1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Quá Yêu - Lê Tư (78c)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Tiểu Yên

      Tiểu Yên Well-Known Member

      Bài viết:
      340
      Được thích:
      3,952
      Chương 44

      Sau đêm hôm ấy, kiện hôn ước vốn lắng xuống lại lần nữa nổi sóng. Từ đó mọi người mới biết nguyên nhân khiến tiểu thư Ngô Nhân Kì hủy hôn ước, cũng giống như bao chuyện trước đây. Chồng chưa cưới người khác, người này lại là thư kí của ta, cái này gọi là lửa gần rơm lâu ngày cũng bén, hai người đó ngày nào cũng bên nhau như thế, sao có tình cảm cho được.

      Nhưng điều khiến mọi người khó hiểu chính là, tại sao Lâm Tây Canh lại vứt bỏ Ngô Nhân Kì trẻ trung, xinh đẹp, giàu có, để chọn “ ế” Lưu Ỷ Nguyệt. Người phụ nữ này rốt cuộc hấp dẫn đến mức nào, có thể khiến Lâm Tây Canh tình nguyện làm “công tước Windsor”.

      Ngô Nhân Kì quả cũng thể coi thường, lớn lên trong thương trường, dù xuất trúng cũng có phần tài giỏi. Từng bước trả thù của đều rất lợi hại, trước tiên bất ngờ hủy bỏ hôn ước, chấm dứt hợp tác, khiến người khác nắm được điểm yếu, đồng thời đẩy cổ phiếu Lâm thị xuống dốc.

      Sau đó, lại diễn vở “đánh ghen”, vừa nhận được đồng tình của dư luận, vừa khiến Lâm Tây Canh thêm lo lắng về tương lai Lâm thị, cổ phiếu lần nữa rớt giá. Đây chính là “hiệu ứng Domino”.

      “Đây là kết quả con nắm sao? Con xem xem, xem xem!” Lâm Đông Dương tức giận đập tờ báo xuống bàn. “Tây Canh, con hồ đồ!” Vẻ mặt ông vô cùng đau đớn. Lâm Tây Canh đối diện lại trấn tĩnh lạ thường, thậm chí còn có nét tươi cười. ngờ Ngô Nhân Kì ra tay tàn nhẫn như vậy, xem ra trước đây xem thường rồi. thầm nghĩ. Có điều, Ngô Nhân Kì như thế, lại khiến thoải mái.

      “Con còn cười được! Con có biết … Ai!” Lâm Đông Dương nghĩ đến giao dịch với Lưu Ỷ Nguyệt, biết nến như biết xảy ra chuyện gì, ông dám tưởng tượng. Sớm biết thế này, ông nên gặp mặt Lưu Ỷ Nguyệt, sau này đau thương của con, đâu thiếu đao của ông.

      còn việc gì nữa chứ? Con phải đến ngân hàng, hẹn thời gian làm việc.”
      Lâm Tây Canh đứng lên, với cha. Ngô thị rút vốn khỏi nhà máy điện bảo vệ môi trường, chỉ có thể vay ngân hàng. May là dự án này rất được lãnh đạo tỉnh quan tâm, nếu sợ rằng lúc này có ai cho Lâm thị vay tiền.

      ! !” Lâm Đông Dương phất tay, dám nhìn . Lâm Tây Canh vừa ra khỏi văn phòng, ông vội vàng gọi điện thoại nội bộ, “Thư kí Lưu, lên phòng tôi ngay!”.

      Lưu Ỷ Nguyệt vào văn phòng Lâm Đông Dương, “Chủ tịch!” gọi.

      “Ngồi !” Lâm Đông Dương chỉ chỉ ghế tựa bên cạnh Lưu Ỷ Nguyệt. ngồi xuống, Lâm Đông Dương thâm trầm nhìn , giống như muốn nhìn thấu . Người khác hiểu, ông cũng có cách nào lý giải, tại sao Lâm Tây Canh lại vứt bỏ tiền đồ như gấm thêu hoa để chọn .

      Lưu Ỷ Nguyệt ở trong tâm bão lại vô cùng trấn tĩnh, sớm mong đợi vào tương lai, chỉ biết, sau này rốt cuộc còn bao nhiêu sóng gió đợi phía trước. Lưu Ỷ Nguyệt dám nghĩ tiếp. Nếu Lâm Tây Canh biết chân tướng mọi việc, dựa vào tính cách của , chỉ sợ còn có thể bóp chết . Cũng coi như báo ứng đáng nhận, Lưu Ỷ Nguyệt bình tĩnh chờ đợi ngày đó đến.

      “Tấm séc kia rút chưa?” Lâm Đông Dương hỏi, gọi là hỏi, thực ra chỉ cần rút tiền, ông là người biết đầu tiên.

      “Chưa!” Lưu Ỷ Nguyệt trả lời, cho tới bây giờ, cũng chưa từng nghĩ thực hóa tờ séc ấy.

      “Lưu Ỷ Nguyệt, rốt cuộc muốn cái gì? tại, tôi nghĩ ra, chẳng lẽ muốn kết hôn với Tây Canh sao? cho biết, đừng hòng, Lâm gia chúng tôi vĩnh viễn chấp nhận !” Lâm Đông Dương lạnh lùng .

      “Tôi biết, tôi kết hôn với ấy. Ngài có thể yên tâm, tôi rời xa ấy.” Lưu Ỷ Nguyệt .

      “Từ từ , bây giờ thể . Thu tiền rồi phủi tay bỏ chạy, muốn Tây Canh chết sao? Chờ mọi chuyện ổn định rồi tiếp, có điều, tôi cảnh cáo , đừng hòng có ý nghĩ khác trong đầu.” Lâm Đông Dương chỉ thẳng mặt Lưu Ỷ Nguyệt, độc ác . cười khổ, bây giờ còn có thể có suy nghĩ gì trong đầu? tại, mong muốn duy nhất của chính là hy vọng mọi bí mật sớm bị vạch trần, sớm được giải thoát. lúc này, giống như phạm nhân chịu án treo cổ, sợ hãi chờ đợi giây phút chiếc ghế dưới chân bị người khác đá văng . Loại chờ đợi này đủ khiến con người ta phát điên, hành hạ ngày đêm thể ngủ ngon.

      Đương nhiên Lưu Ỷ Nguyệt biết tại thể rời , nếu , chẳng khác nào trực tiếp đâm nhát dao vào trái tim Lâm Tây Canh. Kế hoạch ban đầu của đều bị phá hỏng, tâm trạng vô cùng rối loạn. đường trở về văn phòng, thỉnh thoảng lại có người nhìn , chỉ chỉ trỏ trỏ. Bây giờ, chính là “người nổi tiếng” ở Lâm thị, ai biết. Bọn họ đều đứng từ xa đánh giá , giống như nghiên cứu động quý hiếm. Tuy vậy, họ vẫn khách khí với , Lưu Ỷ Nguyệt biết, nguyên nhân chính là Lâm Tây Canh. Những người này còn chưa biết có thể thuận lợi bước vào Lâm gia hay , thế nên chưa dám đắc tội với ứng của viên “Lâm phu nhân” như . Lưu Ỷ Nguyệt biết nên khóc hay nên cười, chỉ sợ, chuyện của và Lâm Tây Canh, biết có bao nhiêu dị bản.

      Trở về văn phòng, Lưu Ỷ Nguyệt phát có rất nhiều cuộc gọi nhỡ, đều là của Hạ Dương. gọi lại.

      “Alo! Lưu Ỷ Nguyệt!”

      “Ừm, có việc gì vậy?” Lưu Ỷ Nguyệt hỏi, giọng Hạ Dương có vẻ vui, biết lúc này lại muốn gì? Tại sao lại lạnh nhạt như vậy?

      “Tôi mới gửi hai mươi vạn vào tài khoản quán bar, kiểm tra lại .” Hạ Dương .

      “Tôi biết, cám ơn!”

      cần, là việc tôi nên làm.”

      “Hạ Dương, vui vẻ ?” Lưu Ỷ Nguyệt đột nhiên hỏi.

      “…” Hạ Dương trầm mặc thay cho câu trả lời.

      “Tôi vui.” Hạ Dương vừa dập điện thoại, thào tự .

      thấy tuyên bố của Ngô Nhân Kì báo, liền gọi điện cho , nhưng mãi vẫn bắt máy, cuối cùng còn dứt khoát tắt máy. Nghe chính thức nhận chức ở Ngô thị, việc đầu tiên là chính là rút vốn khỏi dự án hợp tác với Lâm thị. Cổ phiếu Lâm thị dao động dữ dội, có vốn của Ngô thị, mấy ngày nay, Lâm Tây Canh liên tục ghé thăm các ngân hàng lớn.

      thể xúc phạm đến phụ nữ, nếu họ đối xử tàn nhẫn với bạn … Hạ Dương thầm cho là đúng.

      gặp được Ngô Nhân Kì, Hạ Dương đột nhiên cảm thấy mình bị bỏ rơi, đáng đồng. Uổng công lúc nào cũng ghé thăm căn hộ ấy, chỉ hy vọng có thể thấy nằm giường hàn gắn vết thương. ngờ trái tim khôi phục quá nhanh, chỉ nửa tháng ngắn ngủi khỏi hẳn. Hạ Dương khỏi thương cảm chính mình.

      Đêm khuya, trong căn phòng tầng mười tám tòa nhà Ngô thị, đèn vẫn sáng. Ngô Nhân Kì chống tay lên trán nhìn máy tính. Gần đây rất bận, đến mức có thời gian gặp Hạ Dương, cũng cảm thấy oan uổng cho . ra bỏ số điện thoại cũ, bao nhiêu cuộc gọi “quan tâm”, đủ kiên nhẫn. Nào có ai thực quan tâm, họ chỉ lấy danh nghĩa ấy để chê cười mà thôi. Lâm Tây Canh vì thư kí hơn ba mươi tuổi mà bỏ rơi thiên kim tiểu thư Ngô thị như , tin này nực cười biết bao nhiêu!

      Vừa nhận chức, khi muốn hủy bỏ hợp tác với Lâm thị, rất nhiều người đứng lên phản đối, nếu ủng hộ của cha, chỉ sợ thất bại thảm hại trong cuộc họp ngày hôm ấy.

      Ngô Nhân Kì biết, quyết định của nhất định đem đến rất nhiều phiền phức cho cha, là lấy việc công trả thù tư, Ngô thị và Lâm thị vốn là mối quan hệ cộng sinh cùng tồn tại, có cây đại thụ Lâm thị, Ngô thị cũng bị tổn thất rất nhiều lợi nhuận. Thế nên khi cổ phiếu Lâm thị mất giá, cổ phiếu Ngô thị cũng thoát khỏi diễn biến tương tự.

      “Kì Kì, con muốn làm gì cứ làm, cha ủng hộ con.” Ngô Vĩnh Phát với con như vậy. Ngô Nhân Kì vô cùng cảm động, ra sau lưng , còn có ủng hộ mạnh mẽ của cha mẹ.

      Nhìn tư liệu trước mặt, Ngô Nhân Kì phát mình tàn nhẫn quá sớm. muốn Lâm Tây Canh coi thường mình, nhưng đến khi thực mới biết, sức mình đến đâu. còn phải học tập rất nhiều, rèn luyện rất nhiều. có thời gian, có thời gian chăm sóc bản thân, càng có thời gian dành cho người khác.

      Di động đột nhiên vang lên, Ngô Nhân Kì liếc mắt cái, là mẹ. cầm điện thoại lên.

      “Mẹ!”

      “Kì Kì, con còn ở văn phòng sao?” Ngô phu nhân hỏi.

      “Dạ!”

      “Tan ca con. mấy giờ rồi, đường xá an toàn.” Ngô phu nhân vô cùng lo lắng.

      “Dạ, con biết, con chuẩn bị.” Ngô Nhân Kì nhìn đồng hồ máy tính, còn sớm nữa, bắt đầu tắt máy.

      Thu dọn bàn làm việc xong, Ngô Nhân Kì tắt điện, đóng cửa. đứng trước cửa văn phòng, bốn bề yên tĩnh lạ thường, văn phòng bóng người hơi đáng sợ, mỗi bước đều nghe thấy tiếng vang, giống như có người theo dõi phía sau. quay đầu lại, ra chỉ có mình mình, đành lắc đầu cười khổ.

      Hạ dương chờ bên ngoài tòa nhà Ngô thị, biết Ngô Nhân Kì còn ở đây hay , nhưng đây là cách duy nhất có thể nghĩ ra, chính là liều phen, dù biết khó thành nhưng vẫn nuôi hy vọng, coi như thử lần cuối cùng.

      Đột nhiên, chiếc xe màu đỏ xuất trước mặt , Hạ Dương vội vàng khởi động xe theo, là xe Ngô Nhân Kì, phóng rất nhanh.

      “Mẹ nó, nha đầu chết tiệt kia! muốn sống nữa sao?” Hạ Dương đổ mồ hôi lạnh. Ngô Nhân Kì qua mấy ngã tư đều đúng lúc sắp chuyển sang đèn đỏ, may mà nhanh, nếu sớm bị bỏ xa, biết có phát ra nữa!

      Ngô Nhân Kì hoàn toàn đắm chìm trong suy nghĩ của chính mình, bật nhạc mức to nhất, thậm chí còn lười biếng nhìn gương chiếu hậu, chỉ biết phóng như điên đường.

      Đến đoạn đường lớn, Hạ Dương vượt lên, ấn còi, nhưng Ngô Nhân Kì ngồi trong xe hoàn toàn có phản ứng, ngay cả quay đầu nhìn sang chút cũng thèm.

      “Nha đầu chết tiệt kia!” Hạ Dương nghiến răng lẩm bẩm.

      phóng vọt lên trước xe Ngô Nhân Kì, chậm rãi giảm tốc độ, sau đó dứt khoát dừng lại.

      Ngô Nhân Kì nhìn chiếc xe phía trước, sau đó nhìn người vừa bước xuống, có vẻ nổi giận đùng đùng, nhíu mày.

      Hạ Dương gõ gõ cửa kính, ngoắc ngoắc ngón tay với Ngô Nhân Kì. hạ cửa kính xuống, liếc mắt nhìn , “Làm gì?”

      “Em muốn sống nữa hả? Em có biết vừa nãy em phóng bao nhiêu km/h hả?” Hạ Dương quát lên với .

      chuyển sang làm chú cảnh sát từ bao giờ thế?” Ngô Nhân Kì cãi lại.

      Hạ Dương giật cửa xe, kéo Ngô Nhân Kì ra, túm đến xe mình, “A! làm gì? Bắt cóc hả? Xe của tôi.” Ngô Nhân Kì bị kéo, bước lảo đảo, lớn tiếng hô. Hạ Dương lạnh nhạt nhét Ngô Nhân Kì giãy giụa kịch liệt vào xe, chỉ thẳng , , “Đúng nhúc nhích, ngoan ngoãn ngồi đấy!”.

      Ngô Nhân Kì thấy xe mình đỗ đường lớn, “Đồ xấu xa! Xe của tôi, xe của tôi làm sao bây giờ?”

      “Đưa chiếc xe tải đến đường Kiến Hưng, kéo chiếc xe màu đỏ ở đó . Đúng! Chỉ chiếc, đến nơi thấy ngay.” Hạ Dương vào điện thoại, mặc kệ tiếng gào thét của Ngô Nhân Kì.

      Xe dừng ở của Ngô gia, Hạ Dương chăm chú nhìn nửa ngày. thay đổi, gầy hơn, rất gầy, vẻ mặt khó giấu nổi nét mệt mỏi, hốc mắt hõm xuống.

      “Vào , sáng mai tám giờ đến đón em. Từ mai, đưa em làm, đừng hòng trốn, nghe chưa?” Hạ Dương ra lệnh.

      Ngô Nhân Kì nhìn lâu, sau đó mở cửa xe. Hạ Dương chỉ nghe thấy tiếng đóng cửa, câu cũng trả lời.

      “Công tước Windsor”: công tước xứ Windsor vốn là vua Eward VIII của nước . Ông đem lòng Wallis Simpson – người phụ nữ thuộc tầng lớp bình dân. Ông bị ép buộc phải chọn giữa ngai vàng và người . Cuối cùng, ông lựa chọn thoái vị, kết hôn với Willis và trở thành công tước Windsor, đồng thời bị cấm trở về nước .

    2. Tiểu Yên

      Tiểu Yên Well-Known Member

      Bài viết:
      340
      Được thích:
      3,952
      Chương 45

      Trận chiến này là chính mình chuốc lấy.

      Lâm Tây Canh bước ra khỏi ngân hàng, làm việc vô cùng thuận lợi, về phía ngân hàng đồng ý cho Lâm thị vay vốn. Dù sao, cho cùng Lâm thị vẫn là thương hiệu uy tín, kinh doanh khó khăn, mà ngân hàng gặp cơ hội kiếm tiền ai lại nắm lấy.

      Lâm Tây Canh ngồi ở ghế sau, nhắm mắt nghỉ ngơi. Lái xe hỏi câu, “Lâm tổng, về văn phòng ạ?”

      cần, về nhà!” vẫn mở mắt, trả lời.

      Lái xe mấp máy môi, vô cùng muốn hỏi tiếp, “Nhà ai?”, nhưng nghĩ nghĩ lại, cảm thấy hỏi như thế phải quá nhiều lời sao? Mỗi khi Lâm Tây Canh đến nhà Lưu Ỷ Nguyệt đều tự lái xe đến, chưa bao giờ dùng đến tài xế công ty, vì thế ta liền chạy xe đến cổng lớn Lâm gia. “Cám ơn!” Trước khi Lâm Tây Canh xuống xe còn lẩm bẩm câu, lái xe tự thấy mình may mắn, đầu óc sáng suốt, chọn đúng địa điểm.

      ra hôm nay Lâm Tây Canh muốn về nhà, quen ở căn hộ nhắn của Lưu Ỷ Nguyệt, đặc biệt, nơi đó còn có hương vị ấm cúng của gia đình. Có điều, hôm nay, Khương Tố Trân gọi điện đến nhắc về nhà.

      “Mẹ!” Vừa vào cửa, Lâm Tây Canh liền thấy mẹ ngồi sô pha ở phòng khách.

      “Về rồi à? Ăn cơm !” Khương Tố Trân vào phòng ăn, Lâm Tây Canh lập tức sau.

      bàn cơm lớn như vậy, chỉ có hai mẹ con Khương Tố Trân, thấy bóng dáng Lâm Đông Dương đâu.

      “Cha đâu mẹ?” Lâm Tây Canh hỏi.

      “Tối nay ông ấy có việc, ăn cơm ở nhà.” Khương Tố Trân gắp thức ăn cho con, .

      “Ách.” Lâm Tây Canh cúi đầu, hai mẹ con yên lặng ăn cơm, chỉ có thể nghe thấy tiếng bát đũa va vào nhau lạch cạch. Theo quy tắc của Lâm gia, khi ăn cơm được chuyện, được phát ra tiếng nhai nuốt, ăn canh càng được phát ra tiếng động quá lớn. Tất cả đều có vẻ nhà giàu rất gia giáo, lúc này lại khiến Lâm Tây Canh cảm thấy khó thở. nhớ lại cảm giác ăn cơm cùng Lưu Ỷ Nguyệt, có thể nó, có thể cười, có thể kiêng kị ăn uống thoải mái.

      Thỉnh thoảng Khương Tố Trân lại liếc mắt nhìn con trai, thay đổi, tập trung như trước đây.

      Khương Tố Trân khỏi tự trách, bà xứng đáng làm người mẹ, ngay cả con trai nghĩ gì cũng biết. Tuổi trẻ biết tâm tư chồng, về già hiểu tâm tình con.

      Bữa cơm tối nặng nề trôi qua. ngờ mình có thể kiên trì ăn uống như vậy hơn ba mươi năm, lúc này nghĩ lại, chính Lâm Tây Canh cũng thấy lạ, khỏi tự hỏi, tại sao trước đây mình lại làm được. Bữa cơm như vậy, khiến người ta đau dạ dày.

      Hai mẹ con trở lại phòng khách, người giúp việc vừa thu dọn bàn ăn xong, lập tức bưng khay hoa quả lên. Khương Tố Trân theo thói quen bật TV lên, ngày nào cũng vậy, bà đều xem dự báo thời tiết. Tuy bà rất ít khi ra khỏi cửa, nhưng vẫn muốn nắm bắt thời tiết mỗi ngày.

      “Ngày mai có mưa…” Khương Tố Trân thầm theo nhân viên dự báo thời tiết. Bà định nhắc con trai mang ô, nhưng lại nhớ ra, trong xe lúc nào cũng để sẵn ô, nên tự thấy có cũng bằng thừa. Hơn nữa, hai người đàn ông trong nhà này cũng ít người quan tâm.

      Nhiều khi Lâm Tây Canh rất muốn với mẹ, bà chỉ cần sống cho chính mình, cần suốt ngày xoay quanh chồng con, biết đâu bà vui vẻ hơn chút.

      “Hai ngày trước mẹ gọi điện cho Kì Kì, muốn gặp nó chút, ngờ con bé mực từ chối.” Khương Tố Trân vừa nhìn TV vừa .

      “Mẹ, cần lo chuyện của con với Kì Kì.” Lâm Tây Canh trả lời.

      “Ai, mẹ biết con nghĩ gì nữa? Thư kí kia có gì tốt chứ?” Khương Tố Trân nhăn mặt than thở. Chẳng lẽ là di truyền sao? Con trai cũng giống cha nó vài chục năm về trước, điểm khác nhau lớn nhất chính là, nó còn chưa kết hôn. Bọn họ đều thương người “ xứng” với mình, mà chiếm được càng nhớ mãi quên. Người đàn bà kia khiến chống bà lưu luyến suốt đời, vì bà ta, sẵn sàng chấp nhận cuộc sống vợ chồng bằng mặt chứ bằng lòng. Còn con trai sau này như thế nào? Càng nghĩ, Khương Tố Trân càng thể chấp nhận được đứa con dâu như vậy, vĩnh viễn thể.

      Bởi vì quá khứ của bà, chấp nhận đó có khác gì chấp nhận người đàn bà kia ?

      “Mẹ, ấy là Lưu Ỷ Nguyệt.” Lâm Tây Canh khẽ cười.

      “Mẹ mặc kệ ta tên là gì, mẹ muốn biết.” Khương Tố Trân cố chấp lắc đầu.

      Đối với phản ứng của mẹ, Lâm Tây Canh chỉ có thể bất đắc dĩ cười cười. Dù sao chuyện này cũng khiến mẹ nhớ tới Trương Uẩn Hoa, khỏi có phần khó chịu. Người đàn bà kia đúng là hồn tan bám lấy Lâm gia.

      Ban đêm, Lâm Đông Dương dự tiệc về, liền gõ cửa phòng Khương Tố Trân.

      “Vào , cửa khóa.” lúc sau Khương Tố Trân , Lâm Đông Dương đẩy cửa vào.

      “Bà chuyện với nó chưa?” Vừa bước vào, ông hỏi.

      “Chẳng gì cả, còn có thể gì chứ? Dù sao hôn với Ngô gia cũng bị hủy rồi.” Khương Tố Trân tức giận , quên trừng mắt lườm Lâm Đông Dương, “ biết có phải gen nhà họ Lâm mấy người có vấn đề gì ? Ngàn vạn lần tôi cũng ngờ Lâm Tây Canh cũng như vậy, trước giờ nó đều rất nghe lời, hiểu sao đến lúc này với mắc lỗi.” Khương Tố Trân châm chọc .

      “…Bà!” Lâm Đông Dương cứng họng, “Tôi cãi nhau với bà. Bà phải để ý đến Tây Canh hơn, người kia nhất định rời xa nó.”

      Khương Tố Trân nhìn chồng, bà kinh ngạc hỏi, “Sao ông biết?”.

      “Tôi chuyện với ta, ta cần trăm vạn.” Lâm Đông Dương trả lời ngắn gọn.

      “Cái gì! trăm vạn! ta quá tham !” Khương Tố Trân tái mặt, tiếp tục tưởng tượng, “Nếu Tây Canh biết sao bây giờ? phải đòi mạng của nó sao?”

      “Thế nên tôi mới bảo bà để ý nó chút.” Lâm Đông Dương tiếp.

      “Con trai tội nghiệp của tôi, nó ngốc quá!” Khương Tố Trân thất thần ngồi ở mép giường, thào tự . Bà dám tưởng tượng nếu như con trai biết xảy ra chuyện gì, chỉ sợ trời sụp xuống.

      Cha con Lâm gia đều như nhau, Lâm Đông Dương về phòng, khỏi nhớ lại kí ức vốn trôn sâu trong lòng. Khi đó, ông kết hôn. Nhưng Khương Tố Trân hòa đồng, tài giỏi như Trương Uẩn Hoa, chính vì vậy, đối với Trương Uẩn Hoa, ông chính là nhất kiến chung tình. Tình liên quan đến tuổi tác, khi nhìn thấy Trương Uẩn Hoa, Lâm Đông Dương mới biết được tình đầu tiên của đời mình. Tuy ông có vợ con ở nhà, nhưng lúc này cũng mới biết vị tình đầu. Ông giấu diếm hôn nhân của mình, mãi đến khi Trương Uẩn Hoa phát muộn mất rồi.

      Về sau, mọi chuyện phát triển đến mức ngoài tầm kiểm soát của ông. Khương Tố Trân dựa vào quyền lực của nhà mẹ đẻ ở Lâm thị nhất định nhún nhường, khóc lóc quỳ trước mặt Triệu Uyển Nhi, muốn bà làm chủ cho mình, nhưng nhất quyết ly hôn.

      Lúc đó, Lâm thị trong giai đoạn phát triển hết sức quan trọng, Lâm Đông Dương dù sao cũng là người đàn ông, hơn nữa còn là người đàn ông có tham vọng. Vì Lâm thị tay mình sáng lập, ông quyết định buông tha cho Trương Uẩn Hoa.

      Trương Uẩn Hoa rời khỏi thế giới của ông, nhưng lại giống như chưa bao giờ cách xa. Lúc nào bà cũng hữu ở Lâm gia, trong trí nhớ của Lâm Đông Dương và Khương Tố Trân, trong cuộc hôn nhân đáng buồn của bọn họ.

      Con trai muốn giống ông, nhưng thế gian, thứ đáng sợ nhất chính là huyết thống. Lâm Tây Canh mang trong mình dòng máu của ông, chuyện này ai có thể thay đổi được. Nhìn thấy Lưu Ỷ Nguyệt, Lâm Đông Dương biết, con trai ông phải bị hấp dẫn bởi vẻ ngoài của , về phương diện này, Ngô Nhân Kì hoàn toàn vượt trội so với Lưu Ỷ Nguyệt.

      người có bóng dáng Trương Uẩn Hoa năm đó, độc lập, tự chủ, giống những người phụ nữ khác. mang đến cho người ta cảm giác an tâm, thư thái.

      Nhưng vì sao Lưu Ỷ Nguyệt lại muốn trăm vạn? ràng nắm được trái tim Lâm Tây Canh, mà giá trị con trai ông, còn vượt xa trăm vạn kia. Lâm Đông Dương khỏi nhíu mày suy nghĩ.

      Lưu Ỷ Nguyệt nằm giường, giơ cao tấm séc trăm vạn lên. trăm vạn, rốt cuộc là nhiều hay ít? Lưu Ỷ Nguyệt thầm. Mười nghìn cọc, mỗi cọc trăm. Nếu trải giường thế nào nhỉ? Thậm chí Lưu Ỷ Nguyệt còn muốn thử lần.

      Cầm trăm vạn trong tay, tìm thị trấn , có thể sung túc cả đời. Lưu Ỷ Nguyệt thông minh lập tức đứng lên thu dọn hành lý, nhưng Lưu Ỷ Nguyệt ngu ngốc lại nằm yên giường, chờ ngày bại lộ.

      Di động đột nhiên đổ chuông, Lưu Ỷ Nguyệt bắt máy, “Alo!”

      làm gì vậy?” Lâm Tây Canh hỏi.

      nhìn tiền, rất nhiều tiền.” Lưu Ỷ Nguyệt oán thầm.

      ngủ.” Oán thầm xong, Lưu Ỷ Nguyệt trả lời.

      “Người ngủ còn có thể chuyện?” Lâm Tây Canh cười hỏi.

      “Em cho biết, phải chuyện với người, có sợ ?” Lưu Ỷ Nguyệt giả thần giả quỷ, .

      “…Ha ha.” Lâm Tây Canh bị Lưu Ỷ Nguyệt trêu như vậy, chỉ bật cười vui vẻ, tiếng cười ấy rơi vào tai lại thành sầu não. nhìn chi phiếu trong tay lại lắng nghe tiếng cười thoải mái của .

      “Nếu em cho biết, em bán lấy trăm vạn, bán tình của với giá trăm vạn, có thể cười như vậy ?” Lưu Ỷ Nguyệt thầm hỏi Lâm Tây Canh.

      “Cái gì? Em thầm gì vậy?” Lâm Tây Canh đột nhiên hỏi, Lưu Ỷ Nguyệt đổ mồ hôi lạnh, chẳng lẽ nghe thấy, vừa thành tiếng sao?

      có, em chẳng gì cả.” Lưu Ỷ Nguyệt lắc đầu phủ nhận.

      “Ỷ Nguyệt, nhớ em.” Cuối cùng Lâm Tây Canh cũng ra nỗi lòng mình, gọi điện cũng chỉ muốn với câu này mà thôi.

      Lưu Ỷ Nguyệt bỗng nhiên nhớ đến bài hát, “I just called to say I love you” – Tâm qua điện thoại, từng rất cảm động khi nghe ca khúc này. ngờ, chính mình cũng có ngày trở thành nhân vật chính trong đó.

      phải bữa tiệc chúc mừng năm mới.

      có kẹo sô la trao nhau.

      phải ngày xuân đầu tiên.

      có bài ca nào vang lên.

      Thực ra vẫn chỉ là ngày bình thường mà thôi.

      có cơn mưa tháng tư.

      có hoa tươi khoe sắc.

      phải đám cưới vào thứ bảy giữa tháng sáu.

      Vậy đây là gì, chỉ là .

      Chỉ ba từ, phải với em:

      chỉ gọi để em.

      chỉ gọi để quan tâm em nhiều lắm.

      chỉ gọi để em.

      Và đó là lời chân thành từ trái tim .

      phải mùa hè nóng bỏng.

      phải tháng bảy ấm áp.

      phải đêm thu tháng tám dịu dàng.

      phải ngày thu gió .

      phải mùa lá rụng.

      Cũng chẳng phải lúc chim bay về phương nam.

      phải tiết thu phân.

      phải lễ Haloween.

      Cũng phải lễ Giáng sinh vui vẻ em mang đến.

      Vậy đây là gì, tưởng chừng cũ nhưng mới mẻ.

      Để lấp đầy trái tim em nhưng ba từ đó chưa bao giờ được ra

      chỉ gọi để em.

      chỉ gọi để quan tâm em nhiều lắm.

      chỉ gọi để em.

      Và đó là lời chân thành từ trái tim .
      Trong đầu vang lên giai điệu tình cảm, miệng nhàng, ngân nga hát, “I just called to say I love you”.

      “…” Đầu kia, Lâm Tây Canh cẩn thận lắng nghe.

      Lưu Ỷ Nguyệt hát xong, hỏi , “ từng nghe chưa?”

      “Ca khúc của Stevie Wonder, tên tiếng Trung là ‘Tâm qua điện thoại’.” Lâm Tây Canh trả lời.

      Lưu Ỷ Nguyệt nở nụ cười, ngờ cũng biết, vốn tưởng biết lãng mạn là gì, lúc này khỏi ngạc nhiên.

      “Trong lòng em , phải kẻ cuồng làm việc, cái gì cũng biết đấy chứ?” Lâm Tây Canh nghe cười khẽ, hỏi lại.

      “Ừm, có điều, liên tục phá vỡ kỉ lục của chính mình.” Lưu Ỷ Nguyệt thành trả lời.

      “Vậy để em ngạc nhiên nữa nhé? Lúc này em mặc váy ngủ màu trắng, nằm giường, dáng vẻ vô cùng thoải mái. rất thích bộ váy ngủ ấy, em biết sao ?” Thợ săn nhanh chậm đặt bẫy, chỉ chờ thỏ trắng nhảy vào.

      “Vì sao?” Lưu Ỷ Nguyệt nghi ngờ gì, lập tức hỏi.

      “Vì dễ cởi, ngốc ạ!” Thợ săn hài lòng thu lưới.

      “…A! Người này!” Lưu Ỷ Nguyệt đỏ mặt.

      “Mở cửa!” Lâm Tây Canh ra lệnh.

      “Hả?” Lưu Ỷ Nguyệt nhíu mày.

      “Mở cửa, định dùng chìa khóa đâu. … hai…” Lâm Tây Canh lại tiếp tục trò cũ.

      Lưu Ỷ Nguyệt nhảy dựng lên, vội vàng kẹp tấm séc vào quyển sách, cất vào chiếc tủ đầu giường. chạy về phía cửa, “Lạch cạch” tiếng, cánh cửa mở ra.

      Lâm Tây Canh đứng trước cửa, vừa lúc tắt di động, cười xảo quyệt nhìn trước mặt, váy ngủ màu trắng, ánh mắt dịu dàng như nước mùa thu.

      Lưu Ỷ Nguyệt vứt bỏ tất cả, nhảy đến, ôm chầm lấy .

      có mãi mãi.

      Chỉ có tại…

      Nguyên văn tên chương này là “Tâm qua điện thoại” – tên tiếng Trung của bài “I just called to say I love you”.

    3. Tiểu Yên

      Tiểu Yên Well-Known Member

      Bài viết:
      340
      Được thích:
      3,952
      Chương 46:

      Ngô Nhân Kì vừa ra khỏi cửa liền thấy xe Hạ Dương đợi sẵn, đứng ngoài xe, vẫy tay với . Ngô Nhân Kì miễn cưỡng nhìn .

      Hạ Dương lịch mở cửa xe, khom người chỉ vào chỗ ngồi, “Mời”.

      Ngô Nhân Kì ngồi lên xe, rất nhanh xe liền khởi động, “ có thể tới hay ? Tôi có tay có chân.” Ngô Nhân Kì xị mặt , biết những lời này bao nhiêu lần, nhưng Hạ Dương vẫn mặt dày như thế.

      biết em có tay có chân, nhưng có thêm lái xe miễn phí tốt sao?” Hạ Dương cười nhăn nhở, thèm đếm xỉa đến lời phàn nàn của .

      Ngô Nhân Kì thở dài, chuyện với chẳng khác gì đàn gảy tai trâu.

      Dường như nỗi đau thất tình thất hôn qua , dạo gần đây Ngô Nhân Kì hề cảm thấy trái tim lạnh đến thấu xương nữa. Tuy rằng mỗi đêm, khi vạn vật chìm vào yên tĩnh, vẫn tránh nổi có chút buồn phiền, nhưng hoàn toàn giống trước kia.

      Hạ Dương hay qua lại nhà lại khiến cha mẹ phản đối.

      “Kì Kì, nó rất phức tạp.” Ngô phu nhân nhìn con , định gì lại thôi.

      “Mẹ, mẹ ai?” Ngô Nhân Kì ngẩng đầu hỏi.

      “Còn ai vào đây nữa? Hạ Dương ngày nào cũng đưa đón con chứ ai.” Ngô phu nhân nhìn ra cửa sổ, bĩu môi.

      Ngô Nhân Kì buông đũa, lau lau miệng, nhìn mẹ. Hóa ra nhất cử nhất động của đều dấu nổi cha mẹ, “Mẹ, con và ta có gì!” Ngô Nhân Kì thản nhiên trả lời.

      có gì? Như thế còn có gì? Đều lớn cả rồi, thể chơi đùa như thuở bé được. Kì Kì, nếu con thích nó, ràng cho nó !” Ngô phu nhân khuyên con . Bà khỏi thấy lạ, vì sao mãi thoát khỏi vòng tròn luẩn quẩn của Lâm gia, chẳng lẽ đây chính là cái gọi là nghiệt duyên sao?

      “Con biết. Mẹ, con làm.” Ngô Nhân Kì trả lời qua loa, sau đó xách túi ra ngoài.

      Đó là đoạn đối thoại trong bữa sáng giữa Ngô Nhân Kì và mẹ.

      nhìn Hạ Dương chăm chú lái xe, biết nghe xong có suy nghĩ gì. Còn nữa, tại sao mẹ lại phức tạp? Ngô Nhân Kì khẽ nhíu mày, người tưởng chừng quen thuộc, ngờ vẫn còn xa lạ đến thế.

      “Nhìn gì vậy?” Hạ Dương cười rạng rỡ, hỏi.

      “Vì sao tôi?” Ngô Nhân Kì đột nhiên hỏi.

      “Vì sao ư? Chẳng vì sao cả, chỉ là thôi. Sao vậy?” Hạ Dương trả lời, chú ý đến nếp nhăn giữa chân mày Ngô Nhân Kì.

      “Tình của có thể duy trì bao lâu? Cả đời sao?” Ngô Nhân Kì bĩu môi. Cả đời rốt cuộc là bao xa? Đường còn có khoảng cách, có ai cho biết, khoảng cách của tình là bao nhiêu ?

      Hạ Dương liếc mắt nhìn cái. Đôi mắt , giữa hai hàng lông mày, có nếp nhăn sâu. đánh mất tự tin của mình, chính Lâm Tây Canh và đập tan vỏ bọc ấy của . Ngô Nhân Kì lúc này như loài động vật thân mềm vừa lột xác, vô cùng yếu đuối.

      “Em bao lâu bấy lâu. Kì Kì, quan hệ chúng ta nằm trong tay em.” Hạ Dương đáp lại như vậy.

      “Sáng nay mẹ tôi phức tạp. tôi hiểu có ý gì? Nhưng nghe mẹ vậy, tôi cảm thấy, dường như hề biết gì về .” Ngô Nhân Kì chậm rãi .

      Hạ Dương nghe xong chỉ cảm thấy lưng đổ đầy mồ hôi lạnh, thế mới biết, đoạn đường sắp tới của và Ngô Nhân Kì hề đơn giản. Ngô phu nhân phức tạp, Ngô Nhân Kì hiểu, nhưng Hạ Dương hiểu rất thâm ý trong đó.

      phức tạp ấy chính là mối quan hệ của Trương Uẩn Hoa và với Lâm gia. đời này, có bức tường nào có gió lùa, chẳng qua bí mật của chưa bị người khác phanh phui mà thôi. Mọi người e ngại danh vọng của Hạ Ngộ Niên, thế nên sau khi mang họ Hạ, còn ai dám ra vào nữa.

      Xe dừng lại dưới bậc thềm Ngô thị, các nhân viên lục đục vào tòa nhà. Xe Hạ Dương qua lại nơi đây nhiều ngày, nhân viên Ngô thị đều biết, nhưng dám nhiều lời. Biết bao người theo đuổi thiên kim tiểu thư của họ, thiếu gia như Hạ Dương đương nhiên thể góp mặt.

      “Cám ơn! Tạm biệt!” Ngô Nhân Kì vẫn lịch cảm ơn nhứ trước, đoạn tháo dây an toàn, chuẩn bị xuống xe.

      “Đợt chút!” Hạ Dương kéo lại.

      “Gì vậy? …. A!”

      đợi kịp phục hồi tinh thần, Hạ Dương liền nghiêng về phía trước, chặn bờ môi lại, tuyên bố chủ quyền trước mặt nhân viên Ngô thị. Ngô Nhân Kì ra sức đấm ngực , càng thêm khó hiểu về . Ví dụ như, thỉnh thoảng lại bá đạo như thế.

      “Nếu cái gì cũng muốn hiểu , chỉ sợ thế giới này tồn tại tình , Kì Kì.” Hạ Dương buông Ngô Nhân Kì ra, vừa giúp tháo dây an toàn, vừa .

      Ngô Nhân Kì xuống xe, mỗi bước chân lên bậc thang đều vang lên từng từ vừa , mãi đến khi thành câu hoàn chỉnh. đột nhiên quay đầu lại, lúc này đứng ở bậc thềm cao, nhưng còn ở đó nữa.

      Lưu Ỷ Nguyệt hết hạn hợp đồng, dù muốn hay , việc ở lại Lâm thị, bên cạnh Lâm Tây Canh, đều thích hợp. Thư kí mới là người rất quy tắc, nhìn qua có vẻ là người kín miệng, nhưng Lưu Ỷ Nguyệt vẫn thấy trong mắt ta tia chế giễu. Đúng vậy! Ai lại muốn bước lên trời, chim sẻ biến thành phượng hoàng.

      Lưu Ỷ Nguyệt cười khẽ. bước lên trời? Chỉ sợ khi ngã xuống cũng vô cùng đau đớn. Còn chim sẻ vĩnh viễn là chim sẻ, xuất thân vốn là thứ thể thay đổi được.

      Sớm qua giờ tan tầm, Lưu Ỷ Nguyệt cho thư kí mới về trước, sau đó mới gõ cửa phòng Lâm Tây Canh.

      Lâm Tây Canh nhìn dáng người mảnh khảnh trước cửa, “Em phải tan tầm.” Lưu Ỷ Nguyệt . cau mày, ngoắc ngoắc tay về phía . Lưu Ỷ Nguyệt khẽ cười, đến trước bàn làm việc. Lâm Tây Canh hài lòng nhìn lướt qua khoảng cách giữa hai người, vỗ vỗ lên chân, “Đến đây!” quên ra lệnh.

      Lưu Ỷ Nguyệt lắc đầu, “ được!”.

      “Tại sao?” Lâm Tây Canh hỏi.

      “Đây là văn phòng.” Lưu Ỷ Nguyệt cười , ràng biết rồi còn hỏi.

      “Tan tầm rồi.” Lâm Tây Canh cãi lại.

      Lưu Ỷ Nguyệt quyết định làm theo trái tim mình lần, bước đến gần . Còn có thể thoải mái đối mặt với như thế bao lâu? Còn có thể thấy nụ cười chân thành ấy của bao lâu? người kiêu ngạo như , nhất định cho phép người khác lừa dối mình. Chỉ sợ tương lai hận thấu xương.

      nghĩ nữa, mặc kệ thế nào, giờ phút này tự lừa mình, để mặc bản thân lún sâu vào tại. Lưu Ỷ Nguyệt ngồi đùi Lâm Tây Canh, hai tay vòng qua cổ , đắm chìm trong gương mặt ấm áp của , cố gắng lưu giữ tất cả giờ khắc này vào trí nhớ, coi như chút an ủi nho cho quãng đường khó khăn sau này.

      ra muốn thay thư kí.” Lâm Tây Canh thấp giọng .

      xin lỗi, chỉ thời gian ngắn khiến phải thay đổi.” Lưu Ỷ Nguyệt tựa cằm lên bờ vai .

      “Ý phải như vậy, chỉ muốn ở cùng với em nhiều hơn.” Lâm Tây Canh lắc đầu, về mặt nào đó, Lưu Ỷ Nguyệt cũng chưa hoàn toàn hiểu . sớm quen với việc người đến lại , từ khi bước vào Lâm thị, nhớ từng giao thiệp với bao nhiêu người. Đây là tố chất phải có, như Lâm Đông Dương , chính là, người làm việc lớn, dù người hay quỷ đều phải cộng tác.

      Gần đây, Khương Tố Trân rất quan tâm đến , khiến thời gian của và Lưu Ỷ Nguyệt càng ngày càng ít. Lâm Tây Canh biết, mẹ thể nhanh chóng chấp nhận Lưu Ỷ Nguyệt, nhưng thể , nếu có thể buông tay, để mọi chuyện đến nước này.

      Nghĩ đến đây, Lâm Tây Canh nhịn được luồn tay qua lớp quần áo của Lưu Ỷ Nguyệt, gặm nhấm cần cổ .

      “Đừng… được.” Lưu Ỷ Nguyệt lúng túng từ chối.

      muốn.” Lâm Tây Canh thở hổn hển, ngón tay nhanh nhẹn cởi tung cúc áo . Lưu Ỷ Nguyệt chặn tay lại, đỏ mặt nhìn , “Đây là văn phòng.” giọng hô. “Tan tầm rồi, có ai vào, hơn nữa cửa cũng khóa.” Lâm Tây Canh để cự tuyệt, trực tiếp tách hai chân ra.

      Trong văn phòng, sóng tình nóng bỏng. Hai người thở hổn hển, mặt đối mặt, tỳ trán vào nhau.

      “Như thế này giống .” Hơi thở Lưu Ỷ Nguyệt rối loạn, khẽ .

      “Vậy thế nào mới giống ?” Lâm Tây Canh hỏi lại. Lưu Ỷ Nguyệt biết rằng, Lâm Tây Canh cũng từng là thanh niên chơi bời. Người phải thánh hiền, ai lại giấu kín phần quá khứ. Khi Lâm Tây Canh chưa là tổng giám đốc, từng làm việc cùng tầng lớp công nhân Lâm thị, tiếp xúc với những cặp vợ chồng bình thường nhất. Xem ra, đó mới là Lâm Tây Canh , chân nhất. Vứt bỏ lớp vỏ văn minh, con người cũng giống bao loài khác.

      Lâm Tây Canh ôm lấy Lưu Ỷ Nguyệt, “Ôm chặt .” .

      Trong văn phòng có gian nghỉ, bình thường buổi trưa Lâm Tây Canh đều ngả lưng ở đây lát. ngờ, có ngày, gian phòng này lại chứng kiến tình của .

      Lâm Tây Canh bế Lưu Ỷ Nguyệt tay, nhịn được cười khẽ.

      “Em cứ cười ! Đợi lát nữa cho em cười nổi!” Lâm Tây Canh kéo chặt cánh tay, hai người sát vào nhau, hòa làm .

      Cửa phòng ngủ bị Lâm Tây Canh dùng lưng đẩy “ầm” tiếng, sải bước đến chiếc giường , đặt Lưu Ỷ Nguyệt xuống.

      Lưu Ỷ Nguyệt gỡ mắt kính mặt xuống, đặt ở tủ đầu giường, thuận tay cầm lấy điều khiển, đóng rèm cửa lại. Tấm rèm dần kéo lại, ánh sáng theo đó rời , tất cả trở nên mờ ảo, chỉ còn ánh mắt lấp lánh nhìn nhau rời. Lưu Ỷ Nguyệt dùng cả trái tim cảm nhận, chỉ hy vọng, tương lai Lâm Tây Canh có thể nhớ kĩ giây phút này.

      Khi tỉnh lại, cần xem đồng hồ Lưu Ỷ Nguyệt cũng biết còn sớm nữa. quay đầu nhìn thoáng qua đồng hồ điện tử lóe sáng, là chín giờ.

      Lâm Tây Canh ôm chặt thắt lưng , vẫn chưa tỉnh. nhàng tách ra, đứng dậy tìm quần áo, lần lượt mặc vào.

      Ra khỏi tòa nhà, đèn điện Lâm thị vẫn sáng trưng, rực rỡ sắc màu.

      “Ỷ Nguyệt, Ỷ Nguyệt.” Lâm Tây Canh đột nhiên tỉnh mộng. Nửa chiếc giường sớm lạnh ngắt, rồi!

      Mặc quần áo xong, Lâm Tây Canh mở cửa phòng nghỉ bước ra, gian ngoài văn phòng vắng lặng lạ thường. Bầu khí yên tĩnh vây quanh , Lâm Tây Canh nhíu mày, linh cảm chẳng lành dần len lỏi trong đầu.

      Hôm sau, khi Lâm Tây Canh kết thúc buổi tọa đàm, bước ra khỏi hội trường liền gặp Lưu Hướng Đông.

      “Ai nha! Lâm tổng, xin chào a!” Lưu Hướng Đông chủ động tiến lên hàn huyên. Cho dù Lâm Tây Canh muốn chuyện với ông ta cũng phải dừng lại, “Cục phó Lưu, xin chào!”

      “Cậu họp hả?” Lưu Hướng Đông hỏi.

      “Vâng, buổi tọa đàm, vừa xong thôi!” Lâm Tây Canh trả lời, thầm mong nhanh chóng chấm dứt cuộc chuyện xã giao này. Nhưng Lưu Hướng Đông lại nghĩ như vậy.

      Hai người cùng ra bãi đỗ xe, đợi đến khi xung quanh vắng người, Lưu Hướng Đông mới , “Lâm tổng, có chuyện này biết có nên với cậu hay ?”.

      “Chuyện gì vậy? Cục phó Lưu, ngài đừng khách khí, mời .” Lâm Tây Canh nhăn mặt nhíu mày.

      “Ha ha, , chuyện này cũng liên quan đến tôi, nhưng mà tôi muốn nhìn Lâm tổng bị lừa.” Lưu Hướng Đông ra vẻ thần bí, khóe mắt lóe sáng.

      “…” Lâm Tâu Canh thản nhiên nhìn ông ta.

      “Lưu Ỷ Nguyệt kia, tốt nhất Lâm tổng vẫn nên cách xa ta chút. Phụ nữ nha, chơi đùa được, nhưng người như ta tốt nhất nên lòng.”

      “Cục phó Lưu, sao ngài lại vậy?” Lâm Tây Canh vô cùng tức giận, nắm chặt tay cho phép bản thân xông lên đấm vào gương mặt ghê tởm trước mặt.

      “Ngoài Lâm tổng ta còn bao nhiêu người đàn ông khác tôi biết, có điều, tôi từng thấy ta cùng Hạ Dương. Hạ Dương, chắc là Lâm tổng biết chứ? Thiếu gia nhà họ Hạ.”

      “Hạ Dương?” Lâm Tây Canh nhắc lại. Tại sao Lưu Ỷ Nguyệt lại quen biết Hạ Dương?

      “Đúng! Hạ Dương, vừa nhìn hai người họ liền biết quan hệ bình thường. Lâm tổng, bây giờ rút ra vẫn kịp. Ha ha, đây là xe của tôi, tôi trước đây!” Lưu Hướng Đông vỗ vỗ vai Lâm Tây Canh, bước lên xe.

      Lâm Tây Canh nhìn theo xe ông ta, hàng loạt câu hỏi ngừng xuất trong đầu.

    4. Tiểu Yên

      Tiểu Yên Well-Known Member

      Bài viết:
      340
      Được thích:
      3,952
      Chương 47

      Hai giờ chiều, Hạ Dương vào khách sạn Đông Giao.

      Phục vụ đẩy cửa phòng ra, Hạ Dương bước vào, ván cửa lặng lẽ khép lại sau lưng . Người hẹn vẫn ung dung ngồi đó, phong cách như xưa, đúng giờ, nghiêm túc. Khóe môi Hạ Dương nhếch lên thành nụ cười giảo hoạt.

      “Nơi này, cậu xa lạ chứ?” Người kia .

      “Đương nhiên.” Hạ Dương gật đầu, tự nhiên ngồi xuống.

      “Hạ Dương, chúng ta chưa chuyện bao lâu rồi?”

      “Cũng lâu. Tôi biết hôm nay tìm tôi phải để ôn lại chuyện xưa, cũng chẳng có gì đáng . Vào đề !”

      “Nửa năm trước, cũng khoảng thời gian này, ở đại sảnh tầng , cậu hẹn người. Hai người lại thực giao dịch.”

      biết. Được lắm, rất nhanh! Có điều, tôi đạt được mục đích của tôi, hôn của và Kì Kì bị hủy.” Hạ Dương cười rộ lên.

      Lâm Tây Canh đẩy gọng kính sống mũi, mặt biến sắc, ánh mắt lạnh lùng, “Vì sao?”, hỏi.

      “Vì sao? Vì xứng với ấy, căn bản là ấy.” Hạ Dương hừ lạnh.

      “Chỉ đơn giản vậy thôi?” Lâm Tây Canh hỏi lại.

      “Chỉ đơn giản vậy thôi!” Hạ Dương nhắc lại từng chữ.

      Lâm Tây Canh ném tệp tư liệu lên bàn, “bịch” tiếng, “Đừng tự tin quá!” cười lạnh, chỉ chỉ tư liệu bàn, “Nhìn !”.

      Hạ Dương cầm tệp tư liệu lên, từ từ xem, trong lòng khỏi khâm phục Lâm Tây Canh, ta điều tra ràng.

      “Hôn ước của tôi và Kì Kì bị hủy chỉ là nước cờ của cậu. Đứng sau hai nhà đầu tư của Lâm thị là cậu, tuy người đăng kí là Trương Uẩn Hoa, nhưng chủ nhân thực tế lại là cậu. thẳng ra, mẹ cậu có trình độ này. Cậu biết hạng mục nhà máy điện bảo vệ trường cần lượng vốn rất lớn, nếu hợp tác với Ngô thị tình hình rất căng thẳng. Cùng lúc đó, cậu lại xúi giục thành viên hội đồng quản trị đòi tăng vốn lưu động. Mục đích chính là muốn chia cổ phần của tôi, khiến tôi dần mất quyền quyết định. Bước tiếp theo cậu muốn làm gì? Đánh bật tôi khỏi Lâm thị sao? Cậu có muốn bước vào Lâm thị ?”

      Hạ Dương vừa vỗ tay vừa , “Rất tuyệt, gần đúng rồi. Có điều, tôi cần Lâm thị, tôi chỉ muốn nhìn Lâm thị loạn lên, thấy , Lâm Đông Dương, còn có Khương Tố Trân khó chịu là được.”

      “Cậu chỉ vì vậy thôi sao? Chỉ để thỏa mãn ham muốn cá nhân thôi sao? Cậu có biết Lâm thị có bao nhiêu công nhân? Sau mỗi người công nhân là biết bao con người ?” Lâm Tây Canh lớn tiếng hỏi.

      “Xùy, đừng tự mình cao thượng như vậy, cũng đừng xem tôi đê tiện đến thế.” Hạ Dương dửng dưng .

      biết ? Vì sao tôi lại chọn Lưu Ỷ Nguyệt? thấy ấy rất giống người sao?” Hạ Dương cười châm chọc, hỏi Lâm Tây Canh.

      “…” Lâm Tây Canh trả lời, nhưng biết người Hạ Dương muốn là ai. Đó chính là mẹ cậu ra, Trương Uẩn Hoa, người đàn bà mãi hết dây dưa với Lâm gia.

      Thời gian trôi qua, nhưng có những chuyện vĩnh viễn lắng xuống. Thời gian chỉ như dòng nước chảy, mài dũa tảng đá xù xì, xấu xí, thành hòn cuội bóng loáng, mượt mà.

      Trước đây, Lâm Tây Canh là con , rất đơn, luôn mong ước đứa em. Lần đầu tiên gặp Hạ Dương, mười bốn tuổi, Hạ Dương tám tuổi.

      Cậu ấy đơn, giống như vậy. Đó là ấn tượng đầu tiên của về Hạ Dương, nhờ vậy, dễ dàng chấp nhận cậu. Sau đó, hai người, em, rất hợp nhau.

      Sóng gió bắt đầu từ năm Lâm Tây Canh hai mươi tuổi, khi ấy, vô tình nghe thấy cha mẹ cãi nhau. ra, Hạ Dương là em trai cùng cha khác mẹ của . ngờ, Lâm Đông Dương lại là cha cả hai người. Hóa ra, ông hoàn toàn giống như suy nghĩ của , tựa như chưa từng là chồng Khương Tố Trân vậy. Lâm Tây Canh hoàn toàn gục ngã. Giờ đây trong mắt , Lâm Đông Dương, Trương Uẩn Hoa và cả “em trai” Hạ Dương đều là những kẻ lừa đảo.

      Bầu trời, phải màu xanh, mà là màu xám ảm đạm.

      Đóa hoa, hề xinh đẹp, mà là u ám thê lương.

      Chớp mắt, tất cả đều đổi màu.

      muốn rời khỏi Lâm gia, muốn tránh xa bọn họ. với mẹ, bà chỉ mực lắc đầu, “Tây Canh, mẹ muốn nhìn có ngồi ở vị trí cao nhất Lâm thị. Đó là của con, của mẹ. Con hiểu ?”

      Nhìn ngọn lửa khao khát trong mắt mẹ, Lâm Tây Canh mềm lòng.

      hận mẹ tôi, chỉ sợ còn hận hơn Khương Tố Trân. Vì Lâm Đông Dương có đứa con riêng là tôi, cảm thấy sỉ nhục, càng thể tha thứ cho người nào bỡn cợt . hận ấy, trong lòng muốn tránh xa ấy, nhưng vẫn dứt được. Người như Ngô Nhân Kì căn bản thể khiến rung động. chứng minh, giống Lâm Đông Dương, đều thể cưỡng lại hấp dẫn. cho rằng khác Lâm Đông Dương ở đâu chứ? Nhìn , hai người đều giống nhau thôi!”

      “Tôi chán ghét bộ mặt giả nhân giả nghĩa của và Khương Tố Trân, lúc nào cũng nghĩ người khác là kẻ trộm. cho biết, tôi cần Lâm thị, cũng giống như cần Lâm Đông Dương. Nếu có thể rút hết máu trong người ra, tôi nhất định trả lại ông ta tất cả những gì thuộc về ông ta.”

      “Lâm Tây Canh, cảm giác bại dưới chính tay mình thế nào?” Cuối cùng, Hạ Dương hỏi.

      Lâm Tây Canh mặt đổi sắc, Hạ Dương đừng hòng thấy xúc động. Nếu như vậy, Lâm Tây Canh tuyệt đối hẹn cậu ta đến đây. như người ngoài cuộc, chỉ cười nhạt, đợi Hạ Dương xong, ý cười càng thêm sâu.

      Lâm Tây Canh đột nhiên đứng lên, về góc phòng, mở cánh cửa ở đó ra. Phòng đơn bất ngờ trở thành phòng đôi, Hạ Dương tập trung nhìn người đối diện, là Ngô Nhân Kì.

      “Tôi hẹn Kì Kì, ấy cũng coi như có liên quan, có quyền biết mọi việc. Hai người ở lại chuyện, tôi trước.” xong, Lâm Tây Canh ung dung sải bước ra khỏi phòng.

      Trong phòng, nghe từng nhịp thở, lúc này, chỉ cần tiếng động rất cũng trở nên to lớn.

      “Quên mất ta họ Lâm.” Hạ Dương cười khổ tự giễu.

      Cõi lòng Ngô Nhân Kì vô cùng ngổn ngang, biết nên bước đến cho bạt tai, hay dịu dàng an ủi. Chắc chắn cha mẹ biết thân thế của , nếu , sáng hôm ấy mẹ phức tạp. Cuối cùng cũng hiểu được nỗi buồn của khi ở Phong Đình, khi còn chưa hiểu đời bị người thân dùng làm công cụ lợi dụng.

      sai lầm từ vài chục năm trước, tựa hạt giống, nảy mầm, phát triển, để lại hậu quả đến tận hôm nay.

      “Giao dịch gì?” Ngô Nhân Kì hỏi khẽ. Lâm Tây Canh hẹn ở đây, chỉ bảo yên lặng chờ đợi, hóa ra là đợi nghe những chuyện này.

      ta cho em sao?”

      . Tôi muốn nghe .”

      “Hôn ước của em và Lâm Tây Canh bị hủy toàn bộ nợ nần của Lưu Ỷ Nguyệt đều được xóa, ngoài ra còn tặng ấy thêm hai mươi vạn.” Hạ Dương thẳng thắn trả lời.

      “Mẹ phức tạp, ra là đến thân thế của .” Ngô Nhân Kì , còn về chuyện giao dịch, để ý nhiều lắm. Bà nội Lâm gia chỉ Hạ Dương là con cháu người thân, đến Phong Đình ở tạm. Khi đó, Ngô Nhân Kì còn cho rằng nỡ rời xa mẹ, ngờ sâu xa còn có bí mật này.

      “Đúng, thân thế của . Còn nhớ khi chúng ta quen nhau ở Phong Đình, khi đó mẹ và Lâm Đông Dương mâu thuẫn kịch liệt. Mẹ nhất quyết vứt ở Phong Đình, nghĩ rằng như thế Lâm Đông Dương ly hôn với Khương Tố Trân. Nhưng người trắng tay như mẹ sao đấu lại được Khương Tố Trân có nhà mẹ hậu thuẫn. bị người ta mắng là con hoang, mẹ là hồ ly tinh biết xấu hổ. ra, căn bản, mẹ biết Lâm Đông Dương kết hôn, là ông ta lừa mẹ .”

      “Vốn mẹ muốn đưa đến Phong Đình, nhưng Khương Tố Trân lại dẫn người nhà mẹ đẻ đến nhà gây rối mới khiến mẹ có suy nghĩ đó. Mẹ nghĩ, nếu Triệu Uyển Nhi thấy , nhất định lấy lại công bằng cho , có điều, người bà khôn khéo ấy bằng mặt chứ bằng lòng, chỉ lừa quanh mẹ con . Mà Lâm Tây Canh hận mẹ , hận . Cho rằng tồn tại của mẹ con khiến cha mẹ ta bất hòa.”

      “Thảo nào!” Ngô Nhân Kì bỗng nhiên sáng tỏ, chả trách, đến khi trưởng thành, hai người này ghét nhau như nước với lửa.

      “Kì Kì, em biết em từ bao giờ ? Chính ở Phong Đình, khi bị mẹ bỏ rơi lại hiểu tại sao. Tại sao mẹ cần ? trốn tránh, nhưng em đến, ở bên . Đến bây giờ vẫn còn nhớ ánh mắt của em, trong veo, lẫn tia tạp chất, chăm chú nhìn .” Hạ Dương thầm .

      “Tôi để ý lắm.” Ngô Nhân Kì .

      biết.” Hạ Dương gật đầu, “Nhưng em biết ngày hôm ấy, cả đời khó mà quên được, tốt bụng, tránh xa như những người khác.”

      “Nhưng mà, Hạ Dương, chúng ta đều trưởng thành, có nhiều chuyện cũng được như xưa nữa.”

      Hạ Dương ngẩng đầu nhìn Ngô Nhân Kì. thay đổi, cho dù người khác đổi thay, vẫn thay đổi, vẫn xinh đẹp, tốt bụng như trước. Nhưng, sắp đánh mất . Lúc này, hối hận cũng kịp nữa rồi.

      “Tình của khiến em ngạt thở, biết đâu là , đâu là giả. ra, sau lưng em còn nhiều bí mật như vậy.” Ngô Nhân Kì bình tĩnh tiếp. Trải qua nhiều chuyện, còn bồng bột như xưa nữa.

      “…Kì Kì!” Hạ Dương hoảng hốt gọi .

      “Em thể cho thứ gì được, nếu có chỉ là thông cảm. muốn sao?” Ngô Nhân Kì vừa vừa nhàng bước đến trước mặt Hạ Dương. Trong mắt chỉ có tuyệt vọng, nhưng giờ đây, ánh mắt ấy thể dễ dàng khiến khuất phục như trước nữa. Ngô Nhân Kì nhàng ôm lấy Hạ Dương, giống như khi còn bé. bất lực, lẻ loi, an ủi.

      Căn phòng lại rơi vào im lặng. Ngô Nhân Kì sớm rời , chỉ còn lại Hạ Dương. ngồi mình ở đó, trong đầu ngừng vang lên giọng của , “…Chỉ là thông cảm, muốn sao?”. Cái ôm của , nhiệt độ cơ thể , vẫn vẹn nguyên trong trí nhớ. Hạ Dương nở nụ cười, rất muốn giữ lại, rất muốn với , “ muốn, cho dù thương cảm cũng muốn. Thứ gì em cho đều muốn.”

      thắng sao? Lâm Tây Canh thua sao? Trận chiến này có người thắng, kẻ thua. Cả hai cùng thảm bại. chỉ biết trốn ở đây, gặm nhấm vết thương ăn sâu vào da thịt, vô cùng thê thảm.

      Rất lâu sau, Hạ Dương lấy điện thoại ra, gọi cho Lưu Ỷ Nguyệt.

      “Alo! Là tôi.”

      “Ừm, việc gì vậy?”

      ở đâu?”

      đường về nhà.”

      ta biết hết rồi!”

      “…”

      “Lưu Ỷ Nguyệt!”

      “…”

      “Lưu Ỷ Nguyệt, nghe thấy ? ta biết hết rồi!”

      “Tôi nghe thấy rồi, cảm ơn thông báo cho tôi.”

      “…”

      Lưu Ỷ Nguyệt cúp máy, giọng bình tĩnh lạ thường. Rốt cục ngày này cũng đến, khẽ thở dài. Nhìn con đường về nhà, Lưu Ỷ Nguyệt hy vọng, con đường này kéo dài mãi mãi, vĩnh viễn có điểm dừng.

    5. Tiểu Yên

      Tiểu Yên Well-Known Member

      Bài viết:
      340
      Được thích:
      3,952
      Chương 48

      Vừa mở cửa nhà, mùi khói thuốc xộc thẳng vào mũi Lưu Ỷ Nguyệt. Trong bóng đêm, đốm lửa lập lòe. đóng cửa lại, thuận tay bật điện.

      Căn phòng bừng sáng, ánh sáng chiếu lên hai gương mặt. Tâm lý chuẩn bị đường về nhà, giờ phút này bỗng nhiên bay đâu hết, chỉ còn lại nỗi sợ hãi tột cùng.

      Lâm Tây Canh dập tàn thuốc tay, chăm chú nhìn người trước cửa.

      “Em đâu vậy?” lâu sau, hỏi.

      “Quán bar.” Lưu Ỷ Nguyệt định giấu diếm.

      ta báo cho em chưa?” Lâm Tây Canh hỏi tiếp.

      “…” Lưu Ỷ Nguyệt im lặng. còn có thể gì chứ?

      “Vào , đây là nhà em, đứng ở cửa làm gì? Sợ gây khó dễ cho em sao? Yên tâm, nếu muốn, em sớm chết ít lần rồi!” Lâm Tây Canh chế nhạo.

      Lưu Ỷ Nguyệt chậm rãi đến, thấy bàn trà, tờ chi phiến trăm vạn đặt chiếc hộp màu lam.

      ra, vạch trần em cũng khó lắm. Bằng cấp của em là giả, kinh nghiệm làm việc cũng là giả, chẳng qua nhờ Hạ Dương mua chuộc người ở phòng nhân . Xem ra cậu ta nhọc lòng. Em căn bản chưa hề tốt nghiệp đại học ngoại ngữ, kể cả, cái gì mà năm tám tuổi mẹ bỏ trốn theo người khác cũng là giả. Đúng là em từng học đại học ngoại ngữ, nhưng vì qua lại với người đàn ông lập gia đình nên mới bị đuổi học. Em biết đâu, lại kiếm được tiền, nên đến quán bar làm thêm. Bà chủ ở đó tốt bụng giúp đỡ em, vài năm trước, bệnh nặng qua đời. Trước khi qua đời, bà ấy giao quán cho em. Có điều, quán bar làm ăn khó khăn, nợ nần chồng chất, chủ nợ lớn nhất chính là Hạ Dương. đúng ? Em còn muốn thêm gì ?” Lâm Tây Canh tường thuật lại tất cả. Những chuyện này, biết phải nhìn báo cáo bao lâu, mới có thể tiêu hóa được.

      “Đúng, em có gì để .” Lưu Ỷ Nguyệt ngồi xuống, nhàng gật đầu thừa nhận. Lâm Tây Canh muốn điều tra người dễ dàng.

      “Chi phiếu này là cha đưa em. Ban đầu ông ấy chỉ tính là năm mươi vạn, nhưng em lại đòi trăm vạn. Nhưng mà giá trị của chỉ có trăm vạn này chứ? Hai người xem là củ cải ngoài chợ sao?” xong, Lâm Tây Canh nghiến chặt răng. Đây phải lần đầu tiên bị người thân phản bội, nhưng bị người phản bội, lại là lần đầu tiên. Lâm Tây Canh thề, cả đời này, có lần thứ hai như thế.

      “Mở hộp này ra!” Lâm Tây Canh chỉ chiếc hộp màu lam, với Lưu Ỷ Nguyệt.

      Chiếc hộp lớn, dễ dàng nhận ra đây là hộp nhẫn. Lưu Ỷ Nguyệt mở ra, bên trong là chiếc nhẫn kim cương. Kim cương là mãi mãi, mãi mãi là kim cương. Lưu Ỷ Nguyệt đột nhiên nghĩ đến câu cửa miệng ấy của phụ nữ.

      “Biết ? Nếu đợi thêm vài ngày nữa, em có thể đeo chiếc nhẫn này, trở thành Lâm phu nhân. trăm vạn? Ha ha, em có thể có vô số trăm vạn. Hối hận ?” Lâm Tây Canh hỏi.

      Ánh kim cương khiến Lưu Ỷ Nguyệt nhức mắt. Hối hận, hối hận. Hối hận bắt đầu như vậy, hối hận kết thúc như thế.

      “Cho… em cơ hội lựa chọn. Hoặc tấm séc này, hoặc chiếc nhẫn này. Chọn !” Lâm Tây Canh siết chặt hai tay, trong lòng cùng căng thẳng. Móng tay đâm sâu vào da thịt, nhưng hề đau đớn, còn nỗi đau nào có thể sánh bằng nỗi đau phản bội nữa?

      “Ngại quá, tôi đồng ý với chủ tịch trước rồi, đổi ý được.” Lưu Ỷ Nguyệt cầm lấy tờ chi phiếu, đặt hộp nhẫn trong tay xuống, từ từ đẩy về phía Lâm Tây Canh. Lựa chọn ư? còn đường sống để chọn nữa! Nếu có thể lựa chọn, chọn sinh ra trong gia đình như thế, chọn gặp những người nên gặp, chọn nhận giao dịch với Hạ Dương. Tất cả đều sai lầm, từ khi sinh ra sai lầm.

      “Em có tôi ?” Lâm Tây Canh biết hỏi như thể là ngu ngốc, nhưng nhất định phải hiểu .

      “Kết quả thế này, quá trình còn quan trọng sao?” Lưu Ỷ Nguyệt nhìn , đôi mắt sâu thăm thẳm, trả lời bằng cách tàn nhẫn nhất. Vì tàn nhẫn với người khác, chính là nhân từ với bản thân. Càng tàn nhẫn càng kết thúc sạch , khiến hận suốt đời.

      Lâm Tây Canh vung tay lên, hộp nhẫn trước mặt bay khỏi bàn. Hai người đều nghe thấy tiếng chiếc nhẫn văng mặt đất, “đinh” tiếng, trong trẻo dễ nghe.

      Lâm Tây Canh thể ngồi xuống, sợ chỉ giây bóp chết , khiến báo chí ngày mai được phen náo nhiệt. thẳng về phía cửa, giây trước khi mở cửa, lạnh lùng : “Lưu Ỷ Nguyệt, tôi khiến hối hận. Hối hận vì đùa giỡn tôi. Tôi khiến sống bằng chết!”

      Cánh cửa “ầm” tiếng, Lưu Ỷ Nguyệt vẫn ngồi yên sô pha, hề nhúc nhích. Dường như có thể nghe thấy tiếng ô tô gào thét dưới nhà.

      biết bao lâu sau, Lưu Ỷ Nguyệt trượt khỏi ghế, quỳ xuống nền nhà, ngừng lẩm bẩm, “Rơi đâu rồi? Đáng ra ở đây chứ?”. quỳ rạp mặt đất, sờ soạng từng chút . Nước mắt dâng đầy, từng giọt, từng giọt lã chã tuôn rơi. Trong góc phòng, cuối cùng cũng tìm được chiếc nhẫn kia.

      “A!” Lưu Ý Nguyệt nắm chặt chiếc nhẫn nguyên vẹn trong tay, khóc nức nở.

      Lần đầu tiên có người đàn ông tặng nhẫn cho , ngờ cũng là lần cuối cùng.

      Lâm Tây Canh phóng như bay đường. thể nghĩ được bất cứ thứ gì, trong đầu đều là hình bóng Lưu Ỷ Nguyệt. Nụ cười của , nước mắt của , từng nét mặt ngừng lên. thua, thua trong tay chính mình. Sắt thành thép nhờ qua lò nung cực nóng. Còn tim lạnh , vì nó nằm trong lồng ngực nữa rồi.

      về đến nhà, vừa bước lên cầu thang nghe thấy giọng Lâm Đông Dương.

      “Tây Canh!”

      Lâm Tây Canh dừng lại, xoay người, từ cao nhìn xuống bóng dáng mờ mịt của cha phía xa.

      “Tây Canh!” Lâm Đông Dương nhìn ánh mắt lạnh như băng của con trai, run rẩy gọi.

      “Tây Canh, đáng, ta đáng!” Ông .

      Lâm Tây Canh nhìn bờ môi cha ngừng mấp máy, chỉ cảm thấy ông như ác quỷ, nếu có ông, có sai lầm năm đó của ông… Lâm Tây Canh thầm nghĩ, vì sao phải chịu tội thay cha. Gia đình bất hòa, em xích mích, mà đầu sỏ gây nên lại ở ngay trước mắt.

      “Con dọn ngay!” .

      “Tây Canh!” Khương Tố Trân vô tình nghe thấy, liền sợ hãi kêu lên.

      Lâm Tây Canh ngẩng đầu, thấy mẹ bậc thang cao nhất, còn ở giữa cha mẹ. Lần này, lựa chọn rời xa mẹ, nghe theo những gì mình muốn.

      “Mẹ, con dọn đến Hoa Uy.” .

      “Tây Canh, đừng rời khỏi nhà, đừng rời xa mẹ.” Khương Tố Trân vừa khóc vừa .

      “Đây là nhà sao? Sớm chỉ còn cái vỏ thôi!” Lâm Tây Canh lắc đầu, .

      “Tây Canh, cái gì qua cho qua , mọi chuyện là quá khứ rồi!” Lâm Đông Dương muốn con ở lại, ra sức khuyên can.

      “Ông im ! Ông biết ? Tôi cũng nghĩ như Hạ Dương, nếu có thể, tôi nguyệt rút nửa máu trong người . Cái nhà này bị ông phá hủy, hai người phụ nữ bị ông phá hủy, ông còn phá hủy hai đứa con của ông nữa! Ngôi nhà này là ngôi mộ, ông từ từ ở đây chờ chết !” Lâm Tây Canh xong, sải bước về phòng ngủ.

      “Tây Canh, Tây Canh, được bỏ rơi mẹ!” Khương Tố Trân theo con, ngừng khóc lóc.

      “Mẹ, mười mấy năm trước mẹ lựa chọn, khi chọn phải chịu trách nhiệm với lựa chọn của chính mình.” Lâm Tây Canh dứt khoát đóng cửa phòng, bất kể mẹ đứng ngoài cửa khóc thê thảm đến mức nào. vô cảm mất rồi!

      Mặc cho Khương Tố Trân ra sức níu kéo, Lâm Tây Canh vẫn đổi ý. thu dọn hành lý, chuyển đến tòa nhà Hoa Uy.

      Đứng trước cửa, Lâm Tây Canh nhìn từng góc phòng, nơi đây tràn ngập phong cách của Ngô Nhân Kì. rất ít khi đến đây, chuyện trang trí căn nhà đều do Ngô Nhân Kì tay giải quyết. Đột nhiên cảm thấy buồn cười, kết quả hoang đường này mới nực cười làm sao!

      Trong phòng ngủ, ảnh cưới lớn đối diện chiếc giường kingsize. Lâm Tây Canh tựa vào đầu giường, nhìn hai người trong ảnh. gương mặt cứng nhắc, nụ cười nhạt nhẽo. Có lẽ khi ấy, Ngô Nhân Kì phát ra mọi chuyện, nên vẻ mặt mới như vậy. Lâm Tây Canh buồn bã nghĩ.

      Khi nhìn thấy báo cáo về Lưu Ỷ Nguyệt, như sét đánh ngang tai, hận thể chết ngay tức khắc, mãi mãi tỉnh lại. vốn tự cho mình cao minh, ngờ lại bị lừa thảm hại như thế. Là do tài giỏi, hay chính ngu ngốc?

      ! bị chính mình đánh bại. Đúng như Hạ Dương , ma chú bao nhiêu năm trước giáng xuống người . càng hận Trương Uẩn Hoa, lại càng để ý đến , loại phụ nữ giống bà ta. Xem ra, về mặt này, Hạ Dương đúng là “em trai tốt”. Lâm Tây Canh cười lạnh. ngờ, Hạ Dương còn hiểu hơn chính .

      Lúc này, biết mình hay hận Lưu Ỷ Nguyệt. giúp hiểu được, ra thế giới vẫn còn có tình , nhưng hóa ra chỉ trong ảo mộng, vĩnh viễn bước vào được.

      biết ấy có giống , chán ghét quá khứ. Bọn họ đều sống trong ảo tưởng, ảo tưởng họ hạnh phúc. Giống như Lâm Tây Canh trưng ra trước mắt mọi người: trẻ tuổi, tài giỏi, giàu có. Nào ai biết dưới lớp vỏ phẳng lặng là mạch nước ngầm mãnh liệt, nhấn chìm tâm hồn .

      từng vô cùng thích đứa em trai cùng cha khác mẹ. Nào ngờ, cha mẹ tưởng chừng tôn trọng nhau lại thầm cãi vã, cuối cùng đều vì lợi ích cá nhân mà chấp nhận cuộc sống vợ chồng bằng mặt chứ bằng lòng. Nhưng ai để ý đến , đến suy nghĩ của . Người con như trở thành kẻ ngoài cuộc, chỉ biết hứng chịu quả đắng của cuộc hôn nhân ấy.

      nhìn thấy quá khứ của Lưu Ỷ Nguyệt, chỉ mong được gặp thuở dù tới tận bây giờ cũng nhiều với về thời thơ ấu ấy. Mẹ bỏ trốn theo người khác, cha tái hôn, mẹ kế tốt, ngay cả người cha cũng bị em trai cướp mất. sống đến bây giờ, lại thể oán hận họ.

      nhìn thấy , tựa như thấy chính mình. Bọn họ là tấm gương của nhau, bóng dáng của nhau.

      Đáng ra họ nên nương tựa vào nhau, sưởi ấm cho nhau, nào ngờ, tất cả chỉ là ảo tưởng.

      Lưu Ỷ Nguyệt cho được sống trong câu chuyện bé bán diêm, cứ quẹt que diêm, lại có cảnh đẹp lên trước mắt. Nhưng đâu biết, khi diêm cháy hết, vực thẳm ở ngay trước mắt. Lưu Ỷ Nguyệt ru ngủ , khiến phát nguy hiểm phía trước, chỉ lòng về phía ánh dương rực rỡ.

      Bức màn buông xuống, mới biết rằng mình chỉ là chú hề, diễn xuất quá say mê.

      Vở kịch hết, người tỉnh mộng.

      Sáng sớm hôm sau, Lâm Tây Canh tỉnh dậy. Phương Đông mảng đỏ rực, chưa bao giờ thấy bình minh đáng sợ như thế. Ánh đỏ tràn đầy hai mắt , châm lên ngọn lửa dữ dội trong lồng ngực.

      Hôm nay, Lâm thị vô cùng bận rộn, loạt thay đổi nhân được thực . báo trước, giải thích, mọi người đều cảm thấy bất an.

      Sau khi phát chủ nhiệm mảng nhân là người của Hạ Dương, Lâm Tây Canh lập tức đuổi việc ông ta. có tay trong, hai người trong cuộc đều hiểu đối phương, thế nên, cuộc chiến này, hãy chờ xem, ai thắng ai thua.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :