1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Quá trình dưỡng thành yêu hậu - Bình Lâm Mạc Mạc Yên Như Chức - FULL + EBOOK

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. linhdiep17

      linhdiep17 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,543
      Được thích:
      4,542
      Tui nghĩ chăcz có hiểu lầm a, chắc bầu đó là của hoàng đế, nhưng vẫn thích HA tỏ vẻ ghen chút, há há.....

    2. Quýt Đường

      Quýt Đường Well-Known Member

      Bài viết:
      1,001
      Được thích:
      23,905
      Chương 100
      Hàn cảm thấy trái tim của mình giống như bị người khác mang theo ác ý dùng sức bóp trong tay, nàng đau đến thở nổi.

      Nàng bất tri bất giác thả chậm bước chân, đôi mắt che màn lệ nhìn chằm chằm vào nữ nhân áo lam quần trắng đứng bên trong hàng rào kia, trong đầu ra từng hình ảnh phát sinh khi thấy Phó Tạ ở Ngọc Khê, nước mắt tràn mi.

      Mới vừa tới phía trước hàng rào bò đầy hoa sắc vi, Hàn bị Phó Du, Nhuận Thu và Tẩy Xuân kéo lại.

      Nàng giương hai mắt đẫm lệ nhìn đôi mắt tràn đầy khẩn cầu của các nàng, nghe sau lưng truyền đến giọng lo lắng của Phó Bình Phó Nghĩa —— "Thiếu phu nhân!"

      Hàn ra sức giãy giụa các nàng, dùng khăn lụa lau nước mắt, hít sâu hơi, xoay người lại nhìn Phó Nghĩa, giọng khàn khàn: "Ta còn biết, trong trang viên này lại còn có khách nhân?"

      Phó Nghĩa thấy thiếu phu nhân tuy trấn tĩnh, thế nhưng trong ánh mắt bịt kín tầng nước mắt, biết nàng nhất định hiểu lầm, gấp đến độ cả khuôn mặt đỏ bừng, lo lắng định giải thích, thế nhưng nhìn lại những nữ quyến cùng theo thiếu phu nhân, lắp bắp : "... Bẩm... Bẩm thiếu phu nhân... Đó là... Là công tử Bằng... Bằng hữu..." Dựa theo công tử dặn dò, trong trang viên mọi người ước định thành lời vị tiểu nương tử mang thai này là ngoại thất của bằng hữu Hà Đông của công tử nuôi dưỡng, Hà Đông hôm nay ở Lan Châu, tạm thời gửi gắm ngoại thất cho công tử.

      Phó Bình cũng nhận ra nữ nhân bên trong hàng rào, nghĩ tới công tử lại có thể giấu Uyển Nhã đến trang viên Chu Tiên trấn, thấy Phó Nghĩa dập đầu lắp ràng, liền đẩy Phó Nghĩa qua bên, trấn định giải thích: "Bẩm thiếu phu nhân, vị này chính là ngoại thất của bằng hữu công tử, chính là vị lần trước ngồi cùng thuyền vào kinh với chúng ta."

      Hàn câu cũng tin cái gì "ngoại thất của bằng hữu công tử ", nàng xoay người lại nhìn nữ nhân phình bụng kia, thấy đối phương tuy rằng có thai, nhưng vẫn vẽ lông mày vẽ mắt tô son điểm phấn, ăn mặc rất diễm lệ, trong càng thêm lòng đau đớn.

      Nàng trừng Phó Nghĩa Phó Bình, trực tiếp vào viện bên trong hàng rào.

      Nàng kia thấy nàng vào, mỉm cười, miễn cưỡng quỳ gối hành lễ, giọng ôn nhu: "Thiếp thân gặp qua thiếu phu nhân." ra thê tử Phó Tạ lại có thể xinh đẹp như vậy, chỉ tiếc, vẫn là tiểu nương!

      Hàn đánh giá nàng, cố gắng trấn định: "Ngài là..."

      Nàng kia dùng quạt tròn che mặt, cười "ha ha", ánh mắt mập mờ: "Bẩm thiếu phu nhân, chủ tử thiếp thân tạm thời gởi thiếp thân nuôi ở chỗ của công tử..."

      Hàn nhìn nàng kia phong lưu lộ ra mắt hoa đào, nghĩ đến Phó Tạ có lẽ cùng này hô mưa gọi gió, trong lòng thấy chán ghét và buồn nôn, lúc này cố ý cười : "Tạm biệt !"

      Dứt lời, nàng xoay người lại rời .

      Đám người Lam thị thấy thế, cũng vội vàng theo.

      canh giờ sau, Hàn được Tẩy Xuân và Nhuận Thu đỡ xuống xe ngựa.

      Nàng chảy nước mắt suốt đường , trước khi xuống xe Phó Du và Nhuận Thu cùng giúp nàng trang điểm lại ở xe ngựa, nhìn coi như bình thường.

      Hàn vẻ mặt bình tĩnh lời tạm biệt với tứ phu nhân, Phạm Tinh Tinh cùng Lam thị: "... Hôm nay thân thể ta có chút khỏe, quấy rầy vui vẻ của mọi người, xấu hổ."

      Tứ phu nhân vội rồi vài lời săn sóc an ủi.

      Phạm Tinh Tinh gì, ôn hòa nhìn Hàn , trong mắt tràn đầy hiểu và an ủi.

      Lam thị ràng cũng nâng bụng đến trước mặt Hàn , cười hì hì : "Ơ, ta tam thiếu phu nhân , người cũng phải sớm chút "

      Hàn căn bản phản ứng nàng, xoay người lại liền vào Đông Thiên viện.

      Lam thị: "... Sớm chút mang thai hài tử, miễn cho con vợ kế sinh ra trước con trai trưởng..." Nhìn bóng lưng kiên quyết rời của Hàn , giọng của nàng càng ngày càng thấp, dần dần mình cũng nghe được.

      Trong lòng Phó Du khổ sở, đưa mắt nhìn Hàn xa, liền nhìn Lam thị, ánh mắt như băng: "Đại tẩu, ta thấy người trước nên lo lắng đừng để Vĩnh Thọ trưởng công chúa sinh hài tử trước, dù sao nàng ta cũng là bình thê đại ca cưới hỏi đàng hoàng!"

      Lam thị: "..."

      Phó Du luôn nhát gan, lúc này tuy rằng bởi vì Hàn cố lấy dũng khí, nhưng cũng kéo dài, sau khi đâm Lam thị câu, nàng liền dẫn Tương Lan vội vàng quay về Cao Mộc Hiên.

      Hàn ngồi ngay ngắn giường gấm nhà chính, lửa lấp đầy vào suy nghĩ trong lòng, ước gì có thể bắt được Phó Tạ hung ác đánh cho trận.

      Nàng nhìn Phó Bình đứng yên ở phía trước, cố gắng làm cho chính mình bình tĩnh trở lại: "Ngươi tìm công tử các ngươi, ta ở trong nhà chờ !"

      Phó Bình đáp "Vâng", lui xuống.

      Sau khi Phó Bình rời khỏi, khí lực cả người Hàn giống như đều bị rút cạn, cả người mềm nhũn ngã xuống giường, nước mắt lần nữa tràn mi, trái tim từng hồi run rẩy.

      Đám người Tẩy Xuân giương mắt nhìn nàng, muốn tiến lên an ủi, Hàn hữu khí vô lực : "Các ngươi cũng ra ngoài , đừng làm phiền ta!"

      Nàng cần người khác an ủi, nàng muốn thân mình liếm láp miệng vết thương của mình, cân nhắc đường kế tiếp phải .

      Hàn cho tới bây giờ nghĩ thỏa hiệp, Phó Tạ nếu như phản bội nàng, nàng cũng miễn cưỡng duy trì, cùng lắm nhất phách lưỡng tán, dù sao ở Đại Chu phu thê hòa ly tuy rằng hiếm thấy, nhưng cũng phải là có...

      Chỉ là nghĩ đến chia lìa với Phó Tạ, nước mắt của nàng liền khống chế mà chảy xuống, trái tim co rút từng trận , giống như bị xuyên vào trong nước đá, đau như bị kim đâm.

      Hàn té nhào giường, yên lặng tự với mình: lần thỏa hiệp đổi lấy suốt đời bị phản bội, thay vì trở thành đôi vợ chồng bất hoà, bằng sớm chia lìa...

      Thế nhưng nàng có thể khống chế lý trí của mình, nhưng cách nào khống chế tình cảm của mình, nước mắt thể kiểm soát, liên tục trào ra ngoài...

      Phó Tạ lúc này mới từ Kim Minh uyển ra, mang theo Phó Tĩnh và Lý Chân chậm chạp dắt dây cương ngựa rời , chậm rãi về hướng nội thành.

      Hai ngày này rốt cuộc tìm được điểm yếu của Trương Thiên Sư.

      Trương Thiên Sư được phen khoe mẽ, dùng lý do bịa ra "Nếu muốn được quẻ kiền an, cần phải có được quẻ khôn ly", rốt cuộc thúc đẩy Thừa Dận Đế chỉ thị Phó Tạ đưa hoàng hậu đến Kim Minh trì —— mê tín Trương Thiên Sư, thể mạo hiểm tính mạng của mình.

      Tuy rằng thành công thu xếp tỷ tỷ vào Kim Minh uyển giải sầu, thế nhưng Phó Tạ vẫn đầy bụng tâm . Kế tiếp còn muốn làm hai chuyện, muốn đổi Lại Bộ Thượng Thư thành người nhà, hai là Uyển Nhã mang thai bảy tháng, còn có hai ba tháng sinh, phải sớm chuẩn bị sẵn sàng.

      Nghĩ đến khả năng Uyển Nhã sinh hạ hài tử, trong lòng Phó Tạ lại có tính toán khác: có cần chuẩn bị nữ nhân mang thai khác hay , để chuẩn bị cho vạn toàn?

      suy nghĩ, lại nghe Lý Chân hộ tống bảo vệ ở phía trước thấp giọng bẩm báo: "Điện soái, Phó Bình tới!"

      Phó Bình cưỡi ngựa đến, thấy Phó Tạ ngăn lại, vội vàng từ ngựa lăn xuống , ném dây cương cho cấm quân mở đường phía trước, tự mình vọt tới: "Công tử!"

      chạy đến trước ngựa Phó Tạ , thấp giọng bẩm báo: "Công tử, thiếu phu nhân trang viên, gặp ngoại thất của Hà công tử!"

      Tim Phó Tạ trái trầm xuống, lúc này hỏi: "Thiếu phu nhân ở đâu?" A ngàn vạn chớ hiểu lầm!

      Phó Bình vội : "Thiếu phu nhân ở trong nhà chờ người!"

      Phó Tạ cần suy nghĩ, thẳng: "Lên ngựa!" Dứt lời, thúc mã nhanh chóng lao ra.

      Phó Bình chạy ra ngoài, dắt ngựa của mình đạp lên ngựa, đánh ngựa đuổi theo.

      Sau khi vào Đông Thiên viện, Phó Tạ dọc theo đường hẻm phía Nam nhanh vào trong, Phó Bình Phó Tĩnh theo sát .

      Phó Bình bên chạy chậm theo , bên lo lắng giọng giải thích: "Công tử, thiếu phu nhân hoài nghi Uyển Nhã là ngoại thất của ngài, lúc ấy đại thiếu phu nhân, tứ phu nhân, Tứ nương và Phạm nương cũng đều ở đấy, nô tài dám giải thích..."

      Phó Tạ nhanh vào bên trong nghĩ tới biện pháp giải quyết vấn đề —— chuyện Uyển Nhã quá mức quan trọng, khi bại lộ, đối với , đối với tỷ tỷ, đối với gia tộc Phó thị mà đều là đả kích lớn, tuyệt đối thể để cho a biết, thứ nhất thể để cho a lo lắng, thứ hai sợ a cẩn thận tiết lộ ra ngoài.

      Về phần như thế nào giải thích với Hàn , Phó Tạ cũng nghĩ kỹ, khăng khăng Uyển Nhã là ngoại thất của bằng hữu Hà Đông của . Dù sao Hà Đông hôm nay ở Lan Châu, thể lập tức tới đây đối chất...

      Nội viện Phó Tạ vừa vào Nữ Trinh viện, đám người Tẩy Xuân liền ra đón.

      Phó Tạ bình tĩnh lại, thản nhiên : “ ra ngoài hết !"

      Lại : "đóng cửa lớn nội viện lại, gọi cho phép vào."

      Đám người Tẩy Xuân thấy mặt trầm như nước, vốn có chút sợ hãi, sau khi nghe câu dặn dò phía sau này, trong lòng lo lắng cho Hàn trong phòng, liền chần chờ nhìn sang: "... Thế nhưng nương nàng..."

      Phó Tạ kiên nhẫn nhìn về phía các nàng, mắt phượng híp lại lên tia hung quang.

      Bốn người Tẩy Xuân lập tức sợ tới mức đổ mồ hôi lạnh hai chân như nhũn ra, câu kế tiếp tất cả đều nuốt xuống, cúi đầu nhất tề lui xuống, còn nghe lời đóng lại đại môn.

      Trong nháy mắt đẩy cửa phòng ra, Phó Tạ nhớ tới biết ở nơi nào nghe được câu "Tiểu phu thê cãi nhau, đầu giường nhao nhao cuối giường và"...
      Last edited: 11/3/17
      Mieu1810, tart_trung, Iluvkiwi39 others thích bài này.

    3. linhdiep17

      linhdiep17 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,543
      Được thích:
      4,542
      ......nghẹn thêm 1 chương, hóng quá , ca mà dấu nữa là có chuyện đó.....

    4. song ngư

      song ngư Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      1,177
      Được thích:
      8,349
      tính qua loa lừa bịp vợ sao, a nghĩ chị ngốc ah, thẳng thắn mới dc khoan hồng, hóngggg

    5. Quýt Đường

      Quýt Đường Well-Known Member

      Bài viết:
      1,001
      Được thích:
      23,905

      Chương 101

      Bây giờ là lúc chạng vạng tối, đoàn mây đen như mực từ phía tây thổi tới, che khuất trời chiều màu vàng, ở giữa trời đất đột nhiên trở nên đen sì.

      Gió chẳng biết lúc nào, dần dần lớn hơn, lay động lá chuối tây màu xanh mỡ phía trước cửa sổ phòng ngủ, phát ra tiếng vang to lớn.

      Sợ là trời muốn mưa.

      Phó Tạ đứng tại chỗ lát, nhấc chân vào nhà chính.

      Trong nhà chính yên tĩnh, chỉ có nửa chậu băng ô mai đặt trong chậu băng bích sứ trong góc phòng, chậm rãi hòa tan, phát ra thanh rất "tạch tạch tạch két", khó có thể nghe thấy.

      Phó Tạ nghe trong phòng ngủ truyền tới tiếng khóc kiềm chế của Hàn , bước chân lập tức đình trệ tại chỗ, trái tim vốn bình tĩnh trở nên xác định.

      quen nắm trong tay hết thảy, cho dù là tỷ tỷ của Phó hoàng hậu, cho dù là phụ thân của Phó Viễn Trình, cũng quen làm cho đối phương theo quỹ đạo vạch ra, mà hành vi hôm nay của Hàn làm rối loạn trình tự của , muốn bình định lập lại trật tự, làm cho tình quay lại quỹ đạo vốn có.

      Suy nghĩ lát, Phó Tạ vào phòng ngủ, khuôn mặt tuấn tú mang vòng suy nghĩ sâu xa.

      Hàn che đầu trong chăn khóc, bỗng nhiên bị người cách chăn màn ôm lấy, tiếp theo liền nghe được giọng của Phó Tạ: "a , nàng hiểu lầm ta!"

      Nàng vừa nghe giọng của Phó Tạ, lửa giận trong lòng lập tức dâng lên, lập tức ngồi dậy, dùng sức hất Phó Tạ ra, dùng khăn lụa lau lau nước mắt, nhìn chằm chằm vào Phó Tạ hỏi: "Muội hiểu lầm huynh sao?"

      Phó tạ chăm chú nhìn nàng, thấy mí mắt nàng khóc sưng lên, trong mắt to hàm chứa nước mắt, đôi môi đỏ hồng, nhìn đáng hết sức, liền vươn tay ôm Hàn , đặt nàng ở đùi của mình, ôn nhu : "Ta nghe Phó Bình . Vương thị đặt ở trang viên Chu Tiên trấn kia, là tiểu thiếp của bằng hữu Hà Đông của ta, Hà Đông bởi vì con, ở Lỗ Châu nạp nàng. Ngày đó vị Vương thị này từng ngồi thuyền từ Lỗ Châu vào kinh thành với nàng đó, nàng quên rồi sao? Hà Đông hôm nay ở trong quân Lan Châu, nên gửi Vương thị ở chỗ ta, ai biết nàng lại hiểu lầm."

      Khi giải thích, Hàn liên tục ngửa đầu nhìn , ý tứ mỉa mai trong mắt càng ngày càng nhiều —— dựa theo tính tình Phó Tạ, nếu như kỹ càng giải thích như vậy, chừng nàng còn tin tưởng chút, tại rủ rỉ êm tai như vậy, ràng là chột dạ!

      Hàn cố gắng dùng sức thoát khỏi gông cùm xiềng xích của Phó Tạ, lại bị Phó Tạ mực cố định đùi của , nàng tức giận mặt đỏ rần, cười lạnh tiếng ngửa đầu nhìn Phó Tạ: "Bằng hữu của huynh ở trong quân Lan Châu sao?"

      Phó Tạ ý thức được sơ hở trong lời của mình, muốn bổ cứu, Hàn : "Bằng hữu của huynh ở Lan Châu, nhưng muội nhớ được vị Vương thị này khi ở thuyền của muội chưa có phình bụng, sao mấy tháng thấy, bụng của nàng liền lớn lên? Chẳng lẽ vị bằng hữu Hà Đông kia biết pháp thuật? ở xa ngàn dặm cũng có thể lấy trinh tiết làm người ta mang thai? Muội nhổ vào! Huynh cho muội là người ngu à!"

      Nàng đánh cái vào trước ngực Phó Tạ, phát ra thanh giòn vang.

      Phó Tạ nhíu mày nhìn nàng. Cái đánh này tuy Hàn dùng hết sức, nhưng đối với coi vào đâu, chút cũng đau.

      Nương theo tiếng gió vù vù, hồi tiếng sấm oanh long long ở ngoài cửa sổ nổ vang.

      Hàn lập tức co rúm lại cái.

      Phó Tạ lập tức ôm nàng vào lòng.

      Quen thuộc vùi trong ngực Phó Tạ, trong lòng Hàn mềm nhũn, nhưng nghĩ đến có lẽ ôm qua những nữ nhân khác, trái tim liền cứng rắn.

      Nàng ngẩng đầu nhìn nhìn Phó Tạ, thấy dung mạo tuấn tú, khí chất cao hoa, nghĩ đến người như vậy sau lưng lại có thể làm ra những chuyện xấu xa này, lửa giận trong lòng càng lớn, liền bên giãy giụa bên lớn tiếng : "Thả muội ra! Thả muội ra!"

      Tay Phó Tạ giống như sắt nắm ở eo của nàng, dễ dàng khiến nàng thể động đậy.

      Hàn giãy giụa xuất ra thân mồ hôi, thấy Phó Tạ còn thả nàng, liền nâng bàn tay lên: "Phó Tam, huynh thả hay thả?"

      Phó Tạ khỏi nở nụ cười: "Ta thả."

      Hàn giơ bàn tay lên, thấy giống như cười mà phải cười nhìn mình, khỏi vừa vội vừa tức, lập tức liền hướng mặt Phó Tạ đánh tới.

      Mắt phượng Phó Tạ híp lại, hề chớp mắt nhìn Hàn .

      Tay Hàn đụng phải mặt của lập tức thay đổi phương hướng, sau đó vỗ tới lưng Phó Tạ.

      Phó Tạ phát giác gì, bàn tay của nàng lại bị chấn động run lên.

      Hàn khó thở, dùng sức giằng co, ý đồ thoát khỏi Phó Tạ.

      Nàng đổ thân mồ hôi, nhưng vẫn bị giam cầm trong ngực Phó Tạ.

      Phó Tạ bỗng nhiên hít sâu hơi.

      Hàn phát giác được đúng —— phía dưới Phó Tạ có phản ứng!

      Trong lòng nàng vô cùng bực mình, đôi mắt thanh trong như ngọc bích nhìn chằm chằm Phó Tạ: "Huynh sao lại vô sỉ như vậy hả?"

      Phó Tạ rũ mắt xuống, khuôn mặt dần dần đỏ lên: "..." phải cố ý, Hàn khẽ động như vậy, liền có chút khống chế nổi thân thể phản ứng...

      Chẳng biết lúc nào mưa bắt đầu rơi xuống, gió lớn cùng với mưa lớn như hạt đậu bắt đầu rơi xuống, đánh vào mái hiên, lan can, lá chuối tây, phát ra thanh dày đặc "Bành bạch".

      Hàn đột nhiên cảm thấy vô lực: náo đến nước này rồi, còn đánh làm cái gì? Còn mắng làm cái gì? bằng thẳng ra là tốt nhất!

      Nàng mất hết sức lực giống như mềm nhũn xuống dưới, giãy giụa nữa, đánh chửi nữa.

      Phó Tạ thấy thế, cho rằng Hàn đánh chửi mệt rổi, muốn chấm dứt chiến tranh, trong lòng vui mừng cực kỳ, yên lặng hồi tưởng đến tình tiết trong thoại bản diễm tình của Hàn , chuẩn bị làm theo lần, thí nghiệm chút những lời trong sách viết "Tiểu phu thê cãi nhau, đầu giường ầm ĩ cuối giường hoà" kia.

      lập tức ôm Hàn đặt ngang nệm gấm, cúi người muốn hôn Hàn .

      Hàn nghĩ đến bờ môi xinh đẹp này từng hôn qua những nữ nhân khác, cảm thấy hồi chán ghét, nàng nghiêng mặt tránh nụ hôn của Phó Tạ, thấp giọng : "Phó Tạ, chúng ta hòa ly !"

      Phó Tạ: "..." Hàn muốn hòa ly? Nàng lại muốn rời khỏi ?

      lập tức ngây ngẩn cả người, quỳ gối nệm gấm nhìn bên mặt của Hàn , quả thực thể tin được lỗ tai của mình.

      Hàn phát Phó Tạ buông lỏng mình ra, liền vội vàng dịch chuyển vào tận bên trong, nhìn Phó Tạ: "Phó Tạ, muội , chúng ta hòa ly !" hòa ly với Phó Tạ, mặc dù đau lòng như cắt, thế nhưng đau dài bằng đau ngắn, so với ngày sau ngoại thất của vào cửa, con vợ kế vào cửa, đủ loại di nương từng người mang tới, nàng từng ngày từng ngày bị chia cắt thương...

      Phó Tạ lẳng lặng nhìn Hàn , mắt phượng tĩnh mịch, khóe miệng thâm thúy, là vẻ mặt mỉm cười nhưng mang theo ác ý: "Nàng muốn hòa ly với ta? Vậy nàng chút, nàng coi trọng người nào? Vừa ý dã nam nhân nào?"

      Hàn quả thực là trợn mắt há hốc mồm —— có người phản công đổi trắng thay đen như vậy sao?

      Phó Tạ cười lạnh lẽo: "Hứa Lập Dương sao? thế nhưng là thái giám! Thôi Kỳ sao? Chỗ này của bị thương, sau này có thể thỏa mãn nàng sao —— "

      Hàn khó thở, đưa tay "BA~" tiếng vỗ mặt Phó Tạ.

      Phó Tạ vẫn nhúc nhích quỳ ở đó, đôi mắt đem u nhìn chằm chằm nàng, dấu tay khuôn mặt dần dần nổi lên.

      thêm gì nữa.

      Hàn thấy như vậy, trong lòng run lên, muốn cái gì đó, nhưng yết hầu cảm thấy chát ngấy, nàng há hốc mồm, khó nhọc : "Muội đêm nay . Chúng ta tách ra nhé."

      Phó Tạ cả người nghiêng về phía trước nhìn nàng, trong mắt phượng tĩnh mịch nổi lên gió bão: "Đợi nàng có thể rồi sau!"

      Hàn cơ hồ muốn mất phương hướng ở trong ánh mắt của , trái tim co rút cố gắng thuyết phục lý trí của nàng.

      Nàng dùng sức nắm tay, tự với mình: ta thể tiếp tục như vậy nữa rồi, ta phải rời khỏi!

      Hàn rất nhanh từ đầu giường chạy xuống dưới giường, ý đồ lao ra.

      Phó Tạ ôm eo của nàng, kéo nàng trở về.

      Nghĩ đến Hàn phải rời khỏi , trái tim Phó Tạ từng đợt run rẩy, tay chân đều run nhè , đầu óc trống rỗng.

      Hàn giãy giụa trong ánh mắt lạnh như băng của Phó Tạ.

      lời nào, nhưng nắm chặt vòng eo Hàn , bờ môi đỏ tươi nhếch lên, dường như nhẫn cái gì.

      Phó Tạ như vậy làm cho Hàn cảm nhận được sợ hãi, hô hấp của nàng như ngưng lại, trái tim nhảy lên cũng chậm lại...

      Phó Tạ ôm Hàn đặt ở nệm gấm, tách hai chân Hàn ra đè lên.

      Động tác của rất kịch liệt, thế nhưng rơi vào người Hàn lại thả rất nhiều, sợ cẩn thận đả thương nàng.

      ...

      Mưa bên ngoài càng lúc càng lớn, dường như khuynh đảo cả nhân gian, giữa đất trời tất cả đều là mưa, tất cả đều là nước.

      Trong phòng tối lại.

      Hàn thân thể rất nóng, trái tim cũng rất lạnh.

      Phó Tạ từng chút từng chút sờ lên cơ thể nàng, mồ hôi từng giọt lên người nàng, đầu tiên là nóng, tiếp theo là lạnh.

      Nàng khống chế được phản ứng bản năng của thân thể, nhưng có thể khống chế bản thân đáp lại .

      biết qua bao lâu, Phó Tạ đứng dậy rời khỏi nàng, nhấc chân tắm.

      Hàn thấy cửa phòng tắm đóng lại, vội giãy giụa, từ tủ quần áo tuỳ tiện rút ra mấy bộ y phục, luống cuống tay chân khoác vào người.

      Quần áo người nàng đều bị Phó Tạ xé nát.

      Hàn cảm thấy người như bị vật nặng đè nát, toàn thân đau buốt khó chịu, cho dù là động tác đưa tay mặc quần áo, cũng khó khăn mới hoàn thành.

      vất vả mặc quần áo tử tế, Hàn tuỳ ý quấn tóc dài, muốn rón ra rón rén ra ngoài trước, lại nghe sau lưng truyền đến tiếng mở cửa.

      Nàng xoay người lại nhìn sang.

      Vào lúc cửa mở ra, khắp nới đều là nước, Phó Tạ đứng ở bên trong mành nước, nước xối tóc, mặt, người .

      Gian phòng quá tối, Hàn thấy vẻ mặt .

      Phó Tạ đứng ở đó, câu cũng .

      Hàn trong lòng bỗng nhiên trống trải, sau khi nàng sững sờ trong chốc lát, xoay người lại ra ngoài.

      Nàng vừa chạm tới bức rèm che ở cửa phòng ngủ, người bị lôi vào trong lồng ngực ướt nhẹp.

      Hàn vừa vùng vẫy vài cái, Phó Tạ liền ôm nàng cất bước tới bên giường, ném nàng vào giữa giường, sau đó nhìn Hàn cười lành lạnh, sau khi lùi bước, "Bịch" tiếng đóng cửa giường—— nhốt Hàn ở giữa giường!

      Sau khi run rẩy bước tới cửa giường lâu có hiệu quả, Hàn lúc này mới ý thức được Phó Tạ cài then phía ngoài, trong lòng khỏi hoảng loạn, ngã ngồi ở giường.

      biết qua bao lâu, người Hàn lạnh như băng, nàng thể buông tha, đứng dậy nhảy xuống giường, lỗ tai dán cửa giường, ý đồ nghe động tĩnh của Phó Tạ.

      Phía ngoài mưa vẫn còn to, "Xoát xoát xoát" tất cả đều là tiếng mưa rơi.

      Trong thanh đơn điệu như vậy Hàn dần dần cảm thấy sợ hãi, nàng lần nữa dùng sức lay lay cửa giường.

      có đáp lại, ngoại trừ tiếng mưa rơi vô hạn.

      Hàn rốt cuộc mệt mỏi, trở lại giường nằm xuống, kéo chăn đắp lên mình, nhắm hai mắt lại.

      Nàng tự với mình, trước khôi phục thể lực .

      Thế nhưng, nghĩ đến Phó Tạ luôn luôn thương nàng như vậy lại đối với nàng như vậy, nước mắt Hàn lại chảy ra.

      Hàn khó khăn mở mắt —— mắt của nàng khóc sưng lên —— nhìn người đứng ở trước giường.

      Đây là ma ma dáng vẻ hơn bốn mươi tuổi, mắt to khuôn mặt chữ điền, nhìn rất là nhanh nhẹn. Bà thấy Hàn mở mắt, vội vàng dặn dò nha hoàn đứng sau lưng: "Trước lấy khăn vải nóng tới đây, ta chườm mắt cho thiếu phu nhân!"

      Hàn nhìn nàng dâu xa lạ này, mắt nhìn nhìn chung quanh —— đây là gian phòng của nàng.

      Bốn nha hoàn lạ lẫm nối đuôi nhau vào, tay bưng lấy chậu vàng khăn lụa xà bông thơm.

      Trong lòng Hàn hồi sợ hãi, giọng khàn khàn: "Tẩy Xuân đâu? Nhuận Thu đâu? Các nàng đâu rồi?"

      Ma ma lạ lẫm kia kính cẩn : "Bẩm thiếu phu nhân, công tử , Tẩy Xuân, Hoán Hạ, Nhuận Thu và Sấu Đông cũng trang viên Chu Tiên trấn rồi, đợi người nghĩ thông suốt, các nàng tự nhiên trở về; nếu như người hiểu ..."

      Bà rũ mắt xuống, mặt mảnh kính cẩn, nhưng cố ý để lại mảng lớn trống rỗng.

      Trong lòng Hàn tức giận, hai tay dùng sức bắt lấy đệm giường, nửa ngày mới chậm rãi buông ra.

      Nàng lại nhắm mắt lại.
      Last edited: 11/3/17
      Mieu1810, tart_trung, Iluvkiwi39 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :