết nước trong bọc này ra, sau đó kê thuốc cho cháu bé, lui sang bên, ở đây có y tá là được.” Bác sĩ .

      Lưu Ỷ Nguyệt đứng cạnh nhìn bác sĩ lấy ống tiêm hút nước ra, bọc nước dần xẹp xuống, ở chỗ đau của bé, bác sĩ bôi lên loại chất nhờn sinh học nhân tạo, rồi giải thích với , “Miệng vết thương có thể hấp thụ chất này, sau đó tự phục hồi da mới.”

      Xử lý miệng vết thương xong, bé được chuyển vào phòng bệnh – cả phòng bỏng chật ních.

      Nhận được tin báo, Lâm Tây Canh và Lâm Đông Dương lập tức tới bệnh viện, lúc này bé ngủ, Lưu Ỷ Nguyệt tựa vào đầu giường chăm chú nhìn con .

      Lâm Tây Canh thấy lớp băng dầy đùi phải con , còn có gương mặt chan chứa nước mặt chưa kịp khô.

      “Sao lại thế này? Sao em theo con?” chút suy nghĩ tra hỏi.

      Lưu Ỷ Nguyệt đứng lên, vẻ mặt khó giấu nổi nét mệt mỏi. liếc mắt nhìn mẹ chồng phía sau, bà đứng đó, lời. Hiển nhiên, bà chưa mọi chuyện với Lâm Tây Canh. Lưu Ỷ Nguyệt biết, giờ có giải thích cũng muộn mất rồi, Lâm Tây Canh vốn cho rằng đây là lỗi của .

      “Em muốn vậy.” Lưu Ỷ Nguyệt cụp mắt, giọng .

      “Tây Canh!” Lâm Đông Dương lên, kéo kéo tay con trai, “Giờ quan trọng là đứa trẻ, phải lúc truy cứu trách nhiệm.”

      xin lỗi, vội quá!” Lâm Tây Canh thấy Lưu Ỷ Nguyệt cúi rạp đầu, phát mình quá độc đoán.

      Lưu Ỷ Nguyệt để ý đến ba người trước mặt, xoay người, ngồi xuống cạnh giường bệnh bé như trước, im lặng chăm sóc con .

    5. Tiểu Yên

      Tiểu Yên Well-Known Member

      Bài viết:
      340
      Được thích:
      3,952
      Chương 63

      Trong phòng bệnh yên lặng, Khương Tố Trân bị Lâm Đông Dương kéo về biệt thự, suốt thời gian ở đó, họ đều lảng tránh ánh mắt Lưu Ỷ Nguyệt. Lâm Tây Canh ngồi xuống cạnh , Lưu Ỷ Nguyệt hoàn toàn hờ hững.

      xin lỗi, vừa rồi quá vội vàng!” giọng . Con bị thương, bất luận là lỗi của ai, tại người khó chịu nhất chính là Lưu Ỷ Nguyệt. Sao còn có thể nhẫn tâm trách móc như vậy?

      Lưu Ỷ Nguyệt vẫn lời, cảm giác độc lan tràn toàn thân. Mẹ chồng đổ lỗi, chồng tin tưởng, con lại ỉu xìu nằm giường bệnh. Lúc này, trái tim vô cùng trống trải.

      Trong phòng bệnh, ngoài bé còn hai đứa trẻ khác, có vẻ chật chội, khí tràn ngập mùi bệnh tật. Lâm Tây Canh cau mày, “Mai đổi phòng, ở đây đông quá!” Lưu Ỷ Nguyệt lại im lặng, tại, chỉ quan tâm đến con , còn lại, tất cả đều mắt điếc tai ngơ.

      Lâm Tây Canh thấy Lưu Ỷ Nguyệt cả ngẩng đầu cũng thèm, cảm thấy mình tự quyết hơn.

      “Ỷ Nguyệt, chuyện được ? Dù sao cũng có quyền biết xảy ra chuyện gì.” giọng hỏi.

      Cuối cùng Lưu Ỷ Nguyệt cũng ngẩng đầu, nhìn lát, mới , “Em biết.”

      biết?”

      “Đúng, biết. Lúc con bị bỏng em ở đó, nên hỏi mẹ hơn.” Lưu Ỷ Nguyệt xong lại cúi xuống nhìn con.

      “Vậy em ở đâu?” Lâm Tây Canh thấy lạ, hỏi tiếp.

      “Em ở đâu? Em ở phòng bếp, mẹ thích sữa béo, phải là sữa béo, có điều trong nhà chỉ có sữa béo.” Giọng Lưu Ỷ Nguyệt giấu nổi nét châm biếm và mệt mỏi.

      “…” Lâm Tây Canh biết gì nữa. Tính so đo của mẹ, được lĩnh giáo từ , nhưng ngàn lần ngờ, cả bé cũng phải hứng chịu.

      “Bà đột nhiên đến, thích báo trước, thích đứng giữa phòng khách chỉ chỗ này chỗ nọ, bao nhiêu lần với em ba đời quý tộc, em nên ăn mặc tùy tiện, Trà cụ nhất định phải là bộ bà đưa cho Ngô Nhân Kì, hồng trà lại nhất định phải là mabroc(1), sữa phải là sữa béo, dùng đường trắng phải là đường nâu. Điểm tâm nhất định phải làm từ lúa mạch, dầu phải dầu ô liu hoặc dầu chè, cái này mặn, cái kia nhạt!” Lưu Ỷ Nguyệt cuối cùng kìm nén được nữa, hoàn toàn sụp đổ.

      Mấy người giường bên đồng loạt nhìn về phía hai vợ chồng, “Ỷ Nguyệt!” Lâm Tây Canh nhàng nhắc nhở .

      Nhưng Lưu Ỷ Nguyệt kìm nén bao lâu nay, nỗi hoang mang lo âu càng vô bờ bến, “Em biết bà thích em, , em cũng thích bà. Nhưng vì sao bà tránh xa em chút? Em cần bà đến chỉ vẽ em phải sống như thế nào. Quân tử chi giao đạm nhược thủy(2) tốt sao?” Lưu Ỷ Nguyệt quay sang nhìn Lâm Tây Canh.

      “Giờ phải lúc những chuyện này.” Lâm Tây Canh trả lời .

      Lưu Ỷ Nguyệt quét mắt khắp phòng, cười mỉa, “Đúng, phải lúc. về nhà !” thở dài.

      muốn ở lại, con còn chưa tỉnh.” Lâm Tây Canh muốn đợi con tỉnh lại.

      “Con chưa tỉnh vì bác sĩ cho uống thuốc, khóc nháo ảnh hưởng đến miệng vết thương. về nhà , ở lại cũng có việc gì, về nhà lầy quần áo cho con, sáng mai mang đến.”

      “Vậy.. được rồi!” Lâm Tây Canh suy nghĩ vài giây, cuối cùng đồng ý với Lưu Ỷ Nguyệt.

      Lâm Tây Canh về đến nhà, đứng giữa phòng khách bừa bộn. bàn trà, đĩa bánh dang dở, ấm trà nghiêng ngả mặt đất. vào phòng bếp, cửa tủ lạnh vẫn mở toang, có thể thấy lúc ấy Lưu Ỷ Nguyệt lo lắng đến mức nào, quên cả đóng cửa tủ chạy ra phòng khách.

      Đồ vật vô tri kể lại tất cả mọi chuyện cho Lâm Tây Canh. cần hỏi lại, cũng có thể tưởng tượng tình cảnh lúc đó. Càng nghĩ càng hối hận, tại sai bản thân chưa làm mọi việc tra hỏi ? Đối với thái độ thiếu tin tưởng ấy, oan ức biết bao?

      Quét dọn phòng khách xong, sau đó thu xếp quần áo cho Lưu Ỷ Nguyệt và bé, cuối cùng Lâm Tây Canh gọi mấy cuộc điện thoại.

      Hôm sau, sáng sớm đến bệnh viện. Bé dậy, ngồi giường. Lưu Ỷ Nguyệt rửa mặt cho con, bé vừa thấy ba liền mừng rỡ đứng lên. Bé dang rộng hai tay, nũng nịu, yếu ớt gọi, “Ba ba, ba ba”.

      “Con , dậy rồi sao?” Lâm Tây Canh để đồ đạc xuống, ôm con đặt lên đùi.

      Cái miệng nhắn của bé méo xệch, nước mắt bắt đầu lã chã rơi, túm tay Lâm Tây Canh chỉ ra cửa, “Ba ba! ! !”.

      Lâm Tây Canh khó hiểu cầu cứu Lưu Ỷ Nguyệt. Lưu Ỷ Nguyệt thở dài, khẽ , “Con muốn dẫn về nhà, sáng sớm mới dậy ầm ĩ.”

      Nghe đến đó, hốc mắt Lâm Tây Canh bỗng nhiên dâng đầy nước mắt, nhưng vẫn cố nén xuống, dỗ bé trong lòng, “Con , chưa về nhà được. Xem xem, con ốm thế này, khi nào khỏi bệnh ba ba dẫn về nhà.” chỉ lớp băng gạc chân bé, .

      “Ô ô…. Ô ô…..” Bé nghe ba vậy liền bật khóc nức nở, hóa ra cả ba vốn luôn chiều chuộng cũng có khi từ chối mong muốn của bé.

      “Hôm nay đổi phòng cho con, khí ở đây rất tốt.” Lâm Tây Canh với Lưu Ỷ Nguyệt.

      “Ừm!” Lưu Ỷ Nguyệt gật đầu.

      Cửa phòng bệnh lại bị đẩy ra, Quách Thải Hà và Lâm Thịnh Hi cùng vào. Sắc mặt Lưu Ỷ Nguyệt bỗng nhiên trầm xuống, đưa mắt nhìn Lâm Tây Canh.

      “Ỷ Nguyệt! Bé!” Quách Thải Hà đến trước mặt con .

      “Chị! rể!” Lâm Thịnh Hi cười gọi, vô cùng thuận miệng, hề gượng gạo.

      “Đến đây!” Lâm Tây Canh phối hợp, Lưu Ỷ Nguyệt đứng bên quan tâm.

      “Đừng như vậy! Là gọi điện cho họ tới, mình em chăm sóc mệt. lại nghĩ em muốn mẹ đến, thế nên…” Lâm Tây Canh huých tay Lưu Ỷ Nguyệt. Thời gian để bé lành bệnh nhất định ngắn, mình Lưu Ỷ Nguyệt chỉ sợ đủ sức. Tối qua, Lâm Tây Canh nghĩ tới Quách Thải Hà, nhân cơ hội này gắn kết hai mẹ con họ lại cũng tốt.

      “Bé! Đây là bà ngoại, còn có cậu!” Thấy bé ngửa đầu nhìn chằm chằm Lâm Thịnh Hi, Lâm Tây Canh liền giới thiệu.

      “Tiểu mỹ nữ, đây là cậu nhé!” Lâm Thịnh Hi cúi người trêu đùa với bé, bé ê a theo. “Chị, bé thích em!” Lâm Thịnh Hi ngẩng đầu, cười với Lưu Ỷ Nguyệt.

      Người ta ai nỡ đánh người mặt cười, nhưng Lưu Ỷ Nguyệt có cách nào mặt dày gọi tiếng “em trai”.

      “Ỷ Nguyệt, mẹ mang canh, còn có cháo. Hôm qua mẹ hỏi bác sĩ, ông ấy bị bỏng phải bổ sung dinh dưỡng, như thế mới mau khỏi.” Quách Thải Hà lấy từ túi ra hộp cơm giữ nhiệt, tách từng tầng từng tầng, lấy đủ món ra, sau đó khó xử nhìn con , thậm chí thở cũng dám thở mạnh.

      “Cảm ơn!” Lưu Ỷ Nguyệt buồn bực .

      có gì!” Rốt cục Quách Thải Hà cũng có thể nở nụ cười.

      Bé được chuyển đến phòng bệnh mới, đầy đủ mọi thứ. Lâm Thịnh Hi và Lâm Tây Canh đều rồi, trong phòng chỉ còn Quách Thải Hà và Lưu ỷ Nguyệt.

      “Ỷ Nguyệt! Cám ơn con đuổi mẹ .” Quách Thải Hà đợi đến khi chỉ có hai mẹ con mới .

      “Tôi chỉ vì bé. Tây Canh đúng, mình tôi chăm xuể.” Lưu Ỷ Nguyệt lãnh đạm trả lời.

      Quách Thải Hà chỉ biết cười khổ, biết nên cảm ơn ông trời cho bà cơ hội này, hay đau lòng vì bé bị thương. Tối qua, khi nhận được điện thoại của con rể, bà vô cùng lo lắng, thương xót thay con , đau lòng thay cháu . Vốn tưởng con bà vào Lâm gia suôn sẻ, ai ngờ lại được mẹ chồng quý. cho cùng cũng là nỗi của bà, nếu có đoạn quá khứ ấy, con bị Lâm gia kì thị.

      Lâm Thịnh Hi giữ Lâm Tây Canh lại bãi đỗ xe, hỏi, “Sao lại thế này?”

      Lâm Tây Canh liếc mắt nhìn tay Lâm Thịnh Hi túm lấy ống tay áo mình trả lời, “Ngoài ý muốn!”.

      “Ngoài ý muốn? Trời mới tin! Mẹ tôi tin, tôi cũng tin. Lâm Tây Canh, tôi cho , dự án hợp tác với Gia Thịnh tôi là người phụ trách. Nhà các mà đối xử tối với chị tôi, tôi có thể ra tay bất cứ lúc nào!” Lâm Thịnh Hi quên uy hiếp.

      Lâm Tây Canh cười nhìn cậu em vợ trước mặt, “Thịnh Hi! Tôi kết hôn với chị cậu vì dự án. Đừng làm chuyện ngốc nghếch!” vỗ vỗ bàn tay Lâm Thịnh Hi.

      “Chị tôi sao lại trở lên tiều tụy như thế? tốt với chị, sao chị lại như thế?” Lâm Thịnh Hi đuổi theo, nhất quyết buông tha rể.

      “Thịnh Hi, đừng nghĩ chị cậu yếu ớt như vậy. có mấy người, ấy vẫn phải đối mặt. Tôi thừa nhận, sau khi kết hôn ấy và mẹ tôi có chút thoải mái, nhưng là thể tránh được. Chị cậu cũng cho tôi nhúng tay vào, ấy có thể tự giải quyết. Tôi tin ấy!” Lâm Tây Canh nghiêm túc .

      “Có điều…” tiếp, “Cậu đừng cho chị cậu biết chuyện hợp tác giữa hai nhà chúng ta. Tình cảm của tôi hoàn toàn vụ lợi như thế, hơn nữa, cũng chưa đến lúc nhất thiết cần người khác cứu. Đừng đặt thêm chướng ngại giữa vợ chồng tôi.”

      Lâm Tây Canh xong, mặc kệ Lâm Thịnh Hi còn muốn gì, nhất quyết phất áo bước . Lâm Thịnh Hi nhìn Lâm Tây Canh lái xe rời , khóe môi cong lên, trong lòng nhõm lạ thường.

      Trong phòng bệnh, Quách Thải Hà cho bé ăn, Lưu Ỷ Nguyệt vào phòng vệ sinh rửa mặt lát, lúc ra thấy hai người chơi đùa vui vẻ.

      “Đứa này ngoan, bát to canh ăn loáng là xong.” Thấy con ra, Quách Thải Hà giơ cái bát trống cho xem.

      “Đói bụng, hôm qua chưa ăn.” Lưu Ỷ Nguyệt trả lời.

      “Ỷ Nguyệt! xin lỗi, nếu phải tại mẹ, mẹ chồng con cũng hay gây với con như vậy. Nếu lần này bé bị thương mẹ cũng biết.” Quách Thải Hà bắt đầu rơm rớm nước mắt.

      liên quan đến bà, chỉ là tính của bà ấy thôi!” Lưu Ỷ Nguyệt thản nhiên trả lời, nghĩ kĩ lại, mẹ chồng thích , chỉ sợ chẳng liên quan gì đến quá khứ của .

      “Ỷ Nguyệt, sau này mẹ để bà ta tùy tiện ức hiếp con nữa!” Quách Thải Hà nhìn , trịnh trọng hứa.

      Lưu Ỷ Nguyệt cười khổ, lắc đầu: “ cần, tôi mong người ngoài can thiệp vào việc này, càng phiền hơn. Cả Tây Canh tôi cũng cần, tự tôi có thể giải quyết ổn thỏa.”

      Quách Thải Hà buồn bã cụp mắt xuống, tia hy vọng vừa nhen nhóm liền bị hai chữ “người ngoài” của con dập tắt.

      “Ỷ Nguyệt!” Bà còn định cánh cửa đột nhiên bị mở, Khương Tố Trân theo đó vào.

      “Mẹ!” Lưu Ỷ Nguyệt lạnh lùng gọi.

      “A!… Mẹ Thịnh Hi đến!” Khương Tố Trân thấy Quách Thải Hà khỏi sửng sốt.

      “Đúng vậy! Tối qua Tây Canh gọi điện cho tôi.” Quách Thải Hà đứng lên, bình tĩnh đối mắt với Khương Tố Trân, ánh mắt sáng quắc. Nhất thời, trong phòng, sóng ngầm bắt đầu cuồn cuộn.

      “Tây Canh nhà tôi hiểu chuyện, cũng nào phải chuyện lớn gì, sao lại làm phiền nhiều người thế chứ.” Khương Tố Trân cau mày, nhất định muốn vạch áo cho người xem lưng.

      “Ha ha… Mẹ Tây Canh cả ngày ở trong thành phố, cũng khác với bà nông dân như tôi. Đứa bị vậy sao là chuyện được?” Quách Thải Hà nhịn được, chế nhạo.

      Sắc mặt Khương Tố Trân khó coi đến cực điểm, hít sâu hơi đè cơn giận xuống. Bà đến cạnh giường bệnh, tươi cười nhìn bé, “Bé! Bà nội mua hoa quả cháu thích đến này!”

      Bé nhìn Khương Tố Trân trước mặt, có lẽ nhớ lại cảnh hôm qua, liền khóc toáng lên, đôi tay khua khua cho Khương Tố Trân đến gần.

      “Ái chà, bị dọa rồi! Bé, đến đây bà ngoại ôm nào!” Quách Thải Hà xông lên, ngăn cách Khương Tố Trân và bé.

      Lưu Ỷ Nguyệt đứng bên, thờ ơ nhìn hai vị phu nhân đấu qua đấu lại.

      (1)Mabroc: loại trà nổi tiếng ở Trung Quốc.
      (2)Quân tử chi giao đạm nhược thủy: giao thiệp của những người quân tử với nhau lạt như nước lã.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :