1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Quá Yêu - Hàn Viện (Full 16 Chương+PN Đã Có eBook) (Trọng Sinh)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 15:

      Nghĩ đến đây, Quách Ly có cảm giác đau lòng càng ngày càng mãnh liệt, gần như cách nào gánh vác được.

      "Bởi vì sao? Quách Ly, nếu như em có bất kỳ lý do gì, chị có thể cho em cơ hội giải thích, em phải biết, có rất nhiều chuyện chỉ có em mới có thể giải thích , có rất nhiều lời dối cũng cần em ra đáp án." Lửa giận trong mắt Quách Tâm tiếp tục thiêu đốt, làm người ta sinh ra sợ hãi.

      Đáng tiếc Quách Ly thấy được, vẫn đắm chìm trong đả kích.

      "Em. . . . . Khi nào chị trở về?" nhịn được hít hơi, giọng đặt câu hỏi.

      "Khi nào chị trở về? Em rốt cuộc cái gì? Bây giờ chị hỏi em." Nhíu mày, giọng điệu của Quách Tâm cực kỳ hung dữ.

      "Quách Tâm. . . . . ." Ngẩng đầu lên, nhìn gương mặt xinh đẹp quen thuộc trước mắt, Quách Ly lộ ra chua xót mà ai có thể thấy được, "Tất cả đáp án, như chị nhận định, như thấy vậy."

      Lấy hết dũng khí, lại ôm tất cả trách nhiệm cùng tội lỗi lần nữa.

      "Cái . . . . . . Cái gì?" Trong khắc kia, trong mắt Quách Tâm lóe lên kinh ngạc.

      "Em. . . . . ." Quách Ly nhìn thẳng gương mặt kinh ngạc của Quách Tâm, hít sâu hơi, "Em có nhà, cho nên vừa đến nhà họ Quách, em chỉ muốn lấy được nơi này, muốn trở thành người có tiền, nhưng tồn tại của chị đối với em mà chướng ngại vật, cho nên em thể làm gì khác hơn là đưa chị , lại cho quản gia Tưởng lý do, mượn dịp đuổi chú ấy , để cho hai người ở Mĩ, mới ảnh hưởng đến việc của em."

      "Quách Ly?" Quách Tâm trợn to mắt, vẻ mặt cứng ngắc.

      "Em rất thích Triều Hệ. . . . . ." Rũ mắt xuống, cắn môi, Quách Ly nắm chặt tay thành nắm đấm, sau đó ngẩng đầu lên, nụ cười trở nên hết sức giả dối, "Em muốn để cho ấy. . . . . ."

      Đột nhiên, cửa bị mở ra.

      Quách Ly khiếp sợ thôi, nhìn Triều Hệ bước vào trong nhà.

      Ánh mắt của dừng lại ở mặt của , nhưng trong mắt chỉ có lạnh nhạt.

      Trong khắc kia, cảm giác tất cả hơi thở đều cắm ở ngực, phun ra.

      Vẻ mặt của chút thay đổi nhìn , giống như cũng chờ đợi đáp án của .

      Hai mắt nhìn nhau, Quách Ly cắn răng hạ quyết tâm, "Ai thích người đẹp mắt? Nhất là Triều Hệ lại đẹp mắt như vậy, chỉ là em thích, tất cả mọi người cũng rất thích ấy, muốn có được người mình thích có lỗi gì? Em muốn Triều Hệ ở lại bên cạnh em, cho nên em thừa cơ đuổi chị , khiến Triều Hệ em. . . . . . Em biết trong tim của ấy vẫn luôn có chị, nhưng. . . . . . Chị biết hai người xa nhau lâu, nhất định tình cảm bị ảnh hưởng, chính là em coi trọng điểm này, mới có thể nghĩ hết biện pháp để cho ấy để ý tới em. . . . . ."

      Triều Hệ tức giận nheo mắt lại, trong mắt toát ra lửa giận, Quách Ly có thể hiểu.

      Cảm giác căm hận của người , sợ là phải mạnh mẽ chịu đựng lần, đau trận nữa. . . . . Quách Ly nhịn được nhớ lại.

      "Cho nên, từ đầu tới cuối là em vì mình, ích kỷ, mới đuổi chị ra ngoài?" Quách Tâm như có điều suy nghĩ thầm.

      Quách Ly chậm rãi gật đầu cái, "Thành . . . . . . Em hoàn toàn biết chị trở về, cũng có nghĩ tới chị trở về. . . . . . Em cho là. . . . . . Cho là mình nắm trong tay tất cả, quản gia Tưởng biết suy nghĩ của em, chú ấy chỉ cho là em vì nghĩ cho an toàn của chị, cho nên mới phải phái chú ấy chăm sóc chị, chú ấy cũng vẫn đúng hạn báo cáo tình huống của chị với em. . . . . . Nhưng chú ấy cho em biết, khi chị trở về lại có sức sống như vậy, khôi phục được như vậy. . . . . ." Tốt như vậy.

      "Cho nên? Nhìn thấy chị trở lại, em rất kinh ngạc, rất thất vọng?" Quách Tâm cầm ly trà bàn lên, nhàng uống, thái độ vẫn cực kỳ lạnh lùng như cũ.

      "Đương.. . . . . Đương nhiên thất vọng." Đáp án trong lòng ràng là phủ định, nhưng nghĩ đến người phải bảo vệ, phải bảo vệ tất cả. . . . . . Quách Ly chưa bao giờ biết, ra tổn thương người, tổn thương tới mình, khổ sở như vậy.

      "Em. . . . . . Em có thể trở thành chủ nhân nhà họ Quách, nếu như chị chưa trở về, tình huống của chị chuyển biến tốt, hoặc là chị có phát quan hệ của em cùng Triều Hệ, như vậy. . . . . . Như vậy nếu em biết chị trở lại, tất cả đều được che đậy rất tốt, sau đó. . . . . . Sau đó em tìm cơ hội đuổi chị ra ngoài lần nữa, lần này. . . . . . Lần này em cũng nghĩ biện pháp để cho chị còn có quyền thừa kế của nhà họ Quách nữa. . . . . ."

      Nếu như làm thương tổn mình có thể bảo vệ được mọi người, có thể để cho tất cả trở lại quỹ đạo bình thường, như vậy đau, để ý, . . . . . . có thể nhịn đau lòng cùng tuyệt vọng.

      Quách Tâm dùng sức để ly xuống, đứng lên, chậm rãi tới trước mặt của Quách Ly.

      Cái bóng cường đại tràn đầy cảm giác áp bức, hoàn toàn bao phủ Quách Ly, giống như ngầm trả lời, vô ý thức đứng lên, ngẩng đầu lên, cùng Quách Tâm nhìn nhau.

      Quách Tâm. . . . . . Là muốn đánh ! Trong lòng của tràn đầy khổ sở.

      biết, dĩ nhiên biết, nhất định bây giờ Quách Tâm cực kỳ tức giận, bởi vì theo những lời , người bình thường cũng biết có bao nhiêu dã tâm cùng ý tưởng đáng sợ.

      Nếu như lời ..., đối phương hung hăng dạy dỗ trận, đuổi ra ngoài, bởi vì làm nhiều chuyện bỉ ổi như vậy.

      Quả nhiên, Quách Tâm vươn tay, sau đó hung hăng tát cái.

      Quách Ly cảm giác mặt là đau, tê tê, trong miệng có mùi máu tươi nhàn nhạt, cắn môi, mặc cho ngực đau đớn ngừng.

      Bộ dạng như vậy, là đủ rồi ! Nếu chỉ làm như vậy, Quách Tâm tin tưởng lời , trách tội ai cả, làm thương tổn bất kỳ kẻ nào, biết. . . . . . tức giận Triều Hệ, bởi vì tất cả đều là chủ đạo, mà Triều Hệ. . . . . .

      có dũng khí nhìn về phía , sợ nhìn thấy ánh mắt căm hận của , sợ ghét bỏ , sợ ra lời hận .

      "Em cho rằng. . . . . . Mình có thể bảo vệ bao nhiêu người? Tiểu Tâm!"

      Lỗ tai nghe được tiếng khiển trách, Quách Ly thể giải thích được vì sao đau lòng cùng tức giận.

      Trong khắc kia, cho là nghe nhầm, trợn to mắt, cách nào ngẩng đầu lên, vẻ mặt kinh ngạc cùng khiếp sợ, cho dù thời gian trôi qua, vẫn khôi phục được.

      " cơ thể bé như thế này, bé như thế này, cho là mình có bao nhiêu khả năng có thể để cho tất cả mọi người bình an vô ? Em rốt cuộc. . . . . . Còn muốn giúp chị bao lâu nữa?" Quách Tâm nức nở chất vấn.

      Quách Ly dùng sức nháy mắt mấy cái, vẫn cách nào phục hồi tinh thần lại, cảm giác tất cả máu người đông lại.

      cảm giác ấm áp, hề báo động trước bao quanh chặt.

      Cơ thể lạnh băng khi tiếp xúc với cái ôm ấm áp đó đau đớn trong ngực cách nào khống chế tăng lên, Quách Ly cảm giác cơ thể mình ngừng run rẩy, giống như bị đả kích, cách nào nắm trong tay.

      "Tại sao mỗi lần em đều ích kỷ như vậy, luôn suy nghĩ làm sao để cho mọi người vui vẻ, lại nghĩ tới em làm mọi người bị thương sao?"

      Cho đến lâu sau, Quách Ly mới phản ứng được, cảm giác ấm áp kia là do Quách Tâm ôm , là nhiệt độ người của chị ấy truyền tới người .

      "Quách. . . . . . Quách Tâm?" có chút mờ mịt, có chút mê hoặc, có chút. . . . . . Kích động lẩm bẩm.

      " phải Quách Tâm, là Quách Vũ, em quên chị là ai rồi sao? Tại sao có thể ngay cả tên tuổi mình cũng cho chị? Sao em có thể quên mình là ai chứ? Chúng ta là chị em, là sinh đôi, em là Quách Tâm, chị là Quách Vũ, chị sinh trước em ba phút, làm sao em có thể chiếm đoạt vị trí của chị, cướp công việc của chị? Bảo vệ người nhà nên để chị làm, tại sao em có thể gánh vác tất cả mọi chuyện vai hả?"
      Tiếp chương 15:

      Ôm chặt, Quách Tâm. . . . . . ! Quách Vũ nhịn được nhìn rơi lệ.

      Cơ thể ngừng run rẩy, Quách Ly cảm giác đau đớn trong tim càng ngày càng mãnh liệt, nhưng ở trong đau đớn, lại bị cảm giác ấm áp xa lạ nào đó trong nháy mắt lấp đầy, hai tay đưa ra, dùng hết tất cả sức lực ôm người trước mặt mình.

      "Quách. . . . . . Quách Vũ? Quách Vũ? Chị nhớ ra rồi sao? Nhớ lại tất cả rồi hả? Trí nhớ của chị khôi phục rồi sao? Chị có ngã bệnh? Rốt cuộc chị nhớ lại rồi sao?"

      Quách Vũ dùng sức gật đầu, giọt nước mắt lớn chừng hạt đậu chảy xuống mặt, khóc lớn mà : "Nhớ, chị nhớ ra rồi, xin lỗi, Tiểu Tâm, xin lỗi, chị là ích kỷ, bỏ mình em ở nơi này, xin lỗi, vì giúp chị, em phải gánh vác tất cả công việc vai, xin lỗi, trong lúc em thống khổ nhất lại ở bên cạnh em. . . . . ."

      " hề có lỗi, có, chị nhớ tới em tốt lắm rồi, ném em là tốt rồi, Tiểu Vũ, chị rốt cuộc bình phục, chú Tưởng rất quá đáng, thế nhưng báo cho em cái tin tức tốt này, chị biết em lo lắng chị cả đời hồi phục, Tiểu Vũ, chị ngoan, tại sao có thể để cho mình bị thương thành cái dạng kia?" Quách Ly đỏ mắt, kích động rống to, cực vui mà khóc.

      " xin lỗi, Tiểu Tâm, là
      Chị bảo chú Tưởng đừng cho em biết, cực khổ cho em rồi, mình em nhất định rất khổ sở, xin lỗi, em xảy ra chuyện như vậy rồi, lại vì bảo vệ mọi người mà bỏ qua tất cả, sao em lại đần như vậy? Tại sao lại gạt bỏ tồn cảu mình hả?”
      xin lỗi, Tiểu Vũ, em chỉ có biện pháp này, em phải là Quách Tâm nữa rồi, Quách Tâm......... Quách Tâm chết, ấy cũng thể sống lại, em biết tại sao mình lại biến thành em mới nhận nuôi.... Sau khi tai nạn xe cộ xảy ra, khi em tỉnh lại, liền phát bộ dạng của mình có cái gì đúng, nhưng em tìm được người giúp tay, cũng biết phải làm thế nào, cho nên em chỉ có thể cho chú Tưởng, chỉ có chú Tưởng mới có thể tin tưởng, những người khác được..... Khi em tỉnh lại, ba mẹ đều chết hết, ngay cả chính em cũng chết, em...... Em sợ bị mọi người phát em có cái gì đúng, tất cả của nhà họ Quách đều bị cướp , em sợ những người đó cướp nghiệp ba mẹ khổ cực gây dựng; em sợ chị trị liệu, cần hoàn cảnh tốt để nghỉ ngơi, nếu như ngay cả em cũng gặp chuyện may, có người bảo vệ chị; em sợ mọi người cướp hết tiền bạc, đến lúc đó ai tới chăm sóc chị? Người kia vẫn chưa buông tha cho chị, vẫn muốn mang chị , nhưng em thể để cho cướp chị , cho nên em chỉ có thể chứng minh cho biết là Quách Vũ chết, chỉ có thể để chị trở thành Quách Tâm, chỉ có thể......”
      “Tiểu Tâm ngốc, em biết coi như em buông tha chị, giao chị cho người kia, chị cũng giận em, là chị làm chuyện sai lần, vốn là nên do chị tới gánh chịu, em cần gì thay chị suy nghĩ? Khi đó em ràng cho chị biết nên ở chỗ cùng người đàn ông kia, là chị nghe, chính là chị đáng đời, tại sao em lại suy nghĩ thay chị?”
      Tiểu Vũ, coi như chị làm chuyện sai lầm, nhưng người nhà duy nhất của em, em bảo vệ chị, bảo vệ ai?” Quách Ly nhịn được vừa khóc vừa cười, người thân duy nhất đời này của rốt cuộc bình phục, chị ấy có quên , có bỏ lại .
      “Tiểu Tâm, dáng dấp của chúng ta bao giờ giống nhau nữa.....” Quách Vũ ôm chặt, thầm thề, bắt đầu từ hôm nay, trách nhiệm bảo vệ người nhà họ Quách cùng tất cả công việc nên để cho mình, để cho Quách Ly bảo vệ mình.
      giống nhau cũng có quan hệ, ít nhất là chị an toàn, em cũng an toàn, chúng ta có thể sống vui vẻ qua ngày, chúng ta vĩnh viễn tách ra.”
      “Được, bắt đầu từ hôm nay, chị chính là Quách Tâm, Quách Vũ........ Cõi đời nay có Quách Vũ ngu ngốc kia rồi, ấy chết, chết trong tai nạn xe cộ kia rồi, bắt đầu từ hôm nay, chị tới bảo vệ em, Quách Ly......”
      “Tiểu Tâm.......Chị rốt cuộc trở lại......” Gặp lại ngươi nhà, có được tình thân lần nữa, khiến Quách Ly cười vui vẻ, vùi ở trong ngực Quách Tâm, giống như hai người bọn họ khi còn bé vậy, chỉ cần người khổ sở, tâm tình tốt, người còn lại ôm người kia, an ủi lẫn nhau.
      “Ừ, chị là Quách Tâm, tại chị là chị của em, bắt đầu từ bây giờ, cho dù là ai cũng thể gây tổn thương cho em, chị thay em chủ trì tất cả, bao gồm người nào đó dám đả thương em, chị bỏ qua .” Quách Tâm vài lời, đồng thời ánh mắt nghiêm nghị nhìn chằm chằm người đàn ông bên kia.
      Triều Hệ đứng trước cửa, mặt chút thay đổi, trong mắt có vô số ánh sáng, nghe ngụ ý trong lời của , cần thiết chút nào.
      “Em ấy mới mười tám tuổi, sao có thể làm ra chuyện như vậy?” Chính thức trở thành người chủ trì nhà họ Quách, Quách Tâm chút khách khí mắng Triều Hệ, vẻ mặt nghiêm nghị giống như là nhìn thấy kẻ thù, hết sức hiền lành.
      ấy hai mươi bảy tuổi rồi.” Triều Hệ nhàng mở miệng, mặt có bất kỳ địch ý gì, chỉ có lạnh lùng, từ đầu tới cuối ánh mắt của đều dừng lại người của Quách Ly, hoàn toàn có nhìn về phía người đứng ở giữa hai người, nhìn vẻ mặt biết làm sao của Quách Ly.
      “Xin hỏi em ấy nơi nào giống hai mươi bảy tuổi?” Quách Tâm cũng phải là đèn cạn dầu, từ lúc bắt đầu khôi phục trí nhớ, còn là đóa hoa được bảo hộ trong nhà kính, bởi vì có trách nhiệm bảo vệ tất cả người nhà, mà tại người nhà duy nhất của chính là người đứng ở bên cạnh, trong mắt tràn đầy vô dụng, lộ ra vẻ van xin Quách Ly.
      Last edited by a moderator: 22/10/15
      Haruka.Me0Bebj91 thích bài này.

    2. Băng Phong

      Băng Phong ╯ε╰ ( . ) ( . ) °∀°

      Bài viết:
      1,904
      Được thích:
      6,000
      Chương cuối

      "Bề ngoài có thể gạt người, ấy phải là ví dụ sao, còn cần tôi giải thích ? Tôi cho là biết rồi." Triều Hệ đối mặt với người có gương mặt tương tự người từng , có quá nhiều dịu dàng, bởi vì đối với , đó phải là cùng người, phải người . . . . . . ? A. . . . . . Là người từng , chỉ là người quan trọng, đối với đó phải là người phụ nữ trọng yếu.

      "Coi như linh hồn của em ấy hai mươi bảy tuổi, nhưng thực tế, em ấy chỉ mười tám tuổi, sao có thể mượn danh nghĩa quản gia, làm ra chuyện thân mật cùng với em ấy chứ?"

      "Tiểu. . . . . . Tiểu Tâm, chị. . . . . . Chị đừng. . . . . ." Quách Ly ngượng ngùng lúng túng ra tiếng.

      "Vậy như thế nào? Chẳng lẽ quản gia Tưởng cho biết? Khi tôi trở thành quản gia, nhưng từ đầu tới cuối mục đích của tôi đều là ấy, mặc kệ ấy bao nhiêu tuổi, chỉ cần là người phụ nữ của tôi, tôi chính là muốn chiếm được. Lại , ấy mười tám tuổi rồi, còn cần cái người chị này tới quyết định ấy nên ở cùng ai chỗ sao?" Triều Hệ rất khách khí trào phúng.

      ra, cũng hơi hận Quách Tâm trước mặt, hận là người thân quan trọng nhất trong lòng của Quách Ly, vì bảo vệ ta, Quách Ly ngay cả người đàn ông này cũng buông tha, còn muốn đẩy cho ta, mục đích chỉ là muốn chăm sóc người chị mất trí nhớ này tốt, bây giờ mặc dù ta bình phục, nhưng vẫn chôn oán giận ở trong lòng, phải câu "Tôi tha thứ cho ", hay là "Cuối cùng có việc gì" là có thể tiêu trừ, làm bộ như cái gì cũng chưa từng xảy ra?

      "Triều. . . . . . Triều Hệ, . . . . . . Cầu xin cần dữ với Tâm như vậy, chị ấy chỉ . . . . ."

      "Câm miệng!"

      Triều Hệ cùng Quách Tâm trăm miệng lời, rống to về phía vẻ mặt luống cuống của Quách Ly, trong ba người, thuộc người có tư cách chuyện nhất.

      Nghe chút , lại vì người thân của mình mà muốn nhẫn nại, muốn đừng hung dữ với đối phương? Hừ!

      Nghe chút , em ấy vì bảo vệ người đàn ông của mình, mà muốn giải thích với người thân duy nhất là ? Hừ!

      "Tôi cho biết, tôi thừa nhận , bởi vì có ý đồ bất chính." Quách Tâm khách khí rống to, mặc dù còn phải cảm ơn ta, cảm ơn ta trong lúc mình gặp chuyện may làm bạn bên cạnh Quách Ly, giúp đỡ em ấy, an toàn đường tới, nhưng con người luôn ích kỷ, chỉ cần thừa nhận ta, liền đại biểu. . . . . . Em vất vả mới nhận lại được bị cướp .

      "Tôi? Tôi có ý đồ bất chính gì?" Triều Hệ cười khẽ hỏi.

      " đừng mơ tưởng cưới Quách Ly, tôi đồng ý, cũng được, tuyệt đối thừa nhận là em rể của tôi, bạn trai của Quách Ly."

      "Này! Ai tôi muốn cưới Quách Ly? Ai tôi muốn làm em rể của ? có phải là tự cho là đúng rồi hay ?" Triều Hệ cười lạnh, cho đến lúc này mới chậm rãi ngẩng đầu lên, liếc nhìn vẻ mặt khiếp sợ của Quách Ly, giống như bị thương hại vậy.

      Quách Ly sững sờ trợn to mắt, cho là mình nghe lầm. . . . . . . lấy ?

      "Cái . . . . . . Cái gì?" Lần này ngay cả Quách Tâm cũng kinh ngạc thôi, vốn là nhanh mồm nhanh miệng có chút trở nên cà lăm.

      "Ai lên giường phải kết hôn? Ai tôi cùng ta lên giường chính là bạn trai của ta? Ai chúng tôi ? Từ đầu tới cuối tôi có quan hệ của tôi với ta là gì ." Triều Hệ lạnh lùng quay mặt , tiếp tục nhìn vẻ mặt bị thương của Quách Ly.

      ". . . . . . cưới Quách Ly? và em ấy phải là người sao? . . . . . . phải là và em ấy xảy ra quan hệ rồi sao?" Quách Tâm rống to trong cơn giận dữ, trong mắt ra phẫn nộ đáng sợ.

      "Tôi nghĩ ta phải là đứa bé, xảy ra chuyện như vậy là ta tình tôi nguyện, chẳng lẽ vì chút nguyên nhân nho này, tôi phải chịu trách nhiệm?” Thái độ của Triều Hệ hết sức vô tình.

      Quách Ly chịu đủ tổn thương, nhịn được cắn môi, mắt đỏ lên.

      .... ràng biết là ai! Giống như vừa rồi và Quách Tâm nhận nhau cũng lộ ra vẻ mặt giật mình hay kinh ngạc, liền biết, ra là từ đầu tới cuối Triều Hệ biết là ai.

      Bởi vì biết là ai, cho nên mới ở bên cạnh , Mĩ cùng Quách Tâm, cho là.....Cho là làm như vậy là bởi vì , vì cho nên mới ở chung, chính là Quách Tâm nhau cả chính năm trời kia........

      “Ý của là, thái độ với Quách Ly, là tùy tiện, là đùa bỡn, là dạo chơi nhân gian?” Trong đầu Quách Tâm lên 108 biện pháp đáng sợ tiêu diệt người đàn ông này. ta thế nhưng đùa bỡn người nhà thân thiết nhất của ?

      “Đương nhiên là đùa bỡn, chứ thế nào nữa? cho rằng là tâm?” Triều Hệ lạnh lùng , quay đầu, nhìn về phía Quách Ly bị đả kích lớn kia, nở nụ cười tràn đầy đáng sợ, “Giống như ta mỗi lần gặp chuyện, chỉ biết bảo vệ người nhà, chỉ biết đẩy người đàn ông của mình , ném ở bên để ý, ai nghiêm túc muốn ta chứ?”

      “Cái............Cái gì?” Quách Tâm có chút sững sờ nhìn Triều Hệ.

      Quách Ly trợn to mắt, hoài nghi mình có nghe lầm hay , cảm giác......Bây giờ rất giận .

      “Lần đầu tiên bỏ lại tôi, lừa gạt tôi, đưa tôi cho phụ nữ khác, còn mình dùng thân phận khác lảng vảng bên cạnh tôi còn chưa tính, tôi chấp nhận, ai bảo tôi coi tôi ra gì.”

      “Triều Hệ, em...... Em có........” Quách Ly nhịn được muốn giải thích, cách nào đè nén nước mắt ở trong hốc mắt.

      có? Hừ! Lần thứ hai lại muốn ném tôi Mĩ, ở chung với phụ nữ khác, mục đích chỉ là muốn để cho tôi chăm sóc người nhà duy nhất của , tôi cũng chấp nhận, bởi vì tôi biết rất coi trọng và để ý người nhà.” Ánh mắt của lạnh lùng, giống như kết tầng sương.

      “Triều Hệ........”

      “Kết quả lần thứ ba sao? Lần thứ ba lại là dáng vẻ này, lại dám trước mặt tôi có quan hệ.........Chỉ thích gương mặt của tôi? Chỉ muốn lấy được tôi? Chỉ muốn lấy tôi cho bằng được, tất cả đều là quỷ kế? Quách Ly, rốt cuộc muốn giả dối tới khi nào? cho rằng vài lời này để cho mình trở thành kẻ bại hoại, chỉ cần mình xui xẻo, tất cả những người khác đều có thể an toàn, chính là chuyện vĩ đại, tốt đẹp nhất? lại ném tình cảm của tôi lần nữa, khi nào cùng người khác xảy ra xung đột người thứ nhất bỏ lại đều là tôi, cho rằng chỉ cần làm như vậy, tôi có thể bình an vô , cho rằng mình ôm tất cả tội lỗi, coi như người phụ nữ này mất trí nhớ, quan hệ của tôi và ta vẫn có thể khôi phục? cho rằng tình cảm của người khác có thể tùy tiện đùa bỡn? bày ra bộ dạng này, là cảm thấy chơi đùa rất vui sao?” Giọng điệu của Triều Hệ vô cùng lạnh lẽo, vẻ mặt tràn đầy hận thù nhìn Quách Ly.

      “Triều Hệ.......”

      “Tôi muốn, phải người phụ nữ bảo vệ tôi. Tôi là đàn ông, chỉ muốn bảo vệ người phụ nữ của tôi, chỉ muốn gánh chịu tất cả phiền não của người phụ nữ đó, chỉ muốn lúc ấy yếu ớt nhất có thể ở bên cạnh ấy, vượt qua cùng với ấy, nhưng sao? Tự cho là đúng cho là như thế mới tốt nhất cho tôi, cho rằng tôi cảm tạ ? Như vậy chỉ làm tôi càng thêm tức giận mà thôi.”

      Hành vi này của , dễ nghe là vì suy nghĩ cho , trực tiếp chút chính là đủ tin tưởng , xem tồn tại của thành gánh nặng, cầu người phụ nữ bé bảo vệ.

      “Nếu như người phụ nữ này có tỉnh lại, tôi liền có trách nhiệm chăm sóc ta cả đời? ích kỳ, Quách Ly, rốt cuộc có nghĩ tới tôi muốn cái gì hay ?” Triều Hệ nhìn chằm chằm Quách Ly bắt đầu rơi lệ, có lẽ là thích nước mắt của , quay đầu, nhìn nữa.

      “Kết quả thế nào? Tôi hầu ở bên cạnh hai năm, lại cho tôi, mà người phụ nữ này mới xuất có mấy phút, liền ra chuyện hoang đường như vậy, Quách Ly, quá công bằng, rốt cuộc tôi trong lòng của là gì?”

      xin lỗi, Triều Hệ, xin lỗi..... Em chi muốn bảo vệ , khi đó nếu và em qua lại bị phát , rước lấy rất nhiều phiền toái, cho nên em mới..........” Quách Ly vội vã giải thích.
      Last edited by a moderator: 22/10/15
      Haruka.Me0 thích bài này.

    3. Băng Phong

      Băng Phong ╯ε╰ ( . ) ( . ) °∀°

      Bài viết:
      1,904
      Được thích:
      6,000
      “Chó má! Như vậy còn cái sau sao? Tại sao ?”

      “Bởi vì......”

      “Tại sao người phụ nữ kia xuất , liền nguyện ý thừa nhận?”

      “Đó là bởi vì.......”

      “Bời vì tôi ở trong lòng của phải số ! Tôi muốn trong lòng người phụ nữ của tôi chỉ có tôi... Tôi muốn trong lòng người phụ nữ của tôi chỉ có thể là của tôi, xảy ra bất cứ chuyện gì, ấy tìm tôi đầu tiên, mà phải giấu giếm tôi, ném tôi cho những người khác, tôi muốn người phụ nữ của tôi, vì tôi mà buông tha tất cả, cũng chỉ muốn mình tôi.”

      “Triều Hệ.......”

      “Giống như vậy tự hành động, có tư cách gi trở thành người phụ nữ của tôi? Có tư cách gì để tôi cưới? Có tư cách gì để tôi ?” xong lơi cuối cùng, có lẽ là tâm tình bất mãn bộc phát, đứng lên, lạnh lùng nhìn chằm chằm, sau đó chút do dự xoay người rời .

      “Triều Hệ!” Nhìn bóng lưng của , Quách Ly ngừng rơi lệ.

      quả quá ích kỷ, quả nặng nề đả thương Triều Hệ, quả lợi dụng dịu dàng và của .... Có lẽ cũng hơi cảm thấy ra vẫn biết rốt cuộc là ai, lợi dụng thâm tình của ....

      Đột nhiên, dâng trào quyết tâm cùng dũng khí.

      biết Triều Hệ vẫn còn giận , biết Triều Hệ vẫn còn oán trách , biết mình rất quá đáng với Triều Hệ, biết...... Cho dù thế nào, chỉ người đàn ông này, nợ tình cảm của , gây tổn thương cho , muốn dùng cả đời này đến trả cho , muốn dùng cả đời này để cho hiểu , bắt đầu từ hôm nay, đặt ở vị trí quan trọng nhất, tổn thương lòng của lần nữa.

      “Quách Tâm, xin lỗi, em......” Quách Ly xoay người lại, trong mắt ràng có áy náy, lại ngượng ngùng mỉm cười.

      Nhìn chằm chằm người thân vừa mới gặp lại, Quách Tâm hết sức nỡ, nhưng chỉ khẽ thở dài cái, sau đó tới bên cạnh , cho cái ôm chặt.

      ! Chị biết em định gì, nhưng đừng em trở về nữa, coi như em trở lại, chị cũng phái người bắt em trở lại, chị chỉ có em là người thân mà thôi, cho nên cho phép em cùng ta cao bay xa chạy.” Quách Tâm nhàng , nhéo cái gương mặt của Quách Ly.

      “Quách Tâm.......” Quách Ly nhịn được cười.

      giải quyết ta , mặc kệ dùng phương pháp gì, cột chặt ta lên người, ngàn vạn đừng thất bại giống như chị vậy, sau đó.............. Chờ em cùng ta hạnh phúc, có tiểu mao đầu vây quanh rồi mang về, chúng ta.........Cùng nhau cố gắng xây dựng nhà họ Quách náo nhiệt như lúc trước.” Quách Tâm lấy cách trá hình để cho , mình buông tay ra rồi.

      Trước kia, Quách Ly quả rất khổ cực, mà nay, em ấy có thể con đường mình muốn , theo đuổi hạnh phúc của mình.

      “Cám ơn chị.......Tiểu Vũ.” Quách Ly dùng sức ôm chặt.

      “Chị mới phải cảm ơn em.....Tiểu Tâm, nhất định phải hạnh phúc đó!” Mắt của Quách Tâm phiếm hồng, hôn cái lên gò má của Quách Ly.

      Quách Ly nở nụ cười, chút do dự lao ra cửa chính.

      Bắt đầu từ bây giờ, muốn theo đuổi tình của mình, truy tìm hạnh phúc của mình.

      Mà tất cả tình của , hạnh phúc của , tương lai của ..... Tất cả đều người vốn rời , nhưng vẫn đứng lại ở đình viện, cũng xa, chờ xuất , tự mình xin lỗi .

      Trong khoảng thời gian ngắn, Quách Ly nhịn được vui vẻ nở nụ cười, rơi lệ lần nữa, chạy về phía hạnh phúc của mình.............
      Last edited by a moderator: 22/10/15
      Haruka.Me0 thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Ngoại truyện: Triều Hệ biết .

      Triều Hệ mở cửa phòng, bên trong phòng tối đen như mực, trong khí phiêu đãng khí tức lạnh như băng. mò dọc theo mặt tường, tìm được công tắc.

      Khi ánh sáng chiếu khắp căn phòng phát mình ở trong căn phòng.

      "Nơi này là?"

      Xoay người lại, nhìn quản gia bước vào phòng.

      lộ ra vẻ nghi hoặc.

      "Nơi này chính là nơi cho cậu tất cả các đáp án." dien⊹dan⊹le⊹quy⊹don⊹ Thái độ của chú Tưởng nghiêm cẩn (nghiêm túc+cẩn thận), trong mắt toát ra nồng đậm hoài niệm.

      "Đáp án?" Vấn đề của cùng căn phòng này có liên quan hệ gì? chỉ muốn biết rốt cuộc Quách Ly là ai, chỉ muốn biết Quách Tâm đến cùng có phải là người phụ nữ hay , hơn, tại sao chú quản gia muốn dẫn tới nơi này?

      Triều Hệ chuẩn bị mở miệng hỏi, ngẩng đầu lên nhìn về phía bức tường, giây kế tiếp, sững sờ, phát ra được tiếng nào.

      Trong tấm ảnh bức tường lớn có người đàn ông tầm bốn mươi tuổi, bên cạnh là người phụ nữ xinh đẹp, mặt bà ấy mỉm cười hạnh phúc, mà hai người đứng phía sau bọn họ có diện mạo hết sức tương tự nhau, là hai đáng lộ ra nụ cười vui vẻ.

      "Hai kia có phải . . . . ." Hướng Hệ kinh ngạc thầm, bởi vì thấy diện mạo hai người hết sức tương tự tức trong đầu lên bộ dạng mến.

      "Bên trái là Tâm, bên phải. . . . . . Là Vũ, là sinh đôi." Chú Tưởng giống như nhớ lại, mỉm cười .

      "Sinh đôi?" Triều Hệ cách nào kinh ngạc được, bởi vì qua lại cùng Quách Tâm lâu như vậy, tuyệt biết hóa ra Quách Tâm còn có người chị em giống như đúc.

      "Đúng, chuyện liên quan đến việc sinh đôi của nhà họ Quách, trừ trong gia đình này biết, ông chủ vì bảo vệ an toàn cho hai con bé, tiến hành phong tỏa tin tức."

      "Tại sao phải phong tỏa tin tức của các ấy? Có chuyện gì làm cho các ấy thể ra ngoài ánh sáng?" Triều Hệ hiểu, luôn cảm giác mình hình như bước vào thế giới thần bí, mà thần bí trong đó, nhớ tới trong quãng thời lui tới cùng Quách Tâm, quả chưa bao giờ với về gia thế của .

      "Tài phú cùng địa vị của nhà Quách, khiến hai vị đó từ sống trong cuộc sống nguy hiểm, muốn công kích nhà họ Quách, kẻ địch muốn cướp lấy tài phú của nhà họ Quách, vì đả kích ông chủ, đầu tiên ra tay với con của ông chủ, vốn cho rằng có thể bảo vệ an toàn. Chúng tôi vẫn nỗ lực để cho bất kỳ người nào biết nhà họ Quách có hai người con."

      "Chuyện này Quách Tâm cũng cho tôi biết, chẳng lẽ. . . . . . Là bởi vì tín nhiệm tôi?" Triều Hệ hơi nheo mắt lại, vẻ mặt trở nên lạnh cứng.

      ", Triều tiên sinh, cậu hiểu lầm rồi, Tâm cho cậu, là vì bảo vệ cậu." Chú Tưởng mở miệng giải thích.

      "Vì bảo vệ tôi?" Triều Hệ nghi ngờ.

      "Suy nghĩ của tôi là vậy, bởi vì biết cậu có thể tiếp nhận thân phận của con bé hay , biết cậu có nguyện ý ở cùng chỗ sau khi biết gia thế sau lưng của con bé hay , vốn cho rằng bảo vệ cậu, cũng vì bảo vệ đoạn tình cảm này, con bé mới cho cậu.”

      Nhìn cười đến rực rỡ trong hình, vẻ mặt của Triều Hệ có chút thâm trầm.

      “Nhưng lời ở trước chỉ là giả thiết, nhưng.... Nếu như có ngày hai người chia tay, có người biết được cậu từng lui tới cùng con bé muốn tìm cậu làm phiền, cũng phát cậu hoàn toàn biết gì, có những hành vi gây tổn thương cậu, bởi vì cậu đủ giá trị lợi dụng để thăm dò nhà họ Quách, cho nên muốn cậu an toàn, những lời này cũng là , lấy thân phận là bạn trai mà , cậu càng biết ít chuyện của nhà họ Quách, đối với cậu càng có lợi.” Chú Tưởng cười , lấy từ trong ra túi giấy.

      “Đây là cái gì?” Triều Hệ nhận lấy, trong mắt tràn đầy nghi ngờ.

      “Tự xem , còn nữa, có số việc tôi cách nào quá cho cậu biết, nhưng tôi biết cậu là người thông minh.... Mặc khác, phần tài liệu này là vận dụng quyền thế của nhà họ Quách mới có được, thuộc về bí mật phải là tài liệu hợp pháp, Triều tiên sinh, tôi hi vọng cậu xem xong, chỉ cần ghi nhớ trong đầu, đừng với bất kỳ ai, ngay cả Ly.... Cậu cũng thể để cho con bé biết cậu phát nhưng chuyện này.” Chú Tưởng với thâm ý khác.

      Ông tin tưởng Triều Hệ, tin tưởng trừ mình ra, cũng chỉ có Triều Hệ mới có biện pháp bảo vệ nhà họ Quách.

      “Triều tiên sinh, mời suy tính kĩ, nếu như có ngày người phụ nữ cậu cần cậu bảo vệ, cậu nên làm thế nào? Nếu như người cậu biến thành bộ dạng khác mà cậu biết, con bé thường xuyên ở bên cậu, nhưng cậu cũng biết con bé...... Cậu muốn thế nào? Cậu có muốn tiếp tục ở bên cạnh con bé ?” Có thể những lời này có chút kỳ lạ, Chú Tưởng đợi Triều Hệ phản ứng, xoay người rời khỏi phòng.

      Cho đến khi bên trong phòng chỉ còn lại người, Triều Hệ nghi ngờ lấy tài liệu ra.

      Đó là tờ giấy báo tử vong, cùng giấy chuẩn đoán bệnh.

      Nhìn thấy tên người chết tờ giấy báo tử vong, thoáng chốc trợn to mắt, có cách nào thở được, hai tay run rẩy, cảm giác ngực đau đớn kịch liệt.

      Đây là cái gì?

      “Đây là.....”

      Hai chữ to, làm khiếp sợ thôi, liền lùi mấy bước, hai tay cũng cầm được bất kỳ vật gì nữa, tài liệu rơi xuống đất.

      “Quách Tâm.... Chết? Mà Quách Ly....Sau khi chết năm phút đột nhiên tỉnh lại?”

      thể nào hồi phục từ trong chấn động đó được, cứng ngắc cúi đầu, nhìn thấy ở ngoài tờ giấy bảo tử vong còn có tài liệu khác.

      Đầu tiên cách nào phục hồi lại tinh thần được, trong đầu tràn đầy tin tức làm người ta kinh ngạc kia, cho đến khi tầm mắt của bị tài liệu khác hấp dẫn sau đó ngồi xổm xuống, nhặt nó lên.

      Đó là tài liệu sửa tên đổi họ, mà phía văn kiện là người phụ nữ gọi là Quách Vũ, gần đây ấy bị người cho sửa tên lại, tên của ấy sửa thành....Quách Tâm?

      Tin tức này làm trong nháy mắt cứng đờ, Triều Hệ cách nào phản ứng, chỉ là trợn to mắt, vẻ mặt trở nên kỳ lạ.

      Có lẽ...... hiểu chút, chỉ là.......Có khả năng sao?

      Ngay cả cũng xác định được đáp án trong đầu, mặc dù có chút buồn cười, nhưng cách nào phủ nhận, ý tưởng kỳ quái đó.

      tại người ......Người kia........Rốt cuộc ở nơi nào? Là Quách Tâm mất trí nhớ? Hay là...........

      “Nếu như có ngày người phụ nữ cậu cần cậu bảo vệ, cậu nên là thế nào? Nếu như người cậu biến thành bộ dạng khác mà cậu biết, con bé thường xuyên ở bên cạnh cậu, nhưng cậu biết con bé..... Cậu muốn thế nào? Cậu có muốn tiếp tục ở bên cạnh con bé ?

      Câu của quản gia vang lên trong đầu. Triều Hệ dùng sức hít hơi, ý đồ ổn định cảm xúc.

      lúc lâu, chậm rãi ngẩng đầu lên, lần này trong mắt cảu lộ vẻ quyết tâm.

      Nếu như tất cả đúng như nghĩ, đúng như lời kia.....Như vậy, cho dù thế nào cũng rời khỏi người phụ nữ của mình, bây giờ ấy yếu ớt nhất, cần làm bạn nhất, cần được bảo vệ nhất, thể, cũng muốn buông tay nữa.

      Mặc kệ phía trước gian nan khó khăn thế nào, đều phải ở bên cạnh người phụ nữ của mình, tuyệt đối rời , bởi vì..... Đây chính là tình của với , chấp nhất với , bởi vì.... Người đó là người phụ nữ nhất!
      Haruka.Me0 thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Lời cuối truyện Hàn viện

      Cuốn này, nên coi như là ngoại truyện của hệ liệt Vô Giới Chi Bảo.

      Chân chính mà , đây là lần đầu tiên Mộc Kính viết thể loại thay đổi số mạng của con người.

      Vừa mới bắt đầu nghĩ là viết Vô Giới Chi Bảo, là thuộc về ham muốn cá nhân.

      Tôi muốn xuyên qua, nếu như có ngày tôi phải là tôi, là người khác, phải phụ nữ mà là người đàn ông, biết cuộc sống của tôi có thể trở nên khác biệt hay ?

      Tôi muốn xuyên qua, tại sao tôi là tôi? Tại sao tôi sống ở chỗ này? Tại sao tôi phải tóc vàng mắt xanh? Tại sao tôi phải là đàn ông Italia? Tại sao tôi phải là người Âu Châu? Tại sao tôi sống ở Ai Cập? Tại sao tôi phải là minh tinh? Tại sao......Haiz haiz, cũng là bởi vì trong đầu có quá nhiều tại sao, cho nên tôi muốn biết, nếu như hôm nay nhân vật chính phải nhân vật chính, nhân vật chính biến thành người khác, rốt cuộc thú vị cỡ nào?

      Mặc dù nam nữ chính trong truyện đều là trải qua lần tử vong mới bắt đầu cuộc đời mới, nhưng ít nhất bọn họ ở trong truyện được hạnh phúc. (suy nghĩ chút trong thế giới , có người có thể có loại kinh nghiệm này sao? Tôi nghĩ, đây cũng là tiểu thuyết, truyện vĩ đại, nó giúp mọi người tạo ra những mơ ước vô hạn cùng ảo tưởng.

      Thành , tôi cũng từng nghĩ tới vậy, tại sao tôi phải hoàng tử, công chúa, quốc vương hoặc hoàng hậu? Càng khoa trương hơn là, tôi muốn xuyên qua, tại sao tôi là loài người? Tại sao tôi phải là người ngoài hành tinh? Tại sao phải động vật...... Heo?

      Dĩ nhiên phải! Ai muốn trở thành con heo đây? (cho dù có, tuyệt đối cũng phải là tôi! Nghiêm chỉnh phủ nhận)

      Dĩ nhiên, tất cả chỉ có thể tưởng tượng, cách nào trở thành .

      Cho nên từ đầu tới cuối của truyện này, nếu như có ngày tôi trở thành người nào đó.......Loại ý nghĩ này rất thiết thực, nhưng thể phủ nhận, mọi người nhất định nghĩ tới cái vấn đề này, nếu như mà tôi là người nào đó, nhất định phải như thế này như thế này, làm chuyện gì, hạn người gì.......

      Vì vậy, tôi viết nó, đồng thời để nam nữ chính trong truyện có được phúc lợi tưởng tượng được.....ấy, biết vì sao là phúc lợi ?

      Chẳng hạn như, người khác sắp 30 rồi, nhưng ấy lại trẻ ra.

      Chẳng hạn như, người khác là nam, cũng rất may mắn thể nghiệm cuộc sống như phụ nữ.

      Chẳng hạn như, người khác lớn như vậy, ấy vẫn còn trẻ tuổi.

      Chẳng hạn như, người khác cùng gương có quan hệ gì, nhưng..... Sau khi thay đổi được tính tình, lại lấy được hạnh phúc lần nữa.

      Những người này ra là có tướng mạo, tính tình, thay đổi cuộc sống, trở thành người may mắn, để bọn họ thể nghiệm lần nữa.

      Giống nhau, tôi cũng muốn, nếu như có cơ hội có thể thay đổi lần lần, tôi muốn thay đổi gì?

      Đáp án..... Dĩ nhiên tưởng tượng ra đáp án, mà nếu ra kết quả kia, tôi bảo đảm nhất định bị mọi người cười nhạo, cho nên..... Vì để cho mình mất thể diện, cứ tiếp tục giấu bí mật ở đáy lòng !

      Chỉ là mọi người thân ái, hết hệ liệt Vô Giới Chi Bảo, có nghĩ tới rốt cuộc mình có muốn giống như vậy hay ? Muốn trở thành người nào đó? Nếu như có, hoan nghênh mọi người tới cho Tiểu Viện biết bí mật đó! Đến lúc đó Tiểu Viện cũng cùng mọi người chia . (Nếu như bảo đảm cười tôi mà ...., hoan nghênh tới đặt câu hỏi)

      Báu vật vô giá trong quá , là Triều Hệ.

      nay trong xã hội có người đàn ông nào cố chấp với tình cảm như thế nhiều lắm, ấy nên được xưng tụng là dị số!

      Đàn ông chung tình là chuyện, đối với tình cảm chấp nhất cùng nghiêm túc lại là chuyện khác.

      Nhất là tương lai bên nữ chính, có thể tưởng tượng ra cuộc sống của ấy vô cùng mệt mỏi, bởi vì nữ chính có thân phận khác với phàm nhân.

      Mặc dù biến đổi thân phận Quách Ly cũng là báu vật vô giá, bởi vì ấy từ hai mươi mấy tuổi trở về mười mấy tuổi, tương đương với người khác có nhiều đoạn năm tháng thanh xuân, may mắn, nhưng, trẻ tuổi cũng có phiền não cùng khổ sở của trẻ tuổi, tôi tin tưởng mọi người cũng từng qua trẻ tuổi, hay trẻ tuổi, nhất định có thể hiểu tôi!

      Rốt cuộc có thể viết ra Quách Vũ (bây giờ là Quách Tâm) hay ? Thành , tôi còn có khái niệm, mặc dù trong đầu có chút thành hình hình ảnh, nhưng hoàn toàn ràng, cho nên tại cách nào khẳng định đặt ấy ở trong hệ liệt Vô Giới Chi Bảo, ít nhất.... Khi viết lời cuối sách, trong đầu Tiểu Viện là mơ hồ mảnh, ngày mai đến.... cần biết á!

      Nếu như mọi người có bất kỳ ý tưởng gì với hệ liệt Vô Giới Chi Bảo, hoan nghênh tới tìm Tiểu Viện chuyện chút!

      Như vật, câu chuyện xưa, lần sau gặp lại ha!
      Haruka.Me0 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :