1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Quá trình dưỡng thành yêu hậu - Bình Lâm Mạc Mạc Yên Như Chức - FULL + EBOOK

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Quýt Đường

      Quýt Đường Well-Known Member

      Bài viết:
      1,001
      Được thích:
      23,905
      Phiên ngoại ba
      Kết cục của Thôi Kỳ

      Mưa vẫn còn rơi.

      Thôi Kỳ núp sau lùm cây thuỷ lạp tươi tốt, toàn thân đều bị nước mưa xối ướt, nước mưa dọc theo gương mặt như băng tuyết chảy xuống, mắt hoa đào trong veo xinh đẹp, hề chớp mắt nhìn chăm chú Thiển Bích Các phía trước, giấu hai tay nắm chặt trong tay áo ướt sũng, vừa buông ra, lại nữa nắm chặt, lại lần nữa buông ra...

      đường chạy như bay tới, muốn xông vào Thiển Bích Các, phát Phó Tạ tới, thể dừng lại bước chân.

      Phó Tạ mang theo Tiêu Đại Nghĩa vọt vào Thiển Bích Các.

      Bên ngoài Thiển Bích Các còn giữ ít cấm quân, Thôi Kỳ tuy rằng lòng nóng như lửa đốt, cũng chỉ có thể trốn ở rừng cây sau lưng chờ.

      Mùi lá cây trong lành, mang theo mùi tanh bùn đất và hương hoa hồng nhàn nhạt ướt sũng tràn ngập cả người , Thôi Kỳ giơ lên tay gạt nước mưa mặt, răng trắng như tuyết cắn môi dưới, trơ mắt nhìn Phó Tạ ôm Hàn từ nam môn Thiển Bích Các ra, tim đập dần dần chậm lại —— may mắn Hàn có việc gì!

      Sau khi ra khỏi Nam Môn, Phó Tạ cong gối, cõng Hàn lên, nhanh theo hướng nam.

      Thống lĩnh cấm quân Tiêu Đại Nghĩa cầm dù giúp vợ chồng Phó Tạ Hàn che nước mưa. mang theo cấm vệ quân theo ở phía sau.

      đoàn người Phó Tạ nhanh chóng đến phía trước Thôi Kỳ, Thôi Kỳ thấy được khuôn mặt Hàn nằm ở lưng Phó Tạ.

      Lúc này đôi mi thanh tú của Hàn nhíu chặt, mắt to đen láy, mặt tròn nhắn trong trắng lộ hồng có chút tái nhợt, bờ môi cũng rất nhạt, cả người nhắn xinh xắn dường như theo bước chân của Phó Tạ run nhè , lễ phục vương phi đẹp đẽ quý giá tinh xảo mặc ở người nàng trống rỗng...

      Trái tim Thôi Kỳ từng hồi co rút nhanh, đau đến sắp thở nổi, tay nắm chặt cành khô ẩm ướt của cây thuỷ lạp, mắt hoa đào khẽ híp lại, nhìn chăm chú bóng lưng Hàn ngày càng xa.

      Đợi đến lúc mọi người nhìn thấy nữa, lúc này Thôi Kỳ mới xoay người lại ra.

      Thôi phi chờ trong Ngọc Hoa điện, nữ quan Cận Tố Nghiên vào bẩm báo: "Nương nương, công tử ra."

      Thôi phi nghe vậy, tức giận nổi trận lôi đình, cầm liên châu bình bên cạnh ném ra ngoài. Kèm theo tiếng "Xoẹt xẹt", liên châu bình vỡ mặt đất.

      "Sắp xếp , ta muốn gặp phụ thân lần!" Thôi phi thở dài thở hơi: cha mẹ quá nuông chiều Thôi Kỳ rồi!

      Năm tháng sau. Tổng Đốc Phủ Long Châu.Ngoại thư phòng...

      Thôi Kỳ ngồi ở chủ vị, trong tay bưng chén trà bích sứ, cúi đầu nhàng thổi cái, khuôn mặt xinh đẹp loáng thoáng trong sương mù nước trà phát ra, thanh của trầm thấp nhưng mang theo kiên định: "An Tây Vương dụ lệnh ta đều đồng ý hết, nhưng mà -- "

      "Ta cũng có cầu, " nhìn Tô Tương Chi ngồi ngay ngắn bên, trong mắt hoa đào thanh tịnh lên ý cười, "Ta muốn tham gia gia yến giao thừa của An Tây vương phủ." Thám tử của truyền đến tin tức, Trần Hi hôm nay ở An Tây vương phủ. Nghĩ đến Trần Hi có vô số cơ hội nhìn thấy Hàn , Thôi Kỳ cũng có chút chua chát.

      Tô Tương Chi trầm ngâm chút.

      Thần tình mặt Thôi Kỳ lộ ra cực kỳ thanh thản, ánh mắt lại toát ra khẩn trương của , tầm mắt của hề chớp mắt rơi vào người Tô Tương Chi.

      Tô Tương Chi cuối cùng : "Việc này Tô mỗ thể làm chủ!" Vương Gia ghen tuông lớn như vậy, mới dám đồng ý Thôi Kỳ đâu!

      Thôi Kỳ: "..."

      Sau khi bước vào tháng chạp, Hàn bắt đầu sai người chuẩn bị những việc cho lễ mừng năm mới.

      Ngày hôm đó Hàn dặn dò Phó Bình chuẩn bị tiền thưởng lễ mừng năm mới, Sấu Đông đưa vào chồng danh mục quà tặng: "Vương Phi, đây là danh mục quà tặng mấy ngày nay thu được."

      Hàn nhận lấy lật từng cái xem, phát trong đó có danh mục quà tặng của Long Châu Tổng Đốc Phủ, khỏi nở nụ cười: "Đây đều là nữ quyến vào lúc có qua có lại, Thôi Kỳ chưa thành thân, sao lại tặng lễ cho chúng ta?"

      Nàng nhìn thấy lạc khoản, phát lạc khoản là mẫu thân Thôi Kỳ, khỏi im lặng hồi.

      Sấu Đông vội : "Vương Phi, Thôi lão phu nhân hôm nay sống ở Long Châu với Thôi tổng đốc, vì Thôi tổng đốc có gia quyến, do lão phu nhân giúp đỡ làm chủ việc bếp núc."

      Hàn lúc này ngẩn người nhìn những lễ vật trong nhóm danh mục quà tặng, dường như có nghe Sấu Đông . Thôi Kỳ mỗi lần đều là quăng cho nàng mấy thứ tốt, tặng đều là cực kỳ trân quý châu báu tơ lụa và hương liệu.

      Sấu Đông nhìn trộm rồi Hàn , đợi nàng đóng lại danh mục quà tặng, lúc này mới thử thăm dò : "Vương Phi, có muốn gặp người tặng lễ của Long Châu Tổng Đốc Phủ hay ?"

      Hàn buông danh mục quà tặng, thuận miệng : "Tuyên các nàng vào !"

      Nghe Phó Bình hồi báo xong, Phó Tạ rũ mắt xuống trầm tư chút liền đứng dậy trở về nội viện.

      vừa vào nhà chính trước nhìn vẻ mặt bất đắc dĩ của Hàn , sau đó nhìn mấy phu nhân lạ lẫm đứng hầu ở bên.

      Trong đám Phu nhân có người vóc người cao gầy cùng Phó Tạ bốn mắt nhìn nhau, bỗng nhiên mỉm cườivới Phó Tạ, quỳ gối hành lễ: "Nô tài gặp qua Vương Gia!"

      Phó Tạ tức giận muốn chết, bước qua níu lấy búi tóc của "Nàng" liền kéo ra bên ngoài: "Thôi Kỳ, ngươi có mặt mũi hay !"

      Thôi Kỳ vẻ mặt thản nhiên: " có!" có mặt mũi liền gặp được Hàn , tình nguyện biết xấu hổ!

      Phó Tạ Hàn : "..."

      Thấy Phó Tạ kéo Thôi Kỳ tới cửa rồi, Hàn vội vàng đứng dậy : "Vương Gia, đều là người trong nhà..." Phó Tạ tranh thủ việc Thôi Kỳ quản lý ba châu Khâm Châu, Lâm Châu, Long Châu và ủng hộ của thuộc hạ thôi Tể Tướng, nàng muốn Phó Tạ ở những chuyện nhò nhặt này mà đối lập với Thôi Kỳ.

      Phó Tạ trực tiếp lôi Thôi Kỳ ra ngoài.

      Đến buổi tối, ở Phó Tạ cử hành tư yến cho thuộc hạ, Thôi Kỳ đứng dậy vẻ mặt nghiêm nghị kính Phó Tạ ly -- bất cho dù thế nào, cuối cùng cũng trở thành thượng khách của An Tây Vương Phủ rồi!

      Đương nhiên, cũng phải trả giá lớn lắm, thế lực do Thôi Kỳ nắm giữ ủng hộ vô điều kiện đại của Phó Tạ.

      Mười tám năm sau.

      Thôi Kỳ vẫn là Tổng đốc Long Châu, nắm giữ quân chính ba châu Khâm Châu, Lâm Châu và Long Châu.

      Sau khi Minh Khánh Đế lên ngôi bắt đầu tước bỏ thuộc địa, mà quân phiệt có diện tích lớn nhất binh lực mạnh nhất quân phiệt Đại Lương chính là Tổng đốc Long Châu Thôi Kỳ.

      Minh Khánh Đế chuẩn bị bắt Thôi Kỳ hành động.

      Thái Sư Tô Tương Chi phụng thánh mệnh đến Long Châu trước.

      Thôi Kỳ gần bốn mươi tuổi, so với lúc mười mấy hai mươi tuổi thành thục hơn ít, nhưng dáng vẻ vẫn là ngọc diện lang quân thân thể yếu đuối như cành liễu đong đưa trước gió, nhìn so với tuổi trẻ hơn rất nhiều.

      Tô Tương Chi biết tuy lớn lên văn nhược, thực tế tính cách cực kỳ cường hãn, bởi vậy cũng dám khinh thường , lập tức liền đem ý tưởng đầu đuôi gốc ngọn của Minh Khánh Đế ra.

      Thôi Kỳ rũ mắt xuống chuyện. đương nhiên hiểu Đại Lương nếu muốn cường đại, nhất định phải tăng cường tập quyền trung ương, mà Long Châu là phiên trấn đại diện chính là lực cản tăng cường tập quyền trung ương lớn nhất.

      Tô Tương Chi trông mong nhìn Thôi Kỳ.

      lát sau, Thôi Kỳ : "Hoài bão của bệ hạ Thôi Kỳ khâm phục, Thôi mỗ tự nhiên toàn lực ủng hộ, nhưng mà -- "

      Tô Tương Chi nâng trán -- mười tám năm trước tình cảnh này lần nữa xuất rồi !

      "Thôi mỗ cũng có cầu, " mắt hoa đào thanh tịnh của trong nổi lên ý cười, "Thôi mỗ hy vọng sau khi về hưu có thể tự do ra vào Kim Minh uyển."

      Tô Tương Chi: "..." Thái Thượng Hoàng là thần cơ diệu toán, đoán chính xác tâm tư Thôi Kỳ!

      nâng chung trà lên nhấp ngụm, treo ngược khẩu vị của Thôi Kỳ, lúc này mới : " cầu này của Thôi đại nhân, Tô mỗ có thể thay bệ hạ đồng ý."

      Thôi Kỳ nghe vậy, híp mắt nở nụ cười.

      Tô Tương Chi kinh ngạc nhìn , nghĩ thầm: Thôi Kỳ cũng bó to tuổi rồi, cười cười như vậy, lại có vài phần đáng . Nếu như có thể tự do ra vào Kim Minh uyển gặp Hoàng thái hậu, bình dấm chua Thái Thượng Hoàng đoán chừng phải ngâm vào sông dấm chua biển dấm chua rồi...

    2. Quýt Đường

      Quýt Đường Well-Known Member

      Bài viết:
      1,001
      Được thích:
      23,905
      Phiên ngoại Liêu Thái hậu
      Tuyết càng rơi ngày càng lớn, sắc trời càng lúc càng tối, trong phòng mảnh tĩnh lặng, ngoại trừ thanh tuyết rơi bên ngoài, chính là tiếng hít thở của Tần Kiều Kiều và Tiết Giai.

      Tần Kiều Kiều bị Tiết Giai níu vạt áo, có chút khó thở, nàng cố gắng ngửa đầu muốn nhìn khuôn mặt Tiết Giai, nhưng chỉ thấy Tiết Giai ra bờ môi mềm mọng nước sung mãn.

      Hơi thở hơi thở của Tiết Giai phun tóc Tần Kiều Kiều.

      trận run rẩy từ búi tóc đến tận da đầu của Tần Kiều Kiều, lan rộng đến toàn thân, bất tri bất giác ánh mắt của nàng trở nên ngập nước, đôi môi đỏ mọng khẽ run.

      Tiết Giai lúc này mới ý thức được Tần Kiều Kiều động tình, trong lòng của oán hận, thấp giọng quát lên: "Dâm Phụ!" Vứt bỏ gả cho Lâm Lam, còn câu dẫn đại ca của , còn muốn giết đại ca , là dâm phụ!

      Tần Kiều Kiều có chút khó chịu, khó khăn quẩy người cái. Lúc này Tiết Giai cách nàng rất gần, khí nóng người của xuyên qua bố y, thỉnh thoảng tiếp xúc đến, nàng cũng có thể cảm nhận cơ bắp bên dưới quần áo hơi mỏng.

      Đến lúc ngàn cân treo sợi tóc, nàng còn có tâm tư nghĩ ngợi lung tung: Tiết Giai nhìn gầy, nhưng dáng người vô cùng tốt...

      Tuy đối mặt với mũi đao trong tay Tiết Giai, thế nhưng Tần Kiều Kiều cũng sợ hãi, nàng có biện pháp khiến Tiết Giai thả nàng.

      Tay trái Tiết Giai cầm vạt áo Tần Kiều Kiều, tay phải cầm thanh phác đao, đôi mắt dài oán hận nhìn chằm chằm Tần Kiều Kiều tuy son phấn nhưng vẫn lộ ra khuôn mặt xinh đẹp như thoa phấn bôi son, răng trắng như tuyết cắn môi dưới, dường như kịch liệt giãy giụa.

      Tần Kiều Kiều thấy môi dưới của thấm ra giọt máu, khỏi nở nụ cười. Nàng nhớ tới nụ hôn đầu tiên của nàng và Tiết Giai.

      Khi đó nàng bao nhiêu? Mười bốn tuổi? Tiết Giai cũng chưa tới mười lăm tuổi!

      Tần Kiều Kiều nhắm mắt lại, cố gắng ở chỗ sâu nhất trong đầu tìm lại đoạn kí ức này. Sau này, kinh nghiệm thế của nàng nhiều lắm, chuyện thời trẻ con này sớm áp xuống đáy lòng, rất ít khi hồi tưởng lại.

      Nàng nhớ đó cũng là ngày tuyết rơi. Tuyết rơi rất lớn, từng đoàn từng đoàn rơi kéo. Nàng ở trong nhà bếp sắc thuốc cho mẫu thân bị bệnh liệt giường, nghe bên ngoài truyền đến tiếng đập cửa nặng nề.

      Tần Kiều Kiều đẩy cửa lớn nhà bếp ra hỏi tiếng: "Ai đó?"

      Trong tuyết truyền đến thanh trong trẻo của Tiết Giai: "là ta."

      Nghe là thanh của Tiết Giai, Tần Kiều Kiều kịp cầm dù, xách váy liền chạy ra mở cửa cho Tiết Giai.

      Cửa vừa mở ra khe , Tiết Giai liền chen vào, trước dùng chân đá lên cửa, sau đó đẩy Tần Kiều Kiều ngã lên cửa, dùng sức hôn lên.

      dán lên bờ môi non mềm của Tần Kiều Kiều, lại biết nên tiếp tục như thế nào.

      Tần Kiều Kiều khẽ cười tiếng, duỗi đầu lưỡi ra liếm bờ môi Tiết Giai, sau đó nhàng duỗi lưỡi của mình vào.

      Nàng cũng là lần đầu tiên, thế nhưng nàng trời sinh tinh thông việc này, có thể tự thông.

      Tiết Giai toàn thân run rẩy cái, linh hồn dường như cũng phát run, ôm khuôn mặt Tần Kiều Kiều dùng sức hôn, mút vào, mút lấy, quấy lấy, hận thể nuốt Tần Kiều Kiều vào...

      Tần Kiều Kiều cảm giác cả người mình mềm nhũn, dựa vào Tiết Giai mới có té xuống, lúc Tiết Giai sờ xuống, nàng nhấc chân đạp Tiết Giai.

      Tiết Giai vội vàng kịp chuẩn bị, lập tức ngã sấp xuống đống tuyết ở phía sau, hai tay đống tuyết mặt đất, trong mắt dài tràn đầy ủy khuất.

      Tần Kiều Kiều mềm mại đáng cười cười, khẽ cắn cắn bờ môi bị hôn đến tê tê , dịu dàng : "Nương ta ở trong phòng mà!" Nàng khi đó mới mười bốn tuổi, thế nhưng là mị cốt trời sinh, tuổi còn rất có phong tình, tuy ở trước mặt người ngoài đoan trang tự kiềm chế, thế nhưng ở trước mặt Tiết Giai lại rất càn rỡ.

      Tiết Giai hít sâu hơi, nhíu mày : "Kéo ta đứng dậy!"

      nhìn Tần Kiều Kiều đưa tay phải ra.

      Tần Kiều Kiều nhắm mắt lại, giọt nước mắt trong suốt tràn ra hốc mắt: chính là bàn tay phải này, hôm nay cầm phác đao muốn tự tay giết chết nàng!

      Thấy Tần Kiều Kiều rơi lệ, trong lòng Tiết Giai càng oán hận, dùng sức kéo Tần Kiều Kiều đến gần hơn, hạ giọng : "Tần Kiều Kiều, ngươi, ngươi giết đại ca của ta! Ngươi -- "

      Nghe đến Gia Luật Diễn, Tần Kiều Kiều bỗng dưng mở mắt, mắt to vương hàng nước nhàng liếc Tiết Giai: "Gia Luật Diễn sao? Đó là đáng đời, chà đạp ta, hủy hoại ta, còn bắt con của ta uy hiếp ta! đến lần ta giết chết lần!"

      Thấy nàng đến lúc này rồi mà vẫn còn tính nóng như lửa, Tiết Giai cỗ tức giận xông tới, trơ mắt nhìn Tần Kiều Kiều, làm bộ nâng đao muốn chém, lại nghe hồi tiếng vó ngựa chỉnh tề từ xa đến gần, chút nghĩ ngợi liền ôm lấy Tần Kiều Kiều đến phía trước cửa sổ, trước buông Tần Kiều Kiều ra nhảy ra bên ngoài, xoay người lại nhìn Tần Kiều Kiều vươn tay tay, ý định mang Tần Kiều Kiều đào tẩu.

      Lúc này, cửa viện bị phá rồi, tiếp theo truyền đến giọng nam trầm thấp: "Tần Kiều Kiều, lăn ra đây!"

      Là thanh của Gia Luật Diễn.

      Hàng mi đen nhánh của Tần Kiều Kiều lập tức nhíu lại: nàng lần trước đâm trúng ngực của Gia Luật Diễn, Gia Luật Diễn lại có thể có chết? Xảy ra chuyện gì vậy?

      Chẳng qua, lần này nàng giết chết , lần sau nhất định giết chết .

      Lần này, nàng muốn tính mệnh của Gia Luật Diễn, nàng muốn đoạt hết thảy của Gia Luật Diễn!

      Tần Kiều Kiều cong lên khóe môi cười cười, lui về sau bước, chăm chú nhìn Tiết Giai cao lớn vững chãi chờ nàng thấp giọng : "Tiết Giai, , Gia Luật Giai, ta đào tẩu." Nếu như Gia Luật Diễn chết, đời này liền có người biết đến tồn tại của con nàng, nàng thể . Con của nàng hôm nay còn giấu ở thành Liêu Châu, nàng trốn , chỉ biết đưa bọn họ vào nơi nguy hiểm.

      Tiết Giai oán hận nhìn nàng, vội vàng lui về phía sau, sau đó xoay người đạp tường nhảy lên.

      Tần Kiều Kiều cười cười, xoay người đón Gia Luật Diễn.

      Hoàng Thái Tử Liêu quốc Gia Luật Diễn.

      _HOÀN_
      Mieu1810, xuxubungbu, tart_trung18 others thích bài này.

    3. Iluvkiwi

      Iluvkiwi Well-Known Member

      Bài viết:
      240
      Được thích:
      266
      Hết rồi sao:yoyo44::yoyo44::yoyo44: truyện dễ thương quá

    4. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :