1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Quá Yêu - Lê Tư (78c)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Tiểu Yên

      Tiểu Yên Well-Known Member

      Bài viết:
      340
      Được thích:
      3,952
      Chương 54

      Lưu Ỷ Nguyệt bế bé về nhà, Triệu Uyển Nghi bước nhanh ra đón, “Hai mẹ con đâu vậy?”, bà hỏi.

      “Cháu bế bé chụp ảnh trăm ngày tuổi ạ!” Lưu Ỷ Nguyệt trả lời.

      “Nhanh quá! trăm ngày tuổi rồi! Ai nha, bé nhà ta buồn, đầy tháng đông đủ, giờ cả trăm ngày tuổi cũng ai đến.” Triệu Uyển Nghi xoa xoa gương mặt bầu bình tươi cười của bé, cố ý than thở.

      “Bà nội. . . . . .” Lưu Ỷ Nguyệt vô lực lắc đầu, cười trộm trong lòng. Đây là Lâm gia, bọn họ muốn đến hay , có thể gì chứ? Đáng tiếc, Triệu Uyển Nghi vẫn cứ muốn mở miệng đồng ý.

      “Cháu câu thôi, nó dám tới.” Triệu Uyển Nghi nín cười, chăm chú nhìn vẻ mặt Lưu Ỷ Nguyệt.

      “Đây là nhà của ấy, ấy tới hay cháu được gì chứ? Cháu lại có quyền đuổi ấy ra ngoài.” Lưu Ỷ Nguyệt nghe Triệu Uyển Nghi xong, thầm thất vọng, chỉ ôm lấy bé, vừa về phòng vừa .

      “Được! Là cháu nhé! Nó đến được trở mặt đâu.” Triệu Uyển Nghi với theo, vui vẻ ra mặt. ra, Lâm Tây Canh đường tới đây.

      Lâm Tây Canh mở cổng bước vào, thả chậm bước chân, cố gắng nhất có thể, rất sợ làm phiền người trong nhà. Chưa lần nào về nhà lại vừa lo lắng vừa háo hức như vậy.

      đến hành lang ngoài phòng, thấy cái xe đẩy, có tiếng trẻ con líu ríu. đứng sững lại, chôn chân tại chỗ. Đó là tiếng con , thanh dễ thương làm sao!

      “Con hát gì vậy?” Trong phòng có người dịu dàng hỏi, chưa kịp định thần, bóng dáng người đó xuất trước mắt .

      ngạc nhiên, phát người con ấy vẫn có thể khiến trái tim nhảy thót lên. , là loại sinh vật biết mệt mỏi. Mấy tháng nay, sinh vật ấy tựa như chỉ ngủ đông trong cõi lòng , chờ giây phút này đến. như tiếng sấm đầu xuân, bừng tỉnh nó sau giấc ngủ dài.

      Bé nằm trong xe đẩy, cười thôi, nhất định là đứa vui vẻ. Lưu Ỷ Nguyệt bám vào tay vịn nhìn bé, “Cười, cả ngày cười ngây ngô!” cấu cái mũi xinh, trêu đùa.

      Lưu Ỷ Nguyệt bế bé lên, “ nào! ăn cơm!” Bé gác mặt đầu vai , nhóc con thấy cha, thiên tính mách bảo, chỉ biết nhìn chớp mắt.

      Cuối cùng Lâm Tây Canh cũng nhìn thấy mặt trời bé của . Triệu Uyển Nghi xinh đẹp. ! Lâm Tây Canh nghĩ vậy, con là sinh vật đẹp nhất đời. Trái tim kích động quay cuồng, sóng trào mãnh liệt.

      “Nhìn gì vậy?” Lưu Ỷ Nguyệt thấy bé khang khác mọi ngày, chỉ ngoan ngoãn gác đầu lên bờ vai , hề nhúc nhích. vừa hỏi vừa quay đầu lại.

      Bao nhiêu ngày qua, Lưu Ỷ Nguyệt chưa từng nghĩ đến. Lúc gặp lại, tựa như bừng tỉnh sau cơn mơ, muôn vàn cảm xúc.

      Hai người đứng yên, lặng im , ngay cả bé cũng phát bầu khí có phần kì lạ, ngừng ê a.

      Chỉ vài bước ngắn ngủi, lại như cách xa vạn dặm, cả hai đều biết vượt qua như thế nào. Lúc này, khoảng cách thể dùng bước chân đo đạc, bởi vì trái tim cách quá xa nhau.

      “Tây Canh! Tây Canh!” Bác đột nhiên xuất , giải vây cho hai người.

      “Bác!” Trước giờ, chưa khi nào Lâm Tây Canh gặp lại bác trong lòng lại hụt hẫng như vậy.

      “Bé, ba ba đến này! Đến đây, tìm ba nào.” Bác nựng bé, ôm bé từ tay Lưu Ỷ Nguyệt đến trước mặt Lâm Tây Canh.

      Lưu Ỷ Nguyệt nhìn cánh tay trống , có con , giảm mấy phần trọng lượng, đột nhiên hẫng. nhìn Lâm Tây Canh luống cuống đón lấy bé, ôm rất cẩn thận, tựa như rất sợ đánh rơi bé.

      “Đúng rồi, tay này nâng lưng, tay này nâng mong. Tốt lắm! Tốt lắm!” Bác nắm tay Lâm Tây hướng dẫn , đến khi ngẩng đầu thấy Lưu Ỷ Nguyệt đâu nữa rồi.

      Hôm nay, Triệu Uyển Nghi tự mình xuống bếp, Lưu Ỷ Nguyệt vừa vào liền xắn tay áo giúp bà.

      “Tây Canh đến rồi à?” Triệu Uyển Nghi cười tủm tỉm, hỏi.

      “Dạ!” Lưu Ỷ Nguyệt cũng ngẩng đầu lên, nghe thôi cũng đủ thấy bà nôi vui vẻ cỡ nào. vậy hóa ra hai người này thông đồng từ trước, nếu đùng cái sao lại tới nhanh như vậy, bà nội còn đích thân vào bếp nữa!

      “Hôm nay làm thịt kho tàu, Lâm Tây Canh nhà mình thích nhất món thịt kho tàu bà làm. cho cháu nghe nhé, bà chưa bao giờ thêm đường trắng mà đều thêm đường phèn, ngấy lại ngon. Cháu phải nhớ , sau này bà mất, làm cho nó ăn.” Triệu Uyển Nghi thủ thỉ bên tại Lưu Ỷ Nguyệt, nào là chọn thịt như thế nào, khi nào nêm muối, khi nào nêm đường, thêm bao nhiêu nước.

      “Tay nghề bà lão này dễ truyền cho người khác đây, con nghe hiểu chưa?” Triệu Uyển Nghĩ huých Lưu Ỷ Nguyệt.

      Lưu Ỷ Nguyệt chăm chú nhìn bà lát, buồn cười trả lời, “Bà nội, chuyện này bà nên với cháu dâu bà!”

      “Bình tĩnh lắm! Con chọc tức bà đó hả? Tiểu nha đầu chết tiệt, được lắm!” Triệu Yển Nghi cũng nổi giận, chỉ đánh vào tay . Lưu Ỷ Nguyệt vui vẻ cười khẽ.

      Lâm Tây Canh ôm bé ở cửa nghe trộm, nghe thấy tiếng cười của , lời của , lại cúi xuống nhìn bé con trong lòng, bé vẫn nhìn bằng đôi mắt đen láy mở to, vừa tò mò vừa nghiên cứu. Đối với vòng ôm này, bé vừa lạ lẫm, vừa vô cùng thân thuộc.

      “Tây Canh, vào ! phiền đâu!” Triệu Uyển Nghi đột nhiên .

      Lưu Ỷ Nguyệt ngẩng đầu, nhìn bé ngoan ngoãn nằm trong vòng tay Lâm Tây Canh. Huyết thống là kì quái, bé trong tay , cực kì nghe lời, khiến Lưu Ỷ Nguyệt đột nhiên cảm thấy chua xót. thở hổn hển, cúi xuống thổi bếp, ngẩn người nhìn ngọn lửa bập bùng.

      “Ái chà, bé, ai ôm bé vậy? nghe lời, biết là ba ba!” Triệu Uyển Nghi đùa với bé. Tiểu nha đầu nhìn thấy cụ bà, bật cười giòn tan.

      “Chơi vui ? Chỉ biết cười, đứa này ngoan!” Triệu Uyển Nghi hỏi Lâm Tây Canh.

      “Dạ!” Lâm Tây Canh gật đầu qua loa, chăm chú nhìn Lưu Ỷ Nguyệt đứng cạnh bếp lửa, tiếc là chỉ có thể nhìn thấy đỉnh đầu .

      Trong bữa cơm, Triệu Uyển Nghi hỏi Lâm Tay Canh, “Tây Canh, hôm nay ở lại chứ?”

      “Dạ?” Lâm Tây Canh sửng sốt, lập tức nhìn sang Lưu Ỷ Nguyệt cúi đầu ăn.

      Triệu Uyển Nghi than thầm tiếng, đá chân cháu trai dưới bàn, “ cần về, ở lại đêm.” Bà quyết định thay Lâm Tây Canh.

      “Vâng ạ!” Lâm Tây Canh hiểu ý, lập tức gật đầu.

      Lưu Ỷ Nguyệt nhất quyết phát biểu ý kiến, đây là nhà của , hay ở đâu đến lượt xen mồm.

      Màn đêm vẫn lặng lẽ buông xuống, Lưu Ỷ Nguyệt dọn phòng bếp xong, chậm rãi trở về phòng, thầm nghĩ mình chẳng qua ở nhờ phòng người khác, biết đêm nay như thế nào?

      Dưới hành lang, Lâm Tây Canh ôm bé, chỉ vào cây cối trong sân, chuyện với bé. Cách đó xa, Lưu Ỷ Nguyệt đứng lại, lẳng lặng nhìn. thầm nghĩ, cảnh tượng này có thể duy trì được bao lâu, nghĩ đến tương lai trước mắt, khỏi thở dài.

      Lâm Tây Canh quay đầu, thấy Lưu Ỷ Nguyệt, đôi lông mày phủ tầng ảm đạm, xem ra, thứ mang đến cho phải niềm vui, mà là nỗi buồn.

      Lưu Ỷ Nguyệt đến, vươn tay, “Bé phải ngủ.” nhàng , đây là câu đầu tiên của với từ khi về nhà.

      đặt bé vào tay , nhìn bóng lưng vào nhà.

      Lưu Ỷ Nguyệt xoay người đóng cửa, chần chừ lâu, biết có nên khóa hay . Có cần đề phòng nhưt thế ? Huống chi đây vốn là phòng của .

      Lúc này, màn đêm tĩnh lặng lạ thường, tựa như cố ý, dù khóa hay , Lâm Tây Canh ngoài kia nhất định biết.

      Càng nghĩ, Lưu Ỷ Nguyệt quyết định buông tay, tóm lại, cửa này thể khóa.

      Lâm Tây Canh đứng ngoài, hồi hộp chờ đợi tiếng khóa cửa, nhưng đợi mãi cũng thấy, thậm chí còn hoài nghi, liệu có phải mình căng thẳng quá nên nghe được ?

      quyết định lên, khẽ đẩy, cánh cửa nhàng mở ra, khóa. vui mừng, thầm nghĩ, như vậy nhất định có tương lai.

      ngủ, Lưu Ỷ Nguyệt hình như cũng rửa mặt xong, nằm nghiêng giường, dịu dàng hát ru bé, trong phòng lan hương vị của bé, ngọt ngào!

      Lâm Tây Canh rửa mặt xong, thay áo ngủ, ngồi xuống mép giường.

      ngủ trong , nửa đêm bé thức dậy.” Lưu Ỷ Nguyệt nằm im, . Bà nội và bác về phòng từ sớm, ràng vứt Lâm Tây Canh cho .

      Lâm Tây Canh trèo lên giường, nằm vào phía trong, bé nằm giường cha mẹ, ngủ say sưa.

      Lâm Tây Canh nắm bàn tay bé, “Da bé hơi đen” , trước mặt là sắc mặt mệt mỏi của Lưu Ỷ Nguyệt.

      “Là do uống thuốc đông, thầy thuốc sau này lớn lên khác.” Lưu Ỷ Nguyệt bình thản . Lúc ấy, thầy thuốc từng nhắc nhở, sau này đứa sinh ra, có thể da đen, ông dặn Lưu Ỷ Nguyệt cần ngạc nhiên, lớn lên tự nhiên thay đổi.

      “…” Lâm Tây Canh nghe xong, biết gì, nếu khi xưa cố chấp, Lưu Ỷ Nguyệt và đứa đâu cần chịu khổ như vậy.

      “Ngủ , ngày mai còn về!” Lưu Ỷ Nguyệt có ý định chuyện phiếm với , đưa tay tắt đèn, chớp mắt căn phòng lại chìm trong bóng tối.

      Lưu Ỷ Nguyệt mở to mắt, chậm rãi chờ đợi tiếng hít thở đều của . Trong bóng đêm tĩnh lặng, chỉ nghe thấy tiếng hô hấp của hai cha con. Đáng ra mọi chuyện đều tốt đẹp, hiểu sao lại trở thành gượng gạo thế này?

      đến như tòa núi lớn, chế ngự trong lòng Lưu Ỷ Nguyệt. Cuộc sống bình yên kết thúc, thực trước mắt, tương lai sau này, Lưu Ỷ Nguyệt thực dám nghĩ.

      Nửa đêm, Lâm Tây Canh tỉnh lại. Trong phòng, chiếc đèn chiếu sáng vùng ấm áp nho , dưới ánh đèn, Lưu Ỷ Nguyệt ôm bé. Bé nhắm tít mắt bú từng ngụm sữa, Lưu Ỷ Nguyệt mỉm cười âu yếm nhìn con tham ăn.

      Bé no bụng, bú nữa, Lưu Ỷ Nguyệt ôm con , đặt lên đầu vai, vỗ vỗ, bé dần chìm vào giấc ngủ, cuối cùng cuộn tròn trong vòng tay Lưu Ỷ Nguyệt. “Ăn ngủ, ngủ ăn, đúng là con heo con!” Lưu Ỷ Nguyệt khẽ nựng.

      vừa đặt bé nằm xuống, ngẩng đầu lên bắt gặp đôi mắt sâu thăm thẳm, “Ngày nào em cũng phải vậy sao?” Lâm Tây Canh hỏi.

      “Ừm.” Lưu Ỷ Nguyệt trả lời.

      “Mệt ?” lại hỏi.

      sao, bé khá ngoan, cả đêm chỉ dậy lần, những đứa ồn ào, đêm phải hai ba lần.” Lưu Ỷ Nguyệt .

      Lâm Tây Canh hỏi tiếp nữa, nuôi con ngờ vất vả như vậy, thế mà trước giờ hề hay biết. Có lẽ đây chính là khác biệt lớn nhất giữa đàn ông và phụ nữ.

      Sáng sớm hôm sau, Lâm Tây Canh mặc quần áo xong xuôi, khẽ với Lưu Ỷ Nguyệt còn ngủ, “Ỷ Nguyệt, đây!”

      Đợi lát, vẫn phản ứng, Lâm Tây Canh nóng lòng, muốn nghe thấy giọng , thế nên lại tiếc tục làm phiền, miệng thào, “Ỷ Nguyệt, Ỷ Nguyệt!”

      Lưu Ỷ Nguyệt tỉnh dậy từ sớm, vốn định đáp lời , nhưng lại bị gọi đến phiền, miễn cường mở mắt, hừ tiếng, “Ừm.”.

      đây.” Lâm Tây Canh lại thầm với .

      “Ừm.”

      “Bé, ba ba đây!” Lâm Tây Canh lướt qua đàu vai Lưu Ỷ Nguyệt, nhàng hôn con . Đáng thương là bé hề có ý đáp lại, thậm chí còn nhăn mặt nhíu mày, có vẻ vui khi bị cha quấy rầy.

      Lâm Tây Canh đứng ở cửa, đặt tay lên cánh cửa gỗ, lưu luyến nhìn hai người giường, hai người nhất cuộc đời này.

    2. Tiểu Yên

      Tiểu Yên Well-Known Member

      Bài viết:
      340
      Được thích:
      3,952
      Chương 55

      Kể từ khi kỉ niệm trăm ngày tuổi, nỗi nhớ của Lâm Tây Canh với con thể nào kiềm chế. Cuối tuần nào cũng nhanh chóng quay về Phong Đình, ở lại đêm, sáng sớm hôm sau lại lái xe tới công ty làm. Chẳng có điều, thái độ của Lưu Ỷ Nguyệt đối với vẫn thờ ơ như trước.

      Tên của bé được thảo luận , dù sao cũng thể gọi là “Bé, bé” mãi được. Lâm Tây Canh ở nhà tra cứu từ điển, suy nghĩ rất nhiều, sau đó ghi chép lại. mở ra cho Lưu Ỷ Nguyệt xem, tràn ngập hy vọng, hỏi, “Em thích tên nào?”

      Lưu Ỷ Nguyệt liếc mắt nhìn tờ giấy, danh sách tên rất dài, “Họ Lâm?” nhíu mày.

      “Đương nhiên.” Lâm Tây Canh gật đầu chắc chắn.

      Lưu Ỷ Nguyệt tiếp nữa, cúi đầu chăm chú đan áo cho con .

      “Ý gì vậy? Em !” Lâm Tây Canh mặt nhăn mày nhíu.

      Lưu Ỷ Nguyệt thở dài, buông áo đan trong tay xuống, “Chồng tôi họ Hắc, tôi họ Lưu. Tại sao con tôi lại họ Lâm?”

      Lâm Tây Canh trừng hai mắt nhìn Lưu Ỷ Nguyệt, “Họ Lưu còn có thể xem xét. Họ Hắc? Mệt em nghĩ ra.”

      “Vậy họ Lưu, lấy họ tôi, tôi nghĩ Nhị Hắc phản đối.” Lưu Ỷ Nguyệt .

      “Lưu Ỷ Nguyệt!” Lâm Tây Canh xanh mặt, quát lên.

      giọng chút! Con ngủ!” Lưu Ỷ Nguyệt nhanh chậm trả lời.

      “Em hận tôi, đúng ? Muốn trả thù tôi đúng ?” Lâm Tây Canh nhìn con ngủ say, cố gắng hạ thấp giọng .

      “Tôi định trả thù , cũng có khả năng ấy. Nếu con họ Lâm, sau này tôi phải giải thích với con thế nào?” Lưu Ỷ Nguyệt hỏi.

      “Giải thích như thế nào? Chuyện này còn cần phải giải thích sao? là cha của con, con là con của . Con đương nhiên họ Lâm rồi. Sao em phải nghĩ rắc rối thế chứ?” Lâm Tây Canh tiếp tục cau mày.

      “Tôi nghĩ rắc rối, là muốn làm mọi chuyện thôi. Con họ Lâm, hơn kém chỉ là con riêng, tôi nghĩ họ Lưu vẫn tốt nhất.” Lưu Ỷ Nguyệt nghiêm túc .

      “Được, cuối cùng cũng đến vấn đề chính. Chúng ta kết hôn!” Lâm Tây Canh giận tái mặt.

      “Nếu chưa quên, tôi kết hôn. Hơn nữa, tôi cũng muốn kết hôn với , đây chính là lý do tại sao ngày trước tôi với tôi mang thai.”

      “Rốt cuộc em muốn thế nào? Chẳng lẽ muốn con mang họ người khác!” Lâm Tây Canh kiềm chế được lớn, bé nằm giường đột nhiên giật mình, vội vàng hạ thấp giọng xuống.

      biết rất , chúng ta đến với nhau có kết quả tốt. So với miễn cưỡng, bằng đừng bắt đầu. có thể lập cho con tài khoản, đến khi con bé trưởng thành tự quản lý, tôi động vào khoản tiền này. Về phần , tương lai có gia đình, có con cái, hơn nữa chỉ là đứa. nên cố chấp đoạt lấy bé của tôi.”

      có nên cảm ơn em hả? Nghĩ chu đáo, ha ha!” Lâm Tây Canh cười mỉa. “Em nhắc lại tất cả những gì , là muốn hối hận, phải ?”

      “Tôi hề có ý này. Chẳng qua, khi tức giận người ta thường những lời chân nhất. rất đúng, con bé có mẹ kế, còn có em trai em , giống như tôi vậy. Kết quả là cái gì cũng có. Tôi muốn con lớn lên giống như tôi, con ít nhất còn có tôi. Tôi giao con cho , tôi cũng xin đừng tranh con với tôi.” Lưu Ỷ Nguyệt bình thản .

      “Trong dự định của em, chỉ có em và con, tới tận bây giờ cũng chưa từng có , đúng ?” Lâm Tây Canh hỏi.

      ? Tôi thể với tới.” Lưu Ỷ Nguyệt nhìn chằm chằm ánh mắt Lâm Tây Canh, chậm rãi .

      “Lưu Ỷ Nguyệt!” Lâm Tây Canh tức giận đến xanh mặt, hét lớn tiếng.

      “Oa!” Bé bị giật mình, khóc thét lên. Lưu Ỷ Nguyệt vội vàng ôm lấy con , vỗ vỗ, “ sao! Đừng sợ, đừng sợ! Mẹ ở đây!”

      Lâm Tây Canh nhìn con khóc ngừng cùng vẻ mặt nghiêm nghị của Lưu Ỷ Nguyệt, thở dài.

      Kết quả có thể đoán trước được. Ngày đó, hai người chia tay vui vẻ gì, Lâm Tây Canh trở về thành phố sớm hơn dự định, Lưu Ỷ Nguyệt nhìn bóng dáng uể oải của , tuy có chút đành lòng, nhưng chuyện này kiểu gì cũng phải , vấn đề chỉ là sớm hay muộn mà thôi.

      Phong Đình có hai gia đình họ Lâm, ở cuối đường, đầu đường. Cuối đường là nhà của Lâm Tây Canh, đầu đường là Lâm gia của tập đoàn Gia Thịnh. Lúc này, Lưu Ỷ Nguyệt mới nhớ, còn có danh thiếp của Lâm Thịnh Hi của tập đoàn Gia Thịnh. dĩ nhiên chưa bao giờ nghĩ tới việc tìm ta, câu vô tình chỉ là lời khách sáo thôi, đương nhiên phải là .

      Có lẽ ông trời sắp đặt hết mọi thứ, Lâm gia của Gia Thịnh đưa thiệp mời tới. Triệu Uyển Nghi vừa nhìn là thiệp mời tiệc sinh nhật tròn hai mươi tuổi của Lâm Cửu Nguyệt, con chủ tịch Lâm Đức Minh tập đoàn Gia Thịnh, liền đưa thiệp mời cho Lưu Ỷ Nguyệt, rồi “Con thay bà , bà lão tám mươi tuổi như bà biết gì mà chúc mừng sinh nhật tiểu nha đầu hai mươi tuổi chứ?”

      “Cháu ?” Lưu Ỷ Nguyệt nghi hoặc hỏi lại, “Nếu người ta hỏi cháu là ai trả lời như thế nào?” có chút khó xử.

      “Cháu cứ là người nhà của bà là được rồi, chủ yếu là đem quà tới, .” Triệu Uyển Nghi trả lời.

      Lưu Ỷ Nguyệt có lựa chọn nào khác, đành phải , trong tay cầm quà tặng mà Triệu Uyển Nghi chuẩn bị: chiếc vòng tay bằng ngọc bích.

      Lưu Ỷ Nguyệt đứng ở cửa ký tên rồi đưa quà tặng. Nhân viên tiếp tân ghi lại tên, tùy ý để gói quà sang bên. Lưu Ỷ Nguyệt liếc mắt nhìn, quà tặng chất cao đống. vào đại sản, bất giác nhớ lại sinh nhật hai mươi tuổi của mình, khỏi ngưỡng mộ, có tiền là tốt. Đại sảnh rực rỡ sang trọng, cười rôm rả, vàng và kim cương sáng chói lóa khiến cho Lưu Ỷ Nguyệt mở mắt ra được. cúi xuống nhìn mình, có bất kì món trang sức nào, đơn giản đến kì lạ.

      Đối với chuyện phát tài của Gia Thịnh Lưu Ỷ Nguyệt có nghe bác sơ qua. Ban đầu chủ tịch Lâm Đức Minh tích lũy vốn dựa vào đoàn xe vận tải, sau đó nhờ trí tuệ và khả năng quan sát nhạy bén, ông mua vài ngọn núi hoang gần đây. Lúc ấy, ở Phong Đình mọi người cười ông là kẻ điên. Mấy ngọn núi hoang này ngay cả cỏ cũng mọc được, làm sao có thể kiếm ra tiền? Lâm Đức Mỉnh chỉ cười mà .

      Vài năm sau, đô thị hóa phát triển, bất động sản thay đổi từng ngày. Lúc này mọi người mới hiểu được, xây dựng nhà ở đều cần cát đá, ngọn núi hoang này phải có rất nhiều đá sao? Từ đó về sau, Lâm Đức Minh làm ăn buôn bán càng ngày càng phát đạt…, khai thác đá, bất động sản, thương mai, chỉ cần có thể kiếm tiền là Lâm Đức Minh đều kinh doanh.

      So với Lâm thị, Gia Thịnh ràng là “nhà giàu mới nổi”. Tiệc sinh nhật hai mươi tuổi của con Lâm Đức Mỉnh lại có thể lớn như vậy, Lưu Ỷ Nguyệt khỏi tò mò về Lâm Cửu Nguyệt này.

      Nghe người ngồi cùng bàn chuyện, Lâm Cửu Nguyệt học mỹ thuật tạo hình, gần đây còn đoạt được giải thưởng lớn. tại tác phẩm đoạt giải được để ở phòng bên cạnh, chờ mọi người thưởng thức.

      “Lưu Ỷ Nguyệt!” Đột nhiên có người vui mừng gọi , Lưu Ỷ Nguyệt xoay người lại. Lâm Thịnh Hi cười hì hì đứng ở phía sau.

      “Chào cậu!” Lưu Ỷ Nguyệt đứng lên, hơi cúi người.

      “Tôi còn nghĩ mình nhìn lầm, ngờ là chị.”

      Lưu Ỷ Nguyệt nghe vậy chỉ cười, biết phải giải thích thế nào.

      “Chị. . . . . .” Lâm Thịnh Hi định lại thôi, trực tiếp hỏi nguyên nhân đột ngột xuất có vẻ hơi thất lễ.

      “Có thể dẫn tôi xem bức tranh của em cậu được ?” Lưu Ỷ Nguyệt khéo léo chuyển đề tài, muốn những người cùng bàn chú ý đến .

      “Được, xin mời!”

      Lâm Thịnh Hi dẫn Lưu Ỷ Nguyệt vào gian phòng , tường có nhiều bức tranh vẽ. Trong phòng có vài người xem tranh, ai cũng khen ngợi thôi. Lưu Ỷ Nguyệt ngẩng đầu nhìn bức tranh, chỉ lặng lẽ quan sát, có bình luận, chưa từng nghiên cứu về nghệ thuật.

      .” giọng đáng truyền đến, Lưu Ỷ Nguyệt xoay người nhìn lại.

      rất trẻ kéo phu nhân ăn mặc sang trong đến gần, Lưu Ỷ Nguyệt đột nhiên cảm thấy như sét đánh ngang tai. Từng nghĩ là quên, nhưng khuôn mặt của bà chưa thay đổi, vẫn còn được khắc sâu trong trí nhớ. Phu nhân trước mặt, bộ dáng vẫn giống như khi rời hơn hai mươi năm trước.

      Quách Thải Hà, cả người rực rỡ, xinh đẹp như xưa, xuất trước mặt Lưu Ỷ Nguyệt.

      “Thịnh Hi!” Quách Thải Hà tươi cười nhìn con trai, cũng để ý đến người phụ nữ đứng cạnh . này trẻ trung lắm, tầm hơn ba mươi chút, hình như bà chưa gặp bao giờ.

      “Vị này chính là. . . . . .” Quách Thải Hà chỉ vào Lưu Ỷ Nguyệt, hỏi con trai.

      Nhân dịp này, Lưu Ỷ Nguyệt muốn nhìn kĩ bà chút. Từ ngày rời , cuộc sống của bà nhất định rất tốt. Khuôn mặt được chăm sóc cẩn thận, quần áo người cũng phải phu nhân bình thường có thể mặc. Chỉ sợ, bây giờ hai người đứng cạnh nhau, người ngoài cho rằng hai người là chị em.

      đợi Lâm Thịnh Hi mở miệng giới thiệu, Lưu Ỷ Nguyệt liền vươn tay ra, cổ tay còn có vật mà Quách Thải Hà để lại: đồng hồ. “Xin chào, tôi là Lưu Ỷ Nguyệt.”

      “Ỷ Nguyệt!” Quách Thải Hà run lên cái, đời này còn có người thứ hai tên Ỷ Nguyệt sao?

      “Đúng vậy, có nghĩa là sinh vào tháng . Tôi nghe Phát nhắc qua, cháu của ta cũng là đặt tên như thế.” Lưu Ỷ Nguyệt nhìn thấy phản ứng của mẹ, lạnh lùng .

      “Cháu biết Đức Phát?” Giọng Quách Thải Hà run run, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm người phụ nữ trước mặt. Đây là số mệnh!

      “Mới gặp lần thôi. Ngại quá! Tôi phải trước, ở nhà còn đứa , xin lỗi.” Lưu Ỷ Nguyệt thể tiếp tục đứng ở chỗ này được nữa, sợ mình kiềm chế được hung hăng chất vấn bà, “Bao nhiêu… năm như vậy, bà có nghĩ tới tôi ?”

      Lưu Ỷ Nguyệt tạm biệt ba mẹ con họ, vội vàng về phía cửa, để mặc tầng sương mù ngày càng dày dặc trong mắt.

      “Ỷ Nguyệt, Ỷ Nguyệt. . . . . .” Quách Thải Hà chạy theo, bà thể để cho con rời như vậy.

      Lưu Ỷ Nguyệt dừng bước, lúc xoay người lại vẻ mặt hoàn toàn bình tĩnh. “Lâm phu nhân, có việc gì?” cười gượng, rất khó coi, hỏi.

      “Ỷ Nguyệt, là con!” Quách Thải Hà đến trước mắt Lưu Ỷ Nguyệt, khuôn mặt con cực kỳ giống chồng trước. Hơn nữa, còn mang theo chiếc đồng hồ kia, đó là món quà ngay trước khi kết hôm của bà.

      Lưu Ỷ Nguyệt lời nào, nhìn xem bà tiếp tục diễn trò gì.

      “Tôi. . . . . . Tôi. . . . . .” Sắc mặt Quách Thải Hà càng ngày càng trắng, miệng mấp máy, nhưng mãi cũng lên lời.

      “Lâm phu nhân, nếu việc gì, tôi về đay, ở nhà còn con đợi. Tạm biệt!”

      Quách Thải Hà trơ mắt nhìn Lưu Ỷ Nguyệt khuất khỏi tầm mắt của bà, hồi ấy mới tám tuổi, nhưng giờ đây trở thành người phụ nữ trưởng thành, độc lập như thế.

      “Mẹ!” Lâm Cửu Nguyệt theo, gọi mẹ đứng ngây người, “Ai vậy ạ? lễ phép gì cả, bữa tiệc bắt đầu đâu!” lẩm bẩm.

      được ấy như vậy!” Quách Thải Hà đột nhiên ngăn lời con lại, cho thêm gì nữa.

      “Làm sao chứ!” Lâm Cửu nguyệt bĩu môi, trong ấn tượng của , từ trước tới giờ mẹ chưa từng nặng lời với như vậy, nhưng hôm nay lại có thể vì người xa lạ… Lâm Cửa Nguyệt đột nhiên cảm thấy tủi thân.

      “Cửu Nguyệt, em vào trước !” Lâm Thịnh Hi vừa tới với em , Lâm Cửu Nguyệt thấy vẻ mặt mẹ và trai đều có điểm kì lạ, ngượng ngùng trở lại hội trường.

      “Báo ứng, báo ứng.” Chờ con xa, Quách Thải Hà thầm tự .

      “Mẹ.” Lâm Thịnh Hi đỡ cơ thể Quách Thải Hà lung lay sắp ngã.

    3. Tiểu Yên

      Tiểu Yên Well-Known Member

      Bài viết:
      340
      Được thích:
      3,952
      Chương 56

      Lưu Ỷ Nguyệt đoán mẹ nhất định đến tìm , nhưng ngờ lại nhanh như vậy.Hôm sau, lúc ra khỏi nhà mua đồ ăn phải chạm mặt Quách Thải Hà và Lâm Thịnh Hi.

      “Ỷ Nguyệt!” Quách Thải Hà sợ hãi nhìn vẻ mặt lạnh lùng của con .

      Lưu Ỷ Nguyệt lướt qua hai người, sải bước về phía trước, ngoảnh mặt làm ngơ.

      “Chị!” Lâm Thịnh Hi bước vội lên, bắt lấy cánh tay Lưu Ỷ Nguyệt.

      Lưu Ỷ Nguyệt cúi đầu nhìn cánh tay mình, lại ngẩng lên, , “Chị? Lâm tiên sinh, tôi tốt số như vậy. bằng lòng chịu thiệt, tôi cũng dám trèo cao.” xong, khẽ lắc cánh tay, ý bảo Lâm Thịnh Hi buông ra.

      Lâm Thịnh Hi làm sao chịu buông tay, vẫn cầm lấy tay Lưu Ỷ Nguyệt như cũ.”Chị, đừng như vậy. Chúng ta có thể tìm chỗ chuyện ?”

      “Lâm tiên sinh, xin hãy gọi tôi là Lưu tiểu thư hoặc là Lưu Ỷ Nguyệt. chuyện? Có thể. Nhưng mà, bây giờ tôi có thời gian, cũng thấy đấy, tôi còn có việc phải làm.” Lưu Ỷ Nguyệt giơ giơ túi xách tay lên.

      “Được, em hẹn thời gian khác. Mẹ, chúng ta về trước .” Lâm Thịnh Hi buông tay ra, quay đầu với Quách Thải Hà.

      Quách Thải Hà nhìn con , “Ỷ Nguyệt. . . . . .” Bà còn muốn cái gì đó, nhưng Lưu Ỷ Nguyệt hoàn toàn để ý tới bà.

      “Mẹ, thôi. phải chị đồng ý rồi sao?” Lâm Thịnh Hi khuyên mẹ còn bất động. Quách Thải Hà bất lực nhìn Lưu Ỷ Nguyệt lướt qua.

      Ngày hẹn, Quách Thải Hà xuất , chỉ có chị em hai người. Lưu Ỷ Nguyệt ngờ, chỉ hơn nửa năm quen biết, thành chị Lâm Thị Hy, biết đâu chẳng bao lâu nữa thành “thế hệ con nhà giàu thứ hai”? Lưu Ỷ Nguyệt châm chọc nghĩ.

      “Chị, chị phải là thư kí của Lâm Tây Canh sao? Sao lại đến đây?” Lâm Thịnh Hi tò mò hỏi.

      Đối với thái độ quá mức thân thiết của cậu ta Lưu Ỷ Nguyệt biết làm sao, chỉ liếc mặt nhìn cậu cái, tức giận , “Hình như tôi có nghĩa vụ trả lời vấn đề này.”

      “Ách. . . . . .” Lâm Thịnh Hi cứng họng.

      “Như thế này, để nhanh chóng, tôi hỏi cậu đáp.” Lưu Ỷ Nguyệt , Lâm Thịnh Hi chỉ có thể gật đầu đồng ý.

      “Lần đầu tiên nhìn thấy tôi cậu biết?”

      “Cũng phải như vậy. Em nghe cha mẹ qua, rằng em có người chị tên Lưu Ỷ Nguyệt, Ỷ Nguyệt chính là đồng với tháng . Còn có Cửu Nguyệt cũng được đặt tên theo cách như vậy. Lần đầu tiên nhìn thấy chị dự cảm, lại nghe chú kể qua, em nghĩ đời này có chuyện trùng hợp như vậy, có hai người tên Lưu Ỷ Nguyệt.” Lâm Thịnh Hi giải thích.

      “Cậu có biết suy nghĩ đầu tiên của tôi khi bước vào tiệc sinh nhật là gì ?” Lưu Ỷ Nguyệt đột nhiên sang chuyện khác.

      “. . . . . .” Lâm Thịnh Hi hỏi tiếp, có lẽ đoán được Lưu Ỷ Nguyệt muốn gì.

      “Tôi nghĩ, hai mươi tuổi của tôi qua như thế nào?” tới đây, ánh mắt Lưu Ỷ Nguyệt có chút mê mang, giống như chìm đắm trong quá khứ. “Ngay cả có chiếc bánh sinh nhật cũng là hy vọng xa vời, tôi mua gói mì ăn liền giá rẻ, mình trốn ở góc ai thấy để ăn.”

      “Sao lại. . . . . .” Lâm Thịnh Hi hoảng sợ hỏi.

      “Sao lại thể như thế?” Lưu Ỷ Nguyệt lạnh lùng hỏi lại.”Có biết tiền sinh hoạt tháng của tôi là bao nhiêu ? Học kỳ đầu tiên tôi chỉ có thể dựa vào ăn bánh mỳ dưa muối sống qua ngày, còn phải tìm các việc làm thêm. Giúp đỡ thầy làm cái này làm cái kia, ràng biết bọn họ là bóc lột tôi. Nhưng mà tôi cần khoản tiền đó, cho dù là đồng, bởi vì đồng chính là bữa sáng của tôi.”

      Lâm Thịnh Hi cụp mắt xuống, hoàn toàn lường trước chuyện này. Nhưng cũng thể tưởng tượng hết cuộc sống mà Lưu Ỷ Nguyệt miêu tả rốt cuộc là như thế nào, làm sao có thể tiếp tục đến bây giờ.

      “Cho nên, tôi biết muốn với tôi chuyện gì? Bồi thường? Áy náy? ! Cho dù dùng nhiều tiền cũng có cách nào bù đắp lại thống khổ hơn hai mươi năm qua của tôi!” xong lời cuối cùng, giọng Lưu Ỷ Nguyệt khàn , chỉ cần nghĩ lại, quá khư liền ào ạt ùa về.

      “Chị. . . . . .” Lâm Thịnh Hi yếu ớt gọi.

      “Đừng gọi tôi là chị! Biết ? Cha tôi tái hôn, có em trai. Mà bà còn có hai người. buồn cười, tự nhiên tôi lại có nhiều em trai em như vậy! Nhưng tôi lại giống như đứa trẻ mồ côi! đứa trẻ mổ côi cả cha lẫn mẹ! Sao tôi có thể dễ dàng tha thứ cho họ đây? Sao hả? Bây giờ lương tâm cắn rứt sao? Nhớ tới đời này còn có đứa con như tôi? Sao nhớ từ sớm ?” Lưu Ỷ Nguyệt càng càng lạnh lùng.

      Cả người phát run lên, cũng là con nhưng lại khác nhau như trời với đất, sao có thể bình tĩnh chấp nhận được?

      “Em biết gì nữa.” Lâm Thịnh Hi bất đắc dĩ trả lời, vấn đề khó khăn này thể giải quyết được.

      “Vậy cần phải .Tôi cũng làm mẹ rồi, cứ như thế này cũng tối, Phiền cậu chuyển lời đến bà ấy, đừng đến làm phiền tôi.” Lưu Ỷ Nguyệt đứng lên, phất tay áo bỏ .

      Đến khi Lâm Tây Canh trở về, chỉ thấy Lưu Ỷ Nguyệt ngơ ngác ngồi ở mép giường chăm chú nhìn con . Khuôn mặt của ra vẻ đơn, ngay cả đến gần cũng phát . Ngược lại, con thấy trước, vui vẻ ra mặt, kêu ê a.

      “Sao vậy?” ngồi xuống mép giường, đối diện với .

      “. . . . . .” Lưu Ỷ Nguyệt giống như nghe thấy gì, đôi mắt vô hồn, có tiêu cự.

      Lâm Tây Canh ôm con nằm yên lên, “Rốt cuộc sao vậy? chuyện .” lại hỏi.

      có gì.” Lưu Ỷ Nguyệt tùy tiện trả lời.

      “Ra ngoài nhà ! Lâm tổng của Gia Thịnh đến.”

      “Cái gì!” Lưu Ỷ Nguyệt giật mình ngẩng đầu, ngạc nhiên nhìn Lâm Tây Canh, “Ông ta đến làm gì?”

      “Đến cám ơn món quà của bà nội, là chiếc vòng tay. Nhân viên tiếp tân nghĩ chỉ là món đồ thông thường, xem xét lại mới biết được là rất có giá. Lâm tổng muốn lời cám ơn.” Lâm Tây Canh hơi nghi ngờ nhìn vẻ mặt Lưu Ỷ Nguyệt.

      “Tôi muốn .” Lưu Ỷ Nguyệt lắc đầu.

      “Đứng dậy , về sau mọi người cũng phải biết nhau.” Lâm Tây Canh tay ôm con , tay kéo Lưu Ỷ Nguyệt.

      Lưu Ỷ Nguyệt lo lắng cho bé nên dám giãy dụa, bị Lâm Tây Canh kéo ra cửa phòng “Tôi làm gì? Quà có phải tôi tặng đâu?”

      Hai người rất nhanh vào phòng khách Lưu Ỷ Nguyệt bất ngờ nhìn thấy Quách Thải Hà. Quách Thải Hà vừa thấy con xuất , lại nhìn đứa bé trong lòng ngực Lâm Tây Canh, chú ý tới bàn tay nắm chặt của hai người.

      “Lão phu nhân, vị này là ai vậy? Còn có đứa bé này. . . . . .” Lâm Đức Minh cười hỏi.

      “Lâm tổng, đây là con của tôi, gọi là bé.” đợi Triệu Uyển Nghi trả lời, Lâm Tây Canh trước.

      “Ôi, Tây Canh có con từ bao giờ vậy? Còn lớn như thế! Phu nhân, các người thể như vậy! Cũng mời hàng xóm láng giềng uống chén rượu.” Lâm Đức Minh đến trước mặt Lâm Tây Canh nhìn đứa bé.

      “Đây là chuyện của bọn trẻ. Bà già như tôi lo được nhiều như vậy, già rồi lo ít chuyện thôi.” Triệu Uyển Nghi cười ha ha.

      “Lại đây, cho ông ôm cái.” Lâm Đức Minh vỗ vỗ tay với đứa bé. Đứa bé nhìn theo tay ông lát, cư nhiên cười tươi giang tay ra. “Ôi, bảo bối ngoan, nghe lới.”

      Lưu Ỷ Nguyệt nhìn thấy bé ở trong lòng Lâm Đức Minh, lại thể ngăn cản, đành ngoảnh mặt làm thinh.

      “Ha ha, bà ôm cái , là ngoan. Nhà ta mà có búp bê thế này tốt biết mấy.” Lâm Đức Minh thầm đưa bé cho Quách Thải Hà.

      Lúc này, Lưu Ỷ Nguyệt mới hiểu, đáp lễ chỉ là giả, lấy cớ xem bé mới là .

      “Bé bao tuổi rồi?” Quách Thải Hà ôm đứa bé mà hốc mắt ngấn nước, đây là cháu ngoại của bà, nhưng bà lại phải tìm cớ mới được nhìn cháu.

      “Sáu tháng.” Lưu Ỷ Nguyệt đáp.

      sáu tháng rồi, rất khỏe mạnh, thực là nặng!” Quách Thải Hà chăm chú nhìn gương mặt bé, có nhiều nét giống con bà hồi , “Bé, bé.”. Bà kìm lòng được khẽ gọi.

      Nhớ lại trước đây, Quách Thải Hà thay tã cho Ỷ Nguyệt. Chồng trước ở bên cạnh hai mẹ con, lấy tay trêu đùa cái miệng nhắn của con .”Ỷ Nguyệt! Ỷ Nguyệt! Cười nào! Em xem, con bé cười này!”

      “Đứa bé này cười đáng .” Quách Thải Hà luôn miệng .

      “Đúng vậy, cháu của chúng ta thích cười. Cũng biết giống ai? Ỷ Nguyệt tôi biết, nhưng Tây Canh nhà chúng tôi ngày xưa vậy.” Bác ngồi bên cạnh cũng góp vui.

      “Giống mẹ nó.” Quách Thải Hà buột miệng.

      “Hả? Sao bà biết?” Bác cười hỏi.

      “Ách, tôi nghĩ giống Tây Canh, vậy nhất định là giống mẹ.” Quách Thải Hà vội vàng giải thích.

      “Ha ha! Giống Ỷ Nguyệt? Con bé. . . . . .” Bác phì cười, “Con bé ngay cả còn lười, sao cười nhiều chứ?” Bác cho là Quách Thải Hà đúng.

      Quách Thải Hà nhìn vẻ mặt nghiêm nghị của con , chỉ thấy nhíu mày, khóe môi mím chặt. Bà nhớ con trai từng , “Chị ấy chị ấy mồ côi, mồ côi cả cha lẫn mẹ.” Đây chính là lời lên án sâu sắc nhất với bà. Bà từng nghĩ có thể chịu đựng được lương tâm cắn rứt, nhưng đến tận giờ phút này mới biết, đau thấu xương là thế nào.

      Lâm Tây Canh để ý thấy Lưu Ỷ Nguyệt và Quách Thải Hà đều rất kì lạ, người chăm chú dõi theo, người lại cực lực né tránh.

      “Trước đây hai người biết nhau sao?” Đợi Lâm Đức Minh và Quách Thải Hà về rồi, Lâm Tây Canh mới hỏi.

      “Ai?” Lưu Ỷ Nguyệt biết còn hỏi.

      “Mẹ của Thịnh Hi.” Lâm Tây Canh .

      biết, sao tôi biết bà ấy được?” Lưu Ỷ Nguyệt lắc đầu.

      “Vậy là kỳ lạ, trước giờ nhà họ và nhà mình qua lại nhiều lắm. Mẹ của Thịnh Hi. . . . . .” ý nghĩ đột nhiên xuất trong đầu Lâm Tây Canh, kinh ngạc nhìn Lưu Ỷ Nguyệt. nhớ rằng bác từng kể qua lai lịch của Quách Thải Hà. Khi đó Lâm Đức Minh còn quản lý đoàn xe, thậm chí còn tự mình lái xe. năm, biết ông dẫn người phụ nữ ở đâu về, nghe đồn, người này bỏ chồng theo Lâm Đức Minh. Vì vậy, Quách Thải Hà được cha mẹ chồng chấp nhận, mãi đến khi Lâm Thịnh Hi ra đời, mọi chuyện mới dần dần dịu lại.

      Quách Thải Hà, Lưu Ỷ Nguyệt có giọng địa phương giống nhau, người bỏ gia đình, người bị mẹ vứt bỏ, đời có chuyện trùng hợp như vậy chứ!

      Kể từ lúc nhìn thấy mẹ của mình, nỗi oán hận của Lưu Ỷ Nguyệt với bà ngày càng sâu sắc. Nếu trước đây bà thể dẫn , vậy sau này sao? ràng bà biết đứa trẻ bị mẹ vứt bỏ thảm thương đến mức nào, chẳng lẽ chưa từng nghĩ đến việc tìm sao? Lưu Ỷ Nguyệt nghĩ rất nhiều chữ “có thể” nhưng tất cả đều dễ dàng phủ nhận, chỉ biết, ràng, người ta muốn vứt bỏ hoàn toàn.

      Lưu Ỷ Nguyệt thể lý giải, là đứa con đầu lòng của bà, tại sao bà lại dễ dàng bỏ rơi như vậy? Bà quá độc ác! Lúc này, ngược lại lại đồng cảm với cha, ông cũng giống , bị mẹ vứt bỏ. đáng thương, còn cha đáng buồn..

      Lưu Ỷ Nguyệt lăn qua lăn lại giường, hai mắt mở lớn, hề buồn ngủ, ai có thể giúp cởi bỏ khúc mắc trong lòng đây?

      “Em sao vậy? ngủ mà lại nằm thở ngắn than dài?” Lâm Tây Canh bị làm phiền cũng thể ngủ được, cuối cùng nhịn được, hỏi.

      có gì, ngủ . Tôi ra ngoài chút.” Nghĩ rằng quấy rầy nghỉ ngơi, Lưu Ỷ Nguyệt đứng dậy khoác áo rồi ra ngoài.

      Lưu Ỷ Nguyệt đứng hành lang, ngửa đầu tìm kiếm trăng sao bầu trời, chỉ có điều chúng đều bị mây che khuất.

      “Giờ ngay cả ở Phong Đình cũng khó mà nhìn thấy sao.” Lâm Tây Canh lặng lẽ đến phía sau , nhàng . “ còn nhớ hồi thích nhất nằm ở đó ngắm sao.” đưa tay chỉ cái bàn đá giữa sân.

      Lưu Ỷ Nguyệt mỉm cười, thể tưởng tượng nổi bộ dáng nằm đó của , càng ngờ cũng có thời lông bông như thế.

      “Ỷ Nguyệt, em nên cười nhiều hơn, nghĩ bé nhất định giống em.” Lâm Tây Canh đặt hai tay lên vai , kéo về phía mình.

      Trong bóng đêm, hai người đứng cạnh nhau, gắn bó dời.

    4. Tiểu Yên

      Tiểu Yên Well-Known Member

      Bài viết:
      340
      Được thích:
      3,952
      Chương 57

      Sau lưng là lồng ngực kiên cố, bờ vai là bàn tay rộng lớn, đỉnh đầu là hơi thở nóng rực, Lưu Ỷ Nguyệt hề đắn đo, nhàng dựa vào . muốn nghĩ gì nữa, chỉ đơn thuần nương tựa vào thôi.

      “Mẹ em con giống em.” Lâm Tây Canh tỳ cằm lên đỉnh đầu , chậm rãi .

      Lưu Ỷ Nguyệt kinh ngạc khẽ mở miệng, định hỏi tại sao biết, nhưng nghĩ lại, nhạy bén như vậy, hẳn khó nhìn ra điểm kì quặc, động não chút, chắc chắn có đáp án. Đột nhiên muốn trốn tránh , trốn tránh nội tâm chính mình. định kéo tay xuống, chạy về phòng.

      “Ỷ Nguyệt, đừng để hết trong lòng, buông ra !” Lâm Tây Canh cho phép chạy trốn, chặt chẽ giam trong lồng ngực.

      Im lặng lúc, Lưu Ỷ Nguyệt đột nhiên bật khóc, như giọt nước tràn ly, thể tiếp tục gắng gượng được nữa, cuối cùng đành chấp nhận sụp đổ.

      Lâm Tây Canh quay người Lưu Ỷ Nguyệt lại, rất muốn nhìn gương mặt , nhưng nhất quyết ngẩng đầu. than tiếng, lại kéo vào lòng, “Khóc , nếu cảm thấy dễ chịu hơn em khóc , ngày mai tốt hơn. Em còn có con, nhớ ?”

      “Hu hu…” Lời Lâm Tây Canh như chốt mở, mở lòng Lưu Ỷ Nguyệt. Vừa được ôm vừa được an ủi, nhưng vẫn thấy trống vắng. Từng tưởng rằng là chỗ dựa của , đáng tiếc, tất cả chỉ là dối trá. Người duy nhất coi là người thân – bà chủ – cũng bỏ . Lưu Ỷ Nguyệt rất sợ, liệu sáng mai giây phút này có lập tức tan thành mây khói.

      nhàng vỗ vỗ lưng , tiếng khóc lớn, ràng cố gắng kiềm chế, chỉ thấy nước mắt ướt đẫm mảng áo . Rất muốn với , “Chúng ta phải nương tựa vào nhau. Trái tim chúng ta đều quá tổn thương, rất cần nhiệt độ người kia sưởi ấm.”, nhưng chỉ sợ lúc này Lưu Ỷ Nguyệt vô cùng tuyệt vọng, sao có thể tin tưởng lời .

      Thế nên, chỉ yên lặng, vỗ về lưng , hết sức nhàng. Lưu Ỷ Nguyệt cảm giác như được về với con sông quê hương, nằm thuyền , nhắm mắt sưởi nắng.

      là dây leo đá, là người bất hạnh rơi xuống vực sâu, đến lúc sắp rơi xuống đáy vực mới nắm được . vách đá, mưa to gió lớn, dây và người có thể chống đỡ được bao lâu. Bình minh lên, cuối cùng vẫn thoát khỏi số mệnh, thịt nát xương tan.

      Ngừng khóc, Lưu Ỷ Nguyệt vùi đầu vào lồng ngực Lâm Tây Canh. Muốn ngẩng đầu thế nào đây? Cuối cùng, vẫn muốn thấy con người yếu đuối trong mình.

      Lâm Tây Canh nâng gương mặt lên, dịu dàng lau nước mắt cho , khuôn mặt ấm áp đẫm nước mắt, “Khóc còn xấu hơn con.” chế nhạo.

      Lưu Ỷ Nguyệt bật cười, “Trong lòng , có phải con còn đẹp hơn tiên ?” sắng giọng hỏi, giọng vẫn khàn khàn.

      phải đẹp hơn tiên mà con chính là tiên.” Lâm Tây Canh kiêu ngạo trả lời, “Ỷ Nguyệt, phải cảm ơn em, đương nhiên còn có bà nội và Hạ Dương, cho có cơ hội nhìn thấy con, thứ quý giá nhất đời này.”

      Bé là nhịp cầu nối và Lưu Ỷ Nguyệt, nhờ vậy họ mới chia lìa. Ý nghĩa ấy vô cùng đặc biệt, vô cùng trân quý.

      Lưu Ỷ Nguyệt ngây ngốc nhìn người đàn ông trước mặt, nghe dãi bày tấm lòng. khâm phục dũng khí của Lâm Tây Canh, lại chưa bao giờ có thể hết cõi lòng mình.

      Lâm Tây Canh cúi đầu xuống, hai người càng ngày càng gần, gần đến nỗi bờ môi cơ hồ chạm vào nhau. “A…” Bé đột nhiên bật khóc, thèm để ý đến cha mẹ, chỉ quan tâm đến cái bụng ham ăn của mình.

      “Con tỉnh.” Lưu Ỷ Nguyệt giật mình, đẩy Lâm Tây Canh ra, chạy ào vào phòng.

      “Hơ…. Hai người này có phải ông trời phái tới trừng phạt tôi đây?” Lâm Tây Canh nhìn vòng tay trống vắng, lại cười khổ quay đầu nhìn cánh cửa khép hờ.

      bước vào, thấy bé nằm trong lòng Lưu Ỷ Nguyệt, nhàn nhã ăn khuya. “Giỏi gây !” Lâm Tây Canh ngồi xuống mép giường, nắm lấy bàn chân xinh, bé phản đối, túm tay lại. Lưu Ỷ Nguyệt tức giận lườm cái, Lâm Tây Canh cười rộ lên.

      Lưu Ỷ Nguyệt đoán mẹ vẫn đến tìm mình, chỉ ngờ bà ngày càng khéo léo, luôn lấy cớ đến thăm bé.

      “Ai nha! Mẹ Thịnh Hi, vậy ngại quá, lúc nào cũng khiến bà tốn kém!” Bác vừa thấy Quách Thải Hà mang đến nào sữa bột nào cháo khỏi than thở.

      có gì, nào đáng mấy. Chỉ là tôi nghĩ đứa sáu tháng, bú sữa thôi cũng được, phải bổ sung dinh dưỡng nữa.” Quách Thải Hà cười .

      “Cũng nhờ bà chu đáo nữa, người già như chúng tôi hiểu mấy chuyện này. Tây Canh cũng chẳng biết, Tố Trân lại quan tâm.” Bác thuận miệng thầm.

      “Sao Tố Trân lại quan tâm vậy? Là vì… vì là con sao?” Quách Thải Hà nhíu mày.

      “Cũng hẳn. Ai! ra dài, nữa!” Bác biết mình vừa lỡ miệng, lập tức dừng lại.

      Lưu Ỷ Nguyệt nhìn thấy sữa bột và cháo, nghĩ nếu là mẹ con bình thường, bà ngoại mua quà cho cháu, mình nên vui vẻ mới đúng, nhưng lúc này, lại thấy vô cùng chua xót.

      “Bác, sao này đừng nhận nữa, được tốt lắm!” Lưu Ỷ Nguyệt .

      “Bác thấy lạ lắm, trước đây hai nhà có hay qua lại đâu, nhưng mẹ Thịnh Hi lại có duyên với bé, thích bé nhà chúng ta. Bác có sai đâu, bé nhà chúng ta dễ thương, người gặp người thích.” Bác che dấu nổi đắc ý. Lưu Ỷ Nguyệt nghe vậy chỉ cười, bác đúng là ai cả đường .

      Điều khiến Lưu Ỷ Nguyệt bất ngờ chính là Lâm Đức Minh đích thân ra mặt.
      Lúc Lưu Ỷ Nguyệt đến điểm hẹn, Lâm Đức Minh chờ sẵn.

      “Ỷ Nguyệt, ngồi !” Lâm Đức Minh chỉ chỉ chiếc ghế đối diện.

      Lưu Ỷ Nguyệt ngồi xuống, nhìn người trước mặt, da ông hơi đen, có lẽ do quãng thời gian vất vả thuở trẻ, cũng có vẻ đam mê tửu sắc như những ông chủ khác mà hoàn toàn giống những người đàn ông của gia đình.

      “Ỷ Nguyệt, hôm nay tôi hẹn cháu đến đây là có chuyện muốn giải thích với cháu.” Lâm Đức Minh chờ Lưu Ỷ Nguyệt ngồi xuống mới ra ý định của mình.

      “Giải thích? Có gì để giải thích chứ?” Lưu Ỷ Nguyệt ngạc nhiên hỏi.

      “Rất nhiều chuyện cháu biết. Đương nhiên tôi cũng phủ định lỗi lầm của tôi và mẹ cháu. Lúc ấy mẹ cháu có cách nào khác, bà ấy có Thịnh Hi, nếu ở lại cái nhà ấy chỉ sợ chỉ còn đường chết. Vì nhiều lý do, bà ấy thể dẫn cháu .”

      “Khi vừa đến Phong Đình, bà ấy cũng sống thoải mái gì. Ông bà nội Thịnh Hi chấp nhận bà ấy, mãi đến khi Thịnh Hi lớn hơn chút mọi chuyện mới dịu lại. Thế nên, chúng tôi có cách nào tìm cháu.”

      Lưu Ỷ Nguyện đáp lại nửa lời, lẳng lặng ngồi thẳng lưng, nghe Lâm Đức Minh giải thích.

      “Sau này, đại khái khi cháu học trung học, chúng tôi có về nhà cháu lần. Mẹ cháu vẫn muốn dẫn cháu , bà ấy biết cháu nhất định hạnh phúc. Chúng tôi chuyện với cha cháu, nhưng ông ta đồng ý. còn cách nào, vì nghe cháu học tập tốt, chúng tôi đưa cho cha cháu mười vạn, hy vọng đến khi cháu học đại học có tiền học phí, còn nếu cũng có thể làm của hồi môn. Có điều, bây giờ xem ra, cha cháu dùng tiền cho cháu.”

      Lâm Đức Minh xong, lúc sau Lưu Ỷ Nguyệt mới có thể tiêu hóa được những lời ấy. Mười vạn! Vào thời ấy quả là con số trời. Nghĩ lại những năm gian khổ thời đại học, Lưu Ỷ Nguyệt run rẩy cười rộ lên. Còn nhớ ngày nhận giấy báo trúng tuyển, mẹ kế đen mặt, đay nghiến thôi, “Trong nhà lấy đâu tiền cho mày học đại học! Giờ làm ăn kém như thế, tiền ăn cho mày đủ làm tao đau đầu, đứa con học nhiều sách vậy làm gì?” Nếu phải tin đỗ đại học mọi người đều biết, Lưu Ỷ Nguyệt hoài nghi, có lẽ lúc ấy mẹ kế chỉ hận thể xé nát tờ giấy báo ấy.

      “Ha ha, nghe ông mới hay làm sao? Mẹ tôi ngoại tình có thai, vứt bỏ chồng và con . Mười vạn là xong sao? Mười vạn là có thể thoải mái yên tâm sống tiếp sao? Còn tôi sao? Các người có ai lòng nghĩ đến tôi! Bà ta có biết bà được mấy ngày tôi có mẹ kế! Mẹ kế chua ngoa, cả ngày mắng tôi là con hồ ly tinh, còn có hàng xóm xung quanh chỉ trỏ bàn tán, đường tôi cũng dám ngẩng đầu. Mùa đông lạnh, những đứa khác đều được ở nhà sưởi ấm, tôi lại bị mẹ kế bắt ra bờ sông giặt tã cho em, nứt nẻ hết tay. Ngày nào tôi cũng sống trong sợ hãi, sợ mẹ kế vui cho tôi ăn cơm. Cơm trưa ở trường chưa bao giờ tôi dám ăn cùng bạn học, tôi sợ bọn họ thấy trong cà men của tôi chưa từng có thịt.” Lưu Ỷ Nguyệt giơ bàn ta khô ráp lên, hốc mắt đỏ hoe.

      “Ông biết vì sao cha tôi đồng ý ? Bởi vì ông ấy muốn nhìn thấy tôi, muốn dùng tôi để ngừng nhắc nhở chính mình từng bị phản bội, tôi chính là vết sẹo trong lòng ông ấy. Ông ấy dùng tôi để trả thù kẻ bỏ ông .”

      cần giải thích nỗi khổ của các người với tôi, ca ngợi tình chó má của các người! đời này, ngoài tình còn nhiều thứ khác. Lời giải thích của ông, đối với tôi mà , đáng đồng!” xong, Lưu Ỷ Nguyệt đứng phắt dậy.

      Lâm Đức Minh ngẩng đầu nhìn , “ cho cùng, cháu thông cảm cho chúng tôi, cũng tha thứ cho mẹ cháu, đúng ?”

      “Đúng! Tôi độ lượng như vậy, có thể coi như chưa từng xảy ra chuyện gì. Bà ấy lựa chọn phải có trách nhiệm với lựa chọn của mình. Đối với tôi mà , mẹ tôi chết từ năm tám tuổi rồi.”

      Lưu Ỷ Nguyệt tức giận ra ngoài, chua xót nhớ lại những kỉ niệm cay đắng trước đây. “Ỷ Nguyệt!” Phía sau đột nhiên có tiếng gọi đau đớn của Quách Thải Hà. Lưu Ỷ Nguyệt từ từ xoay người, bà đứng cách vài bước, khóc thành tiếng. ra, bà vốn ở đây, vậy, những gì bà đều nghe thấy hết.

      “Xin bà lần sau đừng đến tìm tôi, xin bà đừng lấy cớ đến thăm bé, xin bà coi như chưa từng gặp tôi. Hãy giống như hơn hai mươi năm trước, xin bà rời xa tôi!” Lưu Ỷ Nguyệt chậm rãi . Tại sao lại độc ác như vậy, vì trái tim bị thương nặng quá rồi!

      Quách Thải Hà khóc ngã vào lòng Lâm Đức Minh, hai mắt đẫm lệ, trong đầu chỉ còn hình ảnh con dứa khoát bỏ , “Ỷ Nguyệt! Ỷ Nguyệt! Con !….”

      Ngày lại ngày…
      Người ta từng bảy ngồi tám , bé hơn tám tháng tuổi có thể ngồi giường biểu diễn sở trường của mình. Lâm Tây Canh cố ý đẩy ngã bé, sau đó thấy bé cắm cúi đứng lên, tươi cười nhìn , chờ bị đẩy ngã tiếp. Bé cười tươi, để lộ mấy chiếc răng sữa, rất giống con thỏ con.

      “Ha ha…” Lâm Tây Canh trêu đùa với con , cười rộ lên, “Xem con này! Đầy miệng nước miếng, nước miếng ngốc!” lấy khăn mềm, lau nước miếng dính cằm con.

      nào, con !” Lưu Ỷ Nguyệt đến, ôm con dậy.

      đâu?” Lâm Tây Canh thấy Lưu Ỷ Nguyệt đội mũ cho con, ngạc nhiên hỏi.

      “Bế con ra ngoài phơi nắng.” Lưu Ỷ Nguyệt vừa vừa ôm con ra cửa.

      cũng !” Lâm Tây Canh vội vàng chạy theo, hiếm khi mới có cơ hội nhà ba người chơi như vậy.

      ở lại với người nhà à?” Lưu Ỷ Nguyệt khẽ hỏi. Lần này ngờ Lâm Đông Dương và Khương Tố Trân vốn lâu về lại đến cùng Lâm Tây Canh.

      “Họ chuyện với bà trong phòng, cùng em và con.” Lâm Tây Canh đẩy gọng kính, cười híp mắt.

      “Thần thần bí bí!” Lưu Ỷ Nguyệt khẽ than thở. Lâm Đông Dương và Khương Tố Trân vừa đến vào phòng bà nội, biết bàn bạc đại gì.

      Hai người vừa bước khỏi cổng, đột nhiên bị bác gọi lại, “Tây Canh, đợi ! Bà nội gọi cháu vào!” Bác tươi cười vẫy tay với Lâm Tây Canh.

      chút, lát nữa tìm em và con. Ngoan nhé, con !” Lâm Tây Canh dừng chân, xoa xoa gương mặt con , .

    5. Tiểu Yên

      Tiểu Yên Well-Known Member

      Bài viết:
      340
      Được thích:
      3,952
      Chương 58

      Lưu Ỷ Nguyệt ôm bé dưới ánh hoàng hôn, in bóng hai mẹ con từng phiến đá lát đường. Tất cả nơi này đều quá quen thuộc với , trước đây, khi chờ đợi ra đời của bé, hằng đêm vẫn hay bộ suốt con đường đá, qua những cây cầu.

      “Con , xem họ tới làm gì nhỉ?” Lưu Ỷ Nguyệt nhìn con chỉ lo ngắm cảnh, thào hỏi, đương nhiên hy vọng nghe thấy câu trả lời của bé.

      Lâm Đông Dương đến, mang theo túi lớn túi đồ dùng trẻ con, trong đó có chiếc xe tập . Ông chỉ vào chiếc xe cười , “Cái này rất có ích!” Bé thấy đồ chơi, giãy dụa hai chân, nóng lòng muốn thử.

      ra Lưu Ỷ Nguyệt rất muốn từ chối, ở nhà cũ, Triệu Uyển Nghi còn giữ gìn rất nhiều đồ dùng thuở của Lâm Tây Canh. Vì được bảo quản tốt, Lưu Ỷ Nguyệt nhận ra tất cả đều còn có thể sử dụng. Nhưng gì, vì nếu chẳng phải tạt gáo nước lạnh vào Lâm Đông Dương sao, thế nên chỉ mím môi im lặng.

      “Đứa này sao lại đen vậy hả?” Khương Tố Trân nhìn thấy bé khỏi lẩm bẩm. Lưu Ỷ Nguyệt nghe thấy, nhíu mày lại, có chút khó chịu.

      “Đó là vì uống thuốc đông y.” Triệu Uyển Nghi vừa vào cửa liền cao giọng trả lời.

      “Mẹ!” Khương Tố Trân vội vàng cúi đầu, lén liếc nhìn vẻ mặt bình thản của mẹ chồng.

      “Đen chút sao, khỏe mạnh là tốt rồi. Đen ma quỷ quái tìm ra bé nhà ta. Đúng ? Bé!” Triệu Uyển Nghi đến trước mặt Lưu Ỷ Nguyệt, nhấn nhấn hai má bé, chọc cười tiểu nha đầu.

      “Đúng vậy! Đúng vậy! Khỏe mạnh là tốt rồi!” Lâm Đông Dương vội vàng hòa giải, thầm huých tay Khương Tố Trân, ý nhắc nhở bà ăn cẩn thận. Khương Tố Trân bĩu môi, dám bừa nữa.

      “Tây Canh, cháu dẫn Ỷ Nguyệt và bé về phòng trước, bà có chuyện muốn với bố mẹ cháu.” Triệu Uyển Nghi thèm để ý đến con trai, quay đầu với cháu.

      “Bọn họ gì? chung cũng chẳng liên quan đến mẹ con mình, phải ?” Lưu Ỷ Nguyệt tiếp tục thào với con, lúc này bác mà nhìn thấy, kiểu gì cũng điên.

      Được đoạn, Lưu Ỷ Nguyệt đến cây cầu. dừng lại giữa cầu, gần đó cũng có cây cầu đá. đôi chú rể dâu vừa qua, theo phong tục ở Phong Đình, chú rể phải cõng dâu qua cầu. dâu ngồi lưng chú rể cười tươi như hoa, đám người sau ra sức trêu đùa, vô cùng nhộn nhịp.

      Bên vòm cầu, ràng mấy chữ “Cầu son”. Nghe , trước đây mỗi phiên họp chợ hàng son phấn đều tập hợp ở mặt bắc cầu, các tiểu thư nương hai bên bờ sông đều đến đó chọn mua, vì vậy mới có nhiều giai thoại tài tử giai nhân, nhờ đó cầu cũng được gọi là “cầu son”. Trong vùng, vào ngày cưới, chú rễ cõng dâu qua cầu, tượng trưng cho việc xóa bỏ thân phận nương, nghênh đón cuộc sống mới.

      Qua cầu này có thể vô ưu vô lo cả đời sao? Lưu Ỷ Nguyệt ngây ngốc nhìn bóng “cầu son” in sông, chưa từng qua cây cầu ấy. Vì dám, vì lo sợ, càng bởi vì có ai đồng hành.

      “Ỷ Nguyệt!” Có tiếng Lâm Tây Canh xa gọi lại, Lưu Ỷ Nguyệt xoay người. đứng dưới chân cầu, ngẩng mặt, chăm chú nhìn và con cao. Gió phất qua, tóc bay bay, chỉ là ánh mắt hoảng sợ, có tiêu điểm.

      “Sao vậy?” Lâm Tây Canh vội vàng lên cầu, sờ sờ trán , “Khó chịu à?”

      , sao!” Lưu Ỷ Nguyệt vội vàng lắc đầu, nhìn sang dâu chú rể bên kia, họ vừa xuống cầu, tiếng cười vì thế cũng xa dần.

      “Có người kết hôn.” Lâm Tây Canh nhìn theo , thấy bóng dáng dâu chú rể xa xa.

      “Ừm, náo nhiệt.” Lưu Ỷ nguyệt vừa cười vừa gật đầu.

      nhớ từng muốn qua tất cả cây cầu ở đây, vì nếu như thế có thể hạnh phúc cả đời. Khi đó tin truyền thuyết ấy, nhưng tại, còn tin nữa ? Cây cầu đối diện kia liệu có từng qua?

      Lưu Ỷ Nguyệt nhấc chân, quay định xuống cầu, “Về thôi!” .

      theo !” Lâm Tây Canh bước lên ngăn lại, đón bé từ tay , giải thích gì chỉ mạch đến đầu cầu ngược lại.

      đâu vậy?” Lưu Ỷ Nguyệt theo sau, hỏi. Lâm Tây Canh trả lời.

      Xuống chân cầu, Lâm Tây Canh về phía “cầu son”, đến thềm đá đầu tiên liền dừng lại. Lưu Ỷ Nguyệt ngạc nhiên nhìn chiếc cầu đá xinh xắn, lại khó hiểu quay sang Lâm Tây Canh. nắm lấy tay , “!”, Lưu Ỷ Nguyệt sợ hãi muốn rút tay lại, nhấc nổi chân.

      Lâm Tây Canh để ý đến do dự của , mạch kéo lên. Tay mạnh mẽ, vô cùng ấm áp.

      Lưu Ỷ Nguyệt ngây ngốc bị kéo lên cầu, đến tận khi Lâm Tây Canh dừng lại, vẫn chưa hết bàng hoàng, xụ mặt lại.

      “Nhìn kìa!” Lâm Tây Canh khẽ , chỉ tay về phía mặt sông nằm giữa hai cây cầu.

      Lưu Ỷ Nguyệt nâng mắt nhìn đến. Mặt trời đỏ rực in bóng mặt sông, khoảng cách xa xôi thể khiến ánh nắng bớt rực rỡ, ngược lại càng thêm phần chói lóa.

      “Con, thấy ? Mặt trời, đó là mặt trời!” Lâm Tây Canh với con , bé chăm chú nhìn vòng tròn lớn mặt nước. đẹp!

      Lúc ba người về nhà, Lâm Đông Dương và Khương Tố Trân đều ngồi ở đại sảnh, xem ra mọi người chuyện xong.

      “Chị, bế bé hộ em chút, vợ chồng em có việc cần với hai đứa.” Lâm Đông Dương với bác.

      “Được, bé, đến đây nào! Bà ôm nào!” Bác vui vẻ ôm bé chơi, trước khi ra cổng còn nháy mắt với Lưu Ỷ Nguyệt khiến vô cùng khó hiểu.

      “Hai đứa ngồi !” Lâm Đông Dương với con trai và Lưu Ỷ Nguyệt.

      Lưu Ỷ Nguyệt ngồi xuống, cúi mặt chăm chú nhìn tay, biết Lâm Đông Dương định gì?

      “Chớp mắt mấy tháng nữa là bé tuổi, hai đứa cũng nên mau chóng kết hôn thôi. Dây dưa mãi tốt cho bé.” Lâm Đông Dương .

      Lưu Ỷ Nguyệt giật mình ngẩng mặt, kinh ngạc nhìn Lâm Đông Dương, vẻ mặt tình nguyện của Khương Tố Trân cũng thoát khỏi ánh mắt .

      Còn Lâm Tây Canh lại hề ngạc nhiên, Lưu Ỷ Nguyệt hơi nhíu mày.

      “E rằng được!” Lưu Ỷ Nguyệt ngập ngừng.

      “Vì sao?” Lâm Tây Canh đột nhiên quay đầu nhìn chằm chằm .

      “Em kết hôn.” Lưu Ỷ Nguyệt trả lời.

      ! là…” Khương Tố Trân cuối cùng nhịn được, công khai liếc xéo Lưu Ỷ Nguyệt. Bà khó khăn lắm mới đồng ý, còn biết thức thời như vậy. “Đúng là chịu được! Lúc nào nên gì cũng biết. Haizzz….” Bà thở dài.

      Lưu Ỷ Nguyệt lại cúi đầu, thầm, “Chính là thể chịu tội trùng hôn!”.

      “Chuyện này có thể giải quyết được, tìm Nhị Hắc, hẹn thời gian làm thủ tục.” Lâm Tây Canh lại thêm.

      Lưu Ỷ Nguyệt liếc mắt nhìn , rất muốn hỏi, rốt cuộc lén lút làm những gì sau lưng ?

      uy hiếp cậu ta.” Giống như nhìn ra nỗi lo lắng của Lưu Ỷ Nguyệt, Lâm Tây Canh vội vàng giải thích. Ngược lại còn bị Nhị Hắc đe dọa, “ còn dám ức hiếp chị ấy xem!” Nhị Hắc vừa túm cổ áo vừa như vậy.

      Đêm xuống, hai người ngồi ở mép giường, âu yếm nhìn bé ngủ say. Lưu Ỷ Nguyệt thầm thở dài, là “bị kết hôn”, lại nghĩ đến tương lai bé, kết cục như vậy chưa hẳn tốt. Ít nhất, con còn có mái nhà, cần đau khổ chấp nhận cuộc sống mồ côi cha.

      “Em khống muốn kết hôn sao?” Lâm Tây Canh hỏi , từ nãy đến giờ chưa hề cười, chỉ trầm mặc . Như vậy khác hẳn với tưởng tượng của , cứ nghĩ vui sướng nhảy lên, ngờ lại bình tĩnh như vậy.

      “Em chỉ nghĩ, sao cha mẹ lại đột nhiên đề xuất chuyện kết hôn?” Lưu Ỷ Nguyệt nhìn Lâm Tây Canh, hy vọng có thể hiểu được gì đó từ vẻ mặt . Nhưng Lâm Tây Canh là người thế nào, nếu có thể dễ dàng bị nhìn thấu, sao còn là Lâm Tây Canh?

      “Theo em vì sao? Con cũng có rồi, chẳng lẽ để con nằm ngoài cuộc sống của sao? Em nhẫn tâm vậy sao?” Lâm Tây Canh trả lời.

      “Vì vậy sao? vì con mà bảo vệ cuộc hôn nhân này chứ?” Lưu Ỷ Nguyệt tiếp tục truy vấn.

      “Lưu Ỷ Nguyệt! Lưu Ỷ Nguyệt tràn ngập tự tin trước đây đâu rồi?” Lâm Tây Canh nhịn được hỏi . tuyệt đối ngờ, chỉ hơn năm ngắn ngủi có thể thay đổi như vậy. Lâm Tây Canh chăm chú nhìn , Lưu Ỷ Nguyệt này xa lạ quá, căn bản phải Lưu Ỷ Nguyệt đối đầu gay gắt với trước kia.

      “Có lẽ ấy trước giờ chưa từng tự tin.” Lưu Ỷ Nguyệt khẽ trả lời. Vì sao người lại mất tự tin của chính mình? Lưu Ỷ Nguyệt trước đây chưa từng hiểu bản thấn, lúc này mới thực thấm thía đạo lý này.

      “Em phấn chấn lên được , cứ như thế sao duy trì dược gia đình?” Lâm Tây Canh khỏi chán nản, vẫn chưa thực mở cửa trái tim cho . Nhìn cúi đầu , Lâm Tây Canh lại dành lòng tiếp. Cuối cùng, kéo vào lòng, thầm vào tai , “Cho dù vì con, được ? Chúng ta sống hạnh phúc!”.

      “Được!” Lưu Ỷ Nguyệt đồng ý, cho đến lúc này, vẫn chỉ cúi đầu.

      Sáng sớm hôm sau, Lưu Ỷ Nguyệt làm điểm tâm xong, liền về phía phòng Lâm Đông Dương và Khương Tố Trân, dọc hành lang còn băn khoăn cách xưng hô. Đứng trước cửa, ngay khi định gõ cửa…

      “Bà ổn chứ? Sao từ tối qua đến giờ cứ xị mặt ra vậy? Đừng để mẹ thấy, mẹ lại vui!” Lưu Ỷ Nguyệt đột nhiên nghe thấy Lâm Đông Dương . buông tay xuống, định xoay người rời , nhưng nghĩ lại, hình như cuộc chuyện của hai người có liên quan đến , nên đôi chân vẫn chần chừ chưa bước.

      “Mẹ vui? Thế tôi vui sao? Đây là tìm vợ cho Tây Canh nhà chúng ta hả? Được lắm, Tây Canh ngờ lại thành đời chồng hai!” Ngay sau đó, Lưu Ỷ Nguyệt chợt nghe thấy Khương Tố Trân oán hận .

      phải Tây Canh rồi sau, chồng trước chỉ danh nghĩa thôi, vì đứa bé nên mới phải bất đắc dĩ làm vậy. Hơn nữa, Tây Canh nhất quyết chấp nhận nó, bà xem xem, con trai bà quan tâm con bé nhiều như vậy. Bà có thể chia rẽ chúng nó sao?” Giọng Lâm Đông Dương lại lớn hơn chút.

      phải tại mẹ sao? Lúc trước giữ lại đứa này làm gì? Giờ thành nha đầu rắc rối!” Khương Tố Trân vẫn đầy bụng tức tối.

      Lưu Ỷ Nguyệt muốn nghe nữa, thể chịu đựng bất kì kẻ nào đánh giá con như vậy, cho dù bà nội bé cũng được.

      “Được rồi, bà cũng xem xem bây giờ nó có ai làm chỗ dựa?” Lâm Đông Dương tức giận trả lời.

      “Hừ! Nếu xem, tôi mặc kệ !” Khương Tố Trân cũng thua kém.

      Câu sau Lưu Ỷ Nguyệt nghe lắm, cả người lạnh run. Cuộc sống “hạnh phúc” như Lâm Tây Canh biết có thể duy trì được bao lâu, cuộc hôn nhân bọn họ còn chưa bắt đầu, đầy sóng gió.

      về phòng ăn, Triệu Uyển Nghi thấy về mình, hỏi, “Bố mẹ chồng con đâu?”

      “Hình như hai người chuyện, cháu dám gõ cửa làm phiền.” Lưu Ỷ Nguyệt vừa trả lời vừa ngồi xuống.

      “Chúng ta ăn trước, kệ bọn nó, ăn thôi.” Triệu Uyển Nghi nhìn đồng hồ, quyết định mặc kệ con trai và con dâu.

      Lát sau, Lâm Đông Dương và Khương Tố Trân vào phòng ăn, thấy mọi người ngồi đông đủ, Khương Tố Trân vội vàng chạy đến, “Mẹ!”.

      “Ăn sáng còn phải mời ba bốn lần sao? Quên giờ ăn ở nhà rồi sao?” Triệu Uyển Nghi hỏi con.

      “Mẹ, con quên. Chỉ là mải chuyện quá!” Lâm Đông Dương vội vàng giải thích.

      “Trong thành phố chị thế nào tôi quan tâm, nhưng ở đây phải theo gia quy.” Triệu Uyển Nghi gõ đũa vào thành bát, nghiêm giọng .

      Lưu Ỷ Nguyệt nhìn trộm hai người bị bà nội dạy bảo đến mức dám thở mạnh, thiếu chút nữa bật cười thành tiếng.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :